APPEND 3

Chương 15: Chuông Hôn Lễ Nơi Thiên Đường

Chương 15: Chuông Hôn Lễ Nơi Thiên Đường

Chuông Hôn Lễ Nơi Thiên Đường

1

Cô gái phản chiếu trong gương đang khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh khôi.

Mái tóc màu hạt dẻ búi cao. Đôi vai thon gọn, lộ ra táo bạo, càng làm nổi bật vóc dáng cao ráo, hoàn hảo của cô.

Trong phòng chờ của cô dâu, được thiết kế với tông màu pastel dịu nhẹ, vang lên tiếng gõ cửa khẽ khàng.

Ngay sau đó, giọng nói hơi căng thẳng của Akatsuki Kojo vang lên:

「──Tôi vào được không, Kirasaka-san?」

「V-Vâng, mời vào」

Sayaka đang đứng trước gương, bất giác thẳng lưng, đáp lời.

Cánh cửa phòng chờ mở ra, tấm rèm ngăn giữa phòng khẽ rung động.

Người xuất hiện là Kojo, với mái tóc mái được chải gọn gàng, mang đến một ấn tượng chững chạc hơn thường lệ. Chiếc áo choàng đuôi tôm trắng tinh, lộng lẫy, dường như hơi gượng gạo trên người anh, khiến Sayaka bật cười.

「Người phụ trách vừa nói đã đến lúc tổng duyệt, nên nhờ anh đến nhà thờ──」

Nhìn thấy Sayaka quay lại, anh khựng lại, ngắt ngang lời đang nói.

Sayaka nghiêng đầu khó hiểu khi thấy anh mở to mắt, đứng sững.

「Có chuyện gì vậy?」

「À… không, anh chỉ hơi bất ngờ thôi. Kirasaka-san──không, Sayaka-san đẹp quá…」

「A-Anh đang nói gì vậy, ngay lúc này chứ… Đồ ngốc…」

Trái tim Sayaka đập mạnh trước những lời nói bất ngờ của Kojo. Cô gái đỏ bừng cả cổ và vai trần, lẩm bẩm chửi rủa với giọng run run.

Kojo nở nụ cười thích thú trước phản ứng quen thuộc của Sayaka, vẫn không thể thẳng thắn biểu lộ cảm xúc.

「Shiosan và Yuiri-san cũng đã đến rồi đấy. Còn Nyanko-sensei nữa, từ đất liền xa xôi tới」

「Đ-Đúng vậy nhỉ」

Sayaka gật đầu với vẻ mặt cứng ngắc. Kojo nheo mắt, vẻ như lo lắng cho Sayaka:

「Có phải em đang căng thẳng không?」

「Ừm… cũng có chuyện đó…」

Sayaka đảo mắt. Nỗi lo lắng chợt dâng trào như thể bây giờ mới xuất hiện, bật thành lời:

「Này, thật sự là em có được không?」

「"Em có được không" là có ý gì chứ?」

Kojo nói với giọng hơi tức giận. Anh đang khiển trách thái độ tự ti của Sayaka. Thế nhưng, đến giờ phút này, Sayaka vẫn không thể tự tin vào bản thân.

「Bởi vì, anh có rất nhiều người khác mà. Công chúa La Folia, Aiba-san, Avrora-chan, rồi cả… Yukina nữa… Thế mà anh chọn em có được không chứ…」

Bên cạnh Sayaka đang nói dở, một tiếng *rầm* vào tường vang lên.

Chợt nhận ra, khuôn mặt Kojo với ánh mắt nghiêm túc đang ở ngay trước mặt cô.

「À… Akatsuki Kojo?」

Sayaka, bị dồn vào tường, thì thầm với vẻ sợ hãi.

Kojo ghé môi vào tai Sayaka, thì thầm với giọng nhỏ nhẹ:

「Không phải Akatsuki Kojo, mà là Kojo của em──đúng không, Sayaka?」

「A…」

Tiếng thở của anh cù vào màng nhĩ, Sayaka run rẩy cả người.

Tuy nhiên, Kojo vẫn tiếp tục nói mà không bận tâm:

「Tôi đã chọn em. Không phải ai khác, mà là em」

「Ừm」

Mắt Sayaka rưng rưng khi cô cúi đầu, nước mắt thi nhau tuôn rơi.

Kojo, người nãy giờ luôn tỏ thái độ mạnh mẽ, đột ngột trở nên lúng túng, bối rối.

「N-Này, đừng khóc chứ. Buổi lễ còn chưa bắt đầu mà」

「Nhưng mà… em vui quá…」

Với đôi mắt ngấn lệ viền bởi hàng mi ướt, Sayaka ngước nhìn Kojo với ánh nhìn rạng rỡ.

Kojo mở to mắt trong giây lát, như thể bị Sayaka đang mỉm cười làm mê hoặc.

Rồi anh đưa tay nâng cằm Sayaka lên, buộc cô phải ngước mặt nhìn anh.

「Sayaka…」

「A… k-không được… chưa thể…」

Kojo định đặt môi lên cô, Sayaka chỉ dùng miệng biểu lộ sự từ chối.

Nhưng trái với lời nói, Sayaka lại vô thức dâng đôi môi mềm mại cho anh, và ngay khoảnh khắc đó──

「Xin lỗi nhé!」

Cánh cửa phòng chờ mở ra với tiếng gõ nhẹ nhàng, và một giọng nói tươi tắn vang lên.

Akatsuki Nagisa, mặc chiếc váy dạ hội, thò mặt ra từ phía sau rèm.

「Kirasaka-san… không, Sayaka-chan, đã đợi lâu rồi nhỉ. Bó hoa đã đến rồi nè」

Cô gái, người từ hôm nay sẽ là em gái của Sayaka, bước vào với một bó hoa lộng lẫy trên tay.

Rồi Nagisa nhận ra Kojo, chớp mắt kinh ngạc:

「Ơ, Kojo-kun cũng ở đây à? Có chuyện gì thế? Sao cả hai đều đỏ mặt vậy…?」

「Không có gì cả. Anh đi trước ra nhà thờ đây」

Kojo khẽ chạm vào đầu Sayaka rồi bước ra khỏi phòng chờ.

「Em cũng sẽ đến ngay, đợi em nhé!」

Sayaka gọi với theo bóng lưng Kojo. Cô muốn đuổi theo anh ngay lập tức, nhưng phải xử lý vệt nước mắt trên lớp trang điểm thì mới có thể rời khỏi phòng chờ.

「Này, Sayaka-chan… Em hạnh phúc không?」

Nagisa hỏi với giọng nhẹ nhàng, khi Sayaka đang tiếc nuối dõi theo Kojo.

「Ừm」

Sayaka đỏ bừng cả hai má, gật đầu dứt khoát không chút do dự.

2

Xa cuối con đường núi quanh co, một cụm kiến trúc cũ kỹ dần hiện ra.

Những tòa nhà bằng gạch đỏ vững chãi. Đó là khu học xá của một trường nội trú danh tiếng, mang đậm dấu ấn lịch sử.

Một chiếc taxi vừa leo dốc dừng lại trước cổng trường.

Người trả tiền và bước ra khỏi taxi là một cặp thiếu niên, dường như là học sinh cấp ba.

Một trong số họ──chàng trai mặc áo khoác hoodie trắng bên ngoài áo sơ mi đồng phục, loạng choạng dựa vào cánh cổng thép. Nước da vốn đã nhợt nhạt của anh ta giờ đã trắng bệch đến tái mét, trông như màu đất.

「Ưm… Anh không sao chứ, Senpai?」

Cô gái mặc đồng phục, đeo hộp đàn ghita đen sau lưng, hơi hốt hoảng chạy đến bên chàng trai.

Chàng trai──Akatsuki Kojo──khẽ mỉm cười yếu ớt với cô gái đang xoa lưng mình:

「À, tạm ổn. Anh chỉ hơi say xe thôi… Đoạn đường đó ngoằn ngoèo thật」

「Em xin lỗi. Đáng lẽ em nên chuẩn bị thuốc chống say. Anh uống trà nhé?」

「Xin lỗi em nhé, được cứu rồi」

Kojo nhận chai nước từ tay Himeragi Yukina, và vui vẻ ghé miệng vào uống.

Trà xanh ướp lạnh làm dịu cổ họng, và anh cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn một chút.

Nhân tiện, chai nước đó vừa nãy là của Yukina uống dở, nhưng cả hai người đều không hề để tâm, và may mắn hay bất hạnh thay, không có ai ở đó làm ầm ĩ chuyện đó là một nụ hôn gián tiếp.

「Đây là cơ sở huấn luyện của Tổ chức sư vương sao… Trông cứ như trường học bình thường ấy nhỉ」

Kojo, sau khi lấy lại được tinh thần khỏi cơn say xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà phía trước và nói.

「Bề ngoài thì đây đúng là một ngôi trường bình thường mà ạ」

Yukina hướng ánh mắt hoài niệm về phía khu học xá. Trước khi đến Đảo Itogami làm nhiệm vụ, cô đã sống trong ký túc xá của học viện này suốt.

「Học viện nữ Takagami no Mori──một trường nội trú liên cấp từ tiểu học đến trung học phổ thông. Tuy là trường nhỏ, nhưng ở vùng Kansai thì đây được xem là một trường danh tiếng đấy ạ」

「Ồ… Bây giờ em nói thì anh cũng thấy có không khí đó thật」

Khi bước vào khuôn viên học viện, Kojo tò mò nhìn quanh.

Tuy không rõ cụ thể điều gì, nhưng dáng vẻ cổ kính của khu học xá, những luống hoa được chăm sóc kỹ lưỡng… tất cả đều tạo nên một ấn tượng trang nhã.

Các học sinh đi lại trong trường cũng đều có vẻ nghiêm túc.

「Nhưng mà, chúng ta có vẻ nổi bật quá thì phải?」

Cảm thấy như có ai đó xa lạ đang theo dõi, Kojo nhếch môi. Từ khắp nơi trong học viện, như sau bóng khu học xá hay từ cửa sổ hành lang, những ánh mắt sắc như dao găm cứ chiếu thẳng vào anh.

Chủ nhân của những ánh mắt đó là các nữ sinh trong học viện──những cô gái cùng thế hệ với Kojo và Yukina.

「Chắc là đàn ông rất hiếm gặp ở đây. Vì đây là trường nữ sinh mà ạ」

「Chắc vì thế mà anh thấy hơi khó chịu…」

Kojo nhún vai, vẻ chán nản.

Anh hiểu cảm giác đề phòng khi những học sinh mặc đồng phục trường khác đột nhập vào "lãnh thổ" của mình. Và càng hơn thế nữa nếu một trong số những kẻ xâm nhập lại là người khác giới.

Tuy nhiên, điều duy nhất anh bất ngờ là phần lớn ánh mắt của các nữ sinh lại hướng về Yukina chứ không phải Kojo.

「Ế, không thể nào!?」

「Himeragi-senpai!?」

Giữa lúc Kojo đang đi về phía văn phòng giáo viên, anh chợt nghe thấy giọng nói chói tai của các nữ sinh.

Trên hành lang nối giữa các tòa nhà học xá, hai nữ sinh nhỏ nhắn đang đứng sững sờ với vẻ mặt kinh ngạc tột độ. Điều họ đang nhìn chằm chằm chính là khuôn mặt của Yukina.

「Các em khối trung học cơ sở à. Chào các em」

Yukina mỉm cười nhẹ nhàng và cất tiếng chào hai nữ sinh.

Ngay lập tức, hai nữ sinh đứng thẳng người như bị điện giật.

「V-Vâng! Chào cô ạ!」

「X-Xin lỗi ạ!」

Họ chào với giọng cứng đờ, rồi vội vàng quay người chạy mất.

Cái cách họ bỏ chạy trông thật điêu luyện, như thể vừa nhìn thấy sư tử giữa thảo nguyên vậy. Một lát sau, từ xa, tiếng la hét như tiếng thét chói tai của các cô gái vọng lại.

「Cái gì thế kia?」

Kojo lẩm bẩm ngỡ ngàng khi tiễn những nữ sinh đang la hét bỏ chạy.

Yukina lắc đầu vẻ buồn bã.

「Từ trước đến nay vẫn vậy đó ạ. Em bị bạn bè và hậu bối ghét…」

「Không, anh thấy đó không giống như bị ghét chút nào」

Kojo nói với giọng bối rối. Thái độ của các nữ sinh đối với Yukina giống hệt phản ứng của fan hâm mộ khi gặp được người nổi tiếng mà mình thần tượng.

「Em không bận tâm đâu ạ, không sao đâu. Em đã quen rồi」

Ngắt lời Kojo, Yukina lại tiếp tục bước đi.

Lúc này, từ một hướng khác, tiếng trò chuyện của các nữ sinh lại vọng đến. Trên bậu cửa sổ của tòa nhà đối diện, có những cô gái đang rình mò nhìn về phía họ. Chắc là họ nghĩ mình đã giấu kỹ rồi, nhưng lộ liễu lắm.

「Himeragi-senpai là Himeragi-senpai đó ư? Kiếm Vu tập sự trẻ tuổi nhất được ban cho Thất thức Đột kích giáng ma cơ thương Schneewalzer sao──」

「Đúng vậy đó. Là Himeragi-senpai, với dung mạo thiên thần và lòng nhân hậu, đã cảm hóa được Đệ Tứ Chân Tổ tàn ác và biến chất」

「Tuyệt vời quá, thật sự là đẹp ghê… Khuôn mặt nhỏ xíu… Mắt to quá…!」

Dù cách xa, giọng nói đầy phấn khích của các nữ sinh vẫn được nghe rõ ràng.

Tuy có phần khoa trương, nhưng những lời đồn đại mà họ kể rõ ràng là rất thiện cảm đối với Yukina.

「Có vẻ như người ta đang nói về em đấy, Himeragi」

「Chắc chắn là do Sayaka-san và mọi người thích thú mà lan truyền mấy tin đồn vô trách nhiệm rồi…」

Khi Kojo cười nhếch mép chỉ ra, Yukina đỏ mặt cúi xuống.

Ngay cả cô gái với sự tự đánh giá không mấy cao, lần này cũng không thể không thừa nhận rằng mình đang được khen ngợi.

Yukina ngượng ngùng nép sau lưng Kojo, nhưng cuộc trò chuyện của các học sinh trong học viện vẫn không dừng lại. Họ không hề nhận ra rằng tiếng nói của mình đang lọt vào tai Kojo và Yukina.

「──Vậy thì, có lẽ người đứng cạnh đó là Đệ Tứ Chân Tổ?」

「Ơ, không không, tuyệt đối không phải. Làm gì có chuyện Himeragi-senpai lại xứng đôi với một tên quê mùa như thế chứ」

「Chẳng lẽ là tội phạm ma đạo mà Himeragi-senpai đã dẫn về sao? Trông cứ như một kẻ đeo bám vậy」

Bị các nữ sinh không biết tên gọi là tội phạm, Kojo yếu ớt rên *ưm, ưm*.

Sự chênh lệch quá lớn giữa lời khen dành cho Yukina và sự đánh giá về anh khiến anh không thể không tức giận. Chỉ vì đi cạnh Yukina mà tại sao anh lại phải chịu những lời nói như vậy?

「Đ-Đừng bận tâm ạ. Các em ấy lớn lên trong trường nữ sinh nên chưa quen với con trai đâu ạ…」

Yukina vội vàng bào chữa. Kojo cười gượng gạo với vẻ mặt cứng đờ:

「Không sao đâu… Anh quen rồi…」

Với một vết thương lòng bất ngờ, Kojo bước vào tòa nhà có văn phòng giáo viên.

3

Người bắt chuyện với cô dâu trên lối đi trong nhà thờ là một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài mệt mỏi.

「Yo, Shiosan. Trông cháu khỏe nhỉ」

「À, Akatsuki Gajou…!」

Nhìn người đàn ông vẫy tay thân mật, Shio hoang mang dừng bước.

Người thân của chú rể, anh ta hiếm hoi mặc một bộ lễ phục chỉnh tề. Thế nhưng, cái cảm giác luộm thuộm đâu đó vẫn hiện hữu, có lẽ là do định kiến của Shio.

Sau vài năm không gặp, vẻ ngoài của anh ta vẫn không thay đổi nhiều so với lần đầu gặp mặt.

Nhưng giờ đây, cô không còn cảm thấy sự ngưỡng mộ như ngày xưa nữa.

Anh ta là người thân của người quan trọng với Shio──chỉ vậy thôi.

Tuy nhiên, cô hiểu rõ lý do tại sao bản thân mình trong quá khứ lại ngưỡng mộ anh ta. Gajou có nét gì đó giống người cha mà Shio đã mất khi còn nhỏ. Dù ngoại hình và tính cách hoàn toàn trái ngược, nhưng cái thái độ kỳ lạ quan tâm quá mức, gần như phiền phức của anh ta đối với Shio lại giống.

Không biết có nhận ra sự bâng khuâng của Shio hay không, Gajou lắc đầu như muốn nói đó là một câu trả lời sai:

「Này này, ở đây phải gọi là bố chồng chứ. Cháu sắp thành con gái của nhà chúng ta rồi mà」

「C-Chuyện đó thì đúng là…」

Shio ứ nghẹn lời.

Nếu kết hôn với con trai của anh ta, Akatsuki Gajou đương nhiên sẽ trở thành bố của Shio.

Gajou nhếch mép cười, như thể thích thú với điều đó.

「Thôi nào, tập đi. Nói đi. Bố chồng ơi」

「B-Bố… chồng…」

「Hả, cháu nói gì cơ? Nghe không rõ. Nào, nói to hơn lần nữa」

「Ưm…」

「Chỉ ngượng lúc đầu thôi. Rồi sẽ quen ngay──Gờ-ô!」

Gajou, đang nhân cơ hội đòi hỏi những điều phi lý từ Shio, đột nhiên kêu lên một tiếng rên rỉ nghèn nghẹt.

Chợt nhìn lại, Kojo, con trai anh ta, đã xuất hiện ngay sau lưng bố mình và đánh vào đầu anh.

「Bố đang làm gì với cô dâu của con vậy hả, thằng bố khốn nạn?」

「Đau quá đứ ư ư ư ư ơ… chết tiệt, nhẹ tay chút đi, thằng con ngốc」

「K-Kojo…!」

Shio vén váy cưới lên, trốn sau lưng Kojo như thể chạy trốn khỏi Gajou.

Kojo đương nhiên che chở cho Shio.

Nhìn hai người nép sát vào nhau, Gajou mãn nguyện mỉm cười.

「Hai đứa có vẻ hòa thuận nhỉ. Bố an tâm rồi」

Rồi Gajou trở nên nghiêm túc, nhìn Shio và Kojo với ánh mắt dịu dàng.

「Shiosan, trông cậy vào cháu Kojo nhé. Thằng bé nhìn vậy mà đôi khi rất liều lĩnh đấy」

「A, v-vâng… Em biết… không, cháu biết ạ」

Shio nhìn thẳng vào Gajou. Rồi vội vàng cúi đầu.

「À, hôm nay đã đến đây, cháu cảm ơn rất nhiều ạ」

「Ừ. Chúc cháu hạnh phúc nhé」

Gajou, trở lại với thái độ thân mật thường ngày, vẫy tay và mỉm cười với Shio.

Ngắm nhìn anh, Shio nhìn thấy hình bóng người cha của mình và gật đầu mạnh mẽ.

「Vâng, bố chồng」

4

Kojo và Yukina được dẫn đến phòng tiếp khách dành cho khách.

Thảm dày, ghế sofa bọc da. Một căn phòng sang trọng đến mức khiến họ có chút không thoải mái.

Tuy nhiên, đó không phải là sự tiếp đón quá mức.

Yukina là thành viên của Tổ chức sư vương, còn Kojo thì đến Takagami no Mori với tư cách khách mời theo yêu cầu của Tổ chức sư vương.

「Xin lỗi. Đã để hai vị chờ lâu」

Cửa phòng tiếp khách mở ra, một cô gái mặc áo miko bước vào.

Tuổi của cô ấy bằng tuổi Kojo, hoặc trẻ hơn.

Chiều cao cũng gần như bằng Yukina nhỏ nhắn. Nếu cô ấy mặc đồng phục nữ sinh, có lẽ cũng không có cảm giác gì lạ.

Tuy nhiên, ngoại hình của cô ấy có hai điểm thu hút ánh nhìn.

Một là mái tóc trắng tinh khiết, óng mượt đến thần thánh.

Và một điểm khác là sự đầy đặn của bộ ngực, rõ ràng ngay cả khi mặc bộ áo miko rộng rãi. Một khối lượng ấn tượng không thể tưởng tượng được từ một vóc dáng nhỏ bé.

Không chỉ Kojo mà ngay cả Yukina, người cùng giới, cũng bị cuốn hút bởi kích thước vòng một của cô gái, và ngay sau đó.

「──Á á á á á!?」

Đột nhiên vấp ngã giữa không trung, cô gái miko lao thẳng về phía Kojo với tốc độ kinh hoàng.

「U-Oái!?」

Kojo theo phản xạ ôm lấy cô ấy, phát ra một âm thanh kỳ lạ khi cảm nhận được sự tiếp xúc trong lòng bàn tay mình.

Trọng lượng và độ đàn hồi, cùng với sự mềm mại như thể chìm sâu không đáy. Đó là một cảm giác quyến rũ mà Kojo chưa từng trải nghiệm.

「C-Chị có sao không?」

Yukina lo lắng đỡ cô gái vừa ngã dậy.

Cô gái, vừa nãy còn nằm đè lên Kojo, vội vàng đứng dậy chỉnh lại trang phục xộc xệch.

「Ha… xin lỗi. Tôi xin lỗi, xin lỗi. Đã để hai vị thấy cảnh tượng khó coi rồi. Tôi… không nhìn rõ đường đi…」

「Đường đi…?」

Yukina hỏi lại vẻ khó hiểu, không hiểu ý nghĩa của câu nói.

「Hiểu rồi」

Kojo nhìn so sánh Yukina và ngực của cô gái, gật đầu vẻ chợt hiểu ra. Mặc dù chiều cao của cả hai gần như bằng nhau, nhưng tầm nhìn khi nhìn xuống chân lại có sự khác biệt quá lớn.

「Sao, sao anh lại nhìn ngực em một cái vậy chứ!?」

Yukina lườm Kojo với ánh mắt liếc xéo. Cô ấy cũng đã nhận ra lý do cô gái miko bị ngã. Nhưng dù vậy, cô ấy cũng không thể phàn nàn với Kojo được.

「…Tôi thất lễ rồi. Tôi là Kura Shirona」

Trong bầu không khí gượng gạo, cô gái miko cúi đầu chào Kojo và Yukina một lần nữa.

Ngay lập tức, Yukina giật mình rụt người lại.

「K-Kura-sama…?」

「Người quen sao?」

Thấy Yukina đột nhiên trở nên nghiêm túc, Kojo hỏi với vẻ khó hiểu.

Yukina gật đầu với vẻ mặt cứng ngắc.

「Cô ấy là một trong〝Tam Thánh〟 của Tổ chức sư vương đó ạ」

「Tam Thánh? Tam Thánh là, chẳng lẽ giống với người tên Shizuka kia sao…?」

Một trong〝Tam Thánh〟 của Tổ chức sư vương mà Kojo quen biết là một phụ nữ trẻ tên Shizuka Koyomi. Kojo đã từng chiến đấu với cô ấy một lần và thua thảm hại mà không thể chống cự. Nếu cô gái ngực lớn tên Kura này cũng tự xưng là〝Tam Thánh〟, thì có lẽ cô ấy cũng sở hữu sức mạnh tương đương với Shizuka Koyomi.

「Vâng. Nhưng tôi, khác với Shizuka, chỉ là một cái bình thôi. Chỉ là người kế thừa ý chí của gia tộc Kura qua các thế hệ」

「Ý chí của Kura?」

「Hãy coi đó là một dạng ký ức. Các miko của gia tộc Kura, qua nhiều thế hệ, đã kế thừa nhân cách và sức mạnh của tổ tiên. Để đối phó với mối đe dọa từ các ma tộc trường thọ」

「À…」

Kojo hiểu ý nghĩa lời cô nói.

Đứng đầu là những ma cà rồng bất tử, không ít ma tộc sở hữu tuổi thọ hàng trăm năm trở lên.

Với kinh nghiệm và kiến thức cá nhân, loài người chỉ sống được khoảng một trăm năm thì khó có cơ hội chiến thắng.

Dù có truyền đạt qua sách vở hay truyền thuyết, lượng thông tin có thể truyền lại cho thế hệ sau là có hạn, và có nguy cơ bị sửa đổi chính các ghi chép đó.

Vì vậy, đã có những người nghĩ đến việc kế thừa bản thân "sức mạnh" bằng cách truyền lại ký ức của mình cho dòng máu thế hệ sau. Gia tộc Kura có lẽ là hậu duệ của họ.

「Vậy, chuyện cô gọi chúng tôi đến đây có liên quan đến ký ức của cô sao?」

「Có thể nói là có, cũng có thể nói là không」

Shirona trả lời mơ hồ. Kojo lộ vẻ bối rối, nhìn Yukina.

「Để giải thích điều đó, trước tiên phải nói về lịch sử của Takagami no Mori này. Takagami là tên gọi chung cho các vị thần có uy lực linh thiêng mạnh mẽ, nhưng cũng có một nghĩa khác──là các Thần Tai Họa mạnh mẽ」

「Thần Tai Họa?」

「Có nghĩa là những linh hồn thần thánh gây tai ương cho con người. Tuy nhiên, mặt khác, Thần Tai Họa cũng là những tồn tại có thể ban cho sự che chở mạnh mẽ nếu được thờ cúng trang trọng」

「Vậy thì, Takagami no Mori là──」

Kojo chợt ngẩng mặt lên.

Shirona gật đầu đồng tình, đúng vậy.

「Vâng. Trong khuôn viên Takagami no Mori, có rất nhiều tai ương và hung thần bị phong ấn. Xin lỗi, nhưng là những mối đe dọa đối với nhân loại ngang tầm với Đệ Tứ Chân Tổ──là ngài…」

「…Thảo nào cơ sở của Tổ chức sư vương lại nằm sâu trong núi, xa xôi như vậy」

Kojo rùng mình một cái. Takagami no Mori, tự bản thân nó, là một loại khu vực cách ly phong ấn tai ương.

「Himeragi, em có biết chuyện này không?」

「Về mặt kiến thức thì em có nghe qua rồi ạ. Các học sinh của Takagami no Mori cũng là các miko được tập hợp để xua đuổi các hung thần đó. Hơn nữa, khu rừng phía sau học viện cũng có một kết giới rất mạnh」

「…Kết giới đó không bị phá vỡ, đúng không?」

Kojo nhìn Shirona với ánh mắt nghi ngờ. Nếu điều đó đúng, thì Tổ chức sư vương đã gọi Kojo và Yukina đến đây để chiến đấu với tai ương đó.

「Nếu xảy ra chuyện như vậy, tôi sẽ không thể bình tĩnh được đâu」

Shirona lắc đầu vội vàng.

Rồi cô ấy hơi khó nói mà hạ mắt xuống.

「Nhưng không phải vì kết giới còn nguyên mà không có vấn đề gì. Kết giới của Takagami no Mori là để phong ấn hung thần bên trong, chứ không phải để ngăn cản sự xâm nhập từ bên ngoài」

「Tức là có người đã xâm nhập vào bên trong kết giới sao?」

Vâng, Shirona cắn môi gật đầu.

「Các nữ sinh của học viện đã tự ý xâm nhập vào kết giới và mất tích. Dấu vết của họ biến mất gần khu học xá cũ trong kết giới. Hai người hai tuần trước. Hai người tuần trước nữa. Và ba người trong tuần này」

「Tổng cộng bảy người sao… Nhiều thật đấy」

Kojo cau mặt nói.

Dù chỉ là Kiếm Vu tập sự được huấn luyện, việc các nữ sinh trung học lạc vào rừng rậm đã là một vấn đề lớn rồi. Huống chi bên trong khu rừng đó lại phong ấn tai ương thì còn nghiêm trọng hơn nữa.

「Ba người trong tuần này là các Kiếm Vu mà Tổ chức sư vương đã phái đi để tìm kiếm những người mất tích. Có lẽ… cũng là những người mà ngài quen biết」

「Người quen của tôi sao?」

Kojo kinh ngạc nhìn Shirona.

Những người quen của Kojo có liên quan đến Takagami no Mori thì rất hạn chế.

「Chẳng lẽ, đó là…」

「Kiếm Vu của Tổ chức sư vương, Haba Yuiri. Và Vũ Uy Viên Kirasaka Sayaka cùng Hikawa Shio」

「Sayaka-san và mọi người…!?」

Yukina kinh ngạc cúi người về phía trước.

Shirona không khiển trách thái độ vô lễ của Yukina mà hạ mắt xuống.

「Ban đầu, Kirasaka-san đã đi điều tra một mình, nhưng vì cô ấy không trở về vào ngày hôm sau, nên Haba và Hikawa đã được phái đi. Cũng là theo nguyện vọng của chính họ」

「À…」

Sayaka và Yuiri đều đã có tư cách Kiếm Vu chuyên nghiệp, nhưng đồng thời họ cũng là học sinh đang theo học tại Takagami no Mori. Nếu biết các hậu bối trong cùng học viện mất tích, họ chắc chắn sẽ là những người đầu tiên tham gia tìm kiếm, xét về mặt trách nhiệm.

「Nhưng kết quả là, tất cả họ đều chưa trở về」

Shirona lẩm bẩm trong đau khổ.

「Vậy nên tôi mới bị triệu hồi về sao?」

Yukina hỏi với giọng điềm tĩnh.

Mặc dù vẫn còn là tập sự, Yukina cũng là một Kiếm Vu. Cô ấy cũng có mối quan hệ thân thiết với Sayaka và mọi người.

Tổ chức sư vương còn nhiều Kiếm Vu khác, nhưng không thể triệu hồi những người đang thực hiện nhiệm vụ quan trọng về chỉ vì học sinh của học viện. Vì vậy, việc Yukina được chọn thông qua phương pháp loại trừ là điều hợp lý. Yukina cũng đang trong nhiệm vụ, nhưng Kojo Akatsuki, đối tượng giám sát, là học sinh nên cô ấy có sự linh hoạt hơn so với các Kiếm Vu khác.

「Đúng vậy. Chính xác hơn là, để nhờ cậy sức mạnh của hai vị──là cô và Akatsuki Kojo-dono」

「Tôi và, Akatsuki-senpai… sao ạ?」

Yukina hỏi lại với vẻ bối rối trước câu trả lời khác với dự đoán của Shirona.

Shirona, vì lý do nào đó, có vẻ khó giải thích, ánh mắt lạc lõng.

「Tất nhiên Tổ chức sư vương có những Kiếm Vu giàu kinh nghiệm hơn cô. Chúng ta có thể cử cả Endou Yukari, sư phụ của cô và Kirasaka… nhưng có lẽ ngay cả Endou cũng không thể giải quyết được biến cố lần này」

「Ngay cả Sư Gia-sama sao?」

Shirona sợ sệt trả lời Yukina đang kinh ngạc.

「Tôi có dự cảm như vậy. Để cứu những người bị mắc kẹt trong kết giới, chỉ có cách cử hai người, cô và Kojo-dono, vào đó thôi」

「Dự cảm… tức là cô linh cảm vậy sao? Bằng chứng duy nhất để gọi chúng tôi là thế thôi ư?」

「Vốn dĩ vai trò của gia tộc Kura là miko mà」

Lúc đó, Shirona cuối cùng cũng ưỡn ngực mỉm cười.

「Miko… ra vậy…」

Kojo rên lên như nhận ra điều gì đó, Kura Shirona trang trọng tuyên bố.

「Vâng. Miko, tức là người đưa ra lời tiên tri của thần thánh」

5

「Yuiri──!」

Cô gái có mái tóc dài màu thép lao vào phòng chờ của cô dâu. Haba Yuiri trong chiếc váy cưới, vội vàng quay lại ôm lấy cô.

「Glenda? Em đã cất công từ Bluelisium đến sao. Cảm ơn em」

「Dạ──!」

Với đôi mắt sáng rực như một chú chó con thân thiện, cô gái tóc màu thép──Glenda ôm chặt lấy Yuiri. Dù đã gần năm năm kể từ khi họ gặp nhau, ngoại hình của cô, một Long Chủng trường thọ, vẫn hầu như không thay đổi so với ban đầu.

Tuy nhiên, nội tâm cô ấy đã thay đổi rất nhiều. Glenda hiện tại là một nhà nghiên cứu xuất sắc, chịu trách nhiệm phiên dịch cho Ma Thú. Cô ấy là thành viên của Viện Nghiên cứu Ma Thú ở Bluelisium.

「Xinh quá, chiếc váy đó. Rất hợp với em. Mọi người ở viện nghiên cứu đã chọn cho em sao?」

Yuiri khen chiếc váy dạ hội của Glenda.

Chiếc váy liền thân với vải màu xám bạc ton-sur-ton với màu tóc của cô, được hoàn thiện nhẹ nhàng bằng chất liệu voan. Sự dễ thương và thanh lịch cùng tồn tại, rất hợp với Glenda đã trưởng thành.

「Yuiri cũng──xinh lắm!」

Glenda ngước nhìn Yuiri và nói.

「Fufu, cảm ơn em」

Yuiri đáp lại với nụ cười rạng rỡ trước lời khen chân thành của cô gái, vốn dĩ không biết nói những lời nịnh nọt.

Nhưng ngay sau đó, nụ cười của Yuiri cứng lại trước giọng nói bất ngờ từ điểm mù phía sau.

「Ngạc nhiên thật… Wa… chiếc bánh Baumkuchen này… rất là, ngon… Bơ thơm lừng, ẩm mịn… no」

Một mỹ nhân tóc tím, mặc chiếc váy lộng lẫy, không biết từ đâu xuất hiện, đang nhồm nhoàm nhồi bánh ngọt vào miệng.

Một thiếu niên mắt vàng, mặc lễ phục, ngước nhìn mỹ nhân và khẽ khàng khuyên nhủ.

「Bệ hạ… vật phẩm mừng đám cưới này, hình như là quà mang về để ăn tại nhà thì phải?」

「Không cần chi tiết… yo… đây là buổi tiệc vui… mà」

Mỹ nhân bắt đầu cắn nguyên chiếc bánh Baumkuchen còn lại, thiếu niên nhắm mắt vẻ cam chịu.

Yuiri ngỡ ngàng nhìn hai chủ tớ,

「Đ-Đệ Nhị Chân Tổ Aswadgul Aziz Bệ hạ!? S-S-Sao ngài lại ở đây ạ…!?」

「Sao… te? Sao lại hỏi điều lạ lùng đó… ne?」

Đệ Nhị Chân Tổ tóc tím chớp mắt, vẫn giữ nguyên tư thế đang cắn bánh Baumkuchen.

「Đệ Tứ Chân Tổ sắp kết hôn với bạn đời… ư? Ta là Chân Tổ như Ngài, tham dự là điều hiển nhiên mà… không?」

「V-Vâng… Đ-Đúng là vậy ạ…」

Yuiri gật đầu một cách gượng gạo.

Vì chính bản thân anh ta ít khi tự nhận thức, nên dễ dàng quên mất rằng Akatsuki Kojo, vị hôn phu của Yuiri, là Đệ Tứ Chân Tổ. Ma cà rồng mạnh nhất thế giới.

Việc các Chân Tổ khác tham dự lễ cưới của Kojo hoàn toàn không có gì lạ.

Tuy nhiên, cô dâu trong lễ cưới đó không ai khác chính là Yuiri. Nhận ra vị thế của mình như bây giờ, cô cảm thấy như sắp bị áp lực đè bẹp. Căng thẳng đến mức muốn nôn.

Như thể nhìn thấu sự bối rối của Yuiri, Đệ Nhị Chân Tổ mỉm cười thật đẹp:

「Hãy tự tin hơn nữa… na. Hôm nay trông con rất đẹp… yo」

「Ể?」

「Nếu con trở thành bạn đời của Đệ Tứ Chân Tổ, thì con cũng ngang hàng với Bệ hạ của chúng ta. Nếu quá tự ti sẽ làm mất mặt Akatsuki Kojo đó. Hai Chân Tổ còn lại cũng sẽ xuất hiện tại buổi lễ」

Hoàng tử Iblisvert tuyên bố với giọng điệu lạnh lùng.

Ngược với cách nói chuyện cộc lốc, Yuiri hiểu rõ rằng anh ấy đang quan tâm đến mình.

Hành động vô lễ của Đệ Nhị Chân Tổ khi đột nhập vào phòng chờ của cô dâu cũng là một lời cảnh báo và động viên dành cho Yuiri.

「Vâng. Cảm ơn Bệ hạ! Cả Điện hạ Iblisvert nữa!」

Yuiri nén cảm xúc, gật đầu mạnh mẽ.

Vị Chân Tổ tóc tím nheo mắt mãn nguyện, rồi vươn tay lấy chiếc bánh Baumkuchen thứ hai.

「Yuiri──, hạnh phúc không?」

Glenda ngước nhìn Yuiri, đột ngột hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

「Ừm, rất hạnh phúc」

Yuiri xoa mái tóc của cô gái Long Chủng, nở một nụ cười rạng rỡ như đóa hoa.

6

「…Thiên đường?」

Tiến sâu vào khu rừng, Kojo hỏi lại Yukina.

Đó là khu rừng của Takagami no Mori, nơi phong ấn nhiều tai ương. Để đưa các học sinh mất tích trở về, Kojo và những người khác đã bước vào khu vực cấm được bảo vệ bởi kết giới dưới chân núi.

Tuy nhiên, trái ngược với tưởng tượng, bên trong kết giới tràn ngập không khí tĩnh lặng và êm đềm.

Khắp nơi trong kết giới đều có các miếu thờ Thần Tai Họa, những bậc thang đá dài và con đường rải sỏi trắng dẫn đến các miếu.

Cảnh rừng được chiếu sáng bởi ánh nắng xuyên qua kẽ lá thật hữu tình, không khí cũng trong lành. Cảm giác như đang đi dã ngoại vậy.

「Em đã hỏi các cô gái ở học viện. Những học sinh mất tích ban đầu đã kể với bạn bè rằng họ tìm thấy lối vào thiên đường trong kết giới. Ở đó, họ có thể biến ước mơ thành hiện thực」

Yukina tiếp tục giải thích cho Kojo. Trước khi lẻn vào khu vực cấm, Yukina đã tự mình đến ký túc xá nữ sinh để thu thập thông tin.

「Thiên đường…? Thiên đường là gì vậy?」

「Trong tôn giáo, đôi khi nó được dùng với ý nghĩa giống như thiên quốc, nhưng điều đáng lo ngại là việc "biến ước mơ thành hiện thực". Nếu vậy, có lẽ là thiên đường với ý nghĩa gần với Đào Nguyên Hương」

「Một thế giới hòa bình nơi mọi ước mơ đều thành hiện thực… ư」

Kojo suy nghĩ với vẻ mặt bối rối.

Thiên đường, dù sao cũng là từ được dùng giữa các nữ sinh. Có thể không theo nghĩa đen. Có thể là tên một cửa hàng thời thượng, hoặc một nơi ẩn náu của nhóm bạn bè.

Nhưng việc Yukina, người xuất thân từ học viện nữ sinh, lại không biết điều đó, có nghĩa đây có lẽ là một tên gọi mới xuất hiện gần đây. Hoặc cũng có thể là một nơi mờ ám mà một học sinh nghiêm túc như Yukina sẽ không biết đến.

「Với thông tin đó thì khó nói quá. Ít nhất thì anh biết rằng các học sinh mất tích không phải bị cưỡng ép đưa đi, mà là tự nguyện vào trong kết giới. Nhưng dù vậy, cũng có khả năng họ bị ai đó điều khiển」

「Đúng vậy ạ」

Yukina gật đầu với vẻ mặt nghiêm nghị.

Dù tỏ ra kiên cường, nhưng kể từ khi nghe lời giải thích của Shirona, đôi mắt Yukina thỉnh thoảng lại hiện lên vẻ lo lắng. Chắc là cô ấy đang lo cho Sayaka và những người khác đã mất tích.

「Himeragi, điều ước mà em muốn thành hiện thực là gì?」

Để đánh lạc hướng Yukina một chút, Kojo cố ý lái sang chuyện khác.

「Điều ước của em, ạ?」

Yukina nhìn lại Kojo, như muốn hỏi tại sao anh lại hỏi điều đó.

「Người mất tích là nữ sinh cùng tuổi với Himeragi đúng không. Anh nghĩ điều ước của Himeragi có thể làm tài liệu tham khảo」

「──Là tiền bối không gây ra chuyện gì kỳ lạ, hoặc không bị cuốn vào chuyện gì kỳ lạ ạ」

「Đừng ước những điều thực tế như vậy chứ」

Kojo cau mày dữ dội trước câu trả lời thực tế kỳ lạ của Yukina.

「Không phải chuyện đó, còn cái gì khác nữa chứ. Chẳng hạn như điều em muốn làm trong tương lai, hay điều em muốn trở thành」

「Em nghĩ những cô gái ở Takagami no Mori, không ngoại lệ, đều hướng tới mục tiêu trở thành Kiếm Vu. Vì khi đến học viện này, hầu hết họ đều không có lựa chọn nào khác cả」

「À, phải rồi… đây là một nơi như thế nhỉ」

Nhận thấy vẻ mặt hơi buồn của Yukina, Kojo khẽ thở dài.

Hầu hết các học sinh ở Takagami no Mori đều là trẻ mồ côi như Yukina, hoặc những đứa trẻ không thể ở cùng cha mẹ vì năng lực tâm linh mạnh mẽ của mình gây họa. Bằng cách đến học viện này, họ được đảm bảo ăn ở, đổi lại, họ bị định sẵn trở thành Kiếm Vu của Tổ chức sư vương. Những lựa chọn khác, họ không hề được trao từ đầu.

「Vậy thì, em cũng không có ước mơ làm cô dâu hay gì đó sao?」

Kojo nói với giọng nghiêm túc.

Yukina ngước nhìn Kojo với vẻ mặt chán nản, rồi thở dài thườn thượt.

「Dù là trẻ mẫu giáo thì còn nói được, chứ thời nay làm gì có cô gái nào thật sự mơ mộng điều đó nữa đâu」

「Đúng vậy nhỉ… Anh cũng vừa tự nói ra và thấy nó không hợp chút nào」

Bị cô gái trẻ hơn nghiêm túc dạy dỗ, Kojo gãi đầu vẻ hối lỗi.

Kết hôn, dù là nam hay nữ, cũng chỉ là một trong những ngã rẽ trong đời. Nó không phải là điều để cầu ước, mà chỉ là một điểm dừng chân. Lấy đó làm mục tiêu có lẽ là sai lầm.

「À, nhưng mà, không phải là em ghét việc trở thành cô dâu đâu ạ. Vậy nên, nếu, nếu tiền bối thực sự muốn… thì em cũng…」

「──Kura-san nói về khu học xá cũ là cái kia sao. Trông hoang tàn hơn tôi tưởng」

Tìm thấy tòa nhà là điểm đến, Kojo bất ngờ lên tiếng.

Yukina, người bị anh bỏ qua lời thì thầm ngay trước đó, liếc nhìn Kojo đầy oán giận.

「Hừm…」

「Sao thế, Himeragi. Trông em có vẻ mặt thú vị đấy」

「Không có gì thú vị cả!」

Vẫn giữ đôi má phồng lên, Yukina tiến về phía khu học xá cũ kỹ phía trước.

Đó là một tòa nhà gỗ hai tầng nhỏ. Theo thông tin của Kura Shirona, nó đã bị cháy nhỏ khoảng ba mươi năm trước, và kể từ đó bị bỏ hoang mà không được phá dỡ.

Dù nằm trong kết giới của Takagami no Mori, nhưng bản thân tòa nhà này không có gì bị phong ấn.

Hàng năm vẫn có một vài học sinh ghé thăm để thử lòng dũng cảm, nhưng chưa bao giờ có vấn đề gì xảy ra.

「Trông cứ như một tòa nhà ma ám vậy nhỉ. Anh hiểu cảm giác muốn đến xem vì tò mò」

Kojo lẩm bẩm một cách vô trách nhiệm khi nhìn quanh khu học xá đổ nát.

「Nhưng mà, sống trong tòa nhà này suốt hai tuần thì quả thật là không thể nào」

Yukina nói, ngẩng đầu nhìn mái nhà đã đổ sập.

Sàn nhà bị mục nát, móng nhà lộ ra ngoài, cửa sổ cũng hầu như không còn kính. Sống trong tòa nhà này để tránh sương đêm là điều bất khả thi.

「Đúng vậy. Dường như cũng không có ma thú hay gì đó cư ngụ」

Kojo bước vào bên trong tòa nhà và chăm chú quan sát tình hình.

Với địa thế như vậy, chim chóc hay côn trùng có thể ra vào, nhưng không có dấu hiệu của loài thú lớn nào có thể tấn công con người ẩn nấp ở đây. Ngay cả khi có, anh cũng không nghĩ chúng có thể đánh bại Sayaka hay Yuiri mà không để lại dấu vết chiến đấu. Khả năng có một căn phòng bí mật nào đó bị giấu trong khu học xá bỏ hoang và họ bị nhốt ở đó cũng thấp.

Điều duy nhất khiến anh chú ý là mật độ cây cối mọc.

Các loại cây leo đang sinh sôi nảy nở, bao phủ toàn bộ tòa nhà đổ nát. Rõ ràng, chủng loại thực vật đó khác hẳn so với khu rừng xung quanh.

Hoa hồng leo, cây clymantis, cây Hatsuyukikazura──đều là những loài cây cảnh ra hoa rất đẹp.

Khu học xá đổ nát được tô điểm bởi những bông hoa này, mang một vẻ đẹp kỳ ảo, gợi nhớ đến nơi ở của các nàng tiên.

Một cảnh tượng khiến người ta nghĩ rằng chắc chắn có ai đó đã cố tình chăm sóc nó.

Nếu tìm thấy một tòa nhà như vậy trong rừng, chắc chắn ai cũng muốn tiến lại gần.

Nhưng cũng không đến mức gọi là thiên đường. Rốt cuộc, nó chỉ là một căn nhà hoang tàn đẹp đẽ hơn một chút.

「Cái này là…」

Tìm thấy một mảnh kim loại mới tinh trong đám dây leo bao quanh tòa nhà, Kojo nhặt nó lên.

Một mảnh kim loại mỏng, dày chưa đầy một milimet. Anh nhận ra họa tiết được khắc trên bề mặt nó.

「Phù chú… đúng không. Là bùa chú mà Vũ Uy Viên của Tổ chức sư vương dùng để tạo Thức Thần」

Yukina nhìn mảnh kim loại trong tay Kojo, cất tiếng nói cứng rắn.

「Vậy là Kirasaka và những người khác chắc chắn đã đến đây」

Kojo siết chặt mảnh phù chú bị xé rách, nghiến răng ken két.

Với sự tồn tại của phù chú này, chắc chắn Sayaka hoặc Shio đã sử dụng Thức Thần ở đây. Nhưng Thức Thần đó đã bị phá hủy trước khi hoàn thành nhiệm vụ, và phù chú trở lại thành một mảnh kim loại vô dụng. Điều đó có nghĩa là ý thức của thuật sĩ đã biến mất.

Quả nhiên, quanh khu học xá bỏ hoang này có điều gì đó. Đó chính là nguyên nhân khiến các học sinh mất tích.

「Himeragi, em có thể dùng bùa chú để tìm dấu vết của Kirasaka và những người khác không?」

Kojo ngẩng đầu gọi Yukina.

Tuy nhiên, Yukina không trả lời. Kojo bối rối nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Yukina đâu cả. Cô ấy đã đột ngột biến mất khỏi khuôn viên học xá cũ.

「Himeragi…!?」

Tiếng gọi bối rối của Kojo vang vọng trong khu rừng.

Nhưng không có tiếng đáp lại, chỉ có làn gió nhẹ thổi qua làm lay động những đóa hoa.

7

「Chú rể, Kojo──」

Nhà nguyện ngoài trời được thiết lập trong nhà thờ đám cưới của “Khu đặc biệt Ma Tộc” Đảo Itogami.

Yaze Motoki, khoác lên mình trang phục trông giống một tu sĩ, nghiêm nghị gọi Kojo.

「Akatsuki Kojo, con có thề sẽ yêu thương và che chở Himeragi Yukina đang đứng ở đây, dù khi ốm đau hay mạnh khỏe, dù khi giàu có hay nghèo khó, và giữ gìn trinh tiết cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta không?」

Kojo, trong chiếc áo khoác đuôi tôm màu trắng, hướng mắt về khuôn mặt nghiêng của Yukina đang đứng cạnh mình.

Và với vẻ mặt căng thẳng, anh trịnh trọng đáp.

「Con xin thề」

Giữa lúc những người tham dự nín thở dõi theo, giọng Kojo bất ngờ vang vọng khắp nhà nguyện một cách mạnh mẽ.

Yaze hài lòng gật đầu, rồi tiếp tục quay sang phía cô dâu.

「Cô dâu, Yukina——」

Yukina trong bộ váy cưới trắng tinh khôi khẽ run vai. Khung cảnh qua lớp voan mỏng trắng ngần như chìm trong ánh dương chói lọi, khiến Yukina nghĩ đó chẳng khác nào thiên đường.

「Con có thề sẽ yêu thương và che chở Akatsuki Kojo đang đứng ở đây, dù khi ốm đau hay mạnh khỏe, dù khi giàu có hay nghèo khó, và giữ gìn trinh tiết cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta không?」

「——Con xin thề」

Sau một khoảnh khắc im lặng chứa đựng muôn vàn cảm xúc, Yukina trả lời.

Một tiếng "Ồ" đầy thán phục thoát ra từ miệng những người tham dự.

「Vậy thì, hãy trao đổi nhẫn và trao nụ hôn thề nguyện」

Yaze thúc giục buổi lễ tiếp tục.

Kojo gật đầu và quay lại phía Yukina.

Yukina nhận chiếc nhẫn đặt trên đệm nhẫn, và đeo nó vào ngón áp út của Kojo.

Tiếp đó, Kojo nhận chiếc nhẫn cưới của Yukina.

Trên ngón áp út của Yukina, chiếc nhẫn bạc đã được đeo sẵn.

Đó là một ma cụ biến cơ thể cô thành "người bạn đời máu mủ" tạm thời.

Kojo đeo thêm một chiếc nhẫn mới chồng lên chiếc nhẫn của Yukina.

Chiếc nhẫn thứ hai không hề có tác dụng ma thuật nào, chỉ là một món trang sức bình thường. Nhưng ý nghĩa ẩn chứa trong chiếc nhẫn đó còn nặng nề hơn rất nhiều so với chiếc đầu tiên.

Khoảnh khắc hai chiếc nhẫn khớp vào nhau, nước mắt tuôn rơi từ khóe mắt Yukina.

「Sao em lại khóc?」

Kojo hỏi, giọng điệu có chút bối rối.

Yukina ngước nhìn anh, mỉm cười qua dòng nước mắt.

「Em xin... lỗi. Nhưng mà, em hạnh phúc... quá」

Nghe giọng Yukina đứt quãng, Kojo xấu hổ cúi mặt.

Ngón tay anh nhẹ nhàng vén mạng che mặt của Yukina lên.

Yukina không hề tránh mắt, nhìn thẳng vào gương mặt Kojo ở cự ly kinh ngạc.

「Em có chắc không? Sống cùng một kẻ như anh mãi mãi—」

Kojo thì thầm hỏi.

「Em muốn được ở bên tiền bối... không, em muốn được ở bên anh」

Yukina quên cả lau nước mắt, gật đầu thật mạnh rồi nhắm mắt lại.

「Em có hạnh phúc không, Yukina?」

Một giọng nói dịu dàng văng vẳng bên tai.

Yukina định trả lời câu hỏi đó, và ngay khoảnh khắc ấy—

8

「Himeragi... em ở đâu!?」

Giọng Kojo vang vọng khắp ngôi trường cũ bị bao phủ bởi dây leo.

Nhưng không có tiếng đáp lại từ Yukina. Chỉ có tiếng lá xào xạc như chế nhạo.

Đằng sau ngôi trường cũ đổ nát là một khu vườn tuyệt đẹp. Ngay lối vào, một chiếc túi màu đen rơi chỏng chơ. Đó là hộp đựng súng, chứa cây thương bạc của Yukina, thứ cô vừa đeo trên lưng cho đến ít phút trước.

「Hime... ragi...!?」

Chạy đến bên chiếc hộp rơi, Kojo bối rối dừng bước.

Dọc theo lối đi trong vườn, những hàng rào trang trí hoa được dựng lên.

Bị trói vào hàng rào kim loại đó là Yukina đang bất tỉnh.

Chân tay cô bị buộc chặt bởi những dây leo xanh biếc nở hoa rực rỡ.

Như một nữ tu tế bị hiến tế cho quái vật, Yukina bị đóng cọc.

Không, không chỉ có Yukina bị đóng cọc.

Yuiri và Shio. Rồi Kirasaka Sayaka, cùng với những học sinh khác của Học viện Takagami no Mori mà Kojo không biết. Tất cả họ đều đang say ngủ, cơ thể bị dây leo quấn chặt.

Cảnh tượng đó có vẻ trang nghiêm, thậm chí mang tính nghệ thuật. Giống như một phù điêu khắc họa các nữ thần trong thần thoại.

Giữa những cô gái đó, một người phụ nữ trần truồng đẹp hơn cả đứng thẳng.

Đôi tai nhọn như Elf, mái tóc dài màu xanh lá cây. Và một vẻ đẹp tuyệt mỹ, siêu thực. Một sự hiện diện thần thánh, xứng đáng với danh xưng tiên nữ của rừng.

Tuy nhiên, Kojo nhìn chằm chằm vào cô ta mà không che giấu chút địch ý nào.

〝──Tại sao cô không cho tôi nhìn thấy trái tim mình?〟

Một giọng nói vang lên trong tâm trí Kojo.

Đó là một giọng nói đầy bối rối.

「Cô là ai...」

Kojo hỏi người phụ nữ.

Anh biết cô ta không phải con người.

Người phụ nữ tóc xanh không có chân, mà cắm rễ trực tiếp xuống đất, trông giống thân cây.

Những dây leo trói Yukina và những người khác cũng mọc ra từ gốc của cô ta.

〝Ta là người dệt giấc mơ. Là một trong những người được gọi là Hồi Lai, Thường Thế, Elysion—〟

「...Cô định nói chính mình là thiên đường sao?」

Kojo hỏi, giọng lạnh lẽo kiềm nén cơn giận.

Hồi Lai, Thường Thế, Elysion. Đó là tên của những thiên đường huyền thoại còn sót lại trên khắp thế giới. Người phụ nữ tóc xanh tự nhận mình là một thành viên của thiên đường đó.

〝Hãy mở lòng và cho ta thấy mong muốn của ngươi. Ta sẽ biến nó thành hiện thực—〟

Giọng người phụ nữ vang lên dịu dàng trong đầu Kojo như một bài hát ru.

Một giọng nói mang theo hiệu ứng thôi miên mạnh mẽ. Nếu hoàn toàn phó mặc cho giọng nói đó, thì chắc chắn mong muốn của Kojo sẽ thành hiện thực. Tuy nhiên, đó không phải là sự kiện thực tế, mà chỉ là câu chuyện trong giấc mơ mà cô ta tạo ra.

「Biến mong muốn của ta thành hiện thực ư? Đừng có làm ta buồn cười, đồ đàn bà keo dính. Cô chỉ đang thu hút những người có ma lực mạnh, rồi dùng họ làm chất dinh dưỡng cho mình thôi chứ gì」

Kojo nhe răng cười hung dữ nói.

Người phụ nữ tóc xanh không phải là thiên đường. Đương nhiên, cô ta cũng không phải tiên nữ hay nữ thần.

Thân phận thực sự của cô ta là một loài nấm nhầy có trí tuệ. Một sinh vật tập đoàn nguyên thủy, không phải thực vật cũng không phải động vật.

〝Ta—chúng ta là một trong những vị thần bản địa của vùng đất này. Để biến mong muốn thành hiện thực, con người phải dâng lễ vật cho thần. Đó chẳng phải là một giao dịch công bằng sao?〟

Người phụ nữ tóc xanh truyền đến một cảm giác phẫn nộ mạnh mẽ.

Năng lực can thiệp tinh thần mạnh mẽ. Đó là vũ khí duy nhất của cô ta. Bằng sức mạnh đó, cô ta thu hút con người, dùng giấc mơ làm mồi nhử để cướp đoạt sinh lực.

Tuy nhiên, năng lực của cô ta không có tác dụng với Kojo. Bởi vì Kojo, là một Chân Tổ ma cà rồng, có khả năng kháng cự mạnh mẽ đối với các ma thuật hệ can thiệp tinh thần.

「Giao dịch công bằng cái khỉ gì. Chẳng qua là trò lừa đảo dùng giấc mơ để lừa gạt thôi」

〝Loài người có phân biệt được giữa mơ và thực không? Ngươi dựa vào đâu mà dám chắc rằng hiện thực mà ngươi đang nhìn thấy không phải là giấc mơ của ai đó?〟

Cùng với cảm xúc chế nhạo, người phụ nữ tóc xanh méo mó khuôn mặt.

Đối với một loài nấm nhầy thì trí tuệ này thật đáng nể, Kojo thành thật ngưỡng mộ.

Tuy nhiên, anh không chấp nhận lời nói của cô ta. Cũng không có lý do gì để nghe theo cô ta cả.

「Đây là mơ hay là thực thì ta đếch quan tâm」

〝Cái gì?〟

「Giấc mơ của ta, ta sẽ tự mình quyết định. Thả Himeragi và những người khác ra ngay. Nếu không, ta sẽ cho phép cô chỉ bị tống vào viện bảo tàng thôi」

Những tia lửa vàng rực bắn ra từ toàn thân Kojo.

Ma lực khổng lồ của Chân Tổ ma cà rồng đang cuồn cuộn trong cơ thể Kojo, tìm kiếm lối thoát.

Ngay lập tức hứng chịu luồng sóng ma lực đó, người phụ nữ tóc xanh méo mó nét mặt. Nỗi sợ hãi nguyên thủy mà cô ta cảm nhận được trực tiếp truyền đến não Kojo.

〝Dừng lại... ngươi có thể giết chúng ta không? Nếu ngươi tấn công chúng ta, những cô gái này cũng sẽ chết đó?〟

Những dây leo trói Yukina và những người khác bò lên, quấn quanh cổ họ. Chắc là cô ta định bắt họ làm con tin. Đúng là một loài nấm nhầy có trí tuệ phi thường.

Nhưng Kojo cười khẩy coi thường lời đe dọa của loài nấm nhầy đó.

「Cô thực sự nghĩ rằng những người đó sẽ hài lòng với giấc mơ mà cô tạo ra sao?」

〝…………?〟

「Tôi nghĩ Himeragi và những người khác có lẽ còn phiền phức gấp trăm lần so với những gì cô tưởng tượng đấy」

Trước lời nói đầy sự chắc chắn kỳ lạ của Kojo, người phụ phụ nữ tóc xanh bối rối.

Ngay sau đó, một sự thay đổi đã xảy ra trên cơ thể các cô gái bị dây leo giam giữ.

〝Cái... gì... thế này...?〟

Yukina và những người khác, những người đáng lẽ đang trong tình trạng hôn mê, lại tỏa ra một lượng ma lực khổng lồ.

Người phụ nữ tóc xanh đáng thương bối rối đến mức đáng sợ trước hiện tượng bất thường này.

Tuy nhiên, Kojo thở dài thườn thượt, như thể nói, "Đã bảo rồi mà."

Kojo rất quen thuộc với những cảm xúc mà Yukina và những người khác vô thức lan tỏa.

Đó là cảm xúc quen thuộc đối với Kojo—sự tức giận.

Trong giấc mơ do người phụ nữ tự xưng là thiên đường tạo ra, họ đã vô cùng tức giận.

9

「—Khoan đã!」

Một giọng nói thô bạo ngăn cản Yukina khi cô định trao nụ hôn thề nguyện với Kojo.

Yukina kinh ngạc trợn tròn mắt, còn Kojo thì hoảng loạn rõ ràng.

Người xuất hiện, rẽ đám đông những người tham dự trong nhà nguyện, là một cô gái cao ráo mặc váy cưới. Mái tóc màu hạt dẻ búi cao. Bộ ngực đầy đặn dường như muốn trào ra khỏi váy—

「Sa... Sayaka-san!?」

「Chuyện này là sao vậy, Akatsuki Kojo!? Hôm nay không phải đám cưới của chúng ta sao!?」

Trước mắt Yukina kinh ngạc, Sayaka lao đến chỗ Kojo. Cứ như thể cô sẽ bóp cổ Kojo bằng tay không vậy.

「Ơ, không, đó là...」

Kojo lúng túng đáp lại trước sự xuất hiện bất ngờ của một cô dâu khác.

Yukina chỉ biết đứng nhìn ngây người.

Yaze, người đóng vai trò tu sĩ, che mặt đầy bất lực.

Những người tham dự bắt đầu ồn ào.

Nhưng sự hỗn loạn chưa dừng lại ở đó. Bởi vì từ hai lối vào trái và phải của nhà nguyện, lại có thêm những cô dâu mới xuất hiện.

「Đợi đã, Kirasaka! Chuyện này là sao!? Tại sao cô và Himeragi lại mặc váy cưới!? Đây là địa điểm đám cưới của tôi và Akatsuki Kojo mà!?」

「Khoan đã, khoan đã! Vô lý quá! Kojo-kun sẽ kết hôn với tớ mà!? Đến cả Đệ Nhị Chân Tổ Aswad-san cũng đặc biệt đến đây vì chuyện đó mà!」

Shio và Yuiri chạy đến, nắm chặt hai cánh tay của Kojo trong chiếc áo khoác đuôi tôm từ hai bên.

Sayaka trừng mắt nhìn Kojo, người đang bị cố định hai tay và không thể cử động.

「Tại sao... dù là một giấc mơ... em đã nghĩ mình sẽ trở thành một cô dâu hạnh phúc...」

「Anh đã hứa sẽ biến ước nguyện của tôi thành hiện thực mà!?」

「Em đã tin Kojo-kun... vậy mà...!」

Vừa kéo tay Kojo một cách thô bạo, Shio và Yuiri vừa liên tục nói ra những lời oán trách.

「Ư... ư... Á á á á...」

Kojo gầm gừ một cách yếu ớt, ánh mắt trống rỗng, như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

「Anh... quá đáng... lắm... tiền bối...」

Yukina siết chặt bàn tay trái đang đeo nhẫn, và kiên quyết ngước nhìn Kojo như vậy.

Cô dồn ma lực vào nắm đấm, và vung mạnh nó lên. Rồi—

「Tiền bối... đồ ngu ngốcggggggggg—!」

Một cú đấm từ Yukina, phóng ra cùng với một tia sáng, xé toạc những dây leo đang trói cô.

Mở to mắt, cô dùng sức mạnh giật đứt những dây leo còn lại đang quấn quanh cơ thể mình.

Yukina hở hực thở dồn dập, phì phò, bờ vai căng ra vì giận dữ.

Một sự hung hãn không thể tin được đối với một cô gái vừa mới hôn mê.

Người phụ nữ tóc xanh đờ đẫn nhìn cảnh tượng khó tin đó.

「Em đã tỉnh rồi sao, Himeragi?」

「Vâng... Đó là một giấc mơ tồi tệ. Tệ nhất luôn!」

Yukina trả lời câu hỏi của Kojo với vẻ giận dỗi không rõ nguyên nhân.

"Đúng là xả giận vô cớ," Kojo nhún vai, ném chiếc hộp đựng súng màu đen cho cô.

Yukina nhận lấy nó, rút cây thương bạc ra khỏi hộp.

Thương xung kích chiến ma cơ loại 7 Sekkarou—một cây thương phá ma có khả năng vô hiệu hóa ma lực và xé toạc mọi kết giới.

「Sinh vật ma đạo dạng nấm nhầy có năng lực điều khiển tinh thần—đây là nguyên nhân gốc rễ của biến cố lần này sao. Có vẻ như những mảnh tế bào thoát khỏi phong ấn đã sinh sôi nảy nở qua nhiều năm」

〝Ư... á...〟

Người phụ nữ tóc xanh rõ ràng sợ hãi trước ánh sáng sóng rung động thần cách từ cây thương của Yukina.

Đối với cô ta, một sinh vật ma đạo, sức mạnh vô hiệu hóa ma lực của Sekkarou chẳng khác nào chất độc chết người.

「Chà đạp và lợi dụng ước nguyện thuần khiết của con người—không có lý do gì để nhân nhượng với một sinh vật tà ác như vậy. Tôi sẽ tiêu diệt không còn một mảnh tế bào nào ngay tại đây! Từ giờ trở đi, đây là cuộc chiến của tôi!」

「—Không phải, Yukina. Là thánh chiến của chúng ta!」

Những lời của Yukina lộ rõ sự thù oán riêng tư được tiếp nối bởi giọng của những cô gái khác.

Những người giật đứt dây leo và đứng dậy là Kirasaka Sayaka và những người khác, những người đáng lẽ đang hôn mê.

「Kirasaka... và Yuiri-san, Shio-san nữa...」

Kojo kinh hãi nhìn Kirasaka Sayaka và những người khác, những người cũng đang tức giận điên cuồng giống Yukina. Anh có linh cảm rằng nếu lơ là nói chuyện với họ lúc này, không hiểu sao Kojo cũng sẽ bị vạ lây.

〝Tại, tại sao vậy, chúng ta... ta chỉ muốn biến ước nguyện của các ngươi thành hiện thực thôi mà...〟

Người phụ nữ tóc xanh truyền đến cảm xúc bối rối.

Ngay khoảnh khắc đó, một cái gì đó đã đứt phựt trong tất cả Yukina và những người khác.

「Đồ khốn nạnttttt—!」

Tiếng gầm giận dữ của các cô gái ma công sư vang vọng sâu trong khu rừng rậm được bao quanh bởi kết giới.

Người ta nói rằng, chỉ vài chục giây sau đó, sinh vật ma đạo hung ác có cơ thể dạng nấm nhầy đã biến mất không còn dấu vết khỏi thế giới này.

10

「Ờm... tức là, do ước nguyện của Himeragi và những người khác vô tình trùng khớp, dẫn đến mâu thuẫn trong nội dung giấc mơ, và thế giới tinh thần do con nấm nhầy đó tạo ra đã bị lỗi rồi sụp đổ, phải không?」

Kojo lẩm bẩm, như thể đang sắp xếp lại thông tin, trong khi nhìn vào những gốc cây đã hóa than.

Trước mắt anh là tàn tích của ngôi trường cũ.

Những dây leo quấn quanh tòa nhà đã cháy rụi hoàn toàn, không còn để lại dấu vết.

Khu vườn xinh đẹp cũng tương tự.

Sinh vật ma đạo tóc xanh đã bị Yuiri xé nát tơi tả sau khi tỉnh dậy khỏi hôn mê, được Yukina thanh tẩy bằng Sekkarou, và sau đó bị thiêu rụi cùng với các tòa nhà xung quanh bởi pháo kích ma thuật của Shio và Kirasaka Sayaka.

Trong thời gian đó, Kojo chỉ làm một việc duy nhất là di tản những học sinh khác đang ngủ đến nơi an toàn. Dù là một vai trò khá mờ nhạt đối với ma cà rồng mạnh nhất thế giới, nhưng vì không có thương vong, nên kết quả đó có lẽ là tốt.

「Mặc dù cơ chế chính xác thì em không rõ, nhưng có lẽ là như vậy ạ. Người ta vẫn nói rằng, về nguyên tắc, ma thuật hệ can thiệp tinh thần dễ xảy ra cộng hưởng và nhiễu sóng mà」

Yukina trả lời bằng giọng điệu nghiêm túc như thường lệ.

"Thì ra là vậy," Kojo gật đầu. Những giấc mơ mà Yukina và những người khác được sinh vật ma đạo tạo ra đã cộng hưởng và tác động lẫn nhau, kết quả là tự sụp đổ và tạo cơ hội cho họ tỉnh dậy.

Cuối cùng, việc tạo ra và duy trì thứ gọi là "thiên đường" trên thế giới này không hề dễ dàng như vậy—đó là kết luận.

「Mà dù sao đi nữa, có phải hơi quá đáng không?」

Kojo thở dài ngao ngán, nhìn lên ngôi trường cũ đã cháy thành tro.

Tuy nhiên, Yukina lại kiên quyết lắc đầu.

「Không, đây là biện pháp xử lý đương nhiên rồi ạ. Nấm nhầy có thể sinh sôi từ một mảnh tế bào, và nếu thứ đó thoát ra khỏi kết giới, chúng ta không biết sẽ gây ra bao nhiêu thiệt hại. Phải thiêu rụi triệt để...!」

「Không, nhưng mà, đâu cần thiết phải dùng ma thuật đến mức không thể cử động được đâu... Anh cũng có thể dùng Thân Quyến của mình mà」

Nói rồi, Kojo nhìn về phía Kirasaka Sayaka và những người khác đang ngã gục phía sau.

Vốn dĩ đã ngủ hơn một tuần, lại vừa tỉnh dậy đã vung kiếm hoặc tung ra đòn pháo kích ma thuật mạnh nhất. Vì thế, ba người (trừ Yukina) ngay sau khi đánh bại sinh vật ma đạo đã lại hôn mê vì kiệt quệ ma lực.

Chỉ còn lại Kojo và Yukina, không thể đưa bảy cô gái về được.

Thế là Kojo và Yukina vẫn ở trong kết giới, chờ cứu viện từ Tổ chức Sư Vương.

「Nhân tiện, giấc mơ mà Himeragi và những người khác nhìn thấy có nội dung gì vậy?」

Kojo hoàn toàn rảnh rỗi, hỏi Yukina để giết thời gian.

Anh nghĩ đó là một câu hỏi vô thưởng vô phạt, nhưng phản ứng của Yukina lại bất ngờ.

「Ể?」

Không hiểu sao, Yukina bối rối dữ dội, cứng đờ mặt và im lặng.

Kojo nhíu mày nghi ngờ.

「Giấc mơ bị trùng khớp nghĩa là ước nguyện của Kirasaka, Yuiri-san và Shio-san cũng đại khái giống của Himeragi, đúng không?」

「Ơ... ơ...」

「Hơn nữa, khi Himeragi tỉnh lại, hình như em có nói gì đó về anh phải không?」

「K-không, cái đó thì...」

「Với lại, rốt cuộc thì tại sao anh lại được gọi đến đây nhỉ? Trực giác của Shirona-san rốt cuộc là gì? Đúng là sự can thiệp tinh thần của con nấm nhầy không có tác dụng với anh mà」

「V-vâng, đúng vậy ạ...」

Yukina lắp bắp đáp lại. Nhưng Kojo không hiểu lý do sự bối rối của cô.

「Vậy rốt cuộc thì giấc mơ của Himeragi và những người khác là gì?」

Kojo lặp lại câu hỏi cũ.

Bốn ma công sư của Tổ chức Sư Vương đều nhìn thấy cùng một giấc mơ. Chắc hẳn đó là một ước nguyện quan trọng, và anh muốn biến nó thành hiện thực nếu có thể.

Không biết có phải cảm nhận được tấm lòng chân thành của Kojo hay không, Yukina khẽ thả lỏng vai và cười khổ.

Và cô nhìn lại Kojo với vẻ mặt tinh nghịch, rồi làm điệu bộ lắc đầu đầy ẩn ý.

「Đó là bí mật. Em tuyệt đối không nói cho những ma cà rồng người biến thái như tiền bối đâu」

「Sao lại thế!?」

Kojo bị mắng nhiếc bất ngờ, gân cổ cãi lại.

Yukina khúc khích cười vui vẻ, nhẹ nhàng chạm vào chiếc nhẫn trên ngón tay trái của mình.

「Nhưng nếu ngày ước mơ của em thật sự thành hiện thực, khi đó em sẽ báo cho tiền bối đầu tiên」

「...Được rồi. Vậy thì, anh sẽ mong chờ ngày đó」

Kojo nhún vai, nói một cách thản nhiên.

Yukina nhìn Kojo như vậy, khẽ gật đầu. Với một quyết tâm không ai biết—

「Vâng. Hãy chờ đợi nhé」

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!