Ashita, Hadashi de Koi.
Misaki Saginomiya Hiten
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03

Epilogue 1: Lời Nhắn Của Mùa Đông

0 Bình luận - Độ dài: 2,227 từ - Cập nhật:

"──Số liệu tổng hợp..."

Nghe thấy vậy, tôi rời mắt khỏi màn hình laptop,

"...đã có rồi ạ."

Không khí giữa các nghệ sĩ và nhân viên của Sân khấu Tự nguyện chợt xôn xao.

Thế nhưng, ngay giữa tâm điểm ấy──Rokuyou-senpai.

Anh, người trong cuộc của trận chiến này, chỉ khoanh tay, bình thản nhìn tôi.

Lễ hội Hekiten đã khép lại trong thành công rực rỡ.

Sau lễ bế mạc tại nhà thi đấu, chúng tôi lại kéo nhau về trung tâm cộng đồng quận để xác nhận kết quả trận chiến ngày hôm nay.

Và người được giao tổng hợp các con số chính là tôi.

Tổng hợp số lượng người dùng duy nhất trên trang web và kênh phát trực tuyến do Câu lạc bộ Tin học thiết lập, cùng với số khán giả vào cửa tại mỗi sân khấu do ban tổ chức lễ hội thống kê... Giờ đây, trên tay tôi là một tờ giấy ghi lại kết quả thắng bại, ghi lại tương lai của Rokuyou-senpai.

"Thế nào rồi?"

Rokuyou-senpai hỏi tôi.

Giọng anh vẫn vui vẻ như thường lệ, thậm chí còn có vẻ như đang tận hưởng tình huống này.

"Cho anh biết kết quả đi."

"Vâng..."

Tôi gật đầu, đứng dậy khỏi ghế.

Rồi quay mặt về phía mọi người──,

"Sân khấu Tự nguyện, tổng số khán giả vào cửa và người xem trực tuyến là──"

Tôi nói, ngập ngừng một thoáng, rồi công bố.

"──Năm nghìn hai trăm linh tám người ạ."

Những tiếng "Ồ" đầy kinh ngạc vang lên xung quanh.

Vượt qua con số năm nghìn. Chắc chắn, đây là một kết quả vượt xa mọi dự đoán.

Số người xem Sân khấu Tự nguyện mọi năm, tính tổng thể cũng có khi chưa đến hai trăm người.

Ngay cả ở dòng thời gian trước, con số đó còn chưa chạm tới một nghìn.

Có lẽ có thể nói rằng, chúng tôi đã tạo ra một sân khấu hoàn toàn khác biệt.

Một bầu không khí "chẳng phải là chúng ta đã làm được rồi sao..." lan tỏa.

Những ánh mắt hướng về phía tôi cũng chứa đựng sự kỳ vọng rõ rệt.

Và rồi──,

"Vậy còn, Sân khấu Chính. Tổng số khán giả vào cửa và người xem trực tuyến là──"

Tôi mào đầu một lần nữa.

Và thông báo kết luận của trận chiến này đến tất cả mọi người──.

"──Bảy nghìn tám trăm mười một người."

Sân khấu Tự nguyện──Năm nghìn hai trăm linh tám người.

Sân khấu Chính──Bảy nghìn tám trăm mười một người.

Là một thất bại.

Là thất bại... của Sân khấu Tự nguyện chúng tôi.

Cho đến trước khi nito xuất hiện, quả thực chúng tôi đã chiếm ưu thế.

Nghe có vẻ như một lời bào chữa, nhưng đó là sự thật.

Chúng tôi đã áp đảo sân khấu và màn trình diễn của họ, thu hút được nhiều khán giả hơn.

Thực sự, tôi tin rằng chúng tôi đã khiến mọi người rất vui.

Những gương mặt, gương mặt, và những gương mặt rạng rỡ của khán giả ngồi dưới khán đài.

Vẻ mặt của họ khiến tôi nghĩ rằng sân khấu ngày hôm nay sẽ còn đọng lại mãi trong lòng họ.

Thế nhưng──nito.

Cô gái đã cắt tóc ngắn và bước lên sân khấu cuối cùng.

Màn trình diễn của cô ấy, ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.

Tôi đã nghĩ rằng mình đã xem nito biểu diễn không biết bao nhiêu lần.

Cả trong cuộc sống cao trung lần đầu tiên lẫn lần thứ hai này, dù là ở cự ly gần hay qua mạng, tôi đã dõi theo cô ấy dưới nhiều hình thức.

Và màn trình diễn lần này──khác biệt một trời một vực so với bất kỳ lần nào trước đây.

Vẻ mặt của nito rạng rỡ như được giải thoát.

Giọng hát của cô ấy dệt nên những giai điệu bay bổng.

Cô ấy──đã thay đổi.

Vứt bỏ tất cả những gì đã trói buộc mình bấy lâu, cô ấy đã có thể trở nên tự do.

Cô ấy chơi piano một cách bùng nổ, hát như thể đang nhảy múa.

Sự thay đổi đó đã gây ngạc nhiên lớn cho cả những người nghe trên mạng, và nhanh chóng trở thành chủ đề nóng trên mạng xã hội.

"──nito, trông khác hẳn mọi khi!"

"──Trông cậu ấy vui quá đi mất."

"──Đây có thật là nito-san không vậy?"

"──Cô bé này, hóa ra lại đáng yêu đến thế."

Kết quả là, lượng người truy cập vào kênh phát trực tuyến trên trang web của Lễ hội Hekiten tăng đột biến.

Các con số đã tăng gấp nhiều lần so với trước đó.

Dù không thể so sánh với các buổi phát sóng thu hút hàng chục nghìn người trên những trang video thông thường... nhưng ngay cả bây giờ, mạng xã hội vẫn đang xôn xao về sự thay đổi của nito, và có lẽ video lưu trữ sẽ còn tiếp tục tăng view.

Vì vậy──đó là một thất bại.

Chúng tôi, đã thua.

"..."

"..."

"..."

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Chúng tôi... đã không thể vươn tới.

Dù đã đoàn kết cố gắng đến thế, dù đã chiến đấu hết mình, chúng tôi vẫn không thể địch lại.

Vẻ mặt của mọi người cho thấy họ vẫn chưa biết phải chấp nhận sự thật này như thế nào──.

──Thế nhưng,

"──Cảm ơn mọi người!"

Một giọng nói như thế──vang vọng khắp nhà thi đấu.

"──Mọi người, thật sự cảm ơn vì đã chiến đấu hết mình!"

Là Rokuyou-senpai.

Anh cúi đầu thật sâu trước chúng tôi──và nói bằng một giọng nói nhiệt huyết nhất trong ngày.

"Nhưng... xin lỗi! Thua là do lỗi của anh! Là do anh thiếu thực lực! Mọi người đã vất vả đến thế, thật sự xin lỗi rất nhiều!"

"Đ-Đâu có ạ...!"

Người đầu tiên lên tiếng.

Người chạy đến bên Rokuyou-senpai là Azuma-senpai với gương mặt như sắp khóc.

"Rokuyou-kun đã rất tuyệt vời mà. Em thật sự đã rất vui..."

"Đúng vậy, anh đây cũng rất vui."

"Tiết mục hài của anh khiến khán giả cười chết ngất còn gì!"

Mọi người tụ tập xung quanh anh. Ai nấy đều nói lời cảm ơn Rokuyou-senpai.

Không khí xung quanh, đã dịu đi một chút.

Bầu không khí nơi mọi người đang dần chấp nhận thất bại này.

Thế nhưng...,

"...Lời hứa với ba cậu thì sao ạ?"

Igarashi-san đột nhiên thốt lên.

"Lời hứa sẽ thắng Sân khấu Chính... có nghĩa là, đã không thể thực hiện được, phải không ạ?"

Không khí xung quanh một lần nữa chìm xuống.

Đúng vậy──lời hứa với ba anh ấy.

Tiền đề của trận chiến này là nếu thắng Sân khấu Chính, anh ấy sẽ được chấp thuận cho việc khởi nghiệp.

Điều đó, có nghĩa là đã không thành...

...Và rồi, tôi nhớ lại.

Hình ảnh Rokuyou-senpai mà tôi đã thấy trong tương lai hai năm rưỡi sau, vào khoảng thời gian Lễ hội Hekiten bắt đầu.

Anh ấy lúc đó, đã mất hết nhuệ khí đến mức không thể tưởng tượng được so với bây giờ.

Một senpai dường như chỉ đang sống qua ngày một cách vô vị, không có sự tự tin, không có mục tiêu, cũng không có điều gì muốn làm.

Lại một lần nữa... anh ấy sẽ trở nên như vậy sao.

Rokuyou-senpai, sẽ lại đánh mất hy vọng như thế sao...

"...Về chuyện đó thì,"

Và. Thế nhưng Rokuyou-senpai, vẫn giữ nụ cười đầy tự tin,

"Ba anh, hình như đã đến xem Sân khấu Tự nguyện đấy."

"Vậy, sao ạ..."

"Ông ấy có nói gì không?"

"Ông ấy đã rất cảm động."

Rokuyou-senpai nói, khóe miệng nở một nụ cười vui vẻ.

"Ông hỏi 'Haruki đã cùng với các bạn của mình tạo nên sân khấu này sao?'. Bảo là, thật sự đã vượt xa sức tưởng tượng của ông."

Và rồi──anh.

Rokuyou-senpai, trong khi nhìn vào mắt từng người một ở đây,

"Ông ấy──cho phép anh khởi nghiệp rồi."

Anh nói với chúng tôi, giọng đầy tự hào.

"Bảo là, dù kết quả có ra sao, ông cũng sẽ không cản con nữa──"

──Những tiếng reo hò vang lên.

Khởi nghiệp, được cho phép──.

Cái kết mà mọi người hằng mong muốn, hằng tìm kiếm.

Chắc chắn... có thể chúng tôi đã không thể vươn tới nito. Dốc hết toàn lực, và kết quả là thất bại.

Dù vậy, nếu có thể nắm bắt được một tương lai như thế──.

Nếu một tương lai tươi sáng đang chờ đợi Rokuyou-senpai, tôi nghĩ thế là quá đủ rồi.

Và, giữa những lời chúc mừng được gửi đến.

Rokuyou-senpai gãi má có chút ngượng ngùng,

"Nhưng mà... ừm,"

Anh nói tiếp.

"Như lời ba anh nói... đầu tiên, anh nghĩ mình sẽ làm việc ở công ty của ba."

──Hả? Và.

Tất cả mọi người xung quanh đều ngừng lại.

Tại sao chứ? Dù đã được cho phép rồi mà?

Tại sao... lại vào công ty của ba anh ấy?

Trước chúng tôi đang ngơ ngác, Rokuyou-senpai vừa gãi đầu vừa nói,

"Nói sao nhỉ... sau khi cố gắng đến chết đi sống lại, anh đã hiểu ra những gì ba nói. Anh vẫn còn rất nhiều thiếu sót, và có cả một núi những điều chưa hiểu. Bằng chứng là, lúc đầu anh đã cố ôm đồm mọi thứ một mình và suýt nữa thì đến giới hạn, cũng có hối hận là giá như mình đã nhờ cậy mọi người sớm hơn. Chuyện ba bảo anh vào công ty của ông..."

Nói rồi, Rokuyou-senpai cười một cách ngượng ngùng,

"...thực ra là một lời đề nghị, rằng sau khi học hỏi những điều đó rồi hẵng khởi nghiệp cũng được."

...Chắc chắn, có lẽ là vậy.

Ba anh ấy, có lẽ không phải là người phủ nhận mục tiêu của senpai một cách độc đoán.

Ông đề nghị như vậy với sự lo lắng và suy nghĩ của một người làm cha.

"Thế nên... anh cũng muốn thử làm như vậy. Trước hết là ở công ty của ba, anh muốn học hỏi những điều cơ bản của công việc. Xin lỗi mọi người, đã giúp đỡ anh nhiều như vậy, lại tự mình quyết định, thật sự xin lỗi!"

Một lần nữa, Rokuyou-senpai lại cúi đầu thật sâu.

"Nhưng nhờ có mọi người, anh đã học được rất nhiều điều. Anh nghĩ rằng trải nghiệm này sẽ thay đổi lớn lao tương lai của chính mình. Thật sự, thật sự cảm ơn mọi người!"

Nói rồi──đôi mắt của senpai khi nhìn chúng tôi.

Ánh mắt hướng về tất cả mọi người đó... hiếm hoi thay, dường như đang ngấn lệ.

"Thế nên chuyện ngày hôm nay──anh mong rằng nó cũng sẽ trở thành một kỷ niệm quý giá đối với mọi người!"

***

──Khi những tràng pháo tay của mọi người ngớt dần.

Tôi──Rokuyou Haruki, đi về phía cậu ta, về phía Sakamoto Meguri.

"Yo, vất vả rồi."

"...À, anh cũng vất vả rồi ạ."

Meguri ngẩng mặt lên nhìn tôi.

Dưới mắt cậu ta có quầng thâm, trên trán lấm tấm mồ hôi, chiếc áo phông thì nhàu nhĩ.

Thật sự... cậu ta đã cố gắng rất nhiều.

Cùng với tôi, cậu ta đã chạy hết tốc lực qua Lễ hội Hekiten.

Thế nên──,

"...Khi nào khởi nghiệp, anh sẽ gọi."

Tôi nói với Meguri đang đứng trước mặt.

"Sau khi học xong, lúc quyết định lập công ty anh sẽ gọi em. Nếu được thì, cùng làm việc nhé."

"Ồ, thật ạ?"

Cười toe toét, Meguri nói.

"Cảm giác như em vừa có được chỗ làm rồi phải không ạ?"

"Ừ. Mà, nếu thất bại thì chúng ta sẽ cùng nhau mất việc đấy."

Chúng tôi nói những câu đùa như thế rồi cùng cười.

Kể từ ngày mưa đó──kể từ khi nói chuyện với nhau lấm lem bùn đất trên sân trường, tôi nghĩ khoảng cách giữa chúng tôi đã được thu hẹp lại đáng kể.

"Nhưng mà, có được không ạ? Em ấy."

Meguri hỏi tôi với giọng điệu thoải mái.

"Em không biết có làm được việc không đâu đấy?"

"Không sao đâu."

Tôi gật đầu với Meguri một cách chắc chắn.

Và rồi──tôi nói ra cảm xúc của mình một cách rõ ràng, với tất cả lòng biết ơn.

"Bởi vì em là cộng sự của anh mà──"

Meguri tròn mắt ngạc nhiên, rồi sau đó.

Cậu ta cười "ahaha", trông có vẻ ngượng ngùng.

──Từ cái hồi còn miệt mài với cuộc thi chạy năm mươi mét đó, đã một khoảng thời gian dài trôi qua.

Tôi của ngày tiểu học đã trở thành học sinh cao trung, và tiến gần hơn đến tuổi trưởng thành.

Tôi của ngày ấy, liệu có còn một chút nào sót lại trong tôi của hiện tại không.

Tôi của cái ngày đã chạy hết sức mình đó, liệu có đang dõi theo tôi không.

Nếu là vậy thì──hướng về phía nó. Hướng về phía tôi của ngày ấy, tôi muốn nói cho nó biết.

──Này, tao tìm thấy rồi đấy.

Một phương pháp để chạy nhanh hơn cả việc cố gắng một mình──.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận