"──Hả! Cậu đăng ký làm nhân viên cho Sân khấu Tự nguyện á!?"
Đó là một buổi chiều sau giờ học, một tuần sau khi tên chủ tịch ban tổ chức Lễ hội Hekiten được công bố, khi bầu không khí khắp trường bắt đầu rục rịch cho giai đoạn chuẩn bị.
Trên đường đi mua sắm cùng cả lớp sau khi tiết mục của chúng tôi được quyết định một cách xuất sắc (?) là một quán cà phê cosplay, Nito đã phải tròn mắt kinh ngạc.
"Meguri... cậu tự mình ứng cử sao!?"
"Ừ, sau khi đắn đo đủ điều, tôi quyết định sẽ làm vậy."
Dù cảm thấy có chút ngượng nghịu, tôi vẫn ưỡn ngực gật đầu với Nito.
Vì bộ ba Nishiagami đang đi cách đó không xa, tôi cố tình hạ thấp giọng để họ không nghe thấy.
"Tôi đã suy nghĩ rất nhiều—về Nito, về Rokuyou-senpai, và cả về chính bản thân mình—rồi đi đến kết luận rằng đây là lựa chọn tốt nhất..."
Tháng Mười đã sang, mùa thu thực sự đã về trên mọi nẻo đường.
Trang phục của người đi lại trên phố cũng dần trở nên dày dặn hơn.
Khi chúng tôi bước qua khu phố mua sắm, đài FM địa phương của quận Suginami đang giới thiệu những quán ăn nổi tiếng với lời rao: "Chà, đã đến mùa của những món ăn ngon rồi nhỉ!". Tôi thầm thích chương trình này, thông tin vừa gần gũi, cách nói chuyện lại có gì đó rất thong dong...
──Khoan đã, đây không phải lúc để trốn chạy thực tại!
"Hừm..."
Nito buông một tiếng đầy nghi hoặc.
Vấn đề là phải giải thích quyết định của mình cho cô ấy như thế nào đây.
Đúng như lời Nito nói... tôi đã trở thành nhân viên cho Sân khấu Tự nguyện do Rokuyou-senpai phụ trách.
Thành thật mà nói, lần này tôi đã phân vân rất nhiều.
Nito và Rokuyou-senpai. Đây là cuộc đối đầu giữa hai người họ.
Nito là người yêu của tôi, còn Rokuyou-senpai là một thành viên quan trọng trong câu lạc bộ.
Tôi mong cả hai đều sẽ tìm thấy hạnh phúc.
Thậm chí... nếu phải thẳng thắn lựa chọn ưu tiên ai hơn, thì đó chắc chắn là Nito.
Lý do tôi bắt đầu du hành thời gian cũng chính là để ngăn chặn sự mất tích của cô ấy.
Tương lai của Nito là điều tôi trân trọng hơn bất cứ thứ gì, và nếu đã vậy, có lẽ lần này tôi nên tập trung hỗ trợ cô ấy trên con đường đến với sân khấu lễ hội văn hóa thì hơn.
Chỉ là...
"...Nito, cậu ấy sống ở một thế giới khác rồi."
Ở thế giới hai năm sau, Rokuyou-senpai đã nói như vậy.
Giọng điệu anh ấy vừa như tự giễu, lại vừa như sắp bật khóc.
...Không đời nào! Sao tôi có thể làm ngơ được chứ!
Một khi đã thấy bộ dạng ấy của anh, tôi không tài nào làm ngơ được! Dứt khoát là không thể!
Tôi sẽ giúp anh! Tôi sẽ dốc sức vì anh!
Thậm chí, không hiểu sao lúc ấy trong tôi còn trỗi dậy một thứ cảm xúc giống như bản năng làm mẹ!
Vả lại, tôi nghĩ lần này Nito hoàn toàn có thể thành công mà không cần đến sự giúp đỡ của tôi. Chỉ cần cô ấy chăm chỉ sáng tác và biểu diễn hết mình vào ngày hôm đó──chừng ấy thôi đã là quá đủ rồi.
Vì vậy... nếu muốn mọi chuyện được vẹn toàn.
Nếu muốn tránh đi sự tuyệt vọng của Rokuyou-senpai, đồng thời ngăn Nito phải chịu cú sốc vì điều đó... thì lựa chọn tốt hơn cả là giúp đỡ Rokuyou-senpai.
Chính vì lẽ đó, tôi đã tình nguyện đăng ký làm nhân viên cho Sân khấu Tự nguyện.
Và tôi đã được các thành viên trong ban tổ chức cùng người lãnh đạo là Rokuyou-senpai chào đón nồng nhiệt.
Dù vậy...
"Đồ phản bội!"
Nito lườm tôi, chu môi nói.
"Sakamoto, cậu đã hứa sẽ giúp tớ cơ mà! Cậu đã nói sẽ làm bất cứ điều gì cho tớ cơ mà!"
Tôi biết ngay mà.
Nito dĩ nhiên biết Rokuyou-senpai đang thách đấu với mình.
Trong tình huống này, việc tôi, bạn trai của cô ấy, lại về phe đối thủ thì trông không khác nào một sự phản bội.
Dĩ nhiên, tôi biết Nito không thật sự nổi giận.
Giọng điệu của cô ấy vẫn có phần đùa cợt. Nhưng quả thật, tôi vẫn cảm thấy có chút áy náy.
"Tớ xin lỗi mà..."
Tôi rụt vai, nói với Nito.
"Vì có lý do riêng nên tớ mới phải làm vậy. Chỉ lần này thôi, mong cậu bỏ qua cho tớ."
"Nhưng... nhưng mà, cả Mone nữa chứ."
Thế nhưng, Nito vẫn tiếp lời với vẻ cô đơn thật sự.
"Cả Mone cũng tham gia cùng cậu phải không? Chỉ có mình tớ bị cho ra rìa thôi..."
Đúng vậy... không ai ngờ được, chính là Igarashi-san.
Igarashi-san, một thành viên của Câu lạc bộ Thiên văn, đồng thời là cô bạn thân từ thuở nhỏ của Nito, cũng đã gia nhập đội ngũ nhân viên của Sân khấu Tự nguyện.
"──Hê, Sakamoto cũng làm hậu cần à."
"──Thế thì, hay là tớ cũng tham gia."
"──Chika cũng đang nỗ lực, tớ cũng muốn làm gì đó."
Với một tâm thế nhẹ nhàng như thế, cô ấy cũng quyết định sẽ giúp đỡ Sân khấu Tự nguyện.
Thành thật mà nói, cả tôi và Rokuyou-senpai đều có chút kinh ngạc. Igarashi-san mà lại tham gia những việc này sao...
Mà... có lẽ một phần là do chỉ có Sân khấu Tự nguyện tuyển nhân viên. Nếu Sân khấu Chính cũng tuyển, chắc Igarashi-san đã về bên đó rồi.
Dù vậy... cô ấy vẫn tự mình quyết định làm việc ở một nơi khác với Nito.
So với trước đây, khi cô ấy luôn quấn quýt lấy Nito, tôi lại cảm thấy vô cùng ấn tượng, rằng cô bạn này cũng đang trưởng thành thật rồi.
Vì thế,
"Thôi nào, dù đúng là vậy nhưng mà."
Tôi mỉm cười với Nito đang làm mặt hờn dỗi.
Tôi hiểu cảm xúc của Nito──nhưng tôi thật sự muốn cô ấy thấu hiểu.
Tôi muốn cô ấy biết rằng tôi không hề phản bội, và cô ấy vẫn luôn là người quan trọng nhất.
"Nếu có chuyện gì xảy ra, tớ vẫn sẽ giúp cậu, điều đó không bao giờ thay đổi. Bất cứ việc gì tớ có thể làm, tớ sẽ làm thật đấy!"
"...Thật không?"
"Thật mà!"
Trước ánh mắt ngước lên của cô ấy, tôi quả quyết khẳng định.
"Tình cảm của tớ dành cho Nito sẽ không thay đổi! Cậu luôn là ưu tiên hàng đầu, là điều quan trọng nhất! Thế nên, nếu có chuyện gì thì đừng ngại nói với tớ nhé?"
"...Vậy à."
Nito trông có vẻ vui, miệng mím lại một cách đáng yêu.
"Tớ hiểu rồi... Vậy thì, tớ tha cho cậu đó. Cậu cứ giúp Sân khấu Tự nguyện đi."
"Ừ, cảm ơn cậu."
May quá, có vẻ như cô ấy đã chấp thuận rồi.
Dĩ nhiên, tôi thật sự có ý định sẽ hỗ trợ Nito.
Nếu có lúc nào khó khăn, tôi muốn ở bên cạnh cô ấy.
Tôi sẽ phải chú ý hơn từ giờ để không bị nghĩ rằng mình chỉ chăm chăm vào Sân khấu Tự nguyện.
"Vậy thì ngay bây giờ, có một việc tớ muốn cậu làm đây..."
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Nito nhìn tôi và cười toe toét.
Rồi, với một vẻ mặt tinh nghịch, cô ấy hạ giọng,
"...Cho tớ một nụ hôn nhé."
"Lại chuyện đó nữa à!?"
"Dĩ nhiên là không phải để sau đâu. Ngay bây giờ, ở đây này..."
"Không, nghĩ kiểu gì cũng không được! Đây là ngoài đường đó! Có cả bạn cùng lớp nữa!"
"Thì sao chứ! Cậu vừa bảo đừng ngại nói còn gì!"
"Nói thì nói cũng phải có giới hạn chứ!"
"...Chà, cảm nhận được mùi tình tứ đâu đây."
Trong lúc chúng tôi đang tranh cãi──từ phía trước, một giọng nói đầy oán niệm vang lên.
"Không biết là chuyện gì đây... giữa lúc đang đi mua sắm cho lớp."
"Chẳng lẽ, có cặp đôi nào đang vào chế độ yêu đương sao...?"
Nhìn lại──đó là bọn Nishiagami.
Đúng như dự đoán, là bộ ba quen thuộc Nishiagami, Takashima và Okita.
Họ đang nhìn chúng tôi với ánh mắt soi mói, vẻ mặt hận thù như những hồn ma vất vưởng.
"Chúng tôi nghe loáng thoáng có 'hôn' với 'hít' gì đó..."
"Chẳng lẽ nào Sakamoto-kun... ở một nơi như thế này, lại ép Nito-san làm hành vi vô liêm sỉ sao?"
"Không phải!"
Bị nghi ngờ vô cớ, tôi lại hét lên lần nữa.
"Ngược lại mới đúng! Tôi mới là người bị Nito ép!"
"Ể, chuyện gì vậy?"
Chuyển giọng sang chế độ học sinh gương mẫu──Nito nở một nụ cười khó xử.
"Cậu nói gì vậy Meguri. Trước mặt các bạn Nishiagami, đừng nói dối như thế chứ."
"Đúng vậy đó Sakamoto! Nito-san sao có thể làm chuyện đó được!"
"Cậu định đổ tội cho cô ấy à!"
Đã bảo là ngược lại rồi mà! Tôi mới là người bị đổ tội!
Tôi đang bị Nito đổ oan đó!
Dù vậy──tôi cũng không thể nói ra những lời đó.
Chúng tôi cứ thế vừa la hét om sòm, vừa tiến về phía cửa hàng cần đến.
*
• Tìm kiếm người biểu diễn
• Đàm phán địa điểm
Những dòng chữ đó được viết trên bảng đen.
Trong phòng học đặc biệt, nơi sáu người chúng tôi, bao gồm cả tôi và Igarashi-san, được tập hợp lại.
Hôm nay là buổi 'Họp nhân viên Sân khấu Tự nguyện' đầu tiên.
Sân khấu Tự nguyện sẽ được hình thành bởi tổng cộng bảy người, gồm bốn thành viên trong ban tổ chức Lễ hội Hekiten có mặt ở đây, cộng thêm hai chúng tôi, và người lãnh đạo Rokuyou-senpai.
Nhìn lướt qua, có vẻ như động lực của những người tham gia mỗi người một khác.
Tôi và Igarashi-san thuộc phe nhiệt tình, nhưng cũng có những học sinh rõ ràng là đến đây một cách miễn cưỡng. Có cả những người trông có vẻ muốn về nhà.
Mà... thành viên ban tổ chức là do mỗi lớp bắt buộc cử ra hai người mà.
Nên không phải ai cũng có động lực.
Dù vậy, không khí trong phòng không hề chùng xuống.
Rokuyou-senpai đứng trên bục giảng, vừa chỉ vào bảng đen vừa giải thích cho chúng tôi một cách dứt khoát.
"──Năm nay, anh muốn Sân khấu Tự nguyện cũng sẽ có một quy mô chưa từng có!"
Giọng nói trầm và vang của anh ấy vọng khắp phòng học.
"Để làm được điều đó, hai việc này sẽ rất quan trọng. Một là tập hợp được những người biểu diễn giỏi, và hai là đảm bảo một địa điểm rộng hơn từ trước đến nay. Chắc sẽ cần nhiều thứ khác nữa, nhưng trước hết hãy bắt đầu từ đây."
Gật gù, đúng là một kế hoạch hợp lý.
Hàng năm, Sân khấu Tự nguyện được tổ chức trong một phòng học đặc biệt, nhưng quy mô quá chênh lệch so với Nhà thi đấu số 1 của Sân khấu Chính. Phòng học đặc biệt, dù được gọi như vậy nhưng thực chất chỉ là một phòng học trống. Dù có đông khách đến mấy thì cũng chỉ được tối đa năm mươi người.
Trước hết, giải quyết "sự chênh lệch về địa điểm" này có lẽ là một thách thức lớn.
Người biểu diễn cũng vậy.
So với Sân khấu Chính, nơi nhà trường chọn ra các câu lạc bộ văn hóa, cá nhân, và cựu học sinh đã đạt được thành tích lớn trong năm, Sân khấu Tự nguyện chủ yếu là nơi biểu diễn của những người tình nguyện đăng ký.
Về mặt chất lượng cũng thường thua kém Sân khấu Chính, nên có vẻ như năm nay họ sẽ tích cực đi tìm kiếm tài năng để tập hợp những người biểu diễn có trình độ cao.
Có vẻ như Rokuyou-senpai định bắt đầu xây dựng Sân khấu Tự nguyện từ hai điểm này.
…Nhân tiện.
Anh ấy có vẻ không có ý định tiết lộ với mọi người rằng mình muốn thắng Sân khấu Chính, hay câu chuyện về tương lai của mình.
Theo lời senpai thì, "Không, đó là chuyện cá nhân của anh thôi," và "Không thể lôi kéo mọi người vào được." Anh ấy đúng là kiểu người khắc kỷ.
"──Thế nên là."
Sau khi giải thích xong một lượt, Rokuyou-senpai nhìn chúng tôi.
"Từ đây, anh định chia thành viên thành 'phụ trách người biểu diễn' và 'phụ trách địa điểm'. Ai có nguyện vọng gì thì cho anh biết──"
──Sau một cuộc thảo luận ngắn, công việc đã được phân chia.
Tôi và Igarashi-san phụ trách địa điểm, các thành viên còn lại, bao gồm cả Rokuyou-senpai, sẽ tìm kiếm người biểu diễn.
Và rồi, trong cuộc họp riêng của mỗi đội sau đó,
"Tớ... có lẽ có manh mối về địa điểm rồi."
"Ồ, thật á!?"
Nghe Igarashi-san nói vậy, tôi bất giác buột miệng hét lớn.
"Ở đâu vậy? Nhà thi đấu số 2? Hay võ đường?"
"Ừm, không phải cả hai."
Hì hì, Igarashi-san nở một vẻ mặt có chút đắc ý.
"Đúng là trong trường thì có hai nơi đó, nhưng cuối cùng cả hai đều thua Nhà thi đấu số 1. Có một địa điểm tiềm năng khác hẳn cơ."
"Địa điểm tiềm năng khác...?"
Nhờ vào vụ lùm xùm với Nito hồi học kỳ một, tôi và cô bạn này đã trở thành những người bạn thân thiết đến không ngờ.
Chúng tôi có thể nói chuyện thoải mái như thế này, và mối quan hệ của chúng tôi là nơi tôi có thể tâm sự về Nito, còn Igarashi-san thì kể cho tôi nghe về anh sinh viên đại học mà cô ấy thân thiết, Mitsuya-san.
…Không ngờ mình lại có thể thân với người này như vậy.
Nhìn một cách khách quan, tôi là một nam sinh bình thường, hơi otaku và học khối tự nhiên.
Còn Igarashi-san là một cô gái sành điệu, kiểu hay xuất hiện ở Harajuku.
Nếu có ai nói với tôi điều này trong cuộc sống cao trung lần đầu, chắc tôi đã không tin nổi...
"Cạnh trường mình có trung tâm cộng đồng, đúng không?"
"...À, ừ. Đúng vậy."
"Ở đó có một nhà thi đấu đấy. Mẹ tớ chơi bóng chuyền ở đó, tớ đã từng đến xem và nó khá lớn."
"À, có nhỉ! Một cái tòa nhà lớn!"
Nhớ ra, tôi gật gù lia lịa.
Trung tâm Cộng đồng quận Suginami, nằm ngay cạnh trường.
Đó là một cơ sở có đủ thứ như thư viện, phòng giải trí, và đúng là bên cạnh nó có một tòa nhà trông giống nhà thi đấu.
Nhìn từ bên ngoài... có lẽ nhỏ hơn Nhà thi đấu số 1 một chút?
Ít nhất thì nó cũng sẽ chứa được nhiều người hơn các địa điểm trong trường.
"Đúng là có thể được đấy. Cảm giác cũng đặc biệt hơn."
"Với lại, nó thật sự rất gần nên việc di chuyển cũng không tốn công, đúng không?"
"Ừ. Vấn đề còn lại là có được sử dụng cơ sở vật chất ngoài trường không... Rokuyou-senpai!"
Tôi gọi Rokuyou-senpai đang họp ở phía bên kia.
"Về địa điểm, có thể chọn ngoài trường không ạ? Bọn em có một ứng cử viên khá tốt."
"À, ngoài trường à. Chắc là không sao đâu."
Quay về phía này, Rokuyou-senpai khoanh tay.
"Mấy năm trước cũng có trường hợp diễu hành hóa trang đi bộ qua khu phố mua sắm gần đây rồi. Anh sẽ xác nhận lại với giáo viên cố vấn, nên các em cứ tiến hành theo hướng đó đi!"
"Rõ ạ!"
──Và thế là.
Mục tiêu của đội tìm kiếm địa điểm cho Sân khấu Tự nguyện đã được quyết định là sử dụng Trung tâm Cộng đồng quận.
Trước hết, chúng tôi bắt đầu việc đàm phán──
*
"──À, ra là vậy, tình hình là thế."
Chiều hôm sau. Trên đường đến Trung tâm Cộng đồng quận sau khi đã hẹn trước.
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Igarashi-san gật đầu bên cạnh tôi.
"Thắng Sân khấu Chính bằng Sân khấu Tự nguyện à."
"Đúng vậy. Nếu không làm được, anh ấy có vẻ sẽ phải từ bỏ việc khởi nghiệp."
"Thảo nào senpai lại cố gắng đến thế."
Câu chuyện tôi đang nói là về mục tiêu của Rokuyou-senpai.
Dù anh ấy đã nói sẽ không tiết lộ với mọi người xung quanh, nhưng tôi nghĩ nên nói cho cô bạn này biết.
Chắc chắn cô ấy sẽ hợp tác... và tôi cũng định sẽ cố gắng hết sức để làm cho Sân khấu Tự nguyện trở nên sôi động hơn. Vì vậy, tôi muốn Igarashi-san cũng biết lý do đó.
Và, đúng như dự đoán, cô ấy,
"Đúng là phải ủng hộ Rokuyou-senpai rồi."
nói vậy với một vẻ mặt như thể vừa hạ một quyết tâm nhỏ.
"Lúc đầu tham gia cũng khá thoải mái, nhưng không ngờ lại là lúc cần phải cố gắng."
"Đúng không? Phải lên tinh thần thôi."
"Ừ nhỉ. Nói thật thì,"
nói rồi, Igarashi-san quay sang phía tôi,
"Cứ cái đà này, chúng ta sẽ bị hạ gục chỉ bằng một đòn duy nhất."
bằng một giọng nói rõ ràng, cô ấy quả quyết.
"Tình hình hiện tại chắc chẳng có cửa thắng đâu, so với Sân khấu Chính."
"...Đúng là vậy."
Đúng là thế thật. Nhìn một cách khách quan cũng thấy vậy...
Sân khấu Tự nguyện, đúng như tên gọi, chỉ có những học sinh bình thường tình nguyện biểu diễn.
Trong khi đó, Sân khấu Chính có những người tài năng do trường lựa chọn, và cuối cùng còn có Nito.
Tình hình hiện tại, tôi không nghĩ có khả năng chiến thắng.
…Tuy nhiên, Igarashi-san. Sao cô ấy lại dễ dàng ủng hộ Rokuyou-senpai như vậy nhỉ.
Điều đó có chút bất ngờ. Mới cách đây không lâu cô ấy còn quyến luyến Nito đến thế...
Cô bạn này cũng đã thực sự "cai" được Nito rồi. Thấy mối quan hệ mới của họ vẫn đang tiếp tục, tôi cảm thấy vui vui sao đó. Càng vui hơn nữa vì tôi đã từng đứng giữa hai người họ và ủng hộ họ.
Chỉ là──
"Vả lại Chika giờ đã không còn ở cái tầm người nổi tiếng trong trường nữa rồi."
Igarashi-san──tiếp tục câu chuyện như vậy.
"Cậu có biết không? Sau giờ học, có cả học sinh trường khác đến chỉ để nhìn Chika một lần đấy?"
"Ể, thật á!? Chuyện đã đến mức đó rồi sao?"
Học sinh trường khác...?
Đó chẳng phải là câu chuyện thỉnh thoảng vẫn nghe về người nổi tiếng sao!
"Ừ. Mà không chỉ một người đâu. Theo như tớ đếm, từ đầu tháng này đã có mười một người đến rồi."
"Mười, mười một người á...!?"
Nhiều quá vậy! Cứ như kiệt tác của cô Hagio Moto không bằng!
"Trong đó có bốn học sinh từ trường cấp ba Kamiogi bên cạnh, ba học sinh từ các trường khác trong quận Suginami. Số còn lại là học sinh từ các quận khác."
"Hô..."
"Tỷ lệ nam nữ là chín trên hai. Cả mười một người đều biết con bé đó có bạn trai rồi."
"Hê. Có cả con gái nữa à. Mà sự tồn tại của tôi cũng bị biết luôn. ...Nhân tiện, sao cậu lại nắm rõ đến thế?"
Cảm thấy có điềm chẳng lành, tôi rụt rè hỏi.
"Sao Igarashi-san lại biết rõ về những người đó đến vậy...?"
Không, dù có nhân nhượng một trăm bước đi nữa, tôi hiểu việc nhận ra sự tồn tại của những người giống stalker.
Nhìn đồng phục và nhận ra họ là học sinh trường khác cũng hiểu được.
Nhưng... tỷ lệ nam nữ, trường họ theo học, tại sao cậu lại biết?
Bình thường, không thể biết đến mức đó được chứ...?
Thế nhưng, trước câu hỏi đó... Igarashi-san nở một nụ cười đen tối.
Và rồi, cô ấy hạ giọng thấp hơn trước, bằng một giọng điệu vô cùng thích thú,
"Đó là vì tớ đã trực tiếp 'kiểm tra' họ đấy..."
bằng một giọng thì thầm, cô ấy nói.
"Cả trang phục, khuôn mặt, và nhiều thứ khác nữa. Mười người trong số đó đã xác định được SNS và cả nhà riêng rồi..."
"Hự...!"
"Nếu có chuyện gì xảy ra, tớ có thể 'trả đũa' đàng hoàng, nên cậu cứ yên tâm..."
Sau lưng cô ấy là một luồng hào quang đen tối đang uốn lượn.
Nhiệt độ xung quanh cũng có cảm giác giảm đột ngột khoảng mười độ...
Phải rồi!
Cô nhóc này, cứ dính đến chuyện của Nito là lại có chút tính cách của stalker!
Đáng sợ quá, tha cho tôi đi.
Đây chẳng phải là stalker (Igarashi-san) VS stalker (trường khác) sao.
Chẳng phải là lấy quái vật để trị quái vật sao...
…Chà, cứ như vậy. Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện ồn ào với tâm trạng như thường lệ,
"...À, đến nơi rồi."
Khi nhận ra, chúng tôi đã đến trước Trung tâm Cộng đồng quận, nơi chúng tôi cần đến.
Câu chuyện đã đi lạc đề, nhưng hôm nay chúng tôi có một nhiệm vụ quan trọng...
Tôi hít một hơi, nhìn lướt qua vẻ ngoài của tòa nhà.
Quả nhiên, vì nằm ngay khu đất bên cạnh nên rất gần.
Từ cổng chính đi bộ chắc chưa đến một phút. Vì cuộc nói chuyện lúc nãy đáng sợ quá nên cảm giác như đã năm phút rồi. Với khoảng cách này, có lẽ mọi người sẽ không ngại mà đến xem Sân khấu Tự nguyện.
Thế nên là,
"Vậy... đi thôi!"
"Ừ!"
Tôi và Igarashi-san gật đầu với nhau, rồi cùng bước vào tòa nhà đó.
Không ngờ rằng, cuộc đàm phán lại diễn ra suôn sẻ đến thế.
Người lắng nghe chúng tôi là một người phụ nữ trạc tuổi mẹ chúng tôi.
Bà ấy rất hợp tác với lời đề nghị của chúng tôi,
"Hay quá, rất mong các bạn sử dụng trung tâm của chúng tôi!"
"Vâng, không sao đâu, vì đây vốn là cơ sở mở cửa cho tất cả người dân trong quận mà."
bà ấy vừa nói vừa lắng nghe một cách vui vẻ.
May quá, người phụ trách lại là một người như vậy!
Thành thật mà nói, tôi đã rất sợ khi phải đàm phán với những cơ sở công cộng như thế này...
Cảm giác như sẽ bị mắng, hoặc bị từ chối một cách lạnh lùng...
Cảm ơn quận Suginami! Chất lượng phục vụ của nhân viên thật tuyệt vời!
Tuy nhiên, cũng có một vài điểm cần lưu ý,
"Như đã giải thích qua điện thoại khi hẹn, nhà thi đấu không có thiết bị cách âm ạ..."
Người nhân viên nói với vẻ vô cùng áy náy.
"Sân khấu đó, cũng sẽ có những người biểu diễn sử dụng âm thanh, đúng không ạ?"
"Vâng ạ... dự định là vậy."
Dù chưa chắc chắn, nhưng có vẻ như họ định mời các ban nhạc và nhóm nhảy tham gia biểu diễn.
Nếu vậy thì sẽ có âm thanh khá lớn, và nó sẽ lọt ra xung quanh.
"Vì vậy... rất xin lỗi, nhưng nếu có thể, mong các bạn nói chuyện trước với các hộ dân xung quanh ạ."
"Vâng, việc đó chúng em chắc chắn sẽ làm cẩn thận ạ."
Với một nụ cười thanh lịch, Igarashi-san gật đầu.
"Chúng em không thể làm phiền đến những người dân xung quanh được..."
Thực ra, việc này cần thiết đã được giải thích từ lúc gọi điện hẹn trước.
Vì vậy, chúng tôi đã có kế hoạch sẽ đi một vòng chào hỏi ngay sau đây.
Theo chỉ thị của senpai, chúng tôi cũng đã mang theo quà biếu, chuẩn bị đã sẵn sàng.
"──Vậy thì, chúng ta sẽ bàn chi tiết sau."
Người nhân viên tiễn chúng tôi ra đến cửa và nói vậy.
"Sau khi việc chào hỏi hoàn tất, tôi nghĩ chúng ta có thể đi vào cụ thể hơn."
"Vâng, mong được chị giúp đỡ!"
"Chúng em sẽ liên lạc lại sau ạ."
Nói rồi cúi đầu, tôi và Igarashi-san đi đến các hộ dân xung quanh để chào hỏi.
Trung tâm Cộng đồng quận, có hơn mười căn nhà liền kề với nhà thi đấu.
Tôi không nghĩ có thể xong trong một ngày, nhưng cũng không thể dừng lại ở đây quá lâu.
"Được rồi, làm nhanh gọn rồi tiến tới việc tiếp theo thôi."
"Ừ."
Gật đầu với nhau, chúng tôi hướng đến căn nhà riêng ngay bên cạnh trước tiên.
Cứ đà này, nhanh chóng 확보 địa điểm rồi chuyển sang công việc tiếp theo thôi, Igarashi-san!
*
"...Về rồi đây."
"Đội địa điểm đã trở về..."
"Ồ, vất vả rồi!"
Vài ngày sau. Sau khi đã chào hỏi tất cả các hộ dân lân cận.
Khi tôi và Igarashi-san trở về phòng học đặc biệt, Rokuyou-senpai nói với một giọng vui vẻ.
"Dự định là hôm nay sẽ xong hết đúng không? Vậy thì, từ ngày mai hai em sẽ chuẩn bị dựng sân khấu và giúp tìm người biểu diễn nhé."
Vừa nói, senpai vừa tiến lại gần đây.
Vẫn là nụ cười tự tin và giọng nói trầm như mọi khi.
Trong phòng học, các thành viên của đội tìm người biểu diễn đang làm việc, người thì gọi điện cho ai đó, người thì thao tác trên máy tính. Danh sách ứng cử viên biểu diễn được liệt kê dài dằng dặc, có vẻ như công việc đang tiến triển thuận lợi.
Trước họ,
"Chuyện đó..."
tôi cất lên một giọng khàn khàn,
"...Không được ạ."
"Hả...?"
Rokuyou-senpai ngơ ngác.
Và rồi, với một cảm giác vô cùng khó nói, tôi lại mở miệng.
"...Bị từ chối rồi ạ."
"...Thật á?"
"Vâng. Có một nhà không đồng ý. Họ yêu cầu... dừng việc tổ chức lại..."
"Không nhưng mà việc chào hỏi, không phải đang thuận lợi sao!"
"Đúng là vậy, nhưng mà..."
Hầu hết các nhà đều đồng ý không có vấn đề gì.
Về cơ bản mọi người đều rất tốt bụng, thậm chí có người còn động viên 'Cố lên nhé'.
Chỉ là... một căn nhà riêng mà chúng tôi đến vào giai đoạn sau.
Một bà cụ có lẽ gần bảy mươi tuổi, sống trong một căn nhà gần như mới xây,
"──Xin lỗi nhé, tôi muốn các bạn hạn chế tiếng ồn."
đã nói không──một cách bất ngờ.
"Lễ hội văn hóa sẽ diễn ra vào cuối tuần, phải không? Vào ngày nghỉ, tôi muốn được yên tĩnh."
Dù đã có tuổi nhưng bà có vẻ ngoài và trang phục trẻ trung.
Bà trang điểm kỹ càng, và người phụ nữ lớn tuổi đó, người tạo ấn tượng rằng "thời trẻ chắc bà nổi tiếng lắm đây?", đã nói thẳng với chúng tôi như vậy.
…Dĩ nhiên, chúng tôi không từ bỏ chỉ sau một lần.
Chúng tôi đã đến thăm lại nhiều lần vào những ngày khác, và đã cố gắng giữ thái độ lịch sự hết mức có thể khi đưa ra lời đề nghị.
"──Xin lỗi đã làm phiền lúc bận rộn, chúng cháu là Sakamoto và Igarashi từ trường cấp ba Amanuma..."
"──Hôm nay, chúng cháu lại đến để xin được nói chuyện ạ..."
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nói chuyện với người khác một cách lịch sự như vậy.
Quà biếu cũng vậy, không chỉ một lần mà lần nào chúng tôi cũng mang theo.
Và... vẫn không được.
"──Dù các cháu có đến bao nhiêu lần cũng không thay đổi đâu."
Cười một cách khó xử, bà lão──Sakurada-san đã nói.
"──Xin lỗi nhé, nhưng các cháu hãy tìm một địa điểm khác đi."
Bà đã nói dứt khoát như vậy. Một khi đã vậy, phía Trung tâm Cộng đồng quận cũng không thể cấp phép cho chúng tôi được. Tôi và Igarashi-san, không còn cách nào khác, đành lủi thủi trở về trường.
"...Ôi, thật á."
Rokuyou-senpai vò tung mái tóc, gương mặt lộ rõ vẻ bối rối.
"Không, mà bên mình là bên đi nhờ vả. Nếu có người nói vậy thì cũng đành chịu, nhưng..."
"...Chúng ta nên làm gì đây ạ."
Trong lúc bối rối, tôi hỏi senpai.
"Về địa điểm... từ giờ phải làm sao ạ?"
Không, thật sự phải làm sao đây...?
Nếu muốn thắng Nito. Nếu muốn thu hút nhiều người đến Sân khấu Tự nguyện hơn Sân khấu Chính, thì việc đảm bảo một 'địa điểm rộng' là điều bắt buộc. Nếu không có chỗ cho mọi người vào, thì dù có cố gắng đến đâu cũng vô nghĩa.
Việc đảm bảo một địa điểm có thể cạnh tranh với nhà thi đấu là tiền đề lớn của cuộc chiến này, không thể vấp ngã ở đây được, nhưng...
"...Anh cũng sẽ thử nghĩ ý tưởng khác."
Với một vẻ mặt cay đắng, Rokuyou-senpai nói.
"Xem trong trường có còn nơi nào tốt không, hoặc là mượn các cơ sở khác trong khu vực..."
"Vậy thì chúng em,"
với một vẻ mặt mệt mỏi, Igarashi-san tiếp lời.
"Thử nghĩ thêm cách thuyết phục Sakurada-san xem sao. Dù bên này có lẽ hy vọng mong manh..."
"...Ừ."
Dù chính bà ấy đã nói "đến bao nhiêu lần cũng không thay đổi". Nhưng chúng tôi mới chỉ nói chuyện với Sakurada-san vài lần thôi. Có lẽ vẫn còn cách để thay đổi suy nghĩ của bà ấy, từ bỏ lúc này vẫn còn quá sớm.
Và rồi tôi,
"...Có lẽ nên thử hỏi ý kiến xem sao."
Gần như theo một thói quen, tôi lại nghĩ đến gương mặt của người ấy.
"Những lúc thế này... tốt nhất là nên nói chuyện thử."
Có lẽ đã nghe thấy tiếng tôi lẩm bẩm. Igarashi-san ngước nhìn tôi, rồi nghiêng đầu với vẻ mặt khó hiểu──
*
"——Thôi nào, chuyện đó thì đúng là..."
Và thế là, tôi quay trở lại thế giới của hai năm rưỡi sau.
Như thường lệ, cô gái vẫn đợi tôi trước cây đàn dương cầm——Makoto, mỉm cười như thể đã phát ngán.
"Anh có hỏi em chuyện đó thì cũng giải quyết được gì đâu? Em chưa từng phải đi thuyết phục hàng xóm bao giờ cả..."
"...Ừm, cũng đúng ha."
Đến lúc này tôi mới bừng tỉnh, lơ đãng ngắm nhìn Makoto.
Mái tóc vàng óng, lối trang điểm được chăm chút kỹ lưỡng. Nét mặt tựa một con mèo khó gần, cùng đôi mắt sắc sảo.
Cô ấy là hậu bối, và cũng là người đồng hành duy nhất trong cuộc đời học sinh làm lại từ đầu này của tôi.
——Akutagawa Makoto.
Sự hiện diện của cô ấy hoàn toàn ăn khớp với không khí của phòng sinh hoạt câu lạc bộ, nơi đã trở nên náo nhiệt hơn nhiều so với lần đầu tôi trải qua đời học sinh.
"Chuyện đó thì em không biết cũng phải... Xin lỗi, có lẽ anh đã hơi dựa dẫm vào em quá rồi."
"Không sao đâu ạ, cũng không phải vấn đề gì."
Chẳng hiểu sao, việc trông cậy vào cô nhóc này đã trở thành một điều hiển nhiên trong tâm trí tôi.
Vì lần nào em ấy cũng cho tôi những lời khuyên xác đáng, lại còn thuộc tuýp người chu đáo nên tôi đã đâm ra ỷ lại... Ừ, đúng rồi, bị hỏi một chuyện như vậy thì làm sao Makoto biết được chứ.
Mà khoan, tôi phải thấy biết ơn vì em ấy đã chịu đến phòng sinh hoạt để giúp tôi quay về quá khứ mới phải. Em ấy đã dành ra cả một ngày nghỉ xuân quý giá để đi cùng tôi cơ mà.
Thật sự cảm ơn em nhiều lắm, Makoto-san. Cảm ơn nhé...
"...Nhưng mà, nếu vậy thì phải làm sao đây."
Tôi lẩm bẩm một mình, ánh mắt lơ đãng hướng ra ngoài cửa sổ.
"Cảm giác như quay lại vạch xuất phát rồi, từ giờ phải làm sao đây... Hửm?"
Rồi, khi đưa mắt nhìn lại vào phòng, tôi chợt nhận ra một điều.
Đó là một thay đổi nhỏ không quá kịch tính, nhưng chắc chắn đủ để thu hút sự chú ý.
"Makoto... hình như em gầy đi thì phải?"
Phần cổ thấp thoáng sau lớp áo khoác. Cổ tay vươn ra từ ống tay áo. Đôi chân thon dài ẩn hiện dưới chiếc váy.
Tất cả những điều đó, không hiểu sao dường như đã...
"Nhìn tổng thể, trông em mảnh mai hơn thì phải...?"
Có lẽ... tôi không nhìn nhầm.
Makoto trong ký ức của tôi không mập cũng không ốm.
Tôi vẫn nhớ em ấy có một thân hình khỏe mạnh vừa phải.
Thế nhưng, Makoto đang ở ngay trước mắt tôi đây. Vóc dáng của em ấy toát lên một vẻ thanh tú, đủ để có thể gọi là mảnh mai một cách rõ ràng.
Chuyện gì vậy nhỉ? Em ấy ăn kiêng à?
Nghĩ vậy, tôi buột miệng hỏi nửa đùa nửa thật, nhưng,
"...Dạ không, em có gầy đi đâu."
Makoto đáp lại với vẻ mặt đầy hoài nghi.
"Hể, vậy sao?"
"Vâng, dạo gần đây cân nặng của em gần như không thay đổi."
"Thật á, hay là mình nhìn nhầm..."
Không, tôi không nghĩ vậy. Chắc chắn Makoto gầy hơn so với trong ký ức của tôi.
Vì chúng tôi đã luôn ở bên nhau, nên tôi không thể nào nhìn nhầm được.
Nhưng... chỉ cần suy nghĩ một chút, tôi liền hiểu ra.
Đúng là Makoto đã gầy đi.
Nhưng không phải là so với trước đây——mà là 'so với dòng thời gian trước'.
Việc tôi thay đổi quá khứ đã khiến vị thế của Makoto bắt đầu thay đổi lớn so với lúc ban đầu.
Makoto từng là "bạn cùng câu lạc bộ về nhà", giờ đã là "chủ tịch câu lạc bộ Thiên văn".
Thực tế, ngay cả khung cảnh trong phòng sinh hoạt này cũng đã khác đi rất nhiều so với lần đầu, nên dáng vẻ của Makoto thay đổi theo từng dòng thời gian cũng là điều dễ hiểu.
Chỉ là...
"...Tại sao chứ?"
Tôi thì thầm, đủ nhỏ để Makoto không nghe thấy.
"Tại sao lại gầy đi như vậy..."
Cho đến giờ, trong những lần du hành thời gian, tôi chưa làm bất cứ điều gì liên quan trực tiếp đến Makoto.
Tôi của quá khứ cũng đâu có nói những câu như "Em nên ăn kiêng đi thì hơn?", mà lúc đó em ấy còn chưa vào cấp ba, chúng tôi cũng đâu có nói chuyện với nhau nhiều đến thế.
Vậy thì... điều gì đã khác đi?
Đã có sự thay đổi nào khiến Makoto trở nên gầy hơn so với cuộc đời học sinh lần đầu của tôi chứ...
"...Ano, về vấn đề chính, chuyện địa điểm ấy ạ."
Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ, Makoto chợt lên tiếng như vừa nảy ra ý gì đó.
"Người đang gây khó dễ là Sakurada-san, đúng không ạ?"
"...À, ừ. Đúng vậy."
"Anh có nói bà ấy là một người rất đẹp đúng không ạ? Rất thời trang và toát lên một không khí vui tươi."
"Ừ, đúng thế. Kiểu người mà chắc chắn hồi trẻ đã rất nổi tiếng. À không, có khi bây giờ bà ấy vẫn còn được nhiều người theo đuổi ấy chứ."
"Nếu vậy thì..."
Makoto lộ vẻ dò xét,
"Có lẽ em biết một người có thể cho anh lời khuyên."
Em ấy đã nói với tôi như thế.
"Có một người... em muốn senpai thử gặp xem sao."
*
Và rồi, tôi quay lại thế giới của hai năm rưỡi trước.
Vài ngày sau khi tôi nói chuyện với 'người tư vấn' mà Makoto giới thiệu.
"——Chào bà ạ."
Tôi và Igarashi-san một lần nữa đến thăm nhà của Sakurada-san.
"Xin lỗi đã làm phiền ạ, cháu là Sakamoto và Igarashi của trường cấp ba Amanuma ạ."
"Xin lỗi vì đã làm phiền bà nhiều ngày liền... Cháu chỉ muốn xin bà một lần cuối cùng, liệu bà có thể cho chúng cháu nói chuyện một chút được không ạ..."
Tôi và Igarashi-san cùng nói vào chiếc chuông cửa mà chúng tôi đã bấm không biết bao nhiêu lần.
Chỉ một lần cuối cùng thôi. Phải, chúng tôi đã quyết định xem đây là cơ hội cuối cùng.
Đã hơn một tuần trôi qua kể từ khi chúng tôi bắt đầu đàm phán về địa điểm.
Chúng tôi không thể lãng phí thêm thời gian vào việc này được nữa.
Nếu hôm nay không được, chúng tôi phải từ bỏ việc sử dụng trung tâm cộng đồng và chuyển sang công việc tiếp theo.
"...Thôi được rồi, hết cách với mấy đứa."
Nói rồi, chiếc chuông cửa tắt ngấm. Bên trong nhà, có tiếng người di chuyển.
Nghe thấy tiếng động đó, tôi cảm thấy tim mình bắt đầu đập thình thịch.
Sẽ ra sao đây... Cuộc đàm phán, liệu có suôn sẻ không?
'Người tư vấn' đã cho chúng tôi một ý tưởng.
Lần này, liệu nó có hiệu quả không...
"——Chào các cháu, hôm nay là lần cuối đấy nhé."
Cánh cửa mở ra, và Sakurada-san xuất hiện.
Mái tóc vẫn được chải chuốt gọn gàng và gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng.
Một biểu cảm rạng rỡ, cho thấy rõ bà thuộc 'tuýp người hướng ngoại' dù đã có tuổi.
"Nhưng mà, suy nghĩ của bà không thay đổi đâu nhé. Về chuyện đó thì——"
Thế nhưng——ánh mắt của bà chợt hướng ra sau lưng tôi và Igarashi-san.
Rồi, đôi mắt ấy khẽ mở to kinh ngạc,
"——Ồ, chào cháu."
Sakurada-san bất chợt thay đổi sắc mặt.
"Là... senpai của Sakamoto-kun và các cháu à?"
"Vâng ạ. Xin lỗi vì bọn nó cứ làm phiền bà mãi. Cháu cũng muốn qua chào bà một tiếng."
Người nói với giọng điệu thoải mái đó——chính là Rokuyou-senpai.
"Cháu là Rokuyou Haruki. Cháu cũng đang làm chủ tịch ban tổ chức lễ hội văn hóa ạ."
Và, phía sau không chỉ có một mình senpai,
"Chào bà ạ, tụi cháu là bạn của Haruki!"
"Tụi cháu bị nó rủ đi cùng nên đến đây luôn ạ!"
Hai người bạn của anh ấy cất lên những giọng nói khỏe khoắn.
Đó là Nakasone-san, một senpai có phong cách gyaru, và Hirata-san, một anh chàng đeo kính trông khá tinh nghịch.
Thật không thể tin được, họ chẳng phải thành viên ban tổ chức lễ hội văn hóa hay gì cả, chỉ là bạn bè bình thường, nhưng chúng tôi đã nhờ họ đến đây dựa trên 'lời khuyên' kia.
...Ổn không vậy trời?
Tôi vẫn còn bán tín bán nghi, len lén quan sát thái độ của Sakurada-san.
Kéo một đám đông như thế này đến, lại còn có cả những người trông sặc sỡ thế kia...
Bà ấy sẽ không nổi giận chứ? Thái độ của bà ấy sẽ không càng cứng rắn hơn sao...? Tôi thầm nghĩ, nhưng,
"Chà chà, đông vui quá nhỉ!"
——Thật bất ngờ. Sakurada-san trông có vẻ khá vui.
Hơn nữa,
"Đã thế này rồi thì đứng ngoài cửa nói chuyện cũng kỳ. Vào đi các cháu, mời vào, mời vào."
Nói rồi, bà vẫy tay mời chúng tôi vào nhà.
"Ể, được ạ? Tụi cháu vào được ạ?"
"Yeah! Xin phép làm phiền ạ!"
"Này nhanh quá đấy Nakasone."
Các senpai vừa nói chuyện vừa bước vào hiên nhà.
——Đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra.
Sakurada-san, người trước giờ luôn chỉ nói chuyện với chúng tôi ở ngoài cửa.
Vậy mà người đó... lại mời chúng tôi vào nhà.
Ngạc nhiên đến độ phải đưa mắt nhìn Igarashi-san, chúng tôi cũng theo chân ba người họ vào nhà.
Câu chuyện của họ sôi nổi ngay từ đầu.
"——Mà nói chứ, nhà này sang thật đấy ạ?"
"Công nhận, mà phòng kiểu Nhật này đỉnh ghê."
Các senpai tỏ ra thoải mái như thể đây không phải là lần đầu tiên họ đến.
Rokuyou-senpai thì ngồi khoanh chân, còn Hirata-senpai thì đang ngắm nhìn khu vườn.
Nakasone-senpai thậm chí còn duỗi thẳng chân ra trên tấm chiếu tatami.
Làm vậy có được không đấy... tôi và Igarashi-san đang ngồi quỳ nghiêm chỉnh đây này...
Chỉ là,
"Đúng không?"
Vừa uống trà được mời, Sakurada-san vừa lộ vẻ tự hào.
"Là con trai bà vất vả xây cho đấy. Hơn nữa nhé, nó còn làm cả một căn phòng như thế này cho bà nữa."
"Thật luôn ạ!?"
"Con trai bà xây á! Siêu hiếu thảo luôn."
"Đúng vậy đó."
...Họ nói chuyện hợp nhau ghê.
Cuộc trò chuyện, đang diễn ra một cách bình thường và sôi nổi...
Các senpai đỉnh thật, nói chuyện với người lớn tuổi hơn nhiều mà cũng làm được thế này.
Tôi và Igarashi-san cũng đã cố gắng lắm rồi mà...
Và rồi,
"À mà, về chuyện lễ hội văn hóa ấy ạ."
Rokuyou-senpai cất lời một cách hết sức tự nhiên, với giọng điệu nhẹ nhàng và nụ cười trên môi.
"Đúng là có một căn phòng thế này mà bị làm ồn thì khó chịu thật ạ."
"Đúng vậy đó."
Có lẽ vì vui khi được thấu hiểu, Sakurada-san gật đầu lia lịa.
"Ngày xưa bà cũng thích nghe nhạc lắm, nhưng gần đây nghe lại thấy mệt. Nên xin lỗi các cháu nhé, bà vẫn muốn các cháu đừng tổ chức."
"Cháu hiểu rồi ạ. Nếu vậy thì cũng đành chịu thôi ạ."
Đầu tiên, Rokuyou-senpai thừa nhận điều đó.
Nhưng, từ đó, anh ấy tiếp tục câu chuyện về lễ hội văn hóa một cách tự nhiên.
"——Nếu được thì, em muốn tổ chức một lễ hội mà có thể trở thành kỷ niệm để đời cho tất cả học sinh."
"——Mà chị thấy đấy, đời người chỉ có một, đời học sinh cũng chỉ có ba năm thôi đúng không ạ?"
"——Sân khấu Tự nguyện là nơi chỉ những ai muốn mới tham gia. Em muốn biến nó thành nơi tuyệt vời nhất."
Thành thật mà nói——về mặt nội dung, lời giải thích của anh ấy không khác mấy so với của chúng tôi.
Rằng chúng tôi đã đặt bao nhiêu tâm huyết vào lễ hội văn hóa, rằng chúng tôi đã cố gắng như thế nào.
Rokuyou-senpai nói về những điều đó, với một giọng điệu hết sức nhẹ nhàng.
Sakurada-san cũng tham gia vào câu chuyện như một cuộc tán gẫu bình thường.
"——Đúng nhỉ, hồi còn đi học bà cũng vậy."
"——Ừ ừ, chỉ một lần duy nhất, gần đây bà càng nghĩ như vậy hơn."
"——Hay quá nhỉ. Cùng nhau tụ tập, cùng nhau khuấy động không khí như thế."
Và rồi——sau khi cuộc trò chuyện như vậy kéo dài một lúc.
"Uwa, bánh này ngon quá..."
Nakasone-senpai thốt lên khi ăn miếng bánh được mời.
"Ể, thật á?"
"Anh cũng ăn thử."
Hirata-senpai và Rokuyou-senpai cũng làm theo.
"Uwa ngon ghê."
"Thật này. Hê, bánh wagashi, cũng được đấy chứ."
Họ nói những lời như vậy.
Và với các senpai đang như thế——
"...Thôi được rồi, lần này bà cho qua vậy."
Bất chợt——Sakurada-san lại nói ra một câu như vậy.
"Bà cho phép các cháu tổ chức sân khấu."
...Hả? Tôi sững người trong giây lát.
——Bà cho phép.
Cái câu nói mà tôi đã chờ đợi bấy lâu.
Vậy mà nó lại đến quá đột ngột, khiến tôi không thể hiểu ngay được ý nghĩa.
Thế nhưng, các senpai vẫn giữ nhịp độ rất tốt.
"...Ồ, thật ạ!?"
"Ể, được sao ạ? Bà không thích ồn ào mà?"
"Thì đúng là vậy... nhưng nếu các cháu vui đến thế chỉ vì mấy cái bánh này, thì bà nghĩ cho các cháu làm cũng được."
"Uwa thật luôn ạ!"
"Cảm ơn bà, Sakurada-san!"
Các senpai trở nên phấn khích.
Rokuyou-senpai trông rất vui, còn Hirata-senpai thì nhảy cẫng lên.
Nakasone-senpai thậm chí còn chạy đến ôm chầm lấy bà.
Tôi cùng Igarashi-san nhìn cảnh đó mà——hoảng sợ.
Trước diễn biến ngay trước mắt, tôi đang hoảng sợ tột độ——
...OK, được rồi này.
Làm theo lời tư vấn... thế mà được cho phép thật này.
"——Có phải các cậu đã quá trang trọng rồi không."
Đó——chính là lời khuyên mà 'người tư vấn' đã cho tôi.
Rằng Sakamoto và Igarashi, vì quá tôn trọng đối phương nên đã có thái độ quá cứng nhắc.
Vì thế mà khoảng cách trong lòng với đối phương đã bị nới rộng, khiến họ không nhận được câu trả lời tốt.
Nếu thử nói chuyện một cách thân thiện hơn, có lẽ câu trả lời cũng sẽ khác.
...Thật lòng mà nói, tôi không hoàn toàn bị thuyết phục bởi ý kiến đó.
Chỉ vì một chuyện như vậy mà câu trả lời của đối phương sẽ thay đổi thật sao.
Tôi không thể nào nghĩ rằng vấn đề lại nằm ở đó được...
Nhưng thực tế... 'người tư vấn' có một người bà, và bà ấy có vẻ rất vui khi những người trẻ tuổi tiếp xúc với mình một cách thoải mái.
"——Bà chẳng thấy mình già đi chút nào cả."
Bà của người đó thường nói như vậy.
"——Chỉ là, thái độ của những người trẻ khi tiếp xúc với mình thay đổi, khiến bà nhận ra mình đã già."
"——Điều đó, có chút cô đơn," bà ấy nói.
Nếu Sakurada-san là một người vui vẻ và luôn ăn diện gọn gàng. Thì việc dẫn theo những người có cùng kiểu tính cách và nói chuyện một cách thoải mái có thể sẽ thay đổi suy nghĩ của bà. Đó là ý kiến mà 'người tư vấn' đã đưa ra.
Một người vui vẻ, thời trang, gần gũi với Sakurada-san...
Vậy thì, đó hẳn phải là Rokuyou-senpai và những người bạn xung quanh anh ấy.
Và thế là. Tôi đã giải thích sự tình cho Rokuyou-senpai, nhờ anh ấy dẫn theo vài người bạn và đồng hành trong cuộc thuyết phục hôm nay.
"——Vậy thì, hôm nay thật sự cảm ơn bà nhiều ạ."
Sau khi kết thúc câu chuyện, Rokuyou-senpai nói với một giọng điệu như đang nói với bạn bè.
"Tụi cháu vui lắm vì đã được bà đồng ý. Tụi cháu sẽ gửi giấy mời cho bà ạ."
Cách nói chuyện đó, đối với tôi vẫn có chút thất lễ, nhưng,
"Ồ, thật sao?"
Sakurada-san ngược lại, còn nở một nụ cười rạng rỡ.
"Vậy thì bà sẽ đến xem thử, cứ ở nhà mãi cũng chán."
"Ể, bà đến đi ạ!"
"Tụi cháu sẽ chuẩn bị ghế VIP chờ bà ạ!"
...Thật sự, mọi chuyện đã ổn thỏa.
Làm theo ý kiến của 'người tư vấn', và mọi việc đã thành công...
Nhìn khung cảnh trước mắt, tôi có chút mơ màng.
Tất nhiên... 'người đó' cũng chỉ là một con người bình thường. Cũng có thể suy nghĩ của em ấy tình cờ ăn khớp, và chính em ấy cũng không nói rằng "chắc chắn là như vậy!".
Nhưng mà... ừm, đúng là 'cô ấy' rất đáng tin cậy.
Thật tốt khi đã có em ấy làm đồng đội, thật tốt khi đã nói ra tất cả——tôi vừa nhớ lại ngày hôm đó, vừa thở ra một hơi thật sâu.
*
——Ngày hôm đó.
"C-có chuyện gì thế ạ..."
'Người tư vấn' mà Makoto đề nghị——đang ngồi trước mặt tôi, với vẻ mặt đầy căng thẳng.
"Tự dưng lại muốn nói chuyện gấp như vậy..."
Tại quán cà phê mà tôi đã hẹn em ấy ra.
'Người tư vấn' nói vậy rồi——lo lắng vò mái tóc đen ngắn của mình.
Vóc người thấp, đôi môi mím chặt đầy vẻ cảnh giác.
Và cả, gương mặt tựa một con mèo khó gần, cùng đôi mắt sắc sảo——
——Đó là Makoto.
Hai năm rưỡi trước, tôi đã đến để xin lời khuyên từ Akutagawa Makoto, người khi đó vẫn còn là một học sinh cấp hai.
Theo lời Makoto của tương lai,
"Hồi cấp hai, bà của em đã mất."
"Lúc đó em là một đứa trẻ rất quấn bà. Em cũng hay chơi với bạn của bà nữa."
"Em của lúc đó thì em nghĩ có thể cho anh lời khuyên được."
Là vậy đó. Quả nhiên, đúng là có khả năng sẽ rất đáng tin cậy.
Nhân tiện, em ấy nói rằng khi lên cấp ba thì không còn nhớ rõ chuyện lúc đó nữa.
Chính vì vậy... Makoto đã nghĩ, tại sao không thử nói chuyện với em ấy của quá khứ, thay vì em ấy của hiện tại.
Đúng là, ừm, có lý.
Việc Makoto của tương lai đề cử chính mình của quá khứ làm người tư vấn là điều có thể hiểu được.
Bản thân tôi trước đây cũng đã từng hỏi ý kiến Makoto của quá khứ một cách qua loa. Tôi cũng biết em ấy là một người đáng tin cậy.
Nhưng... cũng có một vài điểm khiến tôi hơi lấn cấn.
Nếu nhìn từ phía Makoto của quá khứ, tôi cảm thấy có chút đáng sợ.
Anh trai của một người bạn học cấp ba, lại đến tìm mình để xin một lời khuyên nặng nề.
Dù không thân thiết đến thế, nhưng lại còn lôi cả bà của mình vào để hỏi han.
Đối với một cô bé cấp hai còn chưa vào cấp ba mà nói, đó hẳn là một tình huống khá đề phòng.
Vì vậy tôi——hít một hơi thật sâu.
Nắm chặt tay lại một lần, rồi thử nói, "Thật ra thì, anh có chuyện muốn nói."
Trước đó, tôi đã định sẽ nói với Makoto 'một chuyện'.
Tôi định sẽ thổ lộ một bí mật quan trọng mà tôi vẫn chưa nói với em ấy.
Nhân tiện... người đề nghị tôi nói ra điều này, cũng chính là Makoto của tương lai.
Rằng tuy rào cản khá cao, nhưng chắc chắn em ấy sẽ chấp nhận.
Rằng Makoto của quá khứ, cũng sẽ hiểu được 'câu chuyện hoang đường' của tôi.
Và rồi——
"...Anh, đến từ tương lai."
Tôi rụt rè nói với Makoto đang ngồi trước mặt.
"Anh đến từ tương lai ba năm sau. Từ một tương lai mà Makoto, đã trở thành hậu bối của anh..."
Makoto, nghe những lời đó liền mở to mắt.
Em ấy há hốc miệng một lúc, với vẻ mặt không thể hiểu nổi một li nào——
"...Hả? Anh đang, nói cái gì vậy?"
Em ấy hỏi tôi, ngơ ngác.
"Đến từ tương lai... rốt cuộc, là sao..."
"——Sao anh không nói ra hết mọi chuyện đi?"
Makoto của tương lai đã nói như vậy.
"——Cả chuyện du hành thời gian nữa, sao không nói ra hết luôn."
"...Ể, tất cả luôn!?"
Trước một đề nghị quá bất ngờ, tôi bất giác tròn mắt.
"Không, thế thì liều quá chứ!? Em ấy sẽ không tin đâu, mà kể cả có tin thì cũng là gánh nặng quá lớn..."
"Ưm, chuyện đó thì đúng là vậy."
Em ấy khoanh tay, vừa ra vẻ suy nghĩ vừa nói.
"Nhưng mà... nếu anh cứ giấu giếm nhiều thứ, em nghĩ em của lúc đó sẽ không hợp tác đâu."
"Vậy sao..."
"Đúng vậy mà. Chính em của lúc đó nói thế cơ mà."
"...Mà, cũng đúng ha."
"Ngược lại, nếu được nói ra tất cả, em ấy sẽ hợp tác một cách nghiêm túc. Em nghĩ em ấy cũng sẽ hết lòng giúp đỡ. Vì em có một kế này... em muốn anh, thử xem sao."
Vì những lý do đó, tôi đã quyết định sẽ tiết lộ mọi chuyện cho Makoto của quá khứ.
Tôi cũng không nghĩ ra được cách nào khác, và việc đó chắc cũng sẽ không làm hỏng chuyện gì.
Và... tôi thừa nhận.
Chính bản thân tôi, trong lòng cũng đã có phần muốn làm như vậy.
Từ rất lâu rồi——tôi đã luôn muốn có một người đồng đội.
Trong quá trình làm lại cuộc đời, tôi đã muốn có một người đồng đội mà tôi có thể thổ lộ và bàn bạc mọi chuyện.
Cả Nito, Igarashi-san và Rokuyou-senpai, tất cả đều là những người bạn quan trọng. Nhưng ở dòng thời gian này, không có ai mà tôi có thể nói chuyện về việc du hành thời gian cả.
Nếu vậy, người mà tôi có thể nói chuyện từ bây giờ, chỉ có thể là Makoto mà thôi.
Hai năm rưỡi sau, rốt cuộc em ấy cũng sẽ biết mọi chuyện, và ảnh hưởng đến dòng thời gian chắc cũng sẽ rất nhỏ.
——Và thế là.
Tôi hạ quyết tâm, quyết định sẽ tiết lộ bí mật du hành thời gian cho Makoto của quá khứ.
...Chỉ là,
"...Không không không."
Cô gái trước mắt tôi——Makoto của tuổi cấp hai, đương nhiên đang lộ vẻ mặt đầy nghi ngờ.
"Ừm... có phải là, mời gọi tôn giáo hay gì đó không ạ? Nếu vậy thì xin lỗi, em hơi bận một chút..."
Nói rồi, Makoto đứng dậy khỏi ghế.
"Em xin phép..."
Em ấy cúi đầu chào, rồi vội vã rời đi.
...Thì, cũng phải thôi.
Bị anh trai của bạn gọi ra, rồi lại bảo là đến từ tương lai, thì điều đầu tiên người ta nghi ngờ hẳn là "mời gọi đáng ngờ" rồi. Đến đây, tôi cũng đã lường trước được.
Vì vậy——
"——'VTuber, Kênh Akuta Mako-chan của Ác ma-ko'... "
——Tôi thì thầm.
Với một giọng đủ nhỏ để Makoto vừa kịp nghe thấy.
Giật bắn mình, Makoto dừng bước tại chỗ.
Với em ấy đang như vậy, tôi lại mở miệng lần nữa,
"Một VTuber hệ ác ma đến thế giới loài người. Chủ yếu là livestream trò chuyện... Tên gọi của người xem là các tiểu quỷ..."
Bất thình lình!
Makoto——quay phắt lại nhìn tôi với sắc mặt thay đổi.
Dù vậy, tôi vẫn không dừng lại...!
"Hashtag trên mạng xã hội là '#MakoChanMajiAkuma', hashtag hình minh họa là '#MakoChanJigokuEzu'. Hình minh họa R-18 thì dùng hashtag '#SuccubusMakoChan'——"
"——Uwaaaaaaaaaa!"
——Miệng tôi bị bịt lại.
Bị Makoto chạy bổ đến——dùng tay bịt miệng lại.
"S-s-s-sao! Sao anh lại biết!?"
Với vẻ mặt vô cùng bối rối, Makoto chất vấn tôi.
"Chuyện đó, đáng lẽ chỉ có mình em biết... sao senpai lại biết được chứ!?"
Chỉ có mình em biết...
Fufu, thì đúng là vậy mà. Em ngạc nhiên cũng phải thôi.
Hoạt động VTuber mà em ấy chỉ làm một thời gian ngắn hồi năm hai cấp hai rồi bỏ ngay.
Tại sao tôi, người lúc đó còn chưa hề quen biết em ấy, lại biết được chuyện đó...
"...Makoto, là do chính em đã nói cho anh đấy."
Tôi nở một nụ cười đắc thắng, rồi nói với em ấy.
"Em của hai năm rưỡi sau... đã dặn anh 'nói cái này thì em ấy sẽ tin' đấy!"
——Bảo là quay về từ tương lai, thì sẽ chẳng ai tin cả.
Huống hồ lại là từ một senpai không mấy thân thiết, người ta sẽ chỉ thấy kỳ quặc rồi cho qua thôi.
Và thế là... Makoto của tương lai đã tiết lộ cho tôi bí mật chỉ riêng mình em ấy biết, đó là 'đã từng hoạt động VTuber'.
Đối với em ấy của bây giờ, đó dường như vẫn là một lịch sử đen tối, em ấy đã vừa đỏ mặt vừa kể cho tôi nghe.
Mà... điều đó cũng có chút kỳ lạ.
Tôi không hiểu lý do tại sao em ấy lại phải hy sinh đến thế chỉ để cho tôi gặp được em ấy của quá khứ.
Dù sao đi nữa, tôi đã nắm được bí mật của Makoto. Và cứ thế ném nó ra trước mặt em ấy của quá khứ.
"...Ra, là vậy."
Vẫn còn vẻ bàng hoàng, Makoto lảo đảo ngồi xuống.
Và rồi,
"...Chút nữa, em vẫn chưa hiểu rõ lắm. Em chưa hoàn toàn chấp nhận mọi chuyện nhưng mà..."
Em ấy cẩn thận nói trước như vậy rồi ngước nhìn tôi.
Với một giọng như đã buông xuôi, em ấy nói.
"Trước mắt thì... có lẽ em nên nghe anh nói thì hơn."
*
Vài chục phút sau.
"——Cảm ơn em nhé, anh sẽ thử làm theo lời em nói."
"Dạ không, nếu giúp được anh thì em rất vui ạ..."
Sau khi nhận được lời khuyên rằng nên nói chuyện một cách thoải mái hơn.
Makoto nói vậy rồi, thở ra một hơi thật dài.
"...Thật lòng thì, em vẫn chưa tin được. Không thể tin được, nhưng mà."
Rồi, em ấy dùng ống hút hút cạn phần nước còn lại trong cốc,
"Em bắt đầu nghĩ rằng... chuyện như vậy cũng có thể xảy ra."
Tôi đã——giải thích sơ lược cho Makoto về những gì tôi đã trải qua cho đến nay.
Về cuộc đời học sinh lần đầu, nơi tôi đã lãng phí thời gian chỉ có hai chúng tôi.
Về sự mất tích của Nito, bạn gái cũ của tôi lúc đó, và việc tôi đang làm lại cuộc đời học sinh một lần nữa.
Về việc tôi đang dần dần có thể đưa Nito ra xa khỏi một tương lai bất hạnh.
Và——Makoto của tương lai, luôn ở bên cạnh và giúp đỡ tôi.
Dường như tất cả những điều đó đều bất ngờ, Makoto vừa đưa mắt nhìn quanh quẩn vừa lắng nghe câu chuyện của tôi.
Ngay cả bây giờ, em ấy vẫn còn vẻ bàng hoàng chưa dứt,
"...Mà thôi, không tin cũng phải thôi."
Tôi bất giác bật cười khe khẽ.
"Chuyện về bản thân mình sau khi lên cấp ba, bị một người dưng như anh kể cho nghe mà."
"Vâng. Mà em, còn nhuộm tóc vàng nữa ạ? Có hợp không ạ..."
"Cực kỳ hợp luôn."
Tôi vừa nhớ lại Makoto của tương lai, vừa gật đầu.
"Trông cực kỳ ngầu, mà nói thật là anh thấy dễ thương nữa, quả tóc đó."
Nghe những lời đó——Makoto có chút mở to mắt.
"...Vậy ạ."
Một biểu cảm vừa ngạc nhiên, vừa ngây ngô.
Nhưng, em ấy liền quay đi và khẽ mân mê tóc mình,
"Vậy thì... em thử xem sao. Cấp hai thì không được, nên sau khi tốt nghiệp..."
"Không, mà ở cấp ba thì cũng vi phạm nội quy trường đấy."
"Đúng ạ. Nhưng em có chút hứng thú rồi. Ra vậy, tóc vàng..."
"——À, kia rồi kia rồi!"
Đúng lúc đó——một giọng nói vang lên từ cửa quán.
Một giọng nói cao vút quen thuộc. Một chất giọng vui vẻ như đang hát.
Tôi đưa mắt nhìn về phía đó,
"Ôi, Meguri!"
Nito đang vẫy tay với tôi ở đó.
Thực ra trước khi gặp Makoto, tôi đã giải thích rằng mình sẽ tiết lộ chuyện du hành thời gian.
Tôi cũng đã nói rõ rằng sẽ nói chuyện ở quán này.
Nito cũng đang lặp lại thời gian, và cũng biết về việc du hành thời gian của tôi.
Nếu đã định tiết lộ chuyện du hành thời gian của tôi cho Makoto, thì nên nói trước với Nito thì hơn.
...Nhân tiện, chuyện Nito lặp lại thời gian thì tôi không nói với Makoto. Vì nó không liên quan đến chuyện lần này. Thêm thông tin thừa thãi chỉ làm em ấy thêm bối rối.
"Sao thế? Nito cũng muốn gặp Makoto à?"
Khi Nito đi đến chỗ chúng tôi, em ấy chống tay lên hông và mỉm cười vui vẻ.
"Ừm! Tớ nghe cậu kể nhiều rồi! Với lại, nếu tiện thì tớ định về cùng Meguri luôn."
"Vậy à, vừa hay bọn tớ cũng nói chuyện xong rồi, vậy đi thôi. ...À, ở dòng thời gian này thì đây là lần đầu gặp mặt nhỉ."
Tôi cầm lấy hóa đơn, rồi hướng mắt về phía Makoto đang có vẻ mặt hơi cứng nhắc,
"Đây là Nito Chika mà lúc nãy anh có nói đấy. Là, người đang hẹn hò với anh."
"Chào em! Ở đây thì là lần đầu gặp mặt nhỉ!"
Nói rồi, Nito nở một nụ cười rạng rỡ trong chế độ học sinh gương mẫu,
"Chị là Nito Chika. Rất vui được làm quen nhé."
"...Vâng, em cũng rất vui được làm quen ạ."
Với một vẻ cảnh giác kỳ lạ, Makoto cúi đầu chào.
"Em là Akutagawa Makoto ạ..."
"Em đã cho Meguri nhiều lời khuyên lắm đúng không? Cảm ơn em nhiều nhé."
"...Dạ không có gì ạ."
Dù gật đầu, nhưng ánh mắt của Makoto vẫn cứ dán chặt xuống bàn.
...Thái độ của Makoto, sao cứ như mèo con bị mượn về nhà thế này.
Nhưng mà cũng phải thôi. Tự dưng có một chị gái không quen biết lại tỏ ra thân thiện, thì hoảng sợ cũng là điều dễ hiểu.
Hơn nữa Nito, với màu tóc đó, rõ ràng là tuýp người 'hướng ngoại'.
Họ không phải là kiểu người mà cứ để đó là tự thân nhau được.
Sau khi nói chuyện xong, chúng tôi đi ra quầy tính tiền.
Nito đã ra ngoài quán trước và đang đợi tôi.
Và rồi, trong lúc đang thanh toán,
"...Mà nói đi cũng phải nói lại."
Makoto thì thầm với một giọng nhỏ.
"Hửm?"
"Lúc đầu, chỉ có mình senpai và em thôi nhỉ..."
"...À, câu lạc bộ Thiên văn á?"
"Vâng..."
"Mà, cũng đúng."
Tôi vừa nhớ lại khoảng thời gian vô ích đó, khoảng thời gian đã trôi qua một cách vô vọng, vừa cười gượng.
"Makoto lúc đó cũng trông chán chường tận đáy lòng luôn. Nhưng em yên tâm đi, bây giờ có nhiều người thú vị lắm. Nito cũng vậy, rồi Igarashi-san và Rokuyou-senpai nữa."
"Vâng ạ..."
Nói rồi, Makoto cúi mắt xuống.
Và rồi, với một giọng còn nhỏ hơn nữa,
"...Thế nhưng, chỉ có hai chúng ta. Cùng senpai lãng phí thời gian."
Với một giọng run rẩy như sắp tan biến, em ấy đã nói.
"Em chợt nghĩ, một tương lai như thế... có lẽ cũng chẳng tệ chút nào."
【Màn đệm hai】
"——Rồi, thuận lợi rồi..."
Đêm khuya tại nhà. Tại bàn học trong phòng riêng.
Tôi tổng hợp lại phản hồi từ các ứng cử viên biểu diễn đang trong quá trình tuyển chọn, rồi gật đầu một cái.
"Vậy là đã đảm bảo được mức tối thiểu. Giờ chỉ cần tuyển chọn những người có nguyện vọng tham gia..."
"——Haruki, con vẫn còn thức à?"
Từ ngoài hành lang, giọng của mẹ tôi vang lên.
"Dạo này ngày nào cũng thế nhỉ. Mẹ hiểu cảm giác của con, nhưng cũng phải biết cách làm việc nhé."
"À, con biết rồi."
Tôi vẫn hướng mặt về phía bàn học, đáp lại.
Đúng là, kể từ khi trở thành chủ tịch ban tổ chức lễ hội văn hóa. Tôi đã quen với việc làm việc đến khuya tại nhà như thế này.
Từ việc bố trí nhân sự, lựa chọn ứng cử viên biểu diễn, đến việc lên ý tưởng quảng bá.
Đối thủ là nito cơ mà, chuẩn bị bao nhiêu cũng không bao giờ là thừa.
Hơn nữa...
"Ừm... đã một giờ rồi à."
Tôi xác nhận đồng hồ đã qua nửa đêm, rồi bất giác bật cười.
Tôi không ghét những nỗ lực như thế này.
Từ nhỏ đã vậy rồi.
Tự thúc ép bản thân, nâng cao năng lực của mình.
Vượt qua những người xung quanh, chạy hết tốc lực, và tạo ra một kết quả áp đảo.
Điều đó——khiến tôi cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Tôi bắt đầu có suy nghĩ đó... là từ hồi tiểu học. Khi tôi và một bạn cùng lớp thi chạy 50 mét với nhau.
Trải nghiệm đó, đã tạo nên con người tôi của ngày hôm nay.
Và tôi tin rằng, nó sẽ tiếp tục dẫn lối cho tôi trong tương lai.
Vì vậy,
"...Được rồi, cố thêm chút nữa!"
Tôi thao tác trên máy tính, đóng danh sách người biểu diễn lại.
Rồi bắt đầu xem qua tấm áp phích "Tuyển người biểu diễn tự nguyện", thứ đã được chuẩn bị xong và chỉ chờ được treo lên.
...Bất giác nhìn ra, bên ngoài cửa sổ là khu dân cư chìm trong bóng tối.
Nhưng, đây đó vẫn còn những ánh đèn le lói——
——Giờ này, kẻ đó, thiên tài mà mình phải đánh bại, nito.
Không biết cô ta đang nỗ lực như mình, hay đang thảnh thơi ngon giấc, tôi thầm nghĩ những điều như vậy.


0 Bình luận