Cuối cùng, ngày diễn ra Lễ hội Hekiten cũng đã đến.
Trời trong xanh, không một gợn mây. Dù đã là tháng mười một nhưng thời tiết vẫn thật ấm áp.
Dưới ánh nắng đầu đông, những tán cây lấp lánh ánh bạc── Quả là một ngày đẹp trời hiếm có cho lễ hội văn hóa.
Và rồi── tại nhà thi đấu số 1 của trường cấp ba Amanuma.
Trên bục giảng, nơi toàn thể học sinh đã tập trung đông đủ.
"──Uầy, nhanh thật đấy, thoắt cái đã đến rồi."
Rokuyou-senpai── lên tiếng với một giọng điệu như thể đang trò chuyện cùng bạn bè.
"Cũng đã khoảng hai tháng kể từ khi anh trở thành trưởng ban tổ chức lễ hội rồi. Anh nghĩ thời gian mọi người chuẩn bị chắc cũng tương đương... Sao rồi? Mọi việc ổn thỏa cả chứ?"
Trước câu hỏi đó, tôi đã gật đầu thật mạnh.
Các học sinh xung quanh cũng gật đầu với vẻ đầy cảm xúc, hoặc chăm chú nhìn Rokuyou-senpai.
──Lễ khai mạc.
Lễ hội Hekiten chỉ diễn ra trong một ngày này sẽ bắt đầu bằng sự kiện được tổ chức tại nhà thi đấu.
Sau lời chào hỏi của đại diện các gian hàng triển lãm trong trường và các gian hàng ăn uống, cùng bài phát biểu tổng kết của thầy Mitarai.
Và cuối cùng── sau lời phát biểu của trưởng ban tổ chức, Rokuyou-senpai, lễ hội sẽ chính thức bắt đầu.
Không khí xung quanh đã sớm trở nên nóng hừng hực.
Trên gương mặt những học sinh đang ngước nhìn lên sân khấu, sự kỳ vọng và phấn khích hiện lên rõ rệt.
Dù thời tiết đã trở nên khá mát mẻ, vài học sinh vẫn lấm tấm mồ hôi trên trán.
Mà chính tôi cũng... vì hồi hộp và lo lắng, toàn thân cứ như đang nóng bừng lên.
Chà, mọi chuyện sẽ ra sao đây...
Ngày hôm nay rốt cuộc sẽ là một ngày như thế nào đây...
"Mà, đã đến nước này rồi thì cũng chẳng có gì để nói nhiều nữa."
Rokuyou-senpai vừa nói vừa bật cười "ha ha ha".
"Điều anh muốn nói là, mọi người hãy cẩn thận đừng để bị thương, và hãy tuân thủ quy tắc một cách vừa phải nhé. Anh sẽ không nói những điều quá khó khăn đâu, nên mỗi người cứ liệu sao cho... Hử? Vừa phải là không được à? Phải tuân thủ nghiêm chỉnh? Vângggg, vậy thì, mọi người hãy tuân thủ một cách triệt để nhé."
Màn đối đáp giữa thầy Mitarai ở dưới sân khấu và Rokuyou-senpai đã khiến mọi người bật cười.
Và rồi── anh khẽ hắng giọng.
Hướng về phía chúng tôi một ánh nhìn đầy tự tin,
"Hơn cả thế nữa── hãy tận hưởng đi."
Anh nói, bằng một giọng thật dõng dạc.
"Lễ hội Hekiten năm nay chỉ có một lần duy nhất thôi. Mọi người, hãy vui chơi hết mình nào! Thế nên là..."
Nói rồi, senpai đảo mắt một vòng khắp hội trường.
"Bắt đầu thôi... Mọi người, sẵn sàng chưa?"
Các nhân viên xung quanh, các giáo viên, và cả những học sinh dưới sàn đều gật đầu.
Sau khi thấy vậy, senpai hít một hơi thật sâu,
"Từ giờ phút này── Lễ hội Hekiten lần thứ bốn mươi ba xin được phép bắt đầu!"
Anh nói── như thể đang tuyên bố.
Cùng lúc đó, những tràng pháo tay lớn vang lên. Phía sau, dàn nhạc kèn bắt đầu một màn trình diễn lộng lẫy.
Các thành viên ban tổ chức vẫy tay chào trong lúc lui vào cánh gà── và Lễ hội Hekiten của năm nay.
Ngày định đoạt tương lai của tôi và các thành viên Câu lạc bộ Thiên văn đã bắt đầu.
*
"Tiếc thật đấy, không ở lại lớp được."
"Tớ còn muốn Sakamoto hóa trang thành 'nhân vật chính isekai' cơ đấy."
"Trông hợp lắm luôn ấy chứ."
"Này, thế rốt cuộc là hóa trang thành cái gì chứ..."
Và rồi tôi đã đến khu nhà học quen thuộc.
Trước cửa lớp 1-7, lớp của tôi và Nito.
Tôi bất giác nở một nụ cười gượng trước những lời của Nishiagami, Takashima và Okita.
"Có nhiều lắm à? Trang phục trông giống nhân vật chính isekai ấy..."
Gian hàng của lớp chúng tôi, như đã quyết định hôm trước, là một quán cà phê hóa trang.
Thực đơn của quán tuy đơn giản, nhưng ý tưởng là các nhân viên, tức bạn cùng lớp, sẽ hóa trang để chào đón khách hàng.
Nhân tiện... dù chỉ là cái nhìn của tôi, nhưng phần hóa trang được đầu tư cực kỳ công phu.
Tất nhiên là có hóa trang thành nhân vật anime, manga, game. Rồi đến những nghệ sĩ hài, vận động viên thể thao, nhạc sĩ và YouTuber đang nổi. Thậm chí từ VTuber cho đến giáo viên trong trường, tất cả bạn học đều hóa trang theo ý thích của mình.
Nhân tiện... Nishiagami hóa trang thành orc, Takashima hóa trang thành goblin, còn Okita thì hóa trang thành nữ kỵ sĩ.
Không hiểu sao ý tưởng đó lại được thông qua nữa.
Với lại, bộ đồ nữ kỵ sĩ của Okita hợp với cậu ta một cách không cần thiết, đến mức phát bực.
"Nhưng mà, Sân khấu Tự nguyện, cậu đã cố gắng lắm đúng không?"
"Bọn tớ cũng sẽ tranh thủ thời gian đến xem."
"...Ừ, cảm ơn nhé."
Đúng như lời họ nói... hôm nay, tôi và Igarashi-san được miễn công việc ở lớp để làm nhân viên cho sân khấu.
Đã không tham gia chuẩn bị được nhiều, đến ngày diễn ra lại còn được mọi người quan tâm, thật là áy náy quá...
Chỉ là, bù lại tôi muốn tạo nên một sân khấu thật tuyệt vời, và trong giờ nghỉ, tôi cũng định đến lớp với tư cách là một khách hàng.
Nhân tiện thì Nito cũng bận rộn cả ngày hôm nay nên không có ở đây.
Chắc hẳn cậu ấy đang trổ tài ở trụ sở điều hành Lễ hội Hekiten.
Và... hôm nay tôi có một lời hẹn riêng với cậu ấy.
Một lời hẹn với tư cách là bạn trai bạn gái, hoàn toàn không liên quan đến sân khấu.
Trong lòng tôi cũng mong chờ điều đó, và từ bây giờ đã cảm thấy háo hức rồi...
Ừm... mong rằng đây sẽ là một ngày tốt lành. Phải biến nó thành một ngày tốt lành, tôi một lần nữa thầm quyết tâm.
"──Rồi, chúng ta đi thôi, Sakamoto."
Từ trong lớp, Igarashi-san sau khi đã thu dọn xong hành lý bước ra.
"Trung tâm Cộng đồng sắp mở cửa rồi đó."
"Ok."
Tôi gật đầu, và đeo lại chiếc túi lên vai.
Rồi,
"Vậy, tớ đi đây."
"Ừ!"
"Cố lên nhé!"
Tôi vẫy tay chào nhóm Nishiagami── và chúng tôi hướng đến Trung tâm Cộng đồng, nơi diễn ra Sân khấu Tự nguyện.
*
──Công tác chuẩn bị hội trường đã hoàn tất.
Tất cả các cửa sổ đều được dán màn che tối, và những ánh đèn đã chuẩn bị sẵn đang chiếu sáng khắp nơi.
Sân khấu được đơn vị thi công mang đến, và khu vực đặt thiết bị âm thanh ở phía sau hàng ghế khán giả.
Bên cạnh sân khấu là những chiếc loa lớn, đang phát nhạc để kiểm tra lần cuối.
Giữa hàng ghế khán giả đó── một vòng tròn đang được hình thành.
Đó là một vòng tròn lớn được tạo nên bởi tất cả những người biểu diễn và nhân viên đã cùng nhau chuẩn bị cho đến ngày hôm nay.
Chỉ vỏn vẹn hai tháng.
Một khoảng thời gian ngắn ngủi khoảng sáu mươi ngày, tôi đã ở bên họ.
Thế nhưng, tôi nhận ra rằng mình đã yêu mến họ tự lúc nào không hay.
Đặc biệt là sau khi Rokuyou-senpai thổ lộ lòng mình, đó là những ngày tháng vô cùng ý nghĩa.
Mỗi ngày đều ở lại đến khuya, lặp đi lặp lại việc luyện tập và lên kế hoạch quảng bá.
Cũng có những lúc tranh luận, thậm chí là cãi vã.
Thế nhưng... tất cả đều là để tạo nên một sân khấu tuyệt vời.
Chính vì đã hết mình cho mục tiêu đó, nên mới có những va chạm như vậy.
Và── hôm nay.
Ngày biểu diễn đã đến.
"...Cuối cùng cũng tới rồi."
Rokuyou-senpai bắt đầu nói một cách lặng lẽ.
"Mười phút nữa sẽ mở cửa. Từ đó cho đến bốn giờ chiều, sân khấu sẽ diễn ra không ngừng nghỉ. Đã đến nước này, chỉ còn cách chạy hết tốc lực đến cuối cùng thôi."
Tất cả mọi người có mặt tại đó đều gật đầu trước những lời ấy.
Senpai nhìn quanh một lượt với vẻ vui mừng, rồi nói,
"...Cho đến lúc này, thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều!"
Nói rồi── anh cúi đầu thật sâu.
"Chỉ với sức mình, anh đã chẳng thể làm được gì! Có được ngày hôm nay là nhờ tất cả mọi người...! Vì vậy!"
Rokuyou-senpai ngẩng đầu lên.
Anh nở một nụ cười toe toét,
"Hôm nay── hãy tạo nên một sân khấu đỉnh nhất nào!"
" " "OU!" " "
"Đả đảo Sân khấu Chính!"
" " "OU!" " "
"Và hơn hết── hãy dốc hết toàn lực nào!"
" " "OU!" " "
"Sân khấu Tự nguyện, tiến lên!"
" " "OU!" " "
──Một tràng pháo tay vang dội.
Các thành viên của Potemkinzu, Azuma-senpai, OBORO Zukiyo, FLIXIONS đều nở nụ cười rạng rỡ.
Những người biểu diễn tự nguyện cũng tràn đầy nhiệt huyết.
Bạn học năm nhất biểu diễn ảo thuật, các anh chị senpai diễn kịch rối, và các thành viên câu lạc bộ thư pháp trình diễn thư pháp, tất cả đều toát lên một sự phấn khích không hề thua kém các nhóm được mời.
Và tất nhiên── tôi cũng vậy.
Bản thân tôi, người đã chạy hết tốc lực cho đến ngày hôm nay, cũng cảm thấy toàn thân nóng rực vì bầu không khí sôi sục.
Tôi muốn cho mọi người xem thật nhanh.
Tôi muốn mang những màn trình diễn mà các nghệ sĩ đã chuẩn bị đến với khán giả.
Không thể ngồi yên được nữa, tôi bồn chồn kiểm tra lại hội trường, thì,
"──Sắp mở cửa rồi ạ!"
Một học sinh phụ trách bấm giờ cất tiếng từ phía lối vào.
Theo phản xạ, tôi vội vàng nhìn quanh.
Vị trí nhân viên đã OK.
Tiết mục mở màn, Senkan Potemkinzu, đã sẵn sàng ở cánh gà.
Ánh sáng và âm thanh đều theo kế hoạch── ừm, không có vấn đề gì!
Mọi sự chuẩn bị để bắt đầu sân khấu đã hoàn tất!
"...Chà, không biết sẽ ra sao đây."
Cảm giác căng thẳng dâng trào, tôi nuốt nước bọt ừng ực.
"Mở màn, sẽ có bao nhiêu khán giả đến xem đây..."
Thực ra, ở giai đoạn này tôi đã cảm thấy khá tự tin rồi.
Chiến dịch quảng bá mà các nghệ sĩ đã thực hiện trên mạng rõ ràng đã nhận được phản hồi rất tốt.
PV được xem rất nhiều lần, và phần bình luận tràn ngập những lời như "Mình sẽ đến!", "Mình ở xa nên sẽ xem qua livestream nhé!". Đài "Community FM Suginami" cũng nhận được rất nhiều phản hồi.
Vì vậy, hôm nay... sẽ có bao nhiêu người đến đây.
Mọi năm, số người đến xem tiết mục mở màn của Sân khấu Tự nguyện chỉ khoảng hai mươi người.
Năm nay, ít nhất cũng mong là sẽ được gấp đôi con số đó...
"Cửa mở đây ạ!"
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, một giọng nói vang lên.
Và rồi, từ khe cửa đang mở ra──,
"──Ồ, tuyệt quá!"
"──Chuyên nghiệp hơn năm ngoái nhiều!"
"──Đúng là được đầu tư có khác."
──Rất nhiều người ùa vào như thác đổ.
Học sinh của trường này, và cả những bộ đồng phục lạ mắt có vẻ là của học sinh trường khác.
Có cả những người lớn có vẻ là phụ huynh, và cả những nam nữ thanh niên có lẽ là fan của các nghệ sĩ──.
Con số đó... chẳng phải đã vượt quá một trăm người rồi sao?
Theo những gì tôi thấy, đây không phải là cấp độ vài chục người đâu nhỉ...!?
Một luồng cảm giác tê rần chạy dọc sống lưng.
Vượt ngoài mong đợi.
Vượt ngoài mong đợi, việc quảng bá trước đó đã phát huy hiệu quả...!
Cảm giác sung sướng vì "mọi chuyện đã thành công tốt đẹp". Niềm vui ấm áp khi nỗ lực của senpai và các nghệ sĩ đã được đền đáp.
Giờ đây, tôi có thể cảm nhận được nó đang chảy trong huyết quản, lan tỏa khắp cơ thể.
Trong đám đông, cũng có những gương mặt quen thuộc.
Em gái tôi, Mizuki, và có vẻ như Makoto cũng đi cùng.
Hai đứa nó đã đến thật này. Nhìn thấy Mizuki háo hức nhìn quanh và Makoto có chút rụt rè, tôi bất giác cảm thấy xúc động.
Hơn nữa, còn có các nhân viên của đài Community FM Suginami.
Dù bận rộn với công việc ở quận, họ vẫn dành thời gian đến đây.
Và── Sakurada-san. Người phụ nữ lớn tuổi ban đầu đã phàn nàn về việc sử dụng trung tâm cộng đồng này, nhưng sau đó đã hợp tác với tư cách là một người dân địa phương, cũng có mặt ở đó.
Bà vẫn ăn mặc thật thanh lịch như mọi khi, và vẻ ngoài đó còn lộng lẫy hơn cả khối học sinh cấp ba, trông bà cứ như một trong những người biểu diễn hôm nay vậy.
Hơn nữa, bà còn,
"Này xem đi, một sân khấu hoành tráng thế này cơ mà!"
"Chà, tuyệt thật."
"Thời nay, học sinh cũng có thể làm được những điều thế này cơ đấy."
Bà đã dẫn theo cả bạn bè của mình.
Vài người nam nữ trạc tuổi bà, ăn mặc rất thời trang.
──Tôi bất giác mỉm cười trước cảnh tượng đó.
Vừa cảm thấy phấn khích vì một khởi đầu vượt ngoài mong đợi,
"Được rồi... bắt đầu thôi!"
Tôi vừa gật đầu, vừa hướng về phía cánh gà, vị trí chờ của mình.
*
Và rồi── khoảng một tiếng sau khi sân khấu bắt đầu.
Vào thời điểm chuyển giao khi nhóm biểu diễn thứ ba vừa kết thúc phần trình diễn của mình.
"──Sakamoto, đến giờ nghỉ rồi đó."
Igarashi-san vừa nói vừa đi đến vị trí của tôi ở cánh gà.
"Cậu có một tiếng tự do. Nhớ quay lại đúng giờ nhé."
"Ừ, rõ rồi."
"Nhân tiện... sao rồi?"
Igarashi-san hỏi với vẻ lo lắng.
"Sân khấu, có thuận lợi không...?"
Từ lúc mở cửa đến giờ, Igarashi-san đã nghỉ ngơi.
Cô ấy không biết tình hình sau khi các màn trình diễn bắt đầu.
"Livestream và hội trường... có sôi động không?"
Trước câu hỏi của cô ấy──,
"Ừm, thế này này."
──Nói rồi, tôi giơ chiếc điện thoại lên, chiếu cho cô ấy xem video màn trình diễn vừa mới diễn ra.
Đó là đoạn phim về buổi live của OBORO Zukiyo.
"Ồ, ồ ồ ồ ồ!!"
──Vô cùng sôi động.
Dù chỉ nhìn qua màn hình điện thoại, cũng có thể thấy rõ sân khấu đang náo nhiệt đến mức nào.
OBORO Zukiyo là một ban nhạc alternative rock nổi tiếng với những bài hát tốc độ cao.
Tuy nhiên, các ca khúc của họ vẫn có sự hấp dẫn của pop, và nhìn chung, họ có cảm giác như một "ban nhạc rock hiện đại có thể được đánh giá cao trên mạng". Họ có nhiều bài hát có thể nhảy theo, và PV trên các trang video cũng có lượt xem khá cao.
Sân khấu của họ── náo nhiệt đến mức khiến người ta lầm tưởng đây là một phòng trà ca nhạc.
Tiếng reo hò vang lên từ hàng ghế khán giả, và những người có vẻ là fan của họ đang nhảy múa, tận hưởng một cách trọn vẹn.
Tất nhiên, những khán giả khác cũng không bị bỏ lại phía sau.
Mizuki và Sakurada-san cũng vui vẻ nhún nhảy theo điệu nhạc, vỗ tay── có lẽ khoảng hai trăm người.
Số khán giả lấp đầy hội trường đó đang tận hưởng màn trình diễn của họ.
"Tuyệt quá! Hay thật đấy!"
"Đúng không? Thật sự là đang rất thuận lợi đấy."
"Bên livestream thì sao? Có bao nhiêu người xem?"
"Bên đó khoảng ba trăm... Hiện tại thì vẫn chưa thắng được Sân khấu Chính, nhưng con số đang tăng dần lên... nên là, ừm."
Tôi gật đầu một cái, rồi nhìn Igarashi-san.
"Chúng ta đang chiến đấu rất tốt. Nếu làm tốt thì chúng ta thắng được thật đấy, vụ này!"
"...Tớ hiểu rồi."
Với một nụ cười quyết tâm, Igarashi-san gật đầu.
"Từ giờ, chúng ta hãy tiếp tục quảng bá đến phút cuối cùng. Cả trên mạng và qua loa phát thanh của trường, vẫn còn có thể chen vào được."
"Ừ, cứ làm thế đi──"
──Trong lúc chúng tôi đang bàn bạc như vậy.
"...Ồ."
Chiếc điện thoại trong túi tôi rung lên.
Có vẻ như, cậu ấy đã liên lạc.
"...À, là cô bé đó à?"
"Ừm."
Tôi gật đầu với Igarashi-san, người dường như đã hiểu ra, rồi khoác chiếc túi lên vai.
"Vậy à. Mà, tình hình tuy là vậy... nhưng ngoài chuyện đó ra, cậu cứ vui vẻ đi nhé."
"Ừ, cảm ơn."
Tôi gật đầu, vừa đi về phía lối ra của hội trường,
"Vậy, gặp lại sau nhé."
"Ừ, hẹn gặp lại. Đừng vui quá mà về muộn đấy."
Nói rồi, Igarashi-san khẽ cười,
"Trông vậy thôi chứ, tớ tin tưởng ở cậu lắm đấy."
*
"──Yo, đợi lâu không."
"Không, tớ cũng vừa mới tới thôi."
Và rồi── tôi đã quay trở lại trường cấp ba Amanuma.
Ở gần chiếc cổng hoành tráng có dòng chữ "Chào mừng đến với Lễ hội Hekiten lần thứ 43!".
"...Bên Sân khấu Chính có ổn không vậy?"
"Ừ, những việc cần làm, tớ đã nhờ cả rồi."
Cô ấy nhìn thẳng vào mặt tôi── rồi cười toe toét.
"Thế nên... có thể yên tâm chơi một lúc được rồi, Meguri."
──Nito.
Người con gái, đối thủ đáng gờm đã cản đường Sân khấu Tự nguyện của chúng tôi lần này.
Giờ đây cô ấy... đang hướng về phía tôi một nụ cười đáng yêu, với vẻ mặt vô cùng háo hức.
Mái tóc cô ấy óng ả lấp lánh dưới nắng thu.
Chân váy đồng phục, cùng chiếc áo thun nhân viên Lễ hội Hekiten.
Khoác bên ngoài một chiếc áo thể thao, Nito đang mặc trang phục y hệt tôi──.
"Vậy à, thế thì vui quá."
Nói rồi── tôi có chút căng thẳng, nắm lấy tay cô ấy.
Và,
"Vậy, chúng ta đi chứ!"
"Ừm!"
Chúng tôi bắt đầu bước đi, hướng về phía sân trường đang náo nhiệt.
"──Tớ thật sự muốn cùng cậu đi dạo một vòng lễ hội văn hóa."
Người mở lời đầu tiên, là tôi.
"Nito vừa là phó ban tổ chức, vừa phải lo cho Sân khấu Chính, lại còn là người biểu diễn nữa, nên chắc cậu sẽ bận lắm, nhưng mà..."
Buổi chiều sau giờ học vài ngày trước. Trên con đường đến nhà ga, chúng tôi sánh bước bên nhau.
Tôi── đã lấy hết can đảm để nói với cô ấy.
"Quả nhiên là... tớ muốn cùng nhau tận hưởng Lễ hội Hekiten."
Không hiểu sao, gần đây không khí giữa chúng tôi không còn như vậy nữa.
Vụ "làm đảo lộn cuộc đời" kia cũng là một phần, và việc chuẩn bị cho lễ hội văn hóa ngày càng bận rộn cũng có thể là lý do.
Thêm vào đó... là chuyện thắng thua.
Việc chúng tôi thách đấu Sân khấu Chính cũng khiến mối quan hệ có chút căng thẳng. Không phải là chúng tôi ghét nhau hay gì, nhưng có một bầu không khí xa cách nào đó.
Nhưng, trước cả những điều đó.
Về cơ bản nhất── Nito là bạn gái của tôi.
Trước cả chuyện thách đấu, tôi thích Nito, và Nito cũng nói rằng cậu ấy thích tôi, chúng tôi là một cặp.
Nếu đã vậy... tôi muốn tận hưởng.
Cơ hội lễ hội văn hóa đầu tiên trong mối quan hệ này, tôi muốn tận hưởng nó như một cặp đôi bình thường.
Và, trước lời đề nghị đó của tôi,
"...Tớ, tớ cũng vậy!"
Nito cũng gật đầu đồng ý.
"Tớ cũng muốn đi chơi lễ hội văn hóa với Meguri!"
──Nito nắm chặt tay tôi, nhìn thẳng vào tôi.
──Đôi mắt lấp lánh vẻ mong chờ và gò má ửng sắc hồng đào.
Có lẽ vì bất ngờ trước lời đề nghị này, trông cậu ấy có vẻ hơi bối rối.
Vẻ mặt đó── trông đáng yêu không thể tả,
"V-Vậy thì... chúng ta thử sắp xếp lịch xem sao nhé..."
Vừa cố gắng kìm nén cảm xúc, tôi vừa nói──.
"Hay là... thử xem có sắp xếp được giờ nghỉ trùng nhau không... để tớ thử hỏi mọi người xem..."
──Và thế là.
Tôi và Nito đã cố gắng xoay sở lịch trình bận rộn của mình.
Và cứ như thế── chúng tôi đã có được khoảng thời gian để tận hưởng Lễ hội Hekiten chỉ có hai người.
"──Mà này..."
Và rồi── sau vài phút đi cùng nhau.
"Mở đầu mà lại chọn chỗ này sao..."
Tại nơi mà chúng tôi đến theo yêu cầu của Nito.
Tôi gãi đầu, khẽ thở dài.
"Ể, nhưng mà! Đây là lớp mình mà! Tớ muốn xem nó ra sao chứ!"
Dù vậy, Nito vẫn quay lại nhìn tôi, quả quyết một cách bất mãn.
"Meguri không tò mò xem bạn cùng lớp đang làm gì à!?"
"Thì, cũng không phải là không có, nhưng mà..."
Đúng như lời Nito nói── chúng tôi đang ở trước lớp của mình.
Tức là, trước quán cà phê hóa trang của lớp 1-7.
Khác hẳn với vẻ đơn điệu thường ngày, phòng học được trang trí lộng lẫy.
Dưới tấm biển khổng lồ ghi "Quán cà phê Hóa trang", có dán một danh sách nhân viên hiện tại, và bây giờ có vẻ như "Idol K-POP", "Nghệ sĩ hài lão làng", "VTuber nổi tiếng", "Orc", "Nữ kỵ sĩ" đang phục vụ. Tổ hợp kiểu gì đây.
...Ừm, đúng là cũng có tò mò.
Tôi tò mò không biết gian hàng của lớp trông thế nào, có khách không.
Nhưng... đây là lễ hội văn hóa hiếm hoi. Hơn nữa lại là lúc chỉ có hai chúng tôi.
Nếu vậy, tôi đã muốn làm một điều gì đó khác biệt hơn thường ngày...
"Thôi nào, vào đi!"
"A, rồi rồi, hiểu rồi."
Tôi cười khổ trước sự quả quyết của Nito, và bị cô ấy kéo tay vào lớp.
Và rồi──,
"Ồ... đông khách quá!"
"Thật luôn, đỉnh thật!"
──Trước cảnh tượng đang diễn ra, chúng tôi bất giác thốt lên những lời như vậy.
Hầu như đã kín chỗ.
Cửa hàng với nhiều bàn ghế được sắp xếp, gần như đã chật kín khách.
Và, một điều kỳ lạ là...,
"Ủa... khách cũng hóa trang luôn à?"
Không hiểu sao... cả những người đang ngồi ở bàn.
Không chỉ nhân viên đi lại trong lớp, mà cả những vị khách đến đây, vài nhóm trông cũng như đang hóa trang.
Tại sao? Chuyện đó thường chỉ có nhân viên mới làm thôi chứ...?
"──Ồ, Sakamoto và Nito-san!"
Okita trong bộ dạng nữ kỵ sĩ, phát hiện ra chúng tôi và đi về phía này.
"Chào mừng! Cứ ngồi vào chỗ trống đi nhé! À, nếu muốn hóa trang thì bên này có chỗ thay đồ đấy──"
"──Này này, từ khi nào mà lại có chuyện này vậy!"
Vì quá tò mò, tôi đã hỏi cậu ta.
Quả thật, ở một góc lớp có một khu tập trung trang phục hóa trang và một phòng thay đồ dã chiến được quây lại.
"Kế hoạch là chỉ có nhân viên hóa trang thôi mà? Sao cả khách cũng..."
"À, thực ra là có khá nhiều khách muốn tự mình hóa trang ấy."
Vừa vuốt mái tóc dài của nữ kỵ sĩ hợp với mình một cách lạ lùng, Okita vừa nói.
"Thế nên, bọn tớ đã vội vàng tạo không gian, rồi đi bổ sung trang phục ở Donki. Để khách hàng cũng có thể tận hưởng việc hóa trang!"
"Hể..."
Ra vậy, là yêu cầu từ khách hàng...
Cũng có những vị khách lạ đời thật đấy...
Mà dù sao, việc bổ sung trang phục và chuẩn bị không gian ngay trong ngày, động lực của họ cao đến mức đáng kinh ngạc. Nếu tôi không phụ trách Sân khấu Tự nguyện, có lẽ gian hàng của lớp cũng sẽ rất vui...
Nghĩ lại, việc tôi đã bỏ qua lễ hội văn hóa trong cuộc sống cấp ba lần đầu tiên, thật là một điều lãng phí.
Với tôi lúc đó──,
"──Tớ cũng muốn hóa trang!"
──Nito nói một cách đầy hứng khởi.
"Tớ cũng── muốn mặc một thứ gì đó khác với mọi khi!"
"Ể. Ể ể..."
"Ồ, Nito-san thì rất hoan nghênh nhé! Mời qua bên này."
"Yeah, nên chọn cái gì đây ta."
Nito được Okita dẫn đi, vui vẻ hướng về phía khu trang phục.
"N-này, đợi đã!"
Sắp bị bỏ lại, tôi vội vã đuổi theo hai người họ dù chẳng mấy hào hứng.
Và rồi── sau khi cả hai đã chọn xong trang phục.
Tại phòng thay đồ mà chúng tôi bước vào──.
"...Này, lạ quá rồi đấy."
"Hửm? Gì cơ?"
"Nghĩ kiểu gì cũng thấy lạ quá rồi..."
"Đã bảo là, có gì lạ đâu?"
"...Là chuyện chúng ta đang thay đồ chung một chỗ đấy!"
Trong góc nhỏ được che bởi tấm rèm.
Tôi── đã hét lên với Nito như vậy.
"Cậu muốn hóa trang thì được thôi! Tôi đây phải chiều theo cậu thì tệ nhất cũng đành chịu! Nhưng mà... thay đồ ở cùng một chỗ thì có hơi...!"
Đúng vậy... trong không gian chỉ rộng bằng hai tấm chiếu tatami này.
Trong cái gian thay đồ không hề rộng rãi này, tôi và Nito đã bị nhét chung vào với nhau.
Cứ ngỡ là sẽ có không gian riêng cho nam và nữ, vậy mà cuối cùng chúng tôi lại phải thay đồ cùng nhau ở cự ly gần thế này.
"Ể, đã bảo là không sao mà."
Nito vừa nói vừa── giơ lên bộ trang phục hóa trang mà mình đã chọn.
Một bộ đồ khủng long T-Rex.
"Nè, tất cả trang phục đều có thể mặc ra ngoài đồng phục mà. Không cần phải cởi đồ đang mặc đâu."
"Thì, có lẽ là vậy, nhưng..."
Dù thế, nam nữ thay đồ trong cùng một phòng thì có sao không?
Cảm giác có chút gì đó không ổn... phải không?
Nhân tiện, tôi dự định sẽ hóa trang thành một nữ phản diện. Sao lại ra nông nỗi này.
Đó là bộ trang phục mà Okita đã giới thiệu, và cậu ta đã nhiệt tình thúc ép rằng "Tớ biết mà", "Trong số những bộ hiện có, bộ này là hợp với Sakamoto nhất", thế là chẳng hiểu sao tôi cũng phải mặc bộ này.
"Nào..."
Trong lúc tôi còn đang nói, Nito đã cố gắng đội phần đầu của con khủng long T-Rex lên.
Nito vươn tay lên cao, đội chiếc đầu T-Rex.
Có vẻ như nó không vừa khít cho lắm,
"Ưm~?"
Vừa lẩm bẩm, cô ấy vừa cựa quậy tìm điểm vừa vặn.
Bên cạnh cô ấy, tôi đang cố đội bộ tóc giả màu vàng óng với những lọn tóc xoăn dọc, thì,
"...Hửm?"
──Tôi đã nhận ra.
Tôi đã nhận ra mất rồi──.
"...!"
Bụng của cậu ấy đang lộ ra.
Vì vươn tay lên cao, vạt áo thun nhân viên Lễ hội Hekiten đã bị kéo lên.
Và giữa khoảng hở với chân váy, phần bụng của Nito đã lộ ra.
"...!"
Làn da trắng ngần thoáng hiện.
Vòng eo đó, mảnh mai hơn của một thằng con trai như tôi rất nhiều.
...Không được! Nếu bị phát hiện đang nhìn chằm chằm vào đó thì sẽ khó xử chết mất.
Với tính cách của Nito, có khi cậu ấy sẽ trêu chọc "Ể~?", "Meguri, cậu đang mê mẩn bụng của tớ à?" cũng nên.
Thế nên lúc này, phải cố gắng kìm nén và tập trung vào việc thay đồ của mình...
"..."
Mà Nito đang đội cái đầu hóa trang nhỉ.
Chắc là tầm nhìn hẹp lắm nhỉ.
Giờ nó còn chưa vừa khít trên đầu, chắc là cậu ấy chẳng thấy gì bên này đâu nhỉ.
Hừm, ra vậy ra vậy...
Nito, hoàn toàn không phòng bị gì à...
...
...Thôi, cứ tiếp tục thay đồ của mình đã.
Tôi vươn tay lấy chiếc váy treo trên ghế── và trong lúc đó, đã vô tình liếc nhìn vào phần bụng đó một lần nữa. Đây là bất khả kháng.
Làn da mịn màng mà tôi vừa thoáng thấy.
Nó mịn màng và mượt mà, một kết cấu khiến người ta bất giác muốn chạm vào.
Và... bất ngờ thay, nó lại có vẻ hơi mũm mĩm.
Nito, dù tổng thể trông mảnh mai và thon thả, nhưng phần bụng đó lại có một chút thịt, trông thật mềm mại.
Trông nó căng mọng và mịn màng, hệt như đôi má của em bé vậy.
Tôi bất giác nảy sinh ham muốn được chạm vào, và vội vàng kìm nén nó lại.
Và── cái rốn.
Cái rốn lõm vào một cách mềm mại, tạo thành một bóng râm.
Về mặt cấu trúc thì chắc cũng không khác mấy so với của một thằng con trai như tôi.
Chỉ là một chỗ lõm nhỏ ở giữa bụng.
Ấy thế mà, nó lại mang một vẻ quyến rũ kỳ lạ, khiến tôi chẳng hiểu sao không thể rời mắt đi được──,
"──Meguri?"
"Uoaaaa!?"
Bất ngờ bị gọi tên── tôi hét lớn.
Giật mình quay lại,
"Sao... cậu lại nhìn chằm chằm thế?"
Ánh mắt của Nito đang hướng về phía tôi.
Có vẻ như đã đội xong chiếc đầu T-Rex từ lâu, từ phía sau hàm răng sắc nhọn, Nito đang nhìn về phía này.
"...À, à không không! Không có gì cả..."
"...Xạo, cậu đã nhìn mà."
Nito nheo mắt, nhìn tôi chằm chằm.
"Meguri, cậu đã nhìn bụng của tớ đúng không...!"
"À, chuyện đó là... do bất khả kháng thôi!"
Ch-chết rồi! Bị phát hiện rồi!
Bị phát hiện chuyện mình nhìn chằm chằm vào bụng cậu ấy rồi!
"Chỉ là tình cờ liếc qua thôi, chứ không đến mức là nhìn chằm chằm đâu..."
Tôi vội vàng thanh minh, nhưng Nito không thèm để ý.
"Tớ nhận ra rõ ràng mà. Meguri đã nhìn rất kỹ luôn, lại còn hơi mỉm cười nữa..."
"M-mỉm cười...!?"
Tôi đã như vậy sao!?
Vừa nhìn bụng cậu ấy vừa mỉm cười ư!? Chính tôi cũng thấy mình thật kinh tởm...!
Thế này thì chắc chắn bị ghét rồi...
Hay là, nhân cơ hội này bị đá luôn không?
Trong lúc tôi đang thầm sợ hãi...
"...Cậu nghĩ là bụng tớ có mỡ, đúng không."
Nito nói bằng một giọng trầm.
"Cậu nghĩ là con nhỏ này, không ngờ lại béo thế, đúng không..."
"...Hả!?"
Có mỡ!? Béo!?
Tôi không hề nghĩ vậy dù chỉ một ly!
"L-làm gì có chuyện đó! Ngược lại, tớ còn thấy nó có chút xinh đẹp nữa là..."
"Nói dối! Vì tớ đã béo lên mà!"
Nito vừa kéo mạnh vạt áo thun xuống, vừa lớn tiếng nói từ bên trong chiếc đầu T-Rex.
"Vì bận rộn chuẩn bị cho Lễ hội Hekiten, nên thực tế tớ đã tăng hai cân rồi! Thế nên cậu mới cười đúng không!"
"Đã bảo không phải mà! Chỉ là... tớ thấy nó có vẻ mềm mại, nên bất giác muốn chạm thử thôi──"
"──Đấy, mềm mại! Tức là cậu nghĩ tớ béo chứ gì──"
──Khi tôi nhận ra, chúng tôi đã rơi vào một cuộc cãi vã như vậy.
Tôi không thể giả vờ như không thấy hay đổ lỗi cho bất khả kháng được nữa, và cuộc cãi vã của chúng tôi cứ thế tiếp diễn cho đến khi Okita bước vào và hỏi "Này này, cãi nhau kiểu vợ chồng son à?".
*
"──Công nhận là náo nhiệt thật đấy."
Sau đó... tôi phải dỗ cho Nito nguôi giận bằng trà và bánh ngọt, rồi hai đứa lại cùng nhau đi dạo trong khuôn viên trường học, nơi đã hoàn toàn chìm trong sắc màu của lễ hội.
"Nào là crepe, nào là yakisoba, mấy gian hàng quen thuộc cũng có đủ cả... À, bên kia là sân khấu cover vũ đạo của câu lạc bộ idol, còn bên này là đại hội Bibliobattle của câu lạc bộ văn học..."
"Fufu, tuyệt thật nhỉ. Này, có cả gian hàng mô phỏng tiệm làm tóc nữa kìa!"
Tôi nhìn về phía Nito chỉ... đúng như lời cậu ấy nói.
Một lớp nào đó đang mở một tiệm làm tóc tên là "Salon Amanuma".
Chắc là do học sinh có nhà là tiệm làm tóc, hoặc những người muốn trở thành thợ làm tóc đứng ra cắt cho mọi người.
Cái gian hàng mô phỏng này cũng độc đáo quá rồi đấy.
Và rồi──từ loa phát thanh trong trường, chương trình radio nội bộ do câu lạc bộ phát thanh phụ trách bắt đầu vang lên──
"──Và sau đây là chuyên mục do giáo viên phụ trách. Xin giới thiệu cô Chiyoda, giáo viên dạy văn hiện đại mà mọi người đều biết, sẽ mang đến cho chúng ta chương trình mang tên 'Tư vấn thất tình Momose'~!"
"Tôi là Chiyoda. Rất mong được mọi người giúp đỡ."
──Tôi phụt cả ngụm trà sữa trân châu vừa mới mua ra ngoài.
Cô đang làm cái quái gì vậy!
Cô Chiyoda, tự dưng lên sóng làm gì không biết!?
Mà còn là "Tư vấn thất tình Momose" nữa. Rốt cuộc đây là chuyên mục gì vậy!?
Như để trả lời cho thắc mắc của tôi,
"Trong chuyên mục này, tôi, Chiyoda Momose, sẽ tận tình giải đáp những tâm sự của các em học sinh vừa mới thất tình. Tình yêu quan trọng nhất là lúc kết thúc. Gửi đến những bạn vừa tan vỡ trong tình yêu, chúng tôi đang chờ đợi những lời tâm sự từ các bạn."
Tư vấn thất tình!? Giữa lễ hội văn hóa mà nói chuyện đó thì có hơi quá tầm không!
Hơn nữa, giọng điệu của cô Chiyoda lại có vẻ thành thạo đến lạ...
...Chắc chắn, đây không phải lần đầu của cô rồi!?
Chắc cô cũng đã làm trò này ở trường cũ rồi đúng không!? Cái này nè!
Cô ấy trông thì nghiêm túc thế thôi chứ mấy khoản này lại tưng tửng lắm...
Thế nên là, tôi cũng khá quý và tin tưởng cô Chiyoda, nhưng mà...
"...Phù."
Tôi thở ra một hơi nhẹ sau khi đã đi xem hết một vòng trường.
Thực ra... sau đây, chúng tôi có hẹn sẽ đến một nơi.
Tôi đã hứa sẽ cho cậu ấy xem một thứ.
"Vậy... chúng ta đi thôi."
Tôi nói với Nito đang đi bên cạnh, giọng có chút căng thẳng.
"Giờ nghỉ cũng sắp hết rồi."
"Ừ nhỉ."
Nito nói vậy rồi thản nhiên gật đầu.
"Vậy thì, cho tớ xem đi nào──Sân khấu Tự nguyện ấy."
Cậu ấy nhìn tôi và mỉm cười.
"Hãy cho tớ thấy rõ sự cố gắng của Meguri và mọi người nhé!"
──Một nụ cười rạng rỡ, không chút áp lực hay lo lắng.
──Một vẻ mặt điềm tĩnh, hé lộ sự tự tin tuyệt đối.
Đúng vậy──tôi sẽ cho cậu ấy xem Sân khấu Tự nguyện.
Như lời Nito nói, tôi đã hứa sẽ cho cô bé này xem Sân khấu Tự nguyện sau đây.
"Được rồi, đi nào."
Vừa nói, tôi vừa cất bước về phía sảnh ra vào.
...Sẽ ra sao đây.
Nito vẫn giữ vẻ mặt không hề nghĩ mình sẽ thua dù chỉ một li.
Cũng phải thôi, cho đến cách đây không lâu, Nito vẫn thường xuyên kiểm tra tiến độ của chúng tôi.
Cho đến ngay trước khi Rokuyou-senpai nói ra lòng mình, cậu ấy thậm chí còn xem cả video các màn trình diễn đã được lên lịch.
Nếu vậy thì... cậu ấy chắc mẩm rằng sân khấu của mình sẽ tốt hơn.
Cậu ấy hẳn đang tin chắc rằng chính mình mới là người làm chủ không khí của Lễ hội Hekiten lần này.
Vậy nên... khi một người như cậu ấy xem sân khấu thực tế, cậu ấy sẽ phản ứng thế nào đây.
Cảm giác sợ hãi ấy khiến tim tôi đập thình thịch... tôi cứ thế dẫn cậu ấy đến Trung tâm Cộng đồng với những bước chân cứng đờ.
*
"──Vậy, vào thôi."
"Ừm."
"Cậu sẵn sàng chưa?"
"Tớ ổn mà."
Và rồi──chúng tôi đến Trung tâm Cộng đồng.
Đứng trước cửa vào nhà thi đấu, tôi đặt tay lên cánh cửa rồi hỏi Nito.
──Nito có vẻ đã rất ngạc nhiên trước sự đông đúc của trung tâm.
Xung quanh, người đến xem Sân khấu Tự nguyện, học sinh và người dân địa phương trên đường về tụ tập đông nghẹt. Cảnh tượng này dường như cũng nằm ngoài dự đoán của Nito.
Hiện tại, người đang biểu diễn trên sân khấu là... Azuma Kirara-senpai.
Một nữ vũ công dễ thương đã trở nên nổi tiếng trên TikTok.
Trong số các nghệ sĩ biểu diễn, chị là người dồn nhiều tâm huyết nhất vào việc "đánh bại nito", và thực tế là chị cũng đã không ngừng quảng bá trên video và livestream.
Ngay cả bây giờ, qua cánh cửa đóng kín, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng nhạc và tiếng hò reo của người hâm mộ.
Vậy nên──chắc chắn sẽ ổn thôi. Chị ấy hẳn đang mang đến một màn trình diễn tuyệt vời nhất.
Tôi hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm và mở cửa.
Và rồi, khi tôi và Nito bước vào hội trường──
"──Oooooooooooh!"
"──...Thật không thể tin nổi..."
──Giữa sàn đấu đang cuộn trào trong cơn lốc nhiệt huyết, cả hai chúng tôi đều phải thốt lên như vậy.
Chị-senpai đang nhảy múa trên sân khấu, được chiếu rọi bởi ánh đèn lấp lánh.
Những động tác tay chân vô cùng đáng yêu.
Một điệu nhảy "Kawaii" ở đẳng cấp áp đảo, cho thấy chị đã nắm vững đến từng chân tơ kẽ tóc việc mình trông ra sao từ mọi góc độ, và phải di chuyển thế nào để phô diễn được hết vẻ đẹp của bản thân.
Điệu nhảy ấy hoàn toàn khớp với bài hát Vocaloid nổi tiếng đang phát ra từ loa.
Và hơn hết──là hàng ghế khán giả.
Rất nhiều bạn trẻ, có vẻ là fan của Azuma-senpai.
Họ cầm lightstick trên tay, vẫy theo điệu nhạc và hò reo cổ vũ.
Sức nóng đó khiến nhà thi đấu cuộn lên một bầu không khí cuồng nhiệt không tưởng, tôi thậm chí còn cảm nhận được sàn nhà đang rung chuyển theo từng nhịp beat.
──Thật huyền ảo.
Một không gian như thể một thế giới khác, tách biệt khỏi cuộc sống thường ngày, đã được sinh ra tại nơi này.
Trong lúc tôi còn đang ngây người ra nhìn, bài hát kết thúc.
Tiếng hò reo và vỗ tay vang dội, Azuma-senpai qua micro gửi lời cảm ơn đến họ.
"Cảm ơn mọi người nhiều! Tớ vui lắm khi nghe tiếng cổ vũ của các cậu! Cảm ơn cả những bạn đã nhảy cùng tớ nữa!"
Giọng nói trong trẻo dễ thương như tiếng chuông ngân.
Khán đài lại càng sôi sục, những tiếng cổ vũ của các bạn nam nữ trẻ tuổi hướng về phía chị.
"Trời bắt đầu nóng lên rồi đó, mọi người nhớ chú ý sức khỏe nhé! Đừng để bị say nắng đó!"
Lời quan tâm ấy lại một lần nữa làm dấy lên tiếng hò reo.
Tôi còn nghe thấy cả những câu như "Cảm ơn nhé!", "Bọn tớ sẽ cẩn thận!".
Tôi thấy Nito đứng bên cạnh khẽ cựa mình trước màn đối đáp ấy.
Và rồi──
"Vààà, sau khi đã nói hết những điều đó..."
Bất chợt, Azuma-senpai hạ giọng.
Và khi tiếng hò reo không ngớt đã lắng xuống.
──Chị thở dài một hơi thật sâu.
...Ể, gì vậy? Chị ấy sao thế? Không khí tự dưng thay đổi rồi...
Trong lúc tôi còn đang hoang mang, chị khẽ mở miệng──
"...Này, mấy người nghĩ như vậy là thắng được chắc?"
Chị nói, giọng như thì thầm.
"...Mấy người thực sự nghĩ rằng chỉ với chừng đó là thắng được Sân khấu Chính... thắng được nito sao!?"
Giọng chị ngày một lớn hơn.
Từ hàng ghế khán giả, những tiếng xì xào bối rối nổi lên.
...C-Chuyện gì vậy? Tự dưng có chuyện gì thế...?
Chị ấy... là kiểu người sẽ nói những điều như vậy trước mặt mọi người sao...?
Và rồi,
"Không thắng nổi đâu nhỉ!? Chừng này vẫn chưa đủ đâu nhỉ!?"
Cuối cùng──chị đã hét lên như vậy.
Đúng chất du côn rồi. Cái giọng điệu này đích thị là của dân anh chị.
"Mấy người cũng vậy, không thể chỉ có thế này được đúng không!? Này, mấy người làm được hơn thế nữa mà, phải không!?"
Từng lời nói đều căng tràn sức mạnh, căng tràn ý chí quyết thắng.
Tiếng hét ấy──khiến toàn bộ khán giả hoàn toàn dán mắt vào chị.
"Tôi công nhận, nito đỉnh thật! Cô ta là thiên tài, lại còn siêu dễ thương! Cứ làm bình thường thì chỉ có thua thôi! Nhưng mà..."
Nắm chặt micro──Azuma-senpai nhìn xuống khán đài.
Và rồi──
"Dù vậy──tôi, và chúng tôi, muốn thắng cô ta!"
──Giọng nói ấy vang dội khắp nhà thi đấu.
"Tôi đã nói trên livestream rồi đúng không!? Mục tiêu hôm nay là thắng cô ta! Là Sân khấu Tự nguyện vượt qua Sân khấu Chính! Tôi nhất định muốn biến điều đó thành hiện thực!"
Từ hàng ghế khán giả──tiếng hò reo vang lên dữ dội.
Tôi còn nghe thấy cả những tiếng như "Cùng thắng nào!", "Chắc chắn thắng được mà, nếu là Kirara-chan!".
"Cảm ơn..."
Azuma-senpai khẽ thì thầm.
Và rồi,
"Nhưng để làm được điều đó... tớ cần sức mạnh của mọi người!"
Ngay lúc đó──biểu cảm của chị-senpai trở lại vẻ dễ thương thường ngày.
Ánh mắt ngước lên dễ thương, khơi gợi ham muốn che chở.
"Một mình tớ thì không được... tớ cần tiếng cổ vũ, cần sự ủng hộ của mọi người..."
Đôi mắt long lanh ngấn nước. Hai tay nắm chặt micro.
Và rồi──chị nói với khán giả.
"Vậy nên làm ơn, hãy cho tớ mượn sức mạnh của các cậu!"
──Tiếng hò reo như muốn vỡ tung.
──Tiếng vỗ tay như muốn nứt vỡ.
Và rồi──
"Được rồi, bài tiếp theo! Chúng ta hãy cùng khuấy động hơn nữa nào! 'Chocolat ☆ Kyun ☆ Fromage'!"
Theo lời giới thiệu của chị-senpai──bài hát tiếp theo bắt đầu vang lên.
Một bài hát dễ thương và sôi động, kể về tình yêu của một cô gái.
Chị-senpai bắt đầu nhảy theo điệu nhạc và──khán đài cuộn lên một làn sóng mạnh mẽ.
Sức nóng lúc này vượt xa lúc trước, chỉ đứng ở phía sau khán đài thôi cũng đủ khiến toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi,
"──Meguri."
Tiếng của Nito vang lên bên tai tôi, khi tôi còn đang dán mắt vào sân khấu.
Vai tôi bị vỗ nhẹ, miệng cậu ấy đang ở rất gần.
"Tớ đi đây."
"Ể, vậy à. Đáng lẽ vẫn còn thời gian mà..."
Vừa nói──tôi vừa quay lại.
Vừa nghĩ 'sớm hơn dự định nhỉ', tôi vừa nhìn cậu ấy,
"Xin lỗi, tớ còn nhiều thứ phải chuẩn bị."
Nito đang đứng đó với vẻ mặt nghiêm túc.
"Hơi sớm một chút, nhưng tớ về bây giờ đây."
Chỉ cần có vậy... là tôi đã hiểu.
Nito... đã cảm nhận được mối đe dọa.
Trước những lời lẽ của Azuma-senpai, trước bầu không khí sôi sục của khán giả──cậu ấy đã cảm thấy bất an.
──Cậu ấy, người đang được cả nước Nhật chú ý với cái tên nito.
──Đang cảm thấy sợ hãi trước sân khấu của chúng tôi.
"...Ừ."
Nói rồi, tôi gật đầu.
Điều tôi có thể làm lúc này, có lẽ chỉ là tiễn Nito đi.
Chắc chắn rằng, mọi lời nói thừa thãi hay sự quan tâm đều không cần thiết.
"Vậy, cậu cố gắng nhé."
"Ừm, cảm ơn cậu."
"Lúc biểu diễn chính thức, tớ sẽ đến xem. Tớ rất mong chờ đó."
"Tớ biết rồi."
Nói xong bấy nhiêu, Nito quay người lại.
Cậu ấy quay lưng về phía tôi, rời đi với những bước chân nhanh nhẹn.
Sau khi tiễn cậu ấy đi──tôi thở ra một hơi, rồi len qua dòng người cuồng nhiệt ở khán đài để trở về phòng chờ của nhân viên.
*
"──Thắng rồi! Chúng ta lại vượt qua số người xem của Sân khấu Chính rồi!"
Igarashi-san hét lên như vậy──vào lúc Lễ hội Hekiten đã gần tàn.
Đó là thời điểm mà những người biểu diễn của Sân khấu Tự nguyện chỉ còn lại mỗi FLIXIONS.
"Tốt, cứ thế nhé..."
"Này, có khi được thật đấy chứ...!?"
Tại khu vực nhân viên bên cánh gà sân khấu.
Các nhân viên khác tụ tập xung quanh cô ấy, người đang nhìn vào máy tính.
Igarashi-san chỉ vào màn hình với vẻ phấn khích,
"Nhìn này! Sân khấu Chính là chín trăm tám mươi bảy người, còn bên mình bây giờ là... một nghìn không trăm mười một người!"
"Ồooooo", tiếng hò reo vang lên xung quanh.
Cho đến lúc này, chúng tôi vẫn luôn theo dõi số lượng người xem livestream theo thời gian thực.
Ngay từ đầu, các con số trên mạng đã có thể cạnh tranh sòng phẳng với Sân khấu Chính.
Các con số luôn bám đuổi nhau, và đã có nhiều lần chúng tôi vượt lên.
Theo cảm nhận thì... tổng thể, có lẽ chúng tôi đang thắng thế?
Nếu chỉ xét riêng về mảng online, có lẽ Sân khấu Tự nguyện đang chiếm ưu thế...?
Không phải là ảo tưởng hay gì cả, mà tình hình thực sự đã diễn ra như vậy cho đến tận bây giờ.
Số lượng khách tham quan thực tế thì chúng tôi vẫn chưa thể đếm được.
Điều đó chỉ có thể biết được sau khi lễ hội văn hóa kết thúc, và kết quả thắng thua phải đợi đến lúc đó... nhưng bên chúng tôi, nhà thi đấu cũng luôn trong tình trạng gần như kín chỗ. Ít nhất, chắc chắn là chúng tôi không bị họ bỏ xa.
...Có lẽ chúng tôi thực sự thắng được.
Có lẽ chúng tôi sẽ thắng được Sân khấu Chính.
Cảm giác kỳ vọng đó──đang bắt đầu lan tỏa khắp Sân khấu Tự nguyện.
"...Sakamoto, cuối cùng cậu cũng sẽ đi xem chứ?"
Igarashi-san ngẩng mặt lên khỏi máy tính và nói.
"Cậu sẽ đi xem live của Chika, phải không?"
"...Ừ."
Khi tôi gật đầu, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
"Xin lỗi nhé, nhưng tôi đi đây. Tôi sẽ đi xem xét tình hình của đối thủ cho kỹ."
"Ừm."
Igarashi-san nói vậy, rồi khẽ gật đầu.
"Vậy, hẹn gặp lại sau nhé."
"Ừm, vậy hẹn gặp lại sau."
Nói xong, tôi rời khỏi hội trường.
Tôi đi qua Trung tâm Cộng đồng ra ngoài đường, và hít một hơi thật sâu.
Tương lai của chúng tôi sẽ được quyết định bởi điều này.
Cả kết quả cuộc đối đầu của Rokuyou-senpai, và cả con đường ra mắt chuyên nghiệp của nito.
Và có lẽ, cả mối quan hệ giữa tôi và Nito nữa.
Dù vậy, tôi vẫn hạ quyết tâm và bước từng bước về phía trước.
Điểm đến là──Nhà thi đấu số 1, trường cấp ba Amanuma. Sân khấu Chính, nơi nito sẽ biểu diễn.
*
"...Quả nhiên, đúng là không đùa được."
Tôi đã đến Nhà thi đấu số 1.
Nhìn cảnh tượng đông đúc của hàng ghế khán giả──tôi bất giác thốt lên như vậy.
"Bao nhiêu người thế này, trời. Thật sự có hơn một nghìn người không vậy...?"
Vào những buổi chào cờ toàn trường, cái sàn đấu có thể chứa gần một nghìn học sinh này đã chật kín.
Dù ghế đã được xếp ra nên không gian không còn nhiều như bình thường, nhưng tôi vẫn thấy rất nhiều khán giả đứng xem.
Tổng cộng lại, có khi đến mức đó cũng không có gì lạ...
"...Vấn đề là liệu chúng ta có giữ được thế dẫn trước không."
Có lẽ... số lượng khán giả tính đến hiện tại, tôi nghĩ Sân khấu Tự nguyện vẫn đang nhỉnh hơn một chút.
Cả trên mạng lẫn số lượng khách tham quan thực tế, có lẽ chúng tôi đang vượt qua Sân khấu Chính.
Vậy nên thắng thua là... kể từ bây giờ, liệu chúng tôi có thể trụ vững được không.
Trong khi rõ ràng là nito sẽ làm con số tăng vọt, liệu FLIXIONS có thể cầm cự được không...
"...Không, chắc chắn sẽ ổn thôi."
Hơn ai hết, tôi là người biết rõ họ đã nỗ lực đến nhường nào cho đến ngày hôm nay.
Họ liên tục quảng bá và trau chuốt màn trình diễn.
Tôi chưa bao giờ có hứng thú với các nhóm nhảy, nhưng buổi tổng duyệt hôm qua đã khiến tôi cảm động đến rơi nước mắt.
Vậy nên, họ chắc chắn cũng sẽ giúp tăng con số lên.
Bằng cách nào đó, họ chắc chắn sẽ cầm cự được qua lúc này...
Và rồi,
"──Đến rồi."
Đèn trong hội trường vụt tắt, và ánh sáng được thắp lên trên sân khấu.
Trên bục sân khấu đơn giản đúng chất Sân khấu Chính, chỉ có một cây đại dương cầm và một chiếc micro.
Từ hai loa ở hai bên, tiếng nhạc chào đón nito bắt đầu vang lên.
...Nào, sẽ ra sao đây.
Hôm nay nito sẽ mang đến một màn trình diễn như thế nào đây...
Vừa lo lắng, nhưng nói thật là tôi cũng có cả kỳ vọng.
Với hai cảm xúc trái ngược đó, tôi không thể kìm được sự bồn chồn khi ngồi ở một chiếc ghế ngay khoảng trung tâm nhà thi đấu.
Tôi thích những bài hát của nito.
Tôi thích những ca khúc của cậu ấy.
Vậy nên một cách đơn thuần, tôi rất mong chờ sân khấu ngày hôm nay.
Tôi hy vọng sẽ được xem một màn trình diễn thật hay──.
──Và rồi.
Sau một khoảng lặng ngắn──nito xuất hiện.
──Hội trường xôn xao.
Không, không chỉ hội trường.
Trước bóng hình đó──bóng hình nito lặng lẽ tiến về phía cây đàn piano, tôi cũng đã phải thốt lên.
"Ể... Nito...?"
──Một chiếc váy liền màu trắng tinh.
Cậu ấy đang mặc một chiếc váy liền màu trắng dài đến mắt cá chân, được trang trí lộng lẫy.
Từ trước đến nay, Nito chủ yếu mặc váy liền màu đen.
Cả thiết kế trang web lẫn hình ảnh trong PV, màu đen đều được sử dụng một cách đầy ấn tượng.
Tôi nghĩ chính điều đó đã làm nổi bật thêm hình ảnh 'thiên tài u tối' của cậu ấy.
Thực tế, màu sắc đó rất hợp với cậu ấy khi hát với vẻ mặt nghiêm túc.
Nhưng──màu trắng.
Một màu sắc hoàn toàn trái ngược với trước đây.
Thế nhưng lạ thay, nó lại rất hợp với cậu ấy. Ấn tượng thật tươi sáng, bước chân cũng có vẻ nhẹ nhàng hơn... tôi có cảm giác như vừa được thấy một khía cạnh mới của cậu ấy.
Nhưng, thay đổi lớn nhất không phải ở đó.
Lý do mọi người xôn xao không phải là trang phục.
nito đứng ở chính diện sân khấu, hướng về phía chúng tôi.
Sau khi cúi đầu thật sâu, cậu ấy ngẩng mặt lên──và mỉm cười.
Mỉm cười một cách hồn nhiên, vui vẻ, và ngập tràn hạnh phúc──.
──Mái tóc... đã được cắt ngắn.
Mái tóc dài đến lưng của cậu ấy──đã trở thành tóc ngắn.
Có lẽ nên gọi là tóc bob.
Một kiểu tóc đáng yêu, có độ phồng tròn trịa.
Màu nhuộm highlight hồng bên trong trông nhẹ nhàng hơn trước, tô điểm cho khuôn mặt cậu ấy.
Tôi sững sờ buột miệng:
"Không... thể nào."
"Mới lúc nãy, tóc cậu ấy vẫn còn dài mà..."
Đúng vậy──mới lúc nãy.
Khi cùng nhau xem Sân khấu Tự nguyện, tóc cậu ấy vẫn còn dài.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi từ lúc đó đến giờ, cậu ấy đã cắt bằng cách nào...?
"...À, gian hàng mô phỏng!"
Nghĩ đến đó, tôi chợt nhớ ra.
"Có một lớp mở gian hàng mô phỏng tiệm làm tóc mà!"
Hình như là "Salon Amanuma" thì phải. Chắc chắn có một lớp mở tiệm làm tóc với cái tên đó. Nito cũng có vẻ hơi hứng thú, nên chắc cậu ấy đã cắt ở đó...
Một lần nữa, tôi chăm chú nhìn nito trên bục.
Cậu ấy trong mái tóc ngắn, thật mới mẻ...
Bất giác tôi,
"...Hợp kinh khủng."
Đã thốt lên như vậy.
"Dễ thương chết đi được..."
Tóc dài, tất nhiên, cũng rất hợp.
Không biết bao lần trái tim tôi đã thắt lại khi mái tóc dài ấy bay trong gió.
Dù vậy──nito với mái tóc ngắn.
Kiểu tóc nhẹ nhàng và có phần trí tuệ đó──.
Tôi có cảm giác nó hợp với cậu ấy một cách không tưởng.
Thậm chí tôi còn có cảm giác, đây mới chính là con người thật của Nito...
──Tôi, một lần nữa, lại trót yêu cậu ấy mất rồi.
Tôi thích Nito.
Tôi thích cậu ấy, người đang mỉm cười trên bục sân khấu──.
Lúc này đây, tôi cảm nhận rõ ràng tình cảm đó đang tồn tại trong lồng ngực mình.
Hơn nữa,
"...Ra là vậy."
Tôi có cảm giác mình đã phần nào hiểu được ý đồ của cậu ấy.
"Nito... có lẽ cậu ấy đã rũ bỏ được nhiều thứ rồi."
Nito đã không ngừng trói buộc bản thân mình.
Cậu ấy đã tự giam cầm mình trong âm nhạc, trong tương lai, trong cảm giác tội lỗi.
Dù vậy, cậu ấy của hiện tại trông có phần tự do hơn một chút.
Thậm chí còn có vẻ như──đã chấp nhận vận mệnh của chính mình.
Nếu vậy... thì thật đáng mong chờ.
Một cách đơn thuần, cậu ấy sẽ hát bài hát gì đây. Cậu ấy của hiện tại sẽ tạo ra thứ gì đây.
Tôi thật lòng mong đợi điều đó.
──Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ, cậu ấy đã ngồi xuống trước cây đàn piano.
Sau một khoảng lặng ngắn. Hít một hơi thật sâu──rồi những ngón tay bắt đầu nhảy múa trên phím đàn.
Những hợp âm phức tạp quyện vào nhau như đang khiêu vũ, dệt nên một bản nhạc.
Nhịp điệu nảy lên, giai điệu bay lượn.
Bất giác──Nito đã đứng dậy.
Như không thể kìm nén được nữa, cậu ấy đứng lên khỏi ghế, vui vẻ đung đưa cơ thể.
Và rồi, cậu ấy đưa mặt lại gần micro, mở to miệng──
──Cất tiếng hát.
nito rung lên thanh quản, dệt nên giai điệu bằng giọng hát của mình.
Giai điệu tự do và vui tươi tràn ngập nhà thi đấu.
Trên khuôn mặt cậu ấy là một nụ cười rạng rỡ.
──Vẻ mặt đó, là lần đầu tiên tôi thấy.
Một Nito hát với vẻ vui sướng đến vậy, kể cả trong cuộc sống trung học lần thứ nhất, cũng là lần đầu tiên.
Tôi đã hoàn toàn bị cuốn hút, trong mắt tôi chỉ còn bài hát mà cậu ấy tạo ra, chỉ còn thế giới đó.
Trong một cái chớp mắt, dải ngân hà như vỡ tan thành từng mảnh. Giọt mồ hôi rơi xuống hóa thành ngàn vì sao.
Cảnh sắc bỗng trở nên rực rỡ. Trong tôi dâng lên một cảm giác phấn chấn mãnh liệt.
Và──giữa khung cảnh đó. Giữa thế giới do chính mình tạo ra, giữa trung tâm của vòng xoáy nhiệt huyết và âm thanh từ người nghe.
nito, với vẻ mặt như không thể kìm nén được niềm vui sướng, đang hồn nhiên đùa giỡn cùng những giai điệu──.


0 Bình luận