Tập 09 (After Story)
Chương 3 Kirika, Khắc Ghi Tại Hồ Bơi
0 Bình luận - Độ dài: 8,016 từ - Cập nhật:
──Nắng chói chang!
──Mặt đường nhựa loáng ảo ảnh!
──Ve sầu râm ran, mồ hôi tuôn rơi!
Thời tiết đúng là đang ở đỉnh điểm của mùa hạ!
Giữa cái nóng hầm hập như thiêu đốt.
Chúng tôi trong những bộ trang phục mỏng manh, rời ga và thong thả đi bộ đến điểm hẹn.
"Mong chờ quá đi"
"Tớ chắc đây là lần đầu tiên đi hồ bơi ngoài trường học đấy"
"Tớ còn mua hẳn đồ bơi mới cho ngày hôm nay..."
Giọng nói của mọi người cũng tự nhiên trở nên rộn ràng hơn hẳn.
...Thế đấy, xin chào!
Tôi là Shouji Kirika! Học sinh năm hai trường cấp ba Gotenyama!
Hôm nay tôi dự định tụ tập đi chơi cùng hội bạn thân!
Thành viên gồm có Yano-senpai, Koyomi-senpai, Itsuka-senpai, Shuji-senpai, Hosono-senpai, Tokiko-senpai, và tôi, tổng cộng bảy người.
Điểm đến... là một hồ bơi ngoài trời nằm trong một công viên giải trí hàng đầu Tokyo!
Hôm nay tôi sẽ bơi cho thỏa thích ☆
Nhân tiện thì, đã lâu lắm rồi tôi mới được gặp lại các anh chị trường cấp ba Miyamae. Chắc là từ hồi tiệc chào mừng Koyomi-senpai thì phải? Chà! Thế mà đã bốn tháng trôi qua rồi cơ đấy!
Mà... cũng phải thôi, vì chỉ mình tôi học trường Gotenyama. Gặp nhau đâu có dễ dàng gì~.
Cũng chính vì thế mà hôm nay tôi đã thực sự rất mong chờ!
"À mà, chuyện thi cử của mọi người sao rồi ạ~?"
Tôi chợt nghĩ ra và quay sang hỏi mọi người.
"Năm sau em cũng phải đối mặt rồi, chắc là vất vả lắm đúng không ạ~?"
Hôm nay, chính tôi là người đã rủ mọi người đi chơi.
Lấy cớ từ cuộc trò chuyện về thi cử trên LINE, tôi đã lên kế hoạch đi bơi để mọi người xả hơi sau những giờ học căng thẳng! Tôi vừa muốn hỏi chuyện đó, vừa có vài mục đích khác, thành ra lại thấy nhớ và muốn gặp mọi người ghê gớm~.
"Ôi vất vả lắm luôn ấy~"
Itsuka-senpai rũ vai, giọng thườn thượt.
"Điểm thi thử lần trước cũng tệ hại nữa, bài tập ở lớp học thêm mùa hè thì nhiều kinh khủng. Cuộc sống thế này mà kéo dài đến đầu năm sau thì đúng là địa ngục..."
"Đúng là vậy thật ạ. Đây là lúc phải nỗ lực hết mình trong đời mà nhỉ~"
Nhân tiện, Yano-senpai và Koyomi-senpai đang nhắm đến một trường đại học tư thục ở Tokyo.
Tokiko-senpai thì nhắm đến một trường ở tỉnh khác, còn Shuji-senpai là một trường đại học quốc lập tại Tokyo.
Itsuka-senpai thì muốn vào một trường nữ sinh, trong khi Hosono-senpai có vẻ vẫn đang phân vân.
Đúng là mỗi người đều theo đuổi một con đường khác nhau. Yano-senpai và Koyomi-senpai có vẻ sẽ thi chung một trường, nhưng Tokiko-senpai và Hosono-senpai có lẽ sẽ phải yêu xa.
Mà thôi, đây là lựa chọn quan trọng quyết định cả tương lai, nên những chuyện như vậy cũng là lẽ thường.
"Tớ thì, lại thấy khá vui..."
Koyomi-senpai mỉm cười gượng với Itsuka-senpai rồi nói.
"Tại vì, từ trước đến giờ tớ luôn phải học cho hai người... nên cảm giác thời gian một ngày chỉ bằng một nửa. Bây giờ được học hành thong thả, tớ thấy vui lắm"
"A~ ra là vậy!"
Đúng thật! Tôi gật gù.
"Hồi còn là Akiha-senpai và Haruka-senpai, chị đã phải thay phiên nhau học đúng không ạ! Nếu vậy thì đúng là bây giờ nhàn hơn nhiều rồi"
──Koyomi-senpai. Cô gái xuất hiện sau khi chứng đa nhân cách kết thúc.
Trước khi các nhân cách hợp nhất, đã có một thời gian mọi người băn khoăn không biết Akiha-senpai hay Haruka-senpai sẽ là người ở lại!? Nhưng cuối cùng, cả hai đã không biến mất mà hòa quyện lại thành "Koyomi-senpai", một người mang trong mình yếu tố của cả hai. Cả Akiha-senpai và Haruka-senpai đều hiện diện trọn vẹn bên trong chị ấy.
...Ừm, đối với tôi thì điều đó cực kỳ hợp lý!
Chà, tôi đã luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Về mối quan hệ giữa Yano-senpai và hai người kia.
Việc phải chọn một trong hai cứ thấy gượng gạo thế nào, và việc Yano-senpai băn khoăn "mình thích ai hơn" cũng có cảm giác sai sai.
Nhưng... khi lần đầu gặp Koyomi-senpai, trong tôi như có một tia sáng lóe lên.
Ừm, chính là người này. Đây mới là con người thật của chị ấy, và là nửa kia của Yano-senpai. Việc chị ấy bị chia thành Akiha-senpai và Haruka-senpai mới là điều có chút không tự nhiên.
Có lẽ vì những chuyện đã xảy ra đó, mà chẳng hiểu sao tôi lại có ấn tượng tốt về người này. Nói thẳng ra là tôi thích chị ấy. Vả lại chị ấy cũng dễ thương nữa. Tôi thích những cô gái xinh đẹp.
"Tớ cũng đang u sầu đây... vẫn chưa quyết định được tương lai"
"Nhưng mà tớ nghĩ cậu nên bắt đầu học đi là vừa..."
"Đúng đấy. Hosono, cậu vốn không ngốc đâu"
"Kirika-chan, đừng có trở nên giống Hosono đấy nhé~"
Sau cuộc trò chuyện đó, cả nhóm phá lên cười.
Tôi cũng bị cuốn theo và bật cười──nhưng trong lòng vẫn nghĩ.
Ừm, vui thật. Rất vui. Tôi mong rằng cả ngày hôm nay có thể vui vẻ trọn vẹn như thế này.
Bởi vì hôm nay──tôi nghĩ thầm khi nhìn vào bóng lưng của mọi người.
──Tôi đến đây để nói lời từ biệt.
Để kết thúc tất cả những gì còn dang dở. Để câu chuyện đã bắt đầu có một cái kết trọn vẹn──.
Tôi đến đây để──nói lời chia tay với những con người này.
*
"──Wow, đông người thật đấy!"
"Vì đây là một địa điểm nổi tiếng mà~!"
Và rồi chúng tôi đã đến, khu hồ bơi khổng lồ. Sau khi chia ra hai bên nam nữ để thay đồ bơi.
Chúng tôi tập trung lại bên bờ hồ và──đồng thanh thốt lên trước cảnh tượng trước mắt.
Hồ bơi lười và máng trượt nước!
Vòm phun nước và khu trò chơi vận động!
Có cả khu vực giống như suối nước nóng, rồi khu có các trò chơi cho trẻ em... thế này thì, một ngày làm sao mà chơi hết được!? Nếu muốn tận hưởng trọn vẹn, chẳng phải sẽ rất khó nếu không ở lại qua đêm sao!?
Và, đi lại trong khuôn viên rộng lớn đó, là những người trẻ và các gia đình...
...Giải trí!
Đúng là giải trí! Một khung cảnh như vậy đang trải ra trước mắt chúng tôi!
"Vậy thì, đầu tiên chúng ta thử đến kia xem sao!"
Chắc là do hiếm khi phấn khích đến tột độ như vậy.
Koyomi-senpai chỉ tay về phía hồ bơi lười với một giọng nói vui vẻ.
"Chỗ đó có vẻ lớn nhất, trông thú vị đấy!"
"Ừ, đi thôi"
"Yosh, bơi nào!"
Vừa nói, mọi người vừa bắt đầu đi theo Koyomi-senpai.
Trông họ đã phấn khích đến mức tối đa, và tôi lại một lần nữa nghĩ rằng thật tốt khi đã rủ họ đi.
──Chỉ là.
Chỉ là──như vậy.
Trong lòng tôi... lại đang nghĩ đến một điều hoàn toàn khác.
Tôi đang vận dụng tối đa đôi mắt, trí não và ý thức của mình──để quan sát một thứ.
──Dáng vẻ trong bộ đồ bơi.
Đúng vậy... dáng vẻ trong bộ đồ bơi của sáu người này!
Tôi đang dốc toàn lực để ghi khắc nó vào trong ký ức!
Cơ hội như thế này đâu có nhiều! Một dịp có thể ngắm trọn vẹn dáng vẻ trong đồ bơi (không phải đồ bơi trường) của bạn bè mình!
Hơn nữa, các bạn nữ ai cũng xinh xắn! Các bạn nam thì... cũng toàn những người không tệ!
Nếu đã vậy thì, chỉ còn cách tận hưởng mà thôi!
Chỉ còn cách từ từ quan sát mà thôi!
Thế nên, từ bây giờ, tôi xin phép được kiểm tra chi tiết dáng vẻ của ba chàng trai và ba cô gái trước mắt.
Không hề thiên vị! Đây là màn kiểm tra đồ bơi nghiêm túc của Kirika-chan!
Và... những gì bắt đầu từ đây hoàn toàn là lĩnh vực sở thích của tôi.
Nó hoàn toàn không liên quan đến lời từ biệt mà tôi định nói với mọi người hôm nay.
Tôi dự định sẽ quan sát những thứ như vậy một cách miên man theo ý thức của mình.
Vì vậy, nói thế nào nhỉ... nếu có ai đó đang lẻn vào ý thức của tôi, và nếu người đó không mấy hứng thú với đồ bơi, thì cứ bỏ qua cũng được!
Chỉ những ai có hứng thú, xin hãy tiếp tục đồng bộ với tôi!
*
Nào, đầu tiên là Koyomi-senpai!
Mái tóc ngắn đen, một mỹ nhân chính thống với những đường nét gương mặt thanh tú!
Điều đầu tiên đập vào mắt tôi trong bộ đồ bơi của chị ấy là──sự tương phản giữa khuôn mặt trong sáng và cơ thể khỏe khoắn!
Chỉ nhìn vào khuôn mặt thôi, thì chị ấy thực sự là một mỹ少女 thuộc tuýp trí thức.
Đôi mắt và sống mũi rõ nét, đôi mắt trông có vẻ trầm tư. Đôi môi mỏng thanh lịch, sống mũi thẳng tắp cũng cho thấy một ý chí mạnh mẽ.
Nhưng──cơ thể đó! Làn da trắng muốt trong suốt!
Mịn màng không một vết thâm nám... ừm! Như một bánh xà phòng mới làm!
Kết cấu da mờ mịn như da em bé, khiến tôi phải thầm ngưỡng mộ "a, chắc chị ấy chăm sóc da hàng ngày kỹ lắm đây~"!
Vóc dáng, tuy có hình ảnh là mảnh mai nhưng ấn tượng lại khá mềm mại.
Bắp tay và vùng bụng tròn trịa, chiếc rốn hình dọc.
Đôi chân cũng thon dài nhưng săn chắc khỏe khoắn, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng!
Và──ngự trên cơ thể đó, là một gương mặt mỹ少女 trầm tư.
Ăn gian quá đi chứ!
Không phải Yano-senpai thì cũng sẽ phải lòng thôi!
Thêm vào đó, bộ bikini chị ấy đang mặc là kiểu áo bèo nhún. Là kiểu đang thịnh hành gần đây!
Có lẽ vòng một của Koyomi-senpai khá đầy đặn, nhưng nhờ lớp bèo nhún bay bổng mà trông không hề dung tục. Nó vừa phát huy được vẻ dễ thương của bộ bikini, vừa che đi đường cong cơ thể và độ hở một cách vừa phải... ừm, một lựa chọn hoàn hảo!
Tôi nghĩ đây là bộ đồ bơi tuyệt vời nhất, tôn lên được vẻ quyến rũ của Koyomi-senpai một cách thanh lịch và thẳng thắn!
Tiếp theo──Yano-senpai!
...Gầy tong teo.
Đúng như dự đoán, là một cậu chàng còi cọc kiểu "Tiểu sinh đây chỉ sống bằng việc đọc sách...".
Da cậu ấy cũng trắng không kém Koyomi-senpai, cổ tay và chân đều mảnh khảnh, và thỉnh thoảng còn lộ cả xương sườn trên bụng.
Nói sao nhỉ... một văn hào ốm yếu?
Cảm giác như một tiểu thuyết gia mắc bệnh gì đó?
Chiếc quần bơi màu xanh navy giản dị cậu ấy đang mặc cũng trông giống như màu của bộ yukata mà một văn hào mặc.
...Nhưng mà khoan đã!
Tôi không có ý chê bai đâu! Kiểu này cũng có sức hấp dẫn riêng của nó!
──Đó là sự tương phản.
Là sự thú vị của một sự tồn tại... không hề hợp với hồ bơi giữa mùa hè này.
Hãy thử tưởng tượng mà xem. Một tiểu thuyết gia ốm yếu quanh năm ru rú trong phòng, bước ra dưới ánh nắng mùa hè. Khuôn mặt gầy gò của anh ta được chiếu rọi bởi ánh nắng chói chang đó──.
...Không phải là rất tuyệt sao? Chẳng phải là rất tuyệt hay sao?
Tôi muốn thấy cậu ấy vừa lấm tấm mồ hôi trên trán vừa phẩy quạt.
Khi lau mồ hôi, tôi muốn cậu ấy dùng khăn tay tenugui chứ không phải khăn lông.
Nói sao nhỉ, tôi cảm nhận được một hương vị có chút sâu sắc ở Yano-senpai!
Và──Itsuka-senpai.
──Năng động!!
Ôi, sức hấp dẫn của người này có thể gói gọn trong một từ đó!
Mùa hè! Trời quang! Năng động! Banzai! Kiểu vậy!
Mái tóc buộc hai bên và biểu cảm tươi tắn.
Vóc người nhỏ nhắn cùng cánh tay và đôi chân thon thả, mang lại một không khí có chút nam tính!
Nhân tiện, chị ấy đang mặc một bộ đồ bơi thể thao, với áo cổ cao và quần short.
Bộ đồ đó lại rất hợp với ấn tượng hoạt bát của Itsuka-senpai!
Chắc không ai có ấn tượng tiêu cực khi nhìn thấy trang phục này của Itsuka-senpai đâu nhỉ?
Có thể nói đây là một phong cách tuyệt vời, khi sự tốt bụng trong tính cách được thể hiện cả ra ngoài ngoại hình!
Nhìn chị ấy là muốn cùng bơi lội một cách năng động nhỉ!
Người tiếp theo! Shuji-senpai!
──Hmm~~ Chắc là đào hoa lắm!! Cực kỳ đào hoa luôn!
Chết rồi, tôi lỡ hét lên trong lòng.
Nhưng... quả là một bộ đồ bơi dễ lấy lòng các bạn nữ! Cái này thì gay go rồi...
Vốn dĩ, gương mặt cậu ấy đã thuộc tuýp dịu dàng. So với Yano-senpai trông mỏng manh hay Hosono-senpai trông khó tính, cậu ấy rõ ràng là kiểu ikemen dễ tiếp cận hơn. Nếu hẹn hò, cậu ấy có vẻ sẽ nấu những món ngon, và sẽ dịu dàng an ủi khi mình buồn.
Chỉ đến giai đoạn này thôi, mức độ đào hoa đã gần như đạt đến đỉnh điểm.
Nhưng──thêm vào đó là cơ thể.
Một thân hình săn chắc được rèn luyện!
Bắp tay và bắp chân hiện rõ những cơ bắp rắn rỏi, còn cơ bụng thì chỉ cần thêm một chút nữa là sẽ nổi rõ sáu múi... một thành quả mà các bạn nữ cực kỳ yêu thích. Mức độ vừa phải không quá đà chính là điểm mấu chốt!
Cái này thì Shuji-senpai làm tốt lắm!
Lúc nhìn Koyomi-senpai tôi cũng đã nghĩ vậy, sự kết hợp giữa gương mặt và cơ thể như thế này thật sự rất mạnh!
Nhân tiện, đồ bơi của cậu ấy là quần short của một hãng thể thao. Có thể nó không phải là hàng đắt tiền, nhưng với thân hình của Shuji-senpai, nếu có ai nói đó là hàng hiệu cao cấp thì tôi cũng sẽ tin ngay! Đơn giản là điểm cao!
Tiếp đến... Tokiko-senpai!
...Muốn bảo vệ.
Tôi, tôi muốn bảo vệ Tokiko-senpai này...
Trước dáng vẻ trong bộ đồ bơi đó... tôi bất giác siết chặt nắm tay!
Tokiko-senpai có gương mặt hiền lành, có phần yếu đuối.
Hình ảnh của chị ấy là một cô gái văn học trong thư viện. Vóc người cũng mảnh mai, trông chị ấy có vẻ hơi ngượng ngùng trong bộ đồ bơi, má hơi ửng hồng.
Chỉ vậy thôi đã đủ để khơi dậy lòng muốn che chở rồi──.
──Flare bikini!
Bộ đồ bơi mà Tokiko-senpai đang mặc──bộ đồ bơi màu xanh nhạt bồng bềnh đó!
Cụ thể hơn, cả áo và quần đều được trang trí bằng những lớp bèo nhún bồng bềnh, một bộ đồ bơi vừa lộng lẫy vừa che đi những đường cong cơ thể một cách tinh tế.
Và nó hợp với ấn tượng mong manh của chị ấy một cách lạ thường!
Làn da trắng và vẻ ngoài mong manh, kết hợp với những nếp gấp mềm mại của vải, đã tạo ra một hiệu ứng cộng hưởng.
Giống như là──đôi cánh vậy.
Đôi cánh mà Tokiko-senpai khoác lên mình...
...Ể, tiên nữ? Chẳng lẽ Tokiko-senpai là tiên nữ bên hồ bơi sao?
Thảo nào tôi lại muốn bảo vệ đến vậy! Yo! Nàng tiên nước giáng trần tại thành phố Akiruno!
Và rồi, đối tượng của Tokiko-senpai, Hosono-senpai thì──,
"...Hửm?"
Tôi dụi mắt và nhìn lại Hosono-senpai lần nữa.
"...Hmm~..."
...Hơi mũm mĩm.
Khi tôi bất chợt nhìn sang, cơ thể của cậu ấy, Hosono-senpai... khá là mũm mĩm.
Mái tóc rối và gương mặt khó tính.
Bộ đồ bơi màu đen đơn giản rất hợp với không khí lạnh lùng của cậu ấy.
Nhưng mà... cái bụng đó. Bắp tay đó. Đôi chân đó...
Lại có cảm giác hơi có da có thịt một cách bất ngờ...
...À, ừm, mà, cũng được thôi.
Cũng không phải là tất cả mọi người đều phải mảnh mai, và tôi cũng khá là thích những chàng trai tròn trịa. Hay đúng hơn, theo sở thích cá nhân thì tôi thích người hơi mũm mĩm hơn là quá gầy.
Nhưng mà... sao nhỉ.
Tôi nhớ là Hosono-senpai khá là gầy mà.
Hồi cùng đi đến Uji, cậu ấy có một cơ thể khá săn chắc...
Vậy mà, chỉ trong vài tháng đã trở nên thế này...
...Đây là, buông thả rồi đúng không?
Cậu ấy nói là vẫn chưa quyết định được con đường tương lai... kỳ nghỉ hè này, cậu ấy đang buông thả đúng không?
Quả nhiên là, như vậy thì không được hay cho lắm nhỉ~?
Sự chảy xệ này chẳng phải đang làm tổn hại đến sức hấp dẫn của chính cậu ấy sao~?
──Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng.
"Thôi nào, bụng của Hosono-kun~..."
Vừa nói, Tokiko-senpai vừa chọt chọt vào bụng cậu ấy.
"Là do cậu ăn nhiều kem quá đó~, cùng nhau giảm cân nhé"
"Ơ, ừm..."
Biểu cảm đầy yêu thương của cô ấy khi nói vậy...
Giọng nói vui vẻ khi chọt chọt vào bụng...
"Fufufu... dễ thương quá..."
Nhìn thấy cảnh đó──tôi chợt bừng tỉnh.
Khỉ thật... sao mình lại sơ suất thế này! Tôi đã tự tin rằng mình có thể thưởng thức đủ mọi loại đồ bơi...
Tôi đã khá tự phụ với tư cách là một chuyên gia thẩm định trai xinh gái đẹp mùa hè... nhưng vẫn còn non kém quá!
Sự phong phú trong cảm nhận để có thể nói rằng Hosono-senpai này dễ thương! Tôi chỉ đơn giản là thiếu đi điều đó...
...Tôi xin nhận thua! Các cậu thắng rồi!
Cuộc đối đầu đồ bơi này, chiến thắng thuộc về Tokiko-senpai và Hosono-senpai, bằng sức mạnh của tình yêu!
Vậy thì, thay cho lời tuyên bố bế mạc, tôi cũng sẽ giới thiệu bộ đồ bơi của mình luôn!
Hôm nay tôi diện phong cách resort, với bikini hoa và một chiếc pareo quấn ngoài!
Tôi tóc vàng, mặt cũng thuộc dạng sắc sảo, nên những gam màu nổi bật như thế này rất hợp với tôi.
Có lẽ, về độ hở thì tôi là người cao nhất trong số các bạn nữ.
Nhưng, vì vóc dáng tôi không có đường cong uốn lượn như Koyomi-senpai, nên trông không bị sexy quá đà, mà tôi tự tin rằng nó đã tạo ra một cảm giác mùa hè vừa phải!
Vậy đó, là màn kiểm tra đồ bơi nghiêm túc của Kirika-chan!
Yosh, sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, hãy tận hưởng hồ bơi thôi nào!
Và──câu chuyện đã bắt đầu.
Hãy kết thúc câu chuyện của tôi và các senpai một cách trọn vẹn──.
*
"──Gần đây sao rồi ạ~?"
Trong khi đang lững lờ trôi theo dòng nước êm đềm, tôi hỏi Koyomi-senpai bên cạnh.
"Chị và Yano-senpai, vẫn ổn chứ ạ~?"
Đã một giờ trôi qua kể từ khi chúng tôi bắt đầu chơi ở hồ bơi.
Cơn phấn khích tột độ ban đầu cũng đã dịu đi một chút, đây là lúc mỗi người đã bắt đầu chơi ở hồ bơi mình thích cùng với những người mình muốn.
Tôi và Koyomi-senpai đang ở một hồ bơi lười có dòng chảy tương đối chậm và ít người hơn.
Trong số những người đi cùng, chỉ có tôi và Koyomi-senpai là đang ở đây.
Chẳng hiểu sao đội con trai lại di chuyển đến hồ bơi trong nhà dành cho thi đấu với lý do "thử một lần thi xem ai nhanh nhất", Tokiko-senpai và Itsuka-senpai cũng đi theo họ. Chỉ còn Koyomi-senpai nói "làm sao đây, hay là mình cứ lơ đãng ở hồ bơi lười nhỉ", và tôi đã nhân cơ hội đó đi cùng chị ấy.
Một cô gái dễ thương như vậy mà ở một mình thì chắc chắn sẽ bị tán tỉnh! Tôi sẽ làm hiệp sĩ bảo vệ chị! Mà nói chứ Yano-senpai, để bạn gái một mình ở hồ bơi là không được đâu. Đúng là một cặp đôi phiền phức mà~.
Vì vậy.
Tôi và Koyomi-senpai, cả hai cùng bám vào phao. Phó mặc bản thân cho dòng nước lững lờ.
"Ừm, chị nghĩ là vẫn ổn..."
Với một giọng hơi cứng, Koyomi-senpai nói.
"Thỉnh thoảng thì... cũng có những lúc không hiểu nhau. Nhưng mà, ừm. Chị nghĩ là vẫn hòa hợp"
"Vậy ạ~"
Nhìn xem, chị ấy không nhìn về phía tôi, mà cứ chăm chú nhìn vào những gợn sóng trên mặt nước.
Những giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc ướt, quả nhiên chị ấy vẫn là một người rất xinh đẹp.
──Đang đề phòng đây mà~.
Tôi nghĩ thầm khi nhìn Koyomi-senpai.
Khi chỉ có hai chúng tôi, chị ấy quả nhiên là đang đề phòng tôi.
Không sai là chị ấy cũng tin tưởng tôi. Trước khi chứng đa nhân cách kết thúc, tôi cũng là người được giao phó "di thư" của cả hai mà.
Nhưng đối với Koyomi-senpai, chỉ riêng tôi là có chút khác biệt so với những người bạn khác.
Thành thật mà nói, tôi nghĩ mình là một đối tượng khiến chị ấy cảm thấy hơi căng thẳng.
──Vốn dĩ.
Giữa tôi và bạn trai của chị ấy, Yano-senpai, đã có một mối duyên nợ.
Hồi cả hai còn học cấp hai, Yano-senpai đang gặp rắc rối trong các mối quan hệ, đã đến hỏi chuyện tôi, người mà cậu ấy quen ở lớp học thêm.
"──Tớ có chuyện muốn hỏi thử"
"──Làm thế nào để... có thể xử sự khéo léo như vậy"
"──Tớ muốn biết... làm thế nào để có thể xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với những người xung quanh"
Những lời nói lúc đó, và vẻ mặt tuyệt vọng của Yano-senpai, đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in.
Tôi đã dạy cho cậu ấy.
Tạo ra một con người khác và thiết lập một hình tượng nhân vật. Rồi dựa vào đó để giao tiếp với mọi người xung quanh.
Có lẽ nhờ vậy mà Yano-senpai đã nhanh chóng học được cách tạo dựng hình tượng, và dường như đã có một khởi đầu không tồi cho cuộc sống cấp ba sau khi tốt nghiệp lớp học thêm.
Thật lòng... khi nhìn cậu ấy như vậy, tôi đã cảm thấy một tình đồng đội mạnh mẽ.
──Trong cuộc đời dài đằng đẵng này.
Trong những ngày tháng trần trụi và không khoan nhượng──tôi đã nghĩ rằng chỉ có Yano-senpai là người đồng đội thực sự của mình.
Là người mà mình có thể mở lòng, tôi đã nghĩ như vậy──.
Bây giờ nghĩ lại, cảm giác đó có lẽ gần giống như một sự chấp niệm.
Vậy mà──liên lạc đã bị cắt đứt.
Ngay khi vào cấp ba, Yano-senpai bắt đầu bơ tôi. Bị đối xử như vậy, tôi cũng chẳng biết làm gì, và thời gian cứ thế trôi qua mà không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Và rồi năm sau.
Nhân lễ hội văn hóa, tôi đã gặp lại cậu ấy và──biết được rằng cậu ấy đã từ bỏ việc tạo dựng hình tượng.
Tôi đã tận mắt chứng kiến cậu ấy cố gắng giao tiếp với mọi người bằng một thứ gọi là "con người thật" của mình.
──Nổi điên.
Tôi của lúc đó──đã nổi điên với Yano-senpai.
Kết quả là tôi quyết tâm phải khiến cậu ấy tạo dựng lại hình tượng bằng được, và cũng đã xảy ra không ít xung đột... và Koyomi-senpai lúc đó. Akiha-senpai và Haruka-senpai, tôi nghĩ họ đã ghét tôi một cách thẳng thừng.
Cũng phải thôi, vì một cô gái mang lòng hằn học với bạn trai của họ và cố gắng thay đổi anh ta đã xuất hiện mà.
Hơn nữa... ngay cả sau khi mối quan hệ đã dịu đi một chút, sau khi nhân cách hợp nhất và chị ấy trở về Nishiogi.
Và, ngay cả bây giờ khi chúng tôi cùng nhau đi bơi như thế này... chị ấy vẫn có một chút phòng bị đối với tôi.
Đương nhiên rồi. Vì tôi đã cãi nhau một trận to với bạn trai chị ấy ngay trước mặt chị mà.
Nhưng... tôi có cảm giác không chỉ có vậy.
Lý do chị ấy đề phòng không chỉ là "vì tôi đã chỉ trích Yano-senpai".
Koyomi-senpai──chắc chắn đã nhận ra.
Tình cảm của tôi.
Chính xác hơn là... tình cảm mà tôi đã từng dành cho Yano-senpai.
"...Cuối cùng thì hai người cũng đã trở thành người yêu của nhau nhỉ"
Vừa nói, tôi vừa mỉm cười với Koyomi-senpai.
"Ngay cả em cũng thấy, hai người rất hợp đôi đấy ạ. Có cảm giác rất ăn khớp"
Đây không phải là lời nịnh hót. Tôi thực sự nghĩ vậy.
Yano-senpai và Koyomi-senpai đã phải trăn trở và vướng vào những mối quan hệ rối rắm cho đến tận bây giờ, nhưng. Hai người của hiện tại, tôi nghĩ họ thực sự ăn khớp với nhau một cách rất tự nhiên. Cả mối quan hệ của họ, và cả con người của mỗi người.
"...Cảm ơn em"
Đến lúc này, Koyomi-senpai mới giãn nét mặt.
"Được Kirika-chan nói vậy... ừm, chị cảm thấy tự tin hơn nhiều"
"Vậy thì tốt quá rồi ạ. À còn nữa~"
Tôi nói tiếp,
"Em, đã từng thích Yano-senpai đấy"
Trong một khoảnh khắc, Koyomi-senpai cứng người.
"Là chuyện hồi cấp hai thôi ạ. Hay đúng hơn, em nghĩ là đến khoảng sau lễ hội văn hóa thì vẫn còn thích"
...Ừm, bây giờ tôi đã thừa nhận rồi.
Cảm giác mà tôi đã dành cho Yano-senpai lúc đó.
Thứ xung động bạo lực và ích kỷ đó──tôi nghĩ, đó chính là tình yêu.
"Koyomi-senpai cũng đã nhận ra rồi, phải không ạ?"
Tôi nhìn vào mặt chị ấy và hỏi.
"Thế nên bây giờ chị mới hơi căng thẳng, đúng không ạ?"
"...Đúng vậy"
Với một vẻ mặt cứng rắn, Koyomi-senpai gật đầu.
"Chị không chắc chắn hoàn toàn... nhưng chị đã nghĩ, có lẽ là như vậy"
Đúng rồi nhỉ~. Mà nhận ra cũng phải thôi. Vì chị ấy là bạn gái của cậu ta mà.
Hơn nữa, có lẽ chị ấy là người có trực giác nhạy bén. Tôi không nghĩ là mình có thể giấu được tình cảm của mình.
"Thế nên em muốn nói chuyện đó một chút"
Vừa trôi theo dòng nước, tôi vừa ngước nhìn bầu trời chói chang.
Trên bầu trời xanh thẳm có vài đám mây lững lờ trôi, và giọng nói của tôi tan biến vào khoảng không vô tận đó.
Câu chuyện mà tôi đã bắt đầu, tôi nghĩ mình nên là người kết thúc nó khi cần thiết.
Vì vậy──thứ tình cảm tôi đã dành cho Yano-senpai. Kết thúc nó, chính là ngay lúc này.
Nếu không làm vậy, chắc chắn nó sẽ mãi là một vướng bận trong lòng Koyomi-senpai.
Nó sẽ âm ỉ cháy trong một thời gian dài mà không có một hình thù rõ ràng.
Tôi nghĩ mình có nghĩa vụ không để điều đó xảy ra.
"...Gần đây, em đã có người để ý rồi ạ"
"Người để ý?"
Trước lời nói đột ngột của tôi, Koyomi-senpai hỏi lại như một con vẹt.
"Đó là... theo nghĩa lãng mạn sao?"
"Có lẽ, em nghĩ là vậy. Là một người cùng trường ạ"
"Hể..."
Nói rồi, Koyomi-senpai nhìn vào mắt tôi như thể muốn nhìn thấu.
Màu đen tuyền trong như bầu trời đêm xuyên thấu tôi... và tôi nghĩ, quả nhiên là không thể nói dối được.
Trước một chiều sâu như vậy, tôi không thể nói điều gì khác ngoài sự thật.
"Người đó là người như thế nào?"
"Là một người dễ thương ạ. Hoàn toàn khác với Yano-senpai. Cao ráo, và có chút yếu đuối..."
Vừa nói──tôi vừa nghĩ đến người đó, người mà tôi mới trở nên thân thiết gần đây.
Người mà tôi đã quen một cách tình cờ, kiểu như là người quen của người quen.
Dịu dàng và không giỏi thể hiện cảm xúc, nhưng lại ẩn giấu một ý chí mạnh mẽ.
Tôi có một linh cảm rằng mình sẽ có một mối quan hệ lâu dài với người đó.
Có một niềm tin tựa như lời tiên tri, rằng mối quan hệ của chúng tôi sẽ ngày càng sâu sắc hơn.
Cảm giác này. Cảm giác dành cho người đó, có lẽ là gần với tình yêu.
Một cảm xúc vẫn chưa rõ ràng, hình thù còn mơ hồ, nhưng đã bén rễ sâu thẳm.
"Là một người khá giản dị ạ. Nhưng mà, lại rất giỏi may vá. Cậu ấy đã thêu một hình rất đẹp lên cặp đi học của em đấy ạ"
Và điều này──cũng có nghĩa là một sự kết thúc.
Sự kết thúc cho tình yêu bạo lực của tôi dành cho Yano-senpai.
Mối tình đơn phương dài đằng đẵng của tôi đã kết thúc, và một tình yêu mới đã bắt đầu──.
Tôi muốn nói điều đó một cách rõ ràng cho Koyomi-senpai.
Nào... sẽ thế nào đây nhỉ.
Người này, sẽ có phản ứng như thế nào đây.
Trong khi cảm thấy cổ họng hơi khô và khẽ cúi đầu xuống,
"Hể... hay quá!"
──Đó là một giọng nói vui vẻ hơn tôi tưởng.
Nhìn lên──Koyomi-senpai đang nhìn tôi với một nụ cười rạng rỡ.
"Chị có cảm giác đó là một người rất tuyệt. Hay đúng hơn là được Kirika-chan để ý thì, người đó chắc chắn là một người rất cừ đấy!"
──Chị ấy đang phấn khích.
Sao thế nhỉ... Koyomi-senpai, tự nhiên lại phấn khích đến vậy.
Tôi hơi ngạc nhiên trong giây lát... à, ra vậy.
Tôi đã từng nghe nói rằng Haruka-senpai rất thích chuyện tình cảm.
Koyomi-senpai là sự hợp nhất của nhân cách Akiha-senpai và Haruka-senpai. Vì vậy, bây giờ trong con người chị ấy, Haruka-senpai vẫn tồn tại một cách trọn vẹn.
"Vâng ạ~. Có lẽ, là một người rất cừ"
"Đúng không... Chị ủng hộ em!"
Nắm chặt hai tay, Koyomi-senpai nói.
"Chị... ủng hộ chuyện của người đó và Kirika-chan sẽ diễn ra tốt đẹp!"
Vẻ mặt của chị ấy vẫn còn thoáng chút căng thẳng. Bức tường vô hình vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Nhưng... ừm, như vậy là đủ rồi.
Chắc chắn, tôi sẽ không còn là vật cản của hai người nữa. Sẽ không còn làm phiền đến tình yêu của Yano-senpai và Koyomi-senpai nữa.
"Ahaha, cảm ơn chị nhiều ạ~"
Trong khi trả lời──tôi cảm nhận được.
"Nếu mọi chuyện với cậu ấy suôn sẻ thì tốt quá~..."
Vậy là, một câu chuyện cần phải kết thúc trong ngày hôm nay đã kết thúc.
Chỉ còn lại một chuyện nữa thôi.
Sau khi xong chuyện đó, tôi sẽ nói lời từ biệt với những người này──.
Ngước lên, bầu trời xanh thẳm đến mức không thể tin được rằng sau đây sẽ là một cuộc chia ly.
Nếu vươn tay ra, có lẽ sự do dự sẽ nảy sinh, nên tôi chỉ nghịch ngợm vỗ nhẹ lòng bàn tay lên mặt nước.
*
"──Được cậu gọi, tớ đã rất vui đấy"
Thật bất ngờ──người bắt chuyện lại là cậu ấy.
"Chúng ta khác trường khác khối lớp, vậy mà cậu vẫn gọi tớ. Tớ đã mệt mỏi vì chỉ toàn học hành, nên thực sự đã được cứu rỗi đấy"
"Vậy ạ~"
Giả vờ như không có gì, tôi tựa người vào lan can gần đó.
Một lúc sau buổi trưa.
Tại quầy bán churros ở khu ẩm thực, nơi chúng tôi ghé vào để nghỉ ngơi và ăn nhẹ.
Những người khác dường như đang tụ tập ở bàn nói chuyện. Ở đây chỉ có hai chúng tôi.
Vừa gặm churros giống tôi, cậu ấy vừa nhìn tôi với một vẻ mặt hiền lành.
"Thật lòng... tớ đã không nghĩ rằng chúng ta có thể lại trở thành bạn bè một cách bình thường như thế này"
Đứng bên cạnh, cậu ấy cũng tựa vào lan can và nói tiếp.
"Vì lúc gặp lại ở lễ hội văn hóa, quan hệ của chúng ta khá là căng thẳng mà"
Đúng như lời Yano-senpai nói.
Tôi đã thực sự tức giận và tấn công Yano-senpai một cách dữ dội, còn Yano-senpai thì cũng đang bị dồn vào chân tường, và Akiha-senpai cùng Haruka-senpai, có lẽ họ vừa lo lắng vừa phẫn nộ với chúng tôi.
Ngay cả tôi cũng không nghĩ rằng sẽ có ngày chúng tôi có thể nói chuyện với nhau như thế này.
Nhưng──thừa nhận điều đó cũng thật khó chịu.
Hơn nữa, tôi cũng không muốn có những cuộc trò chuyện thân mật giả tạo.
"Em, bây giờ vẫn còn để bụng đấy ạ~"
Tôi nở một nụ cười nhạt đầy ác ý và nói.
"Chuyện anh đã bơ em, em vẫn chưa tha thứ đâu"
Khi cắn miếng churros, tôi cảm thấy nó ngọt hơn lúc nãy một cách kỳ lạ.
──Nếu là Yano-senpai của trước đây, chắc hẳn cậu ấy đã hoảng hốt rồi.
Đây là một cú đấm nhẹ mà chắc chắn sẽ khiến cậu ấy nghiêm túc xin lỗi, thực sự xuống tinh thần, và bị tổn thương.
Nhưng──,
"...Đúng là vậy, xin lỗi"
Cậu ấy của bây giờ, thì không như vậy.
"Tớ đang tự kiểm điểm đây. Không hiểu sao lúc đó, tớ lại không thể thẳng thắn hỏi cậu"
Cậu ấy nhíu mày có vẻ hối lỗi.
Nhưng với một giọng điệu không hề quá nặng nề, cậu ấy nói với tôi như vậy.
"Chẳng phải là vì anh sợ bị em mắng sao?"
"À, chắc là vậy rồi"
"Hay là... vì anh thích em, nên không muốn bị ghét?"
"Ừm, không biết nữa, có lẽ cũng có chuyện đó"
"Này~, chỗ đó thì anh phải phủ nhận ngay lập tức chứ~. Anh đã có một cô bạn gái quan trọng rồi mà"
"Đúng thật. Vậy thì không có chuyện đó đâu"
"Bị phủ nhận thì lại thấy tức chứ~"
Trước màn đối đáp đó──tôi bất giác muốn bật cười.
Tôi và Yano-senpai, suýt nữa thì đã cùng nhau cười như ngày nào.
Nhưng, tôi sẽ không làm vậy. Không phải vì Yano-senpai, mà là để tôi không còn vương vấn.
Bởi vì... đúng vậy, hôm nay tôi có việc phải làm.
Còn một câu chuyện nữa cần phải kết thúc──.
"...Em không thể không thừa nhận"
Sau một lúc suy nghĩ. Lời thốt ra khỏi miệng là như vậy.
"Thừa nhận gì cơ?"
"Em đã từng nghĩ, không tạo dựng hình tượng thì anh sẽ làm gì đây. Em đã từng nghĩ, bám víu vào một ảo tưởng như con người thật của mình, anh định sẽ làm gì đây..."
Tôi cắn thêm một miếng churros nữa.
Được chống lưng bởi lớp vỏ giòn tan và vị ngọt, tôi suy nghĩ.
Đó──dường như là một lời thách thức từ Yano-senpai dành cho tôi.
Nếu muốn sống sót trong thế giới này, thì phải trở nên mạnh mẽ.
Không được tìm kiếm một thứ không hề tồn tại như con người thật, và không được khẳng định cái tôi yếu đuối của mình.
Để trở nên mạnh mẽ, để giành lấy một vị trí trong xã hội, phải triệt để tạo dựng nên con người mình.
Đó là cách sống của tôi, và là nghệ thuật sống mà tôi đã dạy cho Yano-senpai.
Vậy mà, Yano-senpai khi vào cấp ba đã từ bỏ nó.
Nếu vậy thì──hãy cho tôi xem.
Hãy trở nên mạnh mẽ bằng một cách sống khác với tôi. Trước姿態 của cậu ấy khác với dự đoán, tôi đã nghĩ như vậy.
"Thế nên ban đầu, em đã thấy hả hê lắm đấy"
Tôi cố tình nở một nụ cười mỉa mai và nhìn vào Yano-senpai.
"Thấy anh loay hoay, bối rối và yếu đuối với chính con người của mình. Em đã nghĩ, thấy chưa! Vì không làm theo lời tôi nên mới vậy, và đã cười khoái chí lắm"
"...Đúng là vậy nhỉ"
Với một nụ cười gượng, Yano-senpai gật đầu.
"Hồi đó, thật khó để nói là mọi chuyện đều suôn sẻ..."
"Nhưng mà... không biết từ bao giờ nhỉ"
Tôi cúi đầu và nhớ lại.
"Là lúc chuẩn bị cho buổi lễ tan lớp? Không... có lẽ lúc tìm thấy Yano-senpai ở Uji, đó mới là thời điểm quyết định..."
Khi sự hợp nhất của Akiha-senpai và Haruka-senpai đến gần, Yano-senpai đã đến Uji.
Chúng tôi cũng đuổi theo họ đến Uji──và khi tìm thấy cậu ấy ở một con hẻm vào lúc rạng đông.
Sau bao nhiêu trăn trở, cậu ấy đã đến chỗ của Akiha-senpai và Haruka-senpai.
Vẫn còn mang trong mình bao nhiêu mâu thuẫn, vẫn còn đó nỗi bất an và sợ hãi, nhưng cậu ấy vẫn ôm trọn tất cả và bước đến chỗ hai người họ.
Đúng rồi... ừm, là lúc đó.
"Việc chấp nhận những mâu thuẫn của bản thân, ừm... quả thật là rất có sức thuyết phục"
Một cách nghĩ hoàn toàn trái ngược với cách sống của tôi.
Không phải là sắp xếp bản thân theo lý lẽ, mà trước tiên là chấp nhận nó.
Kết quả là──,
"...Yano-senpai, anh đã thay đổi rồi"
──Tôi nhìn chàng trai bên cạnh và nói,
"Trước đây anh lúc nào cũng có vẻ vội vã và bối rối... nhưng giờ thì, ừm, anh đã điềm tĩnh hơn rồi"
"Ừ, nhờ vậy mà tớ cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều"
"Thế nên... à thì~"
Nói đến đó──tôi lại ngập ngừng.
Cho đến bây giờ, chưa bao giờ có chuyện như thế này. Chưa một lần nào, tôi không thể thốt ra lời nói.
Dù vậy, tôi vẫn cố gắng nuốt xuống cảm xúc của mình,
"...Em không ghét con người hiện tại của anh đâu"
Tôi nói vậy.
"Nhưng cũng không thích"
Tôi nói thêm.
Sau khi tỏ ra hơi ngạc nhiên, Yano-senpai giãn nét mặt.
"Cảm ơn"
Đó là một nụ cười ngây thơ như trẻ con, một nụ cười vui mừng từ tận đáy lòng.
"Nếu được Kirika nói vậy, tớ sẽ có thêm tự tin đấy"
"Gì chứ, chẳng phải anh đã có tự tin rồi sao?"
"So với trước đây, có lẽ là có nhiều hơn thật"
"Thế nên là"
Nói rồi──tôi rời khỏi lan can mà mình đang tựa vào.
Có lẽ mọi người sẽ bắt đầu lo lắng "hai người đang làm gì thế?". Quay lại bàn của mọi người thôi. Churros cũng chỉ còn lại một chút.
"Hãy tự hào đi"
Vừa nói, tôi vừa quay lại nhìn cậu ấy.
Và rồi, bất giác bật cười một cách tự nhiên──tôi nói tiếp.
"Vì em hiếm khi khen ai thật lòng lắm đấy"
Yano-senpai tròn mắt ngạc nhiên, rồi.
Cậu ấy cười vui vẻ và trả lời tôi.
"──Tớ sẽ khắc cốt ghi tâm"
──Suy nghĩ của tôi không phải là câu trả lời duy nhất.
Nhìn nụ cười của Yano-senpai, tôi lại một lần nữa nhận ra điều đó.
Cậu ấy đã cho tôi thấy một cách sống khác với tôi.
Tôi thừa nhận, cậu ấy đã thắng.
Yano-senpai, từ nay về sau sẽ tiếp tục sống một cuộc đời khác với tôi.
Khoảng cách giữa hai chúng tôi sẽ ngày một xa.
Nhưng... không hiểu sao tôi lại cảm thấy hạnh phúc. Cảm giác như trút được gánh nặng trên vai.
Vì vậy, cuối cùng tôi muốn nói điều đó.
Trước khi nói lời từ biệt, tôi muốn nói "cảm ơn". Và "rất vui vì đã cho em thấy một con đường mới".
Tôi muốn nói điều đó một cách rõ ràng với người mà tôi đã từng yêu.
"...Cảm ơn, Yano-senpai"
"...Hửm? Gì cơ?"
"Không có gì ạ"
──Cứ như vậy, hai câu chuyện cần phải kết thúc đã kết thúc.
Tôi nghĩ mình đã hoàn thành vai trò của mình.
Vì vậy, việc còn lại là──.
Tôi hít một hơi thật sâu──và nhìn về phía trước.
Trong đám đông, tôi có thể thấy chiếc bàn nơi mọi người đang ngồi.
Chỉ cần nói lời từ biệt với họ là xong──.
*
"──Ha~ đúng là mệt rã rời~"
Trên chuyến tàu Sobu đi Mitaka vào buổi chiều.
Itsuka-senpai ngồi trên ghế với một tư thế gần như sụp đổ.
"Bơi cả ngày mà mất sức đến thế này cơ đấy. Mà cũng vui, lại còn giảm cân được nên cũng tốt..."
"Gì chứ, Sudo có cần phải giảm cân đâu"
Hosono-senpai đứng trước mặt chị ấy, vừa nắm lấy tay vịn vừa cười gượng nói.
"Hay là, cậu còn gầy hơn trước nữa ấy chứ? Học sinh cấp ba thì hơi có da có thịt một chút cũng được mà"
"Người nói câu đó, Hosono, lại là người buông thả quá đấy"
Ngồi giữa Itsuka-senpai và Koyomi-senpai.
Yano-senpai ngẩng mặt lên và trêu chọc Hosono-senpai.
"Hôm nay cậu cũng gần như chẳng bơi gì cả"
"Hay là, cái bụng mỡ đó ghê thật đấy?"
"Hồi cấp hai, cậu ấy còn gầy tong teo mà nhỉ"
Tiếp lời Yano-senpai, Itsuka-senpai và Shuji-senpai cũng buông lời trêu chọc sắc bén.
Koyomi-senpai cười, còn Tokiko-senpai thì an ủi Hosono-senpai "có một chút thịt cũng được mà".
Từ cửa sổ tàu, ánh hoàng hôn màu cam chiếu vào trong toa.
Được ánh sáng đó chiếu rọi, họ nhòe đi trong sắc màu ấm áp.
Tôi──khắc ghi cảnh tượng đó vào trong mắt.
Một ngày hè tuổi mười bảy, sẽ không bao giờ trở lại.
Và──một khoảnh khắc bên những người bạn lớn tuổi, mà có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
──Tôi nghĩ, mình là một sự tồn tại bất thường.
Tôi thở dài một hơi và hồi tưởng lại những chuyện đã qua.
Trong một năm qua, vì nhiều lý do khác nhau, tôi đã có liên quan đến họ.
Lễ hội văn hóa, tiệc lớp, thậm chí còn cùng nhau đến cả Uji... có lẽ nhìn bề ngoài, chúng tôi trông như những người bạn thân.
Nhưng, tôi biết.
Trong mắt họ──tôi chỉ là một vật thể lạ.
Không cùng trường, không cùng tuổi. Hơn nữa... cũng không phải là cực kỳ hợp nhau. Chỉ là do dòng đời xô đẩy nên mới thân thiết, chứ nếu ví dụ như cùng trường, cùng lớp, có lẽ chúng tôi cũng sẽ không trở thành bạn bè.
Việc họ chấp nhận tôi như vậy──là vì họ đang giữ ý.
Là vì họ đang chú ý để không cho tôi ra rìa.
Một mối quan hệ như vậy, không thể nào kéo dài mãi được.
Một ngày nào đó, khoảng cách sẽ xa dần, rồi sẽ trở nên xa cách, và mối quan hệ sẽ tự nhiên tan biến.
Tôi có thể thấy trước được tương lai đó.
Và quá trình đó──thành thật mà nói, có chút đáng thương.
Một cảm giác tội lỗi mờ nhạt, có lẽ ai cũng sẽ cảm thấy.
Có lẽ, vì có sự tồn tại của tôi mà tuổi thọ của nhóm sẽ bị rút ngắn lại.
Tôi không mong muốn điều đó.
Vì vậy... hãy để những kỷ niệm đẹp đẽ như nó vốn có.
Khi mối quan hệ vẫn còn tự nhiên──hãy dứt khoát giữ khoảng cách.
Tôi sẽ không gặp họ nữa. Tôi đã quyết định như vậy.
Vì vậy──,
"──A~, từ ngày mai lại là chuỗi ngày học thi~"
"──Hosono cậu tính sao đây?"
"──Mà này, mọi người quyết định con đường tương lai như thế nào vậy?"
──Tôi sẽ ghi nhớ.
Khoảng thời gian ngắn ngủi đã ở bên những con người này.
Cậu con trai tôi đã gặp ở lớp học thêm hồi cấp hai. Tôi sẽ cố gắng ghi nhớ rõ ràng những người tôi đã gặp ở nơi mà cậu ấy đã mang tôi đến.
"──A, đến Nishiogi rồi!"
Trong lúc đó, tàu đã đến ga Nishiogikubo.
Tại đây, tất cả mọi người, trừ tôi có ga gần nhất là Kichijoji, đều sẽ xuống tàu.
"Ph, phải đi thôi..."
"Khoan, Sudo quên điện thoại kìa!"
"Aaaa~ xin lỗi!"
Họ vội vã đứng dậy khỏi ghế. Cửa toa tàu mở ra, và họ đi về phía đó.
Khi tôi đang chăm chú nhìn vào bóng lưng của họ,
"──Kirika!"
──Cậu ấy.
Yano-senpai, đã quay lại nhìn tôi.
Bị cuốn theo, mọi người cũng nhìn về phía tôi.
Và rồi──giữa lúc tiếng chuông báo tàu khởi hành vang lên và cửa đang dần đóng lại.
"Cảm ơn vì đã rủ nhé!"
Yano-senpai nói lớn.
"Hôm nay, vui lắm!"
"...Em cũng vậy!"
Sau một chút do dự, tôi cũng hét lớn đáp lại.
"Em cũng đã rất vui!"
Lời chia tay, tôi muốn nó thật rõ ràng và dứt khoát.
Vì vậy──,
"Cảm ơn mọi người rất nhiều!"
Nói rồi──tôi cúi đầu thật sâu.
Vậy là, mối quan hệ của chúng tôi đã kết thúc. Một câu chuyện, đã hạ màn.
──Tôi đã nghĩ vậy, nhưng.
"Lần tới──là pháo hoa nhé!"
Yano-senpai lại hét lên một lần nữa.
"Lễ hội pháo hoa tuần sau nữa, tớ sẽ rủ cậu! Nếu rảnh thì đi nhé!"
"A, còn nữa... chuyện tình cảm!"
Ngay cả khi cánh cửa đã đóng lại, tạo ra một bức tường giữa chúng tôi.
Với một giọng nói lớn xuyên qua bức tường đó, Koyomi-senpai cũng nói tiếp.
"Chuyện tình cảm với người đó, nếu có gì thì cứ nói với chị nhé! Đừng ngại!"
──Tôi đã bật cười.
Trước vẻ mặt không thể giấu được sự háo hức của chị ấy, tôi bất giác bật cười.
"Này, đừng có hét to thế chứ! Chuyện này là bí mật mà!"
Khi tôi nói lại như vậy, Koyomi-senpai vội vàng lấy tay che miệng.
Và rồi──,
"Xin l... chị sẽ LINE!"
──Ngay khi chị ấy vừa nói xong, đoàn tàu bắt đầu chuyển bánh.
Bóng dáng của họ và sân ga Nishiogikubo nhanh chóng lùi xa.
Và rồi──chiếc điện thoại trong túi tôi rung lên,
Minase『Lúc nãy thật sự xin lỗi em....』
Minase『(sticker con mèo cúi đầu thật sâu)』
Minase『Nhưng mà thật đó, có chuyện gì thì cứ tâm sự với chị nhé!』
Minase『Chị ủng hộ em!!』
Những tin nhắn như vậy──đã được gửi đến từ Koyomi-senpai.
"...Fufu"
Đoàn tàu nhanh chóng vào sân ga của ga kế tiếp, ga Kichijoji.
Tôi──trong khi nhận ra rằng tâm trạng của mình đã thay đổi rất nhiều.
Trong khi nghĩ rằng, có lẽ mình có thể trì hoãn việc nói lời từ biệt thêm một chút nữa,
kirika『Em hiểu rồi ạ』
kirika『Lần tới, hãy để em tâm sự trong khi chúng ta uống trà nhé』
Tôi đã trả lời tin nhắn của Koyomi-senpai như vậy.
Đoàn tàu dừng lại ở ga Kichijoji.
Cửa mở, và tôi bước xuống khỏi toa tàu.
Và rồi──tôi chợt nảy ra một ý, và đi bộ đến cuối phía đông của sân ga.
Nhìn qua bên kia đường ray, tôi có thể thấy ga kế tiếp ở một khoảng không xa.
Ga Nishiogikubo, nơi Yano-senpai và Koyomi-senpai sống.
Tuy cách nhau một ga. Tuy khu vực sinh sống chắc chắn là tách biệt.
Nhưng nhìn thế này, lại thấy nó gần ngay trước mắt, tôi đã nghĩ như vậy.


0 Bình luận