Sankaku no Kyori wa Kagir...
Misaki Saginomiya Hiten
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 09 (After Story)

Chương 1 Cô Gái Bằng Mọi Giá Muốn Thân Mật VS Chàng Trai Quyết Tâm Giữ Mình

0 Bình luận - Độ dài: 9,407 từ - Cập nhật:

──Buổi hẹn hò này... tôi buộc phải giữ mình.

"Chào buổi sáng, Yano-kun!"

"Ừ, chào buổi sáng."

Chín giờ sáng. Trước ga Nishi-Ogikubo.

Koyomi đến đúng giờ, tôi gật đầu và mỉm cười đáp lại.

"Lần đầu tớ đến Ueno đấy, háo hức ghê!"

"Tớ cũng lần đầu đến Bảo tàng Khoa học. Nghe Hosono với Shuji tấm tắc khen."

"Oa, hồi hộp quá đi mất!"

Vừa bước về phía cổng soát vé, tôi vừa củng cố lại quyết tâm.

Trong buổi hẹn hò này──nhất định phải cho cậu ấy thấy mặt đứng đắn của mình!

──Hai nhân cách của Koyomi đã hợp nhất.

Từ "Akiha" và "Haruka" trở thành "Koyomi", đây là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi.

Địa điểm là Bảo tàng Khoa học Quốc gia, một nơi đã được tôi lựa chọn kỹ càng sau khi hỏi ý kiến bạn bè.

Tôi cũng đã vạch sẵn kế hoạch tham quan bảo tàng và những việc sẽ làm sau đó.

Thú thật, tôi đang rất phấn khởi. Tôi mong rằng hôm nay sẽ là một ngày vui vẻ.

Đã lâu lắm rồi mới lại hẹn hò, bảo tôi đừng háo hức thì cũng hơi vô lý.

Thế nhưng──tôi lại còn đang gồng mình hơn thế. Gồng một cách khủng khiếp.

Bởi vì──,

──Koyomi hiện tại, không phải là bạn gái của tôi.

Quả thực, tôi đã có rất nhiều chuyện với Akiha và Haruka.

Có lúc chúng tôi rõ ràng là người yêu, có lúc lại chẳng phải thế mà vẫn làm đủ thứ chuyện. Chắc chắn là tôi đã yêu họ một cách nghiêm túc, nhưng không thể phủ nhận rằng đó là một mối quan hệ khá phức tạp.

Ở Utaji, chúng tôi cũng đã nói "thích" nhau, nhưng lại chẳng có thời gian để nói những câu như "chúng ta hẹn hò đi". Mối quan hệ cứ thế lơ lửng.

Thế nhưng──sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa.

Nhân cách mang tên Koyomi đã trở nên rõ ràng, và tôi cũng đã có thể chấp nhận chính bản thân mình.

Cuối cùng, chúng tôi cũng đã có thể quay trở lại vạch xuất phát.

Nếu đã vậy──tôi muốn hẹn hò một cách đàng hoàng, rồi tỏ tình lại lần nữa và chính thức bắt đầu.

Tôi muốn tuân theo trình tự hợp lý để trở thành bạn trai bạn gái.

Bởi vì Koyomi là người quan trọng hơn bất cứ điều gì.

Chính vì vậy... hôm nay tôi sẽ cho cậu ấy thấy bộ dạng chân thành của mình.

Cấm tiệt ôm ấp!

Hạn chế động chạm cơ thể!

Những chuyện hơn thế nữa, tất nhiên là nghiêm cấm tuyệt đối!

Mấy chuyện đó, phải để sau khi hẹn hò nghiêm chỉnh!

Sau khi triệt để tuân thủ lập trường đó──tôi sẽ thổ lộ tình cảm của mình một lần nữa ở gần hồ Shinobazu.

Hôm nay được dự định sẽ là một ngày đặc biệt như vậy.

Nói cách khác, đây chính là thời khắc quyết định──.

***

──Buổi hẹn hò này... tôi nhất định phải thật gần gũi!

"A, ga Kanda! Mình đổi tàu ở đây đúng không?"

"Đúng rồi, tiếp theo là tuyến Keihin-Tohoku ở đường ray số bốn."

Vừa cùng Yano-kun xuống sân ga, tôi vừa củng cố lại quyết tâm của mình.

Chính hôm nay──tôi phải gần gũi với Yano-kun hết mức có thể!

Vài tuần đã trôi qua kể từ khi tôi trở về từ Akiha và Haruka. Cũng đã được một thời gian kể từ khi tôi quay lại Tokyo.

Ấy thế mà... chẳng có gì cả. Giữa tôi và Yano-kun, chẳng có gì xảy ra cả.

Đừng nói đến ôm hay hôn, ngay cả cơ hội nắm tay cũng không có.

Mỗi ngày trôi qua một cách nhạt nhẽo, cứ như thể chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường.

Lúc đầu, tôi đã nghĩ có lẽ Yano-kun cũng hơi căng thẳng. Nói gì thì nói, tôi bây giờ cũng là một người khác so với trước kia. Chắc hẳn cậu ấy không thể cứ hành động như cũ được.

Thế nhưng──mọi thứ quá đỗi trống rỗng. Chẳng có bất cứ chuyện gì xảy ra hết.

──Rõ ràng chúng tôi đang hẹn hò mà!

Vào lúc nhân cách hợp nhất, Yano-kun đã nói rằng cậu ấy thích tôi.

Không phải Akiha, cũng không phải Haruka. Mà là tôi, Koyomi, người mang trong mình cả hai người họ.

Và tôi cũng đã nói lại rằng tôi thích cậu ấy.

Rằng tôi rất yêu Yano-kun. Tôi đã nói thẳng điều đó một cách trực diện.

Vì vậy, chúng tôi đã chính thức trở thành bạn trai bạn gái.

Kết thúc mối tình tay ba phức tạp với hai nhân cách, chúng tôi cuối cùng cũng đã đến được với nhau.

Nếu đã vậy thì... đương nhiên là phải thân mật rồi, đúng không?

Phải làm những điều mà trước đây không thể, đúng không?

Ấy thế mà... thái độ lạnh nhạt của Yano-kun dạo gần đây là sao chứ.

...Chẳng lẽ nào, đã đến giai đoạn chán nhau rồi?

Cứ thế này, mối quan hệ của chúng tôi sẽ nguội lạnh mất thôi...!?

Vì thế──tuyến Keihin-Tohoku đã đến sân ga.

Vừa bước lên chuyến tàu đi Omiya, tôi vừa tự nhủ với lòng.

Khuyến khích ôm ấp!

Thường xuyên động chạm cơ thể!

Những chuyện hơn thế nữa, nếu có thể thì hãy dũng cảm thử thách!

Sau khi triệt để tuân thủ những điều đó, chúng tôi sẽ trở thành một cặp đôi thân thiết và quay trở lại Nishi-Ogikubo này.

Hôm nay được dự định sẽ là một ngày đặc biệt như vậy.

Vì vậy, đây chính là thời khắc quyết định──.

***

"──Hee, đây là Ueno sao..."

Vừa ra khỏi cổng Công viên của ga Ueno.

Trước lối vào công viên Ueno Onshi──Koyomi thở ra một hơi đầy thán phục.

"Quả nhiên là có cảm giác trang trọng thật."

"Ừ."

Khác hẳn với vẻ phấn khích có phần giống Haruka lúc nãy. Koyomi bây giờ lại có một sự điềm tĩnh giống như Akiha.

Và tôi cũng có tâm trạng giống như cậu ấy.

"Ueno tuyệt thật đấy."

Vừa nói, tôi vừa cùng cậu ấy sánh bước trong khuôn viên.

"Tớ cũng thích cảm giác này. Kiểu như, nó rất yên bình và có một vẻ đường bệ..."

Thị trấn nơi chúng tôi sống, Nishi-Ogikubo, nghe nói đã phát triển sau chiến tranh.

Trước đó nó được xem như một khu biệt thự, nói cách khác, đây là một thị trấn trẻ, trở thành khu phố sầm uất từ sau giữa thời Showa.

Thế nhưng──từ ga Shinjuku trở về phía đông.

Đặc biệt là khu vực này, gần ga Tokyo, mang trong mình một "lịch sử" đã được vun đắp từ trước thời Minh Trị.

Ví dụ như kiến trúc của các tòa nhà, cách sử dụng khuôn viên rộng rãi, những hàng cây cổ thụ cao lớn.

Ở khắp mọi nơi, tôi đều có thể cảm nhận được dấu ấn của thời gian.

Trong lòng tôi luôn ao ước về thị trấn này, và đã luôn muốn một ngày nào đó sẽ đến đây hẹn hò.

Nơi đây cũng là một sân khấu hoàn hảo cho mục tiêu "thể hiện sự chân thành" lần này của tôi.

"Chỉ đi dạo thôi cũng có vẻ vui rồi."

Ngước nhìn những hàng cây, Koyomi nói.

"Chắc hẳn hoa anh đào nở rộ hay cảnh tuyết rơi cũng sẽ rất hợp. Tớ muốn đến đây vào những mùa khác nữa..."

Vừa nhìn cậu ấy như vậy.

Vừa ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng của Koyomi──tôi vẫn cảm thấy một cảm giác thật kỳ lạ.

──Những nhân cách riêng rẽ đã hợp nhất.

Và nhân cách "Koyomi" xuất hiện──vẫn mang đậm bóng dáng của cả Akiha và Haruka.

Tính cách của họ, tôi nghĩ, có thể nói là trái ngược nhau hoàn toàn.

Akiha điềm tĩnh, lạnh lùng, và có phần nào đó mong manh.

Haruka ngây thơ, có chút hậu đậu, nhưng cũng có mặt cứng cỏi.

Tôi đã từng tự hỏi khi hai người họ hợp nhất thì sẽ tạo ra tính cách như thế nào, và thú thật là tôi cũng đã có chút lo lắng. Nhưng khi cậu ấy ở ngay trước mặt, tôi lại có một cảm giác chấp nhận thật lạ lùng.

Vừa điềm tĩnh lại vừa ngây thơ, vừa mong manh nhưng cũng rất cứng cỏi.

Tất cả những yếu tố đó đều được gói gọn trong──Koyomi.

Trong con người cậu ấy, tồn tại một sự mâu thuẫn rõ ràng.

Nhưng... nghĩ lại thì, có lẽ ai cũng vậy.

Con người luôn mang trong mình những mâu thuẫn, và chính vì chấp nhận điều đó mà Koyomi đã có thể để Akiha và Haruka cùng tồn tại bên trong mình. Chắc chắn, tôi nghĩ là như vậy──.

──Ấy thế mà. Đang lúc tôi suy nghĩ nghiêm túc như vậy,

"A! Kia là Bảo tàng Khoa học Quốc gia kìa!"

Koyomi nói.

"Này, đi nhanh lên nào."

Cậu ấy bước nhanh hơn và tự nhiên áp sát cơ thể vào tôi.

Và rồi──,

"...!"

──Cậu ấy khoác tay tôi.

Cậu ấy ôm chặt lấy cánh tay trái của tôi!

...Dính sát quá!

Cả người chúng tôi đang dính chặt vào nhau!

Hơn nữa, tay Koyomi còn dùng khá nhiều sức nên càng dính chặt hơn!

Thế này... thế này là không được!

Tôi đã định là sẽ không ôm ấp mà!

Tôi đã định là sẽ tránh cả động chạm cơ thể mà!

Buổi hẹn hò vừa mới bắt đầu mà đã vừa ôm ấp vừa động chạm thế này rồi!

"Đây là lối vào à..."

Chẳng hề hay biết sự bối rối của tôi, Koyomi đến trước bảo tàng và thản nhiên nhìn quanh.

"Oa, có đầu máy hơi nước kìa! Cái này là thật à?"

"À, à à. Chắc vậy? Có lẽ..."

"Tuyệt thật, không ngờ một thứ nặng như thế này lại có thể chạy được."

"Ừ, tuyệt thật đấy..."

Vừa trả lời như vậy, tất nhiên là tôi đang lơ đễnh.

Không được rồi!

Chúng tôi còn chưa hẹn hò mà khoác tay ôm ấp thế này là không được!

Khoảng cách này chỉ dành cho các cặp đôi thôi! Quá sỗ sàng rồi!

...Khoan, nhưng có khi vẫn trong giới hạn cho phép!?

Koyomi hiện tại đang khoác một chiếc áo khoác denim khá lớn.

Nhờ lớp vải cứng đó mà may thay, cảm giác ở cánh tay tôi chỉ hơi sần sùi. Hơi ấm của cậu ấy cũng không cảm nhận được nhiều...

Nếu vậy thì, có lẽ vẫn trong giới hạn cho phép. Dù mối quan hệ hiện tại là vậy, nhưng dính sát thế này chắc cũng được.

...May mà Koyomi mặc áo khoác.

Vì là áo khoác denim nên tôi mới chịu được, chứ nếu là áo thun chất liệu mềm thì tôi đã không chịu nổi rồi...

"A, máy bán vé kìa."

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, chúng tôi đã vào đến sảnh và Koyomi nói.

"Trước tiên, mua vé đã!"

Cùng lúc đó──cơ thể chúng tôi tự nhiên tách ra.

Cậu ấy cho tay vào túi xách, tìm ví rồi đi về phía máy bán vé.

"Haa..."

Nhìn theo bóng lưng cậu ấy, tôi thở dài một hơi thật sâu.

Tốt rồi. Tuy là tình cờ nhưng đã giữ được khoảng cách.

Không ngờ... cậu ấy lại dính sát vào nhanh đến thế.

Mà thôi, nếu việc dính sát là không ổn thì tôi chỉ cần tự nhiên gỡ tay ra là được.

Chỉ cần giữ khoảng cách một cách lịch thiệp là được, nhưng nói gì thì nói, tôi cũng thích Koyomi mà.

Hành xử đúng như lý tưởng cũng khó lắm.

...Phải cẩn thận thôi. Từ giờ phải chú ý để giữ được khoảng cách này...

Vừa nghĩ vậy, tôi vừa chỉ vào tấm biển chỉ dẫn trong sảnh.

"Đầu tiên... đi đến Tòa nhà Địa Cầu đi. Không phải Tòa nhà Nhật Bản, mà là Tòa nhà Địa Cầu đằng kia."

"Ừm, tớ hiểu rồi!"

Nói rồi, Koyomi gật đầu, sau đó,

"Mà này, hơi nóng nhỉ. Yoisho."

"...?"

──Cậu ấy cởi áo.

Koyomi thản nhiên cởi chiếc áo khoác denim và cất vào túi xách.

Để lộ ra chiếc áo tay dài mặc bên trong.

Và rồi, cứ thế──,

"Được rồi."

"...!??"

──Cậu ấy lại khoác tay tôi.

Koyomi trong bộ dạng áo thun chất liệu mềm mại lại một lần nữa khoác lấy tay tôi.

Lần này, tôi cảm nhận rõ ràng hơi ấm của cậu ấy. Cảm giác qua lớp vải.

Sự mềm mại chạm vào bắp tay──và mùi dầu gội thoang thoảng từ mái tóc cậu ấy.

"...!"

Toang rồi.

Cảm giác này, không còn nghi ngờ gì nữa, là một cú áp sát phạm quy.

Máu trong toàn thân tôi như sôi lên. Ý thức hoàn toàn bị hút về phía đó.

"Là phía có hóa thạch khủng long nhỉ."

Koyomi nói với vẻ mặt tỉnh bơ.

"Tớ có lẽ là lần đầu được thấy. Mong chờ ghê..."

...Tại sao?

Hoàn toàn bối rối, tôi sững sờ trước thái độ đó.

Tại sao Koyomi lại làm thế này...?

Đến mức áp sát như thế này, ngay cả khi cậu ấy còn là Akiha và Haruka cũng đâu có làm vậy.

Hay nói đúng hơn, dù có khoác tay đi nữa, cũng chưa bao giờ dính sát "chặt cứng" như thế này...

Rốt cuộc Koyomi đang... nghĩ gì vậy!?

***

──Được rồi! Bắt được rồi!

Tôi đã bắt chặt lấy cánh tay của Yano-kun một lần nữa!

Hơn nữa lần này, tôi còn đang mặc khá mỏng...

Tim đập thình thịch, tôi siết chặt tay mình.

Cảm nhận hơi ấm của cậu ấy qua da thịt, tôi vẫn giữ vẻ mặt tỉnh bơ và đi về phía Tòa nhà Địa Cầu.

"Tòa nhà ở đằng kia, nên mình ra ngoài một lần rồi đi..."

"Ừm, tớ hiểu rồi!"

──Ngay từ đầu, Yano-kun hôm nay đã có vẻ là lạ.

Tại sao nhỉ. Cảm giác như cậu ấy đang cố tránh tiếp xúc với tôi...

Gần đây cậu ấy vẫn luôn nhạt nhẽo, nhưng hôm nay còn hơn thế nữa. Khi đi bộ thì giữ khoảng cách nửa bước chân. Trên tàu điện, có vẻ như cậu ấy cũng cố tình ngồi cách ra một chút.

Thái độ không phải là xa cách, cũng không phải là lạnh lùng.

Thế nhưng, có một khoảng cách rõ ràng được đặt ra giữa chúng tôi...

Chuyện gì vậy nhỉ? Chẳng lẽ, cậu ấy đang có chuyện không vui...?

Tuy nhiên, khi đến Ueno thì tôi đã nhận ra. Tôi đã hiểu được ý đồ của Yano-kun.

Chẳng lẽ, cái này...,

──Lẽ nào... đây là ám hiệu "Cứ mạnh dạn lên đi!" sao!?

Vì đã để tôi phải cô đơn đến thế này, nên đây là ý bảo tôi hãy chủ động hơn nữa, phải không!?

...Thì ra là vậy. Nếu thế thì tôi hiểu rồi.

Ở Utaji và cả trước đó nữa, cậu ấy đã cố gắng hết sức vì tôi.

Cậu ấy đã làm những điều liều lĩnh, và chắc hẳn cũng đã trải qua rất nhiều vất vả.

Tôi còn đưa ra một yêu cầu vô lý như "Hãy chọn một trong hai, Akiha và Haruka?".

Ừm. Việc bị đòi hỏi như vậy cũng là đương nhiên thôi. Yêu cầu tôi phải thể hiện tình cảm của mình là hoàn toàn chính đáng.

Nếu vậy thì... tuy có hơi xấu hổ, nhưng tôi sẽ cố gắng.

Tôi sẽ dính chặt lấy Yano-kun!

Vừa đi về phía Bảo tàng Khoa học, tôi vừa âm thầm củng cố quyết tâm đó.

──Thế nên là.

Chúng tôi dính sát vào nhau, rời khỏi tòa nhà chính một lần rồi vào tòa nhà phụ là Tòa nhà Địa Cầu.

Nghe nói tòa nhà chính là Tòa nhà Nhật Bản, nhưng lượng trưng bày ở Tòa nhà Địa Cầu lại nhiều hơn hẳn.

"──Oa, đông người quá!"

"Ừ, mới buổi sáng mà..."

Vừa đi qua sảnh vào trong tòa nhà, chúng tôi vừa nói chuyện.

Quả nhiên, là một trong những bảo tàng hàng đầu cả nước nên bên trong rất đông đúc.

Đa số là những đứa trẻ từ tiểu học đến trung học cơ sở, có vẻ như đang đi tham quan ngoại khóa. Đứa nào đứa nấy đều có vẻ phấn khích, bồn chồn và đang nói chuyện với bạn bè xung quanh.

Và... một vài đứa trong số đó nhìn về phía chúng tôi rồi làm mặt "Ồ".

Sau đó, chúng còn cười toe toét và bắt đầu báo cáo cho bạn bè xung quanh.

"Tình tứ ghê." "Hai người kia dính nhau như sam ấy."

...Này, này! Đừng có trêu chứ!

Bên này cũng đang cố gắng lắm đấy!

Mà nói đúng hơn... bị nói như vậy, tôi lại càng ý thức về tình trạng của mình hơn.

Tôi siết chặt cánh tay Yano-kun hơn nữa.

Có lẽ trông giống như đang ôm cậu ấy vậy...

...Nhưng, nhưng mà, lần này như vậy là được rồi!

Bởi vì tôi muốn xác nhận tình cảm của hai đứa theo cách này!

"Đ, được rồi. Mình xem từ tầng một đi..."

Có lẽ cậu ấy cũng có chút ý thức, Yano-kun nói với giọng hơi bối rối.

"Xem từ tầng nào cũng được, nhưng trước hết là từ đây..."

"Ừm, tớ hiểu rồi."

Gật đầu, tôi làm theo lời cậu ấy.

Triển lãm à... Quả thực, tôi cũng có hứng thú.

Tôi thích bảo tàng, và ở Tokyo tôi cũng đã từng đi xem các triển lãm khác ngoài Bảo tàng Khoa học.

Nhưng mà, lần này không chỉ xem thôi, mà việc thân mật với Yano-kun cũng rất quan trọng.

Phải coi trọng cả hai, để hôm nay trở thành một ngày tốt đẹp.

Nghĩ vậy, tôi và cậu ấy đi về phía phòng trưng bày với một tâm trạng nhẹ nhõm.

Đó──đối với tôi, là một sự tính toán sai lầm lớn.

***

──Tòa nhà Địa Cầu.

Điểm nhấn của tầng một là "Navigator Lịch sử Trái đất".

Sau khi xem lịch sử của vũ trụ và sự tiến bộ của loài người trên một màn hình khổng lồ trong khoảng hai mươi phút.

"──Loài người..."

──Koyomi thì.

Koyomi, người đã chăm chú theo dõi──thì thầm với vẻ mặt vô cùng xúc động.

"Đúng vậy nhỉ... chúng ta đang đứng ở phía trước của một lịch sử dài đằng đẵng như thế này..."

Với ánh mắt xa xăm, cậu ấy suy ngẫm về lịch sử hơn mười tỷ năm.

Dù mới chỉ xem được một phần mười mấy của toàn bộ, chưa hết nửa tầng một, mà cậu ấy đã làm vẻ mặt như vừa xem xong một bộ phim bom tấn.

Giọng điệu cũng khá ủy mị. Nói cách khác, cậu ấy đã hoàn toàn chuyển sang chế độ Akiha.

Tôi rất hiểu cảm giác đó. Tôi cũng đã rất cảm động.

Trước lịch sử loài người được thể hiện bằng công nghệ mới nhất, tôi thậm chí còn hơi rưng rưng nước mắt.

Nhưng, không chỉ có vậy.

Trong lòng, tôi cũng đang cười thầm.

Bởi vì, khi tôi liếc mắt xuống──cánh tay tôi đã được thả ra.

Koyomi lúc nãy còn ôm chặt lấy tay tôi.

Tay cậu ấy đã rời khỏi tôi──và bây giờ đang nắm chặt quai túi xách!

──Đúng như tính toán!

Đây là một trong những lý do tôi chọn Bảo tàng Khoa học Quốc gia làm điểm đến cho buổi hẹn hò lần này.

Có rất nhiều địa điểm được đề xuất trước đó.

Có phương án đi Harajuku, Maihama, Shibuya, hoặc quay lại Odaiba nơi chúng tôi đã đến hai năm trước.

Thế nhưng, tôi đã chọn Ueno. Và trong đó là Bảo tàng Khoa học Quốc gia.

Lý do là──tôi cảm thấy có thể đánh lạc hướng được.

Vì lần này tôi phải tỏ ra chân thành, nên tôi muốn chọn một nơi có thể khiến tôi say mê để không quá chú ý đến Koyomi và làm điều gì không hay.

Ví dụ... nếu bây giờ mà đi mua sắm ở Harajuku, chắc tôi sẽ bồn chồn không yên khi thấy Koyomi thử đồ. Nếu đi Maihama, chắc tôi sẽ tim đập thình thịch khi thấy Koyomi chơi đùa với các nhân vật mascot.

Thế nhưng──nếu là Bảo tàng Khoa học. Nếu là Bảo tàng Khoa học với toàn những trưng bày kích thích sự ham học hỏi, tôi chắc chắn có thể giữ cho mình không quá chú ý đến Koyomi một cách vừa phải. Koyomi có vẻ cũng thích bảo tàng, nên chắc chắn cậu ấy sẽ vui. Nói cách khác, Bảo tàng Khoa học Quốc gia này là nơi mạnh nhất cả về công lẫn thủ.

Và trên thực tế,

"Quả nhiên, là một trong những bảo tàng hàng đầu cả nước..."

Vừa ra khỏi phòng Navigator Lịch sử Trái đất, Koyomi vừa lau khóe mắt.

"Mới bắt đầu mà đã thế này rồi..."

──Kế hoạch thành công.

Koyomi hoàn toàn bị cuốn hút bởi các khu trưng bày. Có vẻ như cậu ấy còn không nhận ra mình đã buông tay tôi ra.

"...A! Này này. Con cá voi kia, có khi nào là kích thước thật không!?"

Hơn nữa──khu trưng bày tiếp theo đã hiện ra trước mắt.

Con cá voi khổng lồ treo trên trần nhà khiến cậu ấy reo lên.

"Oa... có vẻ đúng là vậy thật."

Tiến lại gần đó, Koyomi nhìn vào bảng giải thích,

"Hee, cá nhà táng. Tớ cứ nghĩ trong các loài cá voi thì nó thuộc loại nhỏ, không ngờ lại to thế này..."

"Ừ. Tưởng tượng nó bơi trong biển chắc ngầu lắm."

"Ồ! Hơn nữa, bộ xương bên trong là thật đấy! Hee, người ta chôn xác nó trong cát để lấy xương ra à..."

Koyomi đọc phần giải thích với vẻ mặt tò mò.

Nhìn biểu cảm đó──tôi tin chắc.

Thế này... là tôi thắng rồi.

Nếu cứ tiếp tục xem các khu trưng bày với nhịp độ này, buổi hẹn hò hôm nay chắc chắn tôi có thể giữ vững lập trường cứng rắn của mình.

Quả thực, chúng tôi còn dự định ở cùng nhau đến chiều tối, nhưng Bảo tàng Khoa học rất rộng.

Nếu xem kỹ, có lẽ một ngày cũng không thể xem hết được.

Nói cách khác──buổi hẹn hò này.

Tôi sẽ giữ vững sự chân thành của mình, và đây là chiến thắng hoàn toàn của tôi!

Vừa thầm reo lên như vậy, tôi vừa đi theo sau Koyomi đang hướng đến khu trưng bày tiếp theo.

***

"──Xin lỗi đã để quý khách đợi lâu, đây là đĩa hamburger kỷ Jura ạ."

"A, vâng, của tôi ạ!"

"Tiếp theo là cơm hayashi ạ."

"Của tôi."

"Chúc quý khách ngon miệng."

Nhân viên mỉm cười cúi đầu rồi rời khỏi bàn.

Tôi cũng khẽ cúi đầu đáp lại, rồi,

"Trông ngon quá...!"

Tôi vui mừng reo lên trước đĩa thức ăn vừa được mang đến.

Đây là nhà hàng Museion trong Tòa nhà Địa Cầu. Sau khi xem xong tầng một và tiếp tục từ tầng hầm một đến tầng ba, chúng tôi quyết định ghé vào đây ăn trưa.

Đi bộ nhiều nên bụng tôi đói meo.

Dù hơi ngại trước mặt Yano-kun, nhưng tôi đã chọn món hamburger hình dấu chân khủng long đầy đặn. Yano-kun có vẻ cũng muốn ăn no, nên đã chọn một món ăn khá thịnh soạn.

"Mời mọi người ăn cơm!"

"Mời mọi người..."

"Ừm, ngon quá!"

Sau khi nói xong, tôi ăn một miếng──ừm, vị ngon hơn tôi tưởng.

Vị thịt đậm đà của miếng hamburger rất hợp với cái bụng đang cần nạp năng lượng của tôi, tôi nghĩ mình đã chọn đúng món.

Thế nhưng... lý do tôi chọn món ăn tinh nghịch "Đĩa hamburger kỷ Jura" này không chỉ vì nó đầy đặn.

"Khủng long... tuyệt thật đấy!"

Vừa cầm nĩa, tôi vừa nói trong sự phấn khích chưa nguôi.

"Có đủ loại từ lớn đến nhỏ, và có rất nhiều điều tớ không biết!"

──Tôi đã bị cuốn hút.

Tôi đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi những hóa thạch khủng long được trưng bày ở tầng hầm một.

Tôi đã từng xem phim về khủng long, và đã từng nghĩ rằng một ngày nào đó được tận mắt nhìn thấy chúng thì tốt biết mấy. Nhưng đó chỉ là một chút hứng thú mà thôi. Tôi không nghĩ mình là người am hiểu về chúng.

Tuy nhiên, từ những loài khủng long quen thuộc như Triceratops, Stegosaurus, Tyrannosaurus, đến những cái tên lần đầu tiên nghe thấy như Citipati hay Hypacrosaurus.

Nhìn những hóa thạch và bản sao của chúng, cùng với những lời giải thích──tôi đã bị chúng hút hồn.

Tôi đã say mê những sinh vật cổ đại và hệ sinh thái sống động của chúng.

Những sinh vật khổng lồ đã sống từ hàng trăm triệu năm trước...

Sự tò mò cứ thế trào dâng không ngừng, và có lẽ khi về nhà tôi sẽ còn tìm hiểu thêm nhiều điều nữa.

"Mà này, gần lối vào có cửa hàng lưu niệm đúng không!"

"Ừ. Lát nữa mình vào xem nhé."

"Ừm! Tớ muốn mua đồ lưu niệm khủng long. Biết đâu lại có hóa thạch được bán thì hay..."

──Nói qua nói lại như vậy.

Vừa ngây thơ nói chuyện──tôi vừa sực tỉnh.

"──Hả...!!"

Tôi... chẳng thân mật gì cả!

Không chỉ bây giờ. Mà cả lúc xem khủng long và cả trước đó nữa...

Không biết từ lúc nào──tôi đã ngừng dính lấy cậu ấy!

Bàng hoàng, tôi cố nhớ lại.

Chắc chắn... lúc đi về phía Tòa nhà Địa Cầu, tôi đã ôm chặt cánh tay Yano-kun.

Tôi nhớ là đã bắt đầu xem triển lãm như vậy, và tôi cũng nhớ vẻ mặt bối rối của Yano-kun.

Thế nhưng... từ lúc nào nhỉ. Tôi đã buông tay cậu ấy ra, và sau đó chỉ tập trung vào các khu trưng bày.

Tôi đã nhoài người qua lan can, cảm động trước những lời giải thích, và cứ thế tận hưởng bảo tàng một cách thuần túy.

"...Chết tiệt!"

Tức giận, tôi bất giác siết chặt chiếc nĩa.

Tôi đang làm gì thế này!

Hôm nay việc thân mật cũng là một mục tiêu quan trọng mà!

Hay nói đúng hơn, đó là mục đích chính của buổi hẹn hò!

Tại sao tôi lại đi tận hưởng bảo tàng một cách bình thường như thế này...?

"...Hử? Sao vậy?"

Có lẽ đã nhận ra vẻ lạ của tôi, Yano-kun nhìn sang.

"Trong đồ ăn có gì lạ à?"

"A, không phải vậy, nhưng mà..."

"Vậy à."

Cậu ấy gật đầu với vẻ mặt thản nhiên, rồi tiếp tục ăn cơm hayashi.

...Chẳng lẽ, đây cũng là cậu ấy cố tình?

"Trước những khu trưng bày hấp dẫn thế này, liệu cậu có thể thân mật được không...?"

"Để xem sự nghiêm túc của Koyomi đến đâu nào..."

Là một thử thách mà Yano-kun đặt ra sao...!?

Nếu vậy thì... chết rồi. Tôi đã dễ dàng rơi vào cái bẫy mà cậu ấy giăng ra.

Không ngờ Yano-kun lại suy nghĩ đến mức đó để quyết định địa điểm hẹn hò...

Nếu đã vậy... chỉ còn cách vực dậy từ đây thôi!

Từ bây giờ phải từ từ nâng dần mức độ thân mật lên, và phải nhanh chóng quay lại mức độ dính sát như lúc mới vào cửa!

Suy nghĩ một chút, tôi xác nhận những thứ xung quanh, rồi,

"...Yano-kun?"

Tôi rụt rè bắt chuyện.

"Miếng hamburger này, ngon thật sự luôn đó."

Nói rồi, tôi chỉ vào miếng hamburger trên đĩa của mình.

"Lúc đầu tớ cứ nghĩ nó là món cho trẻ con, nhưng vị thịt rất đậm đà."

"Hee, hay nhỉ. Nghe nói nhà hàng này do một quán ăn lâu đời ở Ueno điều hành, nên chắc họ cũng chú trọng vào hương vị lắm."

"Ừm, vậy nên là,"

Gật đầu, tôi dùng nĩa xiên một miếng hamburger.

Rồi, tôi từ từ đưa nó về phía cậu ấy,

"Cậu ăn thử một miếng... nhé?"

Tôi hỏi.

Hơn nữa,

"Là miếng tớ đang ăn dở... nếu cậu không ngại."

Tôi cố tình nói thêm như vậy──.

──Hôn gián tiếp.

Thứ tôi đang nhắm đến là nụ hôn gián tiếp, một chủ đề đã được nhắc đến vài lần giữa chúng tôi.

4c72f656-3327-45c2-a897-84ddfa0924c6.jpg

Tôi sẽ tung một cú đấm nhẹ vào cậu ấy, khiến cậu ấy bối rối.

Vì thế──tôi đã cố tình đưa miếng hamburger đã cắn dở.

Tất nhiên, hiệu quả chắc sẽ không bằng việc dính sát hay thân mật thật sự.

Chuyện như thế này, có lẽ chỉ khiến học sinh tiểu học hay trung học cơ sở thực sự rung động thôi.

Thế nhưng, đến lúc này, tôi đã quá mải mê với các khu trưng bày, và không khí cặp đôi đã hoàn toàn biến mất.

Vì vậy, trước tiên tôi muốn bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt như thế này để lấy lại nhịp độ của mình.

"...Ủa, cậu không ăn à?"

Không hiểu sao, Yano-kun lại đơ người ra, tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy.

Chắc chắn... đối với cậu ấy mà nói.

Đối với cậu ấy, người đang đặt ra thử thách cho tôi, chắc hẳn không thể dễ dàng đồng ý được.

Vì vậy, tôi thay đổi một chút,

"...Chắc là, cậu không thích à?"

Tôi làm vẻ mặt buồn bã và hỏi cậu ấy.

"Cậu... không muốn... hôn gián tiếp với tớ à?"

***

──Làm gì có chuyện tôi ghét.

Chuyện ghét miếng hamburger Koyomi đang ăn dở, tuyệt đối không có.

"À không, không phải thế..."

Tôi lúng túng đáp, nhưng chẳng thể thốt nên lời.

Hôn gián tiếp... thật quá giới hạn.

Đối với một buổi hẹn hò trong sáng của hai người chưa chính thức yêu nhau, hành động này có phần trơ trẽn.

Với một người luôn muốn giữ mình tuyệt đối đàng hoàng như tôi, việc này nằm ngoài phạm vi cho phép.

Thế nhưng,

"Vậy tại sao cậu lại không ăn...?"

Koyomi lại hỏi xoáy vào.

"Yano-kun, cậu đâu có ghét hamburger đúng không? Chúng ta đã cùng nhau đến tiệm hamburger bao nhiêu lần rồi mà..."

──Tôi không thể nào thú nhận rằng mình muốn có một buổi hẹn hò trong sạch được.

Tôi thực sự muốn Koyomi nghĩ rằng tôi là một chàng trai chân thành.

Ngược lại, nếu để lộ ra mục tiêu của mình là "thể hiện sự chân thành",

"Thế nghĩa là, thật ra cậu đang thèm muốn làm mấy chuyện bậy bạ lắm đúng không?"

"Yano-kun, thì ra cậu chỉ nhắm đến cơ thể của tớ thôi nhỉ..."

Có khả năng cô ấy sẽ nghĩ như vậy...!

Thế thì gay to! Tôi tuyệt đối không muốn bị nghĩ như thế!

Vậy thì, phải làm sao đây?

Phải nói gì để thoát khỏi tình cảnh này bây giờ...?

"Này... cậu không ăn thật à?"

──Bất chợt, miếng hamburger đập vào mắt tôi.

Miếng hamburger nhỏ nhắn đang được xiên trên chiếc nĩa của Koyomi.

Dù cô ấy đã cắn một miếng làm nó mất đi hình dạng, nhưng có lẽ ban đầu nó được tạo hình dấu chân khủng long.

Ngay lúc đó──tôi nảy ra một ý.

Hình dạng của nó đã cho tôi một ý tưởng──.

"...À xin lỗi, tớ chỉ hơi để ý chút thôi."

Tôi đáp lại cô ấy với vẻ mặt thản nhiên.

Và rồi──,

"Cái dấu chân này──không biết được làm theo mẫu dấu chân của loài khủng long nào nhỉ."

"À, ừm..."

Với vẻ mặt như muốn nói "chuyện chỉ có thế thôi à", Koyomi nhìn miếng hamburger.

"Chắc là Tyrannosaurus chứ nhỉ? Có ba ngón, móng lại còn nhọn nữa..."

"Đúng vậy, ban đầu tớ cũng nghĩ thế."

Tôi rướn người về phía trước và nói tiếp.

"Nhưng tên của thực đơn này là 'Đĩa Hamburger kỷ Jura' mà đúng không? Tyrannosaurus sống ở thời nào?"

"Ừm thì..."

Koyomi lấy điện thoại từ trong túi ra, nhanh chóng tìm kiếm gì đó,

"...Ở đây ghi là kỷ Phấn trắng!"

"Chính xác, vậy nên đó không phải là Tyrannosaurus!"

"Hả. Vậy thì là khủng long gì nhỉ..."

Vừa nói, Koyomi vừa bắt đầu suy nghĩ với vẻ mặt nghiêm túc.

"Để tớ tra thử xem."

Rồi, cô ấy ăn nốt miếng hamburger một cách vô thức và bắt đầu lạch cạch tìm kiếm trên điện thoại.

"Chắc là một loài khủng long ăn thịt lớn rồi. Allosaurus... à, nhưng hình dạng dấu chân lại khác một cách đáng ngạc nhiên..."

──Đúng như tính toán!

Nhìn Koyomi đang mải mê tìm kiếm, tôi lại một lần nữa thầm đắc chí.

Đúng như tôi mong đợi... đã có thể chuyển sự chú ý của cô ấy từ tôi sang khủng long!

...Việc Koyomi lại hứng thú với khủng long, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy sẽ hào hứng như một đứa trẻ tiểu học trước những hóa thạch khổng lồ.

Nhưng lần này, tôi đã tận dụng tốt sự phát triển ngoài dự kiến đó.

Thật may là Koyomi, trông vậy mà lại là một otaku chính hiệu, luôn hết mình với những gì mình thích...

"...Ừm, không có cái nào khớp hoàn toàn cả."

Trước mặt tôi, Koyomi nhíu mày tay vẫn cầm điện thoại.

"Mấy loài khủng long ăn thịt cỡ nhỏ thì có cảm giác mảnh mai hơn. Hay là, có khi nào gần với mấy loài như thằn lằn cổ dài không nhỉ?"

"Nếu được thì, chúng ta thử hỏi nhân viên bảo tàng xem sao."

Tôi cũng đã ăn xong phần cơm Hayashi của mình và chỉ tay về phía lối ra của quán ăn.

"Vừa nãy tớ thấy có người đi quanh đó. Thử hỏi họ xem."

"Ừm!"

Gật đầu một cách đầy năng lượng, Koyomi lại nhìn xuống đĩa của mình.

"Phải ăn nhanh lên mới được!"

Nói rồi, cô ấy cầm nĩa lên và tiếp tục bữa ăn của mình một cách ngon lành──.

***

"──Người Minatogawa... Ồ, được tìm thấy ở Okinawa à."

Sau khi xem xong Tòa nhà Toàn cầu, chúng tôi đến Tòa nhà Nhật Bản.

Tại khu trưng bày "Người Nhật và Thiên nhiên" ở phía bắc tầng hai──.

"Ahaha, nhìn mặt ông bố này! Bố tớ ở nhà cũng hay có biểu cảm này lắm. Từ xa xưa, con người đã như thế này rồi nhỉ..."

Trước những bức tượng kích thước thật mô phỏng các gia đình từ thời nguyên thủy đến cận đại.

Tôi, người đang mải mê ngắm nhìn từng người một trong số họ──,

"...Hả!"

Ngay lúc đó──tôi đã choàng tỉnh.

Lại nữa... mình lại quên mất rồi!

Tôi... lại quên béng mất chuyện thân mật với Yano-kun rồi!

"Grừ..."

Tôi bất giác cắn môi vì bực bội.

Thật là một sai lầm chết người! Không chỉ một mà đến hai lần bị sức hấp dẫn của Bảo tàng Khoa học Quốc gia mê hoặc!

Lại có thể quên mất mục đích chính mà mải mê với những vật trưng bày trước mắt thế này...!

Vừa cố giữ vẻ bình tĩnh, tôi vừa liếc nhìn Yano-kun bên cạnh.

"Ừa, đúng thật."

Yano-kun vừa nói với vẻ mặt vô tư, vừa ngắm nhìn bức tượng.

"Nhìn thế này mới thấy rõ là cuộc sống của con người không hề thay đổi nhỉ..."

...Đúng là, những thứ trước mắt thật sự rất hấp dẫn.

Bức tượng gia đình của người Minatogawa, những người thời kỳ đồ đá cũ được tìm thấy ở Okinawa.

Hình ảnh ông bố đã cố gắng bắt được một con gà nước Yanbaru và bà mẹ năng động đã kiếm được hoa quả và ốc xà cừ. Biểu cảm cười gượng của ông bố thật thú vị, dường như có thể thấy được mối quan hệ của cặp vợ chồng này, khiến tôi bất giác đồng cảm với những con người của mấy vạn năm trước.

...Nhưng mà!

Điều quan trọng bây giờ là Yano-kun đang ở ngay trước mắt! Là việc phải rút ngắn khoảng cách với cậu ấy!

Vậy mà, tôi đang làm gì thế này...

Bị lòng ham hiểu biết cuốn đi, rồi lại đắm chìm trong dòng chảy của lịch sử...

"...Ngu ghê."

Trải qua một ngày hôm nay, tôi đã hiểu ra một điều.

Không thể cứ làm những việc nửa vời mãi được.

Nào là khoác tay, nào là hôn gián tiếp, chỉ từng đó thôi thì không đủ.

Hơn nữa, nếu cứ vin vào một cớ nào đó, hay giả vờ tình cờ... thì sẽ chẳng thể tiến thêm được một milimet nào cả.

Phải thể hiện rõ ràng──ý muốn của tôi.

Vì vậy──,

"...Này, Yano-kun."

Vừa nói, tôi vừa nắm lấy vạt áo của cậu ấy.

Và rồi──tôi đi ra ngoài phòng trưng bày.

Hướng về phía cầu thang vắng người.

"Ơ, c-có chuyện gì vậy..."

Yano-kun ngạc nhiên hỏi nhưng tôi không trả lời.

Tôi cứ thế đi thẳng, xuống một đoạn cầu thang và dừng lại ở một góc hành lang vắng vẻ.

Yano-kun đứng đối diện với tôi. Vẻ mặt cậu ấy... đầy bối rối.

Tim tôi cũng bắt đầu đập thình thịch.

Tại đó──tôi hít một hơi thật sâu.

Sau khi hít vào lồng ngực bầu không khí mát lạnh của bảo tàng... tôi nhắm mắt lại.

Rồi, tôi khẽ ngẩng mặt lên phía cậu ấy,

"...Ưm..."

Tôi khẽ cất lên một tiếng như vậy.

──Làm đến mức này, chắc cậu ấy cũng hiểu ra rồi.

Bị bạn gái dẫn đến một nơi vắng người.

Trên hết, cô ấy còn nhắm mắt và hướng mặt về phía mình.

Hàm ý của hành động này chính là "em muốn được hôn".

Tình huống này mang "ý nghĩa đó", chắc chắn ai cũng hiểu.

Huống hồ... một người nhạy bén như Yano-kun không thể nào không nhận ra.

Hơn nữa, ở đây cũng chẳng có vật trưng bày nào cả.

Cũng không thể lái câu chuyện sang hướng khác được... đã không còn đường thoát nữa rồi.

──Từ lúc nãy đến giờ, tim tôi cứ đập thình thịch.

Mặt nóng ran, lòng bàn tay rịn mồ hôi.

Nghĩ lại thì... đã bao lâu rồi tôi chưa làm những chuyện như thế này với Yano-kun nhỉ?

Trên đường đến Utaro? Hay là ở khách sạn tại Shin-Hakodate-Hokuto...?

Nhớ lại đêm đó, tim tôi lại một lần nữa loạn nhịp.

Tôi, trong lòng bồn chồn không yên, chờ đợi hành động của cậu ấy──.

***

──Quá ư là lộ liễu.

Rõ ràng đến mức không thể chối cãi được nữa──tôi đang bị đòi một nụ hôn.

"...!"

Tại sao chứ!

Tại sao chúng tôi chưa hẹn hò mà hôm nay Koyomi lại muốn làm những chuyện như thế này!

Cô ấy đang thử tôi ư!? Nhưng có cần phải dai dẳng đến thế không!?

Hay là, có lý do nào khác...?

Tôi không biết, vì không biết... nên tôi phản xạ nhìn quanh.

Tôi đảo mắt tìm kiếm xem có thứ gì có thể đánh lạc hướng Koyomi lần nữa không.

Nhưng... không có.

Chúng tôi đang ở giữa cầu thang. Một lối đi đơn thuần nằm ở một nơi khuất.

Ở đây, chẳng có gì có thể thu hút sự chú ý của Koyomi cả...

"..."

Theo phản xạ, tôi lại đưa mắt nhìn Koyomi.

Đôi mắt nhắm hờ. Hàng mi dài đổ bóng trên gò má.

Gò má trong veo và đôi môi mỏng ẩm ướt. Sắc hồng của nó... khiến tôi nuốt nước bọt ừng ực.

──Tất nhiên là tôi cũng muốn làm vậy rồi.

Tôi đã luôn thích Koyomi.

Từ lần đầu gặp gỡ vào ngày khai giảng năm lớp mười một, tôi đã thích cô ấy.

Vì vậy──ham muốn đang thôi thúc tôi lúc này.

Cảm giác muốn chạm vào Koyomi, dường như sắp vỡ tung trong tôi.

Dù vậy,

"...Grừ."

Tôi nghiến răng, cố gắng kìm nén bản thân.

Chính vì thế──tôi mới muốn thành thật!

Tôi muốn Koyomi, người đã chịu quá nhiều tổn thương, được hạnh phúc.

Với tư cách là người yêu, tôi không muốn làm cô ấy bất an hay khó chịu.

Nếu vậy thì thứ tự thực sự rất quan trọng, và nếu cứ để cảm xúc cuốn đi thì chẳng khác nào tôi đang xem nhẹ Koyomi. Tôi tuyệt đối không muốn làm điều đó.

Vì vậy, tôi vắt óc suy nghĩ đến mức muốn cháy cả não, cố gắng hết sức để kìm nén ham muốn của mình,

"...Quay lại thôi."

Tôi nói với Koyomi như vậy.

"Những chuyện như thế này, tạm thời dừng lại đã... chúng ta quay lại phòng trưng bày thôi."

Tôi đã không còn có thể che giấu hay viện ra bất kỳ lý do nào nữa.

Một lời nói thẳng thừng đến không thể hơn. Bây giờ, tôi chỉ có thể nói như vậy.

Có lẽ bất ngờ trước lời nói của tôi. Koyomi mở bừng mắt, nhìn tôi bằng đôi mắt to tròn──.

***

"...Ừm, đúng vậy nhỉ."

Trước lời nói của Yano-kun, tôi khẽ gật đầu.

"Xin lỗi nhé, đã làm chuyện kỳ quặc..."

──Bị từ chối mất rồi.

Bị Yano-kun──từ chối một nụ hôn một cách rõ ràng.

"Không, tớ mới là người phải xin lỗi..."

"Không đâu..."

"..." "..."

Chúng tôi lững thững đi về phía phòng trưng bày trong im lặng.

Trong đầu tôi, những nghi vấn và nỗi buồn cứ xoay vòng.

Tại sao, cậu ấy lại cố gắng né tránh đến vậy?

Tại sao hôm nay Yano-kun lại từ chối những hành động thân mật?

Ban đầu, tôi đã nghĩ rằng cậu ấy đang đặt ra thử thách.

"Hãy đến và thân mật với tớ nhiều hơn nữa đi!"

Tôi đã đinh ninh rằng đó là một kiểu thể hiện tình yêu.

Chuyện vừa rồi, tôi cũng tự nhận thức được là mình đã hơi quá đà.

Hôn nhau trong bảo tàng, có thể sẽ làm phiền những vị khách khác.

Phản ứng của Yano-kun, tôi nghĩ cũng là điều bình thường.

Nhưng mà...,

"...Ồ, tiêu bản gấu nâu."

Tại phòng trưng bày tiếp theo. Yano-kun lên tiếng trước những vật trưng bày đang xếp hàng.

"Nếu gặp con này trong núi thì chắc chỉ còn nước cầu nguyện thôi nhỉ."

Có lẽ nào... không phải như vậy?

Yano-kun không phải vì nghĩ như thế mà muốn giữ khoảng cách đâu...?

Lý do để xa lánh người mình đang hẹn hò. Lý do để từ chối những hành động thân mật với bạn gái.

...Lý do mà tôi có thể nghĩ ra lúc này, chỉ có một.

Nếu đã vậy thì, dù có nghĩ thế nào đi nữa cũng chỉ có thể là "chuyện đó" mà thôi...

"..."

Tôi không nói được lời nào, chỉ lẳng lặng đi theo sau cậu ấy──.

***

──Hồ Shinobazu.

Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên tôi đến đây.

"Hể. Một nơi thật yên tĩnh..."

Sau khi xem xong Bảo tàng Khoa học Quốc gia. Sau khi mua quà lưu niệm ở cửa hàng của bảo tàng.

Chúng tôi đã đến địa điểm cuối cùng trong ngày hôm nay, hồ Shinobazu.

"Có vẻ như có thể đi thuyền cho thuê... và kia là đền Bentendo."

Mặt trời đã ngả bóng về phía tây, toàn bộ khung cảnh đang dần nhuốm màu cam.

Sự tương phản giữa hồ nước mang lại cảm giác tự nhiên, bầu trời quang đãng và những tòa nhà cao tầng phía xa thật thú vị.

Một lần nữa, tôi lại suy ngẫm về dòng thời gian dài đã trôi qua ở Tokyo này, và cả những điều vẫn không hề thay đổi.

...Tôi bắt đầu cảm thấy hồi hộp.

Khi đến phần cuối của buổi hẹn hò này, phần quan trọng nhất đối với tôi, tôi bắt đầu cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Theo đúng kế hoạch, tôi sẽ tỏ tình ngay bây giờ.

Một lần nữa, tôi sẽ bày tỏ tình cảm của mình.

Sau đó, tôi sẽ nói rõ ràng rằng tôi muốn chúng tôi trở thành một cặp──.

Nhưng... tôi liếc nhìn Koyomi.

Cô ấy đang lẳng lặng đi theo sau tôi khoảng một mét...

Kể từ khi tôi lảng tránh nụ hôn, Koyomi cứ như vậy suốt.

Im lặng, ít nói, và cũng không còn cố gắng thân mật nữa.

Ngay cả ánh mắt hướng về các vật trưng bày cũng có vẻ lơ đãng.

Vẻ mặt cô ấy buồn bã, trông không khác gì một người đang bị tổn thương sâu sắc,

"..."

...Tôi nhận ra rằng có lẽ mình đã thất bại.

Việc tôi liên tục né tránh những hành động thân mật của Koyomi, có lẽ là một sai lầm.

Tôi muốn thành thật, muốn trân trọng Koyomi. Tôi đã kiềm chế, là vì điều đó.

Thế nhưng──Koyomi lại chẳng còn chút sức sống nào.

Vẻ mặt cô ấy trông vô cùng chán nản──.

Thái độ của tôi ngày hôm nay... có thực sự đúng đắn không.

Lẽ ra tôi nên đối xử với Koyomi theo một cách khác thì hơn...?

──Chúng tôi đi về phía đền Bentendo.

Rẽ trái trước chính điện, chúng tôi đến một không gian có thể nhìn ra hồ.

Tôi nhìn quanh... không thấy bóng người nào. Nếu muốn nói chuyện, đây là nơi thích hợp.

"...Cảm ơn cậu nhé, vì hôm nay."

Quay lại nhìn Koyomi, tôi cố gắng mỉm cười với cô ấy.

"Tớ rất vui vì đã được ở bên cậu sau một thời gian dài. Bảo tàng cũng rất vui..."

"...Ừm."

Koyomi vẫn kiệm lời như cũ, gật đầu nói.

"Tớ cũng rất vui..."

"Mong là chúng ta có thể đến đây lần nữa. Tòa nhà Nhật Bản chúng ta xem hơi vội."

"...Đúng vậy nhỉ."

Koyomi vẫn không có chút sức sống nào.

Nhưng──lùi bước lúc này cũng không hay.

Quyết tâm ban đầu, nên được giữ vững đến cùng.

Theo kế hoạch, tôi sẽ tỏ tình với Koyomi một lần nữa──.

"...Này, Koyomi."

Sau khi hắng giọng một tiếng, tôi gọi cô ấy.

"Hôm nay, thật ra... tớ có chuyện muốn nói."

"...!"

Koyomi đột ngột ngẩng mặt lên.

Sau khi nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên───không hiểu sao mặt cô ấy lại nhăn lại,

"...Đúng vậy nhỉ."

Cô ấy nói với vẻ mặt như khóc như cười.

"Sẽ thành ra thế này mà..."

...Thế này?

Tôi không hiểu. Tôi không hiểu Koyomi đang muốn nói đến điều gì.

Dù vậy, tôi vẫn nắm chặt tay và tiếp tục nói.

"Chuyện đó... tớ muốn cậu nghe lại một lần nữa."

Nói rồi, tôi đối mặt với Koyomi.

Hít một hơi thật sâu, sắp xếp lại lời nói trong đầu,

"Hẹn hò như thế này, tớ đã nhận ra rõ ràng tình cảm của mình. Tớ, với Koyomi──"

"──Cậu muốn chia tay chứ gì!?"

Koyomi──hét lên như vậy.

Với vẻ mặt như sắp khóc, Koyomi trừng mắt nhìn tôi và hét lên.

"Yano-kun... cậu không còn thích tớ nữa! Nên cậu muốn chia tay đúng không!?"

"...Hả?"

Trước những lời đó──tôi bất giác ngẩn người ra.

Muốn chia tay? Không còn thích nữa? Koyomi, đang nói gì vậy...?

Mà khoan──chúng tôi, có hẹn hò đâu chứ...?

***

"Ch-chờ một chút!"

──Trước lời nói của tôi.

Trước lời chất vấn "Cậu muốn chia tay chứ gì?" của tôi, Yano-kun lộ vẻ bối rối.

"Koyomi... cậu đang nói gì vậy? Muốn chia tay? Tớ không hiểu gì cả..."

"Sao lại không hiểu được chứ!"

Tôi vừa bật khóc nức nở vừa phản bác lại cậu ấy.

"Vì... ngoài lý do đó ra thì còn có thể là gì được nữa! Cậu đã né tránh tớ như thế, rồi lại muốn nói chuyện như thế này thì chỉ có thể là!"

"K-không không không!"

Có lẽ cậu ấy đã bị bất ngờ trước sự giận dữ của tôi.

Lời đáp lại của Yano-kun cũng trở nên vô cùng mạnh mẽ.

"Thì đương nhiên là phải né rồi! Bị cậu bám dính như thế!"

"Tại sao chứ! Có sao đâu!"

"Sao lại không sao!"

"Đấy thấy chưa! Cậu không thích tớ nữa rồi──"

"──Tớ thích cậu! Đương nhiên là thích rồi. Nhưng làm những chuyện như thế bây giờ thì──"

"──Có gì không được!? Tại sao lại không được──"

Chúng tôi đã cãi nhau.

Hoàn toàn trở thành một cuộc tranh cãi mà cả hai đều hét lớn vào mặt nhau.

"──Không, bình thường là không được rồi! Tớ không muốn Koyomi làm những chuyện như thế──"

"──Đương nhiên là tớ muốn rồi! Tớ cũng──"

Tiếng của chúng tôi vang vọng khắp hồ Shinobazu.

Những người đang ở gần chính điện nhìn về phía chúng tôi.

Nhưng──chúng tôi không thể dừng lại.

Và rồi──,

"──Có gì không được thì cậu phải biết chứ, Koyomi! Vì chúng ta──"

"──Tớ không biết! Vì chúng ta──"

"──Chưa hẹn hò mà!"

"──Đang hẹn hò mà!"

"...Hả?"

"...Hả?"

──Sự im lặng bao trùm giữa hai chúng tôi.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, một con quạ kêu lên một tiếng ngớ ngẩn rồi bay đi.

"Không không, chúng ta bây giờ, không phải là người yêu của nhau đúng không?"

"Đùa à, là người yêu chứ?"

"Hả...?"

"Hả...?"

Chưa hẹn hò? Chúng tôi...?

Cậu ấy đang nói gì vậy? Điều đó, có nghĩa là gì...?

Đã bao lâu... trôi qua rồi nhỉ.

Sau khi cả hai im lặng trong khoảng mười giây theo cảm nhận của tôi,

"...Đúng là"

Yano-kun, rụt rè lên tiếng.

"Tớ đã nói là thích Koyomi. Trên sân thượng của trường tiểu học ở Utaro, tớ đã nói là thích cậu... nhưng chúng ta, chưa hẹn hò, đúng không?"

"Tớ thì... được cậu ấy nói thích. Tớ cũng đã nói là rất thích cậu, nên tớ nghĩ là chúng ta đang hẹn hò rồi."

Tôi đã đinh ninh rằng đó là điều hiển nhiên.

Đúng là, tôi không được ngỏ lời hẹn hò một cách rõ ràng... nhưng vì đã có rất nhiều chuyện xảy ra trước đó, nên tôi nghĩ chúng tôi đã là người yêu rồi. Đã hẹn hò rồi chứ...

Mà khoan, từ lúc quay lại Nishi-Ogi đến giờ, tôi vẫn luôn nghĩ như vậy mà...

"À, nhưng... tớ nghĩ là phải nói rõ ràng chuyện đó!"

Yano-kun nhấn mạnh với giọng quả quyết.

"Chuyện hẹn hò này nọ, phải nói chuyện rõ ràng với nhau, không thể để nó mơ hồ được..."

Những lời nói rất ra dáng Yano-kun đó, khiến tôi có chút rung động.

Ngay cả trong những lúc thế này, Yano-kun vẫn là Yano-kun.

Và rồi, cậu ấy nói, có phần ấp úng hơn lúc nãy,

"Tớ né tránh và giữ khoảng cách, là vì tớ muốn thành thật..."

"Là vì vậy sao!?"

──Tôi đã hét lớn.

Một lần nữa, những người ở gần chính điện lại nhìn về phía chúng tôi.

"Tớ cứ nghĩ là cậu ghét việc tớ thân mật một cách kỳ lạ, nhưng đó là lý do à!?"

"Ừm. Vì tớ nghĩ là chưa hẹn hò mà đã thân mật thì không hay cho lắm..."

...Thì ra, là vậy.

Không phải là cậu ấy ghét tôi hay gì cả.

Chỉ là cậu ấy nghĩ rằng chúng tôi chưa hẹn hò, và muốn mọi chuyện được rõ ràng mà thôi...

"...À, ngược lại, tớ thì!"

Ngẩng mặt lên, tôi cũng bộc bạch với Yano-kun.

"Tớ lại nghĩ là vì chúng ta đang hẹn hò, nên phải làm những chuyện giống một cặp đôi hơn. Thấy không, từ lúc về Nishi-Ogi chúng ta chẳng làm gì giống một cặp đôi cả. Tớ lo là nếu lần này không thân mật, khoảng cách giữa chúng ta sẽ xa dần. Nên tớ đã nghĩ là phải bám dính lấy cậu, phải làm này làm nọ..."

"...Thì ra là vậy."

Dường như cuối cùng cũng đã hiểu ra nguyên nhân.

Yano-kun ngước nhìn lên trời và thở ra một hơi thật sâu.

"Thì ra là... như vậy."

Với tâm trạng y hệt cậu ấy, tôi cũng lơ đãng nhìn lên trên.

Một buổi chiều tháng Tư. Bầu trời đang dần chuyển từ màu cam sang màu xanh thẫm.

Những đám mây trôi lững lờ có màu vàng rực rỡ, cơn gió thổi qua vẫn còn chút ấm áp... tôi thở ra một hơi.

──Yano-kun, đã nghĩ rằng chúng tôi chưa hẹn hò.

Vì vậy, cậu ấy đã cẩn thận để không thân mật với tôi.

──Tôi, đã nghĩ rằng chúng tôi đang hẹn hò.

Vì vậy, tôi đã tự tạo áp lực cho mình rằng phải thân mật với cậu ấy.

Bắt nguồn từ sự hiểu lầm đó... mà hôm nay, chúng tôi đã không hiểu nhau suốt cả một ngày.

"...Xin lỗi, đã đối xử lạnh nhạt với cậu."

Yano-kun nói với giọng nghiêm túc.

"Bị người mình nghĩ là bạn trai từ chối như thế, chắc cậu tổn thương lắm nhỉ..."

"T-tớ mới là người phải xin lỗi!"

Vội vàng, tôi cũng đáp lại cậu ấy.

"Yano-kun cũng khó xử lắm đúng không. Bị tớ ép buộc thân mật như thế..."

Nói đến đó──bất chợt, tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Aaaa~. Tôi, thật sự đã làm cái quái gì vậy chứ...

Một mình tự biên tự diễn, ép buộc ôm ấp rồi đòi hôn.

Aaa, mặt nóng quá. Từ giờ phải làm mặt nào để nói chuyện với Yano-kun đây...

"...Chúng ta, đã làm gì vậy nhỉ."

Yano-kun vừa nói vừa cười,

Nhìn kỹ thì, mặt cậu ấy cũng đang đỏ bừng lên vì ngượng,

"Cả hai đứa mình đều hiểu lầm, rồi cứ thế tự làm khó nhau nhỉ."

"...Ufufu, đúng thật nhỉ."

Tôi cũng bị lây, bất giác bật cười.

"Cả tớ và Yano-kun, đều hơi ngốc quá rồi."

"Đúng thật. Không biết có ổn không nữa, năm nay còn phải thi đại học."

"Đúng đó. Tương lai thật đáng lo ngại."

Hai chúng tôi cùng nhau cười một lúc.

Hôm nay, trong lúc tham quan Bảo tàng Khoa học Quốc gia, hai chúng tôi đã liên tục không hiểu ý nhau...

Tôi đã lo lắng, đã buồn bã, nhưng nếu có thể kết thúc bằng một nụ cười như thế này thì cũng không tệ, tôi nghĩ vậy.

Thực tế, toàn là những chuyện vui.

Tôi đã mải mê với những vật trưng bày, đã hứng thú với khủng long, và đã có thể dành thời gian bên cạnh Yano-kun.

Bây giờ khi mọi nghi vấn đã được giải tỏa, tất cả đều trở thành chuyện cười và là những kỷ niệm đẹp.

"...A, vậy thì."

Ngay lúc đó, tôi chợt nảy ra một ý và nói với Yano-kun.

Kết thúc của ngày hôm nay. Tôi đưa ra cho cậu ấy một lời đề nghị phù hợp với cuối buổi hẹn hò này.

"Từ bây giờ, chúng ta hãy hẹn hò một cách nghiêm túc đi."

"Từ bây giờ?"

"Ừm. Tớ cũng thấy, sau khi được cậu nói thì mới nhận ra là mọi chuyện còn đang dang dở. Chúng ta hãy làm rõ mối quan hệ của cả hai đi."

"...Ừm, có lẽ thế sẽ tốt hơn."

Dường như đã bị thuyết phục, Yano-kun gật đầu.

Và rồi, sau khi hít một hơi thật sâu, cậu ấy đối mặt thẳng với tôi.

"──Tớ thích cậu, hẹn hò với tớ nhé."

Giọng nói rõ ràng của cậu ấy.

Dù đã biết là sẽ được nghe những lời này, nhưng lồng ngực tôi vẫn nở một niềm vui rạng rỡ.

Với hơi ấm vừa nhen nhóm, tôi khẽ mỉm cười,

"──Tớ cũng thích cậu."

Tôi đáp lại cậu ấy.

"Mong được cậu giúp đỡ..."

──Trên đầu chúng tôi, một chú chim bay lượn qua như để chúc phúc.

Vừa dõi theo nó bằng một bên mắt... tôi lại nghĩ.

Con quạ đó, đứa trẻ đã dõi theo tôi và Yano-kun, cũng là hậu duệ của loài khủng long đã tuyệt chủng từ sáu mươi lăm triệu năm trước.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận