Omae no Gohoushi wa Sono...
Kisetsu Morita Ozaki Hiroki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07

Chương 4

0 Bình luận - Độ dài: 10,906 từ - Cập nhật:

"Về nhà thôi, mọi người!"

Cả nhóm được dẫn đến một chiếc bàn và ngồi vào chỗ.

Người của cựu đế quốc ngồi phía cửa sổ, đối diện là người của Thần Thánh Huyết Tộc Đế Quốc.

Vương Hoa ngồi ở vị trí trung tâm, hai bên là Alphonsina và Ryota. Bên phải Alphonsina là Kokoko, bên trái Ryota là Sasara. Vì vị trí bàn, Tamaki phải ngồi ở một bàn khác cách xa.

Phía Thần Thánh Huyết Tộc Đế Quốc, Hoàng đế Shiren cũng ngồi ở vị trí trung tâm, hai bên là Đại Giám mục Sairi và một gã cán bộ. Có vài người mặc trang phục tương tự Kiyomizu, có vẻ như có cả người của [Thuần Khiết Giáo Đoàn] trà trộn vào.

"Bên phải tôi là Đại Giám mục Alphonsina Đệ Nhị, bên trái là Phó Giám mục Tamura Kyosuke."

"Đây là Đại Giám mục Alphonsina Đệ Thập Tam, bên trái là thuộc hạ bé nhỏ của ta, Sarano Ryota."

Hai bên bắt đầu giới thiệu thành viên tham dự một cách ân cần.

Sairi, người được gọi là Alphonsina Đệ Nhị, mặc một chiếc váy trắng làm chủ đạo, giống như con gái mình. Tôi cứ nghĩ vì là Đại Giám mục nên sẽ mặc một thứ quái dị như trang phục Vu nữ được cải tạo, nhưng hoàn toàn không phải vậy. Có vẻ như đó là hàng "chính chủ" của cựu đế quốc.

Chỉ thấy một người phụ nữ trẻ trung đến mức không ai nghĩ là mẹ của Shiren, hoàn toàn không toát ra vẻ một kiếm sĩ lợi hại nào.

Nếu nhìn khách quan, đây có lẽ chỉ là một buổi gặp mặt thân mật bình thường.

Nhưng Ryota cảm thấy vô cùng bất an.

(Sao Shiren và Vương Hoa đều dùng kính ngữ vậy... Khó xử quá...)

Cả hai đều không có vẻ gì là đang đùa giỡn, mà đang cư xử như hoàng đế. Chẳng thể nào thư giãn được.

"Buổi gặp mặt hôm nay được tổ chức với mong muốn xây dựng mối quan hệ hữu nghị với cựu đế quốc, quốc gia láng giềng."

Shiren thay mặt tân đế quốc đọc lời chào.

"Thưa quý vị, từ 'cà chua' đọc xuôi hay đọc ngược thì vẫn là 'cà chua'. Cuộc đời cũng giống như vậy. Dù tưởng rằng đã kết thúc, đó lại là một khởi đầu mới, và khởi đầu lại là một kết thúc của một điều gì đó. Ý tôi là... Tóm lại, cà chua... cà chua thật tuyệt vời!"

Có vẻ như cô ấy đã thất bại trong việc nói điều gì đó thật ngầu.

(Bỏ qua vẻ bề ngoài, nội dung bên trong đầu Shiren vẫn như xưa...)

"Vậy, thưa quý vị, chúng ta hãy cùng nâng ly chúc mừng sự thịnh vượng của cà chua!"

"Ít nhất thì cũng phải chúc mừng sự phát triển của đất nước hay gì khác chứ!"

Tôi không nhịn được mà chọc quê, nhưng mọi người vẫn cứ thản nhiên nâng ly.

"Món khai vị là súp, với vi cá mập và tổ yến—"

Quả là bữa ăn của những người đứng đầu quốc gia. Có vẻ như món súp cao cấp sẽ được mang ra.

"—với cà chua trong đó."

"Sao lại cho cà chua vào nguyên liệu cao cấp chứ!"

"Ryota, ăn uống thế là không lịch sự đâu."

Vương Hoa nhắc nhở tôi bằng kính ngữ.

Có vẻ như thực sự cấm chọc quê.

"X-xin lỗi... Khỉ thật, bầu không khí khác trước quá nên tôi thấy khó chịu..."

Chỉ có Ryota là lạc lõng.

"Cả hai nước đều có rất nhiều vấn đề nan giải. Thần Thánh Huyết Tộc Hoàng đế Bệ hạ, ngài có chính sách nào mà ngài nghĩ là cần thực hiện ngay lập tức không ạ?"

"Vâng, tôi đang cân nhắc kế hoạch tăng gấp đôi lượng cà chua được sử dụng trong các cửa hàng hamburger chuỗi trong vòng nửa năm. Và cuối cùng, trong vòng năm năm tới, tôi dự định sẽ tăng gấp năm lần con số hiện tại."

"Ghê vậy, chuyện vớ vẩn! Hơn nữa, nếu cho nhiều cà chua gấp năm lần thì hamburger sẽ mất cân bằng mất!"

"Ryota, xin hãy kiềm chế những lời nói làm xấu mặt quốc gia."

Vương Hoa lại nhắc nhở tôi bằng kính ngữ.

"Vậy thì, ít nhất cũng kiềm chế những phát ngôn có nhiều chỗ để chọc đi..."

Dù lễ phép, nhưng nội dung lại khá ngớ ngẩn, khiến tôi cảm thấy khá căng thẳng.

"À, phải rồi. Huyết Tộc Hoàng đế Bệ hạ, chúng tôi đã sáng tác quốc ca mới, ngài có muốn nghe thử không?"

"Vâng, rất vui."

"Nhân viên, xin hãy bật nhạc."

Quốc ca Thần Thánh Huyết Tộc Đế Quốc

Cà chua cà chua cà chua cà chua cà chua cà chua cà chua cà chua cà chua cà chua cà chua cà chua

Đỏ như mặt trời Đỏ như bưu điện

Đỏ như máu Đỏ như mặt trời

(Lời thoại) Nhưng trước mặt em Anh còn đỏ mặt hơn

Cà chua cà chua cà chua cà chua cà chua cà chua cà chua cà chua cà chua cà chua cà chua cà chua

Cà chua cà chua cà chua cà chua cà chua cà chua cà chua cà chua cà chua cà chua cà chua cà chua

"Đoạn lời thoại sến súa quá! Hơn nữa, 'như mặt trời' lặp lại hai lần rồi kìa! Cạn ý tưởng nhanh vậy! Ít nhất thì cũng hát về đất nước đi chứ!"

"Ryota, đừng chê bai lời bài hát của nước khác."

"Thuộc hạ bé nhỏ, tôi nghĩ anh không nên làm phiền Hoàng đế Bệ hạ quá nhiều."

"Vương Hoa, Shiren, bỏ cái kiểu này đi... Khó chịu lắm..."

Ryota hoàn toàn bị cô lập.

"Thần Thánh Huyết Tộc Hoàng đế Bệ hạ, nghe đồn ngài học hành rất chăm chỉ ạ?"

"Vâng, trước đây tôi hay trốn học nên giờ tôi đang cố gắng một chút. Ví dụ, gần đây tôi đang học lịch sử Ý."

"Ồ, nhắc đến Ý thì có Đế chế La Mã, rất phù hợp để bậc thống trị học hỏi. Ngài có thể cho chúng tôi nghe một chút thành quả học tập của ngài được không?"

Ngay cả Ryota cũng cảm thấy tò mò.

(Cô ta đang học hành nghiêm túc sao? Tiến bộ ghê. Chẳng lẽ sau khi trở thành hoàng đế thì cô ta đã có ý thức hơn?)

"Ngày xưa, Đế chế La Mã được thành lập, thời Phục hưng Ý được thành lập, hết."

"Dù thế nào thì cũng khái quát quá rồi đấy!"

Quả nhiên, cô ấy hoàn toàn không học được gì.

"Giữa La Mã và Phục hưng còn có gì đó chứ!"

"Cà chua, thịt, hành tây, salami..."

"Đó là nguyên liệu kẹp giữa hamburger đấy!"

"Shiren mà cũng biết từ Phục hưng... Con bé trưởng thành thật rồi..."

Sairi có chút cảm động.

"Ngay cả học sinh tiểu học cũng biết từ Phục hưng! Tiêu chuẩn trưởng thành thấp quá!"

"Đây cũng là thành quả của việc con viết từ Phục hưng vào vở một trăm lần đó mẹ."

"Đâu đến mức phải nỗ lực đến vậy mới nhớ được chứ!"

"Con cũng phân biệt được sự khác biệt giữa Phục hưng và giấm balsamic."

"Làm sao mà lẫn lộn được chứ!"

"À, nhắc đến nước Ý thì tôi lại thèm pizza quá. Xin lỗi, có thể gọi thêm pizza được không? Cỡ lớn nhé."

"Trong bữa tiệc món Âu mà lại gọi pizza sao!?"

Ngay cả Sairi cũng nói ra điều gây sốc.

"Nếu không làm được thì cứ gọi pizza giao tận nhà cũng được. Cho cả gà rán trong thực đơn phụ luôn."

"Cho nên, đừng gọi pizza giao tận nhà trong bữa tiệc món Âu! Đây là buổi gặp mặt thân mật giữa hai nước đó!"

"Tất nhiên là tôi vẫn sẽ ăn món Âu. Người ta hay nói, dạ dày để đồ ngọt là khác mà."

"Có gọi đồ ngọt đâu! Hoàn toàn không gọi!"

Cả mẹ con đều tung hứng những câu ngớ ngẩn, nên chỉ có Ryota là ăn không ngon miệng.

"Ơ, thuộc hạ bé nhỏ không có khẩu vị sao? Nếu vậy thì tôi ăn thay cho nhé."

"Shiren, dù nói năng lễ phép, nhưng những gì cô đang làm chỉ là nhắm vào đồ của người khác thôi..."

Ryota cuối cùng cũng quay lại ăn uống.

Và có thời gian để quan sát Shiren.

(Vậy ra, dù cách nói chuyện thay đổi, nhưng cô ta đang khá vui vẻ sao...)

Cái vỏ bọc Hoàng đế mà cô ta đang gượng ép khoác lên không hợp với cô ta, nhưng cô ta không có vẻ gì là cô đơn hay mất bình tĩnh.

Ngược lại, Ryota, người đã hơi dè chừng trước khi gặp lại cô ta, lại có cảm giác hụt hẫng.

Vương Hoa cũng chỉ có ý định đóng vai Hoàng đế, và không có ý định nói gì với Shiren với tư cách là một người chị. Cô ấy cũng không phàn nàn gì về tân đế quốc.

Trên bề mặt, buổi tiệc không có ý nghĩa gì hơn là một bữa ăn của hai hoàng đế.

(Có phải tất cả đã được giải quyết ổn thỏa rồi không?)

Nếu Shiren chấp nhận và hài lòng với vị trí hiện tại của mình, thì đó là một điều hạnh phúc.

Ít nhất, việc xuất hiện trước mặt một người đang nghĩ rằng mình hạnh phúc và nói rằng họ bất hạnh chỉ là một sự tọc mạch.

(Nhưng, tôi ước gì cô ta cư xử như xưa.)

Cái gì mà "thuộc hạ bé nhỏ" chứ.

Cứ gọi là Ryota thì có sao đâu.

Shiren chưa từng có ý định bộc lộ mối quan hệ cũ.

Cô ấy cũng không gọi Vương Hoa là chị. Vương Hoa cũng không đối xử với Shiren như em gái.

(Tôi biết đây có thể là một sự kiện chính thức của quốc gia, nhưng đâu đến mức phải xóa bỏ cả chuyện hai người là chị em chứ.)

Ryota biết rằng đó là một sự ích kỷ.

Hạnh phúc và bất hạnh không phải là một trò chơi có tổng bằng không, trong đó một bên đạt 100% và bên kia là 0%.

Có những lúc người ta thỏa hiệp ở một số khía cạnh để có được hạnh phúc khác.

(Shiren, hãy thật hạnh phúc nhé. Tôi cũng sẽ cố gắng hết sức với tư cách là thuộc hạ bé nhỏ của Vương Hoa.)

Không khí trong buổi gặp mặt không hề căng thẳng.

Các cán bộ của [Thuần Khiết Giáo Đoàn] cũng bắt đầu uống rượu từ giữa chừng và trở nên say sưa.

Thời gian trôi qua một cách vô thức, và món tráng miệng đã được mang ra.

Đó là kem sorbet cà chua. Có vẻ như là một món ăn kỳ lạ, nhưng lại là một món tráng miệng khá chính thống.

(Sắp kết thúc rồi. Chà, nếu có thể thân thiện như thế này thì cũng có cơ hội gặp lại nhau nhỉ...)

Ryota cố gắng thưởng thức món kem sorbet một cách chậm rãi nhất có thể.

Tôi muốn ở lại đây lâu hơn một chút.

Tôi liếc nhìn khuôn mặt của Shiren.

Tình cờ, Shiren cũng nhìn về phía Ryota.

(A...)

Tôi cảm thấy như đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài mắt chúng tôi chạm nhau rõ ràng như vậy.

Tuy nhiên, tôi không thể hiểu được những gì Shiren đang nghĩ, thật đáng buồn.

(Tôi đã từng đọc những cảnh trong truyện tranh, nơi mà mọi thứ đều trở nên rõ ràng khi mắt chạm nhau, nhưng thực tế không phải vậy...)

Nếu không nói ra thì sẽ không hiểu được.

Shiren mỉm cười với Ryota trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Đó là nụ cười của một hoàng đế.

(Làm sao tôi có thể giúp được một hoàng đế của một quốc gia khác chứ. Ngay cả khi cô ta yêu cầu tôi giúp đỡ, tôi cũng không thể làm gì được...)

Món kem sorbet trở nên trống rỗng mà Ryota vẫn không cần đến.

(Có phải tôi sẽ phải về nhà rồi không?)

Đó là một buổi gặp mặt thân mật quá chóng vánh.

Tôi không thể giải thích được tại sao mình lại cảm thấy thiếu điều gì đó, mặc dù mọi thứ đã kết thúc tốt đẹp.

Nhưng, một chiếc bánh sô cô la được mang ra.

"Vậy à, có hai món tráng miệng. Thỉnh thoảng cũng có những chỗ như vậy."

Hãy nghĩ rằng tôi thật may mắn vì có thể ở bên Shiren lâu hơn một chút.

Năm phút sau, bánh kuzumochi được mang ra.

Sau đó, bánh mè được mang ra.

Lần này là bánh pho mát.

Một ly kem sô cô la khổng lồ được mang ra.

"Sao nhiều món tráng miệng vậy!"

Tôi chẳng có thời gian để đắm chìm trong dư âm của sự chia ly.

"Món tráng miệng này do tôi giám sát đó."

Sairi giơ tay lên.

"Thấy chưa, đó là sự quan tâm để trì hoãn cuộc chia tay càng lâu càng tốt đó. Với lại, người ta hay nói, dạ dày để đồ ngọt là khác mà."

"Đó chỉ là lý lẽ ngụy biện thôi! Hơn nữa, ăn nhiều thế này thì đến dạ dày để đồ ngọt cũng no mất!"

Ngay lúc đó, một luồng khí tiêu cực mạnh mẽ lan tỏa từ chiếc bàn bên cạnh.

"X-xin, xin lỗi... Tamaki, hình như ăn quá nhiều nên cảm thấy không khỏe... Nhà vệ sinh ở đâu ạ... ọe..."

Tamaki lại sắp nôn.

"Shijo, sắc mặt cô tệ quá!"

"Tôi cứ nghĩ không thể bất lịch sự mà bỏ dở bữa ăn được, nhưng có vẻ như đến giới hạn rồi... Bình thường, tôi không được cho ăn nhiều như vậy..."

"Hoàn cảnh gia đình lại nặng nề nữa rồi!"

"Dạ dày của tôi cũng nhỏ nữa... Cơ thể của tôi cũng nhỏ nữa... hihi..."

"Đừng tiêu cực như vậy!"

"Ơ, vẫn còn bánh pudding xoài và sữa dừa mà."

"Ai mà ăn nổi!"

Cuối cùng, vẫn còn năm món nữa cho đến khi kết thúc món tráng miệng.

"Phù... Cuối cùng thì cũng xong..."

Tôi chỉ ăn thôi mà sao lại mệt mỏi quá vậy.

"Vậy, chúng ta sẽ về Huyết Tộc Đế Quốc. Hoàng đế Bệ hạ, cảm ơn ngài đã chiêu đãi chúng tôi hôm nay."

Vương Hoa ân cần chào Shiren.

"À, có một điều cuối cùng tôi muốn nói."

Shiren gọi Vương Hoa. Phong thái của cô ấy, giống như một nữ hoàng, vừa có sự dịu dàng, vừa có thái độ đường hoàng.

Không còn chút gì là Shiren trẻ con của ngày xưa.

"Ồ, đó là gì vậy?"

"Mẹ."

Shiren quay sang Sairi.

"Nhờ có mẹ mà con đã trở thành Hoàng đế và có thể dẫn dắt nhiều Huyết tộc. Có vẻ như con có thể bảo vệ Huyết tộc cùng với Huyết Tộc Đế Quốc như thế này. Con thực sự vô cùng cảm kích."

"Chà, không giống con chút nào cả, Shiren."

Sairi nói vậy, chắc hẳn lời nói của Shiren phải gượng gạo lắm.

"Chắc hẳn, nếu con chỉ ở lại cựu đế quốc của Akinomiya, con sẽ chỉ chiều theo hoàn cảnh và không biết gì cả. Con thực sự, thực sự cảm ơn mẹ."

Có lẽ Sairi đã quá xúc động trước lời chào hoàn hảo, bà ấy đã che miệng lại.

"Vậy nên, con giao Thần Thánh Huyết Tộc Đế Quốc lại cho mẹ được chứ ạ?"

"Hả?"

Có điều gì đó không thể tin được lẫn lộn trong đó.

Shiren từ từ cúi đầu.

"Từ giờ con xin tị nạn vào đế quốc."

Vẻ mặt của Sairi trở nên cứng đờ.

Ryota cũng nhận thấy bà ấy vẫn giữ nụ cười nhưng đang bối rối.

"Con đang nói những điều kỳ lạ gì vậy, Shiren...?"

"Đâu có gì kỳ lạ đâu. Bởi vì, con là Hoàng đế. Con là người vĩ đại nhất trong nước. Vậy thì, con cũng được phép rời đi mà."

Cách nói chuyện của cô ấy đã trở lại như xưa.

Các cán bộ của tân đế quốc bắt đầu xôn xao.

"Shiren, nếu công việc của Hoàng đế quá vất vả, con có thể nghỉ ngơi một chút. Hãy thư giãn đi."

"Con không nghỉ ngơi mà là con về nhà."

Shiren quay sang Vương Hoa.

Môi cô ấy mím chặt.

"Sao, có gì muốn nói thì nói đi."

"Chị ơi! Em muốn về đế quốc! Em chán cái đất nước này chỉ sau ba ngày thôi! Chỉ cần được đi chơi khi đến thăm mẹ là được rồi!"

Cuối cùng, Shiren đã bày tỏ đúng cảm xúc của mình.

"Sao cơ chứ. Chẳng phải em đã nói không cần quay lại rồi sao."

Vương Hoa bối rối né tránh ánh mắt.

"Ryota giờ là thuộc hạ bé nhỏ của chị rồi... Chắc chắn sẽ không quay lại chốn cũ đâu."

"Ừ. Em không phủ nhận điều đó. Ryota là thuộc hạ bé nhỏ của Huyết Tộc Hoàng đế, của chị."

Khuôn mặt Vương Hoa giãn ra một chút.

"Nhưng, ngày xưa Ryota đã là thuộc hạ bé nhỏ của em. Em không thể phủ nhận sự thật đó. Chỉ cần vậy thôi là em mãn nguyện rồi."

Shiren đối mặt với Vương Hoa bằng một nụ cười tự nhiên.

Có một thứ gì đó như uy nghiêm mà trước đây chưa từng có hiện lên trên khuôn mặt cô ấy.

"Shiren, không phải lúc nào cũng có thể làm lại được đâu. Những gì em quyết định một tháng trước có phải là quá nhẹ nhàng không?"

Khi rời khỏi Huyết Tộc Đế Quốc, Vương Hoa đã giao phó Shiren một sự giác ngộ.

Shiren cũng đã chấp nhận điều đó và rời đi.

"Ừ, em biết."

"Em chẳng hiểu gì cả. Chị có thể không cho phép người dân cũ trở về. Em chỉ xin tị nạn thôi. Chị đâu có nói là chị chấp nhận đâu."

"Ừ, nếu em không có quyền lực gì thì có lẽ sẽ như vậy."

Dù đã nói điều gì đó khủng khiếp, nhưng Shiren vẫn bình tĩnh.

"Em đang yêu cầu với tư cách là Hoàng đế của Thần Thánh Huyết Tộc Đế Quốc."

Mặt khác, Vương Hoa có vẻ rất khó xử.

Shiren hôm nay không chỉ xông lên như trước đây.

Cô ấy đang đối đầu, vẫn còn những lá bài chưa lật.

Đây là một cuộc đàm phán, một cuộc ngoại giao.

"Chị đã nói không thể làm lại, em đâu có ý định làm lại. Em đã biết rất nhiều điều ở tân đế quốc này. Em cũng biết rằng em không thể ở lại đây mãi. Vì vậy, em sẽ chọn rời khỏi đất nước này."

Thật vậy, Shiren đó khác với Shiren mà Vương Hoa biết. Cô ấy đã là một người khác. Shiren ngày xưa sẽ không nói những điều này.

Đây có phải là một sự trưởng thành nào đó không?

"Nếu có thể, chúng ta hãy kết giao luôn đi. Thần Thánh Huyết Tộc Đế Quốc—tức là phía Nhật Bản, sẽ dần dần nới lỏng các quy tắc để gia nhập đế quốc. Nếu vậy, em cũng có thể đến thăm mẹ. Huyết tộc cũng có vẻ như đang hòa hợp. Dù sao thì em cũng không thể cứ mãi đóng cửa mà không có quan hệ ngoại giao, phải không?"

"Chẳng phải em không có thực quyền gì sao..."

"Em không có thực quyền, nhưng em là Hoàng đế. Trong Thần Thánh Huyết Tộc Đế Quốc không có quý tộc nào mang dòng máu của Hoàng đế. Nếu em chuyển đến đó, em sẽ có giá trị lợi dụng."

Ở đó, Vương Hoa tặc lưỡi một cái.

Lúc nào không hay, cô đã ngồi vào bàn đàm phán rồi.

Cô định không công nhận việc phục hồi chức vị, nhưng.

Shiren tiến đến mà không hề nao núng.

Hơn nữa, Shiren đã thừa nhận Ryota là thuộc hạ bé nhỏ của Vương Hoa.

Vậy mà cô lại không thể nói rằng cô không muốn Shiren đến.

Chẳng phải điều đó có nghĩa là cô đang sợ Shiren sẽ cướp Ryota khỏi cô sao?

Lòng tự trọng của Vương Hoa không cho phép cô nói ra những điều đó.

"Chị hiểu rồi. Chị sẽ chấp nhận cho em... Nhưng..."

Ngay tại thời điểm đó, trận đấu đã kết thúc.

Vương Hoa quá hiền lành để thực hiện quyền lực một cách vô lý.

Cô không thể cứ mãi đẩy em gái mình ra xa.

"Ryota thì sao? Em thấy sao...?"

"Nếu tôi nói 'Tôi chỉ là thuộc hạ bé nhỏ nên tôi sẽ tuân theo lời của Vương Hoa' thì cô sẽ đấm tôi đúng không."

Lần đầu tiên, khuôn mặt của Shiren trở nên bất an.

Khuôn mặt đó phảng phất vẻ buông xuôi tất cả.

Trong trường hợp của Vương Hoa, cô ấy có thể tiến hành cuộc trò chuyện bằng cách lý luận và đẩy cảm xúc ra ngoài.

Nhưng, trong trường hợp của Ryota, thì không phải vậy.

Ngay cả khi cảm xúc của mình đã được quyết định, thì không có nghĩa là cảm xúc của người khác cũng sẽ được quyết định.

Shiren không biết Ryota nghĩ gì.

"Shiren, bây giờ tôi không phải là thuộc hạ bé nhỏ của cô. Không có quan hệ chủ tớ. Tôi cũng không có vòng cổ của cô."

Tại sao, dù chỉ là những sự thật được trình bày.

Sao ngực tôi lại thắt lại như vậy?

"Nếu nói ra thì, chỉ là—"

Ryota nhìn Shiren với khuôn mặt nhút nhát.

"—bạn bè."

Tôi không hề cảm thấy xấu hổ hay gì cả. Một từ thể hiện khoảng cách vừa phải.

"Bạn, bạn bè sao..."

Khuôn mặt Shiren dần dần đỏ lên một cách ngượng ngùng.

"Vì vậy, hãy đến đi. Tôi sẽ không phục vụ cô, nhưng tôi sẽ giúp đỡ cô với tư cách là một người bạn."

Ryota chìa tay ra.

"Ryota, em về đây."

Shiren cũng định nắm lấy bàn tay đó.

Không phải mọi thứ sẽ trở lại như cũ, nhưng như vậy là quá tốt rồi.

—Tuy nhiên.

"Không thể như vậy được."

Giọng nói nghiêm khắc của Sairi ngăn Shiren lại.

"Trong thế giới người lớn, có một lịch trình rõ ràng. Xin lỗi, nhưng tôi không thể chấp nhận điều đó."

"Mẹ ơi, con sẽ quay lại nhiều lần nữa. Chỉ là chỗ ở của con thay đổi thôi."

"Tôi không thể tin điều đó! Tôi không muốn lại phải xa cách Shiren!"

Sairi hét lên như một đứa trẻ.

"Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra khi chúng ta xa nhau... Tôi đã bỏ rơi Shiren, và chúng ta đã không thể gặp nhau trong một thời gian rất dài... Tôi không muốn buông tay Shiren nữa!"

Sairi cũng là một trong những người đã nếm trải nỗi đau khổ của sự chia ly.

Việc lặp lại điều đó là điều đương nhiên đáng sợ.

Shiren không đủ can đảm để phớt lờ Sairi.

Vì Shiren cũng hiểu được cảm giác đó.

Bàn tay đang vươn về phía Ryota cũng dừng lại.

Khuôn mặt của Shiren từ từ quay sang phía Sairi. Ngay cả một nụ cười mơ hồ cũng hiện lên trên khuôn mặt cô ấy.

"Con đã không biết điều gì sẽ xảy ra với mình, nhưng quả nhiên nó lại trở thành như thế này. Con không thể bỏ rơi mẹ."

Đây là giới hạn của mình. Shiren nghĩ vậy.

Nếu chỉ có một mình, cô ấy không thể rời xa mẹ mình.

"Shiren, cảm ơn con..."

Sairi từ từ vươn tay về phía Shiren.

"Mọi người, xin lỗi vì đã làm phiền mọi người. Con không thể đến đó được. Con cũng không thể mãi là một đứa trẻ. Con phải trưởng thành. Nhưng, con đã truyền đạt cảm xúc của mình. Hãy tin rằng chỉ có cảm xúc đó là thật."

Shiren nói, vẫn quay lưng lại với cựu đế quốc.

Bàn tay của Shiren chạm vào một bàn tay khác.

—Bàn tay của Ryota.

"Hả?"

Shiren vô thức quay đầu lại. Chắc chắn, ở đó có hình bóng của một thuộc hạ bé nhỏ ngày xưa.

Mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra vì chuyện quá đột ngột.

Shiren cũng nhìn Ryota với vẻ mặt không thể tin được. Đôi mắt nghiêm túc đang nhìn chằm chằm vào mình.

"R-Ryota, vô lễ quá... C-cậu đang làm gì vậy..."

"Biết làm sao được. Chẳng phải cô đã nói là cô đã truyền đạt cảm xúc của mình rồi sao?"

"Điều đó thì sao...?"

"Tôi đã cảm nhận được việc cô muốn về nước đến mức không thể nào quên. Vì vậy, tôi đã hành động."

"Nhưng chẳng phải tôi đã nói là tôi không thể quay lại rồi sao! Đồ khó ưa!"

Shiren thực sự tức giận. Vì cô không thể hành động chỉ bằng cảm xúc mà phải chịu đựng những cảm xúc khó chịu, vậy mà cậu lại không hiểu điều đó sao.

"Không chỉ lời nói, mà là cả trái tim đã được truyền đạt."

"Trái tim?"

Ryota gật đầu mạnh mẽ.

"Trái tim của tôi đã cảm nhận được trái tim của cô, rằng cô muốn về nhà. Đây là sức mạnh của thuộc hạ bé nhỏ, cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân đó."

"K-không lẽ..."

Shiren không thể tin ngay được.

Cô luôn nghĩ rằng mình đã không thể biến Ryota thành thuộc hạ bé nhỏ.

"Vì vậy, chân tôi đã tự động di chuyển và nắm lấy tay cô. Vì vậy, 'biết làm sao được' chứ. Chính Shiren đã gọi tôi mà."

Ryota mỉm cười rạng rỡ.

Shiren muốn né tránh ánh mắt đó, nhưng cô không thể.

"Shiren, cô đã nói là cô đã trưởng thành rồi mà."

"Ừ, ừ..."

"Nếu chỉ chọn những điều người khác bảo thì đâu phải là người lớn."

"…………"

"Nếu là người lớn, hãy tự quyết định xem mình muốn sống như thế nào. Cô muốn gì?"

Đôi mắt của Shiren mở to.

Nếu cô không trả lời đúng ở đây, cô sẽ lặp lại những điều tương tự.

Sự im lặng bao trùm cả khán phòng.

Mọi người chắc hẳn đều có điều muốn nói, nhưng không khí lại khiến họ không thể chen vào.

"Muốn về."

Shiren trả lời, nghiền ngẫm từng chữ một.

Với đôi mắt mạnh mẽ như thể sắp ra trận.

"Tôi hiểu rồi. Vậy thì, tôi sẽ thực hiện mong muốn của cô với tư cách là một thuộc hạ bé nhỏ."

Ryota đáp lại điều đó bằng một nụ cười.

Sairi trở nên như thể vừa bị cướp đi thứ gì đó.

Vương Hoa không thay đổi sắc mặt, lặng lẽ quan sát diễn biến.

Shiren từ từ quay sang phía Sairi. Một lần nữa, cô buông tay Ryota.

"Mẹ ơi, con sẽ rời đi."

"Không được."

"Vậy thì, cứ dùng vũ lực ngăn con lại đi."

Shiren cũng biết rằng cuối cùng thì vũ lực sẽ lên ngôi. Nếu mình thực sự bất lực, thì mình thậm chí sẽ không có cơ hội để có được hạnh phúc.

Vì vậy, cô có ý định chống lại bằng tất cả sức lực của mình ở đây.

"Ta hiểu rồi. Tân [Thuần Khiết Giáo Đoàn], hãy ngăn Shiren lại! Hãy cho chúng thấy thực lực của những cán bộ cấp cao!"

Sairi long trọng tuyên bố.

"À... Xin lỗi..."

"Sao vậy? Phó Giám mục Tamura."

"Chúng tôi, ăn quá nhiều nên hầu như không thể cử động được..."

Có vẻ như họ đã lơ là và ăn quá nhiều.

"Đặc biệt là món tráng miệng quá sức..."

"Thật là! Ăn hết chừng này dễ như bỡn thôi! Tôi còn định đi ăn ramen ở buổi nhậu thứ hai nữa!"

Dạ dày của Sairi dường như không đáy.

"Tôi muốn đi buổi nhậu thứ hai lắm ạ... Hiếm khi mới có thể đến Nhật Bản... Ít nhất, nếu có một giờ tự do thì..."

"Sasara, đừng chỉ phản ứng với ramen!"

Điều này đã hạn chế rất nhiều hành động của [Thuần Khiết Giáo Đoàn].

"Nhưng, bên phía Akinomiya cũng không mang theo lính canh nào đúng không? Vệ binh hoàng gia chắc hẳn chưa khỏi hẳn vết thương từ lần trước."

Sairi vẫn tỏ ra mạnh mẽ.

Đây là sân nhà của họ, không thể thua được.

Mặc dù có vẻ khó khăn vì đã ăn quá nhiều, nhưng các cán bộ của [Thuần Khiết Giáo Đoàn] đã sẵn sàng tấn công.

"Ryota, cậu định bắt đầu cái gì mà không nghe lời Hoàng đế vậy?"

Vương Hoa nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt lạnh lùng.

"A, Vương Hoa..."

"Chị nói là chị sẽ đồng ý cho em tị nạn, nhưng chị đâu có nói là chị sẽ chiến đấu vì điều đó."

Khuôn mặt của Shiren cũng tối sầm lại. Thật vậy, Vương Hoa đâu có nói là cô sẽ giúp đỡ trong cuộc chiến.

Họ sẽ không thể chiến thắng chỉ với cô và Ryota.

"Chị sẽ đáp ứng yêu cầu của nguyên thủ quốc gia bên kia. Chị sẽ phái quân đến để dẹp loạn của cấp dưới."

Vương Hoa nói một cách khó chịu.

"Chị ơi, cảm ơn chị!"

Shiren hét lên, mắt sáng rực.

"Đừng hiểu lầm. Tất cả là vì lợi ích quốc gia. Với lại, những thuộc hạ bé nhỏ thích thể hiện cá nhân sẽ không được trả lương trong một thời gian đâu đấy."

Vương Hoa liếc nhìn Ryota một cái.

"Vương Hoa Bệ hạ, xin lỗi... Tôi e là mình không thể chiến đấu được vì vết thương..."

Sasara xin lỗi bên cạnh Vương Hoa.

"Tất nhiên Sasara có thể nghỉ ngơi. Hôm nay cô cũng không mang vũ khí mà."

"Nhưng, chúng ta không đủ người."

"Có người tài đó. Mấy tên này thì dễ dàng thôi đúng không?"

Một kiếm sĩ đứng trước mặt [Thuần Khiết Giáo Đoàn].

"Đương nhiên rồi. Tora-ha Masatsuna này sẽ không bị tụt lại phía sau kẻ thù đâu."

Tora-ha Masatsuna, kiếm sĩ nổi tiếng là mạnh nhất đế quốc.

Anh ta cũng là em họ của Sasara, và trong quá khứ, anh ta đã từng chiến đấu nghiêm túc với Ryota.

"Ta giao phó cho ngươi. Ta sẽ cho ngươi quyền kết hôn với người mình thích làm phần thưởng."

"T, thật sao ạ... Bệ hạ...?"

Tora-ha hơi đỏ mặt.

"Chờ đã! Phần thưởng đó là không được! Xin hãy cho một thứ gì đó tồi tàn hơn đi!"

"Hết cách rồi. Vậy thì tôi sẽ thu hẹp phạm vi chọn vợ lại và giới hạn trong phạm vi họ hàng thôi nhé."

「Thôi rồi, còn tệ hơn nữa ấy chứ!」

Sasara sắp khóc đến nơi.

「Xin... xin cứ giao cho tôi. Bọn, bọn lâu la hạng này... ch-chỉ cần giữ bình tĩnh là, là tôi có thể xử lý trong, trong nháy mắt thôi mà...」

「Nghe thì chẳng có vẻ bình tĩnh chút nào, cậu có ổn không đó? Nhưng mà, với sức mạnh của Kōyō-kun thì chắc dư sức nhỉ?」

Kōyō giương mộc kiếm.

「Đối phó với bọn các ngươi thì đâu cần dùng đến bạch kiếm – Xông lên!」

Chàng lao tới rút ngắn khoảng cách trong nháy mắt, rồi dùng kiếm đâm vào bụng từng thành viên của Giáo đoàn Thuần Khiết.

「Ư... ực...」「Ối... ra rồi...」「Nhà vệ sinh... bên nào thế...?」

Các cấp lãnh đạo vì ăn quá nhiều nên… bị loại khỏi vòng chiến.

「Trong tình trạng tồi tệ thế này thì làm sao mà chiến đấu được. Thật ngu ngốc!」

Đúng là, vốn dĩ ngay từ đầu bọn họ đã không thể nào chiến đấu tử tế được.

「Nhưng mà, cậu đã vượt qua món tráng miệng đó hả? Hóa ra cậu là một tay phàm ăn ẩn dật sao?」

Ryota cũng cảm thấy món tráng miệng lúc nãy vẫn còn nặng bụng.

「À, phần ăn không hết, tôi đã nhờ họ gói mang về cả. Dù nhà Kōyō có lịch sử lâu đời, nhưng bản thân gia đình tôi lại rất nghèo. Lãng phí lắm, lãng phí lắm...」

「Đây là chiến thắng của tấm lòng coi trọng việc bảo vệ môi trường ư...?」

Đến lúc này, tất cả kẻ thù ngoại trừ Ri đã bị tiêu diệt.

Tuy nhiên, đây lại là căn cứ của phe Ri.

「Cậu làm tốt lắm. Nhưng chỉ dùng kiếm thì số người có thể đánh bại cũng có giới hạn thôi chứ, phải không?」

Ngay lập tức, hàng trăm thành viên của Giáo đoàn Thuần Khiết xuất hiện.

「Các người đã giấu ngần này người ở đâu thế? Số lượng này quá phi lý rồi đó!」

Ouka ngạc nhiên đến sững sờ trước số lượng kẻ địch.

「Trên thực tế, số lượng đó đã trở nên cần thiết rồi, phải không?」

「À... dù tôi rất cố gắng chiến đấu... nhưng với số lượng này, ngay cả tôi cũng có thể gặp khó khăn về mặt tình thế mất...」

Kōyō cũng nhanh chóng giơ cờ trắng đầu hàng.

「Phải ha. Nếu vậy, bên này chúng ta cũng nên gọi viện quân thì hơn.」

Thế nhưng, Ouka vẫn giữ thái độ bình tĩnh. Cô còn có vẻ mặt khó xử hơn nhiều trong cuộc trò chuyện với Shirin vừa nãy.

「Có lẽ là dùng độc trị độc chăng. Vâng, vâng, làm ơn nhé!」

*Xoạt!*

Giữa Giáo đoàn Thuần Khiết, một bóng người mặc đồ đen từ trên cao sà xuống.

Khi bọn họ nhìn lên trần nhà thì đã quá muộn.

Từ lúc nào không hay, một nhóm người mặc đồ đen đã bám đầy trên trần.

Vừa tiếp đất từ trần nhà xuống sàn, họ lập tức bắt đầu giao chiến với Giáo đoàn Thuần Khiết.

「Hình như mọi chuyện đang dần vượt ngoài tầm kiểm soát rồi thì phải... Là tại mình sao...?」

Shirin hơi rụt rè. Cô không hề lường trước một cuộc tranh giành lớn với số lượng người đông đảo như thế này.

「Thật đó, tất cả là do cái sự cố chấp của một mình cô mà gây ra đại hỗn loạn đó nha!」

Một trong những người mặc đồ đen tháo mặt nạ ra.

Jōryūji Shimizu đứng trước Shirin với vẻ mặt phiền phức.

「Xin lỗi... mình đã không nghĩ đến mức độ ảnh hưởng của nó...」

「Cái gì mà ‘xin lỗi’ chứ. Nếu cô sợ làm phiền người khác thì sẽ không đưa ra được bất kỳ quyết định nào đâu. Cô đã làm những gì mình cho là đúng thì cứ việc đường đường chính chính mà đối mặt đi!」

「Cuối cùng thì mình vẫn cứ phải dựa vào cậu mãi thôi.」

「Shimizu cũng đâu làm vậy nếu không có lợi lộc gì đâu. Dù sao thì cũng phải dẹp yên Giáo đoàn Thuần Khiết mới này thôi!」

Giữa trận hỗn chiến, có tiếng hô hào vang lên: 「Đừng có mà coi thường gia tộc Jōryūji!」Dường như có rất nhiều thành viên của gia tộc Jōryūji bị Giáo đoàn Thuần Khiết trục xuất đã tham gia.

「Bên này sẽ mất kha khá thời gian đó. Còn lại thì mấy người tự liệu đi!」

Và rồi, Shimizu cũng lao vào trận hỗn chiến.

Nhưng trước đó, cô quay lại một lần nữa –

「Ryota-sama, tôi xin phép dùng cái ‘Quyền giải phóng Ryota-sama’ mà anh đã tặng trước đó nhé!」

「Ể, bây giờ ư...?」

「Đúng vậy đó. Làm gì có quy tắc nào nói không thể dùng trong chiến đấu đâu!」

Shimizu nhìn Ryota với vẻ mặt đắc ý.

「Vậy thì, trước khi chiến đấu, tôi xin nói trước nhé!」

「À, ừm... đúng là tôi đã nói ra câu đó mà...」

「Hãy chăm sóc Shirin cho thật hạnh phúc nha! Nếu không làm được, tôi sẽ kiện anh vì vi phạm hợp đồng đó!」

Ryota không tin vào tai mình.

Lời nói đó không phải vì bản thân Shimizu, mà chỉ hoàn toàn vì Shirin.

「Cậu... cậu có bị ai đó tẩy não không vậy...? Hay là cậu có một người chị em song sinh nào đó chăng?」

「Vô lễ quá nha. Nếu không phải là Ryota-sama, tôi đã đánh anh rồi đó!」

Shimizu phồng má.

「Shimizu đâu có ý định có được Ryota-sama bằng thứ quyền lợi đó đâu? Phải khiến anh ấy quay lại bằng chính sức quyến rũ của Shimizu thì mới có ý nghĩa chứ!」

「C-cậu... đúng là người bạn tốt mà...」

Hình ảnh của Shimizu tỏa sáng.

「Không phải bạn bè! Dù sao thì cũng là đối thủ mà!」

Và rồi, Shimizu lao thẳng vào Giáo đoàn Thuần Khiết mới.

「Thôi được, có vẻ như sẽ phải giải quyết chuyện nội bộ rồi.」

Ouka bước một bước về phía trước.

Một bước về phía Ri.

「Bệ hạ của Đế quốc cũ, bọn ngươi hãy nhanh chóng trở về Akinomiya đi.」

Một cấp dưới mang kiếm đến chỗ Ri. Cô lặng lẽ nhận lấy thanh kiếm.

「Rốt cuộc thì trong tổ chức, ta vẫn là người mạnh nhất. Nhưng mà ta cũng tự hỏi điều đó có nghĩa lý gì chứ.」

「Nếu bên cô dùng toàn lực, thì bên này tôi cũng sẽ phải ra tay thôi.」

Ouka hướng ánh mắt về phía Ryota.

「Ryota, lại đây. Cậu có một nhiệm vụ quan trọng hơn việc vung kiếm đó.」

「Là chuyện gì vậy?」

Ryota vừa đến gần, Ouka đã dùng – răng cắn rách cánh tay cậu.

「Ư!」

Máu rỉ ra từ vết thương hở.

「Vẫn còn hơn là một trận chiến sinh tử, phải không? Chịu đựng đi. Với tư cách là tay sai của tôi.」

Ouka lặng lẽ liếm vết máu đó.

Từ lưng cô, một đôi cánh trắng làm bằng ánh sáng hiện ra.

Nhìn màu sắc thì cứ ngỡ như thiên thần –

Nhưng cái khí chất mà cô tỏa ra lại rùng rợn như một ác quỷ trỗi dậy từ địa ngục.

「Cứ như là nữ thần máu vậy.」

Ri nói mà không hề tỏ vẻ ngạc nhiên.

「Đây chính là hình dáng mà tổ tiên của cô đã từng tôn thờ đó. Không ngờ lại phải chiến đấu với hậu duệ của Đại Tư Tế đời đầu, nhưng như thế này cũng khá thú vị và mang tính định mệnh đấy chứ.」

Giá trị của hoàng tộc không nằm ở truyền thống, mà đơn giản được đảm bảo bởi chính sức mạnh của họ.

Không phải là một biểu tượng về gia thế cao quý gì cả.

「Cô sẽ được nếm trải ý nghĩa của việc chống lại gia tộc Saranoya đó.」

「Ừm, ta cũng muốn đường đường chính chính chiến đấu với Ouka một lần rồi.」

Ri cũng rút kiếm.

Người ra tay trước là – Ouka.

Cô rút ngắn khoảng cách nhanh đến mức không chớp mắt kịp.

Từ lúc nào không hay, móng tay của cô đã biến thành những cái móng sắc nhọn như của dã thú.

Không chỉ có thể khoét thịt, mà những chiếc móng đó còn có thể xé toạc một nửa cơ thể.

Ri bình tĩnh, dùng kiếm đỡ lấy những chiếc móng đó.

Vẫn chưa vội ra chiêu. Lao vào tấn công trước khi hiểu rõ đòn của đối phương là vô cùng nguy hiểm.

Ri đã sống gần như bất bại cả đời, điều đó nằm ở chiến lược thiên về phòng thủ của cô.

Không mạo hiểm, chỉ tấn công khi an toàn.

Một người ở đẳng cấp của Ri, nếu kiên cố phòng thủ, thì gần như tuyệt vọng để phá vỡ. Việc còn lại chỉ là kiên trì trong ba mươi phút hay một tiếng, đợi đối phương để lộ sơ hở.

Nếu trông như cô ấy đang tấn công đơn phương, thì đó chỉ là do khoảng cách thực lực quá lớn mà thôi.

Lần này, chiến lược phòng thủ đó cũng phát huy tác dụng.

Trên cánh của Ouka, một cái miệng xuất hiện, lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn.

Móng tay chỉ là đòn đánh phủ đầu. Đây mới là đòn chính.

Cái miệng trên cánh nhắm vào vai của Ri.

Tuy cũng có thể dùng kiếm đỡ –

(Cái đó, không ổn rồi!)

Ri quyết định lùi lại ngay lập tức.

Cái miệng đen kịt đuổi theo Ri, như thể nó có một ý chí riêng biệt tách rời khỏi Ouka, kéo dài ra và – lướt qua vai của Ri.

Nó không giống như bị cắn, mà là cảm giác như chạm vào đá khô.

Máu chảy ra từ vai, nhưng không bị thương nặng lắm.

「Lùi lại là đúng đắn. Nếu không, có lẽ đã bị cắn đứt cả đầu rồi.」

「Bảy phần sức mạnh của cô giống như bản năng hoang dã vậy đó.」

Hai người đứng cách nhau khoảng ba mươi mét, cười nói.

「Tôi nghĩ nếu dùng kiếm đỡ, có lẽ kiếm sẽ bị ăn mất.」

「Cô đoán rất chuẩn đó. Gần như không thể chống đỡ đôi cánh này bằng vật lý được.」

Trên mặt Ouka toát lên phong thái của một nữ vương.

「Theo luật của tôi, tôi chỉ sử dụng sức mạnh khi thật sự cần thiết thôi. Nếu dùng sức mạnh này để áp chế đối thủ thì hầu hết mọi chuyện đều được giải quyết, nhưng chẳng phải như vậy sẽ tạo ra một kẻ độc tài hoàn toàn sao?」

「Quả đúng là sức mạnh của nữ thần máu có khác.」

「Không như thế này thì làm sao mà được người khác sùng bái chứ? Nếu không có khoảng cách tuyệt đối về sức mạnh, con người sẽ sinh lòng đố kỵ, oán hận mà thôi.」

「Đúng là như vậy. Nhưng ngay từ lúc để lộ át chủ bài sớm như vậy, sức mạnh tuyệt đối của cô cũng chẳng đến đâu rồi.」

Trên mặt Ri lộ rõ vẻ tự tin.

Trước biểu cảm đó, Ouka khó chịu tặc lưỡi.

「Họ đang làm những chuyện cấp độ gì thế này...?」

Shirin đứng yên tại chỗ, theo dõi cảnh tượng đó. Không phải là cô bị chân run không cử động được.

Dù vận mệnh của mình được quyết định bởi cuộc chiến đó, nhưng cô không thể nào chạy trốn hay ngoảnh mặt đi được.

Vả lại, dù có trốn thoát được đi chăng nữa, nếu không ngăn cản được Ri thì cũng vô ích.

Vì Shirin không bỏ chạy, nên người bạn Ryota cũng ở bên cạnh cô.

Dù không phải là chủ nhân, việc bảo vệ bạn bè là điều hiển nhiên.

(Chỉ là, không biết mình có bảo vệ được hay không nữa...)

Thật đáng tiếc, nhưng trận chiến đang diễn ra trước mắt hoàn toàn không cho phép sự can thiệp nửa vời nào cả.

Nếu liều lĩnh can thiệp, sẽ chết ngay lập tức.

Cô muốn giúp đỡ, nhưng không có cách nào.

「Giờ thì, tôi sẽ ra đòn đây.」

Ri thu kiếm, rồi phóng về phía Ouka như một ngọn giáo.

Như thể bản thân cô là một viên đạn, tự nhiên bước vào tầm tấn công của Ouka.

Ouka cũng tỏ vẻ 「Chết rồi!」.

Dù có mượn sức mạnh của tổ tiên vĩ đại, sự thay đổi về tốc độ vẫn có giới hạn. Nếu bị rút ngắn khoảng cách trong chớp mắt, thì không thể làm gì được.

Chị ơi!

Shirin định hét lên. Nhưng trước đó, Ouka đã bị thổi bay đi.

Hàng loạt đĩa còn sót lại trên bàn rơi xuống đất.

「Ouka!」

Khi Ryota đã kịp nhận thức được sự tàn phá đó, cậu mới có thể lên tiếng.

Dính một cú đâm như vậy thì không thể nào bình yên vô sự được. Không, cậu còn không nghĩ cô ấy có thể sống sót.

Vì vậy, khi Ouka đứng dậy, Ryota cảm thấy như được cứu rỗi.

「Cô, đó... là kiếm giả thường dùng của cô phải không...?」

「Đúng vậy. Dù sao thì hôm nay cũng chỉ là một bữa tiệc thân mật thôi mà.」

Nếu là kiếm giả, nó sẽ không xuyên thủng da thịt.

「Tôi cũng bị coi thường rồi...」

「Nhưng nếu là kiếm thật thì cô đã chết rồi đó.」

Ouka không nói được lời nào. Cô chỉ đang được cho sống mà thôi.

「Vì chiến lược của Tân Đế quốc, tôi không thể giết một hoàng đế như cô được. Tuy nhiên, khi chênh lệch sức mạnh trở nên cân bằng thì việc kiềm chế cũng trở nên khó khăn hơn. Hãy nhanh chóng nhận thua đi. Dù là kiếm giả, nếu đâm vào chỗ hiểm thì cũng sẽ chết ngay.」

「Tôi á, từ xưa đến giờ đều không thích thua cuộc. Cô cũng biết mà phải không...?」

「Nếu còn liều lĩnh nữa, cô sẽ thua hoàn toàn đó.」

Trên gương mặt Ri, mọi cảm xúc đều biến mất.

Giống như vừa bấm nút bật công tắc vậy, mọi thứ hoàn toàn dừng lại.

「Tôi chưa từng nói sẽ chia cắt hai người vĩnh viễn. Chỉ là chưa đúng thời điểm. Cứ nhẫn nại cho đến khi đất nước đi vào quỹ đạo thôi. Chắc Ouka cũng hiểu điều đó mà, phải không?」

「Tại sao hai chị em lại phải sống ly thân chứ!」

Ouka trừng mắt nhìn khuôn mặt vô cảm đó – và hét lên.

Đây là lần đầu tiên những lời nói đó được thốt ra với Shirin – em gái cô.

「Thôi nào, đại nghĩa danh chính thì có cả đống lý do! Nhưng vì thế mà để người lớn tự ý quyết định rồi chia lìa chúng tôi thì không được! Em gái tôi nói muốn quay về thì tôi chiến đấu, chỉ có vậy thôi!」

Shirin cũng bất giác nắm chặt tay.

「Chị ơi...」

Ouka không nghi ngờ gì nữa, đang chiến đấu vì cô.

「Ouka-chan, đối với cô, Shirin không quay về chẳng phải là một điều may mắn sao...?」

Ri thoáng nhìn về phía Ryota.

Môi Ouka mím chặt lại.

「............」

「Thấy chưa, lợi ích của chúng ta là nhất quán mà.」

「...Ha ha ha! Lộ mặt thật rồi nhé, Fuyukura Ri.」

Ouka phá lên cười lớn, như thể cười nhạo mọi điều ác.

「Rốt cuộc cô không phải nghĩ cho Shirin, mà chỉ hành động vì bản thân mình thôi. Cái gì mà ‘đối với cô cũng vậy’ chứ. Vô vọng thật. Con gái cô còn trưởng thành hơn nhiều đó.」

「Ách... ách... k-không phải vậy... Tôi phải bảo vệ Tân Đế quốc mà...」

Mặt Ri tái mét.

Thì ra cái bản chất thật mà chính cô cũng đã tự lừa dối bấy lâu nay đã bị phơi bày.

「Những gì cô nói cũng không sai. Việc Shirin quay về cũng có yếu tố làm tăng thêm đối thủ. Tôi không phủ nhận điều đó. Nhưng mà –」

Toàn thân Ouka tràn ngập niềm kiêu hãnh của một nữ vương.

「Khi em gái tôi bằng tất cả sức lực non nớt của mình, dốc hết trí tuệ để sắp đặt mọi chuyện lần này, và nói rằng muốn quay về, thì chẳng phải chúng ta chỉ có thể chấp nhận thôi sao? Ngay cả một đứa em gái cũng không làm cho hạnh phúc được, thì làm sao có thể làm cho thần dân và đất nước hạnh phúc được chứ!」

Từ lúc nào không hay, những vết thương của Ouka dường như đã lành lại.

Có lẽ đó cũng là ảnh hưởng của sự thức tỉnh. Trong trạng thái thức tỉnh, khả năng hồi phục cũng nhanh hơn bình thường.

「Fuyukura Ri, cô thật nhỏ mọn. Chỉ là một kẻ tầm thường với những lời lẽ tiểu xảo mà thôi.」

Ri lại một lần nữa giương kiếm.

「Cứ nói gì tùy thích. Tôi sẽ thắng.」

Lần này, Ryota cũng nhận ra rõ ràng rằng có sát khí nồng đậm bao trùm.

Không ổn.

Ri không hề có ý định khoan nhượng.

「Ryota, giúp mình với!」

Shirin nắm lấy cánh tay của Ryota.

Chưa cần nghe trả lời, cô cũng không cần phải chờ đợi.

Bởi vì chỉ có một câu trả lời duy nhất.

「Được rồi. Cẩn thận đó.」

Shirin cắn vào cánh tay Ryota –

Và liếm lấy máu.

Như để nhớ lại, như để xác nhận những chuyện xưa cũ.

Ban đầu lưỡi cô còn thận trọng, nhưng dần dần quen thuộc hơn, và tiếp tục liếm sạch máu.

Đó là một hương vị vừa hoài niệm, vừa khiến trái tim thổn thức.

「A, Ryota. Tôi đã hiểu lý do tại sao sống ở đây lại cảm thấy thiếu thốn rồi.」

「Là gì vậy?」

「Dù có ăn bao nhiêu món ngon đi chăng nữa, cũng không thể thay thế được máu của Ryota.」

「Nếu cậu vẫn không quên được máu của tôi, thì những món cậu đã ăn cũng chẳng phải món ngon gì đâu.」

「Dù là món ngon nhất thế giới cũng không thể thay thế được. Bởi vì máu của Ryota không phải chỉ đơn thuần là ngon, mà là – rất quan trọng.」

Đôi cánh đen tuyền mọc ra từ cơ thể Shirin.

Xé rách bộ váy.

Không giống của Ouka, Shirin có dòng máu Sarano chưa đủ thuần khiết.

Có lẽ vì một nửa là dòng máu người chứ không phải huyết tộc. Nhờ đó, đôi cánh của cô không phải ánh sáng, mà mang hình thái vật lý. Hệt như một ma cà rồng.

Nhưng không phải vì thế mà cô trở nên vô dụng.

「Chị ơi, em sẽ giúp đỡ!」

Shirin với đôi cánh mọc ra đứng cạnh Ouka.

「Không, không phải vậy. Đương nhiên là mình phải tự mình mở ra vận mệnh của chính mình. Để chị ấy chiến đấu là điều không đúng.」

「Shirin, em đã trưởng thành hơn từ khi chuyển đi rồi sao? Hay là em đã học thêm chút ít rồi?」

「Chán rồi. Tạm thời cứ về Đế quốc cũ là được.」

「Thật là tùy tiện mà.」

Hai chị em cười khúc khích.

Một cảnh tượng đã lâu không xuất hiện.

「Shirin... tránh ra đi. Chị không thể kiềm chế được... Chị cũng chỉ còn cách dồn hết sức mà chiến đấu thôi.」

「Không cần kiềm chế đâu. Em sẽ chiến đấu hết mình vì tương lai của mình.」

Đương nhiên, giờ đây những lời của cha mẹ cũng không thể khiến cô lùi bước được nữa.

「Vậy thì tôi sẽ làm cho cô không thể tập trung được!」

Ryota đứng sau lưng Ri.

Về mặt năng lực, Ryota không thể tham gia vào trận chiến đó.

Tuy nhiên, dù Ri có mạnh đến đâu cũng không thể tấn công cả trước và sau cùng lúc.

Tuy dễ dàng hạ gục Ryota, nhưng nếu làm vậy, cô sẽ quay lưng lại với Ouka và Shirin.

「Cậu, cậu sẽ chết đó...? Đây không phải là nơi con người bình thường có thể can dự vào đâu.」

「Nhưng mà, tôi là tay sai của Ouka, là bạn của Shirin. Nếu không xuất hiện lúc này thì chẳng phải tôi không còn là con người nữa sao?」

「Được thôi – trước tiên, tôi sẽ khiến cậu không thể cử động được.」

Ri quay người và lao thẳng về phía Ryota.

Khí chất xung quanh đã khác.

Cô đang nóng vội.

Ý tưởng chờ đợi một cách bình tĩnh đã không còn.

Nếu làm cho cô ấy nóng vội hơn, chỉ cần câu giờ là có thể thắng.

Thế nhưng, nếu đối đầu trực diện – thì sẽ chết.

(Dù sao thì tôi cũng không có ý định chiến đấu trực diện đâu.)

Dù sao thì đây cũng không phải là một trận đấu tay đôi hay bất cứ thứ gì khác.

Ryota dùng hết sức giật mạnh tấm khăn trải bàn ngay bên cạnh.

Một tấm vải trắng khổng lồ xuất hiện trước mặt Ri.

Trong khoảnh khắc, Ri đã chùn lại.

Cô không thể xác định được vị trí chính xác của Ryota.

Nhưng Ri đã lao tới, chuyển động không ngừng.

Khi cô đã bị cuốn vào tấm khăn trải bàn –

Hai người kia từ phía sau đã dốc toàn lực truy đuổi Ri.

「Trò trẻ con thế này mà!」

Ri xé đôi tấm vải, nhưng Ryota không có ở đó.

「Trượt mục tiêu rồi!」

Ryota vung kiếm.

Những đòn đó dễ dàng bị đỡ, nhưng lại không có cách nào ngăn cản hai người phía sau.

Hai bàn tay vươn ra nắm lấy tay cầm kiếm của Ri.

Ri quay đầu lại.

Chắc hẳn với sức mạnh của Ri – một chiến binh lão luyện, cô có thể đẩy Ryota ra và chống lại cả hai người kia.

Thế nhưng, đứng trước con gái mình, Ri đã để lộ một sơ hở nhỏ trong tâm trí.

Trong khoảnh khắc thanh kiếm còn đang lưỡng lự chém vào không khí, đôi tay kia đã tóm được tay Ri.

Đôi tay đó không phải là lưỡi dao, nên không xé rách da thịt Ri, nhưng đủ để hất văng vũ khí cô đang nắm giữ.

*Cạch!*

Thanh kiếm rơi xuống sàn.

Trận đấu đã định đoạt.

Ngay cả Ri cũng không thể hạ gục hai huyết tộc đã thức tỉnh bằng tay không.

Âm thanh biến mất.

Shirin nhìn Ri.

Nhìn ánh mắt Ri vẫn còn chứa sát khí.

Vẫn không có tiếng động. Không có lời nói.

Chậm rãi, Ri giơ hai tay lên.

「Ta thua rồi.」

Sát khí cuối cùng cũng rút đi. Một nụ cười chua chát hiện trên mặt Ri.

「Hoàng đế mà phản quốc thì đành chịu thôi. Giáo đoàn Thuần Khiết mới hình như cũng đang gặp khó khăn rồi.」

「Trình độ đó thì không thể nào gánh vác danh tiếng của Giáo đoàn Thuần Khiết được đâu!」

Shimizu vừa lúc đó đã đánh tan tác Giáo đoàn Thuần Khiết mới.

Cuộc đối đầu giữa cũ và mới dường như đã kết thúc với chiến thắng của phe cũ.

「Thôi, ta lại một mình xoay sở thôi. Dù sao thì cũng đã quen với việc tự mình làm mọi thứ rồi.」

「Mẹ ơi...」

Shirin hiểu rõ nỗi cô đơn của Ri.

Bởi vì nó rất giống với nỗi cô đơn mà cô đã từng trải qua.

「Không cần thương hại đâu. Ta đã quá ích kỷ, đến mức không còn chỗ cho sự thương hại nữa rồi. Một người lớn tồi tệ đã thua, chỉ có vậy thôi.」

Một âm thanh báo hiệu thang máy đã đến tầng, vang lên trong khu vực vừa kết thúc giao chiến.

「Ôi, đến thật không đúng lúc chút nào. Chắc là đã có người gọi cảnh sát rồi.」

Ri nghĩ rằng, dù là ai đi chăng nữa, vị khách vừa ra khỏi thang máy chắc hẳn sẽ rất kinh ngạc khi thấy cảnh tượng hỗn độn này.

「Ách, cô là Ri-san phải không ạ?」

Người bước ra khỏi thang máy là một cô bé đội chiếc nơ lớn trên đầu. Không, dù thấp bé, nhưng cô bé này lại quá đỗi điềm tĩnh so với một đứa trẻ.

「Cô là ai?」

「Khụ khụ, cháu từ xa đến đây để nhắn tin cho cô. Khụ khụ... Vì đã cố gắng lắm nên bị ho mất rồi... Hình như ở đây hơi bụi bặm...」

「Chị ơi, chị đi đâu thế!?」

Ryota cũng ngạc nhiên khi thấy Rei xuất hiện từ một nơi không ngờ tới. Cậu không hề nghĩ sẽ gặp lại cô ở Nhật Bản.

「A, Ryō-chan, gặp anh ở đây, có lẽ nào là định mệnh chăng? Nhưng mà, xin lỗi nhé. Trước khi ôm nhau trong giây phút tái ngộ cảm động, cháu phải hoàn thành nhiệm vụ nhắn tin đã. Nếu quên rồi lại phải quay lại bên kia thì phiền phức lắm.」

「Nhắn tin, là của ai vậy?」

Ri vẫn chưa hiểu chuyện gì, có vẻ hơi bối rối.

「Từ một người tên là Owen... à không, Ōen ạ.」

「Hả?」

Ri thốt lên một tiếng nghe chói tai.

「Không thể nào. Người đó chắc chắn đã chết rồi... Chắc chắn là kẻ mạo danh...」

「Ngày xưa, giải vô địch ăn uống lớn ở Tokyo, cô đã bỏ cuộc giữa chừng vì trước đó đã vào quán buffet và ăn no nê phải không? Nếu cứ tham gia, chắc chắn cô đã thắng rồi đó.」

「S-sao, sao cô lại biết cả chuyện đó...?」

Dường như đó là sự thật. Miệng Ri hé mở vì kinh ngạc.

「Ngày hôm đó, cô vì thất vọng mà ăn bù ở một quán thịt nướng thì gặp Ōen-san đúng không ạ?」

「Nghe có vẻ chẳng lãng mạn chút nào cả...」

Ryota bất giác châm chọc.

「Mà, tại sao thua giải ăn uống lại đi ăn thịt nướng chứ...?」

「Vì vài giờ sau lại thấy đói bụng ấy mà.」

Câu trả lời đến từ chính chủ, nhưng Ryota vẫn không cảm thấy sáng tỏ cho lắm.

「Sau đó Ōen-san đã nói với cô thế này đúng không ạ? ‘Em cũng ăn thịt nướng một mình à? Anh cũng vậy nè. Chúng mình cùng ăn thịt nướng không?’ 」

「Đúng vậy. Và tôi đã ăn nhiều hơn mức tưởng tượng, khiến anh ta phải miễn cưỡng chia hóa đơn. Anh ta nói rằng không thể nào lại để tôi trả tiền theo phần ăn được, vì làm như vậy sẽ không ra dáng đàn ông. Cố gắng mời hết nhưng không đủ tiền.」

「Thật sự là một cuộc gặp gỡ chẳng có yếu tố cảm động nào cả...」

「Nhưng mà, tại sao một người lần đầu gặp mặt như cô lại biết cả chuyện đó...? Cô cũng là bồ bịch của người đó sao...?」

Ri nhìn với ánh mắt nghi ngờ. Ōen dường như cũng thường xuyên ngoại tình đến mức đó.

「Không phải! Cháu không làm những chuyện vô đạo đức như ngoại tình đâu! Cháu chỉ chung thủy với em trai Ryō-chan thôi!」

Đó là một câu nói gây tranh cãi, nhưng vì chọc vào sẽ rắc rối, Ryota cũng lờ đi.

「Với lại, nếu ngoại tình thì Ōen-san cũng đâu kể những chuyện đó cho cháu nghe đâu!」

「Điều đó cũng đúng... Vậy thì, cô biết ở đâu ra...?」

「Cháu thường xuyên suýt chết, nên lúc đó đã gặp chú ấy ở bên kia đó ạ, khụ khụ. Tự nhiên lại bị tán tỉnh nữa chứ...」

「Người đó, lúc nào cũng, lúc nào cũng...」

Mặt Ri trở nên giận dữ pha lẫn ngán ngẩm.

Cô không ngờ rằng Ōen còn đào hoa cả ở thế giới bên kia nữa.

「Được rồi, ta tin rằng cô đã gặp Ōen ở thế giới bên kia.」

「Vậy thì, trước khi quên, cháu xin chuyển lời ạ──── anh xin lỗi.」

Chỉ một câu nói đó, miệng Ri đã khẽ hé mở.

Một sự yếu ớt xuất hiện, không ai có thể ngờ rằng vừa nãy cô còn đang chiến đấu hết sức mình.

「Anh xin lỗi, Ominea, Ri. Nếu hai đứa trở nên bất hòa, thì tất cả là lỗi của anh. Hãy căm ghét anh đến chết đi. Dù anh đã chết rồi. Anh chỉ là một đứa trẻ thôi. Không thể chỉ yêu một người duy nhất được.」

「Nói hay nhỉ. Được thôi, tôi sẽ ghét anh đúng như lời anh muốn.」

「Vậy thì, hãy chỉ ghét anh thôi. Đừng để hai đứa con gái phải chịu vạ lây.」

「............」

Không phải là họ không ý thức được rằng hành động của mình sẽ ảnh hưởng đến con gái. Có những phần họ đã chấp nhận rằng đó là điều không thể tránh khỏi.

Nhưng khi được nói ra một cách rõ ràng, sức công phá của nó lại vượt xa sức tưởng tượng.

Có một tiếng vang như thể đang tố cáo việc họ đã giả vờ không biết, ẩn chứa trong những lời đó.

「Chà, ai cũng không thể chọn nơi mình sinh ra được. Cũng có lúc phải chịu đựng vì điều đó. Nhưng những người lớn biết rõ sự bất công đó, xin đừng làm tổn thương những đứa trẻ nữa.」

「Tôi biết mà, những chuyện như vậy... Không, tôi đã chẳng biết gì cả, phải không...?」

Ri lắng nghe mà không nhìn mặt Shirin hay Ouka.

「Thật tiếc là anh không thể trực tiếp giải quyết những rắc rối đó, nhưng anh tin các em sẽ ổn thôi. Cuối cùng, tuy hơi ngại ngùng, nhưng đây là lời nhắn nhủ, nên anh sẽ nói ra. Ri, Ominea, và cả Ouka với Shirin nữa.」

Tên của mình được gọi ra, hai người cũng khẽ thốt lên tiếng nhỏ.

「Anh yêu các em.」

Đó là một lời nói rất đỗi bình thường, nhưng đối với Ri, Ouka và Shirin, nó lại mang một kỷ niệm đặc biệt.

「Anh yêu các em. Vì vậy, đừng vội đến đây trong thời gian này nhé. Anh một mình vẫn ổn, nên hãy cố gắng hơn nữa ở bên đó đi. – Hết rồi.」

Ri ngã quỵ tại chỗ.

Nước mắt lăn dài trên má. Giống như một đường ranh giới đã giữ chặt lại, nay bỗng đứt phựt.

Đến nước này, làm gì cũng vô ích. Dù cố gắng giữ bình tĩnh, tâm trí cô vẫn cứ trôi dạt khắp nơi, không thể kiểm soát được.

「Chắc là cô ấy có nhiều điều để nghĩ lắm, nên cứ để cô ấy khóc một lúc đi thì hơn, khụ khụ. Mọi người cứ để cô ấy một mình nhé.」

Có lẽ vì là người lớn nên hiểu được nhau, Rei vẫn bình tĩnh nhìn Ri đang khóc.

「Chẳng hiểu gì cả, nhưng mà, chị làm tốt lắm.」

「Chị làm giỏi lắm phải không! Nè, anh xoa đầu cho em cũng được đó?」

「Thôi được, thế cũng ổn.」

Ryota chậm rãi xoa đầu Rei. Chiếc nơ vướng víu nên khá khó để xoa.

「Ư... hưm hưm~, cái giá phải suýt chết nhiều lần cũng đáng ha~」

Một cái giá khá đắt.

「Nhưng mà, Ōen-san cũng tự tiện thật đó. Khiến nhiều cô gái phải khóc, chẳng tốt chút nào.」

Rei có vẻ có một đánh giá khá khắt khe về Ōen.

「Với lại, chú ấy có chút giống Ryō-chan đó.」

「Ể...!?」

「À, điều đó, tôi rất hiểu. Giống ở chỗ lúc nào cũng nói những điều tốt đẹp với bất cứ ai.」

「Đúng vậy, chị ơi. Em cũng rất hiểu.」

Vì lý do nào đó, Ouka và Shirin nhìn Ryota với ánh mắt đầy nghi ngờ.

「Điểm khác nhau thì, ừm. Ryota thì vô thức, còn chú ấy thì rõ ràng có ý tán tỉnh để hạ gục đối phương.」

「Anh ấy thường xuyên nói là đi thị sát, rồi lảng vảng quanh các trường đại học, cấp ba. Không thể nào nghĩ được ngoài việc đó là mục đích để nhìn ngắm các nữ sinh đại học và trung học. Không hiểu sao, vừa nhớ lại thì tôi lại thấy khó chịu với Ryota nữa.」

「Khoan đã... Tại sao chỉ vì có vẻ tương đồng về khí chất mà ấn tượng về tôi cũng tệ đi vậy...?」

「Ryota, nếu không thay đổi tính cách đó sớm, cậu cũng sẽ chết theo cách tương tự đó. Với xác suất khá cao đấy.」

「Ể............?」

「Thậm chí còn nên nghĩ rằng nếu được sống lâu như ba của chúng ta thì đã là may mắn rồi.」

「N-nhưng mà không hiểu gì cả............ xin lỗi.」

Vẫn chưa thông suốt, Ryota cúi đầu xin lỗi.

Trớ trêu thay, đó cũng là lời xin lỗi giống hệt Ōen.

「Nếu xin lỗi mà xong thì cần gì mồ mả nữa chứ!」

「Xin lỗi mà giải quyết được chuyện thì ngay cả bánh manjū cúng tang cũng chẳng cần!」

「Khoan đã! Hai đứa đừng có tự nhiên coi tao là người chết rồi mà tiếp tục cuộc nói chuyện này chứ!」

Với Ryota mà nói, có quá nhiều điều vô lý, chẳng thể nào chấp nhận nổi.

「Yên tâm đi. Dù Ryota có chết rồi thì tôi vẫn sẽ sống thật tốt thôi!」

「Cho nên mới bảo đừng có giết tao chứ!」

「Nếu Ryota chết, tôi thề sẽ chịu trách nhiệm ăn hết số bánh manjū cúng tang còn thừa lại!」

「Cái chuyện vớ vẩn ấy, không cần phải thề đâu!」

Cứ thế, những lời công kích dồn dập từ hai chị em không ngừng ập tới.

「Shiren này, không ngờ hai chúng ta cũng có nhiều điểm chung phết đấy chứ?」

「Em cũng nghĩ thế.」

Hai người khúc khích bật cười.

Sau "trận chiến," tiếng cười của họ vang vọng đến lạ lùng.

---

[Bản gộp] Ngươi phụng sự đến mức đó thôi sao? Toàn tập 7 Quyển – Thông tin xuất bản

GA Bunko

Morita Kisetsu

Người phát hành: Ogawa Jun

Nơi phát hành: SB Creative Co., Ltd.

〒106-0032

Tokyo, Minato-ku, Roppongi 2-4-5

Ấn bản điện tử đầu tiên phát hành ngày 1 tháng 4 năm 2016

© Kisetsu Morita / SB Creative Corp. ISBN 978-4-7973-8591-5

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận