Omae no Gohoushi wa Sono...
Kisetsu Morita Ozaki Hiroki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07

Chương 2

0 Bình luận - Độ dài: 9,018 từ - Cập nhật:

Hãy tự mình mở lối!

Vào cái thời Ryota còn đang bị Alphonsina véo tai,

Thành Cổ của Đế Quốc cũng có động tĩnh.

Dĩ nhiên, những nhân viên làm việc trong thành chẳng hề hay biết gì. Bởi lẽ, nơi xảy ra sự việc là khu vực ngầm, một tầng hầm mà ngay cả nhân viên bình thường cũng không được phép đặt chân vào.

"Xong rồi... Cuối cùng cũng phá đảo được hết... Dàn mấy cái game khó nhằn thế này đúng là chơi bẩn mà... khụ khụ khụ. Chắc tại chơi game nhiều quá nên bệnh ho lại nặng thêm rồi. Khụ khụ..."

Rei đờ đẫn nhìn dòng chữ credit chạy trên màn hình TV, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ.

Kể từ sau vụ Sairi đột nhập, hệ thống an ninh dưới hầm đã được tăng cường đáng kể.

Trên đường đi, Rei phải vượt qua mười trò game hành động cực khó, thuộc hàng 'khét tiếng' ngay cả trên Famicon. Đó là những trò bị liệt vào danh sách 'game rác' vì độ khó đến phát điên của chúng.

Nếu không phá đảo được thì cánh cửa dẫn tới con đường tiếp theo sẽ không mở.

Đã thế, dù có vượt qua được vài màn, nhưng chỉ cần thất bại ở một màn giữa chừng, thì sẽ bị trả về màn đầu tiên mà không có 'continue'. Hơn nữa, vì đang cố ép bộ máy cũ kỹ hoạt động nên chỉ cần một rung động nhỏ cũng có thể khiến màn hình lỗi và đứng máy – đúng là một thiết kế 'ác ôn' đến từng chi tiết nhỏ nhất.

Rei xui xẻo giữa chừng đã hai lần bị đứng màn hình và phải bắt đầu lại từ đầu. Lần thứ hai thì cậu sốc đến mức suýt lên cơn đau tim.

"Những tựa Famicon ngày xưa, có vẻ người ta đặt nặng việc chinh phục những game khó hơn là tận hưởng bản thân trò chơi, thế nên mới khó khăn một cách dị thường như vậy... Mấy tay mơ như mình mà chơi thì có khi mua về rồi vứt xó cả đời cũng chẳng bao giờ thấy được cảnh kết..."

Cánh cửa chớp phía sau TV từ từ mở ra.

"Nào, không biết lần này thử thách gì đang chờ đây?"

Trong căn phòng tiếp theo, một chiếc máy tính được đặt sẵn.

Có vẻ đó là một trò galge khá cổ. Luật chơi được dán trên tường: "Phải chinh phục được tất cả nhân vật, bao gồm cả những nhân vật ẩn trong trò chơi này."

"À, so với trò trước thì độ khó cũng thấp hơn rồi nhỉ. Cũng không yêu cầu tập trung cao độ... Khoan đã, chắc chắn không đơn giản như thế được..."

Khi Rei dùng điện thoại tìm kiếm, một thông tin không mấy hay ho xuất hiện.

"Ờm... 'Trò này có mấy điểm nổi bật như sau: ① Chỉ số hảo cảm cực kỳ khó, chỉ cần chọn sai một lần thôi là hết hy vọng; ② Ngay cả khi chỉ số hảo cảm đạt đủ để kích hoạt sự kiện, nhưng liệu sự kiện quan trọng có xảy ra hay không lại hoàn toàn ngẫu nhiên, nên nếu xui xẻo chỉ có thể kết thúc ở 'friend end'; ③ Mặc dù là game 'loop' nhưng lại không có chức năng bỏ qua đoạn chưa đọc hay đoạn đã đọc, buộc người chơi phải đọc đi đọc lại cùng một đoạn văn nhiều lần; ④ Nhưng không hiểu sao, chỉ khi đến phần lựa chọn, con trỏ lại tự động nhảy lên lựa chọn đầu tiên, một kiểu 'giúp đỡ' thừa thãi, khiến cho nếu cứ bấm lia lịa để lướt nhanh thì vô thức sẽ luôn chọn lựa chọn đầu tiên; ⑤ Có một số nhân vật mà người chơi phải chọn những lựa chọn phi lý mới kích hoạt được cờ hiệu, vì vậy dù có suy nghĩ logic và cẩn trọng đến đâu cũng không thể phá đảo; ⑥ Có lỗi đứng máy trong lúc save, nên không thể thường xuyên save được; ⑦ Tùy theo thứ tự lựa chọn mà có lỗi buộc thoát game, nên chỉ có thể chinh phục nhân vật theo thứ tự không gây ra lỗi buộc thoát – đúng là một 'game rác' không có một kẽ hở nào'... lại phải vào địa ngục nữa rồi sao...?"

Cuối cùng, với vận đen cố hữu của Rei, các sự kiện mãi không xảy ra, và phải mất đến gần hai mươi tiếng đồng hồ để cậu phá đảo trò chơi.

Lần nữa, cánh cửa chớp ở phía sau căn phòng lại mở ra.

"Hay quá... mình đã vượt qua rồi... Chắc chắn là phía trước sẽ có một cánh cửa cực kỳ chắc chắn, giống như cửa hầm vàng vậy."

Cậu chưa có kế sách nào để vượt qua nó, nhưng nếu không vượt qua thì coi như chưa hoàn thành nhiệm vụ.

"Mình sẽ không dừng lại ở đây đâu. Dù là game rác hay cánh cửa dày đặc đến đâu cũng không làm mình khuất phục được!"

Cánh cửa đó bị chẻ đôi và có tấm biển "Đang sửa chữa" dán lên.

"Cái này, chắc là Sairi làm rồi... Đúng là mạnh khủng khiếp mà. Khụ khụ..."

Vì cánh cửa đặc biệt đã bị phá theo một cách còn đặc biệt hơn, nên xem ra việc sửa chữa chưa có kế hoạch cụ thể.

Cuối hành lang là một căn phòng có nội thất ghê rợn.

Sàn nhà trải thảm trông như máu văng tung tóe.

Bên trên rải đầy những bông hồng đỏ.

Mặc dù là tầng hầm nhưng lại có rèm cửa, và trên rèm vẽ những họa tiết rùng rợn như đầu lâu hay dơi.

"Dù đã vài lần đến đây báo cáo nhưng lần nào đến cũng thấy ghê người..."

Tất nhiên, đây là phòng của mẹ Oka, Saranominayoshi.

"Xin chào ~ xin chào ~"

Rei gõ mạnh vào chiếc quan tài ở giữa phòng.

"Ồn ào quá! Không thể gọi ta một cách im lặng hơn được sao!"

Rầm!

Chiếc quan tài mở phăng ra, Saranominayoshi xuất hiện.

Va vào cô, Rei bị thổi bay, rồi ngã đầu xuống đất.

"Ôi... lỡ rồi... Không được, đầu nứt rồi, máu thật chứ không phải diễn chảy ra thảm... Này, tỉnh táo lại đi! Ta dù có làm cảnh ma cà rồng thật, nhưng loại chảy máu kiểu này thì đáng sợ lắm!"

"Chỉ thế này thôi, không sao đâu. Cũng không đến mức chết được đâu."

Rei đứng dậy trong khi vẫn còn chảy máu.

"Cái tiêu chuẩn 'không sao' của ngươi ta chẳng bao giờ hiểu được. Nếu đã cứng cáp như vậy thì không thể làm cho nó trông như không bị thương sao. Điều này thật là hại tim ta mà."

Saranominayoshi hôm nay cũng mặc chiếc váy đen, và phe phẩy chiếc quạt đen sì.

"Xin lỗi, tôi có một lời nhắn muốn chuyển tới. Khụ khụ."

"Lời nhắn ư? Từ ai vậy chứ? Không phải khoe đâu, nhưng ta ít bạn lắm."

Cô ta nói thật, không phải khoe khoang.

"Vậy thì, tôi xin chuyển lời nhé... 'Hãy cố gắng lên'."

"Ít thông tin quá! Ít nhất thì cũng phải nói là cố gắng về cái gì chứ!"

Lời nhắn trừu tượng hơn cô nghĩ.

"Xin lỗi, trong lúc bị mấy trò game làm chậm chân, tôi dần quên mất hết rồi, chỉ nhớ là một tin nhắn mang tính cổ vũ thôi..."

"Vậy thì, hãy nói cho ta biết, tin nhắn từ ai?"

"Ờm, tên là gì ấy nhỉ...?"

"Ngươi đúng là sứ giả hạng bét mà... Nếu không biết gì thì ta đi ngủ lại đây? Ta muốn ngủ thêm dù chỉ một giây thôi."

"À, đúng rồi, có cách này!"

Rei vỗ tay cái bốp.

"Saranominayoshi-san, cô có thể siết cổ tôi được không? Để tôi ngủ rồi xác nhận lại nội dung một lần nữa."

"Thế đó không phải là ngủ, mà là đi vào giấc ngủ vĩnh hằng sao...? Ta không muốn dính líu đến cảnh sát đâu... Nếu có thì ta sẽ dùng quyền lực của con gái ta, Hoàng đế, để bịt miệng mọi chuyện một cách thô bạo đấy."

"Không sao đâu. Chỉ là đi đến thế giới có vườn hoa thôi mà~"

"Ta có cảm giác đến thế giới đó rồi thì không về được nữa đâu... Thôi được rồi. Nào, để ta làm theo ý ngươi!"

Saranominayoshi dùng hai tay siết chặt cổ Rei.

※Tuyệt đối không bắt chước.

"Ách... ư! A... a... khục!"

Đầu Rei nghiêng sang một bên. Cậu đã bất tỉnh.

"Xem nào, giờ phải làm gì với kẻ này đây? Cứ để hắn nằm cho đến khi tỉnh dậy sao. Nhưng ta không muốn đặt hắn vào quan tài của ta. Nơi đây là dành riêng cho ta mà. Nếu hắn thật sự chết rồi, thì lần sau sẽ khó dùng lắm."

Saranominayoshi cũng biết cái "bản chất" của Rei nên không quá hoảng loạn. Đặc biệt là cô cũng không phải một người tàn nhẫn đến mức siết cổ người khác mà vẫn bình thản.

"Hừm, cứ để hắn nằm trên thảm vậy."

Cách đối xử khá tệ bạc.

Mười lăm phút sau.

"Phù, nói chuyện say sưa quá, suýt chút nữa lỡ chuyến phà về rồi, khụ khụ. Nếu mà lỡ thì không về được mất... May thật đó~"

"Chuyến phà ư, có nghĩa là ngươi đã sang thế giới bên kia hoàn toàn rồi sao... Ngươi quả là liều mạng."

"Nhưng nhờ vậy mà tôi đã gặp được đúng người cần gặp và có một cuộc nói chuyện thú vị."

"Ồ, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi sao."

"Chúng tôi đã nói chuyện rất sôi nổi về những tựa game RPG kinh điển trên Famicon ngày xưa."

"Không thể sang thế giới bên kia chỉ vì những cuộc nói chuyện vô thưởng vô phạt của mấy đứa cùng thế hệ như thế!"

"Vâng, cuối cùng chúng tôi thống nhất quan điểm là 'Gy○○nbi no Gyakushū' đúng là không thể bỏ qua."

"Ta thì không nghĩ nó đỉnh đến thế. Chẳng phải chỉ là hiệu ứng hoài niệm thôi sao. Nếu xét về tính giải trí, phải nói đến những tựa RPG của Goemon ra đời khá muộn về sau thì..."

Và thế là cuộc nói chuyện tiếp tục trong ba mươi phút tiếp theo.

"Mọi người toàn nói dòng game đó thì chỉ có bóng né là hay, nhưng cá nhân tôi thì thấy bóng đá cũng thú vị lắm~"

"À, cái đó à, cái có đội Thợ Săn và đội Ninja đúng không! Mẹo chơi của trò đó là chỉ sử dụng những đồng đội có thể tung ra cú sút tuyệt chiêu mà dù đá ở đâu cũng bay thẳng vào khung thành đối phương. Tỉ lệ thổi bay thủ môn địch cũng khá cao nên dễ ghi bàn. Ngăn chặn cú sút tuyệt chiêu của đối thủ có giới hạn nên thủ hòa gần như là vô vọng. Nhưng mà, ngươi có vẻ không thuộc thế hệ đó đúng không...? Ngươi biết nhiều đến mức cứ như đang gian lận tuổi vậy."

"Với lại, dòng game Jidaigeki cũng hay lắm! Chỉ cần giảm độ khó xuống một chút là kẻ địch yếu đến mức chỉ cần trúng một đòn là chết."

"Ngươi đúng là đang gian lận tuổi thật rồi."

"Không, tôi mười bốn tuổi."

Cô còn trẻ hơn cả em trai.

"Á! Vậy, lời nhắn là gì?"

"Tôi quên rồi."

※Lại một lần nữa sang thế giới bên kia.

"Tôi đến lúc ông ấy đang ở với người phụ nữ khác, nên lại thành ra một cảnh tượng gay cấn. Suýt chết ở bên đó luôn. Khụ khụ..."

"Ngươi còn liều hơn cả mấy diễn viên hạng bét nữa... Vậy, lời nhắn là gì?"

"Vâng vâng, lần này thì chắc chắn rồi. Vì mới nghe xong nóng hổi mà."

Rei làm nhiệm vụ đưa tin một cách trung thành.

Bắt chước cả giọng điệu, như thể đang diễn kịch.

Có lẽ vì thế, lời nhắn đó kéo dài một cách bất thường cho đến khi kết thúc, và dần dần khiến Saranominayoshi rưng rưng lệ.

Khi Rei nói xong, nước mắt Saranominayoshi đã chảy thành dòng trên má.

Đến mức không còn bận tâm đến việc lớp trang điểm bị trôi.

"Khốn kiếp... cái này đúng là chơi bẩn mà... dám lợi dụng đặc quyền của người chết... chết rồi mới làm ra vẻ người tốt... chỉ là được làm đẹp sau khi chết thôi mà... lúc còn sống thì hắn là một kẻ ngông cuồng, ngang ngược, và vô lại mà!"

Có lẽ không thể đứng vững được nữa, Saranominayoshi ngồi thụp xuống quan tài.

Rei cũng ngồi xuống cạnh cô.

"Tôi mừng là đã có thể chuyển lời."

Rei khẽ đưa khăn tay ra. Saranominayoshi cũng lặng lẽ nhận lấy.

Khi ấn vào mắt, khăn tay lập tức thấm đẫm nước mắt.

"Thật ra, tôi cũng định bỏ qua luôn vì lười hỏi lại lần nữa, rồi nói bừa đại một câu gì đó. Đằng nào thì cũng chẳng ai xác nhận được. Khụ khụ."

"Ngươi dám buông ra một lời kinh khủng đến thế một cách thản nhiên."

"Làm người lớn thật vất vả nhỉ. Cứ như là càng sống lâu hơn lũ trẻ thì càng phải gánh vác nhiều thứ ấy."

"Đúng vậy, ta đã trải qua rất nhiều kinh nghiệm tồi tệ. Mong sao phần đời còn lại chỉ toàn những chuyện vui thôi."

"Giữa tôi và Saranominayoshi-san, có lẽ chênh lệch một vòng con giáp ấy chứ."

"Đám hai mươi tuổi đúng là thích làm màu mà! Đằng nào chẳng mau già đi thôi! Thời gian làm vẻ trẻ trung cũng chỉ có bấy giờ thôi!"

"Không, tôi mười bốn tuổi!"

"Đừng có nói những lời dối trá quá rõ ràng như vậy!"

"Chúng ta, những người lớn, dù vất vả nhưng hãy cố gắng lên. Vì thế hệ trẻ nữa."

"Ta thì mãi mãi mười bảy tuổi."

Saranominayoshi không chấp nhận ý kiến của Rei.

"Ấy, ít nhất thì cũng phải gấp đôi số đó mới đúng chứ—"

"Nếu còn nói thêm những lời thừa thãi thì ta sẽ siết cổ ngươi thêm lần nữa đấy."

Cả hai đều không kiềm chế lời nói khi nói chuyện với người lớn.

"Nhưng mà, không thể để thế hệ con gái ta phải chịu khổ sở được. Ta cũng không muốn để lại di sản tiêu cực. Nói rằng vì mình đã đau khổ nên chúng mày cũng phải đau khổ, thì thật là một sự oán hận ngớ ngẩn..."

Saranominayoshi đứng dậy, dùng tay vén bức rèm với những họa tiết ghê rợn sang một bên.

Phía sau tấm rèm, một bức ảnh được đặt trong khung treo trên tường.

Đó là bức ảnh Oka vào ngày tốt nghiệp tiểu học.

Hai bên cô bé là Ouen, người chồng đã mất, và Saranominayoshi.

Dù thiếu đi một người, nhưng chính vì thế, cô phải sống hết mình để mang lại hạnh phúc cho Oka.

"Lời nhắn này... ta còn muốn ngươi chuyển cho một người nữa, ngươi có thể giúp ta không?"

Vẫn cúi mặt, Saranominayoshi nói bằng giọng nghẹn ngào.

Dù biết là cần thiết, nhưng cô vẫn khó lòng mở lời một cách thẳng thắn.

"Được thôi. So với việc đến chỗ Saranominayoshi-san thì việc này chắc dễ như bỡn."

Rei thản nhiên chấp nhận.

"Vậy thì, nhờ ngươi nhé."

Saranominayoshi nói ra một cái tên.

"Tôi cũng đoán được rồi. Tuy vất vả, khụ khụ, nhưng tôi sẽ làm, khụ khụ."

"Ừm, nhờ ngươi. Nhưng mà—"

Khuôn mặt Saranominayoshi trở nên nghiêm nghị hơn một chút.

"Nói vậy không có nghĩa là mọi thứ sẽ trở lại như cũ, và ta cũng không có ý định giúp đỡ vì chuyện đó."

Cô từ từ kéo rèm trở lại. Bức ảnh trong khung lại bị che khuất.

"Ta không có ý định để lại di sản tiêu cực cho thế hệ trẻ. Nhưng mà, quyết định cách sống của chính mình là công việc của lũ trẻ. Dù có bất hạnh hay ra sao, chúng phải tự mình quyết định."

Rei khẽ gật đầu.

"Oka đã mất Shiren nhưng đổi lại đã dệt nên một mối quan hệ mới. Không ai khác có thể phủ nhận điều đó. Dù có muốn mọi thứ trở lại như cũ, thì thực tế không thể ấn nút reset như Famicon được."

"Cô vừa dùng từ 'Famicon' theo nghĩa của trò chơi đấy. Thời buổi này mà dùng từ đó thì lỗi thời lắm."

"Những lúc như thế này thì đừng có xen vào những lời không cần thiết."

"Việc không trở lại như cũ, tôi cũng không sao đâu. Dù có trở lại như xưa, Ryota cũng chỉ dính lấy ai đó khác ngoài tôi thôi mà."

"Là chị của nó thì phải chấp nhận chứ sao."

"Tôi sẽ chiến đấu đến khi luật pháp được sửa đổi! Nhưng mà—"

Rei ngửa mặt nhìn lên trời.

Cậu nhìn thấy một trần nhà màu goth thấp và lòe loẹt.

Có lẽ do màu sắc hoặc thiết kế mà trần nhà trông có vẻ rất thấp.

"—Nếu Ryota không hạnh phúc thì tôi sẽ còn không vui hơn nữa. Cứ thế này, tôi có cảm giác Ryota sẽ không hạnh phúc đâu. Khụ khụ!"

Rei nghĩ mình phải mau ra ngoài và ngước nhìn bầu trời.

Ở đây, cậu cảm thấy ngột ngạt.

"Saranominayoshi-san thỉnh thoảng cũng ra ngoài không?"

Một thời gian sau khi Đế quốc Huyết Tộc Thần Thánh được thành lập, một nhịp sống mới dần hình thành trong Shiren.

Buổi sáng, cô học với gia sư do Sairi đưa về.

Cách dạy tốt hơn Rei, nhưng vì không phải người quen nên cô cảm thấy hơi bất an.

Buổi chiều là các công việc của một Hoàng đế.

Thực ra, chỉ là trò chuyện qua loa với khách đến chào hỏi hoặc đóng dấu vào tài liệu.

Sau sáu giờ chiều, cô ăn tối, rồi đọc truyện tranh trong phòng khách sạn.

Và chờ Sairi trở về.

"Lạ thật... Truyện tranh hay thế mà sao mình chẳng cảm thấy vui mấy... Có phải do căn phòng quá xa hoa không...? Bầu không khí chẳng hợp để đọc truyện tranh chút nào!"

Shiren vứt truyện tranh sang một bên và lăn lộn trên giường.

Chiếc giường mềm mại đáng lẽ phải nâng đỡ Shiren một cách êm ái—nhưng không phải vậy.

Dù giường có mềm đến đâu, sự bất mãn của Shiren cũng không hề giảm bớt chút nào.

Có điều gì sai, điều gì thiếu sót?

"Có lẽ mình không thể tự dối lòng được nữa rồi..."

Shiren thực ra đã biết.

Nhưng nếu cứ dùng từ "kiềm chế" để tự lừa dối, thì sẽ không thể cứu vãn được nữa.

Thời gian không còn nhiều.

Bỗng nhiên, ánh mắt cô dừng lại trên bàn.

Cô đứng dậy, nhẹ nhàng mở ngăn kéo.

Dù biết bên trong có gì, nhưng khi thứ đó lọt vào tầm mắt, Shiren vẫn giật mình. Không hiểu sao, cô có cảm giác mình đang làm một điều gì đó rất tệ.

Tờ ghi chú mà Kiyomizu để lại.

Một tờ ghi chú đơn giản, chỉ ghi một số điện thoại.

Thứ đó có thể thay đổi cuộc đời cô.

Cô nhìn chằm chằm vào những con số một lúc, rồi đóng ngăn kéo lại.

Vẫn chưa phải lúc để dùng nó.

Thứ tự không đúng.

Ngay lập tức dựa dẫm vào người ở xa là điều không công bằng.

Bởi vì bây giờ cô có người đáng tin cậy ở bên cạnh.

Đúng lúc đó, Sairi trở về từ chỗ làm.

Bộ vest phẳng phiu rất hợp với vẻ của một nhân vật quan trọng.

"Chào mừng mẹ về nhà."

"Ôi dào, nghe nói có kẻ xâm nhập, nên Giáo Đoàn Trinh Khiết mới ('Virginial Father') có chút rối ren. Nghe nói đã đuổi được rồi."

"Ơ, kẻ xâm nhập...?"

"Nghe nói tự xưng là Rei, bị phát hiện ở tầng hai mươi lăm của tòa nhà trụ sở, khi cố gắng bỏ trốn thì vô tình ngã qua cửa sổ. Xe cảnh sát cũng đến, làm loạn cả lên. Này, có chuyện gì sao?"

"Không, không có gì cả..."

Gần như chắc chắn đó là gia sư cũ của cô.

Không biết vì sao lại đến đây, nhưng có lẽ là đang muốn điều tra gì đó. (Thông thường người ta sẽ lo lắng về sống chết, mà rớt từ tầng 25 xuống thì chắc chắn chết, nhưng là Rei thì chắc vẫn sống sót được... có lẽ thế.)

Vì là Rei nên chắc không sao, Shiren tạm gác lại suy nghĩ đó.

"Cũng vì chuyện đó nên cuộc họp mới bắt đầu muộn. Dù sao thì đất nước vẫn đang vận hành trôi chảy, nên cũng không sao."

"Mẹ vất vả rồi. Con pha trà nhé?"

"Không cần phải khách sáo như thế đâu. Shiren cứ đường hoàng như một Hoàng đế đi. Chẳng có gì phải lo lắng cả."

Shiren khẽ cắn môi.

Sự lo lắng ngày càng lớn.

Như muốn nghiền nát cô.

Nhưng từ bỏ ở đây thì thật kỳ lạ. Shiren vẫn chưa nói với Sairi.

"Mẹ ơi, con có một yêu cầu ạ."

"Gì vậy? Không cần phải kìm nén những gì con muốn đâu. Shiren đã kiềm nén đủ rồi mà."

Nụ cười của Sairi thật hiền hậu và rộng lượng. Shiren dễ dàng bị bao bọc trong đó.

Thế nhưng, chỉ nụ cười đó thôi thì không đủ.

"Con... con muốn gặp lại mọi người ở Đế Quốc cũ..."

Đáng lẽ cô phải nhìn thẳng vào mặt mà nói, nhưng cô lại cúi đầu xuống.

Cô sợ rằng nếu cứ như thế này thì lời mình nói sẽ không được thấu hiểu.

Sẽ thật tệ nếu chỉ cố gắng truyền đạt một điều mà không thể được truyền đạt.

"Shiren..."

Chỉ có tên cô được thốt ra. Cô có bị mắng không? Có bị thất vọng không?

"Con cô đơn lắm... mẹ ơi..."

Khuôn mặt cô cứng đờ. Thật khó chịu khi phải chờ đợi lời nói tiếp theo.

Đây là thời điểm cô đơn nhất trong cuộc đời mình.

Nếu cứ mãi cô đơn thì cô đã chịu đựng được rồi, nhưng Shiren đã trải qua một cuộc sống như mơ ở Đế Quốc cũ. Cô đã biết hạnh phúc là gì.

"Đúng vậy."

Khi Shiren vẫn cúi đầu, một lực nhẹ tác động lên cơ thể cô.

Sairi đang ôm cô.

"Đáng lẽ mẹ phải nhận ra sớm hơn mới phải. Xin lỗi con nhé. Mẹ chưa đủ tư cách làm mẹ rồi."

"Không, là lỗi của con vì con đã không nói ra..."

Nụ cười nở trên môi Shiren.

Cô nhớ lại lời Kiyomizu đã nói. Từ bỏ những điều không cần thiết phải từ bỏ cũng giống như đang trốn tránh. Đó chỉ là sự lười biếng.

Nhờ có dũng khí, con đường dường như đã mở ra.

"Tất nhiên là con không phải sẽ không bao giờ gặp lại được. Mẹ cũng không có ý định thù địch với Quốc gia Akemiya trong mấy chục năm. Mẹ sẽ sắp xếp cơ hội cho con."

Sairi vừa vuốt tóc Shiren vừa nói.

"Thật sao!? Khi nào vậy!?"

Shiren mở to mắt. Hóa ra, chỉ cần nói ra cảm xúc của mình thì sẽ được thấu hiểu. Chẳng có vấn đề gì cả.

"Mẹ có thể chờ một năm được không? Chỉ cần có đủ thời gian đó, mẹ sẽ giải quyết được."

"Ách"

Một năm sao.

Quá dài.

Thế thì không kịp.

Mối quan hệ giữa người với người cũng giống như thức ăn vậy. Có hạn sử dụng. Quá hạn thì sẽ biến mất như chưa từng tồn tại.

Sairi dường như cũng hiểu được suy nghĩ của Shiren qua phản ứng của cô.

"Shiren à, hiện giờ quốc gia này chỉ vừa mới thành lập thôi. Trên danh nghĩa, nó có ý nghĩa đối kháng với Đế Quốc cũ của Akemiya. Mẹ nghĩ điều đó thật vô lý, nhưng người lớn cũng không thể ủng hộ nếu không có một lời giải thích dễ hiểu như vậy. Để vận hành một quốc gia mới thành lập cần rất nhiều sự hợp tác của mọi người. Vì vậy, mẹ đã thể hiện rằng đây là một quốc gia khác với Đế Quốc cũ để tập hợp sức mạnh."

Lời nói của Sairi thấm vào toàn bộ cơ thể Shiren.

Dù có nói ra, mọi thứ cũng không thay đổi.

Thế giới người lớn không thể thay đổi chỉ bằng cảm xúc.

"Và nếu chỉ trong chưa đầy một tháng mà hòa giải với Đế Quốc cũ, thì những người đã ủng hộ cũng sẽ không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Khi đó, những gì đã gây dựng sẽ bị phá hủy. Bây giờ giống như mới thoa keo dán thôi. Cần khoảng một năm để keo khô và không bị hỏng nữa. Với Shiren thì hơi lâu nhỉ. Con và người lớn có dòng chảy thời gian khác nhau mà."

Không chỉ hơi lâu.

"Không có cách nào khác sao...?"

"Shiren, đã có thời con cô độc và khó khăn phải không?"

Dù có bảo quên đi thì cũng không thể quên được.

Những ngày Ouen mất, Sairi biến mất, và Shiren bị đối xử như tội phạm rồi bị đuổi khỏi thành.

Vì sao cô có thể vượt qua, giờ đây cô cũng không hiểu nữa.

Chắc là vì cô chưa bao giờ nghĩ đến việc vượt qua. Cô chỉ bất động một cách vô cảm, chờ đợi cơn gió đi qua, nên những ngày đó cứ thế mà kết thúc.

Giống như một zombie không còn sống nữa thì sẽ không thể chết thêm được nữa.

Shiren bây giờ không phải là zombie. Nhờ có Ryota và mọi người, trái tim cô đã sống lại.

Trái tim đó cũng sẽ không chịu đựng được một năm.

Cô sẽ lại trở thành zombie, không còn cảm thấy gì nữa. Không còn ghen tỵ, cũng không còn ghen tuông. Cảm xúc sẽ biến mất.

Nhưng điều đó chỉ có Shiren mới biết.

"Mẹ nói điều này nghe có vẻ lạ, nhưng Shiren lúc đó không hề thua cuộc, nên bây giờ chắc chắn sẽ không sao. Lần này con biết mình phải chờ bao lâu, và con là Hoàng đế mà."

Shiren hiểu lời Sairi nói.

So với thời điểm đó, sự đối xử tốt đẹp bây giờ khó tin đến mức nào. Về vật chất, cô được ưu ái quá mức. Đến mức gần như đáng bị trừng phạt. Ánh mắt xung quanh cũng không phải là thứ đáng ghê sợ, mà là ánh mắt tôn kính Hoàng đế.

Vấn đề là những thứ đó không thể lấp đầy được.

Không phải vật chất. Không phải đánh giá.

(Ryota, không biết giờ này đang làm gì nhỉ...)

Cuộc sống với Ryota, không hiểu sao lại vui vẻ đến lạ.

Một cuộc sống trong khách sạn vô vị như thế này thì không có cửa thắng.

Chắc chắn đã có rất nhiều lúc tức giận, bực bội, lo lắng vì cậu ấy, nhưng giờ đây, bao gồm cả những điều đó, cô lại thấy thật đáng yêu. Cô cũng không hiểu lý do. Cô thậm chí còn nghĩ có khi Ryota đã tiết ra chất gây nghiện nào đó.

(Ryota chắc đang vui vẻ với chị gái mình...)

Nếu có thể, cô muốn mọi thứ trở lại như cũ, và ở bên Ryota.

Cô biết điều đó không thể thành hiện thực. Quá tham lam. Chỉ cần nói ra, có khi cô sẽ bị thất vọng.

Nhưng ít nhất, cô muốn quay về quốc gia đó.

"Mẹ, con là Hoàng đế, điều đó không sai chứ?"

Bằng giọng điệu điềm tĩnh, với vẻ mặt điềm tĩnh, Shiren nói như muốn xin phép Sairi.

"Đương nhiên rồi. Nếu không thì sẽ là vấn đề lớn."

Có lẽ cảm nhận được khí chất Hoàng đế trong cô, Sairi cũng thở phào nhẹ nhõm mà cười.

Là Hoàng đế, nghĩa là người vĩ đại nhất trong nước.

Nghĩa là không cần phải nghe lời Đại Tổng Giáo.

Shiren đã có câu trả lời.

Hãy làm một điều bất hiếu.

Ngày hôm sau.

Ngày hôm đó Sairi cũng về muộn.

Bình thường cô sẽ buồn, nhưng riêng hôm nay thì điều đó lại tốt hơn.

Cô lấy tờ ghi chú từ ngăn kéo ra.

(Đây là quyết định của mình kể từ khi rời bỏ Đế Quốc Huyết Tộc.)

Tay Shiren run rẩy.

Cô từ từ bấm các nút trên điện thoại trong phòng.

Mỗi nút đều nặng trịch như nút tháo gỡ tên lửa.

Lịch sử có thể thay đổi một chút chỉ vì sự ích kỷ của cô.

Khi bấm số cuối cùng, cuộc gọi được kết nối đến một nơi nào đó.

"Vâng, đây là bộ phận Quan hệ công chúng của Đế Quốc Huyết Tộc Thần Thánh—"

Nếu tin lời Kiyomizu, cô chỉ cần trút hết lòng mình vào số liên lạc này.

Nhưng nếu có nhầm lẫn gì thì sao?

Nếu chỉ là một người bình thường của Đế Quốc Huyết Tộc Thần Thánh nghe điện thoại thì sao?

Ngay cả khi có nội gián trong tổ chức này, cũng không chắc người đó sẽ nghe điện thoại.

Cô có thể đang mắc một sai lầm chết người.

(Thôi, hay là mình từ bỏ... Nhưng không có cách nào để xác nhận...)

"—của Trung Tâm Dịch Vụ Khách Hàng, tôi là Kiyomizu Joryuji~"

"Này, sao lại là Kiyomizu nghe máy thế hả!"

Sự lo lắng bay biến, Rei còn bất ngờ mà đáp lại.

"Cô thuộc phe nào vậy! Cô là một thực thể toàn năng à!"

"Đau lòng gì chứ, tại sao tôi phải phục tùng kẻ đã thâu tóm Giáo Đoàn Trinh Khiết? Tài sản của gia tộc có thể tan tành, nhưng 1,5 tỷ tài sản cá nhân của Kiyomizu thì vẫn nguyên vẹn~ Tôi đã chi khoảng 300 triệu để mua chuộc vài người đấy~"

"Cô có nhiều tiền đến thế sao! Quá giàu có rồi còn gì!"

"Hạnh phúc không thể mua được bằng tiền đâu~"

"Có hơn 1 tỷ thì nói câu đó nghe giả tạo quá!"

"Quan trọng hơn, cô gọi đến đây thì có nghĩa là cô biết điều mình muốn làm rồi đúng không?"

"Ơ, à, ừm..."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, sợi dây căng thẳng trong cô đứt hẳn.

"Nếu không có việc gì thì tôi sẽ cúp máy ngay đấy. Tôi thực sự không có nghĩa vụ phải giúp đỡ cô đâu~"

"Tớ... tớ muốn quay về..."

"Không có mục đích nên tôi không biết cô muốn quay về đâu đâu."

"Tớ muốn quay về Đế Quốc Huyết Tộc. Tớ muốn ở cùng mọi người..."

Bị thúc giục, cuối cùng Shiren cũng diễn tả được cảm xúc của mình bằng lời.

Phản hồi của Kiyomizu hơi chậm một chút.

“Nói tốt lắm. Có vẻ tiến bộ được chút rồi đấy nhỉ.”

“À, vậy hả…?”

“Thế thì, việc còn lại chỉ là vượt qua biên giới thôi. Mà có gì đâu, tính theo đường chim bay thì cũng chỉ chục cây số thôi.”

“Không được. Xung quanh khách sạn đang bị phe Giáo đoàn Thuần Khiết mới vây kín rồi…”

Đám thuộc hạ của Ri được bố trí kín kẽ đến mức không có một điểm mù nào, ngay cả một con kiến cũng chẳng lọt được ra ngoài.

Thoạt nhìn thì giống nhân viên an ninh khách sạn, nhưng bọn họ chính là người của Giáo đoàn Thuần Khiết – không phải phe mà nhà Jōryūji từng kiểm soát, mà là phe dưới tay Ri.

Tất nhiên, mục đích là để bảo vệ Shiharen chứ không phải giam cầm, nhưng với Shiharen lúc này thì cũng chẳng khác gì nhau.

“Với mức độ canh gác thế này, tôi nghĩ anh thừa sức thoát ra. Lần trước Shimizu cũng vào từ cửa sổ mà.”

“Đừng có đánh đồng tôi với cậu! Không cần phải ‘khoe mẽ’ tài năng của mình một cách khéo léo vậy đâu!”

“Thế thì, tôi sẽ ‘sắp đặt’ cho anh một chút để quay về Huyết Tộc Đế Quốc nhé.”

“Sắp đặt ư?”

“Đúng thế. Đến đó rồi cố gắng hết sức mình đi nhé.”

Cuối cùng Shiharen cũng nắm bắt được cơ hội.

Nụ cười lâu lắm rồi mới trở lại trên gương mặt cô.

“Được thôi, tôi nhất định sẽ thành công!”

“À, còn một chuyện tôi quên nói với anh này.”

“Ừm? Là chuyện gì thế?”

“Không phải cứ tuyên bố ý chí của mình qua điện thoại cho Shimizu là mọi chuyện sẽ ổn đâu nhé. Anh phải tự mình nói trực tiếp với người cần nghe đấy.”

“Hể…?”

“Ví dụ như, chẳng ai lại thuê người khác cầu hôn hộ cả đâu. Thôi nhé, lát nữa tôi sẽ liên lạc lại cho anh.”

Shimizu ngắt máy, mang theo một cảm giác dứt khoát như muốn đẩy cô ra.

“Cái tên này, đúng là không chịu nuông chiều mình chút nào…”

Thở dài, Shiharen đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cảnh đêm hôm nay vẫn tuyệt đẹp như mọi khi, lấp lánh rực rỡ.

Cảnh đêm đẹp một cách công bằng với cả Shiharen. Không hiểu sao, cô lại có cảm giác như cảnh đêm đang nói cô hãy ở lại đây, rằng đừng vì một phút bốc đồng mà đánh mất cả cuộc đời.

“Không, mình… phải rời khỏi đây…”

Giọng cô yếu ớt.

Cô đã nói với Shimizu, nhưng liệu cô có thể nói điều tương tự với bất kỳ ai khác không?

“Mình phải nói với Ryou-ta… với chị ấy…”

Gương mặt Shiharen phản chiếu trong tấm gương trước bàn.

Vẫn là vẻ lo lắng ấy, không khác gì trước khi cô gọi điện thoại.

Trước mặt Shiharen vẫn còn bao bức tường chắn ngang.

“Rột rột rột.”

Từ ngay bên cạnh Ryou-ta, tiếng bút viết sột soạt vang lên.

“Rột rột rột.”

Ryou-ta cũng đang phải làm bài tập y chang, nhưng tiếng động đó khiến cậu mất tập trung, không thể làm được gì.

“Rột rột rột, rột rột rột, rột rột rột.”

“Này… Ouka?”

Không chịu nổi nữa, Ryou-ta nhăn mặt hỏi.

“Gì? Không có chuyện tớ cho cậu xem đáp án đâu. Bài này thì tự lực mà làm đi.”

Ouka đáp lại với vẻ mặt không cảm xúc. Cô bé dường như đang tập trung hết mức.

“Không, cậu làm ở phòng khác chẳng phải tốt hơn sao…? Tớ không tập trung được.”

“Có sao đâu. Cậu là Minion của tớ mà, phải ở gần chứ.”

“Có thể là vậy, nhưng bài tập cấp ba thì không cần phải ngồi cạnh nhau thế này…”

“Đây là công việc của Minion. Cậu phải hoàn thành chức trách của mình cho tốt chứ.”

Công việc của Minion.

Bị Ouka nói vậy, Ryou-ta chẳng thể phản bác lại được lời nào.

“Minion của tớ thì cũng cần học lực tương xứng. Vào trường đại học tốt đi. Nhập học bằng cửa sau cũng được, miễn là vào được.”

“Đừng có công khai liệt kê ‘cửa sau’ vào lựa chọn chứ!”

“Nhân tiện, Đại học Huyết Tộc Đế Quốc có hệ thống chính thức cho phép nhập học nếu trả học phí gấp hai mươi lần bình thường, cho dù điểm số có tệ đến mấy.”

“Cái ‘hệ thống trông có vẻ mờ ám’ này đừng có công khai vậy chứ!”

“Nếu không muốn bỏ số tiền đó ra, thì chăm chỉ học hành đi nhé.”

(Không, không phải mình muốn tránh học, mà là cái hoàn cảnh này mới là vấn đề chứ…)

Ryou-ta không ghét việc hai người ở cạnh nhau. Tuyệt nhiên không phải vậy. Được học cùng phòng với người mình yêu từ thuở nhỏ, đó là một vinh dự tột bậc không thể không nhắc đến.

(Nhưng mà, mình cảm thấy có gì đó không đúng lắm…)

Nếu hai người vẫn còn yêu nhau như bây giờ, lẽ nào không có một mối quan hệ nào khác hay sao?

Nói một cách thẳng thắn, đó chính là mối quan hệ bạn trai và bạn gái.

Nói đúng hơn, bình thường thì mọi chuyện phải diễn ra như vậy chứ.

Thế nhưng, chẳng có chút dấu hiệu nào cho thấy họ sẽ phát triển một mối quan hệ như thế cả.

Thật sự chỉ là sống chung dưới một mái nhà một cách bình lặng.

Cảm giác cứ như đang sống với một người chị hay em gái cáu kỉnh vậy.

Bản thân Ryou-ta, vì lời nguyền, cũng như vì Rei quá đỗi nuông chiều cậu, nên cậu chưa từng trải qua cảm giác có một người chị cáu kỉnh, nhưng có lẽ lúc này Ouka cũng là kiểu người như thế.

(Mấy chuyện này, có lẽ mình phải nói thẳng là ‘hãy hẹn hò’ hay sao…? Ưm… nhưng trước đó đã bị nói là Minion rồi mà…)

Cái lý do biện hộ ‘Minion’ này có lẽ đang đẩy mọi thứ vào một tình trạng lưng chừng. Ryou-ta nghĩ vậy.

Quả thực, khi hai người xa cách, lời biện hộ đó đã phát huy tác dụng hiệu quả.

So với việc không có mối liên hệ nào cả, thì là Minion đã là một sự gần gũi thực sự rồi.

Thế nhưng, khi hai người đã đủ gần gũi, câu chuyện lại khác.

Càng muốn đến gần hơn, vai trò Minion lại càng kéo họ ra xa.

Bị đẩy lùi như hai cực nam châm đối nghịch.

(Mình đâu có muốn làm Minion, mình muốn làm người yêu mà.)

“Tay cậu ngưng làm bài tập rồi kìa.”

Ouka nhìn sang từ bên cạnh.

“Ơ, mỗi người có một tốc độ riêng mà… Thế cậu đã làm xong chưa?”

“Xong từ lâu rồi. Từ nhỏ tớ đã được giáo dục đặc biệt mà.”

Dù trên danh nghĩa là học sinh nên cô bé vẫn làm bài tập, nhưng dường như nó ở mức không cần phải làm.

“Giáo dục đặc biệt? Vậy là cả Shiharen cũng được học sao…?”

“Shiharen bị loại ngay từ mười phút đầu tiên, nên sau đó không học nữa.”

“Bị loại sớm vậy sao?!”

“Gia sư từng nói ‘Cô bé sinh ra dưới một ngôi sao bất hạnh rồi’.”

“Đến mức phải nguyền rủa số phận luôn sao!”

“Haizzz, đúng là kiểu gì cũng nhắc đến tên Shiharen mà.”

Ouka chống khuỷu tay lên bàn, tựa mặt vào hai bàn tay đan vào nhau.

“À… tớ xin lỗi…”

“Cần gì phải xin lỗi. Tớ đâu có định quên Shiharen hay gì đâu. Đằng nào thì cũng không thể quên được.”

Ouka lật trang vở xoẹt xoẹt, như để tạo khoảng lặng.

Một làn gió nhẹ cũng lan đến Ryou-ta.

“Ryou-ta, vừa nãy cậu có nghĩ ‘Thế này có ổn không nhỉ?’ đúng không? Kiểu ‘Sống chung nhà là như thế này sao?’”

“Gần như đúng rồi đấy.”

“Tớ cũng có ý thức là thế này không ổn đâu. Tớ muốn ‘dính lấy’ cậu nhiều hơn nữa cơ.”

“Ơ, ‘dính lấy’ hả…?”

“Không cần phải ngại đâu. Sống chung nhà chẳng phải là như vậy sao. Nhưng mà, tớ bận tâm đến chuyện của Shiharen, nên không có tâm trạng đó. Hóa ra tớ cũng là người quá tốt bụng.”

Để chuyển sang mối quan hệ tiếp theo, quá khứ Shiharen lại trở thành trở ngại.

“Tớ cũng vậy. Hơn nữa, lần trước tớ còn bị Al-phonsina-senpai mắng trên sân thượng nữa.”

Ryou-ta nghĩ, có lẽ cô ấy không chịu nổi khi nhìn thấy mình như một cái xác không hồn. Cô ấy là tiền bối, chắc hẳn đã thấy nhiều điểm tệ hại ở mình.

“Hừ. Cô ta làm gì có tư cách gì mà mắng. Đúng là đồng bọn cả thôi.”

Khi cái tên Al-phonsina được nhắc đến, Ouka tỏ vẻ khó chịu.

“Gì mà ‘đồng bọn’ chứ? À, ý cậu là cả cậu và senpai đều nắm quyền lực, đều bụng dạ đen tối hả.”

“Giờ thì không cần giấu nữa nên tớ nói luôn, cô ta thích cậu đó.”

“Hửm, vậy hả… Ê, ê, ê, ê, ê, ê!?”

Bút chì của Ryou-ta rơi xuống bàn. Lúc này thì không còn là chuyện học hành nữa rồi.

“Ồn ào quá. Đến giờ mà chuyện này vẫn còn gây sốc cho cậu mới là sốc đấy.”

“Nhưng mà, tại sao senpai lại thích một người như tớ chứ? Có biết bao người tốt hơn mà…”

“Tình cảm yêu đương không thể nảy sinh với người chưa từng gặp hay người không quen biết, chỉ đơn giản vậy thôi. Những người có thân phận cao quý thì ít khi có cơ hội gặp gỡ người khác giới, nên rất dễ xảy ra hiểu lầm. Xong, giải thích kết thúc.”

Với giọng điệu dứt khoát, Ouka kể một lèo về Al-phonsina.

“Cậu… cậu nói chuyện đó ra có được không vậy…?”

Ryou-ta lúc này chỉ cảm thấy vô cùng áy náy.

“Chẳng có gì thay đổi đâu mà. Al-phonsina biết rõ thân phận của mình, nên sẽ không làm chuyện gì thừa thãi, với cả cậu cũng sẽ không hẹn hò với cô ta đâu đúng không. Nên là, không thành vấn đề.”

“Cậu tàn nhẫn với senpai quá nhỉ…”

“Tớ mong cậu hãy xem đó là mối quan hệ đủ thân thiết để không cần phải khách sáo gì cả, và hãy đón nhận nó một cách tích cực. Dù sao thì, cô ta là người lớn nên sẽ ổn thôi. Cái rắc rối là – đối phó với trẻ con cơ.”

“Chuyện của Shiharen à…?”

Ryou-ta không nghĩ ra cái tên nào khác.

Ouka tuy không nói “Đúng vậy”, nhưng ánh mắt pha lẫn sự bất mãn và ngượng ngùng của cô bé đã ngầm khẳng định.

“Haizzz, giá mà chia tay với Shiharen một cách dứt khoát hơn thì mọi chuyện đã khác rồi.”

Sau đó, Ouka lẩm bẩm.

“Mình muốn tiễn đưa cô ta một chuyến.”

“Này, nói những lời không may mắn vậy chứ…”

Nghe cứ như đang muốn kết liễu người khác vậy.

“Tớ cố ý dùng từ đó đấy. Bởi vì, nếu không làm vậy thì chúng ta có thể sẽ cứ mãi như thế này. Trong khi cô ta lại đang sống vui vẻ ở nước bên kia. Thật là vô lý.”

“Thì đúng là vậy… Nhưng mà, cũng đâu thể đường đột đến gặp được. Hai nước đâu có bang giao gì đâu.”

“Ừ. Tớ không thể tự hạ mình chủ động liên lạc được. Làm vậy khác gì công nhận nước họ là một quốc gia độc lập rồi.”

Quả thực không thể công nhận thế lực đối lập phía sau được.

“Đúng là vậy nhỉ…”

Việc Shiharen rời khỏi nước giờ không còn là chuyện cá nhân nữa.

Shiharen đã trở thành người đứng đầu một tổ chức rắc rối.

Ouka ở vị thế của mình, gần như không thể chủ động liên lạc.

Ngay cả việc tạo ra mối liên hệ cũng khó khăn. Dù khoảng cách địa lý không quá xa, nhưng Shiharen lại quá đỗi xa vời.

“Lúc đó, đó là câu trả lời tốt nhất rồi.”

Ouka cúi mắt nhìn vào tờ bài tập. Những con chữ ngay ngắn như được in ra, ghi rõ lời giải mẫu. Ryou-ta không biết đáp án, nhưng cậu nghĩ chắc chắn đó là điểm tuyệt đối. Không có vết tẩy xóa nào. Cũng không có vẻ gì là cô bé đã phân vân.

Ryou-ta cũng nhìn vào đó, ước gì có một câu trả lời rõ ràng như vậy cho mình.

Điều ‘tốt hơn’ không phải là điều ‘tốt nhất’. Lúc từ biệt hai người, Shiharen tuyệt nhiên không hề vui vẻ.

Cứ thế này, tất cả sẽ chỉ mãi đi trên những đường thẳng song song thôi sao?

Đúng lúc đó, điện thoại của Ouka reo.

“Alo, chuyện gì thế nhỉ? Chẳng lẽ, dự luật tăng thuế đang được bí mật tiến hành đã bị tạp chí tuần san phanh phui? Nếu vậy thì cấm xuất bản đi, cấm xuất bản.”

Lẩm bẩm những điều chẳng lành, Ouka nhấc điện thoại.

“Ế… có chuyện đó sao…?”

Mọi sự chú ý của Ouka đổ dồn vào cuộc điện thoại.

Chắc hẳn đó là một tin tức bất ngờ. Đôi mắt cô bé mở to đến mức như muốn lọt cả ra ngoài.

Ryou-ta quan sát, cầu mong đó không phải là một cuộc điện thoại xui xẻo. Dường như có một lời giải thích khá dài đang được đưa ra cho Ouka.

“Phải rồi, nếu phía bên kia chủ động thì chúng ta cũng giữ được thể diện. Nhưng mà, đáng ngờ lắm. Liệu Ri-san có làm chuyện không mang lại lợi ích cho bản thân không nhỉ?”

Tai Ryou-ta chỉ nghe được giọng Ouka, nhưng cậu đoán rằng đó là chuyện liên quan đến quốc gia.

“Mà thôi, dù có là cái bẫy đi chăng nữa, nếu chuẩn bị đủ để không bị mắc bẫy thì chắc là ổn nhỉ?”

Trong mắt Ouka ánh lên vẻ tự tin.

“Vâng, tôi đồng ý. Ít nhất thì cũng sẽ gỡ bỏ được sự nặng nề này. Còn sau khi gỡ bỏ xong thì sao thì tôi không biết. Chuyện đó thì ai mà biết được. Vậy nhé, cứ tiến hành lặng lẽ đi. Kế hoạch tăng thuế năm năm có thể tạm hoãn.”

“Cuộc điện thoại vừa rồi là về Đế Quốc Huyết Tộc Thần Thánh à…?”

“Đúng vậy đó. Nghe nói nguyên thủ bên đó muốn gặp. Để bàn bạc về tương lai của Huyết Tộc (Sacred Blood).”

“Nghĩa là Shiharen…”

“Đúng.”

Trên gương mặt Ouka, muôn vàn cảm xúc phức tạp đan xen.

“Không biết cô ta đang nghĩ gì, nhưng có lẽ mình sẽ có cơ hội ‘tiễn đưa’ cô ta rồi.”

“Đừng có làm chuyện gì dại dột đấy…”

“Tớ cũng định vậy thôi, nhưng thành thật mà nói thì tớ cũng không biết mọi chuyện sẽ diễn biến thế nào nữa. Một hộp đen bí ẩn cho đến khi gặp mặt.”

Những lời của Ouka, Ryou-ta cũng hiểu rất rõ.

“Mình cũng chưa sắp xếp được cảm xúc của bản thân. Được gặp lại thì cũng vui thật, nhưng cũng rất đáng sợ. Thế nhưng, nhất định là phải gặp thôi nhỉ.”

Mọi con đường đều hội tụ về đây.

Nếu không trải qua điều đó, tất cả sẽ không thể trưởng thành.

“Đúng vậy. Đây là một nghi thức trưởng thành. Để chúng ta tiến lên một bước mới.”

—Tất nhiên cũng có khả năng không vượt qua được đâu.

Ouka bổ sung thêm.

“A, chắc hẳn Shiharen cũng có cảm giác như thế này nhỉ.”

Ouka cười, như nhớ lại điều gì đó.

“Cả cái cảm giác trước khi Shiharen gặp Ri-san nữa.”

“Cái gì!? Sao lại có chuyện này được!”

Ri xông vào phòng ban truyền thông.

Một chuyện không tưởng đã được quyết định mà cô không hề hay biết.

Phía bên kia đã gửi lời muốn có một cuộc gặp gỡ với Nguyên thủ Đế Quốc Huyết Tộc.

Mà lại nhân danh Nguyên thủ Đế Quốc Huyết Tộc Thần Thánh.

Việc này quá sớm đi. Để có thể tiến tới hòa giải, cần phải giải quyết biết bao vấn đề phức tạp trước đó.

“Xin lỗi… Hoàng đế bệ hạ đã nói rằng Ri-sama cũng đã biết chuyện này rồi ạ…”

Người phụ trách truyền thông cúi đầu lia lịa với vẻ mặt khó tin.

Ngay cả người phụ trách cũng không thể tin được rằng “ngoại giao” đã được quyết định mà Ri không hay biết. Ri cũng vô cùng bất ngờ.

Tuy nhiên, đã quá muộn rồi.

Đã chủ động liên lạc với phía bên kia rồi thì không thể rút lại được nữa.

(Cái điều khó hiểu là sao mình lại không được biết chuyện này… Chẳng lẽ tổ chức của mình đang chia thành nhiều phe phái sao…? Hay là có kẻ phản bội của Akimomiya trà trộn vào? Nhưng mà, mình đã kiểm tra lý lịch của tất cả mọi người trước khi tuyển dụng mà…)

Không, đó là suy nghĩ quá xa rồi.

Ri thay đổi cách suy nghĩ.

(Đây là quyết định đơn phương của Shiharen.)

Khi cô nói hãy đợi một năm, Shiharen đã có vẻ mặt đau khổ.

(Nếu đây là chuyện do Shiharen tự mình hành động thì đó cũng là điều đáng mừng. Bởi vì con bé đang tự mình mở ra con đường riêng.)

Vẻ gai góc trên gương mặt Ri dần biến mất.

Nhắc mới nhớ, Shiharen vốn không phải là người sẽ tự mình làm những chuyện lớn như thế này.

Dù nói năng rất tự tin, nhưng thực ra cô bé khó lòng tự mình hành động, và thường có xu hướng lùi lại phía sau ngay lập tức. Có lẽ cũng vì chị gái luôn tỏa sáng trước công chúng, nhưng Shiharen đã luôn mang tính cách của một người em gái.

Ngày xưa, điều đó không phải là sai. Tương lai người gánh vác đất nước là Ouka, và điều Shiharen được yêu cầu là ở yên một chỗ, không gây cản trở cho Ouka.

Thế nhưng, một khi đã trở thành Hoàng đế của Đế Quốc Huyết Tộc Thần Thánh, chỉ vậy thôi là không đủ.

Nếu cô bé trưởng thành mà cô không hề hay biết, đó cũng không phải là chuyện xấu. Điều này đâu có gây chết chóc cho ai đâu.

“Nhân tiện, cuộc gặp gỡ dự định sẽ làm gì vậy?”

Ri trở lại với nụ cười, bắt đầu thu thập thông tin.

“À, ừm… là một buổi giao lưu thân mật kết hợp ăn uống ạ. Địa điểm là nhà hàng trên tầng cao nhất của khách sạn Ōshiro Royal.”

Người phụ trách truyền thông cũng lúng túng nói ra thông tin trong phạm vi mình được biết.

“Mà, chuyện chính trị sâu xa hơn cũng khó xảy ra thôi. Tôi hiểu rồi. Lịch trình ngày đó sẽ điều chỉnh cho kịp. Món ăn của nhà hàng, chúng ta sẽ tự chỉ định. Sẽ đón tiếp long trọng nhất có thể.”

Sự giận dữ của Ri đã tan biến, người phụ trách truyền thông thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.

Đúng lúc đó, Shiharen bước vào.

“Mẹ ơi…”

Gương mặt cô bé lộ rõ vẻ của một đứa trẻ vừa bị phát hiện làm trò nghịch ngợm.

Nhìn gương mặt đó có thể thấy cô bé tự ý thức được mình đã làm điều sai trái.

(Vẻ mặt đó từ nhỏ đến giờ chẳng thay đổi gì. Đúng là vẫn còn con nít.)

Thấy cô bé đáng yêu, ý định mắng mỏ cũng tan biến. Con bé này làm sao mà có thể thực hiện một kế hoạch hiểm độc tinh vi được cơ chứ.

“Con xin lỗi! Con thật sự muốn gặp mọi người, nên con mới…”

Shiharen rụt rè cúi đầu.

“Thế nên, con đã tự ý làm chuyện này…”

“Mẹ đã nghe chuyện rồi. Đúng là không nên, nhưng đã quyết rồi thì đành chịu, cứ tiến hành đi. Lịch trình của những người tham gia bị trùng giờ thì lát nữa mẹ sẽ điều chỉnh.”

Ri mỉm cười xoa đầu Shiharen.

(Phải rồi. Mình làm gì có quyền mắng con bé.)

Dù không thể đưa Shiharen chạy trốn, nhưng Ri đã bỏ lại con gái mình.

Dù có bao nhiêu lời bào chữa đi nữa, đó cũng là một việc không thể tha thứ.

Vì vậy, những chuyện nhỏ nhặt thế này, cô có thể chấp nhận tất cả.

Nếu Shiharen có gây phiền phức cho ai đó, thì đó là trách nhiệm của cô, vì đã nuôi dạy một Shiharen như vậy.

Vì Shiharen vẫn không hề biến mất.

“Shiharen muốn gặp bạn bè là một cảm xúc tự nhiên thôi. Chẳng có gì đáng phải xấu hổ cả.”

“A, cảm ơn… mẹ…”

“Con làm chuyện này hẳn là đã nghĩ rằng có bị mắng cũng không sao đúng không. Thế thì có giận con cũng vô ích. Lúc chính thức, đừng để mất mặt với tư cách là Hoàng đế của Đế Quốc Mới nhé.”

“Vâng, con sẽ cố gắng, sẽ cố gắng ạ…”

Shiharen được xoa đầu, gương mặt cô bé lộ vẻ phức tạp.

Ri không nhận ra biểu cảm đó của Shiharen.

Cô không nhận ra rằng con gái mình đang dần biến thành một thứ gì đó không thể kiểm soát, mà cô không hề hay biết.

Mặt khác, Shiharen biết rằng Ri không hiểu rõ về mình.

Bởi vì cô bé đã thay đổi trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.

Cô đã trải qua những kinh nghiệm mà sự tưởng tượng của Ri không thể nào theo kịp.

Nếu có thể vượt qua Ri, thì chỉ có thể ở điểm đó.

Khả năng chiến thắng không cao lắm.

Không, bản thân Shiharen cũng chưa có câu trả lời rõ ràng về việc chuyện gì sẽ xảy ra, hay cô muốn làm gì.

Thế nhưng, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiến hành.

Nếu cô lùi bước ở đây, cô sẽ phải từ bỏ nhiều thứ.

Tận sâu trong trái tim mách bảo cô phải gặp mặt.

“Con xin lỗi, mẹ.”

Shiharen nói khẽ, nhỏ đến mức Ri không thể nghe thấy.

“Ừm? Con nói gì thế?”

“Không có gì ạ.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận