### Chuẩn bị cho buổi xem mặt, phải luyện tập thôi!
"Haizzz..." Đêm đó, Ryouta cứ thở dài thườn thượt. Ai mà ngờ, lại vướng vào cái rắc rối thế này nữa chứ...
Ngay mai, cậu ta sẽ phải nhờ Sasara huấn luyện ngay lập tức. Nếu không mạnh lên trong vòng một tuần, sẽ không kịp mất.
*(Nhưng, một tuần liệu có kịp không nhỉ...? Thường thì, chịu thôi...)*
Kể cả sau khi Ryouta nói rằng sẽ chấp nhận, Sasara vẫn lo lắng bảo: "Ngài có chắc là ổn chứ...? Nếu sợ thì cứ nói thẳng ra cũng được ạ." Nhưng giờ này, cậu ấy không thể nào nói "Tôi sợ nên thôi không làm nữa" được.
Khi Ryouta đang ngồi thẫn thờ ở phòng khách thì có tiếng gọi.
"Sao thế em trai...? Trông chán nản quá à."
Chị gái Rei cúi xuống, ghé sát mặt nhìn Ryouta đang rầu rĩ. Nghe nói chị ấy vốn là chuyên gia chiến đấu thuộc Tổ Xử Lý Đặc Biệt của thành phố Ooshiro, nhưng sau nhiều chuyện, giờ lại làm ninja cho Ouka ở Đế quốc. Buổi tối, chị ấy đến đây làm gia sư cho Shion.
"Cố quá là sẽ hóa tệ đó, *khụ khụ khụ*..."
"Chị lúc nào cũng trông nguy hiểm hơn em cả!"
"Đâ-ô-i *hụ hụ khụ khụ*."
Không hiểu sao, cơ thể Rei bị một thứ gọi là *Aramitama* ám vào, nên từ xưa đến nay chị ấy luôn ốm yếu và gặp vận rủi. Cứ như bị *Thần dịch bệnh* nguyền rủa vậy. Nhưng mặt khác, *Aramitama* cũng đóng vai trò như một *linh hồn hộ mệnh*, khiến chị ấy dai dẳng một cách kỳ lạ.
"Dạo này chị ho nhiều lắm. Thường xuyên bị khó thở, cứ chực ngất đi ấy, *khụ khụ*."
"Đâu phải là tình trạng để trả lời thản nhiên như vậy chứ!"
Rei suýt chết như cơm bữa, nhưng ít ra vẫn chưa... chết hẳn bao giờ.
"Trước kia, chị từng đứng trước một vườn hoa đẹp tuyệt. Vừa định bước vào thì chị tỉnh dậy đó."
"Nguy hiểm! Tuyệt đối không được đi vào vườn hoa đó đâu! Nhất định không được đi đấy!"
Chắc chắn nếu chị ấy đi vào, là sẽ sang thế giới bên kia mất.
"À phải rồi. Chị cũng rành chuyện Đế quốc nhỉ. Chị có biết tộc Toraha không?"
"Có chứ. Nổi tiếng mà. Một dòng họ đã tồn tại hàng trăm năm. Nghe nói ngày xưa là gia tộc võ sĩ đạo, giờ thì cứ gọi là gia tộc kiếm khách cũng được."
"Đúng là nguy hiểm thật nhỉ... Mà này chị, giả sử con trai nhà Toraha đi xem mắt với một cô gái nhà khác, xong có một thằng đàn ông nào đó xông đến chỗ cô gái ấy và tuyên bố 'Tôi là người yêu của cô ấy' thì sao hả?"
"Câu hỏi gì mà cụ thể ghê nha ~ *khụ*."
Chắc Rei vẫn chưa biết chuyện, mà tốt nhất là không nên cho chị ấy biết. Sợ chị ấy sốc mà ngất ra đó.
"À thì ~ nếu vậy, chắc sẽ bị coi là lăng mạ, và thằng con trai đó chắc chắn sẽ bị *khụ* thôi ~"
"Em xin lỗi. Đoạn quan trọng chỗ 'khụ' đó em không nghe được. Đại khái em cũng đoán được, nhưng chị nói lại cho em nghe lần nữa đi."
"Nói cách khác thì là bị *khụ* hại, hay là bị *bẹp khụ* gì đó. Chắc chắn là không dừng lại ở việc bị *khụ một nửa* đâu. Đối với nhà Toraha, việc đó chẳng khác nào bị gây sự, mà một khi bị gây sự thì gia tộc đó nhất định sẽ chấp nhận khiêu chiến."
"Cái đoạn 'khụ' đó chắc chắn là chữ 'giết' đúng không! Chị nói xem!?"
Đúng là cậu ấy đang định làm một chuyện tày đình.
*(Sasara cũng thế, chị gái cũng thế, rồi cả vị thần đá gặp Shijo-san nữa, mình toàn bị lôi vào mấy trận chiến không à, giờ lại nữa sao...)*
"À ~ lại rầu rĩ nữa rồi. Cái đầu cứ lắc lư gật gù kìa."
Rei lại ghé sát mặt nhìn Ryouta.
"Này... nếu có chuyện gì khó khăn thì cứ nói với chị nha. Chị gái sẽ an ủi em mà."
"Chị..."
Rei là người thân duy nhất của Ryouta ở Đế quốc hỗn loạn này.
Đúng là đôi khi cậu ấy cũng muốn than thở lắm chứ. Nhưng chuyện này không thể dựa dẫm vào Rei được. Cậu ấy phải tự mình chịu trách nhiệm.
"Em chỉ xin nhận tấm lòng của chị thôi. Mà này – chị ơi, mặt chị gần quá rồi đấy."
Thế này thì chẳng khác nào sắp hôn cậu ấy rồi.
*(Không, không lẽ chị ấy định hôn mình thật à?)*
"Ryo-chan, em cứ tâm sự hết mọi chuyện ra đi. Bất kể là chuyện gì của Ryo-chan, chị đều có thể chấp nhận hết. Ví dụ như, hơi thở từ miệng Ryo-chan chị cũng có thể nhận lấy mà."
"Chị ơi, gần quá rồi! Này, mũi với miệng sắp chạm nhau rồi kìa..."
"Nhưng mà, nếu Ryo-chan lo lắng, thì cách này là tốt nhất. Hơn là lời nói đầu môi, gắn kết thể xác sẽ giúp em bình tĩnh hơn đó."
Rei lúc này trông thật sự nghiêm túc.
"Chị ơi, chị đùa đúng không...? Không được đâu. Kể cả là đùa thì anh em mà làm vậy thì... nhiều thứ lắm..."
Cạch.
Đúng lúc đó, tiếng cửa phòng khách mở ra.
"Phù, tắm sảng khoái thật. Ryouta cũng vào tắm đi!"
Shion từ phòng tắm trở về. Từ đầu cô ấy còn bốc lên hơi nóng nhè nhẹ.
Ryouta có dự cảm chẳng lành. Lại sắp bị Shion hiểu lầm nữa rồi sao...? Kiểu như mình định hôn ai đó. Mà khoan, là hiểu lầm thôi đúng không. Chứ mình thật sự đâu có định hôn đâu...?
"Hửm? Rei này, sao muội lại đứng co ro ở góc tường vậy?"
Nhìn sang, không biết từ lúc nào Rei đã bám chặt trên trần nhà ở một góc phòng, cách xa Ryouta. Có vẻ như chị ấy đã nhận ra nguy hiểm và di chuyển.
"À thì ~ làm công việc như ninja ấy mà, đứng ở góc tường cảm thấy yên tĩnh hơn thôi ~"
"Cơ mà, góc quá là góc luôn đấy, chẳng lẽ một phần cơ thể muội dính vào tường rồi sao? Muội không sao chứ?"
"Nhẫn thuật xuyên tường, nói đùa thôi mà ~ À thì ~ vội vàng di chuyển quá nên bị lọt vào tường luôn. Chắc gãy xương rồi quá, *khụ khụ*."
"Ngụ ý gãy xương một cách nhẹ nhàng như thất bại nhỏ thế này thì ta cũng chịu. Nhưng mà, gia sư gãy xương rồi thì buổi học hôm nay dừng lại thôi nhỉ."
"Đúng đó, dừng lại là được rồi."
Nếu bị truy hỏi nhiều thì Ryouta sẽ gặp rắc rối, nhưng chủ đề đã chuyển sang việc dừng buổi học.
"Mà này Ryouta. Buổi luyện tập với Sasara ngày mai, nhớ cẩn thận đấy."
"À, em biết rồi..."
Shion cũng lo lắng cho cậu ấy theo cách của mình. Nghĩ vậy, Ryouta thấy vui một chút. Cô chủ này thật sự quan tâm đến "tùy tùng" của mình.
"Nhưng Sasara giờ cũng dịu đi nhiều rồi, ta nghĩ cô ấy sẽ không làm ngươi bị thương đâu. Còn trận đấu với Toraha gì đó thì có thể sẽ khác."
"Không phải. Chuyện đó không quan trọng."
"Hả?"
Vậy thì rốt cuộc là chuyện gì chứ.
"Tuyệt đối đừng để trong lúc luyện tập hăng quá mà đẩy ngã Sasara, hoặc ngược lại bị cô ấy đẩy ngã, hay suýt hôn nhau, những chuyện như vậy tuyệt đối không được xảy ra. Có vẻ như Ryouta có thể chất dễ vướng vào những tai nạn như thế lắm đó..."
"K-Không đời nào có chuyện đó!"
Mặt Shion đỏ bừng một cách kỳ lạ. Dù là vừa tắm xong, cũng không thể đỏ hồng đến thế được.
"Này, ít ra cũng phải lo cho thân thể em chứ. Em dù sao cũng là tùy tùng của cô mà..."
"N-Ngươi là tùy tùng của ta..."
Mặt Shion càng đỏ hơn nữa. Đỏ đến mức không ngờ mặt người có thể đỏ như vậy.
"C-Cô có nói gì mà phải thẹn thùng đâu... Em chỉ nói sự thật thôi mà..."
"Không thẹn thùng! Ta không thẹn thùng! Đừng có nói những lời kỳ lạ với cô chủ!"
Bốp bốp.
Shion vỗ vào Ryouta. Dù không mạnh nên không đau.
"Chỉ cần ngươi cẩn thận là được rồi... Dạo gần đây, ta cứ có cảm giác Ryouta đang thân thiết với nhiều cô gái khác nên cảm thấy bất an... Dĩ nhiên, ta không cấm ngươi yêu đương, nhưng mong ngươi đừng quên rằng ngươi mãi là tùy tùng của ta..."
"V-Vâng, em biết rồi..."
"Ryouta phải cống hiến cho ta mà..."
Không hiểu sao, không khí trở nên kỳ lạ. Ryouta cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
"Grừ ~ Trong khi đứng ở góc phòng thì không khí lại trở nên tốt đẹp thế này ~ *khụ*! *Khụ*!"
Rei hằn học ho lớn một tiếng.
Nhưng mà, Ryouta nghĩ, sự lo lắng của Shion chắc sẽ chỉ là lo bò trắng răng thôi.
*(Sasara ghét mình thì có, chứ làm gì có chuyện thích mình cơ chứ.)*
Sáng hôm sau. Thứ ba, sau giờ học.
Ryouta chờ đợi trước một tòa nhà trông giống như một trường trung học cũ. Chỉ là *một trường trung học cũ*.
Khi thành phố Akinomiya trở thành *Sacred Blood Empire*, khu vực trường học cũng được tái cấu trúc, nên một số trường học được dùng cho mục đích khác. Trường này cũng vậy.
Vị trí của nó khá xa khu đô thị, hơi bất tiện. Nếu đi xe đạp thì mất khá nhiều thời gian.
"Đến sớm quá rồi thì phải... Chắc phải một lúc nữa cô ấy mới đến..."
Từ cổng chỉ nhìn thấy mỗi cánh đồng. *Sacred Blood Empire* là một lưu vực được bao quanh bởi núi, nên có rất nhiều nơi thanh bình. Chắc chắn sẽ nhận ra ngay khi Sasara đến, nhưng cô ấy chưa thấy đâu.
"Thôi, còn mười lăm phút nữa mới đến giờ, cứ thong thả chờ..."
"Ngài đến rồi sao."
Một giọng nói vang lên từ phía sau. Sasara trong bộ đồng phục đang đứng đó.
"Ối! Này, cô từ đâu chui ra thế!"
Có vẻ như cô ấy đã ở ngay phía sau cổng trường.
"Nếu đứng đợi ở phía trước, trông chẳng phải như là ta và ngài đang hẹn hò sao. Để tránh những hiểu lầm như vậy, ta đã đứng phía sau đó."
"Chẳng ai hiểu lầm như thế đâu."
Ai ở trường trung học này mà chẳng biết Sasara yêu Ouka. Nói cô ấy yêu một người đàn ông khác, kể cả là đùa cũng quá tệ.
"Ư, ồn ào quá đấy... Ngài không cần phải phủ nhận một cách hoàn toàn như thế đâu!"
"S-Sao cô lại giận chứ..."
Cậu ấy đã nói gì làm cô ấy phật ý sao. Ryouta vẫn chưa hiểu rõ cách đối phó với Sasara. Hay đúng hơn, có lẽ còn khó hơn nữa. Trước kia, trái tim cô ấy chỉ hướng về Ouka, nhưng gần đây thì có chút khác. Cậu ấy không rõ là khác ở điểm nào...
Sasara chợt tỉnh ngộ, mặt biến sắc.
"Đ-đ-đây là vấn đề về tâm thế đó... Theo kế hoạch, ngài sẽ trở thành người yêu giả của ta. Nếu ngay cả ngài cũng có tâm lý là 'chẳng ai tin chúng ta là một cặp' thì làm sao mà được chứ. C-c-c-chuyện là vậy đó!"
"À, cái đó thì có lẽ đúng thật..."
Dù chỉ là tạm thời, dù chỉ là một phần, nhưng đúng là phải khiến những người xung quanh hiểu lầm.
"Mà này, luyện tập ở cái chỗ hoang tàn, rợn người như thế này thì làm sao được?"
Không có người qua lại, cũng chẳng phải là một nơi vui vẻ gì.
"Mời ngài đi theo ta."
Sasara dẫn đầu, bước nhanh về phía trước. Ryouta cũng theo sau.
Họ bước vào khuôn viên trường trung học cũ qua cổng phụ.
"Này, vào đây mà không được phép có sao không?"
"Không phải không được phép. Người của gia tộc Ryuuha sẽ không bao giờ làm những chuyện lén lút như kẻ trộm vặt đâu."
Họ đến một cơ sở giống như nhà thi đấu. Có trải những tấm thảm trông giống chiếu *tatami* như trong các trận đấu judo.
"Đây là sân tập võ thuật do Đế quốc quản lý. Chỉ cần đăng ký trước, ngài có thể luyện tập bao nhiêu tùy thích. Dĩ nhiên, hầu như không có khả năng có người ngoài không đặt chỗ trước đến đâu."
"Thì ra là vậy. Nếu việc luyện tập bất ngờ bị phát hiện, thì sẽ bất thường lắm."
Đây đúng là một nơi lý tưởng để luyện tập bí mật.
"Tại đây, ta sẽ rèn luyện ngài đến trình độ có thể đánh bại Masatsuna. Dù vô cùng khó khăn."
"Quả nhiên, cái tên Masatsuna đó mạnh thật nhỉ."
"Nghe đồn, hắn từng vài lần cứu nguy cho Trái đất đó."
"Cái kiếm sĩ đó rốt cuộc là ai vậy!"
"Tổng hợp lại các thành tích của hắn đến nay, có thể chia thành các phần như *Giải đấu Võ thuật Hắc ám*, *Cánh cổng giới Võ sĩ*, *Giải đấu thống nhất giới Võ sĩ*, vân vân."
"Đúng là kiểu diễn biến truyện tranh đối kháng!"
"Cá nhân ta thì thấy màn đối đầu với Miyamoto Musashi Kosugi hồi đầu truyện là thú vị nhất."
"Tên địch nghe cứ như hàng nhái vậy!"
"Nghe nói hắn là kiếm sĩ mạnh nhất quanh ga Musashi Kosugi, thành phố Kawasaki, tỉnh Kanagawa đó."
"Đúng là phạm vi hẹp thật!"
Ryouta mơ hồ hình dung hình dáng của Toraha Masatsuna. Trong đầu cậu ấy hiện lên một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn như Saiyan. Cậu ấy cảm thấy mình không thể thắng được.
"Ít nhất, hắn mạnh hơn ta. Kiếm pháp của hắn không hề có sự do dự. Mà, mà... nếu đã chấp nhận bỏ cuộc vì quá khó khăn, thì cũng không phải là không có cách khác... Dù ta không muốn dùng lắm đâu..."
"Vậy là có cách sao."
"Dù sao thì, đó cũng chỉ là trường hợp khẩn cấp của trường hợp khẩn cấp thôi. Nguyên tắc là ngài vẫn sẽ phải chiến đấu với Masatsuna."
"Phải rồi, đành phải làm thôi... Nhưng mà, sợ quá đi..."
Trong khi Ryouta đang chìm trong tâm trạng u ám, Sasara đã bước vào một nơi trông như nhà kho.
"Đã để ngài chờ lâu."
Sasara đã mặc võ phục. Trông cô ấy như một võ sư kiếm đạo.
"Ôi..."
"Có chuyện gì sao?"
"Không, chỉ là thấy cô mặc bộ đồ này cũng hợp thôi."
Dành cho cô ấy, trang phục kỵ sĩ kiểu Tây phương có lẽ mới là chính thức, nhưng trang phục võ sĩ thế này cũng không có gì là không phù hợp.
"Ngài không cần phải nói những chuyện thừa thãi đâu..."
Không biết có phải vì được khen mà ngượng không, mặt Sasara hơi đỏ lên.
"À, ngực cô quấn khăn *sarashi* sao..."
Nhìn lờ mờ qua võ phục, có vẻ như ngực cô ấy được cố định bằng khăn *sarashi*.
Mặt Sasara càng đỏ hơn nữa.
"Toàn những nhận xét vớ vẩn! Nếu không làm thế này thì ngực sẽ vướng víu lắm!"
Sasara có vòng một khá đầy đặn. Vì vậy, cô ấy cần phải chuẩn bị như thế này.
"Xin lỗi, đó là chuyện thừa thãi... Xin hãy quên đi..."
"Nào, xin mời ngài chọn một thanh kiếm."
Sasara cầm trong tay vài thanh *bokuto* (kiếm gỗ).
"Vâng, xin hãy cầm lấy."
Ryouta nhận một thanh. Cảm giác nặng trịch hơn cậu ấy nghĩ.
"Vậy thì, chúng ta bắt đầu ngay thôi."
Cả hai đối mặt nhau trong tư thế *seigan no kamae*.
"Chúng ta sẽ luyện tập đến cùng ở đây đó. Không cho phép ngài than vãn đâu!"
"Lâu rồi mới lại 'làm' với cô nhỉ."
"L-Làm...? Hyaaa...!"
Ngay từ trước khi bắt đầu, Sasara đã bối rối. Cô ấy thở hổn hển như thể đã trải qua một trận chiến rồi vậy.
"X-Xin đừng nói những chuyện kỳ lạ!"
"Hả? Anh chỉ dùng những từ ngữ thường ngày thôi mà..."
"Dù sao thì, ta đến đây! Đầu tiên là *freestyle* không giới hạn thời gian. Ta sẽ kiểm tra thực lực của ngài!"
Trận đấu bắt đầu. Ngay lập tức, Sasara xông lên tấn công.
"Được, đến đây!"
Ryouta cũng từng học qua kiếm đạo một chút. Vì lời nguyền của ông nội khiến cậu ấy quá được các cô gái yêu thích, cậu ấy thường bị các cô gái trong câu lạc bộ kiếm đạo, judo nhắm đến, nên đã luyện tập một chút để tự vệ. Cậu ấy có vẻ có tố chất, nên chắc chắn trình độ cao hơn người thường.
Nhưng mỗi đòn tấn công của Sasara đều rất nặng. Nếu cậu ấy chần chừ, sẽ bị cô ấy dồn ép.
"Sao thế! Lần trước khi chúng ta chiến đấu, ngài mạnh hơn mà!"
"Đúng là cận vệ có khác... Anh không thể nào lọt vào khoảng cách tấn công được. Trước hết, phải luyện tập để lọt vào khoảng cách đã. Phải vào trong cô đã."
"Hyaaa! Ngài nói là vào *trong ta* sao!?"
Sasara bất ngờ để lộ sơ hở lớn,
Chát.
Ryouta khẽ gõ vào thân kiếm của cô ấy.
"Này, thân kiếm trống hoác kìa... Ngay cả người thường cũng phải cảnh giác hơn một chút chứ..."
"Tại ngài nói những chuyện kỳ quặc nên ta mới lơ là mà... Ngài thật hèn hạ!"
"Sao anh lại bị gọi là kẻ hèn hạ chứ..."
Đối với Ryouta, đây là một câu chuyện vô lý.
Sasara quay lưng lại một chút và lầm bầm gì đó.
"Không để ý, không để ý. Những kẻ khác ngoài mặt trời vĩ đại, Ouka-sama, chẳng khác nào côn trùng... Cứ lướt qua như không để ý đến bụi bặm trong không khí vậy. Đúng vậy, Fuyukura Ryouta chỉ là bụi bặm, là rác rưởi, là cặn bã thôi."
"Cảm giác mình đang bị nói những lời vô cùng thô lỗ!"
Thật sự là quá coi thường nhân quyền mà.
"Thôi nào, hãy lấy lại tinh thần, ta đến đây!"
"Được, lần này anh sẽ thử đâm. Anh sẽ xuyên thủng cô!"
"Xuyên thủng... x-x-x-xuyên..."
Sasara lại bối rối. Cứ như bị dính bùa *Medarani* trong Dragon Quest vậy.
"Men!" (Đòn vào mặt)
Ryouta dễ dàng, nhẹ nhàng đánh vào đầu cô ấy.
"Này, yếu quá đấy Sasara. Nghiêm túc hơn chút đi."
"Tại ngài cứ lặp đi lặp lại những lời lẽ tục tĩu đó! Kẻ hèn hạ!"
Ryouta bị Sasara đâm vào sườn bằng *bokuto*. Đòn đánh trúng đích hoàn hảo khiến Ryouta quỳ gập tại chỗ.
"P-phù...! Cô, chính cái đòn đánh lén đó mới là hèn hạ... chứ. Hay đây là lời dạy phải luôn cảnh giác trên chiến trường...?"
"À, xin lỗi! Ta không hề có ý đó đâu... Chỉ là lỡ tay..."
Sasara chắp tay xin lỗi. Chắc cô ấy nói thật.
"Thì ra là ngẫu nhiên. Nhưng quả nhiên là Sasara có khác. Tay nhanh thật."
"Ta không hề tay nhanh! Ta trong trắng và là kiểu người chờ đợi đó!"
Lại một cú đâm vào sườn nữa.
"B-bộp! Đây là lời dạy gia truyền của nhà Ryuuha sao... Khắc nghiệt quá..."
Ryouta bị đánh tơi bời ngoài giờ tập.
"Không phải! Chuyện này chỉ là do tình thế... Là một tai nạn đáng tiếc do nhầm lẫn thôi mà..."
Dù không có ác ý, nhưng cậu ấy vẫn gặp phải những điều tồi tệ.
"Thôi, không biết đâu là thật đâu là giả nữa rồi, cứ tiếp tục đi..."
"Đúng vậy. Chúng ta chính thức bắt đầu lại."
Cả hai lại đối mặt nhau trong tư thế *seigan no kamae*.
*(À, Sasara lúc này mới là thật. Ánh mắt của một võ sĩ.)*
Chỉ qua biểu cảm của cô ấy, cậu ấy đã biết cô ấy không hề đùa giỡn. Dù sao thì, họ cũng đã trải qua trận chiến sinh tử. Có thể nói, họ đã trải qua những khoảnh khắc gắn bó hơn cả người yêu.
"Nào, đến đây. Hãy cho ta thấy Ryouta Fuyukura nghiêm túc đến mức nào đi!"
"Ừm. Anh sẽ coi như mượn ngực cô mà tấn công."
"M-Mượn ngực ư!? Không được đâu!"
Sasara lại để lộ sơ hở cực lớn.
"Mà thường thì đàn ông mượn để làm gì chứ... Ta không thể tưởng tượng ra mục đích sử dụng được..."
"Lại chuyển động một cách cứng nhắc rồi đó... Chẳng lẽ nên mát xa cơ thể nhiều hơn không?"
"Đúng là phải xoa bóp mà! Không được đâu!"
"Phớt lờ lời Sasara nói... Tập trung tinh thần, tập trung tinh thần..."
Ryouta hít thở sâu chậm rãi.
"Suuu..." (Tiếng hít vào)
"Hít vào ư!? Không chỉ xoa bóp mà còn hít vào nữa ư!? Chẳng lẽ là cái trò chơi em bé đó sao!? Chuyện đó, dù có cầu xin bao nhiêu ta cũng không làm được đâu... Ta sẽ xấu hổ đến mức không sống nổi mất..."
"Này, lại để lộ sơ hở rồi đó."
Hình như mỗi lần nghe giọng Ryouta, cô ấy lại yếu đi.
"Sao thế? Anh đâu phải là người có đẳng cấp kiếm đạo gì đâu. Cùng lắm là học sơ sơ thôi."
"Học sơ sơ ư!? Không chỉ xoa bóp, không chỉ hít vào, mà còn học sơ sơ ư? Ngài định cắn sao!? Là cái kiểu cắn nhẹ đó sao!? Ta chỉ có thể nghĩ rằng ngài đang nhắm đến chức vô địch thế giới biến thái thôi!"
Sasara vội vàng đưa tay lên che ngực. Có vẻ như cô ấy đang bảo vệ thứ gì đó.
"Không, anh không làm gì đâu... Mà khoan, trong lời nói vừa rồi của anh, chỗ nào khiến cô phải cảnh giác vậy...?"
"Đừng có chối quanh co... Đàn ông các ngài lúc nào mà chẳng nghĩ những chuyện như thế... Thật là hành động không thể tha thứ được mà..."
"Anh đang cố gắng tập trung vào luyện tập mà..."
"Nhưng nếu ngài nhất quyết muốn thì chạm vào một chút cũng được... Ngài cũng là ân nhân cứu mạng ta mà... Một chút như vậy, có lẽ ta không thể không tha thứ được..."
"Này, cô đang giữ ngực nên thậm chí còn không cầm được *bokuto* nữa kìa."
Ngay cả Ryouta, một người không chuyên, cũng bắt đầu nghi ngờ đây có thật sự là một buổi luyện tập không.
"Cô không đùa đó chứ?"
"Ta không hề đùa giỡn! Nhưng mà, t-t-t-t-t-ta thì, chỉ cần bị chạm vào ngực thôi cũng đủ là một chuyện kinh khủng rồi! Là một sự sỉ nhục không thể chịu đựng nổi!"
Sasara đỏ mặt tía tai phản đối.
"Cô đang nói cái quái gì vậy... Chẳng hiểu gì sất... Không nắm bắt được ý tứ gì cả..."
"À, quả nhiên, không chỉ chạm vào mà còn nắm lấy sao... Thôi được rồi. N-Nếu muốn thì cứ đến đây!"
"Men!"
Ryouta nhẹ nhàng gõ kiếm gỗ vào đầu cô ấy.
"Sasara, cô không ổn chút nào phải không?"
"Cái đó là do ngài đó chứ..."
"Sao trách nhiệm lại thuộc về anh...? Vô lý quá..."
Sasara thậm chí còn không thể nhìn thẳng vào mặt Ryouta nữa.
"Không lẽ, cô nghĩ sức mạnh của anh quá yếu nên đang nương tay sao?"
Ryouta nói với giọng hơi buồn. Với một người đàn ông, bị nương tay còn nhục nhã hơn nhiều so với bị đánh bại hoàn toàn.
"Xin lỗi... Chỉ là ta chưa thực sự lấy lại phong độ thôi... Ta không hề nương tay..."
Sasara ngồi sụp xuống tại chỗ.
"Anh không có ý đùa giỡn đâu."
Ryouta nhìn Sasara, nói bằng giọng mạnh mẽ nhất có thể.
"Hả... Chuyện đó, đột nhiên nói ra như vậy ta không thể trả lời được..."
Mặt Sasara ửng đỏ. Cô ấy vẫn chưa vận động nhiều đến thế mà.
"Anh muốn 'làm' hết sức với cô."
"K-Khoan đã... Chuyện đó, ta không biết phải làm sao cả... Đúng là ta đã nếm máu rồi... Nhưng lằn ranh hơn thế thì không được đâu..."
Mặc dù không hiểu rõ ngữ cảnh lắm, nhưng nghe có vẻ như cô ấy đang từ chối việc tập luyện nghiêm túc. Cô ấy còn nói "không biết phải làm sao".
"Sao lại thế. Dùng hết sức đi chứ."
"Hết sức gì mà hết sức, l-l-l-lần đầu tiên mà..."
*(Tại sao lại nói dối trắng trợn như vậy chứ? Cô ấy là kiếm sĩ đủ khả năng làm cận vệ mà. Chắc chắn không thể nào chưa từng tập luyện dùng kiếm.)*
Ryouta cũng dần cảm thấy khó chịu. Không có thời gian. Không phải lúc đùa giỡn. Phải luyện tập nghiêm túc.
"Cô cũng muốn 'làm' mà!"
Mà khoan, đáng lẽ Sasara đã gọi Ryouta đến để rèn luyện cho cậu ấy, nên việc cô ấy không muốn tập luyện thật là khó hiểu.
"K-K-K-Không thể nào con gái lại nói ra những lời như vậy được!"
Không lẽ con gái nói "hãy chiến đấu" thì bị coi là thô tục sao. Ánh mắt cô ấy cứ đảo tới đảo lui, tỏ vẻ không thể nhìn thẳng vào mặt Ryouta.
Nhưng không thể nói mãi như vậy được. Chuyện này còn liên quan đến cả cuộc đời của Sasara nữa. Ryouta đưa tay ra cho Sasara.
"Nào, đứng dậy đi."
"Đ-Đứng dậy để làm sao?"
"Không, bình thường thì phải đứng dậy để làm chứ. Hay có môn phái nào mà ngồi để làm sao?"
"Ta cứ nghĩ, là nằm để làm chứ..."
"Đến mức nào thì cô mới không muốn tập luyện thế hả... Làm gì có chuyện nằm mà luyện tập được chứ..."
Nhưng Sasara cũng rụt rè nắm lấy tay Ryouta. Rồi cô ấy đứng dậy như thể đã hạ quyết tâm.
"Ngài hãy dẫn dắt ta đi... Ta hoàn toàn không biết gì cả... Ngài chắc là đã 'làm' với Fuyukura Shion ở nhà nhiều lần rồi chứ?"
"Tại sao? Bị cô ấy cắn thì có, chứ anh chưa có kinh nghiệm đó đâu."
"À, là vừa cắn vừa 'làm' sao..."
"Vì đau nên anh thường dùng *wasabi* để đối phó."
"Thật là một trò chơi *abnormal* có một không hai đó..."
"Ưm... dùng cả *wasabi* có phải là bất thường quá không nhỉ... Nhưng mà, cắn thì cũng không thể nói là bình thường được..."
Cậu ấy cũng tự biết điều đó, nhưng khi bị nói thẳng là bất thường, Ryouta có chút sốc.
"Đến đây đi... Ta đã hạ quyết tâm rồi... Nhưng mà, người ta yêu vẫn là Ouka-sama đó! Chuyện này không có tình yêu đâu đó!"
"Đương nhiên rồi, không cần tình yêu cũng được."
Với một buổi tập luyện bình thường, không cần những thứ nặng nề như tình yêu đâu.
"Không cần tình yêu...? Quả nhiên, ngài là kẻ chơi bời rồi... Chỉ cần thỏa mãn khoái lạc thể xác là đủ sao..."
"Không, anh không phải là chơi bời mà rất nghiêm túc... Nên cô cũng hãy nghiêm túc đi chứ..."
"P-Phải rồi... Không có tình yêu và không nghiêm túc lại là hai chuyện khác nhau nhỉ..."
Cô ấy đã hạ quyết tâm rồi, nên lần này chắc chắn sẽ tập luyện nghiêm túc.
"Được, đến đây!"
"Vâng!"
Sasara dõng dạc trả lời.
Vậy mà, cô ấy lại nhắm mắt.
Nhìn thế nào cũng thấy cô ấy rất dễ bị tổn thương.
*(Không lẽ cô ấy có khả năng đặc biệt của một kiếm khách, kiểu như nhìn bằng "tâm nhãn" sao?)*
Ryouta lưỡng lự không biết có nên xông lên không. Không thể phủ nhận khả năng đây là một cái bẫy được chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng.
Nhưng Ryouta cũng đã hạ quyết tâm. Sasara đã tuyên bố quyết tâm rõ ràng. Ở đây, cậu ấy không thể lùi bước được.
"Uooooooo!"
Và xông lên.
"Men!"
Một cú đánh gọn gàng vào đỉnh đầu.
"Đau quá..."
Bùm! Sasara ngã vật xuống tại chỗ.
"Này, cô không sao chứ...? Trông có vẻ không sao, nhưng cô có sao không...? Q-Quyết tâm là cái gì? Hả? Quyết tâm bị chém sao?"
Trước Sasara đã ngã gục, câu hỏi của Ryouta vang vọng trong căn phòng trống rỗng.
Từ đó trở đi, Sasara yếu đến kinh ngạc. Ít nhất, không hề có hiệu quả luyện tập chút nào.
"Sao cô lại yếu đến mức này chứ...? Anh thực sự tò mò đấy..."
"Là tại những lời lẽ dâm dật của ngài đó... Ngài lúc nào cũng hèn hạ mà... Cứ như vậy, chắc ngài cũng đã khiến biết bao cô gái phải khóc ở Nhật Bản rồi phải không..."
"Xin lỗi, anh hoàn toàn không nhớ đã làm gì như vậy cả..."
Khi ở cạnh Oka, Sasara thường hành động hơi quá khích, nên khó mà nhận ra, nhưng thực ra cô bé đích thị là một tiểu thư khuê các. Có lẽ vì thế mà tai cô bé chưa quen với những lời lẽ thô tục. Nói đúng hơn, Sasara lúc này dường như có thể biến những từ ngữ bình thường thành ý nghĩa nhạy cảm. Thế nên, những câu nói rất đỗi bình thường khi đang luyện tập như "thở dốc" hay "người đẫm mồ hôi" lại khiến cô bé phản ứng thái quá, mỗi lần như vậy là lại sơ hở tứ bề.
"Cứ đà này, có lẽ ta phải dùng đến hạ sách thôi..." Sasara lộ rõ vẻ mặt đăm chiêu. Tuy không rõ "hạ sách" đó là gì, nhưng nhìn nét mặt cô bé thì có lẽ đó là một biện pháp vô cùng cực đoan.
(Chẳng hạn như bỏ trốn ra nước ngoài ư. An ninh ở quốc gia này có vẻ lỏng lẻo, muốn làm thì chắc là làm được thôi.)
Đế quốc Huyết tộc tiếp giáp với Nhật Bản về cả bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc. Nếu chỉ đơn thuần là bỏ trốn, có lẽ sẽ dễ dàng một cách bất ngờ. Việc đột nhập vào cũng không phải là không thể, bởi lẽ cả Kiyomizu, Rei, và thậm chí chính Ryouta cũng đã từng làm được rồi.
(Không, như vậy là không được. Không thể để Sasara phải lộn tung bánh xe cuộc đời của mình.)
Để đạt được điều đó, cậu chỉ có một cách là tự mình phải mạnh hơn. Dù Sasara đang không được tốt, cậu vẫn phải xin cô bé luyện tập.
"Mà này, trước đó tớ vừa nói chuyện vừa tập đúng không? Có lẽ do không đủ tinh thần. Lần này tớ sẽ tập trung và im lặng."
"Được thôi ạ..."
Buổi luyện tập lại tiếp tục.
Chỉ một phút sau, Ryouta đã bị đánh bầm dập.
"Đợi đã! Khoan! Chờ một chút!"
"Nghiêm cấm nói chuyện riêng ạ. Nào, cánh tay anh sơ hở rồi đấy."
*Bộp!*
Vừa im lặng tiếp tục, Sasara liền phát huy sở trường. Không, có lẽ cô bé còn đang xả hết uất ức bấy lâu nay, ý thức luyện tập cũng bay biến hết rồi. Ryouta chẳng làm được gì cả. Cứ định ra đòn là đã bị đánh trúng. Cậu thực sự ở trong trạng thái bó tay.
(Chẳng phải cô ấy mạnh hơn lần trước sao...? Nếu đây không phải là kiếm gỗ mà là kiếm Nhật thì mình đã bị giết ít nhất năm lần rồi.)
"Cứ bị đánh rồi mà học hỏi đi!"
Thế nhưng, những động tác của Ryouta cũng dần quen thuộc với đòn tấn công của Sasara. Cơ thể cậu ghi nhớ. Kiếm gỗ tự động vung lên trước khi cậu kịp suy nghĩ, đỡ được một nhát kiếm.
(Được rồi, nếu cứ thế này mà tập luyện, có lẽ mình sẽ lên được trình độ kha khá.)
"Dứt... khoát!"
Sasara lao thẳng về phía Ryouta. Bình thường, cậu sẽ hoảng sợ mà lùi lại. Nhưng làm thế thì chỉ bị đối phương cuốn theo đà. Không có cơ hội thắng.
(Lần này mình cũng sẽ tiến lên!)
Ryouta cũng tăng tốc về phía Sasara. Mục tiêu là một đòn phản công chí mạng.
Nhưng đúng lúc đó, không khí bỗng xáo động trong chốc lát.
"Hả!?"
Mắt Sasara nhìn về một nơi nào đó khác. Có lẽ vì sự căng thẳng bị cắt đứt đó, chân Ryouta cũng mất nhịp.
Cậu bị vấp ngã.
"Ôi, chết rồi..."
Ryouta đổ người về phía trước. Kiếm gỗ nhắm vào ngực Sasara. Nếu không cẩn thận, có thể sẽ đâm vào bụng cô bé.
(Chết tiệt! Tránh ra đi!)
"Tránh được thế này... ơ, nhưng mà..."
Sasara cũng cố gắng né tránh bằng cách lùi người lại, nhưng không kịp né hết. Kiếm gỗ vướng vào võ phục của Sasara.
"Chán thật..."
Chiều thứ Ba, trong căn phòng trống không, Shirei nằm ườn ra một cách mơ hồ. Không có gì để làm nên cô định đọc hết một bộ truyện tranh, nhưng lại không có hứng.
"Ưm... Tại sao những lúc sắp thi hay những giai đoạn căng thẳng thì đọc truyện tranh lại thấy hay hơn nhỉ? Hôm nay chẳng có chút phấn khích nào cả..."
Cuối cùng, bộ "Lão Tử là em, Khổng Tử là anh!" đã bị bỏ dở ở giữa tập ba.
"Kiểu gì cũng thấy không có gì mới mẻ. Không, dù nhân vật mới Youko cũng khá tốt đấy. Một kiểu tsundere mới rất thú vị, tuyên bố chỉ làm những việc có lợi cho bản thân, nhưng cuối cùng lại làm những việc có ích cho mọi người. Chỉ là, bản thân bộ truyện đã đi vào giai đoạn ổn định nên không còn cảm giác bị ấn tượng bởi một điều gì đó hoàn toàn mới mẻ nữa. Dù đó cũng là điều khó tránh khỏi..."
Vừa nghịch mái tóc tết hai bên, cô vừa thở dài.
"Sắp tới bản spin-off 'Đốt, chôn, Tần Thủy Hoàng' sẽ được phát hành, có lẽ chỉ có thể chờ cái đó thôi..."
"Đốt, chôn, Tần Thủy Hoàng" là bộ truyện tranh của thầy Hayashi Morikin. Nó được yêu thích bởi phong cách hài hước siêu thực, trong đó một nhân vật chính luôn bị tử hình mỗi lần xuất hiện.
"Ryouta này, gần đây có bộ truyện tranh nào hay ho, tuy ít người biết nhưng lại khá thú vị không? Sách cỡ lớn, giá cao cũng được. Cảm giác như mình đã đọc hết những bộ đáng chú ý rồi. Cái cảm giác 'khai quật được' hay 'tự mình tìm thấy' mà mình từng trải nghiệm khi bắt đầu đọc truyện tranh giờ không còn nữa. Dạo gần đây, bộ nào cũng khá hay, không còn gặp phải bộ nào dở tệ nữa, nhưng đổi lại, cũng chẳng còn cảm động khi gặp một tài năng mới. Ryouta, cậu cũng thấy vậy đúng không? --- À, phải rồi, hôm nay cậu ấy không có ở đây."
Dù có nói những lời lẽ khó ưa, ra vẻ sành sỏi như vậy, cũng không có Ryouta ở đây để phản ứng lại kiểu như "Ra vẻ sành sỏi mà ghét thế!" hay "Khả năng khai quật của cậu kém cỏi thôi. Nếu đã đọc hết những bộ mới đây thì tìm đọc những tác phẩm cũ hay đi." Sau khi về từ trường, cậu đã đi luyện tập đặc biệt với Sasara.
"Đúng lúc này Kiyomizu cũng không có ở đây. Cái tên đó, những lúc quan trọng thì lại vắng mặt..."
Không có gì để làm.
Không, đáng lẽ ra là học sinh cấp ba thì phải học bài chứ, nhưng cô không tự giác làm những việc đó.
"Ưm... Hay gọi cho Tamaki rủ đi đâu đó nhỉ. Ừ, làm vậy đi."
Cô gọi điện cho Tamaki. Cuộc gọi kết nối khá nhanh.
"À, Tamaki, hôm nay nếu được thì đi chơi..."
"Haizz... Cô sinh viên được xếp ca làm từ hôm nay không hiểu sao lại không đến... Em gọi mấy lần vào điện thoại cũng không nghe máy... Bố em bực bội từ sáng sớm vì bảo ít nhất cũng phải báo nếu muốn nghỉ việc... Ca làm bị trống nên Tamaki đành phải vào làm thôi... Tại sao lại có người có thể thản nhiên làm phiền người khác như vậy nhỉ...? Nếu Tamaki cũng có dũng khí như thế, liệu Tamaki có thể sống mạnh mẽ hơn không? Ái, Tamaki làm phiền người khác thì thật là tự cao tự đại quá rồi!"
"À, thế à, vất vả cho cậu rồi..."
"Nhưng Tamaki cũng muốn mạnh mẽ hơn một chút, muốn trở thành người ngầu hơn nên bắt đầu nghe HIPHOP đó ạ. Thấy nó có vẻ 'ngầu' mà. Nhưng bài hát ngẫu nhiên nghe được lại nói về việc làm thêm với mức lương thấp, lại càng khiến tâm trạng Tamaki đi xuống... Thế là không biết từ lúc nào, Tamaki đã tự viết một đoạn rap của riêng mình rồi.
Muốn trở nên mạnh mẽ, nhưng lại muốn khóc vì bản thân quá yếu đuối
Công việc ở cửa hàng tiện lợi tồi tệ khiến Tamaki kiệt sức
Mùi dầu mỡ từ hộp cơm trưa khiến ngày mai Tamaki mờ mịt
Lời 'Kính chào quý khách' chẳng chút tâm huyết, cửa hàng tiện lợi là xiềng xích của sự khó chịu
Công việc chẳng đáng bao nhiêu tiền, Tamaki đang đâm đầu vào bức tường này rồi
Sách báo cong vẹo, động lực cong vẹo, trong cái thế giới sinh tồn này, Tamaki đang bán cái gì vậy?
Ôi, Tamaki muốn phá bỏ nhưng lại nhận ra chẳng có gì để phá bỏ mỗi ngày
Ôi, Tamaki muốn tỉnh giấc nhưng lại nhận ra mình chẳng có giấc mơ nào mỗi ngày
Ôi, Tamaki muốn tái sinh nhưng lại nhận ra mình chẳng có dũng khí ấy mỗi ngày
YO! Yo, say... Mịt mờ, mịt mờ, mịt mờ..."
"Thôi đi! Được rồi! Dừng lại ở đó hộ tớ!"
"Ái! Kokoko-chan, đừng ăn hộp cơm tiện lợi của cửa hàng chứ! Ít nhất thì cũng ăn cái hết hạn sử dụng đi chứ! Ái! Khách vào mượn nhà vệ sinh mà không mua gì cả rồi về... Ít nhất thì cũng mua một chai nước suối đi chứ... Ái! Vị khách đứng đọc sách J**p nãy giờ cũng đi về rồi... Mua đi chứ, nó cong hết cả rồi này... Ái! Ái! Kokoko-chan, đừng chỉ ăn một nửa trong set 'Hai nắm cơm' chứ! Hả, chỉ ăn cái vị rong biển thôi à? Thật là, quá đáng..."
"............"
"Xin lỗi ạ. Thế nên Tamaki không đi được."
"Được rồi, cố gắng làm việc ở cửa hàng tiện lợi nhé."
Chắc là hết cách rồi, cô cúp điện thoại.
Và rồi, khoảng thời gian trống rỗng lại ập đến.
Cô nằm ườn ra ghế sofa. Ryouta từng bảo cô đừng làm vậy vì mái tóc tết hai bên sẽ chạm xuống sàn, nhưng bây giờ Ryouta cũng không có ở đây.
"Không biết Ryouta bây giờ đang làm gì nhỉ...?"
Một lời độc thoại nhỏ thoát ra. Một lời độc thoại như trỗi dậy từ sâu thẳm ý thức.
"Haizzzzzzzzzzzzz... Giờ thì tôi đã nhận ra rõ ràng rồi."
Để chắc chắn, cô nhìn quanh để kiểm tra xem Kiyomizu có ở đó không.
"-------- Không có Ryouta, tôi không thể sống được."
Cô không còn bị đối xử như vật quý hiếm dễ vỡ nữa, với tư cách là con gái của Fuyukura Sairi, người bị đồn là đã giết vị hoàng đế tiền nhiệm. Cô có thể đi học trung học vui vẻ, và mối quan hệ với Oka cũng trở nên thân thiết như chị em, có thể thoải mái trò chuyện.
Nhưng cuộc sống hiện tại thật sự vui vẻ là nhờ cô đang sống cùng Ryouta. Nếu Ryouta biến mất, cuộc sống của cô sẽ trở lại trạng thái nhạt nhẽo như trước.
Cứ như thế này thì không được.
"P-phải làm sâu sắc hơn mối quan hệ với Ryouta... Phải củng cố hơn nữa mối quan hệ giữa chủ nhân và lính đánh thuê..."
Phải hành động ngay.
Cô thay từ bộ đồ ngủ sang quần áo bình thường. Chẳng cần mang theo gì cả.
Cô xỏ giày rồi bước ra ngoài.
Cô sẽ đến chỗ Ryouta.
Xem buổi luyện tập chắc cũng chẳng có gì bất tiện. Hơn nữa, nếu không đích thân đến xem, cô sẽ không yên lòng.
"Không khéo, chẳng biết lúc nào lại xuất hiện thêm cái cờ phức tạp quái đản nào nữa... Ryouta là loại đàn ông như vậy đấy..."
Cô đã hỏi địa chỉ nơi luyện tập. Tuy hơi xa nhưng không phải là không thể đi bộ được. Đi bộ còn tốt hơn là chờ chiếc xe buýt ít chuyến.
"Việc giám sát sự cố gắng của lính đánh thuê... à không, việc trông nom cũng là trách nhiệm của chủ nhân."
Cô đi bộ nhanh, ít đèn giao thông nên không mất nhiều thời gian như dự kiến.
Một trường trung học cũ vắng người. Chắc chắn Sasara và Ryouta đang luyện tập đặc biệt ở đây.
(Nhưng mà, đường hoàng xuất hiện thì ngại lắm... Mình chỉ lén lút xem thôi...)
Cô rón rén bước vào trong tòa nhà.
Chỉ nghe thấy tiếng kiếm gỗ va vào nhau khô khốc.
Nhìn qua khe cửa, ánh mắt của Ryouta và Sasara đều tràn đầy khí thế hừng hực.
(Cũng khá nghiêm túc tập luyện đấy chứ. Tốt rồi, tốt rồi.)
Shirei thở phào nhẹ nhõm.
(Cứ nghĩ đến Ryouta thì kiểu gì cũng sẽ có màn ngã lăn ra, rồi đẩy ngã Sasara trong lúc luyện tập, nhưng có vẻ không phải vậy.)
Vì đã có nhiều tiền lệ nên cô khá là lo lắng.
(Thế này thì có vẻ ổn rồi. Thôi, về trước khi bị phát hiện vậy.)
Nhưng trước đó, cô và Sasara lại vô tình chạm mắt nhau.
Khóe miệng Sasara hơi hé mở. Đối phương chắc cũng rất ngạc nhiên.
(Chết tiệt! Bị phát hiện rồi!)
Có lẽ vì không khí thay đổi trong một khoảnh khắc, một rắc rối khác lại xảy ra.
Ryouta vấp ngã.
Kiếm gỗ chĩa thẳng vào Sasara. Bình thường thì Sasara có thể né tránh được. Nhưng có lẽ do nhìn thấy Shirei mà sự tập trung bị gián đoạn, cơ thể cô bé không kịp lùi lại.
Kiếm gỗ của Ryouta vướng vào võ phục của Sasara.
*Xoạt xoạt xoạt!*
Võ phục của Sasara bị tuột ra một cách bất ngờ. Cùng lúc đó, Sasara ngã phịch xuống vì phản lực khi lùi người.
"Đau quá ạ... ơ, tay mình sao mà trống trải thế này..."
"Sasara, cậu có sao không... Ách..."
Ryouta cũng sững sờ, không nói nên lời.
Võ phục tuột ra, nửa trên của Sasara...
"Ơ, võ phục của mình... Hả!? Võ phục không còn nữa!"
Không phải là ngực cô bé bị lộ hoàn toàn. Nhờ lớp vải quấn ngực mà nó được che đi. Lớp vải đó cũng đã bị xộc xệch đi nhiều, hơn nữa vì mồ hôi nên hơi xuyên thấu, trông có vẻ nguy hiểm nhưng thực chất không bị lộ hẳn. Chỉ là, cái vẻ cố gắng che đậy ấy lại càng khiến nó trông quyến rũ...
Đặc biệt, ánh mắt cậu dán chặt vào đôi vai trắng nõn, mềm mại của cô bé.
(Chạm vào chắc sẽ tan chảy mất...)
Không kìm được, Ryouta lại nghĩ những điều không cần thiết.
"Đ-đừng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ đó chứ... Đây chỉ là một tai nạn thôi mà..."
Sasara ngượng ngùng dùng tay trái che ngực.
"Phải rồi... Xin lỗi... Không hiểu sao cảm giác căng thẳng đột nhiên bị cắt đứt phựt một cái... Thế là tớ bị ngã..."
"Không trách được ạ. Có lẽ vì thế mà bên anh cũng mất hết sự tập trung vốn có rồi nhỉ. Trông như thể anh không hề nhận ra phía sau có gì."
"Ừm? Có ý gì vậy?"
"Có sát khí đang đến đấy ạ, từ phía sau lưng anh."
Nghĩ là một lời khó chịu, Ryouta quay đầu lại. Có Shirei với vẻ mặt bực tức -- và đúng lúc đó, cậu bị bịt mắt.
"Đau quá đi mất! Sao Shirei lại ở đây! Không, quan trọng hơn là đau quá đi mất!"
Ryouta vùng vẫy tại chỗ. Cậu bị trúng đòn chí mạng.
"Tháo đồ của Sasara sạch sẽ thật đấy... Dù đã nghĩ chuyện này có thể xảy ra, nhưng đúng là đã xảy ra thật... Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá..."
"Đó là tai nạn ngẫu nhiên mà... Ách, nói mới nhớ, Sasara tự nhiên thay đổi thái độ là vì cậu đến à?"
"Gì chứ! Định đổ lỗi cho chủ nhân vì lỗi lầm của bản thân sao! Q-quyết tâm đê hèn thật!"
Shirei ngay lập tức phản bác. Nhưng vì cảm thấy không phải là không đúng, nên lời nói của cô không mấy sức mạnh.
"Tớ không nói là tất cả là lỗi của Shirei đâu... Nhưng mà, sao cậu lại đến tận đây chứ?"
"Đương nhiên là vì lo lắng cho Ryouta rồi."
Không khí lại trở nên hơi kỳ lạ. Thấy Ryouta và Sasara đang ngơ ngác, Shirei mới nhận ra.
"Ơ, à... Đừng suy diễn lung tung! Với tư cách là chủ nhân, việc lo lắng cho lính đánh thuê đang làm gì là điều đương nhiên! Là đi thị sát! Không phải là muốn gặp đến phát điên hay gì đâu nhé! Không phải nói dối đâu!"
"Biết rồi... Thế nên bình tĩnh lại đi..."
Mặt Shirei đỏ bừng, nhưng nhìn cô bé như vậy, Ryouta cũng thấy ngại. Cậu có cảm giác như Sasara đang nhìn thấy cảnh "xấu hổ" của gia đình mình vậy.
"Xin lỗi nhé, Sasara. Cậu thất vọng lắm đúng không...?"
"Fufu, fufufu."
Sasara cười khe khẽ, nhỏ nhẹ và tao nhã như một tiểu thư.
"Ơ? Cảnh tượng đáng yêu đến thế sao?"
"Hai người thật sự rất hợp nhau ạ. Chủ nhân và lính đánh thuê của mình thật tâm đầu ý hợp."
"Thế à? À mà, cũng phải nói là Ryouta đã trưởng thành dưới sự dẫn dắt của ta rồi."
Shirei ưỡn ngực, vẻ mặt tự mãn.
"Ngược lại, cậu mới là người nên trưởng thành đấy. Cả về chiều cao lẫn cơ thể nữa--"
"Im đi."
Cô nhanh chóng bịt mắt cậu.
"Đau! Lại bị bịt nữa... Hôm nay tần suất cao thật đấy...?"
Nụ cười hiện trên khuôn mặt Sasara. Một nụ cười phảng phất nét buồn nhưng cũng như đã rũ bỏ được sự băn khoăn.
"Nếu là thế này, việc sử dụng hạ sách cũng không có vấn đề gì ạ."
"Hạ sách? Nghe cứ đáng sợ thế nào ấy..."
Mặt Shirei thoáng buồn. Cô không rõ mọi chuyện, nhưng đó không phải là một từ ngữ vui vẻ.
"Đừng lo lắng. Nhìn hai người bây giờ thì không có gì đáng ngại cả. Nếu có vấn đề phát sinh, ta cũng sẽ không chịu trách nhiệm được đâu ạ."
Sasara nói với vẻ thản nhiên. Nhưng khi nói là không có gì đáng lo, lại càng có những điều đáng lo hơn. Ryouta cũng lộ vẻ không yên lòng, nuốt khan một tiếng.
"Vậy thì, Fuyukura Ryouta, chúng ta sẽ tiếp tục luyện tập thôi."
Chỉ có Sasara là lộ vẻ mặt rạng rỡ, như đã giải tỏa được mọi muộn phiền.


0 Bình luận