Hãy cùng nắm giữ quyền lực trong đế chế!
“Này Ryota, bộ đầm này có hợp với em không?”
“Cũng không phải là không hợp... nhưng mà, lưng hở quá đấy! Chọn cái nào kín đáo hơn đi!”
“Chẳng lẽ Ryota đang ghen à?”
“Yên tâm đi, dù có đo đạc chính xác đến mấy thì cũng không ra cảm xúc đó đâu.”
Cứ tưởng còn nhiều thời gian trước bữa tiệc, hóa ra lại chẳng có bao nhiêu.
Dù gì đây cũng là yến tiệc do Hoàng đế bệ hạ mở, ăn mặc thường phục đến thì thật không phải phép. Hơn nữa, đây cũng là một sự kiện quan trọng đánh dấu một cột mốc giữa cậu và Shiren, nên cậu muốn ăn vận thật chỉnh tề. Thế nên, cả hai mới tới cửa hiệu thời trang (dù xe điện chẳng còn chạy) ở ga tàu.
“Thấy vẻ mặt của Ryota thú vị ghê, thôi thì cứ chọn chiếc đầm đen này vậy.”
“Tùy cô. Dù gì cũng là tiền của Shiren mà.”
“Thế còn cái vòng cổ xương xương giống của Đại Tổng giáo chủ thì sao──”
“Đeo cái đó vào thì thành phù thủy mất. Mà nói thật, với gu thẩm mỹ của Huyết Tộc (Sacred Blood) thì cái đó có ổn không?”
“Không, cái gu đó chỉ mỗi Đại Tổng giáo chủ có thôi. Chúng ta đã sống như người Nhật Bản lâu rồi, nên gu thẩm mỹ cũng y chang người Nhật thôi. À, bản thân ông ấy thì bảo là đang xây dựng hình tượng đó.”
“Tôi mà theo đạo của ông ta thì chắc cũng chẳng lên thiên đường nổi quá…”
“Ryota mặc vest trông cũng bảnh đấy chứ. Giống mấy anh thư sinh nhà giàu công sở tinh anh đi làm về trễ chuyến cuối mỗi ngày ấy.”
“Tương lai đó đâu có tươi sáng gì! Mà thôi, cảm ơn nha.”
Nhân tiện, Ryota cũng đã mua một bộ vest. Mặc đồng phục cấp ba trông không được tươm tất cho lắm. Chỉ là, bên hông bộ vest lại có thêm một thanh kiếm hơi lạc quẻ. Đây là biểu tượng cho thấy cậu là kiếm sĩ trực thuộc Hoàng đế. Thực tế, ngay cả khi vừa ra khỏi ga tàu, cậu đã được không ít người nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.
Đang lúc Ryota giết thời gian bằng cách ngắm quần áo bày bán, Shiren trong bộ đầm lộng lẫy từ quầy thanh toán bước tới. Cô nàng chắc đã xong xuôi việc chi trả.
“Giờ thì, rõ ràng là vẫn còn thời gian trước bữa tiệc mà.”
Shiren nhẹ nhàng kéo ống tay áo vest của Ryota. Lần này lịch sự hơn nhiều so với hồi ở cái vòng cổ.
“Này Ryota… đằng nào cũng tiện, hay là mình ghé quán cà phê gần đây đi? Nghe nói có một quán cà phê sân thượng đẹp lắm đó.”
Quán cà phê ấy có một phần ba số ghế ngồi là ở ngoài trời, tạo nên một không khí khá đặc biệt. Bù lại, giá cả cũng cao hơn khoảng ba mươi phần trăm so với các quán chuỗi. Ngay cạnh đó là một con suối nhỏ với đàn cá đang bơi lội.
“Ồ! Vị cà phê lan tỏa, đúng là mùi vị nguyên bản của hạt đậu! Xứng đáng là quán cà phê cao cấp nhất của Đế chế! Phải khen thưởng mới được!”
“Này cô, trước cả khi được công nhận là em gái của Hoàng đế thì thái độ của cô đã lớn lối lắm rồi đó.”
“Đâu có. Đây là một cửa hiệu danh tiếng, nơi các quý tộc – tức là những nhân vật quyền lực của Đế chế – thường xuyên lui tới, nên trước giờ tôi luôn dè dặt không dám đến. Để thực sự thưởng thức hương vị của cà phê, họ còn không dùng dù chỉ một giọt máu nào nữa đó!”
“Ơ, khoan đã, mấy quán khác dùng máu sao…? Này?”
“Đến cả Hoàng đế bệ hạ cũng chấm ba sao trong cuốn ‘Hành trình ẩm thực đế chế của vị Hoàng đế mỹ nữ’ (ấn phẩm mới của Huyết Tộc Đế Chế - Sacred Blood Empire) của ngài ấy nữa là.”
“Cái can đảm tự xưng là mỹ nữ của Ouka theo một nghĩa nào đó cũng đáng nể thật. Mà này, mấy quán khác có máu là sao? Này?”
“Tương lai, tôi cũng muốn cùng Hoàng đế bệ hạ ghé những nơi như thế này.”
“Tôi biết cô đang muốn tóm lại thành một câu chuyện hay ho gì đó, nhưng phiền cô nói rõ về chuyện máu me đó giùm tôi cái, thật lòng đấy!”
“Này, theo cậu thì sự khác biệt giữa quỷ dữ (demon) và ác quỷ (satan) là gì?”
“Thôi đi, đừng có cố tình lái chủ đề sang chuyện khác nữa!”
Nếu không làm rõ chuyện này bây giờ, có lẽ cậu sẽ mãi mãi không hiểu nổi mất.
“Không sao đâu (nói nhỏ).”
“Sao lại vừa nói ‘không sao đâu’ mà lại thì thầm thế hả…?”
Có vẻ như chủ đề này không nên động đến thì hơn.
Hai nữ khách vừa bước vào khu vực sân thượng, nhưng rồi nghe thấy câu “Ồ, có cặp đôi kia kìa”, “Hay mình vào trong ngồi đi. Làm phiền họ thì không hay”, thế là họ quay vào ghế trong nhà. Shiren nghe thấy rõ màng màng, và cô nàng đỏ mặt tía tai ngay lập tức.
“À, thì học sinh cấp ba hẹn hò ở quán cà phê sang trọng như này thì người ta nghĩ vậy cũng phải thôi mà.”
Dù sao thì Ryota cũng cố gắng vớt vát lại tình hình. Cứ im lặng thì lại càng khó xử hơn trong những trường hợp như thế này.
“Ừ, đúng là vậy thật… Mặc dù mối quan hệ của chúng ta đâu phải bình đẳng như thế, mà là chủ tớ cơ…”
“Nhưng mà, mối quan hệ đó cũng sẽ kết thúc trong vài giờ tới thôi mà.”
“Tức là, từ nay về sau, chúng ta cũng có thể trở thành một mối quan hệ bình đẳng như vậy sao…?”
Ryota cảm thấy gương mặt Shiren hơi ghé sát lại.
“À, đúng là, có lẽ sẽ thành như thế thật…”
Mọi chuyện đều có lý lẽ của nó. Chẳng mấy chốc, mối quan hệ trên dưới giữa cậu và Shiren sẽ không còn nữa.
“Này, này, nếu đã bình đẳng rồi thì mình lại ghé quán này nữa nhé?”
Giọng Shiren hơi cao lên.
“Được thôi. Có lẽ cũng là một kỷ niệm hay ho…”
Ryota cũng gật đầu đồng tình. Hai người đều là những kẻ thăng tiến, cùng mặc đồ sang trọng, tái ngộ. Một người là em gái Hoàng đế, một người là cận vệ của Hoàng đế. Cũng không tệ chút nào nhỉ?
“Thấy chưa! Ngày nào cũng đến nhé! Chẳng mấy chốc tôi sẽ là em gái Hoàng đế, chắc sẽ được đi cửa trước luôn ấy!”
“Dừng lại ngay! Cô sẽ bị dân ghét đấy! Suy nghĩ đó quá keo kiệt rồi!”
“Thế thì để tôi xin chi trả bằng ngân sách của Đế chế. Từ quỹ đặc biệt ấy.”
“Đó là thuế máu của người dân đấy!”
Những lúc như thế này, cậu thấy đúng là chị nào em nấy mà.
“Được! Vậy thì mình cứ gặp nhau ở chính cái bàn này! Rồi kể lại những chuyện vui buồn đã qua. Nào là ‘Hồi đó Chủ nhân thật vĩ đại’, ‘Chủ nhân thật xinh đẹp’, ‘Chủ nhân thật thông thái’!”
“Chủ đề toàn là về những thành tích huy hoàng của cô thôi à?”
“Tất nhiên, cũng có thể là về những cống hiến tận tụy của Ryota nữa.”
Shiren mỉm cười, đưa tay phải ra.
“Gì vậy, bắt tay à?”
“Móc ngón út đấy. Hàm ý là ‘hẹn gặp lại’ mà.”
“Nếu đã vậy thì.”
Ryota cũng đưa tay ra. Cái nghi thức chỉ đơn giản là móc hai ngón út vào nhau, giờ đây có lẽ còn mạnh mẽ hơn bất kỳ bản hợp đồng nào.
Thế nhưng, ngay trước khi hai ngón tay chạm vào nhau, Shiren rụt tay lại. Sau đó, cô mỉm cười buồn bã, rồi lắc đầu.
“Mãi mãi mắc kẹt trong quá khứ thì không tốt chút nào. Chúng ta còn có một tương lai mới đang chờ đón.”
“À, đúng vậy nhỉ.”
Chỗ ngồi ở sân thượng gió lạnh hơn tưởng tượng. Cơ thể cậu bắt đầu thấy lạnh.
“Thôi, mình đi thôi. Đến sát giờ vẫn hơn. Ouka ghét phải chờ đợi lắm.”
Xung quanh thành trì đương nhiên có binh lính bảo vệ. Ryota giơ thanh kiếm của mình cho một người lính ở phía sau.
“A! Xin mời quý khách đi lối này ngay!”
Tất cả binh lính gần đó đều cúi đầu chào bằng nghi lễ tối kính.
“Hiệu quả đi cửa trước kinh thật đấy. Ryota, ngày mai mình thử xem thanh kiếm này có hiệu lực với những người thuộc đẳng cấp nào nhé.”
“Khẩu vị tệ quá đấy. Là ở vườn sau, đúng đường rồi chứ?”
“Tiệc của Bệ hạ. Chắc chắn sẽ có bất ngờ đấy. Kiểu tiệc gái khỏa thân nằm trên bàn ăn ấy.”
“Toàn là suy nghĩ của mấy ông chú thôi. Mà cô ấy mà làm thật thì đáng sợ lắm đó… Mong là sẽ không có những tiết mục gây sốc đến mức rớt dép…”
Shiren khoác tay vào tay Ryota.
“Việc này chỉ làm được trong hôm nay thôi. Dù có xấu hổ thì cũng phải tuân lệnh Chủ nhân đấy.”
Shiren cười tinh nghịch. Đó là một biểu cảm mà Ryota chưa từng thấy.
“Tuân lệnh người.”
Nhìn Shiren như vậy, Ryota lẩm bẩm trong đầu những lời mà cậu định nói với Ouka khi gặp mặt.
Ở vườn sau, quả thật có một chiếc bàn được đặt sẵn, nhưng Ouka vẫn chưa xuất hiện. Có lẽ nàng đang bận việc công, hoặc đơn giản là chưa đến giờ nên nàng chưa tới. Vẫn còn thời gian để hai người nói chuyện riêng tư.
“Này Shiren, cứ coi như đây là lời độc thoại của một tiểu tốt quèn mà nghe nhé.”
“À, ừ. Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Shiren, nếu cô cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống trong cung điện, và cảm thấy đây không phải là nơi mình thuộc về…”
“Ừm.”
“Vậy thì mình cùng nhau vượt núi trốn về Nhật Bản đi. Biết đâu lại có thể sống một cuộc sống vui vẻ bất ngờ.”
“Tôi nghe là độc thoại đấy, nhưng cũng xin phép nói một lời. Tại sao tôi phải chạy trốn? Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó dù chỉ một lần.”
“Vậy thì này, cái hôm cô cắn tôi, tại sao Shiren lại ở gần cái núi đó đến vậy? Chẳng phải là đi mua sắm đúng không? Cô đi picnic mà tay không sao?”
Ryota thấy mặt Shiren biến sắc.
“Nhà của Shiren đâu có ở gần núi gì đâu. Khu vực đó chỉ có núi thôi, với lại cô cũng đâu có bạn bè để đi chơi cuối tuần. Vậy nên, đây là lời độc thoại thôi nên tôi cứ nói thẳng nhé. Có khi nào Shiren cũng muốn trốn khỏi Đế chế này, nên mới đi loanh quanh phía núi không?”
Shiren đích thị là em gái của Hoàng đế. Dù mẹ cô là ai, cô cũng là dòng dõi trực hệ của Hoàng tộc, và đáng lẽ Ryota không nên nói chuyện thoải mái với cô như vậy. Nhưng đó là một vấn đề hoàn toàn khác so với việc làm em gái của Hoàng đế có vui vẻ hay không. Hơn nữa, nếu bị gán mác phản nghịch và cô độc, thì việc nghĩ đến "tị nạn" hay "chạy trốn" không phải là điều tự nhiên hơn sao?
“Tôi đã nói với cô rồi, Ouka là mối tình đầu của tôi. Nhưng không có quy định nào bắt buộc mình chỉ được dành thời gian cho mối tình đầu cả, và biết đâu, chỉ là biết đâu thôi, có khả năng tôi sẽ yêu Shiren…”
Đúng lúc đó, một thứ gì đó vụt ra từ bụi cây. "Thứ gì đó" đó tóm lấy Shiren, kéo cô rời khỏi Ryota. Mọi chuyện diễn ra chỉ trong tích tắc. Ryota cũng không thể bảo vệ Shiren. Không, đó không phải là một sự tồn tại mà một người nghiệp dư có thể can thiệp được.
"Thứ gì đó" đó không nghi ngờ gì nữa, chính là Kiyomizu Joukuryuuji, một thành viên của [Thánh Gia Giáo Đoàn] (Virginal Father).
“Cún con Huyết Tộc kia, cô đang quá gần với Ryota-sama rồi. Xin hãy tránh xa ra, nếu được thì vĩnh viễn.”
Shiren bị đẩy ngã xuống bãi cỏ. Kiyomizu chắc hẳn đã dùng một sức mạnh khó tin từ thân hình mảnh mai của mình. Trang phục cũng là chiến phục dành riêng cho Huyết Tộc.
“Tại sao Kiyomizu lại ở đây chứ! Đây không phải biên giới mà là thành trì của Hoàng đế! Hệ thống an ninh làm sao vậy?!”
“Đối thủ của ngươi là ta.”
Bỗng chốc, một sát khí mạnh mẽ ập đến Ryota. Sát khí này giống hệt với cái mà cậu cảm nhận được trong chuyến đi thực tế. Lập tức, cậu dùng vỏ kiếm chặn một cú vung kiếm của đối thủ. Kẻ tấn công Ryota chính là Sasara, cận vệ của Hoàng đế.
“Cô làm gì vậy…”
“Việc của ta là bảo vệ sự bình yên và trật tự của Hoàng đế bệ hạ. Làm sao ta có thể để một kẻ vừa mới sống ở Nhật Bản như một người Nhật, chưa chính thức trở thành người hầu của ai đó, tiếp cận Hoàng đế bệ hạ được chứ?”
Mặc dù đòn tấn công bất ngờ đầu tiên thất bại, Sasara vẫn không hề nao núng, cô lùi lại một bước để tạo khoảng cách.
“Huống chi, nếu kẻ đó ở gần đối tượng ám sát thì càng không thể.”
“Cô, chẳng lẽ, Shiren…”
Ryota đã nghe nói Shiren bị nhắm đến, nhưng không nghĩ rằng cận thần của Hoàng đế lại có liên quan.
“Phải, có gì lạ đâu? Nếu em gái của Bệ hạ còn sống, thì hoàn toàn có khả năng sẽ bị lợi dụng để lật đổ Hoàng đế. Đặc biệt là khi nửa dòng máu trong người cô ta là của loài người.”
À, kịch bản này không phải là không thể xảy ra. Nhưng cậu đã nhận ra quá muộn! Bản thân bữa tiệc này đã là một cái bẫy.
“Chính vì thế mà người của [Thánh Gia Giáo Đoàn] lại ở đây. Trong chuyến đi thực tế, ngươi không thấy lạ sao khi không có lính canh biên giới gần núi?”
Bí ẩn đã được giải đáp.
“Cô đã mời Kiyomizu đến để giết Shiren sao?”
Ryota không phải tình cờ gặp Kiyomizu ở ngọn núi đó. Sasara đã cố ý gọi Kiyomizu đến khi Shiren đang trên đường đến núi.
“Ta cũng ở đó mà. Ta đã định thủ tiêu ngươi luôn lúc đó, nhưng vì ngươi đã đụng độ với [Thánh Gia Giáo Đoàn] trước, nên ta đành bỏ qua.”
Khi bước vào núi, Ryota đã cảm thấy sát khí, nhưng đó không phải là của Kiyomizu, mà là của Sasara sao.
“Nếu cô ấy có thể giết một thành viên trực hệ của Hoàng đế, thì đó không phải là một chuyện tệ. Ta cũng rất vui khi có thể loại bỏ thứ huyết mạch bất khiết đó. Lấy độc trị độc, phải không?”
“Hình như là vậy đó, Ryota-sama. Kiyomizu này sẽ ngay lập tức biến con cáo cái dụ dỗ Ryota-sama thành tế vật.”
Dù giọng điệu lạnh lùng, Kiyomizu cũng hoàn toàn có ý định ra tay sát hại.
“Tại sao lại làm những chuyện chẳng có lợi lộc gì như thế này chứ…”
Ryota tức giận với thực tế vô lý này. Cậu phải lo lắng chuyện sống chết trước cả khi lo lắng về việc rời xa Shiren.
“Trước hết, việc hợp tác này thật vô lý đúng không? Kiyomizu, cô đang bắt tay với kẻ muốn giết tôi đấy!”
“Không, với người phụ nữ đó, Ryota-sama chỉ được phép đánh cho nửa sống nửa chết thôi. Còn sau đó thì Kiyomizu có thể tự do xử lý. Vì vậy, tôi sẽ đưa Ryota-sama về phòng của Kiyomizu ở Nhật Bản.”
“Không, Nhật Bản thì tôi hiểu rồi, nhưng tại sao lại là phòng của Kiyomizu chứ…”
Chỉ tưởng tượng những gì sẽ xảy ra ở đó thôi cũng đủ khiến cậu rợn người.
“Trong phòng của Kiyomizu có một trăm lẻ tám món đồ bí mật để làm hài lòng Ryota-sama.”
Thật đáng sợ, có vẻ như cô ta thực sự có đủ một trăm lẻ tám loại…
“Thật ra thì ta cũng muốn ngươi chết, nhưng nếu thế thì ta sẽ phải chiến đấu với cô bé yandere đó của [Thánh Gia Giáo Đoàn] nên phiền phức lắm.”
“Cô đã soi gương lần nào chưa? Tình yêu của cô dành cho Ouka cũng không phải dạng vừa đâu…”
“Tình yêu của tôi dành cho Hoàng đế bệ hạ là thuần khiết nên không sao cả. Mà nói thật, việc Hoàng đế bệ hạ, người là một đóa hoa ly trong sáng, lại nói chuyện với một tên đàn ông bẩn thỉu như ngươi thôi cũng đủ khiến tôi suýt ngất hôm nay rồi. Một ngày nào đó, tôi sẽ sửa đổi luật pháp để trục xuất tất cả đàn ông khỏi đất nước!”
“Ouka, mau trục xuất tên cận vệ này đi!”
“Thật ra thì dù là phụ nữ, nếu có gì khiến Hoàng đế bệ hạ phật ý thì tôi cũng muốn loại bỏ hết. Vậy nên, người phụ nữ là em gái của Bệ hạ đó cũng là vật cản đường.”
Xem ra, đây không phải là tư tưởng chủ nghĩa dân tộc cực đoan gì, mà đơn thuần là một cô gái yandere (cuồng yêu) đồng tính luyến ái. Vấn đề là cô gái đó lại là một kiếm sĩ trực thuộc Hoàng đế, một sự thật không thể đùa được.
“Đừng có mãi ấn tôi xuống đất như vậy, đồ vô lễ! Ta là em gái của Hoàng đế bệ hạ đấy!”
Shiren chớp lấy sơ hở của Kiyomizu, thoát khỏi tư thế bị đè xuống. Tuy nhiên, đối thủ là một sát thủ và một cận vệ. Cô nàng sẽ không thể thoát thân dễ dàng. Ngược lại, chỉ cần quay lưng lại, cô sẽ bị giết.
“Thôi được, đã đến lúc kết thúc cuộc nói chuyện dài dòng này rồi! Ta sẽ chặt ngươi thành từng mảnh theo số chữ mà ngươi đã nói chuyện với Hoàng đế bệ hạ!”
“Thế thì chắc chắn không phải nửa sống nửa chết mà là chết hẳn rồi!”
Ryota đỡ đòn kiếm của Sasara bằng thanh kiếm vừa được ban. Nếu không có thanh kiếm này, không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Ryota! Ba phút thôi thì ta sẽ hạ gục tên tép riu này ngay! Vì vậy, cố gắng chịu đựng ba phút thôi!”
Giọng Shiren vang lên từ phía sau.
“Cô không phải là người có thần kinh vận động kém đâu à?”
“Đánh những kẻ bất kính thì ta giỏi. Ba phút thôi, cố chịu ba phút!”
Chịu đựng ư? Vô lý quá. Nhưng không còn cách nào khác. Thật ra, cậu phải hạ gục Sasara trong ba phút rồi đến tiếp viện cho Shiren. Nếu không, Shiren – Chủ nhân – sẽ bị giết.
“Khốn kiếp! Sasara, cứ lao vào đây!”
Ryota ra sức đỡ những nhát kiếm của Sasara. Không còn cách nào khác. Mỗi nhát kiếm đều mang theo một áp lực như muốn nghiền nát cậu. Đúng là cận vệ có khác. Nhưng cũng chưa đến mức không thể chống đỡ.
“Chà, ngươi cũng có chút hiểu biết về kiếm thuật đấy chứ? Đây là lần đầu tiên ta thấy một kẻ nghiệp dư có thể chịu đựng kiếm của ta hơn mười giây đấy.”
“Tôi cũng từng bị mấy đứa con gái câu lạc bộ kiếm đạo nhắm đến không phải một hay hai lần đâu! Tôi đã trải qua mấy cái gọi là ‘vô song’ ngoài đời thực rồi. Thế nên, cũng có chút kinh nghiệm tự vệ!”
Những kỷ niệm đau thương trong quá khứ như một cuốn phim quay chậm hiện về. …Dừng lại đi, phim quay chậm thường là điềm xấu. Tuy nhiên, thật kỳ lạ khi một quá khứ tồi tệ như vậy lại có ích, cuộc đời thật sự đầy bất trắc. Thật ra, một cuộc sống bình yên không cần đến những kinh nghiệm đó là tốt nhất.
“Shiren! Đợi ba phút nhé! Tôi sẽ hạ gục tên kiếm sĩ yandere này! Cũng là vì trinh tiết của Ouka nữa!”
“Hừm, ba phút thì tôi cũng sẽ hạ gục cái tên ninja yandere này ngay thôi!”
Dù Kiyomizu có phải ninja hay không thì không rõ, nhưng cô ta đang chiến đấu bằng cách ném những vật giống kunai vào Shiren. Shiren né tránh một cách khéo léo. Cô né dù bị ném bao nhiêu lần đi nữa. Cô né dù đối thủ vòng ra phía sau.
“--Khoan đã, Shiren, không lẽ cô không mang theo vũ khí…?”
“Ta đang tính cách nhặt vũ khí của con nhỏ này lên rồi ném trả, không được sao?”
“Chiến đấu kiểu game hành động ngày xưa như vậy sao mà thắng nổi!”
Ryota phải hạ gục Sasara thật nhanh, nếu không thì mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm.
“Đồ ngươi, chỉ một nhát này là xong.”
Kiyomizu liền lấy ra một cây thương dài hai mét rưỡi từ hộp đồ nghề của mình. Rõ ràng là nó dài hơn cái hộp đồ nghề.
“Cô giấu nó vào bằng cách nào vậy hả?!”
Shiren cũng bất ngờ kêu lên.
“Vũ khí bí mật, ‘thương dài’. Rất thích hợp để đâm chết lũ côn trùng dụ dỗ Ryota-sama. Khách hàng mua ngay hôm nay sẽ được tặng thêm một cây nữa.”
“Cần gì hai cây! Mà hơn nữa đừng có bán nó chứ!”
Chết tiệt. Đã bất lợi rồi mà số lượng vũ khí lại chênh lệch quá nhiều.
“Shiren, cố lên. Đừng chết!”
“Ngươi có rảnh rỗi đến mức lo lắng cho người khác sao?”
Kiếm của Sasara rạch qua tay Ryota. Máu chảy ra nhiều hơn gấp bội so với lần bị Shiren cắn.
“Lúc đầu ta hơi bất ngờ, nhưng mà cũng chẳng có gì đáng kể, rốt cuộc cũng chỉ là kiếm thuật đánh lộn theo kiểu bắt chước mà thôi. Học được cách đánh rồi thì xong đời ngươi!”
Đương nhiên, vì không được học trong võ đường nên sẽ đến lúc giới hạn. Giả sử có kinh nghiệm như vậy, liệu có thể đánh lại một người chuyên nghiệp không.
“Vì là nửa sống nửa chết nên như thế này đã được chưa?”
Lần này là đùi. Rồi vai. Rồi eo. Những vết thương dần dần tăng lên. Trán cũng bị cắt, tầm nhìn cũng đỏ dần.
Ôi, hóa ra các trạng thái bất lợi trong game RPG cũng bắt nguồn từ thực tế mà ra à…
Cậu suy nghĩ vẩn vơ như vậy bởi vì sự tập trung đã gần như cạn kiệt.
“Chuyện, chuyện này vô lý quá…”
Vô thức, một lời yếu ớt thoát ra.
“Dù tin rằng đối thủ là bất thường, còn mình là đúng đắn… nhưng không có sức mạnh để chứng minh thì cũng vô nghĩa…”
Dù đã được nói rằng chỉ đánh đến nửa sống nửa chết, nhưng với những vết thương như thế này, cơ thể đã bắt đầu báo hiệu nguy hiểm tính mạng. Không còn có thể nghĩ được gì khác.
Đúng lúc đó, tiếng kêu thảm thiết của Shiren lọt vào tai. Trong mắt Ryota, hiện lên hình ảnh Shiren đang ôm cánh tay chảy máu.
“Shiren!”
Cái gọi là nguy hiểm tính mạng rẻ mạt của cậu, cái gọi là nỗi sợ hãi đó, đều tan biến.
“Đau, đau quá! Đau!”
“Ôi, không đâm chết được sao. Lần này, ta quyết đâm xuyên tim cô ta một nhát. Thật ra, Kiyomizu lại muốn được Ryota-sama đâm xuyên hơn. Theo nghĩa đen ấy.”
Trong hoàn cảnh như thế này mà vẫn có thể nói những chuyện tục tĩu như vậy thì thật là…
Mà nữa, có vũ khí và không có vũ khí, dù có là hai nhân vật giống nhau thì cũng chỉ là một màn thảm sát thôi!
Làm sao để ngăn chặn chuyện đó? Fuyukura Ryota có thể làm gì?
“Lũ côn trùng kia, tiếng la hét của các ngươi thật chướng tai, ta sẽ kết liễu nhanh gọn cho các ngươi đỡ đau khổ. Các ngươi có thể cầu xin tha mạng cũng được. Dù sao thì ta vẫn sẽ giết.”
Thật sự không còn cách nào khác. Nếu chỉ xét về thể lực thuần túy, Shiren có thể không kém Kiyomizu, nhưng nếu không có vũ khí thì…
– Vũ khí?
“Đồ ngu! Vũ khí thì ở đây này!”
Ryota ném thanh kiếm của mình cho Shiren.
“Shiren, nhận lấy! Chết cũng đừng để rơi nhé!”
Thanh kiếm khéo léo rơi vào tay Shiren. Và, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cô đỡ được đòn tấn công của Kiyomizu.
“À, cảm ơn… Ryota. Tôi thoát nạn rồi…”
Shiren lơ đễnh cầm thanh kiếm.
“Ơ? Nhưng mà Ryota, vũ khí của cậu đâu…?”
Ryota giơ cả hai tay lên.
“Đương nhiên là không có gì rồi.”
“Ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy? Thật bất thường!”
Người đầu tiên phản bác hành động của Ryota là kẻ địch Sasara.
“Bất thường? Với một người hầu thì đây chẳng phải là hành động bình thường sao, người hầu của Ouka?”
Giờ đây, Ryota tự tin, đường hoàng nói:
“Lúc nãy cô có hỏi tôi có rảnh rỗi lo cho người khác không phải không? Shiren không phải người khác, cô ấy là Chủ nhân của tôi. Nhiệm vụ của người hầu là đặt Chủ nhân lên hàng đầu mà.”
Sasara thoáng mất sắc.
“Ngươi có thực sự nghĩ cho Chủ nhân của mình mà chiến đấu như thế này không?”
Máu dồn lên não của Sasara.
“Vậy thì, vì cái tự tôn đó, hãy xuống địa ngục đi. Ta sẽ giết ngươi nhưng không đến mức chết đâu.”
“Không, tôi sẽ chạy trốn ba mươi giây. Chỉ cần ngần ấy thời gian, Shiren sẽ hạ gục Kiyomizu và đến tiếp viện cho tôi. Đúng không, Chủ nhân?”
Nghe những lời đó, gương mặt Shiren hiện lên vẻ bất ngờ, rồi tiếp đó là nụ cười.
“À, đương nhiên rồi. Đợi mười lăm giây thôi, Ryota!”
“Hãy chết trước khi làm được điều đó!”
Ryota né tránh cú đánh đó với toàn bộ sức lực. Cậu quen với việc chạy trốn hơn là chiến đấu mà. Cậu sẽ bằng mọi giá chạy thoát.
“Thật không thể tha thứ khi ngươi dám lấy vũ khí của Ryota-sama. Ta sẽ giết ngươi ngay lập tức, lũ côn trùng.”
“Giết được thì giết đi, đồ thấp hèn!”
Thương và kiếm, hai người đối mặt nhau tung ra một đòn quyết định sinh tử. Tiếng kim loại va chạm kịch liệt. Kết quả là cả hai vũ khí đều bay đi.
Như đã lường trước điều đó, Shiren thu hẹp khoảng cách với Kiyomizu.
“Ngươi đã tính trước việc đánh bật vũ khí ngay từ đầu!”
“Đúng vậy. Nếu là cận chiến – đánh tay đôi, ta sẽ thắng.”
“Hừm, kỹ năng chiến đấu tay đôi cơ bản của Kiyomizu thì──”
“Nếu đứng yên mười giây, ta sẽ cho cô quyền xxx Ryota một ngày.”
Trong thoáng chốc, không khí trong phòng như ngừng lại. Và, sát khí từ Kiyomizu biến mất.
“Có, có, có, có có có có có có có có có thật không ạ?!”
“Ta là Chủ nhân của Ryota. Không nói dối đâu. Đúng nghĩa đen là một ngày, hai mươi bốn tiếng, cô muốn làm gì Ryota thì làm. Cứ thử hết những thủ đoạn cả đời mình đi. Vậy nên, đứng yên mười giây—”
“Vâng!”
Trả lời ngay lập tức với tốc độ ánh sáng. Giao dịch thành công.
(Cái tốc độ đó, vượt quá lý trí rồi… là bản năng rồi…)
“Đây là giấy tờ cam kết đấy! Đừng có hận tôi nhé!”
Một cú đấm móc mạnh mẽ giáng thẳng vào Kiyomizu đang nhắm mắt, không hề chống cự. Dù bị đánh bay một cách đẹp mắt, gương mặt Kiyomizu lại tràn ngập một nụ cười rạng rỡ.
“Thắng rồi, Ryota!”
“Cô vừa làm cái trò gì vậy hả?!”
“Thà đau bụng còn hơn hỏng gan! Thôi thì cứ chấp nhận đi!”
Cậu cảm giác như mình vừa mượn năm mươi vạn yên để trả năm mươi vạn yên nợ nần vậy… Hơn nữa, đó chỉ là một cải thiện nhỏ trong thoáng chốc mà thôi.
“Ta đã đổi ý rồi.”
Đang tập trung vào đầu kiếm, Sasara bỗng di chuyển chân – và khi Ryota kịp nhận ra thì cậu đã bị đá văng. Cậu lăn lộn một cách khó coi như vừa bị ô tô đâm.
“Cuộc chiến với ngươi tạm thời đình chiến nhé.”
Và, mắt Sasara ngay lập tức hướng về Shiren.
“Ngươi đấu với ta tiếp chứ?”
“Được thôi, đúng như ý muốn! --Nhưng tôi vẫn chưa cầm kiếm…”
“Miễn bàn!”
Shiren lại bị nhắm đến khi không có vũ khí. Hơn nữa, Sasara cũng không hề tỏ ra mệt mỏi. Và những vết thương của Shiren dần dần tăng lên.
“Hoàng đế bệ hạ đang muốn tạo dựng một quốc gia thuần khiết bằng Huyết Tộc. Trong kế hoạch đó, sự tồn tại của những kẻ tạp chủng như ngươi là một mối phiền toái. Nó sẽ làm suy yếu sự đoàn kết của Đế chế.”
“Hừm, đồ quốc xã tép riu. Dường như ngươi còn chẳng hiểu đúng lý tưởng của Bệ hạ. Bệ hạ hướng tới một quốc gia vững mạnh đến mức có thể dung nạp cả những tạp chủng như vậy!”
“Những chuyện đó ta đương nhiên hiểu! Nhưng nếu các ngươi xuất hiện, thời gian Bệ hạ để mắt đến ta sẽ ít đi! Em gái hay thanh mai trúc mã gì đó thì mời rời đi!”
À, ngay từ đầu đây đã không phải chuyện lý lẽ. Đơn thuần là – một con người chỉ nhìn thấy mỗi Ouka mà thôi. Cô gái Sasara này.
Vậy thì chỉ còn cách dùng vũ lực để ngăn chặn thôi.
Ryota cố gắng nhặt vũ khí rơi dưới đất lên…
“Shi… ren…”
– Rồi cậu gục xuống.
Mệt mỏi và mất quá nhiều máu khiến thể lực cậu suy kiệt. Hiện tại, máu vẫn đang chảy ra từ nhiều vết thương trên cơ thể.
“Thật đáng thương quá đi mất…”
Đang lúc Chủ nhân bị giết mà lại gục xuống. Đây đúng là một cái kết quá tệ cho ngày cuối cùng của một người hầu như Shiren.
“Khốn kiếp… nếu đã lãng phí nhiều máu như vậy, ít nhất cũng muốn cho Shiren uống…! Shiren, cô cứ uống đến khi tôi thành xác ướp cũng được!”
Nhưng liệu những lời đó có thành tiếng không nữa.
“Ryota! Cậu có sao không?!”
Một giọng nói nhỏ nhặt lọt vào tai cậu. Nguy rồi, ý thức đang mờ dần.
“Đây không phải lúc lo lắng cho người khác!”
Và rồi, hoàn toàn bỏ qua Ryota, Sasara lao về phía Shiren. Cậu hoàn toàn bị đẩy ra ngoài cuộc, không còn được chú ý nữa. Làm sao có thể để bị coi thường đến mức này được. Cậu là một người hầu đầy tự hào cơ mà.
Với chút sức lực cuối cùng, cậu đứng dậy và chạy. Đứng chắn trước đường đi của Sasara.
“Đừng hòng qua…”
Việc cậu có thể đứng vững đã là một kỳ tích rồi. Nhưng dù có phải nằm liệt một tuần hay một tháng đi nữa, thì lúc này cậu phải hành động vì Shiren.
“Nằm yên nghỉ ngơi thì tốt hơn cho ngươi đấy.”
Sasara đá Ryota, thái độ không cần bận tâm đến việc phải giết cậu.
Chỉ một cú thôi, Ryota đã văng ra xa như một trái bóng.
“Chà, lại có kẻ quấy rầy rồi, nhưng lần này thì...” – Sasara tặc lưỡi. Lại là Ryota đứng dậy.
“Mình đúng là như ma vậy...”
Chẳng rõ cơ chế nào mà mình vẫn cựa quậy được, chỉ biết giờ đây, Ryota lại đứng chắn ngay đường giữa Shiren và ả ta. Dù có chết cũng không được để ả vượt qua.
“Thôi đi, Ryota! Mấy cái này chỉ câu giờ được vài giây thôi. Vô ích!”
Tiếng Shiren la lên vang vọng bên tai.
“Vô ích ư? Ngủ gục mới là vô ích chứ. Chẳng phải nếu không bảo vệ được chủ nhân thì kẻ hầu hạ như tôi đâu còn giá trị tồn tại!”
Mình vẫn là kẻ hầu hạ của Shiren.
“Vậy thì, ta sẽ chiều theo ý ngươi vậy.”
Ryota lại bị đá văng đi lần nữa, lần này là ngay sát cạnh Shiren.
“Shi...ren...”
“Ryota!”
Vào lúc thế này mà lại nhìn nhau đắm đuối, cứ như giây phút cuối cùng vậy, thật chẳng khác gì một trò đùa quái ác.
“Cả chủ lẫn tớ, ta sẽ kết liễu các ngươi bằng một nhát kiếm. Như vậy, các ngươi sẽ không còn phải đau buồn gì nữa, phải không?”
“Không, nếu không bảo vệ được chủ nhân thì chẳng có ý nghĩa gì cả...”
Có lẽ mình không thể đứng dậy được nữa rồi. Ít nhất cũng phải làm một chướng ngại vật...
“Thôi được rồi.”
Một bàn tay ấm áp của Shiren đặt lên vai Ryota.
“Không, ‘thôi được rồi’ là sao chứ! Đừng bỏ cuộc! Chỉ cần đánh bại ả ta là mọi chuyện sẽ ổn thôi!”
“Ai nói là ta đã bỏ cuộc?”
Giọng Shiren lúc này tràn đầy hy vọng, dũng khí và sự tự tin.
“Ryota, giờ đến lượt ta giúp ngươi.”
Shiren ngay lập tức nắm lấy cánh tay đầm đìa máu của Ryota.
“Kh, khả năng chiến thắng là bao nhiêu...?”
“Một trăm phần trăm. Bởi vì Ryota đã đổ nhiều máu đến thế mà.”
“Không phải nói dối chứ...?”
“Phải. Nhờ Ryota đã câu giờ mà ta đã nghĩ ra một cách hay. Giờ ta sẽ cho ngươi thấy thành quả của việc nghiêm túc lắng nghe trong giờ học.”
Shiren bắt đầu liếm lấy dòng máu đang chảy từ Ryota, một cách tỉ mỉ, đầy quyến rũ, đúng như cái tên Huyết Tộc. Đó không phải là hút máu mà là uống máu.
“Ngươi, vào lúc thế này...”
“Ryota, ngươi còn nhớ những gì đã học trong môn Giáo dục Sức khỏe ở trường cấp ba không? Chuyện gì sẽ xảy ra khi uống máu của người mình yêu?”
Trong đầu Ryota, đang dần lịm đi, một tia sáng lóe lên.
“Thể chất của Huyết Tộc sẽ tăng cường đáng kể nhờ máu đó. Tình yêu càng mạnh mẽ, sức mạnh càng lớn. Đó là vì bản năng bảo vệ người mình yêu sẽ được thức tỉnh.”
“Hình như cũng từng nghe nói đến chuyện đó...”
Nhưng năng lực đó hầu như không thể sử dụng được trong thực tế. Bởi vì trong thời bình, làm gì có chuyện đánh nhau đến chết. Thế nên, gần như không ai từng chứng kiến hiệu quả của nó trong đời thực. Vậy còn nếu uống một lượng lớn máu thì sao?
“Thế nào, Ryota, cơ thể của ta? Đừng có mà mê mệt kẻ hầu hạ như ngươi đó nhé?”
Nhìn Shiren lúc này, Ryota thành thật cảm thấy:
(Cái gì thế này, đây không phải vẻ đẹp chuẩn mực của con người...)
Cô ấy không hề biến hình để trở nên mảnh mai hơn. Chiếc váy tả tơi cũng không biến thành chiếc mới. Chỉ là đôi mắt cô ấy đã chuyển sang màu đỏ rực, đến cả dưới ánh trăng cũng nhìn rõ. Thế nhưng, phải diễn tả thế nào nhỉ, cô ấy đẹp một cách kỳ lạ, quyến rũ đến ghê người. Cứ như thể toàn bộ cơ thể Shiren đã thay đổi hoàn toàn từ bên trong.
À, Shiren bây giờ, không nghi ngờ gì nữa, là người đẹp nhất thế giới. Thẳng thắn mà nói, còn hơn cả Ouka.
“Đẹp thật, nhưng mắt bị sung huyết quá rồi đấy.”
“Kệ đi. Thôi được rồi, chúng ta phải trở lại chiến trường thôi.”
“Ngươi rảnh rỗi đến mức có thể liếm máu ở chỗ này ư? Hãy chết đi!”
Sasara vung kiếm xuống.
Shiren liền vung tay, hất văng cả thanh kiếm lẫn Sasara đi. Cứ như thể cô ấy chỉ vung tay nhẹ nhàng.
“Ơ...? Tại sao ta lại...?”
Sasara dường như không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Tội đã làm tổn thương kẻ hầu hạ của ta, ngươi sẽ phải trả giá bằng cái chết của mình.”
Shiren nói ra điều đó không phải vì cảm xúc, mà là như tuyên bố một sự thật hiển nhiên. Ngay sau đó, hai vết nứt chạy dọc trên lưng Shiren. Từ từ, hai đôi cánh giống như đôi cánh thiên thần mọc ra. Khi đôi cánh hoàn toàn hiện hình, chúng tự động xòe rộng ra như có ý chí riêng. Đôi cánh đen to lớn, kết hợp với chiếc váy xẻ tà sâu, trông như một bộ trang phục đồng bộ.
“Này, trông y như một thiên thần sa ngã hay một Dracula vậy...?”
Nhưng không có vẻ gì đáng sợ, quái dị như quỷ dữ. Ngược lại, đó là một sự cao quý tuyệt đối, có thể nói là thuộc về cõi thần thánh.
“À, giờ thì tôi hiểu hết lý do cô luôn tỏ vẻ cao ngạo rồi...”
Thế này thì chắc chắn toàn bộ nhân loại trên thế giới đều trông như rác rưởi.
“Mà, trong giới Huyết Tộc bình thường, năng lực này chắc đã thoái hóa từ lâu rồi. Con người không chỉ đàn áp chúng ta vì chúng ta uống máu. Mà chính vì bản chất thật sự của chúng ta là quái vật nên chúng mới muốn tiêu diệt. Chính vì chúng ta còn giữ được sức mạnh đó một cách đúng đắn, nên chúng ta mới được gọi là Hoàng Tộc, và kế thừa danh xưng Saranou.”
“Không thể nào... Đây chẳng phải là ‘Nữ thần Huyết Tộc’ sao...?”
Nghe lời Sasara, Ryota chợt nhớ lại bức tượng thần của Huyết Tộc Giáo mà cậu đã thấy trong nhà thờ lớn. Bức tượng đồng đó và Shiren bây giờ giống nhau như đúc.
“Thật hèn hạ... Chỉ cần nhìn thôi mà chân ta... Chân của cận vệ hoàng gia như ta lại run rẩy đến thế này!”
Sasara cũng đang hoang mang. Không, không chỉ là hoang mang. Nước mắt đã đọng trong đôi mắt ả. Một kiếm sĩ giỏi sẽ ngay lập tức nhận ra thực lực của đối thủ. Nhưng không có chuyện một kiếm sĩ lại bật khóc giữa trận chiến. Nghĩa là, trận chiến này đã không còn là một trận chiến nữa.
“Thôi được rồi, ta sẽ tiếp tục. Tội đã làm tổn thương kẻ hầu hạ của ta... Ryota, ngươi sẽ phải trả giá đắt.”
Và Shiren lao về phía Sasara. Kết quả đã rõ ràng. Thanh kiếm của Sasara bị hất văng một cách dễ dàng. Khoảnh khắc tiếp theo, Sasara bị đấm bay, lơ lửng trên không trung. Không kịp đứng dậy, ả lại bị thổi bay lần nữa, như một con sư tử đang đùa giỡn với con thỏ.
Không, không thể ngẩn ngơ thế này được!
“Shiren, bình tĩnh lại đi. Cứ thế này thì...”
...ngươi sẽ trở thành kẻ giết người.
Chỉ cần một phút nữa thôi, thi thể thảm khốc của Sasara có thể xuất hiện ngay trước mặt. Đã được tha tội rồi mà lại gánh thêm tội mới thì quá đáng lắm.
“Shiren, nghe ta nói đi... Dừng lại đi!”
Không được. Với cơ thể tả tơi thế này, mình không thể hét lên được. Dù có hét lên cũng không chắc Shiren có nghe thấy không. Vậy thì, chỉ có cách đứng chắn trước Shiren để ngăn cô ấy lại thôi. Dù đáng sợ gấp trăm lần so với lúc đối mặt Sasara, nhưng không còn cách nào khác. Ngăn cản chủ nhân cũng là một cách phục vụ.
Ryota đứng dậy như một xác sống. Một cơn đau không thể tin nổi chạy khắp cơ thể, cứ như sắp thức tỉnh một khoái cảm mới. Và Đông Thương Ryota chạy. Bước đầu tiên, đau nhói như chân bị đứt rời; bước thứ hai, đau như nội tạng bị nổ tung; bước thứ ba, đau như bị đẩy xuống địa ngục. Nhưng cậu vẫn chạy. Vì chủ nhân của mình. Nói đúng hơn, điều này không thể làm vì bản thân được. Chính vì đã từ bỏ bản thân từ lâu nên cậu mới làm được. Chính vì bản thân trong Ryota đã chết từ lâu nên cậu mới làm được.
“Shiren, dừng lại!”
Không biết là Ryota lao vào rồi ngã xuống, hay ngã xuống để chen vào. Cậu ôm chầm lấy Shiren khi cô ấy định ra đòn kết liễu. Cứ như Ryota chạm vào là một công tắc, đôi mắt của Shiren dần trở lại màu sắc bình thường.
“Hở, Ryota, ta là...?”
“Ph, ph, ph, may quá...”
Nhưng vẫn chưa chắc cô ấy sẽ không trở thành kẻ giết người. Sasara đã thở thoi thóp rồi. Không khéo là chết thật. Lần này, Ryota ôm lấy Sasara đang nằm đó.
“Này, đừng có chết! Ngươi sẽ không thể bảo vệ Hoàng đế được đâu!”
“Ngươi... sao lại tốt bụng đến vậy? Ta đã định lừa gạt các ngươi...”
“Không phải chỉ vì ngươi đâu! Ngươi cũng không muốn chủ nhân của mình trở thành kẻ giết người, đúng không! Nếu có người sắp chết vì lỗi của Ouka, ngươi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để cứu lấy mạng người đó. Ngươi sẽ không chịu nổi việc chủ nhân của mình phải gánh một tội lỗi không thể xóa bỏ suốt đời, đúng không!”
“À...”
Cứ nghĩ với tư cách là những kẻ hầu hạ, bọn họ có thể xích lại gần nhau, và xem ra có vẻ được.
“Hơn nữa, ngươi cũng muốn ở bên cạnh chủ nhân của mình mà, đúng không?”
“Vâng, mãi mãi, dù có luân hồi chuyển thế...”
Vậy thì chỉ có một lựa chọn thôi.
“Này, Shiren, máu có thể bổ sung dinh dưỡng không?”
“Có chứ. Con người khi hiến máu cũng hồi phục thể lực mà. Máu là một khối dinh dưỡng đó.”
“Được rồi. Sasara, liếm cánh tay phải của ta đi. Ngươi khiến ta mất máu nhiều đến chết nên hút tốt lắm đúng không.”
“Ơ, hút máu đàn ông là không thể chấp nhận được mà...”
Ngay lập tức, Sasara đỏ mặt tía tai vì xấu hổ. Không không không, đây không phải lúc để xấu hổ!
“Các ngươi dùng máu trong bữa ăn mà, đúng không. Nó cũng giống vậy thôi, nhanh lên!”
“Ưm... nhưng...”
“Xấu hổ với chết, cái nào tốt hơn hả!”
“Vâng, ta hiểu rồi...”
Dù có chút ngập ngừng, Sasara từ từ liếm máu. Cử chỉ của ả từ đầu đến cuối đều tràn đầy sự xấu hổ tột độ.
“Khụ... Sao lại có chuyện thế này...”
Sasara liếm lấy máu với vẻ mặt đau khổ.
“Chuyện này tuyệt đối không được nói cho bất kỳ ai nhé... Nếu để lộ ra việc ta đã liếm máu đàn ông, ta sẽ giết ngươi rồi tự tử.”
“Ơ, đối với Huyết Tộc mà cũng đáng xấu hổ đến vậy sao...?”
“Đương nhiên rồi! Nó giống như việc bắt người khác khỏa thân trước mặt mọi người vậy!”
“Gì chứ!? Sao không nói sớm!”
Sasara nắm lấy Ryota và kéo mạnh, ép cậu ôm lấy mình.
“Vì vậy, đã nói ra chuyện này thì... thì phải... chịu trách nhiệm với ta đó... Nếu không danh tiếng của gia tộc Long Ba danh giá sẽ bị vấy bẩn mất...”
“Chịu trách nhiệm là sao?”
“Tất nhiên người ta yêu là Hoàng đế bệ hạ, nhưng quan hệ nữ với nữ ngoài xã hội không được tốt cho lắm... Chẳng hạn, lúc đó, là bạn... bạn đời ngụy tạo chẳng hạn.”
Hình như mọi chuyện đang diễn biến theo một hướng kỳ quặc.
“Ryota, cuối cùng thì ta cũng hiểu tại sao ngươi lại liên tục bị hút máu.”
Một giọng nói đầy uy lực vọng đến từ phía sau.
“Ngươi đã lừa gạt bao nhiêu người bằng cách này rồi! Ngươi làm những chuyện như thế này ở Nhật Bản nên mới xảy ra rắc rối rồi bỏ trốn sang đây đúng không. Đúng là như vậy!”
“Chuyện gì chứ! Không có chuyện đó! Tôi không lừa gạt ai cả!”
“Ta không muốn nghe ngươi biện minh! Hơn nữa, tên cận vệ kia cũng mau buông ra! Ryota là kẻ hầu hạ của ta! Ryota chỉ phục vụ một mình ta thôi! Ta sẽ kiện đó!”
Không, kiện cái tội gì nghiêm trọng hơn đi chứ...
Ryota mệt mỏi lăn ra cỏ.
“À, thèm ăn gan quá...”
“Lát nữa đi ăn thịt nướng không. Nhưng trước đó phải cầm máu đã, không thì sẽ bị từ chối vào quán mất. Mà này, dù cận vệ đã đuổi người đi rồi mà sao chẳng thấy ai đến vậy. Hệ thống an ninh có vấn đề rồi.”
Sasara cũng dường như không còn sức lực để nghĩ về chuyện sau đó, ả ngẩng đầu nhìn trời.
“Ôi, ta... ta đã liếm... nhiều máu đàn ông đến thế... đây là lần đầu tiên... Mẹ ơi, cha ơi, con đã bị vấy bẩn rồi...”
Hình như đã xảy ra chuyện khá tồi tệ, nhưng đã quá muộn rồi. Bây giờ phải làm sao đây. Nhìn thế nào cũng chỉ thấy đã có chuyện gì đó xảy ra.
Ngoài ra, Shimizu đang mê man lẩm bẩm “Ryota-sama. Lần tới xin hãy đeo cái tai mèo này. Kít kít, ừm ừm.”
“Đáng sợ quá không dám đánh thức, nhưng nếu để cậu ta ở đây mà bị lộ thân phận thì bị tử hình mất...”
“Không sao đâu phải không? Dù sao cũng là người Nhật, không giết được đâu. Mà, Nhật Bản không công nhận nền độc lập của Đế quốc, nên nếu thi hành án tử hình thì chắc chắn sẽ gây ra vấn đề lớn.”
“Vậy thì cứ nhẹ nhàng cho cậu ta về thôi. Bị lộ ra Sasara đã đưa cậu ta vào cũng không hay.”
“Thật là phiền phức quá đi mất. Tôi cũng mong mọi người hiểu cho vị trí của Hoàng đế.”
“Đúng vậy... Ủa!!! Ouka!?”
Ouka đã đứng ngay bên cạnh. Mặt Sasara tái xanh nhanh chóng.
“À, lâu rồi không gặp. Một màn kịch kiếm khá hay đó chứ?”
Bên cạnh còn có cả Alphonsina XIII.
“Đi, đến từ lúc nào vậy, Ouka...?”
“Đây là lâu đài của ta mà. Lúc nào xuất hiện chẳng được. Thẳng thắn mà nói là ta đã xem hết. Ban đầu còn nghĩ nếu thực sự có chuyện gì nghiêm trọng thì sẽ lao ra.”
“Không, tôi nghĩ lúc đó thực sự có chuyện nghiêm trọng rồi chứ... May mắn là không có người chết. Mà, cô biết chuyện này à!”
“Mười bốn cận vệ hoàng gia đã báo tin về sự phản loạn của Sasara.”
“Bị tất cả đồng nghiệp tố cáo sao!? Mà khoan, tại sao cả Đại Tổng Giám mục cũng có mặt ở đây vậy ạ?”
“Ta nghe nói Kimura đã biến Ryota thành kẻ hầu hạ nên đang điều tra thôi.”
“Kimura là ai?”
“Là tên thật của Alphonsina đó. Kimura Matsuko.”
À, đúng là vậy.
“Khoan đã! Không được nói tên thật đó! Như vậy mất hết uy nghiêm!”
Alphonsina khá hoảng loạn.
“Với cái giọng điệu của ngươi thì giờ còn uy nghiêm gì nữa chứ. Hơn nữa, còn phải chụp ảnh nữa.”
“Chụp ảnh?”
Ryota hỏi lại bằng một từ ngữ kỳ lạ.
“Ta là người đã biến Alphonsina thành thần tượng đó. Tháng tới sẽ ra mắt tập sách ảnh. Bản quyền xuất bản đều thuộc về ta, và ước tính dựa trên số lượng thành viên fan club thì chắc chắn sẽ kiếm được hàng chục tỷ yên. Đó là một cách tuyệt vời để thu hút ngoại tệ.”
“Mười tỷ yên á, có bao nhiêu fan vậy hả!”
“Ryota-kun cũng muốn có sách ảnh không?”
“Cho tôi hai cuốn.”
Shiren đánh vào đầu Ryota từ phía sau.
“Thôi được rồi, bình thường thì xử tử Sasara vì tội phản quốc là cái kết có hậu, nhưng ta thích những chuyện đẫm máu, nhưng nếu công khai ra thì sẽ làm tổn hại danh tiếng của Cận vệ Hoàng gia và ta cũng sẽ xấu hổ, nên ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
“Thích những chuyện đẫm máu hả!”
Sasara lập tức quỳ sụp xuống: “Bệ hạ, xin cảm ơn ngài ạ!”
Quả thực, đây là tình huống thích hợp để quỳ lạy.
“À, liệu sự ưu ái này có phải vì Bệ hạ có chút tình cảm với thần không ạ?”
Cô nàng này hoàn toàn không biết hối cải gì cả.
“Chuyện này ta sẽ không công khai, nhưng ngươi đã phá hoại vườn tược, nên sẽ bị cắt lương một năm.”
Câu hỏi phiền phức hoàn toàn bị bỏ qua. Ryota nghĩ thầm, làm Hoàng đế thật vất vả.
“Thôi được rồi, cuối cùng thì cũng đến phần chính. Shiren, Ryota.”
Nghe gọi tên, vai Shiren giật nảy.
“Thẳng thắn mà nói, hai đứa có quan hệ gì? Muốn thế nào? Nói thật đi, ta sẽ giận đó!”
“Sẽ giận sao!”
Bình thường người ta phải nói “sẽ không giận đâu, cứ nói đi” chứ.
“Đương nhiên rồi. Ta được dạy là phải thể hiện cảm xúc một cách thẳng thắn. Nghĩ mà xem, nếu thực ra thích khoai lang nướng mà lần nào cũng nói ‘khụ, ta đâu có thích cái loại khoai lang nướng này đâu!’ thì có mà phát ghét, đúng không?”
“Ví dụ sai rồi!”
“Dù sao thì cứ nói đi. Ta cũng là con người mà, một triệu lần thì cũng có một lần ta có thể sẽ muốn thực hiện lời thỉnh cầu của ngươi như Thần Long vậy, không phải sao?”
“Gần như bằng không thì ai nói!”
“Thôi được rồi, Shiren, ngươi hiểu ý nghĩa của việc thức tỉnh vừa rồi, đúng không?”
Khuôn mặt Ouka quay về phía Shiren. Dù chỉ là nhìn thôi, nhưng đã có một áp lực kinh khủng. Hay nói cách khác là ánh mắt đầy uy quyền.
“À... à... Bệ hạ, thần xin lỗi...”
Shiren cúi đầu như một đứa trẻ bị phát hiện làm điều xấu. Tuyệt đối không phải mối quan hệ giữa hai chị em.
“Vậy, Shiren, ngươi muốn gì? Nói đi xem nào?”
“À... ừm...”
Không nói nên lời. Nếu nói ra, đó sẽ là sự phản nghịch đối với Hoàng đế. Không chỉ vậy, còn là sự phản bội đối với Ryota. Ouka là mối tình đầu của Ryota.
“Bù bù! Hết giờ rồi. Ngươi mà thế này thì chắc chắn sẽ bị đánh trượt trong buổi phỏng vấn xin việc thôi. Vậy thì, ta sẽ đổi đối tượng hỏi. Ryota, ngươi muốn gì?”
Ouka khẽ mỉm cười nhìn Ryota, một nụ cười khó đoán. Ouka đã là người như vậy từ thời tiểu học. Vì vậy, nếu không làm hết sức mình thì chắc chắn sẽ không ăn thua.
“Hãy nói điều gì đó khiến ta phải gật gù đi. Rồi ta sẽ cân nhắc.”
Ouka khoanh tay khúc khích cười. Nhưng Ryota đã chuẩn bị lời nói từ đầu rồi, từ rất lâu trước khi đến đây.
Ryota quỳ một gối xuống.
“Bệ hạ, chủ nhân của thần không có bạn bè ạ!!!!”
Giọng nói lớn nhất có thể từ cơ thể tả tơi.
“Thẳng thắn mà nói, một trong những lý do là do chủ nhân... à, thôi bỏ đi! Một trong những lý do là thái độ và tính cách kiêu ngạo của cô ấy! Lúc đầu tôi cũng khá bực mình!”
“Này, sao lại nói xấu ở đây! Ryota, im đi!”
Tất nhiên, Ryota bỏ ngoài tai những lời phàn nàn của Shiren.
“Nhưng chín phần mười lý do khiến cô ấy cô độc là vì cô ấy là tội phạm nặng, và là con gái của cựu hoàng đế, em gái của bệ hạ. Chính vì vậy, cả cô ấy và bạn cùng lớp đều giữ khoảng cách với nhau! Thực ra cô ấy rất muốn nói chuyện thoải mái, rất muốn kết bạn!”
Rồi, Ryota hít một hơi thật sâu.
“Hơn nữa, cô ấy thực sự rất quan tâm đến kẻ hầu hạ của mình. Nếu để kẻ hầu hạ như tôi nói, thì không có chủ nhân nào tuyệt vời hơn cô ấy. Vì vậy, với tư cách là một kẻ hầu hạ, tôi mong muốn chủ nhân có bạn bè, không phải chịu bất kỳ sự bất tiện nào. Tôi muốn cô ấy cười thật nhiều, thật vui vẻ.”
Lúc này, không ai nói gì nữa.
“Nhưng bức tường cản trở cũng đã được bệ hạ quyết định dỡ bỏ rồi. Vì vậy, xin hãy cho phép tôi dõi theo. Xin hãy chờ một chút, cho đến khi Shiren có bạn bè và tôi không còn cần thiết nữa.”
Shiren nhìn Ryota với vẻ mặt ngạc nhiên, chỉ đơn thuần là nhìn.
“Ngoài ra, có một người mà tôi muốn Shiren kết bạn trước tiên.”
“Là ai?”
“Thưa bệ hạ, là người.”
Shiren và Ouka đồng thời giật mình.
“Shiren luôn muốn làm hòa với bệ hạ, chị gái của mình. Đôi khi cô ấy còn gọi ‘chị gái’ nữa cơ mà. Bệ hạ cũng muốn nhân cơ hội này để có thể nói chuyện thoải mái với em gái mình, đúng không? Với tư cách là một kẻ hầu hạ, nếu không thực hiện được ước mơ của chủ nhân thì tôi cũng không thể tìm được việc làm tiếp theo đâu...”
“Được rồi, thôi được rồi.”
Ryota kính cẩn cúi chào. Một cơn đau dữ dội lại ập đến, nhưng cậu cố chịu đựng. Luôn luôn với thái độ của một kẻ hầu hạ của Shiren đối với Hoàng đế. Khẽ ngẩng đầu lên, Ryota nhìn khuôn mặt Ouka. Cô ấy đang trưng ra vẻ mặt “thằng ranh này dám làm những chuyện xảo quyệt đó sao”. Nhân tiện, Ryota cũng nhìn khuôn mặt Shiren.
Nếu có thể, cô ấy muốn chạy trốn khỏi nơi này. Ryota hiểu cảm giác đó. Nếu đổi lại là mình, cậu cũng sẽ nghĩ vậy. Đây không phải cấp độ chờ đợi kết quả phỏng vấn hay thi cử nữa rồi.
“Ra vậy. Ta đã nghe ý kiến của ngươi. Nhưng quyền quyết định vẫn thuộc về ta đó nhé.”
“Vâng, thần hiểu điều đó, thưa Bệ hạ.”
“Nghe buồn nôn quá, đừng dùng kính ngữ nữa. Thôi được rồi, Shiren.”
Ouka chậm rãi tiến đến đối diện Shiren, nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai cô.
“Ngươi, có tự ý thức được rằng mình đã làm những điều đáng phải nói lời ‘xin lỗi’ với ta không?”
“À, vâng... Bệ hạ, thần xin lỗi...”
Shiren thì thầm bằng giọng nói gần như biến mất.
“Về chuyện đó, ta sẽ giận đấy.”
“Vâng...”
“Nhưng...”
Ouka nhẹ nhàng ôm Shiren vào lòng.
“...ta cũng ý thức được rằng mình đã không thể yêu thương ngươi như một người em gái.”
Và hôn nhẹ lên má Shiren.
“Tha thứ cho ta nhé. Để tạ lỗi, chuyện lần này ta sẽ bỏ qua hết. Ryota là kẻ hầu hạ của ngươi. Cứ sống cùng nhau đi?”
“À...”
“Gì vậy, không nghe rõ sao? Vậy ta nói lại lần nữa nhé. Ryota là kẻ hầu hạ của ngươi nên cứ sống cùng nhau đi!”
“Cảm ơn Bệ hạ!”
Shiren cũng vô thức ôm lại Ouka.
“Cũng đừng gọi ‘Bệ hạ’ nữa. Ngươi là người duy nhất có thể gọi ta là chị, nên đừng bỏ phí đó chứ.”
“Vâng... chị gái.”
Đó là khoảnh khắc đầu tiên Shiren chính thức gọi Ouka là chị gái trước mặt cô ấy.
“Dù hơi bình dân một chút, nhưng mà, thôi được rồi.”
Ouka rời khỏi Shiren, đặt tay lên hông với vẻ mặt “thôi rồi”.
“Vậy thì, hai đứa cố gắng lên nhé. Nhưng ta có một lời khuyên. Con người ta, tâm hồn luôn thay đổi. Tấm lòng của Ryota cũng có thể chuyển sang người khác bất cứ lúc nào. Và đừng quên, ta là chính trị gia hàng đầu thế giới, đã tạo ra một quốc gia độc lập trong lòng một quốc gia phát triển.”
Nói thẳng thắn xong, Ouka nói “Thôi nhé. Ngày mai ta chuyển nhà đó” rồi đi vào lâu đài. Sasara cũng “Xin chờ đã, Bệ hạ của thần!” rồi đi theo. Alphonsina cũng “À à, cái đó mà là thể hiện cảm xúc thẳng thắn ở đâu chứ. Thôi, ta cũng có chuyện chính trị muốn nói với Bệ hạ nên về lâu đài đây. Tạm biệt nhé.” rồi đi theo.
“...Tạm biệt, Kimura-san.”
“Đừng gọi là Kimura!”
Và chỉ còn lại Ryota và Shiren.
“Vậy thì về thôi, Shiren.”
“Được. Mau về nhà thôi, ta có rất nhiều điều cần nói với ngươi về việc ngươi coi ta là ‘người cô độc không có bạn bè’ đó.”
“Đành chịu thôi. À, tôi chỉ có thể nói như vậy thôi. Đau quá...”
Khi bắt đầu bước đi, toàn thân lại đau nhức. Có lẽ hiệu quả cầm máu mạnh của nước bọt Huyết Tộc đã giúp máu ở cánh tay ngừng chảy thì phải.
“Ta biết mà. Nhưng cảm giác cũng phức tạp thật. Ta sẽ cố gắng để sớm có một trăm người bạn.”
“Ừ, cứ làm thế đi.”
“Và điều này ta phải nói ngay từ bây giờ.”
Thân hình Shiren biến mất khỏi tầm mắt Ryota.
“Có gì muốn nói thì nói thẳng ra đi.”
“Thiếu tế nhị quá. Ta xấu hổ đó.”
“Với tôi mà nói, đã từng đến trường với váy nữ sinh và vòng cổ thì chẳng còn gì đáng sợ nữa.”
Ryota biết Shiren đã đến ngay phía sau mình.
“Nhân tiện, tôi sẽ không chơi trò đùa trẻ con như gạt đầu gối hay các thứ đâu, yên tâm.”
“Không cần phải nói từng ly từng tí. Vậy thì, là gì?”
“Cảm ơn ngươi.”
Shiren ôm chầm lấy Ryota từ phía sau. Cả hai đều có một cơ thể tả tơi, nhưng chính vì vậy mà hơi ấm được truyền đến trực tiếp. Đây quả là vinh dự lớn nhất đối với một kẻ hầu hạ đã cứu chủ nhân của mình.
“Hơi đáng sợ vì có vẻ có ẩn ý gì đó... nhưng được cảm ơn cũng không tệ. Thôi thì, cố gắng kết bạn nhé...”
“Và ta cũng phải cố gắng để không bị chị gái cướp Ryota đi nữa...(nói nhỏ)”
“Hử, ngươi nói gì đó?”
“Nghe nhầm rồi. Đừng bận tâm. À, về nhà sẽ đeo vòng cổ cho ngươi.”
“À, lại vòng cổ nữa sao. Thôi thì, cũng là kẻ hầu hạ mà.”
À mà, Shimizu tỉnh dậy lúc năm giờ sáng ngày hôm sau.


0 Bình luận