Dọc đường, họ chỉ hạ cánh xuống một khu rừng một lần để nghỉ ngơi, còn lại cứ thế bay thẳng về phía đông.
Độc của Gismor không mất nhiều thời gian để hết tác dụng. Có lẽ vì tác dụng nhanh nên hết cũng nhanh. Hay là do thể chất đặc biệt của cậu, với khả năng hồi phục vết thương nhanh hơn người thường?
Cho đến nay, cậu chưa bao giờ thắc mắc về điều đó. Cậu chỉ đơn giản chấp nhận rằng mình sinh ra đã có thể chất như vậy. Nhưng bây giờ thì khác.
*Mình… rốt cuộc là ai?*
Cảm giác lạnh lẽo bên trong mình khi chém người. Không một chút do dự, thậm chí không hề nương tay. Lúc đó, cậu đã nhìn đối phương như thể họ là ma vật. Như thể chính mình không phải là con người.
Nowe giờ đây mới nghĩ, có lẽ đó là lý do tại sao mọi người trong hiệp sĩ đoàn lại miệt thị và xa lánh cậu, gọi cậu là "đứa con của rồng". Có lẽ họ đã nhìn thấu. Nhìn thấu sự tàn nhẫn không coi con người ra gì của cậu.
«Nhóc con, xuống đây.»
Giọng của Legna đã kéo Nowe ra khỏi dòng suy nghĩ. Đôi cánh đã bắt đầu hạ xuống. Vách đá xám xịt và những mỏm đá dựng đứng đang ngày càng gần hơn.
«Chúng ta về rồi…»
Một khung cảnh quen thuộc trải rộng dưới mắt cậu. Khung cảnh mà cậu đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần trên lưng Legna khi còn nhỏ. Phía trước một chút là bãi nước, và đi xa hơn nữa là ngọn núi đá với vô số hang ngang như bị sâu ăn.
«Lúc đó… mình đã tin chắc rằng khi lớn lên mình cũng sẽ trở thành một con rồng như Legna.»
Vì chưa từng thấy con người nên cậu không thể nào biết được mình là con người chứ không phải rồng.
«Nếu lũ người không đặt chân đến đây, có lẽ giờ này ngươi đã thực sự trở thành một con rồng rồi.»
«Có lẽ vậy.»
Cậu bất giác bật cười. Có lẽ vì giọng điệu nửa đùa nửa thật của Legna nghe thật tức cười, hay vì trở về quê hương thân thuộc khiến cậu thả lỏng.
«Đã lâu lắm rồi ta mới nghe thấy giọng nói như vậy. Cứ tưởng ngươi đã quên mất cách cười rồi chứ.»
Legna lẩm bẩm một cách thấm thía. Nhưng rồi giọng nói của nó lập tức chuyển sang vẻ nghi ngờ.
«Lạ thật.»
Legna, đang bay là là mặt đất, bắt đầu từ từ bay lên cao. Nó bay một vòng cung chậm rãi, như thể đang quan sát xung quanh.
«Có vẻ như trong lúc chúng ta vắng mặt, đã có chuột lẻn vào.»
«Chuột?»
«Dấu vết của lũ người còn sót lại khắp nơi.»
Theo lời nó, cậu nhìn xuống, quả thực có những nơi rõ ràng có bàn tay con người can thiệp, như những vách đá bị đẽo gọt hay những đống đá lở được chất thành một chỗ.
«Cha từng nói khi thám hiểm thung lũng, họ đã đẽo vách đá và mở đường mới. Chẳng phải là dấu vết đó sao?»
Có lẽ là vào lúc cậu đã quen với cuộc sống mới, Oror đã kể cho cậu nghe về lần tìm thấy cậu. Ông nói rằng cuộc thám hiểm trong thung lũng vô cùng khó khăn, nhưng thật may là ông đã không bỏ cuộc, rằng công sức bỏ ra thật xứng đáng.
«Nếu vậy thì tốt.»
Legna lẩm bẩm rồi hạ Nowe xuống gần nơi nó từng ngủ nghỉ.
«Ta sẽ đi xem xét khu vực này một chút nữa. Nhóc con cứ nghỉ trước đi.»
Nhìn theo Legna bay đi, Nowe bắt đầu đi bộ trong thung lũng. Những viên đá nhọn đâm vào đế giày, những viên sỏi tròn lăn dưới chân khiến cậu trượt ngã. Thung lũng nơi cậu từng chạy nhảy tự do giờ đây lại khó đi với đôi chân đã quen với giày.
*Dù có trở về đây, cũng không thể quay lại như xưa được…*
Sự thật hiển nhiên đó như một nhát dao đâm vào lồng ngực cậu. Cảnh vật lẽ ra phải thân thuộc giờ đây dường như dần trở nên xa lạ.
Không. Không phải là ảo giác. Nowe mở to mắt. Địa hình thực sự đã thay đổi. Dù chỉ là một sự khác biệt nhỏ, nhưng đây là nơi cậu quen thuộc đến mức có thể đi lại dù nhắm mắt. Dù là chi tiết nhỏ nhất, cậu cũng không thể bỏ qua. Hơn nữa, cậu có cảm giác đây là một sự thay đổi mang theo ác ý nào đó. Lời nói của Legna rằng có chuột lẻn vào lại hiện về.
Bước chân cậu trở nên nặng nề. Cậu thận trọng nhìn quanh. Có một luồng khí tức nào đó. Nowe dừng bước.
«Chậm quá đấy.»
Giọng nói của kẻ mà Nowe căm ghét và ghê tởm nhất lúc này vang vọng khắp thung lũng.
«Gismor…»
Từ sau những tảng đá, binh lính và pháp sư đồng loạt xuất hiện. Cậu đã bị chặn đường. Việc hạ cánh xuống khu rừng để nghỉ ngơi giữa chừng đã trở thành một sai lầm. Gismor chắc hẳn đã cho tàu cao tốc bay không ngừng nghỉ từ Đại Thánh Điện.
«Ngươi nghĩ rằng ta không nhìn thấu được âm mưu vặt vãnh của ngươi sao? Ngây thơ quá.»
Thật bất cẩn. Nơi mà Nowe và Legna từng sống, chỉ cần tra cứu hồ sơ của hiệp sĩ đoàn là có thể dễ dàng tìm ra. Nếu không còn nơi nào khác để đi, việc giăng lưới ở đó là điều đương nhiên.
«Đồ ngu. Ngươi nghĩ có thể thoát khỏi chúng ta sao?»
Gismor giơ một tay lên. Các cung thủ đồng loạt giương cung, các pháp sư cầm gậy phép. Cậu ngước nhìn lên, những cỗ máy bay chiến đấu từ lúc nào đã lấp đầy bầu trời chật hẹp của thung lũng.
Thế này thì Legna không thể hạ cánh được. Nếu liều lĩnh đến gần, nó sẽ trở thành mục tiêu dễ dàng.
Nowe rút kiếm ra, từ từ lùi lại. Cậu không nghĩ mình có thể thoát khỏi số lượng kẻ thù này. Nhưng cũng không nghĩ rằng mình có thể chiến thắng. Hoàn toàn không nghĩ vậy, nhưng chỉ có thể chiến đấu. Đúng lúc cậu nắm chặt thanh kiếm và thủ thế.
Bất chợt, mặt đất rung chuyển. Sương trắng phun ra từ những vết nứt ngang dọc.
«Bên này!»
Một giọng nói trầm và sắc bén gọi Nowe từ phía sau. Không cần nghe, cậu cũng biết đó là ai. Vết nứt đất và sương mù này cậu đã từng thấy. Nowe chạy về phía giọng nói.
«Manah? Tại sao cô lại ở đây…»
«Giải thích sau. Nhanh lên!»
Cậu chạy theo sau Manah. Các hiệp sĩ dường như bị sương mù che khuất tầm nhìn, đang hoang mang loạng choạng. Điều này cũng quen thuộc.
Khi ra khỏi màn sương, Manah vung cây trượng lên và nhanh chóng niệm chú. Ngay lập tức, vách đá bên cạnh biến mất, và một lối vào hang động hiện ra. Nó đã bị che giấu bởi một câu thần chú ảo ảnh.
«Phía trước này.»
Ánh sáng lọt ra từ phía trước hang động. Dường như nó thông ra bên ngoài. Người ta đã đào một đường hầm xuyên qua sườn núi. Ngày xưa không có thứ này. Chắc chắn ai đó đã đào nó sau khi Nowe và đồng đội rời khỏi thung lũng. May mắn thay, đường hầm được đào gần như thẳng, và chỉ cần chạy một đoạn ngắn là đến được lối ra.
«Bên ngoài là một con đường hẹp, hãy cẩn thận. Đi xuống một đoạn dọc theo con đường, sẽ có một nơi để ẩn nấp.»
Đúng như lời Manah nói, khi ra khỏi đường hầm, một con đường hẹp tiếp tục chạy dọc theo sườn núi. Không, nói đúng hơn là một gờ đá. Bên dưới là một thung lũng sâu hun hút. Nếu không bị truy đuổi, đây không phải là con đường mà người ta muốn đi.
«Họ có đuổi theo không?»
*Không sao đâu*, Manah trả lời trong khi vung cây trượng lên. Lối ra của đường hầm biến mất, trở thành một sườn núi xám xịt.
«Dù có đuổi theo, họ cũng không thể ra được phía bên này. Đi thôi.»
Đúng lúc họ bắt đầu đi xuống con đường hẹp ven núi. Bất ngờ, một chiếc thuyền của hiệp sĩ đoàn xuất hiện trước mặt. Cậu vội vàng nấp vào sau một tảng đá.
«Không ổn rồi. Quay lại thôi.»
May mắn thay, chỉ có một chiếc thuyền. Và cũng không phải là loại lớn. Nếu cẩn thận quay lại, có lẽ có thể tránh được… Nhưng mọi chuyện không diễn ra như mong đợi. Bất ngờ, một luồng sáng xanh nhạt phát ra từ chiếc thuyền. Cậu đã bị phát hiện.
Dù đã tránh được cú bắn trực diện, nhưng luồng sáng xanh nhạt đã khoét một lỗ dưới chân Nowe và đồng đội. Cậu cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, rồi bị đập vào sườn núi.
Bám vào tảng đá bên cạnh, Nowe ngồi dậy. Cú va đập mạnh khiến mỗi lần thở, lưng cậu lại đau nhói. Phải nhanh chóng chạy trốn vào đường hầm lúc nãy. Cậu không thể nào chống lại được các cuộc tấn công từ trên không.
Cậu tìm kiếm Manah. Có lẽ cô cũng đã bị thổi bay bởi cú bắn lúc nãy, cô đang nằm ngay sát mép đường. Nếu lệch thêm một chút nữa, chắc chắn cô đã rơi xuống đáy thung lũng.
«Manah! Cô có sao không?»
Trước khi Nowe kịp chạy đến, Manah đã ngồi dậy. Tốt quá rồi. Có vẻ như cô không bị thương nặng.
«Nhanh lên, vào đường hầm lúc nãy!»
Nếu chần chừ, sẽ có một cú bắn nữa. Manah gật đầu và đứng dậy. Nhưng cơ thể cô đột nhiên chùng xuống. Tảng đá dưới chân cô đã vỡ vụn.
Nowe nhảy lên. Vừa hét lớn gọi Legna.
Cậu đuổi theo Manah đang la hét rơi xuống, và nhảy xuống vách đá. Gió rít bên tai. Cậu không sợ. Có Legna ở đây. Đúng lúc cậu nghĩ vậy, đôi cánh màu xanh đã đón lấy cậu.
Nhanh hơn cả tốc độ rơi, đôi cánh màu xanh xé gió. Chiếc thuyền của hiệp sĩ đoàn không bắn nữa, có lẽ vì chúng đang chết lặng. Chắc hẳn chúng không ngờ lại có kẻ tự mình nhảy xuống thung lũng, và càng không thể tưởng tượng được lại có kẻ có thể ngay lập tức cưỡi lên lưng rồng.
Legna vượt qua Manah đang rơi. Nowe đưa hai tay ra. Cơ thể của Manah như bị hút vào vòng tay cậu. Sau một cú va chạm nhẹ, một sức nặng chắc chắn truyền đến hai cánh tay cậu. Nowe thở phào nhẹ nhõm.
«Haizz. Liều lĩnh thật.»
Cười khổ, Legna phun ra một ngọn lửa. Lần này, chiếc thuyền của hiệp sĩ đoàn bốc khói đen và rơi xuống đáy thung lũng.
«Anh… đã cứu tôi.»
Giọng của Manah vẫn còn run rẩy. Cũng phải thôi.
«Cảm ơn anh.»
«Chẳng phải cô cũng đã cứu tôi sao?»
Khi cậu trả lời rằng chúng ta huề nhau, Manah mỉm cười nhẹ. Nhìn vào đôi mắt đỏ ở cự ly gần, cậu lại cảm thấy tim mình đập mạnh. Nowe vội vàng quay mặt đi và tìm lời để nói.
«Từ giờ chúng ta sẽ làm gì…»
Nowe liếc nhìn lại phía sau. May mắn thay, không có chiếc thuyền nào đuổi theo.
«Tôi phải đến khu vực trực thuộc tiếp theo.»
Giọng của Manah không còn run rẩy nữa.
«Khu vực trực thuộc đó ở đâu?»
«Ở phía đông của vùng thung lũng này.»
Nowe kinh ngạc. Nơi duy nhất mà cậu có thể gọi là quê hương đã trở thành khu vực trực thuộc của hiệp sĩ đoàn. Đồng thời, cậu cũng hiểu ra. Cuộc truy đuổi của Gismor quá nhanh. Nếu chỉ là đuổi theo thì còn có thể, nhưng việc di chuyển một lực lượng lớn như vậy từ Đại Thánh Điện là một việc không hề dễ dàng. Nhưng nếu có một căn cứ là khu vực trực thuộc ở gần đây thì lại là chuyện khác.
Hơn nữa, cậu còn kinh ngạc hơn khi nghe tên của khu vực trực thuộc.
«Khu vực trực thuộc Thần Thủy. Đó là điểm đến của tôi.»
Khi bị cho uống nước độc, Gismor đã nói rõ. Rằng nó được mang đến từ khu vực trực thuộc Thần Thủy.
«Cô lại định phá hủy chìa khóa nữa sao?»
«Đúng vậy. Mục tiêu của tôi luôn là vậy. Cậu cũng đã thấy sự thật rồi đó. Tại khu vực trực thuộc Khí Viêm.»
Dù nói rằng chìa khóa đang phong ấn độc khí, nhưng sau khi đài Thánh hỏa bị phá hủy, không có gì bất thường xảy ra. Và cả vùng thung lũng này nữa. Cậu đã sống ở đây cho đến khi được Oror nhặt về, nhưng không hề cảm nhận được một chút độc khí nào. Ngay cả khi cậu không nhận ra, Legna cũng không thể không biết. Tức là, việc có một nơi tỏa ra độc khí ở đây là một lời nói dối do hiệp sĩ đoàn bịa ra.
«Tôi… cũng đi cùng được chứ?»
Cậu muốn biết. Hiệp sĩ đoàn đang âm mưu điều gì. Hơn nữa, dòng nước độc đó. Nếu nó có nguồn gốc từ vùng thung lũng này, cậu muốn tự tay phá hủy nó. Cậu muốn xóa sạch không còn một giọt nước đáng nguyền rủa đã giết chết cha nuôi Oror.
*Không*, Nowe tự phủ nhận suy nghĩ của mình. Đó chỉ là lý do bề ngoài. Cậu không hiểu gì cả. Không chỉ câu trả lời cho những câu hỏi, mà ngay cả những câu hỏi đó. Chính vì vậy cậu mới muốn biết. Dù là một điều nhỏ nhặt, bất cứ điều gì cũng được, cậu muốn có một câu trả lời.
Nhận ra rằng Manah đang nhìn mình chằm chằm, Nowe nói thêm như để biện minh.
«Đừng hiểu lầm. Tôi không nói là sẽ trở thành đồng minh của cô. Tôi chỉ muốn biết mà thôi.»
Manah im lặng gật đầu. Nhìn vào đôi mắt đỏ của cô, cậu nghĩ rằng có lẽ nếu đi theo cô, cậu sẽ biết được điều gì đó. Không có căn cứ hay sự chắc chắn nào cả. Chỉ là một dự cảm.
---
Trước khi đến thánh đàn thờ phụng chìa khóa của Thần Thủy, họ đã hạ cánh xuống một ngôi làng hẻo lánh tên là Làng Cát. Manah nói rằng có thứ cô muốn cho cậu xem.
«Vùng này ngày xưa cũng là một vùng đất màu mỡ đấy.»
«Ở đây á?»
Trong khi đi bộ từ rìa làng vào khu dân cư, Nowe nghiêng đầu. Mặt đất dưới chân cậu khô khốc và nứt nẻ. Không có cỏ, thậm chí cả rêu cũng không mọc.
«Vì sông đã cạn nên bây giờ đây không phải là nơi con người có thể sống được nữa.»
«Hạn hán kéo dài sao… không, không phải. Mình biết khí hậu ở vùng này.»
Dù không mưa nhiều, nhưng đây không phải là vùng đất phải chịu hạn hán. Dù nằm ở phía đông hơn nơi Nowe từng sống, nhưng khoảng cách không đủ lớn để tạo ra sự khác biệt về khí hậu.
«Là do Lâu đài Thủy được xây dựng. Con sông đã bị chặn ở thượng nguồn, và nơi này đã trở thành một vùng đất cằn cỗi.»
«Không lẽ, người xây dựng Lâu đài Thủy đó là…»
Manah gật đầu. Đúng lúc đó, con đường đi đến một cây cầu gỗ cũ. Như để chứng minh cho lời nói của Manah, dưới cầu là một con sông cạn. Tuy nhiên, những trụ cầu vững chắc cho thấy đây từng là một con sông có lưu lượng nước lớn.
Nếu Hiệp sĩ đoàn Phong ấn đã xây dựng Lâu đài Thủy, thì họ đã làm điều đó vì mục đích gì? Nếu chặn sông ở thượng nguồn, những người ở hạ nguồn sẽ gặp khó khăn. Ngay cả một đứa trẻ cũng hiểu được điều đó.
«Có lẽ là vì chìa khóa của Thần Thủy.»
Manah nói như thể đã đọc được suy nghĩ của Nowe.
«Chìa khóa của Thần Thủy được cho là một chiếc bình nước khổng lồ tên là Thánh bình. Thánh bình phải luôn được đổ đầy một lượng lớn nước trong…»
Thật sự chỉ có vậy thôi sao? Vì một chuyện như vậy mà hiệp sĩ đoàn đã phá hủy cuộc sống của người dân? Cậu không thể chấp nhận được. Muốn rũ bỏ những nghi ngờ đeo bám, Nowe đi nhanh hơn.
Sau khi qua cầu, khu dân cư đã ở ngay trước mắt. Những ngôi nhà tạm bợ chỉ được dựng lên bằng những tấm ván gỗ nằm rải rác. Cậu không có sở thích nhìn trộm nhà người khác, nhưng vì nhà nào cũng không có cửa ra vào hay cửa sổ đàng hoàng nên cậu không thể không nhìn thấy bên trong.
Tất cả dân làng đều vô cảm. Với những gương mặt như tượng, họ không nói chuyện với nhau, chỉ ngồi lơ đãng trong nhà.
«Anh có biết tại sao họ lại ngồi im lặng như vậy không?»
Nowe lắc đầu. Vốn dĩ, đây là lần đầu tiên cậu đặt chân đến một ngôi làng. Sau khi được Oror nhặt về, cậu hầu như không bao giờ ra khỏi khu cư xá của hiệp sĩ đoàn, và khi xuất trận thì ngủ nghỉ ở đồn trú. Khu cư xá, Đại Thánh Điện và đồn trú. Cậu chỉ di chuyển giữa ba nơi này trên lưng Legna mà không hề ghé qua nơi nào khác.
«Họ không còn đủ sức lực để đi lại hay nói chuyện nữa. Do tình trạng đói kém kinh niên và sự đàn áp của Hiệp sĩ đoàn Phong ấn, họ đã bị tước đoạt những cảm xúc của con người và hy vọng sống.»
Bất chợt, một tiếng khóc như tiếng la hét đã ngắt lời Manah. Vì trong làng quá yên tĩnh nên cậu có thể ngay lập tức biết được tiếng khóc đó phát ra từ đâu. Ở một nơi khó có thể gọi là nhà, với mái nhà chỉ được chống đỡ bởi vài cây cột, một người phụ nữ đang khóc nức nở. Tay ôm một đống giẻ rách bẩn thỉu.
«Lại một sinh linh bé bỏng nữa đã ra đi.»
Thứ cậu tưởng là giẻ rách lại là một đứa trẻ. Nhìn kỹ, những cánh tay, cẳng chân gầy gò buông thõng xuống. Đó là một đứa trẻ còn rất nhỏ.
«Dù đây là một vùng đất cằn cỗi, dù biết rằng ở lại đây chỉ có chết, nhưng họ không thể rời đi.»
«Tại sao?»
«Vì nếu tự ý rời khỏi làng, họ sẽ bị hiệp sĩ đoàn xử tử. Không chỉ người đó bị xử tử, mà cả những người trong làng cũng bị trừng phạt. Bằng cách giảm lượng nước uống cho làng. Ở đây không chỉ sông mà cả giếng cũng đã cạn, nên nước do hiệp sĩ đoàn mang đến là nguồn sống duy nhất. Vì vậy, dân làng không bao giờ dám chống lại hiệp sĩ đoàn…»
Nowe chết lặng. Cậu đã nhìn xuống mặt đất không biết bao nhiêu lần trên đôi cánh màu xanh. Cậu không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng trong khung cảnh đó lại có một cuộc sống bi thảm đến vậy.
«Tôi cũng đã sống trong một ngôi làng nghèo khó như thế này.»
*Dù không đến mức tồi tệ như ở đây*, Manah nói thêm bằng giọng nhỏ. Nghĩ lại, gia đình cô ấy bây giờ ra sao rồi? Họ vẫn đang sống trong cảnh nghèo khó sao? Như thể lại đọc được suy nghĩ của cậu, Manah mỉm cười buồn bã.
«Tôi không có cha mẹ. Người đã thay cha mẹ nuôi nấng tôi là một pháp sư của quân đội Đế quốc.»
Nghe đến quân đội Đế quốc, khung cảnh cậu đã thấy ở khu vực trực thuộc Sinh Mệnh lại hiện về trong đầu cậu. Gương mặt của những người sắp bị giết vì tội tử đạo chỉ vì là cựu binh lính Đế quốc.
«Ông ấy là một người sử dụng ma thuật chữa lành xuất sắc. Nếu người nhặt được tôi không phải là ông ấy, có lẽ tôi đã không còn sống.»
«Nhặt được?»
«Đúng vậy. Tôi đã trôi dạt trên sông trong tình trạng thập tử nhất sinh. Toàn thân bầm dập, nhiều chỗ xương gãy, và còn uống rất nhiều nước…»
Khi cậu hỏi chuyện gì đã xảy ra, Manah im lặng lắc đầu.
«Khi tỉnh lại, tôi không nhớ gì cả. Ngoại trừ tên của mình là Manah. Theo lời ông ấy, đó đã là một phép màu rồi. Không có gì lạ nếu tôi không bao giờ tỉnh lại nữa.»
Có lẽ vì nhớ lại chuyện lúc đó, Manah im lặng nhìn chằm chằm vào tay mình một lúc. Đó là một bàn tay trắng và đẹp. Thật khó tin khi từ bàn tay đó lại có thể tạo ra một ma thuật mạnh mẽ đến vậy.
«Ngày nào ông ấy cũng đi khắp các làng xung quanh, chữa trị cho những người bị thương và bệnh tật. Ông ấy nói đó là để chuộc lại những sinh mạng đã cướp đi trong cuộc chiến trước. Nhưng những người chết vì đói thì dù có ma thuật của ông ấy cũng không thể cứu được.»
*Mình đã được ưu ái biết bao*, Nowe nghĩ thầm. Dù bị các hiệp sĩ khác đối xử lạnh nhạt đến đâu, cậu cũng không bị cướp đi mạng sống. Cậu đã sống một cách sung sướng mà không hề biết đến sự tồn tại của những người bị giết vì tội tử đạo, không hề biết đến sự tồn tại của những người chỉ biết chờ chết vì đói.
«Nếu phá hủy chìa khóa của Thần Thủy, nước sông có trở lại không?»
*Có lẽ vậy*, Manah gật đầu.
«Nghe nói Thánh bình đã phong ấn tất cả nước ở vùng đất này.»
«Hiểu rồi. Tôi cũng đi. Không thể nào cho phép một chuyện như vậy, khi cả những đứa trẻ vô tội cũng phải mất mạng.»
Oror thường nói. *Bảo vệ người dân, đó cũng chính là bảo vệ Phong ấn*. Điều mà Manah định làm hoàn toàn phù hợp với lời nói của Oror. Ngược lại, nếu cậu làm ngơ ở đây, chắc chắn sẽ bị Oror mắng.
«Cảm ơn anh.»
Manah mỉm cười và nhìn vào lưng người phụ nữ vẫn đang khóc nức nở.
«Xin lỗi. Tôi đã không thể làm gì cho đứa bé đó. Nhưng tôi nhất định sẽ giải phóng khu vực trực thuộc và trả lại vùng đất này cho các người.»
Nói xong, Manah lại đi trước. Lưng thẳng, nhìn thẳng về phía trước. Cậu có cảm giác như mình đã hiểu tại sao mọi người lại liều mình che giấu và giúp cô trốn thoát.
***
Mặt nước rung động. Dù không thể có gió thổi trong bình nước, nhưng thỉnh thoảng những gợn sóng nhỏ vẫn nổi lên. Hanchi không biết lý do. Lẽ nào thứ bị phong ấn đang vật lộn, cố gắng phá vỡ chìa khóa? Nghĩ lại, từ khi chìa khóa của Khí Viêm bị mất, số lần cô nhìn thấy mặt nước gợn sóng dường như đã tăng lên.
«Có gì buồn cười sao?»
Bị hỏi một cách lặng lẽ từ phía sau, Hanchi mới nhận ra mình đang cười. *Không có gì*, cô tạm thời trả lời như vậy. Đối phương không phải là người để cô chia sẻ suy nghĩ, và chính cô cũng không hiểu rõ mình đang cười vì điều gì.
«Ta cũng nghĩ vậy. Ngươi mà cười thì thật là chuyện lạ.»
«Vâng, vâng. Đúng vậy ạ. Nếu cười bừa bãi, khuôn mặt xấu xí của tôi sẽ càng méo mó hơn. Cười ư, thật không dám.»
Có lẽ vì thích câu trả lời đó, Kelpie bắt đầu cười. Tiếng cười khó chịu như tiếng kim loại cọ vào nhau làm rung chuyển cả Thánh bình.
«Đừng… đừng mà. Kết giới…»
Chưa dứt lời, lời nguyền mà Hanchi đã đặt xung quanh Thánh bình đã bị rối loạn. Kelpie cười. Nó vung chiếc đuôi khổng lồ phủ vảy và ngửa cái cổ giống hệt ngựa ra cười lăn lộn. Cô biết rằng có ngăn cản cũng vô ích. Vì Kelpie luôn thích phá rối Hanchi.
Lại phải làm lại từ đầu. Kết nối bản thân và Thánh bình bằng lời nguyền rồi mới dựng kết giới. Một công việc phức tạp, nhưng cô không thể làm qua loa được.
Nếu chỉ là một kết giới đơn thuần, nó sẽ bị phá vỡ ngay khi thiết bị tạo ra nó bị phá hủy. Hơn hết, cô cần phải lôi những vị khách ra khỏi thánh đàn này. Dù có bảo họ ra ngoài, những kẻ không bao giờ chịu nghe lời đó cũng sẽ không tuân theo. Để khiến họ nghe lời, cô cần phải có một kế hoạch nhất định.
Cô suýt nữa thì thở dài, Hanchi vội vàng che miệng lại. Không được để lộ sự thất vọng. Điều đó sẽ chỉ khiến con ma vật này càng thêm thích thú. May mắn thay, sự quan tâm của Kelpie đã chuyển sang một nơi khác.
«Mà này, ta nghe tin đồn về con đàn bà đã phá hủy chìa khóa của Khí Viêm rồi đấy.»
Dù sống dưới nước và hiếm khi tiếp xúc với con người, nhưng Kelpie lại rất rành rọt những tin đồn của con người. Nó không bao giờ cho cô biết nguồn tin, nhưng đó luôn là những thông tin chính xác, chi tiết và rộng khắp một cách đáng sợ. Nếu không, Kelpie đã không biết đến Hanchi, và cũng không có hứng thú với cô. Dĩ nhiên, nó cũng sẽ không đề nghị ký Khế ước.
Những gợn sóng nhỏ lại nổi lên trên mặt nước trong veo. Đúng vậy, ngày đó mặt nước cũng đã rung động… *Không, không được nhớ lại. Mình muốn quên đi.* *Không, mình không muốn nhớ lại.* Hanchi nhắm chặt mắt.
Quê hương của Hanchi là một ngôi làng xinh đẹp được bao bọc bởi những ngọn núi có sườn dốc thoai thoải. Những ngôi nhà mái ngói đỏ xếp san sát nhau như những khối gỗ, và những viên đá lát trắng tinh được trải khắp cả những con hẻm nhỏ hẹp. Cửa sổ của các ngôi nhà được trang trí bằng những bông hoa rực rỡ, làm vui mắt người qua đường. Dù sau này ngôi làng sẽ bị thiêu rụi trong cuộc chiến, nhưng khi Hanchi còn nhỏ, thời kỳ hòa bình vẫn còn tiếp diễn.
Dù ở kinh đô và các thị trấn đã bắt đầu có những tin đồn bất ổn, nhưng ngôi làng vẫn không có một chút bóng dáng nào của chiến tranh, và Hanchi sống một cuộc sống yên bình cùng cha mẹ hiền lành và người chị gái Urum lớn hơn hai tuổi.
«Urum, Hanchi, hai đứa đi chơi à?»
Khi hai chị em mặc những bộ quần áo màu xanh giống hệt nhau đi ra ngoài, người qua đường nào cũng sẽ chào hỏi họ. Mọi người trong làng đều vô cùng yêu quý hai chị em.
«Vâng ạ. Tụi con đi chơi ở hồ.»
«Hai đứa thôi à?»
«Dạ… vâng. Chơi thuyền đông người thì vui hơn mà.»
Họ đã hẹn gặp những đứa trẻ khác ở rìa làng. Hồ nước cách làng một đoạn đi bộ ngắn thường có sương mù dày đặc và không thể đến gần được. Tuy nhiên, không biết vì lý do gì, mà vào một vài ngày đầu hè, sương mù luôn tan đi, và hồ nước hiện ra với vẻ đẹp của nó. Đó là những ngày mà những đứa trẻ trong làng mong chờ nhất trong năm.
«Này, cầm lấy cái này đi. Đến hồ rồi thì chia nhau ăn nhé.»
Cũng có người đưa cho hai chị em một gói bánh nướng. Họ rất muốn nhìn thấy nụ cười của hai đứa, đặc biệt là của Hanchi. Hanchi là một đứa trẻ đáng yêu đến vậy.
«Cảm ơn ạ. À, ông nội đâu rồi ạ? Lại không khỏe sao ạ?»
Nhận ra không thấy bóng dáng của ông lão thường vẫy tay từ cửa sổ tầng hai, Urum lo lắng hỏi. Chị gái Urum là một cô bé sâu sắc và tốt bụng. Điều đó khiến Hanchi có chút không vui. Dù còn nhỏ, Hanchi cũng nhận ra rằng mình không có được vẻ đẹp tâm hồn như chị gái.
«Chán quá đi.»
Vì vậy, những lúc như thế này, Hanchi lại cố tình xị mặt ra. Và rồi cô nhìn lên cửa sổ tầng hai một cách buồn bã.
«Ông nội xấu tính.»
«Đừng nói thế chứ, Hanchi.»
«Nhưng… bình thường ông vẫn vẫy tay với con mà.»
Thế là, hầu hết người lớn đều cười và xoa đầu Hanchi.
«Nếu nghe thấy Hanchi buồn, bệnh của ông sẽ bay đi ngay lập tức. Chắc ông sẽ nghĩ, 'Thôi chết, không thể nằm yên được nữa'.»
«Thật không ạ?»
Sau khi nghe câu trả lời "thật chứ", Hanchi nở một nụ cười rạng rỡ. Thay vì cứ cười mãi một kiểu, cười sau khi dỗi hờn hay khóc lóc sẽ càng quyến rũ đối phương hơn. Hanchi muốn được mọi người trong làng yêu thương nhiều hơn nữa. Cô muốn được cho là đáng yêu hơn Urum.
«Vậy thì, nhờ chú nhắn lại với ông nội nhé.»
Hanchi kéo tay Urum và chạy đi. Một cách hoạt bát như một đứa trẻ. Và rồi cô dừng lại và quay lại. Cười và vẫy tay. Hanchi biết rõ cách để làm cho mình trở nên hấp dẫn.
«Hôm nay gió thổi lạ quá nhỉ.»
Khi đến hồ, Urum là người nói câu đó. Quả thực, một cơn gió ấm áp và ẩm ướt đang làm mặt hồ rung động nhẹ.
«Hay là chúng ta đừng đi thuyền nữa. Có thể sẽ có bão đấy.»
Hanchi ngắt lời Urum một cách mạnh mẽ.
«Không sao đâu. Trời đẹp thế này cơ mà.»
«Nhưng…»
«Urum không biết bơi nên sợ chứ gì.»
Hanchi cũng vậy, không bơi được xa. Cùng lắm là bơi qua con sông mà cô vẫn hay chơi đùa. Nhưng cô không muốn từ bỏ niềm vui mỗi năm một lần chỉ vì một chút gió.
«Vậy thì, làm thế này đi. Ai không biết bơi thì ở lại trên bờ. Chỉ những ai biết bơi mới được đi thuyền.»
Người không biết bơi chỉ có Urum và một cô bé tên Eda. Những người còn lại đều không sao. Cô nghĩ đó là một đề nghị hay.
«Quyết định vậy đi.»
Urum miễn cưỡng gật đầu.
«Chị biết rồi. Nhớ về sớm nhé.»
Nhìn Urum và Eda bị bỏ lại một mình, trông có vẻ cô đơn, Hanchi có chút áy náy, nhưng rồi cô nhanh chóng bị cuốn vào trò chơi thuyền. Những chiếc thuyền nhỏ mà họ chia nhau lên, đua nhau ngày càng xa bờ.
Urum không biết bơi là do một giấc mơ cô đã thấy khi còn nhỏ. Urum đã mơ thấy Hanchi bị chết đuối. Khi tỉnh dậy vào buổi sáng, Urum đã ôm chầm lấy Hanchi và khóc. Cô đã nói đi nói lại rằng may mà đó chỉ là một giấc mơ.
Kể từ đó, Urum sợ nước, và thậm chí còn không muốn Hanchi chơi ở sông. Dù Urum có khóc lóc van xin thế nào, Hanchi cũng không nghe lời. Ngược lại, cô còn thích chơi nước hơn trước. Mỗi lần nhìn thấy gương mặt sắp khóc vì lo lắng của chị, cô lại hiểu rõ mình quan trọng đến mức nào đối với Urum.
Vì vậy, hôm nay cô cũng đã cãi lại lời Urum. Thực ra, Hanchi cũng cảm thấy có một cơn gió ẩm ướt và khó chịu đang thổi. Nhưng ngay khi Urum nói rằng có thể sẽ có bão, sự lo lắng đó đã tan biến không còn một dấu vết. Như thường lệ, cô muốn làm cho Urum lo lắng. Nếu làm cho chị ấy thật lo lắng rồi mới quay về bờ, chắc chắn Urum sẽ ôm cô đến nghẹt thở.
Ánh nắng đầu hè chói chang, và hồ nước trong xanh đến mức có thể nhìn thấy rõ đáy. Tiếng nước bắn tung tóe và tiếng reo hò của các cô bé. Mọi người chỉ nhìn vào mặt nước lấp lánh. Không ai để ý đến màu sắc của bầu trời.
Bất chợt, xung quanh tối sầm lại. Không biết từ lúc nào, bầu trời đã bị bao phủ bởi những đám mây xám xịt. Gió ẩm ướt làm mặt nước rung động. Vì mải chơi nên họ không hề nhận ra những đám mây đã bắt đầu lan rộng. Các cô bé vội vàng chèo thuyền về phía bờ.
Nhưng chưa đi được bao xa, những hạt mưa lớn đã bắt đầu rơi. Ánh sáng trắng lóe lên trên bầu trời. Tiếng sấm vang rền. Dù có cố gắng chèo thuyền thế nào, bờ vẫn còn xa. Tệ hơn nữa là gió thổi ngược chiều.
Gió mưa ngày càng dữ dội hơn. Sét xé toạc bầu trời tối như đêm. Mặt nước dâng cao và lắc lư chiếc thuyền nhỏ một cách không thương tiếc. Họ chỉ có thể bám vào mạn thuyền, không thể nào chèo được nữa. Các cô bé thậm chí không thể la hét, chỉ biết run rẩy.
Bất ngờ, một cơn gió mạnh thổi từ bên cạnh. Các cô bé cố gắng hết sức để bám vào thuyền, nhưng vô ích. Cả hai chiếc thuyền nhỏ đều bị lật úp một cách dễ dàng, và tất cả mọi người đều bị hất xuống dòng nước lạnh giá.
*Cứu với… Ai đó cứu với!*
Trong khi vật lộn trong làn nước tối tăm, Hanchi gào lên trong câm lặng.
*Urum, cứu em. Em sai rồi. Em xin lỗi. Em sẽ không bướng bỉnh nữa đâu, làm ơn, cứu em.*
Vừa mở miệng vì khó thở, một dòng nước đắng ngắt đã xộc vào cổ họng cô. Cô muốn nôn ra nhưng không được. Không biết có phải do sặc nước hay không mà lồng ngực cô co thắt dữ dội.
*Không… không… mình không muốn chết…*
Hanchi vật lộn. Cô vung tay vung chân một cách vô định, cố gắng ngoi lên mặt nước. Cô cảm thấy đầu mình hơi nổi lên được một chút. Đúng lúc cô dồn sức vào cánh tay để ngoi lên cao hơn nữa. Có thứ gì đó quấn lấy chân cô. Nó rõ ràng đang cố gắng kéo Hanchi xuống đáy nước.
Cô điên cuồng đá nó. Cố gắng đá. Nhưng nó không chỉ quấn lấy chân mà cả toàn thân cô.
«Ngươi sợ chết à?»
Một giọng nói trầm thấp vang lên. Một giọng nói pha lẫn tiếng cười, có chút vui vẻ.
«Chỉ có một cách để thoát khỏi cái chết.»
Cô nhận ra kẻ đang giữ chặt mình chính là chủ nhân của giọng nói đó. Dù hỏi cô có sợ chết không, nhưng chủ nhân của giọng nói lại đang cố gắng dìm cô xuống nước.
«Ta đã chờ ngươi. Từ một năm trước, khi ta nhìn thấy ngươi.»
Thật khó thở. Giọng nói hỏi cô ngày càng xa dần.
«Bóng tối bên trong ngươi đã thu hút ta không ngừng. Sự ghen tị với người chị xinh đẹp và tốt bụng, sự tham lam muốn độc chiếm sự quan tâm của mọi người. Ta biết. Dù được gọi là nụ cười của mặt trời, nhưng trong lòng ngươi lại ẩn chứa một bóng tối đen kịt.»
Tay chân cô hoàn toàn không còn sức lực. Không thể chống cự, Hanchi chỉ biết lắng nghe.
«Ta muốn ngươi. Muốn đến phát điên.»
*Không được nghe theo lời dụ dỗ*, cô nghĩ vậy. *Không được làm theo lời của con ma vật đáng sợ này*. Cô biết điều đó.
«Ngươi muốn chết à?»
*Không! Mình không muốn chết!*
«Vậy thì… ngươi hiểu rồi chứ?»
Không còn lựa chọn nào khác. Gom góp chút ý thức còn lại, Hanchi gật đầu.
Khi cố gắng hết sức để bò lên bờ, cơn bão đã tan.
«Hanchi! Em không sao chứ?»
Urum chạy đến. Cảm giác rằng mình đã sống sót trỗi dậy. Nhìn xem, ngoài Urum ra còn có cả dân làng đang tập trung lại. Có lẽ họ đã lo lắng cho những đứa trẻ đã đi ra hồ và chạy đến. Nhưng Hanchi nghĩ rằng không ai có thể sống sót sau cơn bão đó. Cô sống sót được là vì đã ký Khế ước với Kelpie.
«Hanchi… em đã làm gì vậy?»
Nghe giọng nói bối rối, cô ngẩng đầu lên, Urum đang đứng sững với vẻ mặt kỳ lạ.
«Cái gì thế kia? Thật là khó coi…»
Có ai đó nói một cách khinh bỉ. Họ đang nói về ai vậy? Hanchi đứng dậy và nhìn quanh. Ánh mắt của dân làng đang đổ dồn vào cô. Nhưng có điều gì đó kỳ lạ. Mọi người đang thì thầm to nhỏ với nhau. Khi bắt gặp ánh mắt của Hanchi, họ lại quay đi. Như thể đã nhìn thấy một thứ gì đó khó chịu.
Tiếng cười trầm thấp vang lên từ phía sau. Tiếng nước chảy. Không cần quay lại cũng biết. Là Kelpie.
«Khế ước luôn đi kèm với một cái giá. Ta đã tự hỏi ngươi sẽ trả giá bằng cái gì. Thì ra là vậy.»
«Mình… mình không biết… Cái giá gì chứ, mình không biết!»
Dù đã hét lên như vậy, nhưng chính Hanchi cũng đã hiểu. Gương mặt thương hại của Urum và ánh mắt đầy ghê tởm của dân làng. Tiếng cười của Kelpie đuổi theo từ phía sau.
Cứ như thế, Hanchi đã mất đi sự quyến rũ của mình làm cái giá cho Khế ước.
Sau khi trở thành Khế ước giả, Hanchi hầu như không ra khỏi nhà. Đi ra ngoài, cô sẽ phải đối mặt với những gì mình đã mất. Không ai còn muốn nhìn Hanchi nữa. Chỉ có chị gái Urum vẫn đối xử với cô như trước, nhưng càng được đối xử tốt, cô càng cảm thấy tủi nhục.
Cô không muốn gặp ai, và cũng không muốn biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài. Nhưng Kelpie lại đi khắp nơi nghe ngóng tin đồn và mang về cho Hanchi. Mỗi lần như vậy, Hanchi lại phải nếm trải cảm giác cay đắng. Không có mình cũng chẳng ai bận tâm, mình không được ai cần đến…
Chẳng bao lâu, chiến tranh nổ ra, và ngôi làng bị thiêu rụi. Chị gái Urum đã chết vì không kịp chạy thoát. Có lẽ nếu cô muốn cứu, cô đã có thể cứu được. Vì Hanchi là một Khế ước giả. Cô nghĩ rằng nếu muốn bảo vệ một ngôi làng nhỏ, cô có thể làm được. Nhưng Hanchi đã không làm vậy.
Nhìn những người chạy tán loạn, cô cảm thấy hả hê. Khi Urum bị lửa bao vây, tận sâu trong lòng cô lại cảm thấy nhẹ nhõm.
*Chết đi… chết đi… tất cả hãy chết đi!*
Lần đầu tiên sau khi trở thành Khế ước giả, Hanchi bật cười thành tiếng. Cô cảm nhận được những cảm xúc đen tối bên trong mình đang phình to và cuồng nộ. Cô thậm chí còn mong muốn chiến tranh sẽ kéo dài mãi mãi.
Nhưng không lâu sau đó, chiến tranh kết thúc, và những người sống sót dần dần trở lại cuộc sống như trước. Đối với Hanchi, đó là những ngày tháng mất mát lại đến. Khi nụ cười trở lại trên môi mọi người, Hanchi lại bị sự cô đơn giày vò.
Một người đàn ông tên Gismor đã đến vào một ngày như vậy. Giống như những người khác, Gismor cũng nhìn Hanchi bằng ánh mắt khinh miệt. Nhưng có một điều khác với những người khác.
«Tôi muốn cô giúp sức.»
Hanchi không tin vào tai mình. Cô hiếm khi được người khác bắt chuyện, và càng không thể ngờ được lại có người nhờ vả mình.
«Chúng tôi cần Khế ước giả.»
Cô vui đến run người. Đó là những lời mà cô nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được nghe nữa. Hanchi đồng ý ngay tại chỗ và trở thành người bảo vệ chìa khóa. Nghe nói khi chìa khóa bị phá hủy, người bảo vệ cũng sẽ chết, Kelpie đã phản đối, nhưng Hanchi không nghe.
«Nghe nói con đàn bà đã phá hủy chìa khóa của Khí Viêm được gọi là 'Thánh nữ'.»
Lời nói của Kelpie đã kéo Hanchi trở về thực tại.
«Thánh nữ? Vậy sao… chắc hẳn được mọi người yêu thương và ngưỡng mộ lắm nhỉ. Vâng, không giống như tôi.»
Cô đã nghe nói có những kẻ đang nhắm đến chìa khóa. Cả việc người bảo vệ của Khí Viêm đã chết. Nhưng đó là do gã ta tự chuốc lấy. Theo tin đồn mà Kelpie thu thập được, Zampo đã không hề có sự chuẩn bị nào. Hắn đã để đài Thánh hỏa không được bảo vệ, và kết quả là bị phá hủy một cách dễ dàng. Bởi một con đàn bà không phải là Khế ước giả. Thật đáng xấu hổ.
Vì vậy, Hanchi đang dựng kết giới xung quanh Thánh bình. Đó là sự chuẩn bị đương nhiên.
«Khi Thánh nữ đến, phiền ngài tiếp đãi cô ta nhé. Người như tôi chắc sẽ thất lễ lắm.»
Kelpie điều khiển nước và băng. Dù con đàn bà đó có kiến thức về ma đạo đến đâu, cũng chỉ là một con người bình thường. Không thể nào địch lại được Kelpie.
«Phải trừng phạt cô ta thật nhiều… đúng không ạ.»
«Hừ. Chẳng phải ngươi đang ghen tị với con đàn bà đó đến phát điên sao?»
«Không hề. Ghen tị ư, tôi không hề nghĩ đến một chút nào. Dĩ nhiên là tôi muốn hành hạ cô ta, nhưng có vấn đề gì sao?»
Tiếng cười sắp bật ra khỏi cổ họng. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mình lại cười. Đã lâu lắm rồi mới có người đến thăm cô. Điều đó khiến cô vui vẻ và thích thú. Phải tiếp đãi họ thật nồng nhiệt, Hanchi nghĩ vậy trong khi tiếp tục công việc dựng lại kết giới.
---
Sau khi ra khỏi Làng Cát, Manah đi bộ một đoạn dọc theo con sông cạn.
«Lâu đài Thủy ở phía trước à?»
«Đúng vậy. Nhưng trước đó, có một việc phải làm.»
Trước khi phá hủy chìa khóa của Thần Thủy, cô phải mở cửa cống. Nếu Thánh bình bị phá hủy, một lượng lớn nước sẽ tràn ra cùng một lúc. Khi đó, nếu không có lối thoát cho nước, có thể gây ra sạt lở đất và lũ quét ở những nơi không ngờ tới.
«Hơn nữa, có thể chỉ cần mở cửa cống là nước sẽ chảy.»
Nghĩ đến những người thiếu cả nước uống, cô muốn khôi phục lại dòng sông càng sớm càng tốt, dù chỉ là một ngày, hay nửa ngày.
Tuy nhiên, việc canh gác ở khu vực cửa cống rất nghiêm ngặt.
«Dừng lại! Bọn bay từ đâu đến? Cấm vào khu vực này.»
Những người lính được trang bị vũ khí rút kiếm ra và gầm lên. Chỉ riêng phía trước cửa cống đã có hàng chục người. Không thể nào chỉ có bấy nhiêu lính canh, nên chắc chắn còn có người khác đang mai phục bên trong và xung quanh cửa cống. Tuy nhiên, Manah không hề tỏ ra nao núng trước sự đe dọa.
«Tránh ra.»
«Cái gì?»
Người lính mặt đỏ bừng vì tức giận, nhưng rồi như nhớ ra điều gì đó, anh ta hét lên.
«Bọn bay là đồng bọn của kẻ phản bội! Vậy thì ngay tại đây…»
Không để anh ta nói hết câu, Manah vung cây trượng lên. Một luồng gió mạnh thổi bay những người lính. Đồng thời, Nowe cũng rút kiếm ra. Cậu không còn cảm thấy do dự nữa. Dù là đồng đội cho đến ngày hôm qua, nhưng khi bỏ trốn cậu đã giết vài người. Ở Làng Cát, cậu đã quyết tâm đối đầu với hiệp sĩ đoàn. Không còn chút do dự nào.
Manah dùng ma thuật thổi bay những người lính, và Nowe dùng kiếm kết liễu họ. Dù không hề bàn bạc trước, nhưng khi nhận ra, họ đã hình thành một sự phân công như vậy. Sau cái chết của Oror, Nowe luôn chiến đấu một mình, đây là lần đầu tiên cậu có trải nghiệm này. Cậu đã từng hành động cùng đội của Eris, nhưng Eris là người chỉ huy cả đội, và các hiệp sĩ khác không chủ động đến gần Nowe. Cậu chưa bao giờ chiến đấu cùng ai như thế này.
*Rốt cuộc mình đã không thể trở thành đồng đội của con người*, cậu đã rời khỏi hiệp sĩ đoàn trong sự thất vọng. Nhưng giờ đây cậu đã có một người đồng đội để cùng chiến đấu. Cậu chỉ không hợp với hiệp sĩ đoàn, chứ không phải là không thể sống như một con người. Sự thật đó khiến Nowe vui mừng.
Khi nhận ra, tiểu đội bảo vệ bên ngoài cửa cống đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
«Phải… mở cửa cống.»
Thở hổn hển, Manah lẩm bẩm. Có vẻ như cơ quan điều khiển nằm bên trong cửa cống, vì bên ngoài không có thứ gì trông giống như vậy. Đúng lúc đó. Bất chợt, phía bên kia cửa cống trở nên ồn ào.
Cửa cống bắt đầu mở ra với tiếng động lớn. Nowe và Manah nhìn nhau. Chuyện gì đã xảy ra bên trong?
«Mở cửa cống! Để phu nhân Manah đi qua!»
Tiếng hét vang xuống từ trên cao. Ngước nhìn lên, cậu thấy bóng người trông giống như dân làng trên đài quan sát ở phía trên cửa cống. Cậu đã hiểu chuyện gì đã xảy ra. Những người bị giam cầm trong khu vực trực thuộc đã nổi dậy. Có lẽ họ đã được khích lệ khi biết rằng Manah đã đến.
Hai người chạy về phía cửa cống đang hé mở. Mọi người có lẽ không có vũ khí đàng hoàng. Dù chỉ cầm gậy gộc và đá, nhưng có lẽ họ đang cố gắng hết sức để chống lại các hiệp sĩ. Những người ở khu vực trực thuộc Khí Viêm cũng như vậy.
Khi Nowe xông vào bên trong cửa cống, tiếng reo hò vang lên. Khi Manah vung cây trượng lên và thổi bay những người lính, tiếng reo hò càng lớn hơn.
*Chiến đấu vì những gì cần bảo vệ là như thế này sao*, Nowe nghĩ. Khi còn ở hiệp sĩ đoàn, cậu chỉ chiến đấu theo mệnh lệnh. Dù trong đầu có hiểu rằng đó là để bảo vệ Phong ấn, bảo vệ thế giới, nhưng cậu không hề có cảm giác rằng thanh kiếm của mình đang có ích.
Bây giờ thì khác. Những người cần được bảo vệ đang ở ngay trước mắt cậu. Chắc chắn bây giờ, cậu đang được cần đến. Suy nghĩ đó đã truyền sức mạnh vào bàn tay đang cầm kiếm của cậu.
Khi cuối cùng cũng hạ gục được người cuối cùng, tiếng reo hò lại vang lên. Nhìn những người ôm nhau mừng rỡ, cậu càng quyết tâm phải phá hủy chìa khóa của Thần Thủy. Để giải phóng những người ở đây một cách thực sự, chỉ có cách phá hủy chìa khóa.
«Phu nhân Manah, xin hãy cho chúng tôi đi cùng.»
Họ, những người đã kiệt sức vì lao động khổ sai, chắc hẳn chỉ còn đủ sức để đứng. Vậy mà họ vẫn muốn cùng chiến đấu. Lòng tin của họ đối với Manah lớn đến vậy. Có lẽ Manah cũng hiểu điều đó, cô lặng lẽ lắc đầu.
«Không. Các người hãy đến một nơi an toàn. Chẳng bao lâu nữa, nước của Lâu đài Thủy sẽ chảy qua đây.»
«Nhưng phía trước có một đội quân mặt đất đang bảo vệ lâu đài. Chỉ hai người thì không thể nào chống lại được…»
*Nếu vậy thì*, Nowe chen vào.
«Cứ dùng lửa thiêu rụi chúng trong một lần. Từ đây, tôi và Manah sẽ xâm nhập từ trên không. Trong lúc đó, các người hãy chạy đến một nơi an toàn.»
Khi cậu hỏi như vậy có được không, Manah gật đầu một cách mạnh mẽ. Quyết định vậy đi. Nowe gọi Legna. Đôi cánh màu xanh lấp lánh bay xuống.
«Cảm ơn anh, Nowe. Đi thôi.»
Bay một đoạn ngắn từ cửa cống, một hồ nước lớn trải rộng dưới mắt họ. Không, không phải là hồ. Đó là một hồ chứa nước khổng lồ được tạo ra bằng cách chặn dòng nước từ thượng nguồn.
«Lũ người này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?»
Legna lẩm bẩm với giọng chán nản. Có lẽ nó muốn nói rằng xây dựng một thứ vô dụng như thế này để làm gì.
«Tôi nghe nói chìa khóa của Thần Thủy nằm sâu trong Lâu đài Thủy. Có lẽ là cái đó…»
Manah chỉ tay về phía một tòa nhà nhỏ bằng đá. Thực tế có lẽ nó không nhỏ, nhưng vì mặt nước phía trước quá rộng nên nó chỉ trông như một chiếc thuyền nhỏ được buộc vào đê. Cây cầu kéo dài từ tòa nhà đó kết thúc một cách đột ngột như bị cắt đứt. Việc không xây cầu nối giữa hai con đê có lẽ là để erschweren das Eindringen von außen.
Bên ngoài con đê, những người lính tụ tập đông như kiến bu quanh một viên kẹo đường. Nếu muốn xâm nhập từ mặt đất, trước hết phải vượt qua đội quân lớn này. Dù có may mắn vượt qua được, cây cầu dẫn đến thánh đàn lại bị cắt đứt ở giữa. Cần có một chiếc thuyền để qua đó. Dù có được tính toán kỹ lưỡng, nhưng đó chỉ là trường hợp một người bình thường cố gắng xâm nhập từ mặt đất. Đối với những kẻ xâm nhập từ trên không, nó lại là một sự phòng thủ sơ hở.
«Có vẻ như không có cung thủ hay pháp sư.»
Tức là không có nguy cơ bị tấn công từ mặt đất. Cứ thế này vượt qua con đê là được, đúng lúc cậu nghĩ vậy. Manah hét lên.
«Chờ đã! Có một khẩu pháo ở đó!»
Không phải là không có sự chuẩn bị cho các cuộc tấn công từ trên không. Một trong những khẩu pháo được đặt trên đê đã phát sáng màu đỏ.
«Chậm quá.»
Legna ung dung lượn vòng để tránh cú bắn, rồi lao xuống một khẩu pháo khác.
«Bám chắc vào!»
Khoảnh khắc tiếp theo, đôi cánh rung chuyển dữ dội. Nó đã dùng móng vuốt để khoét khẩu pháo. Rồi bay sang phía đối diện và phá hủy thêm một khẩu nữa. Dưới mặt đất, những người lính hoảng loạn và chạy tán loạn. Như để trêu chọc, Legna phun một ngọn lửa lên đầu họ rồi bay vút lên cao. Vượt qua con đê trong một lần, và nhìn thẳng xuống mặt nước.
Trước cánh cửa được cho là lối vào thánh đàn, các pháp sư từ lúc nào đã tập trung đông đúc. Nhưng đối với Nowe và đồng đội, sự phòng thủ vẫn còn sơ hở.
Khi cậu nhảy xuống từ lưng Legna, hàng loạt mũi tên ánh sáng trắng trút xuống. Cậu lăn mình để tránh chúng và rút kiếm ra.
«Họ để tôi lo! Cậu hãy nhanh chóng đến thánh đàn đi.»
Một luồng gió mạnh bùng lên từ cây trượng của Manah, thổi bay các pháp sư. Manah liên tục tung ra các phép thuật. Con đường dẫn đến cánh cửa đã được mở ra. Nowe chạy thẳng.
Cánh cửa không bị khóa. Cảm thấy có chút hụt hẫng, cậu mở toang cánh cửa. Cậu đã chuẩn bị tinh thần rằng nếu cửa không khóa, sẽ có pháp sư hoặc lính canh đang chờ sẵn, nhưng bên trong lại không có ai. Việc phòng thủ ở đây thật kỳ lạ. Quá sơ hở.
Nowe cầm kiếm thủ thế, tiến lại gần thánh đàn. Đúng như lời Manah nói, một chiếc bình nước khổng lồ được đặt ở đó. Nghĩ lại, ở khu vực trực thuộc Khí Viêm, đài Thánh hỏa cũng không được bảo vệ. Có lẽ có một lý do nào đó khiến họ không thể bảo vệ một cách nghiêm ngặt. Dù sao đi nữa, đối với những kẻ có ý định phá hủy, đó là một điều may mắn.
Đúng lúc cậu định đâm kiếm vào Thánh bình.
«Chờ một chút!»
Quay lại, cậu thấy một người phụ nữ đang đứng đó. Mái tóc đỏ xỉn màu, gương mặt xanh xao. Quầng thâm đen kịt quanh đôi mắt đục ngầu.
«Người bảo vệ… của Thần Thủy?»
«Vâng vâng vâng. Đúng vậy ạ. Tôi là Hanchi.»
Người phụ nữ cười toe toét.
«Tôi nghe nói kẻ phản bội là một người phụ nữ, nhưng không ngờ lại có cả ngài Nowe cứu tinh đi cùng. Thật là bất ngờ, đúng không ạ.»
Cậu ngạc nhiên khi bị một người phụ nữ không quen biết gọi tên, nhưng rồi cậu nghĩ lại rằng phải phá hủy chìa khóa trước. Nhưng.
«Không được, không được. Không được đâu ạ. Dù sao thì tôi cũng đã dựng kết giới rồi. Nhưng giờ thì mục đích của ngài Nowe đã rõ ràng rồi, đúng không ạ. Tôi đã thấy rất rõ bằng chính mắt mình rồi.»
Đúng như lời Hanchi nói, cậu cảm thấy có một lực cản ở đầu mũi kiếm. Nếu là kết giới, chắc chắn phải có một cơ quan tạo ra nó ở đâu đó. Nowe nhanh chóng liếc nhìn xung quanh. Nhưng không thấy thứ gì trông giống như vậy.
«Những đứa trẻ hư hỏng phá hủy chìa khóa thì phải bị trừng phạt… đúng không ạ.»
Hanchi nhếch mép cười.
«Ở đây chật chội quá, ra ngoài đi, kiểu vậy đó.»
Nowe cảnh giác nhìn Hanchi và xung quanh thánh đàn. Nếu có cách phá hủy chìa khóa mà không cần chiến đấu thì tốt hơn. Nhưng có lẽ Hanchi đã hiểu được suy nghĩ của Nowe, cô cười khúc khích.
«À, đúng rồi. Nếu không giết tôi thì kết giới sẽ không được giải trừ đâu. Có vấn đề gì không ạ? Vâng, vâng. Chỉ cần giết tôi, kết giới sẽ được giải trừ, và chìa khóa cũng sẽ bị phá hủy. Một món hời, đúng không ạ.»
Cười, Hanchi quay người. Vì không tìm thấy cơ quan tạo ra kết giới trong phòng, nên cậu chỉ có thể thử chiến đấu với Hanchi. Nowe chạy đuổi theo Hanchi.
Bên ngoài, Manah vẫn đang chiến đấu với các pháp sư. Một mình đối đầu với nhiều người, cũng phải thôi. Dù vậy, việc hạ gục được tám phần mười trong số họ cũng là một điều đáng nể.
«Chỉ một người mà cũng khó khăn thế này… đội pháp sư cũng chẳng ra gì. Thôi thì, cứ để họ tự lo liệu với nhau đi.»
Giữ một khoảng cách an toàn với cả Manah và Nowe, Hanchi nhún vai. Không hiểu sao, mỗi lời nói, hành động của cô ta đều khiến cậu khó chịu.
«Mà này, dòng nước trong mà ngài Nowe đã uống, ngon đến mức quay cuồng phải không ạ?»
Nghe nói cậu mới nhận ra. Dòng nước trong được mang đến từ khu vực trực thuộc Thần Thủy. Hanchi, người bảo vệ, không thể nào không liên quan. Tức là, cô ta cũng có liên quan đến vụ việc ba năm trước.
«Nước vô tận… người ta gọi nó như vậy đó, tiện lợi lắm ạ. Trộn vào nước uống là thành thuốc độc ngay. Không mùi không vị, không để lại bằng chứng. Tuyệt vời phải không ạ?»
Cô ta không còn cười nữa. Trong đôi mắt sáng rực của cô ta ẩn chứa sự căm thù.
«Cựu Đoàn trưởng Oror là cha nuôi của ngài đúng không ạ. Tôi ghét cay ghét đắng gã đó. Coi thường tôi, khinh bỉ tôi… dù không nói ra, nhưng những thứ đó vẫn có thể cảm nhận được.»
«Vì vậy… cô đã giết ông ấy? Cấu kết với Gismor…»
«Ôi ôi. Không đâu ạ. Ngài Nowe định vung kiếm với cả phụ nữ sao? Tôi dù sao cũng là phụ nữ. Dù biết mình hèn hạ và xấu xí, nhưng có vấn đề gì không ạ?»
Điều không thể tha thứ thì vẫn là không thể tha thứ. Dù là phụ nữ hay không. Nhưng ngay khi cậu thủ thế, một tiếng nước lớn vang lên từ phía sau. Cùng với những tia nước bắn ra, một cơn gió tanh tưởi thổi đến.
Quay lại, cậu nhìn thấy một chiếc đuôi cá khổng lồ. Vảy màu chì và vây màu máu uốn lượn lơ lửng trong không trung. Ngước nhìn lên, cậu thấy nó nối liền với một cái đầu ngựa.
«Để không thất lễ, Kelpie sẽ tiếp đãi ngài.»
Chưa dứt lời, những viên đá băng đã trút xuống.
«Manah! Chạy đi!»
Cậu vừa hét lên vừa né tránh. Manah nhảy lên như bị giật. Những viên đá băng trút xuống các pháp sư. Kelpie dường như không quan tâm đến việc làm hại đồng đội.
«Legna!»
Nếu cứ ở dưới này sẽ bị nhắm bắn. Cậu cùng Manah lại nhảy lên lưng Legna. Với một tốc độ đáng kinh ngạc, Kelpie đuổi theo.
«Ma vật của nước sao. Được thôi.»
Quay người, Legna phun ra một ngọn lửa. Thân hình khổng lồ bọc trong vảy cá quằn quại trong không trung. Vì là ma vật sống dưới nước, nên có lẽ nó yếu với lửa. Nếu vậy thì việc hạ gục nó sẽ dễ dàng, đúng lúc cậu nghĩ vậy. Bất chợt, ngọn lửa của Legna ngừng lại.
«Khốn kiếp! Dám phong ấn ngọn lửa của ta!»
Trái với lời nói, có lẽ Legna đã bối rối, nên cử động của nó trở nên chậm chạp. Kẻ thù không phải là kẻ ngu ngốc để bỏ qua điều đó. Mặt nước biến thành những gai băng và lao lên. Legna vội vàng quay người, nhưng đôi cánh vẫn bị va chạm.
«Ở đó! Những pháp sư đó đang niệm chú!»
Một luồng sáng đỏ bao quanh các pháp sư. Một vòng tròn ma thuật. Có vẻ như họ đã phong ấn ngọn lửa của Legna.
«Khôn vặt!»
Legna dùng móng vuốt tấn công các pháp sư. Nhưng họ đã né được một cách dễ dàng. Khác với những người lính được trang bị vũ khí, họ di chuyển rất nhẹ nhàng.
«Chỉ còn cách dùng kiếm hạ gục trực tiếp…»
«Không. Họ để tôi lo!»
Nói xong, Manah nhảy xuống từ lưng Legna.
«Dừng lại, Manah! Nguy hiểm!»
Không kịp ngăn lại. Manah, người đã hạ cánh trước mặt các pháp sư, vung cây trượng hai, ba lần. Một cột lửa khổng lồ bùng lên. Vòng tròn ma thuật biến mất trong nháy mắt. Tất cả các pháp sư đều bị lửa bao vây. Nhưng có lẽ vì đã dùng hết sức lực trong một lần, Manah cũng gục ngã tại chỗ.
«Nhóc con, một đòn nữa là kết thúc.»
Phải hạ gục Kelpie càng sớm càng tốt, nếu không Manah sẽ gặp nguy hiểm. Có lẽ Legna đã hiểu được sự lo lắng của Nowe.
«Truyền sức mạnh của ngươi cho ta.»
«Sức mạnh?»
«Sức mạnh ma quỷ của con người. Không cần phải suy nghĩ sâu xa. Chỉ cần tập trung ý thức vào trán. Phần còn lại ta sẽ lo.»
Cậu hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Nowe vẫn làm theo lời nó và tập trung ý thức. Đồng thời, cậu cảm thấy có thứ gì đó bị kéo ra từ bên trong mình. Có thứ gì đó bị hút ra từ trung tâm trán, và trước mắt cậu chỉ còn một màu trắng xóa.
Ngạc nhiên mở to mắt, cậu thấy một biển lửa. Một ngọn lửa hình bán cầu lan rộng và nuốt chửng Kelpie. Một tiếng hét vừa như tiếng la hét vừa như tiếng gầm rú làm rung chuyển cả khu vực. Thân hình khổng lồ cháy đen rơi xuống và biến thành một cột nước lớn.
«Legna, vừa rồi là… cái gì vậy?»
«Đó là bằng chứng cho thấy một Kỵ sĩ Rồng không chỉ để làm cảnh.»
Nói với giọng pha lẫn tiếng cười, Legna bắt đầu hạ xuống. Nowe nhảy xuống từ lưng nó và chạy đến bên Manah. Khi cậu đỡ cô dậy, Manah hé mắt. *Tốt quá rồi*, Nowe thở phào nhẹ nhõm.
«Nowe… chìa khóa của Thần Thủy…»
Lắc đầu và đứng dậy, Manah hỏi.
«Kelpie đã bị hạ gục. Người bảo vệ có lẽ cũng vậy.»
Không cần phải xác nhận. Trước cánh cửa dẫn đến thánh đàn, Hanchi đang nằm bất động. Vẫn còn thở, cô đang cố gắng hết sức để đưa tay về phía cánh cửa.
«Không… Chết… không muốn…»
Tiếng la hét yếu ớt ngắt quãng, và bàn tay gân guốc buông thõng xuống. Cơ thể của Hanchi co giật hai, ba lần rồi bất động. Giống như những gì cậu đã thấy ở khu vực trực thuộc Khí Viêm, Hanchi được bao bọc trong một luồng sáng xanh nhạt và biến mất.
Không ai bảo ai, họ cùng đi về phía thánh đàn. Cậu không thể không xác nhận xem chìa khóa có thực sự bị phá hủy hay không.
Khi vào trong thánh đàn, cậu cảm thấy một sự rung động nhẹ. Không biết là do chìa khóa bị phá hủy hay là do kết giới mà Hanchi đã nói đã biến mất. Nhưng dù sao đi nữa, Thánh bình chắc chắn đã bị phá hủy. Trên bề mặt của Thánh bình, có vô số vết nứt.
«Giờ thì nước sẽ trở lại sông…»
Đúng lúc Nowe thở phào nhẹ nhõm.
«Hai người, đã làm gì thế này!»
Một giọng nói vô cùng hoảng loạn, nhưng quen thuộc vang lên. Là Eris. Có lẽ cô đã chạy suốt quãng đường đến đây, Eris đang thở hổn hển.
«Hai người có biết mình đã làm gì không?»
«Eris…»
«Cậu chỉ đang bị cô ta lợi dụng thôi! Manah… hay gì đó. Đừng có mà dụ dỗ Nowe!»
«Dụ dỗ? Cô xem thường cậu ấy quá đấy.»
«Cô nói gì!? Con cáo già này!»
Má Eris đỏ bừng. Nắm tay cô run lên.
«Dừng lại đi. Tôi không bị cô ấy xúi giục.»
Cậu không nghĩ rằng Eris sẽ nghe lời cậu. Chỉ là, cậu vẫn chưa nói lời từ biệt với Eris. Cậu đã bỏ trốn mà không nói một lời xin lỗi.
«Tôi sẽ không trở lại Hiệp sĩ đoàn Phong ấn nữa. Xin lỗi vì đã không giữ lời hứa.»
*Đi thôi*, cậu thúc giục Manah và quay gót.
«Nowe, tại sao…»
«Tạm biệt, Eris.»
Cậu không biết Eris đã có vẻ mặt như thế nào. Chỉ cảm thấy một ánh mắt đau đớn như dao đâm vào lưng. Cứ như vậy, sợi dây cuối cùng nối liền cậu và Hiệp sĩ đoàn Phong ấn đã bị cắt đứt, Nowe nghĩ.


0 Bình luận