Tôi cứ nghĩ đến khách sạn là có thể nghỉ ngơi chút đỉnh, nhưng hy vọng của tôi nhanh chóng tan thành mây khói.
Chúng tôi về phòng, nhưng còn chưa kịp dỡ hành lý, đã đến giờ ăn tối. Một tiếng sau đó, chúng tôi phải đi tắm, mỗi lớp đều có lịch trình riêng. Chúng tôi chỉ có ba mươi phút, kể cả thời gian thay đồ. Mọi thứ sẽ rất vội vàng, hầu như không có thời gian để rửa sạch bụi bẩn cả ngày và thư giãn.
Sau đó, tất cả những gì chúng tôi phải làm là chuẩn bị đi ngủ. Tôi nằm ở vị trí cạnh cửa sổ, thả mình xuống, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trút đi gánh nặng trong lòng.
Tôi ở chung phòng đôi với Satou, nhưng cô ấy đang đi họp nhóm trưởng. Cô ấy là lớp trưởng kiêm trưởng nhóm của chúng tôi, nên lúc nào cũng bận rộn. Tôi rất nể trọng cô ấy.
Có người từng hỏi tại sao cô ấy lại tình nguyện nhận vai trò này. Cô ấy chỉ đơn giản nói rằng nó sẽ đẹp trong hồ sơ đại học, nhưng tôi khá chắc chắn rằng còn có lý do sâu xa hơn.
Tôi có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích lác đác ngoài hành lang và tiếng chân chạy lạch bạch tới lui. Chắc là họ đang chạy đi chơi ở phòng bạn bè. Mà không chỉ phòng con gái thôi đâu—một số còn đến thăm phòng con trai. Các giáo viên đang căng mắt theo dõi, nếu bị bắt được thì họ sẽ gặp rắc rối lớn. Nhưng chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi.
Một mình trong phòng, tôi nằm sấp xuống và xem ảnh trên điện thoại. Tôi lướt qua album, khua chân qua lại.
“…Hì hì.”
Bỗng nhiên, màn hình điện thoại hiện lên hình Yoshii, miệng há rộng giả vờ ăn một trong hàng ngàn cánh cổng torii, và tôi bật cười khúc khích.
Mỗi khi nhìn thấy hình ảnh ngớ ngẩn đó, tôi không thể nhịn được cười. Hành động của Yoshii thật sự ngốc nghếch, nhưng… Sanada cũng cười phá lên như tôi vậy. Chúng tôi đã có một ngày thật vui, và thành thật mà nói, chúng tôi rất mừng vì đã tham gia.
Có lẽ tôi nên tích cực hơn một chút với chuyến đi thực tế này trước kỳ nghỉ hè. Ngay cả một chút thay đổi trong thái độ cũng có thể tạo nên sự khác biệt lớn. Có lẽ khi đó những ký ức ấy sẽ tươi sáng và vui vẻ – điều gì đó để hoài niệm về sau này. Đã quá muộn để quay ngược thời gian, nhưng điều đó càng khiến tôi suy nghĩ nhiều hơn.
Khi tiếng cười lắng xuống, tôi lẩm bẩm: “Mong chờ ngày mai quá.”
Lời nói quá khẽ, không tạo ra tiếng vọng. Chúng rơi xuống và biến mất dưới gầm giường. Cổ họng tôi thấy khô, nên tôi lật người.
Lúc đó là 8:40 tối. Điện thoại trong tay tôi hiển thị giờ, vậy tại sao tôi lại kiểm tra đồng hồ cạnh giường? Có phải chỉ vì nhìn thấy màn hình kỹ thuật số gắn trên tường nhắc nhở tôi rằng mình đang trong một chuyến đi thực tế?
Tôi nhổm dậy và với lấy chiếc áo nỉ màu xám than. Hơi ấm từ máy sưởi chắc hẳn đã thổi bay đôi dép dùng một lần của tôi, nhưng tôi đã tìm thấy chúng, nhét điện thoại vào túi, lấy thẻ khóa và ví, rồi đi ra cửa.
Tôi xoay nắm cửa lạnh ngắt, sau đó lắng nghe tiếng khóa tự động khớp vào trước khi đi xuống hành lang. Cuốn sổ tay chuyến đi có bản đồ khách sạn, nên tôi biết máy bán hàng tự động ở đâu: ngay ngoài cửa cạnh cửa hàng quà tặng ở tầng một.
Thang máy bị kẹt ở tầng mười, nên tôi đi cầu thang gần đó. Đôi dép đế mỏng của tôi đập lạch bạch theo mỗi bước chân. Đó là một âm thanh trẻ con, và tôi không thích nó chút nào.
Khi tôi đến tầng một, tôi không thấy học sinh nào khác—chỉ có một gia đình có trẻ con. Đây là một khách sạn lớn, và chúng tôi không phải là những người duy nhất ở đây.
Tôi băng qua sảnh và đi ra hai cánh cửa đôi vào một khu vực nhỏ, tối tăm, chủ yếu được chiếu sáng bởi ánh đèn nhấp nháy từ các máy bán hàng tự động.
Chúng được đặt sát tường, và không có ai khác xung quanh, chỉ có một chiếc ghế gỗ trống cạnh cục nóng điều hòa; mùi thuốc lá vẫn còn vương vấn trong không khí.
Tôi nên mua gì đây? Nước? Trà? Họ có đồ uống vị trái cây, nhưng những thứ đó chỉ làm tôi khát hơn.
Trong lúc tôi đang phân vân, tôi cảm thấy một làn gió. Tôi nhìn về phía đó và thấy cánh cửa lại mở ra.
“Aikawa, có chút thời gian không?”
Ba cậu con trai đứng đó, tất cả đều từ các lớp khác. Tôi không nhận ra họ, nhưng tôi chưa bao giờ giỏi nhớ mặt người.
Tôi đã hối hận vì rời khỏi phòng. Quá muộn rồi, tôi tự nhủ.
“…Được thôi.”
Nụ cười của người nói rộng hơn, và hai người kia vỗ vai anh ta khích lệ và thì thầm, “Cố lên!” Sau đó họ quay lại khu vực cửa hàng quà tặng. Giống như một vở kịch nhỏ được dựng lên chỉ để làm tôi khó chịu.
Cậu con trai còn lại ngồi xuống mép ghế. Anh ta nhìn về phía tôi, và tôi biết anh ta muốn tôi ngồi cùng, nhưng tôi không nhúc nhích. Chân tôi như bị đóng chặt xuống sàn.
Làn gió lạnh Kyoto lướt qua chúng tôi, như muốn nhấn mạnh khoảng cách giữa tôi và cậu con trai này. Tinh thần tôi càng sa sút.
Một lời đề nghị nói chuyện trong chuyến đi học chỉ có thể có một ý nghĩa duy nhất.
Hai ngày nữa, chúng tôi sẽ có thời gian rảnh, và mọi người muốn có một người yêu để khám phá Kyoto cùng. Họ muốn tạo ra vài kỷ niệm và khoe khoang với bạn bè. Tôi biết rõ có bao nhiêu học sinh thích những chuyện nhảm nhí đó.
“Vậy thì sao?” Tôi nói, hy vọng mình đã sai.
Cậu con trai dịch chuyển người một cách khó chịu, nhưng trước lời thúc giục của tôi, anh ta dường như đã quyết định. Anh ta nắm chặt tay và nói, “Anh yêu em. Em có muốn hẹn hò với anh không?”
…Đúng vậy, tôi đã nghĩ thế mà.
Đến khi chúng tôi đi đến kết luận đã đoán trước này, những dấu vết cuối cùng của tâm trạng vui vẻ chiều hôm đó đã biến mất, như cát chảy qua kẽ tay.
Tôi muốn đưa tay ra và nhặt lại những hạt cát đó, bất chấp ai nhìn thấy. Nếu tôi hành động đủ nhanh, có lẽ tôi sẽ kịp. Hay đã quá muộn rồi?
Tôi có thể nghe thấy tiếng động cơ ô tô từ xa. Bị bỏ lại trong bóng tối, tôi phải trả lời ánh mắt đang dò xét mình.
“Tôi không có hứng thú hẹn hò với ai cả.” Giọng tôi nghe như một tiếng thở dài.
Tôi đã đưa ra câu trả lời tương tự từ hồi cấp hai. Chuyện con trai ngỏ lời với tôi khá phổ biến. Lúc đầu, tôi đã cố gắng xin lỗi, nhưng phải mất rất nhiều năng lượng để nói những điều tôi không có ý.
Tôi không hề cảm thấy có lỗi chút nào. Tôi thấy khó chịu. Tôi ghét từng giây phút này. Nhưng tôi biết rằng thành thật về điều đó sẽ biến tôi thành một kẻ xấu. Có lẽ họ cũng sẽ biến tôi thành kẻ xấu khi chuyện này kết thúc.
Cậu con trai sững sờ một lúc, nhưng anh ta không dễ dàng bỏ cuộc.
“Nghĩa là… em yêu người khác sao?”
“Không.”
“Vậy thì tại sao không? Cứ thử xem sao. Có gì to tát đâu.”
Tôi nên nói gì với điều đó đây?
“Chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không? Thật lãng phí thời gian,” tôi nói, quay sự chú ý trở lại máy bán hàng tự động.
Ngay cả khi tôi không quen cậu con trai này, tôi cũng không muốn thấy vẻ mặt sốc của anh ta hay thấy anh ta đỏ bừng vì giận dữ hay xấu hổ. Bất cứ điều gì tôi thấy cũng sẽ được chia sẻ với cái tôi khác của mình.
Cánh cửa mở ra, và những thiên thần hộ mệnh của anh ta xuất hiện. Chắc họ đã cảm nhận được bầu không khí thù địch và chạy đến.
Tôi nghe thấy họ thì thầm. Tôi chỉ nghe được những đoạn rời rạc. Cậu con trai đã ngỏ lời với tôi quay người bỏ đi, cố ý dậm gót chân thật mạnh xuống sàn. Bạn bè anh ta không chạy theo. Đó là sự khác biệt giữa con trai và con gái.
Một trong những người bạn nói, “Thôi nào, Aikawa…”
Tóc gáy tôi dựng đứng ngay lập tức.
Tôi đã từng gặp cậu con trai bên phải trước đây. Tôi không nhớ tên riêng của anh ta, nhưng chúng tôi đã học cùng trường tiểu học và cấp hai. Trong lòng, tôi bịt tai lại. Tôi không muốn nghe điều này. Cứ quay lưng và bỏ đi. Đó là cách tôi tự bảo vệ mình trong quá khứ.
Nhưng một phần khác của tôi nghĩ rằng tôi phải nghe anh ta nói, rằng đây là lý do tôi đến đây.
Tôi tham gia chuyến đi này vì tôi đã ngừng chạy trốn.
Tôi muốn chạy trốn – nhưng tôi đứng vững.
Tôi bị chia thành hai phần, mỗi phần cố gắng di chuyển theo hướng ngược lại, xé toạc cơ thể tôi làm đôi và máu đỏ bắn tung tóe khắp nơi.
Người đầy máu, tôi lặng lẽ nhìn đôi môi cách đó hai mét bắt đầu mấp máy.
…Cánh cửa mở ra.
Satou bước ra với vài đồng xu trong tay. Cô ấy thấy tôi ngồi gục trên ghế và vẫy tay.
“Chào Aikawa! Tớ đang tự hỏi cậu ở đâu.”
Tôi không trả lời. Satou không bận tâm đến điều đó và đi kiểm tra các mặt hàng của máy bán hàng tự động.
“Cậu ở đây để mua gì à?” cô ấy hỏi. “Tớ vừa ra khỏi cuộc họp nhóm trưởng.”
Cô ấy nhún vai như thể đã kiệt sức. Nhưng dáng vẻ của cô ấy lại quá lạc quan để điều đó là sự thật.
Đã vài phút hay nửa tiếng rồi nhỉ? Tôi đã bị đóng băng trong thời gian, và Satou cuối cùng đã giúp tôi thoát ra. Có lẽ đó là lý do tại sao tôi nói sự thật với cô ấy. Hoặc có lẽ tôi chỉ không đủ sức để che giấu nó.
“Có người ngỏ lời với tớ.”
Satou huýt sáo. “Sunao Aikawa, hoa khôi của trường.”
Cười khúc khích, cô ấy thả đồng xu vào máy. Leng keng leng keng, cạch. Một lon nhỏ bắn ra, và cô ấy lấy nó. Sau đó cô ấy ngồi xuống ghế, để lại một khoảng trống giữa chúng tôi.
Cô ấy chọn súp ngô. Máy bán hàng tự động cũng bán trà xanh và latte trà xanh – nên lựa chọn này giống như một sự bác bỏ toàn bộ phong cách thẩm mỹ của Kyoto.
Satou kéo nắp lon và dùng ngón tay ấn lõm một bên lon dưới miệng. Cô ấy nhận thấy vẻ mặt bối rối của tôi và tỏ ra ngượng ngùng.
“Họ nói trên TV rằng nếu làm vậy, cậu có thể lấy hết bắp ra. Tớ vừa nhớ ra, nên tớ nghĩ sẽ thử xem sao.”
Sau khi thổi nguội, Satou nhấp vài ngụm súp ngô.
“Đừng trả lời nếu cậu không muốn,” cô ấy nói.
“……”
Tôi chuẩn bị tinh thần. Tôi chắc chắn cô ấy sẽ hỏi ai đã tỏ tình.
“Họ có nói gì khác với cậu không?”
Nhưng tôi đã sai. Một câu hỏi rất khác thoát ra từ làn hơi bốc lên từ súp của cô ấy.
Tôi không cần phải trả lời. Nhưng tôi cảm thấy một làn sóng nóng bốc lên gáy, như thể tôi đã ngâm mình trong bồn tắm quá lâu.
Tôi muốn trả lời. Tôi muốn nói với cô ấy – nói với ai đó. Tôi muốn chia sẻ.
Cái nóng không thể ngăn cản lan tỏa khắp người tôi. Tôi cúi đầu và ấn lòng bàn tay vào đùi, móng tay trái cắm vào mu bàn tay phải.
Nó đau, nhưng nỗi đau không có thật. Hy vọng giọng mình không run, tôi hé miệng vừa đủ để nói.
Làm ơn. Tôi không quan tâm là ai, nhưng làm ơn, ai đó hãy lắng nghe.
“Anh ta nói tôi không có một chút lòng tốt nào trong người. Không phải cậu con trai đã ngỏ lời với tôi—mà là một trong những người bạn của anh ta.”
“Chết tiệt.”
Satou lè lưỡi, cả khuôn mặt nhăn lại như vừa cắn phải thứ gì đó hôi thối. Lưỡi cô ấy vàng ố vì súp.
“Thật thảm hại. Sao cậu phải tử tế với một người lạ mặt chứ? Và ai lại mang cả một đám bạn đi để ngỏ lời với một cô gái? Anh ta có dẫn họ vào nhà vệ sinh luôn không?”
Satou tuôn ra một tràng châm chọc nhắm vào những cậu con trai vắng mặt. Lẽ ra tôi phải cảm thấy dễ chịu, nhưng tôi không thể đồng ý với cô ấy.
Tôi cắm móng tay sâu hơn vào da mình. Đó không phải là tất cả.
“Anh ta nói tôi từng tốt bụng hơn.”
“Hả? Khi nào vậy?”
Chúng tôi đã học cùng trường tiểu học và cấp hai. Tôi không chắc mình đã truyền đạt điều đó. Và trước khi Satou kịp nói thêm, một loạt tiếng động khác thoát ra từ cổ họng tôi.
“Tôi chỉ… Tại sao tôi lại… tệ hại trong mọi chuyện?”
Tự hạ thấp mình như vậy thật đau đớn. Nói ra thành lời càng nhấn mạnh sự thật của nó. Những lời đó như một vết sẹo trên ngực tôi, một dấu ấn mà tôi sẽ không bao giờ thoát khỏi.
Đó là lý do tại sao tôi cố gắng hết sức không nói ra mọi thứ. Tôi giữ mọi thứ bị kìm nén, giấu kín nơi không ai có thể nhìn thấy. Nếu không, tôi thậm chí không thể đứng vững.
“Aikawa, không đáng để lo lắng đâu.” Satou cười. Cô ấy đang cố tình làm vậy, cố gắng xua đi lời nguyền mà tôi vừa thốt ra.
Nhưng tôi lắc đầu. “Tôi dường như không thể tử tế với bất kỳ ai!”
Chưa kịp nhận ra, tôi đã hét lên, cúi gập người về phía trước, đè nén lồng ngực. Đầu tôi đau nhức, mắt tôi nóng ran, và giọng tôi the thé, làm tổn thương màng nhĩ của bất cứ ai nghe thấy. Móng tay tôi cào rách da, và những tiếng thở hổn hển thoát ra từ hàm răng nghiến chặt của tôi.
Tôi không bị thương, vậy tại sao tôi lại đau đớn đến vậy?
“Tôi—tôi muốn tử tế! Tôi muốn trở thành một người tốt bụng, chu đáo! Giống như cô ấy! Tôi muốn được như cô ấy!”
“’Giống như cô ấy’…?”
Tôi biết mình trông và nghe như một mớ hỗn độn, nhưng những lời nói cứ tuôn ra không ngừng. Tôi đã kìm nén quá lâu, và giờ thì tất cả đang tuôn trào. Tôi run rẩy. Những bức tường tôi đã dựng lên quanh mình, những lớp phòng thủ của tôi, đã đạt đến giới hạn và đang sụp đổ.
Tôi có thể thấy mình đang ôm chặt đầu gối—trông tôi thật yếu ớt. Đó là con người thật của tôi, người mà tôi không muốn ai nhìn thấy.
“Nó… luôn làm tôi đau, vậy tại sao… tôi lại lạnh lùng với mọi người đến vậy? Tôi không cố ý. Những lời nói cứ… bay ra khỏi miệng tôi, và tôi không thể ngăn chúng lại. Tôi thật tệ trong mọi chuyện!”
Tôi luôn sai.
Tôi sai về mọi thứ, mọi lúc.
Tôi biết mình tệ hại đến mức nào, nhưng tôi không thể làm gì để sửa chữa nó.
…Ồ.
Khi nào tôi mới nhận ra mình luôn cô đơn, bất kể tôi ở với ai?
Nó bắt đầu từ khuôn mặt của tôi.
Từ khi tôi có ký ức, tôi đã biết rằng ngoại hình của mình thu hút sự chú ý của mọi người. Người đi đường chỉ trỏ tôi và nói tôi dễ thương. Người lạ tiến đến gần và cố chụp ảnh tôi. Tôi bị đối xử như một con vật trong lồng kính; không cần xin phép để chụp ảnh tôi.
Tôi sinh ra với mái tóc nâu nhạt—và tôi không ghét điều đó. Cha mẹ đã ban cho tôi đôi mắt to nhạt màu, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi chân dài—và tôi không thể nào oán giận họ được. Tôi muốn trân trọng những gì mình có.
Khi không thích điều gì, tôi nói ra.
Khi cảm thấy có gì đó không đúng, tôi nổi giận.
Tôi nghĩ đó là lựa chọn đúng đắn, nhưng rồi không biết từ khi nào, mọi người bắt đầu ngập ngừng gợi ý điều ngược lại hoặc thì thầm sau lưng tôi.
*Con bé đó lại tệ rồi. Nó đáng sợ thật. Sao nó lại khắc nghiệt thế nhỉ?* Một người rồi lại một người khác, dùng những từ ngữ và cách diễn đạt khác nhau, nhưng tất cả đều đồng ý rằng tôi lạnh lùng và xấu tính, đẩy tôi vào góc tường sâu hơn nữa.
Cậu nhóc đó cũng đã làm điều tương tự. Theo lời cậu ta, tôi không chỉ xấu tính—mà còn không hề có một chút lòng tốt nào trong người.
Tôi không có tình người. Không có khả năng thấu hiểu. Không mảy may quan tâm đến cảm xúc của người khác. Tất cả những điều đó đều thiếu vắng. Không tồn tại. Hư hỏng.
Và đó là lý do tại sao tôi không thể chịu đựng được một người chẳng biết gì về tôi lại hành động như thể họ yêu tôi. Nhất là khi ngay cả bản thân tôi còn không yêu nổi chính mình.
“Tôi biết tại sao mình lại như thế này… Là vì tôi không có thật.”
Làn sóng cảm xúc lắng xuống, chỉ còn lại sự trống rỗng. Tôi kiệt sức, nhưng bên trong đầu tôi lại nóng ran như thể đang sôi lên. Tôi thì thầm những lời đó, nhưng nó bật ra nghe giống một tiếng rên hơn, như thể tôi đang chịu đựng một cơn đau nửa đầu.
“Ý cậu là gì khi nói cậu ‘không có thật’?” Satou hỏi thẳng.
Một tay ôm đầu, tôi nhìn cô ấy dò xét.
Tóc tôi bù xù, che khuất gần hết tầm nhìn. Nhưng tôi vẫn thấy Satou, một tay đặt trên ghế, nghiêng người và chăm chú nhìn tôi. Cô ấy lắng nghe mọi lời tôi nói một cách nghiêm túc đến mức tôi suýt mỉm cười.
Tôi có thể kể cho cô ấy nghe, nhưng cô ấy sẽ chẳng bao giờ hiểu được. Cô ấy sẽ nghĩ tôi bị điên. Có lẽ cô ấy sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi nữa.
Nhưng tôi đã không còn bận tâm. Đã quá muộn rồi. Chẳng còn gì quan trọng nữa. Vì vậy, tôi cứ kể cho cô ấy nghe thôi.
“…Tôi có thể tạo ra một bản sao chính xác của chính mình. Một bản sao y hệt.”
Tôi vén tóc ra sau và ngước lên. Tôi hầu như không thể nhìn thấy mặt trăng hay các vì sao trên bầu trời Kyoto. Dường như có một tấm màn đen kéo ngang qua tất cả, giam hãm thiên đường phía sau một lớp bóng tối vô định.
“Nó bắt đầu với một vấn đề nhỏ. Tôi cãi nhau với một người bạn nhỏ hơn, không thể xin lỗi—và trước khi kịp nhận ra, cô ấy đã ở đó. Một cô gái có khuôn mặt giống hệt tôi.”
Tôi nhớ tim mình đã đập thình thịch như thế nào.
Không ai khác có thể tạo ra bản sao của chính mình. Phải chăng tôi đặc biệt đến vậy? Tôi cảm thấy mình như một nhân vật trong truyện. Có lẽ trong huyết quản tôi có dòng máu phù thủy. Thật là phấn khích.
“Nếu tôi kêu gọi giúp đỡ, cô ấy sẽ xuất hiện từ hư không. Cô ấy giống như người bạn bí mật của tôi. Chúng tôi chơi đùa rất nhiều mà cha mẹ tôi không hề hay biết. Chúng tôi chia nhau đồ ăn vặt. Khi chơi oẳn tù tì, chuỗi hòa cao nhất của chúng tôi chỉ là mười hai lần. Nhưng cả hai chúng tôi đều có thói quen bắt đầu bằng bao… Đôi khi tôi gửi cô ấy đến trường thay mình, lừa bạn bè cùng lớp để cho vui. Chúng tôi làm những việc đó rất nhiều.”
Satou không phản ứng. Cô ấy có bị sốc bởi câu chuyện hoang đường của tôi không? Tôi không quan tâm và tiếp tục.
“Khi tôi còn nhỏ, mọi người đều gọi tôi là Nao-chan. Gia đình, Ricchan, những người bạn khác của tôi. Vì vậy, tôi cũng gọi bản sao của mình là ‘Nao’.”
“Ricchan… là học sinh năm nhất câu lạc bộ Văn học, phải không? Người đóng vai Abe ấy à?”
Satou tự trả lời câu hỏi của mình. Ít nhất thì cô ấy cũng đang lắng nghe.
Ritsuko Hironaka trở thành Ricchan. Sunao Aikawa trở thành Nao-chan.
Khi còn nhỏ, tất cả chúng tôi đều rút ngắn tên bạn bè mình. Biệt danh là một quy tắc bất di bất dịch, là bằng chứng của tình bạn. Gia đình cô ấy chỉ gọi cô ấy là Ritsuko—tôi là người đầu tiên gọi cô ấy là Ricchan.
Cô ấy là một đứa trẻ vui vẻ với một trái tim vàng. Không thích học hành lắm, nhưng tò mò và nhiệt tình với những điều cô ấy quan tâm. Cô ấy biết rất nhiều thứ.
Tôi rất quan tâm đến cô ấy.
“Nhưng một ngày nọ, tôi nhận ra rằng Ricchan đã bắt đầu gọi tôi là ‘Sunao-chan’.”
Lúc đầu tôi không nhận ra.
Nó lướt qua tôi—nhưng theo thời gian, nó cuốn tôi đi trong một làn sóng hoảng loạn và sợ hãi. Lúc đầu tôi không tin. Tôi nghĩ mình chắc chắn đã tưởng tượng ra mọi chuyện. Tôi chống lại sự thật, nhưng ngày qua ngày, cô ấy vẫn gọi tôi bằng cái tên sai.
“Ricchan luôn là người nhạy bén. Tôi nghĩ cô ấy đã sớm nhận ra có hai chúng tôi. Cô ấy bắt đầu phân biệt giữa chúng tôi, gọi tôi là ‘Sunao-chan’, và bản sao của tôi là ‘Nao-chan’.”
“Ồ.” Satou định nói thêm điều gì đó, rồi lại đổi ý. Với vẻ mặt vô cảm, tôi nói trước cô ấy.
“Buồn cười phải không? Trong mắt Ricchan, tôi mới là đồ giả mạo.”
Bản sao của tôi gần giống với Nao-chan ngày xưa hơn, vì vậy cô ấy được giữ lại cái tên đó. Người có vẻ khác biệt thì được một cái tên mới, “Sunao-chan.”
Khi tôi nhận ra điều đó, tôi chỉ muốn biến mất.
Tôi không trách Ricchan, và tôi vẫn không thể giận cô ấy. Nhưng nó đau lắm. Nó làm tôi tổn thương sâu sắc. Một mình trên giường, tôi đã khóc đi khóc lại vì điều đó.
Tại sao? Tôi đã làm gì sai? Tại sao Ricchan lại nghĩ tôi là kẻ mạo danh?
“Cậu không nói với bản sao của mình à?” Satou hỏi.
“Tôi đã thử. Tôi nói cô ấy không thể là Nao, bảo cô ấy trả lại—nhưng chẳng ích gì.”
Cô ấy thậm chí còn không hiểu tôi đang nói gì. Cô ấy sinh ra với tất cả những gì tôi có và không hề ý thức được việc đã lấy đi bất cứ thứ gì của tôi.
Và bản sao của tôi không chia sẻ cảm xúc của tôi. Theo lời cô ấy nói, những trải nghiệm của tôi giống như một bộ phim đối với cô ấy. Cô ấy chỉ đơn thuần ngồi trong khán giả, xem mà thôi.
Nhân vật chính cảm thấy thế nào? Họ suýt nói gì? Trừ khi được thể hiện rõ ràng, khán giả có quyền tự do đưa ra những diễn giải của riêng mình.
Nao chia sẻ ký ức của tôi, nhưng những điều đã để lại vết sẹo trong trái tim tôi lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác đối với cô ấy. Tôi đã phải lấy hết can đảm để nói rằng cô ấy không thể có tên của tôi—nhưng điều đó chỉ khiến tôi nghe như một người xấu tính.
Tôi bắt đầu rút vào vỏ bọc, nói ngày càng ít đi. Ở trường cấp hai, tôi bắt đầu gặp khó khăn trong việc theo kịp các lớp học. Tôi có kinh nguyệt lần đầu tiên vào lớp sáu và không thể xoay sở được—hay bất cứ điều gì khác.
Đó là lúc Nao đề nghị giúp tôi học. Tôi từ chối và bảo cô ấy đi thi hộ tôi thì hơn.
Đúng như tôi dự đoán, cô ấy đã hoàn thành vai trò của Sunao Aikawa một cách hoàn hảo. Một phần trong tôi đã hy vọng sẽ có những xích mích và xung đột, nhưng cô ấy lại khiến việc học ở trường nghe như một giấc mơ có thật.
Mùa hè năm đó, Ricchan chuyển đi. Công việc của cha mẹ cô ấy đưa họ đến nơi khác. Tôi nhớ cô ấy—nhưng một phần trong tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Đó là một bước ngoặt.
Tôi quyết định giữ khoảng cách với Nao. Nếu không, tôi sẽ đánh mất chính mình. Nếu tôi không thể tách Nao khỏi Sunao Aikawa, thì tôi phải cố ý khác biệt với cô ấy.
Tôi bắt đầu bằng việc ghét học và thể thao. Tôi quyết định mình thích Pretz hơn Pocky.
Nó không chỉ là những sở thích đơn thuần—tôi thậm chí còn thay đổi thái độ ở trường. Tôi bắt đầu giao du với những cô gái nổi bật trong lớp, đi vệ sinh cùng họ, và dành thời gian với họ sau giờ học.
Tôi chỉ là một trong số đám đông đó—và điều đó khiến mọi thứ dễ dàng hơn. Nó khiến tôi xa cách với những người tôi lớn lên cùng… và khiến tôi không còn một người bạn nào để có thể tâm sự.
Bao quanh bởi những mối quan hệ hời hợt, tôi cố gắng thay đổi bản thân, thay đổi mọi thứ tôi có thể nghĩ ra. Nhưng càng làm thế, tôi càng đánh mất những gì mình thực sự thích.
Tôi là người như thế nào?
Khi tôi nhìn vào gương, tất cả những gì tôi thấy là một cái vỏ rỗng tuếch của Sunao Aikawa ngày xưa.
“Được rồi,” Satou nói. “Chắc là tôi đã hiểu sai về cậu.”
Món súp của cô ấy chắc hẳn đã nguội ngắt, nhưng cô ấy vẫn giữ nó trong hai tay. Điều đó chứng tỏ cô ấy đã tập trung vào câu chuyện của tôi đến mức nào.
“Tôi đã nhận ra điều đó, cậu biết mà. Tôi không chắc chắn cho đến lễ hội.”
Điều này không có gì đáng ngạc nhiên.
“Tôi đã quan sát cậu rất kỹ,” cô ấy nói, “và nghĩ rằng cậu chỉ tệ trong việc che giấu nó thôi. Nhưng tôi đã nhầm ở chỗ đó. Cậu chưa bao giờ có ý định che giấu nó.”
“Đúng vậy, tôi thấy chẳng có lý do gì để che giấu.”
Một khi Ricchan đã nhận ra, tôi không còn quan tâm ai khác biết nữa. Tôi bảo Nao đừng để bị phát hiện, nhưng chỉ vì đối xử tệ với cô ấy khiến tôi cảm thấy tốt hơn.
Đó là điều duy nhất có tác dụng.
“Vậy, Aikawa, cậu chưa bao giờ cố gắng loại bỏ bản sao của mình sao?”
“Tôi đã thử. Vô số lần.”
Đó là giải pháp hiển nhiên. Nếu tôi không gọi Nao, thì cô ấy sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Dù tôi có là đồ giả mạo đến đâu, tôi vẫn nắm quyền điều khiển.
Kỳ nghỉ hè là lần thử lâu nhất của tôi, nhưng đó không phải là lần đầu tiên.
“Tôi chỉ không thể. Tôi luôn gọi cô ấy quay lại. Ý tôi là… cô ấy mới là Sunao Aikawa thật. Cô ấy làm mọi thứ tốt hơn tôi.”
Dù tôi có cố gắng ngăn cản bản thân đến đâu, trước khi kịp nhận ra, tôi đã gọi vào khoảng không. Tôi sợ Nao, nhưng tôi không thể sống thiếu cô ấy.
Tôi mới chỉ sống mười sáu năm, nhưng dường như chẳng có hồi kết cho những khó khăn.
Tôi biết những cô gái trong nhóm tôi nghĩ tôi chỉ là một gương mặt xinh đẹp. Họ đã đưa tôi đến các buổi gặp gỡ, nói rằng chỉ có con gái thôi, và một giờ sau, họ mỉm cười với tôi và bảo tôi rời đi—chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra.
Một cô gái đã khóc và buộc tội tôi cướp người con trai cô ấy thích, mặc dù tôi chẳng biết cô ấy đang nói gì. Mọi người đều đứng về phía cô ấy, nói rằng tôi đã làm điều tương tự trước đây. Tôi thậm chí còn không biết cậu bé đó. Tôi có lẽ chưa bao giờ nói chuyện với cậu ta.
Những điều này khiến tôi tan nát. Tôi không thể vực dậy được. Tôi không thể chịu đựng được. Tôi không thể sống thiếu sự giúp đỡ của Nao.
Thật kỳ lạ khi phải thừa nhận điều đó, nhưng tôi khá chắc rằng tôi giống như một vị thần đối với Nao.
Cô ấy sẽ luôn nhìn thẳng vào tôi, lo lắng và căng thẳng, đôi mắt dao động. Toàn thân cô ấy sẽ bồn chồn, quyết tâm nắm bắt từng lời nói và cử chỉ của tôi. Cô ấy giống như một con chó được huấn luyện kỹ đang chờ lệnh chủ.
Một vị thần và một người phàm không thể hiểu nhau. Gánh nặng kỳ vọng của cô ấy đè nặng lên tôi, nhưng tôi đã cố gắng hết sức để sống đúng với những ảo tưởng của cô ấy, bám víu vào chúng một cách tuyệt vọng.
Tôi thường nhắm mắt lại hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi đảm bảo sẽ không bao giờ nói ra cảm xúc thật của mình. Nếu tôi có thể ngăn cô ấy nhìn thấy hoặc nghe thấy bất cứ điều gì quan trọng, tôi sẽ không phải chia sẻ nó với cô ấy. Tôi có thể ngăn cô ấy phát hiện ra bí mật của tôi. Bằng cách đó, cô ấy sẽ không bao giờ biết tôi không phải là một vị thần mà chỉ là một kẻ mạo danh.
Tôi bắt đầu ho. Tôi đã nói quá nhiều. Dù sao thì tôi cũng đã ra khỏi phòng vì khát nước. Sao tôi lại có thể khiến ai đó đau lòng và phơi bày những vết thương của chính mình như vậy chứ?
Cảm thấy ngớ ngẩn, tôi bắt đầu quay về phía máy bán hàng tự động. Nhưng đúng lúc đó, tôi cảm thấy một ánh nhìn mạnh mẽ và theo phản xạ quay phắt lại để đối mặt.
Đôi mắt của Satou đang xuyên thẳng vào tôi. Cô ấy quá mãnh liệt đến nỗi tôi sợ hãi. Đó là một ánh nhìn dữ dội.
Tôi dịch chuyển người một cách khó chịu. “Satou?”
Cô ấy thì thầm điều gì đó dưới hơi thở. Tôi không nghe rõ lắm, nhưng tôi cảm thấy cô ấy đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Rồi cô ấy gật đầu.
“Được rồi, tôi hiểu rồi, Aikawa. Ít nhất thì tôi cũng nghĩ vậy.”
Giọng nói của cô ấy như nước tưới lên cát khô trong tôi. Có lẽ Satou đã nhận ra điều gì đó mà ngay cả tôi cũng không thể. Tôi bắt đầu hy vọng một cách mong manh.
Tôi muốn biết ngay lập tức cô ấy đang nghĩ gì. Nhưng cô ấy đặt một tay lên cằm, ngừng lại một cách đầy kịch tính, rồi nhìn qua vai.
“Tôi đoán có thể an toàn khi cho rằng cậu ít nhiều giống Aikawa?”
Tôi chớp mắt. Cô ấy đang nhìn chằm chằm vào góc tòa nhà. Một bóng người cao lớn bước ra, giơ hai tay lên.
“Đó là cậu, Sanada?” tôi hỏi.
“…Xin lỗi. Tôi không cố ý nghe lén.” Cậu ta gãi má, trông có vẻ hối lỗi. Chắc hẳn cậu ta đã nghe gần hết mọi thứ. “Tôi ngạc nhiên là cậu đã phát hiện ra tôi, Satou.”
“Tôi ở câu lạc bộ Kendo,” cô ấy đáp. “Chúng tôi có thể cảm nhận được nguy hiểm đang đến.”
“Tôi không có ý làm hại cậu.”
“Ồ, khoan đã! Sanada, cậu cũng định rủ Aikawa đi chơi à?” cô ấy trêu chọc cậu ta một cách không thương tiếc, và cậu ta giơ cờ trắng đầu hàng.
“Không! Tôi chỉ khát nước và đi ra từ cửa bên kia thôi!”
Cậu ta giật cằm, nhưng trời quá tối để nhìn rõ. Tôi đã rời đi qua cửa cạnh cửa hàng quà tặng, vì vậy cậu ta hẳn đã dùng lối thoát khác.
“Cậu có muốn uống gì không, Aikawa?” cậu ta hỏi. “Tôi mời.”
“Ồ, tôi nữa!” Satou kêu lên, giơ tay. “Tôi thèm một chai Qoo vị nho trắng!”
“Tôi không mời cậu, nhưng được thôi.”
Sanada bỏ vài đồng xu vào máy và nhấn cùng một nút ba lần.
Cậu ta đưa cho tôi chai nhựa nhỏ đầu tiên.
“Đây.”
Tôi vẫn chưa nói gì.
“…Cảm ơn.”
Nó không đúng lắm, nhưng tôi vẫn cầm lấy đồ uống. Nó sẽ là lời xin lỗi vì đã nghe lén.
Sanada kéo cần gạt trên máy và thu lại tiền thừa. Mắt tôi dõi theo lưng cậu ta, tôi vặn nắp chai.
Tôi không nhận ra mình đã nóng nảy đến mức nào – cái lạnh ngọt ngào của thức uống trái cây thực sự đã giải tỏa cơn khát, và tôi uống hết nửa chai trong một hơi.
Sanada ngồi xuống cuối ghế, Satou ngồi giữa chúng tôi. Sau khi uống một ngụm, Satou bắt đầu nói.
“Vậy là cả hai cậu đều có thể tạo ra bản sao? Những bản sao y hệt của chính mình?” cô ấy hỏi, xác nhận lại.
Tôi gật đầu. Sanada do dự một chút nhưng cũng thừa nhận.
Đây là lần đầu tiên có người hỏi tôi thẳng thừng như vậy. Tôi chắc Sanada cũng thế.
Mọi người thường bận tâm đến vấn đề của bản thân hơn họ nghĩ. Tất cả những gì họ quan tâm là cuộc sống, điểm số, chuyện tình cảm và bạn bè của chính mình. Những người khác chỉ là một phần mở rộng trong cuộc sống hàng ngày của họ.
Nhưng Satou có một con mắt tinh tường, và cô ấy không bị bó buộc vào bất kỳ nhóm cụ thể nào. Cô ấy giỏi nhìn nhận bức tranh tổng thể về những người xung quanh. Đó có lẽ là lý do cô ấy nhận ra những điểm bất thường. Và, không như hầu hết mọi người, cô ấy thiếu cái lẽ thường tình là không nên nhắc đến những gì mình đã nhận ra.
“Được rồi, vậy là xong,” cô ấy nói. “Mấy cậu có phiền nếu tớ nói một chút không?”
Tôi lấy điện thoại ra khỏi túi. Chỉ một chạm ngón tay, màn hình sáng lên. Nó mờ, được đặt ở chế độ ban đêm. Lúc đó là 9:27 tối. Chúng tôi vẫn còn hai mươi phút nữa trước khi điểm danh tắt đèn.
Ghế đá lạnh lẽo, ngón tay và ngón chân tôi tê cóng. Nhưng tôi muốn nghe những gì cô ấy nói.
“Cứ tự nhiên.”
Sanada gật đầu, không phản đối.
“Cảm ơn,” Satou đáp. Rồi cô ấy thở ra một hơi dài.
Cô ấy ngả lưng vào ghế đá và thư giãn, duỗi thẳng đôi chân mặc quần áo thể thao ra phía trước. Cử chỉ đó giống như một nghi thức được thiết kế để xoa dịu thần kinh đang căng thẳng của cô ấy.
“Mấy cậu còn nhớ buổi họp sau lễ hội ở nhà thi đấu không? Khi Chủ tịch Moririn biến mất không dấu vết, tớ chợt nhớ ra một chuyện. Hồi cấp hai, đã từng có hai Satou tồn tại.”
Tôi há hốc mồm nhìn cô ấy. “…Ý cậu là…cậu cũng có một bản sao?”
Satou lắc đầu, vẻ mặt cam chịu. “Giờ thì không còn nữa.”
Tôi không hiểu ý cô ấy là gì. Không còn nữa? Nếu Nao biến mất, tôi luôn có thể gọi cô ấy quay lại. Thậm chí nó còn hiệu nghiệm khi cô ấy chết. Cô ấy sẽ lại xuất hiện như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mặc quần áo của tôi.
“Giả sử có một người bạn. Cứ gọi cô ấy là ‘A’. Và người bạn đó đang bị bắt nạt trong lớp.”
Rõ ràng Satou đang nói về chính mình. Tôi biết điều đó nhưng không nói gì. Cô ấy vẫn giữ giọng điệu tươi sáng, và tôi chỉ lắng nghe.
“Một nửa con người tớ muốn giúp A, và nửa còn lại không dám. Xông vào cứu bạn thì tuyệt vời thật đấy, nhưng nếu tớ cũng bị bắt nạt và cô lập thì sao? Tớ nghĩ đó là một nỗi sợ mà ai cũng có thể hiểu được.”
Trường học thường được ví như những xã hội thu nhỏ, giống như những quốc gia nhỏ. Chúng là một không gian độc đáo, nơi hình thành những mối quan hệ đặc biệt, giới hạn. Nếu bạn không hòa nhập vào một nhóm, bạn sẽ bị tẩy chay, trở thành kẻ ngoài cuộc. Và những gì xảy ra bên trong bức tường trường học thường chỉ ở lại đó.
“Tớ sợ điều đó xảy ra, nhưng tớ vẫn muốn ở bên A.”
Cô ấy giơ ngón trỏ trái và phải lên. Hai Satou, giống hệt nhau về mọi mặt, đang đối đầu.
“Nếu tớ cứ làm theo bản năng và giúp cô ấy… Nếu tớ gạt bỏ mọi lo lắng khác và hy sinh tất cả để cứu một người bạn… Nếu tớ có đủ sức mạnh đó…”
Hai Satou đối đầu nảy lửa, như thể máu bắn ra. Một người bên phải loạng choạng và ngã khỏi sân khấu, bỏ lại ngón trỏ trái. Chỉ còn một Kozue Satou duy nhất.
“Bản sao của tớ đã đứng lên bảo vệ A. Cô ấy hét lên: ‘Bắt nạt là sai!’ và đã khiến tất cả những kẻ bắt nạt phải suy nghĩ lại. Kozue Satou đó là một người hùng.” Satou mỉm cười. Cô ấy đã chất chứa rất nhiều sự mỉa mai trong từ “người hùng”. “Và khi hoàn thành nhiệm vụ, cô ấy biến mất. Kozue Satou còn lại không bị bắt nạt, nhưng đúng như cô ấy đã dự đoán, cô ấy trở thành kẻ ngoài cuộc. Không thể kết bạn thật sự, cô ấy cứ trôi dạt từ nhóm này sang nhóm khác, không bao giờ hoàn toàn thuộc về bất kỳ nhóm nào. Và thế là hết!”
Đó không phải là một kết thúc có hậu cho lắm, nhưng rõ ràng cô ấy đã nói xong.
“…Bản sao của cậu đi đâu rồi?” tôi hỏi.
Cô ấy chỉ đơn giản biến mất không lời nào ư? Giờ cô ấy ở đâu?
Satou nhún vai một cách khoa trương. Có lẽ cô ấy chỉ đơn thuần là run rẩy vì lạnh.
“Ai mà biết được,” cô ấy nói. “Tất cả những gì tớ biết là – dù tớ chờ đợi bao lâu, cô ấy cũng không bao giờ quay lại với tớ.”
Một bản sao không quay trở lại. Có điều gì đó không đúng. Tôi lắc đầu để sắp xếp lại suy nghĩ và cắn môi.
Chìa khóa cho câu chuyện của Satou nằm ở một nơi khác. Tôi không thể cứ ngồi yên và để nó trôi qua.
“Vậy, ừm… một bản sao có giống như bản thể lý tưởng của cậu không?” Sanada hỏi, ấp úng.
“Tớ không biết,” Satou nói. “Nghe không đúng lắm.”
Lắng nghe họ, tôi cũng tự mình suy nghĩ.
“Nếu cậu có thể triệu hồi bản thể lý tưởng của mình, thì đó sẽ giống như phép thuật,” Satou tiếp tục. “Ý tớ là, nếu trên thế giới này vẫn còn phù thủy và pháp sư, thì sẽ rất tuyệt. Tớ rất muốn phóng sét và điều khiển lửa với băng.”
“Vậy thì, cậu nghĩ sao về các bản sao, Satou?”
“Chà, tớ nghĩ… chúng giống như một thứ gì đó cực kỳ gần với bản thể lý tưởng của cậu.”
Sanada không hiểu sự khác biệt, và Satou cười, dù tôi không chắc tại sao.
Quá muộn, cô ấy lại nhấp một ngụm từ lon súp ngô kem của mình. Cô ấy đã để nó ở một góc ghế đá suốt thời gian qua.
Cầm lon lên như một chiếc kính thiên văn, cô ấy nhìn vào, rồi nắm chặt tay và khoe ra. Nó giống như một cái hang không lối thoát – và không còn một hạt ngô nào bên trong. Cứ như một trò ảo thuật.
“Bạn kêu gọi giúp đỡ, và họ xuất hiện từ hư không. Họ giống như những người hùng trên TV. ‘Cứu chúng tôi, Anpanman! Cứu chúng tôi, Doraemon!’” Satou nói nghe như một câu đùa, nhưng cô ấy không hề đùa. Đôi mắt cô ấy nghiêm túc. “Chúng ta vẫn còn chút thời gian, và đằng nào cũng ở đây rồi – chúng ta có thể nghe câu chuyện của Sanada không?”
“Của tớ á?”
“Ừm, của cậu và bản sao của cậu ấy. Cậu ấy có nói gì với cậu về Chủ tịch Moririn không? Tớ rất muốn biết thêm về điều đó.”
Cô ấy hành động như thể chỉ tò mò, nhưng rõ ràng cô ấy nghĩ rằng nó sẽ cho tôi một vài gợi ý. Cứ như thể cô ấy đang chờ tôi đi đến một kết luận nào đó.
Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.
Từ bên ngực trái, tim tôi đập mạnh.
Tôi có một bản sao, Sanada cũng vậy. Satou từng có một bản, và cựu chủ tịch hội học sinh cũng thế.
Tại sao tất cả chúng tôi lại tạo ra chúng? Tại sao chúng lại khác với bản gốc?
Chắc chắn phải có lý do tại sao chúng tôi trông giống nhau nhưng lại có tính cách khác nhau. Một lý do tại sao các bản sao có thể dễ dàng làm những điều mà bản gốc không thể.
Suy nghĩ quay chậm trong đầu tôi đang đau nhói, nhưng tôi bắt đầu nhìn thấy một câu trả lời. Và khi tôi đi đến đó, tôi cảm thấy như thể sàn nhà dưới chân mình đang sụp đổ.
Nếu điều đó là sự thật, thì nó có nghĩa là các bản sao là……………
“…Và đó là tất cả những gì tớ biết.”
Câu chuyện của Sanada dừng lại. Cậu ấy nhìn Satou với ánh mắt lo lắng, và cô ấy gật đầu lia lịa.
“Rất thú vị. Cảm ơn, Sanada.”
“Tớ rất vui vì cậu nghĩ vậy.”
“Và còn một điều nữa khiến tớ tò mò,” cô ấy nói, trông như một nhà khoa học – đây không còn là vấn đề của cô ấy nữa. “Đó là điều tớ muốn thử vào ngày mai, khi chúng ta ở cùng nhóm. Tớ sẽ nói cho cậu biết lý do sau.”
Sanada trông hơi choáng váng trước sự nhiệt tình của cô ấy, nhưng tôi thì chỉ thấy kiệt sức. Một phần trong tôi muốn bỏ qua tất cả. Mục tiêu khiêm tốn của tôi đang mờ dần vào hậu cảnh.
Có lẽ đó là cái giá tôi phải trả – vì đã sử dụng một bản sao và vì đã từ chối suy nghĩ về cô ấy hay về chính mình.
Satou đang khiến thời gian trì trệ của chúng tôi trôi nhanh trở lại. Sanada và tôi bất lực không thể chống cự, bởi vì sâu thẳm trong lòng, cả hai chúng tôi đều muốn biết thêm.
Ngày mai, tôi sẽ buộc phải đối mặt với mọi thứ mà tôi đã trốn tránh.
Tôi sẽ phải đứng đối mặt với cô ấy. Không thể tránh khỏi.
“Chúng ta có rất nhiều phòng, nên cứ ở lại qua đêm nhé. Shun đã ở đây từ hôm qua rồi.”
Aki và tôi chấp nhận lời đề nghị của Taeko và quyết định ở lại nhà Mori. Kế hoạch chuyến đi trường ba ngày hai đêm của chúng tôi có thể thực sự thành công.
Để chuẩn bị bữa tối, Taeko và Yutaka đặt một cái bếp điện ở giữa bàn ăn và làm Fujinomiya yakisoba – hay đúng hơn là một món ăn tên là shigureyaki, là sự kết hợp giữa Fujinomiya yakisoba và okonomiyaki.
Fujinomiya yakisoba là một món ăn địa phương đã có từ lâu và được đặt tên như một phần của chiến dịch phục hồi thị trấn. Khi hầu hết mọi người nghĩ đến ẩm thực hạng B ở Shizuoka, họ có lẽ sẽ nghĩ ngay đến món này cùng với Hamamatsu gyoza.
Bạn hỏi Fujinomiya yakisoba khác gì so với yakisoba thông thường ư? Chà, nó sử dụng một loại mì đặc biệt, thêm tóp mỡ, và được hoàn thành bằng bột dashi. Nó khá giống với Shizuoka oden.
Những sợi mì dai rất vui miệng, và nước sốt đậm đà rất hợp với bắp cải và tóp mỡ. Bản thân tóp mỡ thì đầy vị umami và bao phủ lưỡi bạn bằng dầu.
Đó là một trong những món ăn mà tinh bột kết hợp với tinh bột khác và bằng cách nào đó làm cho món ăn trở nên ngon hơn – hơi giống modanyaki hoặc Hiroshima-yaki. Thực ra, cái tên là sự khác biệt lớn nhất.
Taeko cũng làm một ít khoai tây hấp rất ngon. Chúng là sản phẩm thu hoạch vụ thu của vợ chồng cô ấy và được phủ đầy bơ tan chảy, hương vị của hạnh phúc.
Tôi quên cả phép lịch sự mà xin thêm suất. Chúng tôi đã ăn buffet ở trang trại và ăn bánh crepe với kem, nhưng một người không bao giờ có thể ăn quá nhiều trong một chuyến đi trường.
Sau khi ăn xong, tôi là người đầu tiên vào tắm.
Sau khi mỗi người đã tắm xong, Taeko gọi lớn, “Ra giúp tớ trải nệm futon nào!” và chúng tôi đáp lại bằng một tiếng “vâng ạ!” đầy nhiệt tình.
Chúng tôi đang xem TV trong phòng khách, nhưng điều đó khiến chúng tôi đứng dậy.
Phòng ngủ chúng tôi sẽ sử dụng đêm đó nằm ngay cạnh phòng khách.
Nó bao gồm hai phòng kiểu Nhật với sàn chiếu tatami, được ngăn cách bằng cửa trượt. Theo Taeko, họ thường để khách ngủ ở đó. Tôi nhẩm đếm số chiếu tatami (mùi rất dễ chịu). Có sáu tấm ở phần cạnh phòng khách và tám tấm ở phần phía sau cửa trượt. Tổng cộng là mười bốn tấm, làm cho không gian khoảng hai mươi bốn mét vuông.
Cửa chớp bên ngoài đã đóng, và có một vòng nhang muỗi đang cháy. Aki và tôi kéo nệm futon và chăn từ kệ trên cùng của tủ quần áo, trong khi Mochizuki lấy của mình từ kệ dưới.
“Cầm đầu kia, Aki,” tôi nói.
“Được thôi.”
“Ba! Một, hai…”
Chúng tôi kéo hai đầu, trải vật liệu ra sàn. Tôi bắt đầu thấy thích thú – cảm giác như một chuyến đi chơi câu lạc bộ. Mochizuki đã làm việc này đêm hôm trước, và cậu ấy di chuyển nhanh hơn chúng tôi nhiều.
Nhưng chẳng mấy chốc, chúng tôi đã trải xong nệm futon và đặt hai chiếc gối cạnh nhau. Nhiệm vụ hoàn thành.
…Khoan đã, có gì đó không ổn ở đây.
Rõ ràng chúng tôi đang thiếu một chiếc futon. Tôi quay lại và kiểm tra kỹ tủ quần áo. Nhưng bên trong không có gì, ngay cả một Doraemon đang ngủ cũng không.
“Tủ trống rỗng,” tôi nói, bối rối.
“…Trông có vẻ là vậy,” Aki đồng tình.
Chúng tôi đang được khuyến khích dùng chung một chiếc futon ư? Nếu đúng là như vậy, thì ai đó lẽ ra phải nói sớm hơn rằng không đủ nệm.
Khi chúng tôi đứng đó một cách ngượng ngùng, Taeko thò đầu vào và đặt tay lên má.
“Ôi trời,” cô ấy nói. “Xin lỗi nhé. Chắc chúng ta sẽ cần thêm một chiếc futon! Để tớ lấy một chiếc từ tủ khác.”
Cả hai chúng tôi đều đỏ bừng mặt, và chỉ đến lúc này chúng tôi mới bắt đầu thở lại. Mochizuki đã quan sát chúng tôi với một nụ cười nhếch mép.
“Tớ biết hai cậu đang hẹn hò mà. Rõ ràng quá đi chứ.”
Bỏ qua những sự cố nhỏ, việc sắp xếp chỗ ngủ của chúng tôi đã hoàn tất.
Mochizuki đã trải nệm futon của mình ở khu vực sáu tấm chiếu, trong khi chúng tôi trải của mình ở khu vực tám tấm chiếu. Aki sẽ ngủ ở giữa.
Đã thay bộ đồ ngủ mang theo, tôi quỳ trên nệm futon của mình và nhìn hai cậu con trai.
Aki đang duỗi người. Cậu ấy nói cậu ấy luôn làm vậy trước khi đi ngủ. Tôi có thể thấy cậu ấy đang đặc biệt chú ý đến mắt cá chân phải của mình. Mochizuki đang nằm ngửa, gõ điện thoại.
Tôi bồn chồn, cố gắng tìm đúng thời điểm. Tóc tôi đã khô, răng đã đánh. Mọi thứ đã sẵn sàng – vậy tôi nên nói khi nào? Bây giờ? Năm giây sau?
“Sẵn sàng đi ngủ chưa?” Mochizuki hỏi.
“Cáiii gìii?!” tôi hét lên một cách ngượng ngùng. Đêm mới bắt đầu mà!
“Cái đó là sao?” cậu ấy hỏi, cau mày.
Không có ích gì khi do dự thêm nữa. Tôi giơ tay lên trần nhà và nói lên mong muốn của mình.
“Tớ muốn chơi ném gối!”
Đây là chuyến đi dã ngoại của trường chúng tôi. Và đã là chuyến đi dã ngoại thì nhất định phải có màn đấu gối. Chúng tôi sẽ chơi cho đến khi giáo viên la mắng, rồi sau khi đèn tắt, chúng tôi sẽ thì thầm về việc ai thích ai, ai đang hẹn hò với ai. Thậm chí có thể chia sẻ những kế hoạch bí mật để tỏ tình với ai đó trước khi chuyến đi kết thúc.
Sunao chưa bao giờ tham gia những trò như vậy. Suốt thời tiểu học và trung học cơ sở, cô ấy luôn đi ngủ ngay lập tức. Nhưng tôi thì muốn thử. Những chuyện này là một phần quan trọng của bất kỳ câu chuyện trưởng thành nào, và tôi muốn tự mình trải nghiệm tất cả.
Tôi sôi sục phấn khích, nhưng Mochizuki—rõ ràng không mấy hào hứng với ý tưởng này—hất cằm về phía những chiếc gối.
“Chúng ta chỉ có ba cái thôi,” cậu ấy nói.
“Vậy thì các cậu phải dùng cả mấy cái đệm này nữa,” một giọng nói vọng xuống từ phía trên chúng tôi.
Phía sau Mochizuki, cánh cửa phòng khách trượt mở—và một đống đệm đổ ập vào.
Mấy cái đệm biết nói sao? Không—tôi thấy mặt Yutaka đang ló ra phía trên đống đệm.
“Cứ quậy banh nóc đi!” cậu ấy nói với một nụ cười toe toét. Cánh cửa lại đóng lại.
Giờ thì chúng tôi đã được chính chủ nhà cho phép. Tôi đứng dậy, nụ cười nở rộng trên môi.
“Các cậu nghe thấy rồi đấy! Để tôi— Ưm!”
Tôi không được phép nói hết câu.
Một chiếc gối đập vào mặt tôi, và tôi ngã ngửa ra nệm futon của mình. Mochizuki đã vồ lấy chiếc gối của mình và ném thẳng vào tôi.
Đó là đòn tấn công đầu tiên, và nó thật không khoan nhượng. Aki cảm thấy cần phải quở trách kẻ tấn công tôi.
“Đó không phải là cú ném dành cho con gái.”
“Cô ấy sẽ ổn thôi. Chỉ là một chiếc gối mà.”
Cậu ấy đang nới lỏng cổ tay và cười toe toét—rõ ràng là đang rất hăng máu.
“Một chiếc gối có hạt đậu bên trong! Chắc chắn là đau lắm đấy.”
Trong khi họ đang cãi nhau, tôi ngồi dậy.
“Thấy chưa? Cô ấy ổn mà!” Mochizuki nói.
Tôi ngồi cúi đầu, hai chân dang rộng, và nhẹ nhàng chạm vào mũi mình.
“Ưm? Có chuyện gì vậy, Aikawa?”
“…Xin lỗi, ai có khăn giấy không? Tôi nghĩ mũi mình đang chảy máu,” tôi nói.
“Thật sao?” Tôi thấy Mochizuki run rẩy. Cậu ấy vội vàng lục ba lô của mình. “Ơ, đợi đã, tôi phải có ít cái…”
“Dính bẫy rồi!”
Khoảnh khắc cậu ấy mất cảnh giác, tôi chộp lấy chiếc gối cậu ấy đã ném vào mình và ném thẳng lại.
Đó là một cú đánh đẹp mắt, gọn gàng. Tôi đã đập thẳng vào mặt cậu ấy.
Đáng buồn thay, nó không làm cậu ấy bất tỉnh. Chiếc gối trượt xuống vai cậu ấy rồi rơi xuống sàn, và cậu ấy quay lại với tiếng “cót két” rõ ràng.
“Cô nhóc… Cô lừa tôi sao?!”
“Và một cái nữa!” Aki hét lên.
Nhưng cú đánh tiếp theo của cậu ấy đã bị né tránh một cách khéo léo.
“Được thôi, cứ thế đi! Vậy thì chiến tranh!” Nói rồi, Mochizuki chộp lấy một chiếc đệm từ đống ở gần đó. “Aaaa!”
Cậu ấy xoay vài vòng, trước khi ném chiếc đệm như một chiếc boomerang. Aki đỡ nó bằng bụng và ném thẳng lại, nhưng Mochizuki đã dùng một chiếc gối làm lá chắn.
“Mượt đấy.”
“Tôi là học sinh năm ba. Cậu có biết tôi đã ném bao nhiêu chiếc gối rồi không?”
Cuộc trao đổi dữ dội giữa Aki và Mochizuki tiếp tục. Tôi tiếp tục theo dõi, cẩn thận rón rén đến đống đệm.
Tôi cầm mỗi tay một chiếc và lao vào Mochizuki từ điểm mù của cậu ấy. “Đừng quên tôi nhé!”
“Song kiếm hợp bích?! Chết tiệt!”
Nhưng những chiếc đệm tôi cầm quá lớn! Tôi ném chúng bằng tất cả sức lực, nhưng tôi không đủ sức để ném tới một trong hai cậu con trai, và cả hai vật thể đều rơi xuống sàn giữa chúng tôi. Giờ đây không còn phòng thủ, tôi bị một chiếc gối đập vào lưng.
Từ thời điểm đó trở đi, mọi thứ trở nên hỗn loạn. Đệm, gối, và mọi sự kết hợp của cả hai bay lượn trong không khí. Chúng tôi cúi người, chộp lấy bất cứ thứ gì trong tầm với, ném tứ tung, né tránh bất cứ thứ gì đang bay tới, rồi lặp đi lặp lại.
Đôi khi là hai chọi một, nhưng không có liên minh nào kéo dài. Trong một trận đấu gối, bạn chỉ có thể tin tưởng vào chính mình.
Và thế là, cuối cùng, không có người chiến thắng thực sự nào.
Gối và đệm nằm rải rác trên chiếu tatami. Những chiếc nệm futon được trải gọn gàng giờ đã trở thành một đống lộn xộn. Không ai trong chúng tôi còn sức để đứng dậy. Chúng tôi nằm dài trên sàn, thở hổn hển.
“Oa… Tôi nóng quá…,” tôi nói, thở dốc, dùng hai tay quạt quạt. Tôi nóng đến nỗi làn gió nhẹ cũng chẳng giúp ích gì.
Tôi đã búi tóc lên, nhưng gáy tôi vẫn nóng như lò lửa. Tim tôi đập thình thịch. Kiệt sức đôi khi cũng dễ chịu, nhưng tôi đã vượt quá điểm đó rồi. Tôi cá là sáng mai cơ bắp của tôi sẽ đau nhức. Tôi hy vọng là vậy.
“Đấu gối vui quá đi mất!” tôi thốt lên.
“Thỏa mãn chưa?” Aki hỏi, và tôi mỉm cười rạng rỡ đáp lại.
“Hoàn toàn! Tuyệt vời!”
“Tốt. Dọn dẹp thôi.”
Mochizuki liếc mắt khinh bỉ chúng tôi và bắt đầu chất đệm sang một bên. Cậu ấy đã tham gia vào trận chiến của chúng tôi nhiệt tình hơn bất cứ ai, và tôi nhăn mặt với cậu ấy trước khi bắt đầu giúp dọn dẹp.
Tôi đã muốn tiếp tục chơi, nhưng giờ đã gần mười giờ rồi.
Phòng ngủ của ông bà khá xa, nhưng chúng tôi vẫn ở cùng một nhà. Sẽ thật bất lịch sự nếu cứ tiếp tục gây ồn ào. Chúng tôi tắt đèn, chỉ chừa lại một chiếc đèn ngủ nhỏ màu cam. Sau đó chúng tôi nằm xuống và chúc ngủ ngon.
…Tôi không buồn ngủ.
Sự phấn khích của trận chiến đã khiến tôi hưng phấn. Adrenaline đang bơm mạnh, và tôi sẵn sàng hành động.
“Mochizuki,” tôi nói, “tôi không thể ngủ được như thế này.”
“……”
“Mochizuki?”
Tôi ngừng nói và lắng tai nghe. Lắng nghe kỹ, tôi có thể nghe thấy tiếng ngáy. Rõ ràng là Mochizuki ngáy. Tôi khúc khích cười.
“Aki, cậu ngủ chưa?” tôi thì thầm.
Nệm futon của cậu ấy dịch chuyển, và một lát sau, hai mắt quay về phía tôi. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã đủ hồi hộp rồi. Tôi cá là cậu ấy không hề biết tim tôi đang đập nhanh đến mức nào.
“Tôi vẫn thức,” cậu ấy nói.
Cậu ấy cũng không thể ngủ được hơn tôi.
Thì thầm trong bóng tối cảm giác như hơi hư hỏng, như thể chúng tôi đang phá luật vậy.
“Này, này. Tôi có thể sang đó không?” tôi hỏi, chỉ vào nệm futon của Aki.
“Không đời nào.” Đồng phạm của tôi lắc đầu. Cậu ấy thậm chí không ngần ngại. “Tôi không có ý định chạm vào cậu, nhưng tôi cũng là con người. Tôi thà không bị cám dỗ còn hơn.”
Cậu ấy liếc nhìn qua vai, ý thức được sự hiện diện của Mochizuki. Khi quay lại, Aki nhìn tôi một cách mãnh liệt.
“Tôi muốn chăm sóc cho cậu thật tốt, Nao.”
Đó là một lời từ chối rõ ràng. Đối diện với ánh mắt của cậu ấy, tôi cũng nói ra suy nghĩ của mình.
“Nhưng tôi muốn cậu chạm vào tôi.”
Tôi đã định nói nhỏ, nhưng tôi có thể nghe thấy giọng mình vang vọng. Mặc dù có lẽ chỉ là trong đầu tôi.
Aki trông có vẻ ngạc nhiên. Sau đó cậu ấy cau mày, như thể tôi đã phản bội cậu ấy bằng cách nào đó. “Cậu thật sự có ý đó sao?”
“Ừ,” tôi nói, không một chút do dự. “Nếu cậu nắm tay tôi, tôi nghĩ tôi có thể ngủ được.”
Tôi cần sự giúp đỡ của cậu ấy. Nếu cậu ấy không nắm tay, tôi sẽ gặp rắc rối. Tôi cần chạm vào cậu ấy! Không có gì khác quan trọng.
Tôi đặt mong muốn đó vào ánh mắt, và Aki đỏ bừng mặt, tôi có thể thấy cậu ấy đỏ mặt ngay cả khi đèn đã tắt.
“Aki?”
Cậu ấy đang hành động kỳ lạ. Cậu ấy bị sốt sao?
Aki đưa tay lên che mặt và phát ra vài tiếng động kỳ lạ. Tôi có thể thấy cậu ấy đang lườm tôi qua kẽ ngón tay. Cậu ấy chẳng đáng sợ chút nào.
“Tuyệt đối không.”
“Ôi! Tại sao?”
Trước khi tôi kịp nhận ra, Aki đã trở nên Aki-kiên quyết.
“Vì tôi đã nói vậy.”
“Chậc!”
“Cậu không thể thuyết phục tôi đâu.”
Tôi chẳng đi đến đâu cả. Tôi đã làm gì mà khiến cậu ấy giận dỗi đến thế?
Aki lăn người quay lưng lại với tôi, và tôi lườm cậu ấy một cái. Nhưng cuối cùng, tôi buộc phải đầu hàng. Tôi kéo chăn lên đến ngực và thở dài thườn thượt.
Tôi thấy vai Aki giật giật trong bóng tối. Dù cậu ấy có giả vờ giận đến đâu, tôi vẫn biết cậu ấy đang cảnh giác với mọi cử động của tôi.
Làm cho giọng mình nghe như sắp khóc, tôi nói, “Cậu thật sự không làm sao?”
“……”
Có một khoảng im lặng dài. Tôi chắc chắn đang làm cậu ấy lung lay. Chỉ cần một chút nữa thôi.
“Aki.”
Nếu cách này không hiệu quả, tôi sẽ phải lẻn vào nệm futon của cậu ấy.
Nhưng khi suy nghĩ đó vừa thoáng qua trong đầu, cậu ấy cuối cùng cũng chịu thua và chìa bàn tay trái ra.
Bàn tay của Aki gầy gò và góc cạnh, và nó dường như phát sáng trong bóng tối. Vui mừng, tôi lăn người và xích lại gần hơn, nắm chặt lấy nó.
Một lúc, tôi nghịch ngợm nó, khiến nó vỗ đầu tôi và chạm vào má tôi. Sau đó tôi cọ má vào nó. Nếu tôi là một chú mèo con, tôi đã rên gừ gừ rồi.
Tôi thích Aki mới này, với tất cả lòng bàn tay và ngón tay của cậu ấy.
“Làm ơn đừng nghịch tay tôi nữa,” cậu ấy nói một cách cứng nhắc, như thể đang đọc lời thoại.
Mặt cậu ấy giờ còn đỏ hơn. Có lẽ tôi đã đi quá xa rồi.
Hối lỗi, tôi nhớ lại mục đích ban đầu của mình và cố gắng đan ngón tay vào cậu ấy.
“Hai đứa bay đúng là thích ve vãn nhau nhỉ?”
Tim tôi nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chỉ có một cánh cửa trượt đóng, và giọng Mochizuki phát ra từ phía bên kia.
Tôi buông tay Aki ra và chui xuống dưới chăn futon. Sau đó, nhận ra đã quá muộn, tôi lại thò đầu ra.
“M-Mochizuki, cậu không ngủ sao?”
“Tôi chỉ giả vờ thôi.”
Đúng rồi—cậu ấy ở trong Câu lạc bộ Kịch! tôi nghĩ. Nhưng tôi không còn tâm trạng để ấn tượng nữa.
Tôi đã nghĩ chúng tôi chỉ có hai người, và tôi đã hoàn toàn lợi dụng tấm lòng tốt của bạn trai mình. Tôi đã trêu chọc và muốn làm gì thì làm với cậu ấy. Nhưng biết rằng tiền bối của chúng tôi đã lắng nghe suốt thời gian qua đã thay đổi mọi thứ.
“Nếu chúng ta dùng gối đập vào cậu ta, có lẽ cậu ta sẽ bị mất trí nhớ,” tôi rít lên, mặt đỏ bừng.
“Không cần đe dọa đâu. Xin mời, tiếp tục đi!” Mochizuki nói, cười nham hiểm.
Tôi nghiêm túc cân nhắc việc ném chiếc gối của mình vào cậu ấy.
“Chúng ta xong rồi!” tôi tuyên bố. “Tôi đi ngủ đây!”
“Vậy thì chúng ta buôn chuyện đi,” Mochizuki nói. “Nói chuyện tình yêu là một phần của trải nghiệm chuyến đi dã ngoại mà, phải không?”
Điều đó khiến tôi lúng túng. Buôn chuyện cũng quan trọng không kém gì đấu gối—là một điều bắt buộc trong bất kỳ chuyến đi dã ngoại nào. Vậy mà không hiểu sao, tôi lại không có hứng thú.
“Nếu cậu đang cố gắng tỏ ra thông cảm, thì đừng làm vậy. Tôi kiên cường hơn nhiều.”
Tôi nhổm dậy đủ để nhìn qua Aki về phía tiền bối của chúng tôi.
Mochizuki khoanh tay sau đầu. Mắt cậu ấy mở… nhưng cậu ấy đang nhìn đi đâu? Vào trần nhà mờ ảo hay một nơi nào khác…?
“Không phải vậy đâu,” tôi nói. Có lẽ tôi nên im miệng. Nhưng tôi lại rất tệ trong việc giả vờ không nhận ra. “Không ai có thể ổn sau khi mất đi người mình yêu.”
“Nếu ngay cả cậu cũng có thể nhìn thấu màn kịch của tôi, thì tôi còn phải cố gắng nhiều lắm.”
Cậu ấy nhăn mặt, và tôi nghe thấy tiếng thở dài của cậu ấy trong bóng tối. Đã đến lúc kết thúc cuộc nói chuyện mà chúng tôi đã bắt đầu ở trang trại.
“Thức hay ngủ… dù tôi cũng chẳng ngủ được bao nhiêu… tôi luôn nghĩ về Mori. Làm sao tôi có thể ngừng lại được?” Giọng cậu ấy nhỏ nhẹ, như thể cố tình kìm nén cảm xúc của mình. Chỉ là một tiếng thì thầm trong đêm. “Tôi có quá nhiều câu hỏi, quá nhiều điều muốn biết. Nhưng mẹ Mori không thể nói chuyện được trong lễ viếng… Đó là lúc bố cô ấy đưa cho tôi một lá thư. Một lá thư cô ấy viết cho tôi. Nó được viết một ngày trước khi cô ấy rơi vào hôn mê.”
Tôi nhớ đã thấy Mochizuki ở trường, ôm chặt một phong bì màu hồng.
Cậu ấy đã mang theo lá thư, không đủ can đảm để đọc nó. Cậu ấy đã lo lắng về nó rất lâu, ngồi trong phòng hội đồng. Cuối cùng, cậu ấy đã lấy hết can đảm và mở nó ra.
Lá thư từ Suzumi đã giải thích mọi thứ cho cậu ấy. Nó giải thích cách cô ấy tạo ra một bản sao khi còn bé và cách cô gái đó giờ đang sống với ông bà ở Fujinomiya. Cô ấy nói rằng bản sao của cô ấy là một nghệ sĩ tuyệt vời và cô ấy hy vọng một ngày nào đó sẽ giới thiệu cô ấy với cậu ấy.
Mochizuki không đề cập đến, nhưng đó không phải là điểm chính của lá thư. Suzumi đã viết một lá thư thứ hai, gửi cho Ryou, nói rằng Mochizuki đã tỏ tình với cô ấy, và cô ấy đã sẵn sàng trả lời. Nhưng cậu ấy không nhắc đến điều đó.
“Tôi coi đó là một dấu hiệu,” cậu ấy nói. “Lá thư có một địa chỉ ở Fujinomiya được viết ở cuối, và tôi biết mình phải đi. Nhìn lại, có lẽ tôi chỉ đang chạy trốn. Tôi chắc chắn không muốn ở trường.”
Cậu ấy đã nói với bố của Suzumi rằng cậu ấy muốn đến thăm, và bố cô ấy đã chuyển lời yêu cầu đó cho Taeko và Yutaka. Mochizuki là người ngoài gia đình duy nhất tại lễ viếng, và cặp vợ chồng lớn tuổi đó đã nhớ cậu ấy. Họ sẵn lòng đồng ý cho cậu ấy ở lại.
Cậu ấy đã ở trang trại vì Taeko gợi ý cậu ấy nên đi thăm thú cảnh đẹp. Họ có việc phải giải quyết vào ngày hôm đó và đã đưa cậu ấy đến đó.
“Tôi đến đây nghĩ rằng mình đã hiểu. Mori mà tôi xem pháo hoa cùng là Mori thật, và mọi thứ sau kỳ nghỉ hè là bản sao của cô ấy, Ryou, chỉ giả vờ là cô ấy. Nhìn lại, có rất nhiều dấu hiệu, nhưng tôi đã không suy nghĩ rõ ràng. Không, tôi chỉ đang viện cớ thôi.”
Tôi có thể thấy cậu ấy đang tự trách bản thân. Tầm nhìn của tôi đang mờ đi.
“Tôi xin lỗi, Mochizuki.” Có lẽ tôi chỉ đang cố gắng an ủi bản thân, để cảm thấy tốt hơn. Nhưng tôi phải nói điều gì đó. “Tôi xin lỗi vì chúng tôi đã không nói cho cậu biết.”
Nếu tôi nói với cậu ấy sớm hơn… có lẽ cậu ấy đã có thể gặp Suzumi khi cô ấy vẫn còn nằm trên giường ở nhà. Ngay cả khi cô ấy không thể trả lời cậu ấy, ít nhất cậu ấy cũng có thể chạm vào má cô ấy trước khi chúng lạnh đi.
Nhưng vì tôn trọng mong muốn của Ryou, tôi đã không nói gì. Cô ấy đã cố gắng hết sức để đóng vai của mình vì Suzumi, và điều đó giống như một sự phản ánh những lựa chọn của chính tôi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là đúng khi phớt lờ cảm xúc của Mochizuki.
“Đừng xin lỗi. Anh không đổ lỗi cho em về bất cứ điều gì.”
Khi tôi im lặng, anh ta khẽ cười khúc khích.
“Vậy là hai em thực sự biết tất cả mọi chuyện, phải không?”
“…Vâng, bọn em biết.”
“Anh nhớ em đã ứng biến như thế nào trong vở kịch, Aikawa.”
Anh ta bắt đầu đọc thuộc lòng những lời thoại của tôi.
Em biết nếu em làm thế, tất cả chúng ta sẽ quên em! Em sẽ biến mất khỏi ký ức của mọi người! Đừng giả vờ như em ổn với điều đó!
Tôi đã quên mất mình đang diễn và chỉ đơn giản là hét lên những gì mình cảm thấy—và giờ đây giọng nói của Mochizuki lại lặp lại những lời đó của tôi.
“Điều đó thực sự… đã tác động mạnh đến anh. Anh cá là nó cũng chạm đến khán giả nữa. Nó không liên quan gì đến kỹ năng diễn xuất của em. Đó là cảm xúc thuần túy, và đó là lý do tại sao nó truyền tải rõ ràng đến vậy… Khi nghĩ lại, anh đoán em hẳn cũng giống Ryou. Anh nói đúng không?”
Màn ứng biến đó chỉ có thể thực hiện được vì tôi cũng là một bản sao. Tôi chia sẻ những vấn đề của cô ấy – và đó là lý do tại sao lời nói của tôi đã chạm đến cô ấy. Đó không phải là lời nói phóng đại, không phải là sự tự phụ, mà là sự thật.
“…Đúng vậy.”
Tôi không cố che giấu. Tôi tóm tắt ngắn gọn cho anh ta về cách hoạt động của những bản sao.
Mochizuki lắng nghe, say mê. Khi tôi kết thúc, Aki giơ tay lên, vẫn nằm yên.
“Làm sao anh biết em cũng là một bản sao?” cậu ấy hỏi.
“Chà, cả hai em đều bỏ chuyến đi chơi của trường và gọi nhau là ‘Aki’ và ‘Nao’.”
“Vậy là anh không thực sự chắc chắn lắm, phải không?”
“Trời ạ, Aki. Cậu quá chi li, cậu biết không?” Anh ta lườm Aki, rồi im lặng một lúc. Cuối cùng, anh ta nói, “Anh đã mang một số cảm giác tội lỗi về phía em.”
“Hửm?”
“Hồi tháng Năm, Mori đã gọi Hayase đến phòng hội đồng. Cô ấy đã tra hỏi cậu ta về việc đánh đập đàn em.”
Tôi nuốt khan. Nếu chuyện này xảy ra vào tháng Năm, vậy thì đó là Suzumi, không phải Ryou. Cô ấy đã rất nghiêm túc với nhiệm vụ chủ tịch hội học sinh của mình—và cô ấy sẽ không để những tin đồn đó trôi qua mà không giải quyết.
“Có rất nhiều câu chuyện tồi tệ khác về Hayase,” Mochizuki tiếp tục, “nên chúng tôi đã mời cố vấn giáo viên có mặt, phòng trường hợp cần thiết. Nhưng cậu ta không để lộ một điều gì. Cậu ta lập luận rằng những tin đồn vô căn cứ này đang làm tổn hại danh tiếng của mình và yêu cầu chúng tôi chấm dứt chúng.”
“Nghe giống cậu ta thật,” Aki nói. Cậu ấy hẳn đang lục lọi ký ức của Sanada.
“Hỏi các học sinh khác cũng không giúp được gì. Các thành viên khác trong đội bóng rổ đều giữ im lặng, sợ bị trả thù. Cuối cùng, một ngày nọ cậu ta chỉ đơn giản là không đến trường nữa. Nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng chúng tôi đã không làm được gì.”
Mochizuki bắt đầu đứng dậy, nhưng Aki vẫy tay bảo anh ta ngồi xuống.
“Xin lỗi em cũng vô ích. Shuuya mới là người bị tổn thương.”
“…Ồ, đúng rồi.”
“Nhưng nếu anh có gặp Shuuya, đừng nói gì cả. Nghe tên Hayase có thể khiến cậu ấy bỏ học lần nữa. Em chắc anh biết tại sao.”
“Ừ, anh hiểu rồi.” Mochizuki gật đầu một cách nghiêm trọng.
Anh ta nói mình cảm thấy tội lỗi, nhưng anh ta đã có rất nhiều cơ hội để xin lỗi trong thời gian chuẩn bị cho lễ hội. Lý do anh ta không làm là vì anh ta đang theo dõi sát sao trạng thái tinh thần của Aki, cố gắng đánh giá xem liệu có an toàn để đề cập đến chủ đề này hay không.
“Aki,” Mochizuki nói, “em là người đã thách đấu Hayase hồi tháng Chín, phải không?”
Học sinh cả ba khối đã tập trung ở nhà thi đấu để xem trận bóng rổ đó. Tôi quá hồi hộp để nhìn đám đông, nhưng tôi hình dung cả Mochizuki và Ryou đều ở đó.
Và nếu anh ta cảm thấy thất vọng và tội lỗi, anh ta sẽ cảm thấy có nghĩa vụ phải xem trận đấu đến cùng. Anh ta đã xem nó diễn ra giống như tôi—mặc dù vì những lý do rất khác.
“Là em,” Aki thừa nhận.
“Anh đã nghĩ vậy.” Mochizuki gật đầu, như thể mọi thứ đều hợp lý. “Điều đó chỉ có thể xảy ra vì đó là em.”
Tôi chớp mắt trước lời nói của anh ta, và một câu hỏi lơ lửng trong tâm trí tôi, như một bong bóng… Lời tiếp theo của anh ta làm nó vỡ tan.
“Điều đó càng khiến anh rõ ràng hơn rằng anh sẽ không bao giờ có một bản sao của riêng mình.”
“Tại sao anh lại nghĩ vậy?” Tôi hỏi. Tôi cần biết cơ sở cho sự tự tin của anh ta.
Mochizuki đã thừa nhận rằng anh ta không muốn đến trường. Chẳng lẽ điều đó không đủ để tạo ra một bản sao sao? Tôi chắc chắn đã lo sợ điều đó có thể xảy ra.
“Tôi là chính tôi,” anh ta nói, không hề che giấu.
Điều này làm rõ một điều cho tôi. Mochizuki đang nằm ngửa, nhìn lên—nhưng mắt anh ta chưa bao giờ nhìn lên trần nhà. Anh ta nhìn xuyên qua chướng ngại vật đó, lên bầu trời đêm, như một diễn viên đang tưởng tượng sân khấu của mình.
Nụ cười trên môi anh ta không phải để trưng bày.
“Tôi sẽ không chạy trốn khỏi bất cứ điều gì,” anh ta nói. “Tôi yêu Mori. Tôi đã diễn cùng Ryou. Tôi không muốn chia sẻ điều đó với bất cứ ai khác. Ngay cả khi những ký ức đó đau đớn, ngay cả khi nỗi đau buồn này quá mạnh mẽ, khiến tôi muốn chạy trốn.”
Nằm đó, anh ta đấm vào ngực mình. Tác động mạnh đến nỗi tôi cảm thấy nó vang vọng trong tim mình, bất chấp khoảng cách.
“Những cảm xúc này là của tôi,” anh ta nói. “Tôi sẽ không trao chúng cho bất cứ ai khác—ngay cả một phiên bản khác của chính tôi.”
Tôi thở ra một hơi dài. “…Anh thật khác biệt, Mochizuki.”
Anh ta có một sức mạnh thực sự. Anh ta quyết tâm vượt qua mọi khó khăn, và đó là điều khiến anh ta thật ngầu.
Tôi hướng mắt mình về phía bầu trời không thể nhìn thấy đó. Dù mây có che phủ dày đặc đến đâu, mặt trăng vẫn ở trên cao. Những ngôi sao lấp lánh, hát vang những bài ca của chúng.
Tôi chắc chắn Mochizuki sẽ tiếp tục diễn trên những sân khấu lớn hơn nhiều so với sân khấu ở nhà thi đấu của chúng tôi hay thậm chí là ở hội trường văn hóa thành phố. Bị chói mắt bởi ánh đèn sân khấu, chạy quanh một bối cảnh chật hẹp, đắm mình trong tràng pháo tay vang dội của khán giả say mê.
Anh ta sẽ đạt được điều đó sớm hơn mình nghĩ; tôi có thể cảm nhận được điều đó.
“Không, tôi không có gì đặc biệt cả. Nhưng tôi sẽ tham gia Triển lãm Kisaragi vào tháng Hai.” Anh ta cười toe toét, giơ một ngón tay. “Không có diễn viên nào khác—tôi sẽ làm một buổi độc diễn! Tôi sẽ nhờ ê-kíp quen thuộc hỗ trợ, nhưng tôi rất muốn hai em cũng giúp đỡ. Dù chỉ là ghé qua trong các buổi diễn tập. Và tất nhiên, hai em rất được chào đón đến xem buổi biểu diễn chính.”
Một phần trong tôi muốn giúp đỡ—nhưng chúng tôi có lý do chính đáng để không đưa ra bất kỳ lời hứa nào.
“Chúng em không biết liệu chúng em có bao giờ quay lại trường nữa không,” tôi nói.
Mochizuki trông ngạc nhiên. Anh ta đặt tay lên đầu và vò tóc mình.
“Tôi hiểu rồi. Chà, nếu tôi là một người giàu có, tôi có thể đón hai em về, nhưng—À không, nói thế nghe như mèo hoang hay chó hoang vậy. Thật vô duyên.”
“Đừng lo. Anh vẫn luôn vô duyên mà.”
“Nói vậy là có ý gì?!”
Anh ta lườm tôi, nhưng sự thật này là hiển nhiên. Vô duyên chỉ là một phần của Shun Mochizuki.
Đến lúc đó, anh ta ngáp một cái. Rồi Aki đưa tay che miệng, cố nén một cái ngáp của riêng mình.
“Có bản sao nào khác ngoài hai em không? Và Ryou nữa, tất nhiên rồi.”
“Không biết,” Aki lắc đầu.
Mochizuki chỉ gật đầu. Có vẻ như anh ta đã nghi ngờ điều đó.
“Có những báo cáo của nhân chứng về những bản sao trên khắp thế giới,” anh ta nói một cách thờ ơ. “Ryunosuke Akutagawa, Sự Trở Lại Của Nàng Tiên Cá, vân vân. Anh nghĩ tất cả đều nói về các bản sao sao?”
Sự Trở Lại Của Nàng Tiên Cá là một câu chuyện có thật, một trong những câu chuyện nổi tiếng nhất về bản sao thời hiện đại. Năm 1985, có một tai nạn thuyền ở phía bắc nước Đức. Một người phụ nữ tên Aloysia Jahn bị bất tỉnh và trong tình trạng nguy kịch. Trong khi cô ấy nằm trong bệnh viện, bạn trai của Aloysia và một người bạn của anh ta đã chứng kiến một người trông giống hệt cô ấy đi dọc bãi biển.
“Họ đã làm một chương trình truyền hình đặc biệt về Aloysia trong kỳ nghỉ hè,” Mochizuki nói.
“Ồ? Thật sao?”
Đó là lần đầu tiên tôi nghe nói về chuyện đó.
Tôi đã bỏ lỡ cả kỳ nghỉ. Sunao rất chú ý đến những câu chuyện về việc nhìn thấy UFO nhưng không hề quan tâm đến Sự Trở Lại Của Nàng Tiên Cá và sẽ không chuyển sang kênh đó ngay cả khi cô ấy thấy lịch chiếu.
“Họ đã chiếu cuộc phỏng vấn đầu tiên với chị gái của Aloysia. Bản thân Aloysia vẫn còn sống nhưng từ chối xuất hiện.”
“Hừm.”
“Và điều chị gái cô ấy nói thực sự ám ảnh tôi. Vài ngày trước tai nạn, Aloysia đã có ý định tự tử.”
“‘Tự tử’?!”
Mochizuki gật đầu, dụi mắt. Anh ta rõ ràng đang rất buồn ngủ.
“Aloysia đang hẹn hò với một chàng trai, nhưng anh ta lại yêu người khác. Anh ta muốn chia tay cô ấy—và đó là lý do tại sao cô ấy nói về cái chết. Theo lời chị gái cô ấy. Nhưng sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, cô ấy không còn thấy ý tưởng đó hấp dẫn nữa. Tai nạn có lẽ cũng có liên quan đến điều đó, tất nhiên rồi…”
“…Vậy đó không phải là tai nạn mà là một vụ tự tử?” Aki hỏi, giọng trầm xuống.
Tôi cũng đang nghĩ điều tương tự. Hoảng hốt, tôi suy nghĩ lại. Nếu cô ấy cảm thấy bị dồn vào đường cùng đến mức tạo ra một bản sao trước tai nạn…
“Anh có nghĩ Aloysia đã yêu cầu bản sao đó đẩy cô ấy một cú cuối cùng không?” Tôi hỏi.
Làm ơn. Đẩy tôi xuống biển đi. Giúp tôi với.
Cô ấy có yêu cầu bản sao của mình làm điều gì đó như vậy ngay khi nó được sinh ra không?
Máu rút hết khỏi mặt tôi. Tôi nuốt khan, cố gắng hình dung ra cảnh đó.
Tôi không thể. Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được. Tôi đã từng cố gắng dìm mình—biến mất vào những con sóng đen kịt, tối hơn cả màn đêm. Không một thế lực nào trên Trái đất có thể khiến tôi đẩy Sunao xuống nước.
Nhưng Ryou đã nói rằng các bản sao được tạo ra để làm những gì bản gốc của chúng không thể. Mệnh lệnh đó làm biến dạng bản chất của chúng tôi.
Điều đó có áp dụng cho bản sao của Aloysia không? Hay đó chỉ là lời nói điên rồ? Ý nghĩ tuân theo một mệnh lệnh đẩy ai đó xuống biển dường như hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Tôi cau mày.
Nhưng trong trường hợp đó, tại sao chúng ta lại…?
“Mochizuki.”
“……”
“Mochizuki?”
Tôi gọi anh ta, muốn xác nhận những nghi ngờ của mình—nhưng chỉ có tiếng thở của anh ta đáp lại.
Đây không giống như tiếng ngáy giả vờ lúc trước. Những đêm không ngủ đã khiến anh ta gục ngã.
Tôi không muốn làm phiền giấc ngủ của anh ta, nên tôi im lặng.
Tôi không thể nghe thấy bất kỳ tiếng côn trùng nào từ bên ngoài. Má và tay tôi thò ra khỏi chăn, và không khí lạnh buốt trên da.
Điều đó giữ cho tâm trí tôi tỉnh táo.
Có lẽ cơ thể tôi chưa quen với chiếc gối cứng này. Có lẽ tôi chỉ không thoải mái khi ngủ trong nhà người lạ. Có lẽ là do một chút sợ hãi đang âm ỉ trong tim tôi.
Khi tôi theo dõi chuỗi suy nghĩ này, ai đó kéo chân tôi, hét lên đừng.
Đừng nghĩ về điều đó. Cứ vô tư đi.
Đó là giọng của Sunao, hay là của ai khác…?
“…Nao.”
Aki đưa tay về phía tôi, và tôi nắm lấy ngay lập tức.
Tôi không mất đến một giây để nhận ra rằng cả hai bàn tay chúng tôi đều đang run rẩy. Ngay cả việc chia sẻ hơi ấm cũng không làm chúng tôi bình tĩnh lại được.
Giá như chúng tôi có thể đổ lỗi cho cái lạnh.
Tôi kéo tay Aki lên trán và nhắm mắt cầu nguyện.
Tai tôi áp vào gối, và tôi có thể nghe thấy nhịp tim mình đập nhanh. Nếu trái tim tôi đã di chuyển lên đó, điều gì có thể lấp đầy khoảng trống trong lồng ngực tôi?
Tôi bám chặt lấy tay Aki như thể đó là sự sống. Chỉ mình cậu ấy lấp đầy bóng tối này. Hai chúng tôi cô độc trong khoảng không.
“Chúc ngủ ngon,” giọng cậu ấy vang lên từ chiếc nệm khác. Nó lướt nhẹ qua tai tôi.
Tôi không muốn để rung động nhẹ nhàng đó rời đi. Tôi nhận ra mình đã cắn chặt môi, và tôi hé môi ra. Rồi tôi dõi theo hình bóng quý giá, đầy sức sống của cậu ấy bằng mắt và thốt ra những lời tương tự bằng chính đôi môi mình.
“Chúc ngủ ngon, Aki.”
…Ồ.
Tôi chắc chắn mình sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc này. Tôi sẽ trân trọng nó mãi mãi. Tôi sẽ nghĩ về nó một cách trìu mến và giữ nó thật gần trái tim mình. Ngay cả khi tôi già đi—ngay cả khi tôi không bao giờ già đi.
Aki trông có vẻ nhẹ nhõm, và tôi nhìn cậu ấy nhắm mắt. Rồi tôi thì thầm lời tạm biệt với bóng tối xung quanh chúng tôi.
Nhưng tôi đã biết. Ngay cả khi mắt tôi nhắm lại, cái kết vẫn đang đến gần hơn bao giờ hết. Dù tôi có thu mình nhỏ bé đến đâu, mùa đông của tôi sẽ đến, và sẽ không có lối thoát nào.


0 Bình luận