Denpa Onna to Seishun Oto...
Hitoma Iruma Buriki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập SF

Chương 3

0 Bình luận - Độ dài: 16,216 từ - Cập nhật:

『Chương Ba』

● Đánh nhau tranh giành địa bàn với chó. -3

● Thất bại, rút lui. -4

● Đối tượng và người ngoài hành tinh (giả định) đến bờ biển đó. +3

● Theo dõi hành động tiếp theo của đối tượng. +2

────────────────────────

Tổng điểm ×× hiện tại: +4

“Thế này được chưa? Có muốn cắt ngắn hơn chút nữa không?”

Người phụ nữ đã có tuổi trong gương vừa đưa tay véo nhẹ mái tóc vừa cắt của Makoto, vừa hỏi ý kiến cậu. Makoto, người đang quấn tấm vải choàng như một con búp bê cầu nắng, ngắm nhìn mái tóc mình giờ đã ngắn hơn một vòng rồi lắc đầu.

“Thế này là vừa rồi ạ.”

“Vậy hả. Tiếc thật đấy.”

Chị thợ cắt tóc nở một nụ cười đầy vẻ trêu chọc. Khi Makoto nhìn hỏi “tiếc cái gì?” bằng ánh mắt, nụ cười càng sâu hơn. Khóe mắt chị ta nhăn lại, y hệt vẻ mặt của mấy đứa thích bắt nạt.

“Lâu lâu tôi còn muốn cạo trọc cho mấy đứa trẻ con cơ chứ.”

“…Xin chị tha cho em!”

Thứ Bảy của tuần thứ ba tháng Tư. Makoto đang cắt tóc tại một tiệm làm đẹp mà Nene đã giới thiệu. Suýt nữa thì bị cạo trọc, khiến cậu ta một phen hết hồn, nhưng tay nghề của thợ làm tóc thì đúng là khỏi phải bàn. Chị ta cắt tỉa gọn gàng nhanh chóng, Makoto đứng dậy, hài lòng với kiểu tóc mới. Gỡ bỏ tấm vải choàng, cậu đi đến quầy tính tiền.

“Mà Jojo cũng có mắt nhìn người phết đấy chứ nhỉ.”

Chị thợ cắt tóc kiêm chủ tiệm vừa thoăn thoắt bấm máy tính tiền vừa cười với Makoto.

“Chị đang nói gì vậy ạ? Jojo nào cơ ạ?”

“Là cô Nene đấy.”

“Nene… à, Jojo.”

“Cháu là người yêu trẻ của cô Jojo, phải không?”

“Cháu là cháu trai của cô ấy ạ!”

“Ố, hay là tôi nghe nhầm cháu trai thành người yêu trẻ nhỉ.”

Chị ta giả ngây giả ngô một cách trắng trợn. Makoto hiểu rằng chị thợ cắt tóc này cố tình chọn cách hiểu lầm mà cậu không thích, và với vẻ mặt ủ rũ, cậu đành chấp nhận lý do Nene tiến cử tiệm của bạn.

“À ha ha, khó chịu rồi kìa. Chà, đúng là với học sinh cấp ba thì khoảng cách tuổi tác này hơi khó xử thật.”

“Vấn đề chỉ có mỗi thế thôi sao ạ?”

Cậu tự đấm vào thái dương mình vì đã thoáng nghĩ rằng có lẽ đúng là chỉ có thế.

“À mà nói mới nhớ, con bé đó dạo này có khỏe không?”

Chị thợ làm tóc hỏi như đang bắt chuyện.

“Con bé nào ạ?”

“Cái con bé có mái tóc đẹp ấy. Này, con bé lấp lánh màu xanh nước biển đó.”

“À… chắc là khỏe ạ.”

“Dạo này không thấy đến cắt tóc, tôi cứ lo không biết có phải con bé bị hói rồi không.”

Chị thợ làm tóc vừa đưa tiền thối cho Makoto vừa mỉm cười, bảo cậu tin lời đó đúng là điều không thể.

Sau khi cất số tiền lẻ vào ví, Makoto cúi đầu chào rồi bước ra khỏi tiệm.

Vừa bước ra, một hình nhân màu bạc chợt lướt qua tầm mắt. Makoto dụi mắt không tin vào những gì mình thấy.

“Fư fư fư fư fư.”

Chủ nhân của tiếng cười ngắt quãng kỳ lạ ấy… đang mặc bộ đồ vũ trụ.

Bộ đồ vũ trụ và chiếc mũ bảo hiểm bao bọc một thân hình trông như một cô bé nhỏ nhắn. Makoto vô thức ngước nhìn lên bầu trời, xác nhận vẫn là màu xanh trong. Cậu nghi ngờ mình đột nhiên bị ném vào không gian.

Tại sao, một phi hành gia lại ở đây?

Như thể chế nhạo câu hỏi đó của Makoto, cô bé vẫn không ngừng ngân nga.

Cô bé trong bộ đồ vũ trụ đang vẽ bậy lên tấm áp phích của một người phụ nữ dán trước cửa tiệm. Cô bé dùng bút lông dầu vẽ thêm lông mày. Sau đó, vẽ một vườn hoa lên tóc rồi cuối cùng, ghi “Hoshimiya Yashiro tới đây!” ở góc áp phích như một lời tuyên bố phạm tội. Đó hẳn là tên của cô bé?

“Hứ, bị phát hiện rồi.”

Với vẻ mặt hơi giả tạo, cô bé vũ trụ quay lại nhìn Makoto. Nghe cái cách nói chuyện kỳ quặc, phát ra từng từ một như gõ vào cổ họng, Makoto thở dài. Thị trấn này toàn những chuyện như thế này sao? Tấm kính che mờ đục giấu đi khuôn mặt càng làm tăng thêm sự bất an của Makoto.

Makoto nhớ lại dáng vẻ cosplay của Maekawa. Nhưng cô bé lại quá khác biệt về chiều cao so với Maekawa. Cô bé vũ trụ chỉ cao bằng một học sinh tiểu học cuối cấp, hoặc thấp hơn. Vậy thì, có lẽ là em gái của Maekawa?

“Dzy dzy!”

Cô bé nhìn Makoto chằm chằm. Cô bé xoay vòng quanh Makoto, thậm chí còn ngân nga cả âm thanh của ánh mắt. Khi Makoto đang đề phòng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô bé đưa tay ra nhéo vành tai của Makoto.

“Gì vậy?”

“Hừm, hừm.”

Phớt lờ câu hỏi của Makoto, sau khi nghịch vành tai, bàn tay đó không rụt lại mà còn vươn dài ra thêm. Nó túm lấy mái tóc vừa cắt của Makoto, “Á?” rồi “bụp,” rút ra vài sợi. “Aaaa, đau quá!”

Makoto ôm lấy mái tóc, khụy gối. Cậu nhanh chóng đứng thẳng dậy trước khi ngã quỵ, rồi quát vào mặt cô bé.

“Làm cái trò gì vậy hả!”

“Mẫu vật, thu hồi, hoàn thành.”

Trên đầu ngón tay của cô bé, những sợi tóc mái của Makoto bay lất phất. Makoto vô thức nắm chặt tay, nhưng cố nén giận bằng cách ấn móng tay vào lòng bàn tay rồi hỏi cô bé.

“Em là học sinh tiểu học gần đây hả? Có chị gái nào cao không?”

“Đừng có giỡn mặt, đồ khốn. Ai là học sinh tiểu học?”

Cô bé vũ trụ giơ cả hai tay lên phản đối. Chính cái cử chỉ đó đã làm nổi bật sự ngây thơ của cô bé.

“Là em đó. Em đang làm gì với bộ dạng đó vậy?”

“Tôi nhầm thời gian nên đến quá sớm, nên tôi rảnh rỗi.”

“Hả? Cái gì cơ, thời gian?”

Giọng nói của cô bé, hay đúng hơn là cách nói chuyện của cô bé, rất khó nghe.

“Ta là sứ giả đến từ Mặt Trăng.”

Việc câu trả lời không ăn khớp đã là một vấn đề, nhưng chính nội dung của phát ngôn đó khiến lông mày của Makoto nhíu lại.

“Mặt Trăng? Trò chơi mặt trăng gì đó hả? Cũ rích quá đi!”

“Trò chơi là cái gì, đồ giỡn… khụ, khụ.”

Thứ bên trong bộ đồ vũ trụ ho sặc sụa. Có vẻ như cô bé đã cố gắng nói chuyện quá sức với cổ họng. Makoto vừa gãi thái dương vừa thở dài chán nản. Cậu liếc nhanh vào tiệm làm tóc, thấy chị thợ làm tóc đang quay lưng lại, bình thản dọn dẹp cửa tiệm. Chị ấy đang dùng chổi quét những sợi tóc vương vãi trên sàn vào xẻng hốt rác.

“Đợi chút, có lỗi xảy ra.”

Cô bé chìa lòng bàn tay ra trước mặt Makoto, yêu cầu một khoảng thời gian để chỉnh lại giọng nói.

Hành động đó đã làm Makoto bớt giận, cậu thả lỏng nắm đấm.

“Cố quá là đau họng đó.”

“Ồn ào quá. Đồ ngốc.”

Giọng thật của cô bé cao vút đúng kiểu trẻ con. Cô bé vung tay ra hiệu xua đuổi Makoto. Có lẽ do bộ đồ vũ trụ cồng kềnh tạo ảo giác, tay chân cô bé trông ngắn hơn thực tế.

“Ừm, ừm… được rồi, đã hồi phục.”

“Vậy thì tốt quá rồi. Giờ thì đi xin lỗi chủ tiệm thôi nào.”

“Wao!”

Makoto luồn tay vào khe hở giữa mũ bảo hiểm và bộ đồ vũ trụ của cô bé, túm lấy gáy. Cậu định kéo cô bé vào tiệm như kéo một con mèo, nhưng cô bé vùng vẫy tứ chi chống cự.

“Ngươi muốn làm gì?”

“Làm gì hả, không xin lỗi vì đã vẽ bậy lên áp phích thì sao được!”

“Không sao đâu.”

“Không được đâu!”

Cô bé vung cùi chỏ hất tay Makoto ra. Với đà quay người, cô bé xoay tròn như một con quay. Sau khi vội vã lùi ra xa, cô bé quay lại nhìn Makoto.

“Vậy thì tạm biệt, Makoto.”

Cô bé chạy đi, để lại tiếng bước chân lộp bộp, ngớ ngẩn. Nhìn bóng lưng kỳ dị của cô bé ung dung giữa phố, Makoto vô thức dụi mắt. Cậu cũng thử đấm vào đầu mình, nhưng hình như đây không phải là ảo giác.

Cô bé tăng tốc, vung tay mạnh mẽ từ giữa chừng. Chiếc mũ bảo hiểm đội trên đầu lắc lư dữ dội, khiến người nhìn phải lo lắng không biết liệu đầu cô bé có bị bật ra cùng chiếc mũ hay không.

“…Khoan đã? Sao nó biết tên mình?”

Cậu không nhớ mình đã giới thiệu tên. Càng không thể có chuyện đã từng quen biết.

Cũng không có vẻ gì là bạn của ai đó mà cậu mới quen ở thị trấn.

Nếu vậy, có lẽ ai đó đang tự ý điều tra về cậu.

Ánh mắt cậu thỉnh thoảng cảm thấy từ khi đến đây, lẽ nào là của cô bé vừa rồi?

Makoto tiến thêm bốn bước trong suy nghĩ, rồi đưa ra kết luận.

“Ủa, vậy đó là stalker à?”

Makoto cười phá lên trước suy luận phi lý đó.

Cậu không hề nghĩ rằng mình lại hấp dẫn đến mức bị người khác theo dõi.

Sau khi nhìn chằm chằm vào hướng cô bé vũ trụ đã đi được một lúc, cậu vội vã leo lên xe đạp.

“Ôi, cắt tóc hả. Gửi ảnh chụp tự sướng cho tớ đi.”

“Mình ngại tự chụp nên thôi.”

“Niwachi này, cấp ba rồi thì nên tập quen với việc lên hình đi chứ.”

“Quen rồi thì làm gì? Với lại tối quá nên chỉ chụp được ảnh mặt như phim kinh dị thôi.”

“Tối á, Niwachi, cậu đang ở đâu vậy? Tớ nghe tiếng ‘à à’ kìa.”

“Biển.”

Makoto đang ngồi xổm trên bãi cát, trả lời gọn lỏn.

Mái tóc ngắn đi không còn bay bồng bềnh trong gió biển như lần trước.

Bờ biển hôm nay vẫn nồng nặc mùi biển. Vì là giữa đêm nên không có ánh nắng gay gắt như thiêu đốt, nhưng bù lại, độ lạnh của sóng biển dạt vào bãi cát càng tăng thêm. Mắt cá chân của Makoto đang ngồi xổm cũng bị những đợt sóng mạnh thỉnh thoảng ập tới làm ướt sũng. Chân Makoto không đi tất, cậu đã mượn đôi dép tông vứt lăn lóc ở một góc nhà Toowa.

Hôm nay Erio không quấn chăn. Có lẽ vì lần trước đã làm bẩn quá nhiều nên trước khi đi, cô bé đã bị Nene “giật mất cái chăn!” Lúc đó Erio không phản ứng gì, Makoto cảm thấy ngượng ngùng trước sự chênh lệch nhiệt độ giữa hai mẹ con. Makoto ghét phải chứng kiến những tình cảm chân thành bị lãng phí như vậy.

“Biển mùa xuân, lại còn ban đêm. Ồ, ồ ồ!”

“Cái ‘ồ ồ’ đó nghĩa là sao?”

“Tớ cứ nghĩ Niwachi cũng đã dần hiểu được điểm ‘thanh xuân’ rồi chứ.”

“Câu đó lại càng làm bí ẩn thêm thôi.”

Vừa nói chuyện, mắt Makoto vẫn không rời Erio. Hiện tại Erio vẫn chưa có động tĩnh gì.

Tối nay không phải Makoto mà là Erio chủ động rủ “mufumufu”. Makoto lúc đầu hơi bối rối trước sự thay đổi tâm trạng đó, nhưng cậu đoán có lẽ cô bé đã thấy thích thú với sự tiện lợi của việc được cõng đi.

“Thôi được rồi, phải tận hưởng tuổi thanh xuân bên bờ biển mùa xuân nên mình cúp máy đây.”

“Ừm. Vậy thì quà lưu niệm tớ xin năm cân cát thanh xuân nhé.”

“Đừng có đòi hỏi mấy thứ vất vả khi mang vác như thế chứ. Ngủ ngon nhé.”

Makoto kết thúc cuộc gọi rồi cất điện thoại.

Vừa nhớ lại cuộc nói chuyện với Maekawa, cậu vừa nhìn ra biển.

Chính tại vùng biển này, Erio mất tích đã được tìm thấy.

Mất tích, khoảng trống ký ức. Hàng loạt sự kiện xa lạ với cuộc đời Makoto, không hề có cảm giác chân thực.

Erio đã đối mặt với chúng như thế nào, và tại sao lại “trốn” đến chỗ người ngoài hành tinh?

Dù Makoto có nghĩ bao nhiêu đi nữa, sự chân thực vẫn thiếu hụt, không có gì là quyết định.

Makoto duỗi thẳng chân đứng dậy, tiến lại gần Erio.

Erio cảm nhận được điều đó, hoặc là để chạy trốn, cô bé lao về phía biển. Rồi nhân lúc sóng dồn tới, cô bé nhảy vọt lên. Trông có vẻ đẹp hơn khi bay mà không quấn chăn, nhưng thời gian bay thì vẫn vậy. Không giữ được vài giây, cô bé bị trọng lực kéo xuống, chìm vào mặt biển.

Tiếng “đoàng” vang lên khi cô bé rơi sấp mặt xuống, khuấy tung cát. Makoto khom người cạnh Erio đang nằm sấp dang rộng tứ chi. Mắt cá chân cậu ướt sũng vì những đợt sóng dạt vào, cái lạnh làm nổi da gà.

“Thôi đi, chịu khó học cách tự vệ đi chứ.”

Makoto nắm vai Erio đỡ cô bé dậy. Phần trước quần áo cô bé ướt sũng, cằm và da cũng đầy cát. Erio vô cảm nhìn lên Makoto. Chỉ có điều, ánh mắt cô bé hơi dao động, điều đó đã kích thích bản năng bảo vệ của Makoto. Makoto vuốt tóc, lẩm bẩm “vớ vẩn”, nhưng vẫn quay mặt ra biển.

“Em này, ít nhất cũng phải nghĩ cách làm chứ.”

Makoto cắm ngón tay vào cát ướt sũng nước biển.

“Ví dụ như, chuẩn bị một cái bệ đỡ chẳng hạn. Cứng cát lại…”

Cậu dùng ngón tay gom cát xung quanh lại. Sau khi tạo ra một thứ giống như lâu đài cát trông khá ọp ẹp, Makoto nói.

“Xây một cái bệ như thế này, rồi nhảy từ chỗ cao xuống. Như vậy sẽ nhảy cao hơn một chút so với bây giờ. Và thời gian bay càng lâu, khả năng bay xa càng lớn… có lẽ vậy.”

Câu cuối cùng cậu nói ấp úng. Bởi vì cậu nhớ lại chuyện Erio từng nhảy xuống sông trước đây. Nếu nói thật lòng, Erio có thể sẽ thử nhảy từ những nơi cao hơn nữa. Makoto đã lo lắng như vậy.

Makoto quan sát phản ứng của Erio. Erio há hốc miệng nhìn xuống cái bệ cát, phản ứng này thật hiếm thấy, Makoto nhìn nghiêng khuôn mặt cô bé. Có gì đó thật thiếu cảnh giác. Erio “táp táp”, chạm vào cái bệ cát như thể đang tò mò về điều gì đó. Chạm vào, rồi nhìn chằm chằm vào những hạt cát dính trên lòng bàn tay. Sau khi nắm chặt những hạt cát đó, mặt Erio ngẩng lên.

“Anh họ.”

Ánh mắt thẳng thắn của Erio xuyên thấu Makoto. Đôi mắt tròn màu xanh nước biển đó còn sáng hơn cả những ngôi sao trên bầu trời đêm.

“Là người ngoài hành tinh, ta thương hại sự ngu dốt và ý tưởng nguyên thủy của anh họ.”

Cuối cùng thì vẫn là người ngoài hành tinh à. Makoto thở dài, chống má lên đầu gối.

“Đừng có nói mấy câu đó với kẻ cứ bay mà không có kế hoạch gì chứ.”

Makoto dùng ngón tay lau cát trên cằm Erio. Erio cứ để yên, nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay Makoto.

Khi đã lau sạch cát, Erio cắm cả hai ngón tay xuống bãi cát rồi bắt đầu cào bới. Cô bé đổ cát lên cái bệ ọp ẹp mà Makoto đã làm. Mỗi lần đầu ngón tay màu xanh nước biển cào đất, một vệt xanh nhạt lại hiện ra.

“Gì thế, nói thế rồi lại chấp nhận ý kiến của tôi à?”

Khi Makoto nói với giọng điệu vui vẻ pha chút ngạc nhiên, vẻ mặt vô cảm của Erio trừng mắt nhìn cậu.

“Người ngoài hành tinh này tôn trọng việc người Trái Đất như anh họ đã đưa ra ý kiến, nên ta quyết định sử dụng anh.”

“Ừm, tức là, ‘cảm ơn’ phải không?”

Erio ném cát vào Makoto. Makoto giật mình nhảy lùi lại để né, mất thăng bằng rồi ngã phịch xuống, kết quả là người đầy cát. “Ôi trời ơi,” Makoto than vãn với vẻ mặt có vẻ vui thích.

“Đằng nào cũng không bay được… Thôi, lâu lâu thì về lại tuổi thơ một chút vậy.”

Sau khi tháo dép và ném bay thật xa xuống biển, Makoto khom người xuống đối mặt với Erio, rồi nắm lấy cát. Erio im lặng khi Makoto tham gia vào việc đó, cô bé lẳng lặng chồng cát lên và nén chặt. Cả hai cứ thế im lặng làm việc.

Phía chân trời xa xăm, có một ánh sáng xanh lay động. Là ảo ảnh, hay có gì đó đang tỏa sáng? Ánh sáng đó chiếu rọi bãi cát một cách mờ nhạt. Makoto và Erio như những bóng hình, hòa vào một phần của bãi cát.

Sóng rút đi rồi lại dạt vào, làm ướt chân Makoto và Erio. Tiếng sóng cũng khi gần, khi xa.

Erio đang ngồi trên bãi cát có vẻ bị ướt mông nên rùng mình. Makoto cảm thấy an tâm khi thấy cô bé có phản ứng mang tính con người như vậy, rồi vỗ vỗ vào cái bệ cát bằng tay.

Cảm giác cát dưới lòng bàn chân như vuốt ve sâu tận đáy lòng Makoto.

“Chơi cát thì không hợp với cái tuổi thanh xuân này chút nào.”

Makoto ngửa mặt lên trời như đang ngắm sao.

Có những thứ lấp lánh qua kẽ mây, nhưng đó là loại sao gì, Makoto không thể biết được.

Trên đường về từ biển, cậu và Erio đi ngang qua một nhóm người ồn ào trên con đường bốn làn xe.

Mấy nam sinh có vẻ là học sinh cấp ba mặc thường phục đang cười đùa, chạy hàng ba. Makoto đành miễn cưỡng di chuyển ra sát mép vỉa hè nhường đường. Ba chiếc đèn xe đạp chiếu sáng mờ nhạt Makoto và Erio. Ánh sáng đó cũng làm hiện rõ khuôn mặt của ba người. “Ồ,” mắt Makoto hướng về khuôn mặt của nam sinh ở phía ngoài cùng bên phải.

Makoto nhận ra khuôn mặt đó. Cậu ta dường như là một nam sinh mà cậu đã gặp trong lớp học. Dù chưa từng nói chuyện, Makoto vẫn vô thức nhìn Erio trong giỏ xe. Mấy nam sinh đó mải mê nói chuyện, không hề để ý đến Makoto và Erio mà cứ thế đi lướt qua. Ngay cả khi họ đã đi xa, Makoto vẫn thu mình lại đứng yên một lúc.

Erio đá gót chân vào giỏ xe đạp như thể thấy Makoto không động đậy mà lấy làm lạ. Makoto gãi trán, trong lòng dấy lên một chút bất an về cuộc sống học đường sẽ lại bắt đầu từ ngày mốt, nhưng nghĩ mãi cũng vô ích nên cậu đạp xe đi.

Dù tốt hay xấu, Niwa Makoto không giỏi suy nghĩ xa xôi.

Ngày hôm sau, Chủ Nhật. Makoto thức dậy lúc hơn chín giờ sáng.

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái nhà. Căn phòng hơi tối nên cậu ngủ rất ngon. Makoto ôm đầu đau nhức vì ngủ quá nhiều, rồi ngồi dậy. Liếm mặt trong môi dưới thấy có những đường dọc, dấu hiệu thiếu nước. Cậu cúi mặt xuống đợi cơn đau đầu dịu đi một chút thì cảm thấy có gì đó đang ở gần.

Makoto ngẩng mặt lên. Và ngay lập tức nhận ra sự thật về điều mình cảm nhận.

“Mufu~”

“…………………………………………”

“Mô-mô-fu-fu, sư-mô-mô-fu-mô-fu-fu~”

“Đừng có xâm lược phòng tôi.”

Erio đang ở trong phòng Makoto. Cô bé ngồi trên ghế, duỗi chân và xoay tròn. Chân cô bé vướng vào chân bàn, tạo ra tiếng động cạch cạch. Erio ngã nhào từ trên ghế xuống, nằm vật ra sàn rồi bật nảy lên như đang than đau. Cả người lẫn chăn cứ nảy lên “bùng bùng”, căn phòng rung động nhẹ.

Makoto nhìn chuỗi hành động đó và nghĩ hay là ngủ tiếp. Thậm chí cậu còn muốn tự lừa mình rằng mình đang mơ, nhưng những hạt bụi bay lượn và những hạt sáng màu xanh nước biển đã xua tan cơn buồn ngủ của Makoto. Có vẻ như chúng đang bốc hơi.

Makoto xuống giường. Cậu nói chuyện với Erio đang vặn vẹo trong khi giữ khoảng cách.

“Có chuyện gì không? Nói trước là hôm nay không đi biển đâu nhé. Trời mưa mà.”

“Người ngoài hành tinh ta nhân từ tuyên bố rằng chính sự lười biếng trong tính cách của người Trái Đất khi ngại ra ngoài chỉ vì mưa rào đang cản trở sự tiến bộ của họ.”

Erio thò mặt ra khỏi chăn, vô cảm phản bác. Cô bé ngừng nhảy nhót, rồi ngồi phịch xuống sàn nhà. Makoto đứng thẳng nhìn xuống mái tóc như tự phát sáng của cô bé, rồi thở dài.

“Mấy lời đó không muốn nghe từ người đã đập mắt cá chân đến đỏ tấy đâu.”

“Mắt cá chân của ta không liên quan đến việc từ chối ra ngoài, và việc mưa gió cũng không hề cản trở cuộc điều tra vũ trụ của ta, vậy mà anh họ vẫn thiếu căn cứ trí tuệ để phủ nhận điều đó.”

“Được rồi, được rồi, từ từ rồi tính.”

Makoto tùy tiện bỏ đi ra khỏi phòng. Erio cũng đi theo. Makoto đi xuống cầu thang. Erio cũng đi theo. Đến đó, Makoto quay lại.

Erio cứ nhìn chằm chằm vào Makoto, cậu nghĩ vậy. Khuôn mặt cô bé đã bị giấu trong chăn rồi.

“Chẳng lẽ, bị thích rồi?”

Makoto lầm bầm. Erio vẫn “mufu~” như thường lệ, không hiểu chuyện gì.

“Khi trả lời thế này thì phải thò mặt ra chứ.”

Makoto cười khổ trước cuộc đối thoại lộn xộn với Erio. Cậu tự cười mình vì đã dần quen với tình huống như thế này.

Khi Makoto đi vào bếp, Nene đang nhảy múa. Cô ấy vừa lắc chai nhựa chứa thứ chất lỏng màu trắng đục bằng hai tay, vừa nhún nhảy. Hông cô ấy cũng xoắn tít, trông rất phấn khởi.

Makoto tự véo mình vì đã bị cuốn hút bởi cái mông đầy cá tính đó, rồi ho nhẹ.

Nene quay lại. Mái tóc màu chàm của cô ấy bù xù vì ngủ dậy, bộ đồ ngủ cũng xộc xệch lộ cả vai.

“Chào buổi sáng, Makoto-kun. Ồ. Erio cũng ở đây à?”

“Chào buổi sáng ạ. …Sáng sớm mà cô đã tràn đầy năng lượng rồi.”

Ngay cả trong lúc chào hỏi, Nene cũng không ngừng lại. Cô ấy vẫn tiếp tục lắc chai nhựa với tốc độ cao.

“Đang làm bơ tự chế. Ưm, lắc lắc.”

Tay cô ấy cử động mạnh như đang rung một nhạc cụ. Nhưng chân và hông thì không cần phải cử động mạnh đến vậy.

Makoto ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc, chống má. Erio ngồi vào chiếc ghế bên cạnh.

Sau đó, Nene tiếp tục nhảy múa gần năm phút. Cuối cùng thì cô ấy thở hổn hển, nhưng bơ đã hoàn thành. Cô ấy dùng kéo cắt rời phần đáy chai nhựa, đặt lên giữa bàn ăn. Sau đó, Nene chuẩn bị các món ăn khác. Nướng bánh mì bằng máy nướng bánh, rồi đặt trứng ốp la lên đĩa của mỗi người. Makoto hơi thán phục sự khéo léo của cô ấy, nghĩ rằng Nene làm mẹ cũng không phải vô cớ. Erio thì không có phản ứng gì.

Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong và Nene ngồi vào chỗ, bữa sáng bắt đầu. Erio khéo léo phết bơ lên bánh mì nướng bằng hai tay thò ra từ trên chăn. Makoto lại thán phục, nghĩ rằng cô bé khéo léo mọi thứ trừ cách sống.

Erio định ném chiếc bánh mì nướng đó từ trên chăn xuống.

Makoto nhanh chóng nắm lấy tay cô bé, Erio và tấm chăn giật mình.

“Cứ thò mặt ra mà ăn đi chứ. Mà phải ăn như thế. Chăn sẽ bị bẩn đấy.”

“Mufu~…”

Erio lầm bầm từ phía bên kia tấm chăn như đang bất mãn. Nene đang đưa bánh mì nướng lên miệng thì dừng lại, nhìn Makoto và Erio trao đổi. Dù nét mặt không thay đổi, nhưng cô ấy không chớp mắt.

Cuối cùng, Erio đặt bánh mì nướng trở lại đĩa, rồi dùng hai tay kéo phần trên của tấm chăn xuống. Khuôn mặt thật của Erio hiện ra như một nụ hoa hé nở, tỏa ra những hạt sáng tích tụ xung quanh mà không bỏ sót một chút nào.

“Dù nhìn bao nhiêu lần, vẫn là cái mặt không thể tin được.”

“Đó là bi kịch xảy ra do kiến thức nông cạn về vũ trụ của anh họ, một người Trái Đất điển hình.”

Erio mỉa mai Makoto một cách trôi chảy, như thể đó là lời giới thiệu cho một vở kịch nào đó. Giọng điệu quá đỗi thờ ơ và vòng vo, hoàn toàn không giống như lời mắng chửi. Makoto cũng phớt lờ một cách hời hợt.

“À, vậy hả. Chuyện đó không quan trọng, nhưng thế này thì ăn cơm mà không làm bẩn chăn được rồi nhỉ.”

“Để tránh cho anh họ có thêm những tiếp xúc đa chiều với ta, ta đành phải miễn cưỡng lộ mặt.”

“Vậy hả, xin lỗi vì đã ép em phải thỏa hiệp nhé.”

Makoto khẽ cười, vai rung lên.

Thế này là cô bé đã tiến một bước gần hơn đến người Trái Đất rồi.

Khi Makoto cảm thấy một chút hài lòng nho nhỏ như vậy và khóe miệng nhếnh lên, cậu cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình.

Ngẩng mặt lên, cậu bắt gặp ánh mắt của Nene.

Nene tươi cười. Cô ấy nhai bánh mì như thể đang nhấm nháp cảnh tượng trước mắt.

Cảm thấy ngượng ngùng trước ánh mắt nhìn trìu mến đó, Makoto quay mặt đi.

“À mà mà mà…”

“Gì… gì vậy cô?”

“Chữ ‘Ma’ trong Makoto-kun là ‘Ma’ của ‘sắc tình ma’!”

“Cô đang kiếm chuyện với bố mẹ cháu hả! …Thật là, sao không thẳng thắn mà cảm ơn đi chứ.”

Dù biết nếu được cảm ơn thật thì cậu cũng sẽ khó xử, nhưng Makoto vẫn vui vẻ đáp trả.

Vị của miếng bánh mì đã cắn trở nên đậm đà, không biết là do bơ tự làm hay do tâm trạng.

Tuy nhiên, cuối tuần êm đẹp đó lại bị xóa nhòa khi tuần mới bắt đầu.

Vào thứ hai tiếp theo, Makoto bị đưa ra làm trung tâm của những lời đồn đại trong lớp ngay từ buổi sáng.

“Ôi trời ơi…”

Cậu không quá sợ hãi, nhưng thực tế mà cậu đã tưởng tượng đã ập đến. Nội dung tin đồn chính xác là “Makoto đã chở Toowa Erio trong giỏ xe đạp.” Những mảnh tin đồn đó lọt vào tai Makoto, cộng thêm không khí trong lớp, cậu đã nắm bắt được tình hình. “Thật nhanh chóng,” một cảm giác lạnh nhạt lấp đầy lồng ngực Makoto.

Kẻ lan truyền tin đồn chắc chắn là nam sinh mà cậu đã đi ngang qua vào tối thứ Bảy. Cậu nhìn về phía nam sinh đó, thấy cậu ta cũng đang nhìn lại Makoto với vẻ mặt bối rối. Đối với Makoto, không có suy nghĩ nào khác ngoài “ôi trời ơi,” và cậu cũng không thể làm gì được.

Makoto chống má lên bàn, quan sát diễn biến. Hiếm khi nào cậu cảm thấy khoảng thời gian trước khi tiết sinh hoạt lớp buổi sáng bắt đầu lại dài đến thế. Cậu nhìn về phía chỗ ngồi của Ryuko, nhưng có lẽ cô bé đang tham gia buổi tập câu lạc bộ buổi sáng nên vẫn chưa thấy bóng dáng trong lớp. Quay lại phía sau, có thấy Maekawa nhưng cô bé dường như đang say sưa đọc cuốn sách bỏ túi.

Makoto nhận ra cuốn sách trong tay Maekawa là tập cuối của “Time Ship” và cảm thấy ghen tị.

“Ước gì được mượn tập đầu… Cái đó ngay cả trên mạng cũng không còn bán mới nữa.”

Vừa lẩm bẩm một mình, Makoto nhắm mắt lại.

Cậu suy nghĩ lại những lần tương tác với Erio, tự hỏi có phải mình đã quá nông nổi. Dù biết là nguy hiểm, nhưng nếu không nếm trải những điều chí mạng, cậu sẽ không thể hành động một cách có ý thức được.

Makoto tự cười mình vì sự ngây thơ trong nhận thức, một kiểu thất bại điển hình của con người. Cậu từng nghĩ mình là người khá tháo vát mỗi khi chuyển trường, nhưng lần này thì sự tự tin đó đã bay biến hết.

Có lẽ vì Makoto nhắm mắt và co người lại nên không ai nói chuyện với cậu cho đến khi giáo viên chủ nhiệm đến. Ryuko trượt vào lớp ngay trước khi giáo viên chủ nhiệm đến, cô bé hơi nghiêng đầu trước không khí đặc biệt quanh Makoto, nhưng không đề cập cụ thể. Makoto không thể tưởng tượng Ryuko thay đổi thái độ như thế nào, và cậu cảm thấy hơi an ủi bởi khuôn mặt bình yên của cô bé. Cậu cũng không muốn nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô bé biết.

Mọi chuyện bắt đầu vào giờ ăn trưa.

Khi Makoto đang cất sách giáo khoa và dụng cụ học tập của tiết thứ ba vào ngăn bàn,

“Này…”

Có tiếng nam sinh vang lên. Cậu ta đang nói chuyện với Makoto. Makoto nhận ra đó là ai.

“Đến rồi đây,” Makoto hít một hơi thật sâu trong khi vẫn cúi mặt.

Cậu đã dự đoán được câu hỏi sẽ đến, chỉ cần trả lời bằng câu đã chuẩn bị sẵn.

Thế nhưng, Makoto lại cảm thấy khó khăn đến mức không thể ngẩng mặt lên được.

Dường như sốt ruột, nam sinh tiếp tục lời nói.

“Cậu là bạn hay là gì đó của Toowa Erio à?”

Câu hỏi đúng như Makoto dự đoán.

Makoto ngẩng mặt lên. Và rồi.

Với vẻ mặt bình thản, cậu nói dối.

“Ơ, chuyện gì vậy?”

Đó là giọng nói của chính cậu, nhưng nó không làm rung chuyển tai, xương hay bất cứ thứ gì.

Vừa nói xong, đầu Makoto như bị đè bẹp.

Ít nhất trong nhận thức của Makoto, nửa bên trái của đầu cậu trở nên nặng trĩu như bị nghiền nát.

Nam sinh đứng trước mặt trở nên xa vời, đường nét của lớp học trở nên mơ hồ. Makoto không biết mình đang biểu lộ vẻ mặt gì. Nam sinh đó vẫn cố gắng hỏi thêm.

“Không, tại tôi thấy Toowa ở trong giỏ xe mà.”

“Hửm? Vậy thì là chuyện gì. Toowa là ai vậy?”

Đầu Makoto trống rỗng. Cảm giác thực tế trước mặt dần dần mờ nhạt, như thể có một lớp màng mỏng chắn giữa cậu và nam sinh đó. Đầu Makoto choáng váng như thể hệ tiền đình có vấn đề.

“Tôi mới chuyển đến đây thôi. Chuyện thị trấn tôi không biết rõ.”

Nội dung lời nói không phải là nói dối. Nhưng Makoto cảm thấy mình đang nói một lời nói dối lớn trong lòng.

Nhận ra giới hạn của bản thân, cậu đứng dậy.

“Tôi phải đi mua cơm rồi. Vậy nhé.”

Makoto vội vã đi về phía cửa lớp, như đang chạy trốn, nhưng vẫn cố giữ không đi nhanh quá.

Không làm sáng tỏ nghi ngờ, cũng không thẳng thừng thừa nhận, cậu rời khỏi chỗ một cách dở dang.

Trên đường, mắt Shin chạm mắt Ryuko. Nhưng Ryuko dường như chẳng hiểu gì, chỉ tròn mắt nhìn. Shin bỗng cảm thấy có lỗi, gượng cười rồi bước ra khỏi lớp.

Vừa ra đến hành lang, Shin liền ôm bụng.

Cậu cảm thấy khó chịu, thực sự rất khó chịu.

Shin đi được vài bước thì khuỵu xuống. Các học sinh khác, kể cả người từ lớp khác, xôn xao hẳn lên.

Khi má cậu chạm vào sàn lạnh lẽo, cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Shin vội vàng đứng dậy, vừa nói "Không sao, không sao đâu" với mọi người xung quanh vừa bước tiếp.

Vừa đặt chân lên cầu thang, Shin thừa nhận rằng cậu đang bị sốc.

Cậu bật cười chế giễu bản thân vì đã trốn chạy bằng lời nói dối về việc Erio là người ngoài hành tinh, trong khi đáng lẽ cậu nên thấy nực cười vì chính cái lời nói dối đó.

Hôm đó, sau giờ học, Shin quyết định ghé vào một hiệu sách.

Nếu chỉ để giết thời gian, thì đâu nhất thiết phải là hiệu sách. Cậu chỉ là không muốn về thẳng nhà Towa vì cảm thấy ngượng ngùng. Thế là, cậu cứ chạy, chạy mãi về phía trước, dù chẳng biết đường đi.

Rồi cậu thấy một hiệu sách có cánh cửa màu đỏ ở tầng một của một tòa chung cư, Shin dừng xe đạp lại. Trước hiệu sách đã có vài chiếc xe đạp, với miếng dán "Đã kiểm tra" ở bánh sau. Nhìn qua lớp kính, cậu thấy mấy nam sinh mặc đồng phục đang tụ tập trước kệ truyện tranh.

Do dự một hồi, Shin bước qua cánh cửa tự động.

Bên trong hiệu sách khá oi bức, có lẽ vì thời tiết bên ngoài nóng nực, khiến người ta không muốn ở lại lâu.

Shin cố tránh xa khu truyện tranh, tiến đến khu tạp chí. Cậu cầm một cuốn tạp chí văn học có in tên tác giả yêu thích ở bìa, lật giở vài trang một cách tùy tiện.

"... Hả?"

Maekawa bước vào hiệu sách, như thể đang đuổi theo Shin. Cô vẫn mặc đồng phục, có vẻ vừa tan học.

Shin tự hỏi nhà cô có gần đây không, mắt cậu dõi theo cô.

Maekawa lấy một cuốn tạp chí, rồi đứng cạnh Shin, giữ một khoảng cách nhất định. Shin vừa định ngẩng đầu lên thì Maekawa đã ngăn cậu lại.

"Đừng rời mắt khỏi tạp chí, cứ nói chuyện như vậy đi, cậu bạn mới chuyển trường."

"... Tại sao?"

"Như vậy nghe cứ như báo cáo của điệp viên ấy, hay đấy chứ."

Shin suýt nữa thì đồng ý với lý do của Maekawa.

Nhưng cuốn tạp chí Maekawa đang giở là "Orange Page", còn Shin thì đang cầm "Bessatsu Bungei Shunju".

Thật chẳng ăn nhập gì cả.

"Vụ của Towa bị lộ ra khá nhanh nhỉ."

Maekawa vừa lật trang "Đặc biệt về rau mùa xuân" vừa nói.

"Chịu thôi, cô ấy cứ để nó trong lồng bàn bình thường mà. Không có biện pháp đối phó gì cả."

"Nhưng cậu đã nói dối nhỉ."

Cổ họng Shin nghẹn lại. Cậu liếc nhìn Maekawa, rồi vội vàng nhìn xuống tạp chí.

"Cậu bạn mới chuyển trường cứ nửa vời, hay nói đúng hơn là chẳng nghĩ gì cả."

"Cô nói đúng."

"Nhưng tôi ấn tượng với vẻ mặt hối hận của cậu sau khi nói dối đấy."

Lần này, Shin rời mắt khỏi tạp chí, quay hẳn sang nhìn Maekawa. Maekawa cũng quay sang, nhếch mép cười. "Ghê thật. Khả năng quan sát của cậu đỉnh đấy."

"Cứ gọi tôi là Thám tử lừng danh Maekawa Conan nhé."

"Chẳng phải cô là Maekawa chu đáo sao..."

Shin cười gượng. Cậu lật giở các trang dù chẳng hề đọc gì. Maekawa cũng vậy.

"Vậy, cậu định làm gì? Về Towa ấy."

"Làm gì là làm gì?"

"Đừng giả ngốc, cậu bạn mới chuyển trường."

"Ừm... Để xem nào, làm gì nhỉ."

Shin lại lật trang. Maekawa thở dài, mỉm cười như đang trông chừng một đứa trẻ mè nheo.

"Tiếp tục dính líu đến Towa, hay là rút lui? Một cuộc sống bình dị với bạn bè cùng lớp, hay là Towa?"

Maekawa nói hộ vấn đề Shin đang gặp phải. Shin liếc nhìn lưng một nam sinh đang đứng ở khu truyện tranh, rồi thở dài.

"Cả hai, là không thể đúng không."

"Kẻ tham hai con thỏ... Nhưng mà việc cậu coi Towa và bạn bè cùng lớp là 'con thỏ' có kỳ quặc không đấy? Quan điểm của cậu thế nào vậy?"

Maekawa nheo mắt. Ánh mắt cô dán chặt vào trang quảng cáo mứt mới, vẻ mặt nghiêm nghị.

"Towa rõ ràng là, ngay từ vẻ ngoài đã là một sinh vật khác với chúng ta rồi."

"... Sinh vật khác à. Ừ, cũng đúng."

Có lẽ đó là lý do cô ấy cứ tự nhận mình là người ngoài hành tinh.

Chẳng lẽ nơi ẩn náu của cô ấy được sinh ra dựa trên vẻ ngoài đó sao?

"Maekawa này. Cô có hứng thú với người ngoài hành tinh không?"

"Không. Nhưng tôi thích các chương trình đặc biệt về giải phẫu người ngoài hành tinh."

"Vậy cô có nghĩ là người ngoài hành tinh tồn tại không?"

"Towa đã bị gọi là người ngoài hành tinh từ lâu rồi. Chủ yếu là bởi mấy cô gái trong lớp ghen tị với ngoại hình của cô ấy."

Maekawa trả lời, cố tình né tránh câu hỏi trực tiếp, rồi liếc nhìn Shin.

"Cậu bạn mới chuyển trường định gia nhập vào đội quân người ngoài hành tinh à?"

Nghe câu hỏi của Maekawa, Shin cắn môi. Cậu cố tỏ vẻ buồn ngủ, mắt lim dim, nhưng trong lòng thì không hề bình tĩnh. Mùi hương thoang thoảng như chất khử mùi trong cửa hàng khiến cậu cảm thấy khó chịu.

Ngay cả khi mình biết mình muốn gì đi chăng nữa, thì việc thực hiện nó cũng không hề dễ dàng.

"Hihihi, cứ thoải mái mà khổ não đi, cậu thiếu niên."

"... Maekawa, chúng ta bằng tuổi nhau mà, đúng không?"

Maekawa lảng tránh câu hỏi của Shin bằng một tiếng cười đầy ẩn ý.

"Tôi sẽ giữ khoảng cách và quan sát xem cậu bạn mới chuyển trường sẽ trở thành người của hành tinh nào trong lớp học nhé."

Maekawa cười đầy bí hiểm, rồi khép tạp chí lại. Có vẻ như ngay từ đầu cô đã không hề hứng thú với hiệu sách.

"Cô đến đây chỉ để nói chuyện này thôi à? Hay là cô đã theo dõi tôi?"

"Ừm, tôi đã thử theo dõi cậu bạn mới chuyển trường đang chạy loạn xạ kia. Cách cậu di chuyển khiến tôi tưởng cậu đã phát hiện ra tôi đang theo dõi và cố gắng cắt đuôi, nhưng không phải vậy sao? Ra là Thám tử Maekawa giỏi giang đây mà."

"Tôi hoàn toàn không nhận ra," Shin gãi mũi. Cậu không còn tâm trí để ý đến xung quanh nữa.

Lý do cậu chạy loạn xạ là vì cậu chỉ đơn giản là bị lạc đường.

"Chỉ đứng đọc tạp chí thôi mà đã có thêm hai biệt danh, ghê thật đấy."

Shin nói móc, nhưng Maekawa có vẻ đã hiểu nhầm là một lời khen. Vẻ mặt cô trông đầy tự hào.

"Vậy nhé. Tôi xong việc rồi, về đây. Tôi còn phải giúp việc nhà nữa."

Maekawa đặt tạp chí về chỗ cũ, rồi vẫy tay tạm biệt.

"À, khoan đã."

Shin gọi cô lại.

Cậu nhớ ra là mình có một việc quan trọng muốn nhờ Maekawa.

"Ừm, Maekawa này..."

"Sao vậy?"

Shin che mặt bằng cuốn tạp chí, rồi lí nhí nhờ vả.

"... Cô có thể chỉ đường về từ đây cho tôi được không?"

Vài giây sau, Shin nghe thấy tiếng Maekawa cười lớn đến nỗi quên cả việc mình đang ở trong hiệu sách, như thể đó là một chuyện xảy ra ở một nơi rất xa.

"Đến đây là ổn rồi, cảm ơn cô nhiều ạ."

"Không cần phải khách sáo thế đâu, ha ha ha."

Shin và Maekawa chia tay nhau trước nhà Towa. Rốt cuộc thì Maekawa đã dẫn cậu đi suốt từ hiệu sách đến tận trước nhà.

"Nào, xem cô ấy có ở nhà không nào."

Sau khi cất xe đạp vào nhà kho, Shin ngước nhìn nhà Towa từ trước cửa. Cả hai cửa sổ trên tầng hai đều đóng kín, rèm cũng buông xuống. Cậu chưa từng thấy rèm hay cửa sổ phòng Erio mở bao giờ. Shin chỉnh lại túi xách, rồi đặt tay lên cánh cửa nhà Towa. Cánh cửa mở ra dễ dàng.

"Vậy là cô ấy có nhà. Đúng là đồ mất cảnh giác."

Cậu bước vào nhà, khép cửa lại. Cậu cởi giày, bước lên hành lang. Có vẻ như Mẹ Mẹ vẫn chưa về. Đột nhiên cậu tự hỏi người phụ nữ đó làm công việc gì. Shin nghĩ ngợi, rồi bước lên cầu thang, đi về phòng mình.

Trên đường đi, cậu liếc nhìn phòng Erio, nhưng phòng trống không. Cậu ngắm nhìn bộ đồng phục treo trên tường một lúc, rồi tiếp tục đi đến phòng mình. Ở đó, chân cậu dừng lại.

"Á..."

Trên giường Shin có một cái chăn nữa. Chính xác hơn là, một cô gái cuộn tròn trong chăn đang nằm trên đó.

Nghe thấy tiếng Shin, Erio lồm cồm bò dậy. Vẻ ngoài nhúc nhích trong chăn trông như một con sâu bướm khổng lồ. Erio ngồi dậy trên giường, cất tiếng chào hỏi: "Mofu..."

"Tớ về rồi. Mà sao cậu lại ở trong phòng tớ?"

Shin đặt túi lên bàn, rồi hỏi Erio. Giờ cậu không muốn giáp mặt cô ấy cho lắm, nhưng cậu nghĩ mình nên nói điều cần nói trước khi trốn chạy.

"Mofufu..."

"Ừ ừ."

Shin ngồi xuống cạnh Erio. Rồi, cậu nhớ lại chuyện ở lớp học.

"... Ưm."

Cậu nhắm mắt lại. Suy nghĩ một lát, rồi lại mở mắt ra.

Erio không có mặt ở đó. Nhưng Shin vẫn cất lời xin lỗi.

"... Tớ xin lỗi."

Cậu vuốt mái tóc lòa xòa của Erio. Erio nghiêng người sang trái, "Mofu?"

"Đừng để bụng."

"Mofumofu."

Cô ấy dường như muốn nói là đừng có nói những điều vô lý như vậy. Shin vuốt tóc cô, hỏi vào khoảng không phía sau lớp chăn.

"Này. Vũ trụ đối với cậu là gì?"

Nghe câu hỏi đó, Erio đẩy tay Shin ra, nhoài người về phía trước. Rồi cô đáp ngay lập tức.

"Là quê hương của tớ. Nơi mà một ngày nào đó, tớ sẽ trở về sau khi hoàn thành mọi công việc."

Nghe cứ như lời nói về thiên đường ấy. Shin nghĩ vậy, rồi lắc đầu ngớ ngẩn.

"Hừm... Vậy, Mẹ Mẹ cũng là người ngoài hành tinh à? Đến từ vũ trụ?"

Erio quay mặt đi. Có vẻ như cô ấy không muốn trả lời, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhìn vào tường.

"Cứ hễ câu hỏi nào bất lợi là lại thế đấy."

Shin lắc lắc bàn tay vẫn còn đặt trên đầu Erio, rồi bật cười. Erio quay mặt lại.

"Còn với anh họ, vũ trụ là gì?"

Giọng cô ấy khàn hơn một chút so với bình thường. Shin nhận ra điều đó, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Có lẽ vì cậu đã ghé qua hiệu sách nên trời đã xế chiều, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ khung cửa sổ. Những chú chim nhỏ bay lượn ngược sáng, đen kịt, trông như lũ quạ đậu trên dây điện.

"Tớ à? Ừm, vũ trụ à... Giống như cái kiệu rước thánh ấy."

"Kiệu rước thánh?"

"Một mình thì khó khiêng, nhưng khiêng cùng mọi người thì đó là một sự lãng mạn đáng giá."

Tận cùng của vũ trụ, đáy sâu của đại dương, cô đơn một mình thật buồn.

Shin gửi gắm cảm xúc của mình vào câu trả lời có một không hai.

Nghe câu trả lời đó, Erio im lặng vài giây, rồi cụp cằm xuống.

"Ừ ừ."

Erio khẽ gật đầu vài lần. Shin cứ nhìn ngắm khuôn mặt đó một cách vô thức, rồi giật mình mở to mắt.

Trong khoảnh khắc, cậu tưởng mình đã thấy Erio mỉm cười.

Nhưng dù cậu có nhìn kỹ đến đâu đi chăng nữa, thì Erio đã trở lại vẻ mặt vô cảm, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Vẻ đẹp hoàn hảo đến mức việc cô ấy chớp mắt trông còn kỳ lạ hơn, khuôn mặt đó chỉ lộ ra khỏi lớp chăn.

Shin buông tay khỏi mái tóc Erio, rời khỏi giường. Rồi cậu vội vã ra khỏi phòng.

Cậu bực bội vì mình đã bỏ chạy trước khi bị Erio rủ ra biển.

Một tuần đã trôi qua kể từ chuyện đó.

Trong suốt thời gian đó, Shin đã không đi biển cùng Erio. Cậu cứ lẩn tránh cô ấy.

Ở trường, những lời đồn đại không đến tai Shin, nhưng mọi người đều giữ khoảng cách với cậu. Vốn dĩ cậu chỉ là một học sinh chuyển trường từ nơi khác đến, có hay không cũng chẳng sao. Shin hiểu điều đó, và cố gắng không nói chuyện với ai, chỉ lẳng lặng trải qua những ngày ở trường. Cậu không cảm thấy vui vẻ gì cả, nhưng cậu nghĩ việc không bị mọi người cô lập là tốt lắm rồi.

... Nhưng có một chuyện xảy ra vào giờ nghỉ trưa hôm đó khiến Shin cảm thấy hơi khó chịu.

Shin vẫn ăn trưa một mình như mọi khi, nhấm nháp chiếc bánh mì xoắn cứng ngắc.

Có lẽ vì thấy cảnh đó, hoặc có lẽ vì cô ấy đã tìm cơ hội từ lâu. Ryuko ngồi ở phía cửa lớp, vừa định khom lưng vẫy tay với Shin trước khi cùng bạn bè mở hộp cơm thì bị người bạn ngồi cạnh kéo tay lại một cách tự nhiên, rồi lặng lẽ ngồi xuống, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Ryuko chỉ biết giơ tay lên vô nghĩa, rồi nhìn từ Shin sang bạn mình. Shin làm ngơ, tiếp tục cắn bánh mì.

"Ừm... Cứ thế này thì uổng phí thật."

Shin nheo mắt, những thứ có thể mất đi nếu cứ tiếp tục thế này đang dần lộ ra.

Cậu chống cằm, nuốt miếng bánh mì xuống.

Hành động của bạn Ryuko rất tự nhiên, Shin nhận ra bầu không khí trong lớp dường như đã quen với hành động đó, khiến cậu cảm thấy bất an.

Trước đây đã từng có người bị cô lập ở đây.

Và Shin biết người đó là ai.

"................................"

May mắn cho Shin là mọi chuyện vẫn chưa bắt đầu. Cậu chưa có nhiều hoạt động ở trường, cũng chưa có mối quan hệ thân thiết nào với các học sinh khác.

Vậy nên, bắt đầu hay là đi một con đường khác?

Shin cứ trăn trở mãi trong suốt những giờ học sau đó.

Trong cậu có hai bánh xe quay như xe đạp.

Nhưng khác với xe đạp, hai bánh xe đó không liên kết với nhau.

Cậu không thể quay cả hai cùng một lúc. Hướng đi của Shin, chỉ có thể chọn một trong hai, phía trước hoặc phía sau.

Hơn nữa, cậu còn phải cưỡi độc nhất trên chiếc xe một bánh đó để tiến lên.

Sau khi tan học, ăn tối và tắm rửa xong, Shin nằm dài trên giường trong phòng mình, khoảng thời gian cậu cảm thấy thoải mái nhất. Tay cậu cầm một cuốn truyện bỏ túi, lăn qua lộn lại.

Erio đang ngoan ngoãn ở phòng bên, như thể đang hờn dỗi.

Vừa về đến nhà, đã có một cuộc đối thoại thế này.

"Anh họ, biển."

"... Em lược bớt câu chữ quá nhiều rồi đấy. Nghe cứ như tên đô vật Sumo ấy."

Khi Shin bước vào nhà Towa, Erio đã đứng đợi ở bên cạnh. Từ bên ngoài cũng có thể nhìn thấy mái tóc xanh nhạt của cô ấy qua lớp kính nên cậu đã lường trước được. Shin thở dài, cởi giày.

"Tớ không ra biển đâu. Hơi mệt."

"Anh họ hôm qua cũng nói vậy. Với cái vốn từ nghèo nàn đó, em cảm nhận được sự hời hợt của người Trái Đất."

Erio đi theo sau lưng Shin. Tóc cô ấy rung rinh theo từng bước chân hơi nghiêng ngả sang trái phải. Khi ánh sáng chiếu vào những hạt bụi bay lả tả, Shin suýt nữa thì lay động.

"Ngày nào, ngày nào cũng ra biển, cậu muốn gì chứ?"

Lúc nào cũng thất bại trong việc bay. Cậu nuốt những lời đó xuống, dò xét phản ứng của Erio.

"Em đã giải thích rồi mà. Đây là công việc của em, Điều tra viên Điều tiết Địa Cầu."

"Chức vụ của cậu có thay đổi so với trước đây không?"

Shin và Erio bước lên cầu thang. Cô ấy có ý định đi theo cậu đến tận phòng à. Dự đoán vậy, Shin dừng lại ở hành lang tầng hai. Erio cũng dừng lại, nhìn chằm chằm vào mắt Shin.

Khi nhìn vào đôi mắt đó, mọi lời phàn nàn, mọi lời than thở đều tan biến vào cổ họng cậu.

"Ra biển hay là, đi chơi với cậu... nó hơi..."

"Lời giải thích của anh họ đi ngược lại với sự mạch lạc."

"Cậu sẽ hối hận nếu tớ thành thật đấy."

Shin nheo mắt, không đến nỗi lườm. Erio vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, nhưng số lần chớp mắt của cô ấy tăng lên.

Và cậu nhận thấy bàn tay phải của cô ấy đang nắm chặt lại, như thể đang lo lắng điều gì đó, Shin vội vã rời mắt đi.

"Dù sao thì tớ cũng không đi đâu. Cậu cũng ở trong phòng ngoan ngoãn đi."

Nói như ra lệnh vậy. Shin chạy trốn vào phòng mình.

Shin không chắc chắn liệu mình có đang làm điều đúng đắn hay không.

Sau khi từ chối lời mời của Erio, lòng Shin có chút rối bời. Nhưng phần lớn là do chính những lời cậu đã nói ra.

Có lẽ từ giờ trở đi cậu nên về nhà muộn hơn. Shin nghĩ vẩn vơ, nội dung cuốn truyện bỏ túi không vào đầu cậu chút nào.

Cậu đang dần hình thành một con người khó lòng từ chối Erio mỗi khi cô ấy nài nỉ.

Chính vì nhận ra điều đó, Shin cảm thấy dạ dày mình đau quằn quại vì căng thẳng.

Và rồi, khi vầng trăng trên bầu trời đêm ẩn sau những đám mây. Có tiếng chân chạy rầm rập lên cầu thang.

"Mako-kun ơi, Mẹ Mẹ của anh đến rồi đây."

"... Mẹ Mẹ không phải của ai cả," Shin ném lại một câu phản bác trống rỗng, trích dẫn một câu thoại hay trong cuốn truyện bỏ túi. Nhưng những lời đó đứt quãng giữa chừng, không còn ý nghĩa gì nữa. Shin cứng đờ người, vừa định ngồi dậy.

Mẹ Mẹ xông vào phòng, chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm trên người.

Shin bật dậy, vứt cuốn truyện xuống mà không hề kẹp gì đánh dấu. Đằng nào thì cậu cũng chưa đọc hết một nửa nội dung. Tốt hơn là nên đọc lại từ đầu. Đó chỉ là cái cớ, thật ra cậu chỉ đang bối rối.

"Sao, sao cô lại ăn mặc thế này!"

Shin vô thức kêu lên. Cậu lùi lại trên giường trước sự tiến đến của Mẹ Mẹ.

"Tặng fan service đó mà."

"Cô đang ý thức đến con mắt của ai vậy! Mà ở đây có mỗi mình tôi thôi còn gì!"

"Mako-kun cũng biết tự vấn bản thân cơ đấy, giỏi lắm."

"đồ, đồ biến thái."

Do quá kích động, lưỡi cậu không còn nghe theo sự điều khiển nữa. Mẹ Mẹ nhíu mày.

"Ôi dào, thường thì sau khi tắm xong tôi toàn đi lại loanh quanh khỏa thân mà. Hôm nay thế này còn dè dặt chán. Tôi còn đang để ý đến Mako-kun chưa đủ 18 tuổi, tôi vốn là Mẹ Mẹ dành cho mọi lứa tuổi cơ đấy."

Mẹ Mẹ nằm vật ra sàn nhà. Có lẽ vì vừa tắm xong nên chân cô ấy đỏ ửng đến tận đầu ngón chân.

"Nóng quá. Mako-kun, mở toang cửa sổ ra cho tôi."

Mẹ Mẹ vừa lấy tay quạt mặt vừa chỉ đạo Shin. Shin miễn cưỡng làm theo lời cô.

Hiện tại có rất nhiều mây trên trời, trôi rất nhanh. Gió mạnh, cậu đã đóng cửa lại vì nó làm ảnh hưởng đến việc đọc sách. Ngay lập tức gió ùa vào phòng. Nhiệt độ khá thấp so với mùa xuân, cậu vừa mới hạ nhiệt thì đã cảm thấy lạnh cóng cả người. Shin cảm thấy lo sợ vì nhiệt độ của cậu có thể sẽ tăng vọt ngay khi quay đầu lại.

Cậu hạ quyết tâm quay lại. Mẹ Mẹ dang rộng chân, không hề che đậy bên trong đùi. Dù năm nay đã gần 40 tuổi nhưng trên làn da đó không hề có một nếp nhăn nào, Shin cảm thấy có gì đó mờ ám, đề cao cảnh giác. Lý trí ít ỏi còn sót lại trong đầu Shin đang được cứu rỗi bởi sự đáng ngờ đó.

"Ờm, cô có việc gì ạ?"

"Đến gặp Mako-kun. Chẳng lẽ cần gì hơn thế sao?"

"Tôi không dễ bị lừa gạt dù cô có nói câu đó bằng giọng điệu nam tính đâu."

Nhưng Shin đang run rẩy. Mẹ Mẹ ngồi dậy, những giọt nước từ tóc cô rơi xuống.

"Ối ối chân tôi trượt mất rồi."

Mẹ Mẹ lao vào Shin với giọng điệu đọc thoại. Vốn dĩ cô ấy đã đạp sàn bằng đầu gối rồi thì chân làm sao mà trượt được.

Shin không kịp né tránh cuộc tấn công đó, bất lực bị bắt giữ.

"Á, ớ..."

Một tiếng kêu như tiếng rên rỉ cuối cùng thoát ra khỏi miệng Shin. Nhân cơ hội đó, Mẹ Mẹ vòng tay qua lưng Shin, ôm chặt lấy cậu. Cậu không có cảm giác xương sống bị gãy mà là bị tan chảy. Những âm thanh kì lạ vang vọng trong đầu cậu.

"Ấm áp quá."

"Chẳng phải cô bảo nóng sao?"

Những giọt mồ hôi khó chịu bắt đầu lấm tấm trên da đầu Shin. Nhiệt độ ấm áp từ Mẹ Mẹ chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm trên người truyền trực tiếp sang cậu. Thêm vào đó, trước ngực cậu còn cảm nhận được sự mềm mại khó tả, trong đầu Shin tràn ngập chữ "tứ bề thọ địch". Cậu không còn tâm trí đâu mà nghĩ xem từ này có dùng đúng không nữa.

"Một thế lực nào đó bí ẩn đang thì thầm với tôi rằng 'ở đây chúng ta cũng xin một bức ảnh Mako-kun bị ôm ấp nhé'."

Thứ bí ẩn phải là cô mới đúng. Shin chưa kịp nói ra thì Mẹ Mẹ đã đặt cằm lên vai Shin, hà hơi vào tai cậu. Shin rên rỉ một tiếng thảm hại, nhịp tim bỗng trở nên dồn dập.

"Nhưng, tôi có một chuyện nghiêm túc muốn nói với cậu đây."

"Chẳng lẽ là cô muốn cầu hôn tôi?!"

Giọng Shin lạc cả đi, chẳng khác nào một vở hài kịch. Nhưng Mẹ Mẹ không hề cười nhạo cậu, mà cúi đầu xuống.

"Xin lỗi nhé, vì đã làm cậu lo lắng về chuyện của Erio."

Giọng Mẹ Mẹ đột ngột thay đổi. Shin cũng bị cuốn theo, ánh mắt hoảng loạn của cậu bỗng trở nên tập trung.

Cậu bắt đầu cảm nhận được làn gió thổi qua má từ cửa sổ. Gió luồn qua gáy cậu, xoa dịu làn da nóng bừng. Shin thả lỏng vai. Mọi ham muốn được xoa dịu như thể đã được sắp xếp lại.

"... Cô biết hết rồi à?"

Shin thả lỏng cánh tay, nới lỏng gò má và khóe mắt. Cánh tay chạm vào lưng cậu một cách ấm áp.

"Mẹ Mẹ cái gì cũng biết hết á."

"... Vậy sao cô không giải quyết luôn nỗi lo lắng của con gái mình đi?"

"Có những chuyện dù biết cũng không thể làm gì được."

Shin cảm nhận được sự 'trưởng thành' trong cái cách nói buông xuôi và dửng dưng đó.

"Tôi đã nhờ cậu chăm sóc Erio, nhưng cậu không cần phải gượng ép đâu."

Vừa nói, Mẹ Mẹ vừa vỗ lưng Shin. Shin khẽ ho, nhắm mắt lại.

Mình có đang gượng ép bản thân không, câu hỏi tự vấn vang lên trong đầu cậu.

"Đó là tất cả những gì tôi muốn nói."

Vậy ạ. Shin định đáp lại như vậy, nhưng cậu nuốt nó xuống.

Thay vào đó, cậu trút bầu tâm sự về cô con gái với người mẹ.

"Con gái cô bỉ ổi quá."

Cậu vừa nói vừa cười gượng gạo.

"Với một cô gái xinh đẹp như vậy, người ta khó lòng mà hắt hủi được."

Đó là cảm xúc thật lòng của Shin.

Ví dụ, nếu Erio có một khuôn mặt xấu xí thì cậu đã chẳng quan tâm đến vậy.

Có lẽ, cậu sẽ nhanh chóng dứt bỏ dù có phải khổ não.

Shin không phủ nhận điều đó. Nhưng thực tế là, Erio là một mỹ nhân hoàn hảo.

"Vậy nên cậu mới khổ não, rồi đau cả dạ dày."

Thỉnh thoảng cậu lại thấy những ý kiến như thế này. Trong light novel hay manga, nhân vật chính là nam thì đối phương thường là một cô gái xinh đẹp. Và có những nội dung chỉ trích rằng "lại là mỹ nhân à", "chẳng phải có chuyện gì thì mới có mỹ nhân xuất hiện sao, vô lý quá".

Nhưng Shin nghĩ ngược lại.

Chính vì cô ấy là mỹ nhân nên mới có những người mong muốn cứu giúp cô ấy, và từ đó mới sinh ra câu chuyện cần được kể.

"Hừm, vậy là Mako-kun cũng sẽ cứu Mẹ Mẹ nữa đúng không."

Tớ đang nói về mỹ nhân mà. Dường như đoán trước được cậu sẽ nói vậy, Mẹ Mẹ dí sát ngực cô ấy vào Shin. Shin không còn sức phản bác nữa, có thứ gì đó trào lên đến tận cổ họng cậu.

"Vậy tôi phải tặng thưởng cho Mako-kun mới được."

Vừa nói, Mẹ Mẹ vừa lăn lộn tưng bừng trên giường.

Cảnh tượng đó khiến cậu nhớ đến hình ảnh con lợn rừng lăn lộn trên bùn đất.

"Lộn, lộn, lộn."

"Cô đang làm gì vậy?"

"Tôi đang rắc mùi hương của Mẹ Mẹ sau khi tắm xong, đến lúc ngủ nhớ hít hà nhé."

"C, về, đi!"

Shin đuổi Mẹ Mẹ ra. Mẹ Mẹ cười như thể đã nhìn thấu sự hoảng loạn của Shin, rồi ngoan ngoãn đi ra.

"Haizz... à, cửa sổ mở kìa. Phí quá... Lạnh quá, lạnh quá."

Cậu quay lại đóng cửa sổ. Luồng không khí trong phòng trở nên dịu nhẹ hơn. Shin nhìn xuống chiếc giường nơi cậu đang quỳ gối. Cậu đưa tay che mũi lại, ngăn không cho nó phập phồng.

"................................"

Im lặng rời khỏi giường, ngồi xuống ghế. Cậu tùy tiện mở một cuốn sách tham khảo. Liếc nhìn giường.

"................................"

Cậu đóng cuốn sách tham khảo lại. Rón rén đi đến cửa phòng, kiểm tra hành lang. Không thấy bóng dáng Mẹ Mẹ đâu cả.

"................................"

Shin rón rén quay trở lại giường. Quỳ một chân xuống, cậu cầm lấy chăn một cách cung kính như thể một hiệp sĩ đang cầm tay người mà mình thề trung thành. Rồi cậu bỏ tay đang che mũi ra, ghé sát mặt vào.

"Ấy ấy, giờ mà ngửi thì đến lúc ngủ hết cái để mà ngửi đấy."

"Á!"

Mẹ Mẹ thò đầu ra từ hành lang, nhắc nhở. Sống lưng và trái tim Shin căng thẳng.

"Yêu, yêu quái! Cô đã trốn ở đâu!"

"Tôi đã lén lút ở dưới cầu thang, chờ cơ hội xuất hiện."

"Cô có vẻ thực sự có ý định làm thật đấy!"

"Tôi đã tin ở Mako-kun mà!"

"Á."

Một kỷ niệm mà Shin muốn cách ly cho não thành ba mảnh đã ra đời trong đêm nay.

Ngay cả ở trường vào ngày hôm sau, Shin cũng không trò chuyện với ai cả, cứ thế trải qua ngày học.

Mọi người vẫn coi cậu như một cái gai, bầu không khí gượng gạo xung quanh vẫn không thay đổi.

Chừng nào lời đồn đại còn chưa hoàn toàn tan biến, thì tình trạng này sẽ còn tiếp diễn.

Shin đã quen dần với sự im lặng khác biệt so với khi cậu ở trường học ở một đất nước mà cậu không hiểu ngôn ngữ. Cậu cảm thấy sự thích nghi của mình vừa đáng quý lại vừa đáng ghét.

Cậu biết rằng nếu thích nghi quá mức, cậu sẽ không thể hành động được nữa.

"Cháu Nichawa đã có khoảng trăm người bạn rồi chưa ạ?"

"Cứ đà này thì có khi xuống âm luôn đấy."

Shin vừa lẩm bẩm vừa gập cuốn truyện bỏ túi lại, phàn nàn về tin nhắn vừa nhận được.

Ánh tà dương nhuộm đỏ khung cửa sổ trong lớp học, ánh sáng và lớp kính dường như hòa tan vào nhau. Lớp học vắng tanh không một bóng người ngoài Shin, như một chiếc hộp đựng đồ chơi bị lật úp và mất hết đồ bên trong. Shin đưa tay về phía ánh sáng nhuộm đỏ căn phòng. Đầu ngón tay và móng tay cậu tiếp xúc với hơi nóng dịu nhẹ, da gà nổi lên vì sự chênh lệch nhiệt độ.

Sau khi tan học, Shin vẫn ở lại một mình trong lớp để giết thời gian. Cậu lo rằng nếu đối mặt với Erio, cậu sẽ nói ra những điều không nên nói nên không muốn về nhà. Cậu đã đọc xong hai cuốn truyện bỏ túi, và chiếc đồng hồ trên bảng đen đã chỉ hơn năm giờ chiều. Đến lúc này Shin mới chịu từ bỏ, đứng dậy khỏi ghế.

Khi cậu bước ra hành lang, những đám mây màu cam trải rộng hiền hòa trên bầu trời. Những bóng đen như vết bẩn sinh ra ở góc tường, như thể những mảnh vỡ của màn đêm đang vương vãi khắp nơi. Shin bước đi như dẫm đạp lên những phần không có ánh sáng chiếu vào, bước xuống cầu thang, đi về phía tủ đựng giày. Cậu đề phòng việc đồ đạc trong tủ giày bị ai đó nghịch ngợm, nhưng giày của cậu vẫn nguyên vẹn như lúc sáng. Shin thở phào nhẹ nhõm, thay giày.

"Nhân lúc sơ hở đây!"

"Hả?"

Shin ngẩng đầu lên nghe thấy tiếng hét từ xa. Ryuko đứng trước cửa nhà thi đấu trong bộ đồng phục thể thao, liên tục giả vờ bắn súng về phía Shin.

"Á bị bắn rồi... Thế này có được không?"

Makoto ngửa người ra sau, giả vờ như bị bắn, đoạn cười trừ một cái để che đi vẻ ngượng ngùng.

Thấy thế, Ryuko lập tức phóng hết tốc lực lại gần, săm soi vào mắt Makoto.

Makoto giật mình lùi lại trước ánh mắt ấy. Ngay cả là Ryuko, việc một người bạn cùng lớp bỗng dưng nói chuyện cũng khiến cậu cảnh giác vô thức. Ryuko thì vẫn cười hồn nhiên như thường lệ, chẳng hề có chút khinh miệt nào dành cho Makoto.

“Cậu không thấy rung động à?”

“Hả?”

“Kiểu như mỹ nhân ma quái đùng một cái là khiến mình say nắng ấy.”

“Tôi chỉ thấy giống bọn trẻ con chơi súng đồ chơi thôi.”

“Chẳng có gì ‘ma mị’ sao?”

“Ừm, nói theo nghĩa tích cực thì còn lâu mới bì được với dì của tôi.”

“À, tiếc thật.”

Ryuko ra vẻ ỉu xìu một chút. Nhưng đoạn, cô nàng liền lấy lại tinh thần, mỉm cười với Makoto. Chắc là sau buổi sinh hoạt câu lạc bộ, mồ hôi lấm tấm trên trán, tóc cũng ướt đẫm hơi nước.

“Nawa-kun này, cậu có tham gia câu lạc bộ nào không?”

“Tôi là thành viên câu lạc bộ về nhà. À mà, ở lại trường đến giờ này cũng chẳng có lý do đặc biệt gì đâu nhé.”

“Vậy hả. Thế… cậu rảnh không?”

“Tôi đang trên đường về đây, rảnh lắm luôn.”

Bị nụ cười của Ryuko làm cảm động, sự cảnh giác của Makoto vơi bớt đi.

“Thế thì, chơi bóng rổ một chút nhé?”

Ryuko vẫy tay từ dưới lên, kiểu như đang làm động tác của điệu nhảy Tankobushi.

“Bóng rổ hả?”

“Ừ, một đối một.”

Ryuko giơ hai ngón trỏ lên, bắt chéo rồi đập vào nhau, như đang chỉ vào dấu “x” vậy.

“Tại sao thế?”

“Hì hì hì, không giấu gì cậu, Ryuko đây từng là thành viên câu lạc bộ bóng rổ đấy!”

“Cái đó tôi nghe rồi mà. Ừm, thế, tại sao lại là bóng rổ?”

“Hừm hừm, hình như Nawa-kun và tớ không giao tiếp được với nhau rồi.”

Ryuko đặt ngón tay lên thái dương, ra vẻ đang suy tư. Makoto nghĩ một lát, sắp xếp lại các câu hỏi trong đầu.

“Ý tôi là, tại sao tự dưng lại rủ tôi chơi bóng rổ?”

“Vì vừa ra khỏi nhà thi đấu thì thấy Nawa-kun đấy thôi.”

“…À, ra thế, bóng rổ à…”

Makoto từ bỏ ý định cố gắng hiểu nhau, chuyển sang suy nghĩ về việc có nên chơi bóng rổ hay không.

“Câu lạc bộ kết thúc rồi nên nhà thi đấu không có ai đâu.”

Có lẽ là để Makoto an tâm, Ryuko nói thêm. “Hừm,” Makoto đưa mắt nhìn vào nhà thi đấu.

“Tôi chỉ chơi bóng rổ trong giờ học thể dục thôi.”

“Cứ để đấy cho Ryuko. Ryuko sẽ đánh bại cậu tơi bời hoa lá luôn!”

“…À này, tôi không nhờ cậu đánh bầm dập một người mới chơi đâu nhé.”

“Tại vì Ryuko là người dự bị mà. Là dự bị-chan mà. Nếu không đối đầu với một người nghiệp dư như Nawa-kun thì sao Ryuko thắng áp đảo được chứ. Ryuko là quân sư mưu lược đó!”

“Đúng rồi đúng rồi, Ryushi-san gian xảo ghê.”

“Ryuko mới đúng chứ. Nào đi thôi!”

Ryuko thúc giục Makoto vào nhà thi đấu. Makoto liếc nhìn mặt trời đang treo lơ lửng trên cao một cái rồi quyết định chấp nhận lời mời của Ryuko. Đã lâu lắm rồi cậu mới được nói chuyện với bạn cùng lớp, lại không bị đối xử tệ bạc, với lại cũng là một cách giết thời gian. Chủ yếu là ba lý do đó khiến Makoto gật đầu. Tuy nhiên, một bóng đen lại lướt qua vẻ mặt cậu.

“À này, Ryushi-san…”

Makoto rụt rè lên tiếng gọi Ryuko khi cả hai đang đi về phía nhà thi đấu. Ryuko quay đầu lại với nụ cười tươi rói.

“Gì thế?”

“Ừm…”

Cậu ấy nói chuyện với mình một cách thoải mái như vậy, liệu có ổn không?

Makoto muốn hỏi như vậy nhưng lưỡi cậu như bị líu lại. Nếu thân thiết với một người bị bạn bè xa lánh, thì vị thế của người đó cũng sẽ bị lây truyền. Makoto hiểu điều đó, nhưng chính cậu là người trong cuộc nên miệng cậu nặng trĩu.

“…Thôi, không có gì đâu.”

“Hừm, cứ úp mở.”

“Nếu tôi thắng thì tặng gì đó cho tôi đi.”

“Hừm hừm hừm, thực dụng ghê.”

Họ cứ nói chuyện đùa giỡn như vậy rồi cùng nhau đi đến trước nhà thi đấu.

Các học sinh đang sinh hoạt câu lạc bộ ngoài sân cũng đã bắt đầu dọn dẹp, ngoại trừ đội điền kinh vẫn đang chạy vòng quanh đường chạy. Makoto liếc nhìn họ rồi bước vào nhà thi đấu. Các giờ thể dục hiện tại đều diễn ra ngoài sân, nên đây là lần thứ hai Makoto bước vào nhà thi đấu kể từ ngày khai giảng.

Bên trong nhà thi đấu tối hơn hẳn bên ngoài. Các cửa sổ tầng hai đều bị rèm che kín, ánh hoàng hôn không thể lọt vào, chỉ có cánh cửa tầng một nơi Makoto và Ryuko vừa bước vào là nơi duy nhất có ánh sáng. Nhà thi đấu vắng người như bị bao trùm bởi một nỗi cô liêu không hoàn thành được vai trò của mình, mang lại một cảm giác lành lạnh đến lạ.

Đó là ấn tượng của Makoto, nhưng Ryuko thì hoàn toàn ngược lại, cô nàng reo lên.

“Được một mình chiếm cả nhà thi đấu, thích thật đấy!”

“Không phải ‘một mình’ đâu, có hai người lận mà.”

Ryuko phớt lờ lời Makoto, chạy đi lấy một quả bóng rổ từ kho dụng cụ vẫn chưa khóa. Cô nàng vừa đi vừa chuyền bóng, tiếng bóng nảy vang vọng khắp nhà thi đấu chỉ có hai người. Âm thanh trầm đục, mạnh mẽ như khiến không khí rung lên, lan tỏa khắp bốn góc.

Trong lúc đó, Makoto cởi áo khoác, đặt gọn gàng cùng cặp sách vào một góc. Sau đó, cậu còn cởi cả tất ra vì lo trượt ngã. Vừa co duỗi các ngón chân vốn bị bó chặt trong tất, Makoto liên tưởng đến Erio. Erio lúc nào cũng chân trần, và chỉ có lòng bàn chân cô bé là không phát sáng.

Cô bé đó không hề lơ lửng trên không trung.

Makoto lẩm bẩm một điều hiển nhiên.

“Ồ, Nawa-kun cũng tràn đầy khí thế đấy chứ. Hì hì hì, nhớ lại Ryuko lúc mới vào câu lạc bộ quá…”

Ryuko không hiểu sao lại ngước nhìn lên bục sân khấu, vẻ mặt mơ màng. Makoto vừa khởi động bằng động tác co duỗi chân, vừa cười mơ hồ.

“Giờ cậu không có khí thế nữa à?”

“Đầy rẫy chứ!”

Thế thì cô ấy nhớ lại điều gì? Makoto duỗi thẳng đầu gối, hỏi tiếp.

“Bóng rổ có vui không?”

“Ừ, vui lắm. Đặc biệt là thế này này,”

Vừa nói Ryuko vừa giơ bóng lên ngang trán.

“Lúc ghi bàn ấy.”

Vừa dứt lời, cô nàng ném bóng thẳng vào rổ.

Makoto dõi theo quả bóng, nó vẽ một đường cong parabol và xuyên qua lưới mà không chạm vào vành rổ.

“Đỉnh quá!”

“Vâng, Ryuko đã ghi bàn mở tỉ số rồi nhé!”

“Ơ, đã bắt đầu rồi sao?”

Makoto vừa nhặt quả bóng đang lăn, vừa ngạc nhiên. Ryuko khoanh tay, lớn tiếng.

“Cuộc chiến bắt đầu ngay cả trước khi tiếng còi trọng tài vang lên! Đấy là trong truyện tranh viết thế.”

“Chắc là ý nghĩa hơi khác một chút đấy.”

Nếu cậu đã nói vậy, Makoto quay người lại dưới rổ, chuẩn bị ném bóng. Cậu vươn tay, tự mình nhắm vào rổ trên cao rồi ném. “Ôi!” Bóng đập vào bảng và lăn về phía bên phải.

“Ồ, cái cách ném trượt đó… đúng là người mới chơi!”

Ryuko vòng ra nhặt bóng rồi giơ ngón cái lên. Makoto thì chẳng thể giơ ngón cái đáp lại được.

“Tôi đã bảo là tôi không biết luật rồi mà.”

“Thế là yên tâm rồi. Thực ra tớ thầm lo rằng Nawa-kun trước khi chuyển trường là một cầu thủ bóng rổ nổi tiếng, nhưng vì lý do nào đó mà bây giờ lại ở câu lạc bộ về nhà ấy chứ.”

“Cậu đọc truyện tranh nhiều quá rồi đấy.”

Makoto lắc đầu, vừa nói vừa đỡ lấy quả bóng mà Ryuko chuyền tới.

Mình không phải là một người đặc biệt như vậy.

“Đặc biệt là, của mình,”

Đến đó, Makoto chợt nhìn thấy một vệt màu xanh lam. Cậu đưa mắt nhìn quanh như bị màu sắc ấy dẫn dắt, nhưng không thấy bóng dáng người mà cậu đang hình dung. Như muốn xua đi ảo ảnh rõ ràng, Makoto đập bóng thật mạnh.

Vừa chuyền bóng vừa giữ một khoảng cách nhất định với rổ.

Con đường phía trước được bao phủ bởi một bóng tối không phải của đêm, một bóng tối bị ánh sáng che khuất, khiến cậu cảm thấy một nỗi bất an khôn tả.

Giống hệt như con đường mình đang đi bây giờ.

Sau khi dừng lại, Makoto quay đầu nhìn về phía sau và thấy Ryuko ở đó, cậu cảm thấy nhẹ nhõm.

Trận đấu một đối một tất nhiên là Ryuko thắng áp đảo.

Dù không có luật rõ ràng nào được thống nhất, nhưng đủ thời gian để Makoto cảm thấy thất bại, quả bóng cứ nảy lên, được ném đi rồi liên tục rung rinh trong lưới.

“Hô hô hô!”

Ryuko giơ bóng lên, cười khúc khích vui vẻ. Makoto và Ryuko ngồi tựa lưng vào tường nhà thi đấu, chân duỗi thẳng. Makoto thở dốc, mồ hôi ướt đẫm cả cánh tay đang lau mồ hôi trên trán.

Ánh sáng từ cửa bên trái đã yếu hơn trước khi họ bắt đầu chơi bóng rổ. Makoto ngước cằm nhìn đồng hồ trong nhà thi đấu, đã hơn năm giờ rưỡi. Có vẻ như họ đã chạy nhảy được gần ba mươi phút.

“Vị rượu chiến thắng thật mặn mà.”

“…Vị thất bại cũng mặn chát.”

Makoto lẩm bẩm, nếm vị mặn còn đọng lại trên môi. Tiếng bóng nảy không còn, thay vào đó là tiếng ù tai.

Cả cơ thể chìm trong sự uể oải, mắt cậu trở nên nặng trĩu.

Cái cảm giác mệt mỏi như muốn ngủ thiếp đi khi nhắm mắt lại đó, Makoto cảm thấy có chút dễ chịu.

Ryuko lau mồ hôi bằng vải áo đồng phục rồi ngồi thẳng dậy, nhìn Makoto.

Dáng cậu tựa lưng vào tường, chân duỗi thẳng, ôm bóng trông như một con thú nhồi bông vậy.

“Sở thích của cậu là gì?”

Ryuko đột ngột chuyển chủ đề. “Giống như buổi xem mặt vậy,” Makoto nghĩ, vừa gãi mũi.

“Kiểu như xem ảnh cá biển sâu trên mạng, chẳng hạn.”

“Cậu thích cá à?”

“Không hẳn là cá, mà là các sinh vật biển sâu. Chúng có vẻ ngoài độc đáo, mang một sự lãng mạn đặc biệt.”

“À, vậy hả. Tớ thì thích rau củ quả hơn.”

Dường như cách đánh giá sở thích của họ có chút lệch lạc. Tiện thể, Makoto nhớ lại hộp cơm trưa của Ryuko mà cậu đã nhìn thấy vào giờ nghỉ trưa lần nọ, rồi hỏi luôn.

“Ryushi-san là người ăn chay à?”

“Ryuko mới đúng chứ. Tớ không phải thế đâu. Thậm chí tớ còn là người ăn trái cây nữa.”

“…Tiếng Nhật khó ghê nhỉ.”

“Chỉ là thích rau củ quả hơn thôi, chứ thịt tớ vẫn ăn được mà. Nhưng mà thịt gà hoặc thịt cừu thì có lẽ hơi khó ăn một chút.”

“Tức là cậu không thích mỡ hả?”

“Đúng vậy. Vậy mà cái cục thịt này là cái gì đây trời!”

Ryuko kêu “Ugaga!” rồi véo vào hông. Makoto không thấy có vẻ gì là cô nàng có nhiều mỡ thừa đến mức phải bận tâm, nhưng cậu vẫn tránh đề cập đến. Chủ đề cân nặng của phụ nữ là một vấn đề khó nói đối với đàn ông.

“Thế, sở thích của Ryushi-san là gì?”

“Ryuko mới đúng chứ!”

“À, ra thế, nói cái đó à.”

“Nghàaa!”

Ryuko ôm đầu như thể đang đau khổ. Nhưng đó chỉ là một kiểu tạo dáng, cô nàng nhanh chóng hồi phục.

Ryuko đặt quả bóng lên hai lòng bàn tay, giơ lên và nói:

“Vui nhỉ.”

“Ừ, cũng được. Đúng là những người chơi thể thao có động tác khác hẳn.”

Khi Makoto khen, Ryuko vuốt má như thể ngãi ngùng.

“Tớ vẫn còn kém lắm mà.”

“Ồ, người Nhật thích khiêm tốn ghê nhỉ!”

Makoto nửa đùa nửa thật nói. Cậu cũng biết rằng sự khiêm tốn đó không phải là thật lòng của đối phương.

“Hy vọng cậu sẽ trở thành cầu thủ chính thức nhé.”

“Chắc chắn rồi!”

“Đúng vậy. Nếu tôi cũng có ý chí mạnh mẽ như vậy, thì giờ này chắc tôi vẫn còn ở trong câu lạc bộ bóng đá rồi.”

Makoto đưa chân ra đá một cái như đang đá vào thứ gì đó. Hay là về nhà đá bóng một lát sau bao lâu nhỉ?

Dù cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng nghĩ đến kế hoạch đó, Makoto mỉm cười.

Ryuko liếc nhìn Makoto như vậy, rồi vẫn với nụ cười ngượng ngùng, cô đặt quả bóng xuống. Và rồi,

“Này,”

“Hả?”

“Nói sao nhỉ, Nawa-kun là bạn của Touwa-san à?”

Ryuko nói ra chủ đề đó một cách tự nhiên đến mức Makoto ban đầu còn chẳng phản ứng gì.

Ryuko nảy bóng giữa hai chân, tiếng bóng nảy làm vỡ lớp màng mỏng mà Makoto đang ảo ảnh trước mắt.

Makoto như sực tỉnh, hiểu ra ý nghĩa của lời nói đó.

“À, vì có tin đồn là Nawa-kun và Touwa-san thân nhau ấy mà.”

“…Không phải bạn, nhưng mà, là họ hàng.”

Makoto gật đầu với vẻ bối rối. Nói dối Ryuko có chút day dứt.

Đủ rồi, Makoto nghĩ đến cuộc đối thoại trong lớp học gần một tuần trước.

“Họ hàng à. À ra thế, hiểu rồi.”

Ryuko tắt nụ cười, gãi má vẻ bối rối. Quả bóng vẫn kẹp giữa đùi cô nàng, mắt Makoto hướng về phía đó. Cậu tự thấy nực cười vì sự cách biệt lớn giữa vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt của mình.

“Trong lớp tớ cũng khó nói chuyện với Nawa-kun. Mà tớ đã định nói chuyện rồi nhưng bạn tớ lại ngăn lại. Tớ hiểu những gì bọn Miki nói mà.”

Ryuko nhìn Makoto với vẻ hối lỗi, mắt ngước lên. Makoto xua tay “Không không.”

“Mấy bạn Miki nói đúng đấy. Cậu có những người bạn tốt.”

“Ừm, đúng… thật sao?”

Ryuko nghiêng đầu, vẻ không mấy thuyết phục.

Makoto không nói ra, nhưng cậu hiểu rằng Ryuko rủ mình chơi bóng rổ có lẽ là để nói chuyện này.

“Ryushi-san thân với Erio à?”

“Ừm, không đến mức ‘đặc biệt thân’ đâu. Tớ quen Touwa-san từ khi vào cấp ba, thời gian ở cùng cũng ngắn, mà cô ấy còn đặt biệt danh cho tớ nữa.”

“Cái cuối cùng nghe chân thật nhất đấy.”

“Thế Nawa-kun thì có thân với Touwa-san không?”

Ryuko hỏi ngược lại. Câu hỏi này có lẽ là ám chỉ Erio hiện tại. Makoto đắn đo, không thể trả lời được. Cậu không biết liệu chỉ hành động cùng nhau có được gọi là thân thiết hay không.

“Liệu có ai có thể thân với cô bé ấy bây giờ không nhỉ?”

“Đúng vậy, có lẽ khó đấy. Mà nếu chuyện này lan ra thì Nawa-kun lại bị nghi ngờ chắc luôn, phiền phức lắm.”

“…Đúng thế. Chơi bóng rổ cũng vất vả ghê.”

Makoto nhún vai, Ryuko khẽ cười.

Nhìn nụ cười ấy từ phía ngang, như muốn đáp lại, Makoto đột ngột hỏi một câu.

“Này Ryushi-san, cậu có hứng thú với những điều kỳ lạ không?”

“Hả?”

Có lẽ vì câu hỏi quá lạ, Ryuko há hốc miệng tròn vo.

“Kiểu như, những bí ẩn của vũ trụ, hay những điều kỳ diệu dưới đáy biển sâu… những thứ như vậy ấy.”

Makoto ngại ngùng khi cứ nhìn chằm chằm vào phản ứng của Ryuko nên quay mặt về phía trước.

Sau một lúc, giọng Ryuko vang lên bên tai phải cậu.

“Việc ngón tay có thể co duỗi ngoe nguẩy trước mắt ấy.”

“Hả?”

Makoto cũng thốt ra tiếng tương tự Ryuko vừa rồi. Ryuko đang thật sự co duỗi các ngón tay trước mặt mình.

Sau đó, Ryuko khẽ cử động vành tai.

“Việc tai có thể giật giật khi mình cố gắng. Tất cả những thứ này đối với tớ đều là điều kỳ lạ. Lúc nào tớ cũng nghĩ, tại sao lại thế nhỉ, tuyệt vời thật đấy.”

“Cái việc chúng có thể cử động sao?”

“Ừ. Nói sao nhỉ, thật khó diễn tả cái cảm giác đó, nhưng việc cơ thể có thể cử động cứ như chuyện của người khác vậy, mà lại cảm thấy như một phép màu. Tớ không biết cái ‘trung tâm’ của tớ nằm ở đâu và là gì, nhưng việc những đầu ngón tay hay vành tai không trực tiếp kết nối với nó lại có thể cử động được, thì đúng là… thật sự kỳ diệu.”

Vừa co duỗi các ngón tay, Ryuko vừa trả lời về những điều kỳ diệu của riêng mình.

Makoto cảm động thầm lặng trước Ryuko, người có thể trả lời câu hỏi như vậy, cậu cũng làm theo co duỗi ngón tay.

“Với lại, gió từ ngoài thổi vào bây giờ rất dễ chịu cũng là một điều kỳ lạ đấy.”

“…À, ra thế.”

Cảm thấy đó là một câu trả lời sâu sắc, Makoto hài lòng nhắm mắt lại.

Cậu không làm cái điều vô duyên là đào bới để tìm hiểu sâu thêm.

Khi tầm nhìn bị đóng lại, lạ thay, làn da lại trở nên nhạy cảm với không khí. Gió xuân ấm áp, như thể hơi nước ấm đang được đưa đến.

Cơn gió đó đôi khi nhẹ nhàng, đôi khi đáng sợ, và bây giờ có lẽ là dễ chịu.

Erio cũng sẽ thay đổi điều gì đó nếu cô bé thoát khỏi chăn và cảm nhận cơn gió này chăng.

Bao bọc trong những điều kỳ diệu gần gũi, Makoto đã nghĩ như vậy.

“Nawa-kun ơi. Về nhà cùng nhau một đoạn nhé!”

“À ừ.”

Hai người cùng ra cổng trường.

“Nawa-kun ơi, tạm biệt!”

Lời chia tay đến thật nhanh chóng.

“À ừ.”

Không có ác ý gì trong lời nói đó đâu. Vừa niệm chú như vậy vừa vẫy tay cười, Ryuko và Makoto chia tay nhau.

“…Nếu mình không đánh mất những điều như thế này,”

Mình có thể lựa chọn. Makoto nghĩ vậy khi nhìn bóng lưng Ryuko.

Hoàng hôn cũng đã dần buông xuống, đêm bắt đầu ghé thăm, Makoto bắt đầu đạp xe thật nhanh trên con đường. Mồ hôi đã khô làm giảm nhiệt độ cơ thể, cơn gió vừa rồi còn dễ chịu giờ đây trở nên se lạnh. Cậu rùng mình như bị móng vuốt lạnh buốt cào vào lưng, Makoto đạp mạnh bàn đạp.

Và rồi khi chỉ còn một mình, những suy nghĩ tích cực trước đó lại một lần nữa bị nuốt chửng vào vòng xoáy cô độc.

Hiện tại, mình đang đối mặt với nhiều vấn đề. Thừa nhận điều đó, Makoto tiếp tục tự vấn.

Mình muốn giải quyết vấn đề nào đây?

Dù cố gắng nghĩ đến mấy, cậu cũng không thể tìm ra cách nào để mọi thứ được giải quyết một cách hoàn hảo.

Vấn đề ở trường.

Mối quan hệ với Erio.

Cô gái vẫn là người ngoài hành tinh.

Nếu loại bỏ một bên, thì phần còn lại có thể sẽ ổn thỏa.

Cả hai đều có khả năng cải thiện.

Makoto bực mình với bản thân vì không thể quyết định chọn ‘cái nào’.

Trong lòng Makoto, giống như chiếc xe đạp, các bánh xe không quay đều.

Hai vòng quay. Cuộc sống bình thường khỏe mạnh, và Erio. Một trong hai đang bị mắc kẹt.

Vội vàng quá mức, chiếc xe đạp tăng tốc về phía nhà Touwa với một tốc độ khó tin, không có vẻ gì là đang chần chừ về nhà. Makoto mải suy nghĩ nên giữa đường mới nhận ra và giảm chân, nhưng xe không giảm tốc nhanh chóng.

“Giết thời gian, rồi lại vội vàng. Nhất quán đi chứ, mình.”

Vừa lẩm bẩm tự giễu, Makoto đến gần nhà Touwa thì tai cậu nghe thấy tiếng reo hò. Makoto vô ý hướng về phía đó thì không kìm được thốt lên “Ách!” Cậu nắm chặt phanh xe đạp như một vật cứu sinh. Một chân đặt xuống đất, căng mắt nhìn. Không thể nhìn nhầm được.

Xa xa trên đường, Erio đang bị một đám học sinh tiểu học đuổi theo.

“Ngươi là rùa của Urashima Taro à?”

Trước mọi ý nghĩ và cảm xúc khác, đó là điều đầu tiên bật ra khỏi miệng cậu.

Cô gái quấn chăn băng băng chạy thẳng. Bọn học sinh tiểu học đang trên đường về nhà, đeo cặp sách, vừa reo hò vừa đuổi theo Erio. Trông chúng có vẻ rất vui.

Thấy thế, Makoto xuống xe đạp, vì giờ làm bộ không thấy nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Cậu định giúp Erio.

Nhưng nên can thiệp vào giữa đám học sinh tiểu học bằng thái độ nào đây? Makoto ấn ngón tay lên trán, đắn đo. Urashima Taro đã dùng lời lẽ gì để xen vào giữa bọn trẻ con, cậu đã đọc trong truyện tranh nhưng không nhớ nổi. Bất đắc dĩ, cậu giơ hai tay lên và xông vào lũ học sinh tiểu học, giả vờ là một kẻ điên khùng “Ukeke!”

Một khi đã quyết tâm, có vẻ Makoto cũng cảm thấy khá vui, và giữa chừng cậu cũng thực sự gào lên những tiếng kêu kỳ quái. Bọn học sinh tiểu học hoảng sợ trước một học sinh trung học nguy hiểm đột ngột xuất hiện và thay thế cho cô gái quấn chăn, chúng la hét bỏ chạy tán loạn như đàn nhện vỡ tổ. Về phần Makoto, cậu thầm nhẹ nhõm vì bọn học sinh không dám chống trả. Có khoảng ba bốn đứa, nếu chúng bình tĩnh đối phó thì sẽ rất rắc rối.

Xác nhận bọn học sinh đã bỏ chạy, Makoto dừng lại. Đột nhiên cậu cảm thấy xấu hổ vì đang đứng giữa đường, giơ cả hai tay và thè lưỡi ra, má cậu ửng hồng vì ngượng ngùng dưới ánh hoàng hôn. Cậu hạ tay xuống, cười gượng.

“…Ukeke.”

Erio, người đang bỏ chạy, dừng lại bên cạnh chiếc xe đạp. Khi Makoto lại gần, cô bé như cảm nhận được sự hiện diện của cậu, định bỏ đi. Có phải do hết sức rồi không? Cô bé không chạy nữa.

“Lên xe đi, cô rùa. Dù không đến được Long Cung nhưng cũng về đến nhà đấy. Mà sao ta phải đưa con rùa ta cứu về nhà chứ, thật khó hiểu.”

Makoto vừa chỉ vào cái giỏ vừa hỏi, nhưng Erio phớt lờ và tiếp tục đi. Makoto vừa đẩy xe đạp vừa đi bộ theo sau. Cậu không vượt qua, duy trì một tốc độ nhất định để không bị cô bé bỏ xa.

“Hôm nay cũng ra biển à? À, không cần trả lời, tôi cũng biết. Chăn dính cát rồi kìa. Thấy tôi giống thám tử không?”

Erio không trả lời “Moff moff” mà vẫn im lặng.

“Mà cô bé này, khỏe thật đấy. Hay là kiên cường nhỉ. Đi bộ khứ hồi ra biển như thế, tôi chịu rồi.”

Makoto nói chuyện thân mật mà không cần bận tâm đến phản ứng của đối phương.

Khi đi cùng Erio bên ngoài, cậu không còn cảm thấy cần phải che giấu nữa.

Tại thời điểm này, Makoto đã có một câu trả lời trong lòng.

“Học sinh tiểu học dũng cảm thật đấy nhỉ. Nếu tôi thấy một Sumakin giữa phố, tôi sẽ bỏ chạy ngay.”

Vừa nói Makoto vừa lắc vai.

Tuy nhiên, lúc này, cậu không chạy trốn. Cậu đang đi bên cạnh một Sumakin.

“Hôm nay cũng thất bại khi bay rồi à.”

Đến khúc cua, nơi có thể nhìn thấy nhà Touwa, Makoto chạm đến chủ đề đó.

Erio dừng lại. Makoto và chiếc xe cũng dừng. Makoto nhìn chằm chằm vào chiếc chăn, chờ đợi khuôn mặt cô bé hiện ra.

Tiếng tivi rò rỉ từ nhà hàng xóm là những tràng cười khoa trương.

“…Ủa?”

Erio bước đi nhanh nhẹn. Makoto thốt lên “Này!” vẻ cụt hứng nhưng cô bé vẫn phớt lờ.

“Cái gì vậy,” Makoto lẩm bẩm vẻ chán nản, rồi lại đẩy xe đạp.

Erio mới thể hiện phản ứng cụ thể khi đã bước vào khuôn viên nhà Touwa.

Sau khi dùng ngón chân mở cửa, khi bước vào nhà, Erio thò mặt ra khỏi chăn, quay lại nói với Makoto:

“*********************”

“…Ồ.”

Khác với trước đây, Makoto cười một cách đầy vẻ tự tin.

Tôi đã chờ đợi điều đó. Thậm chí có thể thấy được sự thong dong trong cậu.

Mắt Erio khẽ phản ứng với biểu cảm của Makoto. Tuy nhiên, cô bé không mở miệng thêm mà lùi vào nhà. Makoto chứng kiến điều đó xong, hừ mũi một tiếng.

“Đó là gốc rễ của Erio bây giờ. Tức là,”

Vẫn trì hoãn lời nói tiếp theo, Makoto bước vào nhà kho.

Cậu đỗ chiếc xe đạp ở phía trước. Sau đó, cậu nắm lấy ghi đông của một chiếc xe đạp khác bị hư hỏng nặng ở phía sau.

Đây là lần đầu tiên chạm vào nó kể từ ngày đầu tiên cậu đến thị trấn, nhưng cảm giác khó chịu khi cầm vẫn không thay đổi.

“…Nhưng mà,”

Đến đó, cậu đã hiểu đại khái mình cần làm gì.

Nên tập trung vào việc quay bánh xe nào.

Cậu nhặt quả bóng đá nằm lăn lóc ở góc nhà kho rồi bước ra ngoài.

Và rồi Makoto tung một cú đá thật mạnh, đưa quả bóng lên trời.

Cậu giơ tay lên, như thể đang đuổi theo quả bóng.

Hoàng hôn rực rỡ như đôi cánh đỏ rực và những vệt khói máy bay sắp tan biến.

Hướng nắm đấm của cậu vào quả bóng đá lấm lem bùn đất, chỉ còn một chút thời gian nữa là đạt đến đỉnh cao.

“Hãy xuyên phá!” Makoto ra lệnh cho chính mình.

Trong giờ học, Makoto càng ngày càng rung đùi dữ dội hơn.

Sách giáo khoa vẫn đóng, cậu chống cằm, lời giáo viên cứ lọt từ tai này sang tai kia. Sự nghi ngờ đối với Makoto đã lắng xuống, nhưng không khí trong lớp vẫn có thể nói là tệ hại nhất. Chân cậu cứ rung bần bật, vẻ sốt ruột.

Đó cũng là tâm trạng của Makoto.

Giọng giáo viên giải thích công thức toán học. Giọng bạn bè nói chuyện phiếm. Giọng nói tự vấn bên trong cậu.

Dù có bịt tai, không tiếng nào ngưng lại, tất cả cứ tuôn vào trong Makoto.

Makoto, người đang chìm vào trạng thái ngủ gật với đôi mắt nhắm nghiền, chợt nảy ra ý nghĩ, liền lôi điện thoại ra lén lút bấm dưới gầm bàn.

“Việc không suy nghĩ mà đi giúp đỡ một cô gái, xét về mặt điểm thanh xuân thì có được tính là ổn không?”

Chiếc điện thoại đang ở chế độ im lặng của Makoto rung lên ngay lập tức sau khi cậu gửi tin nhắn. Nhanh thật. Makoto cười gượng trước tốc độ trả lời đáng tin cậy, rồi mở tin nhắn ra.

“Tuyệt vời ông mặt trời. Chạy đi Nawa-chi.”

“…Đến hai lần mỗi năm, mình từng là học sinh gương mẫu đấy chứ.”

Một quyết tâm bật ra khỏi miệng.

Ngay lập tức, chân Makoto dừng lại.

Vẻ mặt cậu trở nên bình thản đến kinh ngạc, cậu hít thở sâu, thanh thản.

Hôm nay, mình đã quyết định rồi.

Makoto đầy khí thế đứng dậy. Dù đang trong giờ học, việc Makoto đột ngột đứng lên không báo trước đã khiến ánh mắt mọi người đổ dồn vào cậu. Giáo viên cũng nhận ra điều bất thường khi đang viết bảng, liền quay đầu lại. Ai nấy đều nín thở theo dõi động tĩnh của Makoto, lớp học im lặng không một tiếng nói chuyện phiếm. Chỉ có Maekawa là giữ thái độ bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào lưng Makoto.

Makoto lấy cặp sách treo bên cạnh bàn. Cậu nhét sách giáo khoa và dụng cụ học tập vào, rồi quay lưng lại với giáo viên và bảng đen. Cậu bước nhanh, sải bước dài về phía cửa sau của lớp học.

Khi ra khỏi lớp, cậu bắt gặp ánh mắt của Ryuko. Makoto mỉm cười. Ryuko dù lúng túng nhưng cũng vẫy tay.

Makoto bỏ qua tiếng gọi của giáo viên đuổi theo ra hành lang, lao xuống cầu thang. Cậu nhảy một mạch năm sáu bậc, nhưng lạ thay, chân không hề tê liệt. Cậu khuỵu gối khi tiếp đất rồi bật người lên như lò xo, không hề giảm đà, chạy thẳng đến tủ giày. Cậu xỏ giày, quăng dép đi trong nhà rồi thoát ra khỏi tòa nhà trường học.

Makoto chạy thẳng một mạch đến chỗ để xe đạp, lật đật móc chìa khóa ra khỏi túi rồi mở khóa xe đạp. Cậu tìm thấy chiếc xe đạp có mũ bảo hiểm màu vàng nằm lăn lóc trong giỏ, khóe môi Makoto giãn ra rồi cậu phóng xe ra khỏi trường.

Vừa ra khỏi cổng trường, cậu liền lướt qua một bóng người. Đó là cô gái mặc bộ đồ phi hành gia, người đã vẽ bậy lên tấm áp phích quảng cáo tiệm làm tóc. Makoto vô thức bóp phanh xe đạp, cô gái cũng quay đầu lại.

“Ơ, ơ, Makoto này. Vội vã thế đi đâu vậy?”

“…Cái đó là thường phục của cậu à?”

“Đây là trang phục lịch sự đấy.”

Cô gái chống tay vào hông, ưỡn ngực ra. Makoto thoáng chốc không nhớ nổi ý nghĩa của từ “lịch sự”.

“À thì, khi đi vũ trụ thì không sai, nhưng đó không phải bộ đồ phi hành gia thật đâu nhỉ?”

“Đồ ngốc, tôi là người ngoài hành tinh thật đấy. Vậy nên đồ của tôi chắc chắn là đồ thật rồi còn gì.”

“À, ra thế, ra thế.”

Makoto đồng ý một cách thờ ơ, cô gái cũng mãn nguyện gật đầu “Được rồi.”

“Thế nhé. Tôi đang vội!”

“À, ra thế, ra thế.”

Chào hỏi đơn giản xong, Makoto đạp chân xuống vỉa hè, tăng tốc xe đạp. Giữa chừng, cậu quay đầu lại.

“À, mà nói đến đây thì, sao cậu biết tên tôi thế?”

Cậu hỏi với giọng điệu như đang nói chuyện phiếm. Cô gái với chiếc kính chắn mũ bảo hiểm lấp lánh mờ nhạt, vẫy ngón trỏ sang hai bên. Đôi mắt dõi theo ngón tay đó, với hiệu ứng cộng hưởng cùng với dáng vẻ của cô bé, khiến Makoto như muốn bị thôi miên.

Rồi cô gái thét lên, âm lượng tưởng chừng xuyên thủng được cả tấm che mặt:

“Với người Uchūjin, không gì là không thể!”

“…………………………………………”

Tiếng thét ấy như lưỡi dao cứa vào má, xẹt qua tai Shin, làm cậu trợn tròn mắt nhìn theo.

Cô gái “ga ha ha ha” cười ngông nghênh rồi bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng bé nhỏ ấy, Shin lầm bầm đáp lại:

“Tiếc thay, tôi lại là người Trái Đất. Giờ đây, tôi sẽ đi chứng minh cái ‘không thể’ đó!”

Nói rồi Shin nhổm người khỏi yên, dùng hết sức đạp liên tục.

Cậu lao như bay về nhà Fujikawa, dừng phanh gấp đến mức chiếc xe đạp trượt ngang, bánh xe cào bật cả đám cỏ dại, để lại mùi cao su cháy khét thoang thoảng. Shin nhảy khỏi xe, vung tay chạy sải bước vào nhà.

Cậu xông vào trong, đá văng giày dép lộn xộn rồi vội vã chạy dọc hành lang. Vượt hai bậc một, cậu phóng lên cầu thang rồi chẳng thèm gõ cửa, xông thẳng vào phòng Eri.

Eri và chiếc ghế quả bóng đồng loạt quay lại.

Vừa chạm mắt nhau, thân nhiệt cậu tức thì dâng cao, những giọt mồ hôi li ti chợt ào ạt tuôn rơi.

Shin chìa tay về phía cô gái đang giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, thở hổn hển nói:

“Giờ thì đi bay với tôi. Nếu không bay được, cô sẽ phải thành người Trái Đất.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận