Denpa Onna to Seishun Oto...
Hitoma Iruma Buriki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập SF

Chương 2

0 Bình luận - Độ dài: 11,587 từ - Cập nhật:

## Chương 2

● Xác nhận đối tượng tiếp xúc (giả thuyết) là người ngoài hành tinh. +4

● Cố gắng chạy hết sức nên mệt lả. -2

● Đói bụng quá. -3

● Thành công nắm bắt được đại khái tình hình. Có sự thay đổi nhỏ trong dòng chảy sự kiện. +3

────────────────────────

Tổng điểm ×× hiện tại: +6

"Hình như thị trấn này là 'Vùng đất được người ngoài hành tinh trông nom' gì đó," Niwa Makoto nói.

"Thật á? Vậy Nữ Nữ-chan chẳng phải là người ngoài hành tinh rồi sao?", Hoshimiya Yashiro la oai oái qua điện thoại. Makoto nhăn mặt khó chịu, "Suy diễn quá đà rồi đấy."

Hơn mười giờ tối, Makoto vừa tắm xong, người vẫn còn hâm hấp nóng. Cậu mở cửa sổ phòng, ngồi xuống cạnh bậu cửa và gọi điện thoại. Dù không có gió đêm, cậu vẫn cố né ánh đèn và rướn người ra bóng tối, chỉ để cảm thấy bớt nóng một chút. Cậu dùng chiếc khăn quàng trên cổ lau những giọt nước còn sót lại trên tóc.

"Tớ cũng chỉ nghe dì nói một lần thôi. Chẳng hiểu ý nghĩa là gì cả."

"Cứ phải gọi em là Nữ Nữ-chan cơ!" Yashiro cằn nhằn, nhưng Makoto kệ.

"Chẳng phải nghĩa đen là thế sao? Kiểu người ngoài hành tinh ngắm nghía mình như ngắm cá trong bể ấy. Mặt của họ chiếu trên bầu trời ấy."

"Ghê quá... Phim kinh dị à?"

"Thế giới và chúng ta chìm trong biển nước…"

"Câu này hay không? Hay không?" Yashiro hớn hở hỏi ý kiến. Makoto đáp cụt lủn: "Không biết."

"Ôi dào ôi dào, lên thành phố lớn rồi xa cách thế hả Niwa-chan?"

"Lên cấp ba tính tình mày xấu đi đấy. Anh lo cho các mối quan hệ của em đấy."

"Ô, ghen tị hả? Ghen tị hả?"

"Đùa thôi. Mà đang nói đến đâu rồi ấy nhỉ?"

"Sau khi gặp cái cô bé kia thì sao? Ăn tối chưa?"

Makoto bật cười vì cách quan tâm chẳng khác gì mẹ cậu. "Rồi. Ăn soba rồi về."

"Cô bé kia có ăn cùng không?"

"Có. Nghe tớ bảo ở nhà không có gì ăn nên cô ấy đi theo luôn."

Hồi ức quay về buổi chiều hôm đó...

"À ra thế..." Yashiro đáp, thông báo rằng cô sẽ về muộn. Sau đó, một bầu không khí kỳ lạ bao trùm Makoto và Erio. Con đường dẫn đến ga lúc xế chiều vẫn có khá nhiều người qua lại, đặc biệt là đám học sinh mặc đồng phục. Bọn họ liếc nhìn Erio và cau mày. Makoto nhìn ngang đám nữ sinh đang xì xào bàn tán, gãi má. Cậu không thích cái nhìn và bầu không khí gièm pha ấy, nên muốn rời khỏi đây.

"Tớ định ăn ở quán soba đằng kia, Erio thì sao?"

"*******"

"...Vậy à. Vậy tớ đi nhé."

Makoto từ bỏ việc cố gắng hiểu, quay lại quán soba. Nhưng Erio lại xoay ngang chiếc xe đạp và lẽo đẽo theo cậu. Makoto quay lại, đối diện với vẻ mặt vô cảm của Erio.

Vẻ đẹp của Erio có chút quá đà, lại chẳng chút thân thiện nào, khiến Makoto cảm thấy choáng ngợp.

"Cậu cũng đến à?"

"Có lệnh là phải coi đối tượng quan sát như em họ."

"Lệnh... Từ đâu ra vậy?"

"Từ một tập thể mẹ đang thu thập dữ liệu về khả năng và sự đa dạng của nhân loại từ vũ trụ."

"Ra vậy, tức là trong đầu cậu rồi."

Makoto ngán ngẩm với Erio, hễ mở miệng là lại bắn ra những "sóng điện" kỳ quái, nhưng cậu vẫn cùng Erio bước vào quán soba.

Quán có khoảng năm chiếc bàn và ba ghế quầy, không rộng lắm. Từ gian bếp, người được cho là chủ quán có thể nhìn bao quát toàn bộ quán. Vì chưa có khách nên ông ta đang đọc báo. Nghe tiếng Makoto mở cửa, ông ta ngẩng lên: "Mời vào."

Ông ta là một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng. Ông ta giật mình trợn mắt khi đang gấp tờ báo. Ông ta nhìn Erio theo sau Makoto với vẻ dè dặt. "Có lẽ là người quen trong xóm?", Makoto vừa nghĩ vừa kéo ghế, đảo mắt nhìn hai người. Erio thì chẳng quan tâm gì đến chủ quán, chỉ đứng ngây ra đó.

Makoto bắt đầu hối hận vì đã dễ dàng đến đây cùng Erio. Để tránh sự hối hận ấy, cậu lên tiếng: "Này, ngồi đi chứ."

Makoto gọi Erio. Cô ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Khi cô ngồi xuống, những sợi tóc dài mượt mà rung động, những hạt bụi nhỏ bay lơ lửng. Makoto dụi mắt. Cậu tự nhủ rằng có lẽ bụi bám vào lông mi khiến cậu nhìn nhầm, nhưng dù có dụi thế nào, những hạt li ti ấy vẫn không biến mất.

"Tóc cậu... là tóc thật đấy chứ?"

Tóc và cả lông mi đều màu xanh nước biển. "Câu hỏi ngớ ngẩn thật", Makoto tự giễu. Erio phớt lờ câu hỏi của cậu, nhìn lên chiếc TV đặt ở góc trần. Trên màn hình nhỏ không khác gì chiếc TV trong phòng cậu là một trận đấu Sumo. Một đô vật mà cậu không biết tên bị một đô vật to con khác vật ngã. "Nếu thích xem Sumo thì cũng sành sỏi đấy", Makoto mường tượng về cuộc sống thường nhật của Erio và bật cười.

"Quý khách dùng gì ạ?"

Chủ quán vừa đặt khăn ướt và trà xuống bàn, vừa hỏi, mắt không rời Erio với vẻ cảnh giác rõ rệt. Makoto gọi món "Tanuki soba" được bày trước quán, rồi thúc Erio. Nếu cậu không ra tay giúp đỡ, chắc cô sẽ chẳng mở miệng mất. Makoto suy đoán như vậy, và linh cảm cho cậu biết suy đoán ấy là đúng.

"Này, gọi món đi chứ."

"*******"

"Không gọi thì tớ gọi bừa đấy."

"Tenzaru."

Cô gọi món một cách bình thường. Makoto hụt hẫng. Hóa ra không phải là không giao tiếp được.

Chủ quán liếc nhìn Erio với vẻ ghê tởm rồi lui vào bếp. Ánh mắt ấy không hề thiện cảm. Cộng thêm phản ứng của đám nữ sinh bên ngoài, Makoto lờ mờ đoán được vị thế của Erio ở thị trấn này.

Việc ngồi cùng Erio không hẳn là một hành động khôn ngoan, nhưng Makoto không bận tâm. Động lực của cậu là sự tò mò về con người thật của Erio, và cảm giác như vừa nhìn thấy một tác phẩm nghệ thuật mà mình yêu thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.

"Hôm nay cậu đi đâu vậy?"

"*******"

"Ừm... Vất vả nhỉ."

Makoto tựa lưng vào ghế, ngước nhìn trần nhà lờ mờ. "Mình không phải là người kiên trì", Makoto tự biện minh cho thái độ của mình. Cậu nhìn thấy một mạng nhện ở góc trần và hạ cằm xuống.

"Cậu có hay đến đây không? Kiểu như đến ăn cùng Nữ Nữ-san ấy?"

"*******"

"Cứ phải nói mấy câu khó hiểu lúc đầu thì cậu mới chịu được à?"

Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, Makoto cầm lấy chiếc khăn ướt. Cậu nghiêng người về phía trước, với tay lau tóc và mặt cho Erio. Cậu lo lắng rằng mứt dâu tây ban trưa vẫn còn dính trên mặt cô. Erio không hề phản kháng, cứ để mặc cậu làm. "Như chăm sóc một đứa trẻ cần được giúp đỡ vậy", Makoto cười gượng.

Lau xong, Makoto ngồi thẳng lại. Cậu không mong chờ lời cảm ơn, nhưng nếu không có phản ứng gì thì cũng nhạt nhẽo quá. Makoto chống cằm, nhấp ngụm trà nóng hổi, mắt nhìn ra phía cửa.

"Chiếc xe đạp ấy... Sao nó tồi tàn thế?"

Cậu đoán rằng lần này cô cũng sẽ nói những điều khó hiểu, nên câu hỏi của cậu cũng qua loa. Nhưng trái với dự đoán, biểu cảm vô cảm của Erio đã thay đổi. Makoto không nhận ra điều đó.

"Có gì đó sai sai."

Giọng cô mạnh mẽ, sự phủ nhận rõ ràng dội vào tai Makoto.

Makoto rời tay khỏi cằm, chớp mắt.

Erio nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường, Makoto không kịp nhìn thấy.

Nhưng những lời nói của cô vẫn còn vang vọng trong tai cậu.

"Có gì đó sai sai..."

"Việc chiếc xe đạp tồi tàn có gì đó sai sai?"

Cậu không thể nắm bắt được mạch lạc.

Nhưng chỉ riêng câu nói đó, Makoto cảm thấy chân thành.

Món soba được mang ra nhanh chóng. Vị bột mì khá đậm. Ăn một lúc thì nghẹn họng, cậu phải uống trà để nuốt trôi. Vị hơi đặc và đậm đà, không hợp khẩu vị của Makoto.

Cuộc trò chuyện không hề suôn sẻ. Hai người ăn nhanh chóng trong im lặng. Erio ăn xong liền bỏ đi. Makoto không ngăn cản cô, thanh toán tiền. Khi cậu nhận tiền thừa ở quầy, cậu thử bắt chuyện với chủ quán.

"Cô bé kia... kỳ lạ thật nhỉ?"

Ánh mắt của chủ quán méo mó. Bọng mắt dưới sưng lên, những nếp nhăn khổ sở khắc sâu bên cạnh lông mày.

"Không phải người ở đây, phải không cậu?"

"Vâng, mới chuyển đến thôi ạ."

"Thảo nào. Cậu là... của cô bé đó...?"

Chủ quán giơ ngón tay cái lên. Nếu cậu gật đầu, có lẽ cậu cũng sẽ bị xa lánh. Makoto ấp úng nghiêng đầu.

"Cũng khó mà nói là họ hàng." Anh em họ đôi khi còn thân thiết hơn người yêu nữa.

"Nhưng tốt hơn là cậu nên giơ ngón tay này với cô bé đó."

Đó là ngón giữa.

"…Cảm ơn vì bữa ăn."

Ra khỏi quán, Makoto liếc nhìn Erio và chiếc xe đạp đang chạy khuất xa rồi nhận ra.

"Mình bị bắt trả tiền soba!"

Sau khi kiểm tra, Makoto phát hiện ra Erio không có một xu dính túi. Theo lời cô thì "Sử dụng tiền tệ vũ trụ trên Trái Đất sẽ gây ra những hỗn loạn không cần thiết" nên cô không bao giờ mang theo ví. Về phần Makoto, cậu cảm thấy khó hiểu hơn về việc Erio thản nhiên gọi món Tenzaru đắt tiền nhất, hơn là lý do không mang ví. "Phải nghĩ cho người trả tiền nữa chứ!", cậu nghĩ.

"Nhưng mà, được ăn cơm với một cô bé dễ thương còn gì? Điểm thanh xuân cộng hai nhé."

"Mấy cái điểm trước cậu còn nhớ à?"

"Trừ năm."

Yashiro thẳng thừng nói. Bản thân Makoto chẳng nhớ gì về cái vụ điểm số, nên cậu không biết đúng sai thế nào. Vì vậy cậu nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Tóm lại, hôm nay tớ phát hiện ra là con gái ở thành phố lớn có những hạt li ti bay ra từ tóc."

Makoto báo cáo một cách bông đùa. Yashiro lập tức hùa theo.

"Ôi, thế lên thành phố lớn rồi em cũng có thể phát ra 'Sóng Hoshimiya' được không ạ?"

"Cái gì thế? Kiểu sóng alpha ấy hả?"

"À không, kiểu Kamehameha ấy."

"Kamehameha...? À, Dragon Ball nhỉ. Kiểu phóng năng lượng gì đấy à?"

"Nhưng mà mấy cái hạt đấy mà là gàu sáng thì ghê quá."

"Sao mày chẳng có ước mơ gì thế?"

"Em dùng dầu gội trị gàu mà."

"Phải chăng ước mơ của con người được phát tán ra dưới dạng gàu?", Makoto ngáp một tiếng, dụi mắt.

"Niwa-chan, buồn ngủ rồi à?"

"Ừm... Hơi mệt. Với lại cũng chẳng thể phớt lờ mãi được, chắc tớ tắt máy đây."

"Ơ? Phớt lờ á?"

"Chuyện riêng của tớ. Thôi nhé."

"Ừm. Niwa-chan ngủ ngon chóc chóc."

"Câu đấy chẳng liên quan gì cả."

Tắt máy, Makoto rời khỏi bậu cửa sổ và di chuyển đến trước mặt Nữ Nữ đang ngồi ngay ngắn ở giữa phòng. Nữ Nữ mặc bộ đồ ngủ kẻ sọc dọc màu xanh lá cây, mái tóc ướt át khiến cô càng thêm quyến rũ. Makoto cảnh giác trước vẻ đẹp trẻ trung không hợp tuổi của dì. Nếu lơ là, cậu sẽ bị hút hồn mất.

"Vậy, cháu đứng đây từ nãy đến giờ, có việc gì sao ạ?"

"Nico-rin!"

Kèm theo nụ cười tươi rói, cô còn nghiêng đầu một chút, ngón trỏ đặt lên má. Makoto đơ người khi nhìn thẳng vào cô.

"Cháu... mai cháu dậy sớm ạ…"

Makoto quay lưng lại với Nữ Nữ và định chui vào chăn. Nhưng Nữ Nữ tóm lấy gáy cậu, kéo cậu về phía mình. Vì lực kéo mạnh hơn tưởng tượng, Makoto không thể chống cự, ngã ngửa ra sau. Phần gáy và bả vai của cậu đè lên chân của Nữ Nữ. Kết quả là cậu nằm gối đầu lên đùi cô.

Đầu của Makoto nằm gọn trên đùi của Nữ Nữ.

Trần nhà... bị khuôn mặt của Nữ Nữ che khuất. Hơn nữa, cậu còn ngước nhìn bộ ngực căng tròn làm nổi bật bộ đồ ngủ. Cậu tự nhiên bị hút mắt về phía đó. "Không được nhìn!", Makoto cố tự nhủ, má đỏ bừng, nhưng cậu không thể thoát khỏi cám dỗ. Cậu hận bản năng đi kèm với tuổi tác của mình.

Cậu định ngồi dậy, nhưng Nữ Nữ đặt tay lên trán cậu, giữ chặt.

Hương thơm của Nữ Nữ phảng phất xung quanh mặt cậu. Mũi cậu tự nhiên hít lấy hương thơm ấy. Nữ Nữ véo mũi cậu để khiển trách. Sau đó, cô vuốt ve má cậu. Makoto rùng mình, cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc từ lưng đến đầu ngón chân. Đặc biệt là nửa thân dưới của cậu như nhũn ra.

Cậu giật mình, bật ngửa ra sau, cảm nhận sự mềm mại của gáy khiến cậu cảm thấy tội lỗi. Đầu óc của Makoto trở nên rối bời. Giống như một chiếc TV không thu được sóng điện tốt, những hình ảnh trước mắt cậu trở nên giật cục.

"Hôm nay cháu vất vả rồi. Ở trường thế nào?"

"…Dạ, cũng tàm tạm ạ."

Makoto chẳng còn tâm trí đâu mà trò chuyện. Đây là lần đầu tiên cậu được một người khác giới gối đầu lên đùi, dù đó là dì của cậu. Cậu cắn chặt răng, cố kìm nén sự bối rối. Nếu chỉ với chút đau đớn ấy mà cậu có thể giác ngộ, thì có lẽ cậu đã đạt đến cảnh giới Niết Bàn cả chục lần rồi.

"...A..."

Ngay khi ánh mắt nhăn nhó của cô giãn ra, sự chú ý của Makoto chuyển sang khuôn mặt của Nữ Nữ.

Hình dáng cằm và sống mũi khi nhìn từ dưới lên... Giống Erio.

Khi nhận ra điều đó, cậu bỗng dưng bình tĩnh lại. Những lời nói tiếp theo của Nữ Nữ càng khiến cậu thêm bình tĩnh.

"Với lại, cảm ơn cháu vì đã chăm sóc Eri-tan."

"…Chăm sóc gì đâu ạ, cháu chỉ mời cô ấy ăn cơm thôi mà."

Makoto đáp, mắt né tránh, nhưng cậu đã bình tĩnh hơn nhiều. Nữ Nữ vui vẻ mỉm cười.

"Eri-tan nhà dì đáng yêu đúng không?"

"Nếu không quấn chăn thì đúng ạ."

"Nữ Nữ-tan nhà cháu cũng đáng yêu đúng không?"

"…Xin dì đừng ăn theo."

"Tại sao mình không thể phủ nhận được nhỉ?", Makoto cay đắng nuốt ngược vào trong.

"Thật ra thì dì có một việc muốn nhờ Mako-kun giúp."

"Việc gì ạ? Xin dì đừng đòi hỏi tuổi trẻ vĩnh hằng, Ối da ối da."

Nữ Nữ vẫn cười, véo má Makoto. Cô vặn vẹo rồi giật mạnh trước khi thả ra.

"Cháu có biết Erio thường ra ngoài vào ban đêm không?"

"À, vâng. Cháu cứ tưởng cô ấy ra vườn chơi thôi ạ."

Makoto biết rằng Erio đã ra ngoài bốn lần trong tuần này. Hôm nay cô vẫn quấn chăn, nằm lăn lóc trong phòng bên cạnh. Có lẽ vì cô đã đi ra ngoài vào buổi trưa.

"Dì muốn Mako-kun đi theo Erio khi con bé ra ngoài vào ban đêm."

"…Cháu á?"

"Một mình đi bộ vào ban đêm nguy hiểm lắm. Nữ Nữ-tan cũng thấy sợ hãi mỗi khi đi làm về khuya."

"Bỏ qua vế sau đi thì vế đầu, cháu đồng ý với dì. Chắc chắn nguy hiểm theo nhiều nghĩa khác nhau."

Với một chiếc xe đạp mà phanh có khi còn không ăn, ai mà biết cô sẽ gặp tai nạn lúc nào. Makoto lo lắng cho cô nhiều hơn là vì cô là một cô gái đi một mình.

"Không muốn thì cháu đừng gượng ép, nhưng nếu có thể thì cháu giúp dì nhé."

Nữ Nữ chắp tay cầu xin. Tóc và khuôn mặt đổ về phía trước, tạo bóng lên mặt Makoto. Nhìn Nữ Nữ thành khẩn van xin, Makoto không thể từ chối.

Hơn nữa, cậu cũng rất muốn biết Erio đi đâu một mình.

"Cháu hiểu rồi. Nhưng chỉ khi Erio đồng ý thôi ạ."

"Cảm ơn cháu nhiều. Mako-kun ngoan quá đi."

Nữ Nữ mở to hai tay ra, hết lời khen ngợi cậu. Makoto có hơi khó chịu vì bị đối xử như trẻ con, nhưng cậu không thấy phiền.

"Hôn không?"

"Dạ thôi, cháu xin phép ạ."

"Vậy để dì thể hiện tình cảm bằng một nụ hôn nhé."

"Tình cảm gì cơ ạ?!"

Makoto thở dài, nghĩ về lý do mà bố cậu không thể thắng nổi cô em gái này, và về hoàn cảnh của chính mình, người đã thừa hưởng dòng máu của người bố ấy.

Tuy nhiên, cậu sẵn sàng đồng ý đi theo Erio ra ngoài.

Bài kiểm tra còn lâu mới đến, cậu cũng không bận học, chẳng có gì để làm.

"Ít nhất là trong tháng Tư, mình sẽ đi cùng Erio", Makoto tự nhủ.

"Nè nè, mà cháu có nhận ra không?"

"Nhận ra gì ạ?"

"Giờ nghỉ trưa dì vừa đi cắt tóc đó. Hợp không?"

Cô hất mái tóc không khác gì buổi sáng, khoe với cậu.

Makoto biết rõ ý nghĩa của câu hỏi "Hợp không?" của phụ nữ, nên cậu ưu tiên sự khôn khéo.

"Hình như có những hạt li ti bay ra từ tóc dì đấy ạ! Cháu suýt chút nữa thì nhìn nhầm thành đèn trần đấy ạ!"

Nhìn nhầm thành cái gì chứ, đó rõ ràng là ánh đèn mà.

"Ôi dào. Cái đó là tật xấu của Eri-tan và cái thằng ngốc kia ấy mà."

Nữ Nữ lấy gốc bàn tay ấn mạnh lên trán Makoto.

Khi tầm nhìn của cậu bị bàn tay che khuất, những câu hỏi trào dâng trong lòng Makoto như bọt biển.

"Thằng ngốc kia" là bố của Erio sao? Và có thể giải quyết vấn đề "những hạt li ti bay ra từ tóc" bằng cách coi đó là một tật xấu ư? Rốt cuộc thì tại sao Erio lại quấn chăn và ra ngoài?

Vô vàn câu hỏi xoay quanh cậu như một vòng xoắn ốc. Cậu không thể nắm bắt được điểm bắt đầu và kết thúc của những nghi vấn ấy.

Nhưng với Makoto, mùi hương sau khi tắm của người dì đang tuổi thanh xuân còn là một nỗi khổ lớn hơn.

Ngày hôm sau, khi Makoto đang chuẩn bị đồ đạc và đi về phía cửa, cậu bắt gặp Erio. Erio đang ngồi trên chiếc ghế hình cầu trong phòng mình, mắt nhìn chằm chằm vào tường. Tóc mái của cô dựng ngược lên vì ngủ quên, không che được trán. "Chắc là cô ấy đã nằm sấp ngủ rất say", Makoto thấy hơi buồn cười.

"Chào buổi sáng."

Makoto gọi. Erio xoay cả chiếc ghế, hướng mặt ra cửa. Chiếc ghế mà Erio đang dùng được gọi là ghế quả bóng, có hình dạng giống như một quả địa cầu bị vỡ một nửa. Khi ngồi vào, phần bên hông sẽ bị ghế che khuất, giúp ngăn tiếng ồn. Makoto biết nó rất đắt tiền, giá lên đến hàng chục vạn yên.

Phòng của Erio rộng hơn phòng của Makoto. Nó rộng khoảng tám chiếu tatami. Tuy nhiên, cậu cảm thấy nó chật hẹp hơn phòng mình, có lẽ vì có quá nhiều đồ đạc. Một chiếc kính viễn vọng thiên văn phủ đầy bụi nằm ở góc phòng, hai chiếc giá sách sáu tầng thẳng đứng. Chiếc giường cũng lớn hơn so với kích thước một người ngủ. Trên bàn học không có đồ dùng học tập, mà là một con thú nhồi bông Dossei-san kích thước thật đang ngự trị. Makoto không nhận ra nhân vật đó, nên nghiêng đầu.

Cậu nheo mắt khi nhìn thấy bộ đồng phục được giặt sạch sẽ treo trên tường ở phía cậu nghiêng đầu.

Makoto không hề nhắc đến bộ đồng phục, mà nói đùa:

"Hôm nay cậu không quấn chăn à."

"*******"

"Sáng sớm đã bắt sóng điện rồi nhỉ. Thôi, tớ đi đây."

Cậu vẫy tay và rời khỏi phòng. Xuống cầu thang, cậu đi giày ở cửa và bước ra ngoài.

Ra vườn, cậu thấy chiếc ga trải giường in hình hoa diên vĩ mắc trên sào phơi đồ đang đung đưa theo gió.

Nhìn thấy nó, Makoto lẩm bẩm: "Ra là thế..." rồi ngước nhìn phòng của Erio trên tầng hai.

Giờ nghỉ trưa ở trường, Makoto ngồi một mình ở chỗ ngồi trong lớp, gặm bánh mì. Cậu lần lượt đưa chiếc bánh mì chiên dài và hộp sữa mua ở căng-tin vào miệng. Trái với mong đợi, chiếc bánh mì chỉ được chiên lên mà không có vị ngọt rắc bột quế như trong bữa trưa ở trường. Vì vậy, cậu không có hứng thú với bữa ăn, miệng cử động như một cái máy. "Hàm bắt đầu mỏi rồi", cậu vừa than thở vừa hút sữa bằng ống hút.

Cô gái cao nhất lớp ngồi ở hàng ghế phía sau cậu cũng tương tự. Cô nhét cơm nắm bọc nilon vào miệng, vừa lật từng trang của cuốn sách bìa mềm. Cô cũng không nói chuyện với những học sinh khác.

Dù cảm nhận được một bầu không khí "dễ bắt chuyện", Makoto vẫn không thể hành động.

Ryuuko ngồi ở phía cửa lớp đang tụ tập với vài cô gái khác, vừa cười nói vừa ăn trưa. Makoto bị thu hút bởi những tiếng ồn ào và liếc nhìn. Cậu bắt gặp ánh mắt của Ryuuko. Cậu nghĩ rằng sẽ thất lễ nếu cậu không phản ứng gì mà lảng tránh, nên cậu khẽ vẫy tay. Ryuuko vẫy tay ra hiệu lớn.

"Ê kìa, học sinh chuyển trường. Sang đây ăn đi!"

Ánh mắt của những học sinh cùng lớp đổ dồn vào Makoto khi nghe thấy lời mời. Đặc biệt là ánh mắt của nhóm nữ sinh đang ở cùng Ryuuko rất mạnh. Bản thân Ryuuko thì vẫn cười vô tư và khẽ ngoắc ngón tay.

"…Tự nhiên thật…"

Makoto cười gượng khi được mời vào nhóm nữ sinh. Nhưng cậu ý thức được bầu không khí xung quanh, cầm bánh mì và sữa đứng dậy. Nếu cậu từ chối ở đây, những học sinh cùng lớp sẽ nghĩ rằng "Đồ lạnh lùng, khó ưa". Makoto đã học được rằng việc tạo ấn tượng như vậy sẽ chẳng có lợi gì.

Quan trọng hơn hết, Niwa Makoto không phải là một chàng trai tự ý thức đến mức từ chối lời mời của con gái. Cậu là một chàng trai thật thà.

"Mừng cậu đến!"

Ryuuko đã giữ ghế và chuẩn bị sẵn trước khi Makoto đến. Ba chiếc bàn được ghép lại với nhau, ba cô gái ngồi xung quanh. Chỗ ngồi của Makoto trống không, tạo thành một hình vuông.

"Được mời thì mình đến thôi."

Makoto cúi đầu lia lịa, kèm theo một nụ cười xã giao khi cậu ngồi xuống. Cậu không nhớ mặt những cô gái ngoài Ryuuko, nên đảo mắt nhìn xung quanh. Cô gái ngồi bên phải Makoto chĩa đầu đũa vào cằm mình.

"Tớ là bạn của Ryuushi-chan ở lớp khác. Cậu là học sinh chuyển trường à?"

Cô gái có mái tóc đen được chia thành hai lọn nhỏ mỉm cười rạng rỡ nhìn Makoto. Có điều gì đó khó hiểu trong lời nói của bạn cô. Makoto nghi hoặc.

"Ryuushi?"

"Là Ryuuko-chan đấy!"

Ryuuko lập tức sửa lại. Cô rên rỉ, lườm cô gái kia.

"Mickey này, không được tiêm nhiễm kiến thức đáng ngờ cho Niwa-kun đâu đấy!"

Mickey, người được gọi bằng biệt danh như vậy, phớt lờ lời của Ryuuko.

"Ryuushi-chan ra tay nhanh thật, đã đánh dấu học sinh chuyển trường rồi à."

"Tay không nhổ nước bọt được!"

Ryuuko phản bác không đúng trọng tâm. Cô gái ngồi ở chiếc ghế bên trái che miệng cười duyên dáng.

"Ryuushi chỉ là biệt danh của cô bé này thôi. Chỉ là đổi cách đọc tên thôi."

"Ra vậy…"

Makoto vẫn chưa được cho biết chữ Kanji của "Ryuuko", nên phản ứng của cậu hơi chậm.

"Biệt danh của Ryuushi cũng bình thường nữa."

"Ai là đồ nhạt nhẽo chứ!"

Vừa ngắm Ryuuko và Mickey trêu đùa nhau, Makoto vừa gặm nốt phần bánh mì còn lại. Vị béo ngậy của dầu chiên mỗi khi cậu cắn trở thành một hương vị đặc biệt khi nhấm nháp cuộc trò chuyện sôi nổi của các cô gái.

"Tóm lại thì chúng ta là bộ ba thân thiết như thế đấy."

Ryuuko nói sau khi kết thúc màn trêu chọc Mickey. Bên trong hộp cơm của cô chỉ toàn rau và trái cây. Đến cả cơm trắng cũng bị loại bỏ.

"Ừ, đúng là thân thiết thật. Chắc là tại năm ngoái học cùng lớp."

"Một phần là thế, nhưng tất cả chúng ta đều là thành viên của câu lạc bộ bóng rổ. Ryuushi-chan không phải là thành viên chính thức đâu."

"Hãy đợi mùa hè năm sau đi, Mickey!"

"Năm nay thì sao?"

"Ừm... Bởi vì nói năm sau thì ngầu hơn. Kiểu như không chỉ quan tâm đến những chuyện trước mắt mà còn có tầm nhìn đến tận năm sau, kiểu vậy."

"Đúng không?", Ryuuko tìm kiếm sự đồng ý từ Makoto. Makoto nhún vai, trả lời ậm ừ.

Sau đó, Makoto hỏi ba người về một điều cậu chợt nhớ ra.

"Nhân tiện, tớ thấy có hình vẽ kỳ lạ ở mặt sau bàn của tớ. Đó là cái gì vậy?"

"Đó là cái gì chứ...?", Hôm qua cậu vừa nhìn thấy tận mắt rồi, nhưng cậu giả vờ không biết để dò xét phản ứng của họ.

Ba cô gái cứng đờ.

Ánh mắt của họ nhất loạt đổ dồn vào Makoto, bầu không khí bỗng trở nên khó chịu.

Một cục gì đó giống như dịch vị dạ dày dâng lên khi người ta khó chịu, nổi loạn trong lòng Makoto.

"Hình vẽ đó là... của cái người đã thôi học trước đây đúng không?"

Mickey nói với Ryuuko và những cô gái khác. Ryuuko và những cô gái kia ậm ừ gật đầu.

"Chẳng biết là tin nhắn sóng điện do chính người đó viết, hay là hình vẽ của người khác nữa."

"Ừm…Ừm…"

Ryuuko ngồi im, khom lưng nhìn cái bàn của Makoto từ xa. "Của người khác đấy", Ryuuko lẩm bẩm.

"Có lẽ là người ta quên xóa nó ở mặt sau bàn."

Biểu hiện "quên xóa" khiến lông mày của Makoto dựng đứng. Cậu quay lại kiểm tra mặt bàn, nhưng trên tấm ván mới thay không có bất kỳ vết xước nào đáng chú ý. Cậu hướng mặt về phía trước, cố gắng tỏ ra như thể cậu không hiểu chuyện gì.

"Chỗ đó là chỗ ngồi của một người đã thôi học vào năm ngoái, và đã có rất nhiều chuyện xảy ra."

Mickey nói với Makoto thay cho hai người kia đang phản ứng không mấy nhiệt tình.

"Thôi học á?"

Makoto nhẩm đi nhẩm lại lời nói ấy và nhớ lại bộ đồng phục treo trong phòng Erio.

"Nếu học sinh chuyển trường sống ở đây, cậu sẽ gặp được người đó vào một ngày nào đó thôi."

"Ừm…"

Makoto mút ống hút sữa với vẻ không quan tâm.

Cậu muốn hỏi một cách tế nhị rằng "Tại sao lại thôi học?", nhưng cậu ý thức được bầu không khí nên kiềm chế.

Nhìn vào lời nói và hành động của Erio, cậu có thể nghĩ ra vô vàn lý do.

Và nếu cậu vui vẻ nói: "Tôi đang được nhà Fujiwara-san chăm sóc, ha ha...", hoặc nếu chuyện đó bị công khai, Makoto có thể dễ dàng tưởng tượng ra mình sẽ bị đối xử như thế nào trong lớp.

"Ừm…"

Makoto nghiêm túc xem xét ý nghĩa của việc đi cùng Erio trong thị trấn.

Tuy nhiên, cậu đã hứa với Nữ Nữ là sẽ đi cùng cô ấy ra ngoài vào ban đêm.

"Là mình không hợp hay là Nữ Nữ-san khéo quá vậy?"

Ngay khi vừa bắt đầu nghĩ ngợi, cậu đã thở dài. Câu trả lời dường như đã được định sẵn.

Bỏ ngoài tai cuộc trò chuyện ồn ào đã bắt đầu lại của ba học sinh cùng lớp, giờ nghỉ trưa của Makoto trôi qua như vậy.

"Nè Mako-kun, há miệng ra nào."

"…Từ nãy đến giờ dì chỉ toàn đút bông cải xanh thôi đấy, dì ghét bông cải xanh à?"

"Ựm…"

Sau bữa cơm tối bình thường tại nhà Towa, Shin ngồi ở phòng khách xem TV. Dù phòng riêng cũng có TV, nhưng Shin chẳng buồn quan tâm, thay vào đó, anh chú ý quan sát Erio đang ngồi yên vị bên cạnh. Cô bé cuộn mình trong chăn bông, tư thế quỳ gối nghiêm trang, đối mặt với màn hình TV nhiễu sóng, trống rỗng.

"Vũ trụ đã sai lầm trong việc định hướng véctơ rồi," Erio thì thầm xong, chỉ thò mặt ra khỏi chăn vỏn vẹn một thoáng rồi lại rụt ngay vào. Shin vô cùng ngán ngẩm cái trò "đóng giả người ngoài hành tinh" ấy của cô bé. Bộ cô bé muốn nói là đang moi móc thông tin từ những đốm nhiễu trắng đen đó sao?

Anh huýt sáo bài nhạc phim X-Files để trêu chọc, nhưng thấy cô bé chẳng phản ứng gì nên thôi ngay.

Sau chừng ba mươi phút vô ích trôi qua, Erio bất ngờ đứng dậy. Có vẻ do chân bị tê, cô bé mất đà ngã nhào về phía trước. Shin nhìn một lúc, thấy cô bé không có vẻ gì là tự mình đứng lên được nên đành giúp cô bé. Khi Erio được đặt ngồi thẳng đứng như một bức tượng, cô bé "mo-fu" một tiếng rồi ngước nhìn Shin.

"Gì... gì vậy?"

"Mo-fu mo-fu."

"Anh không hiểu!"

"*******"

"...Anh không hiểu!"

Erio rụt cổ lại như con rùa. Lần này thì cô bé đứng dậy thật, rồi rời khỏi phòng khách.

Thấy Erio vẫn cuộn mình trong chăn đi về phía cửa chính, Shin vội chạy theo gọi với:

"À này, em. Tối rồi mà em định đi đâu sao?"

Erio quay lại, "mo-fu mo-fu" và gật đầu. Rồi cô bé lại lắc lư thân hình, chẳng biết đang diễn tả cái gì. Đối với Shin, đó là một sự thật khiến anh đau đầu: Erio có vẻ dễ trò chuyện hơn khi cô bé cuộn mình trong chăn. Tuy nhiên, lần này thì anh thực sự không hiểu cô bé đang nói gì. Mặt Shin nhăn nhó, nỗi khổ này khác hẳn với kiểu "lừng lững chưa vuông, dài dài chẳng đủ".

"Thôi được rồi, anh đi cùng em được không? Này, đường đêm nguy hiểm lắm đấy."

Anh dò hỏi Erio, giấu nhẹm chuyện Meimei đã nhờ mình. Erio "mo-fuu" một tiếng, nghiêng người ra vẻ suy tư, rồi đứng sững giữa hành lang một lúc. Với Shin đang lặng lẽ quan sát, anh không chắc liệu cô bé có thực sự đang nghĩ gì bên trong cái chăn không. Bởi lẽ, người bình thường có suy nghĩ hẳn sẽ không cuộn chăn mà ra ngoài đường.

"Mo-fu-phu!"

Erio vặn vẹo cơ thể, rồi đưa tay ra hiệu về phía cửa chính.

"Ý em là anh đi theo à?"

"Mo-fu."

Erio xuống cửa chính trước, cứ như muốn nói "không nhắc lại lần thứ hai đâu". Cô bé không đi giày, mà đi chân trần.

Dùng ngón chân khéo léo và có phần vô lễ, cô bé mở cửa rồi bước ra ngoài.

"Mako-kun, nhờ con nhé!"

Từ phía sau hành lang, từ khu bếp, Meimei vẫy tay tiễn. Shin uể oải quay đầu lại, mang giày rồi cầm chìa khóa xe đạp, vội vã đuổi theo Erio.

Bảy giờ tối, khu vườn chìm trong đêm xuân yên ả. Không khí không hề lạnh lẽo, mà lại ấm áp dịu nhẹ như hơi thở của mùa xuân. Shin chạy vội theo Erio đang định ra khỏi khuôn viên, nắm lấy lưng cái chăn bông kéo cô bé lại.

"Mo-fụtt!"

Tóc Erio lòa xòa rung rinh, như muốn phản đối "làm gì vậy".

"Ăn mặc thế này mà ra ngoài là gặp tai nạn đấy. Cởi chăn ra rồi đi xe đạp đi."

"Mo-fu..."

"Hửm? Ái!"

Erio thoát ra từ dưới lớp chăn. Nhanh nhẹn hơn cả rắn lột da.

Thoát ra khỏi chăn, Erio chỉ còn một mình, quay lại nhìn Shin.

"Việc lộ diện quá mức cần thiết trước người Trái Đất là vi phạm hiệp ước công vụ dành cho một người ngoài hành tinh như tôi."

"Nhưng hai ngày trước em còn lộ diện bình thường mà?"

"Hôm đó, thiết bị hỗ trợ duy trì hệ thống ngụy trang bảo vệ của tôi bị lỗi."

"...Nói tóm lại là hôm đó sợi dây quấn chăn của em bị đứt phải không?"

"Nói thêm là việc anh họ vô ý tiếp xúc với tôi cũng vi phạm điều 7 của Hiệp ước Vũ Trụ về bảo hộ, nên việc đưa anh họ ra bãi shirasu để xét xử cũng hoàn toàn có thể..."

"Hóa ra, vũ trụ vẫn còn bãi shirasu sao. Có cả Ooka Echizen không gian nữa chứ?"

Shin vừa chỉ trích, Erio liền vô tư đá vào ống đồng của anh. Trong lúc Shin nhảy tưng tưng vì đau, Erio đã đi xa. Shin ôm cái chăn trống rỗng, chạy vội vào nhà kho. Anh nhanh chóng tháo khóa xe đạp màu xanh, nhét cái chăn vào giỏ rồi vội vã ra ngoài.

Theo dấu vết những hạt bụi phát ra từ tóc Erio, việc truy đuổi thật dễ dàng. Shin đùa vậy, nhưng thực ra, tóc Erio sáng một cách bất thường như phát quang, đến nỗi cả sơn dạ quang cũng phải chào thua.

Shin đạp xe đạp thắng kít lại bên cạnh Erio. Erio cũng dừng bước.

"Không biết em đi đâu, nhưng lên xe đi."

Shin chỉ ngón cái vào yên sau. Erio ngước nhìn Shin, đôi môi bóng lưỡng như ướt nước khẽ trượt sang hai bên. Động tác môi giống hệt người vừa tỉnh ngủ còn ngái ngủ lẩm bẩm.

"*******"

"Này này, người ngoài hành tinh, không có máy phiên dịch xịn sao?"

"Anh họ nói sẽ hợp tác với thí nghiệm của tôi?"

Đôi mắt trong veo như viên bi ve không chút tì vết nhìn Shin hỏi.

"Thí nghiệm?"

"Thí nghiệm."

"Về cái gì?"

Erio im bặt. Shin định nhìn kỹ mặt cô bé thì bị cô bé gạt tay ra.

"Không được phép tiết lộ nội dung đó cho người Trái Đất."

"Vậy thì anh cũng chẳng biết trả lời thế nào. Nên anh sẽ không hợp tác cái thí nghiệm đó, nhưng sẽ đưa em đi. Meimei-san cũng lo lắng."

Khi Shin nhắc đến tên mẹ, đôi mắt Erio khẽ dao động. Nắm bắt được cơ hội, Shin nói:

"Được rồi, vậy thì lên đi."

"Ưm."

Erio phớt lờ hướng ngón cái Shin chỉ, đặt chân lên bánh xe trước. Cô bé dùng đó làm bàn đạp, nhảy vọt lên rồi lao thẳng vào giỏ xe đạp, không chút vướng víu chui tọt vào trong chăn.

"Sao lại chui lại vào chăn?"

"Mo-fu-phu!"

Cứ như đang nói "lý do nãy giờ anh biết rồi còn gì". Shin lắc đầu thở dài, chợt cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình nên quay lại. Nhưng chỉ thấy màn đêm bao trùm, dù cố gắng nhìn cũng không thấy bóng người. Anh nhớ lần đầu tiên đến ga tàu của thị trấn này cũng cảm thấy luồng khí tương tự.

"...Người ngoài hành tinh? Không không, chắc là không."

Anh gãi mũi, tự nhủ mình quá tự cao. Giả sử có người khả nghi đi chăng nữa, Shin cũng chẳng thấy mình có giá trị để bị bám đuôi. Chắc chắn có nhiều người thú vị hơn để bám theo chứ.

"Mo-fu?"

Như phản ứng với từ "người ngoài hành tinh", Erio cựa quậy trong giỏ xe. Shin đặt tay lên đầu cô bé, "không có gì đâu," rồi đạp xe theo hướng chân Erio chỉ.

"Này, tới chưa?"

"Mo-fu."

"Tới chưa?"

"Mo-fu-phu!"

"Chưa--tới--sao--!"

"Mô--phu--!"

Quốc lộ bốn làn xe cộ vẫn tấp nập. Đèn hậu của những chiếc xe liên tục lướt qua trên con đường thẳng tắp, cứ như bị cưỡng ép kẻ ra giữa cánh đồng. Shin chạy mãi, chạy mãi dọc theo con đường dài đó.

Phải chăng anh đã đạp xe liên tục trong một giờ đồng hồ?

Đến thị trấn kế bên, Erio dẫn anh đến một nơi có biển.

"...Đây là điểm đến sao?"

Shin dừng xe đạp trên con đường có thể nhìn toàn cảnh bãi cát rồi hỏi. Ở rìa đường có cát phủ, bên cạnh là cầu thang dẫn xuống bãi biển. Có lẽ do gió, mùi biển không quá nồng, nhưng Shin cảm nhận rõ ràng chất lượng không khí đã thay đổi. Làn gió tẻ nhạt, ẩm ướt nhẹ nhàng vuốt ve làn da anh.

Erio khéo léo nhảy ra khỏi giỏ xe đạp, không ngã mà đáp xuống đất. Sau đó, cô bé trượt xuống con đường như gò đất nhỏ, tiến về phía bãi cát. Erio phớt lờ câu hỏi của Shin.

Ánh đèn nhà cửa xa mờ, dù dưới chân đen ngòm như đầm lầy, nhưng Erio di chuyển rất chính xác. Có lẽ vì cô bé lúc nào cũng cuộn trong chăn, nên luôn ở trong bóng tối hoàn toàn, nên màn đêm chẳng ảnh hưởng gì đến cô bé chăng.

Shin cũng khóa xe đạp rồi theo cầu thang xuống bãi cát. Ngoài tiếng sóng vỗ và tiếng cát xào xạc lọt vào tai, cảnh biển vắng vẻ và tràn đầy cảm giác tự do, khác hẳn với biển hè tấp nập du khách tắm biển, khiến chân Shin càng thêm hối hả.

Chỉ có biển là chuyển động, và thế là cảnh vật trước mắt như nhịp đập của một sinh vật sống. Trái đất là một sinh vật duy nhất, và biển chỉ là tay chân. Shin bỗng tưởng tượng ra điều đó.

"Lãng mạn thì hơi tiếc vì chưa đúng mùa lắm nhỉ."

Anh nhìn xung quanh, chắc chắn không có bóng người nào ngoài Erio. Đến gần biển một chút thì cảm thấy hơi se lạnh, Shin tự nhủ hóa ra chẳng có ai đến là phải. Tiếng chân giẫm trên cát nghe rõ ràng hơn hẳn mùa hè.

Phía chân trời biển mờ ảo, phát ra thứ ánh sáng xanh nhạt như ma trơi.

"Rồi, ra biển làm gì đấy?"

Erio đã di chuyển đến chỗ sóng vỗ tới mắt cá chân, rồi đứng yên ở đó. Shin đứng lùi lại phía sau cô bé, quan sát nhưng không thấy cô bé có phản ứng gì. Dáng cô bé đứng đơn độc trước biển trông như một ngọn hải đăng vô dụng.

Shin quay đầu nhìn sang bên phải, như nhìn lại con đường đã đi.

Khoảng cách từ nhà Towa đến biển không phải là gần để có thể đi lại dễ dàng. Với chiếc xe đạp hỏng mà Erio đang đi, sẽ mất hơn gấp đôi thời gian. Đi bộ thì càng xa hơn nữa. Nếu tất cả những lần Erio ra ngoài vào ban đêm đều vì mục đích này, thì cô bé đã đi xa như vậy hơn bốn ngày mỗi tuần.

"Điện sóng chan cố gắng quá sức rồi."

Shin vừa cười ngán ngẩm vừa quay mắt lại nhìn Erio. Và, Erio đã bắt đầu chuyển động.

Vẫn đối mặt với biển, cô bé lùi bước, "tẹt tẹt tẹt". Đi ngang qua Shin, cô bé lùi lại gần khối đê chắn sóng bị vùi trong cát. Đến cả con gái của mẹ cũng trông giống yêu quái.

"Này! Vậy em định làm gì...?"

Erio bắt đầu chạy, như thể nhầm câu hỏi của Shin là lời cổ vũ. Nửa thân dưới lòi ra từ chăn đạp mạnh cát, lao thẳng ra biển. Cô bé lại chạy ngang qua Shin, ngay trước khi đôi chân cô bé bị sóng vỗ cuốn đi...

Erio, bay lên.

Chính xác hơn là cô bé đã đạp cát, rồi nhảy vọt lên.

Hướng về biển, về phía vùng nước nông.

Sau một cú nhảy kéo dài khoảng một giây, đương nhiên Erio rơi xuống.

Cái chăn và mặt biển nông va chạm, tạo ra tiếng nước tung tóe. Kèm theo đó là tiếng vật nặng đập vào nền cát cứng do nước, bị tiếng sóng nhấn chìm. Sau khi tiếng sóng qua đi, Erio vẫn không có vẻ gì là sẽ đứng dậy.

"Này này này!"

Shin đạp cát, chạy nhanh đến chỗ Erio. Anh đỡ Erio dậy như bế cô bé lên, rồi hỏi vào phần mặt đang giấu trong chăn:

"Mày muốn làm gì thế hả?"

"Bú-kư-buu!"

"...Em muốn biến thành cua à, phải rồi phải rồi."

Shin bế Erio đang nhả bọt từ trong chăn đến chỗ sóng không với tới, rồi đặt cô bé xuống. Cái chăn ướt sũng kêu một tiếng nặng nề hơn anh tưởng. Erio quỵ gối lảo đảo rồi đứng dậy.

Bề mặt chăn dính đầy cát ướt, trông như họa tiết hoa diên vĩ bị nhiễu.

"Ôi chao, làm bẩn hết chăn rồi. Mới giặt hôm nay xong."

Shin dùng tay phủi cát trên chăn. Cát bám chặt không chịu rơi ra, hơn nữa Erio lại vặn vẹo người như muốn thoát khỏi tay Shin. Động tác đó gợi nhớ đến việc bào cá khô trên chảo sắt, khiến Shin bất giác rụt người lại. Những giọt nước nhỏ từ mép chăn rơi xuống cát, nhanh chóng bị cát hút vào và biến mất.

"Thí nghiệm của em là cái vừa rồi sao? Cái vụ nhảy ra biển ấy?"

"Mo-fu, mo-mo-fu-fu-fu-mo-fu-fu-mo-fu-fu-mo-fu-fu!"

Erio kịch liệt giãy giụa như đang phản đối dữ dội. Phản ứng vốn lạnh nhạt của cô bé bỗng trở nên nóng bỏng, Shin lập tức chú ý đến dù chẳng hiểu nội dung. Erio vẫn tiếp tục than vãn, nhưng chẳng đâu vào đâu.

"Không hiểu gì cả, nhưng có vẻ tối nay thất bại rồi."

"Mo-fuu..."

Erio co rúm lại như chán nản. Nhưng câu nói tiếp theo của cô bé, dù qua lớp chăn, vẫn truyền tới tai Shin.

"*******"

Shin vẫn không thể nghe rõ từ ngữ mà Erio thường lẩm bẩm.

Sau đó, Erio lại thử bay thêm một lần nữa, sau một khoảng nghỉ. Cô bé chạy ra biển, nhảy lên. Và rồi rơi xuống. Khi Shin đỡ cô bé dậy, anh chợt nghĩ ra một điều.

Towa Erio.

E.T.

Tự xưng người ngoài hành tinh.

Cho nên, cô bé muốn bay?

"...Không đời nào."

Shin lắc đầu, như muốn xua đi ý nghĩ đó.

Cô gái cuộn trong chăn không bao giờ biến mất khỏi mắt anh, giờ đây mình đầy cát, đang nghĩ gì?

Trên đường từ biển về, Shin vô tình bắt gặp một người quen đang đi lại với dáng vẻ kỳ lạ.

Một cô gái cao ráo, bạn cùng lớp, đang đi bộ dưới ánh đèn đường. Chỉ là, cô bé đang mặc trang phục hình chiếc bánh mì kẹp. Mặc một bộ đồ hóa trang mô phỏng bánh mì BLT, vai đeo một tấm biển quảng cáo. Shin và Erio ở khá xa, cô bé có vẻ không để ý tới họ. Không biết đó có phải là một phần của công việc làm thêm không, vào giờ này?

Shin đắn đo có nên gọi cô bé không, nhưng rồi anh so sánh với cô gái cuộn trong chăn đang nằm trong giỏ xe và lắc đầu.

"Bên mình cũng đang chở thứ quái dị không kém."

"Mo-fu?"

Coi như chưa thấy gì, Shin tiếp tục trên đường về nhà.

"Chào buổi sáng! Cảm ơn cậu đã giả vờ không nhìn thấy tớ tối qua, bạn học mới!"

Sáng hôm sau, vừa bước vào lớp, Shin đã bị một tiếng nói hùng hồn chào hỏi.

Người bạn cùng lớp cao ráo đứng cạnh cửa lớp như đang đợi một người nổi tiếng, cất lời chào đón vui vẻ. Shin ngỡ ngàng, đồng thời cảm thấy đầu gối như muốn khuỵu xuống trước khí thế áp đảo đó. Bị một cô gái cùng tuổi nhìn từ trên cao xuống không phải là chuyện lạ khi sống ở nước ngoài, nhưng ở Nhật thì anh chưa từng trải qua.

"Giọng... giọng cậu to quá đấy ạ."

Vài bạn học đang ngồi trong lớp quay lại nhìn, không hiểu chuyện gì. Gần đây, Shin lúc nào cũng cảm thấy bị mọi ánh mắt dõi theo, điều đó khiến anh không mấy dễ chịu.

"Ha ha ha, người to con thì tiếng cũng to mà."

Cô gái này nên được miêu tả là "dài" hơn là "to con". Mái tóc đen cắt ngang như kiểu "okappa", cằm hơi nhọn. Kết hợp với chiều cao, toàn bộ khí chất của cô toát lên vẻ mạnh mẽ, cương nghị.

"Vậy ra, cậu đã nhận ra tớ rồi nhỉ."

Shin nở một nụ cười khổ. Việc cô gái nhận ra anh có nghĩa là cô ấy biết anh đã ở cùng Erio. Dù Shin đang cười, nhưng trong lòng anh lại không yên, không biết cô gái sẽ phản ứng thế nào.

"Có vẻ như cậu đã nhận ra rồi. Vậy, bạn học mới, tớ có chút chuyện muốn nói đây."

Cô gái bắt chước giọng điệu của Shin một cách vui đùa, rồi bước ra hành lang. Shin đành phải đi theo.

"À phải rồi, trước khi nói chuyện, tên cậu là gì? Không biết tên thì khó nói chuyện lắm."

"Tớ à? Mọi người gọi tớ là Maekawa-san." Cô gái trả lời mà không quay lại.

"Vì họ của cậu là Maekawa sao?"

"Ngoài lý do đó ra, tớ chẳng nghĩ ra được lý do nào khác để được gọi."

Maekawa ngáp một cái. Cô dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt đọng ở khóe mắt rồi mỉm cười với Shin.

"Hôm nay tớ đến sớm để đợi bạn học mới nên hơi buồn ngủ một chút."

"Vậy thì, tôi lấy làm vinh hạnh."

Nếu có thể, anh mong cô ấy đợi mình vì lý do khác. Shin không nói thật lòng, chỉ cười ngượng nghịu.

"Sao đi theo Maekawa-san lại thấy như mình là học sinh cấp dưới bị gọi lên khiển trách vậy nhỉ?"

Anh nói thẳng suy nghĩ của mình, Maekawa khẽ nhún vai, không tỏ vẻ phiền lòng chút nào.

Đến cuối hành lang, Maekawa quay lại và nói "Ở đây được rồi nhỉ?". Cô dựa lưng vào tường, đôi mắt nheo lại đánh giá Shin từ trên xuống dưới.

Lại bị ánh mắt dõi theo nữa sao. Shin tự giễu mình "đúng là người nổi tiếng", rồi chịu đựng.

"Tớ hỏi thẳng nhé. Bạn học mới có quan hệ thế nào với Towa?"

"À, hóa ra cậu cũng biết người bên trong cái chăn là ai rồi à?"

Không còn đường chối cãi, Shin nhún vai thừa nhận. Maekawa khoanh tay.

"Biết gì mà biết, bộ dạng đó rõ ràng là của Towa. Tớ cũng không có sở thích đó đâu."

"Bộ dạng đó... vậy, sở thích của Maekawa-san là bộ dạng bánh mì kẹp hôm qua sao?"

"Đúng vậy."

Đó là một câu nói đùa của Shin, nhưng lại bị đáp lại một cách thẳng thừng.

"À... là cái gọi là cosplay đó sao?"

"Cũng có cách nói như vậy. Nhưng vì tớ thường xuyên mặc những bộ đó, nên nó đúng hơn là thường phục thì phải?"

"Hừm, phong cách độc đáo thật đấy... Hình như dạo trước cậu mặc bộ hóa trang bánh mì Pháp đúng không?"

"Ồ. Cậu cũng thấy à? Cái đó không phải sở thích mà là làm thêm thôi."

"Ừ, tớ biết."

"Trong số nhân viên, tớ là người mảnh khảnh và cao nhất, nên được chọn làm người quảng cáo đó."

"Phu phu," Maekawa tự hào. Shin cũng thấy cô ấy quả thật rất mảnh mai. Tay chân trông như làm bằng dây thép của bộ cosplay. Nếu trêu chọc đá nhẹ một cái, mắt cá chân ấy có lẽ sẽ dễ dàng gãy vụn. Ngược lại, nếu Maekawa đá ai đó, anh dễ dàng tưởng tượng được chính chân cô ấy sẽ kêu thét vì đau. Cô ấy mảnh khảnh đến vậy.

"Chúng ta lạc đề rồi nhỉ. Hay là bạn học mới đã lái đi?"

"Tôi không có ý đó. À, Erio là em họ tôi."

"Ồ-hô-hô," mắt Maekawa sáng lên. Cô nhìn Shin, đặc biệt là mái tóc của anh với vẻ tò mò.

"Là họ hàng của Towa đó sao. Nhưng màu tóc lại hiền lành thế này."

"Thực ra tóc tôi nhuộm đấy, tóc thật sáng lấp lánh như có cát vàng trộn lẫn ấy."

"Ha ha ha, thật tình cờ. Thực ra ngày xưa tớ cũng từng có tóc vàng hoe đấy."

Một lần nữa, câu nói đùa của Shin lại không thành công. Trong ảnh thẻ học sinh Maekawa lấy ra từ túi váy, có một cô gái tóc vàng cắt ngang. Shin cúi người, so sánh ảnh với người thật.

"Tóc thật của cậu hợp hơn đấy."

"Cảm ơn nhé, bạn học mới. Tóc đen cũng hợp với cậu hơn. Thôi được rồi, chúng ta đang nói chuyện gì nhỉ?"

"Ưm," Maekawa làu bàu, lườm bức tường bên cạnh.

"Chuyện của Erio."

"Đúng vậy, là Towa đó. Bạn học mới biết chuyện của Towa đến mức nào rồi? Tớ nghĩ cậu còn có nhiều điều muốn hỏi hơn tớ ấy chứ."

"Hoàn toàn đúng như vậy."

Shin nhún vai thừa nhận. Maekawa có vẻ rất vui vì mọi chuyện đang diễn ra đúng như cô ấy nghĩ.

"Chuyện này chắc phải nhờ đến Maekawa-san đây, mạnh dạn lên!"

Maekawa vỗ ngực mình. "Cộc!" Một tiếng xương va vào nhau. Cô nhăn mặt theo tiếng động đó.

"Ối ối ối, xương sườn kêu kẽo kẹt rồi."

"Có lẽ chỉ nên nhờ vào kiến thức của cậu thôi thì hơn."

"Hoàn toàn đúng như vậy. Phu phu, nhìn cánh tay này xem. Yếu ớt đến mức nào."

Maekawa vén tay áo đồng phục lên, khoe bắp tay ra. Thứ mà Shin có thể liên tưởng đến từ cánh tay đó là xương chim.

"Nhưng da cậu trắng và đẹp đấy."

"Thật sao? Bạn học mới biết cách đối xử với phụ nữ đấy nhỉ."

Maekawa kéo tay áo xuống. Sau đó, cô mỉm cười tươi rói nói với Shin:

"Được rồi bạn học mới, hôm nay chúng ta cùng trốn học đi."

"Hả?"

Shin tròn mắt trước lời đề nghị đột ngột đó. Trong đầu Maekawa, điều đó dường như đã được quyết định rồi. Cô bắt đầu đi về phía lớp học.

"Tớ sẽ dẫn bạn học mới đi tham quan thị trấn. Như vậy cũng dễ nói chuyện về Towa hơn."

"Trốn học mà lại nói một cách tự nhiên thế sao. Tôi ở trường cũ là học sinh gương mẫu đấy."

Vừa nói, Shin vừa sánh bước bên Maekawa. Maekawa vỗ tay một cách hoàn toàn không chân thành.

"Tuyệt vời. Tớ sẽ kéo một học sinh gương mẫu như cậu vào con đường tà đạo."

"Maekawa-san, cậu là người thường xuyên trốn học sao?"

"Là học sinh gương mẫu mỗi năm chỉ trốn học khoảng hai lần thôi. Năm nay là lần đầu tiên đó."

Ngón trỏ dài của Maekawa dựng đứng.

"Lần đầu tiên đến sớm thế."

"Nếu cậu chuyển trường vào tháng chín thì tớ đã hoãn lại đến lúc đó rồi."

Vừa nói xong, Maekawa tự thấy buồn cười nên cười phá lên.

Shin băn khoăn không biết có nên làm vậy không, nhưng rồi không phản đối.

Với Shin, anh nghĩ từ chối khi được một cô gái đáng yêu rủ đi thì thật khó xử.

"...Hơn nữa, chẳng phải rất ra dáng tuổi trẻ sao."

Shin nhún vai, nhớ lại cuộc trò chuyện với Hoshizaki.

Anh cất lại sách vở vào cặp trong lớp, rồi vội vàng rời đi khi các bạn học chưa tập trung đầy đủ. Đến lúc đó, trong lòng Shin cũng bị xâm chiếm bởi cảm giác tự do khi không phải học, và niềm hân hoan độc đáo khi thực hiện hành động "phạm lỗi" là trốn học. Bước chân anh không còn do dự. Anh tự tin đi xuống cầu thang.

Trong lúc đang thay giày ở tủ giày, anh thấy Ryūko đi từ phía nhà thể chất tới. Cô bé có vẻ vừa kết thúc buổi tập buổi sáng của câu lạc bộ, khuôn mặt hồng hào khi trò chuyện với các cô gái khác.

"Cái biệt danh Ryūshi của con bé đó cũng do Towa nghĩ ra đấy. Có vẻ con bé không thích lắm thì phải."

Maekawa đã đứng cạnh Shin từ lúc nào, lập tức giải thích như một phần của hướng dẫn du lịch.

"Ryūshi-san, Ryūshi-san, nhỉ. Ryūshi-san và Erio có thân nhau không?"

"À, cái đó tớ không rõ. Sao cậu không thử hỏi chính con bé?"

"Nếu có hứng."

Shin ấp úng, không nghĩ ra cách nào để mở lời.

Khi đi ngang qua Ryūko đang từ tòa nhà học đi về phía tủ giày, Shin khẽ gật đầu.

"Zaa-ssu."

"Za? À, chaa-ssu."

Ryūko cũng gật đầu đáp lại. Cô bé đi tiếp. Vài giây sau thì quay lại.

"Ơ, Niwa-kun đi đâu vậy? Lại còn đi cùng Maekawa-san nữa chứ."

"Chuyện này nọ thôi."

"Thế à?"

Không biết là không có hứng thú hay không nghe rõ, phản ứng của Ryūko hơi lạc lõng.

Maekawa không tham gia vào cuộc trò chuyện đó, sau khi vươn vai, cô bé lảo đảo như bị choáng váng. Vừa đưa tay giữ trán và tóc, cô vừa lườm ánh sáng mặt trời chói chang như muốn trách móc.

"Hẹn gặp lại nhé!"

"Ryūshi-san cũng thượng lộ bình an nha!"

"Là Ryūko chớ! Nuồ ồ ồ, đến Niwa-kun cũng bị lây nhiễm rồi!"

Nghe tiếng Ryūko cáu kỉnh quen thuộc, Shin và Maekawa nhìn nhau cười.

Và rồi, cả hai rón rén chạy đến chỗ để xe đạp, tránh bị giáo viên phát hiện.

"Cứ chạy trên con đê thế này, tớ lại nhớ ngày xưa bị trêu chọc là nếu buộc sợi chỉ vào thì tớ sẽ bay lên được ấy nhỉ." Maekawa vừa cười khúc khích vừa kể chuyện cũ với vẻ mặt vui vẻ.

"Không, đây có phải là chuyện cũ đáng để cười vui thế không?"

Shin đi phía sau nghiêng đầu hỏi, nhưng Maekawa chẳng để ý. Cô ấy tiếp tục chạy, nhìn xuống bờ đê.

Shin và Maekawa đã ung dung đi xuyên qua thị trấn sau khi thoát ra khỏi cổng chính của trường. Cả hai vẫn mặc đồng phục, điều này Shin có phần bận tâm. Ngược lại, Maekawa đạp xe một cách đường hoàng, lưng thẳng tắp, đến mức khiến người ta nghi ngờ lời tự nhận là mỗi năm chỉ trốn học hai lần của cô.

Theo Maekawa đi về phía tây của trường, dọc theo con sông chảy đối diện với cổng chính, họ đến một con đê. Con đường được lát nhựa, hẹp đến nỗi chỉ vừa một chiếc ô tô đi qua. Nhưng nhìn về phía trước hay phía sau, không hề có dấu hiệu ô tô nào tới, Shin và Maekawa cứ thế chạy ở giữa đường.

"Dưới bãi bồi đó vào những ngày nghỉ có các trận bóng chày nghiệp dư đấy. Thỉnh thoảng tớ cũng bị lôi kéo vào, lần tới bạn học mới cũng thử tham gia nhé? Tuổi trung bình của đội sẽ giảm xuống đáng kể đấy."

Maekawa chỉ xuống phía dưới đê. Bãi bồi bên trái có sân bóng chày với vạch kim cương và vạch phạm lỗi được kẻ trên đất. Bên phải có hai cột bóng bầu dục, bên dưới có một cụ già và một con chó đang đi dạo chạy quanh.

"Cảm ơn đã mời nhưng tôi không rành luật bóng chày lắm."

"Không sao đâu, đến giờ tớ vẫn chẳng hiểu."

Maekawa lại ưỡn ngực một cách khó hiểu. Shin nheo một mắt lại vì bị chói mắt bởi ánh sáng phản chiếu từ mặt sông.

"Chúng ta cứ đi quanh thị trấn một cách ngẫu nhiên thế này sao? À, chuyện của Erio thì sao?"

"Không, chúng ta đang đi đến cây cầu. Sắp đến nơi rồi, chuyện đó sẽ nói ở đó."

"Cây cầu?"

Shin nhìn về phía trước, thấy đầu một mái vòm cong nhẹ ẩn hiện phía xa.

"Đến đó rồi, chúng ta sẽ nói chuyện về Towa. Dù không phải là chuyện gì quá thú vị đâu."

Maekawa nói với giọng điệu đầy ẩn ý, rồi lấp liếm cuối câu. Shin cảm thấy một nỗi lo lắng không tên khi thấy một thoáng u buồn xuất hiện trong giọng điệu vốn tự tin tràn đầy của Maekawa. Sau đó, Maekawa im lặng.

Shin cũng lặng lẽ đuổi theo, chưa đầy năm phút đã đến chân cầu. Cây cầu được thiết kế bắc qua con sông chảy về phía bên phải, có nhiều xe cộ qua lại. Mùi khí thải xe cộ nồng nặc khắp nơi, Shin đưa tay lên mũi, chỉnh sửa như muốn điều chỉnh mũi. Xương mũi anh kêu rắc rắc, rồi ổn định lại.

Từ trên cầu, một nam sinh cấp ba mặc đồng phục trường khác đang phóng nhanh xuống. Đợi nam sinh đó đi qua, Maekawa đi sát vào cây cột được dựng ở chân cầu. Cô dừng xe đạp ở đó.

"Chắc là quanh đây đấy."

"Cái gì?"

"Chỗ Towa cả xe đạp rơi xuống sông."

"Kia kìa."

Maekawa thản nhiên chỉ xuống dòng sông chảy dưới cầu, nhưng Shin không tài nào hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.

"Rơi xuống?"

"Ừ. Towa đã cố bay bằng xe đạp và thất bại đó."

Maekawa xuống xe đạp, không khóa mà bắt đầu đi lên cầu. Đi được một đoạn, cô đặt hai cánh tay gập lại trên lan can. Cúi người xuống, cô nhìn xuống sông. Shin cũng xuống xe đạp và đứng cạnh cô ấy.

"Bay bằng xe đạp... Cái quái gì thế. Con bé đó. Cứ tưởng mình là E.T. thật sao."

Shin định cười, nhưng bị những cảm xúc sôi sục ngăn lại. Anh bồn chồn lắc đầu qua lại, mũi chân đá vào nền. Trong bụng cồn cào, không biết làm cách nào để giải tỏa, anh bồn chồn khó chịu.

"Có lẽ bản thân con bé đã nghĩ như vậy. Thất bại thảm hại, đến nỗi gãy cả chân."

Giọng Maekawa kể lại đều đều, như đọc một bài văn được viết một cách khách quan.

Liệu chiếc xe đạp gỉ sét kia, có phải là vết sẹo của thất bại đó không?

Trước hết, bàn về chuyện sao Towa lại nhảy xuống... ừm, khoan đã. Cậu có biết gì về Towa hồi năm ngoái không?

Không, chẳng biết gì cả. Makoto khẽ lắc đầu, rồi cũng tựa người vào lan can như Maekawa. Tiếng ô tô ùn ùn lướt qua phía sau lưng, khiến cậu cứ bồn chồn khó chịu. Cố gạt đi cái cảm giác đó, cậu tựa mạnh vào lan can, suýt chút nữa thì ngã nhào qua bờ sông. Makoto dõi mắt theo dòng nước.

"Cháu mới chuyển đến đây được một tuần thôi, và trước giờ thì nhà cháu hầu như chẳng qua lại gì với nhà Towa cả."

À ra thế, Maekawa gật gù. Anh ta cũng đăm đắm nhìn mặt nước sông, chẳng khác gì Makoto.

"Towa hoàn toàn bình thường cho đến tháng sáu năm ngoái. À, màu tóc thì từ xưa đã thế rồi nhưng tính cách thì... rất hoạt bát, mồm mép chua ngoa, lại còn dễ gây sự nữa. Đầu nóng như lửa, lại còn thích giật dây sai khiến người khác nữa chứ."

"Nghe đâu có bình thường cho lắm đâu."

"Nhưng không phải là bình thường hơn so với tình trạng của nó bây giờ sao?"

"Thế thì chịu thôi."

Tưởng tượng cảnh Erio cuộn mình trong chăn nằm ngủ, cậu thở dài thườn thượt.

"Thế nhưng, một ngày nọ, chẳng hề báo trước, Towa mất tích."

"...Mất tích ư?"

Maekawa gật đầu. Anh ta đếm ngón tay: một, hai, ba... đến sáu ngón cả hai bàn tay thì dừng lại.

"Khoảng giữa tháng sáu, Towa đột nhiên biến mất khỏi thị trấn. Con bé không hề cãi vã với gia đình, cũng chẳng gặp vấn đề nghiêm trọng gì ở trường. Nghe nói sáng hôm đó, tự dưng nó không thấy đâu nữa."

"...Sao lại thế chứ?"

Hoàn toàn là một câu chuyện nằm ngoài dự đoán, Makoto sững sờ. Maekawa chẳng bận tâm, vẫn thản nhiên kể tiếp.

"Các cuộc tìm kiếm được tiến hành ráo riết, theo đủ mọi hướng như bỏ nhà đi, bị bắt cóc... nhưng chẳng ai tìm thấy Towa cả. Nửa năm trôi qua mà vẫn bặt vô âm tín, đến lúc đó thì trừ mẹ của Towa ra, ai nấy đều đã từ bỏ hy vọng con bé sẽ trở về. Nhưng rồi một ngày, tự dưng nó lại được tìm thấy. Nghe nói nó trôi lềnh bềnh ở bờ biển thị trấn kế bên."

Nghe đến biển, Makoto nhớ lại đêm qua. Phải chăng bờ biển đó chính là nơi ấy?

"Towa khi được tìm thấy vẫn mặc nguyên bộ đồng phục mùa hè của tháng sáu, hơn nữa, sáu tháng ký ức của nó hoàn toàn trống rỗng. Dù có tra tìm dấu vết thế nào cũng chẳng có tí manh mối nào. Thật sự là một vụ án kỳ lạ, đáng sợ đến rợn người."

"....................................."

"Vụ án còn dây dưa thêm một chút nữa. Towa bắt đầu khăng khăng rằng khoảng thời gian trống rỗng đó là do người ngoài hành tinh gây ra. Con bé nói rằng nó đã bị người ngoài hành tinh bắt cóc suốt nửa năm trời. Cuối cùng thì nó đi đến kết luận rằng mình chính là người ngoài hành tinh, rồi quậy phá tanh bành ở trường học và thị trấn, đến nỗi phải nghỉ học."

"...Thật là, thật là..."

Tưởng tượng cảnh cô bé cuộn mình trong chăn lại quậy phá khắp nơi, Makoto bất giác bật cười. Nghe câu chuyện này xong, Makoto tự thấy kỳ lạ vì mình chẳng hề có ý muốn xa lánh Erio.

"Khoảng hai tuần sau khi nghỉ học, Towa đạp xe nhảy xuống sông. Bản thân con bé có lẽ muốn chứng minh mình là người ngoài hành tinh, nhưng ngược lại, việc nó rơi xuống sông lại là bằng chứng cho thấy nó là người Trái Đất."

Kể đến đây, Maekawa làm bộ phóng đại nhìn xuống sông. Makoto cũng bắt chước, đưa mắt nhìn theo dòng nước.

Nước sông dâng cao, không thể nhìn thấy đáy. Một con cò trắng từ thượng nguồn bơi xuôi dòng, từ dưới gầm cầu hiện ra, rồi lững thững bơi đi. Nắng chiếu lấp loáng khắp nơi, như thể ánh sáng đang trôi chảy vậy.

Dõi mắt theo dòng sông, chẳng mấy chốc nó đã lẫn vào những dòng chảy khác, rồi biến mất.

Như chờ một dòng chảy trôi qua, Maekawa mở miệng nói ra điều nãy giờ vẫn giữ kín.

"Thế rồi, mọi chuyện diễn ra như vậy, cho đến giờ, thì học sinh chuyển trường xuất hiện."

Không biết từ đây sẽ có chuyện gì xảy ra nữa đây.

Maekawa nói thêm với vẻ châm chọc như thế, rồi kết thúc câu chuyện. Makoto nhắm một mắt lại, gãi gãi sau gáy.

"Chuyện quá khứ của Towa thế nào? Tự con bé kể thì tốt nhất rồi, nhưng với tình trạng của nó thì có vẻ bất khả thi."

"Toàn là những chuyện khó mà phản ứng được mỗi khi tôi chạm mặt nó ở nhà thôi."

Mắt Maekawa lia ngang. Tai anh ta cũng khẽ run lên như sợ bỏ lỡ bất cứ điều gì.

"Ồ, chuyện này thì tôi mới nghe đó nha. Cậu lại sống chung với Towa cơ à?"

"Tại tôi giấu mà. Nhưng nếu chuyện này mà bị lũ ở trường biết được thì ồn ào lắm đấy."

"Ôi dào, tất nhiên rồi. Đầu tiên thì chúng nó sẽ thấy ghê tởm, nghĩ rằng học sinh mới là Towa tái thế. Sau một thời gian quan sát từ xa, nếu biết học sinh mới vô hại thì có khi lại bắt đầu bắt nạt. May mắn là học sinh mới không phải con gái nhỉ. Con trai thì nội dung bắt nạt từ đồng giới thường ít thâm độc hơn."

Maekawa dự đoán với giọng điệu thờ ơ như chuyện không liên quan đến mình. Nói xong, anh ta liếc nhìn Makoto.

"Tôi sẽ không đi rêu rao đâu, cậu cứ tin tôi khoản này nhé."

"Ừm, tôi tin. Nếu không có sự tinh ý đó thì tôi đã bị truy hỏi về mối quan hệ với Erio ngay trong lớp rồi."

"Ồ. Được cậu đánh giá thế tôi cũng vui đấy. Từ giờ tôi sẽ tự xưng là Maekawa tinh ý."

Anh ta liền quyết định một biệt danh nghe có vẻ đơn giản nhưng chắc sẽ được mọi người xung quanh biết ơn.

"Nhưng nếu cứ ở cùng Towa như hôm qua thì bị lộ cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi. Chắc chắn là sẽ có lúc chạm mặt các bạn cùng lớp đang đi dạo trong phố vào ban đêm, hay đạp xe đến trường luyện thi chứ."

"Đúng vậy nhỉ... Ôi dào, cuộc sống học đường màu hồng xa vời quá đi mất!"

Makoto lấy tay che mắt, than thở ra vẻ bông đùa. Đây là một vấn đề nghiêm trọng, nhưng đầu óc cậu lại từ chối việc nghiêm túc suy nghĩ. Hiện giờ Makoto còn đang phải tiếp nhận đủ thứ thông tin khác, chẳng còn tâm trí đâu nữa.

Mọi thứ khiến cậu phải đau đầu đều xoay quanh Erio.

"...Hửm?"

Đột nhiên, Makoto nhận ra một điều kỳ lạ. Đó là một câu hỏi chưa được giải đáp.

Hình như có một vấn đề lớn vẫn chưa được lý giải thỏa đáng.

"Tôi không ghét Towa. Mặc dù không đến mức tình bạn đẹp để tôi phải xả thân bảo vệ."

"...Tôi cũng không có tình bạn đẹp đến thế. Đáng lẽ là không có mới phải chứ."

Tuy nhiên, một khi đã được nhờ cậy chăm sóc, Makoto dường như không thể bỏ mặc.

Đêm hôm đó, gương mặt và mái tóc của người phụ nữ che kín trần nhà, được trang trí bởi ánh đèn điện lại hiện lên. Thêm vào đó là cảm giác mềm mại từ bắp đùi đỡ lấy lưng cậu. Đến cả mùi hương thoảng qua cũng được tái hiện trong ký ức. Đến đây cậu ôm đầu.

"...Thật đáng buồn là tôi không thể không nghĩ rằng mình đã bị sắc đẹp lừa gạt."

Một lời nhờ vả từ người dì với cá tính kỳ quặc như vậy, chắc chắn không thể dễ dàng được.

Makoto cười chế giễu bản thân mình, kẻ từ trước đến nay vẫn luôn chịu thua trước tính cách của dì mình.

"Thế nhưng,"

Maekawa đặt ngón tay lên môi dưới, nói một cách thản nhiên.

"Nếu Towa thật sự là người ngoài hành tinh thì sao nhỉ?"

"...Hả?"

Makoto ngẩng cằm khỏi cánh tay, nhìn Maekawa. Maekawa phớt lờ ánh mắt đó, vẫn nhìn chăm chú vào mặt nước sông. Đôi môi mỏng của anh ta tự nói ra câu trả lời cho những lời vừa rồi.

"Cho dù vậy, chúng ta rồi cũng sẽ xúm lại, biến Towa thành người Trái Đất thôi."

"....................................."

Makoto lặng người, rồi lại tựa cằm vào cánh tay.

Sức nặng của đầu khiến cánh tay bị ấn vào lan can.

Cái lạnh lẽo và kết cấu của nó khiến cậu nổi da gà.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận