Denpa Onna to Seishun Oto...
Hitoma Iruma Buriki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập SF

Chương 1

0 Bình luận - Độ dài: 14,628 từ - Cập nhật:

『Chương một』

● Đặt chân xuống mảnh đất ấy. +3

● Lạc đường trong ga. -2

● Phát hiện mục tiêu. +3

───────────────────

Tổng cộng XX điểm hiện tại: +4

Đến gần ga cần đến, toa tàu đã chật kín người. Cạnh Makoto là một phụ nữ nhuộm tóc tím, đang mở tạp chí phụ nữ đặt trên đùi. Người phụ nữ ấy đã ngừng lật tạp chí, miệng hé mở, ngủ gật. Đầu người phụ nữ tựa vào vai mình khiến Makoto cảm thấy chật chội.

Mùi son phấn theo gió điều hòa phả vào mũi, nhồn nhột khó chịu, chính là nguyên nhân của sự bực bội ấy. Đây là mùi của thành phố sao. Makoto tự nhủ với một chút mỉa mai. Ngay cả ván cờ shogi trên máy chơi game cầm tay mà cậu dùng để giết thời gian cũng không thể tập trung được. Trên màn hình tinh thể lỏng, vị kỳ thủ đại tài trong game đang nhăn nhó.

Chiếc tàu lắc lư dữ dội. Theo rung lắc, vai Makoto nhướn lên, vô tình đẩy vào mặt người phụ nữ. Bà ta giật mình run rẩy nửa thân trên, tỉnh giấc khỏi cơn ngái ngủ. Vừa lau miệng một cách vô thức, bà dường như nhận ra mình đã dựa vào vai Makoto nên vội vàng xin lỗi: “Cháu ơi, xin lỗi nhé.”

Makoto vừa xoay vai trái đang mỏi nhừ vừa đáp gọn lỏn: “Dạ, không sao ạ.” Sau đó, cậu kết thúc ván cờ shogi trên điện thoại và đứng dậy. Hạ túi xách từ giá hành lý xuống, Makoto cúi người chờ tàu đến ga. Ngoài cửa sổ, những tòa nhà ngày càng cao chót vót, chất chồng lên nhau, tạo nên một cảm giác áp bức. “Giống mấy cây giá đỗ màu xám xịt vậy,” cậu nghĩ.

Chuyến tàu đến ga muộn ba phút so với lịch trình. Khi rời chỗ, người phụ nữ tóc tím đã hơi cúi đầu chào, Makoto cũng khẽ gật đầu đáp lại. Đa số hành khách khác cũng xuống cùng ga này. Sau khi toa tàu trống rỗng như lúc khởi hành, cậu bước ra sân ga. Cảnh tượng mọi người hối hả ra đi trông hệt lũ trẻ con bu lại để xin đóng dấu chứng nhận đã tham gia thể dục buổi sáng vậy. Vội vàng thế để làm gì chứ.

Vừa đặt chân xuống sân ga, Makoto cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình từ phía sau. Cậu quay đầu lại nhưng không thấy ai đáng chú ý trong toa tàu. Phía bên kia cửa tàu, xa hơn nữa, một chuyến tàu khác cũng đang dừng ở sân ga đối diện, nhưng cũng không thấy bóng người nào. Cậu cho rằng chỉ là mình tưởng tượng, rồi quay mặt về phía trước.

Luồng gió lạnh buốt không khác gì trước khi lên tàu đón chào Makoto. Làn da khô ráp của cậu phát ra cảm giác như đang nứt nẻ. Vừa xoa má như muốn xua đi cảm giác ấy, cậu vừa nhìn quanh. Dòng người đổ ra từ tàu nghiêng về phía bên phải, cho thấy vị trí của cầu thang.

Khi đang đi theo cuối dòng người về phía cầu thang, Makoto lấy chiếc điện thoại trắng ra. Cậu chọn một số điện thoại mới lưu gần đây làm người nhận. Tên được lưu là 『Chị Meme』. Vừa cúi mặt xuống để tránh mái tóc bị gió thổi bay che mắt, cậu vừa cáu kỉnh gạt tóc ra và soạn một tin nhắn ngắn.

『Đã đến ga rồi. B_y Makoto』

Vừa gửi đi, hai giây sau đã có tin nhắn trả lời. Makoto đang định cất điện thoại thì vội vàng đưa tay trở lại.

「Đến rồi nè, b_y Meme-tan」

「…Meme-tan?」

Cậu nheo mắt nghi hoặc. Rồi, Makoto chợt nhớ lại cuộc nói chuyện với cha mình.

Người mà Makoto sắp ở nhờ là nhà dì ruột, em gái của cha cậu. Tên gia đình là Towa, họ cũ của cha. Dì cậu tuy chưa kết hôn nhưng nghe nói có một cô con gái bằng tuổi Makoto. Cha cậu nói họ không sống cùng nhau, chắc hẳn có lý do gì đó mà Makoto không muốn tìm hiểu sâu, có lẽ là ly hôn hay gì đó.

Makoto không nhớ là đã từng gặp dì và con gái của dì. Bởi vì lần cuối cùng gặp mặt là Tết năm cậu hai tuổi. Nghe nói lúc đó Makoto đã chơi trò kéo má với con gái của dì, nhưng cậu hoàn toàn không có ký ức gì.

Vài ngày trước khi lên đường ra nước ngoài, Makoto đã từng hỏi cha về dì. Cha cậu nói:

『Con bé tốt lắm đó!』

Makoto ngỡ ngàng. Cậu chưa bao giờ thấy cha khen ai ngoài mẹ. Cậu đã cho rằng cái miệng cứng nhắc đó chỉ có thể ca ngợi vợ mình, nhưng đồng thời, cậu cũng nhận ra đôi mắt nhỏ của cha đang bộc lộ sự lảng tránh. Ông không dám nhìn thẳng vào mắt con trai để nói chuyện.

Ông đặt tay dưới nách, như thể đang đổ mồ hôi lạnh.

『Dạo này không gặp nhưng kiểu gì con bé cũng… không hề cho thấy tuổi tác!』

『Năm nay nó bốn mươi rồi đó, tuổi tác cũng đã… nhưng nó là người thuần khiết không quên đi tâm hồn trẻ thơ!』

『Đồ ngốc… Thợ săn giỏi giấu móng vuốt mà! Dù chim ưng vô dụng cũng có móng sắc!』

『Tình yêu dành cho con gái đến mức đáng sợ… nó tràn đầy tình yêu thương, chính sách giáo dục của nó đáng để tham khảo đó!』

『Hơi giống yêu quái một chút』

Chỉ câu cuối cùng mới cho thấy lời thật lòng. Và Makoto tự hỏi không biết cha mình đang bị nắm giữ điểm yếu nào.

Nỗi lo của Makoto, thật ra, có một nửa là về người dì này. Cậu đã chuyển trường, chuyển nhà không đếm xuể, nhưng chưa từng sống với ai ngoài gia đình. Cậu lo lắng không biết có hợp tính không. Với kinh nghiệm chuyển trường, cậu không phải là người nhút nhát nhưng nghe những gì cha nói, cậu chỉ có thể hình dung ra một người không dễ đối phó.

Vì thang cuốn đông người, cậu tách khỏi dòng chảy, bước xuống cầu thang cạnh đó, nhảy cách một bậc. Hướng đến cổng soát vé, cậu lấy tấm vé trong túi ra. Tấm vé bị gấp một góc nhưng cậu vẫn cố gắng nhét qua.

Sau cổng soát vé, một dòng người đông đúc chảy như sông. Hàng loạt người bận rộn đi lại, ngược xuôi trong ga. Mọi người mang theo đủ thứ mùi và tiếng ồn ào, kích thích cả năm giác quan của Makoto. Không có gì trong số đó làm cậu hài lòng. Makoto nhăn mặt khó chịu. Đặc biệt là mùi, cậu thấy không ổn nên cố gắng chỉ thở bằng miệng. Makoto rất nhạy cảm với mùi.

Có lần, bạn học còn đánh giá cậu là “có tính cách như chó”.

Phía trước cổng soát vé có quầy vé "Midori no Madoguchi" (quầy bán vé chính của JR), bên cạnh có vài cột trụ. Trên đó treo quảng cáo của các bộ phim truyền hình và chương trình TV sẽ bắt đầu vào mùa xuân này. Cậu tiến đến một cột trụ bất kỳ, tựa lưng vào đó rồi lấy điện thoại ra. Mục đích là để gọi cho dì, hỏi xem bà đang ở đâu. Nhưng trước khi Makoto kịp bấm số, một giọng nói từ xa vang lên:

「Này, Makoto-kun ơi!」

Giọng nói ấy đủ lớn để Makoto có thể nghe rõ giữa sự ồn ào của nhà ga. Makoto ngẩng đầu lên thì thấy một người phụ nữ đứng cạnh quầy "Midori no Madoguchi" đang vẫy tay lia lịa. Cử chỉ đó giống như một cô gái tuổi teen, nhưng lạ thay lại không hề gây khó chịu. Makoto đoán đó chính là dì của mình, Towa Meme.

Chưa kịp chào hỏi mà đã gọi là Makoto-kun rồi. Makoto nở một nụ cười gượng, rời khỏi bức tường.

「Makoto-kyaaa!」

「Vâng vâng vâng, cháu biết rồi ạ, cháu đến ngay đây!」

Thấy dì vẫy tay còn khoa trương hơn nữa, khiến cậu lo rằng cánh tay bà có thể đứt rời, Makoto vội vàng chạy đến. "Người tốt, không hề cho thấy tuổi tác, yêu quái." Những đánh giá của cha về dì cứ luẩn quẩn trong đầu cậu.

Luồn lách qua đám đông, Makoto cuối cùng cũng đến được chỗ dì Meme. Đến lúc đó, Meme mới ngừng vẫy tay và nhảy nhót. Người dì đáng lẽ đã bước sang tuổi bốn mươi này lại nở nụ cười ngây thơ như một cô bé, nhìn chằm chằm vào Makoto. Makoto không khỏi bối rối trước nụ cười ấy, vội vàng đứng thẳng lưng.

「Cháu là Makoto-kun, đúng không?」

「Dạ, cháu là Niwa Makoto. Chắc hẳn cô là dì Meme, đúng không ạ?」

Mái tóc dài màu xanh chàm thẳm, đôi mắt tròn xoe. Làn da căng mịn không hề có nếp nhăn một cách kỳ lạ, cùng đôi môi căng mọng. Nhìn từ bên ngoài, cô ấy chỉ trông như ngoài hai mươi, một vẻ trẻ trung không hề phù hợp với tuổi tác. Với Makoto, cha cậu mang ấn tượng nghiêm khắc, nhưng dì lại hoàn toàn không giống, đường nét khuôn mặt dịu dàng khiến cậu có cảm giác đây không phải là ‘dì’ mà là ‘một chị gái lớn hơn mình một chút’. Nếu không chú ý, Makoto gần như cũng có cảm giác ngưỡng mộ mơ hồ nhen nhóm trong lòng.

「Đúng rồi, gọi là Meme-tan nhé. Nếu gọi là dì thì chị sẽ thè lưỡi ra đó!」

「Đâu, ra đâu cơ ạ?」

「Nhụt nhụt lị」

Một chiếc lưỡi dài bất thường được thè ra như muốn khoe khoang. Trông như nó có thể luồn vào bất cứ đâu.

Thế này thì không phải yêu quái mà là người ngoài hành tinh rồi.

「…Cháu xin phép, dì Meme.」

Makoto chọn cách gọi trung lập. Meme vẫn nở nụ cười rạng rỡ nhưng lại tặc lưỡi.

Đến lúc này, Makoto dần dần hiểu được điều mà cha mình thật sự muốn nói.

「Chào mừng cháu đến với mảnh đất mà những người ngoài hành tinh đang canh chừng.」

「Hả?」

Makoto không tin vào tai mình trước câu nói đột ngột của Meme. Người ngoài hành tinh? Tuy nhiên, Meme lập tức chuyển chủ đề.

「Makoto-kun lớn nhanh thật đó nhỉ. À, dĩ nhiên là cháu còn nhớ chị chứ?」

Meme đặt tay lên đầu Makoto, cười rạng rỡ hỏi. Makoto bối rối, lùi lại một bước.

Makoto cứ nghĩ dì sẽ nói là "chắc cháu không nhớ đâu nhỉ" chứ.

「À thì… cháu nghe nói là chuyện hồi hai tuổi nên…」

「Ối dào, nhìn mặt này này. Nhớ kỹ lại đi, Meme-tan thời còn trẻ đó!」

Meme vô tư đưa mặt lại gần Makoto. Gần đến mức mũi của cả hai sắp chạm vào nhau, khiến nhịp tim của Makoto không còn ổn định nữa. Má cậu nóng bừng, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt đang ở quá gần, cậu quay mắt đi chỗ khác.

Trong đám đông nơi cậu né tránh, có một điều lọt vào mắt Makoto. Một cô gái cao kều bất thường, đi bộ giữa dòng người mà cao hơn hẳn một cái đầu. Cô ấy cao ít nhất mười phân so với Makoto, người cao khoảng một mét bảy. Đó là lý do đầu tiên thu hút ánh nhìn của cậu. Một lý do khác là trang phục của cô gái đó.

Cô gái cao kều đang hóa trang. Cô ấy mặc một bộ đồ hóa trang hình bánh mì baguette, hai tay cầm hai tấm biển. Trên tấm biển ghi “Tầng hầm 1, bánh Krone bán giới hạn từ 2 giờ!” Quảng cáo không liên quan gì đến bánh mì baguette được viết. Cô ấy không giơ cao tấm biển, nhưng với chiều cao của cô gái, nó vẫn đủ thu hút sự chú ý.

"Chắc là nhân viên làm thêm," Makoto nghĩ, đồng cảm với cô gái như người ngoài cuộc, "bị bắt mặc đồ như vậy chắc khổ lắm."

「Ối giời, nhìn đi chỗ khác là không được nhaaa」

"Cộc" cổ Makoto bị bẻ thẳng lại một cách thô bạo. Bị ép quay mặt về phía Meme, Makoto vừa bối rối vừa chăm chú nhìn làn da của dì ở cự ly gần. Tuy nhiên, cậu không tìm thấy bất kỳ nếp nhăn nào phù hợp với tuổi tác.

「Me-me-taaannn~」

Meme xoay ngón trỏ trước trán Makoto, vẽ vòng tròn. "Thôi miên sao," Makoto nghi hoặc, nhưng khi dõi theo chuyển động của ngón tay ấy, dần dần, ý thức cậu bị che mờ bởi một làn sương. Cùng lúc đó, ký ức như thể một chiếc nắp được mở ra. Khung cảnh trong tâm trí Makoto sống lại.

Makoto nằm ngửa, nhìn lên trần nhà không quen thuộc.

Và rồi, một nụ cười giống hệt nụ cười hiện tại xuất hiện từ một bên, như thể đang che phủ trần nhà…

「Makoto-kun, sao cháu lại choáng váng ôm đầu thế?」

「Cháu hơi đau đầu ạ.」

Một cái gì đó trong Makoto mách bảo đừng nhớ thêm nữa. Giọng nói mách bảo đó là của cha cậu.

「Ôi chao, chắc là mệt mỏi vì chuyến đi rồi nhỉ.」

Meme vui vẻ, trắng trợn tỏ vẻ quan tâm Makoto. Bà chỉ tay về phía lối vào nhà ga như một đứa trẻ.

「Thôi nào, chúng ta về nhà thôi… Chị muốn nói vậy nhưng xin lỗi nha. Chị xin nghỉ việc để đến đón cháu đó. Nhưng hình như bên đó đang gặp chuyện rồi.」

Meme khoanh tay, bĩu môi vẻ khó xử. Nghe vậy, Makoto nghiêm túc lại.

「Cháu xin lỗi, làm cô bận rồi.」

「Không sao đâu, vì đứa cháu trai đáng yêu của chị mà. Mà này, con gái chị sẽ dẫn đường về nhà cho cháu.」

「Con gái? Cô ấy đến ga rồi sao ạ?」

Makoto nhìn quanh. Nếu đã đến thì phải ở gần đây chứ, nhưng cậu không thấy ai có vẻ giống.

「Nó đang đợi ở chỗ gửi xe đạp đó. Trông là biết ngay thôi, đừng lo.」

Nói vậy rồi, trong khoảnh khắc, nụ cười biến mất khỏi gương mặt Meme. Bà trở nên nghiêm nghị, ánh mắt cũng trở nên sắc lạnh. Dùng từ "trưởng thành" có lẽ hơi kỳ quặc, nhưng sự thay đổi đó khiến Makoto cảm thấy lạ. Tuy nhiên, Meme ngay lập tức nở nụ cười trở lại, thọc tay vào túi xách.

「À đúng rồi, chị đưa cháu danh thiếp này nhé. Dù sao thì ấn tượng ban đầu vẫn là quan trọng nhất mà.」

「Vâng, cảm ơn cô rất chu đáo.」

Makoto long trọng đón nhận danh thiếp mà Meme đưa. Trên danh thiếp, cái tên Towa Meme được viết một cách khiêm tốn ở góc, còn ở chính giữa là dòng chữ 『『39 tuổi』』 được in bằng nét bút lông đậm và mạnh mẽ.

Sự nhấn mạnh ấy khiến Makoto nghẹn lời. Chắc dì ấy rất không muốn bước sang tuổi bốn mươi.

Hoàn toàn hiểu được điều cha mình muốn nói, Makoto bật ra một tiếng cười khô khốc.

「Ơ? Sao lại có hai dấu ngoặc kép vậy ạ?」

「Bí mậttt~」

「Hừ!」

Meme nói đùa, nhưng một nửa là thật lòng. Hài lòng với nụ cười gượng gạo của Makoto, Meme nói "Chỗ gửi xe đạp ở phía này nhé" rồi dẫn đường đi trước. Makoto đuổi theo, cất tiếng gọi vào lưng dì:

「Dạ,」

「Gì vậy cháu?」

「Từ nay về sau, cháu xin được nhờ cậy ạ.」

Meme quay đầu lại. Khi Makoto vừa đi vừa cúi đầu chào, Meme nở một nụ cười ngây thơ đến mức từ "ngây thơ" rất hợp với bà. Trước phong thái như một cô bé, không hề tỏ ra hai mặt, lòng Makoto rung động.

「Chị cũng vậy nhé.」

Trái ngược với phong thái, lời nói của Meme lại đầy vẻ trưởng thành. Đáp lại một cách lễ phép. Makoto có cảm tình. Cậu cũng cảm thấy yên tâm vì có vẻ như dì không phải miễn cưỡng nhận cậu.

"Thế này thì chắc mọi chuyện sẽ ổn thôi," cậu nghĩ.

… Lúc ấy, cậu đã lạc quan nghĩ vậy.

Makoto sẽ biết được ‘ý nghĩa thật sự’ của câu “chị cũng vậy nhé” này chỉ vài phút sau đó.

「Moe Moe!」

「………………………………………」

Chiếc chăn đang đến gần. Chiếc chăn hiện ra ngay trước mắt Makoto. Một vật thể nào đó cuộn trong chăn chiếm trọn tầm nhìn của Makoto.

Tại chỗ gửi xe đạp mà Meme dẫn đến, Makoto đang nếm trải cảm giác kinh ngạc tột độ. Dù là người dừng xe hay người đạp xe vội vàng, ai nấy đều lộ liễu làm ra vẻ như không nhìn thấy “thứ đó” tại chỗ gửi xe đạp phía trước nhà ga, đối diện khu phố cao tầng, nơi có những bức tượng hình học bằng bạc. Makoto thậm chí không có chút tinh thần nào để bận tâm.

「Vậy nhé, còn lại nhờ cháu lo đó nha~」

Meme, sau khi kéo chiếc xe đạp của mình ra khỏi đám xe hỗn độn, vẫy tay tươi cười.

Makoto, như một cỗ máy hết dầu, nghiến xương cổ quay mặt về phía Meme.

「Hả?」

Giọng Makoto hoàn toàn vỡ ra.

「Moe moe moe!」

Vật thể hình người cuộn trong chăn đứng trước Makoto phản ứng lại. Tuy nhiên, vì bị chăn che khuất, giọng nói nghèn nghẹt khiến Makoto hoàn toàn không hiểu gì. Từ chất giọng, cậu lờ mờ đoán được bên trong chiếc chăn là một cô bé, và từ đó, Makoto đi đến một kết luận. Trước khi thốt ra điều đó, đầu Makoto đột nhiên cảm thấy nặng trĩu như thể bị nhồi đầy thạch cao, và cánh tay cậu nổi da gà.

「Đây là con gái ạ?」

Makoto rụt rè hỏi, chỉ vào chiếc chăn có họa tiết hoa diên vĩ. Và, hiện thực thật tàn nhẫn.

「Đúng vậy. Eri-tan đó.」

Meme vẫn tươi cười, gật đầu lia lịa. Makoto cảm thấy như một tấm màn đen đang che phủ trước mắt mình.

「Moe.」

Đáp lại tiếng gọi tên, một giọng nói phát ra từ bên trong chiếc chăn.

「Eri-tan?」

"À, người này tự gọi mình là Meme-tan nhỉ," não Makoto trống rỗng chạy trốn khỏi hiện thực.

「Towa Erio, con gái của chị. Makoto-kun cũng đã từng gặp và chơi với nó từ rất rất lâu rồi đó.」

「Không không, cháu không hề có ký ức chơi với cái bị gói chiếu thế này, cũng không có tự tin là có thể chơi được!」

Makoto lắc đầu nguầy nguậy từ chối.

"Lẽ nào quá khứ không nên nhớ lại là bắt nguồn từ cái tên này sao?"

Vừa lo lắng đến suýt đánh rơi chiếc cặp, Makoto vừa suy nghĩ như vậy.

Mồ hôi lạnh, không phù hợp với không khí tháng ba lạnh giá, dính chặt vào lưng và áo cậu.

「Eri-tan sẽ dẫn đường về nhà. Vậy nhé, hai đứa hãy chơi thật hòa thuận nha~」

「Ơ kìa dì Meme, chuyện này…」

Trước khi Makoto kịp nói hết câu "làm sao mà...", Meme đã chuồn mất.

「Vrooom vroooom!」

Giả bộ vặn ga xe máy, Meme phóng xe đạp nhẹ nhàng đi mất. Chiếc xe đạp màu lửa không hề có ý định dừng lại, và Meme cũng không ngoảnh đầu nhìn lại.

「Thật là quá đáng!」

Makoto buột miệng hét lên. Cậu có cảm giác như bị đẩy xuống vực thẳm ngàn trượng.

Tuy nhiên, không một ai đáp lại lời than thở của Makoto. Thay vào đó, khi nhận ra một sự thật rằng mọi người đều chủ động tránh xa cậu, Makoto muốn ôm đầu. Cậu thậm chí còn tức giận vì sao mình lại không thuộc về phía những người tránh xa kia.

「Moe moe phuu~」

Cô bé cuộn chiếu, Towa Erio, có lẽ đang nói chuyện với Makoto. Makoto vẫn còn ngây người nhìn vào cảnh tượng hai người, cậu và cô bé cuộn chiếu. Dù được giới thiệu là con gái, nhưng chỉ vậy thì quá thiếu thông tin. "Chắc còn nhiều điều phải giải thích hơn chứ," Makoto nghĩ, nhìn chằm chằm vào màu tím rực rỡ của họa tiết hoa diên vĩ trên chiếc chăn.

「Rốt cuộc thì, ừm, mình nên bắt đầu nói từ đâu đây?」

Với lẽ thường mà Makoto đã vun đắp, thật khó mà diễn tả được cô bé cuộn chiếu ở ga tàu này. Makoto bất chợt nảy ra ý định, đi vòng sang một bên Erio. Erio không hề nhúc nhích. Makoto tiếp tục quan sát nhưng Erio cũng không quay mặt lại. Dĩ nhiên là, tầm nhìn của cô bé dường như hoàn toàn không hoạt động.

「Con bé đến ga bằng cách nào nhỉ…?」

Bị Meme kéo đến hay chỉ thò mặt ra khi di chuyển?

Liệu có thể hỏi đường đứa bé này để về nhà được không?

Makoto cứ thế nhìn chằm chằm, quan sát Erio từ trên xuống dưới. Bên dưới là váy, chân không đi tất hay giày. Cô bé bình thản đứng trên mặt đất bằng chân trần. Đầu ngón chân hơi bẩn đen. Vẫn há hốc miệng không khép lại được, Makoto ngẩng đầu lên. Đi từ váy, đến chiếc chăn, rồi mắt cậu dừng lại ở phần trên cùng. Ở đó, mọi cử động của Makoto đều dừng lại.

Cậu chú ý đến mái tóc nhô ra từ phần trên chiếc chăn, từ vòng xoắn của miếng chiếu. Makoto dụi mắt hai lần nhưng dù nhìn thế nào, mái tóc đó vẫn chỉ hiện ra màu xanh lam. Mái tóc xanh lam. Liệu có màu tóc tự nhiên như vậy không?

Makoto bước một bước, rút ngắn khoảng cách với Erio. Rồi cậu cúi đầu nhìn, một màu xanh lam bóng mượt như kẹo thủy tinh đón chào cậu. Chất tóc tự nhiên, không nhân tạo, nhưng lại có màu sắc khó tin trong tự nhiên, khiến Makoto choáng váng. Đồng thời, một cảm giác e sợ dâng lên trong lòng về thứ bên trong chiếc chăn.

Cha cậu có nhắc đến dì, nhưng lại không hề nói gì về con gái dì cả.

Makoto chợt nhìn xa xăm, nhưng trước màu tóc đến mức nín thở, cậu cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút. Đầu tiên, cậu suy nghĩ mình nên làm gì, rồi quay lại đối diện Erio. Dù ngoại hình có ra sao, nếu là người ở cùng nhà mà cậu sắp ở nhờ, thì nên chào hỏi. Makoto hắng giọng:

「À, ừm. Tôi là Niwa Makoto, anh họ của em. Từ giờ mong được giúp đỡ nhé?」

Mặc dù là giới thiệu bản thân, nhưng cuối câu lại là một câu hỏi.

「Moe phu phu.」

「Ế, gì cơ?」

Phớt lờ câu hỏi của Makoto, Erio dùng bánh xe trước làm chỗ đặt chân, trèo lên giỏ xe đạp. Mặc dù không sử dụng được nửa thân trên, Erio vẫn khéo léo leo lên và ngồi gọn vào giỏ xe đạp. Cô bé nghiêng người sang một bên, đôi chân trần cao vút đá vào không trung. Makoto thoáng chú ý đến sự mảnh mai và trắng nõn của đôi chân ấy.

「Moe~」

Erio phát ra một tiếng kêu như kháng nghị, khiến Makoto chợt bừng tỉnh. Cậu nhìn thẳng vào chiếc chiếu và hối hận vì đã không quay lưng đi. Makoto dõi theo chuyển động của chân Erio vài giây rồi đoán ra ý nghĩa.

「Ơ, tức là, mình phải đạp xe sao?」

「Moe.」

Chiếc chiếu gấp dọc. Có vẻ là đúng rồi. Makoto lộ liễu nhăn mặt thất vọng. Ngồi vào giỏ đã không hiểu rồi, giờ mình còn phải chở cái thứ này đi khắp thành phố sao.

Makoto lại cảm thấy có ánh mắt nào đó đang nhìn mình, cậu quay đầu lại, nhưng nghĩ "ai mà chẳng nhìn chứ" rồi đưa tay lên trán. Cậu không thể xác định được chủ nhân của ánh mắt đó, và quay lại đối mặt với giỏ xe đạp cùng Erio.

「Ngồi trong giỏ xe như E.T. vậy… Hừm, E-T. Erio, Towa…」

Tên lấy chữ cái đầu ra lại thành E.T. sao. Makoto nhận ra điều đó, nheo mắt lại. Lẽ nào hành động này bắt nguồn từ điều đó ư? "Con bé này đang làm ra vẻ người ngoài hành tinh sao?" Makoto ngỡ ngàng.

Nhìn chiếc xe đạp cũng có vẻ không bình thường, chắc có một hai câu chuyện phía sau.

Thân xe đạp vốn có hai màu đỏ và trắng giờ đã gỉ sét nghiêm trọng, biến thành ba màu méo mó. Mấy con côn trùng nhỏ chui ra từ kẽ chuông xe, và xích xe trông như sắp đứt đến nơi. Lớp cao su yên xe đã rách toạc, để lộ phần ruột bên trong, một bên bàn đạp đã bay mất. Chắc chắn chiếc xe này sẽ không qua được buổi kiểm tra xe đạp ở trường.

「Chiếc xe này, ừm, kiểu như nhặt từ sông lên sao?」

「Moe~…」

Erio dường như buồn bã trước câu hỏi của Makoto, cô bé cuộn người lại. "Giống như con bọ cuốn chiếu bị chạm vào vậy," Makoto bình luận với ánh mắt hơi lạnh lùng. Sau đó, vì không muốn cứ mãi đứng ở chỗ gửi xe đạp cùng với cái bị cuộn chiếu kia, Makoto hạ quyết tâm. Cậu bước qua chiếc yên rách, nắm lấy tay lái bẩn thỉu của chiếc xe đạp.

Kiểm tra ổ khóa, nó đã bị gãy lìa từ gốc trong khi vẫn còn cắm chặt. Một đám mây đen càng thêm giăng kín lòng Makoto. Ấn tượng đầu tiên ở nơi mới này là một trong những trải nghiệm tồi tệ nhất trong số những lần chuyển nhà của cậu.

Dù vậy, Makoto vẫn đặt chân lên phần kim loại thay vì bàn đạp đã mất, và đạp xe đi như thể đang đá.

Cảm giác đi xe cũng tệ hại vô cùng. Xích xe kêu réo lên, bánh xe không quay trơn tru. Có lẽ vì Erio đang ngồi trong giỏ, dù Makoto cố gắng đạp chân đến mấy, tốc độ cũng chẳng tăng lên được chút nào. Nó duy trì tốc độ thấp đến mức cậu nghĩ đi bộ còn hơn.

Đến lúc này, Makoto đã gần như thấy tối sầm mặt mũi. Tinh thần suy sụp, lưng cũng còng xuống.

Có lẽ nhận ra chiếc xe đã bắt đầu di chuyển, Erio giơ cao chân, hướng về phía bên phải. Chắc ý là rẽ phải. Makoto hiểu vậy, và cố gắng làm trống rỗng tâm trí, nghiêng xe đạp. Chiếc xe đạp của Makoto, chở cô bé cuộn chiếu, thu hút sự chú ý của người qua đường theo nghĩa tiêu cực, nhưng may mắn là ánh mắt đó chỉ thoáng qua trong tích tắc.

Chiếc xe đạp cũ nát với màu sơn huyền thoại tiếp tục phát ra tiếng rít đầy khó chịu.

Đó là cuộc chạm trán đầu tiên của Niwa Makoto và Towa Erio.

『Hừm, chăn cuộn tròn à.』

「Đúng vậy. Thời trang ở thành phố ghê gớm thật, haha.」

『Smakin thì sao?』

「Gì cơ?」

『Tên gọi của cái chăn cuộn tròn đó. Dễ thương không?』

"Không dễ thương chút nào!" Makoto lẩm bẩm chửi rủa vào điện thoại, vừa mở thùng các tông.

Sau khi đến nhà Towa, Makoto đã ngủ ngay trong phòng riêng ở tầng hai được chuẩn bị sẵn cho cậu. Có những thùng các tông đầy đồ đặt ở đó nên cậu đoán đó là phòng mình. Cậu ngủ thiếp đi như muốn trốn thoát khỏi cơn ác mộng hiện thực, và khi tỉnh dậy vào buổi tối, Makoto đang sắp xếp đồ cá nhân đã gửi trước khi chuyển nhà, vừa gọi điện thoại cho Hoshinaka.

Chủ đề nói chuyện chủ yếu xoay quanh Towa Erio, con gái của dì, hay nói đúng hơn là về cái chăn.

『Ừm, tao tra trên mạng rồi nhưng không giống cosplay gì cả. Đúng là Smakin "chính hiệu" rồi.』

「Thế là chốt tên Smakin luôn sao. Thôi thì gì cũng được.」

『Nói một cách ngầu lòi thì là O.R. Smakin.』

「Mày có phong cách độc đáo quá, tao theo không kịp.」

Makoto vừa nở nụ cười gượng vừa thọc tay xuống đáy thùng các tông. Sau khi bó sách vở, loại mà cậu lấy ra, đặt lên bàn, Makoto ngồi xuống giường. Căn phòng được dành cho Makoto rộng sáu chiếu tatami, có rèm cửa màu pastel, một cái bàn và một chiếc TV. Có cả một kệ sách trống rỗng cao ngang thắt lưng Makoto. Trong phòng không có chỗ nào bám bụi, Makoto thầm cảm ơn dì Meme dù dì không có mặt ở đó.

『Dù sao đi nữa, với việc này thì điểm thanh xuân của Niwacchi đã là âm 5 rồi.』

「Ôi trời, điểm lại tụt rồi à.」

Makoto than thở bằng giọng đều đều rồi đổ thùng các tông xuống. Bên trong là những cuốn tiểu thuyết đã từng trang trí kệ sách trong căn phòng cũ của cậu. Makoto ít đọc truyện tranh. Một trong những lý do là vì những lần chuyển trường, chuyển nhà, bao gồm cả ra nước ngoài, khiến cậu không thể dễ dàng đọc tiếp những bộ truyện tranh yêu thích. Sau khi nhặt lại những cuốn tiểu thuyết vương vãi trên sàn, Makoto di chuyển đến trước kệ sách. Vừa xếp những cuốn tiểu thuyết vào kệ trống một cách tùy tiện, cậu vừa nói với Hoshinaka đang cười ở đầu dây bên kia.

「Hoshinaka, mày đã từng nói muốn chuyển nhà và chuyển trường đúng không, giờ vẫn muốn không?」

『Được chứ, bí ẩn mà. Một bí ẩn gia đình.』

「Nhìn thực tế thì nó chỉ kỳ quặc thôi.」

『Kẻ phơi bày sự thật và thứ bên trong chiếc chăn đó chính là Niwacchi, là mày đó!』

"Cậu ta đã đọc loại tiểu thuyết trinh thám nào vậy?" Makoto ấn ngón tay lên trán, cố gắng suy luận về điều đó. Thời trung học, Makoto nghiêng về Okajima Futari, còn Hoshinaka thì say mê các tác phẩm của Yonezawa Honobu. Dù cả hai đều thích tiểu thuyết trinh thám, nhưng sở thích lại hơi khác nhau. Cuối cùng, Makoto không thể tìm ra đáp án.

『Thủ phạm ở ngay trong đó! Ừm, Smakin dễ hiểu nhỉ.』

「Tao chả hiểu gì cả.」

『Kindaichi-kun cũng nói “Thủ phạm ở ngay trong đây!” ngay cả trên đảo hoang mà.』

「Mày còn nhớ hồi cấp hai cũng chỉ ra điều đó mà.」

Trong đầu Makoto hiện lên gương mặt rất đắc ý của Hoshinaka. Cậu chợt phì cười.

「Chào Makoto-kun. Meme-tan về rồi đây!」

Không một tiếng bước chân, Meme đã hai tay giơ cao, lao vụt vào phòng rồi khựng lại trong tư thế Glico. Makoto lặng lẽ nhìn cảnh tượng đó, nhưng nhanh chóng coi như không thấy gì, định quay lại cuộc điện thoại.

“Makoto-kuuuun!”

“Để lần sau gọi lại nhé! Thôi vậy nha, cậu mạnh giỏi!”

“Cái gì mà đường đột thế...!”

Cúp máy cái rụp, Makoto quay phắt lại. Vừa quay đầu, cậu đã lớn tiếng đáp trả:

“Làm ơn đừng có cái kiểu nghĩ rằng cứ gọi to tên là tôi sẽ phản ứng như vậy nữa!”

Vừa nói ra, Makoto đã cay đắng nhận ra mình đúng là đã phản ứng thật. Trong khi đó, Meme thì chẳng hề tỏ ra biết lỗi chút nào. Cô ta cúi xuống nhìn chiếc điện thoại Makoto đang cầm, “mư-hư-hư” cười khúc khích.

“Có Meme-tan ở đây rồi mà lại có bạn gái sao?”

“Chẳng có Meme-tan nào cũng chẳng có bạn gái nào cả.”

“Không có, không có!” Makoto quay lưng lại với Meme. Ngay lập tức, Meme không hề do dự mà ôm chầm lấy cậu từ phía sau.

“Uga!”

Như thể bị đâm sau lưng, Makoto ngửa người ra sau và hét lên.

“Gyuuu~”

“Gyu, gyuuu cái gì chứ!”

Meme dụi má vào lưng cậu, khiến Makoto vô cùng hoảng loạn. Không chỉ hai tay siết chặt như muốn bóp nghẹt ngực cậu, Meme còn quấn cả chân vào. Mái tóc của Meme bám chặt như nhện, lướt qua gáy Makoto, khiến cậu rùng mình vì lạnh.

“Mako-kun ấm quá chừng!”

“Ư... ư-hí!”

Toàn thân Makoto mềm nhũn ra. Cằm cậu như sắp trật khớp, tóc như muốn rụng hết. Cậu bị ảo giác rằng mình đang tan chảy trong hơi ấm của Meme, và trước mắt Makoto dần trở nên trắng xóa.

“Ối chà, đau khổ quá nhỉ. Để tớ liếm gáy cho nhé!”

“Ghi-hê! T-tôi sẽ kiện tội quấy rối tình dục đấy! Tôi sẽ khóc mách bố mẹ đấy!”

“Rồi rồi!” Meme buông Makoto ra mà chẳng chút lưu luyến. Makoto cúi gập người về phía trước, một tay đỡ trán, vừa cố gắng chống lại tiếng ù tai. Một thôi thúc không rõ nguyên nhân gào thét gần tim cậu.

“Mềm mại thật.” Suy nghĩ ấy hiện lên đầu tiên khiến Makoto muốn ôm đầu.

“Anh trai cậu có khóc mách bố mẹ tớ cũng chẳng làm gì đâu. Anh ấy đã là tù binh của Meme-tan rồi mà.”

Không phải nô lệ thì là gì? Makoto lẩm bẩm chửi rủa, một tay che miệng.

“...Từ trước tới giờ chị vẫn có tính cách như thế à?”

Makoto hỏi Meme, người đang đứng ung dung mà chẳng hề tỏ vẻ ngượng ngùng. Bản thân cậu thì đang đỏ mặt tía tai.

“Như thế nào?”

“Xã giao quá... không, phải nói là không hề khách sáo chút nào.”

“Anh trai cậu kể gì về tớ à?”

“Quái vật.”

“Hô hô hô.”

Meme không phủ nhận. Thay vào đó, cô ta thì thầm như nói một mình:

“Và con gái với chồng tớ thì là người ngoài hành tinh.”

“Hả?”

Makoto nghi ngờ tai mình trước những lời Meme thốt ra khi đứng dậy. Meme định bước ra khỏi phòng. Makoto nhổm người dậy, theo sau cô ta. Cậu nhớ ra có chuyện cần hỏi.

“Chị Meme, làm ơn cho em hỏi chút được không?”

“Gì cơ~?”

Dù có hơi rụt rè trước giọng nói ngọt xớt của Meme, Makoto vẫn hỏi sau lưng cô ta.

“Về con gái của chị ạ.”

“À, Erio hả? Con bé dẫn đường về nhà cho cậu đàng hoàng chứ?”

“Nếu không thì làm sao em đến được đây ạ. Không phải chuyện đó mà là...”

Vừa bước xuống cầu thang, Makoto ngừng nói một chút. Cậu không biết phải hỏi thế nào cho phải, suy nghĩ vẫn còn hỗn loạn.

Cái đó, là cái gì ạ?

Việc hỏi chính xác một câu hỏi mơ hồ như vậy thật sự rất khó khăn. Phải chăng là do cậu đã học dở dang ngôn ngữ của nhiều quốc gia trên thế giới? Makoto gãi đầu. Trong lúc đó, hai người đã xuống tầng một. Makoto rụt rè liếc nhìn, vẫn thấy Erio nằm lăn lóc bên cạnh cửa ra vào. Từ khi Makoto về nhà, con bé cứ nằm dài ở đó. Nói đúng hơn là, nó định trèo lên hành lang nhưng va ống quyển vào bậc thềm, rồi quằn quại một lúc sau đó nằm im bất động. Sau khi nó bình tĩnh lại, Makoto có gọi mấy tiếng nhưng nó chỉ đáp “mô-phu-mô-phu” nên không thể nói chuyện được, đành phải mặc kệ.

Meme đi về phía cửa. Makoto theo sau, vẫn nhìn chằm chằm vào Erio.

Câu hỏi vẫn chưa được sắp xếp gọn gàng.

“Hôm nay mừng Makoto-kun chuyển nhà, chúng ta ra ngoài ăn nhé! Ie-y, được sung sướng một bữa!”

Không hề giấu diếm ý định thật sự, Meme giơ hai tay lên. Dường như Meme phụ trách việc nấu ăn trong nhà này. “Đương nhiên rồi,” Makoto nghĩ thầm khi nhìn xuống Erio. Ngoại hình trông như một miếng chikuwa nhưng nếu nó có thể nấu ăn thì chẳng phải là một chuyên gia mà là một người có siêu năng lực.

“Erio ơi, đi ăn cơm thôi!”

Meme vỗ bôm bốp vào tấm nệm. Ngay lập tức, cô gái quấn chiếu Erio lười biếng ngồi dậy. Ra là con bé biết vâng lời mẹ nó à. Makoto nhẹ nhõm khi phát hiện ra một chút thường thức ở Erio.

Tuy nhiên, thắc mắc vẫn chưa được giải tỏa. Trước khi chuẩn bị giày, Makoto cuối cùng cũng hỏi Meme:

“Con gái của chị, à, con bé có sở thích gì đặc biệt không ạ?”

“Đừng để ý, đừng để ý!”

Sao có thể không để ý chứ? Không thể không để ý đến cái thứ đang “mô-phu” bên cạnh cậu được. Erio và tấm nệm xoắn lại, dường như đang nhìn chằm chằm vào Makoto. Cậu cảm thấy thế.

“À… mong được giúp đỡ.”

Cậu nhớ là đã nói câu này ở bãi đỗ xe đạp buổi trưa, nhưng không thể không nói lại. Erio “mô-phu” một tiếng rồi bước đi. Nó khéo léo dùng ngón chân mở cửa ra vào rồi ra ngoài.

“Thiệt tình, cái quái gì vậy?”

Makoto lại liếc nhìn mặt Meme. Meme chỉ mỉm cười tươi tắn, chẳng hề phù hợp với câu hỏi của cậu. Hơn nữa, với nụ cười đó, cô ta sải bước về phía trước. Makoto hiểu ra là cô ta không định trả lời, bèn thở dài chấp nhận. Cậu hoàn toàn không có ý định tự mình khám phá bí ẩn này.

Khi Makoto bước ra ngoài, mặt trời sắp lặn vướng vào ngôi nhà đối diện. Ánh nắng chói chang ban ngày đã biến mất, mặt trời hiền hòa như mặt trăng nổi trên mặt nước. Không bị che khuất, cậu nhìn chằm chằm vào vầng mặt trời mà không thấy chói mắt. Màu đen của đường viền đang xâm chiếm màu cam.

“Makoto!”

“Vâng vâng vâng, có chuyện gì ạ!”

Cậu chạy hết sức, ép sát Meme. “Nhanh chóng thành phản xạ có điều kiện rồi,” Makoto than thở.

“Mình đi bộ à?”

Trong khuôn viên nhà Touwa không có ô tô. Meme mở khóa chiếc xe đạp màu lửa đang đỗ ở phía trước, rồi kéo nó về phía Makoto. Trong giỏ xe đã có Erio.

“Đi ba người là được rồi còn gì.”

“À, vậy ạ.”

Makoto đã có kinh nghiệm đi xe hai người, nhưng đi ba người thì quả thật chưa bao giờ.

Makoto liếc nhìn chiếc xe đạp rỉ sét được cất trong nhà kho bên phải. Cậu thầm lo lắng liệu có bị bắt đi học bằng chiếc xe đó không, nhưng Meme như đọc được suy nghĩ của cậu liền nói:

“À, xin lỗi nha. Ngày mai chúng ta đi mua xe đạp cho Makoto-kun nhé.”

“Vâng, cám ơn ạ.”

“Makoto-kun với tớ hẹn hò hẹn hò! Kya-kya!”

Meme hớn hở như một cô gái tuổi teen. Dù thấy hành động đó hơi... kỳ quặc, Makoto vẫn hoảng loạn.

“Hẹn hò á, cái đó, em thấy có hơi kỳ lạ...”

“Tiếng Nhật của Makoto-kun tớ không hiểu!”

“Cô ấy có vẻ chẳng buồn nghe mình nói gì cả.” Makoto lẩm bẩm khi nhìn bóng lưng Meme nhảy nhót, rồi đành chịu. Sau đó, Erio đạp gót vào giỏ xe đạp như muốn than phiền vì phải chờ đợi. Meme bị tiếng động đó lôi kéo, nhảy lên yên sau xe đạp. Cô ta vỗ vỗ yên xe, rồi vẫy tay gọi Makoto.

Mình sẽ lái xe, và cùng Erio vào quán ăn, ngồi cùng bàn à?

“…………………………………………”

Suy nghĩ hỗn loạn. Nhưng Makoto không thể nào phán đoán đâu là lựa chọn tốt nhất.

Vì vậy, cậu cứ theo bản năng ngồi lên yên xe, chân Makoto đạp vào bàn đạp.

Meme tự nhiên vòng tay ôm lấy eo cậu. Để không bị phát hiện là mình đang hoảng loạn, Makoto đạp mạnh xuống đất, khiến xe đạp bắt đầu lăn bánh. Bánh xe quay chậm rãi, nặng nề, chịu đựng sức nặng của ba người.

Makoto ngước nhìn bầu trời để tránh ánh mắt Erio đang ở phía trước. Bầu trời đang chuyển sang màu chàm đậm. Hoàng hôn kết thúc. Đêm bắt đầu. Gió lạnh như muốn đẩy lùi mùa xuân, mây cũng trôi nhanh.

Sắc độ hoàng hôn kéo dài, đỏ ửng như cuối cùng một đám cháy.

Chiếc xe đạp chạy được một lúc, Meme lên tiếng hỏi Makoto:

“Này Makoto-kun.”

“Vâng?”

“Chúng ta hãy sống hòa thuận và vui vẻ nhé.”

Meme nhẹ nhàng vuốt tóc Makoto.

Cảm thấy một hơi ấm khác hẳn khi bị ôm, phần trên cơ thể Makoto run rẩy. Cằm cậu cúi xuống, lần này không phải vì lạnh mà là nhiều câu trả lời ngọt ngào hiện lên trong đầu cậu.

“...Dạ.”

Nhưng dù thế nào đi nữa, những gì Makoto nói ra vẫn cứ lúng búng.

Bởi vì hình ảnh cô gái quấn chiếu với đôi chân trần giơ lên, đang nằm gọn trong giỏ xe phía trước, cứ lởn vởn trong tầm mắt cậu.

“...Kẻ này, đúng là một đối thủ mạnh.”

Makoto không thể nghĩ ra bất kỳ cách nào để sống hòa thuận và vui vẻ với cô gái quấn chiếu kia.

Một tuần đã trôi qua kể từ khi Niwa Makoto chuyển đến nhà Touwa.

Nghỉ xuân kết thúc, ngày 7 tháng 4, là ngày khai giảng.

“Đây, của cậu.”

Sáng sớm, Meme đưa một mảnh giấy gấp đôi cho Makoto, lúc đó cậu đang ngồi ở hiên nhà để buộc dây giày.

Trong tuần đó, Makoto đã hoàn toàn không thể chống lại Meme. Điều này khác hẳn với cảm giác e ngại, mà giống như một chú chó học cách nhận chủ. Một mối quan hệ ngang bằng không thể lay chuyển đã hình thành.

Chắc hẳn bố cậu cũng cảm thấy điều tương tự từ Meme. Makoto cảm thấy thương hại trước nỗi nhục nhã của mình.

“Cái gì đây ạ?”

“Bản đồ tự tay Meme-tan làm, đi học đấy.”

“À. Cám ơn...”

Giọng Makoto yếu ớt. Bản đồ cậu nhận được chỉ có các ký hiệu như “→→→→→” hay “House, nhà. Home”. Và chỉ có nhà Touwa được vẽ chi tiết, thậm chí còn ghi rõ diện tích đất và màu ngói. Makoto rời mắt khỏi cái mà cô ta tự xưng là bản đồ, hỏi lại Meme:

“Cái gì đây ạ?”

“Bản đồ. À, có cả vị trí kho báu nữa này, ghê chưa~”

Meme chỉ vào bản đồ, cất tiếng reo. Theo hướng cô ta chỉ, Makoto thấy đó là “Phòng của Meme-tan” trong nhà Touwa. Makoto từ chối xem tiếp bản đồ. Cậu vội vã đi giày rồi đứng dậy.

Cậu nắm lấy chiếc cặp mỏng dính không có sách giáo khoa, chuẩn bị cho ngày khai giảng.

“Nếu trễ giờ thì em sẽ đổ lỗi cho cái bản đồ này đấy.”

“Vậy nếu tớ đi làm muộn thì tớ sẽ nói là do Makoto-kun yêu tớ nhiều quá!”

“Cái đó gây hiểu lầm kinh khủng, không phải là bịa đặt hoàn toàn sao ạ?”

“Ơ, Makoto-tan không yêu Meme-tan à?”

“Vì con là trẻ con nên con không hiểu mấy chuyện đó đâu ạ.”

Makoto lấp liếm rồi chạy ra ngoài. Cậu chạy về phía nhà kho để tránh bị đuổi kịp.

Ngoái đầu nhìn lại, Meme không có vẻ gì là đuổi theo. Thay vào đó, Makoto thấy nhà Touwa hiện lên. Một kiến trúc gỗ xây dựng khoảng ba mươi năm trước, với mái ngói nặng nề phản chiếu ánh bình minh. Xung quanh tường nhà, cây trà hoa cắm theo khoảng cách đều đặn. Ngôi nhà này không có vẻ gì màu mè như chủ nhân của nó.

Nhà kho rộng khoảng sáu chiếu, không khác biệt nhiều so với phòng của Makoto. Dù người thường xuyên ra vào, cửa vẫn có mùi đất. Hít vào không khí lẫn bụi và đất giống như nhà kho thể dục của trường tiểu học, Makoto lấy xe đạp của mình ra.

Trong nhà kho có ba chiếc xe đạp. Một chiếc là của Meme, chiếc thứ hai là chiếc xe đạp màu xanh Makoto được Meme mua cho (nguồn tiền là từ tiền sinh hoạt phí bố mẹ Makoto gửi). Và chiếc thứ ba, ở tận cùng, là một chiếc xe đạp đã rỉ sét, gần như mục nát. Trên thân xe màu đỏ và trắng của một "huyền thoại", Makoto nghiêng đầu. Cậu nhớ mình đã từng thấy chiếc xe đạp đó trước khi đến thị trấn này.

Nhưng không thể nhớ đã thấy ở đâu, cậu đóng cửa nhà kho lại.

Cậu cưỡi lên chiếc xe đạp mới, mở bản đồ trong tay rồi phóng đi. Vì phải đo khoảng cách bằng số mũi tên và xác định ngã rẽ, Makoto không khỏi lo lắng. Trong một tuần kể từ khi chuyển đến thị trấn, Makoto hầu như không ra ngoài. Cậu có tính cách thụ động khi nói đến việc ra ngoài mà không có kế hoạch.

Thêm vào đó, còn có lý do khác. Makoto quay đầu giữa đường, nhìn lên tầng hai của nhà Touwa ở phía sau. Bên phải là phòng của cậu, bên cạnh là phòng của Erio. Cô gái luôn cuộn mình trong chăn chưa bao giờ lộ diện bên ngoài tấm chăn kể từ khi gặp Makoto. Dù họa tiết trên chăn có thay đổi nên chắc chắn là có thay quần áo (?), nhưng Makoto chưa bao giờ tình cờ hay cố ý chứng kiến cảnh đó.

Kết quả của việc kiên trì cố gắng nhìn thấy mặt thật của Erio là cậu đã trở nên ngại ra ngoài.

Hôm nay Erio vẫn cứ quanh quẩn trong nhà Touwa mà không có vẻ gì đi học, liệu có ổn không?

“Con bé bằng tuổi mình mà nhỉ. Con bé đó.”

Đến ngã rẽ, Makoto quay người về phía trước. Nếu đi về hướng có người qua lại, cậu có thể tìm thấy học sinh mặc đồng phục giống mình và đi theo họ đến trường. Makoto nghĩ vậy, nhưng vẫn cố ý giữ bản đồ ngang tầm mắt và quyết định con đường tiếp theo.

Dù tốt hay xấu, Niwa Makoto không đủ mạnh mẽ để vứt bỏ sự tử tế của một tấm bản đồ viết tay.

Đi theo bản đồ của Meme, cậu đến trường không phải bằng cổng chính mà bằng cổng sau. Makoto giảm tốc độ xe đạp, vươn cổ nhìn xung quanh cổng. Một nhóm học sinh đi bộ, có vẻ là đi tàu điện, đang đi qua cổng sau, nhưng học sinh đi xe đạp thì đi thẳng, chạy dọc theo hàng rào sân trường.

Một giáo viên đứng cạnh cổng sau ra hiệu bằng tay, chỉ dẫn rằng “xe đạp phải vòng ra cổng chính”. Makoto, cùng với các tân học sinh khác nghe thấy, khẽ cúi đầu rồi vòng ra cổng chính.

Đi trên con đường nhỏ bên trái có nhà cửa, bên phải có sân trường, ngay lập tức ra đường lớn hai làn xe. Bên phải, sân trường biến thành sân tennis mềm. Rất đông xe đạp đang chạy chầm chậm trên vỉa hè đó. Makoto cũng theo sau, lẫn vào đám tân học sinh.

Hình như không có học sinh nào luyện tập buổi sáng, sân tennis vắng người.

“...Câu lạc bộ à.”

Makoto thì thầm, môi gần như không mở. Makoto không tham gia câu lạc bộ nào kể từ khi vào cấp ba. Thời cấp hai cậu ở câu lạc bộ cắt dán giấy, nhưng cấp ba thì không có.

Cậu đã suy nghĩ ba ngày có nên vào câu lạc bộ bóng đá không, nhưng cuối cùng lại từ bỏ.

Vừa hồi tưởng lại nỗi khổ lúc đó, Makoto đến cổng chính. Ngay bên trái sau khi vào cổng là một nhà để xe đạp được khung bằng mái tôn và cột rỉ sét. Makoto cũng chạy xe đạp vào đó, ngước nhìn các biển số được treo ở một khoảng cách nhất định. Các lớp năm hai hình như từ A đến D, nhưng Makoto làm sao biết mình được xếp vào lớp nào. Cậu bối rối khi thấy các học sinh năm hai khác đậu xe một cách quen thuộc, Makoto quyết định đậu xe bừa. Dưới mái tôn, cậu chen vào giữa hai chiếc xe đạp rồi dừng lại.

Khóa xe đạp xong, cậu theo sau các học sinh năm hai khác. Tất cả học sinh các khối đều tập trung đi trên con đường giữa, khiến Makoto cảm thấy ngột ngạt trong đám đông. Cậu thở dài nhận ra số lượng học sinh đông hơn nhiều so với trường cũ. Phải trải qua đám đông ngay cả trong trường học, hơi khiến cậu nản lòng.

Trên tường hành lang giữa đường có dán các mũi tên, làm nhiệm vụ hướng dẫn đường. Theo đó, học sinh năm nhất và năm hai ở tòa nhà bên trái, năm ba ở tòa nhà bên phải. Makoto đương nhiên đi về phía bên trái.

Khu vực gần tủ giày lộn xộn với các học sinh vẫn chưa cởi giày. Giáo viên đang phát giấy chia lớp, và họ chen lấn nhau để giành lấy. Makoto tránh xa sự hỗn loạn đó, nhặt một tờ giấy chia lớp bị rơi dưới đất và bị giẫm lên. Dù có nhiều vết giày nhưng đọc thì không thành vấn đề.

“...Ơ?”

Makoto nghiêng đầu. Cậu đọc từ trên xuống dưới các tên in trên giấy, nhưng không có tên Makoto. Ban đầu cậu nghĩ có lẽ mình là học sinh chuyển trường nên bị quên, nhưng nhìn kỹ thì tờ giấy này là bảng chia lớp của học sinh năm nhất. Makoto nhét nó vào cặp rồi tìm tờ giấy chia lớp của học sinh năm hai. Nhưng không thấy cái nào giống vậy, chỉ có học sinh năm nhất tụ tập quanh tủ giày. Makoto rời khỏi đám đông năm nhất, hỏi một giáo viên gần đó.

Khi Makoto hỏi bảng chia lớp của năm hai ở đâu, giáo viên nói rằng không có việc thay đổi lớp theo từng năm. Nói xong, giáo viên tỏ vẻ nghi ngờ. Với vẻ mặt như thể “là học sinh năm hai mà không biết điều đó sao?”, giáo viên nhìn chằm chằm vào Makoto. Makoto giải thích tình trạng của mình: “Em là học sinh chuyển trường ạ.” Giáo viên có vẻ đã hiểu, nét mặt nghiêm nghị dịu xuống.

Sau đó, Makoto được giáo viên đó dẫn đến văn phòng giáo viên. Văn phòng giáo viên nằm ở tầng một của một tòa nhà khác, đi qua hành lang nối liền với tòa nhà của học sinh năm nhất và năm hai. Ở đó, Makoto bị “đá qua đá lại” một chút trong văn phòng giáo viên nhưng cuối cùng cũng gặp được giáo viên chủ nhiệm và biết lớp mình là 2-B. Giáo viên chủ nhiệm cho biết phòng học ở tầng hai của tòa nhà bên cạnh. Makoto rời văn phòng giáo viên. “Ngày đầu chuyển trường lúc nào cũng diễn ra y chang thế này,” Makoto nghĩ.

Cậu quay lại hành lang nối, rồi lên cầu thang. Trước tủ giày vẫn rất đông đúc, có thể thấy rõ các học sinh năm hai tỏ vẻ khó chịu với các tân học sinh đang cản đường.

Lên tầng hai, Makoto đi dọc hành lang và nhanh chóng tìm thấy bảng tên ‘2-B’. Cậu bước vào lớp từ cửa sau. Trong lớp, đã có bảy phần mười số chỗ ngồi chật kín học sinh, tiếng nói chuyện rôm rả.

Một nữ sinh ngồi gần cửa sau đang ngắt lời nói chuyện của mình và quay lại nhìn Makoto. Như một tín hiệu, các học sinh khác cũng hướng sự chú ý về Makoto. Có lẽ vì không có sự thay đổi lớp, trong lớp toàn là những khuôn mặt quen thuộc, nên Makoto, một người xa lạ, trở thành tâm điểm chú ý của các bạn cùng lớp. Ánh mắt đó khiến cậu không thoải mái. Makoto cúi đầu, nghịch tóc mái, rồi di chuyển đến giữa lớp học.

“Chỗ nào là chỗ của mình nhỉ?” Cậu nhìn lên bảng đen phía trước. Trên bảng đen viết “Ngồi từ góc chéo trái theo thứ tự A, B, C...”, nhưng Makoto làm sao biết tên các bạn cùng lớp. Trong khi Makoto chống tay vào cằm, bối rối và ánh mắt từ bốn phía vẫn đổ dồn, da cậu cảm thấy ngứa ngáy. Vừa lúc Makoto định ra ngoài chờ giáo viên chủ nhiệm thì...

“Em là học sinh chuyển trường à?”

Có tiếng gọi. Makoto quay lại. Và khi nhận ra người gọi, cậu “À” một tiếng.

Ngồi ngay bàn phía sau là cô gái mặc bộ đồ bánh mì baguette mà cậu đã nhìn thấy ở nhà ga khi mới đến đây. Hôm nay cô ấy không mặc đồ bánh mì baguette mà mặc đồng phục học sinh. Hình như chiều dài không đủ, lưng áo căng chặt, trông có vẻ chật chội.

Cô gái chỉ vào một chiếc bàn cách cô ấy một bàn về phía trước bên trái.

“Nếu vậy thì chắc chỗ của cậu ở đây.”

Makoto ngoan ngoãn làm theo.

“Cảm ơn.”

Khi Makoto cảm ơn, cô gái khẽ gật đầu rồi lại cắm cúi vào cuốn sách nhỏ đang cầm. Makoto ngồi vào chỗ, đặt cặp xuống rồi chống cằm, kín đáo quan sát cô gái ngồi phía sau.

Người bạn cùng lớp cao kều đó nổi bật hơn hẳn một cái đầu ngay cả khi nhìn từ bàn chéo phía trước bên trái. Cô gái có vẻ mắt kém, dí sát mặt vào cuốn sách nhỏ, đọc sách với tư thế xấu. Makoto liếc nhìn bìa sách, nhận ra đó là cuốn “Time Ship”. Bất giác cậu chống tay lên bàn, nhoài người về phía trước. Makoto đã đọc “Time Machine” nhưng không tài nào tìm thấy cuốn tiếp theo này ở hiệu sách. Cậu suýt nữa đã nói “Khi nào đọc xong cho mình mượn nhé” nhưng lại kìm lại.

Kéo người về phía sau, thầm ghen tị với bìa sau cuốn sách, cậu ngoan ngoãn chờ giáo viên chủ nhiệm đến.

Sau tiếng chuông, vài phút sau giáo viên chủ nhiệm đến. Giáo viên chủ nhiệm nói vài lời chào hỏi đơn giản như “Năm nay cũng mong mọi người giúp đỡ” rồi bắt đầu nói về học sinh chuyển trường. Makoto được mời lên bục giảng, được yêu cầu giới thiệu bản thân.

Trên bục giảng, Makoto quét mắt nhìn khắp lớp. Trong số hơn ba mươi bạn cùng lớp, người nổi bật nhất vẫn là cô gái cao kều kia. Cô gái có vẻ đang say sưa đọc sách, không hề liếc nhìn Makoto trên bục giảng.

“Em là Niwa Makoto, mong mọi người giúp đỡ.”

Sau khi giới thiệu một cách an toàn, chẳng để lại ấn tượng gì, Makoto nhanh chóng quay về chỗ ngồi của mình.

Và khi ngồi xuống, Makoto “hử?” một tiếng, phát hiện ra điều gì đó ở góc mắt.

Dường như có một thứ giống như hình vẽ bậy dưới gầm bàn.

Makoto cúi người xuống như thể nhặt đồ vật bị rơi, rồi nhìn vào đó. “Là bắt nạt học sinh chuyển trường à?” Makoto, người chưa từng gặp phải điều đó, lại có chút mong đợi, nhưng vừa nhìn thấy hình vẽ bậy đó, mọi sự lạc quan đều biến mất, cậu há hốc mồm kinh ngạc. Môi dưới của cậu nhanh chóng khô khốc.

Màu phấn gần như xanh lam để lại những hạt bụi mịn trên đầu ngón tay chạm vào.

Dưới gầm bàn vẽ một cô gái quấn chiếu, trông như một miếng chikuwa nằm dài.

Trước 11 giờ sáng, chương trình khai giảng đã kết thúc. Các học sinh uể oải sau kỳ nghỉ xuân, vừa nói chuyện với bạn bè về kế hoạch đi chơi hay hoạt động câu lạc bộ, vừa tràn ra hành lang. Makoto vẫn ngồi yên chờ dòng người lắng xuống rồi mới rời lớp. Không có bạn cùng lớp nào bắt chuyện với Makoto, và ngược lại cũng vậy.

“Không có sự thay đổi lớp khi lên cấp, đúng là một tính toán sai lầm mà.”

Makoto thở dài đi trên hành lang. Rất khó để hòa nhập vào nhóm bạn đã hình thành trong một năm. Lần này, cậu có vẻ sẽ vất vả để tìm một khe hở để chen vào. Makoto dự đoán tình trạng này sẽ kéo dài khoảng một tuần.

Khi còn học tiểu học, học sinh chuyển trường được xem là điều lạ lẫm và mọi người thường tìm đến, nhưng lên cấp ba thì không còn như vậy nữa.

Từ hành lang đi xuống cầu thang, sau khi xuống tầng một, cậu thẳng tiến đến tủ giày mà không chần chừ.

Makoto không có kế hoạch la cà hay kiến thức về địa lý thị trấn. Cậu chỉ có thể về thẳng nhà Touwa.

Sau khi thay giày ở tủ giày, cậu ra khỏi tòa nhà trường. Nhiệt độ tăng lên theo góc mặt trời, đến mức mặc đồng phục mùa đông còn thấy nóng bức. So với một tuần trước, thời tiết đã chuyển sang mùa xuân ấm áp và dễ chịu hơn hẳn. Bước chân Makoto cũng nhẹ nhàng hơn, sải bước chạy đến nhà để xe đạp.

Ở khu vực để xe đạp dành cho lớp của Makoto, có một nữ sinh.

Đó là khuôn mặt cậu đã thấy trong lớp, nhưng chào hỏi lúc này thì có vẻ không tự nhiên. Makoto đi ngang qua cô gái đó, rồi dừng lại trước xe đạp của mình. Sau đó, cậu đút tay vào túi áo đồng phục để tìm chìa khóa xe đạp. Chìa khóa có lẽ nằm sâu bên trong, khó lấy ra được.

“Ưm, ư!”

Nghe thấy tiếng rên của nữ sinh, Makoto liếc nhìn. Cô gái đang cố gắng kéo xe đạp của mình ra, nhưng tay lái của các xe đạp xung quanh dường như đang cản đường. Trong giỏ xe đạp của cô gái có một chiếc mũ bảo hiểm màu vàng, trông có vẻ không phù hợp ngay cả với học sinh tiểu học ngày nay.

Vừa thờ ơ nhìn cảnh cô gái vật lộn, Makoto phát hiện ra chìa khóa xe đạp. Cậu dùng đầu ngón tay lấy nó ra, rồi đặt cặp vào giỏ xe đạp. Vừa nhìn vào giỏ xe, hình ảnh cô gái quấn chiếu lại hiện lên trong đầu cậu. Makoto xua tan hình ảnh đó, gõ nhẹ vào đầu mình vì bị “đầu độc”. Ngay sau đó...

“Gyaaaaaaaa!”

Tiếng la thất thanh đột ngột của nữ sinh khiến Makoto quay lại. Chết tiệt, cậu cảm thấy miệng và mắt mình méo xệch.

Từ chiếc xe đạp của nữ sinh, một chuỗi đổ rạp như quân cờ đã bắt đầu về phía bên trái. Dường như cô gái đã không rút được xe đạp ra, và những chiếc xe đạp khác nối tiếp nhau đổ xuống. Tiếng “kachan, kachan, kachan” vang lên, sóng xe đạp đổ ập về phía Makoto như một cỗ máy lớn đang biến hình. Makoto vội vàng rời khỏi xe đạp, lùi lại phía sau.

Chiếc xe đạp của Makoto cũng bị sóng xe cuốn đi, đổ rạp xuống. Kết quả là, tất cả xe đạp đổ thành một hàng gọn gàng đến tận cuối nhà để xe tiền chế, và khi không còn gì để đổ nữa, mọi chuyện dừng lại.

“Giống domino vậy,” Makoto thầm cảm thán trước cảnh tượng hỗn độn đó.

Sau đó, cậu liếc nhìn cô gái.

“…………………………………………”

“…………………………………………”

Makoto và nữ sinh nhìn chằm chằm vào nhau. Đôi mắt to tròn của cô gái chớp liên tục.

Cô ấy có một khuôn mặt dễ thương, hoàn toàn không phù hợp với tiếng la “Gyaaaaaaaa” vừa rồi.

Makoto dựng thẳng một chiếc xe đạp gần đó không phải của mình, rồi nói với cô gái:

“Để tôi giúp cậu nhé.”

“Vâng, đa tạ.”

Đó là lần gặp gỡ giữa Makoto và Mifune Ryuko.

Sau khi dựng lại tất cả xe đạp đã đổ, cuộc trò chuyện bắt đầu với một khoảng cách độc đáo.

“Cậu là học sinh chuyển trường đúng không. Hey, học sinh chuyển trường, how-zu-zu-zu?”

“Fine, enjoy?”

“What-cha-name!”

“Ơ, cậu không nhớ tớ à?”

“Không, không phải thế đâu! Vừa nãy là tớ đang làm duyên đó, Đanna!”

Trước mặt cô gái mỉm cười dịu dàng với cử chỉ xoa tay, Makoto nở nụ cười. “Dễ thương nên tha thứ.”

Cô gái lắc mái tóc nâu hạt dẻ hơi xoăn, “ưm~” rồi nghiêng đầu. Đôi má và khóe mắt đầy đặn một cách tích cực có đường nét tròn trịa, dường như tượng trưng cho tính cách của cô gái. Mũi hơi tẹt, dái tai cũng mỏng. Theo quan điểm chủ quan của Makoto, ấn tượng đầu tiên là một cô gái không quá nổi bật nhưng dễ thương.

“Chắc là Niwa-kun nhỉ?”

“Ồ, đúng rồi.”

Makoto khẽ vỗ tay có lệ bằng đầu ngón tay, cô nữ sinh kia liền làm bộ làm tịch, ưỡn ngực lên ra vẻ ta đây.

"Cậu tên gì thế?"

"Gì cơ, cậu không nhớ tên tớ ư?"

Cô nữ sinh cất giọng the thé. Thoạt đầu Makoto ngỡ cô nàng nói đùa, nhưng có vẻ đó là thật lòng. Makoto đành sửa lại nhận định của mình. Chắc cả cái vụ ưỡn ngực vênh váo vừa rồi cũng là cô ta thật sự lên mặt không chừng.

"Uầy, lên lớp rồi mà vẫn chưa thoát được cái mác 'bánh bèo vô dụng'. Lạ ghê nha, rõ ràng đã đi uốn tóc rồi mà."

Cô nữ sinh vuốt ve lọn tóc. Chắc là muốn khoe kiểu tóc mới.

"Không phải đâu, các bạn khác trong lớp tớ cũng chưa biết tên cậu mà. Không phải kiểu 'bánh bèo' gì cả."

"À, à phải rồi. Ừ ừ, đúng là ai cũng 'bánh bèo' cả mà."

Không phải tự nâng tầm bản thân lên, mà cô nàng lại kéo tất cả mọi người xuống cho ngang bằng. Sau đó, cô nữ sinh mới chịu giới thiệu tên mình.

"Tớ là Mifune Ryuuko đó. Gọi là Ryuuko nhé!"

Ryuuko nói lấp lửng tên mình rồi cố tình làm bộ làm tịch như để chữa ngượng.

"Ồ. Rất vui được biết, Mifune-san."

"Mi, Mi... hứ..."

Ryuuko cứ thế gù gù, cử chỉ trở nên đáng ngờ. Cô đưa tay lên chiếc mũ bảo hiểm màu vàng, khẽ vuốt ve.

"Sao thế?"

"Tớ không quen bị gọi bằng họ cho lắm."

"À, thế thì Ryuuko-san nhé?"

"Cái đó lại càng không quen cơ!"

Ryuuko che mặt bằng hai tay, người uốn éo. Hai đầu gối cô nàng không ngừng vẽ hình số 8.

Họ cũng không được, tên cũng không xong.

Bình thường cô nàng được gọi bằng cách nào nhỉ? Makoto vừa mỉm cười vừa nghiêng đầu suy nghĩ.

"Thế gọi cậu là gì thì được?"

"Ưm, thì... Mi, Mifune-san vậy."

Vẫn giữ tay che mặt, Ryuuko nói, đôi mắt hé mở nhìn trộm Makoto qua kẽ tay. Makoto "À, hiểu rồi" rồi gật đầu.

"Thế tớ gọi cậu là Niwa-kun được không?"

"Được chứ. Gọi sao cũng được."

"Vậy thì Nyuwa-kun nhé. Bí quyết phát âm chữ 'Nyu' là phải mím môi lại đó nha!"

"...Xin lỗi, rút lại lời vừa nói, cứ gọi Niwa-kun cho tớ."

Makoto cảm thấy nếu cứ để mặc thì mình sẽ bị đặt cho cái biệt danh méo mó đến mức không nhận ra, liền vội vàng chặn lại.

Ryuuko khúc khích cười, làm điệu bộ tặc lưỡi 'chueee' một tiếng rồi hướng xe đạp về phía cổng. Sau đó, cô lấy chiếc mũ bảo hiểm màu vàng nằm lăn lóc trong giỏ xe ra và đội lên một cách thuần thục.

"Hừm, ra là cậu học sinh chăm ngoan ha."

Makoto nhận xét như vậy, Ryuuko hơi ngại ngùng quay đầu lại, mỉm cười bẽn lẽn.

"Gọi Ryuuko-san là chăm ngoan ư, Niwa-kun có con mắt tinh đời ghê nha! Thích đó, thích đó!"

"Đã lâu rồi tớ mới thấy người đội mũ bảo hiểm khi đi xe đạp đó."

"Đúng đó nha. Mọi người sao không đội nhỉ? Ngã một cái là da đầu nứt toác ra liền!"

Ryuuko mở to mắt, buông ra một tràng âm thanh hiệu ứng mạnh mẽ. Nhưng hành động của cô nàng lạ thay lại giống hệt tư thế của người bị sét đánh, giơ cả hai tay lên trời.

"Nếu không là... thì làm sao chịu nổi đây!"

"Chuyện đó có chắc chắn không?"

"Trượt té đó!"

Cô nàng lại càng nhấn mạnh. Makoto thấy mặt mình cứng đờ, không lẽ da đầu cô nàng đã bong tróc hết rồi sao.

"Thôi được rồi, vì lý do đó mà Ryuuko-san trở thành người của 'hội mũ bảo hiểm' đấy."

"Là 'người của' ư?"

"À mà Niwa-kun, nhà cậu hướng nào?"

Ryuuko đong đưa người sang trái, sang phải một cách khoa trương, hỏi.

"Chắc là hướng đó."

Makoto chỉ đại khái về phía cổng sau. Ryuuko "Ồ, ra vậy" rồi gật đầu. Trong dòng suy nghĩ của Makoto, anh chợt mơ hồ mong chờ một lời đề nghị như "Đi về cùng nhé". Lúc này, nụ cười của Ryuuko chợt bừng sáng như đèn hiệu.

Makoto khẽ siết nắm tay.

"Hướng nhà cậu khác hoàn toàn với nhà tớ luôn!"

"...Ực!"

Makoto lỡ buông lỏng không đúng lúc, phát ra một tiếng kỳ cục. Anh cười quay mặt đi, tự nhủ: "Cũng đúng thôi."

"À đúng rồi, đợi tớ chút nhé."

"Ừm?"

Ryuuko dựng xe đạp, rời khỏi chỗ để xe. Cô chạy vút qua bồn hoa và sân tennis, toàn lực hướng về một nơi nào đó. Makoto bối rối trước cú bứt tốc đột ngột đó, nhưng vẫn đứng im tại chỗ theo lời cô dặn. Làn gió xuân nhẹ nhàng vuốt ve làn da Makoto, thoang thoảng bay bay.

Anh ngước nhìn bầu trời theo mái tóc bị gió thổi bay. Bầu trời vẫn luôn ở trên đầu mỗi ngày, nhưng nếu không cố tình nhìn kỹ thì nó sẽ chẳng lọt vào tầm mắt. Hôm nay là một ngày nhiều mây trôi.

Bên tai Makoto, âm thanh xoáy lốc của không khí vẫn tiếp tục. Cái âm thanh nhẹ nhàng như máy bay nhỏ đó, Makoto rất thích.

"Nyuwa-kun, để cậu đợi lâu rồi nha!"

"Ối! Tớ đã sửa rồi mà sao vẫn chưa đúng vậy trời!"

Ryuuko, hai tay cầm hai chai nước, chạy hết tốc lực quay lại y như lúc đi. Makoto nhận ra Ryuuko không hề thở hổn hển. Cô nàng chắc là người của câu lạc bộ thể thao đây.

"Đây, quà cảm ơn cậu đã giúp tớ sửa xe đạp."

Ryuuko đưa một chai nước cho Makoto. Makoto vui vẻ nhận lấy chai nước có những giọt li ti đọng trên bề mặt.

"Cảm ơn cậu."

"Sisi Lemon hết hàng rồi nên tớ mua cái nước khoáng Minewo ở bên cạnh."

"Mineo?"

"Nước khoáng đó."

"................................."

"Minewo."

Cô nàng nhấn mạnh phát âm chữ 'Wo' một cách lạ lùng.

Makoto nhớ đến gương mặt trẻ con của người bạn hay gọi Sugashikao là Susio. Sau đó, anh vặn nắp chai nước khoáng có in hình núi tuyết trên nhãn. Đây là loại nước cứng. Uống một ngụm, anh cảm thấy hậu vị đọng lại trên lưỡi hơn nước máy. Và cái hậu vị đó hơi đắng.

"May là có cái này đó."

Makoto nói, Ryuuko đang định vặn nắp chai nước của mình liền ngẩng mặt lên.

"Nước khoáng Minewo á?"

"Nước khoáng mineo."

"Mine, 'Wo'!"

"...Nước khoáng Minewo. Tớ không uống được nước có ga."

"À, ra vậy. Thế thì phải cảm ơn những người đã mua hết Sisi Lemon rồi."

Không, cái đó cũng không biết có đúng không. Makoto lờ mờ nhận ra rằng cô bạn cùng lớp trước mặt mình là một người ngây ngô. Anh ít khi tiếp xúc với người có tính cách như vậy nên cảm thấy rất mới lạ.

Có lẽ vì khát nước, Ryuuko nghiêng chai nước uống một hơi hết sạch. Giữa chừng, còn nghe thấy tiếng ực ực như người sắp chết đuối. Uống hết nửa chai trong một hơi, Ryuuko lau miệng bằng ống tay áo đồng phục. Sau đó, không hiểu sao cô nàng lại nhảy tưng tưng tại chỗ.

"Ối, nước trong bụng cứ lùng bùng."

"Thì phải thế chứ."

Với Makoto, việc ngực Ryuuko cứ lùng bùng mới là điều quan trọng hơn.

"À mà Niwa-kun là học sinh chuyển trường đúng không? Cậu có làm điều gì xấu nên mới chuyển đến đây à?"

Vừa nhảy, Ryuuko vừa hỏi. Makoto nhún vai, "Làm gì có."

"Trông tớ giống người có thể làm chuyện xấu sao?"

"Ấy, nếu mà nheo mắt lại thì... gương mặt Niwa-kun mờ mịt hẳn đi, trông gian lắm..."

"Tớ mong cậu nhìn kỹ hơn một chút."

"Ưm, thế thì..."

Ryuuko ngừng nhảy, tiến lại gần Makoto. Cô dí sát mặt mình vào mặt anh, nhìn chằm chằm, gần đến mức má họ suýt chạm vào nhau. Hành động táo bạo khiến Makoto cứng đờ, anh chợt nhớ ra hình như một tuần trước cũng có chuyện tương tự. Ryuuko nhìn một lúc rồi nháy mắt vài cái, kết thúc việc quan sát.

"Niwa-kun là một đứa trẻ ngoan mà, chắc chắn vậy."

"À, thì cũng... cảm ơn."

Uống nốt nửa chai nước khoáng còn lại một cách ực ực, Ryuuko mỉm cười tươi rói.

"Vậy là mâu thuẫn giữa tớ và cậu học sinh chuyển trường đã sâu sắc hơn rồi!"

"Hả?"

"À, nhầm. Ưm, là quan hệ thân thiết. Cả hai đều là những từ Hán tự khó, đôi khi tớ nhầm lẫn ấy mà."

Ryuuko cười hềnh hệch một cách thiếu ý tứ. Makoto nghĩ rằng cô nàng nhất định phải sửa cái lỗi nhầm lẫn đó ngay lập tức.

Đặt chai rỗng vào giỏ xe, Ryuuko vẫy tay.

"Thôi, mai gặp lại nha!"

"Rồi rồi, tạm biệt!"

Vừa khẽ vẫy tay, Makoto, người mà trái tim vẫn còn đập thình thịch, chợt nghĩ.

Gặp gỡ một cô gái đáng yêu như thế này thì được bao nhiêu "điểm thanh xuân" nhỉ?

Anh định hỏi Hoshizhong, nhưng lại ngại ngùng không dám mở lời.

Niwa Makoto vẫn còn, hoặc có lẽ đã, xa rời tuổi thanh xuân.

Sau khi chia tay Ryuuko, Makoto về thẳng nhà Touwa mà không ghé đâu cả.

Anh nhìn vào nhà kho định cất xe đạp thì thấy hai chiếc xe đạp còn lại lúc sáng đã biến mất.

"Một chiếc là của Meme-san... còn chiếc xe đạp cũ nát đó thì Erio đã đi ra ngoài bằng nó sao?"

Anh hình dung cảnh Erio lái xe đạp trong khi vẫn quấn chăn. Vừa buông tay lại vừa bịt mắt lái xe, không còn là một phần của cuộc sống hằng ngày mà đã đạt đến trình độ xiếc rồi. "Đi mà diễn xiếc đi," Makoto nghĩ bực bội.

Ra khỏi nhà kho, anh dùng chìa khóa dự phòng được đưa mấy ngày trước để mở cửa chính. Quả nhiên, người nhà vắng mặt, không có hơi người. Makoto cởi giày ngay ngắn rồi hít thở sâu.

"Con về rồi đây!"

Lời chào hơi gượng gạo bị hút vào hành lang dài hình chữ nhật. Tiếng bước chân trên hành lang cũng vang vọng, và những rung động đó gợi Makoto nhớ lại cuộc sống trước đây. Là con một, cha mẹ đều đi làm nên khi Makoto đi học về, cha mẹ hiếm khi có mặt ở nhà. Makoto không hề cảm thấy cô đơn vì điều đó, nhưng anh không tài nào thích được cái cảm giác rung động khi một mình đi lại trong nhà.

Makoto không lên tầng hai mà vào nhà bếp để ăn trưa. Anh định ăn tạm gì đó nhưng thấy một đĩa được bọc giấy bọc thức ăn đặt trên bàn. Có một tờ giấy ghi chú "Dành cho Mako-kun". Chiếc đĩa trống bên cạnh chắc là của Erio. Dù sao thì, Makoto cũng rất biết ơn vì có bữa trưa đã được chuẩn bị. Anh gỡ tờ giấy ghi chú ra thì thấy trên bề mặt bánh mì kẹp có hình khuôn mặt của người giống Meme được vẽ bằng mứt dâu.

"Khéo tay quá mức... Mà ăn mặt của Meme-san thì..."

"Ăn mặt của tớ đi nào!" Makoto làm giọng the thé bắt chước rồi bóc giấy bọc thức ăn, cắn một miếng bánh mì. Nhân bánh cũng là mứt dâu, vị ngọt hơi gắt lan tỏa trong miệng anh. Khi anh rời miếng bánh mì ra khỏi miệng, khuôn mặt của Meme đã bị cắn mất một nửa. Phần mặt còn lại cũng bị mứt chảy xuống phía dưới.

Makoto cảm thấy tội lỗi và lẫn lộn một cách khó tả. Dù nghĩ là không còn cách nào khác nhưng cũng khó lòng mà chấp nhận được.

"................................."

Makoto vừa nhai bánh mì vừa nhìn xuống chiếc đĩa trống không.

Điều khiến Makoto kinh ngạc nhất khi đến căn nhà này là cách Erio ăn uống. Erio không cởi chăn ngay cả khi ăn. Nhưng cô nàng vẫn ăn uống đầy đủ. Vậy thì bằng cách nào?

Câu trả lời thật đơn giản: luồn qua kẽ hở.

Erio dùng tay không bốc cơm hoặc thức ăn, rồi ném thẳng lên trên. Những món ăn được ném lên sẽ được bắt gọn bởi vòng xoáy trên tấm chăn cuộn, sau đó chảy nhỏ giọt qua một kẽ hở rất nhỏ. Và cô nàng nhai nuốt những món được đưa vào miệng đó. Sự kiểm soát của Erio rất chính xác, chưa bao giờ cô nàng làm rơi thức ăn xuống sàn.

Lần đầu tiên chứng kiến cách ăn uống đó, Makoto rùng mình. Anh đã nghi ngờ rằng mình không phải chuyển từ nông thôn ra thành phố, mà là đến một hành tinh khác. Chắc chắn bên trong tấm chăn phải là một đống lộn xộn khủng khiếp, nhưng Erio không hề tỏ ra nao núng. Đó là một hành vi kỳ quặc đến mức khiến người ta nghi ngờ liệu có người ở bên trong hay không.

Touwa Erio, cô nàng là ai?

Chỉ là đầu óc có vấn đề thôi sao, hay là...

"Hay là... gì?"

Tự mình suy nghĩ như vậy, nhưng Makoto không thể tìm ra lời giải đáp.

Chiều cùng ngày, Makoto đang đá bóng trong sân vườn nhà Touwa. Quả bóng bẩn thỉu lăn lóc trong nhà kho dù hơi xì hơi nhưng cũng không thành vấn đề khi đá chơi.

Makoto vừa nhìn quả đất văng ra mỗi lần tâng bóng, vừa tiếp tục giết thời gian.

Makoto từng tham gia đội bóng thiếu niên ở địa phương khi học lớp 3. Vì lý do chuyển nhà, thời gian anh tham gia chưa đầy nửa năm, nhưng từ đó về sau, đá bóng trở thành một trong những sở thích của Makoto. Anh không có ý định tham gia câu lạc bộ bóng đá để hoạt động chuyên nghiệp, bản thân anh tự thấy hài lòng khi tâng bóng một mình hoặc đá vào tường. Khi suy nghĩ, anh cũng thường chơi đùa với trái bóng như vậy.

Lần này cũng không ngoại lệ, vừa đuổi bóng, Makoto vừa suy nghĩ. Chủ yếu là về gia đình Touwa.

Gia đình Touwa có hai người. Touwa Meme và Touwa Erio, hai mẹ con. Touwa Meme thì lời nói cử chỉ hơi "khác người", nhưng Touwa Erio thì lại là vấn đề trước cả lời nói. Makoto không thể tưởng tượng nổi mình đã gặp cái "vật thể" đó lúc hai tuổi. Chừng nào cái chăn kia còn chưa chịu rời khỏi người cô nàng, thì cuộc sống ở nhà Touwa khó mà dễ chịu được.

Meme vẫn chưa về. Makoto nhận được tin nhắn trên điện thoại rằng hôm nay cô sẽ về muộn. Thế là anh vừa đá bóng vừa lo không biết ăn tối thế nào. Quả bóng bị đá bằng mũi chân đập vào bức tường xám, nảy ba lần rồi quay về phía Makoto. Anh nhặt nó lên bằng tay.

Vừa phủi đất trên tay, anh vừa nhìn vào lối vào nhà Touwa. Erio cũng không có vẻ gì sẽ về nhà. Khi cha mẹ về muộn vào buổi tối, mình đã làm gì nhỉ? Makoto hoài niệm, tìm ra câu trả lời.

Đã có câu trả lời rồi. Đi ra ngoài ăn thôi. Anh cất quả bóng vào nhà kho, thay vào đó kéo xe đạp ra. Sau đó, anh quay vào nhà một lần nữa để lấy ví.

Makoto tiện thể nhìn bản đồ Meme vẽ, xác định vị trí của một nhà hàng gần đó. Ước gì có cửa hàng tiện lợi thì tốt biết mấy, nhưng trên bản đồ không có hiển thị. Anh đặt bản đồ xuống, lại đi ra ngoài.

Nhét ví vào túi sau, Makoto nhảy lên xe đạp. Anh chợt nhận ra mình quên khóa xe đạp, nhưng "Thôi kệ đi," anh đạp chân xuống đất, phóng xe. Anh cũng nhớ mang máng khóa nhà, nhưng "Thôi kệ đi."

Đường đến trường và đường này chung một đoạn, khi vào đường lớn thì anh rẽ ngược chiều buổi sáng. Đi một đoạn trên con đường dẫn đến ga, anh tìm thấy một cửa hàng có treo bảng hiệu đúng như trên bản đồ. Trên bảng hiệu có chữ "Hogetsuan" được viết bằng nét chữ phóng khoáng. Makoto nhìn lên bảng hiệu, dựng xe đạp trước cửa hàng.

Nó giống một quán mì soba hơn là một nhà hàng. Những mẫu vật bằng sáp trưng bày trong tủ kính bên ngoài đã ngả màu đen vì thời gian, những bát mì soba chất đống trông như bị cháy đen. Makoto thoáng cảm thấy bất an với màu sắc đen sì đó, nhưng vì không tự tin đi thẳng đến ga được, anh đành xuống xe.

Kiểm tra giờ làm việc và giờ hiện tại, Makoto vươn tay định mở cánh cửa không tự động...

"...Hả?"

Tay Makoto dừng lại. Giống như đầu ngón tay anh cảm thấy một luồng điện tĩnh không đúng mùa vậy.

Trong khóe mắt anh, anh bắt gặp một thứ gì đó phát sáng.

Không phải mặt trời. Vì nó đang đi theo hướng hoàn toàn ngược lại với mặt trời lặn.

Makoto buông tay khỏi cửa quán soba, duỗi thẳng lưng đang khom. Chìa khóa xe đạp đang được móc ở đầu ngón tay trượt xuống, phát ra tiếng kim loại leng keng.

Âm thanh đó từ từ xoay chiếc chìa khóa vào ổ khóa của sự hiểu biết và lẽ thường trong Makoto.

Nó, thứ được bao bọc trong ánh hoàng hôn ngược sáng, đang tiến đến từ phía bên kia đường.

Kẽo kẹt kẽo kẹt, chiếc xe đạp nặng nề tiến đến, tạo ra âm thanh như cưa một thứ gì đó.

Màu đỏ và trắng huyền thoại đã chìm khuất trước lớp rỉ sét đỏ, chỉ còn lại không khí ảm đạm của một chiếc xe đạp bị vứt bỏ. Cái "phần dưới" đó, Makoto từng nhìn thấy.

Nhưng cái "phần trên", người điều khiển xe. Makoto bị cuốn hút hơn bất cứ thứ gì khác dù mới thấy lần đầu.

Việc mắt anh hướng về phía đó giống như một lực ép đến từ tự nhiên.

Màu xanh nước biển đang bay lượn.

Trên chiếc xe đạp, một màu xanh nước biển đang cắm rễ, tựa như đang rõ ràng thở trong ánh hoàng hôn cam rực.

Vô số hạt bụi bay lượn trong không trung, và trung tâm của nó là một hình dáng người hoàn hảo.

Mái tóc dài màu xanh nước biển dài đến thắt lưng. Đôi mắt màu xanh nước biển như chứa cả trái đất. Đôi mắt hơi mệt mỏi, mí mắt cụp xuống một nửa, và dù gần như vô cảm, vẫn là một vẻ đẹp trẻ thơ hoàn hảo.

Không phải vẻ đẹp hoàn hảo của con người, mà là một tạo hình khiến một con người trở nên hoàn hảo.

Nó đang mặc bộ đồ trên dưới giống đồng phục học sinh, đạp một chiếc xe đạp sắp mục nát.

Sự suy tàn và sự tinh xảo chồng chất lên nhau trong ánh sáng, khiến mắt Makoto gần như rưng rưng khi nhìn thẳng. Đó là một vẻ đẹp lay động tận gốc rễ, mà Makoto không thể cảm nhận được trên bề mặt.

Sự sống ngoài hành tinh có trí tuệ.

Người ngoài hành tinh.

Đó là ấn tượng đầu tiên mà Makoto cảm nhận được ở cô gái.

Với bản thân cô gái, dường như không có chút cảm xúc gì, chỉ đơn thuần là đang đạp xe.

Khi khoảng cách giữa cô gái và Makoto gần lại, vẻ ngoài và mái tóc của cô gái thoát khỏi ánh sáng ngược sáng, màu xanh nước biển càng trở nên rực rỡ hơn.

Trên mặt và tóc cô gái có những vệt chất lỏng màu đỏ đông lại, bám chặt. Ban đầu, Makoto nhầm tưởng đó là máu, nhưng nhanh chóng nhận ra bản chất của nó.

Đó là mứt dâu của chiếc bánh mì kẹp mà cô ăn trưa.

Giống như được gợi ý bởi nhận thức đó, Makoto di chuyển chân. Anh chạy về phía chiếc xe đạp. Chiếc chăn hoa diên vĩ cuộn tròn trong giỏ xe càng củng cố niềm tin của Makoto. Khoảng cách với cô gái nhanh chóng được rút ngắn.

Cô gái không hề liếc nhìn Makoto đang tiến lại gần. Cô vẫn tiếp tục đạp xe. Makoto đứng trước xe mà cô cũng không hề có ý định dừng lại. Nhưng không biết là do trục trặc hay tình cờ, chiếc xe đạp mất đi sự ổn định và bánh xe ngừng quay. Không hẹn mà gặp, cô gái và chiếc xe đạp dừng lại trước cửa hàng soba.

Makoto nuốt nước bọt, rồi hỏi cô gái:

"Nè, cậu... Erio... đúng không? Touwa Erio?"

Bị gọi tên, Erio đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Makoto, như thể hỏi: "Cậu là ai vậy?" Makoto vội vàng tự giới thiệu:

"Là tớ đây mà, Niwa Makoto. Anh họ của cậu."

"Anh họ."

Giọng nói thật của Erio, không qua lớp chăn, như một nhạc cụ vậy. Một chuỗi các nốt ngắn, như tiếng những thanh kim loại bị đập lung tung mà phải miễn cưỡng công nhận là âm nhạc. Cách phát âm khác thường. Cô nàng dường như chưa quen với tiếng Nhật hơn cả Makoto, người thường xuyên đi lại giữa nước ngoài và Nhật Bản. Với màu tóc đó, có lẽ cô nàng là người nước ngoài chăng?

Nhưng dù đi đến quốc gia nào, Makoto cũng chưa từng gặp một cô gái có mái tóc màu xanh nước biển.

Erio im lặng nhìn Makoto. Đôi mắt lay động tựa như mặt biển đẹp đến lạ thường. Makoto ngượng ngùng khi bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm, khẽ bối rối, tìm kiếm chủ đề để nói. Khi anh cúi xuống, anh thấy tấm chăn được cuộn tròn.

"À, thì ra là vậy, khi lái xe đạp thì phải cởi chăn ra chứ."

"**********"

"...Hả?"

Makoto không nghe rõ lời Erio nói, anh nhíu mày. Erio đã phát ra một âm thanh nào đó giống như lời nói, nhưng nó quá nhanh và không có ý nghĩa gì. Bản thân Erio vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.

"Cậu vừa thực sự nói gì sao? Hay chỉ là lẩm bẩm trong miệng thôi?"

"**********"

Erio phớt lờ lời Makoto, lại phát âm khó nghe.

Makoto cố gắng tập trung lắng nghe tận cùng lỗ tai, nhưng hầu như không thể hiểu được gì.

Mờ mịt lắm, anh cảm giác giống tiếng Anh vậy.

Sau đó, như thể cuộc nói chuyện đã kết thúc, Erio quay về phía trước và bắt đầu đạp xe. Makoto đang đứng đối diện, phải tránh sang một bên để nhường đường. Anh thoáng phân vân không biết có nên đuổi theo không.

Cô nàng này, không phải là một người kỳ lạ và nguy hiểm sao?

Chiếc xe đạp, giống như khi Makoto lái, tốc độ không khác mấy so với đi bộ. Makoto dễ dàng đi song song. Bỏ chiếc xe đạp của mình trước quán soba, Makoto chạy cùng Erio. Anh quyết định đuổi theo.

"Nà, này. ...Thế, gì nhỉ?"

"**********"

"Cậu đã ăn tối chưa?"

Không nghĩ ra được gì khác, Makoto đưa ra một chủ đề hoàn toàn không liên quan đến sự bất thường của Erio.

Nhưng chính vì thế, Erio, người từ nãy giờ gần như phớt lờ Makoto, lại dừng lại.

Cô nàng nắm lấy phanh xe đạp hỏng, dừng bánh xe và quay lại nhìn Makoto đang đi bên cạnh. Có phải cô nàng sẽ quan tâm đến chuyện ăn uống không, Makoto vừa nghĩ đã tìm thấy một dấu hiệu sáng sủa trong mối quan hệ với cô em họ, thì khoảnh khắc đó, miệng Erio lại khẳng định một điều hoàn toàn khác. Giọng nói phát ra từ miệng cô vẫn gần giống một nhạc cụ.

"Tôi là người ngoài hành tinh."

"...Hả?"

Không phải nói nhanh, mà là một lời tuyên bố là người ngoài hành tinh quá đột ngột.

Chỉ riêng điểm đó thôi, Makoto suýt nữa đã thốt lên: "Quả nhiên là vậy."

Nhưng mà,

"Là một thành viên của đội tiên phong được gửi đến để quan sát loài người, cư dân bản địa của hành tinh này, tôi đang theo dõi hệ sinh thái hàng ngày của các bạn. Việc che giấu thân phận là để giấu đi sự thật rằng người ngoài hành tinh đang tiếp xúc với người Trái đất. Dù bị một kẻ như anh họ ngu ngốc nói chuyện ở bên ngoài làm phiền, hôm nay tôi vẫn gửi dữ liệu quan sát hàng ngày cho đồng đội. Người Trái đất không hề biết rằng hành tinh này đang xoay chuyển trong lòng bàn tay của người ngoài hành tinh, và điều đó luôn khiến tôi tuyệt vọng. Anh đã hiểu chưa?"

Makoto nín thở trước những lời giải thích ào ạt.

Người ngoài hành tinh?

Người quan sát?

Những từ ngữ cứ liên tục nhảy ra, khiến phổi anh như bị tắc nghẽn.

Sau vài giây thở ra, Makoto hiểu ra cùng với cảm giác ớn lạnh sống lưng.

"**********"

Cô nàng này, quả đúng như vẻ ngoài, là một người đàn bà "phát sóng" (*đầu óc trên mây*).

Erio nhìn vào mắt Makoto như chờ đợi phản ứng.

Makoto nín thở, cố gắng đáp lại một câu duy nhất.

Anh đã diễn tả một cảm xúc rất thẳng thắn một cách đơn giản.

"Thế à."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận