Chương Sáu: 『Kẻ Lạ Giữa Phố Thị』
○
○
○
○
○
○
○
○
● I Can not fly. +5
────────────────────
Tổng điểm thanh xuân hiện tại +1
Đánh đổi lấy 5 điểm thanh xuân tuyệt đối là một suất nằm viện.
Khi lao xuống biển và va đập mạnh, cánh tay phải vẫn nắm chặt ghi đông xe đạp đã gãy gập ở một góc độ đến cả bậc thầy Yoga Ấn Độ cũng phải kinh ngạc. Hậu quả là xương khuỷu tay vỡ tan tành. Lại còn vỡ rất phức tạp nữa. Chắc tại bao ngày vật lộn kiếm sống đã tiêu hao hết canxi, đến xương cũng chẳng còn phần.
Từ đó, việc bơi ngược vào bờ cũng là một cực hình. May mà cả tôi lẫn Erio đều không bị chết đuối. Giữa đường, khuỷu tay đau quá đến nỗi tôi cũng phải mếu máo. Lần đầu tiên trong đời, tôi trải nghiệm một buổi tắm biển náo nhiệt đến thế mà chẳng nghe thấy tiếng cười vang. Nói thật, biển mùa xuân lạnh hơn tôi tưởng nhiều. Chắc vì thiếu thốn tình yêu và cả canxi, nên tôi nghĩ mình phải uống mấy con cá nhỏ đầy rẫy quanh đây cùng với thuốc giảm đau từ mười năm trước thì mới ổn.
Ngay cả khi đã lên đến bãi cát nhân tạo, tôi vẫn cứ dính đầy cát khắp người như một món hải sản chưa kịp chiên. Quần áo ướt sũng nước biển thì nặng trịch, thật là một đường về chỉ có thể tóm gọn trong hai từ: "tồi tệ". Tôi hoàn toàn gục ngã trước màn phản công của trọng lực.
Xe đạp thì đương nhiên, thẳng tiến xuống đáy biển. Trong làn nước đục ngầu, tôi vẫn loáng thoáng nhìn thấy chiếc xe đang chìm dần về phía đối diện với vũ trụ. Nếu dân địa phương mà biết, chắc tôi sẽ bị mắng té tát vì tội vứt rác bừa bãi.
「………………………………………」
Cứ thế, tôi mất đi phương tiện đi lại, còn Erio thì sợi hy vọng cuối cùng bám víu cũng tuột khỏi tay.
…Có ý nghĩa gì không nhỉ? Một câu hỏi, hay đúng hơn là sự hối hận, lay động mặt hồ tâm trí tôi.
Cảm giác cay đắng sau một thoáng khoái lạc lướt qua, giống như người lớn đã nhẫn tâm nói cho đứa trẻ biết sự thật rằng không có ông già Noel, trong khi đáng lẽ ra trẻ con phải tự lớn lên và học lấy điều đó. Nỗi niềm ấy dấy lên sự tự vấn, nhưng không cách nào tự trả lời được.
Erio, kẻ đã văng khỏi giỏ xe trong lúc rơi và lao xuống biển trước cả tôi và chiếc xe đạp, thì hoàn toàn không hề hấn gì. Nhưng cuối cùng, nó vẫn khóc. Tôi không thể phân biệt được những giọt nước mắt ấy là vì sợ hãi, tuyệt vọng, hay chỉ là một phản ứng sinh lý. Tôi chỉ đơn giản là nắm lấy tay nó.
Vừa nhịn nhục vì vị nước biển đắng ngắt chảy vào miệng, tôi vừa nghiến răng chịu đựng, kéo lê cánh tay phải và Erio, đi bộ đến ngôi nhà gần nhất để nhờ họ gọi xe cấp cứu. Suốt dọc đường, tôi chẳng có tâm trí đâu mà vuốt lại mái tóc rũ xuống che mắt. Tôi chỉ lẩm bẩm ghi nhớ vào cuốn sổ lịch trình trong đầu rằng kỳ nghỉ tới sẽ đi cắt tóc. Có lẽ, vào lúc đó, tâm trí tôi đã không còn là của một con người mà hoàn toàn dựa vào máy móc để tự động điều khiển. Trong đầu tôi chỉ có: "Đi tiệm cắt tóc, đi tiệm cắt tóc, đi tiệm cắt tóc, cả tiệm làm đẹp nữa," liên tục lặp đi lặp lại như đoạn quảng cáo trên kênh 8 địa phương, đến khi trang giấy phủ kín một màu đen.
Nếu không, tôi đã có thể nói đủ thứ lời với Erio, từ động viên, mắng mỏ, hay những cảm xúc vui buồn lẫn lộn.
Kể từ khi lên bờ, chúng tôi hoàn toàn im lặng, và cuối cùng, ngay cả bàn tay đang nắm cũng buông ra.
Cuộc sống nằm viện kết thúc sau hai tuần, và tôi trở về nhà cùng cánh tay phải bị cố định trong thạch cao và băng bó. Lúc ấy, thế giới bên ngoài đã sớm khép lại kỳ nghỉ Tuần Lễ Vàng và bước vào những ngày tháng uể oải, buồn tẻ khi "bệnh tháng Năm" hoành hành khắp nơi. Tôi cũng bị lây cái không khí ấy, mí mắt và cổ cứ nặng trĩu.
Về nhà, Erio đang ở đó. Cô Memeyo cũng vậy. Dù phương hướng có khác nhau, nhưng nỗi lo lắng trong lòng khi đối mặt với hai mẹ con này chắc chắn sẽ không hề nhẹ chút nào.
Aaa, tay phải ngứa quá. Tôi chỉ muốn gãi banh ra cho đỡ ngứa.
Khi bước ra khỏi bệnh viện, tôi có cảm giác như đang mắc chứng ảo giác do thay đổi áp suất. Cứ như thể vừa bị kéo lên đột ngột từ đáy biển sâu và sắp đổ gục xuống con đường vậy. Tiếng sột soạt của túi giấy đựng đồ thay phát ra, vang vọng trong màng nhĩ như tiếng ve sầu.
Nhiệt độ tăng cao mà khi ở trong viện tôi ít để ý đến, giờ đây khiến mắt tôi hoa lên.
Vừa bước đi về phía bến taxi, tôi vừa dùng ngón tay vuốt ngược mái tóc dài hơn. Hãy nhớ về điều gì đó vui vẻ để có thêm năng lượng cho hôm nay. Ký ức được nghiền ngẫm trong tâm trí, và nguồn dinh dưỡng tuần hoàn ấy thật tuyệt vời vì nó không chỉ có một lần duy nhất.
…À, trong lúc nằm viện, Ryushi và Maekawa đã đến thăm tôi.
Tựa như sợi dây đàn piano không quá bền chắc, dù là đi trên sợi dây mỏng manh, nhưng lá cờ có lẽ vẫn còn nguyên vẹn.
Dù Erio không hề xuất hiện.
「Makko-chan, chào buổi sáng!」
Ban đầu, tôi còn giật mình tưởng cô Memeyo đến đột kích.
Ryushi, với đôi mắt tròn xoe vì thấy tôi cư xử bất thường, đang mặc đồng phục tan học. Cô ấy kẹp cặp sách, mũ bảo hiểm và một phong bì lớn dưới nách. Tóc cô ấy bị bẹp dí vì mũ bảo hiểm, nhưng sự đáng yêu của vị thần này vẫn còn nguyên vẹn.
Thậm chí, chính những điều đó lại tốt mới chết chứ (nhấn mạnh).
「À, hơi thân mật quá phải không?」
Ryushi vừa đóng cửa sau lưng, vừa thận trọng thăm dò thái độ của tôi, cứ như người ta rụt rè chạm vào một người đang nằm sấp trên đường để xem có chết không vậy.
「Không, hoàn toàn ổn mà」Nếu là cô của tôi mà nói câu này, chắc tôi đã liên tục hét "Dừng lại đi!". Đúng là tôi dễ dãi thật. Tự giải thích rằng phản ứng lại phụ huynh là nghĩa vụ của một kẻ nổi loạn tuổi mới lớn.
「Hả! Đúng vậy」
Ryushi nhanh nhẹn và khoa trương rút chiếc mũ mềm trong cặp ra, đội bằng cả hai tay. Cô ấy chỉnh sửa vành mũ một cách tỉ mỉ, rồi khi đã thấy hài lòng (xin đừng hỏi về điểm môn Văn của cô ấy), liền ngồi xuống chiếc ghế gấp. Dáng vẻ cô ấy đặt cặp sách và các thứ khác lên đùi và váy thật dễ thương.
Cho tôi đặt lên nữa đi. Không, tôi muốn trèo lên luôn. Chắc tại uống nhiều nước biển quá nên não tôi bị rỉ sét rồi chăng?
「Làm sao thế? Tự nhiên lại đội mũ」Đây cũng là một kiểu QBK.
「Ôi trời ơi, ha ha ha」Cô ấy che giấu bằng một kiểu cười cố tỏ vẻ đàn ông, nhưng lại đỏ mặt một cách vừa phải. Cô ấy lại chỉnh lại chiếc mũ, nắm vành mũ và đội sụp xuống che mắt. Rồi nhúc nhích sang trái phải.
「Tóc tôi tệ quá mà. Gió thổi phà phà, mũ bảo hiểm ép xẹp lép, mồ hôi làm chảy nhão. Tôi đã cố gắng chỉnh sửa trong nhà vệ sinh bệnh viện nhưng, nói sao nhỉ, nó không bồng bềnh chút nào! Không thể phồng lên như bánh mì nướng lò được!」
Vừa mân mê mái tóc nâu chạm vai, cô ấy vừa biện minh lý do đội mũ. Aa, chết tiệt, tôi cứ mơ màng ngắm nhìn cảnh cô ấy luống cuống như vậy, thèm muốn được chạm vào cánh tay trên của cô ấy, rồi chợt nhận ra.
Ryushi đã thay đồ, mặc bộ đồ mùa hè.
「Trông có kỳ không?」Cô ấy nắm chặt vành mũ, ngước mắt nhìn lên hỏi tôi. Vị thần đáng yêu này dường như trời sinh đã nắm rõ được trái tim người khác. Cô ấy không dùng kim, mà dùng ngón trỏ để chọc vào trái tim tôi.
「Không kỳ chút nào. Con gái làm gì cũng hợp hết, thật tài tình」
「Mũ có hợp không? Đây là mũ nam mà」
「Tuyệt vời hết sảy. Đến mức nhìn nhầm là con trai luôn ấy」
「Ấy, thật á? Tôi đấm anh được không?」
Ryushi tươi cười, sẵn sàng cho một cú đấm.
Không hiểu sao nắm đấm của cô ấy lại ít góc cạnh như tay trẻ con, càng khiến tôi thấy đáng yêu.
「Người này thật sự dễ thương quá」Tôi lỡ buột miệng nói ra mà không giấu giếm.
Vai Ryushi giật nảy lên, mũ cô ấy suýt nữa thì bay mất. 「Ặc? Ặc, ặc」Cô ấy phát ra tiếng kêu the thé như bắt chước giọng khỉ, hoảng loạn một cách rất hồn nhiên.
Mấy người trong phòng bệnh nhìn tôi bằng ánh mắt 'Chuyện gì thế' và 'Phiền phức quá', nhưng tôi biết làm gì bây giờ? Chẳng lẽ phải dỗ cô ấy ngủ trên giường? Thật quyến rũ, nhưng vẫn còn quá sớm để quấy rối tình dục.
Tôi thầm mong một cuộc đời không bao giờ bỏ lỡ cơ hội như vậy.
「Dễ, dễ thương, đâu! Tôi, hoàn toàn, không! Tôi là cô bé mờ nhạt mà, hồi năm nhất, từng bị hai thằng con trai từ chối đấy!」Gì đây, cô ấy hoảng quá bắt đầu khai tuôn thông tin cá nhân rồi kìa.
Nếu cứ để Ryushi như vậy, chắc cô ấy sẽ tuôn thêm vài tin độc quyền nữa, nhưng rồi cô ấy có khi lại bắt chước khỉ, chạy vòng vòng quanh phòng bệnh như khỉ trong vườn thú. Tôi không muốn cô ấy kết thúc bằng việc tự gửi xác thối rữa của người yêu cho mình… nên phải trấn an cô ấy lại.
「Xin lỗi, tôi ghê tởm lắm hả?」
「Ư, ừm! Hơi bị ghê tởm đấy!」
「…Tôi xin lỗi」Vì tôi gần như đã đoán chắc rằng mình sẽ bị từ chối theo kịch bản đó, nên cú sốc này thật bất ngờ.
Đã bao nhiêu năm rồi tôi mới nói được lời xin lỗi chân thành như vậy nhỉ.
Ryushi cũng nhận ra ý đồ lời nói của mình, vội vẫy tay lia lịa để từ chối một cách mãnh liệt.
「Không không! Thật ra không ghê tởm đâu! Ừm, nếu nhìn kỹ thì!」
「Nhìn từ xa thì tôi là nhân vật ghê rợn à…」Thà bị mắng là "đồ rác rưởi" còn đỡ hơn.
「Ấy ấy」Đào sâu thêm vào hố của mình, liệu cô ấy có chạm đến lớp manti rồi không mà Ryushi bỗng ngưng bặt lời nói. Cô ấy ôm đầu qua chiếc mũ, người cứ vặn vẹo. Đúng là cái dáng vẻ khiến người ta muốn vỗ tay cho cô ấy phản ứng.
Sau cùng, cô ấy bình tĩnh lại, ngẩng mặt lên, với vẻ mặt ửng hồng đầy quyến rũ, Ryushi đề nghị.
「Mình làm lại từ đầu nhé?」
「Được thôi」
「Vậy thì, hừm hừm」Chỉ có tiếng hiệu ứng, không hề có cử chỉ ho. Thật là dở dang.
「Đây là bản photo ghi chú bài giảng. Sắp tới có bài kiểm tra giữa kỳ mà」
Cô ấy dùng phong bì màu nâu đang cầm như một chiếc quạt thông gió cho không khí tù đọng.
「Ôi, cảm ơn」Vừa nói lời cảm ơn, tôi vừa lấy nội dung ra, lướt mắt qua. Tôi chẳng hiểu nghĩa câu chữ chút nào, nhưng chữ viết lại tròn vo rất đáng yêu, nhìn thôi cũng thấy vui rồi.
Nếu đây là ghi chú của cô Memeyo, chắc tôi đã chán nản vì khó đọc hoặc chỉ dùng nó để đo lực nắm tay.
「Nếu có chỗ nào không hiểu, cứ thoải mái gửi câu hỏi cho tôi nhé. Tôi không phải là học sinh giỏi nên có lẽ không đáng tin cậy lắm đâu」
「Không không, cô giáo là người duy nhất tôi có thể dựa vào đấy」Tôi nói đùa, kết thúc bằng một câu chuyện cười nhẹ nhàng.
Tiếp theo đó là sự ngắt quãng của tiếng cười yếu ớt ở cuối câu và sự chuyển đổi trên nét mặt.
Ryushi đặt nắm tay lên đầu gối, trải đều vấn đề chính xuống sàn bệnh viện. Đó là một chất giọng trong trẻo đến mức có thể tạo thành một bãi cát lời nói.
「Cái đó, anh à…」
「Ừm?」
Ánh mắt lưỡng lự và đôi môi mấp máy. Ryushi đang tìm một vị trí để nhìn thấu trái tim tôi.
Vì không muốn cô ấy quá nặng nề, tôi khẽ khàng gợi ý 「Hửm?」.
Nhờ đó mà Ryushi sớm bộc lộ sự ngần ngại của mình.
「Cái việc anh nhảy xuống biển ấy, không phải là tự tử đúng không?」
À, thì ra là vậy. Cô ấy đã biết tôi đã làm gì rồi.
「Không phải. Tôi không có ý định đó」Tôi phủ nhận ngay lập tức, không để lại một kẽ hở nào cho sự hiểu lầm.
Lúc đó, tôi đã vì muốn sống. Dốc hết sức đạp pê-đan và bay đi.
Không nhắm tới những thứ to lớn như vũ trụ, mà chỉ đặt hết sức mình vào điều phù hợp với bản thân.
「Có lẽ Niwa-kun không biết, nhưng cách đây không lâu, có một bạn học sinh cũng làm chuyện tương tự. Bạn ấy cũng bị thương và nói đủ thứ chuyện kỳ lạ… nên, tôi rất lo lắng đó!」
「À thì ra là vậy. Xin lỗi vì đã khiến cô lo lắng nhé」Vừa ho khù khụ, tôi vừa nói. "Nhưng tôi cũng lo cho bạn ấy lắm. Nên tôi đã muốn thử làm những gì mình có thể. Mong là bạn ấy sẽ chừa sau lần thử thứ hai này."
「Dù sao thì, vào đoạn cuối cú ngã, tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết rồi」
「Chết là không được, tuyệt đối không. Ừm, có lẽ bản thân người đó thấy ổn, nhưng tôi nghĩ những người ở lại chắc chắn sẽ đau buồn. Coi thường điều đó, chỉ vì bản thân không phải chứng kiến thì đó là điều tồi tệ nhất」
「Đúng vậy. Chắc Ryushi cũng sẽ buồn lắm」
「Đương nhiên rồi! Nếu là Niwa-kun, chắc cả trường sẽ khóc lóc đấy」
「Ha ha ha. Chắc nghịch lý hoàn hảo còn thực tế hơn」
「Không phải đâu mà. Tôi sẽ từ chối cái kỷ lục đó đấy」
Ryushi ưỡn ngực đầy tự tin. Cô ấy có vẻ không nhận ra mình đang nói gì, nhưng với tôi, người trong cuộc, thì bị nói thẳng như vậy cũng thấy ngượng. Vì tôi là một học sinh cấp ba thường hay né tránh những câu chuyện nghiêm túc mà.
Ryushi sẽ được đánh giá là một người có tính cách bộc lộ cảm xúc rõ ràng, trừ khi người ta nhìn cô ấy bằng ánh mắt hoài nghi, luôn nghi ngờ người khác.
Nhưng dù vậy, việc người khác hoàn toàn đọc được suy nghĩ của người khác là điều không thể.
Trái tim con người cũng bí ẩn như sự tồn tại của người ngoài hành tinh. Không ai biết nó ở đâu, cũng không thể nhìn thấu được toàn bộ.
Có lẽ việc Erio cuộn mình trong chăn là kết quả của sự thử nghiệm để bản thân cũng trở nên bí ẩn như người ngoài hành tinh. Nó muốn trở thành "không rõ danh tính". Dù cho cô em họ không biết đọc tình huống đã chứng minh nó là một cô gái thành phố "chính hiệu" người Trái Đất rồi.
「À, đúng rồi. Niwa-kun có dùng điện thoại di động không?」
「Tôi dùng, không có chủ nghĩa gì cả, thuộc phái ăn mừng Giáng Sinh và Tết Dương lịch chung. Anh muốn đổi số không?」
「Đổi luôn chứ」Cô ấy 'xoạch' một tiếng, rút ra chiếc điện thoại màu hồng huỳnh quang từ túi váy. Có vẻ như cô ấy đã tắt nguồn vì đang ở trong bệnh viện.
「Bây giờ tôi không có điện thoại ở đây, anh ghi số giúp tôi nhé? Tôi sẽ gọi lại cho anh sau khi xuất viện」
「Ok」Tôi chuẩn bị hộp bút từ cặp. Và tạo dáng vén tay áo lên, ra vẻ tinh nghịch.
Thật tốt, những cuộc trao đổi suôn sẻ như thế này. Giao tiếp với Erio còn tệ hơn cả cái bánh xe chạy bộ của hamster. Dù sau vụ ở biển hình như nó đã được thanh lọc kha khá rồi.
Tôi ngẩng mặt lên, nghĩ về đường chân trời mênh mông mà tôi và Erio đã cùng nhau bay qua.
「………………………………………」Tôi đã thấy gì đó ở lối vào.
Thời kỳ lãng mạn, chưa hoàn thành. Ngay cả một con chuồn chuồn cũng cố gắng bám víu thêm chút nữa vào tuổi thọ của nó.
Đó không phải là một mảnh thiện chí đến thăm, mà là sự đột kích của ác ý thuần túy.
「Học sinh mới, chán lắm à?」
Maekawa, kẻ cuồng đồng phục, đã xuất hiện trước mặt tôi với bộ đồ cải trang thành cà tím, với lý do là đến bệnh viện. Chắc chắn không phải là lỗi in ấn từ "nữ y tá" (nurse) sang "cà tím" (nasu), mà là cây cà tím một năm tuổi có nguồn gốc từ Ấn Độ. Cô ấy thò mặt ra từ phần cuống của bộ đồ tím, hai tay xuyên qua phần thân và vỏ, rồi nói "Chào!".
Thời gian của tôi và Ryushi chắc chắn đã dừng lại khoảng hai giây. Những người trong phòng bệnh cũng bị đóng băng như giữa mùa đông.
Bầu trời xanh ngắt, cao vút và trong trẻo, chỉ đơn thuần bao bọc lấy chúng tôi… Tôi muốn chuyển cảnh và coi như chưa có chuyện gì xảy ra bằng một đoạn mô tả phong cảnh được tạo ra một cách cấp bách như vậy. Hay nói đúng hơn là rút lại lời nói trước, con gái cũng có giới hạn của mình chứ. Nếu biến thành thứ khác thì không thể nào chữa cháy nổi đâu.
Vì không nhận được phản ứng như mong đợi, Maekawa nghiêng đầu (hay đúng hơn là nghiêng cả quả cà tím).
「Ồ… không thấy hay à? Vì là bệnh viện nên cà tím (nasu) và nữ y tá (nurse) thì…」「Xin hãy bỏ qua phần giải thích cho tôi」
Nhiệt độ cơ thể tôi đã giảm xuống thấp hơn cả biển mùa xuân rồi. Hơn nữa, nếu còn nghe nữa, tôi có khi còn đỏ mặt vì xấu hổ. Bị giải thích một trò đùa nhạt nhẽo, tôi cảm thấy nhục nhã hơn cả.
Quý cô, cô không nhận ra mình đang mất đi quyền uy ư. À, nhưng bản thân Maekawa thì có vẻ rất mãn nguyện. Có lẽ có một nhân vật nào đó trong trang phục giống như bộ đồ cà tím màu tím than này từng là hình ảnh đại diện của một cửa hàng○○Donna○○ thời xưa thì phải?
「Cái này, tôi được tặng khi nghỉ việc ở một cửa hàng mà tôi từng làm hồi xưa. Họ đóng cửa nên cho tôi」
Tôi muốn cất cô Maekawa cà tím bây giờ vào tủ chén lắm. Cô đã mặc bộ dạng đó đi khắp hành lang bệnh viện và đường phố sao? Tôi muốn khuyên cô nên thu lại lòng dũng cảm và bản lĩnh đó, ngoan ngoãn mặc quần áo bình thường mà sống, vì đây là thế giới mà trang bị sẽ phản ánh lên ngoại hình, không như game RPG trên Super Famicom đâu.
「Maekawa-san, cô là kiểu người như vậy sao…」
Ryushi ngượng nghịu liếc nhìn, dần cởi bỏ vẻ cứng đờ và nói với bạn cùng lớp bằng giọng pha chút thương hại. Maekawa, người không hề lay chuyển dù bị lấn lướt đủ điều, 'Ừm' một tiếng và gật đầu có phần tự đắc.
「Mà này, Maekawa-san, cô đến thăm Niwa-kun à?」Khoan đã, Ryushi có vẻ hơi đáng sợ.
「Ngoài việc đó ra thì còn gì nữa?」Tôi thì đáng sợ theo một nghĩa khác.
Mối quan hệ của tôi chưa đa dạng đến mức bị cà tím đến thăm.
Nhưng, dù là cà tím thì cũng là Maekawa, một cô gái. Và dù là con gái thì cũng là Ryushi. Trong suốt một tháng qua, nói thật tôi chẳng tích được chút việc thiện nào, vậy mà lại có hai cô gái đến thăm, điều này không những không khiến tôi vui mà còn khiến tôi lo lắng nữa. Chắc tôi sắp chết đến nơi rồi.
「Hừm, họ thân nhau từ bao giờ nhỉ. Trên lớp thì có thấy nói chuyện gì đâu mà…」
Ối, Ryushi có vẻ lạ… Hay là ghen ư? Không thể nào. Nhưng Ryushi có vẻ theo dõi tôi và Maekawa trong lớp khá nhiều nhỉ.
Phải cẩn thận, đừng để tự ý thức thái quá mà sau này cả hai lại làm tổn thương nhau.
Trong lúc tôi đang tự khai ngộ bất ngờ như vậy, thì Maekawa lại nói năng như một kẻ ngốc.
「Từ sau đêm định mệnh với học sinh mới đó」
「「Hả?」」Maekawa-san đã thành công lần thứ hai trong việc dừng thời gian. Đặc biệt là Ryushi-san dường như là nạn nhân chịu thiệt hại nặng nề nhất của tên trộm thời gian.
Mắt cô ấy ngừng chớp rồi kìa. Cứ như có ai đó đang khoác lên mình bộ đồ của Ryushi vậy.
「Này, những lời đùa cợt kiểu đó có thể làm tổn hại đến danh dự của tôi đấy」「Áaaaaa!」Thấy chưa.
Có lẽ do phản ứng sau khi bị dừng lại, thời gian của Ryushi chắc chắn đang tăng tốc. Máu dồn lên mặt khiến má và mắt cô ấy đỏ bừng, nếu đo mạch ở cổ tay mảnh khảnh đó, có lẽ bác sĩ sẽ nghi ngờ: 'Có phải người muốn tự tử không?'.
「Một đêm có nghĩa là ban đêm chứ! Là lúc trời tối đen như mực đó!」
Không, thành phố về đêm nói thật thì tôi cảm thấy đó là môi trường mà bạn phải 'tạo ra' bóng tối thì mới tìm thấy được.
「Là vu oan, không, là bịa đặt! Không hề có buổi trải nghiệm học tập đáng ghen tị đó đâu!」
「Đáng ghen tị cơ á!」Ryushi quá kích động. Không thể nào vãn hồi được nữa.
「Này, đồ Kiboneng kia! Một lời của cô thôi mà cuộc sống trung học của tôi sắp sụp đổ rồi đấy!」
「À không, ý tôi là nếu nối liền tất cả những khoảng thời gian chúng ta gặp nhau vào ban đêm, thì chắc cũng thành một đêm thôi mà」
「Đâu phải là phiếu rút thăm trúng thưởng ở siêu thị đâu! Đừng có gộp chung như thế chứ!」
Trong cơn ác mộng ban ngày do con quỷ tím mang lại, tinh thần tôi kiệt quệ. Lời qua tiếng lại cứ thế dữ dội hơn.
Ở phần sau, tôi và Ryushi đã nói chuyện bằng ngôn ngữ vũ trụ.
Đến khi nhận ra, Ryushi, nhân tố chính của cơn bão, đã biến mất khỏi phòng bệnh từ lúc nào, chỉ còn lại cô gái cà tím trông thật đáng thương và một học sinh cấp ba với cuộc sống nằm viện ngày càng thu hẹp đến mức đau đầu.
「Một làn gió trong lành đã thổi vào cuộc sống nằm viện tẻ nhạt và mục ruỗng này rồi nhỉ」
Maekawa đang cố kết thúc câu chuyện như lời tường thuật của một chương trình quay về thiên nhiên.
「Là bão đấy. Nó đã thổi bay hết cả công trình, lẫn các mối quan hệ rồi」
「Không ngờ Ryushi lại phản ứng tốt đến vậy. Có vẻ tình cảm khá sâu đậm đấy」
「Không có đâu mà! Với lại, không phải Ryushi đâu!」
Chính người trong cuộc đã chạy hùng hục quay lại, mặt đỏ bừng chối bay biến, rồi lại đi bộ cấp tốc rời đi.
「Đó là linh thú của học sinh mới sao?」
「Tôi còn chưa biết số điện thoại làm vật dẫn nữa」Vì sự chen ngang của cà tím mà tôi đã lỡ mất.
「Hầu như ngày nào chúng ta cũng gặp mặt, nên chắc không cần đâu nhỉ? Thôi, tôi nên cởi cái này ra thôi. Nóng quá rồi」
Maekawa, giống như cô em họ của một con vượn tay dài, khéo léo kéo khóa kéo sau lưng và lột bỏ lớp vỏ cà tím. Ước gì có cảnh Maekawa trong bộ đồ nữ y tá thật sự xuất hiện bên trong nhỉ, nhưng vì không ai nói thế nên sẽ không có một ngày kỷ niệm đặc biệt nào được thiết lập cả. Cô ấy vẫn là bộ đồng phục bình thường, không hề biến đổi.
「Maekawa-san đúng là hợp với cosplay đồng phục nhỉ」
「Không phải cosplay, là nghề nghiệp chính đấy」
Cô ấy thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế gấp, bắt chéo đôi chân dài. Chân cô ấy thực sự rất dài, không có gì lạ nếu tổ tiên cô ấy là người làm cà kheo, nhưng cái ý nghĩ đó trong đầu tôi mới là điều kỳ lạ đến tột cùng.
「Học sinh mới, anh đã nhảy xuống biển phải không? Lần này định chuyển sang loài cá à?」
Cô ấy hỏi ý nghĩa hành động của tôi bằng giọng điệu đầy vẻ chế giễu.
「Không, tôi định bay lên trời cơ, nhưng hơi bị thiếu lực nên bị rơi thôi」
「Ồ, vậy là loài chim à」「…Tôi muốn bay cao hơn thế nữa」
Ít nhất Erio cũng muốn xuyên qua tầng khí quyển hay gì đó.
Maekawa bắt chéo chân lại, 'Hừm' một tiếng và ánh mắt thay đổi như thể đã hiểu ra điều gì đó về tôi, rồi cúi người về phía trước. Tôi thấy rõ vẻ muốn nhìn thấu tâm can tôi, khiến tôi hơi bối rối.
「Nói với Touwa giúp tôi nhé. Lần tới tôi sẽ cho mượn bộ đồ người xám để mặc chung」
「…Hành động của tôi bị lộ hết rồi à?」「Có lẽ vậy」「Hiểu rồi. Tôi sẽ nói lại khi xuất viện」
Tôi đã cảm nhận được rằng cô ấy sẽ không đến thăm, dù lý do khó diễn tả bằng lời.
「Không thể đi vào vũ trụ sao. Touwa có vẻ không đủ tư cách là người ngoài hành tinh rồi」
「Đương nhiên rồi, đúng không?」
Nếu có thể đi vào vũ trụ với chi phí và nỗ lực thấp như vậy, thì sự tiến bộ của nhân loại đã kết thúc từ ba trăm năm trước rồi. Đánh đổi một chút nguy hiểm tính mạng, thứ duy nhất tôi nhận được là vài giây bay lượn và cảm giác lơ lửng.
Maekawa ngả người ra sau, duỗi thẳng lưng, và nụ cười châm biếm trên môi cô ấy biến đổi thành một kiểu cong khác.
「À, dù sao thì, hè này chúng ta đi biển cùng nhau nhé」
「Thực hiện lời hứa không liên quan gì đến nhau đâu, cô ơi」
「Anh sẽ được thấy cô cosplay cá với mang và vảy làm điểm nhấn đấy」
「Không, tôi chỉ một lòng với anh cá judo thôi, hơi khó để tôi tòm tem mấy loài cá khác」
「Độp!」Ryushi, người vẫn chưa về, quay lại và húc thẳng vào Maekawa.
Maekawa, với vẻ ngoài như một con Oarfish nhưng bên trong là cá Medaka, bị Ryushi nhỏ hơn gần hai lần đẩy ngã, 'Ôi trời!' một tiếng rồi đổ rụp xuống giường tôi. Tôi kịp thời che cánh tay phải lại, nhưng kết quả là không có gì để đẩy Maekawa ra, thế là cô ấy đổ ập xuống gọn gàng trên đùi tôi.
「Ưiin!」Ryushi vừa hét lên một tiếng không rõ là từ ngữ tượng thanh hay biểu hiện của sự tức giận, vừa thò tay xuống dưới người Maekawa, cưỡng chế kéo cô ấy từ trên giường sang chiếc ghế gấp.
Cảnh Maekawa bị bế đi trông giống như một bản mô phỏng của tấm ván lướt sóng.
「Làm gì đấy」Maekawa nói vậy, nhưng lại nheo mắt cười đầy vẻ ác ý.
「Là mùa của cú va chạm vai đó」
Ryushi loại bỏ tính trừu tượng của "Mùa Thu Thể Thao" và thêm vào tính công kích để đề xuất một nét văn hóa mới của tháng. Và cô ấy tự mình tạo ra hiệu ứng âm thanh "Ting-tong-pan-pong" có vẻ quá đỗi con người đối với một thông báo.
「Cấm đi biển」
「Why?」
Maekawa phát âm tiếng Anh nghe rất sành điệu. Nhưng nếu viết ra chữ thì chắc cũng không khác tôi là mấy.
「Vì có sứa」
「Hả? Sứa á?」
「Yes, mềm mềm」
Cô ấy cong các ngón tay của hai bàn tay lại, cố gắng diễn tả cảm giác đó.
「Tức là, nam nữ không được đi biển… không phải vậy. Là học sinh mới không được đi biển à」
Maekawa dường như có khả năng đọc hiểu khá cao. Chắc cô ấy cũng có thể dịch tiếng Nhật của Erio hồi đầu.
Ryushi giậm chân trong bệnh viện, có vẻ như đã hoàn toàn mất bình tĩnh.
「Không liên quan gì đến Niwa-kun, nam nữ đi biển! Thật là Híiiiii, là thứ tạp nham khác giới gì đó đó!」
「Nếu nói vậy thì học sinh mới sẽ ra sao. Không chỉ là đi biển đâu」
Maekawa, người chuyển mũi nhọn sang hướng chí mạng, thật là một người ngoài cuộc đáng yêu.
「Ồ, anh ta đang làm chuyện mất mặt như vậy à!」
Đó là một từ mới chỉ khác biệt hai chữ với "lãng mạn" (romantic), nhưng có vẻ như đã bị sửa đổi đến mức dùng sai hoàn toàn rồi.
「Gì chứ, cậu không biết gì à? Học sinh mới là em họ của Touwa đấy」
Này, câu 'không nên nói ra thì hơn' đi đâu mất rồi? Ryushi lại bị đóng băng lần thứ ba rồi.
Câu chuyện đã hé lộ cái đuôi rồi mà tại sao lại đào thêm vấn đề mới chứ?
…Thôi thì, vì không phải là nói dối, nên tôi không phủ nhận. Ít nhất là tôi.
Nếu có trở nên xa cách vì điều đó, thì cũng đành chịu thôi.
Bởi vì tôi chỉ đơn thuần truyền đạt sự thật.
Mặc dù có rất nhiều trường hợp trong xã hội hiện nay, sự thật lại không phải là câu trả lời đúng đắn.
Nhưng tôi chỉ có thể tự thuyết phục mình bằng cách đó.
Thế nên tôi đã phá hủy ảo tưởng của Erio.
Một sự giúp đỡ, một sự chăm sóc hậu kỳ, không có kế hoạch, vô trách nhiệm.
…Về nhà, tôi đã quyết định sẽ làm gì rồi.
Vì đã chấp nhận đủ thứ, tôi quyết định không chỉ lột bỏ nội tạng mà cả bộ não của mình ra, như một con hải sâm giấc mơ.
Mong rằng tất cả vũng nước suy nghĩ đục ngầu sẽ bốc hơi hết nhờ Ryushi tự thân phát nhiệt.
「Mà này, tôi đang sống cùng Erio đó」
「「Cái… cái gì chứ!」」
Không, một trong hai người biết rồi mà.
Khi nhìn lại, tôi thấy quá trình đó không hề vui vẻ chút nào.
Vì vẫn còn nguyên vẹn, chưa qua chỉnh sửa của ký ức. Phải mất một hai năm nữa thì các chi tiết mới được tô điểm thêm. Mà cho dù có được tô điểm đi nữa thì cũng chỉ tạo ra một tiêu đề phụ như "Lý do tôi ghét cà tím" mà thôi, chẳng giúp nâng cao giá trị gì cho tôi đâu.
Trong lúc đó, chiếc taxi lắc lư trên "con sông" cuộc đời là đường phố, và tôi cũng đã đến "ngôi nhà thứ hai" của mình. Thanh toán tiền xe bằng số tiền túi ít ỏi còn lại, tôi bước ra khỏi xe.
Tôi đứng cách ngôi nhà vài bước chân, nhìn toàn cảnh như ngày đầu tiên tôi đến đây vào kỳ nghỉ xuân năm ấy. Chẳng có chút cảm xúc "nhà thân thương" nào cả.
Tất cả những điều đó, bây giờ và về sau, đều vẫn còn ở phía trước.
Tôi nghĩ rằng câu chuyện bắt đầu từ đây.
「…Được rồi, phần một kết thúc. Tiếp theo là phần hai」
À tiện thể, tôi đã có ý tưởng cho tám mươi bảy phần lận. Cứ như ngày nào cũng là sinh nhật vậy.
Tôi nhẹ nhàng kéo cửa ra (dù chẳng quan trọng, nhưng mỗi lần mở cánh cửa này tôi lại nhớ đến lối vào của gia đình hải sản ở Setagaya, có lẽ chỉ mình tôi thôi chăng?), rồi khẽ khàng chào「Tôi về rồi đây」.
Chẳng mấy chốc, nếu như tiếng bước chân vội vã từ lầu hai dồn dập đổ xuống, kèm theo nụ cười rạng rỡ của Elio cất tiếng: ‘Mako-kun, mừng anh về!’ thì hẳn là tôi sẽ mềm nhũn chân tay hoặc rớt quai hàm ra mất. Thế nhưng, cái viễn cảnh lý tưởng và quen thuộc ấy làm sao có thể xảy ra ở nhà Towa cơ chứ. Cái không khí hoang vắng thân thuộc này vẫn cứ rõ mồn một thế.
“Chậc…”
Ở sảnh vào, một mẩu giấy nhớ lại tiếp tục kiêm luôn vai trò chặn giấy. Xem ra, cái màn chào đón tôi sau ba tuần vắng mặt này, người ta đánh giá chỉ cần vật vô tri cũng là đủ rồi. Thôi thì có một cô bé Zashiki-warashi từ trong nhà chạy ra cũng được đi.
Tôi đặt túi giấy xuống, rồi tay trái nhặt chiếc chặn giấy và tờ ghi chú lên. Tờ giấy ghi nguệch ngoạc dòng chữ ‘Mừng anh Ma-kun về’ mập ú và lem luốc dầu mỡ. Nó còn đủ màu cầu vồng nữa chứ. Bà cô ấy cố tình đổi màu bút dạ quang mỗi chữ cái, trông chẳng khác nào biển hiệu neon rẻ tiền nhất ở tiệm Pachinko. Không hiểu sao, chữ ‘ri’ màu tím lại vừa bẩn thỉu lại vừa thô kệch một cách lạ lùng. Tôi nheo mắt cố tìm hiểu lý do… À, thì ra là vậy.
Xem chừng là bà cô ấy đã thử nghiệm chồng bút xanh lên bút đỏ xem có ra màu tím không, rồi khi thấy nó cứ đen đen thế nào, lại cố tình tô đè bằng bút tím. Nhìn từ mặt sau, vết tích thí nghiệm ấy vẫn còn rành rành. Nếu không phải do Jojo-san làm, tôi đã thấy đáng yêu rồi.
Vừa nghĩ xem phải làm gì với cái “máy đo lực tay dùng một lần” trong tay, tôi vừa cởi giày. Bước vào nhà, tôi ‘Hả?’ một tiếng khi thấy trên tường và sàn hành lang cũng dán đầy giấy nhớ. Té ra, một tin nhắn vòng vo chẳng khác nào điện báo thời hiện đại đang đợi tôi. Tôi gỡ một tờ gần nhất xuống xem thử.
*“Mấy món ăn vặt trong tủ chắc đã thiu hết rồi.”*
“Đáng lẽ phải cứu chúng nó chứ.” Quỷ sứ hay sao vậy trời! Kẻ thù của chỉ số Engel!
Và cứ thích học theo mấy cái trò của nhà Isono quá đà. Mà đến người còn chẳng đủ nữa chứ. “Ừm, nếu cứ khăng khăng xếp vai, thì tôi là Masuo… à không, Katsuo. Elio là Sazae… hay Wakame. Còn Jojo-san là bà Fune…” Thôi kệ đi. Tôi đã rút ra kết luận là nếu khẳng định quá, sau này sẽ gặp rắc rối.
Đối phó với hai cô cháu này bắt đầu khiến tôi thấy phiền phức, nên tôi bắt đầu công cuộc bóc sạch từng tờ rồi vò nát chúng trong lòng bàn tay. Công việc đơn giản ấy trôi chảy một cách thuận lợi, bước chân tôi cũng trở nên nhẹ nhõm.
Nhân cơ hội này, tôi định vò nát tất cả các tờ giấy nhớ thì chúng dẫn tôi đến tận nhà bếp. Tờ giấy dán trên giỏ rau củ hình như là tờ cuối cùng.
Chỉ cần đọc lướt qua tờ đó, nếu có ai hỏi cảm tưởng, tôi sẽ chỉ nói về mỗi tờ đó thôi. Giống như bài cảm nghĩ hè, dù chỉ đề cập đến nửa đầu cuốn sách thì vẫn viết được mà.
*“Có một chiếc bánh mừng trong tủ lạnh. Hết hạn sử dụng cận kề rồi nên nhớ ăn sớm nhé.”*
“Phải thế này chứ, đúng là phải thế này.”
Tôi chỉ làm theo những thông tin hữu ích.
Mở tủ lạnh ra.
Jojo-san ở trong đó.
“Hú y y y y y y!” Tôi thét lên như thể nhận được Báo Kinh Hoàng mà chẳng màn sĩ diện, rồi giật mình lùi lại. Tôi hình như đã va tay phải vào kệ vài lần khi lùi lại trong tư thế ngã chổng vó, nhưng tinh thần (sợ hãi) đã lấn át cơ thể (đau đớn) nên tôi chẳng còn tâm trí nào để để ý nữa.
Jojo-san co gối lại, ngồi xổm một cách khó coi, cổ bẻ ngoặt sang phải và bị ép chặt, vừa vặn nằm gọn trong tủ lạnh. Mắt bà cô ấy trợn trắng, lưỡi thè dài.
Elio? Có phải Elio không? Are you, U.N. Owen?
Sao lại có tình tiết bí ẩn đột ngột thế này vào đúng phút cuối vậy? Chán rom-com rồi hả cái tên khốn này.
Phần hai sẽ bắt đầu à? Cái phần mà tôi vô tình đẩy ai đó xuống cầu thang, rồi bất đắc dĩ bỏ mặc chạy trốn, sau đó có người khác cất cái xác vào tủ lạnh, giờ thì làm sao đây?
“Ma, Ma, Mako-kun…”
Sống! Hả, vẫn sống ư? Là thịt tươi nhưng vẫn sống!
Nhưng tôi không muốn liều lĩnh lại gần! Hơn nữa, chân tôi đang cứng đờ ra!
“Lạnh… lạnh quá…”
“À, ừm, vâng… Hả, à, vâng!” Cuối cùng, tôi cũng có thể nhấc cái mông đang đau nhức vì va xuống sàn lên, lóng ngóng chạy lại gần. Tôi vứt túi giấy xuống, rồi lao vào tủ lạnh.
“Cô, cô có sao, không ạ?” Tôi rụt rè chạm vào tay phải của bà.
…Hả?
“Sắp chết cóng rồi, nên là Mako-kun sưởi ấm cho dì bằng hơi ấm cơ thể đi…”
“……………………………………………” Lúc đó, một luồng điện chạy qua người tôi.
Tôi thử đóng tủ lạnh lại. Lùi một bước, đợi một lát.
“………………………………………………………………………………” Tôi thử gõ cửa.
“Mời vào~” Bà cô này trả lời nóng bỏng quá nhỉ, hả?
“Này!” Tôi mạnh bạo mở tủ lạnh ra. Tôi tự nhận thức được rằng đây là một hành động ngu ngốc, đi ngược lại hoàn toàn với xã hội tiết kiệm năng lượng và lãng phí điện kinh khủng. Ít nhất thì, tôi ở ngoài!
“Mako-kun lạnh nhạt quá đi~” Đừng có để đôi mắt nâu lung lay như cô gái đang yêu chứ, làm tôi muốn chọc ngón tay vào mắt bà cô đấy.
“Tôi thì suýt chút nữa là muốn treo cổ tự vẫn rồi đấy. …Dù không muốn hỏi nhưng, cô đang làm gì vậy?”
“Dì đang tận hưởng sự mát mẻ mà.”
“Thôi cô cứ xong đời luôn đi.”
“Á ha ha. Đùng cái, cồm cộm, ực!”
Cố gắng bám vào mép tủ lạnh và vật lộn một hồi, Jojo-san rơi thẳng xuống sàn.
Cái điệu bộ này giống như một kiểu Sadako mới vậy.
Bà cô đứng dậy, vừa xoa xoa gáy vừa lè lưỡi “Tehehe” y hệt Peko-chan.
“A~ đau cổ quá đi mất ☆”
“Cứ thành sao luôn đi.” Thậm chí còn muốn kéo tôi đến vũ trụ không có bà cô hay một nơi chốn nào khác nữa kìa.
“Các bạn nhỏ đừng bắt chước nha!”
“Sự tồn tại của người này hoàn toàn là hư cấu.”
Thậm chí còn là ảo tưởng tồi tệ của tôi nữa. Thôi, đặt dấu kết thúc cho câu chuyện này đi là vừa.
“Mako-kun, cháu đi đâu đấy? Đang có một con cừu lạc sắp bị hạ thân nhiệt ở đây này.”
“Mặc kệ đi rồi sẽ khỏi thôi. Trừ khi cô là động vật biến nhiệt.”
“Dì đã cố gắng chui vào đó từ năm phút trước rồi mà, Mako-kun lạnh nhạt quá.”
Người lạnh nhạt chính là cô đấy. Đầu ngón tay lạnh ngắt hết cả rồi. Đừng có xoa bóp cánh tay tôi nữa.
“Nói chung là, công việc đâu rồi?”
“Hôm nay nghỉ.”
“Thật ra, cô làm công việc gì vậy?”
“BÍ MẬT.”
“……………………………………………” Nếu là đàn ông, tôi đã đấm một phát rồi.
“Hơn cả việc đó, cháu nên lo lắng về việc tủ lạnh trống rỗng đến nỗi dì có thể chui vào đấy được chứ.”
“Tôi thì đang than thở về cái sự trống rỗng trong đầu cô, đến nỗi có khoảng năm mươi chú lùn có thể di cư vào đấy sống đấy!”
Chắc sắp có một đế chế Tiểu Dân tộc được xây dựng trong đó rồi.
“Mako-kun xem ra bị thiếu đường sau thời gian dài nằm viện rồi, hình như hơi cáu kỉnh đấy.”
“Tôi nghĩ mình đã bổ sung rất nhiều canxi rồi mà, ừm, có vẻ như có một người lớn rất giỏi khiến người khác tức điên đang hành xử tùy tiện trong bán kính năm mươi phân đấy ạ.”
“Hoặc là cháu đã ở trong môi trường có nhiều người lâu quá nên bị khao khát đấy.”
“Về lại tủ lạnh đi. Cô cứ dùng nó làm cổng Thiên Nham hộ tôi cũng được.”
“Nghĩa là đây chính là lúc bánh ngọt xuất hiện rồi. Mặc dù là đồ được tặng.”
Lại một lần nữa, tủ lạnh được mở ra. Khí lạnh thoát ra một cách hờ hững.
“À, xin lỗi. Cái bánh bị dập nát vì lưng dì rồi.” Bà cô trưng ra chiếc hộp giấy màu xanh bị nghiền nát.
“Không sao đâu, tâm trạng sướt mướt của tôi cũng nát bươm rồi.”
Thôi được rồi, kết thúc đi, phát cuộn credit đi.
Cuộn credit dập nát cũng được mà.
Tôi hoàn toàn trở nên bất cần rồi. Thôi thì, một nửa là để che giấu sự ngượng ngùng thôi mà.
Thật sự là tôi đã hơi lo lắng, không biết Elio có thật sự giết mẹ mình không.
“Thôi được rồi, vậy thì để mừng Mako-kun xuất viện,” “Mừng ra viện chứ.” “À đúng rồi, đúng rồi. Trưa nay chúng ta ra ngoài ăn nhé. Dù sao thì cũng chỉ là nhà hàng gia đình gần đây thôi.” Xung quanh Jojo-san bắt đầu lơ lửng những nốt nhạc ♪.
Bà cô này chắc chắn sẽ pha ra một loại đồ uống màu sắc y như xăng ở quầy đồ uống cho mà xem.
“Vậy nên, cháu đi gọi Elio ra nhé. Nó ở trên lầu hai đấy.”
Jojo-san nói một cách tự nhiên, như thể bất hòa hay sự khó xử là chuyện của người khác.
“Tôi á?”
Jojo-san với nụ cười điềm tĩnh, ấm áp đúng tuổi của mình, khẳng định mọi thứ.
“Đó là công việc của Mako-kun ở nhà này đấy.”
“…!” Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình bị chèn ép bởi cảm xúc thiện ý.
Chân phải tôi giậm giật. Nổi da gà khiến tôi muốn rũ bỏ.
Đầu óc bà cô này đanh lại nhanh kinh khủng thật.
Không chỉ là nhìn thấu, bà cô còn mỉm cười với thế giới một cách trìu mến.
Tôi suýt chút nữa đã phải lòng bà dì, người có tuổi đời cứ như lùi lại mười hai năm vậy.
Đúng là nhân vật “gap moe” đỉnh cao, thật sự là hiếm khi vượt qua được xác suất thần kỳ để nói ra những câu thoại sắc bén.
Thật khó mà tin được bộ não và cái miệng của một người vừa bò ra từ tủ lạnh một phút trước lại có thể liên kết với nhau như vậy.
“Nhưng mà, thỉnh thoảng sao cô Jojo không tự đi gọi nó ra đi? Bình thường cô lạnh nhạt lắm mà.”
“Ô hay, không phải là bình thường đâu, mà trước khi Mako-kun đến, dì vẫn sống rất bình thường với con gái mình đấy chứ.”
Ồ, bình thường ư. Tôi liếc nhìn một cách hoài nghi. Sống bình thường với một tấm chăn, thì chỉ có thể nằm lăn lóc cùng nó thôi.
“Dì đã nghĩ rằng nếu dì lạnh nhạt với Elio, Mako-kun nhất định sẽ quan tâm và làm mọi cách để giải quyết mọi chuyện. Mọi thứ đều nằm trong tính toán!”
…Cái ngón cái bà cô đang giơ lên kia, có thật không vậy? Ừ thì, cô đúng là lạnh nhạt thật đấy, xét về mặt vật lý.
Thật là một sự nhìn xa trông rộng đầy mùi “suy luận ngược” nhỉ. …Thôi được rồi, tôi sẽ bỏ qua quá khứ.
“Tôi hiểu rồi. Vậy, tôi đi đây.”
Lầu hai. Hai căn phòng, một người ở. Nhưng từ hôm nay, lại có hai người.
Sau hai tuần xa cách, bước vào ngôi nhà này một lần nữa, tôi mới nhận ra một điều. Mùi hương của ngôi nhà này, chính là mùi của Elio.
Không phải mùi ngọt ngào, cũng không khiến lòng người phấn khởi.
Nhưng đó là một mùi hương dễ chịu, mang lại sự bình yên thấm sâu đến tận gót chân.
Tôi hé nhìn vào phòng Elio.
“…………………………………………” Cái lưỡi định lên tiếng chào, tạm ngừng lại.
Elio đang cuộn mình trong chăn. Và lần này, toàn thân em ấy đều bị cuốn kín, trừ các đầu ngón chân.
Cái gì thế này, một con sâu túi à?
Có thể thấy rõ sự trưởng thành theo một hướng tiêu cực.
Thôi được rồi, trước hết, dù thế nào đi nữa, vẫn phải chào hỏi đã.
Từ tận đáy lòng, thật mạnh mẽ!
“……Anh về rồi!”
“!” Elio bật nhảy lên một cách mạnh mẽ. Oa, hơn nữa, chân mọc ra từ tấm chăn.
Dù đang cúi người về phía trước, em ấy vẫn đứng dậy và lạch bạch chạy trốn vào góc phòng.
Đây là con ốc mượn hồn à? Hay là cảm giác như một con sâu bướm giả dạng bánh sừng bò mọc chân ra?
Uầy, rợn người quá. Sinh vật biển sâu thì đáng yêu một cách kỳ lạ, nhưng côn trùng thì quá ghê tởm nên tôi không thể thích nổi.
“Đã, đã ra rồi!”
“Đừng có đối xử với người khác như quái nhân chứ. Hơn nữa, em mới là người ra đi.” Ra khỏi chăn ấy.
Elio ngồi xuống với tư thế kiểu con gái, chỉ thò mỗi cái đầu ra khỏi chăn. Trông cái hình dáng ấy cứ như cây bowling ấy. Tôi muốn đẩy ngã nó rồi lăn một vòng.
“…Tay, anh không sao chứ?”
“Ngoài việc ngứa ngáy không chịu nổi thì…”
Sau đó, ngoài việc chỗ đó đau kinh khủng kể từ lúc bị mẹ em ấy dọa cho va vào kệ nữa.
“Em xin lỗi.”
Em ấy thật đáng khen. Rất bình thường. Nhưng vì đang cuốn chăn nên tôi không nhịn được cười.
Vốn từ tiếng Nhật của em ấy đã giảm đi rất nhiều… nhưng khả năng giao tiếp thì có vẻ đã bình thường trở lại.
“Thêm lần nữa.”
“Hửm?”
“Towa Elio, mười sáu tuổi. Nghề nghiệp là… giúp việc nhà.”
“Con gái có đường lùi trong lời nói thật tốt nhỉ.”
Đàn ông thì chỉ có thể đường thẳng mà thôi.
“Anh họ đã về.” Dù ánh mắt hơi cúi xuống, Elio vẫn không rời tôi khỏi tầm mắt.
“Ừm. Với lại, Jojo-san nói chúng ta ra ngoài ăn. Anh đến gọi em.”
“Ừm.” Từ người hoạt ngôn trở thành người ít nói. Đúng là một cái lưỡi cực đoan.
“Cởi chăn ra đi chứ.”
“…Ừm.” Elio khẽ cúi mặt xuống, có vẻ hơi tiếc nuối. Sao vậy chứ.
Quan sát kỹ thì thấy, hoa văn trên tấm chăn là những bông hoa mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Màu tím hoa diên vĩ rực rỡ, một tấm chăn giữ được độ phồng của bánh mochi nướng chứ không phải bánh gạo.
Chẳng lẽ đó là sự trau chuốt hết mức của em ấy ư? Tôi đang được chào đón nồng hậu sao?
Mấy đứa trẻ thành phố này hấp thụ kiến thức thời trang từ tạp chí nào vậy nhỉ? Nguyệt san Vải Bông à?
Chậm rãi, Elio kéo mình ra khỏi tấm chăn và phơi bày cơ thể trên sàn nhà.
Giống như rắn lột da, tấm chăn bị bỏ lại, bốn chi của em ấy hiện ra và chạm vào sàn phòng.
Tại sao cái nhà này, cả hai mẹ con, hành động cứ y như nhau, theo một hướng rất… sống động một cách tồi tệ thế này?
Đứng dậy, Elio chỉnh lại nếp nhăn trên quần áo. Khuôn mặt em ấy như vừa rũ bỏ được điều gì đó, không có những đường nét căng thẳng không tự nhiên, giữ cho toàn bộ cơ thể ở trạng thái thoải mái.
“Người ngoài hành tinh, không có ai sao?” Em ấy thì thầm với giọng cô độc, nhìn chằm chằm vào kính thiên văn.
“Ai biết. Cái anh chứng minh chỉ là em là anh họ và là một đứa nghiện việc nhà thôi.”
“Em có cảm giác mình đang bị coi là vô dụng…”
“Đừng bận tâm.” Anh sẽ nuôi em! “Đâu có chuyện đó chứ.”
“Hả?”
“À, thật sự đừng bận tâm.”
Tôi xoay vai, đánh lạc hướng câu chuyện. Tôi suýt chút nữa đã nói ra điều mà mình không thể làm được.
“À… ừm.”
“Ừm…” Cả hai chúng tôi đều cảm thấy khó xử khi cứ đứng đó, và nhìn nhau cười gượng.
Một khoảng lặng khó xử xuất hiện. Sau đó, là lúc chúng tôi phải ra sảnh chính.
Không chỉ có việc, tôi còn có việc riêng nữa.
“Hơn nữa, là vậy đó.”
Tôi ấp úng. Đưa tay ra sau đầu, cố gắng đẩy lời nói ra. Gần như là ép buộc.
“Là vậy đó?”
“Xin lỗi vì đã phá hủy ước mơ của em.”
Tôi đã quyết định trong bệnh viện rằng khi về gặp Elio, việc đầu tiên là phải xin lỗi em ấy.
“…?”
“Nếu bản thân em thật sự nhìn thấy và chấp nhận được điều đó, thì anh đã lo chuyện bao đồng rồi.”
Tôi quay mặt về phía bản đồ thành phố, hay chính xác hơn là quay mặt tránh khỏi Elio.
Dù đi sai hướng, nhưng để sống một cách thoải mái mà không phải lo nghĩ hay đau dạ dày, thì những gì Elio hướng tới không cần phải bị chỉ trích.
Nhưng tôi nghĩ em vẫn chưa “hỏng hóc” đâu.
Vẫn có thể quay đầu lại được.
Vì vậy, tôi đã phá hủy nó.
“Không sao đâu. Anh họ chắc chắn đã làm điều đúng đắn.”
Elio dùng cách nói mơ hồ, đi dây trên ranh giới giữa khẳng định và phủ định.
Tôi, người không thể giải quyết mọi thứ chỉ bằng cách phá hủy, hoàn toàn không thể trở thành đối tượng đúng hay sai.
Nhưng, vẫn còn tiếp diễn.
“Dù hơi sợ vì mất trí nhớ rồi…”
Elio ngừng lại,
Như đã hoàn thành việc nhìn lại, em ấy ngẩng mặt lên.
“Nhờ có anh họ mà em đã bay được một chút. Thật sự là rất, sảng khoái.”
Với nụ cười rạng rỡ như ngày nắng tháng năm trong trẻo, Elio bước đi, bỏ lại nỗi lo lắng phía sau một thân.
Các hạt bụi đã hồi sinh hoàn toàn. Mắt tôi chói lên, khó nhìn thẳng vào khuôn mặt ấy.
“Vậy nên để cảm ơn, em tặng anh cái này.”
“Quà cảm ơn?”
Tay Elio đưa ra, tôi vội vàng nhận lấy.
Là đồ lót.
Tôi ném nó xuống sàn nhà.
Thật ra tôi muốn ném lên trần nhà, nhưng nếu nó rơi xuống đầu tôi thì sẽ trở thành bức ảnh đáng xấu hổ cả đời nên tôi đã tự kiềm chế.
“Làm gì thế?”
“Em mới làm gì thế! Vẫn còn dư sóng radio à!”
“Anh họ trước đây từng muốn có quần lót của gái trẻ mà.”
“Này!”
Một manh mối kinh khủng đã được giăng ra! Hơn nữa, em ấy nghe thấy sao! Đồ ngốc!
“Em thiếu khả năng phân biệt thật giả của lời nói à!”
“Kết quả của việc suy xét kỹ lưỡng là đã chuẩn bị đó?”
Tôi vỗ bôm bốp vào cái đầu hạt bụi của Elio. Tôi sẽ kiện cả hai mẹ con em về tội phỉ báng!
Ôi thôi. Không khí nghiêm túc sớm đã tan biến. Chỉ còn lại sự mệt mỏi và những nốt sần xì vô nghĩa.
“Dù sao thì!”
“Ừm.”
“Về phần ký ức, anh không thể giúp được gì đâu. Xin lỗi nhé.”
Tôi mạnh mẽ kéo câu chuyện trở lại chủ đề nghiêm túc.
“Không sao. Em sẽ tự mình giải quyết. Chẳng còn gì khác để làm ngoài việc đó, nên vừa đúng lúc.”
Nhếch mép cười nhẹ nhàng khi nhắm mắt, Elio bước ra khỏi phòng trước.
Dù nhắm mắt, em ấy vẫn dường như biết mọi thứ trong nhà ở đâu. Em ấy quay đầu chính xác về phía tôi, và nói với giọng nửa đùa nửa thật.
“Đáng lẽ em không nên bỏ học.”
“Đúng vậy, có lợi cho việc xin việc mà.”
“Không, không phải.” Elio lắc đầu lia lịa, và làm vương vãi những hạt bụi tứ phía.
Nếu những hạt bụi đó rơi xuống, hành lang của một ngôi nhà bình thường cũng sẽ trở thành cơm trắng phủ vảy vàng.
Tôi thì chẳng vui vẻ gì với cái thứ đó đâu.
“Đi học với anh họ, nghe có vẻ vui lắm.”
Vừa cùng nhau xuống cầu thang.
Tôi khẽ suy nghĩ về một khả năng nhỏ bé của sự thật.
Lúc đó.
Cái ngày bay lên trời.
Nếu tốc độ xe đạp không tăng đột ngột, tôi sẽ không thể đạt được khoảng cách, va vào vách đá và lăn xuống, có lẽ đã trở thành “hai học sinh cấp ba chết vì tai nạn rơi bí ẩn”.
Tại sao, cuối cùng, ngay trước đó, chiếc xe đạp lại có thể khôi phục lại chức năng ban đầu?
Gộp tất cả lại thành một sự trùng hợp, cũng là một cách.
…Nhưng,
Người ngoài hành tinh ở đâu?
Chừng nào dấu hỏi đó còn chưa được gỡ bỏ, thì đó vẫn là một vấn đề mang ý nghĩa và giá trị, bất kể thế nào.
Towa Elio là người Trái Đất. Không phải người cải tạo, chỉ là một chút mất trí nhớ.
Nhưng biết đâu em ấy thật sự được cái gọi là người ngoài hành tinh đang canh giữ thị trấn này yêu thương thì sao.
Ra ngoài, Jojo-san đang dừng xe trên đường và chờ đợi chúng tôi.
Tất nhiên, không phải loại xe ô tô chống eco mà cực kỳ tiện lợi, mà là xe đạp thành phố, hay còn gọi là xe đạp ba gác.
“Chậm quá đi. Muốn cháu ra nhanh lên cho đỡ bị cháy nắng quá đi~, sột sột.”
Chỉ trong một thời gian ngắn, bà cô ấy đã nhanh chóng trang điểm lại.
“Không lẽ cô định ba người chúng ta cùng đi trên cái xe đó sao?”
Dù nói không lẽ, nhưng tôi lại có một dự cảm rằng chỉ có cách đó thôi, nên đành chấp nhận.
“Không sao đâu, dì là lái xe giấy mà. Nhẹ bẫng ấy mà.”
“Hoàn toàn vô nghĩa.” Cô bị sốc nhiệt hay sốc lạnh mà não lại bị ảnh hưởng thế hả?
“Ai lái ạ?” Elio chen vào cuộc trò chuyện bằng tiếng Nhật chuẩn mực. Jojo-san không tỏ ra bối rối gì, tự nhiên đáp lại.
“Tất nhiên là Mako-kun rồi. Còn dì sẽ ngồi trên yên sau. Wow, ngọt ngào chua chát quá đi mất.”
“Vì sắp thiu rồi nên mới được ủ lâu thành ra ngọt ngào ấy mà.” Và cái biệt danh Mako-kun thì cứ vậy mà thành thói.
Tôi thì đang là người bị thương rõ ràng đây. Nhưng vì là xe đạp nên lái bằng một tay cũng không sao.
“Vậy Elio ngồi đâu?”
““Chỗ này”” Cả hai mẹ con cùng chỉ vào một chỗ. Tất nhiên, chỗ Elio chỉ chính là cái giỏ xe đạp.
“Đâu phải đang tập xiếc đâu mà…”
…Mà, thôi được rồi.
Tôi nhét Elio vào giỏ xe từ phía mông, coi em ấy như hành lý. Jojo-san ngồi xuống yên sau, rồi vòng tay ôm lấy eo tôi. “Đừng có ôm tôi chứ.”
“Câu nói đó chứa bao nhiêu phần tsundere vậy?”
“Không phải phần, mà là li. Khoảng ba li.”
“Còn thái độ của cháu đối với dì thì sao?”
“Khoảng năm centimet mỗi giây.”
Tôi bắt đầu đạp xe. Chỉ một vòng chân thôi cũng thấy nặng trĩu.
Cứ như không phải tôi đạp mà là chốt giữ bị tuột ra, chiếc xe tự động đổ dốc vậy.
Chiếc bánh xe cuối cùng cũng quay, nhưng vẫn hơi mất thăng bằng, chầm chậm tiến về phía trước.
Cuộc đua bốn người năm chân (bao gồm cả xe đạp) này, có lẽ sẽ không bao giờ thoát khỏi trạng thái “chậm rãi”.
“Trọng lực, thật là phiền phức nhất quả đất!”
“Đồng cảm.”
Hôm nay, chiếc xe đạp vẫn không bay lên trời.
Nó chở chúng tôi, những người không phải người ngoài hành tinh, đi đến một nơi nào đó trên Trái Đất.


0 Bình luận