Denpa Onna to Seishun Oto...
Hitoma Iruma Buriki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 5

0 Bình luận - Độ dài: 5,937 từ - Cập nhật:

## Chương 5: Khoảnh Khắc Kỳ Diệu của Cô Gái Bò Trên Mặt Đất

● Hẹn hò lần đầu với Ryuushi-san. +3

● Bị bác cướp mất nụ hôn đầu. -5

● Trốn học giữa chừng. +2

────────────────────

Tổng điểm Thanh Xuân hiện tại: -4

Ở trường cấp ba cũ, cứ mỗi đầu học kỳ là học sinh lại phải trải qua một đợt kiểm tra xe đạp do thầy cô phụ trách.

Nào là đèn có sáng không, có dán tem kiểm định của trường không, phanh có ăn không… Thầy cô bỏ công buổi chiều để kiểm tra từng li từng tí, một sự kiện quan tâm thái quá mà trường tổ chức. Đã thế còn là bắt buộc nữa chứ.

Đối với những đứa thuộc dạng "về thẳng nhà" như tôi thì sau giờ học chỉ muốn cắm đầu cắm cổ về nhà, hoặc là la cà đâu đó thôi, ai rảnh mà đứng xếp hàng ngoài trời để chờ kiểm tra từng cái xe một cách cẩn thận như thế cơ chứ.

Tháng tư thì giẫm lên cánh hoa anh đào rụng tơi bời, tháng chín thì người ngợm bốc hơi vì nắng nóng, tháng một thì răng va vào nhau cầm cập.

Mấy đứa dân thể thao cũng khó chịu ra mặt, vì cái đám xe đạp kia chiếm hết cả sân tập.

Hồi trước, đám trong câu lạc bộ bóng mềm còn cố tình đánh những cú bóng vòng cung rõ mồn một là nhắm vào mấy ông thầy, trúng liền hai phát. Chả biết lên năm hai thằng đấy có được đá chính không nữa. Chỉ lo nhất là cú bóng nó lại trúng vào ông thầy chủ nhiệm câu lạc bộ bóng mềm.

Nếu chuông kêu không được hoặc xe có gắn động cơ tên lửa thì sẽ bị trả về để kiểm tra lại, nên trước đó mọi người ai nấy đều phải tự giác bảo dưỡng xe đạp cho cẩn thận. Nói cách khác, mục đích của mấy ông thầy đã đạt được ngay từ lúc đó rồi. Cứ như là lũ cừu bị chó chăn cừu lùa ấy. Cái kiểu nhìn đời bằng nửa con mắt từ trên cao xuống ấy, tôi ghét cay ghét đắng.

Bao nhiêu năm rồi mình mới tự giác đi bảo dưỡng xe đạp thế này nhỉ? Bơm lốp thì thỉnh thoảng cũng có, nhưng đổ mồ hôi hột ra để đánh rỉ sét thì chắc là lần đầu đấy.

Chiếc xe đạp đi học han gỉ lôi từ nhà kho ra, tôi cố gắng hết sức để nó trở về "nguyên bản".

Tôi còn cất công ra cửa hàng mua hẳn bình xịt tẩy rỉ sét, rồi hí hoáy lau chùi xe. Chà, khó tẩy thật đấy. Cứ như đang cố giặt vết máu trên màn hình TV ấy, càng giặt càng thấy vô vọng.

Thật ra mượn tạm chiếc xe đạp "bà già" bình thường của Mememe-san thì nhanh hơn nhiều, nhưng nếu lát nữa mình mà ném nó xuống biển thì cái xe cà tàng này kinh tế hơn, với lại cũng đỡ bị khán giả ném đá hơn.

Tôi có tin bay nhảy gì đâu chứ. Hahaha.

Dù là cái xe đạp này đi chăng nữa.

Tôi chợt nhớ ra mình đã nhìn thấy nó ở đâu rồi. Chiếc xe đạp màu đỏ trắng huyền thoại này, đúng là đã từng bay trên trời. Với mặt trăng làm nền, và một người ngoài hành tinh ngồi trong giỏ xe.

Phim "E.T." đấy. Chính tôi bây giờ đang bảo dưỡng chiếc xe đạp mô hình được sử dụng trong quá trình quay bộ phim đó. Hồi còn bé tí tôi đã xem bản kỷ niệm 20 năm của bộ phim này rồi.

Tôi dễ dàng hình dung ra cảnh Erio, một con mọt vũ trụ, nằng nặc đòi Mememe-san mua cho bằng được chiếc xe đạp mô hình được bán giới hạn với giá khá cao. Bà ấy dù gì thì cũng chiều con gái lắm mà.

Nhìn đôi bàn tay không một vết xước, móng tay được cắt tỉa gọn gàng như tay người mẫu kia là tôi biết ngay.

Giờ thì cô tiểu thư Erio đang đứng đó, trơ mắt nhìn người ta đổ mồ hôi hột bảo dưỡng cái xe đạp cho mình, chẳng nói một lời cảm ơn hay động viên nào cả. Cô ta đứng chân trần trên bãi cỏ, dưới bầu trời xanh cobalt lấp lánh những vệt mây trắng, lơ đãng tỏa ra những hạt bụi li ti từ khắp cơ thể, tạo nên một bức tranh phong cảnh vừa thực vừa ảo. Vừa nãy cái dáng vẻ cô ta lấy tay giữ mái tóc bị gió thổi làm tôi thấy buồn cười chết đi được.

…Ơ hay? Định chê bai mà sao giờ toàn ca ngợi Erio thế này… Thôi kệ đi.

Để khiến cô ta chú trọng phần nội dung hơn vẻ bề ngoài, tôi bỏ luôn việc đánh rỉ sét mà sờ thử vào sợi xích sắp đứt đến nơi. Ấn tay vào giữa sợi xích thì thấy nó lỏng lẻo kinh khủng. Thật không hiểu sao mà cô ta có thể đi được cái xe này đến tận bây giờ nữa.

Với cái xe này mà lao xuống sông thì có mà bay bằng niềm tin à. Cho dù có năng lực vũ trụ của người ngoài hành tinh thì cũng khó mà bù đắp được cái sự thiếu bảo dưỡng này. À mà, hồi đấy chắc nó vẫn còn hoạt động ngon lành chứ nhỉ. Chắc là tại ngã xuống nên nó mới hư hại đến thế. Mà nghĩ kỹ thì, người ngoài hành tinh cần gì phải câu nệ xe đạp chứ, tự mình bay lên không trung có phải hơn không. Đúng là người ngoài hành tinh cũng thích làm màu thật đấy.

Tôi dùng mấy món đồ nghề dính đầy bụi bặm vứt trong nhà kho để làm "thầy thuốc" chỉnh hình cho chiếc xe đạp. Trốn học, bắt đầu từ sáng mà đến trưa rồi vẫn chưa xong việc. Tôi đang làm cái quái gì thế này, câu hỏi này nghe phát chán rồi. Cứ như là bị nhồi sọ liên tục hai mươi tiếng một ngày với chỉ một từ duy nhất bằng cái gối học khi ngủ ấy, nó khắc sâu vào đầu đến mức tôi sắp bị điếc luôn rồi.

Đây chẳng qua chỉ là cuộc so tài xem tôi và Erio, ai cứng đầu hơn thôi. Liệu tôi sẽ thừa nhận cô ta là người ngoài hành tinh, hay là hạ bệ cô ta thành người Trái Đất. Cả hai bên đều cố gắng lấn chiếm lãnh địa tinh thần của nhau, không ai chịu nhường dù chỉ một mét. Tưởng tượng giống như tấm bạt trải để giữ chỗ ngắm hoa anh đào ấy.

Không phải vì đối phương, mà là để áp đặt và bôi xóa ý kiến của mình. Một chuyến bay đầy tính ích kỷ như thế đấy. Quyết không để cô ta lấy việc xe hỏng ra làm cái cớ. Nhất định phải nghiền nát cô ta bằng trọng lực Trái Đất.

Nâng cấp phụ tùng các kiểu thì thôi, tôi không muốn để cái dao hai lưỡi "vô sản" này đâm sâu thêm vào túi tiền của mình nữa, nên tôi chỉ bơm lốp và thay xích rồi coi như xong việc bảo dưỡng.

Tôi về nhà rửa mặt ở phòng vệ sinh, dùng khăn lau khô mồ hôi. Sau đó, tôi lại ra vườn.

"Này, E.T. (lấy chữ cái đầu của Erio Towa)"

Tôi ra lệnh cho Erio, người đang đứng đó với vẻ ngoài thục nữ, chiếc váy mỏng manh lay động trong gió nhẹ.

Erio đang dõi mắt theo con châu chấu nhảy nhót dưới chân, nghe vậy thì ngẩng mặt lên, không nói gì.

"..............."

Ánh mắt như muốn hỏi "Tôi á?", rồi tự chỉ vào mình. Đúng, chính là cô.

"Lên giỏ đi. Ngồi ở đấy thì có hứng hơn."

Mà nói đúng hơn thì cái xe này không có yên sau. Không biết là vô tình hay cố ý nữa. Nếu lấy cái trục bánh xe sau làm chỗ đứng thì cũng có thể đứng lên mà đi được, nhưng ngồi hẳn vào thì có hứng hơn chứ.

Đây là cái trò gọi là "đóng kịch" đấy. Về mặt tên gọi thì tôi đóng vai kia hợp hơn ấy chứ nhỉ.

"Không dám nói là lần đầu trên thế giới, nhưng dù sao thì đây cũng là chuyến bay có người lái hiếm hoi của một chiếc xe đạp. Muốn nó hoành tráng hơn một chút nữa, nhưng thôi… tặc lưỡi vậy."

Tôi dùng lòng bàn tay vuốt ve những chỗ còn rỉ sét. Cảm giác thật kinh khủng. Da gà nổi hết cả lên.

"Nếu bay được thì cứ về vũ trụ luôn đi nhé. Cứ thế mà bay luôn ấy."

Còn tôi thì thả tôi xuống chỗ nào đó cũng được.

Ví dụ như biển chẳng hạn. Và xóa hết ký ức trong khoảng thời gian đó đi cũng được.

Erio chậm rãi gật đầu. Không phải do do dự hay sợ hãi, mà là do quyết tâm, cái cằm bướng bỉnh và đôi môi khép chặt bên cạnh kia đang lặng lẽ thể hiện ý chí của cô ta.

Vậy là xong. Đầu tiên, Erio leo vào giỏ. Cái giỏ màu trắng được làm khá rộng nuốt chửng Erio, chỉ còn trơ cái miệng há hốc lên trời. Thổi hồn vào nó là việc của người ngoài hành tinh.

Towa Erio.

Nếu cô không có hộ khẩu của người ngoài hành tinh sống ở vùng rừng Amazon, thì hãy dùng hành động để chứng minh đi.

Chứng minh sự tồn tại của người ngoài hành tinh.

Để đổ hết sáu tháng biến mất của cô cho người ngoài hành tinh.

Tôi leo lên xe đạp. Không cần bản đồ gì sất, tôi biết mình sẽ đi đâu.

Cái con đường đi dạo mà tôi vẫn tìm kiếm những dấu vết lố bịch của người ngoài hành tinh.

Con đường dẫn ra biển, nơi chất đầy sự hối hận của Erio.

Trái ngược với sự hăng hái của những người trong cuộc, chiếc xe đạp vẫn giữ thái độ điềm tĩnh đến mức đáng khâm phục.

Tốc độ chẳng thay đổi gì cả. Nó tuân thủ triệt để mục tiêu cá nhân tự đặt ra ngày hôm nay "cố gắng không cố gắng", cứ như một chú chó trung thành vậy.

Dù bị tôi dùng tay chà sát để đánh rỉ, chiếc xe đạp mà tôi đã tự tay phục hồi này vẫn duy trì tốc độ mà tôi thường xuyên thua Ryuushi-san, dập tắt mọi dấu hiệu báo trước của việc bị tách khỏi cuộc sống thường nhật.

Có lẽ bên trong xe đã xảy ra những bất thường mà mắt thường không nhìn thấy được. Có lẽ bên trong xe đã mục ruỗng hết cả rồi, và giờ thì chẳng còn cách nào cứu vãn nữa.

Dù thế nào đi nữa thì với tốc độ này không thể bay từ vách đá xuống biển được. Thế này thì chỉ là rơi tự do thôi. Nếu đâm sầm vào vách đá rồi lăn lông lốc xuống thì chắc chắn chết toi.

"Này, tự xưng là người ngoài hành tinh kia, dùng cái động cơ tăng tốc trong răng hàm của cô mà tăng tốc lên cho tôi coi."

"..............."

Bơ đi hay im lặng đây. Cùng là những phản ứng ở gần nhau, nhưng thái độ thì khác nhau một trời một vực. Không hề ngoái đầu sang hai bên, chỉ chăm chăm nhìn về phía trước, trong đầu Erio giờ đang nghĩ gì nhỉ.

Tôi chuyển từ việc đạp hết tốc lực sang đạp bình thường, để tiết kiệm sức lực vô ích. Đồng thời, nó cũng giúp ngăn chặn việc hao tổn tinh thần để tiếp tục cái trò cứng đầu ngớ ngẩn này.

Đây là trò chơi "nhát gan", xem ai là người chịu thua trước khi lao xuống biển.

Bởi vì, ai mà không sợ chứ. Đối với những người sợ độ cao thì bungee không dây là đỉnh cao của sự kinh hoàng. Là đỉnh cao của tự sát, và là anh hùng trong mắt những kẻ hèn nhát.

Nếu tuổi trẻ mà tan thành tro bụi vì cái trò ngu ngốc này thì người ta lại than thở về tác hại của giáo dục nhồi nhét. Tôi nghiến răng nghiến lợi quyết không chết, và đôi tay nắm chặt ghi đông cũng cuồn cuộn sức mạnh quyết không để mình chết.

Tôi sẽ tăng tốc đến gần vách đá, nếu Erio có dấu hiệu sợ hãi cái chết thì tôi sẽ giảm tốc ngay lập tức, điều chỉnh hướng đi. Sau đó ngay lập tức quay về, rồi phát cho cô ta cái giấy chứng nhận "Người Trái Đất"... là thế, nhưng mà.

Tôi cứ giữ tốc độ thấp mà đến được vị trí nhìn thấy biển. Chỉ còn hơn hai trăm mét nữa là đến con dốc thoải xuống, nơi thích hợp để bay nhảy.

Con dốc này sau khi xuống hết thì sẽ hơi dốc lên một chút rồi nối với con đường ven biển bên cạnh. Nói cách khác, nó có thể được sử dụng như một bệ phóng. Có lan can chắn ngay trước mặt đường để xe hơi không bị rơi xuống biển, nhưng nếu tăng tốc lung tung rồi phanh gấp thì tôi nghĩ là có thể vượt qua được.

Nếu làm ngược lại tất cả những gì mà một người bình thường sẽ làm khi đi xe đạp một cách đúng đắn.

Hơn nữa, điều kiện tiên quyết là phải có tốc độ. Giờ thì tôi không có ai giúp mình tạo ra nó cả. Cái kiểu chậm chạp của chiếc xe đạp này thì nếu là học sinh tiểu học vừa tháo bánh xe phụ ra thì còn thấy đáng yêu, chứ học sinh cấp hai thì chỉ đáng cười chê thôi. Đang tuổi dậy thì mà cứ như không có tuổi xuân mới là vấn đề lớn nhất.

Tôi búng tay vào cái chuông đã hỏng để cổ vũ tinh thần mình "Có hai bánh xe mà lại chịu thua à?". Cái âm thanh vô hồn, lạc lõng kia cứ như tiếng lảm bảm của một tên NEET đã bỏ rơi xã hội cạnh tranh và đang nói mớ "Không được gây gổ đánh nhau đâu nhé". Tôi cảm nhận được cái ý chí đang héo hon của mình trỗi dậy, dựa trên cái sự thảm hại đó.

Không thể về nhà với hai bàn tay trắng như thế này được.

Những nỗ lực vô ích cho đến nay, cộng với việc trốn học, đã thúc đẩy tôi làm những trò vô nghĩa.

Tôi đạp mạnh bàn đạp, cố gắng tăng tốc đột ngột.

Tôi tưởng tượng đến cái máy đạp xe ở phòng tập gym, nhăn mặt vì cái cảm giác chân giẫm phải đinh trên tấm rèm, rồi?

Tôi đã quá chậm trễ trong việc nhận ra rằng cái vòng quay đầu tiên có cảm giác nặng nề kỳ lạ kia chính là "điều bất thường".

Tôi gần như đứng hẳn dậy mà đạp, hơi cúi người về phía trước.

Sức gió ngược chiều bỗng nhiên mạnh lên dữ dội.

"Ơ?" Ơ ơ ơ?

Từ cấu tạo của một chiếc xe đạp mà suy ra thì đây là điều đương nhiên.

Nếu đạp hết sức thì xe sẽ cung cấp tốc độ tương xứng.

Lẽ thường bỗng dưng sống lại.

Mối liên kết giữa bánh xe và bàn đạp đã được phục hồi, và nó đã bắt đầu đánh giá đúng những nỗ lực của tôi.

Chỉ còn lại ý thức của tôi, vòng quay của bàn đạp được dẫn dắt bởi quán tính tạo ra một tốc độ kinh hoàng.

Đến khi tôi nhận ra và giảm bớt lực đạp thì chiếc xe đạp và những người bạn vui vẻ của nó đã đạt được một gia tốc bất thường.

Ngọn nến tàn lướt qua tâm trí tôi.

Đợi, đợi đã, với cái tốc độ này mà lao xuống dốc thì không dừng lại được thật đấy!

Phanh không ăn! Quên kiểm tra rồi!

Thầy ơi, kiểm tra xe đạp cho em với!

"UAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"

Xuống dốc rồi! Nếu lạc vào đường rừng bên cạnh thì chắc chắn chết! Dừng lại không? Đưa chân ra không? Không được đưa, nguy hiểm lắm, mà giày bay rồi! Nảy lên trên mặt đường nhựa rồi bay vào trong rừng! Mà vẫn không có dấu hiệu dừng lại! Xuống dốc đáng sợ quá, còn đáng sợ hơn cả bánh bao nữa! Erio đang nhoài người ra kìa!

Giờ thì chỉ còn cách niệm chú thôi! Dừng lại đi, dừng lại đi, dừng lại đi, dừng lại đi, tôi cũng là Makoto đấy, dừng thời gian lại cho tôi xem nào, dừng lại đi, dừng lại đi, dừngthếếếếếếếếếếếếếếếếếếếếếếếếếế!

Đến gần rồi! Điểm cuối của con dốc, lan can và biển! Ba đấu ba à!

"...Ra-i! A...jan..."

Erio nói gì kìa! Không nghe thấy gì cả! Hét lên, rồi suýt ngã khỏi giỏ!

Bay đi, biển, lan can, a a a a a, thôôôôôôôi!

Thôi! Thôi! Thôi!

Cứ thế này thì, "Xongrồồồồồồồồồồồồồồồi!"

Đạp! Đạp! Mạnh hơn nữa! Đạp!

Tôi được 5 điểm rồồồồồồồồồồồồồồồồồồồồồồồồồồồi!

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! KEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEE! TOOOO!

"BAYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYY!"

Có cái gì chụp lên đầu thì phảảảảảảảải không? Có cảm giác như vậy!

Phần trên của chiếc xe đạp được nhấc bổng lên theo kiểu bốc đầu, vượt qua lan can một cách ngoạn mục, điểm kết thúc của con dốc và mối nối của giao lộ đóng vai trò là bệ phóng cho bánh sau!

Bàn đạp được giải phóng khỏi trách nhiệm! Quay tít, trời quang mây tạnh! Cơ thể bị hất từ ghế ngồi lên phía trên!

Âm thanh quay cuồng bất thường của bánh xe cứa vào tai!

Cảm giác xuyên thủng bức tường không khí có thể gói gọn trong một từ "tuyệt vời".

Tiếng bay lượn không có tiếng vỗ cánh, chỉ có tiếng ồn ào của khoa học khi những chiếc xe hơi lao qua.

Chúng tôi bám riết lấy vận tốc âm thanh, cúi người về phía trước như thể muốn vượt qua nó.

Chúng tôi đã vượt qua trọng lực.

Trong thế giới không hề có sự tiếp xúc với mặt đất, chiếc xe đạp và hai con người lơ lửng trên không trung.

Không phải máy bay. Cũng không phải tên lửa. Khoa học sơ khai đã giúp chúng tôi vượt qua ranh giới.

Chuyến du ngoạn trên không định mệnh.

Ý thức và hoàn cảnh nhanh chóng được bao phủ bởi màu xanh lam.

Bay rồi.

Bay rồi.

Bay rồi! "Bay rồi!", đúng vậy bay rồi! Vẫn đang bay!

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, rớt rồồồồồồồồồồồồồồồồồồi!" Bắt đầu rơi rồi.

Ngay khi đạt đến điểm cao nhất, sự thống trị của trọng lực bắt đầu. Nó phớt lờ cả vận tốc âm thanh và vận tốc ánh sáng, giáng thẳng bàn tay khổng lồ xuống những kẻ nổi loạn trên không trung.

Cú nhảy dài dằng dặc. Nhưng thời gian rơi chỉ là một khoảnh khắc. Thậm chí không có thời gian để ba chữ "rơi rồi" ngấm vào tủy sống, không có thời gian để phản xạ nhắm mắt lại. Tiếng gió rít xoáy quanh tai, mặt biển chờ sẵn dù có nhìn thế nào thì cũng chỉ thấy nó đang lao thẳng đến, như muốn cắt đứt phần lớn dây thần kinh.

Kẻ rơi xuống trước tiên là người sắp đánh mất danh hiệu "người ngoài hành tinh".

Erio ôm đầu gối ngồi xổm, cuộn tròn như một quả đạn pháo rồi lao xuống mặt biển trước.

Sau đó, chớp mắt một cái rồi chờ một lúc thì tôi và chiếc xe đạp cũng lao xuống.

Một cú sốc hỗn loạn mà không ai có thể lường trước được giáng xuống toàn thân. Từ ngang đến dọc, đâm sầm vào toàn bộ, kể cả những điểm yếu, cơ thể tôi bị bầm dập theo lý thuyết "đánh nhiều thì trúng".

Tiếng ù tai không ngừng vì tiếng nước vỡ khi nhảy xuống một cách vụng về, âm thanh sủi bọt phun ra từ miệng bất chấp việc điều tiết hơi thở làm xói mòn ý chí vận động tay chân. Chìm xuống. Câu nói "Nếu con người không vùng vẫy thì sẽ nổi" là của ai ấy nhỉ? Tôi giờ đây chắc chắn đang chìm xuống một cách lười biếng đấy.

Giá mà mình có thể tích trữ sáp trong người như mấy sinh vật ở đáy biển sâu ấy nhỉ.

Cảm giác chui qua cánh cửa dẫn đến một thế giới khác chắc là như thế này đây.

Ý thức đang dần tê liệt, mơ hồ đánh giá những sự việc đang ập đến.

Chiếc xe đạp đã rời khỏi tay tôi từ lâu, có lẽ đang đi trước ở một vị trí không quá xa. Nó chắc chắn sẽ không thể nổi lên được nữa. Từ giờ nó sẽ sống cuộc đời mình như một nơi trú ngụ hoặc sinh sản của cá. Nó có hận tôi không nhỉ? Ít nhất thì hãy chia cho Erio một nửa nhé, tại cô ta nói dối mà.

............ Động đậy rồi. Cuối cùng thì tốc độ lặn cũng chậm lại, sự tê liệt của cơ thể bị cuốn vào dòng chảy cũng biến mất, và tôi đã có thể quạt tay được rồi.

"Ặc. Ựa ra nc bọt!" Tôi vô tư nhả ra lượng oxy quý giá, đồng thời thay đổi tư thế.

Đảo người. Dùng mắt tìm theo ánh sáng, hướng đầu lên mặt nước.

Sau đó mở mắt trong làn nước đục ngầu do bọt và chất lượng nước kém, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Erio. Trên thực tế, việc phơi nhãn cầu trong nước biển mà không có kính bảo hộ là điều không thể. Dù vậy tôi vẫn cố gắng hết sức, vùng vẫy hết mình.

Không có gì ngu ngốc hơn việc gây ra cái chết bằng những nỗ lực vô ích để sinh tồn.

Trong lúc mặt mày nhăn nhó vì khó thở, tầm nhìn lờ mờ của tôi bắt được hai cái chân. Nửa thân dưới đang duỗi thẳng lên mặt nước. Erio, có vẻ như cô ta đã nổi lên rồi. Vậy thì tôi cũng không cần phải ở lại đây lâu nữa. Tôi mặc kệ cánh tay phải vẫn chưa cử động được, dùng tay trái quạt mạnh nước.

Ý thức lờ mờ vì thiếu oxy lại trở thành một thành công ngoài ý muốn, loại bỏ sự cứng nhắc của cơ thể. Sức ăn mòn của nỗi sợ hãi cũng thiếu chất dinh dưỡng để hoạt động, tinh thần bình tĩnh được duy trì một cách cưỡng bức. Tôi không hề hoảng sợ, vẫn tiếp tục sống.

Mặt tôi dễ dàng phá vỡ mặt nước, nổi lên. Đồng thời, nuốt nước biển vào bao nhiêu thì phun ra từ mũi và miệng bấy nhiêu. Hình như nó còn chui vào cả phổi nữa, tôi vừa sặc sụa vừa nhả nước biển ra, không còn chỗ để hít oxy nữa.

Thái dương giật giật, cứ như là mạch máu trong não sắp đứt đến nơi ấy.

Chẳng qua là toàn bộ những thứ trong bãi nôn đã biến thành nước, nhưng hiệu ứng âm thanh thì đích thị là nôn mửa rồi.

Tôi mà còn sĩ diện thì có mà chết ngay nên tôi chẳng khách sáo gì mà nôn ngay trước mặt gái.

Erio lên trước cũng đang sặc sụa, nhưng hình như cô ta đã tống hết nước biển ra khỏi người rồi. Cô ta cứ hít vào quá nhiều không khí rồi lại ho sặc sụa liên tục.

Một lúc sau cả hai cùng sặc sụa không thôi, tiếp tục trả giá cho sự dũng cảm mù quáng của mình.

Khi cơ thể dần thích nghi với cái môi trường ngâm mình trong nước biển mùa xuân có nhiệt độ thấp hơn nhiệt độ nước ngay sau khi mở cửa bể bơi, nhịp thở của cả hai cũng dần ổn định lại. Tóc dính bết vào da đầu vì ướt nước biển, che khuất tầm nhìn.

Để cả hai không bị cuốn trôi bởi những con sóng ập đến, một cách tự nhiên tôi đã nắm lấy tay trái của cô ta.

Đầu ngón tay của đối phương có cùng nhiệt độ với nước biển. Nhưng nó cho tôi một cảm giác vững chắc.

"Này, người ngoài hành tinh giả hiệu kia. Nước biển Trái Đất có vị gì?"

"Gia vị nêm nếm dở tệ. Thiếu sự hiếu khách."

Một câu cảm thán mang giọng điệu sành ăn lạc quẻ rõ ràng bật ra một cách rụt rè.

Nhưng đó lại là tiếng Nhật hoàn chỉnh.

Tôi bất giác dùng những đầu ngón tay đã mất cảm giác của mình kéo tay Erio lại, nắm chặt tay trái của cô ta.

"Mà nói đi thì nói lại, dở tệ thật đấy. Đến Enoshima còn chả đến được nữa chứ đừng nói là vũ trụ."

"Đây là do thư ký của tôi làm, tôi hoàn toàn không liên quan gì hết."

"Hahaha, dù sao thì cũng là thất bại, nên tôi làm chủ mưu cũng chẳng sao cả."

Tôi vừa cười lớn thì nước lại tràn vào miệng. Hơn nữa Erio còn dùng cái tay phải thừa thãi hắt nước biển vào người tôi nữa chứ. Nói cách khác, đây đáng lẽ là tôi đang chơi té nước với gái ở biển! Chà, viết ra thì là như thế đấy, nhưng những gì đang diễn ra lại có gì đó sai sai. Đây có lẽ là cảm giác của những nạn nhân bị lừa đảo cao tay.

"Mà công nhận, mình cũng ngày càng hư hỏng thật đấy. Trốn học đi biển, điểm thanh xuân tăng vùn vụt, chắc sắp lạm phát đến nơi rồi."

"Đến cái đường tiếp tế 1 điểm "chơi với bạn khác giới" cũng không tạo, đã nhắm đến một cú ăn ba nhưng vẫn còn dám lên mặt dạy đời."

Sao cô ta lại biết rõ tiêu chuẩn thế nhỉ. Chẳng lẽ cái này là tiêu chuẩn toàn cầu à?

"Với lại, tôi đâu phải là học sinh nữa đâu mà còn thanh xuân, tôi tốt nghiệp lâu rồi."

Erio vén mái tóc ướt đẫm đang xõa bên má, rồi hất nó lên vai. Ngay cả khi ướt sũng thì những hạt bụi li ti của cô ta vẫn tỏa ra, thậm chí tôi còn nhìn thấy nó rõ ràng hơn bao giờ hết.

"Không phải thế đâu, à thì nếu đi đường bờ biển đến đây thì không nói làm gì. Chứ thế này, tắm biển thế này thì…" Tôi đảo mắt nhìn xung quanh.

Biển rộng bao la.

Không ai nghĩ rằng ở đằng kia còn có lục địa hay đảo gì đó đâu.

Đến tuyệt vọng.

Mênh mông xanh thẳm.

Erio vươn tay ra, chỉ về phía đường chân trời xa xăm đó.

"Đi đằng kia đi."

"Đi làm gì. Tôi sợ cá mập."

"Tìm hòn đảo hoang rồi hai ta cùng sống." Ánh mắt cô ta đờ đẫn đáng sợ.

"Không đời nào! Tôi không muốn chỉ có hai người chúng ta trên thế giới này đâu! Đừng có mà bày đặt làm Adam và Eve chứ, mà nói đi thì nói lại, chắc Adam cũng chỉ đành chấp nhận vì chỉ có Eve thôi đấy! Biết đâu trong lòng ông ta lại muốn hẹn hò với mấy em idol ngực bự hơn cả Big Viper ấy chứ! Tôi còn flag của Ryuushi-san và flag của Maekawa-san nữa đấy!"

"Chà, cái người này đang bám víu lấy mấy cái flag mỏng manh như que Pocky kia kìa."

"Sao cô cứ phũ phàng phủ nhận mấy hy vọng mong manh của người khác thế hả! Ít ra thì cũng phải dùng mấy thuật ngữ chuyên ngành để che đậy bằng một lớp đường chứ!"

"Tôi chán mấy cái đó rồi."

Vừa lẩm bẩm vừa dùng lòng bàn tay lau những giọt nước trên mặt.

Những giọt nước dính trên mặt thì trôi đi, nhưng những giọt nước mới rớt ra từ lòng bàn tay lại bám vào, chẳng giúp ích được gì.

Một tình huống tiến thoái lưỡng nan tượng trưng cho những vấn đề ập đến trong cuộc đời đang diễn ra trên khuôn mặt của Erio.

"Vậy, đây là cái gì?"

Đôi môi tím tái run lên khe khẽ, một chút máu tươi len lỏi vào làn da trắng bệch.

"Cái gì là cái gì?"

"Đối với cậu, những việc này có ý nghĩa gì?"

Móng tay Erio cắm sâu vào các khớp ngón tay đang nắm chặt. Lớp da mềm nhũn chỉ cần thế thôi cũng có thể bong ra khỏi ngón tay rồi.

"Lý do, động cơ gì đó, có cần không?"

"Đương nhiên."

Cô ta trả lời ngay lập tức. Hơn nữa móng tay còn cắm phập phập vào như đang thúc giục nữa chứ… Khó xử thật đấy, đó là những gì tôi nghĩ trong lòng.

Tôi đã để mặc cho ngọn lửa hăng hái lên kế hoạch và thực hiện, nên đến tận giờ phút này tôi vẫn chưa hiểu rõ mục đích chính là gì. Cái tuổi thanh xuân bốc đồng của tôi đang lo lắng không biết phải làm gì, cứ như là đang lựa chọn con đường tương lai vậy.

Mình phải thêm vào một cái động cơ gì đó thôi.

Nếu câu trả lời bị đánh trượt thì cô ta có khi lại về biển luôn đấy.

Cái gì nhỉ… à đúng rồi. Cái ngày tôi gặp Ryuushi-san lần đầu tiên ấy.

Tôi cố gắng ý thức cái cảm giác hơi trưởng thành một chút.

"Mọi người thân thiện với nhau." Chỗ "ồ" thì tôi chỉ nghĩ trong lòng thôi. Vì tôi không tự tin mình có thể nói một cách dễ thương được.

"Hả?"

Cô ta ngơ ngác cả mặt. Hiếm thấy đấy. Mà lại còn đáng yêu nữa chứ. Rất đáng để ngắm và đáng để khơi gợi ra.

"Đó là lý tưởng của con người. Cứ nhắm đến cái đó thì sẽ không bị lạc đường đâu."

"Xạo sự."

Erio với vẻ mặt như vừa ngửi phải mùi nôn mửa lè lưỡi ra.

"Xạo cái gì chứ. Tôi sẽ sống ở nhà cô một thời gian đấy. Thân thiện với nhau và hướng đến một cuộc sống tốt đẹp hơn là điều đương nhiên chứ bộ." Sao nghe càng nói càng thấy đáng ngờ thế này.

Tiếng nghiến răng trỗi lên, lẫn vào tiếng sóng biển.

"Tôi là người ngoài hành tinh, đáng lẽ phải bay được chứ! Không, tôi bay rồi đấy chứ, chắc chắn luôn! Một chút thôi! Năm cây số! Ối dào! Vậy mà lại phải thừa nhận mình là người Trái Đất à! Tại sao! Tuy rằng tôi hiểu, nhưng mà tôi chả hiểu gì cả!"

Trong lúc Erio giả vờ mất trí để không nhìn thấy thực tế, tôi có thể nói với cô ta những lời như sau:

"Đáng đời mày… nói thế chắc mày sẽ thấy tao là người xấu hả."

Vậy nên tôi sẽ không nói đâu.

Nếu đã tỉnh táo lại thì tự mình giải quyết đi. Làm thế thì bản thân mới tâm phục khẩu phục nhất.

"Thế nên tôi không hề thân thiện mà ngược lại còn rất tổn thương nữa! Giao lưu giữa các vì sao bị cậu phá hỏng hết rồi! Đã thế lại còn phá tan chỗ dựa tinh thần của tôi, tôi nổi hết cả da gà lên rồi, cái mặt đắc thắng của cậu kia nữa, quá là vi phạm hiệp ước vũ trụ rồi đấy!"

Erio của vũ trụ và Erio của Trái Đất đang giằng co nhau, hết xuyên qua tầng bình lưu lại lao vào bầu khí quyển, bận rộn quá đi thôi. Thôi đi mà, bỏ cái cuộc sống không trọng lực đó đi.

Nhưng có lẽ nào tôi đang làm cái vẻ mặt đó không nhỉ. Nếu nói đúng ra thì phải là đang nhếch mép chứ.

"Không có mối quan hệ nào mà không hề gây tổn thương cho nhau mà vẫn kết thúc một cách êm đẹp đâu."

Bởi vì trớ trêu thay, cuộc gặp gỡ nào cũng đi kèm với sự chia ly.

"… Tôi không hiểu gì cả."

Cô ta bình tĩnh chỉ ra. Ừm, kế hoạch đánh trống lảng bằng cách nói những điều hay ho, thất bại.

"Mà nói đúng hơn thì chẳng có gì bắt đầu cả. Với cô, giờ mới là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đấy."

Tôi nhân cơ hội này chĩa ngón trỏ của bàn tay phải vào Erio đang ngơ ngác… Ơ hay? Tay không giơ lên được. Thôi kệ đi. Chắc là nó bị nhiễm tính nổi loạn từ "chính chủ" rồi đấy.

Không cần ngôn ngữ cơ thể. Tốt hơn hết là cứ dùng mắt và miệng để nói, rồi xoa dịu cô ta một cách khéo léo.

Đó mới là thứ vũ khí tối thượng của kẻ yêu hòa bình, hay nói cách khác là "Mọi người thân thiện với nhau".

"Đến Trái Đất lần thứ hai à? Lần này tôi sẽ cấp cho cô visa định cư vĩnh viễn đấy."

"………………………………………" Vẻ mặt đầy bí ẩn. Nói trắng ra thì, chỉ cần chạm nhẹ một chút thôi là nước mắt đã tuôn rơi lã chã, một khuôn mặt đang cố gắng kìm nén.

"Tôi muốn làm bạn với cô gái xinh đẹp vừa trở về từ Trái Đất. Nếu em ấy đang phải chịu đựng những ký ức không có thật, thì ít ra tôi cũng muốn lắng nghe những lời than thở của em ấy. Hôm nay là buổi vui chơi giải trí dành cho việc đó."

Vượt qua những sự kiện thế này (còn bị rơi xuống nữa), cảm giác như tâm hồn đã xích lại gần nhau hơn thì phải.

He he he, đây chính là hiệu ứng cầu treo.

Đùa giỡn một chút mà rốt cuộc lại rơi thật khỏi cầu, chỉ còn lại một kết cục chẳng buồn cười chút nào.

Ai mà rung động được với cái kết cục này chứ.

……Thôi được rồi, bỏ qua chuyện lời lãi, mình kết thúc ở đây thôi nhỉ.

Để lên bờ và chịu đựng sự đè nén của trọng lực.

"Muốn làm bạn thì điều quan trọng nhất là phải hiểu nhau. Tức là, giới thiệu bản thân là rất quan trọng."

"À... tớ là Touwa, wa..."

Này này, còn hơi sớm đấy. Lời thoại của tôi còn chuẩn bị thêm nữa cơ mà.

Không còn cách nào khác đành nhường sân khấu cho Erio, có lẽ vì quá xúc động nên em ấy nói không trôi chảy.

Có lẽ nhờ dòng nước mắt chảy vào miệng làm nghẹn họng nên câu nói của tôi mới không bị cắt ngang.

À, vậy để tôi nói vậy.

"Này, người Trái Đất, xưng danh đi!"

"Touwa, Eri... Eri, o... Touwa, Erio!"

"Ối dồi ôi. Tớ là Niwa Makoto, rất vui được làm quen."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận