Izumi Sagiri / Mười ba tuổi / Người sống khép kín.
Tôi là một họa sĩ minh họa, chuyên vẽ tranh cho các bộ light novel.
Tôi sử dụng một bút danh được đặt theo tên của một hòn đảo…
Và mọi người vẫn hay gọi tôi là Eromanga-sensei.
Tôi có một người anh trai kế tên là Izumi Masamune, và chúng tôi đã sống chung với nhau từ mấy năm trước rồi.
Hiện tại, vì nhiều chuyện mà chúng tôi đang sống chung trong một căn phòng.
Tuy nhiên, chúng tôi, Izumi Sagiri và Izumi Masamune, lại không phải là anh em.
Không phải theo cái nghĩa “anh em kế không chung huyết thống” đâu.
Mà là vì tôi chưa từng một lần xem Masamune là anh mình cả.
Anh ấy luôn chiều theo những yêu sách phiền phức của tôi mà chẳng hề khó chịu.
Ngày nào anh ấy cũng nấu những món tôi có thể ăn được, dù tôi cực kỳ kén cá chọn canh.
Và luôn dịu dàng quan tâm đến tôi, người đã tự nhốt mình trong nhà… “Anh trai” của tôi.
Thế nhưng, tôi lại chẳng đời nào muốn làm em gái của người đó cả.
Tôi không muốn gọi anh ấy là “anh trai”.
Khi ở cùng nhau, tôi cũng chẳng muốn bị người khác nhìn thấy chúng tôi như “anh em”.
…Thật tâm tôi nghĩ vậy đó.
Tôi đã nghĩ như thế từ “lần đầu gặp” trước kia cơ.
Chỉ là…
—Tôi chỉ giả vờ làm em gái một chút thôi.
Bởi vì tôi đã trót hứa như thế.
Bởi vì anh ấy đã mong muốn như thế.
Thế nên tôi đành… miễn cưỡng… gọi anh ấy là “anh trai” mà thôi.
Thật sự… chỉ có vậy thôi…
“Anh trai” nói rằng anh ấy thích tôi.
“Anh trai” yêu thương tôi hơn bất cứ ai khác.
“Anh trai” mong muốn được trở thành gia đình với tôi, muốn trở thành anh em thật sự.
Còn anh ấy, tôi chỉ gọi…
…Masamune… trong lòng mình mà thôi.
***
Buổi sáng thứ hai của “Ngày nghỉ của Masamune”.
Sau khi ăn cơm Elf-chan làm (tất nhiên là trong căn phòng này), tôi nằm bò trên giường vẽ minh họa.
“Ưm~♪ Ưm~ ưm~♪”
Tôi rất thích vẽ tranh. Đặc biệt là những bức minh họa về các cô gái dễ thương và gợi cảm thì càng mê hơn nữa.
Thế nên tôi vô thức ngân nga.
Chắc các họa sĩ minh họa khác cũng vậy.
Mà giờ tôi không vẽ tranh con gái…
“Khà khà.”
Đây là nhân vật tôi yêu thích ngang ngửa với những cô gái gợi cảm.
Tôi đặt chiếc máy tính bảng xuống, nhân lúc nghỉ tay, tôi liếc nhìn bên giường.
Masamune đang trải futon và nằm ngủ ở đó.
Anh ấy đã thức dậy ăn sáng rồi quay lại đây ngủ nướng lần hai.
Hôm qua anh ấy còn lo lắng rằng sẽ không ngủ lại được sau khi tỉnh giấc, vậy mà có vẻ như cuối cùng cũng đã nắm được bí quyết ngủ nướng rồi. Dù sao thì, ngày mai lại phải quay lại làm việc, nên sẽ chẳng có cơ hội ngủ nướng nữa, tôi có chút cảm thấy tội nghiệp cho anh ấy.
Tôi mỉm cười và ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ đó.
“Nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
“À, anh sẽ làm thế.”
Masamune đáng lẽ phải đang ngủ lại trả lời.
“! Anh? …Em làm anh thức giấc à?”
Khi tôi hỏi, anh ấy khẽ mở đôi mắt còn ngái ngủ.
“Không, ngay từ đầu anh đâu có ngủ đâu. – Em đang vẽ tranh à?”
“…Ơ? Sao anh biết…?”
Anh ấy nằm ở đó thì làm sao thấy được tôi đang làm gì trên giường cơ chứ.
“Lúc em vẽ tranh ấy.”
Masamune vui vẻ nói.
“Khi tâm trạng tốt, em dần trở nên vui vẻ hơn… rồi cuối cùng là hát nghêu ngao.”
“Sa, sao anh biết chuyện đó…”
“Anh biết từ trước rồi. Bây giờ em cũng đang hát mà. Nên anh nghĩ chắc em đang vẽ nhân vật mình yêu thích.”
“…Ư ư.”
Thật đáng xấu hổ. Mặt tôi nóng bừng lên.
…Cái tật khi vẽ tranh của tôi… Không biết anh ấy biết từ khi nào nữa…
“Sagiri. Chẳng phải tranh công việc đã tạm kết thúc từ hôm qua rồi sao?”
“…Không phải tranh công việc đâu.”
Giọng tôi hơi hờn dỗi.
Thật ra… tôi muốn trò chuyện nhiều hơn, dịu dàng hơn một chút nữa.
“Vậy là… tranh sở thích à?”
“…Kiểu vậy.”
“Em đang vẽ gì thế?”
“…Anh muốn biết à?”
“Ừ, muốn biết chứ. Cho anh xem đi.”
“…Để xem sao nhé.”
Những cuộc trò chuyện không đầu không cuối như thế này lại mang đến cảm giác thật yên bình.
Trong phòng có người khác mà vẫn có thể cảm thấy như vậy.
Đúng là Masamune thật kỳ lạ.
…Khoan, không được. Suýt chút nữa tôi đã khoe khoang mất, nhưng tôi không thể cho Masamune xem bức tranh này được.
Bởi vì nhân vật này—chính là “bí mật” mà tôi vẫn chưa nói với anh ấy.
“Anh, anh trò chuyện với em… có được không? Đang là ngày nghỉ của anh mà… anh không cần ngủ sao?”
Để lấp liếm, tôi nói ra những lời đó.
“Dĩ nhiên là được rồi. Mấy ngày nay, tuy chúng ta ở chung phòng, nhưng bận rộn quá nên chỉ toàn nói chuyện công việc thôi mà. – Đây là cơ hội tốt. Mình cứ từ từ mà trò chuyện nhé.”
Cơ hội tốt, ư.
Cụm từ đó cứ luẩn quẩn trong tai tôi một cách kỳ lạ.
—Đúng là, có thể đây là một cơ hội tốt.
Tôi nhìn vào bức tranh đang vẽ dở và nghĩ.
Masamune nói đúng.
Tuy chúng tôi sống dưới một mái nhà – thậm chí là cùng một căn phòng, nhưng…
Chúng tôi lại quá ít hiểu biết về nhau.
“...Hộc.”
Tôi xuống giường, lăn mình nằm ngay cạnh nơi anh ấy đang nằm.
Ngay lập tức, tôi thấy Masamune rõ ràng là đang rất hoảng loạn.
“Ê, này.”
Đến tôi cũng cực kỳ ngại ngùng!
Khi “người khác giới không phải anh em” nằm ngay cạnh—thì cứ… tim đập thình thịch muốn ngất xỉu.
Tôi che giấu cảm xúc của mình, giả vờ không nhận ra sự hoảng loạn của Masamune, và nói:
“Anh… muốn nói chuyện với em, đúng không?”
“Đúng, đúng thế!”
“Anh trai kỳ cục.”
Tôi khúc khích cười.
Muốn được gọi là “Ma Nữ Sagiri”.
“…À này… Trước khi nói chuyện, em có điều muốn nói với anh.”
Tôi chợt nghiêm mặt lại.
“Xin lỗi vì đã làm phiền công việc của anh nhé?”
“!”
“…Em biết anh đã lo lắng rất nhiều vì em cứ bảo ‘đừng làm việc quá sức’.”
Bản thân tôi, một người sống khép kín, đang trở thành gánh nặng lớn cho anh ấy, vậy mà tôi lại dám nói “đừng làm việc quá sức”, tôi cũng tự hỏi mình lấy tư cách gì mà nói ra điều đó.
Thế nhưng, tôi vẫn không thể không nói. Không thể không ngăn cản.
Bởi vì con người ta dễ dàng biến mất lắm.
Masamune, người tiếp nhận lời nói của tôi, khẽ lắc đầu.
“—Không, đừng xin lỗi. Anime hóa được quyết định, hàng loạt dự án đa phương tiện được khởi động – anh cũng đã quá phấn khích. Việc công việc cứ làm đến đâu ra thành quả đến đó khiến anh quá vui, mà lại quên mất nhiều điều. Nếu Sagiri và mọi người không ngăn cản… anh nghĩ chắc anh sẽ lấy cớ ‘vì ước mơ’ rồi cứ thế nhồi nhét lịch trình và bị quá tải mất.”
“……………………”
Anh ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ nói rằng anh ấy suýt bị quá tải là do có một đứa em gái cản đường đâu.
Thậm chí, anh ấy còn không có ý nghĩ đó.
Thay vào đó, những lời anh ấy nói là:
“Cảm ơn em đã lo lắng cho sức khỏe của anh.”
“…Em cũng vậy.”
Tôi không thể nhìn thẳng vào mặt anh ấy.
Cảm ơn anh đã không làm việc quá sức.
Cảm ơn anh vì tất cả.
Cảm ơn anh đã cho em một ước mơ.
Lòng biết ơn của tôi chỉ có thể thành những tiếng thì thầm nhỏ bé.
Dù rằng nếu không nói ra, thì làm sao có thể truyền tải được.
“Sagiri?”
Masamune hỏi với vẻ tò mò khi tôi cúi mặt xuống.
“Anh… muốn trở thành gia đình với em, đúng không?”
“Đúng. Anh muốn trở thành gia đình với Sagiri. Muốn trở thành anh em – thật sự.”
“Vậy à, vậy thì…”
Tôi không muốn trở thành một thứ như thế.
“Để chúng ta có thể trở thành gia đình thật sự…”
Thế nên, tôi đã mỉm cười và nói dối.
“Chúng ta cùng trò chuyện nhé…? …Về chuyện ngày xưa.”
“Chuyện ngày xưa?”
“Đúng vậy. Chuyện trước khi em và anh… gặp nhau. Sau khi em và anh sống cùng nhau—chúng ta đã hiểu về nhau rất nhiều rồi nhỉ?”
“Đúng vậy. Ví dụ như Sagiri không ăn nhiều thịt, hay em thích vẽ tranh trong lúc hát nghêu ngao chẳng hạn.”
“Ví dụ như anh mua toàn đồ ăn vặt kỳ lạ với một gu thẩm mỹ khó hiểu, hay thân phận thật sự của anh là Izumi Masamune-sensei chẳng hạn.”
“Hay thân phận thật sự của Eromanga-sensei là em chẳng hạn.”
“Em không biết người nào tên đó hết!”
Anh cứ hay đùa kiểu đó!
“Thôi nào.”
Tôi đưa câu chuyện trở lại.
“Em biết rất nhiều về anh.”
“Anh cũng biết rất nhiều về Sagiri đó.”
“Nhưng mà…”
“Nhắc mới nhớ, anh chẳng biết gì về chuyện trước khi gặp em cả nhỉ.”
“………………Ừm.”
Phía tôi thì không hẳn là như vậy.
Nhưng đúng là có rất nhiều điều tôi không biết.
“Anh kể em nghe chuyện ngày xưa của anh đi.”
“Được thôi. Đổi lại, em hãy kể cho anh nghe chuyện Sagiri ngày xưa nhé.”
“…Ừm, được thôi.”
Chúng tôi đã đồng ý với nhau, và rồi…
“Để chúng ta trở thành anh em thật sự.”
Để chúng tôi không trở thành thứ như vậy.
“Hãy bắt đầu câu chuyện ngày xưa nào.”
***
Chuyện “trước khi gặp Sagiri” ư, không biết nên kể chuyện gì đây…
“Nhân tiện… anh có nhớ chuyện lần đầu anh viết tiểu thuyết không?”
“Dĩ nhiên rồi. Anh nhớ rất rõ là đằng khác. Vì có một ‘cơ duyên’ lớn đã khiến anh say mê tiểu thuyết mà.”
“‘Cơ duyên’ ư… Vậy thì, kể em nghe chuyện đó đi?”
“Ok. Vậy thì… anh phải bắt đầu từ ‘chuyện anh gặp tiểu thuyết mạng’. Hơi dài và u ám một chút… nhưng em chịu khó nghe nhé.”
Đó là khoảng sáu năm trước, khi tôi học lớp năm tiểu học.
Hồi đó, mẹ tôi vừa mất, trong nhà u ám kinh khủng.
Bố tôi đi làm gần như không có nhà, nên tôi là cái gọi là “đứa trẻ cầm chìa khóa” [tự đi học về nhà một mình].
“Con về rồi đây~”
Tan học về nhà, mở cửa thì… luôn chỉ có một hành lang tối tăm chào đón. Bây giờ thì tôi có thể cười mà kể lại, nhưng thật sự là lúc đó rất khó khăn.
Mẹ tôi, người thường chào đón “Con về rồi à”, không còn nữa. Tôi lại phải nhận ra rằng mình chỉ có một mình trong ngôi nhà này.
Tim tôi như bị đâm một nhát.
Bây giờ cũng vậy. Tôi sợ việc mở khóa cửa và xoay nắm cửa.
Ngày hôm đó, tôi nhanh chóng hoàn thành bài tập về nhà trong phòng, sau đó ngồi trên ghế trong phòng khách tối tăm, một mình suy nghĩ.
Không biết phải làm gì bây giờ…
Tôi biết tình hình hiện tại rất tệ, nhưng làm thế nào để nó tốt hơn—
Tôi hoàn toàn không biết điều đó.
—Mình nên làm gì đây? —Mình phải làm gì đây?
Những suy nghĩ đó cứ luẩn quẩn trong đầu.
Chỉ vài tháng thì không thể nào vực dậy được, nhưng tôi nghĩ lúc đó tôi không ý thức được cảm giác “buồn vì mẹ không còn nữa” của mình.
Sự quan tâm của tôi lúc đó không hướng về mẹ, cũng không về bản thân, mà hướng về “những thành viên gia đình còn sống”.
—Trước hết phải làm gì đó với họ đã. À, phải làm sao đây—
Cứ suy nghĩ mãi cũng không ra câu trả lời.
Đúng rồi. Ngay cả bản thân tôi còn mơ hồ không biết mình đang lo lắng điều gì, muốn làm gì nữa là. Giống như môn toán vậy. Nếu không hiểu được đề bài thì làm sao ra được lời giải.
“…Đói bụng quá.”
Tôi đổ nước sôi vào ly mì tôm mua ở cửa hàng tiện lợi trên đường về.
Trong lúc đó, tôi bật video chương trình nấu ăn có mẹ tôi tham gia.
Trên TV, mẹ tôi khi còn sống, một chuyên gia ẩm thực, đang vui vẻ giải thích công thức.
Tôi húp sợi mì nhạt nhẽo, nhìn vào căn bếp của nhà mình.
—Xong rồi! Masamune! Nếm thử xem!
Một giọng nói tươi vui như thế dường như sắp vang lên.
Không còn ai trong ngôi nhà này có thể sử dụng thành thạo căn bếp đa năng sang trọng đó nữa.
“…Con ăn xong rồi ạ.”
Trên bàn ăn không một bóng người, tôi chắp tay.
Khi ấy, phía cửa sảnh bỗng vang lên tiếng chìa khóa lạch cạch.
──Cha về rồi! Sao hôm nay sớm thế!
Tôi vội vàng đứng bật dậy, mắt sáng rỡ, chạy ngay ra cửa.
Để đón người thân duy nhất còn lại của tôi.
“Cha ơ…!”
Khuôn mặt tôi khi lao ra hành lang hẳn đã sa sầm trong khoảnh khắc.
Bởi người đứng đó không phải là “cha” tôi, người đáng lẽ phải về sớm sau khi xong việc.
“Dì Kyoka…”
Người dì trẻ đẹp mà tôi luôn thấy khó chịu.
Một “Nữ hoàng băng giá” lạnh lùng, đáng sợ.
“Sao dì lại ở đây?”
“Tôi đến để ‘giám sát’ xem Masamune có tự mình ở nhà trông nom cẩn thận hay không.”
Đó là dì Izumi Kyoka.
──Kìa, “giám sát” là sao nhỉ?
Không tài nào nắm bắt được ý đồ của dì Kyoka, tôi đành cùng dì quay trở lại phòng khách.
Rồi tôi chợt nhận ra một chuyện không hay.
──Chết rồi, gay to, vẫn bật băng của mẹ.
Dì Kyoka và mẹ tôi cực kỳ không ưa nhau, nên tôi nghĩ nếu dì nhìn thấy chương trình mẹ tôi tham gia, tôi chắc chắn sẽ bị mắng.
Tôi cuống cuồng tắt TV.
Dĩ nhiên, toàn bộ hành động đó đã bị dì Kyoka nhìn thấy, nên mọi chuyện đã muộn rồi.
“...Masamune, vừa nãy là…”
“À… ừm… thì là…”
Một bầu không khí khó xử bao trùm phòng khách.
Khi tôi còn đang cứng đơ, không tìm được lời nào thích hợp, dì Kyoka thờ ơ rời mắt khỏi tôi, đảo nhìn quanh phòng khách.
Ánh mắt lạnh lùng của dì dừng lại ở gói mì ly.
“Haizz, anh tôi đó mà, lại toàn cho Masamune ăn đồ ăn liền… Dù bận rộn nhưng quả thật là một người đàn ông vô phương cứu chữa mà…”
Khi ấy, tôi rất khó chịu mỗi khi có ai nói xấu cha mình.
Tôi lấy hết can đảm phản bác. Nhướn người lên, trừng mắt nhìn vẻ mặt đáng sợ ấy:
“...Dì đừng nói xấu cha tôi nữa!”
“Hừm, nói vậy vẫn còn chưa đủ. Thật tình… ông ấy từ xưa đã lười biếng, cẩu thả… Này, sống với con cái mà phòng ốc cũng bừa bộn thế kia cơ mà──”
Dì Kyoka dang rộng tay, như muốn chỉ ra sự cẩu thả của cha tôi.
Thế nhưng, trái ngược hoàn toàn với lời nói của dì, căn phòng này được dọn dẹp sạch sẽ đến từng ngóc ngách.
“Ơ, lạ thật nhỉ… Dường như đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi thì phải.”
“...Chừng đó thì, tôi cũng có thể làm được chứ!”
Tôi cãi lại một cách bướng bỉnh. Thế rồi, dì Kyoka không hiểu sao lại ngây người ra:
“...Con là người dọn dẹp nhà cửa à?”
“À, cha có vẻ vất vả lắm… Nên là tôi… phải làm những gì mình có thể…”
Tôi cúi gằm mặt xuống, trả lời.
…Dù tôi vô tình vô nghĩa thế này, nhưng cha mới là người đau buồn nhất trước cái chết của mẹ.
Mấy tháng trôi qua, đến bây giờ dù cuộc sống đã tạm ổn định phần nào──nhưng cảnh tượng hồi đó thật tồi tệ. Đến mức tôi, người chứng kiến tình trạng của cha, đã tự nhủ rằng 'mình không có thời gian để buồn bã'.
Thật sự──phải làm sao đây.
Thành thật mà nói, chẳng có cách nào cả.
Dù có dọn dẹp nhà cửa, dù có cố gắng bắt chước ‘mẹ’, thì tôi cũng không thể nào hàn gắn vết thương lòng của ‘cha’.
Thế nhưng, tôi vẫn không thể ngồi yên không làm gì. Dù biết điều này chẳng có ý nghĩa gì.
Bản thân vô dụng khiến tôi cay cú. Tôi tự nhiên cắn chặt môi.
Dì Kyoka bật ra một giọng nói đáng sợ như thể dằn vặt:
“...Con không cần phải suy nghĩ những chuyện thừa thãi đó đâu.”
“Dạ, cháu xin lỗi.”
“Tôi đâu có nói con phải xin lỗi?”
Tôi nhận ra dì rất khó chịu với lời nói của tôi.
Tôi tự hỏi tại sao, nhưng không nghĩ sâu hơn nữa.
Bởi vì đầu óc tôi lúc đó chỉ toàn là chuyện gia đình mình.
Lý do một ‘người ngoài’ tức giận──tôi không dám nói là không quan trọng, nhưng ưu tiên của nó rất thấp. Nếu là ‘tôi của hiện tại’ thì chắc đã hiểu rằng dì Kyoka đang cố gắng hết sức để giúp đỡ cháu mình bằng một cách thức cực kỳ vụng về rồi.
Nhưng tôi của ngày đó thì không thể.
Tôi chỉ có thể vừa chực khóc, vừa cầu xin dì hãy giúp đỡ gia đình tôi.
“Cha… rất yêu mẹ.”
“Tôi biết.”
Một câu trả lời quá nhanh, quá dứt khoát.
“Tôi nghĩ cha rất đau khổ. Tôi muốn giúp cha, nhưng tôi không thể thay thế mẹ được… Thế nên, ít nhất là, tôi muốn làm những gì có thể.”
“Masamune.”
Một câu hỏi lạnh lùng giáng xuống tôi, người đang cúi mặt kể lể.
“Vậy còn con, ai sẽ là người giúp đỡ con đây?”
“...Tôi không biết. Chuyện đó…”
Khụt khịt, tiếng mũi tôi vang lên.
Dường như câu nói ấy đã chạm đúng vào chỗ yếu của tôi ngày đó.
Nước mắt tôi rơi lã chã.
Tại sao dì lại nói vậy, xin dì đừng bận tâm đến tôi mà hãy giúp cha đi──trong tâm trí tôi lúc đó chỉ tràn ngập những lời mắng chửi dành cho dì Kyoka.
Những cảm xúc đau buồn không tự nhận thức được bỗng tuôn trào──‘tôi của hiện tại’ có thể diễn giải như vậy.
“...!...”
Một ‘vật gì đó’ mềm mại khẽ chạm vào đầu tôi, khi tôi đang cúi gằm mặt khóc.
Trước khi tôi kịp nhận ra đó là thứ gì, tiếng cửa mở lạch cạch vang lên.
“Cha về rồi!”
“Hụy chaááá?!”
Tiếng thét của dì Kyoka.
Khi tôi ngẩng mặt lên, tôi thấy cha vừa về nhà và dì Kyoka đang cuống cuồng rụt tay lại.
“Anh, anh ơi!”
Cha tiến lại gần, thân mật nói chuyện với dì Kyoka.
“Này này, em đang làm gì Masamune vậy hả?”
“Em, em em em không làm gì cả! Vẫn chưa!”
Dì Kyoka──cứ thế này mỗi khi đối diện với cha tôi (anh trai dì).
Dì mất hết bình tĩnh, cảm xúc bộc phát──dễ dàng la hét, hoặc mặt đỏ bừng vì những chuyện nhỏ nhặt.
Hoàn toàn khác hẳn với ấn tượng lạnh lùng thường ngày của dì.
Cha nhìn tôi đang rơi lệ, quay sang trách mắng dì Kyoka.
“Đừng có làm con bé khóc chứ.”
“Em không có làm cháu khóc! Chỉ là…”
“Chỉ là?”
“Không, không có gì cả…”
Dì Kyoka bĩu môi một cách đáng yêu, nhìn tôi và cha, rồi bí hiểm lẩm bẩm.
“Anh tôi đúng là đồ ngốc, bao nhiêu năm rồi vẫn vậy.”
“Còn em, bao nhiêu năm rồi vẫn khó tính như thế.”
“Này!”
Mặt dì Kyoka đỏ bừng lên như ấm đun nước siêu tốc trong tích tắc.
Mặc kệ em gái mình, cha tôi từ từ ngồi xổm xuống ngay trước mặt tôi.
Cha nhìn thẳng vào mắt tôi, dịu dàng hỏi.
“Masamune.──Con có buồn không?”
“Tôi…”
Tôi nghĩ, cha đang nói gì vậy.
Người buồn không phải là tôi, mà là cha mới đúng chứ.
Thế là tôi dùng ống tay áo lau mạnh nước mắt, rồi nói.
“Không buồn! Con không sao cả!”
“Vậy à.”
“Nhưng con không biết. Phải làm gì cho gia đình mình đây.”
Tôi không biết phải làm gì. Thậm chí không biết mình muốn gì.
Chỉ có một cảm giác trách nhiệm rằng──phải làm gì đó, phải giúp cha──đang âm ỉ trong lòng.
Cha nhìn tôi như vậy, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó rất sâu xa. Cuối cùng, cha nói.
“Làm cho cha mẹ vui thì dễ lắm.”
Cha mỉm cười, đặt tay lên đầu tôi.
“Chỉ cần con cười, sống vui vẻ là đủ rồi. Con hạnh phúc thì chúng ta cũng hạnh phúc. Bởi vì chúng ta là gia đình mà.”
“Mẹ cũng vậy ạ?”
“Ừ.”
Cha mạnh mẽ gật đầu.
Một lúc sau, tôi cũng gật đầu đáp lại.
“Con hiểu rồi.”
Cảnh tượng lại quay về căn phòng ‘bất khả xâm phạm’.
Sagiri, nằm ngay cạnh tôi, khúc khích cười.
“Cái cách anh chấp nhận đó… rất giống anh.”
“Thật… thật sao? Có thật không ta…”
“Chứ sao nữa, em đoán được diễn biến mà. Chắc chắn cha anh lúc đó muốn anh bỏ gánh nặng xuống, muốn anh sống thoải mái hơn nên mới nói vậy… nhưng anh đã không đi theo hướng đó đúng không?”
“Ư… ừm… thì là… đúng vậy.”
Tôi thuở nhỏ đã bắt đầu nỗ lực để đạt được ‘mục tiêu’ mà cha tôi đã chỉ ra.
“Được rồi, vậy thì, phải cố gắng hết sức để ‘cười và sống thật vui vẻ’──đó là điều tôi nghĩ.”
“Phư phư… đúng như em nghĩ.”
Sagiri cười một cách đắc thắng. Tôi gật đầu, và tiếp tục.
“Đầu tiên, tôi phải tìm sở thích của mình, nên đã thử đủ thứ. Bóng đá, bóng chày, chơi game, xem phim. Môn nào cũng thú vị, nhưng tôi không thể say mê chúng được.”
Tôi nhớ mình đã nghiêm túc đến mức lên trình duyệt tìm kiếm “Cách tìm sở thích”, “Hạnh phúc, cuộc sống” các kiểu.
“Khi đó, tôi tìm thấy những người viết tiểu thuyết trên mạng. Và thấy có vẻ vui, nên tôi thử tự viết. Tôi nghĩ có khi đây là thứ mình tìm kiếm… rồi thì──”
“Bị cuốn vào luôn?”
“Đúng vậy! Vui kinh khủng luôn ấy!”
Sagiri mỉm cười dịu dàng lắng nghe câu chuyện của tôi.
Cứ như không phải em gái mà là chị gái tôi vậy.
“Hừm… Thì ra là vậy.”
“Như đã nói lúc nãy… việc tôi say mê viết tiểu thuyết có một ‘khởi nguồn’ rất lớn. Ngay sau khi tôi biết đến tiểu thuyết mạng.”
“Hề… ‘Khởi nguồn’ sao.”
Vì Sagiri cứ cười toe toét trông rất vui vẻ, nên tôi bĩu môi hỏi.
“Gì vậy?”
“Phư phư, không có gì đâu.”
“Vậy à. Mà Sagiri, hồi đó em làm gì?”
“Bỏ học.”
Đầu tôi bỗng giật mạnh.
*
Đúng vậy. Vào khoảng thời gian Masamune biết đến tiểu thuyết mạng──
Khi đó, tôi, Izumi Sagiri, học sinh lớp hai tiểu học, đã không đến trường.
Lý do, nói tóm gọn lại là──
Tôi bị sốc vì cha mẹ tôi đã ly hôn.
Được mẹ nhận nuôi, sống hai người trong một căn hộ ở Tokyo, sáng hôm đó tôi vẫn trùm chăn qua đầu, hờn dỗi.
Cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên.
“Sagiri ơi, ăn sáng thôi.”
Tôi phớt lờ, rồi cảm nhận được cánh cửa khẽ mở.
Chăn bị giật phăng đi, khiến tôi mất thế phòng thủ.
Tôi không kìm được, kêu lên “Án!”. Mẹ tôi thở dài một cách ngán ngẩm.
“Con sắp muộn học rồi đó?”
“...Nghỉ học.”
Mẹ dùng điều khiển bật đèn phòng.
“Có chuyện gì không vui ở lớp à?”
“Không có.”
“Vậy thì sao?”
Bị hỏi, tôi đưa chiếc điện thoại mà tôi vẫn đang xem trong chăn cho mẹ.
Màn hình điện thoại hiện lên một tấm ảnh.
Tôi, mẹ và cha. Một bức ảnh gia đình ba người.
Nhìn thấy nó, mẹ “Út” lên, rồi kêu rên với vẻ mặt kỳ quặc.
“Cái, cái ảnh đó…”
“Khi con đi học về… cha đã ghét con rồi.”
“Ú útt!”
Mẹ đau khổ đến mức nhắm tịt mắt, như thể bị một đòn chí mạng.
Nhân tiện, tôi gọi cha mẹ là Papa, Mama cho đến khoảng lớp bốn.
“...Thế nên, con sợ đi học. Nếu đi học, lần này có khi Mama lại──”
Lại ghét tôi.
Tôi của ngày đó đã bị ám ảnh bởi những ý nghĩ hoang đường như vậy.
“Sagiri!”
Mẹ dùng hai tay “Yoisho” một tiếng rồi bế bổng tôi lên.
Mẹ cất giọng vui vẻ, nhìn tôi đang chớp chớp mắt.
“Mama! Yêu Sagiri nhất trên đời!”
“...Nhưng mà…”
"Thêm nữa! Người ba ghét đâu phải Sagiri, mà là con! Mẹ, mẹ mới là người bị ba ghét đó! Ba với mẹ là người lớn rồi mà còn thành ra thế này, lỗi tại ba với mẹ chứ! Sagiri không có lỗi gì hết!"
Cô nói bằng giọng hài hước, nhưng lại vô cùng tha thiết.
Nghe mẹ nói vậy, tôi ngây ngô hỏi:
"Tại sao ạ?"
"Hả?"
"Tại sao... mẹ lại bị ba ghét ạ?"
"........Chuyện này thì là........"
Mẹ nhắm chặt mắt, mím môi thành hình chữ "へ" (he).
Trông mẹ như đang cố nhịn đi vệ sinh đến mức khổ sở vậy.
—Chuyện này làm sao mà nói ra được chứ!
Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng mẹ lẩm bẩm.
Bị con gái truy hỏi "lý do ly hôn" không thể nói ra, mẹ rơi vào thế bí…
Rồi bỗng, mẹ nghiêm mặt lại và nói:
"Khi nào Sagiri lớn lên mẹ sẽ kể cho con nghe, nhất định!"
"...Hừ!"
Tôi bĩu môi không hài lòng.
"… Mẹ xin lỗi, như thế này con vẫn sợ đến trường, đúng không?"
Mẹ đặt tôi xuống giường, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
"… Hay là mẹ ở cùng con đến khi nào con hết sợ nhé?"
".........Vâng ạ."
Masamune, người đang nghe tôi kể chuyện ngày xưa, hỏi khi tôi kể xong một đoạn:
"Nếu em không muốn kể thì thôi, nhưng... lý do ly hôn của bố mẹ Sagiri, rốt cuộc là gì vậy?"
"Tại mẹ…"
"Mẹ sao?"
"Tại mẹ vẽ truyện tranh hentai lúc rảnh rỗi, bị bố phát hiện ra."
"Oh..."
Masamune ngước mặt lên trời, dường như đã hiểu ra mọi chuyện.
"Thì ra là vậy... chuyện tầm phào như thế này, đúng là không thể nói với con gái bé bỏng được."
Tầm phào nghe tệ quá.
Tôi cũng nghĩ vậy... nhưng chắc là chuyện lớn đối với họ.
"Mẹ em bình thường toàn thiết kế nhân vật cho game trẻ con thôi. Chắc bố em cũng có ấn tượng lành mạnh về công việc họa sĩ. Mẹ em thấy bố em là người bình thường hơi khó tính nên giấu chuyện sở thích đi. Mẹ cứ nghĩ 'Chắc không sao đâu', ai dè 'Toang luôn', mẹ em vừa buồn rầu vừa kể."
"...Dân làm trong ngành otaku lâu ngày, cảm giác về mấy chuyện đó nó bị chai đi ấy mà. Cứ tặc lưỡi nghĩ 'Sở thích otaku kiểu này chắc người ta chấp nhận được nhỉ', dễ bị lầm lắm."
"Bố em sốc nặng luôn ấy."
"Mẹ Sagiri, dù gì cũng là 'Eromanga-sensei' đời đầu mà."
Masamune gật gù ra vẻ đồng tình, ý nói mẹ tôi không cùng đẳng cấp với đám otaku mới vào nghề.
"Ơ, đừng có gọi như kiểu bút danh đen tối thế chứ!"
"Có thể Sagiri thì không, nhưng tớ dám chắc mẹ cậu dùng cái tên 'Eromanga-sensei' làm bút danh hentai đấy. Nguồn tin từ chuyện cũ của Aluminum."
"Không phải mà! Mẹ bảo đấy chỉ là tên một hòn đảo thôi!"
"Tên một hòn đảo mà lại dùng để đăng ảnh ero mình tự vẽ lên mạng à...?"
Em cũng lờ mờ đoán ra rồi, xin anh đừng truy hỏi nữa!
"Tóm lại... sau khi bố mẹ ly hôn... em đã nghỉ học một thời gian."
"Nghỉ một thời gian nghĩa là sau đó em đã vực dậy tinh thần và đi học lại?"
"Vâng. Có một 'bước ngoặt' lớn... Em đi học đầy đủ 'cấp một'."
"...Vậy thì cố gắng đi học cấp hai đi nhé?"
Anh nhẹ nhàng châm chọc.
"…Từ từ ạ."
Ước mong được ra ngoài và trở thành một cô gái bình thường, đi học…rồi… hẹn hò… áuuu.
Giọng của Masamune cắt ngang dòng suy nghĩ xấu hổ của tôi.
"Này Sagiri… cái 'bước ngoặt' đó là gì thế?"
"À… bí mật ạ!"
"Ơ hay, thế thì không được đâu. Chúng ta đã nói là sẽ kể chuyện ngày xưa cho nhau để trở thành anh em thật sự cơ mà?"
"Anh kể trước đi. Ngay sau khi anh biết đến tiểu thuyết mạng ấy, đã có một 'bước ngoặt' khiến anh nghiện viết tiểu thuyết, đúng không?"
"Không được để anh kể trước à?"
"Không được. Chuyện ngày xưa... ngại lắm... anh kể trước đi!"
"Anh cũng ngại chứ bộ! ...Được rồi được rồi, anh kể trước là được chứ gì?"
***
Tôi bắt đầu viết lách khá sớm sau khi biết đến tiểu thuyết mạng.
Vì tôi là thành viên của câu lạc bộ về sớm nên thời gian rảnh rỗi thì nhiều vô kể.
Sau khi đọc ngấu nghiến tiểu thuyết mạng trong khoảng sáu ngày — chắc cũng phải hơn trăm tác phẩm — tôi nảy ra ý định "Viết thử xem sao, chắc cũng thú vị đấy".
Sở dĩ tôi thấy "thú vị" là vì:
"Chắc là thú vị khi được điều khiển nhân vật theo ý mình."
"Chắc là thú vị khi được tự tạo ra câu chuyện theo ý mình."
"Nếu tác phẩm mình tạo ra được người khác thích thì chắc là thú vị."
"Chắc là thú vị khi được 'giao lưu với độc giả' thông qua phần bình luận hoặc email."
Thú thật thì, sau khi đọc rất nhiều tiểu thuyết mạng, tôi đã nghĩ "Mấy cái này mình viết được ấy chứ", "Mình mà viết thì còn hay hơn", hay "Mấy cha này đăng chương chậm rì. Phải viết liên tục cho người ta đọc một lèo chứ." Đó là những suy nghĩ kiêu ngạo của tôi.
Thực tế thì, những suy nghĩ kiêu ngạo đó 'ở một mức độ nào đó' là đúng.
Bởi vì Izumi Masamune đã gần như đạt được mục tiêu debut chuyên nghiệp một cách nhanh chóng, và hầu như không gặp phải trở ngại nào đáng kể.
Cùng lắm thì chỉ là vào giai đoạn đầu, khi chưa quen việc, tôi đã bối rối vì không có ai đọc tác phẩm mình đăng.
Nói thẳng ra là tôi đã hơi ảo tưởng.
"Trò chơi" này thú vị hơn tôi nghĩ.
Tôi có thể làm tốt ở đây hơn tôi nghĩ — tôi đã nghĩ như vậy.
Những suy nghĩ ngây thơ đó đã tan thành mây khói ngay sau khi tôi debut chuyên nghiệp, vì tôi đã gặp phải một phen kinh hoàng.
Nhưng thôi, chuyện đó tôi đã kể quá nhiều lần với tiền bối Muramasa rồi nên xin phép bỏ qua.
Tóm lại là thế này.
Cho đến khi bị Senju Muramasa đánh bại, kể từ khi debut làm nhà văn ở tuổi thiếu niên…
Nhà văn Izumi Masamune là một người đầy tự tin.
Tôi khi đó còn trẻ hơn cả bây giờ, liều lĩnh và chỉ đơn thuần sáng tác vì niềm vui.
Tôi có thể hoạt động như vậy không phải vì tôi có tài năng…
Mà vì tôi đã có một 'bước ngoặt' lớn giúp tôi có được sự tự tin và biết được 'niềm vui sáng tác' ngay khi bắt đầu viết tiểu thuyết.
Vào ngày tôi bắt đầu viết 'tiểu thuyết đầu tay'.
Tôi không có máy tính nên đã viết tiểu thuyết mạng trên điện thoại. Tôi viết xong một chương thì đăng, viết xong chương hai thì đăng… tôi tha hồ vung bút viết nên 'tác phẩm đầu tay' của mình.
Tôi bắt đầu từ sáng sớm Chủ nhật, nhưng ngòi bút của tôi tiến triển nhanh hơn tôi nghĩ, và đến khoảng trưa thì tôi đã đăng được khoảng bốn mươi chương.
"Haha… dù sao thì đó cũng là cuốn tiểu thuyết đầu tiên tôi viết nên nó còn dở tệ hơn bây giờ rất nhiều, nghe mà phát ngượng…"
Nhớ lại chuyện xưa, tôi khẽ cười:
"Nhưng mà vui thật. Hồi đó tôi đã mải mê viết lách như điên."
"'Cuộc phiêu lưu của Dũng Sĩ Masamune' chứ gì? Ăn cắp ý tưởng của Tales… tiểu thuyết fanfic. Em cũng đọc rồi."
"Ấy, cái tác phẩm đó xin hãy quên đi ngay lập tức nhé! Làm ơn!"
Mặc dù hồi đó tôi đã viết nó với tất cả sự tự tin!
Nhưng mà bị đọc lại tác phẩm đầu tay thì xấu hổ chết mất!
Là những người đồng sáng tác, chắc chắn Sagiri phải hiểu được cảm giác đó chứ.
Sagiri chui ra khỏi chăn và bắt đầu đào lại vết sẹo lòng của tôi một cách không thương tiếc.
"Còn có tuyệt chiêu độc đáo nữa chứ. Của Dũng Sĩ Masamune ấy."
"Khoan đã Sagiri! Đừng có bắt chước tư thế tuyệt chiêu bằng wii remote nữa!"
"Fufufufu…"
Cực kỳ thích thú, Sagiri cầm chiếc wii remote hình que ngắn trên tay, giơ lên cao và bắt đầu xoay tròn. Động tác tích lũy năng lượng.
Rồi, cô hạ chiếc remote xuống với một giọng hét lớn mà bình thường cô sẽ không bao giờ phát ra.
"Uồồồ! Lôi Thần Trảm Diệt Kiếm!"
"Áaaaaa! Đừng màaaaaa!"
Tuyệt chiêu kiếm thuật đó có tác dụng với tôi hơn bất kỳ ai!
Chiêu này năm ngoái tôi cũng bị tiền bối Muramasa dùng rồi!
Bị tấn công bằng lịch sử đen tối siêu chí mạng, tôi đau khổ quằn quại trên giường.
"Ahahaha!"
"Chết tiệt! Sagiri ác thật!"
"Fufufu… Sao vậy anh? Ngại ngùng thế này là bất lịch sự với độc giả hồi đó đấy nhé?"
"Độc giả hồi đó mà đọc lại bây giờ chắc cũng thấy xấu hổ thôi!"
"Fufu… không đâu ạ. Đó là một kỷ niệm đẹp."
"Cảm ơn em nhé!"
Nhưng… Sagiri nói đúng.
Giờ đọc lại thì tôi muốn chết đi được vì nó quá dở, là một cuốn tiểu thuyết lịch sử đen tối đáng xấu hổ.
Nhưng 'cuốn tiểu thuyết đầu tiên tôi viết' vẫn có độc giả.
'Cuộc phiêu lưu của Dũng Sĩ Masamune' toàn 210 chương.
Sau khi viết xong cuốn đó trong một ngày, tôi hoàn thành chương cuối và vươn vai hết cỡ trong phòng mình.
"A, vui quá."
Tôi cứ viết trên điện thoại suốt nên các ngón tay của tay thuận đau nhức khủng khiếp.
Ngay cả điều đó cũng khiến tôi cảm thấy dễ chịu vì cảm giác đạt được thành tựu.
"Đau quá… ôi đau quá… hehe."
'Viết xong một tác phẩm từ đầu đến cuối' — đây là một trong những trải nghiệm tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi.
Nếu nói theo phong cách của thầy Yamada Elf thì đó là 'khoảnh khắc nhìn thấy màn hình kết quả'.
Tôi giải thích cho ai không hiểu thì.
Khi đạt được một điều gì đó lớn lao và hoàn thành một giai đoạn, con người sẽ trưởng thành.
Elf nói rằng vào những lúc như vậy, cô có thể 'nhìn thấy màn hình kết quả' như trong game.
Cô kiếm được điểm kinh nghiệm và biết rằng mình đã lên cấp — cô nói vậy.
Thú thật thì tôi nghĩ đó chỉ là những lời nói đùa thường ngày, nhưng tôi hiểu ý cô ấy.
Cho dù là nấu ăn, thể thao hay viết tiểu thuyết, hay bất cứ điều gì.
Tôi nghĩ luôn có một khoảnh khắc mà bạn nhận ra mình đã tiến bộ.
Đối với một nhà văn như tôi thì đó là:
'Khi viết xong một tác phẩm từ đầu đến cuối.'
'Khi xuất bản tác phẩm và cho ai đó đọc.'
'Khi nhận được bình luận.'
Tôi tin rằng mình có thể vui vẻ lên cấp bằng cách lặp đi lặp lại ba điều này.
Và.
Vào ngày này, giờ phút này, Izumi Masamune, người vừa viết xong cuốn tiểu thuyết đầu tiên của mình, đang ở ngay giữa 'màn hình kết quả' theo cách nói của Elf.
Tôi đang say sưa trong cảm giác mệt mỏi dễ chịu và cảm giác đạt được thành tựu, thì…
"Hả?"
Một email đã đến. Đến địa chỉ của tôi được ghi trên trang tác giả của trang web đăng tiểu thuyết.
Tiêu đề là 'Chúc mừng đăng bài và hoàn thành tác phẩm đầu tay!'.
""
Tôi bật dậy. Tỉnh cả ngủ.
"T,t..."
Tôi run rẩy gõ vào tiêu đề và hiển thị nội dung. Tôi nhìn chằm chằm vào nó.
Hay lắm ạ.
Em đã vẽ tranh Dũng Sĩ Masamune!
"——"
Email có đính kèm một bức ảnh.
Một bức tranh vẽ 'Dũng Sĩ Masamune' đang giương cao thanh trường kiếm.
Không phải là dở… nhưng cũng không phải là giỏi, một bức tranh vẽ bằng bút chì màu bình thường không có gì đặc biệt.
"… H… Hahaha…."
Nhưng…
"C… Hahaha… Kukuku…"
Tại sao nó lại vang vọng trong tim tôi đến vậy.
"Kyaaaaaaa!"
Tôi nhảy cẫng lên tại chỗ.
Tôi ôm chặt điện thoại và lăn lộn trên sàn nhà.
"Cảm giác u ám" còn sót lại trong một góc đầu ngay cả khi tôi đang viết tiểu thuyết một cách say sưa đã bay biến hết. Tôi không còn là 'một cậu bé bất hạnh vừa mất cha mẹ' nữa.
Tôi là nhà văn tiểu thuyết mạng hạnh phúc nhất thế giới!
Kyaaaaaa! Tôi không biết tại sao tôi lại vui đến thế nhưng tôi rất vui!
Hoàn toàn lên tinh thần, tôi bừng tỉnh với sứ mệnh phải truyền bá niềm vui này cho ai đó, và không do dự lao ra khỏi phòng.
Tôi đi đến phòng khách. Tôi chạy lạch bạch đến đó một cách ồn ào.
Chắc hẳn bố tôi đang ở phòng khách đã phải giật mình lắm.
Nào ngờ, tôi, đứa con duy nhất trong nhà, sau khi mẹ mất đã luôn ủ dột, chẳng còn chút sức sống nào.
“Bố ơi!”
BÙM! Tôi mở phăng cánh cửa phòng khách, xông vào, cất tiếng gọi oang oang, khác hẳn vẻ trầm lặng của những ngày trước.
“Con đây! Con sẽ thành tiểu thuyết gia chuyên nghiệp!”
Bố tôi, đang ngồi đọc sách trên ghế sofa, ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm thằng con trai.
Bố há hốc mồm nhìn tôi sau cái tuyên bố khó hiểu đó, nhưng rồi chợt tỉnh người, hỏi lại:
“Gì mà tự dưng thế? Có chuyện gì à con?”
Trước câu hỏi đầy quan tâm của bố, tôi nghiêm túc đáp lời.
“Con chợt nhận ra. Thật ra con... là một thiên tài!”
BÙMM! Nếu là trong truyện tranh, chắc hẳn lúc đó tôi đang gánh cái hiệu ứng âm thanh rầm rĩ đó trên lưng.
Bây giờ nghĩ lại, chắc đến học sinh tiểu học thật sự cũng chẳng có đứa nào ảo tưởng lố bịch đến mức ấy.
“Thiên tài viết tiểu thuyết đó. Con sẽ thành chuyên nghiệp, kiếm được nhiều tiền lắm. Thật đấy!”
Chỉ là, lúc đó tôi hoàn toàn nghiêm túc. Nghiêm túc đến tột độ.
Nếu lúc ấy bị trêu chọc, tôi đã tổn thương và nổi giận lắm rồi.
Vậy mà, trước đứa con trai đang ở tuổi cấp Một siêu nhạy cảm ấy, bố tôi đã có thái độ như thế nào?
“Buhahahahahahahaha.”
Một trận cười phá lên.
“Khụ! Khụ... hahahahahaha! Mày đang nói cái quái gì thế hả! Gya hahahahahaha!”
Bố ôm bụng cười ngặt nghẽo, nước mắt chảy ròng ròng, dùng hết sức lực để phá lên cười vào giấc mơ của con trai.
Đúng là người cha tồi tệ nhất.
“Sao bố lại cười con chứ—!”
Mấy đứa học sinh cấp Một, cấp Hai mà bị cười nhạo giấc mơ thì thường sẽ nổi khùng lên kiểu này nhỉ?
Tôi mặt đỏ bừng gào thét, bố thở dốc vừa nói lời xin lỗi.
“À, xin lỗi, tự dưng bố lỡ.”
“Lỡ cái gì! Đừng có vừa cười vừa xin lỗi chứ! Hu hu hu hu!”
“Khi bố còn nhỏ, trạc tuổi con ấy. Bố từng nghe một câu nói tương tự.”
—Tetsu-chan! Tớ! Sẽ thành đầu bếp chuyên nghiệp!
—Hả? Cậu đang nói cái gì thế?
—Fufufu, tớ chợt nhận ra... tớ là thiên tài nấu ăn!
“Là mẹ con nói đó.”
“……………………”
“Cười là phải rồi, cái này. Khà khà, hai bố con đúng là y chang nhau.”
Bố hít hít mũi.
Không biết là bố đang khóc, đang cười, hay cả hai.
“Thôi được rồi. Đừng khóc nữa, Masamune.”
“Bố cũng đang khóc mà.”
“Bụp! Không có khóc!”
Bố tôi lau mặt bằng ống tay áo sơ mi, rồi với vẻ mặt tươi tỉnh nói:
“Phải rồi... đợi bố một lát.”
Bố mở thùng carton đặt cạnh ghế sofa.
Từ bên trong lấy ra một chiếc laptop đời mới nhất.
“Vừa mới giao đến lúc nãy thôi...”
Bố một tay cầm chiếc máy tính, đưa về phía tôi.
“Bố cho con đó.”
“Ơ, nhưng mà...”
“Nếu con muốn thành tiểu thuyết gia chuyên nghiệp thì cần nó chứ gì.”
Bố nở một nụ cười.
“…………À.”
Khoảnh khắc đó, tôi đã nhận được từ người mà mình muốn được công nhận nhất, những lời mà mình mong muốn nhất.
“Vâng ạ!”
Tôi ôm chặt chiếc laptop vào lòng.
Sau đó, Izumi Masamune—đúng như tuyên bố, đã trở thành một nhà văn chuyên nghiệp.
Với chiếc máy quý giá được bố tặng, anh đã cho ra đời vô vàn tác phẩm.
***
“Đó chính là... 'khởi đầu' khiến Izumi Masamune đắm chìm vào tiểu thuyết.”
Masamune nói vậy rồi kết thúc câu chuyện cũ.
Tôi, vì một lý do nào đó—đã không thể nhìn thẳng vào mặt anh ấy được nữa.
“…Ừm, ra... là vậy sao…”
Cái “khởi đầu” mà anh ấy kể, gần như y hệt với những gì tôi tưởng tượng.
Thế nhưng, khi “cảm xúc chân thật” của anh ấy được đặt vào đó, khi anh ấy trực tiếp kể lại, nó đã biến thành một vũ khí có sức công phá tuyệt vời.
“Lúc tôi viết cuốn tiểu thuyết đầu tiên, có người đã nói nó hay. Có người đã vẽ hình cho nhân vật mà tôi tạo ra. Điều đó khiến tôi vui lắm... vui không thể tả được... nên tôi mới quyết tâm trở thành chuyên nghiệp.”
Lúc đó anh ấy đã trải qua những gì—và cảm thấy thế nào.
Tất cả những điều đó, đã được anh ấy trực tiếp bộc bạch. Đâm thẳng vào trái tim tôi.
“………………A…”
Tôi cúi gằm mặt, tiếp tục chịu đựng cảm giác nóng bừng như bị cúm.
“…Có… có phải… vui đến thế… không?”
“Phải!”
Masamune cười sảng khoái, như thể anh ấy đã trở lại là cậu bé tiểu học ngày xưa.
“‘Người đó’ đã gửi lá thư hâm mộ đầu tiên cho tôi. ‘Người đó’ đã vẽ hình nhân vật của tôi lần đầu tiên. Dù chỉ là kết nối trên mạng thôi... nhưng tôi nghĩ đó là bạn của tôi.”
Masamune nhìn xa xăm, hồi tưởng về quá khứ.
Tôi lẳng lặng… ngắm nhìn khuôn mặt ấy.
Cơn sốt trong tôi không hề hạ. Trái tim đập thình thịch.
…Cái vẻ mặt ấy thật là gian lận.
Rồi anh ấy thoát khỏi hồi ức, nhìn về phía tôi.
“Chuyện của tôi đến đây là hết. Đến lượt Sagiri rồi đó. —Hãy kể cho tôi nghe—cái ‘khởi đầu’ của em đi.”
“Vâng. Vậy thì... em sẽ kể. Cái ‘khởi đầu’ giúp em, một đứa từng là otaku nhỏ bé, vực dậy, và bắt đầu đi học trở lại. Nó cũng chính là ‘khởi đầu’ để em bắt đầu luyện vẽ một cách nghiêm túc đó.”
“Ồ... vậy đó đúng là một ‘khởi đầu’ quan trọng nhỉ.”
“Vâng... đúng vậy.”
Tôi gật đầu một cách trầm ngâm.
“Cái khởi đầu khiến anh say mê tiểu thuyết là ‘vì đã gặp được độc giả đầu tiên’—đúng không?”
“Đúng vậy.”
“…Cái khởi đầu khiến em đi học trở lại là ‘vì đã gặp anh’.”
“Hả?”
“…Cái khởi đầu khiến em bắt đầu luyện vẽ một cách nghiêm túc là ‘vì đã gặp anh’.”
“Không... ý em là sao?”
“…………Em và anh, ngày xưa… đã từng gặp nhau rồi.”
Lúc này, Masamune vẫn nghiêng đầu như cũ—mắt mở to, rồi bất động.
“………………Ể?”
Anh ấy lộ ra vẻ mặt như thể vừa được em gái mình thú nhận một điều kinh khủng vậy.
“…Cái đó… là… sao…?”
Đúng lúc này, tôi nghĩ.
Giờ là lúc để tôi nói ra “bí mật” đã giữ kín bấy lâu cho anh ấy.
Tôi hít một hơi thật sâu…
Rồi đưa bức tranh tôi vừa vẽ cho Masamune.
“Này, Sagiri… cái này… bức tranh này…”
Đó là bức vẽ anh hùng Masamune.
Vị anh hùng này, hùng hồn hơn hẳn một đứa nói lắp như tôi—sẽ kể ra “bí mật của tôi”.
“Người đầu tiên gửi thư hâm mộ cho anh. Người đầu tiên vẽ hình nhân vật của anh.”
“…Chẳng lẽ nào————”
Đúng vậy.
Việc tôi vẽ hình minh họa cho nhân vật tiểu thuyết của Izumi Masamune không phải là khi tôi nhận được yêu cầu vẽ minh họa cho tác phẩm đầu tay “Black Sword” của anh ấy.
Mà là hai năm trước đó.
Khi Izumi Masamune còn chưa ra mắt.
Vào chính ngày anh ấy viết xong tác phẩm đầu tay “Cuộc phiêu lưu của anh hùng Masamune” trên mạng.
Lúc đó, tôi đang mắc chứng hikikomori, coi việc đọc tiểu thuyết mạng trên điện thoại là một phần của việc giết thời gian (và cũng là một công cụ để giảm tần suất mẹ nói chuyện với tôi).
Tuy nhiên, chẳng thể nào gọi tôi là một độc giả nhiệt thành được.
Chỉ là một người dùng “light user” sẽ lập tức “browser back” (quay lại trang trước) nếu thấy hơi nhàm chán một chút.
Ngày hôm đó, tôi cũng nằm lăn trên giường, đọc ngấu nghiến các tiểu thuyết mạng.
Những tác phẩm đứng đầu bảng xếp hạng phổ biến đã đọc hết cả rồi, nên tôi bắt đầu hành động kiên nhẫn tự tìm kiếm những cuốn tiểu thuyết mạng hay—cái mà người ta gọi là “đào bới”.
Có nhiều cách “đào bới” khác nhau, và tôi muốn chia sẻ bí quyết của mình, nhưng sẽ rất dài nên tôi bỏ qua. Chỉ biết rằng tôi không đọc theo kiểu tuần tự từ trên xuống của bảng xếp hạng hàng ngày.
À này, từ trên giường tôi có thể nhìn thấy mẹ đang làm việc ở phòng bên cạnh.
Lâu lâu mẹ lại quay sang nhìn tôi, vẻ khó chịu muốn gây sự.
“Sagiri-chan, nhìn này nhìn này. Làm nhân vật dễ thương như thế này là công việc của mẹ đó. Mẹ cũng khá nổi tiếng đấy nhé?”
Trên máy tính bảng mẹ đưa ra là hình minh họa của những con vật bán nhân hóa.
Thỏ, gấu, những thiết kế vừa đáng yêu vừa lành mạnh mà trẻ con chắc chắn sẽ thích.
Tôi không biết, nhưng nghe nói đó là hình minh họa để công bố game mới của một trò chơi siêu nổi tiếng lúc bấy giờ.
Được xem những hình ảnh kho báu khiến học sinh tiểu học chảy dãi như vậy, tôi đáp lại với giọng thờ ơ:
“Hừm.”
“Uầy, chẳng thấy con bé có hứng thú gì cả.”
Mẹ thở dài thất vọng.
“…À mà… Sagiri-chan thích vẽ tranh mà đúng không?”
“Vâng, thích ạ.”
“Vậy thì! Vậy thì! Mẹ dạy con vẽ nghiêm túc nhé? Nhé?”
“Không cần đâu.”
“…À, vậy sao.”
Bây giờ nghĩ lại thì thật là vô cùng xin lỗi.
Ngày ấy. Thái độ của tôi đối với mẹ, và thái độ đối với việc vẽ tranh, đều là như vậy.
Bởi vì.
Mẹ khi vẽ minh họa cho công việc—trông chẳng vui vẻ gì cả.
Những bức tranh mẹ vẽ (dù là nhìn từ góc độ của tôi bây giờ) cũng nhàm chán nữa.
Vì tôi nghỉ học và ở bên cạnh mẹ khi mẹ làm việc, nên tôi thấy rất nhiều mặt không thích của công việc họa sĩ minh họa.
Hôm nay mẹ trông rất nghiêm chỉnh, nhưng khi mẹ không khỏe, những lời than vãn như “Awu~, con không muốn làm việc đâu~” thì tôi nghe rõ mồn một.
Hơn nữa—
“Muốn vẽ tranh sexy không liên quan đến công việc quá, muốn livestream vẽ để được chiều chuộng quá, đau lưng quá, đau cổ quá, muốn nghỉ ngơi quá~”
—Đến mức thảm hại như vậy.
Bây giờ tôi mới nói chứ... tôi nghĩ đó không phải là hình ảnh nên thể hiện trước mặt một đứa con gái tiểu học.
Dù tôi thích vẽ tranh, nhưng tôi không hề nghĩ đến việc cố gắng luyện vẽ, hay trở thành một họa sĩ minh họa chuyên nghiệp như mẹ trong tương lai.
Đi học thì sợ hãi, ở nhà lêu lổng cũng buồn chán, lại còn cảm thấy tội lỗi, mẹ thì khó chịu, chẳng có gì thú vị sao—a, ư, sao lại không có gì thế này.
Mấy đứa mày phải hiểu cái cảm giác lề mề, lề mề, lề mề này.
Thật khó khăn…
Sau khi nghe câu chuyện cũ của một người ngốc nghếch nhưng nghiêm túc nào đó, tôi thấy mình thật là nhõng nhẽo.
Thế nhưng, không hiểu sao. Tôi nghĩ ai cũng từng trải qua những ngày tháng uể oải, không thể nhìn về phía trước này!
…Phải không?
Trong những buổi sáng uể oải như vậy, tôi chỉ có thể nằm dài trên giường, nghịch điện thoại.
Hôm nay cũng vậy, tôi bắt đầu “đào bới” trên trang web tiểu thuyết quen thuộc.
Có lẽ vì đã xem những con vật kỳ lạ do mẹ vẽ, đầu óc tôi đang chìm đắm trong không khí giả tưởng, nên tôi tìm đọc những tiểu thuyết mới đăng thuộc thể loại fantasy.
Sau vài lần bỏ qua tác phẩm không hợp gu, tôi tìm thấy một cuốn tiểu thuyết.
Tên là “Cuộc phiêu lưu của anh hùng Masamune”.
Không có lấy một lời bình luận hay đánh giá nào. Đây là một tác phẩm vừa mới được đăng tải.
Tên tác giả là Izumi Masamune.
“Khặc.”
Chưa đọc đến nội dung, tôi đã bật cười khẽ.
—Wowww… wowww… tên tác giả và nhân vật chính y hệt nhau.
Điều này đã khiến tôi muốn đọc thêm một chút.
Ngày nay, điều này khá hiếm. Hiếm ở chỗ, đây không phải là một trò đùa.
Thật sự—chính tác giả đang nhập vai nhân vật chính và viết một cách vui vẻ.
Ngay khi bắt đầu đọc, tôi đã nhận ra điều đó ở đoạn mở đầu.
Thế giới quan là fantasy kiếm và phép thuật. Một cuốn tiểu thuyết phái sinh bình thường dựa trên trò chơi.
Cái sự kém cỏi trong văn phong cho thấy đây là lần đầu tiên tác giả viết tiểu thuyết, với đà này thì đọc khoảng hai ba chương là tôi sẽ “browser back” mất thôi.
“Hừm... không hay lắm…”
Dung lượng mỗi chương hơi ít. Đọc xong chỉ mất vài phút.
Sau khi đọc xong chương một, tôi nhấn nút làm mới, một liên kết đến chương hai xuất hiện.
“...Ồ.”
Có vẻ như, trong lúc tôi đọc chương một, tác giả đã đăng tải chương hai—rồi.
Đến đây thì vẫn chưa có gì là lạ lùng quá. Có thể chỉ là ngẫu nhiên thôi mà.
Vài phút sau nữa... Khi tôi đọc xong chương hai và nhấn nút làm mới một lần nữa, đường dẫn tới chương ba xuất hiện.
“Ơm...?”
Nói cách khác, cái tên tiểu thuyết gia mạng dở ẹc mang tên Izumi Masamune này lại một lần nữa – đăng tải chương ba ngay trong vài phút tôi đọc xong chương hai.
Lúc bấy giờ, tuy tôi chưa nghĩ sâu xa đến vậy, nhưng đã cảm thấy “có gì đó không ổn với bộ truyện này”.
Tôi đọc xong chương bốn, bấm nút làm mới, chương năm hiện ra. Cứ thế, chương năm, rồi chương sáu, chương bảy, chương tám, chương chín... Và cuối cùng, tôi đọc xong chương chín, bấm nút làm mới, thì chương mười xuất hiện.
“Ơ? Ơ? Ơ kìa?”
Đến nước này thì không riêng gì tôi, bất kỳ độc giả truyện mạng nào cũng sẽ nhận ra “có chuyện bất thường đang xảy ra”.
Bị cuốn hút theo một kiểu khác, không phải vì độ hấp dẫn của truyện, tôi vươn vai ngồi dậy trên giường và viết vào mục bình luận của 『Cuộc phiêu lưu của Dũng sĩ Masamune』 như sau:
【Cậu viết sẵn rồi à?】
Ngay lập tức, tôi nhận được phản hồi từ ‘Izumi Masamune’. Chưa đến mười giây sau.
【??? Viết sẵn là sao ạ?】
Tôi lại viết tiếp tin nhắn vào mục bình luận.
Sau đó, cuộc đối thoại diễn ra như sau:
【Bộ truyện này được viết khi nào?】
【Bây giờ ạ】
【Cả mười chương? Toàn bộ?】
【Vâng. Cháu đang lần lượt đăng tải những chương vừa viết xong đây. Nếu tiện thì cô cho cháu xin ít bình luận nhé!】
“……………………”
Đọc dòng phản hồi của ‘Izumi Masamune’, tôi chớp chớp mắt liên hồi.
Tôi dụi mắt, rồi nhìn lại vài lần.
“Ơ... thì ra là...”
Toàn thân tôi rợn tóc gáy, nổi da gà khi––
Nhấn vào nút cập nhật trên trang mục lục tiểu thuyết.
Và "roẹt"... một loạt mười sáu chương mới toanh hiện ra cùng lúc.
Chắc không cần phải giải thích thêm nữa.
...Là như vậy đó.
“...Tên này là cái quái gì vậy?”
Tôi há hốc miệng, lẩm bẩm hướng về phía người mà tôi thậm chí còn chưa từng thấy mặt.
Sau đó, vừa tò mò lại vừa sợ hãi, tôi vẫn tiếp tục đọc 『Cuộc phiêu lưu của Dũng sĩ Masamune』.
Vẫn dở như thường.
Thế nhưng, tác giả lại có vẻ rất hào hứng.
Một tiếng trôi qua, hai tiếng trôi qua, tốc độ cập nhật vẫn không hề chậm lại chút nào.
Và có lẽ là vì đã quen tay hơn... Dần dần... nội dung truyện có vẻ thú vị hơn một chút. Dũng sĩ Masamune, ban đầu chỉ là một tân binh cấp 1, giờ đây đã có thể chiến đấu với rồng.
“Tên này là cái quái gì vậy... ha ha... ha ha ha...”
Chẳng biết từ lúc nào, tôi đã hoàn toàn chìm đắm vào bộ tiểu thuyết mạng còn vụng về ấy.
Rồi sau đó...
“Sagiri, Sagiri, con đang làm gì thế? Nhìn mẹ làm việc oách chưa này~”
Thỉnh thoảng lại có người phá đám.
Bị mẹ nói chuyện khi đang đọc truyện, tôi khó chịu nhìn về phía bà.
“...Truyện mạng.”
“Á àn! Tin buồn – hình ảnh mẹ làm việc oách chưa, thua cả truyện mạng!”
Mỗi khi mẹ tôi nói vậy, thực sự rất phiền phức.
“Thích đến vậy sao con?”
“Dở lắm.”
Tôi thẳng thắn bày tỏ cảm nhận của mình.
“Nhưng mà, bắt đầu hay rồi.”
Đúng bốn giờ ba mươi chiều –
『Cuộc phiêu lưu của Dũng sĩ Masamune』 đã lên đến chương 105.
– Thằng bé này, từ sáng đến giờ vẫn không ngừng viết truyện.
Số lượt bình luận là không. Số lượt đánh giá cũng là không. Chỉ có duy nhất câu hỏi mà tôi vừa viết.
Và số lượt truy cập độc nhất trong thời gian thực, tính cả tác giả, là ‘2’.
Một nụ cười, lẫn lộn giữa sự ngạc nhiên đến mức không nói nên lời và sự ngưỡng mộ, thoát ra từ khóe môi tôi.
“...Chỉ có mình mình đọc thôi mà... sao lại... cố gắng viết đến vậy chứ nhỉ?”
Thực ra, tôi không hỏi ai cả, nhưng đã có câu trả lời.
“Vì vui chứ gì?”
Là mẹ tôi.
Tôi bất ngờ vì điều đó hoàn toàn trùng khớp với suy nghĩ của mình, nên cứ nhìn chằm chằm vào mặt mẹ.
Mẹ nói:
“Dù không ai xem, chỉ cần làm thôi cũng đủ vui rồi.”
“Nếu có ai đó xem, sẽ vui hơn nữa.”
“Nếu có ai đó khen, sẽ vui hơn nữa, nữa.”
“Sáng tạo là như thế đó con.”
Khuôn mặt dịu dàng mỉm cười ấy... lần đầu tiên khiến tôi ngưỡng mộ.
“Hừm............ Vậy nên mẹ cũng...”
“Hả?”
“Vừa kêu đau lưng, vừa bảo muốn nghỉ ngơi, không muốn làm việc, vậy mà vẫn livestream vẽ vời để chơi đó à?”
“............ Sa, Sagiri...? Sa, sa, sao con lại biết bí mật của mẹ chứ...?”
Mẹ tôi toát mồ hôi hột, mặt mũi cuống quýt.
“Tại vì mẹ làm ngay cạnh con lúc con ngủ trưa mà...”
Đương nhiên là tôi thức giấc, thấy được, và nghe thấy rõ mồn một.
– Bị gia đình phát hiện mình đang vẽ truyện tranh người lớn rồi á á á á á á!
Cả cảnh mẹ gào khóc như vậy nữa.
Chẳng lẽ bút danh của mẹ lại có nguồn gốc từ... không, không phải!
...Mẹ đã nói đó là tên hòn đảo mà!
Hãy quay trở lại câu chuyện. Tôi nói với người mẹ đang bối rối:
“Con biết mẹ lúc nào cũng vui vẻ vẽ tranh con gái mà...”
Người mẹ – không, cô giáo dạy truyện người lớn – là người đã vẽ tranh và âm thầm livestream ở một góc nào đó trên mạng.
Nhiều năm sau đó, tôi mới xem những video mà “anh ấy” để lại, với tư cách một người xem.
– Sau khi mẹ mất... tôi đã không thể vẽ được trong một thời gian dài...
– Tôi không thể ra khỏi phòng... không biết phải làm gì...
– Đúng lúc đó, tôi thấy một họa sĩ khác đang livestream.
– Người đó vừa nói chuyện với mọi người, vừa vẽ tranh rất vui vẻ.
– Họ nhận được bình luận ngay tại chỗ vừa vẽ xong. ...Tôi nhìn mà thấy thật ngưỡng mộ.
– Tôi cũng... muốn được như vậy, tôi đã nghĩ thế.
“Thế à. Vậy là bị phát hiện rồi nhỉ?”
Mẹ tôi bẽn lẽn cười.
Chắc hẳn trong lòng mẹ đang nghĩ:
『Vẽ tranh khiêu dâm cũng bị con gái phát hiện rồi sao!?』
『Chuyện này tính sao đây!! Không hỏi được mà vẫn cứ thắc mắc!』
Tuy nhiên, mẹ không hề lộ ra một chút dấu vết nào, mà tiếp tục:
“...Ừm, là vậy đó con. Nên mẹ hiểu cảm giác của những người đang say mê sáng tạo lắm.”
Mẹ nhẹ nhàng xoa đầu tôi, rồi một tay đưa cho tôi một cây bút chì màu.
“Sao con không nói cho ‘người đó’ biết?”
“Hả?”
“Con nói là ‘Tôi rất thích tác phẩm của cậu’. Chắc chắn người đó sẽ vui lắm. Rồi chắc chắn – con cũng sẽ vui.”
“────────”
Tôi nhìn mẹ, rồi nhìn 『Cuộc phiêu lưu của Dũng sĩ Masamune』 đang hiển thị trên điện thoại.
Tôi cầm lấy cây bút chì màu.
“Vâng!”
Tối hôm đó, tôi gửi email cho “thầy Izumi Masamune”.
Truyện của thầy rất hay.
Con đã vẽ hình Dũng sĩ Masamune!
Một bức thư người hâm mộ kèm theo một hình minh họa còn vụng về.
“Tôi là ‘độc giả đầu tiên’ của cậu. – Đó là ‘khởi đầu’ của tôi.”
Nói đến đây, tôi nhìn thẳng vào mặt Masamune.
Cậu ấy – đã ngớ người lắng nghe câu chuyện của tôi.
Chắc hẳn cậu ấy đã rất ngạc nhiên.
Phải mất một lúc lâu, cậu ấy mới thốt lên lời.
“Cô... Sagiri... là độc giả đầu tiên của tôi...?”
“...Ừm.”
Tôi gật đầu chắc nịch.
“...Đùa phải không? Bởi vì ‘người đó’ là... lớn tuổi hơn... là đàn ông mà...”
Hồi đó, khi tôi giao tiếp với Masamune, tôi không dùng bút danh, nên cậu ấy chỉ gọi tôi là “cô”.
Như đã nghe, khi tôi không có mặt, cậu ấy gọi tôi là “người đó”.
“Quả thật, lúc đó tôi đã nói với anh – như vậy.”
“…………”
“Thực ra, không phải lớn tuổi hơn mà là... học sinh lớp hai.”
“...Thật sao?”
Masamune ôm đầu. Nhìn dáng vẻ đó, tôi dần cảm thấy bất an.
Có lẽ tôi đã phá vỡ hình tượng mà cậu ấy vẫn ấp ủ về “người đó” chăng...
“Cái đó... Bằng, bằng chứng, cô kể nhé?”
“Hả...?”
“Tôi nhớ hết. Hồi đó chúng ta đã... nói chuyện gì, tôi đều nhớ cả...”
Đúng vậy. Đó là mùa đông đầu tiên chúng tôi gặp nhau (trên mạng).
Sáng sớm... Hôm đó tôi lại nghỉ học, nên đang nhìn ra ngoài từ cửa sổ căn hộ.
Bên ngoài cửa sổ là những học sinh tiểu học đang trên đường đến trường. Ai nấy đều vui vẻ trò chuyện, bước đi trên con đường đến trường. Trong khi đó... chiếc cặp sách của tôi vẫn treo nguyên trên móc bàn.
Đã hơn nửa năm rồi.
Kể từ khi tôi trở thành người hơi tự kỷ, mỗi sáng đến giờ này tôi lại thấy chán nản không chịu nổi.
Đây là vấn đề có thể giải quyết nếu tôi đi học... nhưng nguyên nhân khiến tôi không muốn đi học thì vẫn chưa được loại bỏ.
Hơn nữa, một khi đã nghỉ học dài ngày... thì rất khó để quay lại.
“Haizzz.”
Tôi thở dài thườn thượt.
Đúng lúc đó.
“!”
Điện thoại của tôi nhận được một email.
Từ ‘Izumi Masamune’.
【Ê ê, cô đã đọc truyện mới của tôi chưa?】
Cứ như vậy – chúng tôi đã trở nên quen thuộc với nhau.
Mỗi khi đọc email của cậu ấy, tôi lại có cảm giác như một chú cún con đang quấn quýt.
“Phụt... Đúng là hết nói nổi.”
Tôi vừa cười tủm tỉm vừa trả lời.
【Chưa! Tôi vừa mới dậy xong!】
【Ối! Vẫn ngủ sao! Chẳng lẽ... thất nghiệp à?】
Đúng là sắc bén!
Tôi vô cùng hoảng hốt,
“Ơ... ơ...”
【Không phải! Đại học sinh!】
【Ồ! Người lớn rồi sao!】
【Đúng vậy! Cậu bao nhiêu tuổi?】
【Mười một tuổi!】
“Hề, hề...”
Hóa ra là lớn tuổi hơn mình... Cứ tưởng như em trai vậy...
Vì vậy mà.
Vì ban đầu tôi đã giả vờ mình lớn tuổi hơn, nên bây giờ không thể nói mình ít tuổi hơn được nữa...
Tôi, dù là học sinh lớp hai, vẫn phải tiếp tục giả làm anh trai của cậu bé Izumi Masamune.
Mối giao lưu của chúng tôi vẫn tiếp tục sau đó một thời gian.
【Lại vẽ thêm minh họa cho cô rồi này!】
【Thật sao! Cảm ơn nhé! Nè nè! Lần này cũng cho tôi đính kèm vào truyện để đăng lên được không?】
【Được thôi nhưng mà tôi vẽ dở lắm đó】
【Không sao đâu. Tôi thích lắm!】
【Vậy à, thế thì tôi sẽ vẽ thêm. Nhớ biết ơn đó】
【Cảm ơn cô!】
【Mà, dù sao thì truyện của cậu cũng đâu có ai đọc ngoài tôi đâu nhỉ】
【Đừng nói thế chứ! Hơn nữa, gần đây bắt đầu có thêm người đọc một chút rồi đấy!】
【Ồ, là nhờ minh họa của tôi sao?】
【Là truyện của tôi hay mà!】
Mùa xuân trôi qua, đến mùa hè, tôi vẫn không thể đi học – và sống những ngày tháng u sầu.
Giữa lúc đó...
Giao lưu với người em trai thân thiết, Izumi Masamune, là một trong số ít niềm vui của tôi.
Và việc tôi hồi phục, trở lại trường tiểu học cũng là nhờ ảnh hưởng của cậu ấy.
Sáng sớm hôm đó, trời nóng như đổ lửa, điều hòa trong nhà tôi bị hỏng nên cảnh tượng chẳng khác gì một phòng xông hơi mini.
“Này Sagiri~ đi học có khi còn mát hơn đó con~”
Mẹ tôi, trong bộ dạng hớ hênh chỉ có quần lót và áo ngực, thều thào nói với tôi.
“...Tuyệt đối không đi. Nóng còn hơn.”
“Sao mà cứng đầu thế.”
Mẹ tôi nằm phịch xuống bàn.
“Mà đúng là nóng thật.”
Chẳng mấy chốc, mẹ tôi chậm rãi vươn tay tới chiếc máy tính bảng, và đưa cho tôi xem bản phác thảo đang dang dở.
“Này Sagiri~ động viên mẹ một tiếng đi con, mẹ đang cố gắng làm việc trong cái không gian nóng như thiêu như đốt này nè~”
Tôi nói với vẻ mặt vô cảm:
“Cái tranh như thế này thì làm gì có ai muốn liếm quần lót chứ.”
“Con học mấy cái đó ở đâu ra vậy?”
Tôi chỉ tay vào mẹ.
Lúc đó, tôi dường như đã chịu ảnh hưởng từ “tiền bối” rồi.
Mẹ tôi – không, cô giáo dạy truyện người lớn – đổi chủ đề một cách điệu nghệ.
“Ôi chao, tiện thể Sagiri này, dạo gần đây con hình như cũng đang cố gắng vẽ vời đó nhỉ. Hay là để mẹ hướng dẫn con đàng hoàng nhé?”
“Ừm... không cần đâu.”
“À, vậy sao?”
Mẹ tôi thất vọng, lại phịch xuống bàn lần nữa.
“……………………”
Dù đã từ chối lời đề nghị của mẹ: "Mẹ dạy con vẽ nhé?", nhưng khác với lần trước, tôi lại hơi do dự. Bởi lẽ... hồi đó, tôi vẫn thường xuyên vẽ tranh cho Izumi Masamune, nên trong lòng đã bắt đầu nhen nhóm ý muốn muốn vẽ giỏi hơn.
Lúc đó, Izumi Sagiri đang học lớp ba, chỉ "từng được mẹ mình, một họa sĩ minh họa, chỉ bảo vẽ vời đôi chút" mà thôi, vậy nên "tay nghề hội họa" cũng chỉ ở mức lôm côm như học sinh cấp hai mới tập tọe.
Izumi Masamune thì dù tranh tôi vẽ có dở tệ đến mấy, cậu ấy vẫn đón nhận trong niềm hân hoan, rồi còn khoe khoang khắp nơi trên mạng nữa. Điều đó khiến tôi hơi ngượng. "Mình muốn vẽ tặng cậu ấy những bức tranh đẹp hơn nữa." – Ý nghĩ này đã dần nảy sinh trong đầu tôi. Chắc cũng vì những cảm xúc dao động đó mà...
Chẳng biết từ lúc nào, tôi đã gửi cho cậu ấy tin nhắn này:
【Cậu, tại sao lại muốn viết tiểu thuyết?】
【Gì đột ngột vậy?】
【Kệ đi. Nói mau】
Thật lạ lùng, lần này cậu ấy trả lời lâu hơn thường lệ.
【Tớ chỉ có cha thôi】
“!”
...Giống mình.
Tôi không có cha... Izumi Masamune không có mẹ.
Đúng là – tôi đã nghĩ vậy.
Vừa nghĩ đến đó, miệng tôi bật ra những lời mà lẽ ra không bao giờ thốt ra:
【Nếu tớ không vui vẻ, sẽ có người lo lắng. Thế nên, tớ phải tìm một thứ gì đó mình yêu thích】
Và rồi – cậu ấy bắt đầu viết tiểu thuyết.
“...C...Cái gì vậy chứ!”
– Khác một trời một vực... so với tôi!
Nhìn mẹ đang ủ rũ bên bàn, tôi thầm nghĩ.
Mình thì... khiến mẹ lo lắng bao điều... lại không đi học nữa...
Vậy mà tên đó...
Tôi tự thấy xấu hổ với bản thân mình, và thế là lỡ tay gửi đi một tin nhắn mang ý định cãi nhau.
【Lý do tồi tệ. Với lý do đó mà thấy hay được sao?】
【Hay cực. Vì cậu đã đọc truyện của tớ mà】
– Tim tôi như hẫng một nhịp.
【Vì cậu đã vẽ tranh cho tớ. Tớ mới yêu thích việc viết tiểu thuyết đấy】
【À thế à】
“...Ưaaa...”
Tôi đập chân thình thịch trên giường.
– Mặt mình lúc đó như một cái chảo rán vậy.
Từ ngày hôm sau đó.
Tôi hơi thay đổi một chút.
Sáng sớm, khi tôi đeo cặp sách bước ra khỏi phòng, mẹ tôi trông thấy đã:
“Ơiiii!? Sagiri đi học kìa—!!”
Bà ấy kinh ngạc đến nỗi như muốn rớt tròng mắt ra vậy.
“Thế nào? ...Giờ thì tin rồi chứ?”
“A, ừm...”
Masamune gật đầu như thể đã chấp nhận sự thật.
“Anh tin. Hóa ra em chính là – ‘người đó’.”
“Đúng vậy. – ‘Cuối cùng cũng gặp được anh, Izumi-sensei’.”
Khi tôi nói bằng giọng điệu ngày xưa, cậu ấy cười ra nước mắt:
“Haha... Mà này, giọng điệu của Sagiri khi làm Ero Manga Sensei y hệt giọng em lúc này. ...Tại sao anh lại không nhận ra nhỉ?”
“Vì em... là con gái, lại còn nhỏ tuổi hơn...”
“Đúng vậy. Đó là một phần, nhưng còn vì... ngay từ lần đầu tiên chúng ta làm việc cùng nhau, những bức tranh của Ero Manga Sensei đã quá xuất sắc rồi.”
"Thằng cha đó hồi xưa vẽ dở tệ ấy mà," – Masamune cười nói thẳng thừng, ngay trước mặt người được nói.
“Đáng ghét thật đấy! Sau đó tôi đã luyện tập rất nhiều! Không thì làm sao mà thành họa sĩ chuyên nghiệp được chứ! Anh hồi xưa chẳng phải cũng dở tệ sao!”
“Sao khi kể chuyện cũ mày cứ chê tao dở tệ hoài vậy hả!?”
“Vì hồi xưa anh dở tệ thật mà!”
“Tao đã bảo là nó hay rồi còn gì!”
“Hay thì hay! Nhưng mà dở tệ!”
“Lại dở tệ nữa! Ôi trời ơi, chết tiệt, hồi đó mình cũng có cuộc nói chuyện y chang thế này! ...Đúng là người thật!”
Masamune đặt những cảm xúc phức tạp vào lời nói:
“Đúng thật là – em đó. Biết làm sao đây... không biết nên biểu lộ vẻ mặt thế nào nữa.”
“Cứ tự nhiên đi. ...Tôi, hay tớ, thì cũng đều là Sagiri thôi mà.”
“Thế à. Nhưng mà, vẫn không hiểu nổi, thật đấy.”
“Anh thất vọng à?”
“Hả?”
“Người đọc đầu tiên của anh... ‘người đó’... là em... anh có thất vọng không?”
“Cũng không biết nữa. Thật lòng mà nói thì anh đang rất bối rối... Vui vì được gặp em, mà cũng có cảm giác tại sao em lại giấu anh bấy lâu nay... Lộn xộn hết cả lên! Nhưng mà không thất vọng đâu!”
“Ồ, vậy sao...”
“Sao em lại giấu anh? Đáng lẽ em nên nói sớm hơn chứ – nhất là khi chúng ta bắt đầu làm việc cùng nhau với tư cách Ero Manga Sensei.”
“Vì đã hứa rồi mà.”
Đến cả Masamune vốn chậm hiểu cũng không hỏi lại gì thêm.
“Hứa ư. ...Cái đó à.”
“Vâng, cái đó.”
– Anh ấy lúc nào cũng trao tôi những giấc mơ.
“‘Giấc mơ khởi đầu’ mà anh đã trao cho em đầu tiên. ...Anh có nhớ không?”
“À, tất nhiên rồi.”
*
Đó là ngày tôi – Izumi Masamune tốt nghiệp tiểu học.
Sau lễ tốt nghiệp, tôi cầm ống giấy chứng nhận, vẫn mặc bộ vest, đi đến cửa hàng tiện lợi.
Cùng với cha.
“Này, Masamune, đưa USB ra đây.”
“Vâng!”
Chúng tôi in bản thảo tiểu thuyết dự thi tại máy photocopy ở cửa hàng tiện lợi.
Gagagagogo – cùng với âm thanh êm tai đó, tiểu thuyết của tôi được in ra.
Đó chính là những tác phẩm dự kiến sẽ là tác phẩm đầu tay của nhà văn chuyên nghiệp ‘Izumi Masamune’.
“Oa!”
Tôi háo hức dõi theo.
Còn cha thì:
“...Này. ...Sao in lâu thế nhỉ?”
Ông ấy hơi nao núng trước đống giấy A4 liên tục tuôn ra.
Rồi chẳng biết bao lâu sau...
"Bíp!" – cùng với tiếng lỗi, máy photocopy ngừng hoạt động.
“A, hết mực rồi. – Cha ơi! Gọi nhân viên đến đi ạ!”
“Ô, ồ... Thật sao.”
Cứ thế –
Những bản thảo đã in được kẹp lại theo từng tác phẩm, cho vào phong bì, viết tên người nhận và các thông tin cần thiết.
Thế là ‘Bản thảo dự thi’ đã hoàn thành.
Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, hai cha con tôi với đầy ắp bản thảo trên tay, giờ thì lại hướng đến bưu điện. Dọc đường, chúng tôi trò chuyện vui vẻ. Vì cha tôi vốn bận rộn suốt, nên đây là buổi đoàn tụ hiếm hoi của hai cha con.
“Izumi-sensei, bản thảo dự thi không quá nhiều sao?”
Cha tôi nói với tôi bằng giọng nửa trêu chọc, nửa cảnh báo.
Tôi tự tin, ưỡn ngực trả lời:
“Khà khà, đây là tác phẩm của thiên tài mà? Nếu nhận được nhiều như vậy, chắc chắn các biên tập viên sẽ vui lắm!”
“Pufufu, đúng là không sai. – Đưa một nửa qua đây cho cha đi. Nặng mà phải không?”
“Không chịu đâu, con tự cầm! Con... à không, tôi – không còn là học sinh tiểu học nữa, chỉ khoảng một năm nữa thôi là sẽ thành tiểu thuyết gia chuyên nghiệp rồi.”
Đừng coi tôi như trẻ con – tôi cãi lại một cách trẻ con.
“...Khà khà, tự tin ghê. Chắc là những gì con nói sẽ thành sự thật đấy. ...Dần dần cha cũng cảm thấy như vậy rồi.”
Với lời thì thầm nhỏ đó,
“Hí hí, đương nhiên rồi ạ!”
Tôi bé nhỏ ngây thơ đáp lại.
Đến bưu điện, tôi đưa những bản thảo dày cộp cho cô nhân viên ở quầy tiếp nhận.
“Cháu nhờ cô ạ!”
“Khà khà, cô nhận rồi.”
Tôi vô cớ nhếch môi cười với cô nhân viên đang nhìn mình với ánh mắt trìu mến.
Ra khỏi bưu điện, tôi vươn thẳng hai tay đang nhẹ bẫng lên cao.
“A đã nộp rồi! Nộp rồi đó!!”
“Giờ chỉ còn chờ kết quả thôi. Sao, Masamune? Để mừng tốt nghiệp, chúng ta đi ăn món gì ngon không?”
“Tuyệt vời! A, nhưng mà, đợi đã! Con – có việc phải làm trước!”
“?”
“Con phải báo cho bạn con biết.”
“– Ờ. Vậy thì đi đi.”
“Vâng!”
Tôi chạy biến khỏi đó.
Lý do tôi nộp bản thảo dự thi vào ngày hôm nay là –
Vì tôi muốn bắn một phát đại bác vang dội vào đúng ngày lễ tốt nghiệp tiểu học, một cột mốc quan trọng trong đời!
Tôi chạy cho đến khi cha khuất bóng, rồi dừng lại.
Lấy điện thoại ra.
“...Được rồi.”
Hồi hộp hơn cả lúc nhận giấy chứng nhận tốt nghiệp.
“Đi thôi!”
Tôi gửi một tin nhắn ngắn gọn cho người bạn quan trọng mà tôi chưa từng gặp mặt.
【Cậu có thích vẽ tranh không?】
*
Tôi nhận được tin nhắn đó vào ngày lễ tốt nghiệp.
Mặc dù tôi, một đứa học sinh lớp ba, không phải là người tốt nghiệp, nhưng tôi vẫn nghĩ đến người bạn quan trọng mà tôi chưa từng gặp mặt:
“Hắn ta chắc học lớp sáu nhỉ.”
“Chắc giờ này bên đó cũng đang làm lễ tốt nghiệp.”
Những cánh hoa anh đào bay lượn, tôi một mình bước đi.
Vì tôi không có người bạn thân nào để cùng về nhà.
Tôi không cảm thấy cô đơn, nhưng khi những nhóm học sinh tốt nghiệp đang ồn ào chuyện trò lọt vào tầm mắt, tôi lại thấy khó chịu trong lòng.
– Đúng là trường học vẫn là nơi mình không thích.
Haiz, tôi thở dài.
Đúng lúc đó.
【Cậu có thích vẽ tranh không?】
Tôi nhận được một tin nhắn lạ từ Izumi Masamune.
“?”
Cảm giác khó chịu ban nãy đã biến mất, nhưng tôi lại tự hỏi, cái quái gì thế này?
Tôi dừng lại dưới gốc cây anh đào và trả lời.
【Gì đột ngột vậy?】
【Kệ đi. Nói mau】
“Thật tình... nói gì bây giờ chứ.”
Không hiểu lắm, nhưng cứ trả lời thật lòng vậy.
【Thích chứ】
Tiếp theo, hơi ngượng một chút, nhưng tôi vẫn gửi đi:
【Vì có người sẽ vui mừng với tranh của tôi mà】
【Thế à. Vậy thì tốt rồi】
【Nói cái gì vậy?】
【Tớ sẽ trở thành tiểu thuyết gia chuyên nghiệp!】
“...Tên này nói cái gì vậy chứ?”
Suy nghĩ trong lòng tự động bật ra thành lời thì thầm.
Lời tuyên bố làm nghề chuyên nghiệp quá đỗi đường đột, khiến tôi chỉ có thể phản ứng như vậy.
Không biết cậu ấy có nghiêm túc hay không, tôi trả lời:
【Chớ có lên mặt, đồ dở tệ】
【Cậu đã nói truyện của tớ hay mà!】
【Hay thì hay. Nhưng mà làm sao mà thành chuyên nghiệp được chứ】
【Sẽ thành! Vì tớ là thiên tài mà!】
“Thật sự tên này nói cái gì vậy chứ!”
Tôi mạnh miệng buông lời càu nhàu vào điện thoại.
Không hiểu nổi!
Thành chuyên nghiệp ư – chẳng lẽ cậu ta nói thật sao?
Một đứa trẻ vừa mới tốt nghiệp tiểu học hôm nay thôi ư?
Ngay trước mắt tôi đang bối rối, điện thoại nhận được một tin nhắn mới.
【Tớ vừa nộp bản thảo dự thi xong】
“Hả...”
【Tớ muốn báo cho cậu biết đầu tiên】
– A, cái này, tên này... nghiêm túc thật.
“Phù...”
...Tôi thở dài, một tiếng thở dài thật dài.
Có vẻ tôi đã bị sốc hơn tôi tưởng.
Nếu tên này thật sự trở thành chuyên nghiệp... mối quan hệ của chúng tôi sẽ thế nào đây?
Một nỗi bất an mơ hồ đó đã dấy lên trong lòng tôi.
Mà thôi, cái nỗi bất an đó sau đó đã bị một điều khác làm cho tan biến hoàn toàn.
【Hừm, thế à. Nghiêm túc thật đấy】
【Ừm! Thế nên, cậu cũng hãy trở thành chuyên nghiệp đi】
“Hả!?”
Cái tên này vừa nói cái gì cơ chứ!?
【Rồi, lại vẽ các nhân vật của tớ nữa】
“...Cái tên này....................Thật tình..............Được rồi.....................”
【Láo xược thật đấy. Đã là con nít mà còn】
Tôi gửi những lời đó cho người lớn tuổi hơn mình.
Tuổi thật không quan trọng.
Tôi là anh cả của cậu ấy, và cậu ấy là em út của tôi.
Kể từ khi gặp gỡ người em út láo xược này, những ký ức từ trước đến nay... cứ thế lướt qua tâm trí tôi như một thước phim quay chậm.
Ngày tôi tìm thấy và đọc ‘Cuộc phiêu lưu của Dũng sĩ Masamune’.
Việc tôi lỡ liên lạc với cậu ấy khi thấy tốc độ cập nhật kinh hoàng.
Việc mẹ tôi khuyến khích, rồi tôi vẽ tranh và gửi thư người hâm mộ.
Rồi từ đó, sự giao lưu bắt đầu...
Tôi đọc tiểu thuyết của cậu ấy, nói lên cảm nhận, tôi cũng vẽ tranh, và nhận được những nhận xét về tranh của mình.
Chúng tôi cãi nhau những trận ngu ngốc, đôi khi lại trò chuyện nghiêm túc, ảnh hưởng lẫn nhau, và tác động đến nhau.
Khi đọc tiểu thuyết của cậu ấy, nỗi buồn của tôi tan biến.
Khi nhận được tin nhắn từ cậu ấy, cảm giác khó chịu của tôi biến mất.
Tôi bắt đầu – đi học.
Một năm trôi qua thật nhanh... Mùa lại chuyển mùa...
Chắc hẳn, bên đó cũng có cảm giác tương tự.
Một tin nhắn như thế này đã được gửi đến:
【Một năm qua, vui vẻ cực kỳ】
【...Tôi cũng vậy】
【Đã cười rất nhiều】
【Tôi cũng vậy】
【Từ ngày mai trở đi, chúng ta hãy làm những điều vui vẻ hơn nữa!】
Và rồi, cậu ấy kể về giấc mơ của mình.
"Tôi sẽ trở thành tiểu thuyết gia chuyên nghiệp, viết ra những cuốn sách siêu thú vị cho thật nhiều người đọc, để mỗi ngày đều được sống trong tiếng cười!"
Đó chính là lý do, là ước mơ mà cậu ấy ấp ủ khi bắt đầu viết tiểu thuyết.
"Này, chúng ta cùng làm đi!"
Câu nói ấy cứ văng vẳng bên tai, như thể cậu đang ở ngay trước mặt mình mà rủ rê vậy.
Suốt thời gian đọc email, trái tim tôi đập thình thịch không ngừng.
Khoảnh khắc xao xuyến ấy là vì điều gì, hồi đó tôi chưa thể hiểu.
Mắt ngấn lệ, tôi vội vã hồi đáp:
"Nói khoác quá đáng! Ai biết làm được không chứ!"
"Làm được chứ! Có thiên tài như tôi bảo đảm mà!"
"Được rồi."
Tôi cắn chặt môi, tay siết chặt điện thoại.
"Từ giờ trở đi, tôi sẽ không vẽ minh họa cho tiểu thuyết của cậu nữa."
"Ơ?"
"Cũng không gửi email. Cậu cũng đừng liên lạc với tôi."
"Tại sao...?"
Tại sao ư?
"Từ hôm nay, tôi sẽ luyện vẽ thật chăm chỉ. Vì để biến ước mơ cậu trao thành hiện thực."
Đương nhiên là vì tôi đã hạ quyết tâm rồi!
"Chúng ta sẽ cùng nhau tạo ra những cuốn sách, mỗi ngày đều sống trong tiếng cười, đúng không? Tôi không phải thiên tài đâu. Nên là, không còn thời gian rảnh để chơi với trẻ con như cậu nữa đâu."
Dù đang nói những lời kiêu ngạo như vậy, trong lòng tôi lại vô cùng sốt ruột.
Một khi đã quyết tâm "làm".
Thì những lời chê bai "chỉ là một đứa trẻ con" mà tôi ném vào cậu ấy sẽ trở lại với tôi gấp bội.
Thế nên, thực sự là không còn thời gian để chơi bời nữa.
Nếu muốn biến giấc mơ bất khả thi này thành hiện thực, tôi phải cố gắng hơn tên này rất nhiều.
Nếu không "ngu" hơn cái tên ngốc này gấp mấy lần thì có lẽ sẽ chẳng làm được đâu.
"Cái tên khốn này, ta sẽ làm cho mi xem! Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để mi bỏ lại đâu...!"
Trước quyết tâm của tôi, cậu ấy đáp lại:
"Vậy thì, tôi cũng sẽ không viết tiểu thuyết chỉ để chơi bời nữa."
Ai là người đưa ra lời hứa trước nhỉ?
"Lần tiếp theo chúng ta liên lạc, sẽ là khi cả hai đều đã trở thành người lớn."
"Vậy nhé, hẹn gặp lại."
"Ừ! Hẹn gặp lại!"
Chỉ là một cuộc trao đổi email thôi.
Nhưng lời chia tay ấy lại mang một cảm giác mạnh mẽ, như thể hai nắm đấm đã chạm vào nhau.
"Phù..."
Thế là hết.
Những email từng là niềm an ủi của tôi sẽ không bao giờ đến nữa.
Thật là một nỗi buồn đến nao lòng. Dù từ tận đáy lòng tôi nghĩ vậy, nhưng môi tôi lại đang mỉm cười.
Kiêu ngạo và đầy tự tin.
Giống hệt như cái "tôi" từng là người anh cả của thằng nhóc đó.
"Được rồi!"
Tôi lao vụt đi.
Hướng đến một nơi đã được định sẵn – xưởng vẽ của Sư Phụ.
Về đến căn hộ, tôi vứt giày lung tung rồi bước vào hành lang.
"Mẹ ơi!"
Cánh cửa bật mở cái "Rầm!",
"Uyaaaaaa!?"
Mẹ tôi, người đang vẽ những bức tranh... hơi "người lớn", hét lên một tiếng kinh hoàng chưa từng thấy.
Bà vội vàng che màn hình bằng cơ thể, nước mắt lưng tròng kêu lên:
"Gì, gì vậy!? Sagiri, con làm sao thế!?"
"Mẹ ơi... Mẹ ơi..."
"Dạy con vẽ đi!"
Từ ngày đó, khoảng một năm sau──
Tôi trở thành "Eromanga-sensei".
──Chuyện cũ đến đây là hết.
Sau khi kể hết mọi chuyện, căn phòng "bất khả xâm phạm" tràn ng ngập một bầu không khí dịu êm.
"...Ước mơ chúng ta từng nói lúc đó, đã thành hiện thực rồi nhỉ?"
"Phải, đã thành hiện thực từ lâu rồi."
Chúng tôi ngồi đối mặt, mỉm cười với nhau.
Chúng tôi đã cùng nhau làm sách suốt bốn năm qua.
Dù chỉ mới gần đây mới "sống trong tiếng cười" được.
Nhưng cái ước mơ từng thổ lộ năm ấy, chúng tôi đã luôn cùng nhau thực hiện nó.
"Chúng ta cũng sẽ thực hiện 'giấc mơ của hai đứa', nhé?"
"Đương nhiên rồi."
Tôi chậm rãi gật đầu.
Một cảm giác thật kỳ lạ.
Người bạn thân thiết năm xưa, giờ là cộng sự, là em gái, là người tôi yêu, là ân nhân...
Và là "độc giả đầu tiên" của Izumi Masamune.
"Hừm... Cái gì thế này. Rốt cuộc thì đều là em cả à."
"Ừm... Đều là em. Anh bất ngờ lắm đúng không?"
Vừa cười, tôi vừa nhấn mạnh, thật mạnh──
"Ừ, bất ngờ thật."
Tôi khẳng định.
Chắc hẳn việc Eromanga-sensei đảm nhận minh họa cho tiểu thuyết của Izumi Masamune cũng không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Dù tôi và Sagiri trở thành anh em là một sự trùng hợp, đúng không? Là sự trùng hợp phải không?
Haiz, tôi chịu thôi. Có lẽ vì ngượng ngùng một cách kỳ lạ mà tôi đang cố nghĩ chuyện khác để che giấu cảm xúc.
Chúng tôi cứ nhìn nhau vài giây rồi lại tránh mắt... rồi lại nhìn nhau vài giây rồi lại tránh mắt...
Từ nãy đến giờ, chúng tôi cứ hành xử như một cặp tình nhân học sinh tiểu học mới yêu nhau vậy.
Sagiri ngượng ngùng thì thầm khe khẽ:
"À... Xin lỗi vì đã giữ bí mật bấy lâu nay nhé?"
"Không sao đâu, đó là lời hứa mà. – À, vậy là chúng ta đã trở thành người lớn rồi nhỉ?"
"Em nghĩ vậy... Chúng ta đã hoàn thành trọn bộ series, lại còn được chuyển thể anime cho series mới nữa... Ừm, với lại..."
"Với lại?"
"Thế này này, chúng ta đã có thể gặp mặt nhau, nhìn thẳng vào đối phương, và trò chuyện ngay bên cạnh nhau rồi, đúng không?"
"...Phải."
Tôi trầm ngâm gật đầu.
Thật chứ... để đến được ngày này, đã mất một thời gian dài rồi.
Ngồi đối diện nhau, nói chuyện thẳng thắn. Chỉ một điều đơn giản như vậy thôi mà đã từng là một thử thách khó khăn.
Cuối cùng thì chúng tôi cũng đã làm được.
Chúng tôi hoàn toàn có thể tự hào mà.
"Mất bốn năm kể từ khi ra mắt, nhưng cả hai chúng ta đều đã trở thành người lớn rồi."
"Mất hai năm kể từ khi trở thành anh em kế, nhưng cả hai chúng ta đều đã thành người lớn rồi."
Khi nghĩ về em gái mình, tôi chưa bao giờ thêm từ "kế" vào.
Thế nên, khi Sagiri nói ra từ đó, tôi mới chợt nghĩ, "À, đúng là như vậy thật."
"Anh à."
"Gì thế, Sagiri?"
"Em... có thể không gọi anh là anh trai nữa không?"
Em gái tôi nói với một nụ cười.
Và trong nụ cười ấy, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
"Em... có thể không giả vờ làm em gái nữa không?"
"...Sagiri..."
Tôi không hỏi "Tại sao?".
Vì chúng tôi đã trải qua một câu chuyện dài dằng dặc để có thể hiểu nhau mà.
"Bây giờ, em đã kể về bản thân rất nhiều rồi, đúng không? ...Vậy thì anh đã hiểu rồi chứ? Em... em không muốn trở thành anh em với anh chút nào."
Sagiri siết chặt nắm tay nhỏ bé trên đầu gối.
Với giọng mũi nghẹn ngào đầy tuyệt vọng:
"Em... em muốn... muốn trở thành không phải là người thân mà là───"
"Khoan đã."
Tôi dùng tay và giọng nói để ngăn lời của Sagiri lại.
"Em cũng đã nghe chuyện cũ của anh rồi phải không? Vậy thì em phải hiểu chứ. Anh muốn có một gia đình. Bất luận thế nào, anh cũng muốn có một gia đình."
"...!"
Sagiri cúi đầu xuống vẻ đau khổ.
Nhưng điều này, tôi nhất định sẽ không nhượng bộ.
Và tôi cũng không muốn nhìn em gái mình đau khổ.
Thế nên, tôi quyết định thực hiện kế hoạch sớm hơn dự định.
Có thể tôi sẽ hối hận, nhưng cái "tôi" thời thơ ấu chắc chắn sẽ không ngần ngại mà hét lên.
Mặc kệ tất cả.
Giờ đây, tôi lấy lại được một chút dũng khí ấy.
"Sagiri."
"Em, hãy kết hôn với anh."


0 Bình luận