Eromanga-sensei
Tsukasa Fushimi Hiro Kanzaki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 08

第二章

0 Bình luận - Độ dài: 17,321 từ - Cập nhật:

Và thế là, ngày nghỉ đến rồi!

Sau chuỗi ngày làm việc quần quật như một cơn bão deadline, kéo dài từ lúc công bố chuyển thể anime bộ 『Em Gái Đáng Yêu Nhất Thế Giới』, giờ đây mọi thứ đã tạm lắng. Tôi nằm xuống giường, lòng thanh thản mà chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau.

Hiện tại, tất cả chúng tôi vừa dùng xong bữa sáng ngon lành do Elf chuẩn bị.

Thường ngày, tôi sẽ là người rửa bát đũa, nhưng Elf đã từ chối tôi với lời nói "Để tôi làm cho". Từ phòng bếp vọng ra tiếng nước chảy róc rách, ấm áp như một gia đình.

Trên ghế sofa ở phòng khách, Muramasa-senpai đang miệt mài viết tiểu thuyết.

Kyoka-san thì vừa mới đi làm.

Còn Sagiri chắc hẳn đang vẽ tranh minh họa trong phòng riêng của cô bé.

Makina-san thì đang ngủ nướng lần hai.

Riêng tôi, thay vì tận hưởng "ngày nghỉ hiếm hoi" này thì…

“Ối trời ơi! Nghỉ mà không biết phải làm gì thì làm sao đâyyyyy—!”

…tôi lại chẳng thể tận hưởng được gì sất.

Tôi đứng chôn chân giữa phòng khách, ôm đầu hét lớn. Elf, đang lau tay, tiến lại gần và nói:

“Masamune lại gào lên mấy lời u tối nữa rồi… Sao không ngủ nướng tiếp đi? Dù gì cũng là ngày nghỉ mà.”

Muramasa-senpai ngẩng đầu khỏi quyển sổ, liếc nhìn tôi.

“Đúng vậy đấy, Masamune-kun. Tối qua cậu đã tuyên bố sẽ ‘nghỉ ngơi hết mình’, ‘nằm ườn cả ngày’ cơ mà. Mau về phòng đi.”

“Thì đúng là vậy… nhưng quen giờ giấc rồi nên tự nhiên tỉnh ngủ. Mà ngủ nướng thì làm kiểu gì nhỉ? Lúc bận thì thèm muốn chết, nhưng đến khi được làm thì lại khó ghê.”

“Sao không hỏi chuyên gia ngủ nướng ấy? Hay là để tôi gọi cô ta dậy?”

Muramasa-senpai lại gán cho Makina-san cái biệt danh kinh khủng…

Elf cũng cười gượng, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Nói thì nói thế, nhưng cái này cũng là thói quen mà. Loại người như cậu, ngày nào cũng ngủ muộn dậy sớm, làm hết việc nhà rồi lại đến việc công, thoăn thoắt thoăn thoắt—thì giờ có bảo đột nhiên nghỉ ngơi cả ngày cũng khó mà làm được.”

“Hóa ra lười biếng cũng cần phải luyện tập sao.”

Muramasa-senpai gật gù ra chiều đã vỡ lẽ. Còn tôi thì hai tay run bần bật.

“Mới nghỉ ăn có mấy phút thôi mà đã thấy tay chân thừa thãi kinh khủng. Như mọi khi, trong đầu tôi lại đang chạy mô phỏng xem phải làm việc nhà nhanh nhất có thể để mau mau bắt đầu làm việc!”

“Bát đũa, giặt giũ, dọn dẹp, tất cả chúng tôi sẽ làm hết.”

“Cậu chẳng cần phải làm gì cả đâu.”

“Ối giời ơi! Không có việc gì làm tôi không chịu nổi!!”

Tất nhiên là tôi biết đó là vì hai người họ đang có lòng tốt.

Nhưng việc bị cấm làm những điều đã thành thói quen lại khó chịu hơn tôi nghĩ. Cứ như thể bị ra lệnh “hôm nay đừng có động vào điện thoại” vậy, một cảm giác bứt rứt khôn tả.

“Ài, ồn ào quá đi. Sáng nay cậu cứ như ông cụ vừa nghỉ hưu ấy.”

“Ưm… Thiệt tình biết làm sao đây. Hay là tôi làm trước mấy dự án game mobile lùi lại tháng chín nhỉ…”

“Dừng lại đi đồ ngốc.”

“Cái đó gọi là bản chất đảo ngược đấy.”

Muramasa-senpai và Elf vừa ngán ngẩm vừa châm chọc tôi.

“Nhưng mà…”

“Để còn sức làm việc hết mình từ mốt trở đi, hôm nay cậu phải nghỉ ngơi cho thật thoải mái vào.”

Lời Elf nói đúng thật.

“Tôi cũng biết thế nhưng…”

“Vậy thì chơi game『Civilization 6』đa người chơi không? Bản đồ nhỏ thôi nhé. Tôi sẽ dùng Aztec hoặc Sumer.”

“Tôi không biết game đó nhưng mà tôi biết cô đang muốn bắt nạt người mới chơi một cách độc ác đấy.”

“Khụ khụ, Masamune có vẻ càng ngày càng hiểu tôi rồi đấy! Quả nhiên là chồng tương lai của ta!”

“Tại sao ngày nghỉ hiếm hoi thế này tôi lại phải để Elf đánh cho tơi bời trong game chứ.”

“Thế thì đưa ra ý tưởng khác đi. Ưm, mấy game đối kháng thì tôi toàn thắng áp đảo hết rồi. Muramasa có ý kiến gì không?”

“Để xem… Hừm, hay là chúng ta cùng viết tiểu thuyết cho vui? Như lần trước ấy.”

“Như lần trước” chắc là ý nói đến lần chúng tôi chơi trò viết tiểu thuyết tiếp sức cùng nhau.

“Lần đó vui thật đấy nhỉ…”

Muramasa-senpai cười tít mắt, má ửng hồng.

“Ứ, cái ký ức bị hành khổ vì mấy đường chuyền ác ý lại ùa về…”

Trong khi đó, Elf lại nhăn mặt nhíu mày, vẻ khó chịu.

“Mà thôi, ngày nghỉ mà cũng viết tiểu thuyết thì bỏ đi. Vui thì vui thật đấy, nhưng nó chẳng giúp Masamune, người đã viết tiểu thuyết sấp mặt đến tận hôm qua, được nghỉ ngơi chút nào cả.”

“Thế à? Trong trường hợp này thì không phải nên viết tiểu thuyết theo sở thích để giải khuây sao?”

Sự khác biệt trong quan điểm của Elf và Muramasa-senpai thật thú vị.

“Thôi thì, hôm nay tôi cũng muốn làm gì đó khác ngoài ‘viết tiểu thuyết’ vậy.”

Dù viết tiểu thuyết theo sở thích cũng vui mà.

Chỉ là… nếu tôi làm vậy thì chắc chắn sẽ bị Sagiri và Elf nhìn bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.

Thôi, hôm nay đành chịu vậy.

“Mà này Masamune-kun, thường ngày cậu làm gì vào ngày nghỉ thế?”

“Ưm, chủ nhật thì… làm việc, rồi dọn dẹp, giặt giũ…”

“Không phải việc công hay việc nhà ấy.”

“Lâu rồi không có ngày nghỉ nên tôi chẳng nhớ nổi trước đây mình đã làm gì vào những ngày nghỉ nữa…”

Trước đây tôi đã nghỉ ngơi bằng cách nào nhỉ?

Thật sự là tôi không tài nào nhớ ra được.

“Cái này… đúng là bệnh nặng rồi.”

Muramasa-senpai tỏ vẻ lo lắng.

Nghe thấy cuộc trò chuyện đó, Elf khẽ cười khúc khích rồi nói với tôi:

“Cứ đến ngày nghỉ là cậu lại quấy rối tình dục chúng tôi đấy.”

““Hả!?””

Bị bất ngờ cắt ngang, tôi và Muramasa-senpai đồng thanh hét lớn. Trên tay Elf, không biết từ lúc nào đã có chiếc laptop đang mở.

Màn hình hiển thị gương mặt mộc của Sagiri. Elf quay sang Sagiri hỏi ý kiến:

“Đúng không nào? Eromanga-sensei?”

“Ưm… Elf-chan nói đúng đấy.”

“Cả Eromanga-sensei cũng!?”

“Không có ai tên đó cả. …Nhưng nếu anh quên thì tôi sẽ nhắc cho.”

“Đúng thế. Chúng tôi sẽ giúp cậu nhớ lại—ngày trước, khi Masamune chưa bận đến mức này… cậu đã trải qua những ngày nghỉ như thế nào.”

Và thế là. Sagiri cùng Elf bắt đầu kể về ‘tôi của quá khứ’…

…Đó là mùa thu năm ngoái. Không lâu sau khi series hài lãng mạn đầu tiên của Izumi Masamune, 『Em Gái Đáng Yêu Nhất Thế Giới』, bắt đầu được triển khai.

Một buổi chiều Chủ Nhật nọ. Tôi đang ngồi đối diện với em gái mình trong phòng của em—hay còn gọi là ‘Căn phòng không bao giờ mở’. Với một tay che mặt, dáng vẻ u sầu, tôi nói:

“Khốn khổ. Ài~, khốn khổ. Khốn khổ quá mà~”

“…………Anh hai, cái, cái điệu bộ giả vờ đó là gì thế?”

Sagiri, trong bộ đồ ngủ, nhìn tôi với ánh mắt tỉnh táo.

Cô bé đeo tai nghe và nói nhỏ, giọng được khuếch đại lên chỉ vừa đủ nghe.

“……Anh… không phải là có chuyện… muốn hỏi tôi sao?”

Đúng vậy. Tôi đã viện cớ ‘công việc cần tư vấn’ để thuyết phục cô em gái hiếm khi cho ai vào phòng—và bằng cách nào đó đã được phép vào ‘Căn phòng không bao giờ mở’ này.

Công việc của một tiểu thuyết gia như tôi có mối liên hệ mật thiết với công việc của Sagiri—tức Eromanga-sensei, nên dù Sagiri có lạnh nhạt với anh trai mình đến mấy, thì riêng về chuyện này, cô bé cũng không thể nào từ chối tôi.

Ít nhất cũng sẽ lắng nghe.

“Đúng… là muốn hỏi. Anh, có chuyện quan trọng muốn hỏi Eromanga-sensei đây.”

“T, không có ai tên đó cả!”

Mặt đỏ bừng, Sagiri lặp lại câu nói quen thuộc.

Mà nói đi thì cũng phải nói lại, đã ngại đến vậy thì sao lại lấy cái bút danh đó làm gì cơ chứ.

Nếu đây là một cuốn tiểu thuyết, thì bí ẩn về bút danh Eromanga-sensei có lẽ sẽ là một trong những bí ẩn lớn nhất truyện rồi.

“C, chuyện gì thế? Mau nói đi!”

“À, thật ra thì—”

Tôi nói với giọng điệu nghiêm túc.

“Hãy để anh xoa đầu em đi.”

“………………Hả?”

Sagiri ngây người, mắt tròn xoe.

“Đ, đầu của tôi… vậy mà… đó là chuyện quan trọng ư?”

“Ừm.”

“……Ưư… sao… lại thành ra thế được…”

Sagiri lộ vẻ hoang mang, má ửng hồng như hoa anh đào.

“Anh gần đây đang viết tiểu thuyết lãng mạn hài hước đúng không?”

“Ưm.”

“Trước đây anh toàn viết tiểu thuyết chiến đấu nên vẫn chưa quen với thể loại lãng mạn. Ý tưởng cho những cảnh thú vị cứ mãi không nghĩ ra được.”

“……Đó là… quả thực là… một vấn đề nghiêm trọng đấy.”

Thấy chưa?

“Thế nên, cho anh xoa đầu em một chút đi.”

“‘Thế nên’ cái gì chứ. S, sao lại thành ra thế? Chẳng hiểu gì hết!”

Có vẻ tôi đã giải thích chưa đủ.

“……V, vâng vâng, xoa đầu tôi… thì… anh sẽ nảy ra ý tưởng sao?”

“Có lẽ vậy. Lần trước, nhờ thế mà anh đã nảy ra một ý tưởng tuyệt vời đấy.”

“………………”

Sagiri ôm đầu, đỏ mặt tía tai.

“…………Tại sao?”

“Thể loại lãng mạn hài hước là phải miêu tả những cô gái dễ thương. Những hành động dễ thương, những biểu cảm đáng yêu của một cô gái dễ thương ấy.”

“………………Vâng… điều đó thì… tôi hiểu… nhưng, tại sao lại là tôi chứ…”

“Lần trước em cũng nói rồi mà? Khi vẽ tranh minh họa thì—”

Những gì chưa từng thấy tận mắt thì không muốn vẽ.

“—Đúng không? Tiểu thuyết gia cũng vậy. Chắc chắn là những gì mình đã tận mắt ‘tìm hiểu’ sẽ viết tốt hơn. Thế nên—anh muốn thấy những khoảnh khắc đáng yêu của cô em gái siêu dễ thương của mình.”

“Cái…!”

Sagiri đỏ bừng đến tận mang tai, rồi—

“A—!”

Đứng bật dậy một cách mạnh mẽ.

“A, anh hai biến thái!”

“Ể… K, cái gì mà!?”

“Đồ háo sắc! Đồ bệnh hoạn! T, tại sao chứ, đường đường chính chính… nói ra mấy lời đó…!”

Sagiri siết chặt hai nắm tay, nhìn tôi với đôi mắt sắp khóc.

Tôi vội vàng phản bác.

“Khoan, khoan đã! Có cần phải nói nặng lời đến vậy không!? Anh chỉ nói là muốn thấy hình ảnh dễ thương của em gái mình thôi mà!”

Sao em lại phản ứng như thể bị một tên biến thái sàm sỡ vậy!?

Quá đáng lắm rồi đấy!

“Nh, nhưng mà!”

Sagiri thì thầm với vẻ mặt xấu hổ như thể đang bị quấy rối tình dục trực tiếp.

“A, anh cứ nói… tôi… dễ thương… nhiều lần như thế…”

“Dễ thương thật mà.”

“…! Đ, đồ ngốc.”

Tôi chỉ nói ra sự thật hiển nhiên mà Sagiri lại phản ứng dữ dội đến vậy.

“Auuu… Hơn nữa… hơn nữa chứ! Anh hai đã—”

Cô bé đứng bật dậy, nói tiếp.

“Lần trước đã xoa đầu tôi và hưng phấn lên đúng không!?”

“Không có! Nói thế kỳ cục chết đi được!”

“Có! Chắc chắn có!”

“Không hề mà! Anh chỉ thấy em dễ thương thôi, nhưng ít nhất thì không có cái cảm xúc tục tĩu như em nói đâu! Không có là không có!”

“…………Có mà.”

Sagiri lườm tôi bằng ánh mắt trắng dã.

“Xoa đầu em gái… mà lại có ý nghĩ biến thái… thật là tồi tệ.”

Dáng vẻ đó của em cũng dễ thương đấy, nhưng—

Chết tiệt, sao tự nhiên thấy hơi bực mình vậy ta. Tôi đã nói là không có ý nghĩ dâm ô nào cả mà.

“…Kẻ nào nói biến thái thì kẻ đó mới biến thái.”

Lẩm bẩm. Tôi quay mặt đi nói nhỏ.

“……Hả? Hả? Anh hai… đ, vừa rồi… nói gì cơ?”

“Sagiri biến thái.”

“!”

“Eromanga-sensei háo sắc, bệnh hoạn!”

Khi tôi nhại lại giọng điệu của em, em gái tôi trợn mắt, đứng hình.

“C, c, c… cái… gì cơ…………”

Khó khăn lắm mới thoát khỏi trạng thái sững sờ, em chớp mắt một cái.

“Tôi, tôi không có biến thái!?”

Kiii————n.

Vì cô bé đeo mic mà hét lớn nên loa phát ra âm thanh cực khủng khiếp.

Không chỉ tôi, mà cả Sagiri cũng ôm tai, đau khổ một lúc.

Mãi cho đến khi tôi thoát khỏi cơn sốc, Sagiri vẫn thở dốc, nói tiếp lời mình lúc nãy:

“Tô-tôi… biến thái… chỗ-chỗ nào cơ chứ?”

“Cái bút danh ‘Eromanga Sensei’ ấy.”

Tôi, rất thẳng thừng, đánh trúng tim đen của em gái.

“Ặc──”

Sagiri nhắm nghiền hai mắt lại, nói:

“B-bút danh thì không tính!”

“Làm gì có chuyện đó!”

“Có chứ! Không được dùng bút danh để phán xét tôi!”

“Mà anh cũng đâu có kết luận em biến thái chỉ vì bút danh. Còn nhiều lí do khác nữa.”

“Hừm… ví dụ?”

“Ví dụ như thái độ của em khi nhờ mấy cô bé làm mẫu vẽ tranh chẳng hạn.”

“…E-em không nhớ gì cả~”

Nói dối! Giọng điệu còn thay đổi nữa, đáng nghi lắm!

“Đừng có ngụy biện như chính trị gia nữa! Em còn nhớ không? Những hành vi biến thái mà em đã làm với các cô bé ấy!”

Nào là ra lệnh cho cô bạn xinh đẹp nhà bên vén váy lên cao──

Nào là kéo tụt quần của bạn học nữ trong lớp xuống──

Còn vô số tội trạng khác mà con bé này đã gây ra nữa.

Tôi giơ ngón tay chọc chọc vào mặt em, Sagiri liền phụng phịu quay mặt đi, môi chúm chím.

“Không biết. Tôi không biết người đó.”

Đồ giả vờ ngớ ngẩn!

“Vậy ‘bức tranh em vẽ’ chính là bằng chứng thép còn đó thì sao?”

“Ư-ừm… A-ấy là em vẽ trong tưởng tượng thôi mà. Bằng chứng không đủ đâu!”

“…Chính mắt anh đã chứng kiến đó!”

“Thôiii── Không nói chuyện đó nữa! Kết thúc là kết thúc!”

Sagiri, làm ra vẻ đánh trống lảng (bằng microphone), lớn tiếng nói và một mực quay lại chủ đề ban đầu:

“Tóm lại! Không được xoa đầu tôi! Tuyệt đối không được! Vì anh trai biến thái! Thôi, buổi tư vấn kết thúc! Ra ngoài! Mau ra khỏi đây ngay lập tức!”

Tôi bị đứa em gái mặt đỏ bừng đẩy ra khỏi phòng, đành phải chịu trận.

“Khốn khiếp… Mình đang thuần tuý nhờ vả về công việc mà… Sao lại phản ứng như thể bị anh trai quấy rối tình dục vậy chứ?”

Tôi thui thủi bước xuống cầu thang.

“Nhưng mà… biết làm sao bây giờ…”

Tôi đang đau đầu vì không viết được truyện lãng mạn hài. Nếu là thể loại hành động quen thuộc thì ý tưởng tuôn ra không ngừng, vậy mà chỉ đổi thể loại thôi đã vất vả đến thế này.

Định bụng hỏi ý kiến em gái để tìm hướng giải quyết, nhưng xem ra không ổn rồi.

Mà thôi, dù sao cũng được thấy cảnh em ấy đỏ mặt đáng yêu rồi – nhưng lí do lại là để “che đậy những hành vi biến thái của mình đối với các cô gái” thì… chẳng hiểu sao tôi lại thấy áy náy, hay nói đúng hơn là mất hứng khi biến nó thành ý tưởng cho tiểu thuyết.

“…………Chắc phải nghĩ cách khác thôi…”

Vừa nghĩ ngợi, chân tôi đã tự động bước về phía phòng khách.

Đến giờ chuẩn bị bữa ăn nhẹ cho em gái rồi. Chính tôi cũng phải công nhận, đúng là một người anh chu đáo biết bao.

Đổi lại, nếu em ấy cho tôi xoa đầu một chút thì có lẽ cũng không sao đâu nhỉ?

Cạch, tiếng cửa phòng khách mở ra.

“Ôi, Masamune. Tớ tự ý làm phiền rồi đấy nhé.”

Hình bóng một cô gái tóc vàng xinh đẹp, tao nhã nhâm nhi trà trên sofa phòng khách, lọt vào mắt tôi.

“C-cô…”

Tôi quá đỗi ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.

Cô gái đó, vận bộ thời trang lolita bồng bềnh, tên là Yamada Elf.

Là một tác giả light novel siêu nổi tiếng mới mười bốn tuổi, sống ngay cạnh nhà tôi.

Cái tên kì quặc Elf dĩ nhiên không phải tên thật, mà là bút danh của cô ấy.

“Cái gì mà ‘tớ tự ý làm phiền rồi đấy nhé’! Cô làm cái quái gì trong nhà người ta vậy hả?”

“Như cậu thấy đấy, tớ đang tận hưởng giờ trà chiều! Nhân tiện trốn việc luôn!”

“Không, không phải ý đó… Haizz, thôi vậy.”

Nhìn nụ cười rạng rỡ của Elf, những chuyện nhỏ nhặt cũng chẳng còn quan trọng nữa.

“Masamune! Đừng có đứng đực ra đó nữa, lại đây ngồi đi! Nè, tớ đã nướng bánh quy cho cậu đó!”

“Đây là nhà của tôi mà!”

Chậc… Con bé này có vẻ luôn xem tầng một nhà Izumi là lãnh địa của mình vậy. Ngày nào cũng mặt mày vênh váo như chủ nhà, đến ngồi lì ra đó.

Tôi lắc đầu ngao ngán, hướng về phía Elf đang đắc ý giơ túi bánh quy lên.

“Cũng có phần của Sagiri chứ?”

“Đương nhiên rồi. Dù sao thì, dạo này tớ cũng nhờ Eromanga Sensei giúp đỡ nhiều mà.”

Đúng như lời cô ấy nói, Elf là một trong số ít người biết được thân phận thật của “Eromanga Sensei.”

Cô ấy cũng là một tác giả light novel như tôi, bằng tuổi anh em chúng tôi, cũng không đến trường giống Sagiri, và hơn hết là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của Eromanga Sensei── Nói thật, tôi rất tin tưởng vào cô ấy.

“Thế nên, nếu biên tập viên của tớ đến tìm tớ đang trốn việc thì nhớ bảo là ‘không có ở đây’ nhé.”

Mà, cô ta cũng có tính cách cực kì ngổ ngáo.

Tôi ngồi xuống chiếc sofa đối diện cô ấy, nói, “…Chuyện đó thì không sao. Nè Elf, cô không phải đang gặp rắc rối với deadline lắm sao?”

Cô Elf đã có tác phẩm đầu tay được quyết định chuyển thể thành anime, nên suốt mùa hè cô ấy có vẻ cực kì bận rộn. Có lần đi đảo phía Nam cùng nhau, cô ấy còn bị (buộc phải) làm việc ngay trên máy bay về, với cả biên tập viên đi cùng nữa. …Cảnh tượng đó thật thảm hại.

Tôi đã tự thề sẽ cố gắng hoàn thành công việc càng sớm càng tốt để không bị rơi vào cảnh tượng ấy.

Ấy vậy mà Elf, một tác giả đáng lẽ phải siêu bận rộn, lại ngồi vắt vẻo trên ghế sofa nhà người khác và nói:

“Chuyện đó à.”

“Đằng nào cũng không kịp rồi, nên tớ quyết định từ bỏ và cứ thong thả mà làm.”

“Đừng có từ bỏ! Cô không thấy có lỗi với độc giả đang mong chờ sách mới của Yamada Elf-sensei sao?!”

“Nhưng mà không làm được thì là không làm được thôi. Kẻ sắp xếp lịch trình dày đặc như vậy mới là người có lỗi. Khufu, hỡi những tín đồ của tớ… Nếu sách mới bị hoãn lần này, có trách thì cứ trách biên tập viên của tớ nhé.”

Elf dùng giọng điệu trang trọng gửi một tin nhắn khó tin đến những độc giả thân yêu của mình.

“Ăn xong bánh quy thì nhất định phải làm việc đấy! Nếu để cô trốn việc, tôi sẽ bị cảm giác tội lỗi đè bẹp mất!”

Tôi không muốn sau này phải day dứt rằng có phải tại mình mà sách mới bị hoãn hay không.

Là một người bạn đồng nghiệp sống cạnh nhà, tôi phải cố gắng thuyết phục cô ấy bằng mọi giá…!

Trước mặt tôi đang lo sốt vó, Elf đáng yêu chu môi ra.

“Này Masamune. Đã hiếm khi chỉ có hai đứa mà cậu lại nói chuyện công việc là sao?”

“Hiếm khi cái gì mà hiếm khi, mấy hôm nay cô toàn ở lì trong nhà tôi chứ gì.”

Thật ra, thời gian ở riêng với Elf quá lâu rồi, tôi có hơi thấy phiền một chút thì phải?

“Tôi với công việc, cái nào quan trọng hơn?”

“Tôi đang nói chuyện công việc của cô đấy!”

“Khufu khufu, tôi biết mà. Cậu lúc nào cũng phản ứng thật lòng nên tôi thích.”

“Khụ…”

Nghe cứ như đang bị khinh thường vậy.

Thật tình, chỉ riêng con nhỏ này là…

Tôi hắng giọng một tiếng, nói:

“Mà, nói gì thì nói, tôi nghĩ cô vẫn sẽ kịp deadline thôi.”

Elf chớp chớp mắt đầy ngạc nhiên.

“Ồ, vậy ra là cậu tin tưởng tôi đến thế sao. Trong khi chính bản thân tôi còn nói là từ bỏ rồi mà.”

“Bởi vì cô chưa bao giờ hoãn sách mới lần nào cả mà.”

“────”

Tôi tiếp tục nói với Elf đang trố mắt nhìn.

“Cái nhà xuất bản Full Drive mà cô xuất bản sách ấy, thường có tiếng là hay hoãn sách mới. Thế mà trong số đó, Yamada Elf-sensei – người có vẻ là sẽ hoãn liên tục nhất, lại liên tục xuất bản sách mới ba tháng một lần kể từ khi debut, đúng không?”

Có thể nhiều người không hiểu, nhưng thực ra đây là một điều không tưởng.

Tốc độ viết lách, doanh số bán hàng, ý thức chuyên nghiệp. Chỉ cần thiếu một trong số đó, thì không thể duy trì việc xuất bản sách mới đều đặn được.

Nhân tiện, tôi – Izumi Masamune, thì chẳng làm được điều này chút nào.

Vì sách không bán chạy lắm mà.

“Thế nên, lần này tôi cũng nghĩ cô sẽ không làm độc giả thất vọng đâu.”

“……………À, thế à.”

Elf quay phắt mặt đi.

“…Cậu đúng là… đáng ghét mà…”

Má cô ấy ửng hồng. Cô ấy lại quay lại nhìn tôi, nói nhanh như muốn che giấu điều gì đó:

“V-vậy còn cậu thì sao?”

“Tôi á?”

“Đúng vậy. Cậu chẳng phải đang đau đầu than vãn ‘Viết lãng mạn hài khó quá, tắc tịt không viết được gì’ sao?”

“…Cái giọng điệu thảm hại đó, chẳng lẽ là bắt chước tôi? …Thôi kệ đi. Đúng là tôi đang tắc tịt, công việc không tiến triển gì cả. Vừa nãy tôi cũng thử hỏi ý kiến Eromanga Sensei rồi──”

Tôi kể cho Elf nghe nội dung đã hỏi Eromanga Sensei.

Elf chăm chú lắng nghe, rồi lại thất vọng nói:

“…Masamune, cậu đúng là──”

“Quấy rối em gái quá đà!”

“Hảaa!?”

Tôi chỉ hỏi ý kiến để được ‘xoa đầu’ đứa em gái siêu đáng yêu, nhằm mục đích vẽ được một nữ chính siêu đáng yêu thôi mà!? Thế mà lại bị coi là quấy rối tình dục sao!?

“Với lại nè…”

Elf đặt ngón tay lên trán như đang suy nghĩ, rồi để lời nói lơ lửng giữa chừng.

Cô ấy ngẩng mặt lên như thể đã hạ quyết tâm, nói:

“Phòng tôi nằm ngay đối diện cái ‘căn phòng không mở’ đó của cậu phải không? Đôi khi tôi ra ban công, thấy rèm cửa mở, có thể nhìn thấy phòng bên trong đó.”

“Ồ, ừ, rồi sao?”

“Cái ‘buổi họp’ của hai anh em cậu ấy. Cái đó là gì vậy?”

“…Cái-cái gì… cơ?”

“Nhìn từ xa thôi mà tôi đã thấy xấu hổ muốn chết rồi đấy?”

“N-nói bậy!”

“Lần trước nữa, hai anh em cứ phát ra cái bầu không khí biến thái gì đâu đó— Nếu tôi không xông vào giữa chừng thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.”

“C-cô! Lần đó là cô cố ý sao!”

Đó là chuyện lần trước tôi được phép xoa đầu Sagiri.

“Khoan đã! Cái gì mà bầu không khí biến thái chứ! T-tôi đâu có! Đâu có cái gì như thế!”

“Hừm~ hừm~ hừm~”

Elf nhìn tôi bằng ánh mắt trắng dã, sau đó nhếch mép cười đầy ẩn ý, “À, phải rồi nhỉ. ‘Anh trai sẽ không làm những chuyện biến thái với em gái’— phải không?”

“Đ-đúng vậy!”

Sao con nhỏ này lại biết câu đó chứ… Sagiri kể cho cô ta nghe sao?

“À thế à. Vậy thì lần xoa đầu vừa rồi cũng tuyệt đối không có ý nghĩa biến thái gì. Cậu nói thế đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Thế mà em gái lại nghi ngờ cậu có ý biến thái, nên hôm nay không cho cậu chạm vào đầu. Mặc dù cậu nói đó chỉ là để thu thập tư liệu thôi.”

“Thì tôi sai rồi đó! Vậy thì sao?”

“Xoa đầu tôi đi.”

“Hả?”

Một câu nói hoàn toàn bất ngờ bật ra khiến tôi bối rối.

Elf nhắc lại lần nữa rõ ràng hơn. Cô ấy giơ ngón tay lên, và không hiểu sao lại hơi né tránh ánh mắt.

“…Cái này chỉ là thu thập tư liệu thôi, không có ý nghĩa biến thái gì đâu, đúng không?”

Cô ấy bật dậy thật mạnh, rồi *bốp* vào ngực mỏng dính của mình.

“Vậy thì! Izumi Masamune! Cứ việc xoa đầu tôi thoải mái đi!”

Rầm!

“…………Có tiếng động gì trên gác không nhỉ?”

Tôi ngước nhìn lên tầng trên, nơi có “căn phòng không mở.”

“Không biết nữa~ Tôi chẳng nghe thấy gì cả. Hơn nữa— Masamune! Cậu có xoa không!? Hay là không xoa!?”

Bị Elf đang hăm dọa đầy khí thế ép sát, tôi lẩm bẩm:

“…Tôi không muốn xoa đầu cô đâu.”

"Chẳng phải anh muốn xoa đầu mấy bé gái đáng yêu lắm sao!? Nếu vậy thì em được mà!"

"Ưm, nhưng mà, Sagiri đáng yêu hơn..."

"Em cũng siêu đáng yêu mà bộ!"

Cái con bé này tự tin dữ vậy trời. Ai đời tự khen mình bao giờ... Cơ mà, ờ thì... Elf cũng thuộc hàng siêu mỹ thiếu nữ rồi.

Chỉ là Sagiri đặc biệt quá thôi...

"Vậy thì, nhân dịp này... cho anh phỏng vấn em nhé."

"...Nghe không thuyết phục gì hết á. Cái kiểu nghe chẳng vui vẻ gì vậy. ...Đây là vinh dự lớn đó biết không hả? Chỉ mỗi anh thôi đó, em mới đặc biệt cho chạm vào 'chỗ quan trọng của em' đó nghe!? Hiểu không!?"

Chỉ nghe câu này thôi thì thấy dâm đãng dễ sợ, phải lựa lời mà nói chứ.

"Anh biết mà. Anh biết là anh phải biết ơn em. Vì là tiền bối viết Love Comedy, nên em mới hợp tác giúp đỡ anh trong việc phỏng vấn hậu bối mà."

"............Hầy~"

Nghe anh nói lời cảm ơn xong, Elf xị mặt xuống, rồi trùng vai xuống.

"Hả? Không phải hả?"

"Không phải gì chứ—Anh đúng chuẩn một thằng nam chính Light Novel luôn đó."

"Ý gì?"

"Không có gì hết á!"

Elf bỗng dưng khó chịu,

"Rồi! Sờ chưa!?"

Rồi cô nàng "bộp" một tiếng, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa. ...Tự nhiên giận cái gì vậy trời—Nhưng mà nói ra chắc đổ thêm dầu vào lửa mất.

Tôi ngoan ngoãn làm theo lời cô nàng. Tôi cũng ngồi ngay ngắn trên sofa, đối diện với Elf. Tình huống y hệt như hồi xoa đầu Sagiri ở 'căn phòng cấm' vậy.

"Ờm... Vậy, anh sờ nhé."

"Ờ, ờ..."

Chắc là căng thẳng, giọng Elf run run.

Cô nàng siết chặt nắm đấm đặt trên đầu gối—nhắm mắt lại.

"Ơ, này..."

Sao lại tạo dáng như 'Em đang chờ người yêu hôn' vậy nè trời....Đây chỉ là phỏng vấn thôi mà, lẽ ra không có ý đồ đen tối gì hết—

"...............Ực."

Mặt nóng quá.

"......................"

Elf im lặng, phô bày khuôn mặt xinh đẹp một cách vô tư.

Tôi từ từ đưa tay ra—nhẹ nhàng chạm vào mái tóc vàng óng ánh.

"Ưm..."

"Ối..."

Mềm mại dễ sợ.

Không giống như mái tóc mượt như tơ của Sagiri, mái tóc này cho cảm giác chắc tay hơn.

Vuốt ve cứ như bị hút vào lòng bàn tay vậy. Muốn chạm mãi thôi.

"...hức...ưm..."

Mùi hương ngọt ngào quen thuộc, mùi hương trong phòng cô nàng, làm sống mũi tôi ngứa ngáy.

"Chờ... chờ... chờ chút... Masamune..."

Elf mếu máo nói. Đến vành tai nhọn hoắt cũng đỏ bừng.

Elf cố gắng kìm nén sự xấu hổ, đến một khoảnh khắc nào đó, cô nàng bỗng dưng gào lên.

"A, a—Anh kia! Cách sờ! Biến thái quá!"

"Hả! Đ, đâu có ý đó!"

"Anh học ở đâu ra cái trò này vậy! Đừng nói là anh cũng làm vậy với em gái anh đó nha! Thảo nào bị coi là quấy rối tình dục! Đồ dâm dê! Biến thái! Nam chính Light Novel!"

"Cái vụ gọi 'Nam chính Light Novel' để chửi người nghe bá đạo thiệt!"

Dạo này mấy cô gái xung quanh cứ đem cái đó ra áp dụng cho mọi hành động của tôi luôn á!

"Á à! Đừng nói là! Ngay từ đầu anh đã có ý đồ đó rồi...!? Masamune, anh... anh thèm muốn cái thân thể non nớt mà gợi cảm của em, nên mới dụ em về nhà chứ gì!?"

"Ai cho phép em tự tiện xông vào nhà anh rồi còn ăn nói kiểu đó vậy!"

Đừng có dựng chuyện giùm anh!

"Có chối cũng vô ích thôi! Em biết hết rồi! Anh định lấy cớ 'phỏng vấn', rồi cưỡng ép em làm chuyện đồi bại chứ gì!"

"Chuyện đó là do em làm với anh hồi ở đảo hoang mà!"

"Hừ, thì, thì sao chứ! Hồi đó em đau lắm đó nha—Không, không phải! Đâu phải vì mình bị làm thế thì mình được phép trả đũa đâu!"

"Lại nói năng ám muội nữa rồi!"

Với lại, nghe cứ như tôi đã làm "chuyện gì đó gây đau đớn" cho em vậy!

Trên đảo hoang, người gây sát thương vật lý cho Elf đâu phải là tôi!

Nếu có người ngoài ở đây thì hiểu lầm to mất!

"Đ, được thôi! Anh đã nói thế thì, làm cho trót đi! Anh phải chịu trách nhiệm đó!"

"Nè Elf, em đó..."

Định phản bác lại con nhỏ Elf đang tự tăng độ phấn khích lên vô tận, thì...

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm!

Píp píp píp píp píp píp píp!

Tiếng dậm chân giận dữ của em gái vọng lên như muốn phá tan trần nhà.

Cùng lúc đó, điện thoại của tôi đổ chuông như thể đang biểu lộ tâm trạng của Sagiri.

"Á á á á! Sao tự nhiên Sagiri nghe hết vậy nè—!! Elf! Tại em hết đó nha!"

"Đâu ra chuyện hét to là nghe thấu lên lầu hai chứ! Bớt ảo tưởng đi! Em ấy chắc chắn đặt máy nghe lén gì đó ở phòng khách rồi đó!"

"Sagiri đâu có làm vậy! Tại giọng em to quá thôi đó!"

Thì đó—

Tình hình gần đây của hai anh em Izumi.

Tiện thể, mối quan hệ của tôi với cô hàng xóm hay lui tới nhà tôi cũng cỡ này đó.

Không biết có chút nào giống 'anh em ruột' thật sự chưa nữa?

Ầm ầm! Ầm ầm! Tiếng dậm chân càng lúc càng to hơn,

"Chờ, để anh lên lầu coi sao!"

Hôm nay tôi cũng hớt hãi chạy lên cầu thang để biện minh với em gái.

"Chết cha chết cha chết cha chết cha!"

Ai mà ngờ được ngày nghỉ của tôi lại ồn ào đến vậy. Trước khi gặp Sagiri và Elf, tôi còn chẳng thể tưởng tượng được.

"Nhớ ra chưa!? Anh hai!"

"Ờ, ờ... Anh nhớ rồi."

À, có chuyện đó thiệt ha. Hồi đó dỗ cho Sagiri nguôi giận mệt xỉu luôn.

"Thấy chưa, em nói đúng mà! Quấy rối em gái nè, lén lút hú hí với mỹ thiếu nữ hàng xóm nè—Quả là một ngày nghỉ siêu sang chảnh luôn ha. Đến đại phú hào còn chưa chắc có được á."

"Đừng có nói kiểu gây hiểu lầm như vậy! Chuyện Sagiri là anh chỉ bàn bạc để lấy tài liệu thôi, còn cái cô mỹ thiếu nữ hàng xóm gì đó là tự tiện xâm nhập bất hợp pháp!"

Chắc phải nói câu này bao nhiêu lần nữa đây trời!

"Tóm lại là 'cách tận hưởng ngày nghỉ' của anh quyết định rồi ha. —Giống mọi khi, hú hí với em đi! Nào!"

Elf "gào" lên rồi ôm chầm lấy tôi.

Và cùng lúc đó, ầm ầm ầm ầm! Tiếng dậm chân lại vang lên.

"Anh hai biến thái! Đồ ngốc! Em phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới hiểu!"

"Đúng đó Masamune-kun! Bỏ mấy con á nhân đó đi, hôm nay ngồi bàn về tiểu thuyết với tôi nè!"

"Aaa! Nhớ ra rồi! Cách tận hưởng này đâu có giúp anh thư giãn gì đâu!"

Tôi chạy vội ra khỏi nhà như chạy trốn.

Cứ thế đi mãi để tìm kiếm sự yên bình, thì tôi đến trước nhà ga—đến tiệm sách Takasago.

À phải ha, đây cũng là một phần quen thuộc của ngày nghỉ mà.

Cảm giác như mình đang dần lấy lại tinh thần rồi.

Tôi thường hay đến tiệm sách mua Light Novel mỗi khi rảnh.

Đọc Light Novel đang hot để học hỏi, hoặc đơn giản là đọc những tác phẩm mình thích để thư giãn đầu óc.

Tiệm sách là cả một kho báu đối với tôi.

Và ở nơi thư giãn đó,

"Chào mừng anh, Mune-kun!"

Có một cô nàng mặc tạp dề, là gương mặt đại diện của tiệm sách.

Cô nàng—Takasago Tomoe, là bạn cùng lớp với Izumi Masamune, là gương mặt đại diện của tiệm sách "Takasago" ở trước nhà ga. Sở thích là đọc sách và sưu tập giày sneaker. Là một nữ sinh trung học yêu manga và Light Novel.

Tôi, vừa là tác giả Light Novel, vừa là học sinh trung học, rất hợp cạ với cô nàng.

Mái tóc đen óng ả chưa hề nhuộm, ánh mắt hiền hòa, vòng một đầy đặn.

Thoạt nhìn có vẻ như là một học sinh ưu tú thư thả... nhưng thật ra không phải vậy.

"Lâu rồi anh mới ghé ha."

"Dạo này em bận quá. Mãi đến hôm qua mới xong một việc."

"Anh vất vả rồi. Giờ thành tác giả nổi tiếng luôn rồi ha."

Cô nàng trêu chọc tôi.

"Quá lời rồi. Em còn phải học hỏi nhiều. Mà, lâu rồi em không đến—không gian ở quầy sách thay đổi rồi ha?"

"Ô, anh nhận ra hả?"

Tomoe cười tinh quái.

"Sao không nhận ra được. Nhìn sang xịn mịn hẳn ra luôn á."

Còn lắp thêm cả khu đọc sách kiểu quán cà phê trước quầy tính tiền nữa chứ.

"Trong lúc anh bận túi bụi—tiệm sách Takasago đã mở cửa trở lại rồi đó!"

"Ghê vậy!"

Cứ như vừa nhận được bản thiết kế nhân vật anime, rồi lập tức áp dụng vào bản gốc vậy.

Tiệm sách Takasago mới. Linh vật đáng yêu, và tủ kính Light Novel bên ngoài tiệm cũng rất đáng chú ý.

"Từ giờ quầy sách sẽ tập trung hơn vào Light Novel, Mune-kun cũng phải là một tác giả tiên phong, góp phần khuấy động giới Light Novel lên đó nha. Vì sự phát triển doanh thu của tiệm em nữa."

"Em sẽ cố gắng hết sức. —Có Light Novel nào hay giới thiệu cho anh không?"

"Dạ có liền. Hình như anh Mune không đọc Light Novel gần nửa năm rồi đúng không?"

Về cơ bản tôi chỉ mua Light Novel ở tiệm này, nên Tomoe nắm rõ tình hình đọc sách của tôi.

"Anh muốn loại nào, hay có yêu cầu gì không?"

"Cuốn sách mà một người đang kiệt sức vì công việc dồn dập, lại còn đang trong ngày nghỉ hiếm hoi nên cần được thư giãn đọc."

"Như mấy ông chú làm ở công ty bóc lột hả?"

Kệ tôi đi.

Tomoe cười khổ rồi thoăn thoắt chọn sách, đưa cho tôi xem.

"Vậy thì, chắc cuốn này hợp nè. Chắc anh chưa đọc đâu ha?"

Cuốn mà Tomoe chọn là series "Thằng ngốc tuổi xuân" (Seishun Buta Yarou).

Được phát hành từ Dengeki Bunko, cái tựa đề có hơi xấu hổ làm tôi cảm thấy gần gũi một cách mạnh mẽ.

Hình minh họa cũng rất dễ thương.

"Ngoài ra thì—mấy cuốn này, cuốn này nữa nè."

Tiếp theo cô nàng chọn cuốn "Faraway Paladin" của Overlap Bunko, cuốn "Grimoire of Zero" của Dengeki Bunko, cuốn "Ryuo's Work is Never Done!" của GA Bunko, vân vân.

"Mấy cuốn này, em thấy hay đó."

"Vậy cho anh hết mấy cuốn đó đi."

"Cảm ơn quý khách."

Mấy chuyện này giờ thành thông lệ luôn rồi.

Cuộc trò chuyện với Tomoe, đối với tôi, là biểu tượng của một ngày bình yên.

"Sao ta... nhìn mặt em là anh cảm thấy như mình đang được nghỉ phép thiệt vậy đó."

"Ồ? Thiệt hả? Vậy em cảm ơn... tự nhiên em ngại quá."

Đến đây, Tomoe nghĩ ra chuyện gì đó thú vị, khẽ bật cười.

"Hay là... trong mấy bộ Love Comedy Light Novel, em giống vai cô bạn thanh mai trúc mã mang đến sự thư giãn cho nhân vật chính—anh?"

"Bộ Tomoe là bạn thanh mai trúc mã của anh hả?"

"Anh phủ định thẳng thừng luôn ha. Mà, em thấy em với anh Mune cũng quen nhau lâu rồi mà? Sắp thành thanh mai trúc mã cũng đâu có quá đâu?"

Cô nàng nói những lời đó một cách rất vui vẻ.

"Chuyện em có phải là thanh mai trúc mã hay không, anh không quan tâm thiệt luôn á."

"Anh kia! Anh vừa bẻ gãy flag 'sự kiện học bài' với cô bạn thanh mai trúc mã mỹ thiếu nữ đó nha!"

"Là gì đó?"

"Thì là—Anh đang siêu bận đúng không? Vậy chắc chắn là 'bài tập hè' anh chưa làm rồi đúng không?"

Tomoe đặt tay lên bộ ngực lớn của mình,

"Để em múa rìu qua mắt thợ, dạy anh học bài cho. Nè, y như hồi ở thư viện đó!"

"Anh làm gì có ký ức được em dạy học bài chứ?"

"Xạo ke vừa thôi! Em dạy rồi mà!"

Không phải nói dối đâu! Khoan đã, để tôi nhớ cho kỹ xem nào...

***

Đúng thế. Đó là mùa hè năm ngoái, vào khoảng giữa tháng sáu, khi tôi và Tomoe vẫn còn là học sinh năm nhất cấp ba. Đó là một buổi chiều sau giờ học nọ, khi từ khóa "kỳ nghỉ hè" đã bắt đầu len lỏi vào những câu chuyện phiếm trong lớp.

Tôi đang ngồi tại chỗ chuẩn bị về nhà thì Tomoe lại gần và cất tiếng gọi.

“Mune-kun này, cho tớ xin chút thời gian được không?”

Tomoe cúi gập người, ghé sát mặt về phía tôi, cười tủm tỉm một cách lạ lùng. Ngực cô ấy gần như chạm tới mắt tôi, một tư thế thật đáng ghét mà.

“...Tôi có linh cảm cực kỳ tệ hại. ...Chuyện gì thế?”

“Cậu dạy tớ học nha!”

Cô bé nhìn chằm chằm tôi với đôi mắt ầng ậng nước. Sau một lúc nhìn nhau, tôi xua tay và nói:

“...Xin lỗi, giờ tôi đang bận viết tác phẩm mới rồi,”

"Pang!" Tomoe chắp tay vái lạy tôi.

“Biết là đường đột nhưng tớ vẫn phải cầu xin cậu! Làm ơn đi mà, Izumi Masamune-sama đứng thứ mười lăm toàn khối! Nếu không qua được kỳ thi lại thì tớ phải học phụ đạo, và như thế thì kỳ nghỉ hè của tớ sẽ...!”

À, thì ra là vì lý do đó.

“...Tôi hiểu tình cảnh của cậu rồi, nhưng mà...”

“Tất nhiên rồi, tớ sẽ không để cậu thiệt thòi đâu! Thù lao là cuốn “Dengeki Daioh” tháng này mà tớ đã chuẩn bị sẵn rồi đây!”

Ối giời ơi... Tomoe lần này cũng chịu chơi phết nhỉ.

Có lẽ cô nàng đã mua nó cho bản thân, nhưng đứa con gái nhà bán sách này bình thường chẳng bao giờ tùy tiện tặng hay cho mượn sách đâu. Bởi vì người ta phải mua hàng ở tiệm nhà mình chứ.

Có vẻ đây là một “lời thỉnh cầu” khiến cô nàng phải phá lệ nguyên tắc đó.

Nhận thấy sự nhiệt tình của Tomoe, tôi đáp lại:

“Nhưng mà hình như bộ manga mà tôi muốn đọc nhất đang bị tạm ngưng rồi thì phải.”

“Đúng là như cậu nói, đang tạm ngưng thật! Nhưng mà còn nhiều bộ manga hay ho khác nữa! Thậm chí còn có cả tác phẩm mới bắt đầu đăng tải gần đây, đây là số báo hoàn hảo để cậu bắt đầu đọc đó! – À, nếu thấy hay thì tháng sau tự mua nha.”

“Thế thì không còn là thù lao nữa rồi, mà là quảng cáo thì đúng hơn?”

“Khặc... nếu như thế này vẫn chưa đủ thì...!”

Tomoe nhắm tịt mắt lại, không hiểu sao mà mặt lại đỏ bừng lên.

“Thôi được rồi... Chắc chỉ còn cách dùng thân mình báo đáp thôi...!”

“Cậu đang nói gì thế hả ở trong lớp học!?”

Đừng có tạo cái bầu không khí bi tráng vậy chứ! Mấy nhóm con gái đang nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ lắm đó biết không!?

“...Là, là bởi vì Mune-kun đang tìm một cô gái xinh đẹp chịu cho Eromanga-sensei xem quần lót đúng không? Vậy nên, đổi lại việc tớ hy sinh vì Eromanga-sensei, thì cậu sẽ giúp tớ học bài đó nhé...”

“Chuyện đó đã được giải quyết rồi nên thôi đi.”

Nói là giải quyết rồi thì đúng hơn là bị bắt quả tang thì phải, nhưng dù sao tôi cũng chẳng có tâm trạng để giải thích.

Dù sao thì đó lại là một câu chuyện khác rồi.

Nhân tiện, Eromanga-sensei là họa sĩ minh họa cho tiểu thuyết của tôi, chứ không phải một từ tục tĩu hay gì cả.

...Mặc dù người đó đúng là có chút "ếch-xê" thật.

Nhưng dứt khoát không phải là một họa sĩ vẽ manga ecchi.

Tuy nhiên, chắc là mấy đứa bạn cùng lớp đang hóng hớt xung quanh sẽ nghĩ rằng tôi đang đòi hỏi điều gì đó ecchi để đổi lấy việc giúp Tomoe học bài mà thôi.

“Khặc... Tiếp tục nói chuyện ở đây nữa thì không ổn rồi.”

Tôi vội vàng đứng dậy.

“Tomoe, đi đến thư viện đi. Tôi sẽ hướng dẫn nhanh các phần thi lại cho cậu.”

“Ồ, vậy là vụ làm ăn đã thành công mỹ mãn rồi sao?”

“Không, miễn phí cũng được. Dù sao thì cậu cũng hay giới thiệu cho tôi nhiều cuốn sách hay mà, coi như là trả ơn đi.”

“Thật không!? Oa, được giúp đỡ nhiều lắm đó.”

Tomoe thở phào nhẹ nhõm và mỉm cười.

Đó là một nụ cười mà nếu ai đó có tình cảm với cô ấy thì chỉ riêng nụ cười ấy cũng đã đủ làm thù lao rồi.

Tôi có chút ngượng ngùng, gãi gãi má.

“À, đúng rồi. Nếu cậu cảm thấy mang ơn thì khi sách mới của tôi ra mắt, cậu có thể xếp nó vào kệ gợi ý được không?”

“Được thôi~. Nhưng mà! Phải là khi tớ đọc xong thấy hay đã nhé!”

Thật không may, có vẻ đó là điểm mà một nhân viên nhà sách không thể tùy tiện bỏ qua.

Chúng tôi chuyển đến thư viện, ngồi đối diện nhau qua một chiếc bàn dài.

Trên bàn là những quyển vở mở ra. Sau khi hướng dẫn nội dung ôn thi lại một lúc, Tomoe ngẩng mặt khỏi quyển vở và nói:

“A, Mune-kun này, một lần nữa cảm ơn cậu nhé. Tớ thật may mắn khi có một người bạn tốt bụng như cậu đó.”

“Trả ơn bằng kết quả thi lại đi.”

“Tất nhiên rồi. Mà nhân tiện nói đến kết quả thi, tớ nhìn bảng xếp hạng mà bất ngờ luôn đó. Cậu học giỏi thế cơ à. Công việc của cậu chắc cũng bận rộn lắm, cậu có thời gian để học không?”

“Lần nào cũng phải cố gắng hết sức đó. Có một vài chuyện nên tôi không thể để điểm số sa sút được.”

Đây là chuyện không liên quan ở thời điểm hiện tại, nhưng tôi cần phải luôn cân bằng cả việc học và công việc vì một lý do nào đó.

“Cậu thì sao, nhìn vẻ ngoài cứ tưởng là học sinh gương mẫu...”

Vậy mà không ngờ lại ngốc nghếch thế chứ.

“Hả? Cậu nói gì vậy? Nói hết câu xem nào?”

Có lẽ đã đoán được câu tôi cố ý không nói ra, Tomoe lên tiếng với giọng điệu đáng sợ.

Tôi vội vàng chữa lời.

“Không, không phải... Tomoe cũng có những điểm đáng kinh ngạc mà.”

“Ồ? Ví dụ như?”

Tomoe nheo mắt đầy nghi ngờ.

Thế này thì không thể nói bừa được rồi.

À...

Những điểm đáng kinh ngạc của Tomoe... điểm đáng kinh ngạc...

“Cậu biết nhiều sách hay, game hay, anime hay mà. Kỹ thuật sắp xếp sách của cửa hàng, hay phân tích những cuốn sách sắp thịnh hành, rồi còn... à, cái kỹ năng có thể sắp xếp mấy bộ light novel không ghi số tập theo đúng thứ tự xuất bản như kiểu ‘Fujimi Fantasia Bunko’ ngày trước nữa chứ, tôi thấy cái đó thật sự đáng kinh ngạc một cách thầm lặng đó!”

Trước đây, sensei Yamada Elf đã gọi kỹ năng này một cách đầy vẻ “trung nhị” là “Siêu Kỹ Thuật Sắp Xếp Fantasia” cơ mà.

“Mấy thứ đó thì một nữ sinh cấp ba bình thường không thể làm được đâu.”

Tôi cố gắng hết sức để khen, nhưng Tomoe lại nói với vẻ mặt buồn rầu:

“...Đó toàn là những mục không được đánh giá cao ở trường học đâu.”

“Kiểu như là ‘học sinh cá biệt của một trường phổ thông bình thường’ vậy.”

“Thế thì chẳng khác nào nói tớ là đồ ngốc à!”

"Gào!" Tomoe đứng bật dậy, cao giọng quát.

“Đừng có nói lớn tiếng ở thư viện chứ... Nè, mọi người xung quanh đang nhìn cậu đó.”

“Ách... không được, không được rồi.”

Tomoe lấy hai tay che miệng, ngồi xuống với vẻ hối lỗi.

“...Mà này, Mune-kun.”

Sau một lúc tiếp tục học, Tomoe đột nhiên gợi chuyện:

“Làm tác giả light novel có kiếm được nhiều tiền không?”

“................”

Trước câu hỏi quá đỗi phàm tục này, tôi nhìn người bạn khác giới của mình bằng ánh mắt đầy trách móc.

“Không, thì tại! Ai mà chẳng tò mò chứ! Thôi mà, với tư cách là một otaku, một fan light novel đó nha?”

Kiểu bạn bè này lúc nào cũng hỏi mấy câu khó chịu thế này.

Thật sự là chuyện bao đồng, không biết thì có sao đâu chứ.

Có thể đối với người đã đi làm thì đó là chuyện bình thường mà ai cũng trải qua, không phân biệt nghề nghiệp.

“Vậy thì sao hả?”

“...Tùy người thôi chứ? Chẳng hạn như ‘sensei Yamada Elf’ kia thì chắc là kiếm được đủ tiền để mua nhà đó.”

Tôi trả lời một cách an toàn, nhưng Tomoe lại hỏi:

“Sensei Izumi Masamune thì không đáng kể hả?”

Thằng nhóc này thật thất lễ quá đi!

“...Ưm, nói thế nào nhỉ. Có những năm không ra được sách nào nên thu nhập gần như bằng không như năm kia, nhưng cũng có những năm kiếm được nhiều hơn thu nhập trung bình của người Nhật. ...Thôi thì, cũng chỉ có thể nói là ‘tùy mức độ’ thôi.”

“Hmm. Tớ hay nghe trên mạng nói là ‘tác giả light novel không kiếm được tiền đâu, nên mấy biên tập viên hay bảo ‘đừng có bỏ việc nha’’.”

“Đó là nói dối. Nguồn tin chính là tôi đây.”

Tôi tự tin trả lời.

“Khi doanh số tác phẩm trước của tôi, ‘Chó Sói Bạc Chuyển Sinh’, có chút khởi sắc, tôi nhận được điện thoại từ Kagurazaka-san, biên tập viên phụ trách của tôi...”

“Izumi-sensei vẫn còn là học sinh đúng không?”

“Vâng, đúng vậy ạ.”

“Tác phẩm mới của anh đang bán rất chạy đó – vậy nên anh có muốn nghỉ học không?”

“Hả?”

“Bỏ học đi, thành một tác giả chuyên nghiệp luôn đi!”

“Thôi nào, anh đừng có đùa.”

“Ểh?”

“Ểh?”

“Ểh?”

“...Ểh? À, thật hả?”

“– Và chuyện đó đã xảy ra.”

“Nghe cứ như kiểu guild trong game online của mấy thanh niên nghiện game ấy nhỉ.”

“À, tất nhiên là tôi không bỏ học nên giờ mới được như vậy. Mà nhân tiện nói thêm, có lẽ ở một nơi nào đó trên thế giới này, cũng có những biên tập viên tốt bụng quan tâm đến tương lai của tác giả đấy.”

“...Rõ ràng là tớ cảm thấy có một ẩn ý kiểu ‘làm gì có’ mà?”

“Cậu nghĩ nhiều rồi đó. ...Thế, Tomoe, câu chuyện này có kết cục gì không?”

“À thì... cũng có chút chút.”

“Có hả?”

Thật bất ngờ.

Tomoe "Ừm~" một tiếng, ngẩng cằm lên, lúng túng tìm lời.

“Nếu như Mune-kun tạo ra một tác phẩm ăn khách đến mức được chuyển thể anime, và kiếm được nhiều tiền như Yamada Elf-sensei ấy –”

“Kiếm được nhiều tiền thì sao?”

Tomoe đỏ mặt, liếc nhìn tôi một cái,

“...Thì tớ có thể... làm cô dâu của Mune-kun đó?”

“Cậu chẳng thèm giấu việc mình ham tiền gì cả!”

Thật quá đáng! Ít nhất thì cũng phải che đậy chút xíu chứ!

Tất nhiên đó chỉ là một lời nói đùa – Tomoe nhìn tôi nổi giận, rồi "A ha ha ha ha!" cười lớn.

“Phì phì... Thôi, cứ suy nghĩ thử xem nha.”

***

Cảnh tượng một lần nữa quay trở lại nhà sách Takasago hiện tại.

“Thấy chưa, rõ ràng là tôi đã dạy cậu mà!”

“A ha ha, lúc đó cảm ơn cậu nhiều lắm nha~”

Tomoe nhận được lời truy vấn của tôi thì vẫn mỉm cười tủm tỉm.

Với thái độ này, có vẻ như cô nàng không hề quên chuyện đó ngay từ đầu.

“Nhân tiện thì, tôi đã làm xong bài tập hè từ lâu rồi đó.”

“Đúng là học sinh gương mẫu... à không phải, đúng là người đã đi làm có khác nhỉ? Cậu chẳng thay đổi gì so với trước đây cả.”

“Khoan đã... Tomoe-san? Nãy giờ cậu cứ cố chấp nhấn mạnh là tôi là bạn thanh mai trúc mã của cậu, có chuyện gì sao?”

“Thôi nào thôi nào thôi nào – chuyện đó không sao đâu mà. Hơn nữa, câu chuyện vẫn chưa kết thúc đâu nhé? Từ đây mới là phần quan trọng đó chứ.”

Tomoe thích thú một cách kỳ lạ, vẫy vẫy ngón trỏ như một chiếc đũa phép.

“Khi đó – trước lời cầu hôn đáng yêu của cô bạn thanh mai trúc mã xinh đẹp, cậu đã trả lời thế nào ấy nhỉ?”

“Toàn là mấy thứ để bóc mẽ thôi thì biết làm sao giờ...”

Nếu tôi nhớ không nhầm thì đoạn hội thoại tiếp theo là –

“Từ chối. Tôi đã có người mình thích rồi.”

“! ...Hê, hê... Ai? Ai cơ? Cùng lớp à?”

“Bí mật.”

“Đúng rồi đúng rồi! Cậu không thấy đó là cách từ chối quá đáng lắm sao!? Sao lại từ chối kiểu như một đoạn hội thoại thường ngày thế hả!?”

“Chẳng hiểu gì cả. Rõ ràng là cậu cố ý trêu chọc tôi mà.”

Khi đó Tomoe lại không hiểu sao mà lớn tiếng hơn.

“Cậu là tiểu thuyết gia mà! Phải nghĩ ra câu từ chối phù hợp hơn chứ!”

“Sau quá trình xem xét kỹ lưỡng, thật đáng tiếc, lần này chúng tôi không thể đáp ứng mong muốn của cô được.

Xin chân thành cảm ơn cô Takasago đã chọn chúng tôi và ứng tuyển từ rất nhiều nam giới khác, đồng thời chúng tôi xin kính chúc cô Takasago sẽ ngày càng phát triển hơn nữa trong tương lai.”

“Đừng có chúc phúc kiểu đóooo!!”

Đó là một tiếng hét cuối đời nghe như của một phản diện bị đánh trúng yếu điểm hơn là của một nữ chính thanh mai trúc mã vậy.

“Một nữ chính bị từ chối bằng lời lẽ như thế này thì có lẽ cả từ thuở sơ khai của light novel cũng chưa bao giờ có!”

“Cứ tìm kỹ đi. Chắc chắn sẽ có những câu từ chối tệ hại hơn nhiều đó.”

Để tránh gây mâu thuẫn nên tôi sẽ không nêu tên tác phẩm.

“Haizz, nói chuyện với cậu lúc nào cũng thế này cả.”

“Ha ha ha, đúng vậy nhỉ.”

Theo một cách khác với tiền bối Muramasa hay Elf – chúng tôi rất hợp cạ. Cứ như là những bánh răng khớp vào nhau vậy.

"… Thôi được rồi. Dù sao thì tụi mình vẫn là học sinh cấp ba thôi mà." Tomoe khẽ cụp vai thất vọng, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô bé nhẹ giọng nói.

"Vậy thì, ít nhất cậu nói cho tớ biết 'người cậu thích' là ai đi!"

"Không đời nào!"

Vì sẽ lại phải giải thích cả chuyện về Thầy Ero-manga nữa chứ.

"Có sao đâu chứ. Tớ với Mune-kun thân thiết thế mà!"

"Tình bạn của tôi với cậu là cái gì chứ. Đến mức vì tiền mà cầu hôn tôi luôn cơ mà?"

"Không không, tình yêu thì bỏ qua đi, nhưng giữa chúng ta hẳn phải có một tình bạn trong sáng, vô vị lợi mà phải không?"

………………

"… Gì vậy hả Mune-kun? Sao mặt cậu cứ như muốn nói gì đó thế?"

"Tôi nhớ, không hiểu sao mình lại kết bạn với cậu nhỉ?"

"Ơ, này, tệ quá đi mất! Cậu quên rồi à?"

Tomoe dừng lại, ghé sát mặt vào tôi và lớn giọng.

"Này, cậu nhớ lại cho kỹ đi chứ! Đó hẳn phải là 'ngày kỷ niệm' quan trọng của cậu mà!"

"Hả? Ý cậu là ngày kỷ niệm tôi với Tomoe thân nhau à?"

"Cái đó thì cũng có, nhưng mà! Ấy, này, hồi đó chúng ta vẫn còn là những đứa học sinh cấp hai ngây thơ──"

Phải rồi… Chuyện đó là khi tôi còn học lớp sáu.

Nếu nhớ không nhầm thì đó là một ngày thứ Bảy hoặc Chủ Nhật.

"… Ugh… Hồi hộp quá…"

Mười giờ sáng… Tôi đang đứng ở quầy light novel của 'Hiệu sách Takasago', nhà Tomoe, run rẩy trông chẳng khác nào một tên khả nghi. Tại sao ư? Bởi vì hôm nay là ngày tiểu thuyết tôi, Izumi Masamune, viết, lần đầu tiên được bày bán ở hiệu sách.

Trước mắt tôi, trên kệ sách mới, cuốn tiểu thuyết đầu tay 'Black Sword' của tôi đang được chất thành chồng.

"Uoa… Thật sự… đang bán luôn… Sách của mình… Dù trên bìa ghi là Ero-manga."

Tên của họa sĩ minh họa của tôi, 'Thầy Ero-manga', được in rõ ràng trên bìa. Có lẽ cũng sẽ có độc giả nhầm lẫn với tên tác giả… Sao cái người này lại đặt bút danh mờ ám đến thế chứ.

Dù rất biết ơn vì đã vẽ những bức hình cực kỳ đáng yêu cho tôi… nhưng riêng cái tên này thì tôi lại muốn chỉnh sửa một chút.

"Ối… Đau quá…"

Trong khi cảm động trước hình ảnh lộng lẫy của "đứa con" mình, dạ dày tôi lại đau nhói từng cơn.

… Mình đã ra mắt với tư cách một nhà văn rồi sao.

Liệu có ai mua sách của mình không nhỉ?

Cảm giác háo hức xen lẫn sự lo lắng tột độ đang hòa quyện vào nhau, xoáy sâu trong lòng.

"……………………"

Tất nhiên, việc tác giả đến hiệu sách cũng chẳng thể ảnh hưởng đến doanh số bán sách của mình được.

Tôi biết điều đó. Tôi biết rõ, nhưng dù thế nào đi nữa── tôi cũng không thể quay về nhà ngay lúc này.

Tôi đã làm gì ư… Thì đó là…

"……………………Ực…"

Tôi nấp sau giá sách, trong tư thế sẵn sàng theo dõi doanh số bán sách của mình.

Giống hệt như một người chị đang trông chừng Hoshi Hi●ma vậy.

"… Hì… Hì… Hì…"

Do quá căng thẳng, hơi thở của tôi gấp gáp, mặt tái xanh, mồ hôi lạnh vã ra như tắm. Với đôi mắt có lẽ đang đỏ ngầu, tôi chăm chú nhìn vào khu light novel.

Chắc hẳn những họa sĩ truyện tranh hay tiểu thuyết gia khác cũng làm điều tương tự.

Có lẽ vì là ngày sách mới ra mắt, nên dù chỉ vừa mở cửa, lượng khách cũng khá đông.

Sau một lúc chăm chú dõi theo kệ sách mới──

"Ố!"

Cuối cùng, đã có người cầm cuốn sách đầu tay của tôi lên. Một nam sinh cấp ba. Cậu ta nhìn chằm chằm vào bìa cuốn sách cầm trên tay── rồi lật mặt sau, xem gáy sách, có vẻ đang phân vân không biết có nên mua hay không.

──Tốt lắm! Mua đi! Mua đi chứ! Làm ơn đấy! Chắc chắn sẽ hay mà!

"… Cái gì thế này, Ero-manga ư… Xấu hổ quá không mua nổi."

Bốp. Không thương tiếc, cuốn sách đầu tay của tôi lại bị đặt trả về kệ.

"Grừ, khốn kiếp! Không phải Ero-manga mà…! Nội dung chẳng có chút nào gợi cảm cả…!"

Núp sau giá sách, chứng kiến toàn bộ sự việc, tôi nghiến răng ken két, ấm ức vô cùng.

"Ha… Ha…"

Vài phút trôi qua, tôi lại tiếp tục trông chừng. Lần nữa, có người cầm cuốn sách đầu tay của tôi lên.

──Tốt lắm! Lần này chắc chắn sẽ được! Làm ơn mua đi! Dù có ghi là Ero-manga nhưng không hề gợi cảm đâu! Nào! Dũng cảm lên!

"… Tác giả mới à… Chờ người chuột bạch thôi."

Bốp. Không thương tiếc, cuốn sách đầu tay của tôi lại bị đặt trả về kệ.

"Grừ, nói năng tự phụ thế hả! Mày là ai mà dám!"

Từ sau giá sách, tôi trừng mắt nhìn hắn ta như muốn nguyền rủa cho chết.

Giờ đây, tôi hoàn toàn hiểu được cảm giác của những bậc cha mẹ bị gọi là "monster parents".

"Ha… Ha…"

Tôi tiếp tục chờ đợi vài phút nữa, nhưng tuyệt nhiên không thấy ai mua sách của tôi cả.

"Khụ…!"

Nguy, nguy rồi… Nếu cứ thế này mà không bán được một cuốn nào thì sao đây…

Nếu vừa ra mắt đã bị ngừng xuất bản ngay tập đầu tiên thì sao đây…

Chính cái suy nghĩ đáng thương nhưng chân thật đó đã khiến tôi lỡ lầm.

Tôi loạng choạng tiến đến khu light novel, rồi thản nhiên cầm cuốn sách của mình lên, nói lớn đủ cho mọi người xung quanh nghe:

"Ố! Có một cuốn light novel trông siêu hay đang bán nè!"

Nhìn lại thì lời nói đó giả tạo đến mức quá đáng.

"Hình minh họa cũng đáng yêu, bút danh Izumi Masamune cũng thật ngầu, tóm tắt nội dung cũng có vẻ thú vị nữa── cuốn này chắc chắn sẽ là một siêu phẩm!"

Lén lút nhìn.

"Trên bìa có ghi Ero-manga, nhưng đó là tên họa sĩ minh họa, không liên quan đến nội dung… Không phải tiểu thuyết gợi cảm chút nào cả… Hay là mình dũng cảm mua luôn nhỉ?"

Lén lút nhìn nhiều hơn.

──Nào, mọi người! Mua đi! Mua đi chứ!

Tác giả Izumi Masamune đây tự mình gửi đi "niệm lực" mạnh mẽ tới các khách hàng trong khu light novel.

Khi tôi đang tự mãn làm cái trò đó suốt vài phút liền──

Một bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi từ phía sau.

"Vâng?"

Tôi giật mình quay lại, và nhìn thấy…

"… Khách hàng, xin quý khách cho tôi nói chuyện một chút."

Một ông chú vạm vỡ, lực lưỡng, trông như Zangief, đang đeo chiếc tạp dề đáng yêu, đứng đó.

Vì làm ồn trong cửa hàng, tôi bị ông chủ hói đầu râu quai nón, thân hình đô con lôi vào phòng hậu cần của hiệu sách.

Bốp, ông ta đập bàn, và tôi lặp lại lời biện hộ của mình lần nữa.

"Con đã nói rồi! Con chính là tác giả của cuốn sách này mà!"

"… Có tác giả nào trẻ thế chứ. Nhìn chẳng khác nào con gái ta."

"Con nói thật mà! Giờ là thời đại mà học sinh cấp hai ra mắt tác phẩm không phải chuyện hiếm đâu! Ấy… này, đây là thẻ học sinh! Ghi là Izumi Masamune đó chứ! Gần như cùng tên với tác giả của cuốn sách này đó! Đây là bằng chứng!"

"Hừm… không, nhưng mà…"

Đúng lúc đó, tôi nghe thấy giọng một cô gái từ phía sau.

"Này, bố ơi, bố bỏ trống cửa hàng rồi làm gì thế? Có phải kẻ trộm nào không?"

"Không, có một đứa nhóc làm ồn trong quán. Sợ làm phiền khách khác nên bố lôi vào đây hỏi chuyện… "

"Ưm, ơ? Đó chẳng phải Izumi-kun sao? Lớp 6/1 ấy."

"Ể?"

Quay lại, chủ nhân giọng nói là một cô gái bằng tuổi tôi (lớp sáu).

Cô bé có mái tóc dài đen nhánh, gương mặt có vẻ hiền lành. Giọng điệu thờ ơ của cô bé lại hơi khác biệt so với vẻ ngoài.

Cô bé đi đôi giày Adidas có ba sọc đen.

"Cậu là…"

"Takasago Tomoe. Cậu không nhớ sao, hồi lớp ba chúng ta học cùng lớp mà."

"… Xin lỗi."

"Vậy à. Thôi kệ đi."

"… Thằng nhóc con, dám quên cả cô gái xinh đẹp này sao?"

Ông chủ – à không, Zangief – đe dọa với giọng nói đanh thép.

Tôi run rẩy và xin lỗi "Dạ, xin lỗi ạ."

Sau đó, Takasago-san── là cô con gái── đỏ mặt ửng hồng.

"Này, bố! Đừng nói những lời đáng xấu hổ như thế chứ! Ưm… Vậy, chuyện gì thế ạ?"

"Thì ra. Cái thằng nhóc làm ồn trong quán này cứ nói là 'chính nó là tác giả cuốn sách này', nói dối vớ vẩn gì đâu."

Người trả lời không phải tôi, mà là ông chủ. Ông ta dùng bàn tay đầy lông của mình, cầm cuốn sách đầu tay của tôi đang để trên bàn, đưa cho con gái xem bìa.

"À, cuốn đó. Sách mới ra hôm nay── ơ?"

Có vẻ như cô bé đã phát hiện ra tên tác giả 'Izumi Masamune'.

"Izumi Masamune…? Izumi Masamune…? Hả? Hả? Hả? Không, không lẽ nào!"

Hốt hoảng, Takasago-san nhìn tôi, và tôi nói:

"Ừm… Tôi chính là tác giả của cuốn sách đó── 'Izumi Masamune'."

"… Thật à?"

"Thật mà."

"… Không phải trùng hợp sao?"

Ông chủ vẫn nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ.

"Con, con nói thật mà."

Tôi không ngờ mình lại phải tiết lộ thân phận là một tác giả light novel ngay trong ngày ra mắt, nhưng cũng chẳng nghĩ ra lý do nào khác để giải thích hành vi kỳ quặc đó.

Chính vì vậy, tôi đã khẳng định mình chính là Izumi Masamune.

Nhưng hình như ông chú chủ quán vẫn không tin.

Trong khi đó, cô con gái Takasago-san thì sao, cô bé khoanh tay, trầm tư suy nghĩ.

"Ưm, ừm ừm… Này, Izumi-kun à…"

"Gì, gì vậy?"

"'Black Rod', 'Blood Jacket' và 'Bright Lights, Holy Land'. Trong ba tác phẩm này, cậu thích cuốn nào nhất?"

Đó đều là những tiểu thuyết cực kỳ nổi tiếng được phát hành bởi Dengeki Bunko.

Dù chưa hiểu ý định câu hỏi, tôi vẫn trả lời ngay lập tức.

"'Blood Jacket'."

"Hừm."

Takasago-san gật đầu vẻ đã hiểu ra.

Rồi cô bé giơ một ngón tay lên.

"Trong các nhân vật light novel, theo cậu tên nào là ngầu nhất?"

"'Kirima Nagi'."

"Ồ ồ. Vậy thì, trong series 'Boogiepop', cuốn nào cậu thích nhất?"

"Takasago-san… Câu hỏi này có ý nghĩa gì vậy?"

"Có lẽ là 'phân tích tính cách light novel' ấy mà. Cứ trả lời đi."

"VS Imagi── không." Tôi suy nghĩ một chút, rồi nói, "'Embryo Ensai' thì phải."

"À, thì ra là vậy… Thảo nào. Tiện đây, tớ thích 'Pandora' và 'Peppermint no Majutsushi' đấy."

"À, tôi cũng siêu thích 'Pandora'!"

"Ồ, cậu hiểu đấy chứ. Ưm… Không ngờ Izumi-kun lại là một tài năng xuất chúng đến mức có thể theo kịp cả những cuộc nói chuyện về light novel của hơn mười năm trước!"

"Takasago-san cũng vậy."

"Te he he, đáng lẽ cậu phải nói sớm chứ, tớ đâu biết trong trường có người hợp nói chuyện với mình đến thế. … Mà này, bố tớ trông có hơi giống 'Inazuma' không?"

"Ể, ể? Tôi, tôi không nghĩ vậy đâu!"

Trông thế nào cũng giống 'Red Cyclone' hoặc 'Mr. Brown' hơn là 'Inazuma' chứ.

"Này này, hai đứa đang nói chuyện gì vậy? Bố chẳng hiểu gì cả."

Bị bỏ lại phía sau, Zangief── à không, ông chủ tiệm── nhìn con gái mình với vẻ mặt bối rối, Takasago-san liền thản nhiên trả lời:

"Bố ơi, những gì Izumi-kun nói có lẽ là thật. Cậu ấy không phải đang giả vờ hay cố lừa gạt gì khi nói 'mình là tác giả' đâu."

"Sao con biết?"

"Ưm, thì, vừa nói chuyện một lát, con thấy vậy đó. Những người thích light novel thì không có ai là người xấu cả── thế thôi thì có hơi yếu không nhỉ?"

"Cũng đúng."

Takasago-san chỉ vào cuốn sách đầu tay 'Black Sword' của tôi và nói:

"Ưm, vậy thì… Dù không thể nói to được… nhưng con đã đọc cuốn light novel mới ra hôm nay ngay khi cửa hàng nhập về hôm qua rồi."

"Ể… Vậy là cậu cũng đã đọc sách của tôi rồi à?"

He he, đúng vậy đó. Tớ hết cả hồn… Izumi-kun này, cậu đích thị là hình mẫu tác giả mà tớ đã hình dung khi đọc tác phẩm của cậu đó. Thế nên tớ mới nghĩ, chắc chắn đây chính là tác giả Izumi Masamune rồi. Với lại… chúng ta cũng đã học chung lớp một năm trời mà. Cậu đâu phải người hay nói dối.”

“………………”

Tôi và ông chủ cứ thế bàng hoàng nhìn chằm chằm Takasago-san.

“Hôm nay là ngày ra mắt tác phẩm đầu tay của ‘Izumi Masamune’ mà, chẳng phải những hành động kỳ lạ trong quán đều vì chuyện đó sao?”

… Cô ấy đã nhìn thấu mọi chuyện.

“Hừm!”

Ông chủ cau mày, khoanh tay rồi nói:

“Được rồi. Này thằng nhóc kia! Đừng làm ồn trong quán nữa.”

“Vâng, cháu xin lỗi ạ.”

“………………”

Ông chủ đứng dậy và quay lại quầy.

Có lẽ ông ấy không đáng sợ như vẻ ngoài… Dù sao đi nữa, tốt nhất là tôi không nên gây rắc rối nữa.

“... Phù, thoát nạn rồi.”

Khối áp lực vừa rời khỏi phòng hậu cần, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng, lúc đó Takasago-san lại hớn hở tiến đến gần tôi.

“Thế nào? Izumi Masamune-sensei – Nghe có vẻ thú vị đó, kể tớ nghe chuyện đi!”

“À, kỷ niệm là ngày phát hành tác phẩm đầu tay của tớ sao. Đó là ngày đầu tiên tớ nói chuyện với cậu nhỉ.”

“Đúng vậy đó! Gì chứ – Cậu nhớ rõ ràng vậy mà.”

Bối cảnh lại quay về tiệm sách Takasago lúc hiện tại.

“Sau đó, Mune-kun bảo muốn giấu việc mình là nhà văn Light Novel ở trường nên đã bảo tớ giữ bí mật.”

“Cậu đã giữ kín chuyện này cho tớ suốt thời gian qua mà.”

“Đương nhiên rồi, vì chúng ta đã hứa với nhau mà.”

“Tớ cứ nghĩ cậu sẽ tiết lộ ngay ấy chứ.”

“Chậc, đáng ghét thật đấy. Nhìn vậy thôi chứ tớ cũng là người khá trọng chữ tín đó nha!”

“Tớ biết mà. Vì chúng ta là bạn bè.”

“Đúng vậy. Mune-kun là người bạn duy nhất mà tớ có thể nói chuyện Light Novel ở trường. Và với tớ thì cậu cũng vậy.”

Chưa nói đến tôi, tôi nghĩ Tomoe có khá nhiều bạn bè ở trường.

Hình như, chẳng có cô gái nào có thể trò chuyện về Light Novel cùng đẳng cấp với cô ấy, một nhân viên tiệm sách phụ trách mảng Light Novel.

Thế nên – có lẽ đó là một cuộc gặp gỡ tốt đẹp cho cả hai.

“Tomoe.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt người bạn của mình và nói lời cảm ơn.

“Sau này cũng mong được cậu chiếu cố.”

Tôi muốn truyền tải cảm xúc – rằng tôi thật may mắn khi gặp được cậu.

Không biết cô ấy có cảm nhận được điều đó không.

“... Ư, ừm.”

Tomoe lại ngại ngùng đỏ mặt, không còn vẻ tự nhiên thường ngày.

“Cậu ngại gì vậy?”

“Ể, không, tại cậu tự dưng lại nghiêm túc nói vậy mà!”

Ư, thật ra thì tôi cũng thấy ngượng khi nói ra điều đó.

Tôi giơ một tay lên như muốn lảng tránh:

“Thế thôi, tớ về đọc sách đây.”

“Ừ, cậu nghỉ ngơi cho khỏe nha.”

“Ờ.”

Và tôi quay gót bước đi.

“À, Mune-kun –”

“Hả?”

Khi tôi quay lại, Tomoe với chiếc tạp dề đang mỉm cười với tôi:

“Cuốn sách tớ chọn. Đọc xong thì kể tớ nghe cảm nhận nha.”

“————”

Tomoe trở nên cuốn hút nhất khi cô ấy giới thiệu sách cho ai đó như thế này.

Mấy cô nàng nữ chính Light Novel kia chẳng là gì cả.

– Một câu nói đáng xấu hổ như vậy, tôi tuyệt đối không thể nói ra.

Sau khi mua Light Novel ở tiệm sách Takasago về, Muramasa-senpai đã đợi tôi ở hiên nhà.

“Chào mừng Masamune-kun về nhà.”

“À, ừm… Em về rồi, Muramasa-senpai.”

Sao mà… có cảm giác như cô vợ mới cưới vậy. Đúng là một người phụ nữ lớn tuổi hơn mình lại quyến rũ đến lạ, dù bề ngoài trông rất trẻ con.

“À thì… Elf và Sagiri đâu rồi?”

Tôi hỏi vậy vì thấy việc chỉ Muramasa-senpai ra đón mình có chút không tự nhiên. Nếu mọi người cùng ra đón ồn ào như thường lệ thì tôi còn hiểu được.

“À, chuyện đó thì…”

Muramasa-senpai cười khổ đáp.

“Sau khi cậu rời đi một cách vội vã lúc nãy – Mọi người đã nói chuyện và tự kiểm điểm. Hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi của Masamune-kun mà – chuyện lúc nãy đúng là không nên… Xin lỗi cậu. Tôi xin thay mặt mọi người nhận lỗi.”

Bị người đại diện cho ân nhân cúi đầu xin lỗi, tôi vội vàng xua tay phủ nhận:

“Không không! Chuyện đó chẳng đáng là gì so với những gì mọi người đã giúp em đâu!… À thì, lúc nãy em lỡ chạy trốn mất.”

“Cậu nói vậy thì chúng tôi cũng được an ủi phần nào. – Dù sao thì, chúng tôi sẽ không làm phiền việc nghỉ ngơi của cậu nữa. Mong cậu hãy tận hưởng ngày nghỉ hôm nay thật thoải mái.”

“À, em cảm ơn… Em sẽ làm vậy ạ.”

Đúng như dự định ban đầu, tôi trở về phòng và đọc Light Novel.

Tôi nằm sấp trên giường, lật từng trang sách.

Việc đọc không nhanh như việc viết. Tôi từ từ đọc một cuốn tiểu thuyết bỏ túi mất khoảng hai giờ. Đó là một khoảng thời gian yên tĩnh, êm đềm và hạnh phúc.

– Thật sự, mình may mắn quá.

Nếu không có sự hợp tác của mọi người – thì giờ tôi vẫn đang bận rộn với công việc.

Cảm giác mệt mỏi nặng trĩu nơi eo lúc này lại trở nên dễ chịu.

Chắc chắn đến mốt, khi kỳ nghỉ kết thúc, tôi sẽ hoàn toàn sảng khoái và có thể lại đắm mình vào việc sáng tác. Tôi có niềm tin vào điều đó.

Khi đọc được khoảng nửa cuốn thứ hai.

Cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên.

“Mời vào.”

Tôi ngồi dậy và đáp. Muramasa-senpai mở cửa và xuất hiện.

Với nụ cười dịu dàng, trang nhã:

“Masamune-kun. Còn khoảng mười phút nữa là đến giờ ăn tối rồi. Xuống phòng khách nhé.”

“À, em xuống ngay.”

Tôi kẹp dấu trang vào cuốn sách đang đọc và đặt nó ở đầu giường.

Muramasa-senpai nhìn cuốn sách còn đọc dở và dịu dàng hỏi:

“Cậu thích cuốn sách đó sao?”

“Em đang đọc tập một, nhưng có lẽ em sẽ thích nó… chăng?”

“Ồ?”

“Em được giới thiệu ở tiệm sách quen. Là ‘sách để đọc vào ngày nghỉ’ của em. Tất cả đều là sách đúng theo yêu cầu của em.”

“Tức là, những cuốn sách cậu muốn đọc vào ngày nghỉ sao. Hừm, tôi thấy thú vị đó. Nhìn tiêu đề thì có vẻ thể loại cũng khác nhau phải không?”

“Ưm, phải nói sao đây nhỉ. Không phải về thể loại mà… thứ em muốn đọc vào ngày nghỉ là… những cuốn sách thú vị đi theo một hướng khác so với những gì em đang viết.”

Trước câu trả lời của tôi, senpai nghiêng đầu.

“? Tôi không hiểu.”

“Giải thích hơi khó nhưng… là những cuốn sách mà khi đọc, em không có cảm giác ‘bị vượt mặt mất rồi! Khó chịu quá!’ hay ‘À, còn có chiêu đó nữa chứ!’ hay ‘Uoa, phân cảnh này mình thua rồi! Khốn nạn, phải viết lại thôi!’ Hay đại loại vậy. Nếu là tác phẩm cùng hướng với mình, càng thú vị bao nhiêu, thì không tránh khỏi việc mình lại nhìn nhận nó theo góc độ học hỏi, nghiên cứu hay cạnh tranh bấy nhiêu. – Đối với sách đọc vào ngày nghỉ, em muốn một cuốn sách có thể đọc mà không cần nghĩ đến công việc… một ‘tác phẩm mà mình có thể vui vẻ tận hưởng với tư cách một độc giả đơn thuần’ thì tốt hơn.”

“A ha, ra vậy…”

Có vẻ cô ấy đã hiểu. Senpai gật gù.

“Quả là một cảm giác khó hiểu đối với tôi.”

“Có lẽ vậy.”

Muramasa-senpai, cô ấy tự mình hoàn thiện mọi thứ mà.

“Vậy thì, cũng có những cuốn sách mà cậu ‘không muốn đọc vào ngày nghỉ’ sao?”

“Đương nhiên là có chứ. …Cả cuốn ‘Elf Bóng Tối Bùng Nổ’ của Yamada Elf-sensei nữa… –”

“Nữa sao?”

“…………………………”

“Masamune-kun? Sao lại im lặng?”

Muramasa-senpai cúi xuống nhìn mặt tôi.

Sở dĩ tôi dừng lời giữa chừng là vì cuốn sách mà tôi ‘không muốn đọc vào ngày nghỉ’ nhất…

– Là sách của cô đó!

Đúng vậy.

Đối với tôi, tiểu thuyết gia Senju Muramasa đã luôn là một… sự tồn tại đặc biệt.

Tôi định nói về ‘senpai nhỏ tuổi hơn’ của mình.

Senju Muramasa từng là kẻ thù không đội trời chung của Izumi Masamune.

Một nhà văn Light Novel trẻ nhất của nhà xuất bản, thậm chí còn trẻ hơn tôi, với bút danh rất giống, phong cách viết rất giống, kỹ năng viết nhanh cũng giống và doanh số gấp sáu mươi lần của tôi.

Một quái vật với tổng số bản phát hành vượt mười triệu cuốn.

Khi còn là tác giả mới vào nghề, Izumi Masamune thường xuyên bị so sánh với ‘cô ấy’ và đã trải qua những ngày tháng vô cùng áp lực – bị khắc sâu nhiều nỗi ám ảnh, nhiều dự án mới bị hủy bỏ, thậm chí bị đẩy vào nguy cơ phải từ bỏ nghề viết.

Thật xấu hổ khi phải nói rằng, đã có thời gian tôi từng oán hận cô ấy, nghĩ những câu như ‘Muramasa đáng chết’, ‘giá như không có cô ta’.

Thế nên, tôi đã lần đầu đối mặt với Muramasa-senpai tại ‘Light Novel Tenkaichi Budoukai’.

Lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, nói chuyện – và đã xảy ra một cuộc đối đầu nảy lửa.

Đó không phải là một câu chuyện nên kể ở đây, và sẽ rất dài dòng nên tôi xin lược bỏ, nhưng sau thời điểm đó, mối quan hệ giữa tôi và Muramasa-senpai đã thay đổi đáng kể.

Kẻ thù không đội trời chung của tôi, senpai nhỏ tuổi hơn tôi – Senju Muramasa,

Là một cô gái mười bốn tuổi, rất hợp với Kimono.

Muramasa-senpai là người như thế nào? Khi được hỏi lại câu này, tôi hơi bối rối.

À thì, chuyện là thế này. Trước đây, khi tôi cùng senpai vào một quán ăn gia đình –

“Muramasa-senpai, gọi món gì bây giờ ạ?”

Tôi nói chuyện với senpai đối diện, cô ấy trong bộ Kimono thì:

“………………”

Hoàn toàn không trả lời. Cô ấy cứ giữ nguyên tư thế đẹp đẽ, nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào khoảng không và bất động.

“Senpai? Này, senpai?”

Tôi vẫy tay trước mặt cô ấy nhưng không có phản ứng gì. Mắt cô ấy vẫn mở nhưng không hề nhúc nhích.

Cô ấy có làn da trắng trẻo và gương mặt thanh tú, khiến tôi không khỏi tưởng tượng một cách phi lý rằng liệu cô ấy có biến thành búp bê sáp không.

“…………senpai –”

“Được rồi!”

“Ối!”

Tôi cứ nghĩ ánh sáng đã xuất hiện trong mắt senpai – ai dè, cô ấy đột nhiên hét lớn. Tôi giật mình suýt ngã ngửa. Từ trạng thái “tĩnh” sang “động” – cô ấy bắt đầu hoạt động một cách sống động, quay đầu nhìn quanh và ngay khi nhận ra tôi, liền hỏi:

“Hả? Masamune-kun, có chuyện gì vậy?”

“Câu đó phải là tôi hỏi mới đúng. Cô làm sao vậy, tự dưng lại hét lớn lên.”

“À – Tôi quyết định rồi, Masamune-kun!”

“… Ồ, ừm… Gọi món thôi mà, sao phải làm quá lên vậy.”

Muramasa-senpai nói bằng giọng dứt khoát:

“Tôi sẽ giết người yêu của mình!”

“Senpai nói cái quái gì mà vui vẻ vậy!”

Xì xầm… xì xầm…!

Ôi, cô ấy nói giết người à… Có phải do tình yêu tan vỡ không…?

Kìa! Khách hàng xung quanh đều đang nhìn chằm chằm chúng tôi với ánh mắt dò xét!

Senpai nghiêng đầu khó hiểu:

“Chứ còn gì nữa, tôi đang nói về cuốn tiểu thuyết chiến đấu mà tôi đang viết mà?”

“Tôi biết mà! Là nữ chính! Người yêu của nhân vật chính! Nhưng những người khác nghe không hiểu đâu!”

“Đừng cản tôi! Đây là kết luận sau khi tôi đã suy xét kỹ lưỡng rồi!”

Không, thứ tôi đang cản là hành động kỳ quặc của chính cô mà…

Khi đó, senpai đột nhiên biến sắc, lộ ra vẻ mặt tàn ác.

Chính là biểu cảm đầy sát khí như khi tôi gặp cô ấy lần đầu.

“Hừm… đã đến nước này thì hắn ta chỉ còn cách phải chết mà thôi! Bằng cách tàn nhẫn nhất có thể! – Thậm chí, tôi còn muốn nhờ cậu, chuyên gia vũ khí, cho lời khuyên nữa. Để xé toạc cơ thể thành tám mảnh một cách hoành tráng thì nên sử dụng loại vũ khí nào đây, Izumi-sensei!”

“Làm ơn dừng lại đi! Đây là khu vực gần nhà tôi đó!”

Thôi rồi.

Tôi định quảng bá sự cuốn hút của senpai, ai ngờ lại làm nổi bật một khía cạnh khác mất rồi.

À thì, đúng vậy… Điểm tốt của senpai… điểm tốt… ưm.

Cô ấy xinh đẹp, ngầu, rất hợp với Kimono, làn da trắng như ngọc, xương quai xanh gợi cảm… À, với lại cô ấy là loại người mặc đồ nhìn gầy hơn so với thực tế và ngực thì – Ơ, toàn nói về ngoại hình thôi!

Em gái trong đầu tôi lại nói ‘Anh trai biến thái’, nên tôi sẽ chuyển sang một hướng khác vậy.

Viết tiểu thuyết siêu đỉnh – chuyện này chắc tớ nói rồi nhỉ?

Vậy thì nghe cái này đi.

Tiền bối Senju Muramasa, là một nhân vật tầm cỡ không tưởng đấy.

Chuyện là, có lần...

Tớ đang xem TV cùng tiền bối trong phòng khách nhà tớ.

"Tiền bối thấy bộ phim này thế nào?"

"Bình thường."

"… Vậy à. Thế còn phim hoạt hình Mahou Shoujo (Ma pháp Thiếu nữ) vừa xem lúc nãy?"

"Chắc cũng bình thường."

"Ờ… Thế bộ Tokusatsu (phim đặc chủng) xem trước đó thì sao?"

"Bối cảnh quay gần nhà tớ."

"..............."

Để tớ giải thích cho.

Tiền bối Muramasa mắc một "căn bệnh", đó là, đọc tiểu thuyết bán ngoài hiệu sách, trừ một vài trường hợp ngoại lệ, thì tiền bối ấy chẳng thấy cuốn nào thú vị cả.

Lúc nghe chuyện này, trong lòng tớ nghĩ:

––Ngoài tiểu thuyết ra thì sao nhỉ?

Bởi vì, người làm sáng tạo ấy mà, dù tốt hay xấu, đều chịu ảnh hưởng từ nhiều tác phẩm khác nhau, học hỏi và trưởng thành từ đó. Mà dĩ nhiên, mình chỉ chịu ảnh hưởng từ những tác phẩm mình thích thôi.

Một người viết tiểu thuyết hay đến thế, lại chỉ chịu ảnh hưởng từ "những ngoại lệ ít ỏi mà tiền bối thích" thì tớ hơi khó tin.

Thế nên, tớ hỏi thẳng tiền bối luôn. Và nhận được câu trả lời thế này:

"Không phải là tớ hoàn toàn không thích gì cả. Với lại, việc tớ có thích một tác phẩm hay không và việc tớ có học được gì từ tác phẩm đó hay không, là hai chuyện khác nhau."

Ý là, tiền bối ấy vẫn học hỏi từ những tác phẩm mà mình không thấy thú vị.

Tớ thật lòng ngưỡng mộ nên muốn học theo.

"––Nhưng mà, thật ra thì, tớ có hơi kén cá chọn canh một chút. Dù là anime hay phim điện ảnh, tớ đều không giỏi việc ngồi yên trước màn hình trong một khoảng thời gian nhất định."

Tiền bối ấy sẽ nghĩ ra ý tưởng cho tiểu thuyết ngay lập tức, rồi lại thành ra như lần trước ở nhà hàng gia đình ấy.

Nếu vậy thì, nội dung phim có lẽ sẽ bay biến hết cho coi.

Chẳng cần thử cũng biết, Senju Muramasa và tác phẩm hình ảnh không hợp nhau chút nào.

"Nếu vậy thì, tiền bối, hay là mình xem ở nhà tớ nhé? Tớ có khá nhiều BD (Blu-ray Disc) tư liệu đấy."

"––Nếu cậu xem cùng tớ thì..."

Cái "điều kiện" mà tiền bối đưa ra ấy, tớ không hiểu lắm...

Nhưng cuối cùng chuyện lại thành ra thế.

Thế nên, từ nãy đến giờ, tớ và tiền bối ngồi sát cạnh nhau trên ghế sofa đôi, xem hết phim này đến phim khác.

Như các cậu thấy đấy, phản ứng của tiền bối chẳng mấy khả quan.

Sau khi xem liên tục mấy tiếng đồng hồ, tớ lên tiếng:

"Chắc là không được rồi. Toàn những tác phẩm tớ thấy hay thôi đấy."

"Không hẳn. Cũng có những tác phẩm không đến nỗi tệ đâu?"

"Thật á?"

Cái vị tiền bối đó mà lại nói một bộ anime "không tệ" cơ á?

"Bộ nào thế?"

"Bộ anime đang chiếu trên TV kìa."

Tiền bối chỉ vào TV một cách rất tự nhiên. Tớ nhìn theo ngón tay ấy,

"............................"

Chà chà. Tớ dụi mắt rồi nhìn lại lần nữa.

Không thể nhầm lẫn được – vì chính tớ đã tự tay thu, tự tay bật cho tiền bối xem mà.

Bộ anime này là––

"Ừm, cũng hay đấy chứ. Không ngờ lại có tác phẩm khiến tớ thấy vậy đang được chiếu. Tớ không biết đấy. Nếu là light novel thì tớ muốn đọc ngay. Ai là tác giả thế?"

"Là tiền bối đó, tiền bối."

"Hả? Tác giả tên là Anta à?"

"Nguyên tác của bộ anime này là tiền bối đó!"

"Tớ á?"

Tiền bối chớp mắt lia lịa.

Thật…! Người này! Không phải đang giả vờ ngây ngô để khoe mẽ đâu!?

Là thật lòng luôn đấy!? Các cậu tin nổi không!?

Ban đầu tớ cũng sốc lắm chứ – bởi vì cái người này, rõ ràng là nhà văn, mà đến khi bọn tớ nhắc, tiền bối ấy mới biết tên tiểu thuyết mình viết đấy.

"Đúng rồi! "Ảo Tưởng Yêu Đao Truyện"! Tập mới ra mắt hồi trước còn gì!? Tiền bối còn bảo là đã nhớ tên rồi cơ mà!?"

""Ảo Đao"? Bộ anime này á? Hmm, quả thật có vẻ hơi giống... nhưng nội dung khác mà. Cái tớ viết không phải là chuyện này."

"Vì đây không phải bản tiền bối giám sát chứ sao!"

Bộ anime này, từ nhân vật đến cốt truyện đều gần như giống hệt với tiểu thuyết gốc của tiền bối Muramasa, nhưng chỉ một chút khác biệt trong cách diễn giải cốt truyện, hoặc khác biệt trong tính cách, lời thoại của nhân vật, hoặc cắt bỏ những tập quan trọng––những điều đó tích tụ lại và kết quả là nó trở thành "một thứ khác với nguyên tác". Đánh giá từ fan nguyên tác cũng cực kỳ tệ.

À thì, hiện tượng này thường thấy trong media mix mà.

Là tác giả gốc, lẽ ra phải nhận ra tác phẩm này dựa trên tác phẩm của mình chứ.

............Có lẽ, chính vì là tác giả gốc, nên chỉ cần hơi khác một chút, tiền bối ấy sẽ không thể nhận ra đây là tác phẩm của mình––chăng?

"Một thứ khác với nguyên tác"––không phải là lời nói gượng gạo của những người bị "hại" nguyên tác.

Mà là tiền bối ấy thật sự không nhận ra.

"Hả? Cái này á? Giống chỗ nào?"–– kiểu kiểu vậy.

...Nếu vậy thì, sau chuyện này sẽ ra sao đây?

Tiền bối Muramasa lần đầu tiên biết rằng tác phẩm của mình đã trở thành "một thứ khác"––tiền bối ấy sẽ phản ứng thế nào đây? ... Sợ thật.

Tớ toát mồ hôi lạnh nhìn mặt tiền bối.

Tiền bối ấy nghiêng đầu một cách ngơ ngác rồi nói:

"Hừm, ra là vậy..."

Uầy... trông có vẻ như tiền bối ấy chẳng quan tâm gì cả.

"Nhưng mà, anime "Ảo Đao" đang được chiếu à?"

"Hết rồi. Cái này là tớ thu lại đó."

Haiz, tớ thở dài.

Nếu fan của tiền bối nghe được chuyện này, chắc chắn sẽ té ngửa cho xem.

Tiền bối Senju Muramasa, ngoài việc viết tiểu thuyết ra, hầu như chẳng quan tâm đến điều gì khác cả.

Ước mơ của tiền bối là "viết cuốn tiểu thuyết hay nhất thế giới".

Vậy nên... việc phản ứng với media mix trở nên như thế này, cũng không có gì lạ. Một tác giả gốc chẳng khác gì hòn đá.

Đúng lúc đó, phần A của anime kết thúc, giọng của nữ chính "Ảo Đao" phát một đoạn CM thế này:

"PS4 "Ảo Tưởng Yêu Đao Truyện" đang được bán với kịch bản được giám sát hoàn toàn bởi tác giả gốc! Mọi người ơi, nhất định phải mua đó nha!"

"Xạo ke!"

Tớ hét lớn rồi bẻ lái một câu vào TV.

Thì đó... như mọi người đã nghe, tiền bối quả là một nhân vật tầm cỡ phải không?

Ummm... cảm giác hình tượng của tiền bối không được nâng lên chút nào cả.

Nói đúng ra, mỗi lần gặp tiền bối, tớ toàn bẻ lái vào tiền bối bằng những câu nói lớn tiếng... Không, không phải vậy. Chắc chắn cũng có những lúc không như thế chứ! Nhớ lại đi, tớ...!

Đúng rồi, là hồi tháng Chín năm ngoái.

Sau kỳ nghỉ hè có chuyến cắm trại biển, ngay sau khi đón "ngày phát hành tập mới của Izumi Masamune"––

Hôm đó, tiền bối đến nhà tớ để gặp Elf cùng với Eromanga-sensei.

Nhân tiện thì, Elf vẫn chưa đến.

"Tiền bối đợi ở phòng khách được không?"

"Dĩ nhiên là được rồi. Cậu cứ tự nhiên đi. Nếu cậu để tớ một mình thì tớ sẽ ngồi đây viết tiểu thuyết mấy tiếng cũng được ấy chứ. Đến khi Ajin đến thì bảo tớ nhé."

Tiền bối vừa ngồi xuống sofa, đã lấy sổ và bút chì ra ngay.

À mà Ajin là tên mà tiền bối đặt cho Yamada Elf-sensei, một tác giả light novel xinh đẹp sống cạnh nhà tớ. Tiền bối ấy nghĩ ra được những biệt danh nặng nề thật đấy.

"Không thể đối xử với khách như vậy được. Hay là mình nói chuyện chút đi?"

Tớ ngồi xuống cạnh tiền bối rồi đề nghị, tiền bối ấy bèn gập sổ lại.

"Nếu Masamune-kun yêu dấu của tớ nói vậy thì, tớ không từ chối đâu. Cậu là thứ duy nhất trên đời mà tớ ưu tiên hơn cả viết lách mà."

"À, yêu..."

Hình như có tiếng "kà" vang lên ấy nhỉ. Chắc chắn mặt tớ đang đỏ như trong manga tình cảm rồi. Được nghe những lời nói thẳng thắn thế này, tớ thấy ngại quá đi.

Với lại...

Chẳng lẽ, đó là lời thoại trong tiểu thuyết tình yêu à!? Nói ngoài đời thật thì ngại quá...!

"À, à, tiền bối..."

Tớ cố gắng lắm mới nhìn được mặt người đối diện, thì người đã gây ra chuyện đó cũng đang đỏ bừng đến tận mang tai. Hơn nữa, tiền bối ấy còn đang lấy hai tay che mặt, run lẩy bẩy nữa chứ.

"Tự nói ra rồi tự thấy ngại hả!?"

"Chờ tớ khoảng mười giây..."

Sau một hồi vùng vẫy, tiền bối ấy hít một hơi thật sâu, rồi thở ra. Sau đó, tiền bối ấy lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị,

"Nào, mình nói chuyện gì đây, hậu bối?"

"Giờ làm bộ ngầu thì muộn rồi đó, tiền bối."

Chắc là tiền bối đang cố làm như chưa có chuyện gì xảy ra đúng không.

Tớ muốn moi móc lại chuyện vừa rồi để trêu tiền bối ấy, nhưng tớ nghĩ là mình nên hiểu cho tấm lòng của tiền bối với tư cách là hậu bối. Sau một hồi lưỡng lự, tớ bèn hỏi:

"À mà, trong "Ảo Đao" mà tiền bối đang viết ấy, hình như tiền bối bảo là nữ chính sẽ chết ở tập sau thì phải, vậy sau đó tiền bối định triển khai thế nào?"

Đây chỉ là một câu hỏi mang tính "thăm dò" thôi mà.

Vậy mà––

"Nữ chính sẽ hồi sinh ở tập sau nữa đó."

"Đừng có spoil những chuyện quan trọng một cách nhẹ nhàng thế chứ!"

Là tác giả, lẽ ra phải trả lời quan tâm đến độc giả hơn chứ!?

Mà thôi, nói với người này cũng vô ích thôi...

Vì người đọc mà tiền bối ấy nghĩ đến chỉ là bản thân tiền bối ấy thôi mà, còn những người khác thì không lọt vào mắt tiền bối ấy đâu.

"Tớ thấy hứng thú rồi. Thôi được, tớ sẽ kể cho cậu nghe cũng được. Thật ra, trong người nhân vật chính có một sức mạnh tiềm ẩn––nhờ sức mạnh đó mà nhân vật chính có thể hồi sinh nữ chính từ cõi chết."

Rõ ràng là tớ vừa bảo đừng spoil, mà tiền bối ấy có nghe đâu!?

Tớ không thể bẻ lái lại vì tiền bối ấy có vẻ đang rất vui khi nói về tác phẩm của mình. Tớ bật cười rồi hỏi lại:

"Sức mạnh tiềm ẩn, khác với năng lực mà nhân vật chính đã dùng từ trước đến giờ à?"

"Không, những năng lực đã dùng từ trước đến giờ chỉ là một mảnh của "sức mạnh thật sự" thôi. Chuyện sau này thì tớ không biết, nhưng nhân vật chính sau khi hoàn toàn thức tỉnh sẽ trở thành một trong những người mạnh nhất trong tác phẩm."

""Sự kiện thức tỉnh của nhân vật chính" à––quen thuộc quá ha. Tiền bối định làm sự kiện này ở tập mấy?"

"Tập một trăm."

"Một trăm tập!?"

Bộ tiền bối nghiêm túc đấy à... Light novel mà đến cả trăm tập thì nhiều quá rồi đó.

"Nhân tiện thì, tiền bối... định viết đến tập bao nhiêu?"

"Tớ đã lên ý tưởng đến hai trăm năm mươi tập rồi."

"Vậy là đến khi kết thúc còn khoảng sáu mươi năm nữa nhỉ."

Những độc giả theo dõi từ đầu có lẽ sẽ chết gần hết đấy. Tớ cũng phải cố gắng sống lâu mới được.

"Tớ muốn tặng tập cuối cho cháu của tớ."

"Vậy thì––––đó quả là một giấc mơ vĩ đại."

Tớ thật lòng nghĩ vậy đấy. Gặp phải người nghiêm túc thế này thì tớ không trêu được.

Tiền bối Muramasa cười khúc khích, rất đáng yêu.

"Cảm ơn cậu, nhờ cậu đó."

"? Ý là sao?"

"Haha... đừng bận tâm. Chuyện của tớ thôi."

Tiền bối Muramasa nhún vai, che giấu chuyện gì đó.

Tớ cảm nhận được ý định "chấm dứt chủ đề này" của tiền bối.

"Tớ biết tiền bối định tiếp tục viết "Ảo Đao" rồi... nhưng dĩ nhiên là tiền bối cũng sẽ viết những tác phẩm khác nữa chứ?"

"Tớ định làm vậy. Không chỉ tiểu thuyết hành động thôi đâu, giờ tớ muốn thử sức với nhiều thể loại khác nữa. Ví dụ như––tình cảm hài chẳng hạn."

"À mà, hồi trước tiền bối có viết một cuốn tiểu thuyết tình cảm hài mà nhỉ?"

"U...ừm."

Tiền bối Muramasa gật đầu. Tiền bối ấy lung lay vì nội dung cuốn tiểu thuyết tình cảm hài mà tiền bối ấy viết lấy tớ và tiền bối Muramasa làm hình mẫu.

Trong bức thư tình dài hơn một trăm trang––tiền bối ấy đã tỏ tình với tớ.

Chuyện đó ra sao thì... thôi không nhắc ở đây làm gì.

Tôi nén lại cảm giác ngượng ngùng, tiếp lời.

“Lần đầu thử sức với thể loại này… cô thấy thế nào?”

“Khó đấy, tình yêu à… chính vì thế mà nó thật sự đáng giá.”

Muramasa-senpai cười khẽ khi nói vậy. Cứ như thể chị ấy đang tận hưởng cả những lúc gặp trắc trở.

“Thật đấy, hậu bối ạ. Từ trước đến giờ, tôi chưa từng thấy thể loại tình cảm lãng mạn này hay ho gì. Dù là truyện tranh, tiểu thuyết, phim ảnh hay anime đều vậy. Trong cái thể loại này, tôi chẳng thể tìm được lấy một câu chuyện nào thực sự chạm đến lòng mình.”

“………………”

“Tôi không thể đồng cảm với bất kỳ nhân vật nào trong đó. Cái kiểu yêu đương, thích ghét này nọ… hoàn toàn chẳng hiểu mô tê gì. Chút xíu cũng không hứng thú. Tôi không thể chia sẻ cảm xúc với những người đang yêu. Chắc là tôi không có ‘tố chất’ để thưởng thức thể loại lãng mạn. Thế nên, tôi mới một mực cho rằng truyện tình cảm thì nhàm chán, và đã nổi giận với cậu khi cậu nói sẽ viết một cuốn tiểu thuyết hài lãng mạn.”

Nói đến đây, cô ấy thở ra một hơi, rồi.

“Masamune-kun. Tình yêu… thú vị thật đấy.”

Những gì cô ấy vừa nói hoàn toàn trái ngược với câu trước đó.

“Chỉ cần nghĩ đến người mình thích thôi, đã thấy phấn khích… đã thấy xao xuyến… Cái cảm giác đó, bây giờ tôi… đã hiểu rõ.”

“…Senpai.”

Tôi nghẹn lời, chỉ vì nụ cười của cô ấy… quá đỗi cuốn hút.

Nó mang một sức hủy diệt mạnh mẽ, vượt xa bất kỳ cuốn tiểu thuyết tình yêu nào.

“Giờ thì tôi cảm thấy mình có thể viết được một cuốn tiểu thuyết tình yêu cực kỳ hay rồi! …Một ngày nào đó, cậu sẽ đọc nó chứ?”

“…Ừm, tôi sẽ đọc thật mà.”

Tôi dốc lòng đáp lời.

Chắc chắn cuốn tiểu thuyết tình yêu mà cô ấy viết lại sắp tới, sẽ trở thành một kiệt tác phi thường.

*

Đêm đầu tiên của ‘Ngày nghỉ thứ nhất’. Tôi một mình lẩm bẩm trong bồn tắm.

“…Không ngờ lại có ngày mình sống chung nhà với cả Muramasa-senpai đó.”

Trước khi gặp chị ấy, khi tôi còn thù ghét chị ấy như kẻ địch không đội trời chung, đây là một tình huống không thể nào tưởng tượng nổi.

Nếu nói với tôi của cái hồi mới ra mắt rằng: “Sau này cậu sẽ được Senju Muramasa tỏ tình và rồi hai người sẽ sống chung đấy!”, chắc tôi chỉ bị cười nhạo vì nói năng ba xạo.

“Phù…”

Tôi duỗi chân trong bồn tắm, từ từ thở ra.

“…Đi hiệu sách, đọc light novel… ăn bữa trưa Muramasa-senpai làm… mọi việc nhà đều được chị ấy lo toan…”

—Hôm nay nói gì thì nói cũng có đủ thứ chuyện, nhưng so với hôm qua thì mình đã được nghỉ ngơi nhiều rồi.

“Ngày mai làm gì nhỉ?”

Ngày kia lại phải đi làm rồi. Vậy thì, có lẽ cứ ngủ vùi cả ngày cũng là một ý hay.

Ngày xưa, mỗi lần bố tôi nghỉ phép mà ngủ cả ngày, tôi còn bé thơ cứ thắc mắc: “Ngày nghỉ quý giá thế mà cứ ngủ thì chán chết đi được à?”.

Giờ thì tôi đã hiểu rồi. Thì ra ông ấy đã… “nghỉ ngơi hết sức” để lấy lại sức mà làm việc chăm chỉ.

Trong làn nước ấm, tôi nhắm mắt đếm số trong đầu.

“Thôi, mình ra được rồi.”

Khoảnh khắc tôi đứng bật dậy khỏi bồn tắm—

Cạch!

“────Hả?”

“────Ơ?”

Muramasa-senpai bước vào.

May mắn hay xui xẻo đây nhỉ… Hơi nước che khuất gần hết nên không thấy rõ, nhưng…

Chị ấy hoàn toàn trần trụi.

Tôi — và cả Muramasa-senpai nữa — đều cứng đờ trước tình huống bất thường đột ngột xảy ra.

“………………………………………………………………”

“………………………………………………………………”

Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau trong bộ dạng khỏa thân.

Rồi, cả hai chúng tôi đều bắt đầu di chuyển ánh mắt một cách nặng nề, kêu kèn kẹt như một cái máy tính bị lag, điều khiển ánh nhìn đi xuống.

Ánh mắt tôi từ gương mặt Muramasa-senpai dần lướt xuống.

Cô ấy cũng thế, như để dò theo ánh mắt tôi, tự hạ tầm nhìn xuống cơ thể trần trụi của mình…

Và rồi, cuối cùng cũng nhận thức được tình hình.

“…Hiya.”

Từ một tiếng kêu bé xíu.

“Hự!!”

Thành một tiếng thét không thành lời. Mặt cô ấy đỏ bừng như vừa nhúng vào nước sôi.

Cô ấy vội vàng dùng chiếc khăn trắng che đi vòng ngực căng đầy, rồi vừa khóc nức nở vừa nói:

“Nha… sao… cậu lại…! Giờ này là giờ… phòng tắm nữ mà…?”

“Ôi, ôi ôi! Elf nói là hai ngày tôi được nghỉ thì phòng tắm nam dùng trước cũng được mà—!?”

“Không, không có đâu! Không, không được nhìn! Aaahhh!!”

Bốp! Cánh cửa đóng sầm lại, tiếng chân lạch bạch của cô ấy chạy biến mất.

Tôi chỉ còn biết há hốc mồm đứng nhìn toàn bộ sự việc.

“…Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy…”

Sau khi hoàn hồn lại, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là:

—Đáng lẽ phải nhìn kỹ hơn mới phải!

Tự mình thấy đúng là đồ tồi, nhưng dù sao tôi cũng là con trai cấp ba, thì biết làm sao được!

“—…Cứ thấy như bị sốc nhiệt trong tích tắc vậy.”

Tôi lẩm bẩm một cách yếu ớt.

Sự kiện khủng khiếp vừa rồi khiến tôi cứ lảo đảo như say rượu vậy.

Dù đây là một cảnh "fan service" quen thuộc trong light novel, nhưng xảy ra ngoài đời thực thì chẳng còn là chuyện đùa nữa.

Sau khi ra khỏi bồn tắm, tôi sẽ phải nhìn mặt Muramasa-senpai với vẻ mặt nào đây?

Dù đã tan nát tâm can, nhưng thử thách của tôi vẫn chưa kết thúc.

Tiếng cánh cửa lại lạch cạch mở ra.

“…Ma… Masamune-kun… Tôi đến kỳ lưng cho cậu đây.”

Muramasa-senpai lại xuất hiện.

“Khoan! Tại… tại tại tại sao lại quay lại!”

Chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, Muramasa-senpai vẫn nức nở như sắp khóc, nhưng lại hùng dũng tạo dáng một cách vô ích.

“Dù… dù đã quay lưng một lần… nhưng giờ, khi cuộc chiến với Sagiri đang cận kề thất bại! Ta đã quyết tâm quay trở lại!”

“Đừng gọi phòng tắm là chiến trường chứ!”

“Đối với tôi thì cũng như vậy! …Giờ mới là lúc bắt đầu!”

“Thật sự mau ra đi! Hoặc là che chắn kỹ hơn chút đi!”

Chiếc khăn tắm cứ như sắp tuột ra đến nơi… Trời ơi!

Phòng tắm gia đình bình thường thì chẳng làm việc hiệu quả như màn hơi nước trong anime moe đâu!

“Sao có thể bỏ chạy được nữa! Mau mà chuẩn bị tinh thần đi!”

Muramasa-senpai ngực trần, mất trí, xông đến buộc tôi phải chuẩn bị tinh thần cho việc được kỳ lưng.

“────”

Tôi chỉ biết nhắm chặt mắt chịu đựng.

Tất nhiên, làm ầm ĩ thế này thì những người sống cùng nhà không thể nào im lặng được.

“Masamune! Chuyện quái gì vậy hả!”

Elf và Sagiri (trên máy tính bảng) lao vào phòng tắm.

“Mư… Muramasa-chan!? Em đang làm gì vậy!?”

“Nhìn thì biết thôi! Hỡi mọi người! Ta đã tắm chung với Masamune-kun!”

Uwaaaaaa! Muramasa-senpai hét vang chiến thắng trong phòng tắm.

“Và ta cuối cùng đã—! Nhìn thấy cơ thể trần của Masamune-kun rồi!”

Con người này quả thật không phân biệt được giữa hài lãng mạn và đánh trận!

“Hả! Giờ thì quá muộn rồi, Muramasa!”

Và rồi, một kẻ khác, mừng rỡ nhảy vào cuộc theo đà của đối thủ—

Đó là Elf. Cô ta, như một nhà vô địch bước vào sàn đấu, cởi phăng áo khoác.

“Ta đây đã— ngủ với Masamune rồi!”

Con người này lại nữa rồi! Lại cố tình dùng cách nói dễ gây hiểu lầm!

“Nha! Cái gì đó! Chuyện gì vậy! Masamune-kun!”

“Làm ơn mặc đồ vào đi! Hôm nay chẳng phải là ngày nghỉ của tôi sao!?”

Mọi thứ đều trở nên hỗn loạn.

Elf với chiếc áo lót hằn rõ trên thân hình trần trụi, kiêu hãnh đứng sừng sững ở chỗ thay đồ.

Và Muramasa-senpai, trong tình trạng bán khỏa thân, xông vào túm lấy kẻ thích khoe mẽ đó.

Rồi,

“Thôi điiii!! Đủ rồi đó…! Làm ơn dừng lạiiiiii—!!”

Những tiếng đấm cửa thùm thụp, thùm thụp vang lên như muốn nổ tung.

Giữa cơn đại hỗn loạn không thể vãn hồi.

“Aaaa! Thôi rồi! Sống chung thế này tôi phát ngán rồi!”

Dù tôi có hét lên câu thoại kết bài theo kiểu anime hài cổ điển.

Tất nhiên, màn kịch không hạ xuống, chỉ có hiện thực phũ phàng tiếp diễn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận