♦
Ngày hôm sau cuộc nói chuyện với mẹ, Satoya hẹn tôi ra ngoài.
Chúng tôi gặp nhau ở quán cà phê cạnh nhà ga, một nơi quen thuộc. Cậu ấy bảo muốn gặp vì lo cho tôi. Nghe đâu Taku đã hỏi xin cậu ấy lời khuyên về tôi, và Satoya chỉ đáp lại là cứ tin tôi hay gì đó. Sau khi nghĩ lại, Satoya cảm thấy mình đã xử lý không được tốt lắm và đâm ra lo lắng, thế nên cậu ấy mời tôi đi uống trà để tiện xem xét tình hình.
Cậu ta đúng là có trách nhiệm thật.
Chỉ tiếc là, xét đến những gì đã xảy ra thì cậu ấy hơi chậm chân rồi.
Kế hoạch và mấy trò tai quái của tôi đã kết thúc êm đẹp.
"Ra vậy, thế là mọi chuyện đã xong xuôi cả rồi à," Satoya nói, nụ cười có vẻ gượng gạo sau khi nhấp một ngụm cà phê.
Tôi vừa mới kể xong toàn bộ sự tình.
"Vậy là, mọi thứ đã diễn ra chính xác như cậu muốn, hử? Cậu đúng là một nữ sinh cao trung đáng sợ đấy, Miu."
"Ha ha, cậu quá khen rồi," tôi cười trừ, dùng ống hút khuấy ly cà phê frappé của mình. "Mọi chuyện chẳng hề đi theo kế hoạch chút nào. Nhìn lại mới thấy kế hoạch đó khá là cẩu thả. Mẹ và Taku cứ liên tục làm những điều mà mình không lường trước được... Diễn biến thực tế khá là lộn xộn, nên mình chỉ thấy may mắn vì kết quả lại đúng như những gì mình mong muốn thôi."
"Và đó là... cô Ayako nhận ra tình cảm của mình?"
"Phải, đúng thế."
"Ra thế. Mình vừa thấy hiểu lại vừa không hiểu." Satoya trông có vẻ bối rối. "Nếu đó thực sự là tất cả những gì cậu muốn, mình chắc chắn có rất nhiều cách khác dễ dàng hơn để đạt được điều đó. Tại sao cậu lại quyết định đóng vai phản diện để thúc họ lại gần nhau? Vòng vo quá."
"Vì như vậy không đúng," tôi giải thích. "Cảm giác không công bằng."
"Công bằng?"
"Taku đã dốc hết lòng mình để bày tỏ tình yêu với mẹ, anh ấy đã nỗ lực rất nhiều để được hẹn hò với mẹ mình. Nếu họ đến với nhau chỉ vì mẹ bị sự kiên trì của anh ấy làm cho xiêu lòng, thì thật không công bằng."
Tôi biết những cảm xúc này là do tôi tự đa cảm, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được. Tôi đã vô cùng bực bội khi mẹ trở về từ buổi hẹn hò đầu tiên với Taku và hành xử như thể việc anh ấy thể hiện tình cảm với mình là một điều hiển nhiên.
"Đó là lý do mình nghĩ mẹ cũng nên chiến đấu hết mình cho cuộc tình này," tôi tiếp tục. "Mình đã nghĩ, chẳng hạn như, mình có thể khiến mẹ phải theo đuổi một người đàn ông một cách quyết liệt, bất chấp việc anh ta có thể là mối tình đầu và lâu năm của con gái mình. Mình muốn mẹ phải nghiêm túc với cuộc tình này đến mức đó... Mình muốn mẹ phải thành thật thổ lộ tình yêu của mình dành cho Taku, từ tận đáy con tim."
"Vậy ra đó là lý do cậu giả vờ thích Takumi. Cậu tự biến mình thành đối thủ của cô Ayako và khiêu khích cô ấy."
"Đại loại là vậy. Trước giờ mẹ vẫn luôn an toàn vì chẳng có ai cạnh tranh cả, nên mình nghĩ cần phải đẩy mẹ vào thế khó và khiến mẹ cảm thấy cấp bách lẫn ghen tuông."
Kết quả kế hoạch của tôi... không được tốt cho lắm. Mẹ không dễ bị lừa như tôi nghĩ, và mẹ đã nhanh chóng nhận ra tất cả chỉ là một màn kịch.
Nói chung, mọi chuyện cũng chỉ gọi là tạm ổn.
"May mà vai diễn của mình đã kết thúc. Mừng là nó đã qua rồi."
"Thật sự không?" Satoya hỏi. Nụ cười nhàn nhạt trên môi cậu ấy chợt tắt, và ánh mắt trở nên sắc bén, nghiêm túc. "Cậu có thực sự vui với kết quả này không?"
"Ý cậu là sao?"
"Ý mình là, không phải cậu thực sự thích Takumi sao, Miu?"
Tôi sững sờ trước câu hỏi đó. "Cậu giả vờ thích Takumi để tác hợp cho họ, nhưng đó có thực sự là một màn kịch không?"
Satoya tiếp tục dồn ép. "Có lẽ cậu cố chấp muốn thúc đẩy mối quan hệ của họ tiến triển để cuối cùng có thể đối diện với cảm xúc của mình và từ bỏ Takumi—"
"Cậu sai hoàn toàn rồi," tôi ngắt lời, giọng vẫn thản nhiên cùng một tiếng cười bực bội. "Lệch đi đâu rồi đó, Satoya. Mục tiêu của mình luôn là để họ đến với nhau, thế thôi. Mình thực sự không có chút tình cảm lãng mạn nào với Taku cả."
Thấy Satoya vẫn còn nghi ngờ, tôi hít một hơi rồi nói tiếp.
"Tất nhiên, mình cũng là một cô gái có cảm xúc. Nếu nói mình chưa bao giờ nhìn Taku như một người khác giới thì là nói dối, nhưng... mình yêu quý anh ấy như người nhà, và đến giờ thì gần như không còn chút tình cảm lãng mạn nào nữa."
Tôi khẽ nhún vai. "Dù sao thì, anh ấy đã từ chối mình từ rất lâu rồi."
Đó là chuyện của chín năm về trước.
"Khi lớn lên, em sẽ cưới anh!" tôi nói, tỏ tình với người anh trai mà tôi yêu mến.
Lúc đó tôi mới sáu tuổi, nên tôi đã nói ra những lời ấy một cách cực kỳ nghiêm túc, không chút xấu hổ hay màu mè.
Hầu hết người lớn sẽ tìm cách nào đó để dỗ dành đứa trẻ rồi cho qua. Trong những tình huống thế này, đưa ra một câu trả lời đồng ý vô thưởng vô phạt thường được cho là tốt nhất để không làm đứa trẻ buồn. Dĩ nhiên sẽ rất kỳ lạ nếu xem trọng lời nói của một đứa trẻ. Nhưng Taku thì khác.
"A-Anh xin lỗi, Miu!" Taku, cậu bé mười một tuổi, vừa nói vừa thành khẩn cúi đầu xin lỗi cho lời cầu hôn ngây thơ của một đứa trẻ sáu tuổi. "Cảm ơn em vì đã nói muốn cưới anh. Điều đó làm anh rất vui, nhưng... anh xin lỗi, anh không thể cưới em được."
Giọng Taku nghe có vẻ thực sự hối lỗi. "Anh thích mẹ Ayako," anh ấy tuyên bố một cách vô cùng nghiêm túc, hai má đỏ ửng lên vì ngượng.
Tôi chớp mắt ngạc nhiên. "Anh thích mẹ em hả, Taku...?"
"Ừ..."
"Ra vậy..."
"Ừ... Một ngày nào đó anh muốn cưới mẹ Ayako." Anh ấy tiếp tục chia sẻ những cảm xúc yêu đương đáng xấu hổ của mình như thể không thể kìm nén. "Bây giờ thì anh không thể ở bên mẹ Ayako được, nhưng anh sẽ lớn lên, và một ngày nào đó anh sẽ trở thành một người lớn thành đạt. Rồi anh sẽ nói với mẹ là anh thích mẹ."
Sau khi trình bày xong kế hoạch vĩ đại của mình, anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi một lần nữa.
"Đó là lý do anh phải xin lỗi... Anh thực sự trân trọng tình cảm của em, nhưng anh không thể cưới em được, Miu..." Anh ấy chân thành đến mức gần như buồn cười.
Anh ấy đã dốc hết lòng mình để từ chối một cách chu đáo lời cầu hôn của một đứa trẻ sáu tuổi.
Về phần mình, tôi thực ra không sốc lắm. Tôi chủ yếu ngạc nhiên vì bản thân non nớt của tôi chưa bao giờ ngờ tới điều này.
Nhưng rồi những bánh răng trong đầu bắt đầu quay, và tôi dần hiểu ra những gì anh ấy đang nói.
"Anh sẽ cưới mẹ em hả, Taku?"
"Anh muốn vậy nếu có thể... Nhưng anh không biết mẹ Ayako cảm thấy thế nào. Anh nhỏ tuổi hơn mẹ, nên có khi mười năm nữa mẹ cũng chẳng để ý đến anh đâu..."
"Vậy, nếu anh cưới mẹ em... anh sẽ trở thành bố của em sao?!" tôi hỏi, không thể kìm được sự phấn khích.
"Đ-Đúng vậy," Taku ngượng ngùng gật đầu. "Nếu mẹ Ayako và anh kết hôn, anh sẽ trở thành bố mới của em, và ba chúng ta sẽ sống cùng nhau như một gia đình. Đó là điều anh muốn."
"Em muốn vậy!" tôi hét lên, vui sướng tột độ. "Em muốn điều đó hơn! Em thích anh trở thành bố của em hơn là cưới anh!"
Đó là cảm xúc thật của tôi. Một tiếng hét hạnh phúc từ tận đáy lòng của cô bé sáu tuổi, reo lên cảm xúc thật sự của tôi lúc bấy giờ.
Thay vì một tương lai tôi kết hôn với Taku, một tương lai nơi mẹ và Taku kết hôn và tôi là con gái của họ dường như tuyệt vời hơn rất nhiều đối với tôi. Người anh tôi yêu quý và người mẹ tôi yêu thương sẽ là bố mẹ của tôi, và tôi sẽ có được những bậc cha mẹ tuyệt vời nhất thế giới cho riêng mình.
Một tương lai như vậy có vẻ hạnh phúc hơn gấp bội.
"Cố lên, Taku! Anh phải cưới mẹ em đấy! Em sẽ cổ vũ cho anh thật nhiều!"
"Cảm ơn em. À-À thì, đó là chuyện của tương lai xa lắm. Chắc ít nhất anh phải đến hai mươi tuổi thì mẹ Ayako mới để ý đến anh..."
"A! Em phải viết lại điều ước của mình mới được!" Tôi chộp lấy khung ảnh trên bàn. "Taku, giúp em gỡ cái này ra với! Em sẽ vẽ một cái mới!"
"Gì cơ...? N-Nhưng em đã vẽ bức này đẹp lắm mà..."
"Không sao đâu! Em sẽ vẽ ở mặt sau!"
"Khoan, ừm... C-Chờ đã, Miu! Chuyện này phải là bí mật với mẹ em, được không?"
"Hả? Tại sao ạ?"
"Cứ phải thế, nên làm ơn hãy giữ bí mật nhé. Đó sẽ là bí mật giữa hai chúng ta."
"Giữa hai chúng ta... Vâng, em hiểu rồi! Em sẽ không nói cho mẹ đâu!"
"Hứa nhé?"
"Vâng, hứa! Anh cũng hứa đi, Taku! Anh phải cưới mẹ em khi anh lớn lên đấy!"
"Được rồi, anh hứa."
Và thế là, chúng tôi đã lập một lời hứa—một lời hứa hôn nhân, chỉ giữa hai chúng tôi, rằng anh ấy sẽ cưới mẹ tôi.
Sau đó, chúng tôi mở khung ảnh và lấy bức vẽ ra. Tôi vẽ một bức tranh mới ở mặt sau, và viết một điều ước mới với sự giúp đỡ của Taku, anh ấy đã dạy tôi từng chữ cái.
Điều ước của tôi đã được cập nhật với những giấc mơ cho tương lai.
Đó là một điều ước trong sáng rằng lời hứa của tôi và Taku sẽ thành hiện thực.
Tôi đảm bảo rằng bức vẽ ban đầu được quay ra phía trước để che đi bức vẽ ở mặt sau, rồi đặt nó lại vào khung để chắc chắn rằng mẹ sẽ không phát hiện ra.
Tôi đã chào tạm biệt Satoya và đang đi bộ từ quán cà phê về nhà.
Tôi lấy điện thoại ra và gọi một cuộc.
"A lô? Taku à?"
"Chuyện gì thế?"
"Cũng không có gì, em nghĩ mình nên cập nhật cho anh một chút," tôi nói. "Em sẽ kết thúc kế hoạch giả vờ thích anh để khiêu khích mẹ." Taku không trả lời. "Nó không hiệu quả như em mong đợi, nên em cũng thấy chán rồi. Cứ vậy đi."
"Đột ngột quá nhỉ..."
"Anh có vẻ không hào hứng lắm. Em đã nghĩ anh sẽ vui khi nghe tin này. Ồ, hay là anh buồn vì nó kết thúc rồi? Biết đâu anh lại vui khi được một nữ sinh cao trung thích, dù chỉ là diễn thôi."
"Không, chỉ là anh kiệt sức vì mấy trò ích kỷ của em thôi," anh ấy đáp.
"Ha ha, ra vậy, ra vậy." Sau khi bật cười khúc khích, tôi dừng lại một chút để nói tiếp. "Taku... Cảm ơn anh."
"Anh không nhớ đã làm gì đáng để được cảm ơn cả."
"Vâng, chính xác là vậy. Cảm ơn anh vì đã không làm gì cả."
Gần đây, Taku đã không can thiệp vào mọi chuyện, đến mức trông có phần không tự nhiên. Kế hoạch lần này của tôi, ngay cả chính tôi cũng thấy mình đã hành động khá mất kiểm soát. Mọi việc tôi làm có lẽ đã khiến mẹ và anh ấy lo lắng, nhưng anh ấy đã không ngăn cản tôi. Anh ấy đã không cố thuyết phục tôi làm khác đi, hay tra hỏi tôi. Anh ấy chỉ lặng lẽ quan sát khi tôi tự suy nghĩ và hành động theo những ý tưởng đó.
"Anh đã dõi theo em vì anh tin tưởng em, đúng không?"
"Không hẳn... Chỉ là đối phó với em phiền phức quá nên anh mặc kệ thôi."
"Thôi nào, thành thật đi chứ," tôi cười. "Thôi thì, dù sao thì kế hoạch cũng xong rồi," tôi nói, cố gắng kết thúc mọi chuyện. "Em sẽ không làm gì kỳ quặc nữa đâu, nên anh có thể thư giãn được rồi."
"Nhẹ cả người."
"Ý em là, có lẽ em không cần phải làm thế nữa..." tôi khẽ nói thêm.
"Hả? Gì cơ?"
"Không có gì. Đừng bận tâm." Tôi hít một hơi thật sâu. "Sẽ thật tuyệt nếu anh có thể sớm cưới mẹ em."
"Em... Ừm, thì, phải rồi." Giọng anh ấy có vẻ ngượng ngùng, nhưng anh không thể phủ nhận điều đó.
"Anh đã hứa rồi đó, nên tốt hơn là anh nên làm đi."
"Anh sẽ cố hết sức..."
"Hì hì. Chúc may mắn nhé, bố tương lai," tôi nói đùa trước khi cúp máy.
Lòng tôi cảm thấy bình yên, như thể được gột rửa và hoàn toàn mãn nguyện.
Trên đường về nhà, một cơn gió nhẹ lướt qua tôi.
Cơn gió hơi ấm, nhưng khi lướt qua lại có cảm giác mát rượi.
Tôi ngước lên và thấy một bầu trời xanh bất tận, đặc trưng của mùa hè.
Tôi không chắc thiên đường có thực sự tồn tại hay không, nhưng nếu có, tôi chắc rằng bố mẹ đang dõi theo tôi ngay lúc này, mỉm cười nhẹ nhõm.
Tôi, Katsuragi Miu, một cô gái mười lăm tuổi, đã mất bố mẹ từ khi còn nhỏ, và xã hội thường nghĩ tôi là một người bất hạnh hay đáng thương, nhưng... tôi có một người mẹ mà tôi yêu thương, và tôi cũng biết một người đàn ông yêu mẹ tôi từ tận đáy lòng. Anh ấy cũng yêu thương tôi, và anh ấy đang cố gắng hết sức để yêu thương tôi như một người con gái.
Đúng vậy: tôi có một người bố và một người mẹ yêu thương tôi, và tôi cũng yêu thương họ, điều đó có lẽ đã khiến tôi trở thành người con gái hạnh phúc nhất trên thế giới.
♥
Không có ai ở đó, nhưng một lần nữa, tôi lại theo thói quen gõ cửa phòng Miu.
Tôi bước vào và bắt đầu xếp quần áo của con bé vào ngăn kéo.
Khi tôi định rời đi, một bức tranh treo trên tường đã thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi không thể không mỉm cười khi nhìn nó—hạnh phúc như sắp vỡ òa.
Đó là mặt sau của bức vẽ ngày xưa mà Miu đã cho tôi xem hôm qua.
Đó là mặt đã che giấu điều ước thật sự của con bé suốt bao năm qua—lời hứa duy nhất mà Miu bé bỏng đã ước từ tận đáy lòng sẽ được thực hiện, lời hứa duy nhất mà con bé đã gìn giữ suốt thời gian qua.
Bức vẽ giờ đã được trưng ra đúng mặt của nó, vì Miu nói rằng không cần phải giấu nó nữa.
Quả thực, theo một nghĩa nào đó, nó chính là một lá bài tẩy có thể lật ngược tình thế.
"Con ước mẹ và Taku sẽ cưới nhau và chúng ta trở thành một gia đình."
Đó là điều ước con bé đã viết trên bức vẽ tôi và Takkun đang mỉm cười với hình ảnh nhỏ bé của con bé ở giữa hai chúng tôi. Cả ba chúng tôi đều đang vui vẻ nắm tay nhau. Đây là điều con bé đã muốn, lời hứa mà con bé đã trân trọng suốt bao năm qua.
Nhìn vào bức vẽ làm dấy lên trong tôi nhiều cảm xúc khác nhau.
Tôi vui, nhưng cũng xấu hổ, lại còn cảm thấy như mình vừa bị chơi một vố.
Miu và Takkun đã giữ lời hứa bí mật này mà họ đã lập khi còn nhỏ trong tim, chăm sóc nó như một báu vật quý giá.
Nghĩ đến việc con gái mình đã giữ kín điều đó trong suốt những năm qua, cảm xúc của tôi trở nên rối bời, và tôi cảm thấy hơi buồn, nhưng hơn bất cứ điều gì...
"Cảm ơn con, Miu." Điều trỗi dậy trên hết là lòng biết ơn.
Cảm ơn con, Miu. Cảm ơn con vì đã là con của mẹ. Cảm ơn con vì đã mong cầu hạnh phúc cho mẹ.


0 Bình luận