Chương 4: Khẩu súng trường laser của lời kết tội
NO.40: “Hanma-kun ơi, mẹ về rồi đâyyy~”
0 Bình luận - Độ dài: 892 từ - Cập nhật:
Từ lúc đó, giọng nói của Kawai cứ mãi không rời khỏi đầu óc tôi. Thật ghê tởm, ký ức thời trung học lại ùa về.
Không thể nào đó lại là ảo giác được.
Giọng nói đó tôi có quen. Là của một người nào đó từng liên quan đến Ishibashi thời trung học. Cảm giác như đã từng nghe qua giọng nói đó nhưng lại không thể nhớ ra là ai, ấy là vì chính mình đã niêm phong ký ức này lại và không ngừng trốn chạy.
Để không phải trải qua trải nghiệm kinh hoàng đó một lần nữa, tôi đã không từ thủ đoạn nào mà giày xéo lên bí mật của người khác.
Và kết quả là── bộ dạng thảm hại này đây.
Về đến nhà mà không cả thay đồng phục, Ishibashi cứ mãi chìm trong cùng một dòng suy nghĩ trong phòng riêng, rồi cậu tặc lưỡi đủ lớn để chính mình nghe thấy.
――Kawai? Kawai Kariya?
Có học sinh nào tên như vậy sao?
Chỉ là mình không nhớ?
Hay là mình đã quên mất?
“Bình tĩnh nào Ishibashi, Ishibashi Hanma. Những lúc thế này càng phải bình tĩnh phán đoán. Có gì đâu, chỉ cần nhìn mặt là sẽ nhớ ra ngay thôi……”
Vừa tự trấn an, cậu vừa định tìm xem cuốn kỷ yếu tốt nghiệp thời trung học. Nếu không nhầm thì nó đang nằm trong một thùng các-tông dưới bàn học.
Bàn tay định kéo chiếc thùng ra run lên. Cậu hít một hơi thật sâu.
――Chầm chậm chớp mắt―― rồi mở mắt ra, trong tay cậu chỉ còn lại chiếc hộp rỗng đựng cuốn kỷ yếu.
Chỉ đảo mắt nhìn, cậu thấy cuốn kỷ yếu bị ném văng vào một góc phòng. Vì thế mà gáy bìa đã bị móp.
Hình như từ sau khi tốt nghiệp trung học, mình chưa từng mở nó ra lần nào.
“……Ai cũng có lần đầu tiên. Lần đầu mở một cuốn kỷ yếu mà có lúng túng một chút cũng là chuyện thường thôi……”
Tự nhủ như vậy, cậu lại hít một hơi thật sâu. Cậu cố mở bìa sách ra.
――Mở mắt ra.
Ngăn kéo bàn học đang mở. Mình đã mở nó lúc nào?
Cậu nhìn xuống chân. Bìa cuốn kỷ yếu bị một con dao điêu khắc đâm xuyên qua. Ngay cả phông chữ in trên đó cũng bị rạch nát tươm.
“Này này, tỉnh táo lại đi chứ. Chỉ là mở ra xem mặt thôi mà. Chỉ là giấy, mực và lớp ép nhựa thôi. Chúng sẽ không nhảy ra ngoài đâu. Cũng không nghe thấy tiếng nói nào cả. Cái tập giấy này không hề có ác ý……”
Lần này, cậu hít thở sâu hơn lúc nãy.
――Mở mắt ra.
Đầu ngón tay cậu bị rách, máu đang chảy ra.
Nhìn xuống, cuốn kỷ yếu nằm đó, bị một chiếc kéo cắt vải cỡ lớn cắt nát một cách tàn nhẫn. Vài mảnh giấy vụn vương vãi xung quanh.
“…………À à, ra là do chỗ này không tốt. Xem thứ này trong phòng ngủ thì sau này mỗi lần lên giường lại nhớ đến rồi ác mộng triền miên. Phải chuyển đến một nơi sáng sủa và rộng rãi hơn……”
Cậu dùng đầu ngón tay nhón lấy tập giấy như thể đang nhặt một thứ bẩn thỉu rồi di chuyển sang nơi khác.
Cậu đến phòng ăn. Kéo dây đèn để bật sáng tối đa.
Khẽ hít một hơi thật sâu, đặt nó lên bàn, rồi kéo ghế ra――.
――――――BÍIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!
Tiếng chuông báo cháy inh ỏi khiến cậu giật mình.
Cậu đang ngồi trên ghế.
Dưới chân là một chiếc xô kim loại. Bên trong là một tập giấy dày đang cháy, cái hài cốt của thứ từng được gọi là kỷ yếu tốt nghiệp đang chìm trong biển lửa.
“Uwaa, mình đang làm cái quái gì thế này!!”
Ngay khi nhận ra, Ishibashi đứng bật dậy, lấy nước vào một chiếc bát trong bếp rồi dập tắt lửa trong xô.
Trong vũng nước bẩn lẫn tro tàn, phần còn lại cháy đen của cuốn kỷ yếu chìm nghỉm. Dù có nhặt các mảnh vỡ lên, chắc cũng không thể xem được bên trong nữa rồi.
“A a…… mình đã làm cái gì thế này thật chứ…………”
Hết rồi, không thể xác nhận được nữa.
Trong số các học sinh tốt nghiệp có người nào tên Kawai hay không, hay giả sử gã đã đổi họ, thì có nam sinh nào tên Kariya hay không, sự thật giờ đã hóa thành tro bụi.
――Từ giờ mày sẽ phải đau khổ hơn nữa đấy…….
Nếu đó không phải là ảo giác của chính mình, thì Kawai chắc chắn đã nói như vậy. Giọng điệu như thể gã đã biết Ishibashi của trước kia. Và nếu trí nhớ của mình không lầm, đó là một giọng nói cậu đã từng nghe thấy hồi cấp hai.
Mà rốt cuộc, tại sao gã lại muốn làm mình đau khổ?
Là vì gã căm ghét Ishibashi đã đe dọa Koinishi như lời Kusu nói?
Hay là, vẫn có một mối liên hệ nào đó với Ishibashi của thời cấp hai……?
Cạch, tiếng mở khóa vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ luẩn quẩn của Ishibashi.
“Hanma-kun ơi, mẹ về rồi đâyyy~”


0 Bình luận