• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 3: Bình minh chưa sáng sau tấm màn ren

NO.15: "Cái đồ yếu đuối, cuồng em gái, ấu dâm chết tiệt này!!"

0 Bình luận - Độ dài: 2,782 từ - Cập nhật:

Không có ý định giết người, nhưng tôi quyết tâm dạy cho cậu một bài học. Ít nhất là đến mức mất hết sức lực để đi rêu rao bí mật của người khác.

Năm giờ hai mươi phút chiều, hẹn gặp ở trước nhà ga.

Ra khỏi nhà ga sớm hơn mười phút, tôi phát hiện Ishibashi đang đứng trước tượng đồng của một vị tướng địa phương nào đó không rõ tên, mắt dán vào điện thoại. Hắn chính là chướng ngại vật trong cuộc đời tôi. Như không không biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì, hắn vẫn đứng đực ra đó như một thằng ngốc chờ đợi.

Koinishi Ikoi có một giấc mơ đã thề sẽ thực hiện.

Koinishi Ikoi biết rằng mình bất lực.

Koinishi Ikoi đã quyết tâm sử dụng mọi thủ đoạn để thực hiện giấc mơ. Kể cả việc chà đạp lên người khác.

Nắm chặt tay sau lưng, hít một hơi. Sau khi lấy tinh thần, Koinishi sải bước dài tiến lại gần bóng lưng của Ishibashi.

"Yo, Ishibashi-kun, xin lỗi đã để cậu chờ nhé."

"Chào, Koinishi-san. Tôi cũng vừa mới đến thôi... với lại còn mười phút nữa cơ mà. Koinishi-san ở những điểm này lại rất chỉn chu nhỉ? Hay nói đúng hơn là nghiêm túc, tôi cũng chưa thấy cậu đi học muộn bao giờ."

Tôi chưa bao giờ đến muộn trong các cuộc hẹn với khách hàng, và ở trường cũng luôn đi học đúng giờ. Hạn nộp bài tập luôn được tuân thủ, và kim đồng hồ của tôi luôn được chỉnh nhanh hơn năm phút. Koinishi là một cô gái rất khắt khe về thời gian.

Cảm thấy hơi bực bội như thể bị nói là kẻ nhút nhát, Koinishi vỗ nhẹ vào vai Ishibashi và bắt đầu bước đi.

"Bất ngờ là sao chứ! Thôi, di chuyển nào. Kiểu học sinh trung học thì đi trung tâm game thì sao?"

"Được đó. Koinishi-san hay đến trung tâm game à?"

"Thỉnh thoảng thôi. Ishibashi-kun thì sao?"

"Chỉ khi có món quà tôi muốn lấy ở máy gắp thú thôi."

Dưới tầng hầm của con phố trước nhà ga có một trung tâm game khá lớn so với khu vực này. Vừa đi trên con phố đông người qua lại vào giờ tan tầm của học sinh, chúng tôi dừng lại trước vạch kẻ đường để băng qua quốc lộ. Tín hiệu vừa chuyển sang màu đỏ.

Phía trước lòng đường đã có hàng chục người đang chờ đèn tín hiệu gây ra ùn tắc. Phần lớn là học sinh mặc đồng phục, và vì phải nói to mới có thể trò chuyện được nên ai cũng hét lớn. Koinishi và Ishibashi cũng hòa mình vào đám đông đó.

Chẳng ai để ý đến xung quanh.

Nói cách khác, bây giờ chính là thời điểm thích hợp.

"A, có quầy hàng rong kìa!"

Tôi hét lớn, chỉ tay về phía bên kia đường, và giả vờ vỗ vai để đẩy Ishibashi. Cơ thể Ishibashi chao đảo về phía lòng đường đông xe cộ.

Một học sinh trung học đáng thương, do bất cẩn đã lao ra đường và gặp một tai nạn bất hạnh.

"Nguy hiểm!"

Trong gang tấc, Ishibashi đã bám được vào cột điện bên cạnh. Cơ thể đang nghiêng ngả của hắn đứng vững lại, vịn vào cột điện để đứng thẳng.

Thất bại rồi. Tôi tặc lưỡi khe khẽ, và giả vờ vịn vào tay Ishibashi kéo lại. Tôi nói át đi trước khi bị chất vấn.

"Xin lỗi, cậu có sao không!? Tớ mải vui quá nên hơi quá trớn..."

"Không sao đâu, đừng bận tâm. Mà quầy hàng rong nào vậy?"

"Ể? À... ừm, cái kia..."

May mắn thay, ở hướng tôi chỉ đại quả thực có một quầy bán gà nướng. Lời nói dối thành thật. Trong cái rủi có cái may, tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Ồ, Koinishi-san thích gà nướng à. Tôi cứ tưởng là bánh crepe hay gì đó tương tự."

"À, a ha ha. Đúng rồi, tớ thích gà nướng lắm. Đặc biệt là mề gà..."

"Sở thích mặn mà ghê."

Dù không đến mức chết người, nhưng nếu hắn gãy tay hay gãy chân phải nhập viện thì cũng tốt, nhưng mọi chuyện không suôn sẻ như vậy.

Vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ với Ishibashi không một vết xước, chúng tôi dễ dàng đến được trung tâm game. Trong lúc đi xuống tầng hầm bằng thang cuốn dài, tôi cũng đã nghĩ đến việc đẩy hắn xuống nhưng rồi lại thôi. Nếu ra tay hai lần trong một thời gian ngắn, dù là kẻ ngốc nào cũng sẽ nhận ra.

Hơn nữa, chỉ cần đến được đây thì gần như đã thắng chắc. Tôi đã sắp đặt sẵn cả rồi.

"Tớ có thứ muốn lấy ở máy gắp thú. Ishibashi-kun giúp tớ được không?"

"Được thôi. Vậy tôi đi đổi tiền một chút nhé."

Sau khi xác nhận chắc chắn bóng lưng Ishibashi đã rời khỏi khu máy gắp thú và đi về phía máy đổi tiền, tôi nhẹ nhàng tiến lại gần một thanh niên đang đứng sau chiếc máy gắp thú bên cạnh.

"Như tin nhắn lúc nãy, cứ kiếm cớ gây sự rồi dạy cho hắn một bài học là được."

Không nhìn thẳng, tôi thì thầm qua vai và chỉ liếc mắt lại. Nghe giọng Koinishi, gã thanh niên cười một cách thô lỗ và gật đầu.

Hắn tên là Motegi, một người bạn khác trường mà Koinishi đã quen từ thời cấp hai. Một thanh niên trông có vẻ hư hỏng với mái tóc vuốt sáp lòe loẹt và bộ đồng phục mặc xộc xệch.

Motegi thực sự là một người nóng nảy và bạo lực, nhưng vì cùng lớn lên trong gia đình mẹ đơn thân nên họ rất hợp nhau, và Koinishi biết rằng về bản chất hắn là một người thẳng thắn.

Motegi nhìn về hướng Ishibashi vừa đi, nhếch mép khinh bỉ.

"Một thằng trai tân trông ngây thơ thế kia à... Thật tình tao không hứng thú với mấy vụ này lắm."

"Cứ theo kế hoạch, tiền công tao sẽ trả hậu hĩnh. Em gái mày sắp sinh nhật rồi đúng không?"

"Ài, cậu nói thế làm tớ mờ cả mắt vì ham muốn rồi đây. Đành chịu thôi. Cứ tung hứng cho khéo vào nhé. Tớ sẽ vào vai bạn trai cũ để chen ngang。"

"Okie."

Nói rồi, Motegi khẽ lẩn vào sau một buồng máy gần đó. Một lúc sau, Ishibashi quay lại, tay cầm ví và mắt chỉ dõi theo một mình Koinishi.

—Hắn đang thản nhiên đi tới mà không hề hay biết một gã đàn ông bạo lực đang rình rập gần đó!

"Nếu gắp được thì tớ trả phí cho! Nè, cái kia kìa, con chim cánh cụt màu xanh lá ấy!"

"À, cái đó à…" 

Tôi cố tình nói những câu như "Cố lên" hay "Sắp được rồi" bằng giọng cao vút ngay sát tai Ishibashi để tỏ ra phấn khích. Thỉnh thoảng, tôi còn thử chạm cơ thể mình vào vai và lưng hắn, nhưng Ishibashi hoàn toàn không nao núng, chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc cần gắp. Lẽ nào tên này không có chút hứng thú nào với người khác giới sao? Nếu là Mashiba thì giờ này đã cười toe toét một cách dại gái rồi.

"A, cái này được rồi đây."

"Hả?"

Nhìn thấy móng gắp của cần cẩu móc vào mác của con thú bông, Ishibashi bình tĩnh thốt lên. Đúng như hắn nói, món quà được gắp ra một cách dễ dàng. Chẳng lẽ hắn thực sự tập trung vào trò gắp thú hơn cả những cú đụng chạm cơ thể của một bạn nữ cùng lớp sao?

"Kyaa! Gắp được thật rồi, giỏi quá! Ishibashi-kun đúng là thiên tài ha!?"

Dù trong lòng cảm thấy chuyện phát dục của Ishibashi có vấn đề, tôi vẫn không quên phản xạ nở một nụ cười thân thiện và cất giọng cao vút để khen ngợi. Ngay khoảnh khắc tôi nhận lấy con chim cánh cụt nhồi bông và vươn tay định ôm chầm lấy hắn để nói "Cảm ơn nhé!",

"Vẫn còn thừa tiền, để tôi đi gọi nhân viên một chút nhé."

Một lần nữa, Ishibashi lại lờ đi cú đụng chạm cơ thể của Koinishi và đi gọi nhân viên.

Vì một người lớn không liên quan đã bị gọi đến, Motegi co rúm người lại sau buồng máy và lắc đầu. Hắn chỉ vào người nhân viên rồi xua tay. Đó là dấu hiệu tay cho từ "Bó tay". Motegi có thể mạnh bạo với học sinh, nhưng lại yếu thế trước người đi làm.

Chúng tôi di chuyển cùng người nhân viên đến một buồng máy khác có chứa những món quà khác. Khi tôi ngoảnh lại, Motegi vẫn đang cố gắng lén lút bám theo, nhưng vẻ hùng hổ lúc trước đã biến mất trên khuôn mặt hắn. Chẳng lẽ kế hoạch này cũng thất bại sao? Tôi phát ngán với tình hình có vẻ không ổn này.

Với số tiền còn lại, Ishibashi lại chơi trò gắp thú và một lần nữa gắp được quà. Đây hoàn toàn là một sai lầm do tôi thiếu thông tin. Nếu biết Ishibashi giỏi trò gắp thú đến vậy, tôi đã không đời nào dắt hắn đến khu vui chơi giải trí.

"A, được rồi! Nhưng không phải con này…"

Ishibashi lẩm bẩm vẻ bất mãn, tay cầm một con gấu bông màu hồng mặc váy ren trắng. Tôi chỉ còn biết thán phục.

"Đừng có phàn nàn nữa, thế là siêu lắm rồi. Mà này Ishibashi-kun, cậu thích mấy thứ như thế này à? Cảm giác hơi bất ngờ…"

"Không, thật ra tôi muốn con màu xanh cơ. — Thôi, sao cũng được."

Ishibashi đứng dậy, đảo mắt nhìn quanh như đang tìm kiếm gì đó. Một dự cảm chẳng lành khiến tim tôi đập thình thịch.

Ngay khoảnh khắc mồ hôi khó chịu túa ra khi tôi nghĩ "chẳng lẽ nào", đúng như Koinishi dự đoán, Ishibashi tiến lại gần buồng máy nơi Motegi đang ẩn nấp. Bị mục tiêu bất ngờ tiếp cận, Motegi giật nảy mình vì rõ ràng đang bối rối.

Tìm thấy Motegi, Ishibashi bắt chuyện với một nụ cười toe toét đáng ngờ.

"Chào cậu. Xin lỗi vì đường đột, nhưng tuần trước, cậu có đến nhà trẻ A không? Hôm mà có sự kiện cả trường cùng làm móc khóa từ nhựa co ấy. Tôi nghĩ mình đã trông thấy cậu."

"Ơ—"

Motegi lắp bắp trả lời với giọng điệu như đang mê sảng, trong khi Ishibashi chỉ vào chiếc móc khóa làm từ nhựa co và hạt cườm trông khá vụng về được gắn trên ba lô của hắn.

"Ờ thì… à, đúng là có đến đó. Lớp Hướng Dương. Chắc là khác lớp nhỉ, tao không nhớ là đã thấy mày…"

"Chắc tại tôi vốn mờ nhạt mà. Vâng, tôi ở lớp khác. Em gái tôi cũng tặng tôi một cái, tôi đang trưng trong phòng. Tôi nghĩ đeo vào thì hơi xấu hổ, nhưng có lẽ con bé sẽ vui hơn nếu tôi đeo nó nhỉ—"

"Đương nhiên là phải đeo rồi! Con bé đã mất cả tuần để chuẩn bị cơ mà! Thật bất lịch sự!"

Thấy Motegi cao hứng thuyết giảng, Koinishi bất giác ngước nhìn lên trần nhà.

Motegi rất yêu cô em gái vừa tròn năm tuổi của mình. Hắn cưng chiều con bé hết mực. Số ảnh con bé được gửi đến điện thoại của Koinishi là không đếm xuể. Sự tồn tại của cô em gái chính là điểm yếu duy nhất của Motegi, kẻ được cho là một tên côn đồ thô bạo, nổi loạn và không thể kiểm soát. Và điều đó đã bị Ishibashi nhìn thấu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Thế là xong, Motegi đã vô dụng.

Ishibashi khẽ cười trước sự hăng hái của Motegi rồi chìa con gấu hồng đang cầm trên tay ra.

"Đúng vậy nhỉ? Cậu đúng là một người anh tốt, thật đáng ngưỡng mộ. — À, phải rồi, con gấu này hình như đang thịnh hành trong giới bé gái, em gái cậu có thích nó không? Nếu cậu nhận nó thì tôi sẽ rất vui."

"Hả, thật á? Em gái tao thích con này lắm! Nhưng mà cho thật à? Mày đã mất công gắp nó mà…"

"Em gái tôi hình như lại thích con màu xanh chứ không phải màu hồng. Nên tuy có hơi giống ép buộc, nhưng tôi muốn tặng nó cho một cô bé biết yêu thương nó."

"Thật á… Vậy thì, cảm ơn nhé! Con bé chắc chắn sẽ rất vui. Cảm ơn mày nhiều…"

"Không có gì đâu. Thật may vì đã tìm được một người chủ tốt."

Nụ cười rạng rỡ của Ishibashi giờ đây trong mắt Koinishi chỉ toàn là sự mỉa mai. Ishibashi vẫy tay chào Motegi rồi quay lại, thấy Koinishi đang bực bội khoanh tay thì nghiêng đầu hỏi.

"Có chuyện gì vậy, Koinishi-san?"

"Hả? À, không có gì… Chỉ là tớ nghĩ không ngờ Ishibashi-kun lại chủ động đến thế. Mà cậu có em gái à."

"Ừ thì. — Quan trọng hơn là, xin lỗi nhé, dù gì cũng là một buổi “hẹn hò” mà lại bỏ mặc cậu."

"Đúng thế. Trừ hai trăm điểm. Hiện tại thì Ishibashi-kun đang thẳng tiến đến vòng loại đấy."

"A ha ha, nghĩ lại thì có lẽ tôi đã làm một việc ngớ ngẩn. Chúng ta đi nơi khác nhé?"

"Ừ, nhỉ… À, Ishibashi-kun ra đợi tớ ở cổng trước đi. Tớ đi hái hoa/toilet một lát."

Sau khi để Ishibashi đi trước, tôi quay lại khu vực có các buồng gắp thú. Một thiếu niên côn đồ đang đứng đó, vẻ mặt khó xử, hai tay ôm con gấu màu hồng.

Vừa đến gần, tôi liền cốc vào giữa đôi lông mày cau có của hắn.

"Thay vì dần cho hắn một trận thì lại đi làm thân là thế nào hả!? Đồ ngốc này!"

"Thì biết làm sao được, ai mà ngờ em gái hai đứa lại học cùng trường mẫu giáo. Với lại, tao nhận cái này rồi…"

Vừa nói, Motegi vừa giơ cánh tay phải của con gấu lên. Hành động dễ thương đó càng làm tôi tức điên.

"Đừng nói là anh định bỏ cuộc đấy nhé?"

"À… Xin lỗi, nhưng không được rồi. Nếu tao đánh nó, có thể chuyện sẽ từ em gái nó truyền đến em gái tao. Tao không muốn bị con bé ghét. Hơn nữa, tao gắp thú dở tệ, nên thằng đó là ân nhân của tao. — Mày cũng nghĩ lại đi. Tao không biết mày có thù oán gì nó, nhưng nó có vẻ không phải người xấu đâu. Thôi nhé. Tiền công thì không cần đâu."

"Thằng khốn này— Đồ hèn nhát, siscon, ấu dâm khốn kiếp!!"

Dù bị lăng mạ vô cớ, Motegi vẫn im lặng không nói một lời.

"…Chết tiệt!"

Nói như vậy để tự vực dậy tinh thần, Koinishi quay lưng lại với Motegi. Chính vì đã coi Motegi là một người bạn tốt nên cô mới cảm thấy bị phản bội và tức giận.

Khi bước lên thang cuốn dẫn ra cửa, được đưa dần lên mặt đất, Koinishi dần lấy lại được bình tĩnh, dù chỉ là một chút.

Motegi là một người tốt. Nếu có thể không lôi một người như vậy vào chuyện này, có lẽ thế cũng tốt.

…Rốt cuộc thì Ishibashi là ai? Tại sao hắn lại gắp thú giỏi đến thế, lại quan sát người khác kỹ đến vậy, lại có thể giao tiếp và bắt chuyện với một tên côn đồ không quen biết, trong khi ở trường lại cố sống cố chết giữ mình trong sự cô lập?

Tại sao cậu ta biết bí mật của mình, mà đến giờ vẫn chưa hề đả động đến nó?

—Tớ không hiểu lắm thú vui của việc buôn chuyện, và tớ cũng không có người bạn thân nào để mà kể lể cả.

Trong đầu cô, hình ảnh Anzai trong ký ức cất lên giọng nói buồn bã.

Có lẽ nào Ishibashi, dù biết bí mật của mình, cũng sẽ chỉ nói những lời giống như cô ấy?

Dù bây giờ có nghĩ đến giả thuyết thì cũng không làm cô nương tay giáng búa rìu xuống tên con trai này đâu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận