Hôm nay cô nàng phù thủy...
Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Thượng Quyển (1-100)

Chương 53: Sương mù đỏ

1 Bình luận - Độ dài: 803 từ - Cập nhật:

Tôi có thể nhìn thấy lồng ngực của đao phủ bị xé toạc một vết thương lớn, nhìn thấy nội tạng của hắn đã bị nổ tung thành từng mảnh, còn có thể nhìn thấy những chiếc xương trắng ngà, mũi tôi cũng ngửi thấy một mùi hôi thối khét lẹt của thứ gì đó bị cháy khét.

Mũ trùm đầu của hắn bị cháy khét mất một nửa, từ hai lỗ đã được khoét ra, đôi mắt hắn đang nhìn thẳng vào tôi, hắn chết không nhắm mắt, nỗi sợ hãi và bất cam trước khi chết vẫn còn lưu lại trong đồng tử.

"Ahhh!!!" Những người bị xác đao phủ đè lên đều kinh hoàng hét lên, lăn lộn bò ra ngoài, cảnh tượng này với tôi cũng vô cùng sốc, đao phủ vừa nãy còn sống động bây giờ đã chết như vậy.

Ở dưới sân hình, những người lính gác cũng bị nổ tung ra ngoài, nhiều người bị thương nặng, những kị sĩ có áo giáp toàn thân bảo vệ có vẻ tốt hơn một chút, miễn cưỡng còn bò dậy được.

"Đừng vào trong, bắn chết nó đi!" Một giáo sĩ rút súng hét lên, giơ súng bắn loạn xạ về phía tâm vụ nổ, những người khác cũng nâng súng bắn liên tục về hướng sân hình.

Họ dùng không phải súng lửa mà là súng bắn đinh, tiếng rất nhỏ, chỉ có tiếng phụt phụt của khí nén, giống như lắp silencer vậy, nòng súng cũng không có tia lửa mà phun ra một luồng khói trắng, có vẻ như dùng áp lực khí để phun những chiếc đinh ra ngoài.

Nhưng ở trung tâm là một biển lửa, hoàn toàn không biết cô phù thủy đó ở đâu, thậm chí còn không biết sống chết ra sao, họ chỉ có thể mù quáng bắn loạn xạ.

Lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy một cơn đánh trống ngực dữ dội, dường như có điều gì rất nguy hiểm sắp xảy ra, đồng thời trong mắt tôi có vẻ như nhìn thấy, xung quanh những người này có tỏa ra một tia sương mù đỏ, mờ mờ ảo ảo.

"Jayard nhanh chạy!" Tôi hét lên, không biết tại sao, nhưng tôi cứ cảm thấy rất nguy hiểm.

"Hả? Sao vậy? Ưh!" Jayard cũng bị ảnh hưởng bởi vụ nổ đột ngột, vừa nãy làm đệm cho tôi nên phía sau đầu chạm đất, bây giờ đầu vẫn còn hoa mắt, một lúc không hiểu tình hình.

Đã không còn thời gian, cảm giác nguy hiểm của tôi càng lúc càng nặng, đành phải túm lấy hắn dùng sức kéo sang bên, dọc đường giẫm lên người khác cũng không quan tâm được.

May mắn, Jayard không quá nặng, và phạm vi bao phủ của tia sương mù đỏ đó không lớn, vừa đúng dừng lại ở rìa chỗ chúng tôi, trong khoảnh khắc bùng nổ sức mạnh lúc nguy cấp, tôi đã kéo Jayard ra khỏi phạm vi bao phủ của sương mù đỏ.

Khoảnh khắc sau, sương mù đỏ đột nhiên tăng tốc, gần như bị hút ra từ trong cơ thể, từ các giác quan của những người ngã trên đất hút ra, nhanh chóng như trăm sông đổ biển tập trung thành một dòng lũ, lao về phía tâm ngọn lửa.

"Ưhhh ahhh!" Những người vẫn còn ở khu vực đó phát ra tiếng kêu thảm thiết đau khổ, ngay trước mặt tôi là cô gái vừa nãy ngồi bên trái tôi, khuôn mặt vốn khá xinh đẹp của cô nhanh chóng khô héo teo tóp, như thể trong vài giây ngắn ngủi cô đã già nua sắc tàn.

Ngoại trừ những gã tráng sĩ, những người già yếu bệnh tật khác trong vài giây đã bị hút thành xác khô, khi sương mù đỏ hút cạn, tiếng kêu thảm thiết của họ cũng dừng lại, giống như những tia sương mù đỏ đó chính là máu của họ vậy.

Tôi không khỏi run rẩy cả người, nếu vừa nãy tôi và Jayard còn ở lại khu vực hình quạt đó, số phận của chúng tôi cũng như vậy, thật là quá khủng khiếp, chứng kiến tận mắt một người sống động bị hút khô chết ngay trước mặt tôi.

Những kị sĩ và giáo sĩ đang đối mặt hướng này cũng bị hút, nhưng họ phản ứng rất nhanh, lập tức né sang hai bên, có một người đàn ông trung tuổi tránh được may mắn, tuy không chết nhưng cũng trong một thoáng già đi chục tuổi, tóc đều bạc trắng.

"Nhanh, nhanh chạy đi!" Một người kinh hoàng hét lên, tức thì cảnh tượng hoàn toàn mất kiểm soát, vô số người dân bò dậy hoảng loạn bỏ chạy.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận