Quyển 9

Chương 5: …Có lẽ nào…?

Chương 5: …Có lẽ nào…?

「Bẻ nanh vuốt── Tuyệt Nhận Quyền (Aegis Desire)!!」

「Quét sạch── Trảm Thiết Thiểm (Callbrand)!!」

Ngay khoảnh khắc tôi tạo ra kết giới, Tora cũng đồng thời hô lên những lời uy lực.

Keng!! Chỉ một nhát kiếm lóe lên sau thoáng chốc, tấm khiên vô hình vang lên âm thanh chói tai rồi vỡ tan tành.

「Gì chứ…!?」

「Hết rồi, Tōru!!」

Không bỏ lỡ chút sơ hở do tôi bàng hoàng, Tora với tốc độ sở trường áp sát và vung Ấn Đoản Đao (Katar) thêm lần nữa.

Cộp!! Lưỡi kiếm chưa chạm tới tôi đã bị tấm Khiên đang thủ thế chặn lại──

Nhưng, mặt tôi vẫn nhăn nhó vì đau đớn.

Ấn Đoản Đao (Katar) với sức chém khủng khiếp nhờ Trảm Thiết Thiểm đã để lại vết chém sâu hoắm trên tấm Khiên.

(Sức mạnh cỡ nào đây…!!)

Ngay cả tấm Khiên nổi tiếng cứng rắn của tôi cũng chỉ chịu được ba đòn── không, giỏi lắm là hai đòn thôi.

Cùng lúc cảm thấy may mắn vì Tora không phải kẻ thù, lại vừa thấy yên tâm khi cậu ấy là đồng đội, tôi vung nắm đấm.

Thời gian trôi thật nhanh, thấm thoát đã đến tháng Bảy.

Những cơn gió trở nên ấm áp, và ánh nắng gay gắt mỗi ngày một dữ dội hơn.

Kể từ khi nhận được lời mời, tôi chỉ nhớ rằng mình đã vùi đầu vào luyện tập mỗi ngày. Dù đôi lần có xen kẽ những ngày nghỉ để tránh tập luyện quá sức, nhưng lần nào tôi cũng nằm bẹp dí cả ngày để hồi phục thể lực, nên rốt cuộc vẫn chỉ còn lại ký ức về việc tập luyện mà thôi.

Trong chuỗi ngày như vậy, niềm vui duy nhất có thể nói đến, dù có phần quen thuộc, chính là bữa ăn.

Ngoài niềm vui được ăn uống, tôi còn nhận ra một điều hiển nhiên mà trước đây ít để tâm: thời gian được cùng mọi người ồn ào vui vẻ thật quý giá, không gì sánh bằng.

Chỉ tiếc là đôi khi món thịt lại bị thay bằng đồ chay thanh đạm.

Dù sao thì, giữa những ngày tháng như vậy, cuộc thi Tu La Hội (Graduate) chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa──

Cuối cùng, chúng tôi cũng gỡ bỏ Giới Hạn Cấp Bậc (Level Limit) và đồng thời thực hiện Nghi Thức Thăng Hoa.

Kết quả là tôi và Lilith đã Thăng Cấp (Level Up) lên cấp Sáu (Level 6), còn Tora đạt được cấp Năm (Level 5).

Về Tinh Văn Cuồng Hoành (Disorder), có lẽ nhờ hiệu quả của việc tập luyện chú trọng nền tảng, hiện tại triệu chứng vẫn chưa xuất hiện.

Nó đã khỏi hẳn, hay chỉ là chưa bộc phát mà thôi──

Dù thế nào đi nữa, chắc chắn tôi vẫn phải tiếp tục đề phòng trong tương lai.

Và hôm nay, vừa nãy tôi còn đang đấu tập với Tora──

Nhưng tình hình hiện tại đã khác.

「Anh hai và Tora đều không phải trẻ con, hai người làm ơn nghiêm túc đi chứ!」

Hai nam sinh trung học bị một cô bé mười ba tuổi giảng đạo── lại còn đang ngồi quỳ.

Không còn cảnh tượng nào thảm hại hơn thế này.

「Không, tại tôi đã tung được một đòn rồi mà Tora không chịu nhận thua nên…」

「Hừm, chưa phải đòn đánh trúng đích mà đã tự nhận thắng, thật nực cười!」

「LÀM ƠN NGHIÊM TÚC ĐI!」

「「Vâng ạ…」」

Để khắc phục Tinh Văn Cuồng Hoành, dạo gần đây tôi chủ yếu tập luyện cơ bản, nhưng như vậy sẽ làm mất đi cảm giác thực chiến, nên tôi vẫn duy trì các trận đấu tập. Vừa nãy, tôi và Tora cũng đấu tập theo kiểu ai tung được một đòn trước thì thắng── nhưng do quá hăng say, kết quả là cả hai đều mình đầy vết thương.

「Thật là… Hai người chẳng thay đổi chút nào cả…」

Vừa giận dỗi, Otoha vừa đặt túi chườm đá lên má tôi.

Cảm giác như quay về ngày xưa, khiến khóe môi tôi bất giác cong lên──

「Ngươi đang cười tủm tỉm cái gì thế hả, tên kia…」

Tora nhìn tôi với vẻ ngán ngẩm.

Nhưng bản thân Tora cũng có vẻ mặt mềm mại hơn thường ngày, có lẽ vì cậu ấy cũng đang cảm nhận cùng một cảm xúc với tôi.

「Được rồi, hết giờ nghỉ. Tôi sẽ đi chạy đây.」

Dù rất muốn đắm chìm trong ký ức hoài niệm, nhưng mọi thứ phải đợi đến khi mọi chuyện kết thúc đã.

「Hừm, thỉnh thoảng ta cũng đi cùng vậy.」

「Cũng được thôi, nhưng tôi sẽ không nương tay đâu đấy?」

「Cứ thử làm xem nào.」

「HAI NGƯỜI, LÀM ƠN NGHIÊM TÚC ĐI HẢI──!!」

Vừa bị Otoha quát, chúng tôi đã vọt đi như thỏ chạy.

Sau khi chạy cho đến khi bóng Otoha khuất dạng, tôi giảm tốc độ và hỏi Tora:

「Ngày mai, cậu nghĩ ai sẽ thắng?」

「…Xin lỗi Miyabi, nhưng là tên cơ bắp đó.」

Miyabi và Tatsu, trong Nghi Thức Thăng Hoa được tổ chức vào đầu tháng Bảy vừa rồi, đã không thể đạt đến cấp Bốn (Level 4).

Điều đó khiến lựa chọn đưa người có cấp Bậc (Level) cao hơn làm người thứ bảy bị loại bỏ, và quyết định là ngày mai chúng tôi sẽ đấu tập, ai thắng sẽ được đồng hành cùng chúng tôi.

「Mặc dù vậy──」

Dừng bước, Tora quay mặt về phía hồ chứa nước.

Trong tầm mắt, có thể thấy Tomoe đang hướng dẫn Miyabi tập luyện.

「Tùy vào việc Miyabi đã tiến bộ đến mức nào trong hai tháng rưỡi này, ta nghĩ kết quả có thể thay đổi. …Mà, dù có theo hướng nào đi nữa thì cũng phức tạp cả.」

「Tora cũng nghĩ vậy à?」

「Ta muốn nói là ta chỉ thay lời ngươi thôi── nhưng đúng là mang Miyabi đi cùng thì…」

Khi Tora gật đầu với vẻ mặt khó xử, Tomoe chạm tay vào vùng bụng dưới của Miyabi.

「──!? Cái, cái gì thế…!?」

「Cậu, cậu hỏi tôi làm gì…!!」

Vì hai chúng tôi lớn tiếng làm ầm ĩ như vậy, Tomoe và Miyabi đã nhận ra.

「Tōru-kun, Tora-kun!」

Miyabi vẫy tay, tôi hỏi Tora xem nên làm gì.

「Làm, làm gì chứ! Không lẽ bỏ qua họ sao!」

Thế là, chúng tôi đành ngượng ngùng đi về phía hai người họ.

「Kokonoe, cậu thấy sao rồi?」

「Ưm, hiện tại thì vẫn ổn.」

「──? Vậy thì tốt rồi, nhưng nếu có gì bất thường thì phải nói ngay đấy nhé.」

Vì tôi tạo ra một nụ cười gượng gạo, nên Tomoe thoáng chốc nhìn tôi với vẻ nghi hoặc.

「À, nhân tiện──」

Cộp, Tora dùng khuỷu tay thúc vào tôi.

Ý cậu ấy là tôi nên suy nghĩ kỹ trước khi nói, nhưng tôi đương nhiên hiểu điều đó.

「Miyabi, cậu có vẻ đang tập luyện rất vất vả nhỉ.」

「Ể?」

Tôi nhẹ nhàng vỗ vào cẳng tay mình, nhìn Miyabi đang có vẻ mặt "tại sao đột nhiên lại nói thế".

Trên cẳng tay và đầu gối của Miyabi có những vết xước.

Chắc là do cô ấy đã lặp đi lặp lại những kỹ năng được Tomoe hướng dẫn.

「À…」

Miyabi hiểu ý lời tôi nói, và nhanh chóng giấu hai tay ra sau lưng.

「Vết, vết thương đầy mình nên không muốn bị nhìn thấy lắm…」

「──? Đó là bằng chứng cho thấy cậu đã cố gắng đến mức nào mà, tớ nghĩ không cần phải giấu đâu.」

「Được nói vậy thì tớ vui lắm, nhưng mà…」

Miyabi lộ vẻ bối rối.

Thế rồi không hiểu sao, Tora thì thầm "Đồ ngốc!" mắng tôi, rồi còn huých khuỷu tay vào.

(Chuyện gì thế này…!)

「Nhân tiện, bây giờ hai người đang làm gì──」

Tôi lấy lại tinh thần và nói dở câu hỏi, thì lại bị huých khuỷu tay một lần nữa, tôi nhận ra mình đã chọn sai chủ đề.

「Bây giờ ư? Bây giờ Tomoe-chan đang dạy tớ bí quyết đó.」

「「Bí quyết!?」」

Nhớ lại cảnh Tomoe chạm vào bụng dưới của Miyabi, hai nam sinh trung học ở đây đều bối rối.

「Ừm. Nếu có thể áp dụng kỹ thuật của phái Tachibana vào Đột Kích Xung Phong (Charge) thì tốt. Đó là kỹ thuật tập khí vào đan điền, rồi tung ra cùng một lúc từ chân đá để đạt được lực xung phong bùng nổ── mà, nói thì không bằng thực tế chứng minh.」

Nói rồi, Tomoe quay người về phía không có ai──

Đoàng!! Một làn bụi đất bốc lên, trong chớp mắt, bóng hình ấy đã di chuyển tới năm mét phía trước.

Tuy không nhanh đến mức không thể theo kịp bằng mắt thường, nhưng quả thực đây là một tốc độ đáng nể.

“Ồ, cũng ra gì đấy chứ.”

“Phải. …Nhưng chiêu vừa rồi là──”

“Quất Lưu Thiên Phong Chi Tẩu── một kỹ thuật mà các phái khác gọi là Trấn Địa Pháp. Như các cậu thấy đấy, dùng để rút ngắn khoảng cách. Vì tôi còn kém cỏi hơn cậu ấy nên mới gây ra bụi mù mịt như vậy.”

Tomoe vừa xác nhận rằng đó là chiêu thức Akira từng biểu diễn, thuộc cùng một lưu phái với cô, vừa ngượng ngùng tự nhận mình còn non kém.

Riêng tôi thì thấy Tomoe, nếu xét tuổi tác, cũng đã là một cao thủ đáng gờm rồi.

“Nếu không phiền, hai cậu có muốn học thử không? Về mặt thời gian thì khó mà tinh thông hoàn toàn, nhưng ít nhất cũng giúp tăng tốc độ tấn công, và hơn hết, tôi nghĩ nó rất phù hợp với phong cách chiến đấu của hai cậu…”

“Ha ha, nói về khoảng cách gần thì tôi có tiếng đấy chứ.”

“Đặc biệt là ngươi đấy.”

Tôi cười gượng đáp lại Tomoe, thì một câu nói chí mạng từ bên cạnh vang lên.

“Tuy nhiên, theo như những gì tôi thấy, Thiên Phong gì đó có vẻ không quá đơn điệu trong cách di chuyển sao?”

“Đúng là Tora có khác. Cậu nói đúng, Thiên Phong chú trọng đường thẳng nên khó đổi hướng, thêm nữa cần khoảng cách vài mét để thi triển. Vì vậy, phải cân nhắc thời điểm sử dụng.”

Khi Miyabi khẽ hỏi "Cái gì cơ?", tôi giải thích rằng nếu cứ dùng chiêu này từ xa mỗi lần, đòn tấn công sẽ trở nên đơn điệu.

“Nhưng để khắc phục điều đó, Tomoe cũng có một kỹ thuật đối lập với Thiên Phong. …Kokonoe, sắp tới tôi sẽ tiếp cận cậu, cậu có thể nhẹ nhàng tung một quyền không?”

Tôi vừa gật đầu đồng ý, Tomoe đã bước chân tới và bắt đầu di chuyển──

“──Hự!?”

Bỗng nhiên, bóng cô ấy nhòa đi.

Nhòa đi, rồi chập chờn như đang đung đưa mà tiến lại gần.

“...Ưm!!”

Vừa lọt vào tầm với, tôi không nương tay mà tung một đòn lòng bàn tay vào vai cô ấy──

Thế nhưng, cú đánh của tôi cứ như xuyên qua ảo ảnh, hoàn toàn không chạm vào Tomoe, không hề có cảm giác gì cả.

“Quất Lưu Ảo Nguyệt Chi Bộ── đây là kỹ thuật rút ngắn khoảng cách đối lập hoàn toàn với Thiên Phong.”

Tomoe lách qua đòn tấn công của tôi, rồi tung một cú chỏ gần như chạm tới bụng tôi.

“Đòn vừa rồi trông ghê gớm thật đấy. Sao từ trước tới giờ cô không dùng?”

“Phong cách của tôi cơ bản thiên về phòng thủ mà.”

Tomoe giải thích thêm rằng vì Diệm Nha (Blaze) của cô là Thiết Tỏa (Chain), nên không cần thiết phải tấn công từ xa.

“Ra vậy. Thôi được rồi, dù sao cũng đã mất công rồi, chi bằng học cả hai chiêu──”

“Không, xét khoảng thời gian còn lại cho đến Tu La Hội Graduate, tốt hơn hết là chỉ tập trung vào Thiên Phong, vì nó dễ nắm bắt hơn.”

Theo ý kiến của Tomoe, ba chúng tôi đã bắt đầu được hướng dẫn về Thiên Phong Chi Tẩu.

“Trước tiên, như tôi đã nói, tập trung khí vào Đan Điền. Tiếp theo là chân đá── đây là một điểm quan trọng, ngay khoảnh khắc đạp đất, chỉ cần xoay nhẹ một chút, đồng thời khí từ Đan Điền sẽ theo hình xoắn ốc──”

“Khoan đã.”

“À, xin lỗi. Tôi giải thích quá nhiều cùng lúc rồi. Đáng lẽ tôi nên hướng dẫn vài lần kèm theo ví dụ──”

“Không, không phải thế── Đan Điền là gì vậy?”

Một tiếng thở dài thoát ra từ tôi── từ Tora.

“Thôi nào. Không biết thì cũng đành chịu thôi chứ. Đan Điền là──”

Đến đây, không hiểu sao, tôi chợt nhớ ra một chuyện.

(Mà, cái vụ tôi chạm vào bụng dưới của Miyabi rốt cuộc là sao nhỉ…?)

“Nó ở đây.”

Cứ như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Tomoe chạm vào bụng dưới của tôi.

Tất nhiên, là bụng dưới của tôi.

“““──!?”””

“Cứ nghĩ nó nằm hơi thấp hơn rốn một chút là được. Tập trung ý niệm vào đây sẽ dễ hình dung hơn chăng──”

“Khoan, khoan đã, Tomoe-chan!”

“Sao thế, Miyabi?”

“C-c-cái vị trí tay đó… Vừa nãy em cũng được chỉ nên em biết, nhưng, chỗ đó là, cái… của Tōru-kun…”

Miyabi cố gắng nói đến đó, nhưng tất nhiên không thể nào nói nốt từ tiếp theo, cô ấy đỏ bừng mặt và cúi gằm xuống.

Còn Tomoe thì, nghe Miyabi nói xong, nhìn xuống tay mình── đang chạm rất sát vào chỗ quan trọng của tôi, và mắt cô ấy mở to.

“T-t-t-tên vô lại nhà tôi──!!”

Tomoe đỏ mặt gần như Miyabi vì xấu hổ, cô ấy vừa hét lên vừa chạy đi.

…Ngay sau đó, một cột nước lớn bắn lên từ bể chứa.

Ngày hôm sau── tại đấu trường ngoài trời, Miyabi và Tatsu đối mặt nhau, tay cầm Diệm Nha (Blaze).

Thật trớ trêu, khi một nơi được mô phỏng theo đấu trường La Mã cổ đại lại là nơi để quyết định người tham gia Tu La Hội Graduate, một cuộc đấu kiếm được hồi sinh trong thời hiện đại.

Những người chứng kiến kết cục trận đấu này là chúng tôi, những người sẽ tham gia Tu La Hội Graduate, và Rito, cô giáo chủ nhiệm đã luyện tập cùng chúng tôi nhiều lần trong gần ba tháng qua.

“Thôi thì── Bắt đầu đi nào!!”

Người đưa ra hiệu lệnh khai màn trận chiến định mệnh này là cô giáo chủ nhiệm với đôi tai thỏ.

Ngay khi hiệu lệnh bắt đầu vang lên, hai người chạm nhẹ đầu Diệm Nha (Blaze) vào nhau, Tatsu lập tức bước lùi sang một bên.

Do đặc tính của Kỵ Binh Thương (Lance), để tấn công ngay lập tức từ khoảng cách ban đầu, chỉ có cách đâm thẳng; còn nếu vung hay đập xuống thì sẽ chậm mất một nhịp – đó là dự đoán cho động tác này.

“Ồ, tưởng cậu ấy sẽ tấn công dồn dập ngay chứ…”

“Có vẻ cậu ta định phong tỏa đòn tấn công của Miyabi trước. …Khá lạ đối với Tatsu đấy.”

“Không giống phong cách của cậu ta là vì cái gã cơ bắp ngu ngốc ấy quyết tâm phải thắng bằng mọi giá.”

“Đúng là nếu xông vào ngay từ đầu, khả năng bị phản đòn ngay lúc giao chiến cũng rất cao.”

“Đúng vậy. Nếu phải đấu với Miyabi, tôi cũng sẽ di chuyển tương tự.”

Trong khi chúng tôi theo dõi diễn biến trận chiến, Tatsu di chuyển theo hình vòng tròn và bắt đầu tấn công.

Tuy nhiên, đòn tấn công của cậu ta gọn gàng, chú trọng số lượng chiêu thức, khác hẳn với phong cách chiến đấu "một chiêu tất sát" mà chúng tôi vẫn biết về Tatsu.

“Tora. Lẽ nào cậu đã… dặn dò Tatsu?”

“Hừm, cái tên ồn ào, phiền phức và nóng nảy đó, chẳng hợp với tôi chút nào── nhưng dù vậy, hôm nay cậu ta đã cúi đầu cầu xin tôi giúp đỡ vì đây là trận đấu tuyệt đối không được thua, để có thể trở thành sức mạnh cho Otoha, nên tôi không thể không ra tay được. …Tuy chỉ là tình cờ, nhưng cậu ta là Bán Song Nhận (Duo) của tôi mà.”

Vào ngày đầu tiên Otoha chuyển đến Hạo Lăng Học Viện, Tatsu đã nói rằng nếu có chuyện gì, cậu ta sẽ giúp đỡ.

Chúng tôi nhận ra rằng lời nói đó không chỉ là nhất thời.

Chứng kiến Tatsu cúi đầu trước Tora để giành chiến thắng, từ bỏ phong cách chiến đấu thường ngày của mình để chiến đấu, chúng tôi cảm nhận được ý chí và quyết tâm mạnh mẽ của cậu ta.

Đối diện với Tatsu như vậy, Miyabi chỉ toàn phòng thủ──

Thế nhưng, cô ấy đã phòng thủ được tất cả các đòn tấn công một cách chắc chắn.

Mở to mắt, cô ấy khéo léo sử dụng cây Kỵ Binh Thương (Lance) dài và nặng để gạt những đòn Yểm Nguyệt Đao (Engetsutō) đang lao tới.

Nếu Miyabi chặn lại thì có khả năng sẽ không thể hóa giải hết uy lực, khiến cô ấy mất thăng bằng, nhưng không chỉ có vậy.

Bằng cách gạt đòn, Miyabi làm chậm nhịp tấn công của đối thủ thêm một nhịp.

“Miyabi sử dụng Kỵ Binh Thương (Lance) rất tốt nhỉ.”

“Trong Quất Lưu Thập Bát Nghệ cũng có Kỹ thuật Naginata mà. Tôi đã dùng cây Naginata tập luyện ở Phòng Tập Luyện để giúp Miyabi đối phó với Yểm Nguyệt Đao (Engetsutō).”

Nếu Miyabi đỡ những đòn tấn công nặng nề của Tatsu, với sức lực kém hơn, cô ấy chắc chắn sẽ ở thế bất lợi hoàn toàn.

Đó là lý do cho buổi tập luyện đặc biệt này, và mặc dù kết quả không hoàn toàn như dự kiến, nhưng Tomoe vẫn hài lòng, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Miyabi! Đến lúc cậu cũng phải thể hiện thành quả tập luyện rồi đó!”

「Tomoe... Ừm!!"

Gạt lưỡi `Yểm Nguyệt Đao` sang một bên, Miyabi lập tức chuyển sang thế công.

Từ thế `đâm lao` (Charge), Miyabi tung ra những cú đâm liên tiếp như băm bổ.

(Đó là...)

Chính là đòn tấn công mà Miyabi từng dùng khi tôi làm đối thủ tập luyện cho cô ấy trước đây.

Tuy nhiên, đòn thế này không còn nguyên vẹn như cũ mà đã thay đổi thành những cú đâm xiên chéo hướng lên trên.

Vì là đâm thẳng nên rất khó né, cũng khó mà phòng thủ được.

Mặc dù có vài cú đâm đã trúng vào người Tatsu, nhưng lại bị `Yểm Nguyệt Đao` làm chệch hướng, chỉ gây ra được một chút sát thương nhỏ nhoi mà thôi.

Có thể thấy rõ Tatsu, người vốn chỉ quen tấn công một chiều, đã được Tora rèn giũa kỹ năng phòng thủ cho trận đấu này.

Thế nhưng, ý chí, quyết tâm và công sức luyện tập của Miyabi vẫn vượt trội hơn.

Rầm!! Tatsu phòng thủ thất bại, hai tay bị hất văng lên, `Yểm Nguyệt Đao` tuột khỏi tay và bay lơ lửng giữa không trung.

"Giờ là lúc...!! Đỡ lấy này!!"

Không bỏ lỡ sơ hở lớn, Miyabi tung đòn `đâm lao` (Charge) tới tấp.

Đó là một cú đánh dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể, biến chính bản thân cô thành một ngọn giáo.

Thế nhưng – đó lại là một cái bẫy do Tatsu giăng ra.

Khoảnh khắc Miyabi tưởng chừng đã đánh trúng, Tatsu đã kịp thời né tránh cú `đâm lao` (Charge) trong gang tấc và tung ra một cú phản công bằng cách húc thẳng vào người Miyabi.

"Khụ... khụ...!!"

Bị đánh bay, Miyabi ngã sõng soài trên nền cát của võ đường, cây `Kỵ Binh Thương` (Lance) tuột khỏi tay cô.

"Vẫn... chưa...!!"

Vừa ngay lập tức gượng người đứng dậy quỳ một gối, Miyabi đã thấy một gã đàn ông to lớn như gấu đang sầm sập lao tới trước mặt.

Tatsu tóm lấy cổ áo Miyabi, dùng hết sức bình sinh ném đi.

Nếu bị ném úp lưng xuống đất, Miyabi chắc chắn sẽ rơi vào trạng thái mất khả năng chiến đấu và chịu thua.

Đó là nếu hắn có thể ném được cô ấy.

Khoảnh khắc bị túm cổ áo, Miyabi đã vặn ngược cánh tay của Tatsu.

"Tốt lắm...!!" "Cái gì...!?"

Vừa khi đòn kẹp nách được hoàn thành, Tomoe siết chặt nắm đấm, còn Tora thì trợn tròn mắt kinh ngạc.

"Hoàn toàn khóa chặt rồi."

"Ngạc nhiên thật... Tomoe, cậu đã rèn giũa cho Miyabi đòn này à?"

"Ừm. Miyabi đã xin tôi dạy các kỹ thuật của nhà Tachibana, và tôi nghĩ rằng các kỹ thuật vật lộn cần nhiều luyện tập sẽ rất hợp với tính cách của con bé."

Lời của Tomoe khiến tôi nhớ lại những vết trầy xước tôi thấy trên người Miyabi ngày hôm qua.

Những vết thương đó chắc hẳn là dấu vết của quá trình rèn luyện các kỹ thuật vật lộn – đặc biệt là các đòn khóa khớp và vật địa chiến.

"Quả thật, xét về sự chăm chỉ luyện tập, không có gì hợp với Miyabi hơn cái này."

"Đúng vậy. Bởi vì Miyabi có một mục tiêu rõ ràng, nên nhiệt huyết học hỏi của con bé cũng vô cùng lớn."

Nhìn thấy chuyển động mượt mà của Tatsu trong khoảnh khắc hắn nắm cổ áo Miyabi và chuẩn bị ném, cùng với cảnh Miyabi đang khóa chặt khớp khuỷu tay của hắn khi cả hai vẫn đang đứng, tôi có thể cảm nhận được rằng từ khi tuyên bố tham gia `Tu La Hội Graduate` cho đến tận hôm nay, họ đã trải qua một khoảng thời gian vô cùng căng thẳng và tập trung.

"Dừng lại!!"

Rito tuyên bố kết thúc trận đấu, vì thắng bại đã được định đoạt.

Chắc hẳn thầy ấy coi tình trạng bị khóa khớp là một cái chết.

Ngay khi kết quả được công bố, Miyabi lập tức buông Tatsu ra và tỏ vẻ lo lắng hỏi han xem anh ấy có sao không.

Tatsu trả lời rằng không sao và chấp nhận thất bại của mình.

"Đành phải chấp nhận thôi, nhỉ?"

"...Đúng vậy."

Nhìn hai người họ, tôi và Tora trao đổi vài câu ngắn gọn.

Ngay cả sau trận chiến với `Thú` (Zoa), chúng tôi vẫn không muốn Miyabi dấn thân sâu hơn vào con đường này.

Nhưng giờ thì không thể không thừa nhận.

Hotaka Miyabi không phải là một cô gái bình thường.

Cô ấy là một cô gái mạnh mẽ, có ý chí chiến đấu kề vai sát cánh với chúng tôi, và mang trong mình `sức mạnh` xứng đáng với ý chí đó.

"Miyabi, em làm rất tốt."

"Hì hì, chắc là nhờ Tomoe đó."

"Không có chuyện đó đâu. Không có nhiệt huyết thì kỹ thuật không thể thành thạo được."

Nhận lấy chiếc khăn Tomoe đưa và lau mồ hôi, Miyabi có vẻ ngượng ngùng khi được khen.

Có lẽ quá đỗi vui mừng vì chiến thắng của `Bán Song Nhận` (Duo), Tomoe hưng phấn liên tục tuôn ra những lời khen ngợi.

Khiến Miyabi từ ngượng ngùng chuyển sang lí nhí "Khen hơi quá rồi đó..." và thu mình lại.

Thế nhưng Tomoe lại không hề nhận ra điều đó –

"...Cứu cô bé đi."

"Miyabi...!"

Tôi gật đầu trước lời nói vẻ bó tay của Tora và gọi Miyabi.

"T-Tōru... T-tớ... tớ thật sự muốn đi cùng, nên..."

Tôi tung chai nước, và Miyabi chụp lấy.

"Vất vả rồi. Và – cứ dựa dẫm vào tớ nhé."

"À... Ừm...♪"

Và thế là, người thứ bảy tham gia `Tu La Hội Graduate` đã được quyết định.

Khoảng một giờ sau, khi tiếng còi bụng báo hiệu giờ trưa còn nhanh hơn cả tiếng chuông tháp đồng hồ –

Đang tập luyện với Yurie thì Otoha đến rủ đi ăn trưa.

Hôm nay, nhân tiện là buổi liên hoan đoàn kết, chúng tôi quyết định ăn ở ngoài, chọn một bóng cây mát mẻ bên bờ kênh và trải bạt ngồi xuống.

Ngay sau đó, rất nhiều hộp cơm chồng lên nhau được đặt xuống, và mọi người đã tụ tập lại cùng nhau ăn uống.

Dàn người vẫn giống như lần chúng tôi đến trang trại của Bố (Daddy) trước đây, mười người tạo thành một nhóm đông đảo, biến nơi vốn tĩnh lặng này trở nên náo nhiệt hẳn lên.

"Ồ, Otoha làm cái này à?"

"Vâng ạ. Chị Sara đã dạy em đó. Chị Sara nấu ăn giỏi lắm đó!"

"Hì hì, đó là quản gia của ta mà!"

Người làm chủ tự hào vểnh mũi lên, còn người làm tớ thì cúi đầu nói rằng điều này là đương nhiên.

Thế nhưng, tôi không bỏ lỡ khoảnh khắc khóe miệng Sara khẽ nhếch lên, và tôi khẽ mỉm cười, nghĩ rằng cô ấy cũng rất vui khi được khen.

...Bị phát hiện, cô ấy liền lườm tôi như muốn hỏi tôi đang cười cái gì.

Vội vàng quay mặt đi và nhét miếng sủi cảo vào miệng, tôi ngạc nhiên khi thấy nó ngon đến bất ngờ.

"Ố, món sủi cảo này ngon tuyệt vời! Cái này cũng là Otoha làm à?"

"...Là tôi làm."

Người buông lời khó chịu là Sara.

"S-Sara thật là giỏi nhỉ, hahaha..."

Kể cả có được ngươi khen thì ta cũng không vui đâu –

Ánh mắt hung dữ của cô ấy dường như đang nói lên điều đó.

"Khà khà khà, bị tóm gọn cái dạ dày rồi kìa? Bị giành mất vị trí rồi nhé, Bò sữa."

"Ư ư... Không ngờ lại có phục binh kinh khủng như vậy..."

"Miyabi, tôi thấy Sara dường như muốn túm cổ áo hơn là tóm dạ dày của cô đấy..."

Khi tôi đang run rẩy, hình như Rito vỗ vai Miyabi và nói chuyện, còn Miyabi thì cúi đầu xuống, và Tomoe thì cười gượng nói chuyện.

Bên cạnh đó, Tora thở dài, còn Tatsu thì phá lên cười lớn.

"Thế nào, Tōru? Nếu anh trở thành chồng của em, anh sẽ được ăn món này mỗi ngày đó?"

"Tiểu thư, tôi không phải là đầu bếp..."

Otoha che miệng khúc khích cười, thích thú theo dõi cuộc đối thoại giữa cặp chủ tớ người Anh.

"Tōru."

"Gì thế?"

"Được đó."

"À, đúng vậy."

Mặc dù là cuộc đối thoại ngắn gọn, nhưng tôi hiểu rõ điều Yurie muốn nói.

Thật bình yên, thật náo nhiệt, tôi muốn đắm chìm trong không gian này mãi mãi.

Ngay cả khi ngày hôm nay kết thúc, tôi vẫn muốn được trải qua những khoảnh khắc như thế này với những gương mặt thân quen này.

Chính vì vậy, tôi một lần nữa tự thề trong lòng rằng sẽ vượt qua những trận chiến đang chờ đợi phía trước và cùng mọi người trở về.

Cuối cùng, tất cả các hộp cơm do Otoha và Sara chuẩn bị đều đã hết sạch, và chúng tôi có một chút thời gian nghỉ ngơi sau bữa ăn trước khi tiếp tục tập luyện –

"...Tōru, và mọi người nữa. Nếu còn chỗ trong bụng, xin mời dùng cái này."

Cô gái tóc bạc lấy thứ gì đó từ chiếc túi giữ nhiệt đặt bên cạnh.

Thứ màu đỏ, rung rinh trông thật mềm mại đó, chính là thạch.

「Hôm nay trời nóng bức, nên tôi nghĩ hay là làm một món tráng miệng gì đó thật thanh mát để tráng miệng nhỉ.”

「Đúng là một sự chu đáo đáng mừng. Vậy thì ta xin nhận đây── Khoan đã, lẽ nào Yurie làm sao?”

「Vâng ạ. Vì trước khi tập luyện em có chút thời gian rảnh.”

Màu đỏ của món thạch mát lạnh nổi bật trong không gian xanh ngắt của cây cối và bầu trời trong vắt, trông thật đẹp.

「Vậy thì tôi xin phép thưởng thức nhé── Ồ, chua chua ngọt ngọt. Cái này… cà chua à? Nhưng cảm giác hơi khác thì phải…”

「Em có cho thêm nước cốt chanh ạ.”

「Ra vậy. Hèn chi có vị này.”

Dù là thạch cà chua nhưng vị chanh đã tạo nên điểm nhấn tuyệt vời. Đường cũng đã thêm vào vị ngọt, khiến món ăn tuy đơn giản nhưng lại có hương vị gây nghiện, khiến tôi phải tặc lưỡi khen ngon.

「…Anh thấy hương vị thế nào ạ?”

「Ngon bá cháy!”

「♪ …Em cũng hơi lo vì nó làm từ cà chua.”

「Ha ha, đâu phải anh ghét tất cả các loại rau đâu. Với lại──”

Khi tôi kể lại cảm nhận của mình, Yurie tỏ ra vô cùng vui sướng.

「Cảm ơn vì bữa ăn nhé. Ngon thật sự đó. Nếu món này mà ngày nào cũng được ăn thì tuyệt vời biết mấy.”

"Vâng ạ ♪”

Thế nhưng, lúc ấy tôi nào có hay, chính câu nói này là nguyên nhân khiến món thạch ấy sẽ xuất hiện hàng ngày sau này.

Và rồi──

「Ư ư… Vị trí của mình, vị trí của mình bị mất rồi…”

Chẳng hiểu sao, Miyabi lại gục xuống, hai tay chống đất, tỏ vẻ sốc nặng.

Trong giờ nghỉ giải lao sau bữa ăn, mọi người không chỉ thảo luận hay trao đổi ý kiến về kỹ thuật và cách chiến đấu, mà còn trò chuyện bình thường, đọc sách hoặc ngủ trưa, tận hưởng thời gian theo ý muốn của mình. Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Tôi cũng ngồi yên một lúc, thảnh thơi thư giãn, rồi chợt nhận ra Miyabi đang quay lưng về phía mình, chăm chú nhìn vào một điểm. Tôi vỗ nhẹ vào lưng cô ấy.

「Tōru-kun…”

「…Với tư cách là Cặp Đôi Song Đôi, cậu nên nói chuyện với Tomoe thì hơn đấy.”

「Ưm, đúng vậy nhỉ…”

Ngay trước đó, ánh mắt của Miyabi đã hướng về phía Tomoe.

Còn Tomoe thì đang ngồi dưới gốc cây, cúi đầu nhìn cuốn sách trên tay──

Cô ấy mang vẻ mặt buồn rười rượi, không hề lật được một trang nào.

Tôi và Miyabi nhìn nhau gật đầu, rồi cùng tiến lại gần Tomoe.

「Tomoe-chan.” 「…Lơ đãng làm gì thế, Tomoe?”

「──Ặc! Miyabi, cả Kokonoe nữa… Không có gì, chỉ là ta đang có chút chuyện cần suy nghĩ…”

Tomoe ngẩng đầu nhìn chúng tôi.

「Là chuyện Nghi Thức Thăng Hoa à?”

「…Ừm.”

Tomoe cụp mắt xuống, khẽ gật đầu, rồi không gian chìm vào im lặng.

Cấp bậc hiện tại của cô ấy là Cấp III──

Đúng vậy, trong Nghi Thức Thăng Hoa hôm trước, Tomoe đã không thể Thăng Cấp Bậc.

Nói đúng hơn là, cô ấy đã không tham gia Nghi Thức Thăng Hoa.

(Lúc đó mình đã rất bất ngờ…)

Trong khi sự im lặng vẫn tiếp diễn, tôi hồi tưởng lại đêm trước ngày Nghi Thức Thăng Hoa diễn ra.

Mọi chuyện bắt đầu từ một câu nói của Tomoe.

「Ta có chuyện muốn mọi người lắng nghe.”

Trong buổi gặp mặt của các thành viên liên quan đến vụ việc này, Tomoe nhìn tất cả mọi người bằng ánh mắt nghiêm túc.

「Nghi Thức Thăng Hoa ngày mai── Ta định sẽ từ bỏ.”

「Cái gì…!?」 「Tomoe-chan…!?」

「…Thật xin lỗi khi ta đã tự mình yêu cầu được Thăng Cấp Bậc đặc biệt, nhưng rồi lại nói ra lời này. Ta hoàn toàn hiểu rằng điều mình nói ra sẽ gây phiền phức cho mọi người đến mức nào. Thế nhưng, dù vậy, ta vẫn…”

Cuối cùng, cô ấy cúi đầu nhìn xuống tay, nghiến răng đầy tiếc nuối.

Một lúc lâu, sự im lặng bao trùm.

Cũng phải thôi.

Tomoe đang nói rằng cô ấy sẽ tham gia Tu La Hội trong khi vẫn ở Cấp III.

「Cậu có thể cho tôi biết lý do không?”

Tôi không trách cứ, nhưng vẫn cần phải hỏi lý do.

Nghiệp Lực── Sức Mạnh đích thực của Diệm Nha, thứ có được khi đạt đến Cấp IV, đôi khi có thể thay đổi cục diện trận chiến rất lớn.

Vì Tu La Hội là một trận chiến sinh tử, nên việc từ bỏ Nghi Thức Thăng Hoa – thứ cần thiết để đạt được sức mạnh đó – sẽ là một thiệt thòi lớn, và Tomoe cũng đã hiểu rõ điều này trước khi đưa ra quyết định.

「…Khi thất bại trong việc thăng hoa, ai cũng biết sẽ có phản ứng phụ kéo dài vài ngày. Bây giờ là thời điểm quan trọng. Một ngày cũng quý giá.”

Tomoe siết chặt hai bàn tay đan vào nhau, khó khăn đáp lời.

「Nói cách khác, cậu nghĩ rằng bản thân hiện tại không thể hoàn thành việc Thăng Cấp Bậc sao?”

Trước câu hỏi đi thẳng vào trọng tâm của Lilith, Tomoe lộ vẻ mặt đau khổ rồi── gật đầu.

Có vẻ như cô ấy muốn tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm huấn luyện và trở nên mạnh hơn một chút, nếu không thể đạt đến Cấp IV.

Cô gái vàng nhìn tôi như thể muốn hỏi: “Cậu định làm gì?”

Tôi thở dài──

「Thôi được, vậy thì đành chịu vậy.”

Tôi chấp nhận.

「Cái gì…!? Cậu đang nói cái gì vậy hả, Kimi!! Cậu không trách ta sao!? Không, đây phải là lúc trách cứ mới đúng chứ!!”

「Từ trước đến nay tôi vẫn luôn nghĩ, Tomoe có vẻ rất thích tự đẩy bản thân vào đường cùng. Tôi biết cậu đang cảm thấy có trách nhiệm, nhưng đây là kết luận cậu đã suy nghĩ kỹ lưỡng mà phải không? Hơn nữa còn có lý do chính đáng. Vậy thì, chúng ta sẽ tôn trọng ý chí của Tomoe── là như vậy đó.”

Tôi nhìn quanh mọi người, xác nhận ý kiến của họ.

Tất cả đều gật đầu, không ai phản đối ý định của Tomoe về việc không Thăng Cấp Bậc.

「Cảm ơn, ta rất cảm kích…”

Tomoe nói lời cảm ơn, và cuộc nói chuyện kết thúc.

Ngày hôm sau, Lý Sự Trưởng đã sắp xếp một cuộc gặp mặt để chúng tôi giải thích tình hình.

Lý Sự Trưởng đã đồng ý một cách dễ dàng, và nói lý do là: 「Lê Minh Tinh Văn sẽ không đáp lại những người không có ý chí kiên cường.”

Không chỉ vậy, cô ấy còn nói rằng sẽ không coi là từ bỏ mà là bảo lưu, rồi đưa cho Tomoe chiếc kim tiêm phun xạ đặc biệt mà trước đây tôi từng được trao.

Đương nhiên, Tomoe có chút do dự khi nhận lấy, nhưng tôi đã thuyết phục rằng không cần thiết phải tự mình xóa bỏ mọi khả năng.

Trước đây tôi từng từ chối nhận chiếc kim tiêm ấy.

Nhưng vẫn luôn có suy nghĩ rằng nếu lúc đó tôi nhận lấy, có lẽ tôi đã có thể cứu được nhiều sinh mạng.

Khi tôi bày tỏ nỗi lòng, Tomoe nói: 「Cậu nói đúng,” rồi cầm lấy chiếc kim tiêm.

「Ý chí kiên cường, sao…”

Tomoe lẩm bẩm một mình, và tôi giật mình trở lại thực tại.

Hình như cô ấy cũng đang hồi tưởng lại chuyện hôm trước.

「Thì ra đó là lý do ta không thể đạt đến Cấp IV… Bởi vì ta không có ý chí kiên cường…”

「Tomoe… Không phải như vậy đâu──”

Tomoe khẽ lắc đầu, vẫn cúi mắt thì thầm.

「Cậu có thể lắng nghe ta một chút không?”

Tôi và Miyabi nhìn nhau gật đầu, rồi nói cho Tomoe biết là chúng tôi đồng ý.

Sau một khoảng lặng, Tomoe nhìn về phía xa xăm và bắt đầu kể.

「Ta đã lạc mất con đường đáng lẽ phải đi…”

Trước đây tôi từng nghe chính Tomoe kể, nhưng đó chỉ là khởi đầu.

「Dĩ nhiên, một con đường mới đã được chuẩn bị, và ta cũng biết nơi mình sẽ an vị sau khi đi trên con đường đó. Đó là bước vào cánh cửa phân gia, và ngồi vào vị trí gia chủ bên đó. Nhưng── một câu hỏi đã nảy sinh trong ta, rằng liệu điều đó có thực sự tốt không?”

Tôi có thể hiểu rằng cứ làm theo lời dặn sẽ tốt, và đó là vì lợi ích của dòng họ Tachibana──

Thế nhưng nếu, con đường đó cũng đột ngột biến mất như con đường trước thì sao…?

Tomoe bắt đầu nghi ngờ con đường mình đang đi, điều mà trước đây cô ấy chưa từng mảy may nghi ngờ.

「Tôi nhận ra mình thiếu một cái 'gốc' vững vàng cũng chính vào khoảnh khắc ấy. Giá như trong mình có một điểm tựa kiên định, thì dù bước trên con đường nào cũng đâu có sợ lạc lối… Rồi tôi nghĩ bụng. Tôi muốn mạnh mẽ theo đúng nghĩa đen, muốn có một sự kiên cường không gì lay chuyển được, bất kể trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa…」

Thế nhưng, Tomoe, người từ bé đã sống và lớn lên theo những giáo huấn của Quất Lưu, lại chẳng hiểu làm thế nào để có được sức mạnh đó.

Giữa lúc cứ mãi băn khoăn, một ngày nọ, cô chợt nhớ đến Akira – nhớ về câu nói rằng anh ấy sẽ ra thế giới bên ngoài.

「Tomoe tôi không tìm thấy câu trả lời khi cứ mãi ở trong Quất Lưu, nhưng có lẽ thế giới bên ngoài sẽ giúp tôi tìm thấy nó chăng. Thật ra thì… đến giờ tôi vẫn chưa tìm thấy cái 'gốc' kiên cường mà mình mong muốn, và vẫn cứ lạc lối trên đường đời này thôi.」

Vẻ cô ấy lắc đầu đầy vẻ cô đơn khiến tôi ngỡ như cô ấy là một người hoàn toàn khác so với cô gái luôn mang khí chất mạnh mẽ, dứt khoát mà chúng tôi vẫn thường thấy.

「Tomoe-chan…」

「Xin lỗi, Miyabi… Lúc nào cũng nói những lời lẽ vĩ đại, nhưng thật ra tôi chỉ có thế này thôi. …Chắc cũng vì vậy mà tôi không thể đạt tới 《Cấp 4》 được. Một người lòng còn vướng bận thì làm sao có thể vượt qua bức tường cản trở chứ…」

「…Có lẽ là vậy. Nhưng mà… tôi lại thấy hình như không chỉ có thế đâu.」

「Kokonoe…?」 「Tōru-kun…?」

Hai cô gái nhìn tôi.

Họ chờ đợi những lời tiếp theo của tôi.

Tôi, nhớ lại những chuyện đã qua…

Nhớ về bao điều xảy ra từ cái ngày hè ấy đến tận hôm nay, tôi từ tốn nói ra suy nghĩ của mình.

「Bởi vì tôi lúc nào cũng do dự…」

Để bảo vệ ai đó…

Hoặc là vì giận dữ…

Thật đáng hổ thẹn, nhưng tôi luôn thay đổi cách vận dụng 《sức mạnh》 theo những dao động cảm xúc của mình.

「…Thế nhưng, ngay cả một người như tôi cũng đã vượt qua được bức tường. Một người lúc nào cũng do dự, ngay cả bây giờ vẫn cứ mãi phân vân trước mọi chuyện như tôi đây.」

Hai người chỉ im lặng lắng nghe lời tôi nói, và cứ thế nhìn chằm chằm về phía tôi.

「Việc tôi có thể thăng cấp lên 《Cấp 4》 là vì tôi đã tha thiết mong muốn một điều duy nhất. Lúc ấy, tôi đã muốn có 《sức mạnh》 — rằng tôi cần 《sức mạnh》 để bảo vệ Yurie.」

「Tōru-kun…」

「Tôi nghĩ Lilith và Tora cũng vậy thôi. Chắc chắn, bọn họ cũng…」

「Để biến ước nguyện thành hiện thực mà họ cầu tìm 《sức mạnh》, và ý chí đó đã được 《Lê Minh Tinh Văn》 đáp lại…」

Tomoe tiếp lời tôi định nói, và tôi gật đầu thật mạnh.

「Thế nên, tôi không dám nói là ngay bây giờ, nhưng tôi tin chắc Tomoe sẽ có thể thăng cấp được. Dù bây giờ vẫn còn đang lạc lối, nhưng đến một lúc nào đó thì sẽ ổn thôi…」

「Nghe cậu nói vậy tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn một chút. …Nhưng mà, ước muốn của tôi là tìm được cái 'gốc' vững vàng – mà quả thật khó mà nghĩ rằng nó nhất định sẽ cần tới 《sức mạnh》 của 《Diệm Nha》.」

「…Ờ thì, ngoài ra còn gì nữa không nhỉ?」

「Ngoài ra?」

Trước câu hỏi của cô gái 《Bán Song Nhận》, Tomoe hỏi lại ý tôi là gì.

「Ừ, ừm… Dù việc tìm được cái 'gốc' vững vàng không cần tới 《sức mạnh》, nhưng chẳng phải cũng có những ước muốn cần tới 《sức mạnh》 sao?」

「Hừm… Ước muốn cần tới 《sức mạnh》, ư… Đúng vậy, có lẽ đáng để suy nghĩ đó… Nhưng nếu hỏi trong tôi có tồn tại một ước muốn như vậy không thì…」

「Tớ hiểu ý Tomoe, nhưng cậu không cần phải vội vàng suy nghĩ đâu.」

Miyabi cũng đồng tình với tôi, và Tomoe cũng thành thật chấp nhận rằng có lẽ đúng là như vậy.

「Dù sao thì… ha ha, thật xin lỗi hai cậu vì cứ được động viên mãi…」

Cô gái đang lạc lối ấy nở một nụ cười yếu ớt.

Có lẽ những lo lắng, bồn chồn và đủ thứ cảm xúc tiêu cực đang khiến lòng cô ấy bất ổn.

「…Tomoe có nhớ chuyện Tomoe đã nói với tôi trong trận 《Đấu Giá Cuồng Loạn》 không?」

「Tôi, nói với cậu…?」

Tôi gật đầu trước câu hỏi đột ngột của Tomoe, người đang tỏ vẻ nghi hoặc.

「Là Tomoe đã nói với tôi đại ý là 'Đừng ôm đồm một mình. Một người thì có giới hạn thôi, nên hãy dựa dẫm vào bọn này'.」

Đó là điều Tomoe đã nói với tôi đêm trước trận 《Đấu Giá Cuồng Loạn》, khi tôi đang đau đầu vì không nghĩ ra cách nào khác ngoài việc mượn sức mạnh của mọi người.

「Tôi xin phép trả lại chính những lời đó. Chúng ta là đồng đội, nên khi khó khăn thì hãy dựa vào tôi. Không chỉ có mình tôi đâu. Còn có Miyabi, và tất cả mọi người nữa mà.」

「Kokonoe…」

Tomoe mở to mắt, biểu cảm ngạc nhiên một lúc, rồi chợt bật cười.

「Hòa là Vòng tròn. Kết nối Vòng tròn thành Xoắn ốc — không ngờ rời khỏi Quất Lưu rồi, tôi lại học được điều đó.」

「…Hòa là — cái gì ấy nhỉ? Nghe quen quen nhưng mà…」

「Là giáo huấn của Quất Lưu đó. Có nghĩa là hãy hướng tới đỉnh cao bằng cách kết nối với mọi người, tôi từng nói với cậu rồi mà…」

Tomoe nói với vẻ hơi ngạc nhiên.

Giờ được nhắc lại, tôi mới nhớ ra đúng là mình đã được cô ấy chỉ dạy như một tâm thế cần có vào ngày đầu tiên được Tomoe huấn luyện.

「…Nói thế nào nhỉ, Tomoe vẫn là Tomoe thôi.」

「Cái gì vậy chứ…」

「Không, ý tôi là, Tomoe nói đã rời khỏi Quất Lưu, nhưng cuối cùng thì Quất Lưu vẫn bén rễ vững chắc trong Tomoe đó.」

「……………………」

「À, không phải ý xấu đâu nhé. Đừng hiểu nhầm —」

Nhận ra câu nói vừa rồi có thể bị hiểu là lời châm chọc, tôi vội vàng chữa lời.

「Ha…」

「Hả?」

「Ha ha… Phải, rồi… Ha ha ha, ra là vậy, trong tôi… ha ha ha ha ha!!」

Vừa cười, Tomoe vừa ngửa người ra sau —

Cộp! Đầu cô ấy va vào cái cây phía sau.

「T-Tomoe-chan!!?」

「N-này, có sao không vậy…?」

「Ư!」

Do lực va khá mạnh, Tomoe ôm đầu lăn lộn trên mặt đất trong đau đớn —

「Ha ha ha, á ha ha ha ha ha ha!!」

Cô ấy lại tiếp tục cười vang, nằm dang tay dang chân nhìn lên bầu trời.

「T-Tōru-kun, Tomoe-chan bị làm sao vậy nhỉ…?」

「Không, tôi cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả…」

Tôi và Miyabi nhìn nhau, rồi cùng nghiêng đầu bối rối.

Thấy Tomoe cứ cười lớn mãi, những người khác cũng hiếu kỳ kéo lại gần.

Thế nhưng, tiếng cười của Tomoe vẫn không ngớt.

Nhìn cô ấy như vậy, chúng tôi người thì nghiêng đầu, người thì nhún vai, người thì chau mày, phản ứng mỗi người một kiểu.

Chúng tôi không hiểu Tomoe đã nghĩ gì mà cứ cười mãi.

Chỉ biết rằng, khuôn mặt cô ấy lúc đó thật sự rạng rỡ.

Rồi sau đó —

「Được rồi!」

Tomoe ngồi dậy, nhìn thẳng vào chúng tôi.

「Tôi có một yêu cầu với tất cả mọi người.」

Với đôi mắt tràn đầy ý chí kiên định, Tomoe tuyên bố một yêu cầu khiến chúng tôi bất ngờ.

Kể từ khoảnh khắc này, nụ cười đã lặn mất bấy lâu nay lại trở lại trên khuôn mặt Tomoe.

Chỉ còn hơn mười ngày nữa là đến 《Tu La Hội》 —

「…Chắc, đến đây… thôi…」

Hơi thở hổn hển, cô gái tóc hồng thều thào.

Thế nhưng, giữa vẻ mặt đau khổ lại hiện lên một nụ cười.

Ba tháng kể từ khi bắt đầu tập luyện đặc biệt —

Otoha đã có thể điều khiển ngọn 《Diệm》 gần như theo ý muốn.

Không chỉ cường độ, mà cả số lượng và tốc độ tập trung cũng tăng lên đáng kể so với ba tháng trước.

Tất cả đều là thành quả của sự nỗ lực, và đó cũng là minh chứng cho ý chí kiên cường của cô bé.

「Ha… à…」

Cùng lúc thở ra một hơi thật dài, sự tập trung vào việc điều khiển 《sức mạnh》 bị ngắt quãng, và mái tóc cô bé trở lại màu nâu ban đầu.

「Đã đến lúc… phải trở về…」

Thì thầm, Otoha rời đi với những bước chân có phần lảo đảo.

AbsDuo_V9_246.jpg

Dọc đường, dẫu có tiếng chim hót líu lo đâu đó vọng lại, nhưng dường như chẳng lọt vào tai Otoha. Trong làn ý thức mờ ảo như bị bao phủ bởi sương khói, cô bé lảo đảo bước về phía ký túc xá.

Cứ mỗi lần dùng đến 《Diệm Nha》, càng thuần thục bao nhiêu thì sức mạnh ấy càng gặm nhấm cơ thể cô bé bấy nhiêu. Nó không phải là thứ gì đó hữu hình, mà chỉ biểu hiện dưới dạng sự mỏi mệt. Chính vì thế mà Otoha chỉ nghĩ đơn giản rằng dùng Diệm Nha thì sẽ bị mệt. Hơn nữa, sau một thời gian, sự mệt mỏi sẽ qua đi, sức khỏe cũng dần ổn định trở lại, càng khiến cô bé thêm chủ quan.

Cuối cùng, khi về đến ký túc xá, ý thức của Otoha đã hoàn toàn tỉnh táo. Cô bé chào người quản lý ký túc xá vốn đã quen mặt rồi trở về phòng.

“Ư ư… Dính nhớp nháp khó chịu quá đi…”

Đang là mùa hè, lại còn tập huấn đặc biệt ngoài trời với Diệm Nha tỏa nhiệt độ cao, thế nên Otoha vội vàng đi thẳng vào phòng tắm. Chẳng mấy chốc, tiếng nước chảy từ vòi sen đã vang vọng khắp phòng.

“Tắm vòi sen sướng nhất♪”

Giữa làn nước hơi ấm ấm của mùa hè, Otoha đã hoàn toàn trở lại vẻ hồn nhiên thường ngày. Chẳng mấy chốc, cơ thể đang nóng bừng cũng dịu lại. Lúc cô bé định quay về phòng chuẩn bị học bài với Sara thì —

“—!?”

Bất chợt, một cơn đau buốt nhói xé lòng ập đến. Khuôn mặt cô bé nhăn nhó vì đau đớn, tay ôm ngực cố tựa vào tường nhưng đôi chân không còn sức lực, khiến cô bé khuỵu xuống.

*(Lại… nữa rồi. Là gì thế này…)*

Tim vẫn đập loạn xạ, Otoha thở dốc liên hồi. Cơn đau này giống hệt lần trước, khi cô bé làm rơi tách trà trong phòng Sara. Trong ba tháng qua, nó thường xuyên đột ngột ập đến, nhưng chẳng có một lịch trình cụ thể nào.

Mười ngày có một lần, có khi còn chẳng có…

Vì chỉ cần nghỉ ngơi một lát là mọi chuyện lại trở lại bình thường, nên Otoha cũng chẳng bận tâm mấy. Cho đến tận giây phút này.

“—!?”

Cơn đau tương tự, không, còn mãnh liệt hơn cơn trước lại một lần nữa tấn công cô bé.

“Hộc, hộc… hộc… hộc…”

*(Cái gì… ? Rốt cuộc là cái gì thế này… ?)*

Trong cơn thống khổ, Otoha nhận ra một cơn đau khác. Không phải ở ngực, mà là ở một bộ phận khác — bàn tay.

Tim vẫn đập không ngừng, cô bé nhìn vào lòng bàn tay mình và khuôn mặt cứng đờ vì sợ hãi.

Một vết nứt.

Một vết nứt hệt như trên đồ gốm sứ.

“Cái gì… thế này…”

Từ vết nứt, một thứ gì đó tựa như hơi nước bắt đầu bốc lên, kèm theo âm thanh xì xì. Cơn đau dần dần dịu đi, vết nứt cũng mờ dần.

Khi cơn đau hoàn toàn biến mất khỏi tay và ngực, vết nứt cũng tan biến như thể đó chỉ là một giấc mộng giữa ban ngày.

Thế nhưng, cảnh tượng mà cô bé vừa nhìn thấy, sự dị biến xảy ra trên cơ thể mình, tuyệt đối không thể nào là mơ.

*(Vừa rồi là cái gì…? Cơ thể mình, bị làm sao thế này…?)*

Sợ hãi khiến cơ thể cô bé tự động run lên, cô bé cố gắng ôm chặt lấy bản thân để ngăn nó lại. Nhưng vô ích, nó vẫn không ngừng.

Giữa lúc đó, một câu nói bỗng hiện lên trong tâm trí Otoha.

“Dùng 《Diệm Nha》 sẽ gây gánh nặng cho cơ thể, từ nay về sau đừng dùng nữa.”

Đó là lời của chàng trai trẻ mặc áo linh mục đã nói với cô bé ba tháng trước.

“—! …Không lẽ…”

Otoha chợt nhận ra.

Mối liên hệ nhân quả giữa lời cảnh báo của Hugo và dị biến đang xảy ra trên cơ thể mình.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!