「Ồ, xin, xin phép ạ...」
Tôi vừa vào phòng riêng trong ký túc xá thì Otoha, với vẻ mặt căng thẳng, lẽo đẽo theo sau.
Đúng vậy, là Otoha.
Lễ nhập học chỉ còn một ngày nữa, và người đón chúng tôi khi về lại ký túc xá chính là Otoha, trong bộ đồng phục của Hạo Lăng Học Viện. Tôi vốn chỉ nghe nói em ấy sẽ được chuyển từ cơ sở điều trị nội trú tới một nơi khác, nào ngờ lại chính là Hạo Lăng Học Viện. Điều này khiến tôi không khỏi choáng váng tột độ.
Không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cơ thể tôi tự nhiên cử động, và lúc chợt nhận ra thì tôi đã ôm chầm lấy Otoha.
Nếu không phải vì câu nói “Anh hai, khó thở quá...” của Otoha, chính tôi cũng không biết mình sẽ ôm em ấy đến bao giờ nữa.
Tới lúc đó tôi mới sực tỉnh, và người lên tiếng gọi tôi giữa lúc đang bối rối lần nữa chính là Lilith.
Cô ấy đề nghị rằng ở trước ký túc xá dễ bị người khác dòm ngó, nên hãy vào một nơi khác để nói chuyện cụ thể hơn – và thế là chúng tôi đã cùng nhau tới phòng của tôi.
「A... Ở đây...」
Vừa bước vào phòng, Otoha dừng lại, ngơ ngác nhìn khắp gian phòng.
「Có chuyện gì vậy em?」
「Ư, ưm... Em chỉ nghĩ là bên trong trông thật ấm cúng thôi ạ.」
Nghe lời nhận xét của Otoha, tôi bất giác mỉm cười.
Dù giờ đã quen rồi, nhưng một năm trước, khi nhìn thấy kiến trúc bên ngoài, rồi sảnh chờ hay hành lang, tôi cũng đã có cảm giác như đang ở khách sạn vậy.
「Thôi thì cứ ngồi đại đâu đó đi đã. Phía sau đang tắc nghẽn cả rồi kìa.」
「A, e, em xin lỗi ạ!」
Otoha cúi đầu không phải với tôi mà với Yurie cùng những người khác đang dừng lại phía sau, rồi đi vào sâu trong phòng.
Yurie, Lilith tiếp nối, rồi Sara, Miyabi, Tomoe, Tora và Tatsu lần lượt bước vào, mật độ dân số trong phòng bỗng chốc tăng vọt.
À mà, lý do có Sara ở đây là vì, Lilith bảo cô ấy sẽ tham gia vào nhiều khía cạnh trong cuộc sống của Otoha từ nay về sau.
Tôi cũng đã nghe Sara kể trên đường tới đây rằng chính cô ấy đã đưa Otoha từ cơ sở điều trị nội trú tới Học Viện – cụ thể là ký túc xá.
Và rồi –
Theo sắp xếp của Lý Sự Trưởng, Otoha đã nhập học Hạo Lăng Học Viện từ hôm nay.
「Cô bé ấy đúng là biết điều ghê nhỉ.」
「Đúng vậy, thật đáng mừng. Thực ra, nếu em ấy ở trong học viện, thì có chuyện gì xảy ra cũng dễ đối phó hơn, hơn nữa, tôi cũng có thể ở bên cạnh em ấy...」
Tôi gật đầu đồng tình với lời của cô gái tóc vàng kim, và thốt ra điều mà tôi vẫn luôn lo lắng.
Đằng sau câu nói "có chuyện gì xảy ra" chính là ý nhắc đến trường hợp Beatrix xuất hiện.
Nhưng đâu đó, tôi cũng tự hỏi liệu nỗi lo ấy có còn nữa không.
Khi nhớ lại dáng vẻ buồn bã, cô độc mà cô ấy đã thể hiện lần cuối cùng, sau khi nói rằng mình căm ghét tôi và Otoha, tôi lại có cảm giác như thế.
Lý do tôi không nói ra một cách rõ ràng là để cân nhắc tâm trạng của Otoha.
Dù bị phản bội lòng tin, Beatrix vẫn là nơi nương tựa tinh thần của Otoha cho đến khi em ấy lấy lại được ký ức của mình.
(Hửm...?)
Chợt, tôi nhận ra Sara đang nhìn chủ nhân Lilith của mình với vẻ mặt bất mãn.
(...Lẽ nào không phải Lý Sự Trưởng mà là –)
Đạt tới một kết luận, tôi thầm cảm ơn Lilith trong lòng.
Sau này tôi sẽ tìm cách đền đáp cô ấy.
「Mà này, sống ở Hạo Lăng Học Viện thì không sao, nhưng còn việc học thì tính sao?」
Thắc mắc của tôi là điều hiển nhiên.
Dù Beatrix đã tăng cường thể chất cho Otoha – chủ yếu là tốc độ phản ứng và tốc độ phản xạ – để chống lại tôi, thì căn bản Otoha không phải là một Siêu Việt Giả.
Tất nhiên, em ấy không thể cụ thể hóa Diệm Nha, và tôi không nghĩ em ấy có thể tham gia vào các buổi huấn luyện.
Thêm vào đó, trình độ học vấn của em ấy chắc hẳn đã dừng lại từ khi em ấy qua đời – tức là năm nhất cấp hai.
「Em nghe nói mình sẽ được coi là học sinh đặc biệt, nên không cần tham gia tiết học...」
「Không phải trở thành Hộ Lăng Vệ Sĩ, nên huấn luyện cũng được miễn. Còn việc học thì Sara sẽ đảm nhiệm và dạy cho em ấy.」
Otoha có vẻ cũng không hiểu rõ lắm, nhưng Lilith đã tiếp lời và kể về cuộc sống sắp tới của Otoha.
Trong ba năm tới, em ấy sẽ được học tất cả kiến thức cấp hai, và cả cấp ba – thậm chí nếu Otoha cố gắng, có thể đạt tới trình độ đại học. Nếu em ấy muốn, họ cũng sẽ dạy những kỹ năng chuyên môn càng nhiều càng tốt.
「M, mong mọi người giúp đỡ ạ!」
「Tôi xin tự giới thiệu lại, tôi là Sara Guilford. Theo yêu cầu của tiểu thư Lilith, tôi sẽ giúp cô trở thành một tiểu thư mẫu mực. Rất mong được giúp đỡ cô, Otoha-san.」
「Ti, tiểu thư...?」
Bất chấp sự bối rối của Otoha – chúng tôi quyết định làm ngơ – Lilith tiếp tục câu chuyện, nói rằng ngay cả sau khi tốt nghiệp, Cơ Quan Dawn cũng sẽ hỗ trợ hết sức để Otoha có thể theo đuổi con đường mình mong muốn trong số các dự án đa dạng mà họ đang thực hiện.
Tuy đáng mừng, nhưng việc công việc của Otoha ít nhiều liên quan đến tổ chức này là điều khó tránh khỏi, xét theo hoàn cảnh hiện tại.
(Chà, nói đến tổ chức thì cũng có nhiều loại...)
Ngoài các vị trí bảo vệ như Hộ Lăng Vệ Sĩ, họ còn tiến hành nhiều nghiên cứu khác nhau, và quản lý một số trường học, bao gồm cả Hạo Lăng Học Viện.
Vì họ có rất nhiều dự án khác nữa, nên chắc chắn sẽ có con đường mà Otoha muốn theo đuổi.
Ngoài ra, vì việc em ấy là em gái tôi sớm muộn gì cũng sẽ được các học sinh khác biết đến, nên họ cũng đã giải thích cách để đối phó với tình huống đó.
Họ dặn chúng tôi nên nói rằng bố mẹ em ấy đi công tác nước ngoài nhưng có lý do không thể mang Otoha theo được, nên sau khi bàn bạc với học viện, và nhờ sự can thiệp của Lilith, em ấy đã được phép sống ở đây.
Tôi muốn nói rằng mình đã an tâm phần nào vì họ đã quan tâm đến Otoha nhiều hơn tôi nghĩ, nhưng –
「Thế thì việc coi em ấy là học sinh Hạo Lăng có ý nghĩa gì chứ?」
Trước câu hỏi căn bản của tôi, cô gái tóc vàng kim chỉ biết cười khổ.
「Nếu có một đứa trẻ mặc thường phục đi lung tung trong khuôn viên trường, các học sinh khác sẽ bối rối chứ.」
À ra thế, chỉ cần mặc đồng phục thì sẽ không bị chú ý quá mức – đó là lý do em ấy được đối xử như một học sinh đặc biệt.
「V, vậy nên, mong mọi người từ nay giúp đỡ ạ! ...A, em là Otoha! Em là Kokonoe Otoha ạ! Chuyện là, ở Kanazawa em đã gây phiền phức cho mọi người, em xin lỗi ạ!!」
Sau khi một số vấn đề được giải thích, Otoha cúi đầu lần thứ ba.
Mọi người đồng thanh nói rằng không cần để tâm, nhưng có một người nãy giờ im lặng lắng nghe lại lên tiếng hỏi – đó là Tatsu.
Anh ấy nói rằng mình hoàn toàn không hiểu chuyện gì – chúng tôi cũng quên giải thích – nên tôi đã kể một cách đại khái, thêm thắt một chút, rằng "em gái tôi bị một tổ chức bí mật độc ác bắt cóc và tẩy não vì sở hữu sức mạnh đặc biệt".
Về điểm "sức mạnh đặc biệt", có vẻ như anh ấy đã dễ dàng tin vì chuyện của "Thuẫn" mà tôi sở hữu, thứ khiến tôi được gọi là Dị Năng.
Tatsu vừa khóc tu tu vừa bắt đầu chống đẩy, nói rằng nếu có chuyện gì thì cứ nói đừng ngại, anh ấy sẽ giúp đỡ.
– Ngay sau đó thì bị Tora đuổi ra hành lang vì làm phiền.
Ngoài ra, những người còn lại trong phòng và cả Tsukimi, người không có mặt ở đây, đều đã được thông báo sơ bộ về Otoha.
Rằng em ấy là em gái tôi, và đã qua đời ba năm trước –
Rằng không biết vì sao em ấy sống lại, và vì sao lại liên quan đến 666 The Beast –
Tuy nhiên,
Tôi đã không nói ra sự thật rằng em ấy đã bị Sakaki sát hại.
Dù sao thì, nhờ cái gã vừa khóc vừa hít đất kia biến đi mà căn phòng cũng trở nên yên tĩnh. Ai nấy đều lấy lại bình tĩnh và quyết định bắt đầu phần giới thiệu bản thân.
“Tôi là Yurie Sigtuna. Xin hãy gọi tôi là Yurie. Tôi là Bán Song Nhận của Tōru.”
“Rất vui được làm quen, Yurie-san. À… Bán Song Nhận là gì vậy ạ?”
“Nói một cách đại khái thì đó là đối tác huấn luyện. Đây là một chế độ của Hạo Lăng Học Viện.”
“Vâng. Cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta.”
“Na… nghe có vẻ ghê gớm quá nhỉ…”
Tôi cười khổ, rồi bổ sung thêm rằng đó là cách để nhấn mạnh rằng cần phải gắn bó với đối tác ở mức độ đó.
Từ đó trở đi – dù giọng điệu có hơi trầm xuống một chút – tôi bắt đầu nói về điều quan trọng nhất cần phải nhắc đến về Yurie.
“Ngoài ra, theo chế độ đó đã được quy định – à thì, cô ấy cũng là người ở cùng phòng với tôi…”
“Ra là vậy.”
(…Ơ?)
Cái việc sống chung với một cô gái bằng tuổi –
Một lời thú nhận đủ để gây ra một trận ồn ào, nhưng Otoha lại không hề tỏ vẻ ngạc nhiên. Cũng không phải là ngạc nhiên đến mức độ sốc.
“Ơ, em không ngạc nhiên sao…?”
“Ưm, em có ngạc nhiên chứ, nhưng… đây là phòng đôi mà phải không ạ? Nên em nghĩ có lẽ là như vậy…”
Otoha vừa nói vừa ngước nhìn chiếc giường tầng, khiến tôi tự hỏi liệu em ấy có nghĩ rằng tôi sống cùng Tora không.
“A ha ha, làm sao mà em nghĩ Tora-chan lại ngủ giữa một đống thú nhồi bông được chứ!”
Trên chiếc giường tầng mà Yurie thường dùng, có xếp một hàng Sugoi Inko – chú vẹt mà tôi giành được trong chuyến điều tra ở thành phố Satsuki.
Có lẽ em ấy đã nhìn thấy khi vừa bước vào phòng, đúng là một khả năng quan sát khá tốt.
“Biết đâu Tora có thể không ngủ được nếu không ôm thú nhồi bông thì sao chứ…”
“Có mà!!”
Tôi bị mắng.
Chứng kiến màn đối đáp đó, Tomoe Tachibana khẽ cười rồi đưa câu chuyện trở lại quỹ đạo: “Vậy thì chúng ta tiếp tục giới thiệu bản thân nhé.”
“Tôi là Tomoe Tachibana. Các cậu có thể gọi tôi tùy thích, nhưng có lẽ nên gọi theo tên như Yurie thì hơn. Tôi và Kokonoe đã quen biết nhau với tư cách là những võ sĩ.”
“Chị Tomoe ạ. Anh trai em luôn được chị giúp đỡ rất nhiều.”
“Tại sao lại mặc định là tôi giúp đỡ cậu ấy chứ…?”
“Nếu muốn biết thì để tôi trả lời cho.”
Tôi lờ Tora đi.
“Em là Miyabi Hotaka. Cứ gọi em là Miyabi. Anh Tōru luôn giúp đỡ em rất nhiều chuyện. Em gọi chị là Otoha-chan được không ạ?”
“Vâng, vâng ạ! …Ư ư, Miyabi-san lớn quá…”
Tôi muốn gật đầu đồng ý vì hiểu cảm giác đó, nhưng đành nhịn lại.
Sara thì đã giới thiệu rồi, nên cuối cùng đến lượt Lilith –
“Tôi là Lilith Bristol. Là vị hôn thê tương lai của Tōru – nói cách khác, tôi sẽ là chị dâu tương lai của em, Otoha.”
“Chị dâu…? Ơ, ơ!? Chị, chị dâu tương lai!?”
Lời tuyên bố như bom dội bất ngờ – dù với chúng tôi thì đã thành chuyện thường ngày – khiến khuôn mặt Otoha cứ nhìn đi nhìn lại giữa tôi và cô gái hoàng kim.
“Đừng bận tâm làm gì, Otoha. Lilith tự nói thế thôi…”
“Khoan, khoan đã chị Lilith!”
Tôi định bổ sung lời giải thích thì bị giọng hoảng hốt của Miyabi cắt ngang.
“Nếu đã nói vậy thì, em cũng muốn được gọi là Miyabi-chị dâu…”
“Ồ, không phải cô vừa nói cứ gọi là Miyabi sao?”
“Da, dạ bởi vì em không ngờ chị Lilith lại nói ra những lời như vậy… Em cũng đã từng nói là em có thể sẽ kết, kết hôn với anh Tōru mà…!”
“Chuyện đó là từ lâu lắm rồi mà. Tôi tự tin rằng từ đó đến giờ, tôi đã rút ngắn khoảng cách với Tōru rất nhiều rồi đấy chứ?”
“Nế, nếu nói là rút ngắn khoảng cách với anh Tōru thì em cũng tự tin lắm chứ…!”
Cả hai không ai chịu nhường ai, còn tôi thì chỉ biết ôm đầu chịu trận.
Chứng kiến màn đối đáp của hai người, Otoha bối rối rụt rè giơ tay lên.
“Uhm… em có thể hỏi một câu được không ạ…?”
Nghe Otoha đặt câu hỏi, ngay cả Miyabi và Tomoe đang tóe lửa cũng đành ngoan ngoãn ngừng lại và chăm chú nhìn.
“Anh trai không phải đang hẹn hò với Yurie-san sao ạ?”
“““Ách!!!”””
Một câu hỏi và một nhận định hoàn toàn ngoài dự đoán khiến phần lớn những người có mặt đều nín thở.
“A, anh Tōru…!?” “Không không không, không có chuyện đó đâu!!” “Này Tōru, tôi đây là vị hôn thê tương lai của cậu mà…” “Từ bỏ đi là chính yếu, tiểu thư.” “Sara!?”
“…Tōru và Yurie không hẹn hò – đúng hơn là, tại sao em lại nghĩ vậy?”
Tora vừa liếc chúng tôi đang ồn ào vừa thở dài hỏi Otoha.
“Ơ? Bởi vì…”
Không hiểu sao, sau khi nhìn quanh căn phòng, em ấy nhìn Yurie và nói ra lý do.
“Uhm… Chị ấy ngồi cạnh anh, lại còn là Bán Song Nhận đúng không ạ? Dù có lý do là quy định đi nữa, nhưng hai người lại sống chung, nên em cứ tưởng là…”
“Anh đã bảo là không mà. Này, Yurie.”
Tôi cười khổ, rồi quay sang Yurie thì –
Đôi mắt đỏ như ngọc Ruby của cô ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi. Thậm chí, gò má còn ửng hồng.
““……………………””
Sau một thoáng ngập ngừng, Yurie lắc đầu rồi quay sang Otoha và nói.
“Không. Tôi không hẹn hò với Tōru.”
“Vậ, vậy ạ…”
Dù nói vậy, nhưng Otoha vẫn mang một vẻ mặt không hề tin tưởng.
“Cái khoảng dừng vừa rồi là sao hả, khoảng dừng đó là sao? Hai người thật sự không hẹn hò chứ?”
“Này nhé…”
Đáng lẽ đây là lúc giới thiệu bản thân, nhưng không hiểu sao tình hình lại chuyển biến khó lường. Tôi định phủ nhận thì –
“Tô, tôi cũng muốn biết rõ ràng về chuyện đó…”
“Xin lỗi, tôi cũng hơi – ưm, không, tôi đột nhiên lo lắng không biết có vi phạm quy định không…”
Miyabi và Tomoe cũng lên tiếng bày tỏ sự tò mò về mối quan hệ của chúng tôi, khiến tôi bất giác thở dài.
“Tôi đã bảo là không mà. Với lại, cái chuyện tôi sống cùng Yurie, ngoài Otoha ra thì đây là chuyện cũ rích rồi còn gì…”
“Dù nói vậy, nhưng cũng đã một năm kể từ khi hai người sống chung rồi mà. Kể cả việc không hẹn hò là sự thật đi nữa, tôi vẫn lo lắng liệu tình cảm của Tōru và Yurie có thay đổi chút nào không.”
Cô gái hoàng kim bĩu môi nói một cách bất mãn, Miyabi gật đầu lia lịa đồng tình, còn Tomoe thì vừa nói “Tôi, tôi cũng đâu có ý định hỏi sâu đến mức đó…” nhưng lại không thể che giấu vẻ mặt tò mò của mình.
“Hừm, cứ nghĩ là quả báo đã đến và chấp nhận đi. Đây là cơ hội tốt, hãy nói rõ ràng ra.”
(Quả báo cái gì chứ…? Dù sao thì –)
Nếu cứ mỗi khi có dịp tương tự lại bị nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ, thì có lẽ tốt hơn hết là nên làm rõ mọi chuyện ngay tại đây như lời Tora nói.
“Với tôi, Yurie là một đối tác quan trọng. Cô ấy là người mà tôi có thể hoàn toàn tin tưởng giao phó phía sau lưng mình hơn bất cứ ai – đúng vậy, giống như một chiến hữu vậy. Hơn nữa, ban đầu tôi có hơi bối rối, nhưng giờ thì tôi coi cô ấy như một thành viên trong gia đình mà tôi có thể thoải mái sống cùng mà không cần phải giữ kẽ.”
“Tôi cũng giống Tōru. Anh ấy là một Bán Song Nhận quan trọng mà tôi tin tưởng hơn bất cứ ai khác, và là một người thân khiến lòng tôi rất bình yên khi ở bên.”
Nghe Yurie nói, tôi nghĩ rằng cô ấy cũng có cảm nhận giống mình.
Tuy nhiên, với tôi, đó chỉ là cảm giác như gia đình chứ không phải là gia đình đích thực. Tôi thường xuyên có ý thức về cô ấy như một cô gái, và việc cô ấy đòi ngủ cùng hay để lộ những hình ảnh vô tư khiến tôi vô cùng bối rối, nhưng rõ ràng là tôi không thể nói ra điều đó ở đây được.
(Chắc là do Yurie hoàn toàn coi mình như người nhà rồi…)
Trong lúc tôi còn đang miên man với những cảm xúc có phần phức tạp, chợt nhận ra Lilith và Miyabi đang khuỵu gối, hai tay chống xuống sàn.
"Hai cậu sao thế?"
"K-Không cần bận tâm đâu… Chỉ là… khoảng cách hơi gần hơn tưởng tượng một chút thôi…"
"V-Vì đã có rất nhiều chuyện xảy ra, nên việc hai người gắn bó sâu sắc là điều đương nhiên mà…"
"Nhưng nếu là gia đình thì…", "Ừm, nếu là gia đình thì…"
Hai cô gái nhìn nhau, lẩm bẩm mấy câu về "gia đình" rồi đồng thanh gật đầu.
(Rốt cuộc là sao thế này…?)
Thôi kệ, tôi tự kết luận như vậy rồi quyết định quay lại chuyện của Otoha.
"Mà này, phòng của Otoha sẽ ở đâu vậy?"
Theo lẽ thường, chắc là một trong số các phòng trống, giống như những học sinh năm nhất sẽ nhập học ngày mai. Nhưng mà…
"Đúng rồi, không biết phòng mình ở đâu nhỉ…?"
"Tiểu thư sẽ ở cùng phòng với tiểu thư Lilith ạ."
Sara đáp lời Otoha đang nghiêng đầu thắc định.
"Đúng vậy đó. Một mình một phòng thì cũng không hay lắm, mà sau này còn là chị em dâu nữa, nên giờ làm thân trước cũng tốt phải không?"
"Ra là vậy. Cái vế sau thì bỏ qua đi, nhưng mà đúng là Otoha cũng không thể lập Bán Song Nhận với ai được, với lại Lilith ở một mình nên… ủa, không phải cô ở chung phòng với Sara sao?"
"Cái vế sau thì bỏ qua là sao, anh nói lời nghe có vẻ tàn nhẫn quá đó, Tōru…"
"Ngài nghĩ có người hầu nào ngủ chung phòng với chủ nhân sao ạ? Haizzz…"
Bất kể cảm xúc trong lòng, cả chủ lẫn tớ đều cùng lúc nhìn tôi với ánh mắt nửa chán nản nửa trách móc.
"Đ-Dù sao thì là Lilith sẽ ở chung phòng với Otoha đúng không. Có lẽ sẽ gây phiền phức đó, nhưng xin nhờ hai cô nhé."
"À… Vâng, xin, xin chiếu cố ạ!"
Thấy tôi cúi đầu, Otoha cũng vội vàng làm theo.
"Được thôi, cứ yên tâm đi vì em sẽ không phải chịu bất tiện gì đâu."
Lilith nháy mắt một cái, rồi khẽ cười khúc khích.
"…Xin lỗi. Tôi có một đề nghị."
Thông thường thì mọi người sẽ nghỉ một lát rồi chuyển sang chủ đề tiếp theo, nhưng lạ thay Yurie lại bất ngờ mở lời.
"Có chuyện gì thế?"
Không có tiếng trả lời, Yurie trầm ngâm nhìn xuống tay mình một lúc – rồi ngẩng mặt lên nhìn Otoha.
"Otoha, em có muốn đổi phòng với tôi không?"
"Với chị Yurie…?"
"Vâng."
"N-Nhưng mà, chị Yurie là Bán Song Nhận của anh trai em mà? Vậy mà chị lại…"
Otoha nói tiếp trong lòng: Tại sao?
"…Tôi nghĩ người thân thì vẫn nên ở cùng nhau."
Lời nói được thốt ra khe khẽ nhưng lại nặng trĩu.
Suốt một năm qua, ai cũng biết bố của Yurie đã qua đời.
Đặc biệt là tôi, tôi biết rõ bố cô ấy bị sát hại ngay trước mắt Yurie, và cuộc sống thường ngày của cô gái tóc bạc đã hoàn toàn thay đổi từ giây phút đó, nên tôi càng cảm thấy lời nói ấy nặng nề hơn bao giờ hết.
"Lilith. Tôi ở chung với cô có được không?"
"Ơ, ừm… Tôi thì không sao, nhưng mà – Yurie, cô ổn với chuyện đó thật sao?"
"Vâng. Nếu không nghĩ vậy, tôi sẽ không đưa ra đề nghị này đâu, phải không?"
"Đó thì… ừm, đúng là vậy…"
Với thái độ không thay đổi của Yurie, Lilith tỏ ra bối rối.
(Yurie…)
Trước đây, tôi cũng từng chứng kiến em gái mình bị giết ngay trước mắt, và mất đi cuộc sống bình thường của mình –
Thế nhưng giờ đây, không biết do trò đùa tai quái nào của số phận, Otoha đã giành lại được sự sống.
Nhờ đó, tôi đã có lại được khoảng thời gian bên người thân yêu quý mà đáng lẽ không bao giờ có thể có được nữa.
Yurie đang cố gắng để tôi có thể dành nhiều thời gian nhất có thể bên Otoha.
Sự chu đáo ấy khiến tôi cảm thấy rất vui.
Vui thật đấy – nhưng tôi lắc đầu, bảo cô ấy hãy đợi đã.
"Tōru…?"
"Cậu quên một câu về Bán Song Nhận rồi sao? 'Những người đã kết giao gắn bó, hãy cùng nhau trải qua từng khoảnh khắc nhiều nhất có thể'… Vậy nên, dù Yurie có muốn thế nào đi nữa, tự ý đổi phòng thì có lẽ sẽ gây rắc rối đấy chứ?"
Yurie trầm ngâm một lúc, rồi cuối cùng lẩm bẩm: "…Đúng là vậy thật."
"Nhưng mà –"
"Có lẽ là sẽ có vấn đề đó nhỉ, Lilith?"
Tôi ngắt lời Yurie khi cô ấy định nói thêm gì đó, rồi chuyển sang hỏi Lilith.
Tôi chăm chú nhìn vào đôi mắt xanh ngọc Sapphire Blue của cô ấy.
"…Chúng ta cần phải hỏi Lý Sự Trưởng Sakuya đã."
Từ câu trả lời nhận được, tôi thở phào nhẹ nhõm vì biết rằng ý định của mình đã được truyền đạt.
Một cô gái vàng được ban danh hiệu Đặc Biệt như Lilith, đáng lẽ có thể tự mình quyết định việc đổi phòng mà không cần hỏi ý kiến Lý Sự Trưởng.
Thế là, chuyện phòng ốc tạm gác lại, chuyển sang chủ đề tiếp theo –
Đúng lúc đó, có thông báo gọi đích danh tôi đến phòng Lý Sự Trưởng, thế là tôi đành để Otoha lại với mọi người rồi rời khỏi phòng.
Điều đang chờ đợi tôi ở phòng Lý Sự Trưởng là một câu chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.
"Nhân Tạo Sinh Mệnh Thể Homunculus…"
Khi nghe nói Otoha hiện giờ là một sinh vật trí tuệ được tạo ra bằng ma pháp, tôi há hốc mồm kinh ngạc và thốt lên từ vừa nghe được.
"Chúng tôi đã thực hiện nhiều cuộc kiểm tra nhưng đều bó tay, vì vậy đây là kết luận sau khi ngài Hugo đã xác nhận với tư cách là chuyên gia."
Tôi đã cầm lấy Sức Mạnh siêu việt nhờ Lê Minh Tinh Văn, chiến đấu với những kẻ biến hình thành binh lính hoặc quái vật với trang bị cường hóa vượt xa khoa học hiện tại, nên tôi biết rằng lẽ thường của xã hội không phải là lẽ thường của thế giới.
Thế nhưng, chuyện về một sinh vật được tạo ra bằng ma pháp vẫn quá đỗi hoang đường.
Dù vậy, khi thông tin đó được đưa ra, tôi vừa ngạc nhiên nhưng đồng thời cũng chấp nhận một phần –
Và tiếp theo, tôi nói thẳng ra sự nghi ngờ của mình.
"Được tạo ra ư… Ý cô là con bé không phải Otoha sao? Otoha đã nhớ ra tôi – đã nhớ lại mà."
Cũng có thể là do ký ức của tôi đã được truyền sang nhờ Mười Ba Giây Lôi Mệnh.
Tuy nhiên, chắc chắn là Otoha có những ký ức từ kiếp trước.
Hơn nữa, tôi đã tận mắt nhìn thấy vết thương do lưỡi dao hung hiểm để lại trên lưng Otoha vào cái ngày hè năm đó.
"Đó là một bí mật kinh doanh nhỏ. Ta không thể nói chi tiết được, nhưng con bé chắc chắn là em gái của con, Tōru, nên cứ yên tâm đi."
Hugo nhếch mép, cầm báo cáo lên và vỗ nhẹ.
"Tuy nhiên – nguyên nhân khiến con bé lấy lại ký ức lại là do Mười Ba Giây Lôi Mệnh."
"À. Đó là một canh bạc, nhưng tôi đã nghĩ biết đâu lại được."
"…Người bình thường thì không nghĩ vậy đâu."
Tôi bị cô ấy nhìn bằng ánh mắt trách móc hoàn toàn thất vọng.
Cô ấy không thể tin được việc tôi có thể nghĩ đến việc dùng một thuật pháp tạo ra để chiến đấu lại dùng để truyền đạt cảm xúc.
"Phản ánh ý chí của người thi triển, tác động đến đối tượng được chạm vào – đúng là tôi đã nói vậy. Nhưng không ngờ lại có thể lấy lại ký ức – không, có thể truyền ký ức được…"
"…Khi bộ não con người hoạt động, việc truyền và xử lý thông tin được thực hiện bằng tín hiệu điện. Cũng có phương pháp lợi dụng cơ chế đó để dùng dòng điện, truyền thông tin từ bên ngoài trực tiếp vào não. Có lẽ thuật pháp Mười Ba Giây Lôi Mệnh đã chuyển đổi thông tin suy nghĩ do Kokonoe Tōru phát ra thành tín hiệu điện dưới một hình thức nào đó, và sấm sét đã làm vật trung gian như dòng điện để Kokonoe Otoha tiếp nhận – có thể là như vậy."
Thật lòng mà nói, tôi chẳng hiểu gì về những gì Lý Sự Trưởng vừa nói cả.
Nhìn phản ứng của Hugo, có vẻ như cô ấy nói không sai lắm.
"Mà này – Ngọn Diệm của Otoha, cũng là do con bé là Nhân Tạo Sinh Mệnh Thể Homunculus nên mới có được Sức Mạnh đó sao?"
Cái đó là thứ xuất hiện sau này thôi. Kẻ tạo ra cơ thể con bé hẳn đã cố ý thêm vào như vậy. Dù được tạo bằng ma pháp, nhưng về cơ bản, con bé chẳng khác gì người bình thường. Chỉ có điều—"
Giọng Yūgo chùng xuống, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết.
"Tuyệt đối đừng để con bé sử dụng lại thứ sức mạnh ‘Diệm’ đó. Càng dùng, nó càng… rút cạn sinh mệnh của con bé."
"Cái… gì chứ!?"
"Hiểu rồi chứ?… Thôi, miễn là còn ở trong học viện này thì chắc không thành vấn đề đâu."
"À, ừm…"
Tiếng nuốt nước bọt làm khô khốc cổ họng.
(Thứ sức mạnh ‘Diệm’ đó… lại đang tước đi sinh mệnh của Otoha ư?)
Nhớ lại lúc đối đầu, quả thật sau khi Otoha dùng ‘Diệm’, cô bé đã rất kiệt sức. Mình cứ nghĩ con bé chỉ thấy khó chịu, nhưng xem ra gánh nặng đó còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng. Đúng như lời Yūgo nói, tuyệt đối không được để con bé dùng nó thêm một lần nào nữa.
Mình phải thề thật mạnh mẽ, rằng sẽ không bao giờ để Otoha dính líu đến cái thế giới tanh mùi máu này nữa.
"…Ông nói kẻ tạo ra cơ thể Otoha. Vậy có phải là người đó—Beatrix không?"
"Ai biết được. Tôi cũng định điều tra thử, nhưng đừng hy vọng nhiều. Nghe nói đang trong thời gian tĩnh dưỡng, nhưng thật ra là đã mất tích rồi."
Beatrix, Đệ nhất công chúa của Vương quốc Yewood—một mỹ nữ với mái tóc màu phỉ thúy bẩm sinh, đã rời bỏ công vụ để tĩnh dưỡng. Chúng tôi đã sớm biết được thông tin này. Mặc dù mơ hồ đoán rằng đó chỉ là cái cớ, nhưng xem ra đúng là như vậy.
"—Vì đã để lộ thân phận cho chúng ta, chăng…"
Một công chúa của một quốc gia lại liên quan đến tổ chức ‘666 The Beast’—
Thông tin này quá chấn động, không thể để lộ ra ngoài được.
Nhưng việc chúng tôi, những người sống sót sau trận chiến đó, báo cáo thông tin này lên Cơ quan Dawn cấp trên là điều hiển nhiên. Bởi vậy, việc cô ta biến mất cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
"Ừm, động thái này cũng là lẽ thường thôi. Việc chỉ một mình cô ta biến mất cho thấy cô ta có thể đã hành động một mình, hoặc đã vứt bỏ những kẻ đồng lõa khác… Dù sao đi nữa, không ngờ lại là một ‘Dị Năng’."
Yūgo ngửa người ra sau, ngước nhìn trần nhà.
"Yūgo có biết gì về ‘Dị Năng’—hay cụ thể hơn là ‘Sức mạnh’ của Beatrix không? Chẳng hạn như có liên quan đến ma pháp không…"
"Tại sao cậu lại nghĩ có liên quan?"
"Nếu buộc phải nói, thì chỉ là cảm giác thôi. Tôi đã nghĩ vậy trong lúc chiến đấu với Beatrix. Cảm giác như ‘Sức mạnh’ đó rất giống ma pháp…"
"…Trực giác của cậu tốt đấy. Nói ngắn gọn thì ‘Sức mạnh’ của những kẻ đó chính là nguồn gốc của ma pháp."
Khẽ nhếch khóe môi, Yūgo bắt đầu kể.
"Trong loài người, đôi khi có những cá thể sinh ra với ‘Sức mạnh’ siêu nhiên hiếm thấy—đó chính là ‘Dị Năng’. Bọn họ có thể thao túng quy luật tự nhiên, thi triển ‘Sức mạnh’ to lớn. Việc biến ‘Sức mạnh’ đó thành kỹ thuật chính là ma pháp."
Yūgo nói rằng để biến nó thành một kỹ thuật mà nhiều người có thể sử dụng hơn, cần phải có lời niệm chú, hoặc vật phẩm làm xúc tác. Nhờ đó, khác với ‘Dị Năng’ chỉ có thể thao túng một loại quy luật duy nhất, những người sử dụng ma pháp có thể thông qua việc ký kết khế ước mà sử dụng nhiều loại thuật thức khác nhau.
"Nghe nói, cả người sáng lập ‘Thánh Thính Holy’ và các Thánh nhân được công nhận đều là ‘Dị Năng’ đấy. …Sau hơn hai ngàn năm kể từ khi thành lập, nếu biết được ‘Sức mạnh’ mà mình độc quyền sở hữu lại được biến thành một kỹ thuật phổ biến, chắc họ sẽ ngã ngửa ra mất."
"Người sáng lập là một người cực kỳ vĩ đại mà. Nói thế có được không vậy?"
"Tôi có gặp bao giờ đâu mà bận tâm."
Một câu trả lời nghe cực kỳ phạm thượng được đáp lại.
"À đúng rồi, về ‘Sức mạnh’ ‘Diệm’ của Otoha mà tôi vừa nhắc đến ấy. Thứ đó được tạo ra khá giống với ‘Sức mạnh’ mà ‘Dị Năng’ sử dụng, thông qua một Hạt Nhân làm xúc tác. Thay vì có tính đa dụng, nó tập trung vào một hệ duy nhất và được chú trọng về hiệu năng—dù sao thì, miễn là còn ở Hạo Lăng Học Viện này thì con bé cũng chẳng cần dùng đến nó nữa."
Nói xong, Yūgo vươn vai, và sau khi tuyên bố đã nói xong chuyện, hắn nhìn sang Lý sự trưởng.
"…Bà có gì muốn nói không, ‘Ma Nữ Diệm Thao’?"
"Không, tôi không có gì cả. Câu chuyện thú vị như vậy là đủ rồi."
Cả hai nói vậy rồi im lặng, nhìn nhau một lúc.
Dù không hiểu rõ mối quan hệ giữa Yūgo và Lý sự trưởng, nhưng mình luôn mơ hồ cảm thấy nó không mấy tốt đẹp. Nếu xét đến việc các tổ chức mà họ thuộc về vốn dĩ không có mối quan hệ tốt, thì điều đó cũng là lẽ thường tình.
Nhưng sự im lặng lúc này, có gì đó khác biệt so với những lần trước.
"Tiễn tôi đi, đồ đệ."
Được thúc giục, tôi cúi đầu chào Lý sự trưởng rồi cùng Yūgo rời khỏi phòng.
Ra ngoài, bầu trời đã nhuộm một màu đỏ nhạt.
Tôi sánh vai cùng Yūgo, người bảo tôi đi cùng hắn một đoạn, nhưng chúng tôi bước đi trong im lặng. Cuối cùng, khi đến trước Tháp Đồng hồ, Yūgo nói rằng đến đây là được rồi.
"…Vậy nhé, Tōru."
Yūgo bắt đầu bước về phía cổng trường—
Sau vài bước, hắn dừng lại.
"Hãy cẩn thận với ‘Thánh Thính Holy’. Dù còn ở Hạo Lăng Học Viện này thì chắc chắn sẽ an toàn thôi."
"Ý ông là sao?"
Trước lời cảnh báo khi Yūgo quay lại, tôi hỏi rõ ý định của hắn.
"Vừa nãy trước mặt ‘Ma Nữ Diệm Thao’ tôi đã nói là bí mật công ty, giờ cũng không thể nói được—nhưng tôi chỉ có thể nói điều này. Thật lòng mà nói, con bé Otoha kia là một sự tồn tại khá nguy hiểm đấy. Nếu ‘Thánh Thính’ biết được, chúng có thể sẽ đến và xóa sổ cả Hạo Lăng Học Viện này khỏi thế giới mà không chừa lại dấu vết nào đâu."
"Cái… gì chứ!?"
Tôi kinh ngạc trước nội dung lời cảnh báo, không thốt nên lời.
Thật khó tin ngay lập tức. Dù nghe nói mối quan hệ không tốt đẹp, nhưng đâu phải là thù địch.
Sự tồn tại của Otoha—một ‘Nhân Tạo Sinh Mệnh Thể’, lại có thể khiến họ làm đến mức đó sao?
"Nhưng, nhưng Yūgo. Ông cũng là người của ‘Thánh Thính’ mà—"
"Việc có thêm một bí mật giấu chúng nó bây giờ cũng chẳng khác gì mấy đâu. Với cả, việc tôi dạy ma thuật cho cậu vốn dĩ cũng đã là phạm quy rồi đấy chứ?"
Quả thật, khi học ma thuật, tôi đã được cảnh báo là không được để ‘Thánh Thính’ biết.
Nhưng tôi cảm nhận được qua không khí, rằng chuyện của Otoha rõ ràng còn nguy hiểm hơn chuyện ma thuật rất nhiều.
"Thôi, đại loại là vậy. Hãy cẩn thận, vì con bé nữa."
"Tôi hiểu rồi. …Cảm ơn ông, Yūgo."
"Ừ, cứ thoải mái mà cảm ơn đi. Với cả…"
Yūgo thoáng vẻ u buồn, rồi lại quay lưng về phía tôi và nói.
"…Hãy trân trọng con bé đấy."
Nhìn bóng lưng hắn dần xa, tôi lại một lần nữa thề sẽ bảo vệ Otoha.
Lần này, tuyệt đối sẽ không để mất.
Sau bữa tối sôi nổi hơn thường lệ, khi chỉ còn khoảng một tiếng nữa là đến giờ tắt đèn—
"Dễ thương quá đi mất ♡"
"Bé này tên là Lindwurm ạ."
Vừa ra khỏi bồn tắm, tôi đã nghe thấy cuộc trò chuyện của Otoha và Yurie từ phòng thay đồ.
(Hình như hai người họ đang rất hòa thuận…)
Có vẻ như họ đang nói về cái tên đặt cho chú vẹt nhồi bông kỳ diệu đó.
"Lindwurm…? Tên hơi khó một chút, nhưng có ý nghĩa gì ạ?"
"Là rồng ạ."
"……………………"
(Chắc con bé không biết phản ứng thế nào đây…)
"Ồ, vậy ư ạ. Thế còn bé năng động này thì tên là gì ạ?"
"Bé này tên là Fafnir ạ."
"Nghe tên mềm mại, êm ái thế nhỉ ♪"
"Là rồng ạ."
"……………………"
Otoha lại một lần nữa bối rối không biết phản ứng sao—nhưng em gái tôi đâu dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
「À thì── đứa nhỏ có đôi lông mày sắc sảo này là ai vậy?」
「Là Nidhogg ạ.」
「...Là rồng sao?」
「Vâng ạ♪」
Trong lúc cố nín cười trước những lời đối đáp ấy, tôi trở về phòng và thấy hai cô bé đang ngồi đối diện nhau trên giường.
Cảnh tượng cả hai ôm những con thú nhồi bông to sụ trông thật đáng yêu.
「Để em chờ lâu rồi. Em đi tắm đi, Otoha.」
「Dạ vâng.」
Otoha đáp lời bằng giọng trong trẻo, rồi rời khỏi giường và đi vào phòng thay đồ.
「Yurie, cảm ơn em đã ở lại chơi với em ấy nhé.」
「Không có gì ạ. Em rất vui vì được nói chuyện về Tōru.」
「À, ừm... vậy sao...」
Thật lòng tôi rất tò mò không biết hai người đã nói những gì.
「...Tōru, tóc anh vẫn còn ướt.」
「À. Anh muốn ra nhanh, định lau khô ở đây──」
Tôi định nói rằng tóc thì không nhất thiết phải lau trong phòng thay đồ cũng được, nhưng chưa kịp dứt lời thì Yurie đã nhẹ nhàng nhảy khỏi giường, hầu như không gây ra tiếng động.
「Tuy trời đã ấm hơn nhiều, nhưng buổi tối vẫn còn se lạnh đấy ạ.」
Theo cảm nhận của người Nhật như tôi, buổi tối vào mùa này không chỉ "se lạnh" mà còn "buốt giá" nữa cơ── đang nghĩ vậy thì cô gái tóc bạc đã cầm lấy chiếc khăn vắt trên vai tôi. Ngay sau đó, em bắt đầu lau mái tóc ướt của tôi.
「Đủ rồi, anh không sao đâu.」
「Không được ạ. Nếu cứ như vậy, anh sẽ bị cảm lạnh đấy.」
Ý tôi không phải "không sao" theo kiểu đó, nhưng Yurie vẫn mặc kệ và tiếp tục động tác lau tóc. Do chênh lệch chiều cao, dù Yurie có vươn tay lên thì gương mặt em vẫn ở rất gần. Với khoảng cách chỉ cần động nhẹ là đầu mũi đã chạm vào nhau, tôi cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
「Xong rồi ạ.」
Một lúc sau, Yurie buông tay và nói lời kết thúc.
(Haizzz... Đúng là vô tư một cách khó hiểu mà... Dù sao thì, may quá Otoha đã vào tắm rồi──)
*Rì rìn h. . .*
Otoha ló mặt ra khỏi phòng thay đồ.
「Ơ, Otoha. Em không tắm sao?」
「...Ừm, em có tắm mà.」
Otoha vẫy tay ra hiệu cho tôi đến gần. Sau một thoáng ngập ngừng, tôi khẽ thở dài rồi đi về phía Otoha.
「Có chuyện gì vậy?」
「Anh trai đúng là giỏi thật đấy, nhìn thấy cảnh vừa nãy mà vẫn nói như vậy được.」
「E, em phải hiểu cho anh chứ. Yurie là đứa con gái như vậy mà...!!」
Tất nhiên, chúng tôi thì thầm với nhau.
「Ưm... Anh trai, anh thật sự không hẹn hò với Yurie-san sao?」
「Không hẹn hò.」
Bị nhìn bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, tôi đưa ngón tay lên giữa trán. Còn về người đang được nhắc đến thì sao──
「──?」
Em ấy nghiêng đầu, vẻ mặt như muốn hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?".
「Anh không cần phải giấu đâu.」
「Anh đã nói là không hẹn hò mà. Thôi, vào tắm đi.」
「...Dạ vâng.」
Dù trông vẫn chưa hết nghi ngờ, nhưng Otoha miễn cưỡng lui vào, cánh cửa phòng thay đồ đóng lại. Lúc này, Yurie bước lại gần tôi── và đặt tay lên cánh cửa ra vào của phòng.
「Vậy thì chúc anh ngủ ngon, Tōru.」
「À, ừm... Hẹn gặp lại em ngày mai.」
「Vâng. Hẹn gặp lại anh ngày mai ạ.」
Sau cùng, Yurie chào thêm Otoha từ phòng thay đồ rồi rời khỏi phòng.
(Đúng là cái cô Yurie này...)
Tôi thở dài nhìn cánh cửa đã đóng. Đêm nay, em sẽ ở lại phòng của cô gái hoàng kim. Tôi đã nói với em trong bữa tối rằng việc thay đổi phòng chưa được chấp thuận. Thực ra, là vì tôi chưa nói chuyện với Lý Sự Trưởng, nên nói đúng hơn thì đó là quyết định cá nhân của tôi.
Tôi rất cảm kích tấm lòng của Yurie. Vì tôi biết em muốn chúng tôi có thể bù đắp lại càng nhiều càng tốt khoảng thời gian đã mất giữa tôi và Otoha. Nhưng nếu tôi chấp nhận thiện ý đó, Yurie sẽ ra sao đây── Nghĩ đến điều đó, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ chối đề nghị của em. Nếu chấp nhận, Yurie chắc chắn sẽ giữ khoảng cách với chúng tôi vì muốn nhường nhịn. Dù chính Yurie đã nói rằng ở bên tôi – một người thân thiết như gia đình – em cảm thấy lòng mình bình yên. Tôi biết Yurie là một cô gái như vậy. Chính vì thế, tôi không thể chấp nhận được.
Tất nhiên, tôi vẫn sẽ dành thời gian cho Otoha nhiều nhất có thể. Có vẻ Lilith cũng hiểu ý tôi như ban ngày, em ấy không nói gì cả. Yurie cũng tin tưởng và chấp nhận mà không chút nghi ngờ── nhưng sau đó, em lại một lần nữa đề nghị: "Nếu vậy, ít nhất đêm đầu tiên này, xin hãy cho em được ở cùng hai người". Vậy thì tôi cũng chấp nhận, và mọi chuyện diễn ra cho đến giờ.
Khoảng một tiếng sau, Otoha mặc bộ đồ ngủ, với đôi má ửng hồng, quay lại.
「Vào chăn đi kẻo cảm lạnh. Mà lát nữa cũng tắt đèn rồi, có muốn không thì cũng phải vào thôi.」
「Em biết rồi mà. ...Anh trai đúng là ngày càng quá bảo bọc em rồi đấy.」
Otoha khẽ bĩu môi, nhưng tôi nghĩ điều đó là không thể tránh khỏi khi xét đến hoàn cảnh.
「Nào, ngủ thôi.」
Tôi mặc kệ lời cằn nhằn của Otoha, thúc giục em lên giường──
「...Otoha. Hôm nay chúng ta ngủ chung nhé?」
Một ý nghĩ bất chợt nảy ra và tôi nói thẳng ra.
「Thôi mà, anh trai đúng là quá bảo bọc rồi.」
Lần này, em phồng má lên──
「...Nhưng mà, thỉnh thoảng cũng được đấy.」
Khuôn mặt quay đi của em, đôi má hơi ửng hồng.
「Ừm, thỉnh thoảng thôi nhé.」
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu em, rồi chúng tôi cùng nằm xuống giường.
Khi căn phòng chìm vào bóng tối, các giác quan khác trở nên nhạy bén hơn. Tôi cảm nhận rõ hơi ấm từ bờ vai khẽ chạm vào nhau, và hương xà phòng thoang thoảng trong khoang mũi. Mùi hương đó giống hệt của Yurie, khiến tôi cảm thấy thật lạ lùng.
「Sao vậy anh?」
Tôi vô thức bật cười, và Otoha đã nghe thấy, liền hỏi lý do. Tuy nhiên, tôi nghĩ nói thật thì không tiện, hơn nữa để tránh khiến em ấy nghi ngờ thêm, tôi quyết định chuyển sang một chủ đề hoàn toàn khác.
「Anh nghĩ đã lâu lắm rồi chúng ta mới được ngủ chung như thế này.」
「À, đúng rồi nhỉ. Ưm── chắc là lần cuối cùng hồi lớp bốn hay lớp năm gì đó.」
「Năm, sáu năm rồi à. Bảo sao anh thấy lâu thật.」
Hồi tiểu học, chúng tôi hầu như ngày nào cũng ngủ chung, nhưng càng lớn thì số lần càng ít đi, tôi đang miên man hồi tưởng lại những chuyện cũ thì Otoha lại cất lời hỏi.
「...Không phải là chuyện ba, bốn năm trước sao?」
「Không, là lúc anh còn học tiểu học mà── À...」
Đến đây, cả tôi và Otoha đều nhận ra rằng cảm nhận về thời gian của hai anh em khác nhau.
「Đúng rồi... Đã hơn hai năm trôi qua rồi mà...」
Kể từ ngày hè năm ấy, chỉ có Otoha là bị bỏ lại một mình quá lâu. Trong một cuộc trò chuyện nhỏ nhặt, tôi lại một lần nữa thấm thía sâu sắc sự thật đó.
「Anh trai cao lớn hẳn lên nhỉ.」
「Cao thêm mười lăm phân mà.」
「Khịt khịt, cao nhiều thế cơ à...」
Tiếng cười khe khẽ của em nghe sao mà buồn man mác. Otoha im lặng một lúc── rồi ngập ngừng hỏi.
「Anh đã nói với mẹ là anh cao lên chưa?」
「...Chưa, anh chưa nói.」
「Anh phải nói với mẹ chứ. Mẹ sẽ bất ngờ lắm đấy.」
「...Chắc vậy.」
Hiện tại, mẹ không ở trong nước. Vì Hạo Lăng Học Viện là trường nội trú, nên khi tôi nhập học, mẹ đã rời Nhật Bản để tham gia hoạt động tình nguyện ở nước ngoài.
『Tōru. Con hãy tiến về phía trước đi.』
Đó là lời cuối cùng mẹ nói với tôi, giọng buồn bã. Có lẽ ngay từ khi tôi chọn Hạo Lăng, mẹ đã cảm nhận được điều gì đó. Tôi cũng nghĩ như vậy, bởi vì khi tôi bỏ nhà ra đi, ở lại nhà của Vương Thành-san vài tháng rồi trở về, mẹ cũng không hỏi nhiều.
「Mẹ có khỏe không nhỉ?」
「Chắc là mẹ vẫn khỏe.」
Otoha cũng đã biết mẹ đang ở nước ngoài rồi. Vì hồi em ấy nằm viện kiểm tra sức khỏe, anh đã ghé thăm vài lần và kể cho em ấy nghe.
「…Em có muốn gặp mẹ không?」
Dù chẳng cần hỏi, anh cũng thừa biết câu trả lời. Thế mà anh vẫn hỏi.
「Em mà gặp mẹ, chỉ sợ lại làm phiền mẹ mất…」
「Ngốc ạ.」
Mắt anh đã dần quen với bóng tối nên dễ dàng cụng nhẹ vào trán em.
「Tại vì em đã chết một lần rồi mà… Bây giờ em đâu phải người bình thường nữa…」
Sau khi chia tay Yuugo, anh đã băn khoăn không biết có nên nói cho Otoha về chuyện bản thể nhân tạo hay không, cuối cùng thì anh vẫn chọn nói ra. Bởi vì anh cảm nhận được rõ ràng rằng Otoha đang ôm trong lòng rất nhiều nỗi bất an về bản thân. Lý do của sự bất an đó có lẽ là vì có quá nhiều điều em không hiểu rõ. Có thể nó sẽ càng làm nỗi bất an thêm trầm trọng. Nhưng biết đâu, khi biết sự thật, em sẽ có thể sắp xếp lại cảm xúc của mình. Đó là một quyết định sau bao lần do dự.
Khi anh nói ra, Otoha tỏ vẻ không giấu nổi sự bàng hoàng —
Thế nhưng, em vẫn nở nụ cười.
「Bây giờ em vẫn chưa thể sắp xếp lại cảm xúc được, nhưng sống tiếp thì chắc chắn sẽ có những điều tốt đẹp thôi, đúng không?」
Em nói vậy rồi cười.
Bất an dĩ nhiên là có. Một trong số đó chắc là nỗi lo rằng việc bản thân không phải con người sẽ gây phiền phức cho mọi người xung quanh.
「Anh cũng hiểu rằng có rất nhiều chuyện. Anh hiểu, nhưng mà… Khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta hãy đi gặp mẹ nhé.」
「Mọi chuyện…」
「Phải, là tất cả mọi chuyện. Anh sẽ tìm cách để em có thể gặp mẹ.」
Anh nghĩ đây không phải là chuyện có thể nói ra một cách dễ dàng. Vì ngay cả bản thân anh cũng không biết “mọi chuyện” đó là gì. Nỗi bất an nhiều đến nỗi không đếm xuể. Ngoài những vấn đề phải giải quyết để gặp mẹ, còn cả một núi việc khác. Thế nhưng, để không bị chúng đè bẹp, anh muốn em có được thật nhiều hy vọng.
「Chưa thể nói là ngay lập tức được, nhưng… một ngày nào đó, nhất định sẽ như vậy.」
Anh chạm vào mái tóc mềm mại của em, vuốt ve đầu em.
Otoha im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu, dù nhỏ nhưng rất chắc chắn.
「Thôi nào, chúng ta đi ngủ thôi. Mai em phải bắt đầu học rồi đúng không? Đừng có ngủ gật… không, dù chỉ là một cái ngáp thôi cũng đừng thử nhé. Không là sẽ gặp chuyện kinh khủng lắm đó…!」
「Ơ? Cô Sara đáng sợ lắm sao? Em thấy cô ấy có vẻ hơi nghiêm khắc thôi mà…」
「Không chỉ là đáng sợ đâu…」
Chuyện này chỉ xảy ra khi có Lilith mà thôi, nhưng anh vẫn cố tình nói đùa để làm bầu không khí trở nên vui vẻ hơn.
「Vậy nên, đi ngủ thôi.」
「Ưm, ưm! Phải ngủ thôi ạ…!」
Câu trả lời với giọng điệu tươi tắn hơn hẳn lúc nãy. Có lẽ em ấy đã hoàn toàn hiểu ý anh, và đã cố tình chiều theo.
Anh nghĩ vậy cũng được, rồi lại vuốt ve đầu em một lần nữa. Chỉ cần tâm trạng tươi sáng hơn một chút, chắc chắn ngày mai sẽ khác.
「Chúc ngủ ngon, anh hai. …Hẹn gặp lại ngày mai nhé.」
「Ừ. Ngủ ngon, Otoha. …Hẹn gặp lại ngày mai.」
Hứa hẹn về một ngày mai, anh mỉm cười trong bóng tối.
Chắc chắn Otoha cũng vậy.
Cứ thế, Otoha đã trở về.
Và điều đó, tất yếu khiến anh phải ôm trong lòng một nỗi băn khoăn —
Anh quay mặt đi khỏi sự thật ấy.
Và đêm đó —
Không, cả sau này nữa, anh đã cố ý không bao giờ chạm đến chuyện Otoha đã mất mạng.
◇
Ngày thứ hai kể từ khi trở thành người được Hạo Lăng Học Viện tiếp nhận —
Otoha đã bắt đầu cuộc sống cùng với Lilith từ hôm nay.
Sau khi kết thúc bữa tối và khoảng thời gian quây quần bên Tōru và mọi người, Otoha đang cứng người vì căng thẳng. Lý do là vì em đang đối diện với cô gái có mái tóc vàng óng như Đá Hoàng Ngọc.
(Cô Yurie cũng rất xinh đẹp, nhưng cô Lilith cũng thật là một mỹ nhân…)
「Rất vui được gặp lại em nhé, Otoha. Nếu có bất cứ điều gì khó khăn, cứ nói cho chị biết bất cứ lúc nào nhé.」
「—!!! Vâng, vâng ạ! Em rất mong được giúp đỡ ạ…!」
Otoha đang nhìn chằm chằm với miệng há hốc thì Lilith đưa tay ra, em giật mình bừng tỉnh, cuống quýt cúi gập đầu thay vì bắt tay.
Thấy vẻ căng thẳng rõ rệt của em, cô gái tóc vàng khẽ khúc khích cười.
「Em không cần phải căng thẳng như vậy đâu. Đừng ngại ngần gì chỉ vì chị lớn tuổi hơn nhé.」
「Vâng, vâng ạ. Đúng là như vậy… Ồ, không phải ạ. Ý em là…」
Vừa bắt tay, Otoha vừa ấp úng.
Lilith không hề thúc giục hay ngắt lời, chỉ đơn giản là chờ đợi.
「Cô Lilith xinh đẹp quá nên em cứ thấy căng thẳng…」
「Ôi, em nói những lời thật vui tai đó nha.」
Lilith ngồi xuống chiếc sofa đơn, miệng nở nụ cười khi nghe những lời em gái của người mình thầm yêu nói —
「…Giá mà Tōru cũng nói với chị một lần thôi thì hay biết mấy.」
Vừa nghịch tóc bằng đầu ngón tay, cô khẽ thì thầm một câu thật lòng.
「Ơ? Anh hai chưa từng nói với cô ấy câu đó sao ạ?」
「À… Fufufu, đại loại là vậy đó. Đáng tiếc là đến giờ vẫn chưa một lần nào, nhỉ.」
Bị nghe thấy lời thật lòng vô tình thốt ra, Lilith nở một nụ cười khổ.
「Chuyện này em giữ bí mật với Tōru giúp chị nhé. Những lời như vậy thì chị muốn Tōru tự nguyện nói ra.」
「Vâng ạ… Vâng, em hiểu rồi ạ!」
Vừa gật đầu, vừa được Lilith mời ngồi xuống sofa, Otoha vừa ngồi xuống vừa thay đổi ấn tượng về Lilith.
(Cô ấy thật sự nghiêm túc với anh hai…)
Tình cảm của Miyabi rất dễ nhận thấy chỉ trong hai ngày hôm qua và hôm nay, trong khi Lilith lại có vẻ gì đó tinh quái, không rõ có thật lòng hay không.
(Một người xinh đẹp như vậy, sao lại thích anh hai nhỉ…?)
Tōru là người anh mà em tự hào. Có thể là vì cái nhìn ưu ái của em, nhưng em nghĩ anh ấy vừa tốt bụng lại vừa rất ngầu. Thỉnh thoảng có chút đơn giản, đôi khi lại nói những lời ngây ngô là điểm trừ nhỏ, nhưng Otoha rất yêu quý Tōru.
Thế nhưng, việc người khác có đánh giá tương tự hay không lại là chuyện khác, hơn nữa với một cô gái ngoại quốc xinh đẹp — đặc biệt lại là tiểu thư của một tập đoàn lớn, thì anh trai em không phải là một sự tồn tại đặc biệt. Otoha nghĩ rằng có biết bao nhiêu người có ngoại hình xuất sắc hơn Tōru, tính cách không có khuyết điểm, và gia thế cũng phù hợp hơn nhiều.
(Ưm, tò mò quá đi mất…)
Vì tò mò, Otoha cảm thấy bồn chồn. Ngày xưa — khi Otoha còn là người bình thường, em cũng đã từng không ít hơn một hay hai lần cùng bạn bè say sưa bàn chuyện tình yêu. Hơn nữa, trong trường hợp này, đối tượng yêu đương lại là người anh mà em rất mực yêu quý, nên mức độ hứng thú càng lớn hơn.
「…Em đang thắc mắc tại sao chị lại thích Tōru đúng không.」
Trong căn phòng tràn ngập hương thơm ngọt ngào của trà sữa do Sara pha, Lilith bất ngờ nở nụ cười tinh nghịch nói.
「—!!! K-Không, không phải ạ, ừm, ưm, không có tò mò gì cả… nhưng mà có ạ…」
Bị đoán trúng lòng mình, Otoha cuống quýt hơn bao giờ hết, cuối cùng đành nói ra sự thật.
「Fufufu, chuyện đó thì sau này chị sẽ từ từ kể cho em nghe nhé. Cứ sống chung với nhau rồi sẽ có rất nhiều cơ hội mà.」
「Vâng, vâng ạ… À, nhưng mà — em không thể cổ vũ được đâu ạ… Ưm, không phải là em không thích anh hai yêu ai đó, mà là em muốn cổ vũ tình cảm của anh hai… Nên, ừm — x-xin lỗi ạ!」
「Fufufu, em không cần phải xin lỗi đâu. Chị đã quyết định rằng dù không có sự cổ vũ của ai đi chăng nữa, chị vẫn sẽ tự mình bắn xuyên trái tim của Tōru bằng thực lực của mình! ♡」
Otoha thấy Lilith dùng ngón tay tạo hình khẩu súng, trông thật ngầu.
Giờ thì, thôi được rồi, chúng ta đi tắm kẻo muộn nhé.
Vâng ạ! — Khoan đã, chúng ta… tắm chung ạ?!
Ồ, tôi đâu có ý đó đâu, nhưng… nếu cô muốn thì tôi cũng chẳng phiền đâu.
K-Không, không ạ, tôi… tôi tắm một mình thôi. Có mà… tôi mất hết tự tin mất.
Otoha vội vàng lắc đầu nguầy nguậy từ chối, rồi nhường Lilith vào trước.
Lilith chấp nhận lời đề nghị ấy và đi tắm. Ngay sau đó, Otoha mới từ từ ngâm mình trong làn nước ấm áp…
Ôi…
Khi trở lại phòng, Otoha khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc, nhỏ đến mức chỉ mình cô nghe thấy.
Cô gái trẻ lại một lần nữa sửng sốt khi nhìn thấy thiếu nữ tóc vàng óng ấy.
Nhưng lần này, điều khiến cô ngạc nhiên còn là trang phục của Lilith – hay nói đúng hơn là bộ áo choàng tắm mà cô ấy đang mặc.
(Nghe nói Lilith là tiểu thư nhà quyền quý, nhưng cô ấy trông cứ như… một diễn viên chứ không phải nữ hoàng gì cả…)
Otoha nhìn Lilith đang ngồi sâu vào chiếc ghế sofa đơn, vắt chéo đôi chân dài vươn ra từ dưới chiếc áo choàng tắm, tay cầm tập tài liệu và trò chuyện với quản gia Sara. Cảnh tượng đó hệt như đang xem một phân cảnh trong phim điện ảnh vậy, khiến Otoha dù là con gái cũng phải tim đập thình thịch.
Bác sĩ Granary có gì mới không?
Về TYPE-B thì quả thực không thể khôi phục được nữa. Ông ấy nói là vì có quá nhiều phần black box…
Thật hết cách rồi. Dù là một kẻ khờ dại, nhưng quả thực người đó là một thiên tài không thể nghi ngờ.
Khẽ thở dài một tiếng, thiếu nữ tóc vàng chợt nhận ra bóng dáng Otoha đang đứng đó và lên tiếng:
Cô tắm xong rồi à?… Sara, chuẩn bị trà sữa để cô ấy khỏi bị cảm lạnh.
A… Cảm ơn cô ạ!
Thức uống yêu thích nhất của Otoha là trà táo.
Mùi vị cô bé được thưởng thức trong phòng Tōru ngày hôm qua và hôm nay thật thân thuộc, một hương vị của kỷ niệm.
Thế nhưng, trà sữa mà Sara pha, cả lúc dạy học ban ngày lẫn vừa rồi, đều ngon đến bất ngờ, nên Otoha đã gật đầu lia lịa trước thịnh tình của Lilith.
Sau đó một lúc, Otoha vừa uống trà sữa vừa trò chuyện vui vẻ với thiếu nữ tóc vàng.
Vì là ngày đầu tiên sống chung, nội dung chủ yếu là giới thiệu về bản thân mỗi người, chứ ít hơn về Tōru – chủ đề chung của họ.
Nhưng khoảng thời gian ấy cũng không kéo dài bao lâu.
Nhờ sự kết hợp giữa tắm xong và uống trà sữa, sự căng thẳng cũng được giải tỏa vừa đủ, và cơn buồn ngủ đã ập đến cô gái dưới dạng những cái ngáp dài.
Khì khì, chắc là đến lúc đi ngủ rồi.
Cháu xin lỗi, giữa lúc đang nói chuyện mà…
Không cần bận tâm đâu. Như tôi đã nói, chúng ta sẽ còn nhiều thời gian để nói chuyện mà.
Thấy Lilith thúc giục nên nghỉ ngơi sớm, Otoha ngoan ngoãn gật đầu cảm ơn.
Ể? Cháu ngủ ở đâu ạ?
Phòng của Lilith không có giường tầng như phòng của Tōru và các bạn.
Sara lại ở phòng riêng, nên trong phòng chỉ có một chiếc giường duy nhất, và đương nhiên là của thiếu nữ tóc vàng rồi.
Tôi nghĩ chúng ta có thể ngủ chung, cô có ngại không? Yurie đến chơi cũng ngủ chung như vậy đó, nên không cần lo về kích thước đâu…
Chiều cao của Yurie và Otoha gần như tương đương.
Còn lại thì tùy thuộc vào cảm xúc của Otoha.
(Ưm… Chắc là hơi hồi hộp đây…)
Tuy nhiên, Otoha lại không phải là người có thể nói không trong tình huống này, nên cuối cùng cô bé vẫn gật đầu đồng ý.
…Sara.
Vâng, thưa tiểu thư.
Ể?
Trước mắt Otoha, Lilith thản nhiên cởi chiếc áo choàng tắm trước mặt Sara.
Đương nhiên, bên trong chẳng có gì che thân cả, chỉ là hình dáng lúc mới sinh ra mà thôi.
Vậy thì đi ngủ thôi.
Ể? Ể? Ể? …A, ừm, bộ đồ ngủ thì sao ạ?
Tôi mà mặc đồ gì là không ngủ được. Mà thôi, con gái với nhau cả, có gì mà phải ngại chứ.
(Ngại lắm đóooooo────!!!)
Lilith nháy mắt một cái, khiến cô gái trẻ gào thét trong lòng.
…Thế nhưng, Otoha vẫn không thể nói không.
Hai người cùng lên giường, rồi Sara tắt đèn và rời khỏi phòng.
Chẳng mấy chốc, trong căn phòng tối mịt đã vang lên tiếng thở đều đặn của một người.
Còn người kia thì sao…
(Ưm, hồi hộp quá đi mất…)
Việc có một thiếu nữ nước ngoài xinh đẹp nằm cạnh, hơn nữa lại còn khỏa thân, là một tình huống quá sức chấn động đối với Otoha, khiến cô bé hoàn toàn tỉnh táo.
(Phải ngủ, phải ngủ, phải ngủ──)
Otoha nhắm chặt mắt, cố gắng hết sức để chìm vào giấc ngủ.
Nói thêm một chút, Yurie hoàn toàn không bận tâm việc Lilith ngủ khỏa thân.
Dù sao đi nữa, sau một lát, khi cơn buồn ngủ dần trở lại với Otoha…
Ưm… Tōru… em thích…
Thiếu nữ tóc vàng khẽ lẩm bẩm trong lúc ngủ mê rồi trở mình…
KyaaaaAAAA────!!! Anh hai, cứu em vớiiiii
!!!)
Đêm đó, Otoha bị thiếu nữ tóc vàng ôm chặt lấy, không thể ngủ được cho đến gần sáng.
Nhờ vậy mà hôm sau, cô bé liên tục ngáp ngắn ngáp dài trong giờ học, và bị Sara – người phụ trách việc giáo dục – lườm nguýt, đó lại là một câu chuyện khác.


0 Bình luận