Quyển 9

Chương 3: Tuyệt vời ♪

Chương 3: Tuyệt vời ♪

Hôm nay, vào thứ Bảy cuối cùng của tháng Tư, theo ý tôi, sau giờ học, chúng tôi đã quyết định đi chơi bên ngoài học viện.

Đương nhiên, là vì Otoha.

Trong ký túc xá có đủ loại sách vở, trò chơi, và trong khuôn viên trường cũng có thể tự do đi lại. Thế nhưng, việc giải khuây vẫn có giới hạn, nên tôi muốn thỉnh thoảng đưa em ấy rời xa học viện, để em ấy được thoải mái vươn cánh.

Tôi đã rủ thêm những người bạn quen thuộc: Yurie, Otoha, Lilith, Miyabi, Tomoe, Tora, Tatsu. Và đúng như dự đoán, cô Rito không được mời cũng có mặt. Cả nhóm đang trên đường đến một khu công viên giải trí nông trại do Sara lái xe.

"Sắp tới nơi rồi ạ."

Sau khi rời đường cao tốc và đi thêm một đoạn, Sara lên tiếng khi thấy tấm biển bên đường ghi "Còn hai cây số nữa đến khu giải trí".

Không lâu sau đó, chúng tôi đã đến đích: trang trại Daddy.

"Vất vả cho cô rồi, Sara. Cảm ơn cô nhé."

"Là mệnh lệnh của tiểu thư, nên không cần khách sáo như vậy đâu ạ."

"À, ừm..."

"Cảm ơn Sara nhé. Cô lái xe rất êm đấy."

"Đâu có đâu ạ, tiểu thư quá lời rồi."

"Cô Sara. Cô lái xe liên tục có mệt không ạ?"

"Với tư cách là chấp sự của gia tộc Bristol, chừng này thì không đáng là gì đâu, cô Otoha."

Khi trả lời tiểu thư thì tỏ vẻ e dè nhưng vẫn vui mừng, còn khi nói chuyện với học sinh thì lại nhẹ nhàng ân cần – hoàn toàn khác xa khi đối đáp với tôi.

"...Có chuyện gì sao ạ?"

Bị lườm một cái sắc lạnh, tôi vội lắc đầu lia lịa.

"Tōru, Tōru. Chúng ta đi thôi."

Yurie, người đang bồn chồn kéo tay áo tôi, chính là người đề xuất chuyến đi đến trang trại Daddy hôm nay. Hình như từ khi đọc bài báo trên tạp chí du lịch đặt ở sảnh ký túc xá, em ấy đã luôn muốn đến đây. Vẻ mặt em ấy rạng rỡ như trẻ con thật đáng yêu, khác hẳn với hình ảnh dũng mãnh khi chiến đấu.

"Vậy thì, tôi xin phép chờ ở đây."

"Cô nói gì thế?" "Cô không đi cùng sao?"

"Hả?"

Sara mở to mắt ngạc nhiên trước lời nói của cả tiểu thư và học sinh.

"Không, không thể nào được ạ. Tôi là—"

"Đi thôi nào~!" "Cô Sara cũng vui chơi cùng chúng tôi đi~!"

"Khoan, khoan đã tiểu thư! Cả cô Otoha nữa! Hai người buông tay ra—Á á á á á...!!"

Dù chống cự nhưng sức lực không thể nào địch lại, cô chấp sự bị hai người kia kéo đi mất.

Nhìn cảnh tượng đó, tôi và Tora đều nở nụ cười bên môi.

"Hừm, xem ra bọn họ hợp nhau phết đấy chứ."

"Có vẻ vậy. Tôi cũng thấy yên tâm hơn một chút."

Trong lúc chúng tôi đang trò chuyện, Yurie nắm lấy tay tôi.

"Tōru. Chúng ta cũng mau đi thôi."

"Không, không cần vội... Ối!? Yu, Yurie, nói rồi mà không cần kéo đâu...!!"

Vừa bị Yurie nắm tay kéo đi, tôi cảm thấy có ai đó chạm vào bàn tay còn lại.

Là Miyabi.

"Mi, Miyabi..."

"M, mau lên, Tōru-kun!"

Nói bằng giọng hơi lanh lảnh hơn bình thường, Miyabi cũng kéo tôi, cùng bước nhanh.

Thật tình mà nói, bị hai cô gái nắm tay kéo đi giữa chốn đông người thế này khá là xấu hổ. Cuối tuần nên khách đến thăm khá đông, những ánh mắt cứ như đang soi mói.

Hơn nữa, phía sau còn có "người nhà" (chắc thế) đang tấn công nữa chứ.

"Khặc khặc khặc, đúng là trai đẹp khổ trăm bề mà!! Này lớp trưởng. Cô cũng kéo cậu ta đi cùng đi chứ."

"Tôi từ chối. Hơn nữa, dù có kéo thì hai tay của Kokonoe cũng đã bận rồi."

"Tay không được thì kéo chân ấy."

"Kéo chân thì làm sao mà đi được chứ..."

"Chẳng phải để đi thì có chân rồi sao, cái thứ gọi là 'chân thứ ba' ấy."

"Cái gì thế...?"

"Ch* (đã kiểm duyệt) ♡"

"Ư...!!"

Với một từ ngữ mà có lẽ chỉ những nữ nhân viên say xỉn mới thốt ra, mặt Tomoe lập tức đỏ bừng đến tận tai.

Ánh mắt Tomoe và tôi chạm nhau—

Ánh mắt cô ấy khẽ liếc xuống phần hông của tôi—

"Đồ vô lại của tôi────!!"

Ngay sau đó, tiếng hét thất thanh vang vọng giữa bầu trời xanh thẳm.

Khoảng năm phút sau, chúng tôi vào cổng và đến ngay khu vui chơi với động vật gần lối vào – nơi Yurie mong đợi nhất.

Trong khu vực này, nơi có thể tiếp xúc với nhiều loại động vật như chuột lang, thỏ, lợn mini, rùa đá, vân vân, ánh mắt Yurie dán chặt vào loài vịt nhỏ nhất thế giới – chú vịt Call Duck với đôi mắt tròn xoe.

Nhưng mà—

Khi Yurie từ từ tiến lại gần, từng chút từng chút một, để không làm chúng hoảng sợ, chú vịt Call Duck dường như cảm nhận được điều gì đó, cứ di chuyển để giữ một khoảng cách nhất định.

Lúc đầu tôi nghĩ có lẽ chúng cảnh giác với con người, nhưng khi thấy những chú vịt khác đậu trên tay hoặc đầu gối của những du khách khác, thì có vẻ không phải vậy.

—Hay nói đúng hơn, liệu có phải chỉ là ảo giác khi tôi thấy chúng chỉ cảnh giác với riêng Yurie không nhỉ?

Từng chút, từng chút, từng chút...

Táp táp táp...

Cứ lặp đi lặp lại những hành động như vậy, Yurie không những không thể chạm vào chúng mà thậm chí còn không thể đến gần chúng trong phạm vi có thể chạm tới.

"Tại sao vậy chứ. Em rất muốn ôm các bé ấy mà..."

(Chắc có lẽ vì em ấy khao khát quá mạnh mẽ nên chúng mới chạy trốn...)

Nhìn Yurie đang ủ rũ, tôi cười khổ khi nhớ lại luồng "khí chất chấp niệm áp đảo" mà em ấy đã tỏa ra ngay trước đó.

"Nếu em nghiêm túc thì chẳng phải em có thể bắt chúng nhanh hơn cả khi chúng kịp phản ứng sao?"

"Không. Đây là khu vực vui chơi tương tác, nên ý chí muốn tương tác lẫn nhau là điều quan trọng nhất ạ."

Tôi hiểu ý Yurie, nhưng vấn đề là ý chí của em ấy quá mạnh.

Tuy nhiên, nếu cứ tiếp tục không thể tương tác được thế này thì cũng tội nghiệp, nên khi tôi đang nghĩ cách thì—Otoha lên tiếng gọi Yurie.

"À, cô Yurie."

"Chuyện gì vậy, O—"

Yurie quay lại, khẽ nín thở giữa câu nói, đôi mắt đỏ rực mở to.

Khi nhìn thấy chú vịt Call Duck đang được Otoha ôm trên tay.

"Bé này, nếu cô thích thì ôm thử không ạ?"

"À..."

Tôi nhẹ nhàng đẩy lưng cô gái tóc bạc đang ngập ngừng không biết trả lời thế nào.

"...Nếu bé ấy đồng ý."

"Không sao đâu ạ. Bé này ngoan lắm, trông mặt bé ấy như muốn được ôm đấy ạ!"

Otoha mỉm cười trả lời, nhưng tôi, người đứng ngoài cuộc, nghĩ rằng chú vịt Call Duck có lẽ chỉ đang căng thẳng đến mức không thể cử động vì bị ảnh hưởng bởi khí chất của Yurie – nhưng tôi chỉ nghĩ vậy thôi chứ không nói ra.

Trong lúc đó, Otoha trao chú vịt Call Duck cho Yurie.

"Cảm ơn Otoha."

"Không có gì ạ!"

Chú vịt Call Duck nằm gọn trong vòng tay Yurie mà không hề chạy trốn hay giãy giụa, khiến Yurie rất vui mừng—tất nhiên, đó là cảm xúc của riêng em ấy, còn từ bên ngoài nhìn vào thì trông em ấy khá điềm tĩnh.

Ngay cả Otoha, người mới quen Yurie không lâu, cũng có cùng cảm nhận, nên tôi khẽ ghé vào tai thì thầm để giải thích.

"...Otoha. Yurie đang cực kỳ vui mừng đấy."

"Thật, thật sao?"

"Ừ. Nếu nhìn kỹ thì khóe môi em ấy hơi cong lên một chút, và ánh mắt không rời khỏi chú vịt Call Duck. Ngoài ra, má em ấy hơi hồng lên, và khi nói chuyện thì giọng điệu nhanh hơn bình thường."

"Không biết là hiểu hay không hiểu nữa... À, nhưng việc cô ấy cứ nhìn chằm chằm thì em hiểu ạ. Má cũng... Còn mấy cái khác thì có lẽ hơi khó..."

Otoha "Mụm mụm" nhìn Yurie, rồi bất chợt quay sang tôi nói.

"Anh trai hiểu cô Yurie thật đấy nhỉ."

"Thì cũng không phải tự dưng mà chúng tôi đã làm Bán Song Nhận (Duo) hơn một năm rồi mà."

"...Không phải ý đó đâu nha."

Tôi định hỏi ý nàng về chuyện đó, nhưng Otoha đã cầm chiếc máy tính bảng luôn mang theo bên mình đến chỗ Yurie và cất tiếng gọi, thế là câu chuyện cứ thế đứt ngang.

“Yurie-san. Chúng ta chụp ảnh nhé? Đằng nào cũng đã đến đây rồi, chụp một tấm làm kỷ niệm đi ạ.”

“Có được không ạ?”

“Được chứ ạ. Nào, em chụp đây nhé!”

Otoha vừa nói vừa bấm máy.

“Ưm, chụp đẹp ghê♪ Anh trai thấy thế nào?”

Trên màn hình hiện rõ hình ảnh Yurie đang ôm chú vịt Call Duck một cách hoàn hảo.

AbsDuo_V9_120.jpg

“Đợi đã, đợi đã nào. Đằng nào cũng thế rồi thì Otoha cũng vào chụp chung đi. Để anh chụp cho.”

Tôi vội lên tiếng ngăn lại khi Otoha định chụp thêm một tấm nữa với Yurie.

“Không được. Nếu vậy thì Touro và Otoha mới là người nên chụp chung chứ.”

“Ưm, anh trai và Yurie-san thì—”

“Không không không.”

“Không không không.”

“Không phải không phải không phải.”

Màn nhường nhịn nhau bỗng chốc biến thành một trận tranh cãi ồn ào, khiến những người khác đang vui đùa với động vật xung quanh cũng phải tham chiến.

“Ơ này, nếu là ảnh đôi với Touro thì phải là tôi mới đúng chứ?”

“T-tớ cũng muốn chụp chung với Touro-kun nữa…”

“Tôi nghĩ hai người nên ưu tiên Otoha trước thì hơn…”

“Thôi mệt quá rồi, tất cả cùng kéo cái Dị Năng kia ra mà xé nát nó đi, rồi chụp ảnh đôi với phần bị xé đứt là xong hết mọi chuyện! Khà khà khà!”

Nếu vậy thì tôi sẽ là người gặp họa sát thân mất.

Dù sao thì, màn ồn ào của chúng tôi ngày càng lớn, khiến chúng tôi trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Tora và Sara đồng loạt thở dài ngao ngán, còn Tatsu thì đang tập squat trong khi vẫn nâng con rùa cạn lên, chẳng ai có ý định can ngăn cả.

“Aizaa, thôi được rồi! Tất cả chúng ta cùng chụp chung đi! Đằng nào cũng đã cùng nhau đến đây rồi mà!”

Cuối cùng, một lời của tôi đã chốt lại, chúng tôi sẽ chụp một tấm ảnh tập thể trước, sau đó mới đến ảnh cá nhân và ảnh đôi theo thứ tự.

Tora lẩm bẩm một câu không hay rằng chắc chắn sẽ có tranh cãi về thứ tự, nhưng may mắn thay, tất cả mọi người, trừ Lilith, đều dễ dàng nhường nhịn, bảo rằng chụp trước hay chụp sau cũng được, miễn là được chụp cùng nhau.

Lilith được nhường thì tỏ vẻ vui sướng dù vẫn nói “Thật ra tôi cũng không nhất thiết phải là người đầu tiên đâu,” và thế là mọi chuyện được giải quyết trong hòa bình.

“Vậy thì, xin nhờ ông ạ.”

Chúng tôi nhờ một cặp vợ chồng trung niên, những vị khách tham quan gần đó, chụp ảnh tập thể.

Sau khi chụp một tấm tôi đứng cạnh Yurie và Otoha, rồi đổi vị trí để chụp thêm một tấm nữa với Lilith và Miyabi, chúng tôi cúi chào cảm ơn rồi tạm biệt họ.

Nhìn chúng tôi trên màn hình máy tính bảng trông thật vui vẻ, tấm ảnh này từ mọi góc độ đều giống như một nhóm bạn thân thiết, và tôi tin rằng nó sẽ trở thành một kỷ niệm đáng nhớ của Otoha.

Sau khi chụp ảnh xong, chúng tôi chuyển sang địa điểm khác.

Đầu tiên, chúng tôi xem sự kiện diễu hành cừu quy mô lớn do chó chăn cừu dẫn dắt, sau đó là trải nghiệm cưỡi ngựa.

Đặc biệt là Lilith đã cưỡi ngựa một cách tuyệt đẹp, và cảnh tượng Sara bấm máy liên tục như thể đang chụp liên thanh đã khiến tôi không khỏi phì cười.

Khi chúng tôi đang bàn xem có nên thử trải nghiệm vắt sữa bò không thì—

“Hodaka, vụ vắt sữa con này cứ giao cho cô, Dị Năng ạ.”

Giọng Tsukimi vừa nói vừa vỗ vai Miyabi đã tạo ra một bầu không khí vô cùng ngượng nghịu.

Kết quả là, chúng tôi quyết định không vắt sữa nữa.

Từ đó, câu chuyện chuyển sang việc hái anh đào, một hoạt động mới bắt đầu từ hôm qua, trước kỳ nghỉ Tuần Lễ Vàng. Chúng tôi trả tiền vé vào cửa và bước vào nhà kính.

“Oa, a… Tuyệt vời quá, anh trai. Nhiều ghê đó.”

Dù vẫn còn hơi sớm so với mùa, nhưng khắp nơi trong nhà kính, những quả anh đào chín đỏ mọng, treo lủng lẳng ngang tầm mặt.

“Otoha có hái được không? Nếu muốn anh cõng thì cứ nói nhé?”

“Thôi đi mà, từng này thì em hái được hết mà. Chỉ là—ưm, em đã cao lên kha khá rồi đấy, đừng có coi em như trẻ con nữa chứ! Anh Tora-chan thấy thế nào?”

“Đừng có hỏi tôi về chuyện chiều cao.”

Tora, người đã chấp nhận việc bị gọi là Tora-chan, quay mặt đi chỗ khác, tránh ánh mắt của Otoha.

“A… K-không sao đâu, Tora-chan cũng cao lên mà, phải không…!”

Otoha vội vàng vớt vát, nhưng Tatsu lại cười phá lên và vỗ bôm bốp vào đầu Tora, nói rằng cậu ta chẳng cao lên tí nào từ năm ngoái.

Ngay sau đó, một cú đá bay hoa mỹ của Tora bùng nổ, khiến Otoha vừa cười khổ vừa lẩm bẩm, “Giống mấy bộ phim Hồng Kông anh trai thích ghê…”

Khi mới đến Hạo Lăng Học Viện, Otoha đã từng hoảng hốt nghĩ rằng Tora và Tatsu đang đánh nhau thật, nhưng gần đây thì có vẻ như em ấy đã nhận ra đó chỉ là những màn đùa giỡn giữa bạn bè.

Mặc dù vì hơi quá khích nên em ấy vẫn chưa hoàn toàn quen được.

À, nhân tiện, hồi trại huấn luyện mùa đông, tôi đã bị Tora mắng khi nhắc rằng cậu ta đã cao thêm một centimet so với năm ngoái, nên lần này tôi quyết định giữ im lặng.

“To-o-ruu♪”

“Sao thế, không hái à?”

Chiếc giỏ trên tay Lilith—được phát ở lối vào—trống không khi cô nàng tiến lại chỗ tôi, người đang xem hai người kia làm loạn, và tôi nhận ra ngay là cô ấy chưa hái được quả nào.

“Vì không với tới anh đào nên tôi muốn nhờ Touro bế lên cơ mà♪”

“Thôi nào Otoha, chúng ta đi sang đằng kia hái anh đào đi.”

“Touro này!? Anh có đang hành xử đúng mực của một người chồng tương lai không đó!?”

Ngay khi tôi định bỏ qua lời cãi lại của cô thiếu nữ hoàng kim thì, từ đâu đó, một cô gái trong trang phục quản gia chạy tới, rồi quỳ rạp xuống đất như Tomoe—không, là bò bằng bốn chân.

“Tiểu thư! Nếu không với tới, xin hãy dẫm lên kẻ hèn mọn Sara Guilford này!!”

“S-Sara!? Được rồi! Dừng lại ngay! Nào, đứng dậy đi chứ!!”

“…Anh trai, không cần mặc kệ họ sao?”

“Thôi thì, họ như thế cũng là vì thân thiết mà…”

Giữa lúc nhiều khách tham quan hướng ánh mắt tò mò về phía hai cô gái nước ngoài đang làm ầm ĩ, tôi lén lút kéo Otoha rời khỏi đó.

Ở phía trước, tôi bắt gặp Tsukimi.

Bình thường, bộ trang phục kết hợp giữa tai thỏ và váy hầu gái sẽ khiến cô ấy nổi bật một cách bất thường, nhưng có lẽ vì đây là khu công viên chủ đề nông trại, cô ấy lại như một người nổi tiếng, được nhiều người chĩa máy ảnh vào và lũ trẻ vây quanh.

“Toilet ở đâuuu?”

“Cô thỏ ơi, chụp ảnh chung đi ạ♪”

“Ba ơi, mẹ ơii!”

“Toilet ở ngay cạnh khi ra ngoài đó, đi trước khi tè dầm ra đi! Nào, chúng ta chụp ảnh cùng cô thỏ nhaaa♡ Thằng nhóc kia nói xem bố mẹ mày mặc đồ gì đi! Tao cõng mày lên đừng có khóc nữa! Mà nói thật thì tao KHÔNG PHẢI là nhân viên đóoo—!!”

(Đúng là giống Kibitsu, cô ấy yếu lòng trước những đối tượng ngây thơ…)

Khi tôi đang quan sát Tsukimi, người vừa chuyển đổi giữa chế độ trắng và chế độ đen, vừa than vãn nhưng vẫn đối đãi chu đáo, thì cô ấy nhận ra sự hiện diện của tôi.

“Hầy, thằng trai tân cherry boy. Có phải mày đang nhân tiện hái anh đào mà đi nói khắp nơi là ‘cũng muốn được hái’ đúng không?”

“Nói vớ vẩn gì thế!! Hơn nữa, có trẻ con ở đây mà lại nói mấy lời kỳ cục đó!!”

Tôi vừa phản bác vừa chỉ tay vào đứa trẻ lạc đang được Tsukimi cõng trên vai.

“Anh trai, cheri—”

“Otoha không cần biết đâu!!”

“Khà khà, đúng là một người đảm nhiệm vai trò Tsukkomi đầy uy phong ha! Dù chưa bao giờ tsukkomi bao giờ!”

Thôi, mặc kệ cô ta vậy.

“Đi thôi, Otoha.”

“Khoan đã. Để ta cho mày xem cảnh tượng quen thuộc, vui lên đi nào.”

“Cảnh tượng quen thuộc là gì vậy ạ?”

Tôi chỉ có linh cảm xấu nên rất muốn nhanh chóng rời đi, nhưng Otoha lại dừng bước.

Không hề hay biết tâm trạng của tôi, Otoha vẫn tròn xoe mắt nhìn tôi đầy mong đợi. Ngay trước mặt em ấy, cô Tsukimi há miệng, đút gọn trái anh đào vào trong rồi──

“Ưm… nhồm nhoàm… chụt chụt… rồi. Coi đây!”

Một lúc sau, cô Tsukimi lè lưỡi, trên đó là một cọng cuống anh đào được thắt nút chặt chẽ.

“Oa, siêu quá đi…”

“Oa, tuyệt quá! Anh hai ơi, đây là lần đầu tiên em thấy có người làm được như vậy đó.”

Trái ngược hẳn với tôi, người chỉ biết ngán ngẩm vì mọi chuyện đúng như dự đoán, Otoha thật lòng kinh ngạc.

“Ồ, cứ khen nữa đi, em gái. Lát nữa chị sẽ chỉ cho anh hai em cách làm chi tiết, cặn kẽ luôn nhé!”

“À, nếu có bí quyết thì cô chỉ cho em với──”

“Chúng ta đi chỗ khác thôi nào, Otoha!”

“Á!? Anh, anh hai, đừng có kéo em chứ!?”

Khoảnh khắc nhận ra cô ấy sắp sửa ra chiêu cuối, tôi lập tức kéo tay Otoha, quyết định di chuyển sang chỗ khác ngay lập tức.

Loáng một cái nhìn về phía sau, tôi không thấy cô ấy đuổi theo, có vẻ như cô ấy đã đi về một hướng khác để tìm “phụ huynh” của mình rồi.

(Thật là… Mình phải dặn dò Otoha đừng nên lại gần cô Tsukimi quá mới được…)

Sự hiện diện của cô Tsukimi, người luôn buông lời đùa cợt thô tục, thật sự không tốt chút nào cho việc giáo dục nhân cách của Otoha.

Tuy tôi biết tận sâu bên trong cô ấy cũng không phải là người xấu, nhưng… Vừa thở dài vừa đi tiếp, lần này tôi bắt gặp Miyabi và Tomoe.

Miyabi đang ngồi trên chiếc thang đặt sẵn, còn Tomoe thì đứng cạnh đó, vươn tay hái anh đào.

“Miyabi-san, Tomoe-san. Sao rồi ạ? Hái được nhiều không ạ?”

“A, Otoha-chan♪ Cả Tōru-kun nữa…!” “Chào hai cậu, hai cậu cũng đến chỗ vắng người này à?”

Khu vực gần lối vào có khá đông người, nhưng đúng như Tomoe nói, bóng người quanh đây rất thưa thớt. Nếu muốn thoải mái trò chuyện, có lẽ đi bộ một chút đến khu vực này là tốt nhất.

Dù sao thì, chúng tôi cũng chỉ là trốn từ chỗ cô Tsukimi mà thôi.

“Hà hà hà…”

“──?”

Tomoe nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu khi tôi cười để đánh trống lảng.

“Mà này, hình như chỉ có hai cậu là Miyabi thôi à, Yurie thì──”

Cùng lúc chúng tôi đang trò chuyện, Otoha cũng đang nói chuyện với Miyabi.

“Otoha-chan. Nếu em muốn thì lên đây hái cùng chị trên thang nhé?”

“Thật ạ?”

“Ừm. Chị hái cũng khá nhiều rồi, định xuống rồi đây.”

“Cảm ơn chị ạ──A, không được đứng lên trên đó đâu ạ!”

“Phù phù. Đừng lo lắng mà. Dù gì chị cũng là một 《Siêu Việt Giả》 mà, khá là──”

“Không, không phải vậy mà là váy của chị! Sẽ bị nhìn thấy đó!!”

“Hả? Áááááááá!?”

Ngay khoảnh khắc tôi định hỏi Tomoe rằng Yurie không đi cùng sao thì tiếng hét thất thanh của Miyabi vang lên.

“Miyabi!?”

“Đừng, đừng nhìn bên này Tōru-kun!!”

Quay mặt về phía tiếng hét, tôi thấy Miyabi đang đứng trên thang, cuống quýt giữ chặt váy của mình.

Ngay sau đó, cô ấy mất thăng bằng, chiếc thang nghiêng hẳn rồi bắt đầu đổ──

“Coi chừng!!”

Trong khoảnh khắc đó, tôi vừa hét lên vừa di chuyển nhanh như chớp.

Tôi đứng vắt qua chiếc thang bị đổ, ôm lấy Miyabi đang bị văng ra không trung và rơi xuống.

“Miyabi, không sao rồi.”

Tôi cất tiếng gọi Miyabi, người vẫn đang nhắm chặt mắt.

“Ơ…? À… ừm…?”

Miyabi mở mắt, vẻ mặt hoang mang như vẫn chưa hiểu được tình hình──

Ngay sau đó, cô ấy dường như đã hiểu ra mọi chuyện, giật mình mở to mắt.

“A, cảm, cảm ơn… Tōru-kun… ừm… tôi, tôi không sao rồi! Nên là… ừm…”

“Đứng dậy được không?”

Tôi vừa xác nhận vừa đáp lại ý muốn được thả xuống của Miyabi, cô ấy vội vàng gật đầu lia lịa.

Tôi nhẹ nhàng đặt Miyabi xuống, cô ấy lùi lại vài bước── rồi ngồi xổm xuống ngay tại chỗ, lưng quay về phía tôi.

“Miyabi?”

“Không, không sao, không sao đâu…! Chỉ là hơi giật mình chút thôi ấy mà…!”

Nếu chính cô ấy nói vậy thì chắc là không sao rồi.

“Tōru-kun đã bế công chúa mình… Lại còn ôm chặt như vậy… Mặt cũng gần nữa chứ.”

Miyabi đặt tay lên má ửng hồng và lẩm bẩm điều gì đó, nhưng dựa vào tình cảm của cô ấy dành cho tôi, tôi phần nào đoán được.

“Dù sao thì, Miyabi không sao là tôi yên tâm rồi. Lẽ ra người nên hành động là tôi, 《Bán Song Nhận》 của cậu ấy, vậy mà──Tôi rất biết ơn, Kokonoe.”

“Ở đây đâu cần phải bận tâm đến việc có phải 《Bán Song Nhận》 hay không chứ.”

“Phù phù, nếu tôi là người dễ dàng dứt khoát như vậy, thì tôi đã không như thế này rồi.”

Tomoe vừa cười khổ vừa nói về bản thân.

Chắc hẳn cô ấy cũng có những suy nghĩ riêng về tính cách của mình.

“À mà, Yurie có chuyện gì sao?”

“Vừa vào nhà kính là cô ấy đi đâu mất tiêu. Cô ấy cũng không đi cùng Lilith, nên tôi cứ nghĩ cô ấy ở với Tomoe và mọi người…”

Thế nhưng, bóng dáng thiếu nữ tóc bạc lại không có mặt ở đây.

Điều đó có nghĩa là cô ấy đang ở một mình đâu đó trong nhà kính này.

“Hừm. Tôi nhìn từ xa nên không gọi, nhưng vừa nãy tôi thấy cô ấy đi về hướng đó.”

Tomoe chỉ về phía mà Yurie đã đi.

“…Otoha, em ở cùng Tomoe và mọi người một lát nhé?”

“Vâng. Anh hai đi đâu ạ?”

“Anh sẽ đi tìm Yurie. Đi hái anh đào thế này thì mọi người cùng nhau ồn ào mới vui chứ.”

“Vâng, đúng rồi ạ.”

Tomoe, người đã nghe cuộc trò chuyện bên cạnh, cũng gật đầu, và tôi quyết định giao Otoha lại cho cô ấy rồi đi tìm Yurie.

Tuy nhiên, nhà kính cũng không quá rộng, và mái tóc bạc dễ nhận thấy giúp tôi tìm thấy cô ấy ngay lập tức.

Tôi tiến lại gần Yurie, người đang đứng thờ thẫn, mắt nhìn xuống chiếc giỏ trên tay, không hề hái anh đào──

“……Nếu cậu quá khách sáo, tôi cũng sẽ thấy hơi cô đơn đó.”

Tôi đặt tay lên đầu cô ấy và bắt chuyện.

“Tōru…”

Yurie hơi giật mình, ánh mắt đỏ như hồng ngọc của cô ấy phản chiếu hình ảnh tôi.

“Cô đơn là…?”

“Tôi vừa mới nói đó, việc cậu quá khách sáo. …Tôi rất vui vì cậu nghĩ cho tôi và Otoha, nhưng điều đó cũng có giới hạn thôi.”

Kể từ khi Otoha nhập học tại Hạo Lăng Học Viện, thời gian tôi ở bên thiếu nữ tóc bạc đã giảm đi.

Không chỉ vì Yurie và Otoha đổi phòng ở vào cuối tuần.

Mà còn vì khi Otoha đến phòng chơi, cô ấy sẽ lặng lẽ rời đi, hoặc khi tôi và Otoha đang nói chuyện, dù cô ấy nhìn thấy từ xa cũng sẽ biến mất trước khi tôi kịp gọi──

Tấm lòng muốn bù đắp lại chút nào đó cho khoảng thời gian đã mất của chúng tôi, tôi có thể cảm nhận được qua hành động của cô ấy.

Dù là một người dễ cảm thấy cô đơn, vậy mà cô ấy lại cố kìm nén cảm xúc đó.

“Này, Yurie. Cứ như trước đây là được rồi. Thời gian với Otoha đương nhiên là quan trọng, nhưng──”

Tôi vừa hái anh đào vừa tiếp tục câu chuyện.

“Đối với tôi, cuộc sống thường ngày bên cậu cũng quan trọng không kém đâu.”

Cuộc sống thường ngày vốn dĩ là điều hiển nhiên lại mất đi.

Nó không chỉ dưới hình thức những bi kịch ập đến với tôi và Yurie.

Có khi, những điều nhỏ nhặt cũng có thể khiến nó mất đi.

Một chút sai lệch nhỏ, không kịp nhận ra cũng có thể trở nên quá muộn.

Tôi không muốn mất đi bất cứ điều gì nữa.

Cái cuộc sống thường ngày vốn hiển nhiên mà lại vô cùng quý giá đã có được tại Hạo Lăng Học Viện này.

Dù một ngày nào đó mọi thứ sẽ thay đổi──nhưng hiện tại, tôi vẫn chưa muốn điều đó xảy ra.

“Muốn có tất cả mọi thứ, chắc là tham lam lắm nhỉ.”

“Vâng.”

Cô ấy trả lời ngay lập tức, và tôi chỉ biết cười khổ, đúng như mình nghĩ.

Nhưng câu trả lời của Yurie không chỉ có vậy.

「Nhưng mà… cái sự đòi hỏi có vẻ hơi tham lam đó, em thực sự rất vui ạ.”

“Hahaha, vậy à. Thế thì từ giờ đừng có mà khách sáo nữa nhé… Mà này, hình như lúc chúng ta lập thành Bán Song Nhận (Duo), tôi cũng từng nói câu tương tự rồi thì phải.”

Tôi khẽ gõ nhẹ ngón tay lên đầu Yurie.

“Vâng. Đúng là như vậy ạ.”

Yurie khẽ mỉm cười – một nụ cười khá rạng rỡ đối với cô bé, rồi gật đầu.

“Em cảm ơn anh, Tōru. Vậy thì em xin phép được nuông chiều lời anh, cứ hành xử như trước đây nhé. Nhưng mà…”

Yurie tiếp lời, khẽ mỉm cười như thể có chút bối rối.

“Ít nhất là vào thứ Bảy, anh hãy dành thời gian cho Otoha.”

“Không, chuyện đó thì…”

“Không được đâu ạ. Anh nên dành thời gian cho gia đình. Thay vào đó, nếu anh chịu cùng em ngủ nhiều hơn, em sẽ không thấy cô đơn đâu ạ.”

“Thời gian cho gia đình, à… Được rồi, vậy thì chuyện đó tôi sẽ được nuông chiều em vậy.”

Tôi gật đầu trước lời Yurie, rồi chợt nghĩ.

(…Hả? Số ngày ngủ chung… sẽ tăng… lên sao?)

Tôi nhấm nháp lại câu cuối cùng, vội nhìn sang Yurie thì thấy cô bé đang vui vẻ hẳn lên.

Trong tình cảnh này, tôi khó lòng mà nói rằng ‘chuyện ngủ chung tăng lên thì không được đâu’ nên đành âm thầm thở dài.

“Mà này, em chưa hái được quả anh đào nào cả à?”

“À phải rồi, em quên mất.”

Giỏ trên tay Yurie vẫn trống không, chưa có một quả anh đào nào.

“Này, Yurie.”

Tôi ngắt một quả anh đào rồi đưa đến bên môi Yurie.

Thông thường, tôi sẽ ngượng ngùng mà không làm thế, nhưng trong nhà kính này, hành động đó có thể thấy khắp nơi, nên tôi cũng thấy không sao.

“…Ngon quá ạ.”

Yurie cắn một miếng, mắt khẽ mở to rồi nhận xét.

“Thấy chưa. Ngon thế này thì phải hái nhiều mà ăn, phí lắm đấy.”

“Vâng. Nhưng nếu em hái được ít quá, em sẽ xin anh Tōru chia cho ạ.”

“Hahaha. Thôi được, tôi định hái nhiều mà, nên chia cho em cũng chẳng sao.”

“Vâng ạ♪”

Kể từ khi xuân đến, do sự thay đổi lớn trong môi trường, tôi đã khiến Yurie cảm thấy cô đơn rất nhiều.

Thế nhưng, nụ cười rạng rỡ đầy tự tin ấy như khẳng định rằng giờ đây mọi chuyện đã ổn, thực sự vô cùng cuốn hút.

Thế nhưng, bầu không khí này cũng chẳng kéo dài được bao lâu.

Nói đúng hơn là bị phá vỡ ngay lập tức.

“Tōru ơi♪ Em chỉ hái được một ít thôi, anh có thể cho em ăn anh đào của anh không ạ♪ Nào, A~~~n♡”

Lilith đột nhiên thò đầu ra từ sau gốc cây, đòi ăn anh đào của tôi.

“Này, cô tự hái được mà…”

“Ối, Yurie thì được, còn em thì không à, thế là không công bằng nhé?”

“Khụ────!!”

Bị nhìn thấy rồi.

Dù cho hành động đó có xảy ra khắp nơi đi chăng nữa, nhưng nếu bị người quen nhìn thấy thì lại là chuyện khác.

“K… k… khi nào… từ khi nào vậy…?”

Mặt tôi nóng bừng vì bối rối, giọng run run hỏi thì chợt nhận ra.

Sau lưng Lilith, Otoha đang chắp tay nói xin lỗi, còn phía sau cô bé, Miyabi và Tomoe thì cười tủm tỉm với vẻ mặt áy náy. Rồi Thỏ Đen đang cười nhếch mép, Sara thì lườm tôi khi thấy vẻ mặt của chủ nhân cô ấy, Tora thì thở dài như thể muốn nói “kệ mẹ mày đi”, còn Tatsu thì nhe răng cười giơ ngón tay cái lên.

Tóm lại là tất cả mọi người đều nhìn thấy.

Có lẽ họ đến tìm chúng tôi, rồi phát hiện ra bầu không khí này, và đã đứng từ xa dõi theo – hay còn gọi là… rình mò.

“Nào, Tōru♪ A~~~n♡”

Đành chịu, tôi vừa thở dài vừa đưa quả anh đào ra.

Thế nhưng, người cắn miếng đó lại không phải Lilith, mà là cô gái tóc bạc.

“Này Yurie!? Rõ ràng đó là cho tôi mà!!”

“Không ạ. Anh đào của anh Tōru là tôi sẽ nhận ạ.”

“…Yurie. Chuyện sẽ phức tạp hơn đấy, em chia cho Lilith một ít đi.”

“Được thôi. Vậy thì sau đó tôi sẽ được ăn nữa.”

Chẳng phải cách giải quyết hòa bình nhất là cả hai tự hái và tự ăn sao?

“Thế thì được rồi. Nói gì thì nói, người mà Tōru muốn dâng anh đào từ tận đáy lòng chính là tôi mà♪ Nào, A~~~n♡”

“Cô muốn làm gì thì làm…”

“Tiếp theo là tôi. Tōru, A~~~n.”

Thế là, tôi có cảm giác như một con chim mẹ đang mớm mồi cho chim non, cứ thế luân phiên mớm anh đào cho hai người họ.

“…Miyabi. Dù không muốn làm lớn chuyện, nhưng em không tham gia à?”

“Ư… ừm. Nếu anh Tōru cho hai bạn ấy những quả anh đào mình hái, thì em định cho anh Tōru anh đào của em.”

“Hừm, ra là vậy. Đó là chiêu trò tình yêu của em à?”

“Khà khà khà, ở đây tôi sẽ giảng giải cho cô nghe ý nghĩa tình dục (trinh nữ) của quả anh đào nhé♪”

Vừa nghe Thỏ Đen nói gì đó với Miyabi và Tomoe từ xa thì…

“Pya────!?!” “Miyabi, Miya… Miyabi, em đang nghĩ cái gì mà dâm đãng thế────!?”

Họ đột nhiên bắt đầu làm ầm ĩ. Khi tôi đưa mắt nhìn xem có chuyện gì thì tay tôi trượt, quả anh đào rơi vào khe ngực của Lilith.

“Tōru biến thái♡ Anh chẳng cần phải vòng vo thế đâu, cứ nói một tiếng là em lúc nào cũng…”

“Đừng có nói mấy lời giống Thỏ Đen nữa────!!”

Một ngày ồn ào cuối cùng cũng khép lại khi màn đêm buông xuống.

Hiện tại, tôi đang thư giãn ngắm sao trời, kẹp giữa Yurie và Otoha, sau khi đã ăn no nê thịt cừu nướng Mông Cổ tại khu vực BBQ cạnh trang trại Daddy.

Dù rằng mùa xuân được cho là mờ ảo, nhưng đêm nay trời quang mây tạnh, những vì sao nhấp nháy thật đẹp.

“Đúng là ở chỗ cao có khác, nhìn sao rõ hơn hẳn ở học viện.”

“Vì chẳng có gì sáng chói cả ạ.”

Khi Yurie gật đầu, Otoha vừa ngước nhìn bầu trời sao vừa nói.

“Ôi, nếu đây là ngày kia thì tốt hơn biết mấy nhỉ.”

“Có chuyện gì à?”

“…Hừ, với mạch hội thoại thế này thì hẳn là em phải biết đó là ngày mưa sao băng mùa xuân chứ.”

Một câu nói của Tora từ phía sau Otoha bay tới.

“Anh Tora nói đúng rồi♪”

“Otoha. Đó là loại mưa sao băng nào vậy ạ?”

Trước câu hỏi của Yurie, Otoha trả lời.

Tôi lơ đãng nghe hai người trò chuyện, trong khi hồi tưởng lại chuyện xảy ra cách đây không lâu.

(Mưa sao băng, à…)

Lần cuối tôi nhìn thấy là vào tháng Mười Hai năm ngoái…

Ngay trước khi tôi gặp lại Otoha.

Lúc đó, tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày được cùng Otoha kề vai ngắm sao trời như thế này nữa.

Đồng thời, tôi nhớ lại câu hỏi của Otoha từ vài năm trước.

‘Này, anh hai. Nếu có một điều ước thành hiện thực, anh sẽ ước gì?’

Khi tôi nhớ lại điều đó vào mùa đông năm ngoái, tôi đã ước.

Muốn gặp lại Otoha, muốn nghe giọng nói của em ấy một lần nữa…

Điều ước đã thành hiện thực.

Theo một cách không ngờ tới.

Thỉnh thoảng, tôi vẫn lo lắng liệu mình có đang mơ không.

Vì vậy, tôi chạm vào Otoha.

“Anh hai…?”

Otoha bối rối khi tôi đột ngột đặt tay lên đầu cô bé.

Không sao cả, tôi có thể chạm vào em ấy.

“Có chuyện gì thế?”

Tôi mỉm cười, hỏi.

“Hôm nay em có vui không?”

“Vâng, rất rất vui ạ♪”

Câu nói đó đương nhiên là một phần, nhưng nụ cười rạng rỡ của cô bé mới là câu trả lời tuyệt vời nhất.

“…Tōru.”

Yurie ngồi cạnh khẽ thì thầm tên tôi, bàn tay nhỏ bé của cô bé đặt lên bàn tay trống của tôi.

‘Tốt quá rồi nhỉ.’

Dù không nói thành lời, nhưng tôi cảm nhận được cô bé đang muốn nói như vậy.

Thật sự rất tốt.

Giờ đây, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Sau khoảng ba mươi phút nghỉ ngơi sau bữa ăn, chúng tôi bắt đầu bàn đến chuyện quay trở lại học viện.

Dẹp bỏ cám dỗ muốn nằm dài trên bãi cỏ nhắm mắt nghỉ ngơi, chúng tôi đứng dậy và bắt đầu bước về phía xe──

"Cố lên nhé, Tomoe-chan!"

Miyabi cất giọng tươi tắn rồi chạy vụt đi.

Tiễn bước bóng dáng ấy, Tomoe trông có vẻ suy tư. Thấy vậy, tôi tò mò không biết hai người đã nói gì nên lên tiếng hỏi.

"Chuyện liên quan đến 《Cắn Rồng Chiến》 vào tháng tới ấy mà. Miyabi bảo sẽ cố gắng hết sức nên nhất định phải giành chiến thắng."

Ánh mắt Tomoe hướng về tôi vẫn là vẻ quen thuộc thường ngày.

"...Chẳng lẽ Tomoe nghĩ mình không thắng nổi sao?"

"Cậu dựa vào đâu mà nói vậy? Đã nghĩ mình không thể thắng mà vẫn bước vào cuộc đấu thì làm sao có thể thắng được? Đương nhiên, tôi đã quyết tâm phải giành chiến thắng rồi."

"Nếu thế thì tốt rồi... Nhưng nếu vậy, tại sao lúc nãy cậu lại nhìn Miyabi với vẻ mặt buồn bã thế?"

"Đã... nhìn à..."

Trong thoáng chốc, Tomoe giật mình mở to mắt, rồi lại nheo mắt nhìn về phía Miyabi đã chạy đi, dáng vẻ có chút cô đơn.

"Chỉ là, tôi có chút ngưỡng mộ... Sau vụ ở Kanazawa, Miyabi đã thay đổi rất nhiều. Kỹ thuật tuy vẫn còn non, nhưng tinh thần em ấy đã trở nên vô cùng mạnh mẽ── hơn hẳn tôi rất nhiều."

"Tomoe..."

Bị bức tường 《Cấp Bốn》 đẩy lùi không biết bao nhiêu lần, Tomoe giờ đây vẫn đang vật lộn không ngừng.

Tôi không biết lý do đằng sau việc ấy là gì.

Mặc dù rất quan tâm, nhưng liệu tôi có nên can dự sâu hơn vào chuyện đó không──

Trong lúc tôi đang băn khoăn, Tomoe lắc đầu, nở một nụ cười áy náy.

"...Xin lỗi. Hãy quên những gì tôi vừa nói đi."

Khi cô ấy đã nói vậy, tôi cũng chỉ còn cách đáp lại "Được rồi". Đúng lúc Yurie gọi đến thì cuộc trò chuyện cũng kết thúc.

Chẳng mấy chốc, tất cả chúng tôi đã lên xe và chuẩn bị khởi hành về học viện── thì điện thoại của Sara rung lên.

"...Tiểu thư, là điện thoại của Mikuni-sama."

Cái tên bất ngờ ấy khiến mọi ánh mắt đổ dồn về Lilith, người đang cầm chiếc điện thoại.

"Tôi đây... Ừm, Tōru và mọi người cũng đi cùng à? Gửi cho chúng tôi...!? ──Ặc!!... Được rồi, tôi hiểu. Phiền cô nhắn với Sakuya là chúng tôi sẽ quay lại ngay."

Kết thúc cuộc gọi, Lilith thở dài thườn thượt.

"Có khách được đích danh chúng ta mời tới đấy."

"Mời chúng ta ư...? Kẻ đó rốt cuộc là ai?"

Thiếu nữ hoàng kim liếc nhìn toàn bộ chúng tôi một lượt rồi tiết lộ tên vị khách.

"──Một sứ giả đến từ 《666 The Beast》."

Khoảng một tiếng sau──

Vì đã tối, chúng tôi quay về học viện nhanh hơn nhiều so với lúc đi.

Dù tôi còn băn khoăn về việc dính líu đến 《666》, nhưng Otoha lại cho rằng em ấy nên ở nơi dễ quan sát hơn. Miyabi và Sara thì vốn đã liên quan đến vụ Kanazawa rồi, còn Tatsu thì một mực muốn giúp sức nên cuối cùng, tất cả chúng tôi cùng nhau đến phòng Lý Sự Trưởng.

"Xin phép."

Mở cánh cửa nặng nề bước vào phòng Lý Sự Trưởng, chúng tôi thấy Lý Sự Trưởng, Thầy Mikuni, và ba người đàn ông lạ mặt đang đứng đó.

"Các em đến rồi đấy à. Họ là những vị sứ giả từ Cơ Quan Dawn── và cũng là người mang theo tin tức từ 《666》 đến cho các em."

Theo lời Lý Sự Trưởng, những người đàn ông mặc vest đen đang đứng quanh bàn của cô ấy── có lẽ tất cả đều là 《Thú》 hoặc 《Thú Ma》── quay lại.

"Xin tự giới thiệu lại. Chúng tôi là sứ giả từ tổ chức 《666》, một tổ chức đã nhiều lần đối đầu với các vị 《Siêu Việt Giả》."

Giữa tiếng ai đó hít một hơi thật sâu, người đàn ông đứng giữa ba người bước lên một bước, cúi đầu rồi bắt đầu trình bày mục đích.

"Ba tháng nữa, chúng tôi sẽ tổ chức một yến tiệc gọi là 《Tu La Hội》. Chúng tôi đến đây theo lệnh của chủ nhân tôi── Medraut-sama của 《Tứ Viên Judeca》, để mời những người đã có duyên tại 《Cuộc Đấu Giá Khát Máu》 trước đây."

Cái tên chủ nhân mà người đàn ông vừa nhắc đến──

Đó chính là tên của người đàn ông vạm vỡ, thủ lĩnh trong số bốn 《Viên Minh Chủ》, những kẻ đứng đầu tổ chức mà chúng tôi chỉ vừa đối đầu thoáng qua trong 《Cuộc Đấu Giá Khát Máu》.

"...Cái 《Tu La Hội》 đó rốt cuộc là yến tiệc gì vậy? Nghe nói do các người, 《666》, tổ chức thì tôi đã nghĩ chắc chắn chẳng phải thứ tốt lành gì rồi."

"Đặc biệt là việc còn mời cả chúng tôi, những kẻ thuộc tổ chức đối địch Cơ Quan Dawn nữa chứ."

Vừa dứt lời, Lilith đã nhún vai thêm vào.

"Đó chỉ là một buổi biểu diễn giải trí mà thôi. Một buổi biểu diễn nhằm thỏa mãn dục vọng của những kẻ ẩn mình trong bóng tối, những kẻ có liên quan; một yến tiệc của máu và tiền bạc, đầy rẫy sát ý và điên loạn trong những cuộc đấu tranh── đó chính là 《Tu La Hội》."

Người sứ giả khẽ lắc đầu phủ nhận lời chúng tôi, nở một nụ cười nhạt.

Mặc dù sau khi nghe giải thích nội dung, tôi vẫn thấy nó chẳng có gì tốt đẹp cả.

Tuy nhiên, chỉ có cô gái áo đen là vui vẻ nhếch miệng cười.

"Nghe tên thì tôi đoán, các vị 《666》 sẽ tổ chức một cuộc đấu sĩ kiểu La Mã cổ đại, 《Gladiate》, theo luật lệ riêng của mình, và mời Kokonoe Tōru cùng mọi người tham gia với tư cách đấu sĩ khách mời 《Guest Gladiator》── tôi hiểu như vậy có đúng không?"

"Sàn đấu sẽ lớn hơn đấu trường rất nhiều, hoàn toàn khác với một trận đấu quang minh chính đại. Đó sẽ là một cuộc vật lộn kéo dài trong hỗn loạn không kể ngày đêm."

"Nhân tiện, số tiền đặt cược chính là mạng sống của các đấu sĩ đúng không? Kuhaha!"

Người sứ giả không trả lời, ngầm thừa nhận rằng lời của Tsukimi là đúng.

"Hừm. Tôi đại khái đã hình dung được 《Tu La Hội》 là cái gì rồi. Nhưng vẫn còn điều khó hiểu── tại sao lại có chuyện mời chúng tôi tham gia?"

Thắc mắc của Tora cũng chính là thắc mắc của tôi.

Tại sao lại mời học sinh của một học viện đào tạo, chứ không phải quân đội của tổ chức đối địch──

"Để chính xác hơn, những người mà chúng tôi muốn mời là── Kokonoe Tōru, Yurie Sigtuna, Lilith Bristol, Tachibana Tomoe. Và──"

Người sứ giả lần lượt nhìn từng người trong số những cá nhân được chọn làm khách mời── những người đã tham gia nhiệm vụ 《Cuộc Đấu Giá Khát Máu》, rồi cuối cùng, ánh mắt anh ta dừng lại ở một người không ngờ tới.

"Kokonoe Otoha."

"Cái gì!? Anh nói vậy là sao! Otoha đâu phải là 《Siêu Việt Giả》 hay gì khác đâu!?"

"...Đối với 《Diễn Giả Đỏ Thẫm》, nếu nghĩ đến mối liên hệ với tổ chức, chắc hẳn các vị sẽ hiểu rõ ý nghĩa của lời mời này── nói tóm gọn, đó là sự trả đũa."

Otoha giật mình run rẩy, mặt tái mét.

Lý do đó, tôi cũng biết.

Vì tôi từng nghe nói rằng Otoha, theo lệnh của Beatrix, đã thực hiện các hoạt động phá hoại ở nhiều cơ sở của 《666 The Beast》.

"...Việc phá hủy các cơ sở của các người không phải do ý muốn của Otoha! Em ấy đã bị thao túng!!"

"Thì sao? Dù chuyện đó là thật hay giả dối, ý chí của 《Viên Minh Chủ》 không thể thay đổi được. Việc Kokonoe Otoha đã vung nanh vuốt với tổ chức là một sự thật không thể chối cãi."

"Vì thế mà các người nghĩ chúng tôi sẽ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý à?"

"Tất nhiên, các vị có thể che chở hoặc trốn tránh tùy ý. Thay vào đó, một điều gì đó thân thuộc với các vị sẽ gặp bi kịch── có thể là người thân, quê hương, hoặc nơi các vị đã đặt chân đến, chúng tôi không thể khẳng định cụ thể là gì."

Ý chí của 《666》 mà người sứ giả vừa tuyên bố chắc chắn là thật.

Dù có thời gian từ sau 《Cuộc Đấu Giá Khát Máu》, việc họ đã điều tra rõ tên tuổi của tất cả chúng tôi cũng đủ để hiểu điều đó.

Rất có thể chuyện của Beatrix cũng có dính dáng tới. Vì người phụ nữ đó và 《666 The Beast》 chắc chắn có mối liên hệ ngầm nào đó.

“Để tham gia 《Tu La Hội Graduate》, xin mời năm người quý vị cùng hai người nữa do quý trường tự chọn – tổng cộng bảy người có mặt.”

Vừa nói dứt lời, người đàn ông rút từ trong ngực áo ra một phong thư đã được niêm kín, đặt lên bàn của Lý sự trưởng.

“Vậy thì đây là thư của chúng tôi. Trong đó có ghi rõ ngày giờ chúng tôi sẽ tới đón, kính mong ngài sau này xem qua.”

“Tôi đã nhận được rồi.”

Lý sự trưởng Tsukumo Sakuya khẽ mỉm cười, như thể mọi chuyện đều nằm trong dự liệu, rồi nhận lấy lá thư.

“Ngoài ra, chúng tôi cũng đã chuẩn bị một chỗ ngồi đặc biệt dành riêng cho ngài, vì vậy kính mong ngài Lý sự trưởng Hạo Lăng Học Viên, Tsukumo Sakuya, hãy cùng đi với họ –”

“Vâng, tôi rất sẵn lòng. Xin hãy gửi lời của tôi đến Ngài Medraut của 《Đệ Tứ Viên Judeca》.”

“...Sao lại là Lý sự trưởng ạ?”

Cảm thán với ý “Tại sao lại là Lý sự trưởng, dù là dưới danh nghĩa khách mời,” cô gái hoàng kim lên tiếng đáp.

“Đó là để kiềm chế Cơ Quan Dawn đấy. Cho họ tận mắt chứng kiến cảnh những con cờ của mình bị giết, để họ hiểu ra chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ tiếp tục can thiệp vào hành động của hội.”

“Giờ thì, vai trò sứ giả của tôi đã kết thúc. Từ giờ trở đi –”

“Tại sao chứ...!”

Đột nhiên, giọng điệu của sứ giả thay đổi, nhưng câu nói của hắn lại bị một giọng run rẩy ngắt lời.

“Tại sao anh lại cấu kết với 《666》 chứ, anh Akira...!!”

Không thể tin được sự tồn tại của người đàn ông trước mắt mình –

Với biểu cảm như vậy, Tachibana cất tiếng hỏi sứ giả.

“...Lâu rồi không gặp, Tomoe. Không ngờ em lại được chọn làm một trong những vị khách mời.”

“Anh quen biết anh ta sao...?”

Vừa hỏi, tôi chợt nhận ra người vừa hít một hơi lạnh khi nhìn thấy người đàn ông sứ giả chính là Tachibana.

“Tachibana Akira – người kế nhiệm của một chi trong gia tộc Tachibana chúng tôi, cũng là anh họ của tôi.”

“...Ta đã vứt bỏ cái tên đó rồi. Giờ thì, hãy gọi ta là Akira thôi. Với lại –”

Người đàn ông tự xưng là Akira nhìn Tachibana rồi hỏi.

“Em không định nói thêm là còn từng là vị hôn thê cũ của ta sao, Tomoe?”

“““––!?”””

Ngoài Tachibana ra, tất cả chúng tôi đều đồng loạt kinh ngạc.

“Đúng là như vậy. Nhưng đó là chuyện do cha mẹ tự ý quyết định... Ý chí của chúng tôi hoàn toàn không được xem xét đến.”

“...Đúng vậy. Một mối quan hệ được quyết định bởi ý muốn của kẻ ngu ngốc, và cũng bị hủy bỏ bởi ý muốn của kẻ ngu ngốc. Nhưng mà –”

Đôi mắt của Akira khẽ dịu dàng hơn.

“Ta vẫn luôn, từ xưa đến nay, và cả bây giờ – yêu em.”

“Cái, cái gì mà lại nói những lời vớ vẩn như vậy ở nơi này!”

“Đó là sự thật – nhưng hiện tại, ta phải hoàn thành công việc riêng của mình đã.”

“Anh nói vậy là có ý gì...?”

Lẽ ra tôi không muốn xen vào cuộc trò chuyện của những người quen biết, nhưng người đàn ông tên Akira này lại là người thuộc về 《666 The Beast》.

“Khi nghe tin em là đấu sĩ khách mời, ta đã xin ngài Medraut. Xin ngài loại cô ấy ra, vì cô ấy là vị hôn thê của tôi...”

Việc dám trực tiếp cầu xin một trong bốn 《Vòng Minh Chủ Cocytus》 – những người đứng đầu quản lý 《666》 – chứng tỏ Akira có địa vị khá cao trong tổ chức này.

“Nói tóm lại, lời cầu xin của ta đã được chấp nhận có điều kiện. Cuối cùng, mọi chuyện sẽ tùy thuộc vào ý chí của chính Tomoe.”

“Ý chí của tôi sao...?”

“Vị đó không có hứng thú với kẻ yếu. Nếu là một kẻ tiếc mạng mà sợ hãi thì dù không mời cũng chẳng sao. Tuy nhiên, đó chỉ là chuyện riêng của một mình em thôi. ...Vậy nên, hãy từ chối đi, Tomoe.”

Mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về Tachibana –

Tachibana nhìn thẳng vào người hôn phu cũ với ý chí kiên định và tuyên bố.

“Tôi từ chối. Đó là ý chí của tôi.”

“...Ta đã nghĩ em sẽ trả lời như vậy. Nhưng hãy suy nghĩ lại một lần nữa đi. Những kẻ tham gia 《Tu La Hội Graduate》 toàn là quái vật. Với trình độ của em, sẽ sớm mất mạng thôi.”

“Anh lải nhải đủ rồi, anh trai!! Hơn cả những lời đó, hãy trả lời câu hỏi của tôi! Tại sao anh lại cấu kết với 《666》 chứ!?”

“...Quả nhiên em không phải là người sẽ nghe lời khuyên. Vậy thì –”

“––!!”

“Chỉ còn cách dùng sức mạnh để cho em hiểu ra thôi.”

Vừa dứt lời, bóng dáng Akira biến mất không tiếng động.

Không, chỉ trong một cái chớp mắt, hắn đã lao tới trước mặt Tachibana chỉ bằng một bước.

“Thiên Phù–– ưm... Hực...!!”

Ngay sau khi Tachibana hét lên điều gì đó, cơ thể cô gập người lại thành hình chữ C, phát ra một âm thanh trầm đục khó chịu.

Cú chưởng của Akira – thứ giống như Long Hống Trùng mà Tachibana đã từng thể hiện trong trận chiến – đã đánh trúng mạn sườn cô.

“Tachibana!!” “Tomoe-chan!!” “Tomoe!!”

“Mày định làm gì, đồ khốn!!”

“Khoan, đã... Kokonoe...!!”

Tachibana ngăn tôi lại, khi tôi đang tức giận lao tới.

Những tiếng thở dộc dộc đau đớn vang vọng trong không gian đầy hỗn loạn.

Vẫn giữ tay ngăn tôi, Tachibana run rẩy đầu gối và đứng dậy.

“...Anh... có thể nói cho tôi biết... lý do anh ra tay có kiêng nể không, anh Akira...”

“Ta vốn đã biết em không phải là người có thể hiểu bằng lời nói. Vì vậy, ta đã khắc vào cơ thể em. Nếu kỹ năng của em chỉ đến mức không thể đỡ được đòn tấn công vừa rồi, thì tương lai đang chờ đợi em ở 《Tu La Hội Graduate》 chắc chắn chỉ có cái chết mà thôi.”

Dùng chênh lệch sức mạnh để bẻ gãy ý chí –

Đó là phương tiện mà người đàn ông tên Akira này đã chọn.

“Thời gian còn nhiều. Coi như đây là thời gian để em bình tâm lại, chúng ta sẽ dừng ở đây hôm nay. Nhưng, nếu em chọn chấp nhận lời mời – ta sẽ giết em.”

Trong đôi mắt của người đàn ông không còn ánh sáng dịu dàng mà hắn đã dành cho Tachibana trước đó, mà thay vào đó là một ý chí lạnh lẽo như băng.

“Ta sẽ không để bất cứ ai khác cướp đi mạng sống của em – nhưng ta hy vọng chuyện đó sẽ không xảy ra, Tomoe.”

“Akira... anh...”

Sau khi mọi việc đã xong xuôi, Akira dẫn theo những người đàn ông mặc vest đen khác rồi rời đi.

“...Đúng là một lời mời dự tiệc chẳng ra gì cả.”

Giữa sự im lặng của tất cả mọi người, cô gái hoàng kim nhún vai và phá vỡ bầu không khí.

“《Tu La Hội》 sao... Nhưng tại sao lại không phải chỉ riêng năm người chúng ta?”

Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, vì lý do được mời là do tôi đã tham gia vào các nhiệm vụ của 《666 The Beast》 trước đây.

Thế nhưng, lý do họ yêu cầu thêm những người tham gia khác ngoài chúng tôi, những người được nêu đích danh, vẫn là một bí ẩn.

“...Đối với họ, con số bảy có ý nghĩa rất đặc biệt.”

Cô gái áo đen là người trả lời câu hỏi đó.

“Đó là số ngày thế giới được tạo ra được ghi trong kinh thánh, số Tổng Lãnh Thiên Thần phụng sự, số nhà thờ được ban Thần dụ – và còn nhiều ý nghĩa thiêng liêng khác nữa được sử dụng với con số bảy.”

Vừa nở một nụ cười mờ nhạt, cô gái tiếp tục nói một cách trôi chảy.

“Mặt khác, 《666》 lại lấy con số sáu trăm sáu mươi sáu – con số tượng trưng cho con thú đối nghịch với Chúa – đặt làm tên tổ chức của mình. Vì vậy, việc chọn bảy người lần này, có lẽ là để phô trương sức mạnh của bản thân bằng cách biến con số thiêng liêng đó thành vật tế – là như vậy.”

“Hừ. Lý do vớ vẩn.”

Nghe xong câu chuyện, Tora nói như nhổ toẹt.

“Tôi cũng đồng ý – nhưng chắc là chúng ta phải tập hợp đủ số người đó nhỉ...”

Dù chúng tôi có mong muốn mạnh mẽ đến đâu, phạm vi mà chúng tôi có thể với tới cũng có hạn.

Vì vậy, 《666》 chỉ cần nhắm vào những nơi mà tay chúng tôi không thể với tới.

Dù tôi không muốn để họ làm vậy –

Đến một nơi hiểm nguy đến tính mạng như vậy, làm sao mình có thể mở lời bảo họ theo cùng chứ…!!

Tôi siết chặt nắm đấm, nghiến răng ken két.

“Tớ là người thứ sáu, Tōru.”

“Tora…”

“Một mình ngươi thì ta lo không bảo vệ được Otoha đâu. Cứ yên tâm, để tớ giúp ngươi một tay.”

Tora khoanh tay, vẫn giữ thái độ kiêu ngạo như thường lệ, nhưng tôi biết cậu ấy thật lòng quan tâm chúng tôi. Không có Tora thì tôi cũng chẳng thể nào giành lại được Otoha.

“Vậy thì, ghế còn lại đương nhiên là của tôi rồi. Dù tính cách có hơi tệ, nhưng về thực lực thì còn ai hơn tôi nữa đâu chứ.”

Không nên tự mình hạ thấp tính cách như vậy chứ – tôi nghĩ thế, nhưng những gì Rito nói quả không sai. Thật khó mà tìm được ai có thực lực vượt qua cả Tsukimi-sensei, nên lời đề nghị này đúng là đáng quý.

Thế nhưng…

“Không, tôi không chấp nhận sự tham gia của cô đâu, Rito.”

“Cái gì vậy, Lý Sự Trưởng đây?”

Nghe một lời cản trở ý định của mình, Tsukimi trợn mắt lườm nguýt.

“Trong thời gian Kokonoe Tōru vắng mặt, tôi cần cô phụ trách các nhiệm vụ đòi hỏi sự tham gia của những Siêu Việt Giả cấp cao. Lần trước cô tự ý đi Kanazawa khiến tôi gặp rất nhiều rắc rối đấy.”

“…Tch. Đành chịu vậy, tôi sẽ lấp vào chỗ trống khi bà không có mặt, nên hãy biết ơn đi.”

Tsukimi lườm Lý Sự Trưởng một lúc, rồi như muốn nhổ toẹt, cô ấy nói xong rồi “đoàng” một tiếng, ngồi phịch xuống ghế sofa.

“Kokonoe Tōru. Tôi rất tiếc phải nói điều này với cậu, nhưng mọi chuyện là như vậy đó.”

“…Cháu hiểu rồi ạ. Lực lượng thì đâu cũng cần cả.”

Tất nhiên, có Tsukimi-sensei đi cùng sẽ vững tâm hơn nhiều. Nhưng trong lúc chúng tôi đang hướng tới Tu La Hội Graduate, không chỉ tổ chức 666 The Beast mà bất kỳ tội ác khủng khiếp nào cũng có thể xảy ra. Nếu vậy, tôi không thể phản đối việc giữ Tsukimi-sensei lại làm chiến lực.

“Về người cuối cùng, nếu có nguyện vọng, hãy nói tên. …Nếu muốn, tôi có thể triệu tập Át chủ bài của phân hiệu có liên hệ với cậu?”

Nghe Lý Sự Trưởng nhắc đến cô gái buộc tóc đuôi ngựa, tôi cảm thấy hoài niệm.

(Imari vẫn luôn cố gắng như vậy đấy nhỉ.)

Được gọi là Át chủ bài của phân hiệu, chắc hẳn Nagakura Imari đã tiến bộ rất nhiều.

Thế nhưng…

“Xin cho cháu suy nghĩ một chút. Imari… không, Nagakura không biết tình hình bên này, tự nhiên triệu tập cô ấy đến và bảo tham gia một trận đấu sinh tử, dù thế nào thì cháu cũng không thể nói như vậy được.”

“Nếu đã là Hộ Lăng Vệ Sĩ, nhiệm vụ vốn dĩ là như thế mà.”

“Chuyện đó thì… Nhưng lần này không hẳn là nhiệm vụ…”

“Chính vì vậy, tôi mới nói nếu cậu có nguyện vọng, Kokonoe Tōru.”

Đúng là như vậy, Lý Sự Trưởng chỉ đưa ra lựa chọn thôi.

(Người cuối cùng, à…)

Đang lúc không biết nên làm thế nào, một giọng nói vang lên bày tỏ ý định tham gia.

Đó là Tatsu.

Cậu ấy nói đại ý rằng nếu đối thủ là tổ chức bí mật độc ác đã bắt cóc Otoha, thì “cơ bắp này” sẽ ra tay.

“Vậy là bảy người rồi… Tomoe, cậu thấy được không?”

Yurie hỏi Tachibana để xác nhận. Cô ấy nhớ lại lời của đặc sứ 666 The Beast, người quen của Tachibana, đã nói rằng cô ấy không được tham gia.

“Đương nhiên… rồi. Với bản thân… mà lại nhìn các cậu… lao vào hiểm cảnh… rồi tiễn biệt, thì… làm sao mà tôi… có thể làm được chứ…”

“Tomoe-chan…!!”

Có lẽ những vết thương vừa nãy rất nghiêm trọng. Tachibana toát mồ hôi lạnh, vai lên xuống theo từng nhịp thở dốc nhưng vẫn kiên quyết bày tỏ ý chí của mình. Miyabi vội vàng đỡ lấy vai cô ấy, và Tachibana nói: “Cảm ơn nhé, Miyabi.”

Miyabi lắc đầu trước Tachibana như vậy –

Một lúc sau, cô ấy ngẩng mặt lên và cũng bày tỏ ý chí của mình.

“Tớ cũng – tham gia.”

““Miyabi?!””

Giọng tôi và Tachibana hòa vào nhau, Miyabi giải thích lý do:

“Lần trước tớ đã nói rồi mà. Tớ không muốn cứ ngồi chờ các cậu trở về trong tình trạng bị thương nữa… Vậy nên tớ cũng sẽ đi. Cùng mọi người đến Tu La Hội Graduate…!!”

“Cậu tính sao đây, Tōru?”

Lilith hướng ánh nhìn về phía tôi, ý bảo tôi hãy quyết định. Có lẽ cô ấy muốn nói rằng nếu cần thuyết phục, thì tôi phải là người làm điều đó.

“…Hừm. Chẳng phải chỉ cần đưa người mạnh hơn đi là được sao?”

“Chuyện đó… Cái này thì…”

Trước lời nói của Tora, nét mặt Miyabi chợt tối sầm. Cấp bậc của Tatsu là Cấp III – còn Miyabi thì Cấp II, nên không cần phải nghĩ cũng biết ai mạnh hơn.

“Tuy nhiên, quyết định sẽ là ba tháng nữa.”

“Hả…?”

“Tu La Hội gì đó vẫn còn thời gian mới diễn ra. Ba tháng nữa, chúng ta sẽ đưa Hotaka hoặc tên cơ bắp ngốc này đi – ai mạnh hơn thì đưa người đó. Ngươi thấy sao?”

Cuối cùng, Tora quay sang nhìn tôi, ngụ ý rằng tôi hãy đưa ra phán quyết.

Miyabi và Tatsu –

Cả hai đều hiểu rằng họ sẽ đi đến một nơi nguy hiểm, và đều đã bày tỏ ý muốn tham gia.

Nếu vậy, đúng như lời Tora nói, chúng ta nên đưa người mạnh hơn đi.

Để tất cả cùng trở về Hạo Lăng Học Viện an toàn.

“Tôi cũng đồng ý với Tora. …Hai người cũng thấy ổn chứ?”

Cả hai cũng chấp thuận, và việc quyết định người thứ bảy đã được hoãn lại đến ba tháng sau.

“Tatsu-kun. Tớ sẽ không thua đâu…!”

“– Hừm, đúng là… Cậu thật sự đã trở nên… đáng tin cậy… rồi đấy… Bán Song Nhận của tôi….”

Tachibana nói đứt quãng nhưng đầy vui vẻ, nhìn vào Bán Song Nhận của mình với ánh mắt kiên định.

“Tachibana, cậu có ổn không? Để tớ đưa cậu đến khu y tế chữa trị nhé.”

Tachibana đặt tay lên mạn sườn bị đánh, vẻ mặt vẫn còn méo mó vì đau đớn, nhưng cô ấy vẫn lắc đầu.

“Ừm… Nhưng trước đó… vẫn còn một chuyện… cần phải nói ngay tại đây…”

Ngay tại đây – tức là trong phòng Lý Sự Trưởng, thì đối tượng mà cô ấy muốn nói chuyện đã quá rõ ràng.

Vừa nhìn chằm chằm vào cô gái mặc đồ đen, Tachibana vừa thở dốc, mở lời:

“Lý Sự Trưởng, cháu có một thỉnh cầu… Liệu có thể đặc cách… cho chúng cháu thực hiện Nghi thức Thăng Hoa… được không ạ?”

“—Hả! Ra vậy, nếu có thể Vị Giai Thăng Hoa thì…!”

Thông thường, phải đợi đến cuối học kỳ mới có thể thực hiện. Nhưng trong tình hình hiện tại, không thể nói như vậy được. Để tất cả mọi người có thể trở về an toàn, chúng tôi cần sức mạnh hơn nữa. Nếu muốn mạnh lên hết mức có thể trong ba tháng tới, thì việc Vị Giai Thăng Hoa là điều không thể thiếu đối với một Siêu Việt Giả.

“Tôi sẽ đặc cách chấp nhận. Tuy nhiên…”

Lý Sự Trưởng gọi tên tôi, Yurie, Lilith, Tora rồi lắc đầu.

“Bốn người các cậu thì không được chấp nhận.”

“…Tại sao ạ?”

“Nếu tiếp tục tiêm Lê Minh Tinh Văn trong thời gian ngắn, cơ thể sẽ phải chịu gánh nặng rất lớn. Vị giai càng tăng cao, gánh nặng càng lớn hơn.”

“…Đó là triệu chứng ‘Quá Dư Thăng Hoa’, nó có thể hủy hoại cơ thể đấy. Lý do Nghi thức Thăng Hoa thường chỉ được thực hiện vào cuối mỗi học kỳ là để tránh điều đó xảy ra.”

Việc Lilith tiếp lời Lý Sự Trưởng cho thấy điều đó là thật. Cô ấy cũng được mời tham gia Tu La Hội Graduate, nên không có lý do gì để nói dối ở đây.

“Chính vì vậy, tôi hiểu cảm xúc của các cậu, nhưng việc Vị Giai Thăng Hoa của chúng ta sẽ phải hoãn lại một thời gian. Cân nhắc thời điểm không gây gánh nặng cho cơ thể, tôi nghĩ tốt nhất nên thực hiện Nghi thức Thăng Hoa theo đúng lịch trình ban đầu, vào cuối học kỳ – ngay trước Tu La Hội.”

“…Tức là, chúng ta chỉ còn cách cố gắng hết sức trong ba tháng tới để chắc chắn có thể Vị Giai Thăng Hoa sao.”

「Đúng vậy. Dù sao đi nữa, với tình trạng hiện giờ của cậu, Nghi thức Thăng Hoa là điều không thể chấp nhận được.」

「Ý cô là sao, Lilith?」

Lilith nhíu mày, nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp.

「Tōru… Có lẽ cậu đã bắt đầu phát bệnh Tinh Văn Cuồng Hoành rồi.」

「Tinh Văn… Cuồng Hoành…?」

Trước lời lẩm bẩm của tôi, cô gái tóc vàng khẽ gật đầu.

Sau khi rời khỏi phòng Lý sự trưởng, Tōru và những người khác cùng đi đến khu y tế để Tomoe được chữa trị.

Gãy xương sườn, mất hai tuần để hồi phục hoàn toàn –

Vết thương mà Tomoe phải chịu từ Akira (Tora) nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những gì Tōru và mọi người đã nghĩ.

Tomoe được cố định xương bằng đai nẹp ngực và tiêm thuốc giảm đau, sau đó quyết định ở lại khu y tế nghỉ ngơi. Miyabi nói sẽ ở lại bên cạnh Tomoe đêm nay, nên Tōru và những người khác đành quay về ký túc xá.

Giữa đường đi –

「Từ giờ sẽ phải một thời gian nữa mới có thể đi chơi như hôm nay, em ráng chịu đựng nhé.」

Người anh nói bằng giọng tươi tắn với cô em gái đang lộ rõ vẻ bất an nhất trong nhóm.

「Anh hai…」

Một thời gian nữa –

Khi nhận ra ý nghĩa ẩn chứa trong lời nói đó, nét mặt Otoha chợt dịu đi đôi chút.

「Dù em lo lắng, nhưng anh sẽ bảo vệ em. Vậy nên, đừng lo lắng gì cả nhé.」

「Có cả tớ nữa, Otoha.」

「Em cũng ở đây nữa.」

「Ôi, tất nhiên là chị cũng ở đây rồi!」

Sau người anh, cậu bạn thời thơ ấu, cô gái tóc bạc ánh vàng, rồi đến cô gái tóc vàng óng cũng lần lượt tiếp lời.

Sự quan tâm của mọi người đã làm một cảm giác ấm áp dâng trào trong trái tim cô bé.

「Cảm ơn mọi người ạ!… Nhưng mà nhìn thế này thôi chứ em cũng mạnh lắm đấy nhé?」

Vừa dứt lời, Otoha liền phát ra ngọn Diệm từ đầu ngón tay đã dựng lên.

Đồng thời, mái tóc của cô bé từ màu nâu ánh lại chuyển sang màu hồng anh đào –

「Otoha!!」

Ngay sau đó, Tōru gọi tên em gái mình thật lớn.

Trước lời trách mắng đột ngột, cơ thể bé nhỏ của cô bé khẽ giật mình run rẩy, ngọn Diệm cũng tan biến.

Cùng lúc đó, màu tóc cũng trở về như cũ.

Không khí trở nên tĩnh lặng một cách đáng sợ, rồi nặng trĩu.

「Anh hai…?」

「À… Không, không được… Yūgo đã nói là sẽ gây gánh nặng cho cơ thể mà…」

「Chỉ một chút thôi thì em nghĩ không sao đâu ạ…」

Sự khác biệt trong nhận thức của đôi bên làm không khí càng thêm nặng nề.

Bởi lẽ, Otoha không biết rằng việc sử dụng Diệm (sức mạnh) đang bào mòn chính sinh mệnh của mình.

Tōru biết rằng Yūgo chưa nói chuyện này với Otoha, và bản thân cậu cũng chưa nói.

Trong cuộc sống hàng ngày không cần thiết phải dùng đến Diệm, và cậu nghĩ không cần để Otoha biết những điều có thể khiến em thêm lo lắng.

Tuy nhiên, cậu đã nói với bạn bè của mình.

Cậu đã giải thích tình hình và nhờ họ ngăn cản nếu Otoha sử dụng Diệm ngoài tầm mắt cậu.

Chính vì biết được ngọn nguồn câu chuyện, những người bạn cũng hỗ trợ Tōru.

「Dù vậy cũng không được đâu, Otoha. Nếu em cứ nghĩ là một chút cũng không sao, thì người anh hai hay lo lắng của em sẽ lại hoảng loạn đấy.」

Để thay đổi không khí đang trở nên nặng nề, Lilith cố tình nói bằng giọng trêu đùa, và Yurie cũng hiểu ý, hòa theo cô gái tóc vàng.

「Ya. Tōru lúc nào cũng lo lắng cho Otoha. Sợ Lilith biến em thành mục tiêu tập bắn, sợ Lilith ăn thịt em, sợ Lilith –」

「Làm gì có chuyện lo lắng đến thế!」「Cô coi tôi là cái thứ gì hả!?」

Trước phản ứng của hai người, tiếng cười vang lên, bầu không khí thay đổi đúng như ý của cô gái tóc vàng, trở nên tươi sáng hơn.

Một bên, Tōru khẽ nói chuyện với Otoha.

「Vừa nãy anh nói nặng lời, anh xin lỗi nhé, Otoha.」

「Không đâu ạ, anh đừng bận tâm. Em cũng xin lỗi vì đã làm anh lo lắng.」

Cô bé xin lỗi người anh với vẻ mặt áy náy.

「Nhưng mà anh thật sự lo lắng cho em đấy… Đừng dùng Diệm đó nữa nhé…」

「Ể…?」

「Em không cần phải chiến đấu. Dù trong bất cứ trường hợp nào, anh nhất định sẽ bảo vệ em…」

「Ư, ừm…」

「Otoha, tôi cũng sẽ bảo vệ em.」「Tất nhiên là tôi cũng thế rồi.」「Tuy không bằng ai nhưng tôi cũng sẽ bảo vệ cô, Otoha-san.」

「Hừm, chỉ mình tôi thôi cũng đủ rồi.」

Yurie đột nhiên thò mặt ra sau lưng Tōru, rồi đến Lilith, Sara, Tora, Tatsu, và Otoha bày tỏ lòng biết ơn với họ.

Thế nhưng –

(Anh hai và mọi người nói sẽ bảo vệ mình – nhưng, mình không thể cứ thế mà dựa dẫm vào lòng tốt đó được. Mình cũng phải trở nên mạnh hơn để có thể sử dụng Diệm thành thạo hơn, đủ để bảo vệ mọi người…!)

Dù có phải gánh chịu gánh nặng cho cơ thể, cô bé vẫn thầm quyết tâm rằng phải trở thành chỗ dựa cho người mình yêu quý, cho những người quan trọng đã chấp nhận một bản thân không phải con người của mình.

Chàng trai có nên nói ra sự thật không?

Cô bé có phải đã phạm sai lầm khi thề nguyện quyết tâm của mình không?

Chỉ có một điều chắc chắn rằng, trên thế giới này, không hề tồn tại một nơi nào mà người ta luôn có thể chọn được con đường đúng đắn.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!