Absolute Duo
Hiiragiboshi Takumi/柊★たくみ Asaba Yuu/浅葉ゆう
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1

Chương 7: Dành tình yêu cho Yurie!!

0 Bình luận - Độ dài: 6,982 từ - Cập nhật:

「Tōru. Tiếng vừa rồi là…!!」

「Miyabi, em ở đây! Trông chừng Tomoe giúp anh!」

「Ư, ừm! C, còn cậu và Yurie thì sao…!?」

「Bọn anh thì—」

「Đi thôi, Tōru.」

Khi tôi quay sang nhìn Yurie, cô ấy đã hiểu ý và gật đầu đáp lại.

「Được, đi thôi Yurie!」

「C, cẩn thận nhé, Tōru-kun, Yurie-chan!」

Tiếng Miyabi lo lắng văng vẳng phía sau, chúng tôi vội vã chạy lên tầng trên, nơi tiếng kêu vọng đến.

(Sao tim mình lại đập thình thịch thế này…!)

Cảm giác này y hệt ngày hôm đó.

Cũng giống như cái ngày võ đường chìm trong biển lửa, một dự cảm chẳng lành không thể gọi tên cứ cuộn xoáy trong sâu thẳm lồng ngực.

(Chuyện gì đang xảy ra vậy… Chẳng phải đây chỉ là một trận đấu tập thôi sao?)

Đúng là khi bị tấn công bằng Diệm Nha, một cơn đau thoáng qua sẽ xuất hiện.

Thế nhưng nó chỉ diễn ra trong tích tắc, hơn nữa lại rất nhẹ, tuyệt nhiên không thể gây ra cơn đau dữ dội đến mức phải gào thét.

Khi chúng tôi đến hành lang tầng cao nhất, một bóng người đứng sừng sững ở giữa— silhouette với đôi tai thỏ đặc trưng.

Theo tầm mắt của cái bóng đó, tôi hét lớn tên người bạn đang nằm gục bên tường.

「Tora────!!」

「Kokonoe-kun…!」

Tiếng kêu của tôi khiến Tsukimi-sensei, người đang đứng trước mặt Tora, quay sang với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

「Tsukimi-sensei! Rốt cuộc có chuyện gì vậy ạ!?」

「Ơ, thầy có biết đâu, thầy cũng vừa mới tới mà!」

「Tōru. Tora và Tatsu bị thương rất nặng.」

Yurie gọi, tôi vội bước đến gần Tora, dưới chân cậu ấy, một vũng máu đã loang rộng.

Nhìn qua thì có vẻ như bị vật sắc nhọn rạch, trên người có vài vết thương lớn.

Bên cạnh, Tatsu, cộng sự của Tora, cũng bị thương nặng tương tự và đã bất tỉnh nhân sự.

「Bên này cũng vết thương giống hệt.」

「Có vẻ vậy. Dù sao thì, phải nhanh chóng đưa họ đến phòng y tế thôi…!」

「Không sao đâu mà. Thầy vừa đến đây là đã gọi cho đội cứu hộ rồi mà~」

「Vậy ạ. Cảm ơn cô, Tsukimi-sensei.」

「Ư, ừm, đó là công việc của thầy mà. …Hơn nữa, vết thương này là—」

Khi tôi bắt đầu sơ cứu cho Tora và Tatsu, vẻ mặt Tsukimi-sensei bỗng trở nên u ám.

「Cô sao vậy ạ?」

「Ừm. Chắc là… cái này, hình như không phải do Diệm Nha gây ra đâu…」

「Diệm Nha ư…!?」

Quả thực, để gây ra vết thương nặng đến thế cho những Siêu Việt Giả như Tora, chắc chắn phải cần đến một sức mạnh tương đương—hoặc thậm chí là vượt trội.

Nếu suy luận như vậy, khả năng đối thủ cũng là một Siêu Việt Giả là rất cao, nhưng—

Có một điều tôi không thể hiểu nổi.

「Diệm Nha chẳng phải là thứ vũ khí không thể làm tổn thương con người sao?」

Đúng vậy, chính xác là như thế. Yurie đã nói ra đúng thắc mắc trong lòng tôi.

「À, cái đó thì—」

Tsukimi-sensei ấp úng, dường như đang phân vân không biết có nên nói cho chúng tôi hay không—phản ứng của cô ấy là như vậy.

「Cô ơi, xin hãy nói cho chúng em biết đi ạ. Cô vừa nói là do Diệm Nha gây ra mà?」

「Cái đó thì…」

「Tsukimi-sensei!」

「À, à, được rồi, thầy sẽ nói nhưng—đây là thông tin tuyệt mật của Lê Minh Tinh Văn nên các em phải giữ kín nhé? …Thật ra, việc Diệm Nha là vũ khí không làm tổn thương con người chỉ là một lời nói dối trắng trợn thôi.」

「Lời nói dối…!?」

「Lời nói dối là sao ạ?」

「Như các em đã biết, Diệm Nha là vũ khí cụ thể hóa từ Hồn của con người. Vì vậy, nó có thể can thiệp vào Hồn của con người và gây sát thương tinh thần—đến đây thì hiểu rồi chứ. …Nhưng các em chưa bao giờ thắc mắc sao? Diệm Nha có thể làm hỏng tường hay mặt đất, nhưng lại không thể làm tổn thương con người?」

「Quả thực…」

Thiết Tỏa của Tomoe đã từng chặt đổ cây, còn Kỵ Binh Thương của Miyabi thì phá nát tường.

「Vậy tại sao trước giờ Diệm Nha lại không làm tổn thương con người ạ?」

「…Đó là bởi vì các em đã *nhận thức* rằng Diệm Nha là vũ khí không thể làm tổn thương con người.」

「Điều đó là do ban đầu Lý sự trưởng đã nói…—Ư!」

「…Nghĩa là chúng ta đã bị gài ám thị kiểm soát, đúng không ạ?」

「Ừ, đúng vậy. Để gỡ bỏ ám thị đó, chỉ cần nhận ra sự thật. Nhưng chỉ như vậy thôi thì vẫn không thể dùng Diệm Nha làm tổn thương con người được. Còn một điều nữa cần thiết. Đó là—」

Với vẻ mặt nghiêm nghị chưa từng thấy, Tsukimi-sensei hé lộ sự thật ẩn chứa trong Diệm Nha.

「Phải mang theo sát ý.」

「──!!」

「Thù địch, ác ý… Với một ý chí mạnh mẽ muốn làm tổn thương người khác, nó sẽ biến thành vũ khí sát nhân. Chỉ cần một suy nghĩ, một thứ vũ khí có thể dễ dàng cướp đi sinh mạng con người—đó chính là Diệm Nha. …À, như thầy đã nói lúc nãy, đây là bí mật nên chỉ là một buổi giảng đặc biệt tại đây thôi, nhé?」

「Vâng, chúng em hiểu ạ.」

(Diệm Nha lại che giấu một bí mật như vậy ư… Không, bây giờ không phải lúc nghĩ về chuyện đó—)

Tôi rời mắt khỏi cô giáo, nhìn sang Tora để xem xét tình hình.

Mặc dù đã sơ cứu, nhưng với lượng máu chảy ra nhiều như vậy, cứ để thế này thì chắc chắn không ổn.

「Đội cứu hộ chậm quá…」

Theo thời gian Tsukimi-sensei đã gọi điện, lẽ ra họ phải đến nơi rồi mới phải.

「Đội cứu hộ sẽ không đến đâu.」

「Hả?」

Quay lại, tôi thấy Tsukimi-sensei đang mỉm cười nhìn xuống tôi—

Và không biết từ lúc nào, trên tay cô ấy đã nắm một thanh Nha Kiếm với hình dáng hung ác.

「Cho nên, thầy đã nói là đội cứu hộ sẽ không đến mà…!」

「Ý cô là sao…?」

Dù kinh ngạc trước sự thay đổi trong giọng điệu và khí chất của cô ấy, tôi vẫn cố gắng hỏi.

「Thầy đã nói buổi giảng đặc biệt kết thúc rồi mà.」

Khóe môi Tsukimi-sensei nhếch lên.

Đó là nụ cười khoái trá—nhưng lại tràn đầy ác ý.

Ngay sau đó, lưỡi kiếm trắng được vung xuống.

Quỹ đạo của nó chậm đến lạ thường—

「Tōru!!」

*Cốp!!* Âm thanh kim loại va chạm khiến dòng chảy thời gian như trở lại bình thường.

「Tora…!!」

Tora, tỉnh lại, ném Ấn Đoản Đao ra, và nó đã làm chệch hướng thanh Nha Kiếm đang vung xuống nhắm vào tôi.

「Hừ, hừm… Mau chạy đi, đồ ngốc… Cô, cô ta… là quái vật…」

「Quái vật ư…?」

Một Tora luôn tràn đầy tự tin lại thốt ra những lời như vậy, chắc hẳn Tsukimi-sensei là một đối thủ đáng gờm.

「Chậc, đồ sắp chết mà còn cản đường… Lẽ ra cứ giết quách đi ngay từ đầu là xong.」

「Giết người ư… Tsukimi-sensei! Tại sao!? Tại sao cô lại làm chuyện này!!」

「Ừm, trước khi trả lời câu hỏi đó… thầy sẽ *thưởng* cho các em thêm một buổi giảng đặc biệt nữa」

Trong khoảnh khắc, cô ấy trở lại giọng điệu thường ngày, vung Nha Kiếm lên—và chém đôi thanh Ấn Đoản Đao.

「Gư, aaaaaaaaahhh!!」

Ngay sau đó, Tora thét lên một tiếng tuyệt vọng, rồi tiếng kêu đứt quãng, cậu ta đổ sụp xuống sàn không chút sức lực.

Hình ảnh đó khiến tôi nhớ đến em gái—hình ảnh Otoha.

「Mày, mày vừa làm cái quái gì thế────!!」

Tôi siết chặt nắm đấm như kéo cung, tung ra một đòn với tất cả cơn giận dữ.

—Nhưng nó chỉ chém vào không khí, rồi phá hủy bức tường phía sau.

「Khặc. Sức mạnh kinh khủng thật, với cái cấp bậc đó. …Nhưng mà, không trúng thì có ý nghĩa gì chứ.」

Tsukimi-sensei cười khẩy, tiếng cười khặc khặc của cô ấy khiến sống lưng tôi lạnh toát.

Quái vật—Tôi ngay lập tức hiểu ra lý do Tora đã thốt ra từ đó.

Mặt trăng Tiên sinh lẽ ra đang đứng trước mặt tôi, vậy mà chỉ trong tích tắc bà ấy né được đòn của tôi đã lùi ra xa hơn mười mét.

"Bài giảng đặc biệt số hai. Nếu 《Diệm Nha》 của các trò bị phá hủy, ít nhất là các trò sẽ bất tỉnh nhân sự suốt một ngày trời đấy, nhớ cẩn thận nhé♪ Mà nếu chỉ bị phá hủy 《Hồn》 tới mức đó thôi thì cũng là may mắn lắm rồi☆──À, còn về lý do tại sao tôi lại làm chuyện này thì..."

Bà ấy dừng lời một lát, bầu không khí bỗng thay đổi.

"Là công việc thôi. Một công việc đơn giản, chỉ cần xử lý những tân binh đầy hứa hẹn là được."

"Công việc, ư...? Đừng có nói vớ vẩn!! Giết người vì công việc chứ──"

"Ghi nhớ lấy điều này, nhóc con. Người lớn ai cũng có thể giết người nếu đó là công việc. Chỉ khác ở chỗ là ra tay trực tiếp hay gián tiếp mà thôi."

"...Công việc nghĩa là không phải do ý muốn riêng của bà, đúng không?"

Yurie hỏi, nhưng Mặt trăng Tiên sinh chỉ nở nụ cười nhạt rồi lắc đầu.

"Điều đó thì vi phạm nghĩa vụ bảo mật nên tôi không trả lời được. ...Thôi nào, vậy là đủ nói chuyện rồi đấy. Đặc biệt ưu đãi cho mấy đứa này, tôi sẽ giết chúng sau khi xử lý xong các trò. ...Nhưng nếu một trong hai đứa các trò mà bỏ chạy thì──"

"Ai thèm chạy chứ!!"

Tôi nghiến răng, nắm chặt nắm đấm, đáp lại.

Tôi không muốn thấy cảnh tượng đó──cái chết của người khác──lặp lại lần nữa.

"Sẽ không ai phải chết trước mặt tôi nữa đâu!! Tuyệt đối không!!"

"...Đồng quan điểm, Tōru. Trước mặt tôi cũng sẽ không ai phải chết cả...!"

Yurie gật đầu, đứng sánh vai bên tôi.

"Khà khà, bọn 《Siêu Việt Giả》 cấp một như các trò mà cũng dám gào thét cơ à..."

Mặt trăng Tiên sinh──không, sát khí tỏa ra từ Tsukimi dần bành trướng khi bà ấy cười khúc khích.

"Nào, bắt đầu thôi!! Cố gắng chống cự thêm dù chỉ một phút, một giây thôi để cho tôi vui vẻ nào!!"

Tiếng hét đó như một tín hiệu, Tsukimi đạp sàn lao tới──

"!!"

Bóng dáng bà ấy đột nhiên biến mất, khiến tôi không tin vào mắt mình.

"Ở trên!"

"Gì cơ?!"

Ngay khoảnh khắc tôi ngẩng đầu theo tiếng Yurie, Tsukimi đã đạp vào trần nhà.

Phản ứng của tôi chậm lại một nhịp trước động tác bất ngờ đó.

"Tōru!!"

*Keng!* Lần này, Yurie đã đỡ đòn 《Nha Kiếm》 nhắm vào tôi, bảo vệ tôi.

Tiếp đất mà không mất thăng bằng, Tsukimi tung ra đòn tấn công thứ hai theo chiều ngang.

*Rầm!* Âm thanh kim loại va chạm kịch liệt vang vọng.

Lần này, tôi đỡ bằng 《Khiên》 nhưng──

"Ưaaahhh!!"

Tôi bị bà ấy dùng sức mạnh tuyệt đối hất tung, bay văng ra xa.

"Tōru, anh có sao không...?"

"À, anh không sao... nhưng, sức mạnh gì thế này..."

Ngay khoảnh khắc tôi nghĩ mình đã đỡ được hoàn toàn, tôi bị đẩy lùi.

Động tác bà ấy vừa thể hiện cũng nhanh đến kinh người, sức mạnh thì vượt qua tôi, còn tốc độ thì vượt qua cả Yurie.

Hóa ra sức mạnh mà bà ấy từng thể hiện trong buổi huấn luyện tăng cường thể lực chỉ là một phần rất nhỏ.

"Khà khà khà, tốt lắm tốt lắm. May mà chưa kết thúc ngay lúc nãy đấy!!"

Với nụ cười vui vẻ trên môi, những đòn tấn công sắc bén, nặng nề ập tới với tốc độ không ngừng nghỉ.

"Khụ...!!"

Dù cố gắng phòng thủ trong gang tấc, tôi vẫn hoàn toàn bị động, cứ thế này chắc chắn sẽ lâm vào thế bí.

──Nếu chỉ có một mình.

"Không được đâu. Bà quên mất tôi thì phiền lắm."

Yurie vòng ra sau Tsukimi, vung kiếm theo chiều ngang──

Nhưng Tsukimi không quay lại mà dùng 《Nha Kiếm》 gạt ra.

"Hai đánh một, lại còn tấn công từ phía sau thì không đáng khen đâu, cô bé tóc bạc."

"Với đối thủ mạnh hơn rất nhiều thì tôi không nghĩ đó là hèn hạ."

"Đồng quan điểm!"

Không chút chần chừ, tôi cũng lao vào tấn công.

Dù vẫn giữ nụ cười tự mãn, nhưng trước sự phối hợp tấn công của chúng tôi, ngay cả Tsukimi cũng buộc phải chuyển sang phòng thủ.

"Ồ, tiếc quá tiếc quá."

Lời nói nhẹ nhàng đó khiến tôi cảm nhận được sự chênh lệch lớn về thực lực.

Hai chọi một. Dù tung ra rất nhiều chiêu thức, nhưng tôi không thể giáng được một đòn nào.

...Thế nhưng, khoảnh khắc Tsukimi dừng chân rất khẽ khi đỡ đòn của Yurie──

(Chính là lúc này!!)

Coi khoảnh khắc này là cơ hội lớn nhất, cũng là cơ hội cuối cùng để giành chiến thắng, tôi siết chặt nắm đấm.

"Trúng điênn!!!!"

Lần nữa, tôi kéo nắm đấm như kéo một cánh cung, tung ra Lôi Thần Nhất Kích (Mjolnir)──đòn thứ hai, cũng là giới hạn tối đa có thể tung ra trong ngày.

Thịt và xương kêu răng rắc. Nếu đòn này không trúng, tôi gần như sẽ trở nên vô dụng.

Nhưng──nó chỉ thiếu một chút thôi.

Vô tình thay, nắm đấm chỉ sượt qua áo của Tsukimi.

"Khà khà khà khà. Hụt rồi nhé! Chỉ thiếu có tí xíu thôi mà đã quá xa rồi!"

Chỉ vài centimet, nhưng đó lại là một khác biệt lớn quyết định thắng bại.

Vì tôi đã quá nôn nóng trước cơ hội chiến thắng thoáng qua, nên đã phán đoán sai khoảng cách một chút.

"Khụ, chết tiệt...!"

"Nào, giờ đến lượt ta đây, 《Dị Năng》!!"

"Tôi đã nói là không cho phép rồi mà...!"

Yurie lại dùng nhát chém xen vào giữa Tsukimi khi bà ấy vung 《Nha Kiếm》 lên, nhưng bà ấy lùi lại tránh được.

Tuy nhiên, động thái không dừng lại ở đó.

Trước chuỗi tấn công dồn dập sở trường của Yurie, Tsukimi lại chuyển sang phòng thủ, nhưng nụ cười tự mãn trên mặt bà ấy vẫn không hề biến mất.

Cuối cùng, khoảnh khắc chuỗi tấn công đó dừng lại──

Nụ cười sảng khoái của Tsukimi, khóe môi bà ấy càng nhếch lên.

"Khà khà, lần này sẽ là lượt của tôi đấy!"

Chỉ với một thanh kiếm duy nhất, Tsukimi tung ra một cơn bão lưỡi kiếm hiểm ác với tốc độ không kém gì──không, còn nhanh hơn──chuỗi tấn công liên tiếp của Yurie.

Yurie bị đẩy vào thế phòng thủ hoàn toàn, cố gắng chống đỡ nhưng vẫn dần dần lùi lại.

*Keng!* Âm thanh kim loại va chạm khó chịu vang lên, Yurie mất thăng bằng.

Ngay sau đó là một đòn tấn công thẳng tắp. Yurie khó khăn lắm mới đỡ được, nhưng không thể triệt tiêu hoàn toàn sức mạnh của Tsukimi, liền bị hất văng ra.

"Yurie────!!"

Không màng đến tiếng rên rỉ của cơ thể mình, tôi lao tới ôm lấy Yurie.

Nhưng vì bị đẩy bay quá mạnh, chúng tôi đâm xuyên qua cánh cửa phòng học với tiếng động lớn, rồi lao thẳng vào bàn ghế, khiến mọi thứ đổ nát tan tành.

"Ư, khụ... ──!! Yurie, em có sao không!?"

"Vâng. Nhờ anh mà em không sao... Dù vậy, sức mạnh thật kinh khủng. Đúng là xứng đáng được đặc cách làm giáo viên đặc biệt."

Hình như cô ấy không bị thương, tôi thở phào nhẹ nhõm.

──Nhưng, ngay lập tức, tôi tập trung lại tinh thần, đưa ra một quyết định khó khăn và thốt lên.

"Yurie, em đưa Tora và những người khác chạy đi."

"Tōru?"

"Anh sẽ câu giờ. Vậy nên Yurie hãy đưa Tora và những người khác đến nơi an toàn, sau đó hãy đi tìm Mikuni Tiên sinh và những người khác giúp đỡ──"

Khi tôi vừa nói đến đó, Yurie dùng ngón trỏ chạm vào môi tôi rồi lắc đầu.

"Không, tôi từ chối. Với tình trạng cơ thể anh, không chống đỡ được năm phút đâu."

"...Anh bị em nhìn thấu rồi nhỉ."

"Anh đã nói Lôi Thần Nhất Kích (Mjolnir) gây gánh nặng khá lớn cho cơ thể. Hơn nữa, vừa nãy Tōru đã nói rằng sẽ không để ai phải chết trước mặt mình nữa. Và tôi cũng đã nói rằng sẽ không để ai phải chết trước mặt tôi. Vậy nên──"

Yurie hướng đôi mắt đỏ thẫm như đá ruby về phía gần lối vào.

"Tôi sẽ không chạy trốn."

Mặt trời đã lặn hoàn toàn, bóng dáng đôi tai thỏ hiện ra trong căn phòng học lờ mờ.

"Nào, đến lúc kết thúc rồi."

"...Kết thúc thì tùy bà, nhưng sau khi giết bọn tôi thì bà định làm gì? Việc học viện phát hiện ra chỉ là vấn đề thời gian thôi mà?"

"Đừng lo lắng, tôi sẽ không phạm sai lầm để bị lộ đâu. Cho dù có bị lộ thì trường học khi xảy ra vấn đề, thay vì điều tra nguyên nhân, người ta sẽ tập trung vào việc che đậy thôi. ...Được rồi, nghi vấn đã được giải đáp, đến lượt tôi hỏi đây."

Page 237

Tsukimi liếm lưỡi kiếm, nở một nụ cười nhạt.

"Muốn chết kiểu gì?"

Ánh sáng le lói xuyên qua căn phòng tối phản chiếu trên lưỡi kiếm.

Trông nó tựa một vệt sáng đầy điềm gở, nhưng chúng tôi, chẳng chút e ngại, gần như đồng thanh đáp lại:

“Yurie, để tôi──” “Tōru, để tôi──”

““Bảo vệ!””

“Khà khà, dù mới quen nhau chưa lâu nhưng quả nhiên là 《Bán Song Nhận》 ư? Hay hai đứa bay đã thành đôi uyên ương như phim Hollywood rồi hả?… Mà thôi, sao cũng được. Đằng nào thì cả hai cũng sẽ chết thôi mà!!”

Tsukimi vung kiếm, một vệt sáng chói loá xé gió lao tới, và tôi đỡ lấy nó.

Yurie lập tức tung đòn phản công, nhưng hình bóng Tsukimi đã biến mất từ lúc nào── cô ta liên tục đạp vào tường, sàn nhà, trần nhà, lướt đi với tốc độ siêu phàm, xứng đáng với danh hiệu 《Siêu Việt Giả》, khiến chúng tôi hoàn toàn bị rối loạn.

Tôi và Yurie lưng tựa vào nhau, kiên cường bảo vệ đối phương khỏi những lưỡi kiếm hiểm ác đang ập đến từ mọi phía, nhưng những vết xước ngày một nhiều hơn, đẩy chúng tôi vào thế yếu.

“Sao rồi, sao rồi! Không bảo vệ nổi à, khà khà khà!!”

(Khốn kiếp, mụ ta đang đùa giỡn với mình…!)

Thể lực dần cạn kiệt, từng bước, từng bước, thất bại── hiện thực của cái chết ngày càng gần hơn.

“──!”

Yurie đỡ trượt, máu tươi bắn tung toé trên làn da trắng như tuyết.

Khoảnh khắc tiếp theo, cằm cô ấy bị đá mạnh, Yurie bay thẳng vào góc phòng học.

“Yurie────!!”

Vừa hét lên, tôi vớ lấy một cái bàn gần nhất và vung nó.

Ngay cả Tsukimi cũng không thể tránh kịp cú đó, cô ta bị hất bay về phía ngược lại so với Yurie.

“Cậu có sao không, Yurie!?”

“──! Tôi… không sao…”

Tôi chạy lại, nhìn thấy khuôn mặt Yurie méo mó vì đau đớn.

Máu không ngừng tuôn ra từ vết chém dài trên đùi cô ấy.

Đối với Yurie, người lấy tốc độ làm sở trường, vết thương ấy chẳng khác nào bị tước đi vũ khí mạnh nhất của mình.

Tuy nhiên, chính tình thế tuyệt vọng này lại khiến tôi như bừng tỉnh.

Tôi nắm chặt nắm đấm. Để tung ra đòn mạnh nhất mà tôi có.

Đòn thứ ba vượt quá giới hạn, tôi còn không chắc liệu mình có thể thi triển được hay không.

Nhưng nếu không tung ra, tôi sẽ chết.

Không chỉ tôi, mà cả bạn bè, và cô gái đang nằm trong vòng tay tôi nữa.

(Tuyệt đối phải… bảo vệ được!!)

Phải tung ra bằng được, và phải trúng đích.

Nếu không trúng thì vô nghĩa── Tsukimi đã nói vậy.

(Vậy thì, phải nghĩ cách để nó trúng!)

“Tō… ru…”

Giữa tình cảnh tuyệt vọng, giọng Yurie yếu ớt vang lên.

“Xin lỗi. Nếu không trở thành 《Bán Song Nhận》 với tôi, có lẽ cậu đã không gặp phải chuyện này…”

“Không, không phải vậy… Bàn tay Tōru đã chìa ra, tôi thực sự rất vui. Dù thời gian ngắn ngủi, nhưng khi chúng ta uống trà táo, khi tập luyện cùng nhau, khi xem TV, tôi đều rất vui… Vì vậy, xin đừng nói những lời như thế.”

“Yurie…”

Những lời nói của cô gái tóc bạc khiến những kỷ niệm dù chỉ kéo dài chưa đầy một tháng, nhưng lại không bao giờ có thể lãng quên, cứ lướt qua trong tâm trí tôi như một thước phim quay chậm──

“──!”

Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy một tia hy vọng── một cách để tung ra 《Lôi Thần Nhất Kích》 và khiến nó trúng đích. Cả người tôi run lên như bị sét đánh.

(Thì ra là vậy, 《Bán Song Nhận》… Chính là nó…!)

Dù có khả năng, nhưng đó có thể là một phép màu.

Tuy nhiên, lúc này, tin tưởng là con đường duy nhất để sống sót.

Đúng vậy, đây là con đường chỉ có thể mở ra bằng niềm tin.

Nhưng trước khi đến được đó, tôi còn một việc phải làm.

(Để làm được điều đó…!)

“Khốn kiếp thật… Quần áo bẩn hết rồi, chết tiệt!”

Trong tầm mắt tôi, một cái bóng đang đứng dậy, miệng lẩm bẩm chửi rủa.

──Tôi đã biết, nhưng có vẻ cô ta không hề hấn gì.

Thấy Tsukimi, Yurie cũng cố gắng gượng đứng dậy bất chấp vết thương──

“Yurie, cứ ngoan ngoãn nghỉ ở đây đi. Từ giờ tôi sẽ chiến đấu một mình.”

“Tōru…?”

“Tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu, Yurie.”

“Khặc, khà khà khà! Mày bị ngu à? Ngay cả hai đánh một còn bị áp đảo, vậy mà bây giờ lại muốn một mình? Bảo vệ ư? Mày nói thật đấy à?”

“Ừ, thật đấy. Tôi sẽ một mình đánh bại cô, và bảo vệ Yurie!!”

“Tōru, một mình anh không làm được đâu…! Tôi cũng…!!”

“…Yurie. Tôi rất vui vì tấm lòng đó, nhưng bây giờ hãy nghe lời tôi.”

“Nhưng, nhưng mà…”

Tôi quay lưng lại với Yurie đang bối rối vì lời nói của mình, và nhìn thẳng vào Tsukimi.

“Tới đây! Lưỡi kiếm hung ác của cô, tôi sẽ chặn đứng nó!!”

“Khà, càng gào thét thì mày càng hối hận đấy, 《Dị Năng》. Đã nói tới mức đó thì tao sẽ đánh mày tàn phế trước. Và sau đó──”

Mũi kiếm của cô ta chỉ vào tôi, rồi tiếp đó là Yurie.

“Tao sẽ giết con nhỏ tóc bạc đó ngay trước mắt mày, khi mày không thể cử động được nữa! Cuối cùng, hãy than khóc cho những lời nói của mày, than khóc cho sự vô dụng của mày rồi chết đi!!”

Vừa gầm lên, Tsukimi lập tức lao tới.

Tuy nhiên, dù những vệt kiếm sắc bén liên tục vung ra, tôi vẫn đỡ được tất cả bằng 《Thuẫn》.

(Không thể để cô ta làm vậy…! Tuyệt đối không để ai phải giống như Otoha!!)

Cơ thể nặng trịch như chì vì mệt mỏi và áp lực, nhưng ý chí bảo vệ Yurie, lời thề ấy đã đẩy tôi tập trung đến cực điểm, khiến cơ thể tôi vẫn có thể cử động được.

Nhưng không chỉ vậy.

Vị trí── nhờ đứng ở góc phòng học, quỹ đạo kiếm mà tôi chưa thể nắm bắt hoàn toàn trước đó giờ đây đã bị hạn chế về phía trước, trở nên dễ đọc hơn.

Hơn nữa, vì Tsukimi đang kiềm chế sức mạnh để đánh tôi tàn phế, mỗi đòn tấn công của cô ta trở nên nông và nhẹ hơn.

“Đừng có dai dẳng thế chứ!!”

Keng!! 《Nha Kiếm》 va chạm mạnh vào 《Thuẫn》, khiến tôi và Tsukimi mặt đối mặt.

“Sao rồi, không phải cô nói sẽ khiến tôi hối hận sao? Ít nhất cũng phải làm được một vết xước lên cái 《Thuẫn》 này chứ.”

“Đồ khó chịu thật đấy, này. …Tôi đổi ý. Dù sao thì, tôi sẽ giết mày trước, 《Dị Năng》!! Tao sẽ chém nát luôn cái 《Thuẫn》 đáng tự hào đó của mày!!”

Tsukimi lộ rõ vẻ khó chịu, lùi lại tạo khoảng cách rồi giơ kiếm lên cao.

Áp lực khủng khiếp khiến không khí rung lên, sát khí lạnh lẽo như kim châm vào da thịt.

Một đòn toàn lực sẽ đến.

Đúng như lời cô ta nói, nó sẽ chém nát cả 《Thuẫn》, cướp đi mạng sống của tôi. Nhưng──

“Tôi đã chờ khoảnh khắc này, khoảnh khắc có thể đọc được hơi thở của cô.”

Không rời mắt khỏi đối thủ, tôi thì thầm với Yurie.

“Nhưng từ giờ trở đi một mình tôi không thể được. …Nhưng tôi tin rằng nếu là hai chúng ta thì có thể.”

“Tōru…?”

Nghe lời tôi nói, Yurie tỏ vẻ khó hiểu.

“Chúng ta là song kiếm kết nối bằng sợi dây ràng buộc, vì vậy nhất định…!!”

“Mày đang lảm nhảm cái gì đấy? Nếu đó là lời chào vĩnh biệt của cuộc đời này, thì đây là lần cuối cùng, sao không lớn tiếng thổ lộ tình yêu đi, kiểu như ANH YÊU EM chẳng hạn! Khà khà khà!!”

Trước nụ cười gớm ghiếc của Tsukimi, lần đầu tiên tôi cảm thấy biết ơn cô ta.

“Vậy thì tôi xin phép nhận lòng tốt của cô vậy.”

“Hả?”

Tôi hít một hơi thật sâu── và hét lên.

“Gửi đến Yurie── tình yêu!!”

“T-Tōru…!?”

“Khà── khà khà khà!! Thằng này tỏ tình thật kìa!!”

Tôi phớt lờ Tsukimi và lại hét lên.

“Tôi là── Tō!!”

“──!”

Yurie nín thở── đó là khoảnh khắc cuối cùng, khởi đầu của nó.

“Đây là lời cảm ơn vì đã làm ta cười!! Chết hết đi!!”

Tsukimi tuyên bố, mũi kiếm hướng về phía tôi── và cô ta lao vào.

Một lưỡi kiếm trắng xoá vung xuống từ ngoài tầm với của tôi một chút.

“Chết đi!!”

Ngay cả khi tôi đỡ được đòn này, 《Lôi Thần Nhất Kích》 vẫn sẽ như mọi lần, chém vào khoảng không. Nhưng──

(Chính là lúc này…!!)

Tin tưởng hoàn toàn, tôi siết chặt nắm đấm như đang kéo cung.

“Yurie────!!”

“Cái gì!?”

Kííííínn!!! Tiếng kiếm va chạm dữ dội vang vọng khắp nơi, và rồi gương mặt Tsukimi méo mó vì kinh ngạc tột độ.

Trước một âm thanh leng keng trong trẻo như tiếng chuông gió, hoàn toàn lạc lõng trong khung cảnh này.

Yurie đã xông thẳng vào ngực Tsukimi, đỡ lấy thanh 《Nha Kiếm Tebutejiu》 đang vung xuống.

"Sao... Sao con nhỏ... tóc bạc này...!"

Sự kinh ngạc tạo ra một khe hở nhỏ.

Chính khoảnh khắc này, chính sát na này là cơ hội chiến thắng cuối cùng – con đường khả năng có thể nói là một phép màu đã mở ra.

"Kết thúc... là ngươi!!"

"Khà khà khà, tiếc thật đấy! Quá xa rồi!!"

"Không hề xa!!"

Tsukimi vội vàng lùi lại, quả thật đã hơi xa khỏi khoảng cách của tôi.

Nhưng đó là khi mục tiêu của tôi là cơ thể của Tsukimi.

"Xuyên đi────!!"

Xé toạc bầu trời, nắm đấm lao đi.

Lôi Thần Nhất Kích Mjolnir được tung ra vượt quá giới hạn – đã bắt lấy 《Nha Kiếm》, xuyên thủng và nghiền nát nó.

"Gừ... ư..."

"Đừng cố quá sức, Tōru."

"À, ừm... Không phải là tôi đang cố quá sức đâu..."

"Đừng tỏ ra mạnh mẽ. Hãy quan tâm đến cơ thể mình hơn."

"Tôi biết rồi. Cảm ơn vì đã lo lắng cho tôi, Yurie."

"Ừm. Không có gì. ... Vậy tôi đi tắm đây."

"Ừ, cứ thư giãn đi."

Gật đầu, Yurie lê bước về phía phòng thay đồ – rồi quay lại.

"Không được nhìn trộm đâu đấy, Tōru."

"Yu, Yurie..."

"Tôi đùa thôi."

Yurie khẽ mỉm cười với tôi, người đang nhăn nhó vì những ký ức cay đắng, rồi biến mất vào phòng thay đồ.

(Thật là... Bản thân cô ấy chắc chắn cũng đang rất đau đớn...)

Cảm thấy xót xa khi nhìn dáng vẻ lê bước của cô ấy, tôi mơ hồ nhớ lại trận 《Tân Nhận Chiến》.

Đã ba ngày kể từ đó – thế giới bước vào Tuần lễ Vàng (GW), và học viện Hạo Lăng cũng không ngoại lệ, có một kỳ nghỉ dài. Nhưng mặc dù là một kỳ nghỉ lễ hiếm hoi, chúng tôi không đi đâu cả mà dành phần lớn thời gian trong phòng.

... Đúng hơn là, chúng tôi buộc phải nghỉ ngơi.

Mặc dù là 《Siêu Việt Giả Exceed》 với khả năng phục hồi gấp nhiều lần người thường, nhưng toàn thân tôi vẫn đau nhức và không thể cử động bình thường.

Lôi Thần Nhất Kích Mjolnir được tung ra vượt quá giới hạn, đã gây ra một gánh nặng lớn đến vậy cho cơ thể tôi.

Yurie dường như cũng chỉ có thể đi lại một cách khó khăn, nhưng may mắn là không có vết thương hay di chứng nào.

Tora và những người khác đã giữ được mạng sống, nhưng có vẻ như họ sẽ không thể ra khỏi khu y tế trong suốt Tuần lễ Vàng.

(Nhưng mà, không hiểu sao mình có thể thắng được một đối thủ phiền phức như vậy...)

Khi nhìn lại trận chiến với Tsukimi, tôi thực sự nghĩ như vậy.

Để giành chiến thắng, cần phải chồng chất nhiều điều kiện.

Buộc cô ta phải tung ra đòn tấn công chắc chắn sẽ giết tôi.

Bằng cách nói rằng hãy chiến đấu một mình, nói rằng hãy ngoan ngoãn, khiến cô ta ý thức rằng Yurie không phải là một chiến lực, và càng ý thức mạnh mẽ hơn rằng tôi sẽ dùng 《Thuẫn Shield》 để đỡ đòn.

Và, truyền đạt hai từ "hô hấp" và "ÁI 1", khiến cô ấy nhận ra mục tiêu của tôi.

Chỉ cần biết rằng một đòn tấn công vung tay lớn sẽ đến, thì việc đọc được nhịp thở đó là điều dễ dàng.

Ngay cả khi Yurie bị thương, nếu cô ấy xông vào ngực đối phương, thì do gần điểm tựa nên uy lực tấn công của đối phương sẽ giảm xuống, và cô ấy có thể đỡ được bằng cách nào đó.

Sau đó, chỉ cần nghiền nát 《Nha Kiếm Tebutejiu》 – 《Diệm Nha Blaze》 được cụ thể hóa từ 《Hồn》.

Tsukimi mất ý thức sau khi 《Hồn》 bị nghiền nát, Miyabi và Tachibana, những người đã đến xem tình hình của chúng tôi vì chúng tôi không quay lại, đã liên lạc với học viện, và thầy Mikuni cùng những người khác đã nhanh chóng đến và bắt giữ cô ta.

Sau đó, tôi không biết Tsukimi đã ra sao.

(Rốt cuộc thì cô ta có mục đích gì...?)

Có lẽ học viện không có ý định cho tôi biết.

Từ thầy Mikuni, người đã tham gia vào việc bắt giữ Tsukimi, tôi đã bị nhấn mạnh rằng không được tiết lộ bất cứ điều gì về vụ việc này, và vụ việc đó đã kết thúc.

(Mặc dù không thỏa đáng lắm, nhưng dù sao thì cũng đã giải quyết xong một vụ...)

Tôi uống cạn ly trà táo đã nguội, tựa lưng vào tường.

Vì việc di chuyển với cơ thể đau nhức là rất khó khăn, nên có vẻ như hôm nay lại là một ngày chỉ xem TV thôi – tôi đang nghĩ như vậy thì...

"Tōru."

Yurie thò đầu ra từ phòng thay đồ. Những giọt nước vẫn còn nhỏ giọt từ mái tóc của cô ấy.

Thêm vào đó, bờ vai nhỏ nhắn và cánh tay thon thả, thậm chí là phần ngực nữa cũng lộ ra một cách khá nguy hiểm, tôi vội vàng dời mắt đi.

"Có, có chuyện gì vậy?"

"Tôi rất xin lỗi, nhưng cậu có thể lấy khăn tắm cho tôi được không?"

"Khăn tắm...?"

"Ừm. Tôi quên mang theo rồi. Nó ở ngăn thứ hai từ trên xuống trong tủ quần áo, làm ơn nhé."

"À, ừm. Tôi hiểu rồi..."

Gật đầu, tôi mở tủ quần áo của Yurie và nhìn vào bên trong.

(Ư... Cảm giác như mình là một tên biến thái...)

Việc lục lọi tủ quần áo của một cô gái, dù là theo yêu cầu, cũng không thể cho ai thấy được.

(Khăn tắm là... cái này à. Đúng là nó ở ngăn thứ hai thật... nhưng mà...)

Chắc chắn là khăn tắm ở ngăn thứ hai.

Bên cạnh một mảnh vải được gấp lại một cách kỳ lạ.

Mặc dù biết là không nên nhìn, nhưng tôi lại biết những điều không cần thiết, chẳng hạn như có rất nhiều đồ có diềm xếp nếp hoặc có nhiều đồ màu trắng.

"X, xin lỗi vì đã để cậu đợi..."

"Xin lỗi vì đã bắt cậu phải cố gắng, Tōru."

Khi tôi mang chiếc khăn tắm đến trước phòng thay đồ với cơ thể đau nhức, Yurie đưa tay ra, để lộ cơ thể đến mức nguy hiểm như lúc nãy. Dù sao thì tình huống cũng là như vậy, nhưng không giống như bình thường, tỷ lệ da thịt quá cao khiến tôi không biết phải nhìn vào đâu... Ngay khoảnh khắc đó –

"Ư..."

Một tiếng rên đau đớn.

Có lẽ khi đưa tay ra, cô ấy đã vô thức dồn trọng lượng lên chân bị thương.

Không thể đỡ nổi cơ thể mình, cô ấy ngã về phía trước – và Yurie đã lao ra ngoài trong bộ dạng trần trụi.

"Phụt!? Yu, Yurie!!"

Tôi vội vàng ôm lấy cô ấy – nhưng chân tôi cũng không có sức, và chúng tôi ngã nhào xuống sàn.

"Đau quá..."

Tôi đập đầu xuống đất và mắt tôi hoa lên.

(Ư... Cái, cái này là...)

Khi tầm nhìn dần trở lại bình thường, tôi nhận ra mình đang ở trong một tình huống tồi tệ đến mức nào.

Tôi hiện đang ôm một mỹ少女 trần truồng.

Mái tóc màu bạc silver blond, đôi mắt đỏ thẫm ruby eye, làn da trắng như tuyết snow white –

Tất cả những thứ đó kết hợp lại một cách hoàn hảo, giống như một cô gái búp bê được tạo ra một cách tinh xảo.

Ngay cả khi ai đó nói rằng cô ấy không phải là người, mà là một thiên thần, tôi cũng sẽ tin.

"T, Tōru..."

Gương mặt của Yurie gần hơn bất kỳ lúc nào.

Gò má của Yurie hơi ửng đỏ.

Sắc đỏ đó – chính sự xấu hổ đó là bằng chứng cho thấy cô gái này không phải là búp bê hay thiên thần, mà là một con người ấm áp.

"Yurie... Ừm..."

Tôi không biết mình định nói gì vào lúc này.

Vì tôi không thể nói thêm được nữa.

Bởi vì──

"Kokonoe. Tao mang thuốc dán đến đây. Cả băng gạc cho Yurie nữa."

"T, Tōru-kun, Yurie-chan, xin chào..."

Thật xui xẻo, hai cô gái quen thuộc đã bước vào phòng.

"K, Kokonoe...""T, Tōru-kun..."

Nhìn thấy tôi đang ôm mỹ少女 trần truồng──Yurie, gương mặt của hai người cứng đờ.

"K, Kokonoe! M, mày thật là quá đáng, c, chuyện gì thế này!? M, Mày đã làm Yurie trần truồng, rốt cuộc, mày đang làm cái gì vậy hả──!?"

"K, không, đây là hiểu lầm...!!"

"Hừ, thật là vô liêm sỉ! Miyabi! Cậu cũng đừng im lặng mà nói gì đi chứ!!"

Trái ngược với tiếng gào của Tomoe, Miyabi chỉ khẽ khàng thốt lên một tiếng.

"《Diệm Nha》..."

Theo lời nói quyền năng, ngọn lửa xoáy cuộn, cây 《Kỵ Binh Thương》 dần hiện hữu trong tay Miyabi──

"Khoan, dừng, Miyabi!? Yu... Yurie! Giải thích đầu đuôi câu chuyện này xem nào──"

"Tōru-kun... đồ biến thái────────────!"

Và cứ thế, sau một trận náo loạn nhỏ cuối cùng, bức màn của trận 《Tân Nhận Chiến》 cũng đã chính thức khép lại...

"──Trên đây là toàn bộ ghi chép về trận 《Tân Nhận Chiến》."

Khi Tōru đã nghiền nát 《Nha Kiếm》 của Tsukimi Rito, khiến cô giáo ngã gục, người đàn ông── Mikuni liền dừng đoạn phim.

"Khặc. Không cần phải cố tình bật video lên để cà khịa đâu, báo cáo kết quả là được rồi mà."

Người vừa thốt ra lời lẽ khó nghe kia chính là Rito, kẻ vừa chiến đấu với Tōru trong đoạn phim.

"Trăm nghe không bằng một thấy, là thế đấy. Hơn nữa, báo cáo của cô quá qua loa rồi còn gì."

"Vâng vâng. Em sai rồi ạ."

Mikuni lắc đầu thở dài nhìn Rito đang lay lay đôi tai thỏ mà chẳng hề tỏ ra hối lỗi.

"Dù sao thì, ra tay hạ sát thật sự ư... Nếu có chuyện gì xảy ra, cô định giải quyết thế nào đây?"

"...Không sao cả. Chính ta đã nói sẽ để cô tự quyết định tình hình tại chỗ rồi mà."

Lần đầu tiên chủ nhân cất lời, Mikuni và Rito lập tức hướng ánh mắt về phía đó.

Ngự trên chiếc ghế đối diện là một thiếu nữ trong bộ váy đen tuyền── vị Lý sự trưởng của Hạo Lăng Học Viện, Tsukumo Sakuya.

"Ta cho rằng, chỉ những hạt mầm nảy nở trong môi trường khắc nghiệt nhất mới có thể đơm hoa kết trái rực rỡ nhất."

Trước trận 《Tân Nhận Chiến》, Rito đã từng nở nụ cười nói rằng nếu để cô tự do hành động, có lẽ cô sẽ giết người tùy hứng. Giờ đây, Sakuya lặp lại y nguyên từng câu từng chữ đã nói lúc đó. Mikuni cúi đầu xin lỗi rồi quay lại chủ đề về đoạn phim vừa rồi.

"Tuy nhiên, thật sự kinh ngạc. Lại có người đánh bại được 《Vị Giai III》..."

Sự kinh ngạc của Mikuni là điều dễ hiểu.

Thông thường, khi 《Vị Giai》 tăng lên một bậc, năng lực sẽ được tăng cường gấp mấy lần.

Do đó, nếu cách biệt hai cấp bậc, dù là hai người hợp sức cũng tạo nên chênh lệch sức mạnh gần như tuyệt vọng.

Chính vì vậy, việc Tōru và Yurie ở 《Vị Giai I》 đánh bại Rito ở 《Vị Giai III》, dù có nhiều yếu tố tác động, vẫn là một kết quả may mắn.

"...Thật là, không ngờ lại ứng dụng ngay lập tức những gì ta vừa dạy. Trong tình huống đó mà vẫn giữ được bình tĩnh để phán đoán thì đúng là giỏi."

"Ồ, cô lại đi khen đối thủ đã đánh bại mình ư, không giống cô chút nào cả."

"Tôi cũng có lúc biết khen người khác đấy chứ."

Rito ngồi trên ghế sofa, duỗi chân ra, nở nụ cười đầy châm biếm.

"Trông cô có vẻ vui vẻ quá nhỉ. Lẽ nào cô đã để ý đến cậu ta rồi sao?"

"Khặc, đừng có nói nhảm chứ── Định nói vậy đấy, nhưng tôi không phủ nhận đâu. ...Mà, nếu nói là "để ý" thì phải là ngài hơn tôi đấy, Tiểu Thư ạ."

Lời nói đó ám chỉ việc Sakuya đã đặc biệt ra mặt gặp Tōru vào ngày khai giảng.

"Phư phư, đương nhiên rồi. Cậu ấy là người có duyên với 《người đó》 mà."

"Hắn ư..."

Chỉ một lời của Sakuya đã khiến cả Mikuni và Tsukimi khẽ nhíu mày.

"...Thôi được, công việc của tôi đến đây là hết rồi── Giờ thì tôi nên làm gì đây?"

"Tùy ý cô thôi, Rito. Theo như nguyện vọng của cô..."

"Tự do ư... Khặc, vậy thì── cứ thế này cũng được."

"Được thôi."

"...Ngài thấy ổn không ạ? Nếu để Tsukimi-kun ở lại, họ có thể sẽ nhận ra mối liên hệ giữa chúng ta với..."

"Lý do thế nào cũng được thôi. Bọn họ đâu có cách nào để xác minh đâu, Mikuni."

Sakuya khúc khích cười một cách đầy ma mị.

Với nụ cười ấy, với quyết định ấy, Mikuni biết rằng không thể đưa ra thêm ý kiến nào nữa, chỉ còn cách gật đầu.

"Vậy thì cứ làm như vậy."

Chẳng bao lâu, chỉ còn một luồng khí tức vương lại, căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

Trong bóng tối, thiếu nữ duy nhất còn lại trầm mình sâu vào chiếc ghế sang trọng.

Sau một hồi im lặng dài, Sakuya khẽ nhếch khóe môi.

Cô nhận ra mọi thứ đã bắt đầu chuyển động, và cảm nhận được vị trí của mình trong dòng chảy đó.

"Bữa tiệc đã bắt đầu rồi..."

Bữa tiệc này sẽ kết thúc như thế nào, ngay cả Sakuya, một phàm nhân, cũng không thể biết được.

Ngay cả khi cô là người đang đứng trên ranh giới cấm kỵ của việc thao túng gen người.

Vì là con người, tương lai là thứ không thể đoán trước.

Thế nên, thiếu nữ áo đen khẽ thì thầm.

"Cầu mong con đường của ta sẽ dẫn đến 《Tuyệt Đối Song Nhận》."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận