Ngay khoảnh khắc cô gái tóc bạc xuất hiện, âm thanh trong giảng đường như thủy triều rút đi, tắt lịm dần.
Tôi cũng không ngoại lệ, khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, tôi nín thở, lặng người không nói nên lời. Bởi vì, một cô gái với vẻ đẹp mà chỉ cần nhìn một lần là mãi mãi khắc sâu vào ký ức, đang đứng lặng lẽ ở ngay lối vào sảnh diễn ra lễ khai giảng Hạo Lăng Học Viện.
Mái tóc bạc óng ả buông dài đến thắt lưng, làn da trắng muốt trong suốt như tuyết, và đôi mắt đỏ thẫm nổi bật trên nền da ấy khiến người ta nhận ra ngay đây là một cô gái đến từ phương xa.
(Cứ như một cô búp bê sứ từ phương Tây vậy…)
Lý do khiến tôi có ấn tượng đó không chỉ vì vẻ ngoài đẹp như một giấc mơ của cô ấy. Mà còn bởi lẽ, dù đang là tâm điểm của bao ánh nhìn, trên gương mặt vẫn còn nét ngây thơ ấy lại không hề biểu lộ bất cứ cảm xúc nào.
Rồi cô gái tóc bạc bắt đầu bước đi, từng cử chỉ, từng động tác đều thu hút sự chú ý của mọi người──
Tiếng chuông ngân khẽ “leng keng” vang lên.
Cốp, cốp… Trong sự tĩnh lặng đến mức chỉ còn nghe rõ tiếng giày da gõ xuống sàn, dáng vẻ cô gái bước đi thản nhiên như không hề bận tâm đến bao ánh mắt đổ dồn vào mình, cứ như một cảnh phim vậy.
Cô ấy lướt qua trước mặt tôi, rồi ngồi xuống một chiếc ghế cách đó khoảng ba hàng. Lúc này, phép thuật im lặng bao trùm cả giảng đường mới được hóa giải, âm thanh cùng vô số tiếng thở dài đồng loạt trở về.
“Haizzz… Người ta gọi là mỹ nữ là phải như thế đó…”
Cô bạn tóc đuôi ngựa ngồi cạnh tôi thì thầm, lẫn trong tiếng thở dài.
“………….”
“Này, ít ra cũng phải trả lời một tiếng chứ?”
Bị đầu ngón tay khẽ gõ vào vai, tôi quay sang nhìn cô bạn đó.
“Chẳng lẽ… cậu nói mình à?”
“Chứ còn ai nữa?”
Tôi đưa mắt nhìn quanh, hàng ghế phía trước và phía sau đều trống, cậu con trai ngồi trước mặt đang ngủ gật, còn cô gái ở hàng chéo phía sau thì đang chăm chú đọc cuốn sổ tay khai giảng.
“…Xin lỗi, là lỗi của mình.”
Khi tôi xin lỗi, cô gái nở một nụ cười.
“Phì, có lẽ cậu là người duy nhất mình có thể nói chuyện một cách tự nhiên.”
“Hả?”
“Cậu đấy, từ nãy đến giờ cứ nhăn nhó mãi. Mình ngồi cạnh, cứ muốn làm sao để xua đi bầu không khí nặng nề này đây.”
“À… Lại phải xin lỗi lần nữa. Mình hơi mải suy nghĩ một chút.”
“Và suy nghĩ đó của cậu cũng không thể thắng được vẻ đẹp của cô gái phương xa kia, đúng không?”
“Hà hà, đúng là như vậy.”
![]()
Trước lời trêu chọc kèm nụ cười tinh quái, tôi đành cười khổ.
“Á há há, dù là cùng giới tính nhưng mình hiểu cảm giác đó mà. Con gái xinh đẹp như vậy, thu hút ánh nhìn là chuyện đương nhiên. …Nhưng không hiểu sao cô ấy lại phải vào một ngôi trường như thế này nhỉ?”
“Một ngôi trường như thế này” ── cô bạn tóc đuôi ngựa nói vậy là có lý do.
Hạo Lăng Học Viện mà tôi sẽ theo học từ hôm nay không giống như một ngôi trường cấp ba thông thường, mà nó còn là một trường đào tạo kỹ thuật chuyên biệt. Kỹ thuật chuyên biệt được dạy ở đây là── kỹ năng chiến đấu.
Đây là một ngôi trường vô cùng đặc biệt, nơi dạy những kỹ năng không cần thiết trong cuộc sống hàng ngày ở một đất nước hòa bình như Nhật Bản.
“Chắc hẳn là có lý do gì đó rồi.”
Để đến tận đây, vượt biển xa xôi để học kỹ năng chiến đấu, chắc chắn cô gái tóc bạc phải có một lý do chính đáng.
“…Cũng có khả năng cô ấy vốn là người Nhật sống ở đây từ trước rồi mà.”
“Á há há, cũng có thể. …Mà công nhận cô ấy vừa dễ thương vừa đẹp thật nhỉ. Haizz, ghen tị quá đi mất.”
“Mình đồng ý, nhưng mình nghĩ cậu cũng đủ xinh đẹp rồi mà.”
“Thật á? Phì phì, cảm ơ— á?! Gì chứ, sao tự dưng lại nói mấy lời đáng xấu hổ đó hả?!”
“Mình chỉ nói những gì mình nghĩ thôi mà…”
Cô bạn ngồi cạnh tôi, với mái tóc sáng màu được buộc cao, toát lên vẻ năng động. Gương mặt cô ấy vừa có nét đáng yêu vừa có nét thanh tú, toát lên khí chất đang chuyển mình từ thiếu nữ sang người trưởng thành. Việc cô ấy chủ động bắt chuyện cho thấy tính cách hướng ngoại, và cách nói chuyện tuy ban đầu có vẻ khó xử nhưng không làm bầu không khí trở nên tệ đi, khiến tôi nghĩ rằng cô ấy hẳn là một người rất nổi tiếng trong lớp hồi cấp hai.
“Thường thì, dù có nghĩ cũng không ai nói ra mấy lời đó đâu chứ…!!”
“Thật sao?”
“Thật sao cái gì mà thật sao, đương nhiên rồi mà──”
“…Xin lỗi, hai cậu có thể giữ im lặng một chút được không?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ hàng ghế phía sau── là cô gái đang đọc sổ tay.
“À… X-xin lỗi!”
“Xin lỗi vì đã gây ồn ào.”
“Không sao… Nếu hai cậu chịu im lặng thì tôi cũng không có ý định nói gì thêm nữa.”
Tôi và cô bạn tóc đuôi ngựa một lần nữa xin lỗi rồi quay về phía trước.
“Khụ. Thôi được rồi… Dù sao thì, đừng có tự dưng nói mấy lời như vừa nãy nữa nhé. Có thể khiến người khác hiểu lầm đủ điều đó…”
“À, ừ, mình hiểu rồi…”
Dù gật đầu, nhưng──
(Hiểu lầm cái gì cơ…?)
Tôi vẫn đang tự hỏi với một loạt dấu chấm hỏi trong đầu.
Còn cô bạn tóc đuôi ngựa thì đặt tay lên ngực, hít thở sâu để trấn tĩnh lại, rồi mới nói chuyện với tôi.
“À thì, tự dưng không khí trở nên kỳ cục ghê, nhưng thôi, cứ coi như là tự giới thiệu đi. Mình là Nagakura Imari, rất vui được làm quen nhé.”
“Mình là Kokonoe Tōru. Rất vui được làm quen nhé, Nagakura.”
“Cứ gọi mình là Imari thôi, Tōru.”
Imari nháy mắt và mỉm cười.
Sau khi trao đổi tên với nhau, Imari cũng nói đến điều mà có lẽ đang là chủ đề nóng nhất trong giảng đường lúc này.
“Này, Tōru. Cảm giác khi Thăng Hoa nhờ Lê Minh Tinh Văn là như thế nào?”
“Mình cứ tưởng mình sẽ chết cháy luôn ấy.”
“Phì, á há há há.”
Imari bật cười lớn trước câu trả lời của tôi, nhưng──
“…Khụ khụ.”
Bị tiếng hắng giọng của cô gái phía sau nhắc nhở, cô ấy vội vàng che miệng và hạ thấp giọng.
“Mình cũng vậy. Cứ tưởng mình sẽ chết cháy.”
Imari vừa cười khúc khích vừa gật đầu.
“Dù trước khi tiêm đã được giải thích rồi, nhưng mà giật mình thật đấy. Nhưng mà bây giờ chúng ta… không, tất cả mọi người trong giảng đường này đều không còn là người bình thường nữa rồi.”
“Đúng vậy. …Mà nói thật, mình vẫn chưa cảm nhận được điều đó.”
“Cảm nhận được việc đã trở thành Siêu Việt Giả…?”
“Ừ…”
Siêu Việt Giả──
Đó là những người đã được tiêm Lê Minh Tinh Văn, một loại nanomachine siêu cường hóa sinh học được tổ chức Cơ Quan Dawn phát triển cách đây vài năm.
Khi tiêm vào những người có "Thích Ứng" được cho là một phần nghìn, họ sẽ có được khả năng thể chất vượt xa giới hạn của con người, đồng thời nhờ vào sức mạnh tinh thần cũng được siêu cường hóa, họ còn có được khả năng cụ thể hóa Linh Hồn thành vũ khí gọi là Diệm Nha.
Mặc dù những điều này chỉ được tiết lộ lần đầu tiên vào hôm nay── ngay trước khi tiêm Lê Minh Tinh Văn, nhưng chính vì thế, dù đã tận mắt chứng kiến Diệm Nha như tôi đã nói với Imari, tôi vẫn chưa thực sự cảm nhận được việc mình đã Thăng Hoa thành Siêu Việt Giả.
(Chắc là phải vận động cơ thể mới biết được…)
Nếu lúc đó tiêm xong là vận động ngay thì mọi chuyện đã rõ ràng rồi, nhưng vì sự uể oải như bị sốt ngay sau khi Thăng Hoa, cùng với sự bối rối khi Linh Hồn của mình cụ thể hóa thành một chiếc Khiên, nên tôi cứ thế đến thẳng giảng đường.
…Dù sao thì, bây giờ tôi cũng chẳng có tâm trạng vận động cơ thể ở đây.
Đang trò chuyện với Imari thì tôi nghe thấy tiếng "tách" báo hiệu loa đã được bật.
“A, hình như lễ khai giảng sắp bắt đầu rồi.”
Ngay sau đó, tiếng thử mic “à, à…” vang vọng khắp giảng đường.
Mọi người, xin giữ trật tự. Lễ khai giảng sắp bắt đầu. Tôi, Mikuni, sẽ là người điều hành buổi lễ."
Một người đàn ông trông như giáo viên, chừng cuối hai mươi, đứng bên cạnh lối lên bục giảng, lại cất tiếng nhắc: "Xin giữ yên lặng." Ngay lập tức, tiếng xì xào trong giảng đường dần nhỏ lại.
"Giờ phút này, Lễ khai giảng Học viện Hạo Lăng sẽ chính thức bắt đầu. Trước tiên, xin mời Lý sự trưởng của học viện phát biểu chúc mừng các em tân sinh viên."
Thế là buổi lễ bắt đầu, và ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi phải kinh ngạc đến sững sờ.
Vì người đang tiến lên bục giảng là một bóng hình khoác trên mình chiếc váy Gothic.
(──Chết tiệt! Con bé đó là... là người lúc nãy ư!?)
Người đứng trên bục giảng không ai khác chính là cô gái mặc đồ đen đã cấy 《Lê Minh Tinh Văn Lucifer》 vào người tôi.
"Chào mừng các em đến với Học viện Hạo Lăng, ta là Tsukumo Sakuya, Lý sự trưởng."
Lý sự trưởng. Trái ngược hoàn toàn với hình dung về chức danh này, một cô bé trông chưa tới mười tuổi lại đường hoàng bắt đầu bài phát biểu. Với mái tóc đen tuyền tết thành hai bím, cùng chiếc váy Gothic màu mực ôm lấy thân hình nhỏ nhắn, cô bé toát ra một vẻ gì đó đầy ma mị ngay từ cái nhìn đầu tiên.
(Thậm chí lúc bị cấy Lê Minh Tinh Văn Lucifer mình còn ngạc nhiên hơn...)
Khi ấy, tôi còn đang ngỡ ngàng không hiểu sao lại có một cô bé xuất hiện ở nơi đó, thì đã bị cấy 《Lê Minh Tinh Văn Lucifer》. Đến lúc nhận ra 《Diệm Nha Blaze》 của mình rồi kinh ngạc, thì cô bé cũng đã biến mất không dấu vết.
(Không ngờ cô bé ấy lại là Lý sự trưởng của học viện này... Nhưng tại sao một người ở địa vị như vậy lại đích thân cấy Lê Minh Tinh Văn cho mình chứ?)
Chắc chắn đó không phải là hành động chỉ đơn thuần là "giúp đỡ" tôi.
Vậy hẳn phải có lý do nào đó, nhưng tôi hoàn toàn không thể nghĩ ra.
Quá đỗi kinh ngạc khiến tôi nửa đờ đẫn, lời phát biểu của Lý sự trưởng chẳng còn lọt vào tai.
"Cậu có vẻ ngạc nhiên lắm nhỉ."
"À, ừ. Đương nhiên là ngạc nhiên rồi. Dù bé xíu như thế mà..."
"Không phải trong cuốn cẩm nang nhập học có ảnh và lý lịch rồi sao? Cậu không đọc à?"
"Mình chỉ kiểm tra mấy chỗ như học phí miễn hoàn toàn, ký túc xá nội trú, ba bữa ăn đầy đủ, lại còn được cấp cả tiền sinh hoạt phí nữa."
"Ngoài ra thì sao?"
Tôi im lặng quay mặt đi.
"Cậu đúng là nên xem kỹ lại đi..."
"...Hừm, con nhỏ kia nói đúng đấy. Quả nhiên là ngươi lúc nào cũng vậy."
Một tiếng thở dài xen lẫn câu nói, chen vào cuộc trò chuyện là tên con trai đang ngủ gật ở hàng ghế trước.
"──! T-Tora!? Sao mày lại ở đây!!"
"Này cậu kia, giữ trật tự đi nhé."
Nhận ra khuôn mặt quen thuộc, tôi bất giác thốt lên và bị người điều hành buổi lễ nhắc nhở.
Vội vàng bịt miệng lại, nhưng xung quanh vẫn vọng đến những tiếng cười khúc khích.
(Ui, mình lại nổi bật theo kiểu tiêu cực rồi...)
Tôi cúi đầu, lấy tay che mặt đang đỏ bừng, thì Imari lên tiếng hỏi.
"Hai cậu là bạn bè à?"
"Ừ."
Chàng trai vừa nói chuyện với tôi chính là người bạn tên Tora.
Dù chúng tôi học khác trường, nhưng nhờ các võ đường nơi cả hai theo học có hoạt động giao lưu võ thuật mà chúng tôi quen biết nhau. Bằng tuổi, lại còn đấu tập với nhau không biết bao nhiêu lần từ hồi tiểu học. Dáng người nhỏ con, đeo kính nên thoạt nhìn có vẻ hiền lành, nhưng thật ra thái độ lại cực kỳ ngông nghênh, miệng mồm cũng chẳng hiền chút nào. Tuy vậy, hắn lại là một người tốt bụng, nên cũng khá được lòng mọi người──
(Không ngờ lại gặp lại hắn ở đây...)
Nửa sau thời trung học, vì có chuyện nên chúng tôi không gặp mặt, tôi cũng không có cơ hội biết được định hướng tương lai của Tora, nên cuộc tái ngộ này thực sự nằm ngoài dự đoán.
"Ai là bạn bè chứ. Chỉ là biết mặt biết tên, có chút giao thiệp thôi mà."
"...Thế không phải là bạn bè thì là gì?"
"Ư, ồn ào quá! Hơn nữa, đồ nhà ngươi từ xưa đến nay lúc nào cũng──"
Đúng lúc đó, một tiếng hắng giọng vang lên từ phía sau. Là cô gái lúc nãy.
"Thôi, tóm lại thì cứ đọc cẩm nang nhập học đi, đồ ngốc!"
Vừa gầm gừ nhỏ giọng, Tora vừa quay đầu về phía trước.
(Cái giọng ra vẻ ta đây vẫn không thay đổi gì cả.)
Vừa cảm thấy hoài niệm về giọng điệu đó, tôi vừa thấy nhẹ nhõm hơn một chút khi biết có một người quen ở đây.
"...À, xin lỗi. Imari, kể tiếp cho mình nghe chuyện vừa nãy đi."
"Ừm. ...À thì, Lý sự trưởng Tsukumo ban đầu thuộc Cơ quan Dawn──tức là nơi đã thành lập Học viện Hạo Lăng này, và cô ấy tham gia nghiên cứu với tư cách là nhà khoa học di truyền học."
"Bé tí thế mà đã là nhà khoa học, giỏi thật... À, di truyền học thì có khi nào cô ấy cũng liên quan đến 《Lê Minh Tinh Văn Lucifer》 không nhỉ?"
"Không biết nữa? Chỗ đó thì mình cũng..."
"...Hừm, có lẽ là vậy. Bởi vì sự siêu hóa nhờ 《Lê Minh Tinh Văn Lucifer》 là do thao tác di truyền mà ra."
Thay vì Imari đang băn khoăn, người đáp lời lại là Tora, kẻ mà tôi tưởng đã quay mặt đi.
"Học viện Hạo Lăng này là một cơ sở nghiên cứu được tạo ra vì cô ta, và chúng ta chính là những con chuột bạch được tập hợp về đây."
"Ưm... Cách nói chuyện thật là khó nghe..."
Cuối cùng thì Imari cũng nhăn mặt khi Tora, kẻ đã quay lại cuộc trò chuyện, thốt ra một câu đó.
(──Chuột bạch, ư...)
Nếu như phán đoán của Tora là đúng, thì "khu vườn địa đàng" dị biệt này, vốn là trường huấn luyện kỹ năng chiến đấu, không chỉ có những sự tồn tại phi thường như 《Siêu Việt Giả Exceed》 hay 《Diệm Nha Blaze》, mà ngay cả mục đích thành lập của nó cũng không hề bình thường.
(Dù sao thì, nếu đạt được mục đích của mình, thì ở đâu cũng chẳng thành vấn đề.)
Nghĩ đến đó, tôi bất giác nắm chặt bàn tay.
Trong khi đó, tiến độ của Lễ khai giảng là bài phát biểu của Lý sự trưởng đã sắp kết thúc.
Vị Lý sự trưởng, với phong thái đường hoàng khó mà tưởng tượng được ở độ tuổi của mình, đang kết thúc bài phát biểu với giọng điệu thậm chí còn toát lên vẻ điềm tĩnh.
"Các em sẽ thu nhận được nhiều kỹ năng và kiến thức tại Học viện Hạo Lăng này. Tuy nhiên, xin hãy luôn ghi nhớ rằng tất cả chúng đều là để hướng tới những đỉnh cao hơn nữa. Đó chính là phương châm của học viện ta, Thập Toàn Nhất Thống. ...Cuối cùng, ta xin kết thúc bài phát biểu bằng câu nói này."
Lý sự trưởng tạm dừng lời, nhìn quanh toàn bộ tân sinh viên──
Và một lần nữa, cất lên câu nói đó.
"Cầu mong rằng một ngày nào đó, các em sẽ đạt tới 《Tuyệt Đối Song Nhận Absolute Duo》."
"Hửm...?"
"Sao thế, Tōru?"
"Không, Lý sự trưởng..."
Đáng lẽ phải rời bục giảng sau khi kết thúc bài phát biểu, nhưng Lý sự trưởng lại vẫn đứng yên ở đó.
Như thể để trả lời cho sự thắc mắc của tôi, Lý sự trưởng lại mở miệng.
"Thưa các tân sinh, từ giờ phút này, các vị sẽ tham gia vào nghi thức truyền thống của học viện chúng ta, đó là 《Nghi Thức Tư Cách》."
"Nghi thức truyền thống ư?"
"Nhưng trong lịch trình đâu có ghi gì..."
Nhìn vào bản kế hoạch dán trên tường, đáng lẽ sau diễn văn của Lý sự trưởng sẽ là lời chào mừng từ đại diện học sinh khóa trên... thế mà.
"Vậy thì trước khi bắt đầu 《Nghi Thức Tư Cách》, các vị cần phải làm một việc. Xin hãy xác nhận người đang ngồi cạnh mình. Đó chính là đối tác, là 《Bán Song Nhận》 của các vị trong nghi thức sắp tới."
Tôi nhìn Imari, và Imari cũng nhìn lại tôi.
"Đối tác? Ý bà là chúng tôi sẽ làm gì?"
Đương nhiên tôi chỉ biết ngơ ngác nghiêng đầu, nhưng câu trả lời đã được Lý sự trưởng hé lộ ngay sau đó.
"Từ giờ phút này, các vị sẽ phải đấu tay đôi với đối tác của mình."
"Cái... gì?!"
Ngay khoảnh khắc nội dung nghi thức được truyền đạt, tôi – không, không chỉ riêng tôi. Khắp giảng đường vang lên những tiếng thốt kinh ngạc.
"Nghi thức truyền thống 《Nghi Thức Tư Cách》 sắp bắt đầu đây, nó chính là kỳ thi nhập học của Hạo Lăng Học Viện. Người chiến thắng sẽ được công nhận nhập học, còn kẻ thất bại sẽ bị loại bỏ 《Lê Minh Tinh Văn》 và phải rời đi ngay lập tức."
Trái ngược hoàn toàn với sự ngỡ ngàng của chúng tôi, Lý sự trưởng vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh thốt ra những lời kinh khủng.
Nghe những lời ấy, cả giảng đường chợt im phăng phắc—
Rồi khi đã hiểu được ý nghĩa của lời nói, các tân sinh bắt đầu xôn xao.
(Kỳ thi nhập học ngay trong lễ khai giảng sao...?!)
Cũng như tôi, Imari không giấu nổi vẻ kinh ngạc, mắt tròn xoe nhìn Lý sự trưởng rồi lẩm bẩm:
"Đùa... đùa sao...? Dù đây là trường đào tạo kỹ năng chiến đấu thì cũng không đến mức ngay từ ngày đầu nhập học... Mà, mà rốt cuộc kỳ thi nhập học là cái gì chứ! Chẳng phải chỉ cần có 《Thích Ứng》 là ai cũng có thể vào được sao?!"
"Chỗ đó tôi cũng muốn hỏi. Nếu đúng là có cái truyền thống như vậy thì tại sao thông tin về kỳ thi lại không bị rò rỉ từ những người từng trượt kỳ thi nhỉ?"
Với thái độ bất kính chẳng hề giống một học sinh đối với Lý sự trưởng, Tora chất vấn lên bục giảng.
Thế nhưng, người trả lời câu hỏi ấy không phải Lý sự trưởng, mà là người điều hành buổi lễ – gã đàn ông tên Mikuni.
"Tôi không nhớ là đã nói không có kỳ thi nhập học. Chắc chắn tôi có nói rằng chỉ cần có 《Thích Ứng》 thì có tư cách nhập học vào học viện chúng ta. Còn về việc không có thông tin kỳ thi trước đó thì rất đơn giản thôi. Chúng tôi có áp dụng nhiều hình thức quản lý thông tin nội bộ của học viện này."
Nhìn nụ cười mỉm trên gương mặt Mikuni, tôi chợt nhận ra điều vừa được nghe là sự thật.
Cả giảng đường xôn xao trong sự hoang mang và dao động.
"Nếu các vị đã hiểu, vậy tôi sẽ giải thích về luật thi."
Thế nhưng, cô gái trong bộ đồ đen đứng trên bục giảng chẳng hề bận tâm, với giọng điệu đều đều, cô bắt đầu nói về những luật lệ tàn khốc.
"Cuộc đấu tay đôi này về cơ bản là tự do, muốn làm gì cũng được... tức là không giới hạn việc sử dụng vũ khí. Đương nhiên, việc sử dụng 《Diệm Nha》 cũng được cho phép. Kết quả sẽ được định đoạt khi một bên tuyên bố thất bại, hoặc khi chúng tôi phán đoán một bên đã mất khả năng chiến đấu. Ngoài ra, nếu trong mười phút mà thắng bại chưa phân định, cả hai bên đều bị đánh trượt—"
"Khoan, khoan đã!"
"Có chuyện gì?"
Mặc dù bị ngắt lời, Lý sự trưởng vẫn không hề tỏ vẻ khó chịu, đáp lại cô gái vừa lên tiếng.
"Nếu thua thì không được nhập học, dù thế nào thì cũng quá đáng lắm chứ?!"
"Đúng, đúng đó!!"
Lời nói của cô gái kia như châm ngòi, từ khắp nơi, những tiếng gầm giận dữ liên tục vang lên.
"Tương lai của kẻ thua cuộc sẽ ra sao?!" "Đùa à?!" "Bà có chịu trách nhiệm không?!"
Thế nhưng—
"...Đây chỉ là một kỳ thi nhập học thông thường thôi. Một cuộc cạnh tranh sinh tồn được tiến hành dựa trên quy tắc đơn giản: loại bỏ người khác để bản thân mình sống sót. Một cuộc chiến tuyển sinh rất đỗi bình thường thôi mà. Chỉ khác về thời điểm và nội dung, vậy thôi."
Lý sự trưởng thậm chí không thèm bận tâm đến những tiếng gầm giận dữ đó, thả ra ánh nhìn lạnh lẽo, lời lẽ băng giá. Bầu không khí ấy đã chặn đứng mọi tiếng nói của các tân sinh.
(Cạnh tranh sinh tồn, ư...)
Để bản thân sống sót, phải tước đi tương lai của đối thủ.
Dù không phải là cuộc chiến sinh tử thật sự, nhưng nếu thua thì con đường sẽ bị chặn đứng, nên lời Lý sự trưởng nói không hề sai.
Không sai, nhưng không phải ai cũng có thể chấp nhận.
"Như, nhưng tại sao lại phải đấu tay đôi chứ...! Không thể là kỳ thi bình thường sao...?"
Một trong số những người không chấp nhận – Imari lên tiếng hỏi.
Đó có thể coi là tiếng lòng của phần lớn tân sinh, và tôi cũng đồng cảm.
"Sẽ có một ngày, chắc chắn các vị phải chiến đấu. Sau khi gia nhập đội duy trì trị an của Cơ Quan Dawn với tư cách là một 《Siêu Việt Giả》, sẽ có những cuộc chiến phải đặt cược cả mạng sống. ...Thế nhưng thời khắc đó sẽ không chờ đợi sự thuận tiện của các vị đâu – đến đây, chắc các vị đã hiểu rồi nhỉ?"
"...《Nghi Thức Tư Cách》 chính là thời khắc quyết định đầu tiên mà học viện ban cho chúng ta, phải không?"
"Đúng vậy đó."
Lý sự trưởng khẽ cười khúc khích trước lời nói của tôi.
"Nếu các vị không thể chấp nhận cách làm của học viện chúng tôi, thì có thể rời khỏi giảng đường. Tuy nhiên, trong trường hợp đó, đương nhiên chúng tôi sẽ coi như các vị đã từ bỏ việc nhập học vào Hạo Lăng Học Viện."
Không khí trong giảng đường chợt đóng băng.
Sự im lặng bao trùm khắp nơi.
Đó là điều đương nhiên. Bị thông báo bất ngờ về một kỳ thi nhập học phi lý, hơn nữa còn bị yêu cầu phải chiến đấu ngay lập tức, làm sao có thể gật đầu đồng ý ngay được.
Hơn nữa, nếu cuộc chiến đó không giới hạn việc sử dụng vũ khí, thì không chỉ có nỗi sợ bị thương mà còn cả nỗi sợ làm tổn thương đối thủ. Nếu lỡ tay, thậm chí có khả năng không chỉ dừng lại ở việc gây thương tích, nên không thể dễ dàng đưa ra quyết định như vậy.
Thế nhưng – khi đã hiểu rõ tâm lý ấy, đó chính là lời thì thầm của ác quỷ.
"Vậy thì trước khi bắt đầu, tôi xin bổ sung một chút giải thích về 《Diệm Nha》 để các vị có thể yên tâm chiến đấu. 《Diệm Nha》 là vũ khí được cụ thể hóa từ 《Hồn》 nhờ tinh thần lực được siêu hóa – do đó, nó chỉ có đặc tính làm tổn thương 《Hồn》. Nói cách khác, nó chỉ làm tinh thần của đối thủ kiệt quệ, là một loại vũ khí trấn áp đặc biệt, không làm tổn thương thể xác và tước đoạt sinh mạng."
Lời giải thích này đã làm các tân sinh trong giảng đường nhẹ nhõm đến mức nào, và đã khuấy động sự do dự của họ ra sao.
Tôi thấy rõ sự bùng nổ của nỗi hoang mang lan rộng.
Tiếp đó, từng người, từng người một, ý chí bắt đầu được củng cố.
(Mọi chuyện đã trở nên phiền phức rồi...)
Suy nghĩ đó không phải là việc có chấp nhận nội dung kỳ thi hay không, cũng không phải sự do dự về việc chiến đấu hay việc gây thương tích cho đối thủ.
Mà là việc nếu kỳ thi bắt đầu như thế này, tôi sẽ phải loại bỏ Imari.
Một người tôi vừa quen sáng nay.
Chỉ là mối quan hệ nói chuyện vỏn vẹn một tiếng đồng hồ.
(Nhưng tôi thì...)
Suy nghĩ đó tự nhiên khiến tôi giơ tay lên, đặt câu hỏi cho Lý sự trưởng.
"...Xin lỗi, tôi có thể hỏi một điều được không?"
"Có chuyện gì?"
"Có thể thay đổi đối tác – đối thủ chiến đấu của tôi không?"
Tôi hỏi với một chút hy vọng mong manh—
"...Khi đi thi, anh có thể nói rằng mình kém môn toán nên muốn được đánh giá bằng môn tiếng Anh mà mình giỏi hơn không? Anh nghĩ nguyện vọng đó có được chấp nhận không?"
"Cái đó thì..."
Trước lời đáp vô tình ấy, tôi không thể tiếp tục nói gì thêm.
Có lẽ trước đây cũng đã có người từng đưa ra yêu cầu tương tự.
"Tōru, không sao đâu. Tớ xin nhận lòng tốt của cậu."
Imari cười, một nụ cười phảng phất vẻ cô đơn.
“Khốn kiếp…!”
(Lẽ nào mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận bài thi ngớ ngẩn này sao…!)
Dù nghiến răng ken két, tôi vẫn không tài nào nghĩ ra được cách nào để né tránh.
Chỉ muốn đá văng mọi thứ rồi bỏ đi, hét lên rằng mình không thèm tham gia.
Nhưng tôi không thể.
Vì tôi đã đến Hạo Lăng Học Viện này để tìm kiếm một sự tồn tại vượt ngoài lẽ thường.
Để đạt được 《Lực》, hòng thực hiện mục đích của mình.
(Chết tiệt…!)
Thế nhưng tôi vẫn còn do dự.
Lẽ ra không cần phải suy nghĩ.
Nhưng để làm được điều đó, tôi phải đánh bại Imari.
“Imari…”
Tôi gọi tên Imari.
Chỉ có thế.
Những lời tiếp theo cứ nghẹn lại.
Tôi biết mình nên nói gì đó.
…Vậy thì nói gì đây?
Tôi không biết.
Không có gì hiện ra trong đầu cả.
Trong lúc tôi đang lạc lối tìm kiếm câu trả lời thì—
Lý sự trưởng đã nhẫn tâm khởi động guồng quay số phận.
“Hãy chiến đấu đi, những đứa trẻ được trời chọn El Seed!! Và hãy dùng đôi tay của mình để nắm lấy tương lai của chính các con!!”
Một giọng nói sắc lạnh—cùng lúc đó, tiếng chuông vang vọng khắp Giảng Đường và toàn bộ Học Viện.
Khoảng lặng chỉ thoáng qua trong tích tắc—
“Oa…a…a…a…a…a…a…a…a…!”
Tiếng hét thất thanh của một ai đó đã trở thành tín hiệu thực sự.
Cuối cùng cũng nhận thức được tình hình, vài người hét lên đầy hoảng loạn rồi bỏ chạy về phía lối vào Giảng Đường.
Cũng có người vừa hét vừa hoảng loạn ngay tại chỗ.
Và vẫn có người tâm trí chưa theo kịp tình hình, cứ đứng ngây người ra.
Rồi—những người chấp nhận bài thi này, chấp nhận cuộc quyết đấu, và có ý chí chiến đấu, đã đồng loạt thét lên 《Lời của Sức Mạnh》, khiến những ngọn 《Diệm Nha》 xanh lơ bùng lên đây đó.
Kiếm, thương, cung—vô số vũ khí lọt vào tầm mắt, khi cầm chúng trên tay, họ liền vung về phía đối thủ thi đấu.
Trong Giảng Đường vang lên tiếng ồn ào và tiếng kiếm kích.
Giữa khung cảnh đó, chỉ riêng chúng tôi vẫn đứng im lặng nhìn vào mặt nhau—
Cuối cùng, người lên tiếng trước lại là Imari.
“Tớ không thích cái từ ‘chẳng còn cách nào khác’ đâu—nhưng, tớ có những việc phải làm. Để đạt được mục đích đó, tớ nhất định phải vào được Học Viện này. Cho nên—”
Imari trừng mắt nhìn thẳng vào tôi, và hét lên.
“Con đường này tớ không nhường đâu!!”
Nàng đưa tay lên ngực, và nhờ 《Lời của Sức Mạnh》, 《Tinh Văn》 liền hiện lên.
Ngọn 《Diệm Nha》 phát ra ánh sáng xanh nhạt—đó là 《Hồn》 của Imari, là 《Ý Chí》 chiến đấu của nàng.
Imari không chút do dự nắm lấy nó.
《Diệm Nha》 biến đổi thành hình một cây gậy thon dài, rồi trong thoáng chốc—sau khi phát ra ánh sáng mạnh mẽ, một lưỡi 《Đao》 với đường cong tuyệt đẹp đã nằm gọn trong tay Imari.
“Tōru cũng hãy xuất 《Diệm Nha》 ra đi…!”
“…………”
Imari đã lựa chọn. Còn tôi thì…
“Thời gian không còn nhiều đâu. Nếu cậu không có ý định chiến đấu thì tớ sẽ kết thúc nó ngay đây!! Iaaaaaa…a…a…a…a…a…!”
Gần như cùng lúc với tiếng hét đầy khí thế như để tự cổ vũ bản thân, Imari lao tới.
(—Ư! Nhanh thật!!)
Sức bật được siêu hóa nhờ 《Lê Minh Tinh Văn》 đã xóa nhòa khoảng cách vài mét trong tích tắc.
“Khốn kiếp!”
Vội vàng lùi bước tránh né, lưỡi 《Đao》 vung xuống sượt qua áo tôi, rồi xé toạc nền nhà.
Vết chém sâu hoắm trên sàn không thể nào là do sức mạnh của một cô gái gây ra.
(Đây chính là 《Siêu Việt Giả》…! Đúng là lời đồn về việc vượt qua giới hạn con người không hề bị phóng đại chút nào.)
“Thân pháp khéo thật đấy. Chắc cậu có luyện tập gì đó hả?”
“Có học một chút về võ thuật.”
“Vậy à. Tớ thì là kiếm đạo.”
“Thảo nào cú đánh vừa rồi tốt đến thế.”
Tôi khẽ mỉm cười đáp lại Imari đang đứng trong thế chính nhãn.
“Fufu, cảm ơn nhé. Bị né được rồi còn được khen thì hơi khó chịu thật. …Nhưng lần sau tớ sẽ không trượt đâu.”
Imari lại trở về với ánh mắt nghiêm túc.
“Tōru, tớ nói lại một lần nữa nhé. Hãy xuất 《Diệm Nha》 ra đi…!”
“Imari…”
Tôi vẫn còn do dự.
Tuy nhiên, tôi cũng hiểu rằng mọi chuyện không thể nào khác được—rằng không còn con đường nào ngoài việc chấp nhận bài thi này.
Nhưng cho dù tôi có cụ thể hóa được nó đi chăng nữa, thì tôi phải chiến đấu như thế nào đây?
《Diệm Nha》 của tôi là 《Thuẫn》—là giáp trụ.
Là thứ để phòng thủ, không phải để đánh bại.
Chính vì vậy, để đánh bại Imari, tôi chỉ có cách tấn công trực diện—vung nắm đấm, và nếu vậy, khả năng cao là nàng sẽ bị thương.
(Đó là điều mình muốn tránh nhất. Vậy thì…)
“Tôi cứ thế này là được rồi.”
“Hả?”
“Tôi đã nói là sẽ không dùng 《Diệm Nha》.”
“—Ư! Ý cậu là sao, Tōru!?”
“Nếu cần dùng thì tôi sẽ cụ thể hóa, nhưng hiện giờ thì không cần thiết.”
“Đồ, đồ ngốc! Đừng có mà coi thường tớ! Nhìn vậy chứ tớ là một trong những người thường xuyên đứng đầu giải đấu cấp tỉnh về kiếm đạo đấy!”
“…Tôi đâu có coi thường cậu. Tôi nói thật đấy.”
“—Ư! Đừng có mà hối hận đấy nhé!! Seiyaaaaa…a…a…a…a…a…a…!”
Imari gầm lên và một lần nữa xông tới.
Tôi né cú vung xuống, nhưng thế tấn công của nàng không hề dừng lại.
Ngay lập tức, nàng tung ra cú đánh thứ hai, thứ ba—
Nhưng tất cả những cú chém đó đều bị tôi né tránh một cách khéo léo.
“Khốn kiếp…! Cậu né giỏi thật đấy…!”
Cho nàng thấy sự chênh lệch thực lực để nàng từ bỏ.
Đó là cách chiến đấu mà tôi đã chọn.
Đúng là 《Lê Minh Tinh Văn》 giúp con người 《Thăng Hoa》 thành 《Siêu Việt Giả》.
Nhưng cho dù năng lực thể chất có được siêu hóa nhờ sự thăng hoa đi chăng nữa, thì tôi cũng ở trong cùng điều kiện.
Vậy nên, ở thời điểm hiện tại, khả năng ban đầu, kỹ thuật và kinh nghiệm mới là những yếu tố quyết định.
Kiếm thuật của Imari quả thật khá tốt.
Tuy nhiên, nó vẫn chưa vượt qua được trình độ thi đấu.
—Nhưng tôi thì khác.
Từ cái ngày ấy, tôi đã sống mỗi ngày để trở nên mạnh mẽ hơn.
Sự khác biệt trong con đường mà mỗi người đã đi—giờ đây, tại nơi này, nó đã trở thành sự chênh lệch thực lực áp đảo.
“Sao, lại…!”
Lưỡi 《Đao》 cứ vô ích chém vào không khí không biết bao nhiêu lần.
Dù có dùng bao nhiêu khí phách đi chăng nữa, sự chênh lệch thực lực cũng không thể nào san lấp được.
Dần dần, Imari cũng nhận ra điều đó, và sự lo lắng bắt đầu hiện rõ trên khuôn mặt nàng.
“Không thể thua được! Tớ… tớ còn có mục đích…!”
Nàng nghiến chặt răng, nói ra ý chí không bỏ cuộc, và vung 《Đao》 xuống.
Cú đánh đó cũng bị tôi né tránh một cách nhẹ nhàng chỉ trong gang tấc, rồi lợi dụng sơ hở khi Imari chém hụt, tôi nắm lấy cổ tay nàng.
![]()
“…Giờ thì cậu hiểu rồi chứ. Imari không thể thắng tôi được. Tiếp tục thế này thì—vô ích thôi.”
“Ư!”
“Vậy nên hãy từ bỏ đi. Hãy chấp nhận thất bại. …Tôi không muốn làm Imari bị thương.”
Những lời tôi thốt ra là một lời tuyên bố tàn nhẫn đến không gì sánh bằng.
Tôi đang yêu cầu nàng chấp nhận sự chênh lệch thực lực áp đảo, chấp nhận thất bại.
Và khoảnh khắc nàng chấp nhận điều đó, Imari sẽ phải rời khỏi Hạo Lăng Học Viện.
Tôi không muốn làm Imari bị thương, nhưng chính điều đó lại làm trái tim tôi đau nhói trước sự mâu thuẫn khi làm tổn thương tâm hồn nàng.
Giống như Imari, tôi cũng có mục đích.
Tôi có ý chí muốn đạt được mục đích đó.
Tuy nhiên, tôi vẫn muốn tránh việc vung nắm đấm và làm tổn thương một cô gái—tức Imari.
Chính vì thế, tôi đã định kết thúc mọi chuyện bằng cách làm suy sụp ý chí của Imari, khiến nàng nản lòng—
“Đừng có nói đùa! Tớ sẽ không bao giờ tự mình từ bỏ. Tuyệt đối không…!”
Imari trở nên kích động.
“Hơn nữa, tớ biết là cậu đang nương tay mà, làm sao tớ có thể giương cờ trắng đầu hàng được chứ!!”
“Imari…”
Khi tôi cất tiếng gọi, vẻ mặt Imari chợt dịu lại, và nàng mỉm cười tươi rói.
“Nếu cậu muốn tớ chấp nhận thất bại, thì hãy chiến đấu đàng hoàng với tớ đi, Tōru. Đó mới là phép lịch sự đấy.”
Nhìn nụ cười ấy, nhìn ý chí mạnh mẽ hiện lên trong đôi mắt ấy, tôi hoàn toàn tin chắc.
Đúng như lời nàng tuyên bố, cô ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ tự mình thừa nhận thất bại.
Tôi quả thực là một tên ngốc.
Với nụ cười và ý chí mạnh mẽ như thế kia, làm sao có thể khiến đối phương nản lòng được cơ chứ?
──Vậy thì phải làm sao đây?
Đương nhiên rồi.
Chỉ có một cách duy nhất để đáp lại ý chí kiên định của Imari.
"Tôi xin lỗi."
Thốt ra lời xin lỗi, tôi buông tay Imari rồi lùi lại vài bước để lấy khoảng cách.
Với sự chênh lệch thực lực hiện tại, tôi vốn không cần phải dùng đến nó.
Thế nhưng, Imari lại mong muốn tôi dốc toàn lực.
Tôi nhất định phải đáp lại nguyện vọng ấy.
Chính vì thế, tôi cất tiếng hô to── "Lời Cầu Lực".
"《Diệm Nha》!!"
《Ngọn Lửa》 từ ngực tôi tuôn trào──
Ngay khi nắm bắt được, nó quấn lấy cánh tay tôi, phóng ra một tia chớp chói lòa.
"Đó là của Tōru..."
Chứng kiến 《Thuẫn》── 《Diệm Nha》 thuộc loại phòng ngự duy nhất trên thế giới, được gọi là 《Dị Năng》, Imari không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
"Như cô đã thấy đấy. Thế nên, xin lỗi nhé, để giành chiến thắng, tôi sẽ── dùng đến nắm đấm này!"
Tôi siết chặt nắm đấm, để Imari thấy rõ, như thể đang phô diễn.
Nắm đấm ấy, tôi kéo lùi lại như thể giương cung── rồi thủ thế.
"Dốc toàn lực đi! 《Hồn Diệm》 của Imari, tôi sẽ chặn đứng đòn tấn công đó── và tôi sẽ thắng!"
"Xem ra cậu chịu dốc toàn lực rồi nhỉ... Nhưng mà! Dù có chênh lệch tuyệt vọng đến đâu, tôi cũng sẽ không từ bỏ!!"
Imari hét lớn, rồi thủ thế từ eo.
Có vẻ cô ấy sẽ dùng đòn đâm có sát thương cao nhất, khó né nhất để quyết định trận đấu cuối cùng.
"Đáng tiếc thật... Thật ra tôi muốn nói chuyện với Tōru thật nhiều. Nhưng không còn thời gian nữa rồi, thế nên với tư cách một kiếm sĩ, tôi sẽ dùng thanh 《Đao》 này──"
"Hãy nói chuyện với 《Thuẫn》 này của tôi!!"
Đáp lại lời tôi, Imari tung ra một tiếng quát đầy khí thế, vang vọng cả không gian.
"Seaaaaaaaaaahhh!!"
Xuyên phá không khí, lưỡi bạch đao, mũi kiếm ấy lao tới.
"Oohhhhhhh!!"
Tiếng gầm thét, rồi một tích tắc sau──
Kenggg...! 《Thuẫn》 chặn đứng lưỡi kiếm, và không chịu nổi sức va chạm, thanh 《Đao》 bật tung khỏi tay Imari.
"Vừa rồi── là một đòn tấn công rất tốt."
"Bị chặn lại rồi còn nghe cậu nói thế thì chẳng ra thể thống gì... nhưng mà, dù sao cũng cảm ơn."
Imari khẽ cười, còn tôi──
"Kết thúc rồi."
Tôi tung nắm đấm.
Sức mạnh đã tích tụ từ lâu, như một mũi tên được bắn ra từ cung.
Đúng như lời tuyên bố── đó chính là đòn quyết định.
"Imari, cô không sao chứ? Tôi không đánh trúng, nên chắc là không bị thương đâu..."
Tôi lại gần Imari, người vẫn đang nằm đó, rồi quỳ gối xuống.
"Ư, ừm. Chắc là không bị thương... Nhưng, vừa rồi rốt cuộc là..."
"Đó là thứ gọi là sóng xung kích."
Đây là một kỹ năng có thể dễ dàng làm gãy xương nếu đánh trúng, nhưng sau khi có được 《Lê Minh Tinh Văn》, uy lực của nó chắc chắn không chỉ dừng lại ở đó.
Chính vì vậy, tôi chỉ dừng lại ở sát chiêu── ban đầu định chỉ dùng áp lực gió vừa đủ để khiến người ta choáng váng── nhưng không ngờ uy lực lại mạnh đến mức hất bay cô ấy, điều này nằm ngoài dự đoán của tôi.
Tuy nhiên, việc không làm cô ấy bị thương khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng là cậu có thứ gì đó khủng khiếp thật... Haiz, thua hoàn toàn rồi..."
"Xin lỗi nhé..."
Tôi đưa tay ra, đỡ Imari đứng dậy.
"Không sao đâu. Không trở thành 《Siêu Việt Giả》 không có nghĩa là mọi con đường đều bị đóng lại. Chúng ta chỉ cần tìm một con đường khác là được thôi mà... Nên đừng có vẻ mặt như thế. Tōru đã vượt qua rồi, hãy cười lên đi chứ."
Imari vỗ mạnh vào mông tôi, như thể muốn tôi lấy lại tinh thần.
"Chúc mừng nhập học nhé, Tōru."
"...Cảm ơn, Imari."
Dù cảm thấy có lỗi, tôi vẫn nở một nụ cười, và ngay sau khi Imari cũng mỉm cười đáp lại──
Lanh canh.
Trong giảng đường náo nhiệt, một tiếng chuông trong trẻo khẽ lướt qua tai.
Quay lại theo tiếng chuông, tôi thấy──
"À..."
Cô gái tóc bạc ấy đang đứng đó.
Hướng ánh mắt về phía chúng tôi── không, là về phía tôi.
Đôi mắt đỏ như hồng ngọc, ẩn chứa một ý chí mạnh mẽ nào đó, quả thực đang nhìn thẳng vào tôi.
Thế nhưng, điều đó chỉ diễn ra trong thoáng chốc.
Bởi vì từ phía sau cô gái tóc bạc, một nam sinh── đối thủ trong bài kiểm tra của cô ấy── đã bất ngờ tấn công.
"──!"
Khoảnh khắc vung kiếm xuống, nam sinh ấy chắc chắn đã tin rằng mình sẽ thắng.
──Nhưng đòn tấn công đó chỉ chém vào hư không.
Bởi vì cô gái tóc bạc đáng lẽ phải ở đó vài tích tắc trước đã biến mất không dấu vết.
"Cái gì!? Biến, biến mất rồi...?"
Chàng trai mở to mắt, vẻ mặt ngây người, cũng là điều dễ hiểu.
Trong chớp mắt, cô gái tóc bạc đã bay vút lên không trung.
Bản chất, mắt người yếu với những chuyển động theo chiều dọc.
Nếu cô ấy bay lên ngay từ cự ly gần như vậy, lại đúng lúc đối phương tấn công khiến tầm nhìn bị thu hẹp, thì có lẽ ngay cả tôi ở vị trí đó cũng sẽ mất dấu── tốc độ của cô ấy nhanh đến mức khiến tôi phải nghĩ như vậy.
"Đẹp quá..."
Imari thì thầm, ngước nhìn cô gái tóc bạc đang bay lượn trên không.
Cô gái tóc bạc ấy, hai thanh kiếm lưỡi đen cầm chặt trong hai tay── 《Song Kiếm》 trông như đôi cánh đen nhánh, khiến chúng tôi bị hút hồn bởi hình ảnh đó.
Chỉ một thoáng sau, khi thời gian dường như chậm lại──
Thiên thần với đôi cánh màu đêm đáp xuống mặt đất, đồng thời giao thoa quỹ đạo của hai thanh kiếm.
Lanh canh, tiếng chuông vang lên, khiến chúng tôi đang dõi theo mọi chuyện cuối cùng cũng hoàn hồn.
"Thật đáng kinh ngạc..."
"Ừm..."
Phong thái và cách dùng kiếm ấy không phải là chuyện ngày một ngày hai mà có được, rõ ràng là những động tác được tôi luyện kỹ càng.
(Cô bé đó là ai vậy...)
"Đúng là Tōru và cô bé đó, toàn những người giỏi giang tụ tập lại..."
Imari cười khổ nhìn tôi.
"Thôi nào, cứ đứng đây mãi thì sẽ chỉ khiến tôi thêm luyến tiếc, tôi phải đi đây."
Nghe những lời ấy, tim tôi đau nhói, nhưng chuyện này thì chẳng còn cách nào khác.
"Chúng ta cùng cố gắng nhé, Tōru. Hứa đấy."
"Ừ, tôi hứa."
Imari hài lòng gật đầu trước câu trả lời của tôi, rồi quay người định rời khỏi giảng đường── và ngoảnh lại.
"À, cuối cùng tôi có một chuyện muốn hỏi. Vừa nãy cậu nói không đánh trúng đúng không? Thật ra cậu có thể đánh trúng nhưng lại không làm thế, có phải cậu đã nhường tôi không?"
"Ư! Cái, cái đó thì..."
"Đúng là... Tôi đã bảo cậu hãy chiến đấu hết mình mà."
Imari khẽ phồng má lên.
"Thật hổ thẹn..."
"Thôi được rồi. Lần này coi như cậu nợ tôi một ân huệ."
"Nợ sao?"
"Đúng vậy, một ân huệ. Thế nên, sau này nếu chúng ta có gặp lại nhau ở đâu đó, cậu hãy đãi tôi một cái gì đó── ừm, một miếng bánh ngọt chẳng hạn."
"À, tôi hiểu rồi... Ai bảo cứ làm màu nhường nhịn rồi lại rước họa vào thân."
"Hehe, tự mình chuốc lấy thôi mà♪"
Imari nói một cách tươi tắn, nháy mắt, còn tôi thì cười khổ gật đầu.
"Vậy thì── tạm biệt nhé, Tōru."
Với những lời chứa đựng biết bao cảm xúc ấy, Imari rời khỏi giảng đường.
(Nhất định, mình phải trở nên mạnh mẽ hơn...)
Nhìn theo bóng lưng cô ấy, tôi một lần nữa tự thề.
Nhưng không chỉ có vậy.
Lời thề ấy, tôi đã quyết định khi đặt ra mục tiêu của mình.
Để hoàn thành mục tiêu, tôi cần có 《Lực》.
Tìm kiếm 《Lực》 chính là con đường của tôi, và không có lựa chọn nào khác.
(Tìm một con đường khác ư...)
Imari đã nói vậy.
Nhưng đó là lời nói của người còn sống.
Tôi nhớ lại cái ngày định mệnh ấy.
Ngày tôi bắt đầu tìm kiếm 《Lực》.
Tìm một con đường khác──
Điều đó là bất khả thi đối với người đã chết.
Không có con đường nào khác. Không thể tìm thấy một con đường mới.
"Otoha..."
Tôi lẩm bẩm tên em gái mình.
Tên của đứa em gái đã qua đời mà tôi không thể bảo vệ.
「Tại sao em lại phải chết…」
Cái chết của em gái, Otoha── tìm ra sự thật về chuyện đó chính là mục đích của tôi.
Tôi muốn biết tại sao một đứa em gái còn nhỏ như vậy lại phải bỏ mạng.
Đúng vậy, tôi sống vì những người đã khuất.
◇
Chứng kiến khoảnh khắc một cặp đôi kết thúc trận đấu, cô gái tóc bạc mở to mắt kinh ngạc.
Dù không trúng đích, nhưng đó là một đòn đấm mang uy lực kinh hồn.
Khi cô còn đang chấn động vì chiêu thức ấy, một đối thủ kiểm tra, dù chỉ mạnh về thể lực, đã bất ngờ tấn công từ phía sau.
Nhưng tất cả cũng nhanh chóng kết thúc.
Sau khi né đòn và tung một cú đá duy nhất vào đối thủ, cô gái tóc bạc một lần nữa hướng mắt về phía nhóm ấy── nhóm của Tōru. Họ đang trò chuyện rất hòa nhã.
Trong giảng đường, không hề có cặp đôi nào khác giống nhóm Tōru── những người mà vừa mới phút trước còn giao đấu ác liệt mà giờ lại trông như những người bạn thân thiết. Vì vậy, ngoài chiêu thức vừa rồi, cô gái lại càng bị họ thu hút.
「Vậy thì── tạm biệt, Tōru.」
Chẳng mấy chốc, cả hai trao nhau nụ cười và lời tạm biệt, rồi Imari rời khỏi giảng đường.
Còn lại một mình, Tōru nhìn xuống nắm đấm vừa kết thúc trận đấu, như thể đang suy tư điều gì đó.
Ngắm nhìn bóng lưng cậu, cô gái tóc bạc khẽ nhíu mày, thì thầm:
「Tōru…」
0 Bình luận