Tập 04

Chương 6: Chị em nô tì

Chương 6: Chị em nô tì

Đã tròn một ngày kể từ khi tôi cãi nhau với bố của Ester-chan và lao ra khỏi thủ đô Kalis.

Mặt nước tương đã quay trở lại Long Thành.

Ngã mình xuống giường trong căn phòng riêng tại dinh thự thị trưởng, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến. Lãnh địa rồi thì quý tộc, mấy tuần qua thật sự quá bận rộn. Có lẽ tôi đã kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần. Ý thức ngay lập tức mất đi, và khi nhận ra thì đã là ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao.

「…………」

Ngay sau khi tỉnh dậy, những sự việc tại nhà Ester-chan lại hiện về.

Mấy cái đấu đá của quý tộc, tôi ngán tận cổ rồi. Dù sao thì cũng đã chính thức nhận được tước vị quý tộc, trước mắt cứ rúc trong thành phố mà cố gắng vậy. Trong lúc Loligon đi vắng, tôi muốn nâng cao trình độ Thổ mộc ma pháp. Tôi muốn khiến cô ta phải tâm phục khẩu phục.

Nằm trên giường, nhìn trần nhà làm bằng Stone Wall (Tường đá), tôi suy nghĩ vẩn vơ.

「…………」

Cơ mà, mấy ngày tới nên nghỉ ngơi chứ nhỉ.

Nhớ lại thì mấy tuần qua tôi đã luôn cố gắng hết sức rồi. Hơn nữa, mấy ngày tới những người khác cũng đang trong chế độ nghỉ phép. Vậy thì Mặt nước tương tôi đây nghỉ ngơi một chút chắc cũng chẳng ai phàn nàn đâu nhỉ. Tôi muốn lăn lộn trong phòng và tiêu tốn thời gian một cách vô ích. Muốn trải qua một ngày không làm gì cả.

Nghĩ đến đó, tôi lại từ từ nhắm mắt lần nữa.

Ánh nắng dịu nhẹ chiếu qua cửa sổ thật dễ chịu. Không quá lạnh cũng không quá nóng, thời tiết tuyệt vời để ngủ nướng. Chun chun chi chi chi, tiếng chim hót nghe như tiếng chim sẻ vang lên rộn rã. Cảm giác thật bình yên làm sao. Khiến người ta ý thức được thế nào là một buổi chiều tà tươi đẹp.

「…………」

Nghỉ thôi.

Chỉ có thể là nghỉ ngơi.

Hôm nay tôi sẽ dành cả ngày lăn lộn trên giường. Không bước ra khỏi phòng nửa bước, cứ thế tận hưởng khoảng thời gian vô ích này. Tâm trạng thư thái, tôi quyết định ngủ nướng thêm giấc nữa.

Nhưng ngay lập tức, có động tĩnh từ bên ngoài.

「Ano, Tanaka-san, ngài... ngài có ở đó không ạ...」

Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng cùng giọng nói vọng vào.

Là giọng của Sophia-chan.

Sophia-chan đang gọi trai tân.

「A, vâng. Tôi ra ngay đây, cô đợi một chút được không?」

「Vâng.」

Nếu là Maid-san gọi thì làm sao mà không trả lời cho được. Tôi vội vàng bật dậy, thay quần áo và chỉnh trang lại vẻ ngoài. Vuốt phẳng tấm ga trải giường nhăn nhúm, và gấp lại chăn cho gọn gàng.

Khi cả phòng ốc lẫn bản thân đều đã chỉnh tề, tôi ngồi xuống ghế. Trên chiếc bàn đối diện, tôi bày biện mấy tờ chỉ thị phân phát cho các thành viên Chiến đoàn hoàng hôn về việc xây dựng thành phố. Một tay cầm bút, tôi quay lại nhìn về phía cửa với vẻ điềm nhiên.

Cuối cùng là khẽ vắt chéo chân, trả lời bằng giọng trầm thấp một chút là hoàn hảo.

「Mời vào.」

「X, xin phép ạ.」

Cánh cửa mở ra, Sophia-chan trong bộ đồ hầu gái quen thuộc bước vào phòng.

Cô ấy liếc nhìn quanh phòng một lượt.

Ổn rồi, tình trạng phòng ốc hoàn hảo. Nếu có vấn đề gì thì chỉ là ở giữa hai đùi đang vắt chéo trên ghế, sự phấn khích khi mới ngủ dậy đang khiến thằng nhỏ chào cờ. Chỗ nhạy cảm đang cọ vào vải quần lót. Cần phải cải thiện tình hình gấp.

「Ano, có... có khách đến tìm ngài ạ.」

「Là vị nào vậy?」

「Chuyện là, ừm, là một thương nhân buôn nô lệ, xin lỗi ngài nhưng mà...」

「Ra là vậy.」

Chắc cũng giống như Hegel-san, à không, Richard-san, là người đang tính chuyện làm ăn ở Long Thành đây mà. Với việc mặt hàng là nô lệ, trái tim trai tân bỗng sôi sục. Hình ảnh hiện lên trong đầu có lẽ là cái lều của thương nhân nô lệ tôi từng ghé qua ở thủ đô Kalis.

Đó quả là một khu vui chơi tuyệt vời.

Thứ tương tự cũng sẽ được mở ở Long Thành.

Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy phấn khích rồi.

「Cảm ơn cô đã tiếp đón. Tôi muốn đến đó ngay, nhưng cần chuẩn bị một chút, nên Sophia-san có thể quay lại trước được không? Phiền cô chuẩn bị bánh kẹo thượng hạng cho khách nhé.」

「Hả? A, v, vâng ạ! Tôi hiểu rồi!」

Nghe thấy cụm từ "thượng hạng", biểu cảm của Maid-san có chút cứng lại. Cô ấy lật đật chạy vội về phòng tiếp khách. Khi tiếng bước chân của cô ấy hoàn toàn không còn nghe thấy bên ngoài nữa, tôi mới vui vẻ đứng dậy khỏi ghế.

Vừa trấn an thằng nhỏ, tôi vừa vội vã đi đến phòng tiếp khách.

Người đang đợi ở phòng tiếp khách là một gương mặt mà Mặt nước tương tôi cũng có quen biết.

「Oya, chẳng phải là Oman-san đây sao.」

「Đã lâu không gặp, Nam tước Tanaka.」

Là tay buôn nô lệ tôi từng gặp ở Đế quốc Penny dạo nọ. Do sự hiểu lầm của tên tự xưng Đại đạo tặc mà hắn bị gọi là gian thương buôn nô lệ, lại còn bị đem ra trút giận giữa phố. Dù cuối cùng mọi chuyện cũng êm đẹp, nên giờ nghĩ lại cũng là kỷ niệm vui.

「Thật xin lỗi vì đã đường đột ghé thăm. Cảm ơn ngài đã dành thời gian gặp mặt.」

「Không không, cảm ơn ông đã cất công đến đây.」

「Tôi nghe đồn ngài đã được phong tước Nam tước nên mới mạo muội đến đây. Tôi có nghe nói ngài đã xây dựng một thành phố tráng lệ trên Thảo nguyên Ragius, nhưng không ngờ lại đến mức này. Oman tôi đây thực sự khâm phục.」

Rốt cuộc Oman-san nắm thông tin đến mức nào nhỉ.

Kể từ khi chính thức nhận tước Nam tước đến giờ mới chỉ có bốn ngày. Và nếu đi đường bộ giữa Long Thành và thủ đô Kalis, ngồi xe ngựa lắc lư cũng phải mất năm ngày. Có thể cho rằng những chuyện xảy ra trong phòng yết kiến hay vụ việc ở nhà Ester-chan vẫn chưa truyền đến tai ông ta.

Về mức độ, chắc ông ta chỉ đến xem xét tình hình thành phố thôi nhỉ.

「Lần này ông có việc gì thế?」

「Nếu được, tôi rất muốn mở một cửa tiệm tại thành phố này.」

「Mở tiệm sao?」

「Thú thật thì, nhân tiện chuyến đi giao dịch với Cộng hoà Pusi, tôi định ghé qua chào hỏi một tiếng. Tuy nhiên, sau khi tận mắt chứng kiến thành phố này, tôi đã nảy ra ý định muốn xây dựng mối quan hệ còn hơn cả chào hỏi xã giao.」

「Ra là vậy.」

Nhớ không lầm thì Oman-san là thương nhân nô lệ được nhà FitzClarence bảo trợ. Ông ta cùng phe phái với Thương hội Manson đã vào thành phố trước đó. Về sự tương thích thì chắc cũng không tệ lắm đâu nhỉ. Chỗ người quen biết cả, cứ nhận lời xem sao.

Tuyệt đối không phải là tôi muốn chuẩn bị một cơ sở có mấy em gái khỏa thân trong lồng ở gần nhà đâu nhé.

「Nếu là vậy thì rất mong được ông giúp đỡ.」

「Đ, được sao ạ? Ngài quyết định dễ dàng vậy sao.」

「Như ông biết đấy, tôi là người của FitzClarence. Việc tạo điều kiện cho người cùng phe phái thì tôi không ngần ngại đâu. Mong rằng sau này, Oman-san cũng sẽ đối đãi tốt với Tử tước FitzClarence của chúng tôi.」

「Xin cứ giao cho tôi. Oman này dù có phải hy sinh thân mình cũng cam lòng.」

「Cảm ơn ông.」

Đối phương có vẻ rất hăng hái, cứ thế này mà tiến hành thôi. Dạo gần đây không biết vụ việc với Richard-san sẽ ảnh hưởng thế nào, nên việc tranh thủ mở rộng vây cánh trước khi thông tin lan truyền chắc chắn không phải là quyết định tồi.

「Vậy thì nhanh chóng đi xây tiệm thôi.」

「...Hả? X, xây luôn ạ?」

「Mời đi lối này. Ở khu quý tộc có một lô đất khá đẹp đấy.」

「N, Nam tước Tanaka? Ngài nói xây tiệm nghĩa là, a, ano...」

Mấy cái này giải thích bằng lời thì chi bằng cho thấy tận mắt còn nhanh hơn.

Nơi tôi dẫn Oman-san đến là một góc dãy phố dành cho quý tộc nằm ở khu Bắc. Đây là khu đất được quy hoạch để xây dựng những tòa nhà tương đối lớn. Vốn dĩ nếu tiếp nhận thương nhân nô lệ thì tôi đã định bố trí ở khu vực này rồi.

Và ngay tại đó, một cửa tiệm bằng Stone Wall vừa được dựng lên.

Dù quy mô có lớn hơn một chút, nhưng nếu chỉ một tòa nhà thì vài khắc là đủ. Vừa hỏi han về bố cục phòng ốc, tôi vừa cho mọc lên tường rồi trần nhà. Tôi thích xây nhà theo mẫu sẵn, nhưng vừa bàn bạc vừa xây nhà theo yêu cầu thế này cũng không tệ.

「Hoàn thiện tường ngoài thế này ông thấy sao?」

「...C, cảm ơn ngài. Không ngờ ngài lại xây lên thật.」

Oman-san nhìn tòa nhà trước mặt với vẻ kinh ngạc tột độ.

Mới toanh, nóng hổi, một tòa nhà bốn tầng hoàn toàn bằng đá. Về quy mô, diện tích đất khoảng hai trăm tsubo (khoảng 660m2), diện tích xây dựng khoảng một trăm mười mét vuông. Nếu chuẩn bị quy mô tương tự ở thủ đô Kalis, tùy vào vị trí, chắc cũng phải tốn đến bốn con số tiền vàng.

「Tốn thời gian hơn tôi nghĩ. Xin lỗi nhé.」

「Không không, ngài đừng nói vậy! Chính tôi mới là người được mở rộng tầm mắt.」

「Ông nói vậy tôi cũng đỡ ngại. Về phần cửa nẻo và khung cửa sổ, lát nữa tôi sẽ cho người của hiệp sĩ đoàn đến, ông cứ điều chỉnh riêng với họ nhé. Sau khi dọn vào nếu có điểm nào không ưng ý, lúc đó cứ nói, tôi sẽ lại cho người qua.」

「Tôi đã hiểu. Cảm ơn Nam tước Tanaka đã nhọc công vì nhiều chuyện.」

「Về các loại thuế má, để sau này ổn định rồi hẵng bàn.」

「Vâng, rất mong được ngài giúp đỡ.」

Oman-san trả lời với nụ cười rạng rỡ.

Xem ra ông ta rất hài lòng.

Là người thi công, Mặt nước tương tôi cũng vui lây.

「Nhân tiện thưa Nam tước Tanaka, tòa nhà này có thể sử dụng ngay từ hôm nay không ạ? Nghe tin về thành phố do Nam tước xây dựng, thực ra tôi có mang theo một số hàng hóa. Tôi nghĩ là khi lập thành phố mới thì sẽ cần đến nhiều thứ.」

Oman-san liếc nhìn về phía đoàn xe ngựa đang đậu trước tòa nhà.

Có khoảng hơn mười chiếc xe khá hoành tráng nối đuôi nhau. Việc ông ta đang trên đường đi buôn sang Cộng hoà Pusi có vẻ không phải là nói dối. Chắc ông ta tính tiện thể kiếm chút lời ở Long Thành trên đường đi.

「Vâng, cứ tự nhiên sử dụng.」

「Cảm ơn ngài, Nam tước Tanaka. Giúp tôi nhiều quá.」

Oman-san gật đầu cười.

Ông ta lập tức ra hiệu cho người đàn ông đứng cạnh xe ngựa.

「Này, chuyển hàng ra. Cứ dỡ hết xuống đi.」

Đáp lại, những gã đàn ông mặt mày hung dữ bước xuống từ thùng xe và bắt đầu bốc dỡ hàng hóa.

Đó là một nhóm nhân viên gồm hơn mười người, chưa kể hộ vệ. Chắc do đơn giá hàng hóa cao nên quy mô cũng khá lớn. Không hổ danh là người có dinh thự ở trung tâm thủ đô Kalis.

「…………」

Nhìn cảnh tượng đó, tôi chợt nhận ra.

Tỷ lệ đàn ông áp đảo trong số hàng hóa được đưa xuống khỏi xe ngựa.

Ban đầu tôi tưởng là nhân viên, nhưng ai nấy đều bị xích, trên cổ đeo vòng. Chắc chắn không phải là người của cửa tiệm rồi. Tuy nhiên, nếu vậy thì chuyện này là sao đây. Chẳng phải là đại sự sao.

「...Oman-san, tôi muốn xác nhận một chuyện.」

「Chuyện gì vậy ạ?」

「Tôi thấy mặt hàng ông kinh doanh có vẻ hơi bị lệch lạc thì phải.」

「À, chuyện này thật xin lỗi. Nghe nói ngài xây thành phố mới nên tôi đã tập hợp những người có thể dùng làm lao động. Cũng do sự hạn chế của xe ngựa nên thành ra mặt hàng mới bị lệch như thế này.」

「Ra là vậy.」

Trời đất ơi. Sự quan tâm đáng quý đấy, nhưng hoàn toàn trật lất rồi.

Vốn dĩ nhờ ơn Chiến đoàn hoàng hôn mà tỷ lệ trai cơ bắp đã cao ngất ngưởng rồi. Giờ tôi không thể đón thêm đàn ông vào nữa. Nghe đồn một số nhà tắm công cộng đã biến thành nơi giao lưu của các quý ông hắc ám rồi. Thật đáng tiếc vô cùng.

「Tuy nhiên, có vẻ như hoàn toàn là do tôi hiểu lầm. Sau khi chứng kiến việc thi công vừa rồi, tôi thấy có vẻ như cũng không cần thiết đến mức đó. Ngược lại, thứ cần thiết hơn có lẽ là những thợ thủ công ra vào các tòa nhà mà Nam tước Tanaka đã xây dựng.」

「Vâng, đúng là như vậy.」

「Lần tới ghé thăm, tôi xin phép được sửa sai.」

「Phiền ông quá.」

Ở lại đây thêm nữa cũng chẳng vui vẻ gì.

Nhà cũng xây xong rồi, hôm nay rút lui thôi. Phải nhanh chóng chữa lành đôi mắt đã bị nhuốm màu cơ bắp này bằng hình bóng Maid-san của Sophia-chan mới được. Cũng sắp đến giờ cơm tối rồi, phải nhắm đến bữa tối chỉ có hai người thôi.

Tôi quay gót rời khỏi chỗ Oman-san.

「Vậy xin lỗi nhé, tôi xin phép...」

Ngay lúc đó, bất chợt một màu vàng óng lướt qua khóe mắt.

Bước chân tôi khựng lại theo phản xạ.

Chủ nhân của màu vàng kim đó là hai thiếu nữ nhỏ tuổi đang được nhân viên dẫn đi. Chiếc vòng cổ kim loại thô kệch và sợi xích đóng vai trò dây dắt kéo dài từ đó cho thấy họ mang thân phận nô lệ. Điểm đáng chú ý là gương mặt ấy. Mặt nước tương tôi có nhớ về họ.

Là cặp chị em nô lệ được Sophie-chan tặng làm quà thăng chức dạo nọ.

Là cặp chị em mỹ thiếu nữ loli tóc vàng.

Kể từ khi rời khỏi nhà tôi, họ đã biến đi đâu. Nói không bận tâm là nói dối. Nhưng không ngờ họ lại trôi dạt ra thị trường một lần nữa. Tôi cứ tưởng họ đang làm người hầu ở nhà Sophie-chan chứ.

「Oman-san, đằng kia là?」

Chưa kịp nhận ra thì tôi đã buột miệng hỏi tự nhiên.

Cặp chị em nô lệ bị đàn ông nắm xích cổ, đi chân trần trên đất trông thật dễ thương.

「Hả? À, cặp chị em đó sao...」

「Vâng, trông có vẻ hơi khác biệt so với những người khác.」

「Đó là nô lệ được bán ra từ nhà Bá tước Bitch.」

So với lúc giới thiệu nô lệ nam, ông ta có vẻ ấp úng hơn. Chẳng lẽ, ông ta là người của phe đó? Nếu vậy thì phía tôi cũng phải xem xét lại mối quan hệ sau này một chút.

「Có vấn đề gì sao?」

「Cũng không hẳn là vấn đề gì lớn, nhưng nô lệ do nhà Bitch bán ra thì khó tìm được người mua từ các quý tộc khác. Mà có mua thì cũng bị ép giá. Thế nên tôi mới định mang sang Cộng hoà Pusi vì chẳng còn cách nào khác.」

「Là như vậy sao?」

「Chắc Nam tước Tanaka cũng biết, Bá tước Bitch là người rất thận trọng trong các mối quan hệ. Điều đó áp dụng cả với nô lệ, nên một nô lệ vừa được Bá tước mua về đã bán đi ngay thì các quý tộc khác cũng sẽ rút lui. Họ sợ nô lệ này có vấn đề gì đó.」

「Ra là vậy.」

「Giả sử có bán được, sau này lỡ khách hàng phát hiện ra sự thật rồi chỉ trích thì phiền phức lắm. Tuy nhiên, nhan sắc họ không tệ, tuổi còn trẻ, lại biết đọc biết viết. Cứ thế vứt bỏ thì phí phạm quá, nên tôi tính mang sang Cộng hoà Pusi.」

Nhớ lại thì Sophie-chan và Allen cũng từng nói những điều tương tự. Xem ra đó không phải là lời nói dối hay đùa cợt.

「…………」

「Ngài sao thế?」

「Không, không có gì. Cảm ơn ông đã giải thích.」

「Không có chi. Vậy tôi xin phép.」

「Vâng.」

Dù trong lòng còn luyến tiếc, Mặt nước tương vẫn rời khỏi nơi đó.

Tối hôm đó, trai tân nằm trên giường trằn trọc không yên.

「…………」

Lý do duy nhất là Cặp chị em nô lệ bồn chứa tinh loli mỹ thiếu nữ tóc vàng.

Cứ nằm xuống nhắm mắt lại là hình ảnh họ trước cửa tiệm Oman-san lại hiện về. Cơ thể non nớt trong bộ quần áo thô sơ. Sợi xích bẩn thỉu rủ xuống. Chiếc vòng cổ thô kệch gắn ở đầu kia. Dáng vẻ đi chân trần trên đất như bị đàn ông xua đuổi.

Nghĩ thế nào cũng thấy đau tim (theo nghĩa rung động).

Tuy nhiên, tôi đã một lần từ chối nhận họ trước mặt Sophia-chan, Ester-chan và Sophie-chan. Lại còn từ chối sau khi đã làm màu ra vẻ nữa chứ. Giờ mà bảo "anh lỡ mua về rồi nè", chắc chắn sẽ bị khinh bỉ cho xem.

「…………」

Nhưng mà, muốn cưới về quá.

Muốn cưới về rồi làm tình nô lệ 3P quá đi mất.

Liệu cái danh hiệu quý tộc mới mẻ này có đang làm dục vọng sôi sục không nhỉ. Không biết nữa. Chỉ biết tim đập thình thịch, thằng nhỏ thì dựng đứng lên đòi bố nó mua đồ chơi mới. Mặc dù chưa từng chơi đồ chơi bao giờ mà cứ đòi hỏi sớm thế.

Thằng con hư đốn.

Bố mày cũng muốn chơi mà.

「…………」

Thế là ông bố suy nghĩ.

Suy nghĩ nát óc vì thằng con trai.

Dạo này, Long Thành đang thiếu nhân lực. Dù Chiến đoàn hoàng hôn đang cố gắng, nhưng thành phố ngày càng mở rộng. Đặc biệt thiếu là bàn tay phụ nữ. Với tỷ lệ đàn ông áp đảo của Chiến đoàn hoàng hôn thì chuyện này cũng là đương nhiên thôi.

Việc thuê nô lệ để giải quyết vấn đề này chẳng phải là một hành động cực kỳ hợp lý sao.

Và đối tượng là hai thiếu nữ trẻ đầy triển vọng mà tôi từng gặp qua một lần, việc chọn họ tuyệt đối không phải là hành động bất thường. Đây là thực nghiệm. Nếu không được thì thôi. Nếu thành công thì sẽ tăng số lượng lên nhé.

「…………」

Yếu.

Vẫn còn yếu lý lẽ.

Với cái đà này, tên Gon-chan tinh ý có khi lại gọi bạn nữ từ Tricklis đến không chừng. Không gì làm tổn thương trái tim trai tân hơn là bị thồn cơm chó ngay trước mắt. Phải tránh điều đó bằng mọi giá.

Cần một lý do đanh thép hơn nữa.

「…………」

Đúng rồi, Oman-san đã nói. Sắp tới ông ta sẽ đưa họ đến Cộng hoà Pusi. Nếu vậy, hai chị em họ sẽ phải rời xa Đế quốc Penny nơi mình sinh ra và lớn lên. Đương nhiên là cũng phải chia lìa với cha mẹ, những người nghe nói từng là thương nhân giàu có.

Thế giới này không có hộ tịch. Cũng không có thiết bị thông tin để liên lạc dễ dàng. Do cơ sở hạ tầng thông tin sơ sài của thế giới này, đó sẽ là cuộc chia ly có thể gọi là vĩnh viễn. Đau lòng trước sự thật đó, vị Nam tước nhân hậu đã tự mình mua họ để giữ lại Đế quốc Penny.

Rồi chẳng bao lâu, cảm động trước tấm lòng của Nam tước, các thiếu nữ sẽ mở rộng hai chân và ────.

「…………」

Được đấy.

Quá được luôn.

「...Được rồi.」

Đại nghĩa danh phận đã có.

Thế này thì sẽ không bị Sophia-chan nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng. Cũng không bị Sophie-chan chỉ trích. Ester-chan thì... chà, chắc cô ấy cũng chẳng phàn nàn gì đâu, nhưng dù sao thì việc chuẩn bị kỹ lưỡng vẫn rất quan trọng.

Thế này thì ngày thoát kiếp trai tân có lẽ đang đến gần rồi đây.

【Góc nhìn của Sophia-chan】

Hôm nay Maid tôi đã đến khu phố sầm uất ở khu Bắc.

Tháng đầu tiên vận hành Long Thành đã kết thúc, đây là ngày nghỉ hiếm hoi tôi có được sau khi hoàn thành sổ sách. Đáng lẽ tôi định ăn rồi ngủ trong phòng mình. Định trải qua một ngày ung dung tự tại.

Thế mà chẳng hiểu sao lại đang ở khu Bắc.

Tất cả cũng chỉ tại Tiểu thư Tóc Xoắn.

「Bên này cũng dần trở nên náo nhiệt rồi nhỉ. Cô không thấy vậy saoo?」

「V, vâng ạ! Tôi cũng thấy thế ạ!」

Đang thư giãn trong phòng thì Tiểu thư Tóc Xoắn bất ngờ ghé thăm và lôi tôi đến tận đây. Thật lòng tôi không muốn đi chút nào, nhưng được quý tộc mời mọc thì làm sao dám từ chối.

Tôi cũng lờ mờ đoán được lý do cô ấy đến phòng Maid. Vài ngày trước, người tùy tùng Ma tộc của cô ấy đi vắng nên cô ấy đang rảnh rỗi.

Cứ tưởng Ma tộc đi vắng thì cô ấy sẽ yên tĩnh hơn chút, nhưng không hề. Ngược lại, vì không có người thường xuyên tiếp chuyện nên cô ấy càng tích cực đi trêu chọc người khác hơn.

「Tòa nhà kia là gì thế kiaaa? Hôm kia vẫn chưa có màaa?」

Cô ấy lại phát hiện ra cái gì đó rồi.

Tôi vội vàng đuổi theo Tiểu thư Tóc Xoắn đang phăm phăm bước tới.

Và nơi chúng tôi đến là một cửa tiệm có vẻ là của thương nhân nô lệ.

「Hừmm, tiệm buôn nô lệ mọc lên từ bao giờ thế không biết. Tò mò ghêee.」

「V, vậy sao ạ?」

Một tòa nhà bốn tầng khá lớn.

Cánh cửa lớn hai cánh làm bằng kim loại, cộng với sự hiện diện của mặt hàng kinh doanh, tạo cảm giác hơi đáng sợ. Từ nhỏ tôi đã sợ những nơi này. Với thường dân như tôi, chuyện bị bán làm nô lệ không phải là chuyện của người khác đâu.

「Nè, vào xem thử điii?」

「Hả? Ano, c, cái đó thì...」

「Nào, đi thôiii!」

Cô ấy kéo mạnh tay tôi.

Người tôi loạng choạng nghiêng đi. Tiểu thư Tóc Xoắn khỏe hơn tôi tưởng. Nghe nói bằng tuổi Ester-sama, tức là cũng trạc tuổi tôi, nhưng sức lực thì không giống chút nào. Hay là cô ấy có rèn luyện cơ thể nhỉ? Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Thế là chúng tôi vào tiệm.

「Chà chà, kính chào quý khách.」

Người ra đón là một người đàn ông trạc tứ tuần.

Trước khi tôi và Tiểu thư Tóc Xoắn đến, ông ấy đang đứng giữa sảnh chính, chỉ đạo những nhân viên khác đi lại trong tiệm. Việc ông ấy chủ động bắt chuyện cho thấy có lẽ ông ấy là chủ tiệm hoặc quản lý.

Cơ mà, đây là người buôn nô lệ đã đến chỗ Tanaka-san mà.

「Ta đến xem nô lệee!」

Tiểu thư Tóc Xoắn nói ngay câu đầu tiên.

Chẳng thèm chào hỏi gì mà nói toẹt ra mục đích luôn.

Đúng là quý tộc có khác.

「Cảm ơn quý khách đã cất bước đến đây. Xin hãy để tôi dẫn đường.」

「Nhờ ngươi đóoo.」

「Vâng.」

Ông ấy cũng chẳng hề bận tâm, bắt đầu dẫn chúng tôi đi.

Rất nhanh gọn lẹ.

Trên đường đi, dường như nhớ ra mặt Maid tôi, ông ấy liếc nhìn vài lần. Tuy nhiên, ngoài chuyện đó ra thì ông ấy không nói gì thêm. Trước mặt quý tộc là Tiểu thư Tóc Xoắn, chắc ông ấy cho rằng bỏ mặc cô ấy để quan tâm đến thường dân là không hay.

Từ sảnh chính đi qua cánh cửa, chúng tôi tiến vào hành lang.

Và rồi, hiện ra trước mắt là dãy song sắt.

Bên trong những chiếc lồng kim loại có người bị nhốt.

Dọc theo bức tường của căn phòng được xây khá rộng là những song sắt gợi nhớ đến nhà ngục. Và giữa bức tường và song sắt là những con người bị nhốt bên trong. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy cảnh nô lệ bị trưng bày như thế này.

「Quý khách thấy sao ạ? Đều là những nô lệ đáng tự hào của chúng tôi.」

Chủ tiệm nhìn Tiểu thư Tóc Xoắn và nói với nụ cười rạng rỡ.

Ánh mắt chúng tôi tự nhiên hướng về nơi được giới thiệu.

Ở đây không thấy bóng dáng khách hàng nào khác. Khi chúng tôi đến, những người nô lệ bắt đầu liếc nhìn, như những chiếc chong chóng đang đứng yên bỗng quay tít khi gặp gió.

「Hừmm?」

Tiểu thư Tóc Xoắn có vẻ chẳng bận tâm đến ánh mắt của đám nô lệ. Cô ấy nhìn lướt qua phía bên kia song sắt từ phải sang trái. Cứ như đang chọn quần áo trong cửa hàng thời trang vậy. Đúng là quý tộc có khác.

Ngược lại, với Maid tôi thì không đơn giản như thế.

Tại sao ư, vì tất cả nô lệ đều là những người đàn ông trẻ tuổi, cơ bắp cuồn cuộn. Gương mặt thì muôn hình vạn trạng, nhưng trong số đó cũng có những người rất đẹp trai, và những người như thế đang trần truồng đứng sau song sắt, tôi phải làm sao đây.

Liệu họ có nghi ngờ một quý tộc và cô hầu gái đi cùng đến đây để tìm bạn tình qua đêm không nhỉ. Thế thì rắc rối to. Bị một nô lệ lực lưỡng tấn công theo ý muốn, điều đó, ừm, nghĩ lại thì cũng hấp dẫn hơn tôi tưởng.

「Quý khách thấy thế nào ạ?」

「Để xem nàoo...」

Chủ tiệm hỏi với nụ cười tươi rói.

Tiểu thư Tóc Xoắn trả lời với vẻ quan trọng hóa.

Trong khi hai người họ trao đổi, Maid tôi chợt nhận ra. Ở phía bên kia song sắt, có đặt thêm một cái lồng hình vuông nữa. Cao tầm ngực tôi thôi, một cái lồng vuông vức chật chội như để nhốt thú dữ.

Và bên trong chiếc lồng đó, ôi chao, chuyện gì thế này.

「Ư...」

「Araa? Cô tìm thấy cái gì lạ àa?」

「K, không, chuyện là...」

Cách đây vài tuần, cặp chị em nô lệ mà Sophie-sama đã tặng cho Tanaka-san.

Họ đang ở trong lồng. Ngồi bệt trong không gian chật chội đến mức không thể đứng dậy. Người chị ôm chặt lấy người em. Thỉnh thoảng, họ lại chịu đựng những ánh nhìn từ các nô lệ nam xung quanh bằng cách đó.

Đột nhiên, dường như nhận ra điều gì, biểu cảm của họ thay đổi. Cả người chị lẫn người em đều mở to mắt. Có lẽ họ đã nhớ ra Maid tôi. Dù chỉ trong chốc lát, nhưng chúng tôi đã cùng dùng bữa trong một phòng. Tất nhiên là cơm quý tộc.

「Ư...」

Tuy nhiên, họ không cất tiếng gọi.

Định mở miệng nhưng sau một thoáng do dự, họ lại ngậm chặt. Thân phận nô lệ chắc hẳn có nhiều uẩn khúc. Dù không bị roi vọt, nhưng bị đàn ông trưởng thành quát mắng thì đối với những cô gái ở độ tuổi như họ, đó không gì khác ngoài nỗi sợ hãi.

Chắc việc giáo dục nô lệ được thực hiện như vậy.

「…………」

Cảm giác thật khó tả. Buồn quá đi mất.

Tương lai của những cô gái trẻ không được xem là lao động chân tay như họ, thường được định đoạt tại dinh thự của những quý tộc có sở thích đó. Theo lời giải thích của Sophie-sama, cả hai đều còn trinh nguyên. Chắc chắn là không sai đâu.

「Chẳng lẽ là người quen saoo?」

「K, không, chuyện là...」

「Hừmm?」

Tôi nhận được ánh mắt như đang đánh giá từ Tiểu thư Tóc Xoắn.

Cô ấy đang nghĩ gì vậy nhỉ.

Tôi có dự cảm chẳng lành.

「Nếu cô chịu về dưới trướng của taa, ta mua cho cũng được đóo?」

「Ư...」

Giọng của Tiểu thư Tóc Xoắn vang rất xa. Đương nhiên là đã đến tai họ. Nghe thấy câu nói bâng quơ đó, vai của hai chị em trong lồng khẽ run lên. Tiếng cựa mình khe khẽ vang vọng.

Tôi thấy thế này không tốt đâu. Rất không tốt. Sẽ gieo rắc hy vọng hão huyền và rồi là sự tuyệt vọng tột cùng cho những đứa trẻ. Vừa nghĩ đến đó, à, đúng rồi. Tiểu thư Tóc Xoắn là một sadist (người thích bạo dâm/hành hạ người khác).

Hai chị em lén lút nhìn chúng tôi thăm dò. Nhưng khi chạm mắt với tôi, họ lập tức quay đi. Người ta hay nói đôi mắt biết nói hơn cả lời nói. Tôi thấy hoàn toàn đúng.

Huống chi là ánh mắt từ bên trong chiếc lồng nhốt nô lệ.

「…………」

Đau lòng quá. Thực sự quá đau lòng.

Nếu là Maid tôi của hiện tại, có lẽ tôi có thể cứu họ khỏi thân phận nô lệ. Sự thật đó càng làm tim tôi đau hơn. Nếu biết rằng dù có nỗ lực thế nào cũng tuyệt đối không cứu được thì ít nhiều cũng cam tâm, đằng này...

「Tính sao đâyy?」

Tiểu thư Tóc Xoắn khích bác tôi.

Đừng làm thế chứ.

Maid này rất dễ bị cuống khi bị hối thúc. Bị làm thế thì tôi không thể nào đưa ra phán đoán bình thường được. Chắc chắn cô ấy cũng hiểu điều đó nên mới khích bác.

Đúng là khí chất của công chúa điện hạ.

Có lẽ vì thế, miệng tôi đã tự động mấp máy.

「T, tôi mua!」

「Ara, cuối cùng cũng quyết tâm rồi saoo? Vui ghê nhaa.」

「Không, không phải thế, là t, t, tôi sẽ mua ạ!」

「...Nghĩa là saoo?」

Tiểu thư Tóc Xoắn ngớ người ra.

Cũng là điều đương nhiên. Nô lệ là mặt hàng cực kỳ đắt đỏ. Không phải thứ mà thường dân có thể dễ dàng động vào. Dù họ đang bị lột trần trong lồng thế kia, nhưng nghe nói đó cũng là sự dàn dựng để làm nổi bật món hàng.

Tùy vào giá trị và mục đích sử dụng của nô lệ, nghe nói chuyện ăn mặc ở được thực hiện khá đàng hoàng. Sự đối đãi đó nghe đâu còn tốt hơn nhiều so với những ngôi làng nghèo đói ít tích trữ. Tất nhiên, với những nô lệ có giá trị thấp thì trường hợp bị đối xử tệ bạc cũng nhiều.

「Quý khách?」

Tôi nhận được câu hỏi từ chủ tiệm.

Biểu cảm của ông ấy như muốn nói "Sao cô lại nói câu đó". Ánh mắt ông ấy đảo qua đảo lại giữa Maid và Tiểu thư Tóc Xoắn. Có lẽ ông ấy đang băn khoăn về mối quan hệ giữa tôi và Tiểu thư Tóc Xoắn.

Nhưng mà, người mua là tôi. Không phải Tiểu thư Tóc Xoắn.

「X, xin hãy bán hai người đó cho tôi! Tôi có tiền!」

Đã đến lúc dùng đến một trăm đồng vàng mà Đức vua ban tặng.

Chỉ có điều, hiện tại nó không có trong tay.

Phải mau chóng chuyển từ thủ đô Kalis về và quy đổi ra tiền mặt.

Tối qua tôi không ngủ ngon được.

Tất cả cũng tại Cặp chị em nô lệ bồn chứa tinh loli mỹ thiếu nữ tóc vàng. Vừa quyết định mua họ xong, thằng con trai bắt đầu bàn về tương lai, và là một người cha, tôi buộc phải chiều theo nó, thành ra thức khuya là lẽ đương nhiên.

Tuy nhiên, giờ đây ngay cả sự uể oải do thiếu ngủ cũng thật dễ chịu. Chỉ cần đưa tay ra là chạm tới nô lệ tình dục đầy mê hoặc. Sự thật đó khiến bước chân trai tân trở nên nhẹ nhàng. Chẳng mấy chốc tôi đã đến tiệm của Oman-san.

Và rồi, sự thật kinh hoàng được thông báo ngay tại cửa tiệm.

「Hả? Bán mất rồi sao?」

「Thành thật xin lỗi. Đã có người mua mất rồi...」

「Vậy sao...」

Thật là một sự việc đáng tiếc.

Đáng tiếc ngang ngửa việc tiền nộp thuế của lãnh địa bị tay sai Tể tướng nẫng tay trên.

À không, thật sự đấy.

Có lẽ suy nghĩ đó đã lộ rõ trên mặt tôi chăng.

「Nh, nhưng thực ra thì việc mua bán vẫn chưa diễn ra. Người mua cũng đang trong quá trình chuẩn bị tiền mặt. Hơn nữa, chúng tôi bán hàng thì giá càng cao càng tốt. Nếu Nam tước Tanaka có thể chuẩn bị được...」

「Được sao?」

「Cũng nhờ ơn ngài cho mượn cửa tiệm này, tôi cũng muốn tạo điều kiện cho ngài.」

Xin lỗi người mua kia nhé, nhưng lần này cho tôi xin.

Mua Cặp chị em nô lệ bồn chứa tinh loli mỹ thiếu nữ tóc vàng thì chắc chắn là mấy tay quý tộc lolicon biến thái rồi. Bị loại người đó mua về, chắc chắn sẽ bị đối xử tàn tệ. Bắt ngậm, bắt cho vào, bắt lấy ra, bắt mang thai.

Không thể chấp nhận được. Thật sự không thể chấp nhận được.

Những hành vi lăng nhục đó là vai trò của trai xấu. Sao có thể nhường được chứ.

「Nếu là vậy, xin lỗi nhưng có thể nhờ ông được không?」

「Tôi hiểu rồi.」

「Cảm ơn ông.」

May quá.

May mà có quan hệ với Oman-san. May mà đã tặng trước cửa tiệm này. May mà hồi ông ấy đến nhà thị trưởng, Sophia-chan đã mang bánh kẹo đắt tiền ra mời. Tóm lại là may quá.

「Vậy về khoản thanh toán, sẽ là chừng này ạ.」

Oman-san lấy cuốn sổ tay từ trong túi ra, viết nguệch ngoạc những con số lên đó.

Ô, đắt hơn tôi tưởng.

Không hổ danh là món quà Sophie-chan chọn.

Cái này mà ghi vào sổ sách thì hơi ngại. Chắc chắn Maid-san sẽ nhìn thấy. Độ hảo cảm chắc chắn sẽ tụt dốc không phanh. Đồng thời, một trong những lý do tôi nghĩ ra tối qua cũng không dùng được nữa. Là lao động cho thành phố thì món này quá đắt đỏ.

「Tôi hiểu rồi. Tuy nhiên, cho tôi xin chút thời gian được không?」

「Vâng, không sao đâu ạ. Tôi sẽ đợi.」

「Phiền ông quá, nhưng xin nhờ ông giúp đỡ.」

Cái này phải cố mà cày tiền thôi.

Nhớ không lầm thì trước đây tôi có đăng ký mạo hiểm giả mà nhỉ.

Chia tay Oman-san, Mặt nước tương lập tức dùng Phi hành ma pháp rời khỏi Long Thành.

Điểm đến là Hiệp hội mạo hiểm giả nằm tại thành phố Tricklis thuộc lãnh địa Tử tước FitzClarence. Đây là cơ sở đã giúp đỡ tôi trong vụ tranh chấp dạo nọ. Nếu một gã trai xấu muốn âm thầm kiếm số tiền lớn trong thời gian ngắn, tôi chẳng nghĩ ra nơi nào khác.

「…………」

Tôi kiểm tra bảng thông báo dán các yêu cầu.

Hạng mạo hiểm giả hiện tại của tôi rất thấp. Qua quầy tiếp tân, nếu nhận yêu cầu một cách đường hoàng thì việc đạt được số tiền đề ra trong thời hạn là chuyện viển vông. Do đó, không còn cách nào khác ngoài việc phớt lờ thứ hạng và thương lượng trực tiếp với những yêu cầu thù lao cao.

Tôi lục lọi bảng thông báo, tìm kiếm công việc có vẻ béo bở.

Tuy nhiên, quả nhiên là thù lao cao trong thời gian ngắn thì ít yêu cầu quá.

「...Không có rồi.」

Tôi thấy vài vụ có thù lao đáp ứng điều kiện. Nhưng về mặt thời gian thì khó mà nhận được. Thù lao cao đồng nghĩa với việc toàn là những dự án trung và dài hạn kéo dài vài tuần đến vài tháng.

Căng thật.

Hay là bay sang thủ đô Kalis nhỉ. Bên đó đông người hơn, chắc yêu cầu cũng nhiều hơn. Không không, mới cãi nhau với Richard-san xong, quay lại lúc này không hay đâu.

Tôi vừa nhìn bảng thông báo vừa ậm ừ suy nghĩ.

Bất chợt có tiếng gọi từ bên cạnh.

「Ồ, mày chẳng phải là cái gã màu vàng hồi đó sao.」

「Hả? A, chào anh.」

Hồi bị trưng binh trong vụ tranh chấp, đây là nhân viên hiệp hội đã trao đổi trang bị cho các mạo hiểm giả qua quầy tại hiệp hội này. Đầu trọc, cơ bắp cuồn cuộn, cộng thêm khuôn mặt đáng sợ áp đảo nên rất dễ nhớ. Bản thân tôi cũng đã được giúp đỡ.

「Vẫn còn sống hả! Mấy thằng như mày không ngờ lại sống dai phết đấy!」

「Thì tôi cũng cố gắng lắm chứ bộ. Phục vụ đàng hoàng rồi mới về đấy nhé.」

「Vậy à, thế thì tốt rồi. Chiến trường đó cũng chết khối người mà.」

Vai tôi bị vỗ bồm bộp.

Tôi bay ra khỏi Long Thành với bộ trang bị lữ hành, chắc anh ta không nghĩ tôi là quý tộc đâu. Cười ha hả sảng khoái, anh ta bắt chuyện thân mật như thể đang nói chuyện với bạn nhậu.

「Chà, bình an là tốt nhất. Vất vả rồi.」

「Anh cũng vất vả rồi.」

Người tiễn đi cũng có nỗi lo của người tiễn đi. Lúc đó tôi chẳng rảnh mà cảm thán, nhưng nhìn khuôn mặt đáng sợ đang cười kia, giờ tôi mới nghĩ đến điều đó.

Cơ mà tên này, hồi tôi đến Tricklis tìm Gon-chan, hắn quên sạch Mặt nước tương tôi luôn. Lúc đó có Ester-chan đi cùng, chắc mải nhìn quý tộc nên không thấy trai xấu đâu.

「Mà sao thế? Đang tìm việc à?」

「Vâng, à thì, đại loại thế...」

Hỏi chuyên gia trong ngành có khi lại hay. Dù sao cũng được công nhận là người trở về từ chiến trường, chắc không bị hắt hủi quá đâu. Không được thì thôi, cũng chẳng mất mát gì.

「Thực ra tôi đang tìm công việc có thể kiếm được nhiều tiền trong thời gian ngắn.」

「Này này, làm gì có việc ngon ăn thế rơi vãi lung tung chứ.」

「Tôi biết, nhưng tôi đang rất cần tiền gấp.」

「Nhiều tiền trong thời gian ngắn à...」

Gã cơ bắp đầu bạch tuộc trầm ngâm.

Nếp nhăn trên trán trông giống bạch tuộc vãi chưởng.

Một lát sau, dường như nảy ra ý gì, hắn mở lời.

「Ở Tricklis thì chắc khó đấy, nhưng ở Paipan thì có khi lại có việc ngon ăn đấy? Nghe nói lâu đài lãnh chúa bị sập hay sao đó, cả thị trấn đang nháo nhào lên. Việc kiếm lời thường hay nằm ở những nơi hỗn loạn mà.」

「Ra là vậy, Paipan sao.」

Lần đầu nghe thấy. Từ câu chuyện thì chắc là tên thị trấn có lâu đài của Tiểu thư Tóc Xoắn.

Quả thật ở đó đang loạn cào cào. Chắc giờ vẫn còn đang bận rộn lắm. Chuyện nơi hỗn loạn có cơ hội kiếm lời nghe cũng hợp lý. Khoảng cách cũng không tệ. Dùng Phi hành ma pháp bay tầm một tiếng là tới.

「Vượt biên giới thì chắc hơi vất vả chút đấy nhé.」

「Bên đó cũng có Hiệp hội mạo hiểm giả chứ?」

「Ừ, có đấy. Do quan hệ giữa các nước không tốt nên hoàn toàn tách biệt với bên này.」

「Ra vậy. Nếu thế thì cũng đáng để đi thử.」

So với đi thủ đô Kalis thì đỡ hơn nhiều.

Hơn nữa Hiệp hội mạo hiểm giả của Cộng hoà Pusi nghe cũng tò mò.

「Cảm ơn anh đã chỉ dẫn nhiều thứ.」

「Ờ, cẩn thận đấy.」

Tôi cảm ơn gã cơ bắp đầu bạch tuộc rồi rời khỏi Hiệp hội mạo hiểm giả.

Bay đúng theo dự định khoảng một tiếng, Mặt nước tương đã hạ cánh an toàn xuống điểm đến.

Cái hố lớn sinh ra thay cho lâu đài vẫn còn đó. Cái hố toang hoác đó, nhìn từ trên xuống cũng không thấy đáy sâu đến mức nào. Rốt cuộc Tiểu thư Tóc Xoắn định lấp nó kiểu gì đây. Không khéo phải san bằng cả một ngọn núi mới lấp nổi.

Nghĩ đến việc mình cũng góp một phần nguyên nhân, lòng cũng thấy hơi cắn rứt.

Nhưng mà, tất cả là do ả ta tự làm tự chịu, giờ cứ kệ đi.

「...Là đây sao.」

Cấu trúc thị trấn cũng không khác mấy so với Tricklis.

Đi bộ một lúc trên con đường lớn, tôi đến một cơ sở có vẻ là Hiệp hội mạo hiểm giả. Tôi đã hỏi đường người lính đứng gác ở cổng ra vào thị trấn. Khác hẳn với lính gác cổng ở thủ đô Kalis, họ chỉ đường rất thân thiện.

「…………」

Bước qua cánh cửa hai cánh kiểu miền Tây làm bằng gỗ vào trong tiệm.

Đập vào mắt là cảnh tượng những gã thô lỗ đang khoe cơ bắp hung hăng. Có vẻ trong tiệm cũng phục vụ rượu, nên dù là ban ngày cũng thấy những kẻ đang cầm ly rượu trên tay. Người đông nghịt, tiếng nói chuyện ồn ào vang lên khắp nơi.

Không khí ấm cúng vãi chưởng.

Muốn quay đầu đi về ghê. Nhưng nghĩ tất cả vì Cặp chị em nô lệ bồn chứa tinh loli mỹ thiếu nữ tóc vàng thì lại cố gắng được. Tôi rảo bước về phía quầy có vẻ là tiếp tân. Bảng thông báo để sau cũng được.

Nhưng mới đi được vài bước, chợt tôi phát hiện ra người quen trong tiệm.

「...A.」

Là Dâm loạn Phù thủy.

Là Dâm loạn Phù thủy đã trình diễn màn khỏa thân chiến đấu tại quảng trường thủ đô Kalis.

Đêm hôm đó, tôi đã trân trọng dùng cô ấy làm tư liệu.

「Ara, thật là trùng hợp nhỉ.」

Cùng lúc đó, đối phương cũng nhận ra tôi.

Chưa đợi tôi chào, cô ấy đã bắt chuyện.

「Hả? Sao thế?」

Đối diện với Phù thủy là gã tự xưng Đại đạo tặc. Hắn ta đáp lại tiếng gọi của cô ấy, quay lại nhìn tôi với vẻ nghi ngờ qua lưng ghế. Và rồi, khi chạm mắt với trai xấu, mắt hắn mở to kinh ngạc.

Ngoài ra còn vài người nữa, quen có lạ có, đang ngồi quanh bàn tròn uống rượu. Chắc chắn là nhóm Đại tội nhân rồi. Trong số đó có vài người vừa nhận ra trai xấu liền vớ lấy vũ khí, cảnh giác ra mặt.

「Chà chà, đã lâu không gặp.」

Ở thủ đô Kalis thì không biết thế nào, nhưng đây là Cộng hoà Pusi. Chào hỏi một tiếng chắc không sao đâu. Bản thân họ cũng chẳng che giấu mặt mũi gì mà ngồi đó. Thời hiện đại tội phạm trốn ra nước ngoài đi nghỉ mát cũng là chuyện thường mà.

「Làm gì ở chỗ này thế? Chẳng lẽ đổi ý rồi sao?」

Phù thủy đứng dậy bước về phía tôi vài bước.

Đứng đối diện nhau ở khoảng cách vài mét.

Chắc cô ấy hành động để bảo vệ đồng đội trong trường hợp bất trắc.

Vẫn là một người phụ nữ tuyệt vời.

Muốn bắn vào trong một cách vô trách nhiệm ghê.

「Đầu tiên tôi xin nói trước, đây là tình cờ thôi. Cũng không phải đổi ý đâu. Thực ra tôi đến hiệp hội này vì mục đích khác. Nhân tiện thì ở đây chỉ có mình tôi, không có tai mắt nào khác đâu.」

「Thật không?」

「Nếu là nói dối, các người cứ việc đeo vòng nô lệ vào cổ tôi cũng được.」

Muốn làm nô lệ tình dục cho gái lẳng lơ quá.

Phong cách chủ động quy phục.

Hơn nữa, cô ấy là người phụ nữ hiếm hoi nhìn thẳng vào mắt trai xấu và nói chuyện ngay từ lúc mới gặp. Dù hơi sốc vì bên cạnh có lủng lẳng cái xúc xích của Allen, nhưng tôi vẫn rất vui.

Mới gặp lần đầu mà đã nhìn thẳng vào mắt nhau không cần tiền bạc.

Đáng để tôn thờ đấy.

「...Tôi hiểu rồi.」

「Bị chú ý quá cũng phiền, tôi ngồi cùng được không?」

「Vâng, mời anh lại đây.」

Được Phù thủy mời, tôi đi đến chiếc bàn họ đang ngồi.

Nếu nói dối vụng về rồi bị nghi ngờ lung tung thì mệt lắm, nên tôi quyết định kể thật đầu đuôi sự việc cho họ. Rằng vì lý do nào đó tôi cần số tiền lớn trong thời gian ngắn. Rằng tôi được giới thiệu đến đây tại Hiệp hội mạo hiểm giả Tricklis. Rằng tình cờ gặp nhóm Đại tội nhân ở đây.

Nghe Mặt nước tương kể một hồi, Phù thủy lẩm bẩm với vẻ thán phục.

「Không ngờ anh cũng có những mặt trần tục thế này nhỉ.」

「Không ngờ gì chứ, vốn dĩ tôi là kẻ trần tục mà.」

「Tôi cứ tưởng anh thuộc loại thánh nhân quân tử.」

「Chuyện đó không có đâu.」

Tuy nhiên, tôi lờ mờ đi lý do tại sao cần tiền. Bảo là muốn mua nô lệ tình dục để thoát kiếp trai tân thì có vấn đề lắm. Chắc chắn sẽ bị tên tự xưng Đại đạo tặc khinh bỉ. Hắn ta có ý thức rất cao về phúc lợi cho bé gái.

「Tuy nhiên, nếu vậy thì cũng thuận lợi cho chúng tôi.」

「...Nghĩa là sao?」

「Anh đã nghe nói về di tích được phát hiện ở thị trấn này chưa?」

「Di tích ư? Chưa, tôi mới nghe lần đầu.」

「Ra vậy, để tôi giải thích sơ qua nhé.」

Di tích là gì nhỉ.

Vừa thắc mắc thì chi tiết đã được Phù thủy kể ra.

Nghe nói sâu dưới cái hố khổng lồ do Loligon đào, người ta tìm thấy những kiến trúc nhân tạo chưa từng được xác nhận trước đây. Bên trong cũng đã xác nhận có quái vật, và việc xử lý chúng đang khiến thị trấn Paipan bận rộn dạo gần đây.

Việc tái thiết lâu đài chắc còn xa vời lắm, Tiểu thư Tóc Xoắn à.

「Không ngờ lại có chuyện như vậy...」

「Thu nhập cũng khá hơn tưởng tượng, nên trước mắt chúng tôi quyết định kiếm lộ phí ở đây. Dù đã thoát khỏi Đế quốc Penny, nhưng cũng chỉ cách một gang tay, nên sau khi kiếm đủ, chúng tôi định di chuyển xa hơn chút nữa.」

「Ra là vậy.」

「Vì thế chúng tôi có đề nghị này, anh thấy sao? Có muốn cùng điều tra di tích không? Hiện tại tùy theo số lượng quái vật tiêu diệt mà thị trấn sẽ trao tiền thưởng. Và chúng tôi đã điều tra đến độ sâu đáng kể và vẽ được bản đồ rồi.」

「Quả thật đó là đề nghị hấp dẫn.」

「Xét đến mục đích của anh, tôi nghĩ đó không phải là lựa chọn tồi đâu.」

「Nhưng mà, những người khác có đồng ý không? Người như tôi mà đi cùng.」

Tôi nhìn những thành viên khác ngoài Phù thủy và Đại đạo tặc, những người tôi chưa từng giao lưu.

Tôi không muốn làm rạn nứt tinh thần đồng đội đang gắn kết tốt đẹp của họ. Bản đồ đã chinh phục thì rất hấp dẫn, nhưng với trai xấu của hiện tại, việc solo di tích lịch sử chắc cũng khả thi. Không cần thiết phải cố ép mình vào nhóm.

「Được chứ sao không? Tao tin tưởng tên này.」

Người lên tiếng đầu tiên là tên tự xưng Đại đạo tặc Hado.

Và tiếp theo hắn, những người khác cũng lên tiếng đồng ý. Tôi thử quan sát biểu cảm thì không thấy dấu hiệu miễn cưỡng nào. Chắc do ảnh hưởng của hai người lên tiếng trước lớn, nhưng họ thiện chí hơn tôi tưởng tượng nhiều.

Những người này ấm áp hơn tôi nghĩ.

Lòng tôi thấy ấm áp quá đi mất.

「Vậy thì, bắt đầu từ ngày mai luôn nhé?」

「Đã rõ. Rất mong được mọi người giúp đỡ.」

「Vâng, chúng tôi cũng nhờ anh giúp đỡ nhé.」

Không ngờ lại gia nhập nhóm của Đại tội nhân.

Ngày nghỉ của người đàn ông thành đạt thì phải là đi chinh phục hầm ngục tìm nô lệ tình dục chứ nhỉ.

【Góc nhìn của Sophia-chan】

Trên đường về sau khi nhờ mua chị em nô lệ tại cửa tiệm.

Đang đi trên đường lớn khu Bắc hướng về nhà thị trưởng, đột nhiên Tiểu thư Tóc Xoắn dừng lại. Thấy lạ, Maid tôi quay lại thì thấy cô ấy nhìn tôi với vẻ hơi lo lắng và hỏi.

「Nè, Sophia. Ví tiền của cô có ổn không vậyy?」

Là chuyện xoay quanh việc mua bán nô lệ.

「Cái đó, ừm, th, thì...」

Tôi có số tiền vàng nhận được hồi diệt rồng.

Chỉ có điều, nó đã biến thành thứ khác ở thủ đô Kalis rồi. Tuyệt đối không được để cha tôi phát hiện. Nếu để nguyên tiền vàng ở nhà thì khó bảo quản, nên tôi đã dùng các mối quan hệ nhập hàng của quán để biến nó thành các loại quyền lợi có thể giữ ổn định lâu dài.

Vì vậy với lần mua sắm này, tôi cần phải đổi chúng lại thành tiền mặt. Đương nhiên là phải đến thủ đô Kalis. Dù dùng xe ngựa, một chiều cũng mất khoảng năm ngày. Nghĩ đến đó, tâm trạng cũng hơi ủ dột.

Mà, đã lỡ mạnh miệng rồi thì đành phải làm thôi.

Maid tôi đã trình bày chuyện đó với Tiểu thư Tóc Xoắn.

「Hừmm? Là Maid mà cũng khá đấy chứ.」

「Không, đ, đâu có ạ. Tất cả là do Tanaka-san và Fahren-sama...」

「Không phải cái đóo.」

「Hả? Ano, vậy là ý gì ạ...」

「Nếu là chuyện đó, ta có thể giúp cô một tay cũng được màa?」

「Hả? Ano, cái đó...」

「Với đôi chân của cô thì không biết tốn bao nhiêu ngày nữa. Trong lúc đó mà bị bán mất thì còn ý nghĩa gì đâuu? Mà, ng, người khích bác là ta màa? Sau này bị chủ của cô nói móc thì ta cũng ghét lắmm?」

Tiểu thư Tóc Xoắn, lộ hết ruột gan rồi kìa.

Mà tôi nghĩ Tanaka-san chẳng bận tâm đến chuyện tiền nong của Maid đâu.

「Đ, được sao ạ?」

「Chẳng phải là chỗ thân tình giữa ta và cô saoo. Cứ yên tâm đi.」

「Cảm ơn người. T, tôi vui lắm ạ.」

Tôi nhận được lời hứa hỗ trợ từ Tiểu thư Tóc Xoắn.

Chỉ cần nghĩ mình không đơn độc thôi mà đã thấy vững tin thế này rồi.

Maid tôi vẫn còn cố gắng được.

Hôm sau, Mặt nước tương cùng nhóm Đại tội nhân đến hầm ngục.

Di tích đang được nói đến nằm sâu dưới cái hố lớn ở tàn tích lâu đài của Tiểu thư Tóc Xoắn, thông qua một cái hang ngang. Cùng họ dùng Phi hành ma pháp bay xuống hố lớn một lúc. Chúng tôi phát hiện một chỗ có vẻ khác biệt trên vách tường. Một hang động được lát bằng những tảng đá cùng kích cỡ như gạch.

Có lẽ cấu trúc dạng đường hầm chạy ngầm dưới đất đã bị ma pháp của Loligon khoét đi, lộ ra như một cái hang ngang trên vách hố lớn. Nghe nói không tìm thấy hang ngang nào khác, và đây là lối vào duy nhất được biết đến hiện tại dẫn vào di tích.

Tôi cũng hơi tò mò lối vào ban đầu nằm ở đâu. Nhưng mà, giờ kiếm tiền là trên hết, nguồn gốc di tích là thứ yếu. Chúng tôi theo sự hướng dẫn của Đại đạo tặc đi đầu, phăm phăm chinh phục hầm ngục.

「Fireball!」

Tại hành lang, tôi bắn quả cầu lửa phủ đầu vào con quái vật gặp lần thứ bao nhiêu không biết.

Một đòn to cỡ quả bóng chuyền. Cùng kích cỡ với đòn tôi bắn ở quán bar chặt chém tại thủ đô Kalis hôm nào. Nó bắn trúng con quái vật vừa ló dạng ở khúc quanh, bao trùm mục tiêu trong biển lửa. Đối thủ bốc cháy trong nháy mắt, ngã gục mà không kịp kêu lên tiếng nào.

Xác quái vật cháy đen bốc khói nghi ngút. Cảnh giác sự hiện diện của đồng bọn khác, chúng tôi chờ đợi trong khi chú ý phía bên kia bức tường. Chờ một lúc không thấy con nào khác xuất hiện, lúc đó trai xấu mới phán đoán trận chiến kết thúc.

Quay lại phía sau, tôi báo cho các thành viên trong nhóm cũng đang chờ đợi.

「Có vẻ chỉ có một con thôi.」

「Giúp được nhiều lắm. Tuy nhiên, không ngờ đến cả Gargoyle mà cũng nướng bằng Fireball...」

Mặt nước tương, dự cảm đang tỏa sáng.

Được Dâm loạn Phù thủy khen ngợi, tâm trạng cực kỳ tốt.

Muốn vùi mặt vào bộ ngực to đó và bắn ra quá.

「Con vừa rồi gọi là Gargoyle sao.」

「Vâng, vì kháng phép cao nên trước giờ chúng tôi khá vất vả.」

「Ra là vậy.」

Nhân tiện thì trình độ quái vật, dù có chênh lệch chút ít nhưng trung bình cũng cỡ High Orc. Nếu là lúc mới đến Đế quốc Penny thì chắc vất vả, hoặc ngược lại bị hạ gục rồi, nhưng với bản thân hiện tại thì không đáng kể.

Dù đã hạ rồi nhưng cứ check chỉ số của con Gargoyle xem sao.

Tên: Michelangelo

Giới tính: Nam

Chủng tộc: Gargoyle

Cấp độ: 58

Nghề nghiệp: NEET

HP: 0/11001

MP: 10100/10100

STR: 6809

VIT: 5662

DEX: 6752

AGI: 10900

INT: 12990

LUC: 2105

Xác nhận kẻ địch đã chết, Đại đạo tặc tiến lên.

Hắn đến chỗ con quái vật vừa bị hạ, thu thập bộ phận làm bằng chứng tiêu diệt. Có vẻ bộ phận cần thiết để chứng minh việc đánh bại Gargoyle là tai. Hắn dùng cán dao găm đập vỡ cái tai dài nhọn, rồi cất vào túi da lấy ra từ trong ngực áo.

「Được rồi, đi tiếp được rồi đấy.」

Làm xong việc, Đại đạo tặc nói.

Nhận được tin, đội trưởng là Phù thủy ra lệnh.

「Vậy thì đi tiếp nào.」

Chuỗi hành động này cứ lặp đi lặp lại từ lúc vào di tích đến giờ.

Thú thật, tôi đang tận hưởng việc chinh phục hầm ngục. Nhờ có bản đồ do Đại đạo tặc chế tác nên chúng tôi tiến rất nhanh. Cảm giác như đi hầm ngục ngầm mà có sách hướng dẫn trong tay vậy. Fireball lơ lửng thay đèn chiếu sáng, soi rọi những bức tường và trần đá tạo nên hương vị rất tuyệt.

Quái vật xuất hiện ngoài Gargoyle vừa rồi còn có Roper, Slime, đội hình không chê vào đâu được.

Nếu phải nêu vấn đề thì là việc Dâm loạn Phù thủy vẫn chưa tuyên bố đi tiểu lần nào. Trên nền hầm ngục khô khốc, hãy lan tỏa đi, ốc đảo của chúng ta.

Nhân tiện thì Đại đạo tặc đã làm hai nháy rồi. Thằng đái nhanh vãi.

「So với hôm qua thì tốc độ chinh phục khác hẳn nhỉ.」

Vừa đi trong hành lang, cô nàng Phù thủy lẩm bẩm.

「Vậy sao?」

「Vì để hạ một con quái vật cũng tốn kha khá thời gian mà.」

「Ra là vậy.」

Nếu muốn an toàn thì cách đó chắc chắn tốt hơn.

Bởi vì hành lang chỉ rộng chừng ba, bốn mét, trần cũng không cao hơn là bao. Do đó việc né tránh bằng Phi hành ma pháp cực kỳ khó khăn. Lỡ kẻ địch xuyên qua lửa lao đến thì sẽ thành trò đuổi bắt không hồi kết. Chính vì có thể hạ gục đối thủ chắc chắn nên mới có cách làm hiện tại.

Về mặt đó thì lập nhóm với họ cũng tốt.

Có tiền vệ đi cùng yên tâm hơn tôi tưởng.

「Với đà này thì số tiền anh nói chắc cũng sớm gom đủ thôi.」

「Thật không?」

「Quái vật xuất hiện mạnh nên thù lao cũng tương xứng. Tuy nhiên, sự tồn tại của di tích và quái vật đã bắt đầu lan truyền ở các thị trấn lân cận rồi. Cho đến khi các mạo hiểm giả tự tin vào tay nghề tập trung về đây thì thời điểm hiện tại là lúc kiếm ăn tốt nhất đấy.」

「Ra là vậy. Nếu thế thì có vẻ nên nhanh chân hơn chút nhỉ.」

「Vâng, đúng vậy. Tuy nhiên, cấm được liều lĩnh. Còn mạng là còn tất cả.」

「Tôi hiểu rồi.」

Bất ngờ nhận được tin vui.

Việc đón Cặp chị em nô lệ bồn chứa tinh loli mỹ thiếu nữ tóc vàng có vẻ không còn xa nữa. Nghĩ đến đó, động lực bỗng tràn trề. Oman-san nói sẽ ở lại Long Thành một thời gian, với đà này chắc sẽ kịp thôi.

Tôi vừa tán gẫu với Dâm loạn Phù thủy vừa tiến lên.

Bất chợt chúng tôi thấy ánh sáng từ phía trước. Đồng thời, các bức tường hai bên biến mất từ một điểm nào đó, báo hiệu không gian mở rộng ra đôi chút. Chắc là loại phòng nhỏ. Trước đây cũng đã đi qua vài lần nên có thể phán đoán được.

「Phía trước chắc có một căn phòng nhỏ đấy.」

Đại đạo tặc xác nhận bản đồ rồi điều hướng.

Ánh đèn sáng kia, chẳng lẽ là nhóm khác đang thám hiểm di tích? Kiểu đụng độ này người ta hay bảo sợ nhất là bắn nhầm đồng đội (friendly fire) đây mà. Vừa thắc mắc thì đáp lại, có tiếng người vọng tới.

「Ư, a, aa! Aaaaaaa!」

Giọng gợi cảm vãi. Giọng cực kỳ gợi cảm.

Một cô gái đang rên rỉ đầy dâm dục.

「...Gì thế nhỉ.」

「Chà, gì thế nhỉ.」

Tôi và Phù thủy cùng nhìn Đại đạo tặc.

「Không, hỏi tao thì tao biết sao được. Chỉ còn cách kiểm tra thôi chứ?」

Ý kiến hoàn toàn xác đáng.

Chỉ có điều, Phù thủy lại châm chọc.

「Chẳng phải chỉ là muốn xem gái khỏa thân thôi sao?」

「Im đi! M, mấy cái đó tao nhìn quen rồi!」

「Trai tân mà cũng to mồm gớm.」

「Ư...」

Thật hả. Tên Đại đạo tặc này thật hả.

Dự cảm đồng chí.

Vì hắn, trai tân tôi lập tức đề xuất.

「Đứng đây suy đoán cũng chẳng ích gì, đến hiện trường thôi. Nếu ai đó đang bị tấn công thì nguy to. Ở nơi thế này, kẻ tấn công chưa chắc đã là quái vật đâu.」

Sâu trong hầm ngục vắng vẻ. Tình huống tuyệt vời để hiếp dâm tập thể một cô gái. Hiếp dâm khác loài (dị chủng) cũng thích, nhưng hiếp dâm tập thể thì người với người vẫn kích thích hơn nhỉ. Dùng xúc tu cưỡng hiếp thì cũng như kiểu thủ dâm bằng máy rung ở thì tương lai thôi.

Quả nhiên cùng là con người, sự va chạm giữa tinh thần và tinh thần với những giá trị quan tiếp cận nhau mới là tuyệt đỉnh.

「Đúng vậy, nhanh lên nào.」

Dâm loạn Phù thủy gật đầu.

Mọi người rảo bước, hướng về căn phòng nhỏ phía cuối hành lang. Khoảng cách cũng chẳng xa mấy. Vừa chú ý cạm bẫy, chúng tôi chạy vài chục mét.

Và rồi, cảnh tượng đập vào mắt chúng tôi là, Good Job.

「A, aa! Aaaaaaaaaa!」

Một thân thể phụ nữ đang rên rỉ với vẻ mặt hoàng hốt.

Xung quanh thân thể cô ấy là vô số xúc tu đang uốn éo trói chặt. Và lần theo xúc tu về phía gốc, ở đầu kia là một con mắt khổng lồ. Nó đảo tròng, nhìn chằm chằm vào chúng tôi vừa ập vào phòng.

Là Roper.

Cô gái bị lột trần nửa người đang bị Roper làm những trò đồi bại.

Nói là Out hay Safe thì là Inside (Bên trong).

Hơn nữa, cô gái trông rất quen.

Không ai khác, chính là Bồn chứa tinh của Mercedes-chan.

「Khoảng cách này thì không dùng Fireball của anh được. Để chúng tôi xử lý. Xin lỗi nhưng Tanaka-san hãy cảnh giới xung quanh xem có kẻ địch nào khác đến không nhé.」

「A, vâng. Đã rõ.」

Trong khi tôi đang bị thu hút bởi những chỗ gợi cảm của Bồn chứa tinh-chan, chỉ thị từ Phù thủy bên cạnh bay tới. Có vẻ Mặt nước tương tôi chỉ cần đứng thưởng thức sự ê chề của cô ấy là được. Nếu có thể thì tôi muốn tận hưởng tầm một tiếng.

Tuy nhiên, nhóm Đại tội nhân hành động rất nhanh gọn.

Trước sự phối hợp hiếm thấy của họ, con Roper nhanh chóng buông tha cơ thể người phụ nữ, và một trận chiến hết sức bình thường bắt đầu. Thế là trai xấu phải thực hiện nhiệm vụ vốn có là hồi phục, tiến lại gần cô gái đang thở hổn hển và co giật liên hồi.

「Tôi hồi phục ngay đây.」

「A, khoan, th, thêm nữa...」

「…………」

Đôi mắt ướt át nhìn theo những xúc tu của Roper đầy thèm khát.

Không sao. Tôi biết mà.

Chỉ tiếc là trai xấu không thể làm gì được.

Xã hội, luân thường, đạo lý lại một lần nữa chôn vùi hạnh phúc của ai đó vào bóng tối.

Nơi ánh mắt Bồn chứa tinh-chan hướng tới, chiếc máy rung thịt tự động đa năng hét lên tiếng cuối cùng rồi ngã gục.

Khi tình trạng đã ổn định, chúng tôi hỏi chuyện từ Bồn chứa tinh-chan. Hóa ra cô ấy đang lặn lội trong di tích này với tư cách là lính của Cộng hoà Pusi. Hầm ngục có quái vật xuất hiện ngay giữa thị trấn thì đây là nhiệm vụ đương nhiên thôi.

Tuy nhiên, giữa lúc làm việc thì gặp con Roper này, đồng đội bỏ chạy hết, chỉ còn mình cô ấy bị bỏ lại. Đương nhiên một mình không đánh lại, nên bị bắt và bị làm đủ trò cho đến tận bây giờ. Không biết bao nhiêu phần là thật đây.

Sư phụ của cô ấy cũng từng làm chuyện tương tự.

Nhưng mà, lý do Bồn chứa tinh-chan ở đây thì cũng hợp lý.

「Nếu vậy thì chúng tôi sẽ đưa cô về thị trấn.」

Quả nhiên, lời đề nghị đến từ Dâm loạn Phù thủy.

Vẫn cứ là người phụ nữ tốt bụng.

「Không, nh, nhưng tôi còn nhiệm vụ của người lính...」

「Với trang bị đó thì khó mà chiến đấu đàng hoàng được. Tốt nhất là quay về một lần đi. Tôi hiểu cô lo cho đồng đội, nhưng trước khi lo cho những kẻ đã bỏ rơi mình, cô nên lo cho cơ thể mình trước đi.」

「…………」

Bồn chứa tinh-chan liếc nhìn Mặt nước tương với vẻ mặt cực kỳ tiếc nuối.

Biểu cảm như muốn nói "Anh giải thích giùm đi".

Nhưng mà, dù có nhìn tôi thế nào thì trai tân cũng chịu thôi. Đừng làm thế mà.

Hay là bú cu cho tôi đi.

「Vậy thì, hôm nay quay về thôi.」

「Ừ, làm vậy đi.」

Có sự đồng ý của Đại đạo tặc, chúng tôi quyết định quay về thị trấn.

Những người khác cũng không ai phản đối. Cũng đã diệt được kha khá quái vật, nên rút lui lúc này là vừa đẹp.

Chỉ có Bồn chứa tinh-chan là nhìn xác con Roper với vẻ luyến tiếc.

Về sau, mỗi lần xuống hầm ngục tôi lại gặp cảnh cô ấy bị quái vật như Roper hay Slime cưỡng hiếp, nhưng đó lại là một câu chuyện khác.

【Góc nhìn của Sophia-chan】

Việc gom tiền mặt tốn nhiều thời gian hơn tôi tưởng.

Tôi nhờ người đưa tin dùng ngựa nhanh chạy từ Long Thành đến thủ đô Kalis, quy đổi tài sản đã biến thành các vật phẩm khác ra tiền mặt. Từ đó lại dùng ngựa nhanh gửi về Long Thành. Chuỗi quy trình đó mất khoảng vài ngày.

Dù vậy, nhờ Tiểu thư Tóc Xoắn cho mượn danh tiếng nên việc liên lạc và thủ tục diễn ra rất suôn sẻ. Dù là người nước khác nhưng danh hiệu quý tộc quả là có sức mạnh ghê gớm. Nhân tiện thì người đưa tin là thành viên của Chiến đoàn hoàng hôn đã hỗ trợ.

Một mình tôi thì chắc chắn không làm nổi. Nếu tự đi thì chỉ riêng đi về đã mất mười ngày. Tính thêm chuyện tìm hộ vệ, rồi lo liệu đủ thứ thì dù nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng.

Xin chân thành cảm ơn mọi người đã giúp đỡ.

Nhờ đó mà tôi đã có thể vận chuyển tiền vốn về đến tay an toàn.

Và hôm nay, chúng tôi lại đến tiệm nô lệ ở khu Bắc.

Khác với cuộc trao đổi ở phòng trưng bày trước đó, ngay khi vào tiệm, Maid tôi được dẫn vào phòng tiếp khách. Bên cạnh là Tiểu thư Tóc Xoắn bị tôi nài nỉ đi cùng. Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế sofa dài.

Đối diện qua chiếc bàn chân thấp là chủ tiệm.

Ông ấy cúi đầu thật sâu, và lời xin lỗi vang lên.

「Thật xin lỗi, nhưng thực ra tôi đã quyết định bán cho người khác rồi...」

「Hả, c, có người khác mua rồi sao ạ?」

「Vô cùng xin lỗi. Có người khăng khăng muốn mua cho bằng được.」

Chủ tiệm tiếp lời với vẻ mặt cực kỳ hối lỗi.

「Về vị khách đó, cũng là một quý tộc mà chúng tôi có quan hệ thân thiết từ trước, và cũng đã nhận được sự đầu tư không nhỏ. Lần này thật sự rất ngại nhưng cuộc thương thảo với Sophia-san thì...」

Đáng lẽ chỉ cần trả tiền và nhận nô lệ là xong. Sẽ không tốn nhiều thời gian và có thể ra về ngay. Tôi còn đang định trên đường về sẽ mua quần áo trẻ em. Sự việc xảy ra ngay lúc đó.

Đương nhiên là có tiếng phản đối từ Tiểu thư Tóc Xoắn.

「Araaa? Người hỏi trước là bọn ta màa?」

「Vâng, nh, nhưng mà đối phương là quý tộc thuộc phe phái lớn, nếu làm hỏng chuyện thì có thể gây rắc rối không đáng có cho cả hai vị. Nếu cần thì tôi có thể giới thiệu bao nhiêu mặt hàng tốt khác cũng được ạ.」

「Mắt ngươi để trang trí saoo? Ta cũng là quý tộc phe phái lớn đấyy? Hơn nữa, thương nhân mà để lộ danh tính đối tác cho người khác, đó chẳng phải là vấn đề tín nhiệm saoo?」

「Hả? A, v, vâng ạ! Điều đó thì đúng như người nói ạ! Tuy nhiên, người đi cùng trông có vẻ là thường dân. Hơn nữa việc mua bán hàng hóa không biết tin đồn sẽ lan truyền ở đâu, lỡ sau này có chuyện không may...」

「Araaa? Ngươi nói thế saoo? Việc mua sắm của cô bé này cũng như việc mua sắm của ta thôi, ngươi có hiểu chỗ đó không vậyy?」

「Ư...」

Mặt chủ tiệm tái mét.

Chắc ông ấy không ngờ lần mua sắm này Tiểu thư Tóc Xoắn lại ra mặt. Tôi cũng không ngờ. Có lẽ cô ấy đã lường trước những sự cố thế này nên mới đi cùng.

「C, c, c, cái đó thì đúng như người nói ạ!」

Bị quý tộc là Tiểu thư Tóc Xoắn dồn ép, chủ tiệm lúng túng.

Có lẽ chủ tiệm cũng có cái khó của chủ tiệm. Bị kẹt giữa quý tộc và quý tộc là chuyện thường tình của thương nhân thường dân. Cửa hàng dụng cụ cách nhà tôi hai căn cũng vì lý do đó mà cả nhà ly tán, con gái và vợ phải bán mình làm nô lệ.

「Nhân tiện, a, ano, xin mạn phép hỏi quý danh của người là...」

「Ta áa? Ta saoo?」

「V, vâng. Rất mong được biết quý danh ạ.」

「Ta là quý tộc của Cộng hoà Pusi, Tử tước Doris Aub Ahang!」

Bình thường Tiểu thư Tóc Xoắn hiếm khi xưng danh với thường dân. Cô ấy thường hay trà trộn vào chơi cùng thường dân hơn. Chỉ riêng hôm nay, cô ấy lại khẳng định mạnh mẽ như vậy. Chắc chắn là cô ấy đang quan tâm đến Maid tôi.

Điểm này, enthow nào đó lại khá giống Ester-sama.

「Điều này thật bất ngờ, là người của gia tộc Công tước A, Ahang sao!」

「Đúng vậyy? Là người của gia tộc Công tước Ahang đấyy?」

「Chúng tôi cũng được đối đãi rất tốt ở bên phía Cộng hòa, vâng, thật sự là vậy.」

「Nếu thế thì ngươi có điều gì muốn nói với cô bé này khôngg?」

「C, có vẻ như cô ấy đang cần gấp. Về hàng hóa thì vẫn còn trong tay tôi. Người ngỏ lời trước là quý khách, nên vâng, v, về phía tôi sẽ cố gắng hết sức thương lượng lại ạ.」

「Gì chứ, làm thì cũng được đó thôii.」

「…………」

Trán chủ tiệm lấm tấm mồ hôi.

Trông khổ sở quá.

「Tuy nhiên trước đó, tôi xin xác nhận một điểm...」

「V, vâng ạ! Chuyện gì vậy ạ.」

「Tôi có thể giới thiệu những mặt hàng tốt hơn với cùng mức giá. Như vậy có được không ạ? Món hàng kia có chút vấn đề, không thể khuyến khích lắm. Dù sau này có bán lại thì trong Đế quốc Penny chắc cũng sẽ mất giá.」

Có vấn đề nghe có vẻ nghiêm trọng nhỉ.

Chẳng lẽ là bị thương hay bệnh tật? Nếu vậy thì nhờ Tanaka-san có thể chữa được. Ngay cả căn bệnh của Công chúa điện hạ mà Fahren-sama cũng bó tay, ngài ấy còn chữa khỏi trong một nốt nhạc cơ mà.

「Ano, x, xin hãy bán hai đứa trẻ đó cho tôi.」

Maid tôi thành thật bày tỏ.

Tôi không thể chùn bước ở đây được.

Tiểu thư Tóc Xoắn đã cất công lấy lại thế trận cho tôi rồi.

「Nô lệ khác không được sao ạ?」

「Xin lỗi vì đã gây phiền phức, nhưng x, x, xin ông đấy ạ!」

Tôi cúi đầu cầu khẩn.

Đề xuất của chủ tiệm rất hấp dẫn. Nô lệ đẹp trai cơ bắp, tôi muốn lắm chứ. Ngay sau khi có số tiền lớn, tôi đã cân nhắc mua nhiều lần rồi. Thế mà chẳng hiểu sao lại đi mua hai bé gái, thật là rắc rối.

Trong cuộc đời tôi sau này, cơ hội có được số tiền lớn như một trăm đồng vàng chắc sẽ không đến lần thứ hai. Chắc chắn tôi sẽ hối hận về quyết định ngay lúc này mãi mãi về sau. Dù vậy, tôi đã quyết định rồi. Tôi đã quyết định mua. Vì vậy, tôi xin phép mua theo ý chí của mình.

Tạm biệt nô lệ đẹp trai.

「Ano, k, không được sao ạ?」

「…………」

Bất chợt, biểu cảm của chủ tiệm thay đổi.

Khuôn mặt vốn đang hoảng hốt trước lời nói của Tiểu thư Tóc Xoắn, ngay sau khi nghe lời khẩn cầu của Maid, bỗng trở nên buồn bã. Nhắc đến thương nhân nô lệ thì tôi có ấn tượng đáng sợ, nhưng cũng có những người có biểu cảm thế này sao.

「...Ra là vậy, là hoàn cảnh đó sao.」

Có lẽ ông ấy đã hiểu lầm gì đó.

Giọng điệu mềm mỏng hơn đôi chút, ông ấy nói.

「Nếu là vậy, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức có thể. Tôi không thể hứa chắc chắn ngay tại đây, nhưng tôi sẽ làm đến cùng. Đổi lại, thật ngại quá nhưng có thể cho tôi hai ngày được không?」

「Đ, được không ạ?」

「Không không, chính tôi mới là người xin lỗi vì đã gây phiền phức.」

Chủ tiệm cung kính cúi đầu.

Có lẽ ông ấy là người tốt hơn tôi nghĩ.

Sau khi chuyện trò xong xuôi, Maid tôi cùng Tiểu thư Tóc Xoắn rời khỏi phòng tiếp khách. Chúng tôi đứng dậy khỏi ghế sofa, rảo bước ra hành lang. Ngay lúc sắp bước ra khỏi cửa, bất chợt chủ tiệm lẩm bẩm rất nhỏ.

「Hy vọng dưới trướng chủ nhân mới, họ sẽ được hạnh phúc, Sophia-san.」

「Hả? A, vâng.」

Chủ nhân mới là chuyện gì nhỉ.

Tôi không hiểu lắm.

Mà, chắc là ông ấy đang lo lắng cho hai chị em họ.

Cuộc sống hầm ngục tại thành phố Paipan trôi qua trong nháy mắt.

Sáng dậy lặn xuống hầm ngục, đánh quái đến tối mịt. Tiếp tục cuộc sống như game fantasy đó vài ngày. Cuối cùng trai xấu đã hoàn thành. Trên bàn xếp đầy những đồng tiền vàng.

Tôi đã gom đủ số tiền đã hứa với Oman-san.

「Nhờ mọi người mà tôi đã gom đủ vốn. Cảm ơn nhiều nhé.」

Tại một cái bàn trong Hiệp hội mạo hiểm giả.

Xung quanh là nhóm Đại tội nhân đang quây quần bên chiếc bàn tròn. Họ là những người đã cùng tôi miệt mài chinh phục hầm ngục cho đến ngày hôm nay. Vừa mới thanh toán xong lần cuối cùng, mọi việc tạm thời đã ổn thỏa.

「Gom đủ được là tốt rồi.」

Dâm loạn Phù thủy gật đầu với nụ cười hiền hậu.

Rốt cuộc cho đến phút cuối cùng tôi vẫn không thấy được cảnh cô ấy phóng uế trong hầm ngục. Nếu có gì luyến tiếc thì chắc chỉ có chuyện đó. Ngoài ra thì đây là cuộc chinh phục hầm ngục có thể gọi là thuận buồm xuôi gió.

「Nhưng mà, thật sự ổn chứ? Chia một nửa số tiền kiếm được cho tôi ấy.」

「Chỉ mình chúng tôi thì không thể kiếm được một nửa số thù lao lần này đâu. Nhờ có anh nên mới kiếm được đấy. Anh đã hoạt động năng nổ như vậy thì nhận số tiền tương xứng với công sức là đương nhiên thôi.」

「Cảm ơn cô đã quan tâm. Tôi xin trân trọng nhận lấy.」

Lời đề nghị rất đáng quý.

Thật xin lỗi nhưng tôi xin trân trọng nhận lấy. Tôi bỏ những đồng tiền vàng vừa xếp ra vào chiếc túi da thay cho ví. Khi bỏ hết vào, cảm giác nặng trĩu hơn tôi tưởng truyền lại tay cầm túi.

Đây là sức nặng của màng trinh trinh nguyên.

「Nhân tiện thì sau đây, anh định về Long Thành ngay à?」

「Vâng, dự định là vậy. Cô có việc gì với tôi sao?」

Về sự tồn tại của Long Thành, tôi cũng đã chia sẻ với họ như một chủ đề tán gẫu trong lúc thám hiểm hầm ngục. Tuy nhiên, chuyện Nam tước này nọ phiền phức nên tôi nói mập mờ, đại loại là đang được cưu mang ở thành phố đó.

「Không, nếu vậy thì không sao. Thực ra chúng tôi cũng đang tính khởi hành. Trước mắt không có dự định quay lại vùng này, nên hơi buồn nhưng phải chia tay ở đây rồi.」

「Ra là vậy, quả thật là buồn nhỉ.」

Có lẽ họ cũng đã kiếm đủ lộ phí rồi. Mấy ngày cuối chắc họ chỉ đi cùng vì chiều theo ý muốn của trai xấu. Việc hào phóng chia nửa thù lao chắc chắn cũng có bối cảnh đó. Dù họ là những người đang cần gấp rút hơn ai hết, nhưng lại rất hào phóng.

Dù bị gọi là Đại tội nhân hay gì đi nữa, chắc chắn bản chất họ là người tốt.

「Chà, biết đâu lại gặp nhau vào dịp nào đó không chừng.」

Hơi trầm lắng một chút, tên Đại đạo tặc lẩm bẩm.

Chẳng lẽ hắn đang luyến tiếc sự chia ly sao.

「Lần sau tôi muốn gặp ở nơi nào đó tốt đẹp hơn chứ không phải nhà lao nhé.」

「Haha, chuẩn không cần chỉnh.」

Tôi thì không sao, nhưng với họ thì chắc chắn không phải chuyện đùa. Dù vậy họ vẫn sống với sự ung dung thế này. Nên chắc chắn sau này cũng sẽ ổn thôi. Dù sao thì cũng là một tinh thần đồng đội tốt, sau này họ sẽ sống sót tốt thôi.

「…………」

Cơ mà, đám Đại tội nhân này định đi đâu nhỉ.

Chợt tôi thấy tò mò.

Nhưng hỏi ra thì không ngầu lắm, nên tôi nhịn.

「...Hửm? Sao thế?」

「Không, không có gì.」

Nói chuyện thêm một lúc, thấy thời gian cũng hòm hòm, Mặt nước tương đứng dậy.

Cũng không thể ngồi tán phét mãi được. Nếu Oman-san rời Long Thành thì mọi nỗ lực coi như đổ sông đổ bể. Chắc ông ta không đi mà không liên lạc đâu, nhưng ông ta cũng có việc của ông ta mà.

「Vậy xin lỗi nhé, tôi xin phép...」

Tôi lẩm bẩm rồi đứng dậy.

Đáp lại là lời chào tiễn biệt từ nhóm Đại tội nhân.

「Hẹn gặp lại khi nào đó, ở đâu đó nhé.」

「Hẹn gặp lại.」

Mới bên nhau vài ngày mà cũng thấy hơi ủy mị ghê.

「Vâng. Cảm ơn mọi người suốt thời gian qua.」

Tôi rời khỏi Hiệp hội mạo hiểm giả một mình.

Cứ thế dùng Phi hành ma pháp bay thẳng về Long Thành.

Từ thành phố Paipan thuộc lãnh địa Tử tước Ahang bay trên trời khoảng một tiếng.

Cuối cùng khoảnh khắc này cũng đến.

Mặt nước tương hăm hở đến thương quán của Oman-san. Được nhân viên dẫn vào phòng tiếp khách. Trong phòng đã có sẵn ông chủ tiệm. Được mời ngồi xuống ghế sofa, tim tôi đập thình thịch chờ đợi cuộc gặp mặt với cô vợ tương lai.

Và gã lolicon nhận được câu nói sau.

「Thực ra, vị khách đã ngỏ lời trước Nam tước Tanaka là một đại quý tộc của Cộng hoà Pusi, thật sự rất xin lỗi nhưng cứ tình hình này thì chúng tôi khó mà bán hàng cho Nam tước được.」

Xem ra câu chuyện trước đó có phần tiếp theo đầy rắc rối.

Theo lời Oman-san, đối thủ đang cân nhắc mua Cặp chị em nô lệ bồn chứa tinh loli mỹ thiếu nữ tóc vàng là một nhân vật tai to mặt lớn ở nước láng giềng. Hơn nữa đối phương lại chuẩn bị số vốn nhiều hơn mức tôi chuẩn bị.

Đương nhiên là cửa hàng thì muốn bán cho người trả giá cao hơn rồi. Hơn nữa đối phương lại là đại quý tộc, dù khác quốc gia nhưng so với một gã Nam tước mới nhú ở vùng quê thì không cần so cũng biết. Tôi hoàn toàn hiểu điều ông ta muốn nói.

「Ra là vậy, tình hình đã thành thế này sao.」

Hoàn toàn ngoài dự tính.

Bởi vì trai tân đã định bụng rước nàng về dinh rồi. Ban đầu tôi đã lên kế hoạch nhiệt tình là sẽ cho vào người chị, trong lúc đó thì liếm láp người em. Làm đầu gối tôi hơi run run. Chuẩn bị cho trận đầu tiên sắp tới, cái đó gọi là rùng mình vì phấn khích đấy.

Thế mà nghe lời ông ta xong, nó dừng hẳn luôn.

「Tuy nhiên, bản thân tôi cũng muốn giữ mối quan hệ tốt đẹp hơn với Nam tước Tanaka sau này, nếu ngài đồng ý, tôi muốn giới thiệu mặt hàng cao cấp hơn với cùng điều kiện, ngài thấy sao ạ?」

Thế thì căng.

Nô lệ khác thì cái cớ để mua sẽ sụp đổ.

Đây chỉ là cứu người. Tuyệt đối không phải vì lý do đen tối. Là cứu người với tấm lòng cực kỳ trong sáng. Không phải muốn cho chim vào trong. Không phải muốn liếm láp. Chỉ muốn cứu các mỹ thiếu nữ khỏi tay quý tộc biến thái của Cộng hoà Pusi thôi.

Kết quả có thể sẽ là 3P với chị em nô lệ bất hạnh, nhưng đó không phải là sự việc được dự tính trước. Giống như Soapland (nhà thổ tắm chung) vậy. Tuyệt đối không phải đi vì mục đích tình dục. Chỉ là đi tắm thôi. Kết quả là phát triển thành tình yêu nồng cháy thôi.

「Xin lỗi, nhưng phải là họ mới được.」

「Nhất định phải thế sao ạ?」

「Vâng, nhất định ạ.」

「V, vậy sao...」

Oman-san tỏ vẻ khổ sở.

Cảnh bị kẹt giữa khách và khách chắc chắn không phải chuyện của người khác. Nhìn mặt ông ta mà thấy tội lỗi ghê. Tuy nhiên, dù vậy trai tân cũng không thể từ bỏ đêm đầu tiên với Cặp chị em nô lệ bồn chứa tinh loli mỹ thiếu nữ tóc vàng.

「Tôi hiểu rồi. Để tôi cố gắng thêm chút nữa xem sao.」

「Được sao ạ?」

「Vâng, nhưng tôi có thể nhờ ông hợp tác một chút không?」

「Chuyện đó thì, những gì tôi làm được thì cứ nói ạ.」

「Vậy thì thật ngại quá, nhưng xin hãy dùng việc tăng giá làm công cụ đàm phán. Tôi sẽ cố gắng thương lượng. Tuy nhiên, tôi không thể hứa chắc chắn tại đây là sẽ mua được. Xin hãy hiểu cho điểm đó.」

「Phiền ngài quá, nhưng xin nhờ ngài giúp đỡ.」

「Về số tiền thì, tối thiểu cũng phải cần chừng này...」

Như lần trước, Oman-san lấy sổ tay ra, bút lướt sột soạt trên đó. Thế giới này không có công cụ như máy tính, nên chắc ông ta quản lý giao dịch trên giấy tờ trong túi thế này.

「...Ra là vậy.」

Hơn nữa, giá tăng lên khá nhiều.

Gần gấp đôi.

Nhưng, đáng giá để làm điều đó.

Bởi vì chị em họ còn màng.

「Tôi hiểu rồi. Chắc chắn tôi sẽ mang đến.」

「C, cảm ơn ngài. Về chi phí này, xin ngài vui lòng mang đến chỗ tôi trước sáng sớm ngày kia. Vì cuộc mua bán với bên kia diễn ra vào hai ngày sau, nên nếu quá hạn thì quả thật tôi không thể viện cớ được nữa.」

「Tôi hiểu rồi. Trước sáng sớm ngày kia nhé.」

Dự cảm Game Over khá cao.

Số tiền kiếm trong vài ngày giờ phải kiếm trong hai ngày. Theo lẽ thường thì đây là điều kiện buộc phải từ bỏ. Có khi Oman-san cũng đang mong đợi điều đó. Nhưng mà, Mặt nước tương sẽ không bỏ cuộc đâu. Bỏ cuộc thì trai tân sẽ tiếp tục đấy.

「Nhờ ông hợp tác nhé, Nam tước Tanaka.」

「Vâng. Hai ngày sau tôi sẽ lại ghé.」

Hai bên cúi chào nhau, cuộc nói chuyện kết thúc.

Với tâm thế mới, trai xấu rời khỏi thương quán. Đứng dậy khỏi ghế sofa, bước nhanh ra khỏi tòa nhà. Giờ thì một phút một giây cũng quý giá. Nhìn thấy bầu trời trên đầu, tôi lập tức thi triển Phi hành ma pháp, nâng cơ thể bay lên.

Điểm đến đã được quyết định.

Hầm ngục di tích ở thành phố Paipan.

Hai ngày còn lại, tôi sẽ dốc toàn lực chinh phục.

Thế này thì diệt luôn trùm cuối cho xem.

【Góc nhìn của Sophia-chan】

Ngày hẹn với Oman-san đã đến.

Như mọi khi, Maid tôi cùng Tiểu thư Tóc Xoắn đến thương quán của ông ấy. Có vẻ như đã nhớ mặt, theo sự hướng dẫn của nhân viên, chúng tôi được đưa thẳng vào phòng tiếp khách.

「Tôi đang đợi đây ạ. Ahang-sama, Sophia-san.」

Trong phòng đã có sẵn ông ấy.

Và bên cạnh là hai gương mặt quen thuộc đang đứng đó.

Không ai khác, chính là chị em nô lệ.

Khác hẳn với bộ dạng bẩn thỉu lần trước, họ đang mặc những chiếc váy liền thân màu trắng tinh khôi rất dễ thương. So với quý tộc cũng chẳng thua kém gì. Ít nhất thì so với bộ đồ hầu gái tôi đang mặc, đó là hàng cao cấp hơn nhiều.

Nhờ đó mà chiếc vòng cổ trên cổ họ trông lạc lõng hẳn.

「A...」

「Ư...」

Hai người họ khi nhận ra chúng tôi thì mở to mắt ngạc nhiên. Tiếng nuốt nước bọt vọng đến tai Maid tôi. Có lẽ đến tận bây giờ, họ vẫn chưa được thông báo ai là người mua mình.

「Đây là món hàng như đã hứa. Trang phục hai người đang mặc là dịch vụ khuyến mãi. Trong giao dịch lần này, tôi đã gây phiền phức cho Tử tước Ahang. Xin hãy coi đây là sự chuộc lỗi và nhận cho.」

「Hừmm? Cũng biết điều đấy chứ.」

「Sau này rất mong được duy trì mối quan hệ tốt đẹp.」

「Chà, ta sẽ suy nghĩã.」

「Cảm ơn người. Ahang-sama.」

Chủ tiệm cúi chào thật sâu.

Tiểu thư Tóc Xoắn có vẻ hài lòng.

「Vậy thì Sophia-san, nhanh chóng tiến hành bàn giao nào.」

「V, vâng ạ!」

Tôi vội vàng ngồi xuống ghế sofa.

Trên bàn đối diện đã xếp sẵn ngay ngắn từng tờ giấy tờ. Chữ viết chi chít trên mặt giấy. Tôi nhìn chằm chằm kiểm tra từ đầu đến cuối.

Rồi từ bên cạnh, ánh mắt của Tiểu thư Tóc Xoắn ngó vào.

Tôi lén nhìn sang khuôn mặt nhìn nghiêng, cô ấy cũng đang dõi theo giấy tờ. Với biểu cảm cực kỳ nghiêm túc. Vẻ oai phong khác hẳn với điệu cười ohoho thường ngày. Tiểu thư Tóc Xoắn, cũng có lúc làm vẻ mặt thế này sao. Tôi bất giác thấy tim đập thình thịch.

「Sophia, đưa ta tờ đằng kia đi. Xa quá ta không thấy chữ.」

「A, vâng ạ!」

Tôi vội vàng đưa tờ giấy bên phía Maid cho cô ấy.

Có vẻ cô ấy đang kiểm tra kỹ càng từ đầu đến cuối giúp tôi. Sao nhỉ, cảm giác an tâm này. Không ngờ có ngày tôi lại nhận được cảm xúc này từ Tiểu thư Tóc Xoắn. Giờ tôi mới hiểu tại sao Ester-sama lại coi cô ấy là đối thủ.

「...Được rồi đấy chứ?」

Một lúc sau, tôi nhận được lời khẳng định.

Thấy lác đác những từ ngữ khó hiểu, một Maid ít học như tôi cũng lo lắng, nhưng nhận được sự đảm bảo của Tiểu thư Tóc Xoắn thế này, tôi an tâm lắm rồi. Vụ việc lần này tôi đã được giúp đỡ đến tận phút cuối cùng.

Tiểu thư Tóc Xoắn, thật sự cảm ơn người.

Thầm nói trong lòng, tôi lấy chiếc túi da đựng tiền vàng từ trong ngực áo ra.

「Ano, x, xin ông nhận lấy cái này.」

「Để tôi kiểm tra ạ.」

Tôi đưa tiền mua hai chị em cho chủ tiệm.

Ông ấy cẩn thận mở túi, đếm từng đồng, từng đồng tiền vàng bên trong. Trong lúc đó tôi cứ hồi hộp lỡ đếm sai thì sao. Cuối cùng, khi đồng xu cuối cùng được xếp lên bàn, ánh mắt chủ tiệm quay lại nhìn tôi.

「Cảm ơn quý khách. Tôi đã nhận đủ.」

「V, vâng!」

「Từ khoảnh khắc này, các cô nương đây là của quý khách. Sophia-san.」

「Ư...」

Nghe câu nói bâng quơ của chủ tiệm, tim tôi đập mạnh.

Dù hơi muộn màng, nhưng cảm giác thực sự đã mua nô lệ đang từ từ tràn vào trong tôi. Nhớ lại thì đây là lần đầu tiên trong đời tôi mua món đồ đắt tiền thế này.

Không ngờ tôi lại sở hữu nô lệ trước cả ông chủ.

「Vất vả rồi. Hy vọng từ nay các cô sẽ sống bình yên.」

Chủ tiệm nhìn Tiểu thư Tóc Xoắn.

So với lúc mới gặp, ánh mắt ông ấy có vẻ hiền hòa hơn nhiều.

「Araaa? Sao lại nhìn ta lúc nàyy?」

「Oman này khâm phục trước tấm lòng rộng lượng của Tử tước Ahang.」

「Hừmm? Chà, sao cũng đượcc.」

「Tôi đã chuẩn bị xe ngựa bên ngoài. Xin cứ dùng tự nhiên.」

Cơ mà, tôi nên nói gì với chị em họ đây nhỉ.

Chẳng nghĩ ra câu nào hay ho cả.

A, đúng rồi. Về đến nhà thị trưởng, hãy nhờ Tanaka-san xem tình trạng sức khỏe của hai người họ. Cụm từ "có vấn đề" mà chủ tiệm lẩm bẩm vẫn còn là một cục sạn nhỏ trong lòng Maid tôi.

「…………」

Đang suy nghĩ miên man, chợt tôi nhận ra.

Nhắc mới nhớ, mấy ngày nay tôi không thấy Tanaka-san đâu cả.

Trai tân hiện đang chinh phục hầm ngục với khí thế kinh người.

Đã trôi qua một ngày kể từ lời hứa với Oman-san. Ngày thứ hai cũng đang trôi qua từng khắc. Sốt ruột trước sự thật đó, tôi vội vã rảo bước. Trong di tích ngầm chật hẹp, không thể bay lượn bằng Phi hành ma pháp được.

Trên vai tôi đeo một cái túi da khổng lồ để thu thập bộ phận tiêu diệt quái vật. Tôi sẽ lang thang trong hầm ngục cho đến khi nó đầy ắp. Lên mặt đất thanh toán bộ phận tiêu diệt xong là quay lại hầm ngục ngay. Tôi lặp đi lặp lại chu kỳ đó không ăn không ngủ.

Chắc cũng đi đi về về vài lần rồi. Thế mà vẫn còn xa mục tiêu.

Vì săn bắt bừa bãi mọi quái vật bắt gặp nên tỷ lệ gặp địch trong hầm ngục giảm đi đáng kể. Ở các tầng gần lối ra vào hầu như không gặp con nào. Nhờ đó chân tôi tự nhiên hướng sâu vào trong, sâu hơn nữa.

Ban đầu còn lác đác thấy những mạo hiểm giả khác ngoài mình, nhưng càng đi sâu số lượng càng giảm. Đến giờ thì chẳng gặp ai nữa. Tuy nhiên may mắn là mức độ quái vật xuất hiện không thay đổi.

「Uo!?」

Tôi đạp phải cái bẫy thứ bao nhiêu không biết.

Đồng thời sàn nhà sụp xuống, cơ thể rơi tự do.

Dùng Phi hành ma pháp trong gang tấc, tôi vội vàng nâng cơ thể lên. Ánh mắt tự nhiên hướng về khoảng không gian vừa mở ra dưới chân. Bên dưới là những chiếc gai kim loại sắc nhọn xếp san sát nhau không kẽ hở.

「…………」

Giờ mới thấm thía sự vĩ đại của Đại đạo tặc. Hầm ngục mà tách khỏi hắn đi một mình thì đầy rẫy nguy hiểm. Quái vật thì dùng Fireball một phát là xong, nhưng mấy cái bẫy không biết cái gì bay ra từ đâu mới đáng sợ.

Dù vậy, trai tân có mục tiêu muốn hoàn thành dù phải đánh cược mạng sống.

Viết là Nô lệ, đọc là Vợ con.

Đã mất hết các phương kế khác rồi.

「...Đi thôi.」

Không rảnh mà đứng lại vì mấy cái bẫy.

Tôi chạy đi với ý thức nước rút.

Vì di tích nằm dưới lòng đất nên tôi cứ xuống, xuống sâu hơn nữa để tìm hơi hướm kẻ địch. Đánh quái, dính bẫy, xuống cầu thang, đánh quái, dính bẫy, xuống cầu thang. Cứ lặp đi lặp lại mãi như thế.

Cảm giác dễ chịu như kiểu hưng phấn sau khi thức trắng đêm bắt đầu lấp đầy bên trong cơ thể.

Giữa đường tôi lướt qua Bồn chứa tinh của Mercedes-chan.

「A, ano, ít nhất hãy hạ con Roper...」

「Xin lỗi nhưng tôi đang vội.」

Tôi xin phép bơ luôn.

Dù đối xử hơi phũ phàng nhưng cũng đành chịu. Giờ không phải lúc quan tâm đến hàng secondhand (đã qua sử dụng). Bởi vì hàng New (hàng mới) đang chờ trai tân. New và New, chẳng phải là một cặp đẹp đôi sao. Thần màng trinh và Thần trai tân chắc chắn có quan hệ bình đẳng.

Không sao. Vẫn còn, chắc chắn vẫn ổn.

Tự nhủ với bản thân, kìm nén cảm xúc nôn nóng, tôi chạy khắp hầm ngục.

Và cuối cùng, Mặt nước tương đã đến khu vực có vẻ là điểm cuối của hầm ngục.

「...Thật hả.」

Một cánh cửa khổng lồ cao gần ba mét nằm chễm chệ cuối hành lang.

Khác hẳn với những gì tôi đã vượt qua trước đó.

Chín mươi chín phần trăm là phòng Boss.

Tầng này cũng chẳng có phòng ốc nào ra hồn ngoài cái này. Tôi cũng đã kiểm tra kỹ tầng trên rồi. Nếu muốn săn thêm quái thì không thể tránh khỏi chỗ này. Tuy nhiên, cái này làm tôi hơi rén đấy. Lỡ ra con quái vật mạnh thì sao.

「…………」

Không, không phải lúc để rén.

Để đón gia đình hàng New về thì một hai con Boss, Fireball cái một là xong.

「Được rồi.」

Quyết tâm, tôi bắn một quả cầu lửa cỡ lớn.

Vài giây sau, tiếng nổ ầm vang lên, cánh cửa bị thổi bay từ hành lang vào bên trong. Chứ dùng tay mở thì không biết bẫy gì sẽ kích hoạt. Kinh nghiệm cho thấy mấy loại cửa nẻo có tỷ lệ đặt bẫy cao lắm.

Thế là, ngay lập tức có tiếng hét từ bên trong phòng.

「Gyaaaaaaaaa!」

Cánh cửa bị thổi bay chắc đã đập trúng ai đó bên trong.

Là Boss chăng.

Chắc là Boss rồi.

Khi bụi lắng xuống, tôi bước qua khung cửa vào trong.

Khác hẳn với hành lang chật hẹp hay phòng nhỏ trước đó, không gian cực kỳ rộng rãi. Chắc khoảng một trăm mét vuông. So với chiều sâu và chiều rộng thì trần nhà cũng cao. Một căn phòng gợi nhớ đến nhà thi đấu trường tiểu học hay trung học. Phía trong cùng nền cao hơn một chút so với chỗ khác, không gian gợi nhớ đến phòng yết kiến.

Trên bục đó, tôi thấy một chiếc ngai vàng bị hỏng lưng tựa.

Bên cạnh là dáng người ai đó đang lảo đảo bám vào.

「...Xin lỗi, ai đấy ạ?」

「C, câu đó ta hỏi mới đúng! Ngươi là kẻ nào!?」

Tiếng hét vang vọng khắp sàn.

Đối phương là một người đàn ông trạc tuổi Ma đạo quý tộc. Tóc đen vuốt ngược kiểu All-back lộ trán chữ M, đôi mắt đỏ rực, thêm chiếc áo choàng đen lót đỏ che kín người. Da trắng bệch bệnh hoạn, nét mặt sâu như bố của Sophie-chan.

Nhân tiện thì đẹp trai.

「Tôi là Tanaka. Còn đằng ấy?」

「…………」

Không trả lời.

Có vẻ hắn đang đánh giá tôi.

「Sao thế?」

「Ngươi, là tay sai của Ahang hả?」

「Hả?」

Bất ngờ nghe thấy họ của Tiểu thư Tóc Xoắn, tôi giật mình.

Nhắc mới nhớ, cô ấy cũng là xử nữ nguyên tem chưa bóc. Chợt nhớ lại nụ cười của em gái ngực bự loli cười ohoho đầy năng lượng. Dưới tà váy bay trong gió, nghĩ đến việc vẫn còn chiếc màng chưa bị tổn thương, lòng tôi thấy ấm áp lạ thường.

Một tấm màng đó là bằng chứng cho lòng kiêu hãnh của cô ấy.

「S, sao nào!?」

「Hỏi có phải tay sai không thì, chà, cũng quen biết sơ sơ...」

「Ư!?」

Tôi trả lời qua loa, biểu cảm đối phương cứng lại.

Xem ra hắn có duyên nợ với nhà cô ấy.

Xét việc di tích này nằm dưới lâu đài của Tiểu thư Tóc Xoắn thì cũng không khó hiểu. Nhưng tại sao hắn lại cất công dựng nhà ở sâu trong hầm ngục đầy quái vật thế này. Chẳng thấy liên quan gì cả.

「Chậc, bị lộ thì đành chịu. Chết tại đây đi!」

Vừa dứt lời, dự cảm Battle (chiến đấu) ập đến ngay lập tức.

Dưới chân hắn hiện lên ma pháp trận.

「Ăn cái này đi!」

Cùng tiếng hét của đối phương, những dải ánh sáng bảy màu bay ra từ tay hắn.

Là ma pháp mà nhân loại ở các nước lân cận hay dùng.

「Ư...」

Mặt nước tương tung Fireball ra đối phó.

Hàng chục dải ánh sáng va chạm với số lượng cầu lửa tương ứng được tạo ra, lần lượt phát nổ. Tiếng nổ trầm đục vang lên liên hồi, truyền qua không khí rung động đến tận bên trong cơ thể. Cảm giác đó dễ chịu vô cùng.

「Cái...」

Đồng thời kiểm tra chỉ số.

Tên: Roy Amon

Giới tính: Nam

Chủng tộc: Vampire (Ma cà rồng)

Cấp độ: 199

Nghề nghiệp: Kẻ thua cuộc

HP: 121010/151000

MP: 228021/240111

STR: 13000

VIT: 14010

DEX: 20002

AGI: 10035

INT: 29100

LUC: 1100

Đúng là Boss. Khác hẳn với lũ quái vật trước đó.

「Chẳng lẽ, n, ngươi cũng là Ma tộc... sao?」

「…………」

Câu lẩm bẩm bất chợt đó chắc là ám chỉ sự tồn tại của tên Tóc dài gớm ghiếc. Quả nhiên đối phương trước mặt có quen biết với Tiểu thư Tóc Xoắn. Rốt cuộc giữa hai bên có quá khứ gì.

「Xin lỗi nhưng nói chuyện chút được không?」

「...Nói chuyện thì giờ được ích gì.」

「Tôi không có ý định đối địch với anh. Tôi đến đây cũng là tình cờ thôi.」

「…………」

Dù sao thì cứ nói chuyện để moi thông tin đã.

Thế là hắn kể lể khá thành thật, hơn tôi tưởng.

Kết quả, quá khứ của Tiểu thư Tóc Xoắn dần hiện ra.

Nghe nói cho đến vài tháng trước, cai trị vùng đất này là một quý tộc khác chứ không phải Tiểu thư Tóc Xoắn. Và tên Vampire trước mặt là kẻ có quan hệ thân thiết với vị quý tộc đó. Kết cấu với kẻ có quyền lực thì đương nhiên là được hưởng lợi rồi.

Địa vị quý tộc và bạo lực của quái vật.

Nghe đâu bọn họ đã lôi kéo cả vùng lân cận và tung hoành ngang dọc.

Hoặc có thể lãnh chúa đã bị hắn thao túng.

Người tố cáo việc này lên Nghị hội trung ương gì đó của đất nước và dẫn đến việc trừng phạt chính là Tiểu thư Tóc Xoắn. Vị quý tộc thân thiết với Vampire - kẻ được xếp vào loại quái vật - đã bị thanh trừng, và cuối cùng vùng đất này thuộc quyền quản lý của cô ấy.

Em gái ngực bự loli cũng đã vẽ nên câu chuyện thăng tiến hoành tráng chẳng kém gì Ester-chan.

Mặt khác, gã Vampire thuộc phe bị thanh trừng đã rút vào nơi ở dưới lòng đất này, vừa dưỡng thương vừa chờ thời cơ phục thù. Thế rồi nơi ở bị lộ do cuộc tấn công của Loligon, lại còn bị cuốn vào vụ kiếm tiền của trai tân.

「Ra là vậy, có chuyện như thế sao.」

「Đ, định làm gì ta?」

Từ cuộc công phòng vừa rồi, chắc hắn đã nhận ra sự yếu thế của mình.

Tên Vampire hỏi với vẻ khiêm nhường.

「Dùng vũ lực với đối thủ có hình dạng giống mình thì tôi cũng chẳng vui vẻ gì. Nếu đã có người quen chung thì phía tôi cũng muốn giải quyết êm đẹp nhất có thể.」

「…………」

Liệu Tiểu thư Tóc Xoắn có biết sự thật rằng dưới lòng đất lâu đài của mình có quái vật làm tổ không nhỉ. Nghĩ đến tình yêu chủ nhân của tên Tóc dài gớm ghiếc đối với cô ấy, tôi nghĩ là không biết đâu. Xử lý bí mật tại đây cũng là một cách.

Tuy nhiên, nếu cô ấy biết sự tồn tại của Vampire, việc lỡ tay hạ sát hắn có thể dẫn đến quan hệ xấu đi với Tiểu thư Tóc Xoắn sau này. Chỉ riêng điểm đó thôi, tôi muốn thận trọng trong trận chiến với con quái vật trước mặt.

「Tôi muốn xác nhận một điều, hiện giờ anh còn ác ý với cô ấy không?」

「…………」

Im lặng một hồi.

Một lúc sau, miệng hắn cử động.

「H, hiểu rồi... ta sẽ đi.」

「Quyết định đột ngột quá nhỉ, thế có được không?」

「Ta chưa muốn chết. Dù sao thì trong giới Vampire, t, ta vẫn còn trẻ.」

「Ra là vậy.」

Tính cách dứt khoát hơn tôi tưởng. Hoặc là hắn đã sợ hãi đến mức đó sau vụ việc với Tiểu thư Tóc Xoắn. Dù không biết chi tiết nhưng thế này cũng thuận lợi cho tôi. Nếu hắn tự nguyện đi thì không có lý do gì để ngăn cản.

「Sự nông nổi của tuổi trẻ ấy mà, c, có chứ? Con người cũng có mà, đúng không?」

「Vâng, chà, chắc là có...」

Khoan, chờ chút đã.

Lý do ngăn cản, có mà.

Giờ hắn đi ngay lúc này thì về mặt trai xấu sẽ rất rắc rối. Di tích này nghe nói là do tên Vampire trước mặt tạo ra. Sự xuất hiện của quái vật chắc cũng là nhờ ơn hắn.

Hắn có công việc quan trọng là hồi phục lại những quái vật đã bị tiêu diệt cơ mà.

「Tuy nhiên, thế thì thật sự xin lỗi quá.」

「Đừng nói ngu ngốc. Còn hơn là bị con Ma tộc đó tấn công.」

「Đã xây dựng cơ ngơi hoành tráng thế này mà dễ dàng từ bỏ thì...」

「Ta đi đây! Ta đi ngay đây! Khó khăn lắm mới có được cơ thể bất lão, bị giết thì còn ý nghĩa gì nữa. Lần sau ta sẽ làm khéo léo hơn.」

「Nhưng mà...」

Cứ thế này thì phương kế kiếm tiền sẽ mất sạch.

Chỉ điều đó là tôi muốn ngăn chặn.

Tuy nhiên, ý chí của hắn đã kiên định.

「Hiểu rồi. Ta cho ngươi kho báu ta gom được dưới hầm này. Thế nên, đ, được rồi chứ? Tha cho ta đi! Ta đi ngay đây! Ai mà thèm dính dáng đến M, M, Ma tộc nữa chứ! Chán lắm rồi!」

Vừa dứt lời, tên Vampire lao ra từ bên cạnh ngai vàng.

Hắn ba chân bốn cẳng rời khỏi nơi đó. Bóng lưng hắn nhanh chóng xa dần, biến mất về phía bên kia hành lang. Nỗi sợ hãi đối với tên Tóc dài gớm ghiếc chắc chắn là thật. Tiếng bước chân vang vọng trên sàn cũng nhanh chóng không còn nghe thấy nữa.

Mặt nước tương chỉ biết đứng ngẩn người nhìn theo.

Hắn đi rồi thì quái vật có được bổ sung vào hầm ngục không nhỉ. Không, chắc là không đâu. Trong di tích ngầm đến nguồn nước còn đáng ngờ, làm gì có chuyện Roper hay Slime tự sinh sôi. Gargoyle thì chắc chắn là nhân tạo rồi.

Giờ tính sao đây.

Đang đau đầu về phương hướng hoạt động sắp tới, bất chợt từ phía sau ngai vàng, góc phòng vang lên tiếng "cạch" khô khốc. Ở chỗ mà nãy giờ chẳng có gì đặc biệt, tôi cảm thấy có cái gì đó vừa chuyển động.

Quay lại xem chuyện gì. Thì ra ở đó có cầu thang đi xuống.

「Ô, ồ...」

Bản thân tôi lúc này đang nhập vai (role-playing) cực đỉnh.

Câu nói cuối cùng của tên Vampire vang lên trong đầu.

Kho báu.

Là kho báu.

Rời khỏi thành phố Paipan thuộc lãnh địa Tử tước Ahang một lúc.

Mặt nước tương đã quay trở lại Long Thành.

Trong túi áo là những đồng tiền vàng, nhiều đến mức làm trễ cả ngực áo. Số tiền thừa sức trả khoản tiền Oman-san đã nói. Tên Vampire trong di tích ngầm là một người tiết kiệm hơn tôi tưởng tượng nhiều.

Thế này là trai xấu có thể đón Cặp chị em nô lệ bồn chứa tinh loli mỹ thiếu nữ tóc vàng về rồi.

──Đáng lẽ là vậy.

「...A.」

Sự việc xảy ra ngay sau khi tôi đến thương quán của Oman-san.

Chiếc xe ngựa đang đậu trước cửa tiệm vừa bắt đầu lăn bánh. Khác với những chiếc tôi thấy trước cửa tiệm lần trước, chiếc này được chế tạo khá sang trọng, có vẻ dùng để chở người hơn là chở hàng. Có lẽ là để chở những nhân vật có thân phận nhất định, ví dụ như quý tộc.

Ngay lúc đó tôi đã có dự cảm chẳng lành.

Trở thành sự chắc chắn khi tôi thoáng thấy bóng dáng ai đó qua cửa sổ phía sau.

Phía bên kia tấm kính nhỏ, chỉ trong một khoảnh khắc, Mặt nước tương đã nhìn thấy mái tóc vàng. Tôi lỡ nhìn thấy rồi. Ánh mắt trượt xuống gò má thanh tú phủ mái tóc màu vàng kim. Phía dưới cằm, tôi thấy chiếc vòng cổ kim loại thô kệch.

「…………」

Trong khoảnh khắc, tôi cảm giác như ánh mắt chạm nhau.

Có lẽ là người chị.

Tuy nhiên, bóng dáng đó nhanh chóng biến mất vào trong xe ngựa. Chắc do người đi cùng làm. Tấm rèm sột soạt buông xuống che kín cửa sổ, không thể nhìn thấy bên trong nữa. Chiếc xe ngựa lọc cọc lăn bánh điềm tĩnh về nơi nào không rõ.

「…………」

Tôi không thể gọi lại để ngăn cản được.

Đối phương đã mua họ qua cuộc mua bán chính đáng. Lao ra cướp ngang là hành động tuyệt đối không được làm, dù đối phương có là quý tộc lolicon đi nữa. Cùng là quý tộc lolicon nên tôi hiểu. Nếu mình bị làm thế thì chắc chắn sẽ buồn lắm.

「...N, Nam tước Tanaka.」

Có tiếng gọi từ phía thương quán.

Chuyển ý thức sang đó, Oman-san đang đứng trước cửa tiệm.

「Ano, t, thật xin lỗi. Vừa nãy khách hàng đã đến...」

「Có vẻ là vậy nhỉ.」

Đúng như ông ta nói, mặt trời đã lên cao.

Người phá vỡ thời hạn sáng sớm là tôi.

Thậm chí có lẽ ông ta đã đợi tôi cho đến tận bây giờ. Thế mà Mặt nước tương lại đến muộn. Tôi đã trễ hẹn. Vì vậy, Oman-san không có lỗi. Chỉ là tôi quá ngu ngốc thôi.

Tuy nhiên, tuy nhiên, chuyện này thật quá đau buồn.

「Về phía Nam tước Tanaka, do sự sơ suất của tôi mà gây phiền phức cho ngài, tôi vô cùng xin lỗi. Thay vào đó, t, tôi xin hứa chắc chắn sẽ nhập những mặt hàng tốt hơn nữa ạ.」

Oman-san đang nói gì đó.

Nhưng không chạm đến trái tim trai tân.

Không phải là họ thì không được.

Nếu không phải là họ.

「A, đúng rồi! Nam tước Tanaka, sắp tới tôi dự định đến chợ nô lệ của Cộng hoà Pusi, nếu Nam tước đồng ý, ngài có muốn đi cùng không ạ? Đây là sự kiện diễn ra vài lần trong năm, có rất nhiều mặt hàng đa dạng. Vâng.」

「Cảm ơn đề xuất tuyệt vời của ông. Nhưng hiện tại thì thôi.」

「A, Nam tước Tanaka!」

「Xin lỗi vì đã gây nhiều phiền phức. Tôi xin phép.」

Sợi dây căng thẳng trong lòng tôi đứt phựt rồi.

Thấy mệt mỏi quá, về nhà thôi.

Về nhà rồi ngủ một giấc thật sâu.

Phải rồi, thế là tốt nhất.

「Xin đợi đã, Nam tước Tanaka! Nam tước Tanaka!?」

Lời nói của Oman-san nghe xa xăm quá.

Hứng chịu những âm thanh đó sau lưng, Mặt nước tương rời khỏi thương quán.

Mấy ngày qua cực kỳ bận rộn xoay quanh chuyện kiếm tiền. Có lẽ tôi đã kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần. Trở về phòng riêng tại nhà thị trưởng, Mặt nước tương nằm vật xuống giường và ngủ ngay lập tức. Ngủ như chết.

Và khi nhận ra thì đã là ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao.

「…………」

Ngay sau khi tỉnh dậy, sự việc tại tiệm nô lệ lại hiện về.

Nằm trên giường, nhìn trần nhà làm bằng Stone Wall, tôi suy nghĩ vẩn vơ. Tuy nhiên, tất cả đã qua rồi. Trên bàn cạnh giường, những đồng tiền vàng vẫn còn nguyên, làm phồng to chiếc ví.

「…………」

Mấy ngày tới nên nghỉ ngơi chứ nhỉ.

Thật sự mệt rồi.

Dù là tự làm tự chịu nhưng vẫn mệt.

Nghĩ đến đó, tôi lại từ từ nhắm mắt lần nữa.

Ánh nắng dịu nhẹ chiếu qua cửa sổ thật dễ chịu. Không quá lạnh cũng không quá nóng, thời tiết tuyệt vời để ngủ nướng. Chun chun chi chi chi, tiếng chim hót nghe như tiếng chim sẻ vang lên rộn rã. Cảm giác thật bình yên làm sao. Khiến người ta ý thức được thế nào là một buổi chiều tà tươi đẹp.

「…………」

Quả nhiên là nghỉ thôi.

Chỉ có nghỉ ngơi.

Hôm nay tôi sẽ dành cả ngày lăn lộn trên giường. Không bước ra khỏi phòng nửa bước, cứ thế tận hưởng khoảng thời gian vô ích này. Tâm trạng thư thái, tôi quyết định ngủ nướng thêm giấc nữa.

Nhưng ngay lập tức, có động tĩnh từ bên ngoài.

「Ano, Tanaka-san, ngài... ngài có ở đó không ạ...」

Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng cùng giọng nói vọng vào.

Là giọng của Sophia-chan.

Sophia-chan đang gọi trai tân.

「…………」

Việc không đón được Cặp chị em nô lệ bồn chứa tinh loli mỹ thiếu nữ tóc vàng về thật sự rất đáng tiếc. Nhưng Mặt nước tương vẫn còn Sophia-chan. Nghĩ đến cuộc sống tiếp tục cùng cô ấy sau này, sát thương cỡ này tôi có thể vượt qua được.

A, đúng vậy.

Không thể cứ rầu rĩ mãi được.

Bởi vì cô ấy cũng là xử nữ mà.

「Tôi ra ngay đây, cô đợi một chút được không?」

「Vâng.」

Nếu Maid-san còn màng gọi thì làm sao mà không trả lời cho được. Tôi vội vàng bật dậy, thay quần áo và chỉnh trang lại vẻ ngoài. Vuốt phẳng tấm ga trải giường nhăn nhúm, và gấp lại chăn cho gọn gàng.

Khi cả phòng ốc lẫn bản thân đều đã chỉnh tề, tôi ngồi xuống ghế. Trên chiếc bàn đối diện, tôi bày biện mấy tờ chỉ thị phân phát cho các thành viên Chiến đoàn hoàng hôn về việc xây dựng thành phố. Một tay cầm bút, tôi quay lại nhìn về phía cửa với vẻ điềm nhiên.

Cuối cùng là khẽ vắt chéo chân, trả lời bằng giọng trầm thấp một chút là hoàn hảo.

「Mời vào.」

「X, xin phép ạ.」

Cánh cửa mở ra, Sophia-chan trong bộ đồ hầu gái quen thuộc bước vào phòng.

Cô ấy liếc nhìn quanh phòng một lượt rồi mở lời.

Ổn rồi, tình trạng phòng ốc hoàn hảo. Hôm nay thằng nhỏ cũng đang xìu nên không cần để ý đến vị trí trong quần. Việc không có được đồ chơi mới chắc là cú sốc lớn lắm.

「Ano, thực ra tôi có việc muốn nhờ Tanaka-san...」

「Nhờ tôi sao? Việc gì vậy, cứ nói đi.」

Được Sophia-chan nhờ vả thì vui quá.

Việc gì tôi cũng nghe hết.

Muốn mút chim à? Hết cách rồi nhỉ.

Theo cái gật đầu của trai xấu, cô ấy nhìn ra phía hành lang. Và rồi, chuyện gì thế này. Từ phía bên kia cánh cửa đang mở, lấp ló lấp ló, hai cô bé lolita tóc vàng xinh xắn xuất hiện.

「X, xin lỗi. Tôi muốn nhờ ngài khám sức khỏe cho hai đứa trẻ này...」

「…………」

Váy liền thân màu trắng tinh, tôi thấy rất hợp đấy.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!