Nếu bạn thích tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia kênh Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
“Boo-san.”
“…”
“Cậu… không sao chứ?”
Sau đó, tôi kéo Boudicia theo mình, chạy thẳng về ký túc xá Manor Hall của tôi. Tôi từng nghĩ đến việc chạy trốn vào Thế Giới 8-Bit, nhưng như vậy quá nguy hiểm. Ở ký túc xá, người ngoài không được phép vào, vậy nên cảnh sát sẽ không thể đột ngột ập vào. Tất nhiên Boudicia cũng là người ngoài, nhưng giờ thì tôi phải tạm bỏ qua chuyện đó. Tôi cõng Boudicia trên lưng, chạy lên con đường dốc, tay thì thò vào túi lấy chìa khóa. Tôi đặt Boudicia xuống giường, rồi cả người tôi đổ ập xuống chiếc sofa nhỏ ở góc phòng.
Boudicia quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện mà không nói lời nào. Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở dài. Vụ việc vừa rồi cứ như một giấc mơ, không khí trong ký túc xá bình yên đến lạ. Chỉ có tiếng chim hót khẽ khàng vọng vào tai tôi. Tuy nhiên, chẳng có gì được giải quyết cả. Tất cả những gì tôi làm là che chở cho Boudicia. Vậy còn sau này thì sao…?
“Chết tiệt…”
Ban đầu chỉ là một giọng nói khẽ khàng. Thế nhưng, nó nhanh chóng trở nên dữ dội hơn, cuối cùng biến thành một tiếng gầm giận dữ.
“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!” Cô ấy hét lên khi bật người dậy, đấm vào mọi thứ xung quanh. “Tại sao? Tại sao?!”
“Boo-san!”
Một chiếc gối bay về phía tôi, và khi cô ấy định chụp lấy vật tiếp theo, tay cô ấy khựng lại. Cô ấy cầm nó trong tay trái, nhìn chằm chằm. Đó là một bình sơn xịt – bình màu bạc có số 94 trên đó. Đó là cái bình tôi nhặt được vào cái ngày sương mù hôm ấy.
“Đây là…” Cô ấy hạ tay xuống và nhìn chằm chằm vào bình sơn xịt. “Tại sao cậu lại có cái đó?”
“Vậy ra đúng là cậu.”
“Vậy thì ngày hôm đó… người mà tôi thấy là…”
“Đúng vậy. Là tôi.”
“Tôi nghe thấy có người đến, nên tôi hoảng loạn và…”
“Chúng ta thậm chí còn chưa nhìn rõ mặt nhau mà, phải không? Tôi không hề biết đó là cậu, Boo-san.”
Boudicia từ từ ngồi trở lại giường. Khi cô ấy chạy trốn vào lúc đó, tôi cứ nghĩ cô ấy là một loại ninja nào đó, nhưng một người vẽ graffiti chắc chắn sẽ biết cách thoát khỏi một địa điểm như vậy. Điều thực sự thu hút sự chú ý của tôi là cô ấy đã định làm gì.
“Boo-san… lúc đó cậu định làm gì vậy?”
“…Xóa chồng lên.”
“Nhưng không phải chỉ là xóa chồng thông thường, phải không?”
Giờ thì tôi đã hiểu. Bình sơn xịt này… là loại Montana White. Và cô ấy không hề mang theo ba lô hay bất cứ thứ gì khác. Khi xóa chồng, người ta phải vẽ một tác phẩm phức tạp hoặc tinh xảo hơn tác phẩm trước đó. Cô ấy hẳn phải biết quy tắc đó hơn bất cứ ai. Và chỉ với sơn xịt màu trắng, cô ấy sẽ không thể hy vọng tạo ra thứ gì đạt được trình độ tương tự.
“Cậu thật để ý từng chi tiết nhỏ… Phải, đúng vậy. Tôi đã định xóa nó đi.” Boudicia khẽ lắc tay trái, khiến bình sơn xịt kêu lách cách. “Tôi thực sự căm ghét bức vẽ đó. Vậy mà, nó cứ ở đó mãi. Nó khiến tôi phát điên.”
“Tại sao… cậu lại căm ghét nó?”
“Thật tình, tôi cũng không rõ. Khi tôi vẽ nó lần đầu, tôi đã rất vui. Nhưng bây giờ… thì khác rồi.”
Tôi phần nào hiểu được điều Boudicia muốn nói. Cô ấy vẽ graffiti chỉ với mục đích chiến thắng. Trong ký ức của tôi, bức graffiti đó thật đáng kinh ngạc… nhưng nó cũng rất tàn bạo.
“Đó là lý do… tôi muốn làm lại từ đầu bằng cách xóa bức graffiti của mình và bỏ lại Bristol phía sau. Tôi quyết định sẽ không bao giờ vẽ graffiti nữa. Chỉ cần đi đâu đó… nhưng tôi không biết là đi đâu. Nhật Bản và Thiền định ít nhất cũng là một lựa chọn.” Cô ấy bật cười khi nói câu cuối, nhưng giọng cô ấy nghe đầy vẻ tuyệt vọng. “…Nếu lúc đó cậu không gọi tôi lại, có lẽ bây giờ tôi đã không ở đây rồi.”
Cô ấy đang cố trốn chạy... Giống như tôi vậy. Chẳng rõ sự trùng hợp này là điều may mắn hay rủi ro. Nhưng nếu không gặp cô ấy, có lẽ tôi đã chẳng bao giờ có chút hứng thú nào với graffiti. Và cũng sẽ chẳng bao giờ hiểu cô ấy được như thế này.
"Vừa nãy, tôi đã nói rằng mình hiểu tất cả rồi, đúng không?"
Boudicia vẫn nhìn chăm chú vào bình sơn xịt trong tay trái, không hề ngẩng lên nhìn tôi. Nhưng dù vậy, tôi vẫn tiếp lời.
"Boo-san... Thực ra, cô thuận tay phải, phải không? Và..."
Cô ấy từ từ ngẩng đầu lên.
"...Cô không thể cử động tay phải mình một cách bình thường được. Tôi nói sai à?"
Cái ngày sương mù hôm ấy... Cô ấy đã cầm bình sơn xịt bằng tay trái. Và đó là cách duy nhất cô ấy có thể... xóa đi vết graffiti. Bởi vì tay phải của cô ấy không cử động được. Với tay trái, cô ấy còn tệ hơn cả người mới bắt đầu, nên điều tốt nhất cô ấy có thể làm là che lấp tác phẩm trước đó. Khi cô ấy làm rơi bức tượng từ trên kệ trong cửa hàng, hay lúc suýt trượt chân ở hang Giants Cave, cô ấy đều dùng tay phải. Lý do cô ấy không thích dọn dẹp... là vì cô ấy không thể làm tử tế được. Chữ viết của cô ấy khó đọc đến thế là vì cô ấy buộc phải dùng tay không thuận.
Từ trước đến giờ, tôi luôn nghĩ cô ấy thuận tay trái và chỉ hơi vụng về. Nhưng tôi đã nhầm. Khi cô ấy định viết graffiti ở Bearpit, cô ấy lại cầm bình sơn xịt bằng tay phải. Nếu cô ấy thực sự thuận tay trái, thì chẳng có lý do gì để làm vậy. Nói cách khác... Không phải cô ấy không muốn viết. Mà đơn giản là cô ấy không thể... Ngay từ đầu đã vậy rồi.
Boudicia vẫn lặng im. Thay vào đó, cô ấy vẫn ngồi trên giường, đổi bình sơn xịt từ tay trái sang tay phải. Những ngón tay trắng ngần của cô ấy ôm lấy cái bình, từ từ nâng lên. Tuy nhiên, các ngón tay đã bắt đầu run rẩy. Cuối cùng, sự run rẩy mất kiểm soát, khiến bình sơn xịt rơi xuống giường. Và rồi, cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt xanh biếc.
"...Tại sao?"
Không thể kìm lòng, tôi hỏi.
"Tôi đã nói rồi. Đánh bại tôi đi rồi tôi sẽ kể cho anh nghe."
"Vì tôi đã khám phá ra bí mật mà cô che giấu, nên tôi nghĩ đây cũng tính là một chiến thắng."
"Hừ, thế thì không công bằng."
Tôi biết rõ lý lẽ của mình thật lộn xộn. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi đã vượt qua giai đoạn có thể từ từ tìm hiểu về cô ấy rồi.
"Hay là, cô muốn phân thắng bại một trận không? Giờ thì tôi tự tin là mình có thể thắng đấy."
Môi Boudicia nhếch lên, tạo thành một nụ cười nhạt.
"Nghe cũng không tệ."
Cô ấy kéo khóa áo hoodie xuống, để lộ phần bên trong cũng như đôi vai trắng nõn. Rồi cô ấy hơi xoay người, rút một cánh tay ra khỏi áo.
"K-Khoan đã! Ý tôi không phải thế...!"
Đối diện với làn da trắng sáng chói mắt của cô ấy, tôi vội vàng quay mặt đi.
"Đừng làm ầm ĩ nữa mà nhìn đây này."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết."
Tôi từ từ quay đầu lại nhìn cô ấy, mở to mắt. Và rồi, cảnh tượng hiện ra trước mắt tôi... khiến tim tôi thắt lại. Tôi lập tức hối hận những hành động của mình cho đến giờ. Cạnh khuỷu tay phải của cô ấy, tôi thấy một vết sẹo sâu hoắm, trông như một tia sét.
"Boo-san, tôi... tôi xin lỗi."
Cô ấy không đáp lại lời xin lỗi của tôi mà chỉ miễn cưỡng mở miệng.
"...Chà, đó là một câu chuyện nhàm chán thôi. Tôi tìm thấy một vết graffiti dở tệ và vẽ đè lên nó. Tác giả gốc tình cờ nhìn thấy tôi lúc đó và nổi khùng lên. Chúng tôi bắt đầu đánh nhau và... tôi bị đâm. Chỉ có vậy thôi." Cô ấy nói như đang đọc một đoạn tóm tắt nhạt nhẽo của một bộ phim mình đã xem.
"Chỉ có vậy thôi...?"
"Có vẻ như hắn ta đã đâm trúng chỗ hiểm vì tôi được bảo rằng sẽ không thể cử động như trước nữa. Tôi nghĩ mình có thể khắc phục bằng cách luyện tập, nên đã chơi game một thời gian... Nhưng thực sự không có tác dụng."
Cô ấy khẽ nắm tay giữa không trung rồi lại buông lỏng, dù chỉ vậy thôi mà đầu ngón tay cũng run rẩy khẽ khàng. Có lẽ cô ấy vẫn cầm nắm được đồ vật, nhưng những cử động tỉ mỉ hay thậm chí là lực nắm thì hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát. Giờ ngẫm lại, khi chơi trò đua xe, cô ấy chỉ dùng mỗi ngón cái tay phải để nhấn ga, còn mọi thao tác tinh tế đều phải nhờ đến tay trái. Cô ấy chật vật lắm mới có thể nhấn được những nút bấm nhỏ bằng tay phải. Thảo nào đôi lúc cô ấy trông vụng về đến thế. Mà... tôi chưa từng cầm bình sơn xịt bao giờ, nhưng tôi có thể so sánh nó với việc chơi guitar. Chắc chắn cô ấy không làm được. Với một cánh tay bị thương như vậy thì không thể nào vẽ đẹp được.
"...Vậy sao cậu vẫn nhận lời yêu cầu của tôi?"
"...Tôi cứ nghĩ mình làm được."
Cô ấy không tỏ ra cứng cỏi, cũng chẳng tự hạ thấp mình. Cô ấy chỉ đơn giản thốt ra những lời đó với vẻ mặt thất bại. Nhưng thực ra, tôi chẳng có quyền gì mà hỏi cô ấy câu đó cả. Bởi vì... chính tôi là người đã đẩy cô ấy vào chuyện này.
"Đừng có bày ra cái vẻ mặt đó. Tay tôi không cử động được, đâu phải lỗi của cậu."
"Chuyện đó không quan trọng."
"Tôi đã đá hắn ta trước khi hắn có thể kết liễu tôi, nên giờ chúng ta huề rồi."
"Đó không phải là vấn đề ở đây!"
"Là do tôi làm mà. Chắc chắn tôi không vui vẻ gì, nhưng cũng không phải là không thể sống tiếp," cô ấy nói rồi kéo áo khoác trùm đầu lên lần nữa.
Cô ấy vụng về dùng tay trái kéo khóa áo lên.
"Nhưng... điều thực sự đau đớn là... tôi có thể đã thắng trong vụ graffiti đó, nhưng chỉ có vậy thôi. Không đi đến đâu cả. Và điều đó đã khiến tôi đau đớn nhận ra..."
Tôi nhớ lại điều Aeon từng nói. Anh ấy muốn trao cho người khác dũng khí để biến điều không thể thành có thể. Tuy nhiên, điều đó không đảm bảo rằng một điều tích cực sẽ đợi đến cuối cùng. Và nếu bức tường bạn gặp phải không dạy bạn bất cứ điều gì... Vậy thì bạn phải làm gì? Và Boudicia đã tự nói ra. Bạn vẽ đè lên thứ gì đó và thắng cuộc. Thế là graffiti của bạn tồn tại. Và đây chính là điều mang lại danh dự. Nhưng... nếu không có gì ngoài điều đó thì sao? Tôi đã đau đớn nhận ra cảm giác đó có thể như thế nào. Sau cùng, tôi đã học và luyện tập như thể mạng sống mình phụ thuộc vào nó... vậy mà tôi vẫn vấp phải một bức tường.
"Nhưng... khi tôi nghe cậu chơi guitar... tôi cảm thấy như mình có thể vẽ lại được. Không phải để thắng, không phải cho bản thân, mà..."
Đúng vậy. Cô ấy đã cố gắng vẽ... vì Bristol. Và liệu có thể... là vì tôi không?
"...Chà, cuối cùng thì tôi cũng chỉ đang vẽ vời những ảo tưởng thôi." Cô ấy nói, giọng nói mang một tông u ám, nặng trĩu.
Đúng lúc tôi đang nghĩ không biết phải nói gì, cô ấy trầm ngâm một lát rồi lại cất lời:
"Tôi đã nói với cậu là tôi ghét tên 'Boudicia' của mình đúng không?" Cô ấy không đợi tôi bình luận mà tiếp tục. "Nó bắt nguồn từ Nữ hoàng Boudica của Anh sống nhiều thế kỷ trước. Nó có nghĩa là chiến thắng. Nhưng sau khi bà ấy chiến đấu chống lại quân xâm lược, bà ấy vẫn thua cuộc. Bà ấy bị đánh đập và bị quất roi. Hai con gái của bà bị tấn công. Bà ấy đã cố gắng chống trả nhưng cuối cùng đã tự sát bằng cách uống thuốc độc. Làm sao có thể gắn liền điều đó với chiến thắng được chứ? Đúng là một trò đùa bệnh hoạn."
Tôi không thể nói được lời nào. Chắc chắn, cái tên đó được đặt cho cô ấy như một lời cầu nguyện cho hạnh phúc... Nhưng đối với cô ấy, nó lại trở thành một gánh nặng phải mang.
"Và đây là kết quả. Mọi chuyện kết thúc đúng như cái tên của tôi đã tiên đoán. Tôi chẳng còn gì cả. Ngay cả lý do để ở lại đây... hay lý do để tồn tại," cô ấy lẩm bẩm rồi ngả người ra sau lên giường, kéo chăn trùm kín đầu.
"Boo-san..."
Tôi chẳng biết phải đáp lời ra sao. Đơn giản nhất là chỉ cần nói "Không phải thế" rồi thôi. Nhưng hơn ai hết, tôi biết rõ… những lời khuyên kiểu đó rỗng tuếch và vô nghĩa đến nhường nào. Ngoài cửa sổ, mặt trời đã bắt đầu lặn. Những ngày ở Bristol vào mùa thu đặc biệt ngắn ngủi. Chẳng mấy chốc, bên ngoài đã tối mịt. Rồi tôi nghe thấy hơi thở khẽ khàng của cô ấy từ giường mình, như thể cô đã ngủ thiếp đi. Cô ấy thậm chí còn cởi cả giày ra.
"Khoan đã, cô thực sự ngủ rồi đấy à?"
Để cô ấy ngủ ở đây sẽ rước lấy không ít rắc rối, vì vậy tôi khẽ lay vai cô, nhưng không có tiếng đáp lại. Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện. Chúng tôi chạy trốn cảnh sát, nói về một chuyện nghiêm trọng đến vậy, thế mà… cô ấy lại ngủ ngon lành như chẳng có gì bất thường. Thành thật mà nói, tôi không thể tin nổi. Cô ấy đúng là như một con mèo hoang… hay chỉ đơn thuần là một con vật hoang dã vậy. Có cảm giác cô ấy quá bất cẩn khi ngủ lại đây, nhưng bản thân tôi cũng đã đạt đến giới hạn chịu đựng rồi. Tôi dựa vào ghế sofa và ngước nhìn trần nhà.
Tôi nhận ra cơ thể mình đã kiệt sức đến nhường nào, khao khát được nghỉ ngơi. Điều đó cũng dễ hiểu, sau tất cả những gì đã xảy ra hôm nay. Tôi tháo kính ra và đặt chúng lên bàn. Khi ý thức dần tan biến, tôi tự nghĩ. Mình đã đưa ra những lựa chọn đúng đắn hôm nay sao? Liệu cô ấy có nên… tiếp tục vẽ nữa không? Thắng hay thua, cách để gạt bỏ tất cả thật đơn giản – đó là buông cây sơn xịt xuống.
Không vẽ nữa không có nghĩa là thừa nhận thất bại hay thua cuộc. Cô ấy đã chiến đấu suốt thời gian qua, nên cô ấy xứng đáng được nghỉ ngơi. Và, tôi hình dung ra một con sư tử đang nằm ngủ trên một thảo nguyên rộng lớn. Dựa vào con sư tử, thứ khẽ phập phồng theo từng nhịp thở, tôi chìm vào giấc ngủ. Tận hưởng bộ lông mềm mại và ấm áp, thật khó tin rằng nó mới đây còn đang đi săn.
*
Khi tôi tỉnh dậy, trời đã muộn. Lẽ ra bên ngoài vẫn phải còn tối… thế mà ánh nắng lại rực rỡ đến vậy. Tôi nhìn quanh, nhưng… Boudicia đã đi mất. Tôi bật dậy khỏi ghế sofa. Cô ấy không thể trốn ở đâu đó trong căn phòng chật hẹp này được. Tôi đeo kính vào thì phát hiện một tờ giấy nhỏ có chữ viết. Tôi nhặt lên và đọc.
[Tạm biệt.]
Tờ ghi chú được viết với nét chữ rất xấu. Đọc xong, tôi thầm nguyền rủa sự bất cẩn của mình khi đã ngủ gật ngay lúc đó. Trước hết, tôi không tin cảnh sát lại lặn lội đến đây để bắt cô ấy. Nếu vậy, chắc hẳn cô ấy đã tự ý rời đi. Có lẽ cô đã về nhà… Không, đó chỉ là suy nghĩ hão huyền. Tôi không thể tin cô ấy sẽ làm thế. Những gì cô ấy nói với tôi đêm qua chợt hiện lên trong tâm trí tôi. Cô ấy chẳng còn gì cả. Không có lý do gì để ở lại đây… hay thậm chí để tồn tại.
Cái ngày sương mù hôm ấy… Nếu cô ấy đã xóa bức graffiti cuối cùng của mình, cô ấy hẳn đã rời Bristol. Việc tôi tình cờ gặp cô ấy… là một sự trùng hợp, hay thậm thậm chí có thể gọi là một phép màu. Tuy nhiên, phép màu đó sẽ không xảy ra lần nữa. Một phần trong tôi muốn trở thành động lực để cô ấy tiếp tục. Nhưng… tôi đã tự đánh giá mình quá cao. Bóng ma của Bristol đã biến mất rồi.
Một linh cảm tồi tệ tràn ngập, siết chặt trái tim tôi mà dần nghiền nát nó. Tôi chỉ biết chạy. Đầu tiên, tôi phóng đến 8-Bit World. Tôi hỏi Radesh xem cô ấy có thấy Boudicia không, nhưng có vẻ cô ấy chưa từng đến đây. Tôi lập tức rời đi và tiếp tục chạy xuyên qua Bristol. Nếu cô ấy không ở đây, vậy thì điểm đến tiếp theo của tôi đã rõ. Tôi chạy thẳng đến Bearpit. Chạy xuống những bậc thang đá, tôi băng qua đường hầm cho đến khi cuối cùng lại ra được nơi thoáng đãng.
“Cái… cái quái gì thế này…?”
Nhưng cảnh tượng hiện ra trước mắt tôi lại hoàn toàn nằm ngoài mọi dự đoán. Khu The Bearpit—giờ đây trắng toát. Mọi hình vẽ graffiti đã bị xóa sạch, xung quanh còn dựng lên hàng rào. Sân khấu nơi Boudicia từng đứng cũng không còn nữa, chắc hẳn đã bị dỡ bỏ từ hôm qua. Khu The Bearpit hoang dã như một khu rừng rậm nay chỉ trong một ngày đã biến thành một vùng đất trống trơn, hoang tàn. Chỉ còn lại bức tượng gấu Ursa cô độc đứng sừng sững, với hai màu đen trắng quen thuộc.
“…Yoshi.”
Tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình, liền quay đầu lại và bắt gặp một người đàn ông nhỏ nhắn nhưng hơi tròn trịa.
“Peni-san.”
Khuôn mặt tròn xoe của anh ấy chi chít những vết bầm tím và sưng tấy. Chắc hẳn anh ấy đã bị cảnh sát đánh hôm qua. Ít nhất thì anh ấy không bị bắt… Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng điều đó chẳng giải quyết được bất cứ chuyện gì.
“Chuyện gì đã xảy ra sau khi chúng tôi rời đi?”
“…Chúng tôi không thể thắng nổi cảnh sát,” Peni nói, đầu anh ấy cúi gằm. “Chúng tôi chống trả và bị đánh cho không còn một tia hy vọng, rồi bị tống cổ ra ngoài. Sau đó, hội đồng thành phố đưa mấy nhóm công nhân đến… và họ biến những bức graffiti… thành màu trắng xóa… JF bị thương khi bảo vệ Hội trưởng, người vẫn tiếp tục chiến đấu đến cùng… nhưng cuối cùng cô ấy cũng bị bắt. Tôi may mắn trốn thoát được, nhưng… Sao họ có thể làm vậy chứ…? Hội trưởng đã nói cô ấy được cấp phép mà…!” Peni ôm chặt lấy ngực.
Trái tim anh ấy chắc hẳn còn đau hơn những vết thương thể xác.
“Tôi thấy uất ức quá. Đến cả cửa hàng của tôi và JF cũng bị tước mất. Mọi thứ chúng tôi từng làm ra… đều bị cướp đi.”
Tôi nhìn qua hàng rào. Chiếc xe buýt mà hai người họ từng dùng để bán cà phê và burrito… Ngay cả bàn ghế phía trước cũng… biến mất sạch.
“Cửa hàng của Aeon cũng đóng cửa rồi. Giờ đây, ở Bristol anh không thể mua nổi một lon sơn xịt nào.”
Họ không hề ngây thơ chút nào. Tuy nhiên, cảnh sát còn hành động quyết liệt hơn những gì họ dự đoán. Các sĩ quan cảnh sát đã xông vào sự kiện và dập tắt mọi sự phản kháng. The Bearpit đã bị "thanh tẩy" khỏi mọi hình vẽ graffiti và hoạt động ngầm. Tất cả những họa sĩ lớn đều bị bắt giữ. Việc kinh doanh sơn xịt bị đình chỉ. Họ bố trí cảnh sát để không cho phép bất kỳ hình vẽ graffiti mới nào xuất hiện—Và Boudicia đã biến mất. Mọi thứ thật hoàn hảo đối với họ. Hoàn hảo đến mức…
“Vấn đề là, Boo-san đã biến mất…”
“Không thể nào! Cô ấy đi đâu rồi?!” Peni nắm lấy vai tôi và lay mạnh.
“Chuyện đó… tôi không biết…”
“Ugh…” Anh ấy rên rỉ, nhưng tôi không biết phải nói gì.
Giá mà tôi đã ngăn cô ấy lại… Nhưng, hối hận giờ đã quá muộn. Tôi chỉ cần một manh mối nào đó.
“Khu The Bearpit có bị cấm vào không?”
“…Họ đã đảm bảo rằng anh không thể lẻn qua hàng rào, nhưng anh có thể vào bên trong. Mà thôi, có cảnh sát ở đó thì anh cũng không thể vẽ được gì.”
“Tôi sẽ vào xem thử.”
Chắc chắn, khả năng Boudicia còn ở đây là cực kỳ mong manh, nhưng tôi vẫn phải xác nhận cho bằng được. Chúng tôi đi xuống những bậc thang trắng xóa, bước vào quảng trường. Đúng như lời Peni nói, vài sĩ quan cảnh sát đang canh gác. Và những người dân đi ngang qua chỉ liếc nhìn rồi bỏ đi.
“Mọi thứ… đã biến mất.”
“Đúng vậy. Ngoại trừ một bức graffiti vẫn còn. Mặc dù tôi nghĩ đó là một bức hoàn toàn mới.”
“Mới ư? Trong tình huống này?”
“Tôi đoán cảnh sát chưa thấy nó chăng? Nó ở đằng kia.”
Tôi đi theo Peni và tiến sâu hơn vào khu The Bearpit.
“Chính là cái này.”
Đúng như lời anh ấy nói, nó được vẽ ở một nơi không quá nổi bật. Và có lẽ nó được đặt ở đây vì lý do đó.
“Yoshi.”
Khi tôi đang quan sát bức graffiti, Peni gọi tên tôi.
“Cái này dành cho anh,” anh ấy nói và đặt chiếc túi đang đeo trên lưng xuống. “Tôi muốn bảo vệ cái này bằng mọi giá. Dù tôi đã bị đánh rất tệ vì nó.” Anh ấy nở một nụ cười tự giễu khi đưa chiếc túi cho tôi.
Khoảnh khắc tôi nhận lấy, tôi có thể nghe thấy thứ gì đó lạch cạch bên trong. Chắc hẳn đó là chiếc túi mà Boudicia đã mang lên sân khấu.
“Anh đã tự mình làm hết sao…”
“Tôi đâu phải là một nghệ sĩ tài ba gì, chỉ là một kẻ vô danh đáng thương. Nhưng khi nhìn thấy những thứ này bày ra trước mắt, tôi…”
Cái túi tôi vừa nhận lấy bằng một tay bỗng trở nên nặng trĩu.
“Yoshi này, tôi muốn cậu tìm bằng được Bóng Ma và nói với cô ấy. Hãy dùng cái này để vẽ một bức graffiti khác. Tôi muốn tất cả mọi người biết… rằng không phải mọi thứ đều đã biến mất. Rằng nghệ thuật graffiti của Bristol… vẫn chưa chết!”
“Peni-san…”
Lời khẩn cầu ấy thật chân thành, nhưng tôi chẳng biết phải đáp lại thế nào.
“Tôi sẽ hỏi tất cả các nghệ sĩ tôi quen về Bóng Ma, có tin gì tôi sẽ báo cho anh.”
“Cảm ơn cậu, làm ơn nhé.” Tôi cảm ơn rồi nhìn anh ta chạy khỏi cái hố.
Khi anh ta khuất dạng, tôi quay lại nhìn bức graffiti. Nó được vẽ bằng sơn xịt đen, với những nét chữ bo tròn, trông như một câu văn. Thoạt nhìn, chẳng có gì đặc biệt. Tuy nhiên, nó lại được vẽ mới tinh trong tình cảnh này, ở một nơi mà cảnh sát vẫn đang tuần tra. Có lẽ nó ẩn chứa một ý nghĩa nào đó. Và khi quan sát bức graffiti, tôi tự nhủ.
Nếu Boudicia ở đây lúc này thì sao? Chắc cô ấy đã giải mã được ý nghĩa đằng sau nó rồi. Nhưng tôi lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ đó. Phải tỉnh táo lại. Tình hình bây giờ đã khác. Tôi phải tìm được Boudicia. Không ai khác có thể giúp tôi. Và để làm được điều đó, tôi đã quan sát bức graffiti kỹ hơn. Với màu đen rõ ràng như vậy, hẳn nó mới được vẽ gần đây. Sau khi lớp sơn trắng xóa sạch mọi bức graffiti ở Bearpit. Nó không giống thứ gì được vẽ ra vì sự thù hằn hay một niềm đam mê cháy bỏng. Thực tế, trông nó khá bình thường. Và điều đó khiến tôi đặt câu hỏi rằng rốt cuộc nó nói điều gì.
Những nét chữ đặc biệt biến dạng và kiểu viết ấy có vẻ xa lạ với tôi. Nhưng, khi nhìn chằm chằm vào nó một lúc… tôi dần nhìn ra những chữ cái trong bảng chữ cái.
“À…”
Bức graffiti đang truyền tải một thông điệp. Khi tôi mới đến Bristol, tôi chẳng biết gì cả. Tôi gặp Boudicia, quen George, nói chuyện với Aeon và đối mặt với Lara. Ngay cả bây giờ, tôi cũng không phải là một nghệ sĩ. Tôi không lớn lên ở thị trấn này. Tuy nhiên, họ không còn là những người xa lạ với tôi nữa. Và tôi có thể nghe thấy giọng nói từ bức tường kia.
[Công Chúa Đang Ở Nhà]
Đó là tất cả những gì nó nói. Nhưng đối với tôi, bấy nhiêu là đủ. Thông điệp không thể rõ ràng hơn.
*
Bảo tàng và Phòng trưng bày Nghệ thuật Bristol – Tòa nhà cao nhất ở Bristol, nằm gần Tòa nhà Tưởng niệm Wills. Tất nhiên, so với bảo tàng ở London hay bảo tàng ở Ueno, Tokyo, nó vẫn còn khá nhỏ. Thông thường, người dân được phép tự do ra vào, tạo cảm giác thân thiện, chào đón. Tuy nhiên, vẻ ngoài của nó lại toát lên sự trang nghiêm và đầy kiêu hãnh. Tôi đứng trước bảo tàng, ngắm nhìn nó một lúc. Tấm biển treo trên lối vào ghi số 1904. Nó cho thấy bảo tàng này đã đứng vững ở đây hơn một trăm năm.
Đã bao nhiêu thế hệ người qua lại nơi đây? Bao nhiêu tác phẩm nghệ thuật đã được chiêm ngưỡng và yêu mến? Và tôi đang đứng ở khởi đầu của tất cả. Tôi linh cảm có ai đó đang chờ đợi mình ở phía trước. Tuy nhiên, tôi không biết chính xác mình sẽ phải đối mặt với điều gì. Dù vậy, tôi vẫn phải tận mắt chứng kiến. Tôi hít một hơi thật sâu rồi mở cánh cửa kính bước vào.
Tiền sảnh rộng lớn được xây theo kiểu thông tầng, vươn cao đến tận lầu ba. Trên hai bức tường treo đầy những bức tranh cổ, cùng với một bức tượng đá Ai Cập. Đứng ngay dưới vòm cầu thang là một con gấu phương Đông cao lớn. Thật kỳ lạ khi đứng trong một nơi tập hợp các hiện vật từ khắp nơi trên thế giới. Nhưng, tôi không phải là người duy nhất. Người đang có mặt ở trung tâm không gian rộng lớn này vẫn mặc chiếc áo khoác thường ngày, mỉm cười như thể đó là điều tự nhiên nhất trên đời.
“Tôi rất vui vì cậu đã đến được đây. Chào mừng đến với ‘ngôi nhà’ của tôi,” George vừa nói vừa dang rộng vòng tay.
Đúng vậy. Nơi này, đáng lẽ ra, chính là “ngôi nhà” của hắn.
“Hôm nay đáng lẽ ra nơi này phải đóng cửa, nhưng tôi thật sự muốn cậu đến gặp mình. Thế nên tôi đã dùng các mối quan hệ để mở cửa riêng cho hôm nay. Mà nói vậy chứ, tất cả camera giám sát đều đã tắt hết rồi, nên sẽ chẳng ai làm phiền chúng ta đâu. Tuyệt vời phải không?” Hắn xoay người lại, hai tay vẫn dang rộng.
Ngôi nhà của hắn… khu vườn của hắn. Tôi hiểu nơi này có lẽ cũng chẳng khác gì hiểu chính cơ thể hắn vậy.
“…Vậy ra anh là người đã viết những dòng chữ vẽ bậy trong hầm Bearpit.”
George mỉm cười, giọng điệu vui vẻ đáp lời.
“Tôi mừng vì lời mời của mình đã đến được tay cậu. Đương nhiên, tôi luôn hoàn toàn tin tưởng vào cậu… Nhưng ai mà biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra, cậu có đồng ý không?”
“Những dòng chữ vẽ bậy đó được viết bằng kiểu chữ bong bóng. Chính vì thế tôi mới đọc được. Bởi vì anh đã dạy tôi về chúng khi chúng ta cùng nhìn những hình vẽ graffiti lớn che kín cửa sổ ở 8-Bit World.” Tôi tiến lên một bước. “Chỉ đọc thôi thì… không phải mỗi tôi mới làm được. Nhưng, người duy nhất có thể đến đây thì phải biết rằng anh coi bảo tàng nghệ thuật là ‘nhà’ của mình. Vừa đọc được những dòng graffiti đó vừa xâu chuỗi các manh mối… Chỉ có tôi mới làm được điều này.”
Nếu có thể, tôi không muốn nói thêm bất cứ điều gì nữa. Tuy nhiên, tôi hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục.
“George-san, anh biết tôi sẽ đến Bearpit. Không… anh chắc chắn điều đó. Bởi vì anh biết tôi sẽ có lý do để làm vậy.”
Và điều đó dẫn tôi đến một kết luận duy nhất.
“George-san. Boo-san đang ở đâu?!”
“Tuyệt vời!”
George tự mình reo lên, vỗ tay bôm bốp. Trong sảnh đón khách trống vắng này, tiếng vỗ tay vang vọng lại vài lần.
“Thật sự, cậu thật xuất sắc. Tôi khá tự tin vào con mắt nhìn người của mình đấy nhé. Và thứ đang chờ đợi cậu sau khi cậu thành công tiến vào lâu đài… chính là công chúa.”
George biến mất vào hành lang phía sau, rồi xuất hiện trở lại, bế một ai đó trên tay.
“Boo-san!”
Cô bé dường như vẫn bất tỉnh. Tôi sắp sửa chạy đến chỗ cô, nhưng George đã ngăn lại.
“Nào nào, đừng vội vàng thế chứ. Cậu thấy đấy, bắt cóc cô bé bỏ trốn này thật đơn giản mà… Lại đây nào, Boo. Hoàng tử của em đã đến cứu em rồi.” Hắn đặt cô bé xuống giữa sảnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ má cô.
“Ưm…” Boudicia khẽ rên một tiếng rồi mở mắt.
Sau một thoáng ngừng lại, cô bé giật mình bật dậy.
“…! C-Chuyện gì thế này…?!”
“Boo-san! Em có sao không?!”
Tôi chạy về phía cô bé. Lần này, George không cản đường tôi. Ngược lại, hắn lùi lại, như thể muốn nhường không gian cho chúng tôi.
“Yoshi…? Xin lỗi… Dù sao thì, em muốn rời khỏi Bristol, và đó là lý do…”
“Đừng lo về chuyện đó! Em có bị thương ở đâu không?!” Tôi kiểm tra khắp người cô bé, nhưng không thấy vết thương nào.
“Ôi, làm ơn đi. Cậu không cần lo lắng về chuyện đó đâu. Tôi chỉ dùng một chút thuốc để cô bé có một giấc ngủ yên bình thôi mà. Ý tôi là, tôi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn với cô bé nếu thích, nhưng như cậu đã biết đấy… Tôi là một quý ông mà!”
Tại sao hắn lại làm một điều như vậy? Tôi không muốn đặt cược vào điều đó, nhưng một câu trả lời duy nhất đã hiện lên trong đầu tôi. Và tôi phải xác nhận điều đó… Bởi vì đó là lý do tôi đến đây.
“…George-san. Tất cả mọi chuyện đều do anh dàn xếp, đúng không?”
“Ôi chao, ôi chao. Vậy là tôi đã bị phát hiện rồi. Chà, tôi cũng cảm thấy chỉ là vấn đề thời gian thôi mà.”
“Mục đích của anh là gì với chuyện này?!”
“Ôi, Boo… Tôi nghĩ em đã biết rồi chứ, nhưng điều này khiến tôi đau lòng lắm. Hoặc có lẽ em đơn giản là không thể chấp nhận được. Bởi vì… chúng ta đều biết em vụng về và không thành thật đến mức nào.”
“Anh vừa nói cái gì…?”
“Cậu hỏi mục đích của tôi là gì ư? Làm ơn, thử động não đi, Roasted Beef-chan. Không phải quá rõ ràng sao? …Là để em viết đấy.”
Điều này khác với những lời châm chọc thường ngày của hắn dành cho Boudicia. Giống như một công tố viên trong phiên tòa, hắn chỉ tay về phía cô bé.
“Dĩ nhiên, chuyện cái tên ranh mãnh kia gây ra vết thương như vậy thì đúng là không may thật. Thế nhưng, tôi không thể để cô cứ thế bỏ cuộc mà không sáng tác thêm bất kỳ thứ gì nữa. Bởi vì cô là nàng thơ của chúng tôi. Chính là người sẽ thay đổi lịch sử nghệ thuật ở Bristol.”
“Đừng có hươu vượn! Tại sao ông lại quan tâm tôi viết gì ở đâu chứ?!”
“Nhưng tại sao tôi lại không thể quan tâm chứ? Thôi nào, cũng phải nghĩ đến cảm giác của tôi một chút đi chứ.”
George hoàn toàn phớt lờ tiếng gào của Boudicia, tựa như một giáo sư đại học lão làng mà giảng giải.
“Cứ giả sử thế này nhé: Cô có một cô bạn thanh mai trúc mã vẫn luôn gắn bó với cô từ thuở bé. Thậm chí cô xem nó như em gái mình mà lúc nào cũng cưng chiều hết mực. Bản thân cô thì yêu nghệ thuật hơn bất cứ thứ gì, luôn lén lút lẻn vào bảo tàng nghệ thuật và một ngày nào đó mơ ước được trở thành một nghệ sĩ, ngày ngày phác thảo vào quyển sổ tay. Rồi một ngày nọ, cô bạn thanh mai trúc mã ấy lại vô tình vẽ gì đó lên tường bằng một bình sơn xịt. Cô sẽ cảm thấy thế nào? Chưa kể tài năng của nó lại vượt trội một cách rõ ràng, phi phàm, mang tầm vóc lịch sử, ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Đến mức nó có thể sánh ngang hàng với một trong những nghệ sĩ vĩ đại nhất thời đại chúng ta… Đúng vậy, thậm chí là với cả Banksy nữa.” Giọng George vang vọng khắp bảo tàng trống vắng. “Đương nhiên, bản thân cô cũng sẽ cố gắng vẽ gì đó lên tường – chỉ để nếm trải sự tuyệt vọng thật sự. Nhận ra rằng mình hoàn toàn không có chút tài năng nào đáng kể. Boo nói hoàn toàn đúng. Bất kể tôi làm gì, tôi sẽ không bao giờ hơn được cọng rau mùi tây bị bỏ lại góc đĩa, cuối cùng chỉ tổ vứt vào thùng rác.”
George cũng từng là một người viết. Anh nhận ra mình sẽ chẳng bao giờ thành công, liền vứt bỏ bình sơn xịt, bẻ gãy cọ vẽ, và cứ thế làm một người bình thường. Nghe thì có vẻ đây là một câu chuyện có lẽ đã xảy ra vô số lần. Tuy nhiên, điều này cũng hé lộ một vài yếu tố của sự việc vẫn còn bỏ ngỏ cho đến thời điểm hiện tại.
“…Vậy thì bức vẽ graffiti mà chúng tôi vẫn cho rằng được vẽ lên cửa hàng để trả thù… Bức mà chúng tôi nghĩ cô Lara-san phải chịu trách nhiệm… Hóa ra lại là ông từ trước đến nay.”
“Đúng vậy. Tôi có thể không có tài năng, nhưng có một điều tôi làm rất giỏi… Đó là sao chép. Đó là bản sao từ một bức graffiti cũ mà Lara-kun từng vẽ lúc nào đó. Vì mục đích chống graffiti… Hoặc với cái cớ đó, tôi thường xuyên đi dạo quanh thị trấn, cô hiểu không. Tôi đã ghi lại vô số tác phẩm. Dĩ nhiên, đó cũng là một phần sở thích của tôi.”
Lara nói cô không phải là người đã vẽ bức đó. Và có vẻ như cô không hề nói dối về chuyện đó. Đồng thời, cô cũng không đồng tình rằng ai đó trong nhóm của cô có thể làm chuyện này. Và nhìn cách nhóm của cô quan tâm đến cô, thật khó tin có ai đó sẽ phản bội cô. Do đó, chắc chắn bức vẽ phải do một người hoàn toàn khác vẽ. Một người… có lý do chính đáng.
“Ông chỉ sao chép graffiti của người khác thôi à…? Ông không có quyền nói về nghệ thuật!”
“Ngay từ đầu tôi đã không phải là một nghệ sĩ. Tôi làm điều đó vì một lý do… Vì lợi ích lớn hơn, như người ta vẫn nói. Mặc dù tôi cảm thấy có lỗi vì đã xúc phạm Lara-kun như vậy,” George nói khi anh ta vẫn tiếp tục mỉm cười. “Tôi phải nói rằng, đó là một sự trùng hợp khá may mắn khi Peni-kun lại vẽ bức graffiti đó lên cửa hàng của cô. Tôi có thể khiến nó trông giống như một hành động trả thù, buộc cô phải quay lại Bearpit một lần nữa. Rồi cô sẽ gặp Đội trưởng Lara, và nghĩ rằng đó sẽ là một ảnh hưởng tốt cho khao khát vẽ của chính mình… Nhưng, như vậy vẫn chưa đủ. Mà thôi, tôi cũng đã đoán trước được. Cô là một cô gái bướng bỉnh, nên tôi phải dồn cô vào chân tường hơn nữa.”
“Vậy ra ông chính là người đã kích động cuộc thanh trừng ở Bearpit.”
“Đúng như cậu nói đấy, Yoshi-kun. Tôi đã thúc đẩy Hội đồng thành phố tăng cường trấn áp graffiti. Sau đó, tôi tiến vào trung tâm Bearpit để phát động phong trào phản kháng. Tuy nhiên, hành động của Aeon-kun lại làm đảo lộn kế hoạch của tôi. Tôi không ngờ cậu ta lại vẽ bức graffiti đó. Việc đó đã gây ra rắc rối, suýt chút nữa khiến mọi chuyện đi chệch hướng. Dù sao thì, tôi đã để cậu ta thoát tội mà không gặp chút phiền phức nào, vậy nên cậu đừng bận tâm làm gì.”
“Đừng có giỡn mặt với tôi! Aeon viết cái đó là vì Bristol! Không phải vì anh!”
“Có thể cậu nói hoàn toàn đúng. Tuy nhiên, điều đó đã giúp tôi rất nhiều. Nhờ có nó, phong trào phản kháng càng trở nên tích cực hơn trong cuộc chiến chống lại Hội đồng thành phố. Rất cảm kích, vô cùng cảm kích.”
Boudicia đang bốc hỏa vì tức giận thì bỗng nhiên sắc mặt cô trắng bệch.
“…Khoan đã. Vậy cảnh sát… cũng là do anh sao…”
“Quả thực là vậy. Lara-kun đã xin phép tôi. Dù chúng tôi có đình chiến, nhưng tôi vẫn là kẻ thù của cô ấy. Tôi rất ngưỡng mộ lòng dũng cảm và sự tháo vát của cô ấy, nên tôi đã đồng ý giúp đỡ. Tôi thậm chí còn đưa ra ý tưởng để mọi người cùng vẽ graffiti. Đây chính là sân khấu sẽ quyết định vận mệnh của graffiti ở Bristol. Và cậu có Hoàng tử bên cạnh. Chắc chắn, Công chúa sẽ thức tỉnh… Thế nhưng, chúng ta lại ở đây. Cậu thấy đấy, tôi đã cố gắng hết sức rồi. Thật sự, tôi đã xin phép Hội đồng thành phố đàng hoàng đấy.”
Thật là ngụy biện. Hội đồng thành phố đời nào đồng ý. Cứ như thể hắn ta đang cố tình để lộ thông tin vậy.
“Nhưng Boo-san cũng gặp nguy hiểm mà?! Lỡ như cô ấy bị cảnh sát bắt thì sao?!”
“Tôi đã để cậu bên cạnh cô ấy vì lý do đó. Cậu là Kỵ Sĩ hấp thụ những con Tốt để Nữ Hoàng có thể tự do di chuyển. Tôi đã nói với cậu rồi mà, phải không? Tôi đang đặt cược vào cậu đấy.”
“Nhưng Lara và JF đã bị bắt! Vì những gì anh đã làm!”
“Vì những gì tôi đã làm? Điều đó không hoàn toàn đúng. Họ bị bắt là vì họ đã viết graffiti.”
“Anh đúng là tên dối trá khốn khiếp!”
“Sao mà tàn nhẫn vậy chứ… Ai lại nói những lời đó với bạn thanh mai trúc mã của mình chứ?” George đút tay vào túi và phụng phịu – hay giả vờ phụng phịu. “Boo… Nếu đây là thái độ mà cậu định đối xử với tôi, thì tôi cần phải dùng đến biện pháp cực đoan rồi.” George lấy ra thứ gì đó từ trong túi.
“Boo-san!”
Mọi chuyện diễn ra trong tích tắc. Vật hắn lấy ra từ túi sáng lên ánh bạc. Hắn vồ lấy con dao và lao thẳng về phía Boudicia. Nhưng trước khi tôi kịp suy nghĩ, đôi chân tôi đã tự động hành động. Tôi lao mình chắn giữa George và cô ấy.
“Đúng, chính là nó.”
“Hả?”
Đúng lúc con dao ở ngay trước mặt tôi, George đẩy mạnh vai tôi. Tôi mất thăng bằng và suýt ngã, trong khi một cánh tay vòng qua cổ tôi. Chớp mắt một cái, George đã khống chế được tôi. Tôi cố dùng tay gỡ cánh tay hắn ra, nhưng hắn siết chặt lấy tôi. Và khi cảm thấy vật gì đó sắc nhọn ấn vào cổ mình, tôi gầm lên trong giận dữ khi hiểu ra tình hình.
“George, tên khốn nạn!”
“Thôi nào, thôi nào. Đừng cử động nhé? Boo, cậu có thể thấy chuyện gì đang xảy ra mà, phải không? Thật ra, chỉ cần lưỡi dao nằm trong phạm vi ba inch và không phải là dao bấm khóa, thì cậu có thể mang một con dao lật quanh người mà không gặp rắc rối pháp lý nào cả. Ai nghĩ ra cái này, tôi thực sự cảm ơn lắm. Nếu họ sáng tạo hơn một chút với lưỡi dao, thì có thể dễ dàng giết chết một người đấy.”
Hắn đã đoán trước tôi sẽ cố gắng bảo vệ Boudicia và ngay từ đầu đã nhắm vào tôi. Tôi nghĩ mình đã cẩn thận rồi. Tôi cứ tưởng mình đã hiểu George. Hắn thích chuẩn bị kỹ càng. Vậy nên khi hắn rút dao ra và lao vào tôi, tôi không có thời gian để suy nghĩ. Đây là chiến thắng của George.
“Nào, Boo. Nhìn đi. Chính là lỗi của cậu mà Yoshi-kun quý giá của cậu lại rơi vào tình thế nguy hiểm này.”
“…Tôi xin lỗi, Boo-san.”
“Tại sao… Tại sao cậu lại xin lỗi?! Tất cả… tất cả là vì tôi…!”
Tôi không thể trả lời câu hỏi của cô ấy. Tại sao tôi lại xin lỗi? Ý tôi là, có quá nhiều lý do đến nỗi tôi không biết bắt đầu từ đâu.
"Dừng lại! Làm ơn, dừng lại đi! Yoshi-kun không liên quan gì đến chuyện này! Đây là chuyện của tôi mà, đúng không?!"
"Chính xác. Thấy chưa, tôi biết ngay là cậu sẽ hiểu mà. Chính vì cậu không chịu viết lách gì nên Yoshi-kun đáng thương của chúng ta mới ra nông nỗi này." George vẫn giữ lưỡi dao kề sát cổ tôi, tay kia tháo chiếc ba lô tôi đang đeo.
Chắc chắn là tôi vẫn có thể cử động một chút, nhưng chỉ cần một sai sót nhỏ thôi là hắn sẽ đâm tôi ngay lập tức. Sau đó, hắn ném chiếc ba lô về phía Boudicia. Tôi nghe thấy tiếng lách cách của những bình sơn xịt bên trong khi Boudicia đón lấy nó.
"Đây là của tôi..."
"Cô phải viết, Boudicia."
"Và tôi phải viết ở đâu chứ?"
"Cô... là một thiên tài. Cô có quyền viết đè lên bất cứ đâu. Kể cả khi... đó là một vật thể lịch sử."
"Anh nói linh tinh gì thế..."
"Tôi thề... Cô đúng là thích giả vờ ngu ngốc nhỉ? Vậy thì... Yoshi-kun, cậu có biết bức tượng này là gì không?" George ghé sát mặt vào tôi, nhẹ nhàng hỏi như một người thầy hay một phụ huynh, tay chỉ vào bức tượng cạnh cầu thang.
Đó là — bức tượng một thiên thần. Nàng mặc y phục rộng rãi, đứng uy nghi trên bệ cao, hai tay ôm bó hoa. Đó là một bức tượng thiên thần khá phổ biến. Điều khiến nó trở nên đặc biệt... là việc bạn không thể nhìn thẳng vào mắt nàng. Bởi vì trên đầu nàng là một bình sơn. Màu hồng chảy xuống từ đó, loang lổ khắp ngực và chân nàng, thậm chí cả trên bệ đứng.
"Thiên thần Vại Sơn — Một tác phẩm điêu khắc được tạo ra cho triển lãm Banksy diễn ra ở đây vào năm 2009."
Banksy — Tôi đã nghe cái tên đó rất nhiều lần cho đến giờ. Nhưng việc có một triển lãm dành cho ông ấy ở đây thì tôi mới biết. Để lại một tác phẩm điêu khắc như thế này... ông ấy đã vượt xa cấp độ của một nghệ sĩ graffiti đơn thuần.
"Nghe cho rõ đây. Vụ Bearpit đã thu hút sự chú ý của toàn thành phố. Và bí ẩn về người sẽ viết tác phẩm chính vẫn là món ăn được mong chờ nhất."
Tôi nhớ rõ cách mà toàn thể người dân đã theo dõi diễn biến vụ việc. Có thể nói Bearpit là trung tâm của Bristol. Chẳng ai có thể bỏ lỡ một sự kiện ồn ào như vậy.
"Và đó là lý do... Cô phải viết, Boo," George nói khi khẽ nhúc nhích đầu lưỡi dao.
Tôi không biết hắn đang chỉ vào đâu, nhưng ánh mắt hắn hướng về phía sau cầu thang. Ở đó là một bệ cao sừng sững, giống hệt cái bệ mà Thiên thần Vại Sơn đang đứng. Nhưng trên đó không có gì cả. Đối diện với thiên thần... là một cái bệ trống rỗng. Nhưng, nếu có ai đó viết graffiti lên đó thì sao? Những cái bệ đứng xung quanh cầu thang ở sảnh chính, ngay sau khi bước vào. Một bên là thiên thần, và phía đối diện, có lẽ bạn có thể nhìn rõ tác phẩm graffiti. Chúng có thể được coi là những người canh giữ bảo tàng.
"Đúng vậy. Tối nay, cô sẽ đứng ngang hàng với Banksy. Ông ấy để lại một trong những tác phẩm của mình trong bảo tàng mà không ai hay biết, nhưng lần này, mọi thứ sẽ khác. Cô sẽ viết graffiti của mình ở đây. Và sẽ không ai có thể rời mắt khỏi tác phẩm của cô. Tin tức sẽ vượt qua giới hạn của Bristol, lan truyền khắp thế giới! Bóng Ma Bristol... sẽ vượt qua Thiên thần!"
Hắn ta đã phát điên rồi — Đó là điều đầu tiên tôi nghĩ khi nghe giọng George, nghe như một đứa trẻ vừa nhận được món đồ chơi mới vào dịp Giáng sinh. Hắn đã tạo ra toàn bộ tình huống này chỉ để Boudicia viết. Hắn đã chuẩn bị khi mọi chuyện leo thang để đảm bảo rằng mọi con đường sẽ dẫn đến đây. Và con dao báo hiệu nước chiếu tướng hiện đang chạm vào cổ tôi. Sự tận tâm của hắn... thật không bình thường.
"Ngay cả khi anh nói vậy, tôi cũng không thể..."
"Tôi biết. Ồ, tôi biết mà. Cánh tay phải của cô không còn cử động nhiều được nữa, đúng không? Quên nó đi."
Giọng điệu của hắn nghe như thể đó không phải là vấn đề nhỏ nhất. Boudicia định nói gì đó, nhưng không lời nào thốt ra.
Nếu muốn viết, tôi chắc chắn cô làm được. Đâu phải chỉ thiếu một cánh tay mà cản nổi cô. Cô chỉ đang viện cớ thôi.”
“Tôi…”
Tôi nghiến răng. Hắn ta chẳng tỉnh táo chút nào, nhưng lập luận lại vô cùng hợp lý. Lời lẽ của hắn sắc bén hơn cả lưỡi dao. Và tôi biết... cái lập luận này gần như bất khả chiến bại, không thể phản bác. Nó thực sự đau đớn. Bởi vì bấy lâu nay, tôi vẫn luôn trốn tránh vì lý do đó... với cái cớ đó. Vậy mà, tôi đã từng vì Boudicia mà cầm lấy cây đàn ghi-ta. Chắc chắn, cánh tay cô ấy đã bị thương, không cử động được nhiều. Đó không phải là vấn đề mà thái độ có thể thay đổi được. Riêng điều đó thì không thể sửa chữa. Và ngay cả khi bình phục, có lẽ cô ấy cũng không thể viết được như trước nữa. Tuy nhiên, việc bước tiếp bất chấp những điều đó và việc không làm gì cả là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.
George không sai. Nhưng dù Boudicia đang ôm chặt chiếc ba lô đầy sơn xịt, cô ấy vẫn không nhúc nhích. Vừa nãy cô ấy còn trừng mắt nhìn George, giờ thì ánh nhìn đó lại cụp xuống nền sàn bảo tàng sạch bóng.
“…Tôi e rằng dù thế này cũng không khiến cô viết được. Tôi thề đấy, cô đúng là một đứa trẻ phiền phức. Nhưng không sao. Bò nướng thì lúc nào cũng cần thời gian để chín. Và tôi cần từ từ tăng nhiệt để nó hoàn hảo nhất.” George nói, giọng điệu coi thường tình hình đến lạ. Rồi, không chút do dự, hắn ta đưa con dao lên—và đâm thẳng vào cánh tay tôi.
“Á…”
Cơn đau nhói buốt xuyên thẳng lên não. Tôi rên rỉ và vùng vẫy, nhưng cánh tay George vẫn không buông tôi ra. Cơn đau không ngừng lại. Tôi cảm thấy cánh tay mình đập thình thịch, trong khi Boudicia gào thét. Tôi nghe thấy tiếng ba lô cô ấy rơi xuống đất, còn George thì phá lên cười.
“George, dừng lại đi!”
“Tôi đã bảo cô viết. Vậy mà cô không nghe. Giờ thì cô lại ra lệnh cho tôi ư? Tại sao tôi phải tuân lời cô?”
“Chuyện này không liên quan gì đến Yoshi! Nếu anh định làm đau ai đó, thì hãy chọn tôi này!”
“Mặc dù rất đau lòng khi phải thừa nhận, nhưng tôi hơi bị khôn ngoan quá để làm điều đó. Tôi không thể nhầm lẫn phương pháp với mục tiêu của mình. Tôi biết đây sẽ là cách hiệu quả nhất đối với cô.”
Con dao xoáy sâu hơn. Thêm một đợt đau đớn ập đến, khiến tôi phải há hốc thở dốc. Máu lẽ ra phải chảy trong cánh tay tôi giờ lại tuôn xuống các ngón tay, nhỏ giọt xuống đất. Trong khi đó, tiếng thét của Boudicia đang dần trở nên yếu ớt.
“Yoshi-kun… Cậu đã từng chơi ghi-ta phải không? Và khá chăm chỉ nữa chứ.”
Tôi sững sờ. Tôi chưa từng nói cho hắn về chuyện đó. Không, thật ra, Boudicia là người duy nhất biết chuyện đó.
“Không có gì phải ngạc nhiên đến thế. Nhìn móng tay ngắn và đầu ngón tay chai sạn của cậu, tôi đã đoán được. Tôi nói đúng không? Làm ơn, cậu có thể gọi tôi là Thám tử từ bây giờ.”
Cách hắn ta nói chuyện không khác gì bình thường, đó mới là điều đáng sợ nhất trong tất cả những chuyện này. Hắn ta có vẻ hoàn toàn bình thường. Thậm chí còn rất lý trí.
“Và cánh tay này khá quý giá, phải không?”
“Dừng lại…”
“Boo, cô phải hiểu điều đó hơn bất cứ ai.”
“…Đừng mà…”
“Nỗi đau của một nghệ sĩ mất đi cánh tay của mình, đó là điều đó.”
“George! Làm ơn đi!”
Nghe thấy lời cầu xin này, George cười phá lên.
“Làm ơn ư? Đó là câu tôi nên nói mới phải. Hay đúng hơn… có lẽ là của Yoshi-kun? Boo cứu tôi! Tôi đang bị một tên Hề điên tấn công! Làm ơn đi!”
Hắn ta đang đùa giỡn với giọng điệu của mình, nhưng tôi có thể cảm nhận được. Hắn ta nghiêm túc. George sẽ làm thật. Hắn sẽ chọn bất cứ phương pháp nào hắn cho là cần thiết, và hắn sẽ không ngần ngại. Vì lợi ích lớn hơn, giống như hắn đã nói. Miễn là Boudicia chịu viết trở lại. Hắn sẽ làm… những gì cần làm.
“Ngay cả khi anh làm thế này… tôi cũng không thể viết được nữa.”
“Cô có thể. Cứ tự tin vào bản thân đi. Cầm chiếc ba lô đó lên và đứng lên bục đi,” hắn nói với giọng điệu nhẹ nhàng.
Cứ như thể anh ta đang cố gắng tiếp thêm dũng khí cho con trẻ, lại như một người thầy kiên nhẫn dẫn dắt học trò. Boudicia chầm chậm nhặt chiếc ba lô lên, rồi khập khiễng từng bước tiến về phía cái bục.
“Ngoan lắm,” George khen ngợi, trong khi con dao của hắn vẫn ghim chặt vào cánh tay tôi.
Ý thức tôi dần chìm vào khoảng không vô định vì cơn đau hành hạ, nhưng một suy nghĩ chợt lóe lên. Chuyện này… chẳng phải là tốt sao? Việc hy sinh các tác giả ở Nhà Hát Gấu để dồn Boudicia vào đường cùng là một hành động tàn ác. Thế nhưng, giờ đây… mọi chuyện đã là quá khứ. Không chỉ có George. Aeon, Lara, và biết bao người khác đều mong muốn cô ấy viết lại. Và… tôi cũng không ngoại lệ. Việc lợi dụng cánh tay của cô ấy trong cuộc tranh cãi chỉ là một cái cớ. George đã nói vậy, và tôi không thể phủ nhận. Tôi đã cố gắng chơi đàn guitar cho cô ấy nghe. Khiến một thứ từng ngừng lại giờ chuyển động trở lại… thật quá đỗi khó khăn. Nhưng đồng thời… một khi nó đã bắt đầu chuyển động trở lại, mọi thứ còn lại đều trở nên đơn giản.
Điều Boudicia cần lúc này là một lý do. Một thứ gì đó… thậm chí có thể buộc cô ấy phải viết. Và nếu tôi chính là lý do đó… Thì rốt cuộc, George và tôi đều mong muốn cùng một điều. Chúng tôi muốn Boudicia viết. Ngoài con dao đang ghim trên cánh tay tôi ra, chúng tôi chẳng khác gì nhau.
Rồi, Boudicia đặt chiếc ba lô xuống đất. Tay phải cô ấy cầm một bình sơn xịt. Thế nhưng, ngay cả từ khoảng cách này, tôi vẫn có thể nhận ra. Tay cô ấy nắm không chắc, run rẩy từng hồi.
“Nào, Boudicia. Viết đi.”
Nếu tôi bảo cô ấy viết, liệu cô ấy có làm vì tôi không? Nếu tôi van xin… yêu cầu cô ấy giúp tôi… Bởi vì lúc đó… tôi đã suýt mở lời, định cầu xin cô ấy, thì tôi nhìn thấy. Khi cô ấy cầm bình sơn xịt với bàn tay run rẩy… một giọt nước mắt lăn dài trên má.
“Viết! Ngay!”
Giọng George kéo tôi trở về thực tại. Không, đây không phải điều tôi muốn.
“Boo-san!” Tôi hét lên.
Hét thật lớn để đảm bảo cô ấy có thể nghe thấy tôi. Rồi, cô ấy quay lại. Không còn hình ảnh của con sư tử kiêu hãnh mà tôi từng biết. Cô ấy cũng chẳng còn tự do như một chú mèo hoang. Cô ấy chỉ… sợ hãi. Giống như một chú mèo con bị nhốt trong hộp.
“…Do not write.” Tôi chậm rãi nhưng kiên quyết thốt ra một câu tiếng Anh.
Và rồi, mắt cô ấy mở to.
“Yoshi-kun! Anh đang nói gì vậy?! Chẳng lẽ anh không muốn Boo…”
“Không… Nói thật thì không hẳn.”
Con dao vẫn ghim chặt vào cánh tay tôi. Thế nhưng, cơn đau không còn làm tôi bận tâm nhiều nữa. Thay vào đó, tôi nhớ ra một điều. Vì sao tôi lại bị Boudicia cuốn hút đến vậy? Tôi chưa từng thực sự hiểu điều đó… Nhưng giờ thì tôi đã biết. Là bởi vì không ai có thể sở hữu cô ấy.
Làm bẩn những bức tường, bỏ qua nguy cơ bị bắt, và thậm chí dính líu đến bạo lực. Một cuộc thi đấu. Viết lách. Tác phẩm sau đó bị ghi đè, hoặc hoàn toàn bị xóa bỏ, và biến mất mãi mãi. Đó là loại hình nghệ thuật không ai thực sự mong muốn—Graffiti. Nhưng, chính vì vậy…
“Đây không giống em chút nào, Boo-san.”
“Không… giống em…” Cô ấy nhìn tôi, vẻ bối rối.
Một chút ánh sáng đã trở lại trong đôi mắt xanh của cô ấy.
“Em ích kỷ, luôn làm mọi chuyện rối tung, và chẳng bao giờ nghe lời người khác nói. Chẳng phải vậy sao?”
Tôi nhớ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Chính vì vậy mà tôi bị cô ấy thu hút đến thế.
“Tôi luôn ghen tị với điều đó. Làm điều gì đó không phải vì người khác, mà chỉ lắng nghe trái tim mình… Tâm hồn mình. Đó mới là Boo-san mà tôi ngưỡng mộ.”
Tôi đã luôn bị tổn thương. Bị nói rằng tôi không có tâm hồn, tôi đã bị hủy hoại đến không thể hàn gắn. Dù tôi có luyện tập bao nhiêu, học hỏi bao nhiêu, chỉ một câu nói ấy khiến mọi thứ dường như bị xóa bỏ. Rằng tôi chẳng còn gì bên trong mình nữa. Nhưng… điều đó lại đúng. Luyện tập để trở nên tốt hơn. Học hỏi để viết những bài hát hay hơn. Cuối cùng, tôi đã có thể chấp nhận điều đó. Vấn đề là… phải làm gì với tất cả những điều đó.
“Nhưng nếu em không vẽ, thì cánh tay của anh…”
“Giờ đây, điều đó không quan trọng.”
“Chuyện đó quan trọng lắm chứ! Cậu đã luyện tập biết bao nhiêu vì âm nhạc của mình mà! Nếu cứ thế này thì tất cả công sức của cậu…”
“Mọi chuyện lúc nào cũng cần có lý do sao?”
Cho dù không còn gì cả… Nếu chính tâm hồn cậu khao khát điều đó, vậy thì tất cả chúng ta vẫn có thể làm nên điều gì đó mới mẻ.
“…Yoshi-kun, tôi sắp hết kiên nhẫn rồi đấy.”
Tôi có thể cảm nhận George đã dùng lực mạnh hơn để xoáy con dao. Chắc chắn hắn sẽ ra tay. Thế nhưng…
“George-san… Không chỉ có một mình anh nghiêm túc trong chuyện này đâu.”
Tôi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần. Và rồi… tôi dang rộng hai tay.
“Grừ…”
Tôi không thể kìm được tiếng rên rỉ. Con dao đâm sâu hơn vào cánh tay tôi. Tôi có thể cảm thấy nó đang nghiến vào xương. Cơn đau tê tái còn lớn hơn trước rất nhiều. Đau đến mức tôi chỉ muốn ngất lịm đi. Nhưng… như thế này thì có là gì. Việc bị người khác phủ nhận âm nhạc của chính mình… còn đau đớn hơn thế gấp bội. Và ngay lúc này đây… Boudicia mới là người thực sự đang phải chịu đựng.
“Yoshi!”
“Yoshi-kun, cậu đang làm gì…”
Boudicia đánh rơi bình sơn xịt trong tay. Trong khi đó, tay George dần yếu đi, và tôi đã thoát ra được. Con dao rơi xuống đất, máu tuôn ra xối xả từ vết thương đang há miệng. Ý thức tôi bắt đầu chao đảo, nhưng tôi vẫn cố gắng đứng vững.
“…Làm ơn, đừng viết, Boo-san. Không phải bây giờ.”
Tôi loạng choạng bước về phía cô ấy. Từng bước một. Vì có điều gì đó tôi cần phải nói với cô ấy… Vì có điều gì đó tôi bắt buộc phải nói.
“Đừng làm chỉ để thắng.”
Giống như cô ấy đã từng trong quá khứ, chỉ sống để ghi đè lên tác phẩm của người khác.
“Đừng làm vì lợi ích của thành phố.”
Giống như Lara sẽ làm, chỉ sống để bảo vệ Bristol.
“Đừng làm vì lịch sử.”
Giống như George yêu cầu cô ấy, chỉ muốn được lưu giữ trong ký ức của ai đó.
“Đừng làm vì tôi.”
Tôi chẳng có nghĩa lý gì cả. Có ích gì đâu… nếu cô ấy sẽ chỉ khóc khi nhìn vào bức graffiti? Có ích gì đâu nếu con sư tử hoang dã tôi hằng ngưỡng mộ cuối cùng lại bị nhốt trong lồng? Ngay lúc này, Boudicia vẫn trông như một chú mèo con yếu ớt, bị chủ nhân vứt bỏ. Nhưng… đó không phải là gương mặt. Đó không phải là lý do tôi bắt đầu ngưỡng mộ cô.
“Nếu cậu… nếu cậu thực sự muốn viết graffiti một lần nữa vào một ngày nào đó…”
Tôi cúi thấp người và nhặt lấy bình sơn xịt đã rơi xuống đất. Bình sơn bạc bắt đầu nhuộm đỏ. Nhưng, tất cả những điều đó đều không quan trọng. Khi đôi mắt xanh trong suốt của cô nhìn tôi, tôi khẽ nắm lấy tay cô. Và rồi… đặt mạnh bình sơn xịt vào tay phải của cô.
“Hãy viết vì chính bản thân cậu, Boudicia!”
“Yoshi… tôi…”
Cô ấy hạ ánh mắt xuống bình sơn xịt, gương mặt méo mó. Tuy nhiên, cô ấy nhanh chóng mím môi và ngước lên lần nữa. Nhìn thấy cảnh đó, tôi biết rằng nó đã quay trở lại – Ánh nhìn sắc bén của con sư tử kiêu hãnh đang diễu hành trên thảo nguyên Savanna.
“…Chà, cậu thực sự khiến tôi bất ngờ đấy. Tôi thật sự không ngờ tới. Tôi ghen tị với cậu đấy, Yoshi-kun. Cứ tin là vậy.”
Khi tôi quay người lại, George nhặt con dao lên và nhìn vào lưỡi dao, vẫn còn vẫy máu của tôi. Giọng hắn bình tĩnh khi hắn cười. Tuy nhiên, nụ cười trên mặt hắn đã biến mất.
“Vậy thì… Thịt Bò Nướng-chan. Hãy nghe câu trả lời của cô. Cô có viết không?” Hắn chĩa con dao vào Boudicia khi hỏi.
“Không.” Cô ấy tuyên bố không chút do dự. “George… Tôi sẽ không vẽ vì anh.”
“Đó… là câu trả lời của cô sao?”
“Đúng vậy. Vậy thì biến đi, lượt của anh kết thúc rồi!”
Tiếng cười vang dội khắp bảo tàng. George lắc đầu khi hắn cười như thể vừa nghe một câu chuyện cười, rồi dang rộng hai tay với vẻ nhún vai.
“Cô có thật sự nên nói điều đó với người bạn thanh mai trúc mã đã đi xa đến vậy chỉ để cô vẽ lại không?!”
“…Ồ, tôi biết. Anh đã luôn dõi theo tôi. Và tôi biết ơn vì điều đó. Nhưng việc xóa graffiti của Bristol… làm tổn thương người khác… tôi không thể chấp nhận anh vì điều đó!”
“Ồ, ta xin lỗi, Boo yêu quý của ta.” Hắn ta nói, nở một nụ cười. “Thật ra, ta cứ ngỡ kế hoạch này đang đi đúng hướng. Nhưng đó là chiêu cuối của ta rồi. Ta đã hết bài để đánh… vậy nên, ta sẽ phải bắt đầu lại từ đầu.”
Và rồi—nụ cười của hắn vụt tắt.
“…Sau khi ta loại bỏ ngươi, Yoshi-kun.”
Chĩa lưỡi dao về phía chúng tôi, George lao tới. Nhưng trước khi tôi kịp xen vào giữa hai người họ lần nữa, cô ấy đã bước lên một bước.
“Georgeee!”
“Boudiciaaa!”
Họ gầm lên tên nhau, rồi tiếng gầm ấy bị một âm thanh kỳ lạ át đi. Tiếng kim loại va vào kim loại, rồi tiếp theo là tiếng một viên bi nhỏ lạch cạch. Tôi biết âm thanh đó. Trong tay phải Boudicia, cô ấy đang cầm bình sơn xịt. Như mọi khi, tay cô ấy vẫn không vững, bình sơn xịt suýt nữa thì tuột khỏi tay. Thế nhưng, cô ấy đã dùng tay trái để giữ lấy. Boudicia đẩy cánh tay phải về phía trước, dùng tay trái nhấn vòi xịt. Linh hồn ngụ trong cánh tay phải của cô ấy… giờ đã truyền sang tay trái. Dù đã bị thương… trải qua mất mát, cô ấy sẽ không bao giờ đánh rơi nó lần nữa. Ánh mắt sắc lạnh của Boudicia xuyên thẳng qua George—khi cô ấy chĩa bình sơn xịt vào hắn ta, giữ chặt như thể đó là một viên đạn.
“Đi chết đi, cái tên rau mùi tây khốn khiếp!”
Cùng với tiếng thét đó, một làn sóng sơn xịt phun thẳng từ bình ra, bao phủ lấy mặt George.
“Oaah?!”
Mặt hắn ta đỏ bừng, rên rỉ một tiếng. Và rồi đầu gối hắn ta khuỵu xuống.
“…Chúng ta dừng lại đi.”
George ôm đầu, có lẽ hắn ta đã bị sơn bắn vào mắt.
“Ngươi không thích tác phẩm của chính mình, đúng không? Nếu vậy, ngươi phải tự viết ra cho mình. Dù ngươi có tệ đến mức nào, dù nó có làm ngươi khó chịu ra sao, chỉ có ngươi mới có thể viết lại chính mình. Dù ta có viết thay ngươi, nó cũng chẳng thay đổi được quái gì đâu.”
George không trả lời. Đây… là kết thúc rồi.
“Ngươi thật sự không hiểu… Ngươi không hiểu cảm giác của ta…!”
George nghiến răng thốt ra những lời đó khi hắn ta đứng dậy một lần nữa. Tôi có cảm thông với George. Bởi tôi cũng đã từng bị thứ tương tự hành hạ. Từ trong vòng tay mà George tự che chắn, một ánh nhìn sắc lạnh vụt lóe lên. Hắn ta giương dao, tiến về phía chúng tôi. Hắn ta vẫn chưa bỏ cuộc. Tôi đã linh cảm điều này sẽ xảy ra, đó là lý do tôi đã sẵn sàng. Tôi di chuyển vào giữa Boudicia và con dao, dùng thân mình để đỡ nhát chém—Hay ít nhất, đó là điều đáng lẽ phải xảy ra.
“Ta thề… Nhìn cảnh này khiến ta nhớ đến một chuyện mà ta thà quên đi còn hơn.”
Đứng trước mặt tôi… không phải George. Đó là một tấm lưng cao lớn với đôi tay màu sô-cô-la.
“…Aeon-san!”
“Xin lỗi vì đã để mọi người chờ. Ta mất chút thời gian để vượt qua sự giám sát của cảnh sát.”
“Guh…!” Cánh tay cầm dao của George bị Aeon nắm chặt, không nhúc nhích chút nào.
“Không phải phong cách của ta, nhưng đã đến lúc chúng ta nên cướp kẹo của đứa trẻ hư.” Aeon vặn tay George, và con dao rơi xuống đất.
Tiếp đó, anh ta khống chế George bằng những động tác mượt mà như dòng sông. Tôi kinh ngạc đến mức phát ra tiếng khi chứng kiến một người chuyên nghiệp làm việc. Cùng lúc đó, một đôi ngón tay thon thả nhặt con dao cạnh George lên, những món phụ kiện trên người cô ấy leng keng.
“Ôi trời. Con dao này cũng không tệ lắm. Dù có lẽ nó sẽ chẳng giúp ích nhiều khi nấu ăn đâu,” cô ấy nhận xét con dao khi mái tóc màu ngọc xanh của mình khẽ lay động.
“Lara-san, chị cũng đến rồi.”
“Tại sao… hai người lại ở đây…?” George hỏi bằng giọng yếu ớt, khi Lara đặt một tay lên hông.
“Boo gặp rắc rối, đương nhiên là tôi phải chạy đến rồi.”
“Ugh… Nhưng tôi đã bảo cảnh sát bắt giữ hai người…!”
“Heh, đừng đánh giá thấp Thuyền trưởng chứ. Thoát khỏi sự giam giữ của hải quân thì dễ như ăn kẹo thôi. Aeon, hãy trừng phạt ‘cún con’ của hội đồng thành phố chúng ta đi.”
“Rõ, thưa cô chủ.”
Aeon nhe răng cười khi anh ta ghì chặt hai tay George lại, lấy ra một sợi dây rút từ túi và quấn quanh tay George.
“…Làm sao hai người biết chúng tôi ở đây?” George rên rỉ hỏi.
“Tôi đã đảm bảo rằng dòng chữ cậu để lại ở Quán Gấu (Bearpit) cũng dễ đọc đối với những người khác nữa. Mặc dù tôi đã rất căng thẳng khi tự tay viết những nét vẽ graffiti đầu tiên của mình.”
Tôi đã có linh cảm rằng một chuyện lớn như thế này có thể xảy ra, nên đã chuẩn bị mọi thứ cần thiết trước khi đến đây. Tuy nhiên, việc Aeon có thể cắt đuôi cảnh sát và Lara thoát khỏi nơi giam giữ của mình thực sự là một bất ngờ thú vị.
“Chính xác. Và với cánh cửa đã mở, chắc hẳn anh không ngờ chúng tôi sẽ ập vào thế này, thưa ngài Chiến Lược Gia.”
Lara, Aeon, và giờ là Boudicia. Tất cả những họa sĩ đường phố này đều đang nhìn xuống George.
“Grk… Boudicia, cô định sống mà không bao giờ vẽ nữa sao?! Hủy hoại tài năng tuyệt vời mà cô đang có ư?!”
“Anh đang nói cái quái gì vậy? Tôi chỉ nói là tôi không vẽ vì anh thôi.”
Khi khuôn mặt đỏ gay của George vặn vẹo trong giận dữ, tôi nghe thấy một âm thanh chói tai từ xa. Một tiếng còi hú giống như đồ chơi bị hỏng.
“Cảnh sát đấy à? Chúng ta mau rời khỏi đây thôi.”
“Nếu bị bắt ở đây, mọi thứ sẽ đổ sông đổ bể hết.”
Lara và Aeon tiến về phía lối ra.
“Boudicia, đi với bọn tớ,” Aeon nói.
“Không, tôi có việc cần làm trước đã. Hai người cứ đi trước đi.”
Boudicia không quay đầu lại, cô nhìn vào bức tượng Thiên Thần Bình Sơn (Paint Pot Angel).
“Boo…? Cậu đang nói gì vậy…?” Lara tỏ vẻ lo lắng, nhưng Aeon đã nắm lấy tay cô.
“…Kinh nghiệm của tớ cho thấy, họ sẽ đến đây trong bốn phút nữa.”
“Tôi chỉ cần ba phút,” Boudicia đáp, rồi lấy chiếc áo hoodie đỏ ra, quấn quanh eo.
Điều này để lộ khuỷu tay trắng của cô, cũng như khuỷu tay phải. Mọi người đều có thể thấy vết sẹo hằn lên như một tia sét.
“Boudicia, cậu…”
Aeon cất tiếng nhưng nhanh chóng ngừng lại. Chỉ với chừng đó, anh đã hiểu rõ mọi chuyện.
“Để tôi hỏi một điều. Sao cô lại vẽ? Bức tường đang nói gì với cô?”
“Không vẽ thì làm sao biết được. Anh không phải cũng vậy sao? Đó là lý do chúng ta vẽ.”
Aeon không đáp lại, nhưng tôi có thể thấy một nụ cười nhạt trên môi anh.
“Đi thôi, Lara.”
“Nhưng, Boo…” Ánh mắt lo lắng của Lara chạm vào tôi, và tôi gật đầu.
Cô ấy ngần ngừ một lát nhưng nhanh chóng theo Aeon rời đi. Giờ thì chỉ còn lại Boudicia, George, và tôi.
“Được rồi.”
Boudicia tự nhủ, và tôi hiểu cô ấy định làm gì. Đó là lý do tôi gọi với theo cô.
“Không sao đâu.”
“Ừm,” cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ với tôi.
Tôi ngồi xuống bên cạnh George. Cánh tay tôi vẫn đang chảy máu rất nhiều, nên việc đứng dậy ngày càng khó khăn. Tôi nhìn George. Anh ta nhướn một bên lông mày, tay chân bị trói, vẻ mặt có chút bối rối. Nhìn thấy cảnh đó khiến tôi khẽ cười khẩy. Anh ta là kẻ đã đâm tôi bằng dao chỉ vài phút trước đó. Chúng tôi đều bị thu hút bởi cùng một người và mong muốn cùng một điều. Và giờ đây, điều ước đó đang trở thành hiện thực. Boudicia trèo lên bệ đối diện bức tượng Thiên Thần Bình Sơn. Và rồi, tôi nghe thấy tiếng lạch cạch của bình xịt.
Giống như lần trước, Boudicia cầm bình xịt bằng cả hai tay. Nhanh chóng và dứt khoát, một hình dạng xuất hiện. Những từ ngữ được viết lên khoảng trống trước đó. Mỗi khi cô ấy di chuyển bình xịt, tôi có thể thấy những chữ cái như được truyền thêm sức sống, gần như nhảy xổ vào mắt tôi. Mùi sơn nồng nặc, cùng với âm thanh bình xịt lên tường, giờ đây lại mang đến cảm giác thoải mái kỳ lạ. George và tôi chỉ lặng lẽ theo dõi cảnh này.
“Yoshi-kun.”
“Vâng?”
George lên tiếng và tôi trả lời.
“Rốt cuộc… tôi đã thiếu điều gì?” Anh ta nói, như thể đã quên mất sự việc vừa xảy ra.
Tuy nhiên, khi tôi nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của anh ta khi dõi theo Boudicia vẽ, ngay cả tôi cũng có thể bỏ qua. Cuối cùng, mọi chuyện rất đơn giản. Đó là vì George yêu Boudicia.
“Tôi không nghĩ anh thiếu bất cứ điều gì cả.”
George nhìn tôi đầy kinh ngạc nhưng nhanh chóng quay lại nhìn Boudicia.
"Đàn sư tử… chúng đẹp nhất khi được sống giữa hoang dã. Chỉ đơn giản vậy thôi."
Nghe tôi nói vậy, George bật cười. "À ra thế. Ừ, cậu nói cũng có lý."
Trong lúc chúng tôi trò chuyện, Boudicia đã hoàn tất điểm nhấn cuối cùng cho bức graffiti. Cô ấy quăng chiếc bình xịt sơn vào ba lô, đoạn lên tiếng: "Xong rồi."
Bức tranh hoàn toàn khác biệt so với những nét vẽ graffiti đã bắt đầu phai màu. Trái ngược với phong cách nghệ thuật tràn ngập sát khí đến từng nét cọ nhỏ nhất, bức này lại táo bạo nhưng vẫn đơn giản. Dù vậy, những dòng chữ trên tường vẫn rung động đầy sức sống, cứ như thể chúng sắp sửa nhảy múa bất cứ lúc nào. Và bức graffiti này chỉ gồm một câu duy nhất—"Ở đây, tôi được phép làm tất cả mọi thứ, mọi lúc."
"Yoshi, đi thôi!"
Tiếng còi cảnh sát đang ngày một gần. Chúng tôi không thể chần chừ thêm.
"Đi nào," cô ấy chìa tay phải về phía tôi.
Khi tôi nắm lấy bàn tay ấy, cô ấy giữ chặt và kéo tôi đứng dậy. Dù sau đó chúng tôi phải chạy trốn cảnh sát, biểu cảm của cô ấy vẫn bình tĩnh và thanh thản lạ thường. Chúng tôi không nói thêm lời nào. Chỉ cần nhìn vào bức graffiti kia là đủ. Boudicia quay người, chạy về phía lối ra. Tôi đuổi theo cô ấy thì George gọi tên tôi.
"Yoshi-kun!"
Tôi quay đầu lại.
"Một chuyện cuối cùng," anh ta nói với vẻ mặt buồn bã. "Cậu đã đến Hang Khổng Lồ rồi đúng không? Tôi nghĩ rằng… Goram thật ra đã cố ý thua Ghyston."
"Cậu nói cái gì…"
"Yoshi, nhanh lên!"
Chưa kịp suy nghĩ sâu hơn về lời George nói, Boudicia đã nắm lấy cánh tay tôi. Và rồi chúng tôi trốn thoát khỏi bảo tàng nghệ thuật—để lại phía sau một con dao, một người đàn ông và một tác phẩm graffiti độc đáo.

0 Bình luận