Quyển 1

Chương 4: Từ sân khấu

Chương 4: Từ sân khấu

Nếu bạn yêu thích những gì chúng tôi làm, hãy theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia Discord của chúng tôi và cân nhắc hỗ trợ chúng tôi trên Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

“Chào cậu, Yoshi.”

“À, anh George. Về chuyện của Boo-san thì…”

Vài ngày sau, khi George đến thăm cửa hàng, tôi là người duy nhất trực ca. Vụ vẽ bậy trên Cầu treo Clifton nhanh chóng trở thành tin tức nóng hổi, biến thành một sự cố lớn gây chấn động toàn bộ Bristol. Bất kể truyền thông nhìn nhận thế nào, đây rõ ràng được xem là một hành động khiêu khích đối với hội đồng thành phố và là khúc dạo đầu cho một chuỗi hành động tương tự. Và khi những bức graffiti đó bị coi là hành vi phá hoại, số lượng graffiti trong thành phố chỉ có tăng thêm. Tất cả các tác giả đều noi gương Aeon và thể hiện phong cách riêng của mình. Ngay lúc này, cả thị trấn và cảnh vật xung quanh đã thay đổi rất nhiều.

Tôi cũng chưa nói chuyện với Boudicia kể từ đêm hôm đó. Thỉnh thoảng chúng tôi có chạm mặt nhau trong ca trực, nhưng tôi chẳng biết phải nói gì. Mỗi khi nghĩ đến cô ấy, lồng ngực tôi lại thắt lại, và tôi không biết phải làm sao với những cảm xúc này.

“Thật ra, hôm nay tôi có chuyện muốn bàn bạc với cậu.”

Và vì đầu óc tôi lúc đó chỉ toàn là Boudicia, câu nói đó của George ban đầu nghe như thể một sự hiểu lầm nào đó.

“Với tôi ạ?”

“Phải. Tôi muốn kể cho cậu một bí mật của mình.”

Dù thường ngày anh ấy khá bông đùa, nhưng ánh mắt lúc này lại xuyên thẳng vào tôi. Tôi kiểm tra đồng hồ xem còn bao lâu nữa là hết ca và báo cho anh ấy biết. George chỉ ngồi xuống một chiếc bàn trong cửa hàng và bắt đầu đọc sách. Đến khi hết giờ, tôi khoác áo khoác và đi về phía George, anh ấy mỉm cười chỉ tay ra cửa.

“Chúng ta vừa đi vừa trò chuyện nhé?”

Tôi không biết chính xác anh ấy sẽ dẫn tôi đi đâu, nhưng tôi cứ thế bước theo anh ấy dọc phố Rupert.

“Giờ thì, biết bắt đầu từ đâu đây… Trong sự việc lần này, tôi đã biết tên thật của cậu ấy, nhưng để giữ sự tôn trọng mà tôi dành cho cậu ấy, hãy cứ gọi là “Aeon” nhé. Tôi muốn bắt đầu từ cậu ấy.”

“Sau đó anh Aeon thế nào rồi ạ?!”

“Cậu ấy đang bị cảnh sát giữ, nhưng vẫn ổn.”

“Tạ ơn trời…”

Có một đồn cảnh sát khá gần cửa hàng chúng tôi, và khi nghĩ đến việc Aeon bị giam giữ ở đó, tôi thành thật không biết phải cảm thấy thế nào.

“Nói thật, tôi rất ấn tượng khi cậu tìm được tác giả của những bức graffiti đó mà không cần dựa vào camera an ninh. Không có cậu thì không biết mọi chuyện sẽ ra sao… Tôi rất biết ơn vì cậu đã ở đó để giúp đỡ, thật sự đấy.”

Đúng như lời anh ấy nói, tôi mừng vì chúng tôi đã tìm được Aeon trước khi mọi thứ có thể leo thang hơn nữa. Nhưng phần quan trọng nhất của tất cả là cách mọi việc sẽ diễn ra từ bây giờ.

“Ừm, từ giờ anh Aeon sẽ thế nào ạ?”

“Chúng tôi phát hiện ra rằng những bức graffiti đó được vẽ bằng một loại sơn có lớp phủ khác, nên có thể xóa đi khá dễ dàng.”

“Ôi trời ơi…” Tôi không tin vào tai mình.

“Dù sao thì cậu ấy cũng là nhân viên của một cửa hàng dụng cụ mỹ thuật mà. Cậu ấy biết rõ những thứ đó. Mặc dù cậu ấy không nói với chúng tôi một lời nào về chuyện đó. Nhưng khi biết cậu ấy đã dùng loại sơn không làm hư hại các cột tháp chính, bản án đã được điều chỉnh. Cậu ấy vẫn sẽ phải nộp phạt, nhưng ít nhất sẽ không bị khởi tố. Từ góc độ khách quan, cậu ấy không hề có ý định làm hại một công trình lịch sử ở Bristol. Tất nhiên, những bức graffiti sẽ bị xóa ngay lập tức, nhưng thông điệp cậu ấy muốn truyền tải đã được gửi đi. Đúng là một nghệ sĩ đích thực.”

“Vậy thì khu Bearpit cũng sẽ ổn chứ ạ?”

Khoảnh khắc tôi nói ra những lời đó, nét mặt George chợt đanh lại. Tôi có thể linh cảm ngay rằng có điều gì đó không ổn.

“Ngược lại đấy, Yoshi. Tất cả những gì tôi có thể làm là xoa dịu cuộc điều tra đối với Aeon thôi.”

“Ý anh là sao ạ?”

Aeon vẽ những bức graffiti ấy đâu phải chỉ để nó ở đó mãi mãi. Cái cậu ấy muốn là truyền đi một thông điệp. Và điều đó thật sự tuyệt vời. Một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp đã trở thành một lời nhắn nhủ đầy dũng khí và chính nghĩa. Nhưng cũng vì thế, ngày càng nhiều người lên tiếng phản đối kế hoạch của hội đồng thành phố đối với khu Bearpit. Cậu cũng nhận ra rồi chứ gì? Graffiti giờ mọc lên nhan nhản khắp nơi.”

Đường Rupert nối với đường Anchor, và chúng tôi đi ngang qua tòa thị chính. Cái cảm giác bất an mà tôi cảm thấy lúc đó không lâu sau đã hiện rõ hình hài. Nói cách khác, những người vẽ graffiti đã được tiếp thêm dũng khí từ hành động của Aeon. Tuy nhiên…

“Hội đồng thành phố đã quyết định áp dụng các biện pháp mạnh hơn để chống lại graffiti, chọn cách tẩy sạch khu Bearpit.”

“Không đời nào!” Tôi thốt lên.

Chuyện như vậy thật sự có thể xảy ra sao? Tất nhiên, việc mật độ graffiti ngày càng tăng trong thành phố không thể coi là điều tốt. Nhưng dù vậy, tất cả niềm đam mê của Lara, Aeon… và mọi người khác mà tôi đã tận mắt chứng kiến, tất cả sẽ bị xóa sổ. Tôi không thể chấp nhận điều đó.

“Và điều đó khiến tôi phát điên vì mình bất lực,” George nói rồi cắn môi.

Cậu ấy chắc cũng cảm thấy giống tôi. Thật sự không còn gì tôi có thể làm được sao?

“Tôi không còn quân bài nào để lật – trừ một cái.”

Chúng tôi đi ngang qua Nhà thờ Bristol, qua cửa sổ của bảo tàng khoa học, khi George bất ngờ rẽ vào một con đường nhỏ tách khỏi đường chính. Ngay sau đó, một cảm giác quen thuộc ập đến. Tôi đã từng thấy con đường này trước đây. Như thể tôi đã từng đến đây trong một giấc mơ… Hay, có lẽ nào tôi đã…? Sau khi đi một đoạn, chúng tôi bất ngờ đến một con hẻm cụt, với vài thùng rác đứng xung quanh.

“Tôi muốn cậu thấy cái này,” George nói như một hướng dẫn viên trong bảo tàng nghệ thuật, sắp giới thiệu một điểm nhấn khác, khi cậu ấy chỉ vào bức tường gạch.

“Đây là…”

Tôi chết lặng không nói nên lời. Bức tường được phủ kín bởi một bức tranh – một con sư tử. Có những bức graffiti nhỏ hơn khác trên bức tường gạch đỏ. Nhưng con sư tử lại ngự trị ở trung tâm. Máu nhỏ giọt từ miệng nó, cho người xem biết nó vừa kết thúc một cuộc đi săn khác. Lông sư tử được vẽ chi tiết đến mức khó tin rằng nó được vẽ bằng sơn xịt. Nó thật sự trông giống như vua của muôn loài, kẻ thống trị tối cao của vương quốc. Đó là cảm giác mà nó mang lại. Chắc nó đã ở đây rất lâu rồi, khi màu sắc phai nhạt càng làm tăng thêm áp lực. Nhưng, có một điều khác khiến tôi hoàn toàn bối rối – tôi đã thấy bức graffiti này trước đây. Vào cái ngày sương mù hôm đó…

“Đẹp, đúng không? Không ai biết về nó. Đây là ốc đảo riêng của tôi. Người vẽ ra nó có lẽ cũng đã quên rồi.”

Tôi không bỏ qua cái “tag” bên cạnh con sư tử. Đó là một con ma tròn, với chữ BOO được viết ngay bên cạnh.

“…Boo-san đã làm điều này?”

“Đúng vậy. Đây là tác phẩm duy nhất của cô ấy còn sót lại. Nó là kiệt tác của cô ấy. Cậu có thể cảm nhận được mà, phải không?”

“Hơi… Nó là một làn sóng sát khí thuần túy.”

Thật sự nó khiến tôi sợ hãi. Con sư tử chắc chắn đang ngủ. Nhìn những giọt máu nhỏ ra từ răng nanh của nó, bạn có thể biết nó vừa kết thúc cuộc săn. Nó đã giết kẻ thù, nuốt chửng chúng, và giờ đang nghỉ ngơi. Nó không thể so sánh với những bức graffiti khác xung quanh. Nếu bất cứ ai dám cố gắng vẽ đè lên nó, con sư tử có lẽ sẽ coi họ là con mồi tiếp theo của nó. Đó là điều mà bức graffiti này sẽ khiến bạn nghĩ.

“Sát khí! Tôi biết cậu có ánh mắt sắc bén mà, Yoshi-kun. Phải, cậu hoàn toàn đúng.” George gật đầu vài lần, đút tay vào túi, và lẩm bẩm trong khi nhìn vào con sư tử. “Boo không quan tâm đến bất cứ điều gì khác ngoài việc chiến thắng. Bức graffiti này cho cậu thấy rõ điều đó. Bây giờ có còn vậy không? Tôi thật sự không biết.”

Tôi đưa mắt nhìn quanh, chợt phát hiện ra điều gì đó. Phía tường đối diện, có một cái cầu thang hẹp. Hóa ra nơi này… không phải là ngõ cụt. Vậy thì, người vẽ tôi thấy hôm nọ chắc hẳn đã chạy thoát lên cái cầu thang đó khi ném bình xịt vào tôi. Nhưng nếu đó không phải ảo ảnh hay ma quỷ, mà là một người bình thường… Liệu có phải là Boudicia không? Mà nếu đúng là cô ấy… Bức vẽ graffiti trước mặt tôi trông có vẻ cũ, nên chắc chắn cô ấy không thể vẽ nó vào đêm đó. Vậy thì… có lẽ cô ấy định vẽ đè lên nó. Tác phẩm của chính mình… do chính cô ấy vẽ.

“Vậy cái bí mật anh nhắc đến… là bức graffiti này sao?” Tôi chợt tỉnh lại và hỏi George.

“Chuyện này tôi chưa từng kể với ai cả.” Anh ta vừa cười vừa nói, rồi… “Thật ra tôi thích Boo,” George thốt ra một câu không chút do dự.

Tôi lại một lần nữa cứng họng. George… và Boudicia. Nghĩ kỹ thì, hai người họ không phải là một cặp đôi quá kỳ cục. Anh ấy là một trong số ít người thực sự quan tâm đến cô ấy. Nghe có vẻ hoàn toàn hợp lý. Thế nhưng… vì lý do nào đó, tôi lại không thể chấp nhận những lời đó.

“Chúng tôi quen nhau vì bố mẹ. Cô ấy luôn giống như em gái tôi vậy, và từ khi còn là một nhóc con ương bướng đã thế rồi. Chẳng bao giờ thật thà, cứ bám víu vào mọi người và mọi thứ, nhưng sâu thẳm bên trong, cô ấy cô đơn và muốn được chú ý. Hầu như giống như…”

“…một con mèo hoang?”

George khẽ cười khẩy.

“Tôi không hề yêu cầu phải nhặt cô ấy về hay gì cả… Nhưng tôi đã tỏ tình với cô ấy khi chúng tôi còn đi học. Cô ấy đã từ chối tôi… dù cho tôi đã chuẩn bị một bó hoa.”

Một bó hoa… ở trường ư? Đúng là phong cách của George mà. Và tôi gần như có thể hình dung được cảnh Boudicia nổi cơn tam bành. Chắc chắn sẽ là một cảnh tượng khó quên. Từ trước đến nay, tôi luôn coi George là một người thông minh, nhiệt huyết và luôn điềm tĩnh. Điều đó, dĩ nhiên, không hề thay đổi. Tuy nhiên, lúc này, anh ấy lại đút hai tay vào ngực, lộ vẻ mặt nhạy cảm. Điều đó khiến tôi nhận ra rằng George cũng chỉ là một con người bình thường, giống như tôi.

Nhìn anh ấy như vậy, tôi tự hỏi. George có thể đã thích Boudicia… nhưng còn cô ấy thì sao? Liệu cô ấy từ chối anh ấy chỉ vì không thể thành thật với cảm xúc của mình? Không… Với George, anh ấy hẳn đã nhìn thấu điều đó ngay lập tức. Nhưng dù vậy, anh ấy vẫn phải mang theo bó hoa đó.

“Thôi, đủ về chuyện tình cảm của tôi rồi. Tất cả đã là quá khứ. Còn điều tôi muốn nói… tài năng của Boo không nên bị chôn vùi ở một nơi như thế này. Tôi sẵn lòng đánh đổi mọi thứ để cô ấy quay lại.” Anh ấy nheo đôi mắt màu tro lại.

Vẻ mặt kiên quyết của anh ấy khiến tôi ngạc nhiên.

“Nhưng… dù tôi làm gì đi nữa, cô ấy vẫn cứng đầu,” anh ấy nói, sau đó vẻ mặt lại trở lại dịu dàng như thường lệ mà tôi đã quen.

“Đó là lý do… tôi nghĩ cậu mới là người nắm giữ chìa khóa của tất cả chuyện này, Yoshi-kun. Cậu là con át chủ bài cuối cùng của tôi để phá vỡ tình hình bế tắc này.”

“Không phải Boo-san… mà là tôi ư?”

“Tôi có thể nói ngay lúc này.”

Nụ cười của anh ấy thật bí ẩn. Tôi sẽ đóng vai trò gì đây? Và vì anh ấy không chịu nói cho tôi bây giờ, có lẽ tốt hơn hết là tôi không nên biết lúc này.

“…Ừm.”

“Sao, sao thế?”

“Anh biết lý do… vì sao Boo-san ngừng vẽ, đúng không?”

“Ưm, câu hỏi hay đấy. Và đúng, tôi biết. Tôi cũng muốn cậu biết nữa,” anh ấy nói đến đó, rồi chỉ nở một nụ cười buồn. “Nhưng tôi không thể nói cho cậu biết. Tất cả những gì tôi có thể thú nhận… là bí mật nho nhỏ này của riêng tôi.”

Anh ấy nói đúng. Nhưng dù vậy, tôi vẫn vui vì đã hỏi. Điều đó giúp tôi quyết tâm… đối mặt với con sư tử đang ở ngay trước mặt.

“Dù sao thì, tôi phải đi đây… Tôi tin tưởng ở cậu đấy, Yoshi-kun.”

Khi anh ấy lướt qua tôi, anh ấy đặt tay lên vai tôi, khiến một luồng hơi nóng lan tỏa khắp người tôi.

Cả thành phố chìm trong những hình vẽ ấy. Một con gấu đội nón cướp biển, tay cầm bình xịt sơn. Nhờ George dạy, tôi có thể đọc được dòng chữ kiểu bong bóng ngay cạnh nó – Cách mạng. Loại graffiti này xuất hiện khắp nơi trong thị trấn.

Tuy nhiên, chúng không chỉ được vẽ trên tường. Khắp nơi còn dán những tấm áp phích in hình graffiti, kèm theo một ngày hẹn còn một tuần nữa là tới, và dòng chữ giải thích bên dưới: "Các nghệ sĩ đường phố, hãy tập trung tại Bearpit."

Đi đâu cũng có thể thấy tấm áp phích đó. Chắc chắn người dân và cảnh sát đã cố gắng xé bỏ, nhưng không thể đối phó nổi với số lượng áp đảo ấy. Chúng đã thay đổi hoàn toàn cảnh quan của thị trấn. Và ngay lập tức, tôi biết ai đã vẽ những hình graffiti này. Ai đã dán những tấm áp phích kia. Ban đầu tôi có chút bất ngờ, nhưng không hề choáng váng. Cảm giác như… tình huống được dự đoán cuối cùng cũng đến trước mắt chúng tôi.

Mặc dù vậy, trái tim tôi vẫn bồn chồn không yên. Một cơn bão lớn đang dần hình thành trong lòng Bristol. Tôi vội vã chạy đến Bearpit. Bởi vì tôi biết điều gì đó sẽ xảy ra ở đó. Khi tôi lao xuống cầu thang, một cảnh tượng choáng ngợp lập tức đập vào mắt. Bearpit vốn thường trống vắng, giờ lại chật cứng người. Mỗi người mặc quần áo và trang phục khác nhau, nhưng không thể chối cãi – họ là những nghệ sĩ đường phố. Hay những người thuộc giới ngầm ở Bristol. Chắc hẳn họ đã vội vã đến đây sau khi nhìn thấy các tấm áp phích… Giống như tôi vậy. Và khi tôi nhìn quanh, tôi nhận ra những tiếng rì rầm đang lấp đầy Bearpit dần dần biến mất. Tiếp theo đó, tôi thấy mái tóc màu xanh lục bảo quen thuộc đung đưa trên sân khấu – đó là Lara.

"Tất cả những người con của Bristol… Cảm ơn các bạn đã đến hôm nay. Tôi sẽ bỏ qua phần giới thiệu. Chắc hẳn các bạn đều biết tôi là ai… và điều đó không quan trọng lúc này. So với tình hình trước mắt, thì không hề quan trọng." Cô bé nói vào chiếc loa cầm tay, và khán đài im lặng. "Hội đồng thành phố đã quyết định thanh lọc Bearpit."

Một làn sóng xôn xao lan ra. Cô bé đứng trên sân khấu đó, dù thân hình nhỏ bé. Thu hút sự chú ý của hàng trăm người.

"Tại sao ư? Bởi vì họ đánh giá thấp chúng ta." Giọng nói trong trẻo của cô bé được khuếch đại qua loa, vang vọng khắp Bearpit.

Tôi sững sờ. Tất cả những gì tôi có thể làm là lặng lẽ lắng nghe bài diễn văn của cô bé.

"Họ đối xử với những người như chúng ta… Đối xử với những nghệ sĩ đường phố như côn trùng cần phải bị tiêu diệt. Họ nghĩ rằng graffiti chỉ là vết bẩn cần phải loại bỏ. Các bạn có đồng ý với họ không? Các bạn thực sự nghĩ rằng thành phố này, nếu không có graffiti… sẽ là một Bristol tốt đẹp hơn sao?"

Đám đông lập tức đáp lời, hét lên "Không!" hết sức mình. Nghe thấy vậy, Lara dang rộng hai tay rồi nắm chặt thành quyền.

"Bristol đã sản sinh ra một người hùng duy nhất – Tên anh ấy… là Banksy. Anh ấy đã viết graffiti để cứu thị trấn này. Và ngay bây giờ, hội đồng thành phố đã đưa tác phẩm của anh ấy vào bảo tàng nghệ thuật. Thật là một sự trớ trêu… nhưng nhờ anh ấy, graffiti của Bristol đã được nâng tầm thành nghệ thuật. Đó là lý do tại sao chúng ta đã đi được chặng đường dài đến vậy. Và những gì Banksy đã trao cho chúng ta… chúng ta không thể từ bỏ. Cho dù có chuyện gì xảy ra!" Giọng cô bé đầy tự tin và mạnh mẽ. "Tôi chắc hẳn tất cả các bạn đều đã thấy hình graffiti ở Cầu Treo Clifton. Tôi không thể nói cho các bạn biết ai đã làm điều đó, nhưng tôi đã gặp họ. Và anh ấy nói… anh ấy muốn chúng ta biết rằng không có gì là không thể đối với chúng ta. Chính vì vậy… chỉ có một điều duy nhất phải làm. Chúng ta phải chiến đấu… bằng graffiti của chúng ta!"

Giọng cô bé vang vọng khắp Bearpit, và những người lắng nghe cũng hòa theo. Giống như một hiệu ứng tiếng vang lớn đang phát huy tác dụng.

“Một tuần nữa thôi… chúng ta sẽ vẽ graffiti. Mọi nhóm, mọi phe phái đều không còn quan trọng. Tất cả chúng ta sẽ cùng nhau tạo nên một tác phẩm. Ở đâu ư? Ngay tại đây, ở Bearpit! Chúng ta sẽ tận dụng toàn bộ không gian này… để tạo ra một tuyệt tác độc nhất vô nhị. Và rồi chúng ta sẽ cho hội đồng thành phố thấy… rằng chúng ta – những người viết graffiti – và bộ môn nghệ thuật của chúng ta… là một nét văn hóa đáng được bảo vệ!”

Đứng trên sân khấu ấy, mái tóc xanh biếc của cô ấy như ngọn lửa bập bùng. Sự nhiệt huyết, ngọn lửa đam mê trong cô như được truyền thẳng tới mỗi người đang lắng nghe.

“Đây là một cuộc cách mạng! Chỉ trong một tuần nữa, thành phố này sẽ thay đổi. Và những người từ hội đồng thành phố sẽ nhận ra… rằng chính chúng ta là những người đã kiến tạo nên văn hóa của nơi đây! Chúng ta là Bristol!” Cô ấy giơ nắm đấm đấm vào không khí, khơi dậy một tràng reo hò vang dội.

“Chúng ta là Bristol!” – Những tiếng hô vang của họ ngày càng lớn dần. Sau đó, cô ấy đưa chiếc loa phóng thanh cho Peni rồi bước xuống sân khấu. Thấy vậy, tôi len lỏi qua đám đông, vội vã chạy về phía sân khấu. Đúng như dự đoán, cô ấy bị mọi người vây quanh, nhưng khi nhìn thấy tôi, cô ấy giơ tay lên và nói "Xin lỗi mọi người" với những người xung quanh.

“Yoshi! Cậu đến rồi à. Cậu có nghe bài diễn thuyết của tớ không?”

“Vâng, tất nhiên rồi.”

Mặt cô ấy đỏ bừng, thở hổn hển. Tôi hiểu cảm giác mệt mỏi thế nào khi phải đứng trên sân khấu như vậy.

“Đội trưởng của chúng ta thật tuyệt vời, cậu không nghĩ vậy sao?!”

“Đúng là khí chất lãnh đạo thực thụ!”

JF và Peni đồng thanh nói, và tôi cũng phải đồng ý. Đây chắc hẳn là tài năng thiên bẩm của Lara. Tôi cảm thấy cô ấy có… một linh hồn.

“Yoshi, tớ có chuyện cần nói với cậu. Cậu đi với tớ được không?”

“Tớ ư? Thật sao?”

“Phải. Nhất định phải là cậu.”

“À… được thôi.”

“JF, Peni, hai cậu lo phần còn lại nhé. Yoshi, đi theo tớ!”

Lara đột ngột nắm lấy tay tôi, khiến tôi suýt chút nữa mất thăng bằng khi cố gắng theo kịp cô ấy. JF và Peni nhìn chằm chằm vào tôi khi chúng tôi chạy đi, nhưng tôi có lý do để không từ chối. Bởi vì tôi cũng có điều cần hỏi cô ấy.

*

Chúng tôi rảo bước dọc theo đường Anchor, bỏ lại Bearpit phía sau. Chúng tôi băng qua con đường lớn Lime Kiln Road và rẽ vào một con đường cũ hơn dường như từng là một phần của thành cổ. Bao quanh bởi những bức tường lát đá, chúng tôi đi bộ trên con hẻm Gasworks Lane chật hẹp, thì đột nhiên tầm nhìn của tôi mở rộng. Tôi nhìn thấy dòng sông Avon, cùng với một bến cảng nhỏ. Nó được xây bằng đá, với những chiếc thuyền nhỏ xếp hàng tăm tắp, có lẽ dùng cho mục đích cá nhân, cùng với các nhà hàng và quán cà phê. Không giống như Bearpit ồn ào và cái nóng bức ngột ngạt, nơi này thật yên bình và gần như thư thái.

“À, Lara-san?”

Nãy giờ cô ấy vẫn im lặng, đi dọc theo bờ sông. Cuối cùng, tôi lên tiếng gọi.

“Sao thế?” Cô ấy quay lại.

Làn da trắng ngần của cô ấy lấp lánh như phản chiếu ánh sáng từ dòng sông Avon.

“Cậu muốn nói chuyện gì vậy?”

“À… xin lỗi vì đã bắt cậu chạy cuống cuồng thế này. Tớ không muốn những người ở Bearpit nghe thấy những gì tớ sắp nói,” nụ cười mờ nhạt của cô ấy khiến tim tôi lỡ nhịp.

Người đội trưởng uy nghiêm đứng trên sân khấu khi diễn thuyết đã biến mất hoàn toàn.

“Tớ có… điều muốn nhờ cậu, Yoshi.”

“…Là chuyện gì vậy?”

“Sự kiện sắp tới nhất định phải thành công bằng mọi giá. Thất bại… là điều không được phép. Bởi vì số phận của Bristol phụ thuộc vào nó. Sau sự cố với Aeon, chuyện này sẽ được đưa lên tin tức. Thậm chí nó có thể trở thành một sự kiện lịch sử.”

“Chuyện đó… tớ hoàn toàn hiểu rõ.”

Nghe bài diễn thuyết của cô ấy, điều đó quá rõ ràng. Cô ấy đang cố gắng thay đổi thành phố này, và tôi đang chứng kiến chính khoảnh khắc lịch sử đó.

“Vào ngày hôm đó, tất cả chúng ta sẽ vẽ graffiti ở Bearpit. Vì vậy… vị trí trên sân khấu nên được dành riêng cho tác phẩm graffiti vĩ đại nhất. Ngọn hải đăng rực rỡ, có thể nói là như vậy. Cậu hiểu ý tớ chứ?”

“Vâng.”

“Tớ muốn Boo là người vẽ ở đó,” cô ấy nói, ánh mắt xuyên thấu tôi.

“…Vậy là cậu muốn tớ thuyết phục Boo-san vẽ sao?”

Một làn gió thoảng qua, luồn lách dọc bờ sông rồi lướt nhẹ qua chỗ chúng tôi. Cùng lúc ấy, Lara nở một nụ cười cam chịu, có chút thất bại.

“Tôi đúng là quý Boo thật, nhưng… e là chúng tôi lại sắp cãi nhau nữa rồi.”

Tôi nhớ lại những lần hai người họ qua lại trước đây. Họ chắc chắn có thể hòa hợp với nhau. Tuy nhiên, đó cũng là lý do Boudicia sẽ không nghe lời Lara. Bởi vì Lara đang cầm bút viết, còn Boudicia thì không. Điều đó quan trọng hơn nhiều so với vẻ bề ngoài. Và Boudicia vốn là một tòa nhà hoang dã như thế, thật khó để thấy được điểm yếu của cô ấy.

“Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.”

Mặc dù tôi cũng không chắc cô ấy có thực sự nghe lời tôi không.

“Mà này Lara-san… tại sao chị lại không phải là người vẽ ở đó?”

Nhìn cái cách mọi người cổ vũ chị ấy trước đó, thì đáng lẽ Lara mới là người nổi bật chứ.

“Tôi hiểu ý cậu. Nhưng… nếu cậu hỏi tôi Ghost hay Captain, thì… tôi chưa bao giờ thắng được Ghost dù chỉ một lần.” Tiếng thở dài của Lara bị cuốn đi theo luồng gió mặn mòi.

Cá nhân tôi thấy khá bất ngờ. Tôi cứ nghĩ họ vẫn luôn ganh đua với nhau. Và vì họ giống nhau, nên Lara mới có thể nhìn thấy sự khác biệt về năng lực giữa họ.

“Boo nói đúng. Tôi dựa dẫm quá nhiều vào những người trong đội của mình, cứ như một nữ hoàng trần trụi vậy. Tôi chỉ giỏi nói hơn người thường một chút thôi. Nhưng graffiti của tôi sẽ không thể chạm đến họ. Không thể chạm đến trái tim mọi người.”

Khi đứng trên sân khấu ấy, niềm đam mê của chị ấy đã lấp đầy toàn bộ quảng trường. Nhưng giờ đây khi đã rời xa Bearpit, chị ấy trông thật yếu ớt và nhỏ bé.

“Tôi chẳng thể tự mình làm được bất cứ điều gì. Nhưng dù vậy… Không, chính vì thế mà tôi cần sự giúp đỡ. Và dù không muốn thừa nhận, thì có lẽ Yoshi là người duy nhất phù hợp với việc này.”

“…Tôi cũng không tự tin lắm đâu, đừng đặt kỳ vọng vào tôi.”

“Không sao cả. Nếu tôi đi, chúng tôi lại chỉ cãi nhau nữa thôi.”

“Được rồi. Để tôi đi nói chuyện với cô ấy.”

Nhìn nụ cười thất bại của Lara, tôi cảm thấy thôi thúc phải tự mình làm gì đó. Vì Lara… nhưng cũng vì Bristol, và vì nền văn hóa graffiti đang sống động ở nơi đây. Tôi muốn góp phần nhỏ bé vào điều gì đó. Nếu trước đây tôi không biết gì về graffiti, có lẽ tôi đã chẳng quan tâm, chỉ gọi chúng là những nét vẽ nguệch ngoạc vô nghĩa. Thậm chí tôi có thể đã đồng tình với hội đồng thành phố. Nhưng… bây giờ thì khác rồi. Graffiti có ý nghĩa với tôi. Và Ghost của Bristol cũng vậy.

“…Lara-san, có điều này tôi muốn hỏi chị.”

“Là gì thế?”

Cơn gió bên sông thật dễ chịu. Trong lúc ngắm nhìn những chiếc thuyền nhỏ, tôi tiếp tục.

“Tại sao chị lại vẽ graffiti?”

“Ôi trời.” Lara chớp mắt, một tay đặt lên ba lô. “Tôi thật sự nghĩ cậu sẽ hỏi tôi có bạn trai chưa chứ.” Chị ấy cười trêu chọc, ghé sát mặt tôi.

“Hả? Khoan đã, gì cơ? Tại sao tôi lại…”

“Phản ứng gì vậy…? Thật là thô lỗ.” Chị ấy đùa một lúc nhưng nhanh chóng cụp mắt xuống, trở nên nghiêm túc. “Thôi được rồi… tôi đoán cậu nên nghe điều này.”

Bầu trời quang đãng, một bức tường xanh ngắt hiện ra phía trên chúng tôi. Dù là mùa thu, ánh nắng vẫn ấm áp. Dưới tiết trời đẹp đẽ này, Lara tiếp tục bước đi, tiếng ủng to của chị ấy lạch cạch.

“Tôi vẽ… bởi vì tôi yêu thị trấn này.” Chị ấy nói và mỉm cười, làn gió nghịch ngợm mái tóc xanh của chị. “Viết lên, bị xóa đi, rồi lại viết lên lần nữa. Tôi thích cái cách mọi thứ hòa mình vào một vòng tuần hoàn. Nó thực sự tạo nên cảm giác thị trấn đang sống động. Và bởi vì tôi yêu nơi này, tôi muốn nó cứ tiếp diễn như thế mãi.” Lara bước lên một dãy cầu thang rồi dừng lại trên đỉnh, ngắm nhìn phong cảnh xung quanh một lần. “Đó là lý do… tôi không bận tâm nếu graffiti của mình bị xóa đi. Nhưng, hãy giữ bí mật này với những người trong đội của tôi nhé. Nó chỉ làm họ mất động lực thôi,” chị ấy nói và đặt ngón trỏ lên môi, mỉm cười. “Yoshi, cậu đã bao giờ nghe nói về Râu Đen chưa?”

“Rồi, một lần.”

Tôi đáp lại đại khái thế, nhưng thật ra trong đầu chẳng nghĩ ra được gì cả. Thậm chí, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong tâm trí tôi lại là món đồ chơi cướp biển đội khăn tím kẹt trong thùng gỗ, mỗi nhát kiếm đâm vào lại làm tăng nguy cơ gã bật ra ngoài.

“Râu Đen… Edward Teach thực chất sinh ra ở ngay Bristol này. Ông ấy muốn tạo ra băng hải tặc vĩ đại nhất thế giới, nhưng cuối cùng lại đụng độ với hải quân. Ngay cả những giây phút cuối cùng, người ta nói ông ấy vẫn chiến đấu hết mình.”

Những con thuyền trắng xóa đằng xa đang lướt trên mặt sông. Lara vẫn bước thẳng về phía trước, còn tôi thì hít một hơi thật sâu rồi bước theo sau.

“Dù là bức vẽ đường phố vĩ đại đến mấy, rồi cũng có ngày biến mất. Và tôi rồi cũng sẽ có thể vẽ. Vì vậy… tôi muốn vẽ vì một người khác. Nếu những bức vẽ của tôi có thể thúc đẩy ai đó cầm cọ lên, thì nghệ thuật vẽ đường phố ở Bristol này sẽ không bao giờ kết thúc.”

“Ra vậy, bởi thế nên cô mới là Đội trưởng.”

“Hì, đại loại thế. Tên gọi 'Queen Bear’s Revenge' là lấy từ tên con tàu của Râu Đen. Dù tôi có chết, con tàu vẫn còn. Và tôi nghĩ như vậy là đủ rồi.”

Vẽ đường phố vốn là tác phẩm của một cá nhân. Ấy vậy mà vẫn tồn tại cả một đội ngũ. Từ trước đến nay, đó vẫn là một điều bí ẩn đối với tôi. Nhưng sau khi nghe Lara giải thích, tôi đã hiểu ra. Và tôi cũng hiểu được sức hút của cô ấy đến từ đâu.

“Tôi đã nói rồi… tôi chưa bao giờ cảm thấy mình chiến thắng được con Quỷ đó. Những bức vẽ của cô ấy… cứ như thể cả cuộc đời cô ấy đều đặt cược vào đó vậy. Giống như một con thú hoang với hàm răng sắc nhọn, luôn rình rập con mồi tiếp theo. Và thật lòng mà nói, tôi chấp nhận mình thua cuộc. Tôi không có sự mãnh liệt đến mức đó. Dù cho có được tái sinh đi chăng nữa.”

Tôi nhớ lại bức vẽ của Boudicia mà George đã cho tôi xem. Một con thú hoang… sự mãnh liệt… Đúng như lời Lara nói. Sau đó, cô ấy nhìn ra xa xăm.

“Vì thế… tôi không hiểu tại sao một người đáng sợ và hung hãn như con Quỷ đó lại đột nhiên ngừng vẽ hoàn toàn.”

Đúng vậy… Tại sao cô ấy lại ngừng vẽ chứ? Boudicia từng nói rằng tôi và cô ấy có điểm tương đồng. Nếu đúng là như vậy…

“Tạm gác chuyện đó sang một bên… Yoshi, có một điều tôi phải nói với cậu.” Lara chỉ vào tôi, ngọn đồi ở phía sau lưng cô ấy.

“Vâng?”

“Tôi sẽ không nhường Boo cho cậu đâu đấy!”

Mặt trời sau lưng cô ấy chói chang đến mức tôi không thể nhìn thẳng được.

*

Tôi nằm trên giường ở ký túc xá Manor Hall, ngước nhìn trần nhà. Khỏi phải nói, tôi đang nghĩ về Boudicia. Tôi nhớ nụ cười của cô ấy sau khi chúng tôi chia tay đêm trò chơi. Lúc đó, cô ấy không hề tỏ ra đau khổ… Không hề có vẻ gì là đang chịu đựng cả. Ít nhất là bề ngoài. Liệu cô ấy có thật sự không muốn vẽ không? Cô ấy có ổn không khi không vẽ? Cô ấy nói không thích vẽ đường phố. Cô ấy không hề tận hưởng nó. Đó là những lời cô ấy nói. Và tôi nghĩ cô ấy nói thật. Nhưng đồng thời, cô ấy cũng nói rằng chúng tôi có điểm tương đồng. Theo nghĩa đó, có lẽ cô ấy nói đúng. Tôi không thích làm nhạc. Tôi cũng chẳng đặc biệt tận hưởng nó. Và ngay cả bây giờ, tôi vẫn chưa hề chạm vào cây đàn guitar của mình một lần nào kể từ khi đến đây.

Tôi chống người ngồi dậy và mở hộp đàn ra—Bên trong là cây Honey Blonde Telecaster. Đúng như tên gọi, nó có màu vàng nhạt như mật ong, làm bằng gỗ và là một cây guitar bình thường. Chỉ cần mở hộp đàn thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy khó thở, nên tôi kéo khóa lại. Tôi vẫn có thể sống mà không cần chơi nhạc. Và điều tương tự cũng có thể nói về Boudicia.

Nhưng rồi, tôi lại nhớ đến lời của Aeon. Cuộc đời như một hộp sơn xịt không bao giờ cạn… nhưng thứ mà nó vẽ ra sẽ là gì? Tôi chẳng có bản nhạc nào tha thiết muốn chơi. Tôi khác với ca sĩ chính của nhóm mình. Cứ suy nghĩ miên man như vậy, một ý nghĩ chợt vụt qua tâm trí tôi. Sao tôi lại không để cây đàn guitar ở lại Nhật Bản nhỉ? Giả như có một ngày tôi lại cầm đàn lên… thì động lực nào sẽ thôi thúc tôi? Màu vàng óng của cây đàn guitar khiến tôi nhớ đến mái tóc của Boudicia. Nếu chúng tôi có điểm tương đồng… thì sâu thẳm trong trái tim, hẳn cô ấy cũng khát khao được vẽ lại một lần nữa.

Cũng giống như tôi… Và tôi muốn biến ước muốn đó thành sự thật. Nhưng làm sao tôi có thể cứu rỗi trái tim cô ấy đây? Âm nhạc của tôi… không có linh hồn. Thực ra, tôi biết rõ mình đang thiếu thứ gì. Tôi chỉ do dự… né tránh nó. Câu trả lời luôn đơn giản… nhưng chính điều đó lại khiến mọi thứ trở nên phức tạp. Và rồi… tôi lại một lần nữa đưa tay chạm vào cây đàn guitar. Vì Boudicia, cũng là vì chính bản thân tôi.

“Sao anh lại gọi tôi ra đây?” Boudicia thấy tôi ngồi trên ghế đá công viên và lầm bầm.

Công viên Brandon Hill nằm ngay phía bắc khu Bearpit. Thậm chí nó còn làm tôi nhớ đến những công viên ở Nhật Bản. Cả ngọn đồi gần như biến thành một công viên duy nhất, đông nghịt người đang thư thái trên bãi cỏ, người đọc sách, trẻ con chạy nhảy vui đùa. Và với diện tích rộng lớn, nơi đây không hề có cảm giác chật chội, điều đó khiến nó trở thành một địa điểm lý tưởng.

“Boo-san.”

“Gì vậy?”

“Có thứ tôi muốn cô nghe thử.”

“Tốt nhất là đừng làm lãng phí thời gian của tôi đấy.” Cô ấy ngáp dài.

“Nó có thể không đáng thời gian của cô đâu. Có lẽ là vô nghĩa thôi.”

“Trời đất, anh nói linh tinh gì thế!”

“Dù vậy, tôi vẫn muốn cô nghe.”

Boudicia lộ ra vẻ mặt khó hiểu. Tôi cẩn thận đặt chiếc hộp đựng đàn xuống đất bên cạnh, kéo khóa.

“…Yoshi, anh đang…” Sắc mặt cô ấy thay đổi.

Tôi chuẩn bị đàn. Cây đàn có vẻ nặng hơn tôi nhớ. Tôi gảy vài hợp âm, chỉnh dây. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến tôi khó chịu. Tay tôi run rẩy, và tôi khó thở. Bình tĩnh lại nào… Mày muốn chùn bước lúc nào cũng được, nhưng không phải bây giờ.

“Bài hát này tên là Idioteque của Radiohead,” tôi nói với giọng gần như biến mất, cổ họng như bị bóp nghẹt.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu chơi. Đó là âm thanh thô mộc, vì tôi không có bộ khuếch đại hay loa. Đây là một bài hát tôi yêu thích từ một ban nhạc tôi rất ngưỡng mộ. Chỉ là, tôi đã phối lại và tự chơi cho riêng mình, không để bất kỳ ai nghe. Đây là bài hát tôi đã chơi đi chơi lại nhiều lần… vậy mà cơ thể tôi vẫn không thể cử động. Tôi không thể dồn chút lực nào vào ngón tay. Tôi thậm chí không thể thở bình thường. Liệu nó có phát ra tiếng động nào không? Nó chỉ như một tiếng nhiễu trắng. Thứ tôi chơi… đột nhiên trở nên mơ hồ. Và không có giọng hát tài năng, tôi đành phải tự mình thể hiện. Chỉ là, giọng tôi không thể cất lên. Mỗi lần mở miệng, tôi cảm thấy như nước đang trào ngược vào trong. Trong đầu tôi, những lời nói từ cơn ác mộng lại vang lên—Nó không có linh hồn.

“Mày không có linh hồn.” Mỗi lần nhớ đến những lời đó, tôi lại bị cơn buồn nôn xâm chiếm. Tôi muốn khóc như một đứa trẻ… Tôi không thể thở nổi nữa. Nhưng, tôi vẫn không dừng lại. Dù có ngã hay vấp, dù có run lẩy bẩy, tôi vẫn muốn vượt qua cho đến tận cùng. Nếu tôi có thể làm được điều đó… thì tôi không cần linh hồn. Ngay bây giờ, tôi cần nói với Boudicia điều gì đó. Vì lý do đó… tôi sẽ chơi đàn guitar và hát. Nếu là vì cô ấy, tôi có thể chơi đàn guitar và hát. Và trong khi làm vậy, tôi lặp đi lặp lại câu cuối cùng.

Ở đây tôi được phép làm mọi thứ, mọi lúc.

Ở đây tôi được phép làm mọi thứ, mọi lúc.

Lặp đi lặp lại… cho đến khi tôi tìm thấy chốn mình thuộc về. Lặp đi lặp lại… cho đến khi tôi nhận ra bản nhạc đã kết thúc. Đồng thời, nốt nhạc cuối cùng tôi vừa gảy cũng tan biến vào không trung. Tôi ướt sũng người, cứ như vừa đàn dưới một thác nước vậy. Tôi định nói gì đó, nhưng cổ họng lại chỉ bật ra những tiếng ho khan.

“…Được rồi, tôi hiểu. Không sao cả.” Boudicia trông như sắp òa khóc đến nơi khi cô ấy nhẹ nhàng đặt tay trái lên cánh tay tôi.

Tôi ngồi phịch xuống ghế dài, đặt cây đàn guitar bên cạnh. Tôi không tài nào nói nên lời. Boudicia cũng im lặng, chỉ xoa xoa lưng tôi. Sự tĩnh lặng này kéo dài một lúc.

“Nghe này, Yoshi.”

“…Vâng.”

Tôi khó khăn lắm mới cất lên tiếng đáp.

“Cậu thắng rồi.”

Thông thường, cô ấy sẽ phá lên cười như một trò đùa. Ấy vậy mà giờ đây, cô ấy chẳng hề mỉm cười.

“Tôi thua rồi. Vấn đề là, tôi—”

Tôi ngắt lời Boudicia và giơ một tay lên.

“Boo-san, tôi muốn nhờ cô một chuyện.”

Lời hứa của chúng tôi là cô ấy sẽ kể cho tôi nghe lý do tại sao cô ấy không còn vẽ graffiti nữa. Thế nhưng, tôi cảm thấy có điều gì đó còn quan trọng hơn thế. Bởi vì… cả hai chúng tôi đều phải tiến về phía trước.

“Tôi muốn cô vẽ.”

“Yoshi…”

“Lara-san nói rằng cô ấy chưa bao giờ cảm thấy mình đã thắng được Ghost. Vì vậy… cô ấy muốn cô là người vẽ tác phẩm trung tâm ở Bearpit vào ngày cách mạng. Cô ấy nói rằng tác phẩm của cô ấy không có sức mạnh lay động trái tim mọi người.”

“Ra vậy… Vậy là Lara đã nói thế…” Boudicia cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay mình.

“…Tôi không biết đó có phải sự thật hay không. Nhưng, tôi cũng muốn nhìn thấy graffiti của cô.”

“…Tôi cũng vậy.” Cô ấy ngẩng đầu lên.

Đôi mắt cô ấy dường như trong trẻo hơn mọi khi.

“Nhưng tôi có thể không? Tôi có thể vẽ lại… như cách cậu vừa chơi guitar không?”

“Chắc chắn rồi.” Tôi đáp lại ngay lập tức. “Tôi cũng đã làm được mà.”

Cô ấy bật cười như trút được gánh nặng khỏi vai… như thể đã nhẹ nhõm về một điều gì đó.

“Đúng vậy. Và nếu cậu làm được, thì với tôi chỉ là chuyện vặt.” Cô ấy từ từ nắm tay lại rồi lại mở ra. “Cậu đã chơi guitar vì tôi, vậy nên tôi cũng…” Cô ấy không nói hết câu, nhưng tôi hiểu.

Sau đó, chúng tôi vẫn im lặng, chỉ ngồi cạnh nhau. Chỉ có làn gió nhẹ lay động đám cỏ tạo nên âm thanh duy nhất.

*

“Chào mừng tất cả mọi người! Mọi người có đợi không? Tôi cá là có! Tôi đã hào hứng về chuyện này như khi tôi còn bé chờ đợi sinh nhật mình vậy! Tại sao ư? Bởi vì hôm nay là ngày chúng ta thay đổi Bristol! Chúng ta sẽ được ghi nhớ! Chúng ta sẽ biến nơi đây ngập tràn graffiti! Toàn bộ Bearpit sẽ trở thành kiệt tác của chúng ta! Và chúng ta sẽ là những người sáng tạo nên nó. Chúng ta sẽ thay đổi nó bằng chính đôi tay của mình! Hôm nay là ngày cách mạng! Chúng ta sẽ trở thành một huyền thoại! Câu chuyện của chúng ta sẽ được lưu truyền qua nhiều thế hệ! Và hôm nay, thành phố này sẽ được tái sinh! Nó sẽ là thành phố của chúng ta! Chúc mừng sinh nhật! Và chúng ta sẽ cho những kẻ ở hội đồng thành phố kia thấy… Rằng chúng ta chính là Bristol!”

JF đứng trong buồng DJ được dựng cạnh sân khấu, đang đọc thông báo. Và rồi, tiếng giày ủng nặng nề dậm chân vang vọng khắp Bearpit. Suốt tuần qua, thành phố đã ngập trong các tấm áp phích. Mọi người đều biết rằng hội đồng thành phố đang có kế hoạch thanh trừng Bearpit. Và những họa sĩ graffiti của Bristol dự định sẽ chống trả. Không chỉ có áp phích. Một số họa sĩ còn tự vẽ graffiti của mình lên các bức tường, khi toàn bộ thị trấn tràn ngập một bầu không khí căng thẳng.

Và hôm nay chính là ngày ấy. Vì lẽ đó, quảng trường Bearpit cứ như bùng cháy trong ngọn lửa của nhiệt huyết và phấn khích. Ngay cả một buổi hòa nhạc của danh ca nổi tiếng cũng khó lòng bì kịp. Cũng phải thôi, bởi lẽ những người tề tựu nơi đây đều là các nghệ sĩ graffiti, là những tâm hồn đồng điệu. Tôi vẫn còn mơ hồ về cộng đồng này. Nhưng tôi biết rõ rằng, các nghệ sĩ ở Bristol chính là những "ngôi sao" lẫy lừng của giới này. Với ngần ấy con người... một cuộc cách mạng hoàn toàn có thể xảy ra. Cùng lúc đó, Lara bước lên sân khấu, nhận lấy micro từ JF.

“Tôi nghĩ chúng ta không cần thêm lời nào nữa. Điều quan trọng chỉ có một…” Cô ném chiếc bình xịt màu xanh ngọc bích lên không trung, đón lấy nó, rồi đưa nó thẳng lên trời. “Hãy để cuộc cách mạng bắt đầu!”

Tiếng hò reo vang vọng. Sau đó, khắp nơi đều vang lên âm thanh của những bình sơn đang được xịt. Mùi dung môi nồng nặc xộc vào mũi tôi. Tất cả các nghệ sĩ có mặt đều bắt đầu thực hiện tác phẩm graffiti của mình. Trong khi đó, người dân đã vây quanh quảng trường Bearpit, chăm chú theo dõi cảnh tượng này. Thật đáng ngạc nhiên, họ không hề tỏ ra sợ hãi hay kinh hoàng chút nào. Ngược lại, họ quan sát mọi thứ với sự phấn khích và tò mò. Thậm chí có vài phụ huynh còn chỉ tay vào những bức graffiti, khoe với con cái mình.

“JF, phải không? Dù trông như một con hươu cao cổ, cậu ta lại biết ăn nói đấy chứ.” Boudicia có vẻ ngạc nhiên khi Lara gọi tên cậu.

“Tất nhiên rồi. Dù sao thì cậu ấy cũng là một nhạc sĩ mà,” Lara nói như thể đó là điều hiển nhiên, nhưng tôi lại vô cùng bối rối.

“Khoan đã, thật á?”

“Cậu ấy là một nghệ sĩ vẽ, nhưng dưới nghệ danh DJ JF, cậu ấy khá nổi tiếng đấy.”

Người pha cà phê, nghệ sĩ graffiti, và DJ. Đúng là một người thạo đủ nghề, gần như vậy.

“Nhưng quan trọng hơn, tôi nên bắt tay vào vẽ thôi.” Lara nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.

“Cậu bị sao vậy? Đây đâu phải lần đầu cậu làm chuyện này, phải không?” Boudicia gọi với theo.

“Ôi, im đi!” Giọng cô hơi run, cho thấy Lara thực sự đang rất lo lắng.

“Cậu là Đội trưởng của họ đấy, phải tự trấn tĩnh lại đi chứ!”

“Hừm, lẽ ra hôm nay mình nên đóng vai trò chính thì hơn.”

Lời nói của họ sắc bén, nhưng tôi biết họ không hề có ý làm hại nhau.

“Cứ làm như chúng ta đang ra tay giết chóc vậy!”

“Tôi định sống tiếp đấy, cảm ơn nhé.”

Boudicia duỗi tay trái ra, và Lara đáp lại bằng một cú đấm chạm. Dù trong sự ồn ào hỗn loạn, tôi vẫn nghe thấy tiếng nắm đấm của họ chạm vào nhau. Lara sau đó chạy đến một bức tường trống, lắc bình xịt, và bắt đầu vẽ. Nét vẽ của cô ấy không hề ngần ngại chút nào. Mọi chuyển động đều hoàn hảo, khi thêm nhiều màu sắc vào, chủ yếu là xanh lam và xanh lá, điểm xuyết một chút hồng. Nó thực sự rất giống với Lara.

Những nghệ sĩ khác cũng đang vẽ trên các bức tường của Bearpit. Tất cả các tác phẩm graffiti cũ đều bị phủ lên cùng một lúc. Và mỗi tác phẩm đều tràn đầy một niềm đam mê cháy bỏng. Ngay lúc này, tất cả họ đã hợp thành một dòng chảy khổng lồ, tạo nên một cuộc cách mạng. Những nghệ sĩ vẫn luôn đối đầu nhau giờ đây lại cùng làm việc vì một mục tiêu chung. Hay đúng hơn — Họ đang biến cách sống của chính mình thành một tác phẩm nghệ thuật khổng lồ. Ngay cả mùi sơn xịt nồng nặc giờ đây cũng khiến tôi cảm thấy như mình vừa được mời vào một gia đình lớn.

Phần trung tâm của bức tường trên sân khấu được dành cho Boudicia. Và mặc dù lẽ ra cô ấy phải bắt đầu vẽ vào lúc này, cô vẫn đứng ở trên cùng bậc thang, chiếc ba lô đặt dưới chân.

“Boo-san.”

Giữa tất cả sự hỗn loạn, tôi gọi cô ấy.

“Yoshi.”

“Không sao đâu.” Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô.

“…Ừm.” Cô nói với một giọng nhỏ đến mức tôi hầu như không nghe thấy.

Nhưng khi cô bước lên cầu thang với đôi giày thể thao dày cộp, cô quay lại một lần nữa.

“Chúc may mắn.”

Dù tôi lại gọi tên cô thêm lần nữa, vẻ căng thẳng vẫn không buông tha khuôn mặt cô. Gương mặt Boudicia như bị giày vò, khiến lòng tôi không khỏi thấp thỏm. Liệu cô ấy có vẽ nổi không? Chắc chắn là phải được chứ. Nếu không phải tôi, thì ai sẽ tin tưởng cô ấy đây…? Nhưng mà…

“Chắc cô ấy căng thẳng vì lời tôi nói à?” Lara khom người xuống bên cạnh tôi, có vẻ đã hoàn thành phần graffiti của mình.

Cô khoanh tay, nhìn Boudicia.

“Ai biết được.”

Boudicia đặt chiếc túi xuống sàn, tay phải túm lấy một bình sơn xịt. Cô chĩa nó vào tường, nhấc lên. Rồi — cô dừng lại. Cảm giác có gì đó không ổn cứ lớn dần trong lòng tôi. Không phải tôi không tin tưởng cô ấy, nhưng… có điều gì đó không đúng.

“Này, Yoshi. Cậu chắc cô ấy ổn chứ?”

Boudicia trông như sắp sửa bắt đầu xịt sơn, rồi lại nhích lên. Lời Lara nói đúng. Có gì đó bất thường. Nhưng trước khi tôi kịp xác nhận chính xác đó là gì, một giọng nói sắc lạnh xé toang không khí ồn ào.

141-1.png?w=509

“Cảnh sát tới!”

Các sĩ quan cảnh sát đứng ở lối vào khu Bearpit, mặc áo khoác an toàn màu vàng tươi. Một tay họ cầm những chiếc khiên lớn trong suốt, tay còn lại là gậy cảnh sát.

“K-khoan đã! Tôi đã nhận được sự cho phép từ một quan chức hội đồng thành phố cho sự kiện này! Các anh muốn gì ở đây?!” Lara đứng chắn trước một sĩ quan cảnh sát.

Những tiếng kinh ngạc và hoảng sợ vang lên khắp khu Bearpit.

“Cô đang nói gì vậy? Cô nghĩ chúng tôi sẽ cho phép cô phá hoại nơi này sao?”

“Gì chứ?! Không, các anh cần kiểm tra lại với hội đồng thành phố!”

“Nếu cô định viện cớ, thì cô nên cố gắng hơn. Chúng tôi có mặt ở đây theo lệnh của hội đồng thành phố.”

Đằng sau sĩ quan cảnh sát đó là những sĩ quan khác mặc đồng phục khác, đang tiến vào khu Bearpit. Ít nhất phải hai mươi người, thậm chí hơn. Họ dàn thành một hàng, đảm bảo không ai có thể rời đi.

“…Mọi người! Ngừng ngay hành vi phá hoại tài sản công cộng và giải tán ngay lập tức!” Sĩ quan cảnh sát đầu tiên gào vào chiếc loa phóng thanh của mình.

Tuy nhiên, yêu cầu đầu tiên đó đã vấp phải những tiếng la ó dữ dội từ những nghệ sĩ vẽ graffiti. Không một ai có ý định rời bỏ khu Bearpit. Và Lara cũng không hề nao núng, dù đứng ở tuyến đầu và trông gần như nhỏ bé một cách hài hước so với người đàn ông trang bị đầy đủ kia. Trong khi đó, những người dân xung quanh khu Bearpit theo dõi cảnh này với vẻ lo lắng.

“Chúng tôi đã nhận được lệnh. Là để thanh trừng nơi này.”

“Thanh trừng… anh nói sao…?” Nắm đấm của Lara run lên khi cô gào thét. “Đây là nơi chúng tôi thừa kế! Là khu vườn chúng tôi đã vun đắp! Anh và những giá trị thối nát của anh không có quyền bước chân vào chốn an toàn của chúng tôi!”

“Hề… Một khu vườn ư? Cái này á? Tôi chỉ thấy một ổ chuột đầy rẫy lũ côn trùng thôi.”

“Mà không có bướm hay ong thì anh cũng chẳng thấy được bông hoa nào đâu!”

“Nào, đừng quá nóng nảy. Chúng tôi chỉ đang loại bỏ mấy cái mụn nhọt để không bị bám dòi bọ thôi.”

“Đồ rác rưởi thật sự là các anh! Chúng tôi những nghệ sĩ đã giúp Bristol trở thành thành phố như ngày nay! Có rất nhiều người tìm thấy niềm vui khi chiêm ngưỡng graffiti của chúng tôi! Graffiti của Banksy có thể được trưng bày trong bảo tàng nghệ thuật, vậy mà các anh không hiểu giá trị của nó! Các anh chẳng suy nghĩ gì sất! Chẳng nhìn thấy gì! Chẳng cảm nhận được gì! Các anh không phải là Bristol… Chúng tôi mới là Bristol!”

Và giờ đây, tấm lưng của Lara trông cao lớn một cách khó tin. Cô ấy như một con rồng khổng lồ đang phun lửa vào tên hiệp sĩ cầm kiếm và khiên. Và chắc chắn, tôi không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy. Bởi vì, những nghệ sĩ graffiti khác đã đồng thanh reo hò và gầm vang. Ngay cả người dân cũng vỗ tay. Thấy vậy, cảnh sát đứng chôn chân.

“Giờ thì, Ghost! Cho họ thấy đi! Cho số một Bristol… tác phẩm graffiti của cô!”

Lara chỉ lên sân khấu. Những nghệ sĩ, cảnh sát, người dân… Mọi ánh mắt trong khu Bearpit đều đổ dồn vào Boudicia.

“Ư…”

Thế nhưng, cô ấy vẫn đứng bất động như trời trồng. Tay phải cô ấy siết chặt bình sơn xịt, không nhúc nhích. Tôi có thể thấy mồ hôi đã bắt đầu rịn ra trên trán cô ấy. Cô nheo mắt lại. Thế nhưng mọi người vẫn đang dõi theo cô. Đang chờ đợi… một phép màu được cô tạo ra. Ngoại trừ tôi, lòng tôi cảm thấy bồn chồn khôn tả. Hình ảnh tôi có về Boudicia và cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không trùng khớp. Bàn tay đang cầm bình sơn xịt của cô ấy run rẩy. Giống như con quay đang chậm dần, như một chiếc xe đang từ từ giảm tốc độ, tay cô ấy bắt đầu run càng lúc càng mạnh. Và rồi, những ký ức chợt ùa về trong tâm trí tôi. Lần đầu chúng tôi gặp nhau… việc cô ấy rất tệ trong việc dọn dẹp… việc chữ viết của cô ấy không rõ ràng và khó đọc… chuyện xảy ra ở Động Người Khổng Lồ… khi chúng tôi chơi game. Tất cả những điều này đã tạo nên một giả thuyết trong đầu tôi.

Mọi người ở Bristol, trong khu Bearpit, đều mong cô ấy sẽ viết. Và tôi chắc rằng chính cô ấy cũng muốn viết. Bởi vì, nếu có thể viết ngay tại đây… thì điều đó sẽ chứng nhận chiến thắng tuyệt đối của cô ấy. Có lẽ cô ấy thiếu tự tin sau một thời gian dài không viết gì cả. Nhưng, cô ấy đã quyết tâm giành chiến thắng. Và cô ấy ghét thua cuộc. Đó luôn là bản chất của cô ấy, thế nhưng—Cô ấy lại không viết. Điều đó thật sự có thể xảy ra ư? Có lẽ…

“…Không ổn rồi.” Tôi cất cao giọng.

“Hả?”

“Boo-san không viết được đâu!”

“Anh nói gì vậy? Tôi tưởng cô ấy muốn viết lại mà?”

“Không phải là cô ấy không muốn… mà là cô ấy không thể!”

“Yoshi, bình tĩnh nào!”

“…Vô ích cả thôi.”

Ngay khi Lara gọi tôi, viên cảnh sát thở dài một tiếng rồi lấy lại bình tĩnh.

“Giải tán ngay lập tức! Nếu không, chúng tôi sẽ dùng vũ lực để dọn dẹp nơi này!”

“Dừng lại!” Lara gào lên khi cô ấy túm lấy viên cảnh sát.

Tuy nhiên, cô ấy bị hất ra ngay lập tức, ngã lăn xuống đất.

“…! Anh…!” Cô ấy đứng dậy và một lần nữa lao vào viên cảnh sát.

Hắn đã sẵn sàng tấm khiên, vung dùi cui cảnh sát xuống cô ấy. Lara giơ hai tay che đỡ. Thế nhưng, dùi cui không chạm vào cô.

“Grừừừ…!”

“JF! Anh?!”

Người đã chắn giữa cô ấy và dùi cui chính là JF, dùi cui ghim vào lưng anh ta. Anh ta rên lên đau đớn, tấm lưng cao lớn dường như muốn gãy đôi vì che chắn cho Lara.

“Sao lại…?!”

“Hừ… Tại sao không chứ? Không thể để đám chó săn đó làm tổn thương cánh tay quý giá của Đội trưởng được…”

Chứng kiến cảnh này diễn ra, những người viết graffiti không thể giữ im lặng. Tiếng la hét tràn ngập không khí—tuyên bố bắt đầu một cuộc chiến. Các nghệ sĩ đường phố cố gắng chống trả, nhưng các sĩ quan cảnh sát đã can thiệp. Nắm đấm và tiếng gầm gừ vang lên. Nhưng đối với tôi, mọi thứ cứ như một giấc mơ. Khi cảnh sát ập vào các buổi tiệc rave… đây có phải là điều Banksy từng thấy trước đây?

“Yoshi! Lo cho Boo đi!”

Nghe thấy giọng nói đó, tôi bị kéo về thực tại. Boudicia sắp bị một cảnh sát khống chế. Cánh tay cô ấy bị túm chặt, và cô bị kéo lê khỏi sân khấu. Cô ấy đang thở hổn hển, có vẻ mệt mỏi và rũ rượi. Cô ấy cũng giống tôi… khi tôi không thể chơi guitar.

“Boo-san!”

“Yoshi!”

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Đôi mắt xanh biếc của cô ấy chao đảo.

“Cứu tôi.”

Thậm chí đó không hẳn là một giọng nói. Nhưng, tôi có thể nghe thấy nó rõ ràng. Một dùi cui cảnh sát sượt qua đầu tôi. Một bình sơn xịt bay về phía tôi, nhưng tôi cúi xuống và tránh được. Tôi hạ thấp người và bắt đầu chạy, giẫm mạnh lên những bậc thang nhôm khi lao lên sân khấu. Boudicia cố gắng thoát khỏi viên cảnh sát, chiến đấu hết sức mình. Khi tôi đứng trên sân khấu, tôi nhìn quanh Bearpit một lần rồi dừng lại. Tại sao tôi lại ở đây? Tôi đang làm gì vậy?

Cách đây không lâu, tôi vẫn còn ở Nhật Bản. Tôi đang học một trường đại học bình thường, chơi trong một ban nhạc. Thế mà bây giờ, tôi lại đứng giữa một chiến trường. Thật không thể tin nổi. Và trên hết, hội đồng thành phố và cảnh sát… là kẻ thù của tôi. Dù vậy, tôi không hề cảm thấy do dự. Bởi vì tôi đã thua Boudicia, và tôi vẫn chưa thực hiện lời hứa của mình. Rằng tôi sẽ lắng nghe bất kỳ yêu cầu nào của cô ấy… Và bây giờ, cô ấy đã yêu cầu tôi—Cứu cô ấy.

“Gràoooooooo!”

Tôi lao người va vào một viên cảnh sát. Cái khiên trong suốt ấy chắc chắn hơn nhiều so với vẻ ngoài, khiến viên cảnh sát không bị hề hấn gì. Tuy nhiên, thế là quá đủ rồi.

“Á-Ááá?!”

Viên cảnh sát mất thăng bằng, buông tay Boudicia ra rồi ngã khỏi sân khấu.

“Boo-san!”

Nhưng Boudicia cũng mất thăng bằng, suýt ngã theo. Tôi vươn tay ra, nắm lấy cổ tay cô ấy rồi cảm thấy một cú giật mạnh.

“Ư…!”

Tôi bám chặt lấy mép sân khấu bằng tay kia, cố gắng giữ vững. Viên cảnh sát vừa ngã xuống không còn đứng dậy được nữa. Khi tôi đang giữ tay Boudicia, tôi nhìn thấy khuôn mặt cô ấy. Cô ấy đang rơm rớm nước mắt. Bình thường, cô ấy hay cằn nhằn, hay than vãn, và chẳng bao giờ có động lực làm gì cả. Nhưng thực ra… có lẽ sâu thẳm bên trong cô ấy đang khóc. Tôi đã muốn hiểu cô ấy hơn… Và tôi nghĩ mình đã hiểu. Nhưng, tôi thật ngốc. Tôi chẳng biết một cái quái gì về cô ấy cả. Về bóng ma thực sự của Bristol.

Tôi dồn hết sức vào cánh tay, dùng toàn bộ sức lực để kéo cô ấy lên. Cánh tay tôi đau nhức… như thể vai sắp trật đến nơi. Nhưng ít nhất giờ cô ấy đã an toàn. Boudicia vẫn còn bàng hoàng, khó thở, nhưng có vẻ cô ấy đã thả lỏng hơn trước.

“Yoshi… tớ…” Cô ấy cố nói gì đó, nhưng tôi ngắt lời.

“Tớ xin lỗi, Boo-san. Tớ chẳng biết gì cả. Tớ chỉ nghĩ cho bản thân… mà còn chẳng nhìn cậu cho đàng hoàng.”

Mắt Boudicia mở to.

“Tớ là người đã đưa cậu đến đây, vậy nên tớ sẽ chịu trách nhiệm đưa cậu ra khỏi đây. Được không?”

Cô ấy khẽ gật đầu, và chỉ có vậy. Tôi để cô ấy ở phía sau, cùng đi xuống sân khấu. Lối ra của Bearpit vốn bị chặn bởi một bức tường cảnh sát, nhưng giờ đã tan vỡ. Chúng tôi chỉ cần chạy thoát thôi. Thế nhưng, một viên cảnh sát khác lại đứng chắn trước mặt chúng tôi. Và với tình trạng của Boudicia thế này, tôi chẳng thể làm gì được. Đây… là kết thúc sao? Không, phải nghĩ. Chắc chắn có cách gì đó…!

“Ràááááá!”

Nhưng trước khi tôi kịp nghĩ, một tiếng gầm trầm thấp đã phá vỡ bầu không khí căng thẳng. Một cú đá mạnh như trời giáng giáng thẳng vào viên cảnh sát, khiến anh ta ngã sõng soài xuống đất.

“Lara-san!”

Sau khi tiếp đất một cách hoàn hảo bằng hai chân, Lara chống một tay lên hông.

“Hừm, gây hỗn loạn ngay trên con tàu của ta. Không thể nào Thuyền trưởng lại có thể bình tĩnh trong tình huống này được. Ta sẽ bắt bọn chúng bước đi trên ván gỗ!”

“JF-san đâu rồi?”

“…Tớ không biết. Anh ấy có lẽ đã bị bắt.”

“Không!”

“Đủ rồi. Cậu phải đi thôi, Yoshi.”

“Nhưng…”

“Nghe đây. JF đã bảo vệ tớ. Nhưng hơn thế nữa, anh ấy muốn bảo vệ tương lai của nghệ thuật graffiti. Và tương lai này nằm trên đôi vai của Boo. Nếu cậu thực sự quan tâm đến JF… thì hãy chạy thoát khỏi đây!”

“…Tớ hiểu rồi.”

Dù tôi không thể chấp nhận, dù tôi không muốn đi, tôi vẫn phải đưa ra quyết định. Bởi vì dòng phun của sự sống vẫn tiếp tục viết nên… ngay tại giây phút này.

“Này, buông ra!”

Tôi quay lại và thấy Lara đang bị một viên cảnh sát khống chế.

“Boo! Tớ xin lỗi, nhưng làm ơn hãy trông nom Bristol nhé…!”

Chúng tôi quay lưng lại với tiếng hét của cô ấy và chạy khỏi Bearpit.

142.png?w=518

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!