Nếu bạn yêu thích công việc của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia máy chủ Discord của chúng tôi và cân nhắc hỗ trợ chúng tôi trên Patreon:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
“Ushiki-kun! Ghim kẹp giấy đâu rồi?”
Khi đó, trời vừa đúng buổi trưa. Trong lúc những đồng nghiệp khác đang thảnh thơi ăn trưa trong văn phòng, vị phó phòng bất chợt gọi tên tôi. Tôi lấy ghim kẹp giấy từ kệ đồ dùng văn phòng ra, đưa cho ông ta.
“Xin lỗi nhé. Cậu tiện tay rửa giúp tôi cái cốc này luôn được không?”
“Tôi hiểu rồi ạ.”
Tôi cầm cái cốc, mang đến bồn rửa. Rửa xong, tôi đặt nó vào giá ráo nước, rồi mới nhận ra đã mười phút sau mười hai giờ rồi.
“Haizzz…”
Chắc là lại phải mua cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi thôi. Tôi tên là Ushiki Oguri, năm nay 25 tuổi. Tôi là một nhân viên công sở bình thường, làm việc ở bộ phận nghiệp vụ của một công ty quản lý lớn. Tôi có đủ bằng cấp của một nhà môi giới bất động sản và cả về quản lý, thậm chí có thể làm công tác hành chính. Thế nhưng, tôi không còn đủ năng lượng để tiếp tục làm việc cùng người khác, vậy nên kể từ năm ngoái, tôi bị đày đi loanh quanh ở phòng nghiệp vụ.
Tuy nhiên, ngay cả công việc nghiệp vụ cũng rất quan trọng để duy trì sự hoạt động của công ty. Tôi không làm việc vì cấp trên của mình. Việc ngăn cản tôi có một bữa trưa xứng đáng chắc chắn là vi phạm luật lao động, tôi biết rõ điều đó. Và tôi phải được bồi thường vì đã bỏ lỡ giờ nghỉ của mình.
Nhưng dĩ nhiên, tôi chẳng có đủ can đảm để làm những việc như vậy. Cứ như thể tôi đang sống ở một thế giới khác, nơi chống lại sự quấy rối không phải là một lựa chọn. Nếu tự mình không làm gì, sẽ chẳng có gì thay đổi. Thời đại hiện nay là thế đó. Tôi bước vào thang máy, đi xuống tầng một. Tòa nhà này có rất nhiều văn phòng của các công ty khác nhau, nên ngay cả việc ra khỏi cửa và đi bộ cũng mất một lúc. Haizz, giờ nghỉ trưa quý giá của tôi.
Ngay khi tôi vừa tới cửa chính, cánh cửa tự động trước mặt tôi mở ra. Ngay sau đó, một mỹ nhân tầm cỡ thế giới xuất hiện. Nàng có mái tóc đen dài, đôi mắt hạnh, và một chiếc mũi nhỏ nhắn thanh tú. Dáng người nàng gần như hoàn hảo đến nghẹt thở, cao ráo như người mẫu, và toát ra một mùi hương dễ chịu. Dĩ nhiên, tòa nhà này tuy có nhiều công ty, nhưng ai ai cũng biết nàng. Nàng là Trưởng phòng Kamijou, thuộc bộ phận Thương vụ Địa Vật Hợp tác Khép kín.
Tôi đã biết nàng từ rất lâu rồi. Mặc dù chúng tôi có thể đến từ cùng một khu vực, nhưng nàng gần như chắc chắn không biết tôi là ai. Khoảng mười một năm trước, có một tin đồn lan truyền khắp nơi. Kamijou Touka là một mỹ nhân của trường Trung học Amakusa Nam. Và ngay cả mười năm sau, những tin đồn đó vẫn nóng hổi. Nàng chỉ đơn thuần từ một cô gái xinh đẹp đã trở thành một người phụ nữ tuyệt sắc. Nếu nàng khoác lên mình bộ đồng phục Amakusa ngay bây giờ, có lẽ nàng sẽ trông hoàn hảo trong đó. Tiếng giày cao gót của nàng vang lên trên sàn nhà, khi nàng bước vào tòa nhà. Và có một người đang đuổi theo nàng.
“Trưởng phòng, đợi tôi với!”
Tôi lập tức cúi đầu xuống. Tôi cá là hắn ta còn chẳng nhớ mặt tôi, nên cũng chẳng có lý do gì phải trốn cả. Chuyện này chẳng thay đổi chút nào kể từ mười năm trước. Tôi cứ thế xông ra khỏi cửa để quên đi. Khi lướt qua hắn, tôi cảm thấy như hắn liếc nhìn tôi, nhưng chắc đó chỉ là trí tưởng tượng của mình.
“Thiệt tình… sao tiền bối Shimono lại phải làm việc chung tòa nhà chứ?” Tôi tiếp tục cúi đầu bước ra ngoài.
Cứ mỗi lần tình cờ chạm mặt Tiền bối Shimono, tôi lại thấy chán ghét chính mình. Tôi biết mình quá tự ti, nhưng đó là bản tính rồi, có muốn cũng chẳng thay đổi được. Tôi nhát gan, đáng thương, lại chẳng có chút bản lĩnh nào. Haizzz, mình lại nói nhiều quá rồi. Mà thật ra, tôi cũng đã thử một lần rồi. Cách đây mười một năm, tôi đã tỏ tình với Tiền bối Shimono, và bị từ chối ngay tắp lự. Đến giờ tôi vẫn còn hối hận. Không phải hối hận vì đã tỏ tình, mà là hối hận về cách mình đã làm lúc đó.
Làm sao một chàng trai có thể thích một cô gái tóc dài trông lúc nào cũng u buồn, nhạt nhẽo cơ chứ? Chúng tôi chỉ hẹn hò đúng một lần, và thậm chí còn chẳng thể trò chuyện ra hồn khi đứng trên đỉnh Tháp Tokyo. Nghĩ lại, tôi phải phục cái dũng khí của mình khi dám tỏ tình trong hoàn cảnh đó. Có lẽ, nếu là tôi bây giờ, khi đã trưởng thành hơn, thì mọi chuyện sẽ khác. Ai mà ngờ được tôi lại vương vấn anh ấy hơn mười năm trời chứ. Thật sự, tôi chỉ muốn quay trở về thời điểm đó thôi. Bất chợt, một cánh hoa anh đào bay lướt qua mũi tôi.
“Ôi, đã đến mùa này rồi ư?”
Tôi ngước nhìn lên, chợt nhận ra mình đã bước vào một con hẻm lạ. Nó nằm ngay trước một ngôi miếu cổ.
“Ơ… mình mải suy nghĩ quá. Giờ nghỉ trưa sắp hết rồi!”
Mình phải nhanh chân đi mua bữa trưa để kịp ăn xong. Tôi tự nhủ như vậy, nhưng dù sao đi nữa…
“Chúng ta có ngôi miếu này gần công ty vậy sao?”
Chẳng hiểu sao tôi lại thấy tò mò về nó. Tôi biết mình không có thời gian, vậy mà những bông hoa nở rộ xung quanh miếu lại đẹp đến mức hoàn toàn thu hút sự chú ý của tôi.
“Chắc là ngắm hoa ở đây một lát cũng chẳng sao đâu.”
Tôi tự biện hộ với hư không rồi bước lên những bậc thang lát đá. Những cánh hoa anh đào bay lất phất như đang chào đón tôi. Nếu đây là một nơi linh thiêng như vậy, có lẽ nó sẽ ban cho tôi một điều ước. Tôi bước đến chính điện, ném mấy đồng xu lẻ vào hòm công đức.
“Con ước Tiền bối Shimono và con có thể hẹn hò! Con ước Tiền bối Shimono và con có thể hẹn hò! Con ước Tiền bối Shimono và con có thể hẹn hò! Con ước Tiền bối Shimono và con có thể hẹn hò! Con ước Tiền bối Shimono và con có thể hẹn hò! Con ước Tiền bối Shimono và con có thể hẹn hò! Con ước Tiền bối Shimono và con có thể hẹn hò! Con ước Tiền bối Shimono và con có thể hẹn hò! Con ước Tiền bối Shimono và con có thể hẹn hò! Con ước Tiền bối Shimono và con có thể hẹn hò! Oraaaa! Đây là điều ước của cả đời con!”
Chẳng có phản hồi nào cả. Ngôi miếu vẫn trông cũ kỹ và đổ nát. Đương nhiên, tôi cũng chẳng mong đợi gì. Chỉ là tôi quá căng thẳng thôi mà. Tôi chỉ cần ăn bữa trưa rồi mọi chuyện sẽ trở lại bình thường. Nhưng trước đó, tôi nên ném một lời than vãn vào vị thần của ngôi miếu này, người đã khiến tôi lãng phí thời gian.
“Vậy thì ít nhất hãy đưa tôi trở về thời trung học đi, đồ ngốc!”
Ngay giây phút tôi thốt ra những lời đó, tôi nhận ra mình đang đứng trước một tấm gương. Đó là gương phòng tắm ở nhà mình, nhưng tôi gần như chẳng thể nhìn rõ bản thân trong gương vì mái tóc mái quá dài. Nếu ai đó nhìn thấy tôi thế này, tôi chắc chắn sẽ chết vì xấu hổ mất. Chỉ mất một giây để tôi hoàn toàn hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Thì ra, mình thật sự đã quay ngược thời gian!
“La la la~”
Sau khi cắt tóc ở tiệm, tôi thong dong tản bộ khắp phố phường, lòng tràn đầy phấn khởi. Cho đến lúc này, tôi chỉ là một cô mọt sách suốt ngày ru rú ở nhà đọc truyện tranh. Ngay cả vẻ ngoài cũng thật kinh khủng. Thật không thể tin nổi tôi lại để tóc mái dài đến mức chẳng nhìn rõ đường đi.
“Độ dài này mới là tuyệt nhất. Với mái tóc này, ít nhất mình cũng có thể tự tin ra ngoài rồi.” Tôi nhìn vào tấm gương của một quán cà phê gần đó, rồi lẩm bẩm trong sự kinh ngạc.
A, tôi đã vô tình chạm mắt với một người trong quán cà phê. Thật là ngượng chết đi được! Tôi vội vàng ngoảnh mặt đi, cúi gằm đầu xuống và bước thật nhanh. Không, không thể thế này được. Mình không nên cúi đầu ngay lập tức như vậy, đó là một thói xấu của mình. Mình đã được trao cơ hội để sửa chữa sai lầm, vậy nên mình phải ngẩng cao đầu mà tiến về phía trước. Mình cần phải thay đổi bản thân, đó là lý do mình đã cắt tóc.
Tôi đã quay ngược thời gian, từ tháng Tư năm mình 25 tuổi trở về mười ba năm trước. Vẫn là tháng Tư, nhưng là một thế hệ hoàn toàn khác. Giờ đây, tôi 12 tuổi, và đang học năm nhất cấp hai. Quay ngược thời gian là một phép màu khó tin, nhưng tôi chỉ có một mục tiêu duy nhất… Lần này, tôi cuối cùng cũng có thể thử vận may của mình và hẹn hò với Tiền bối Shimono! Tôi đã trở về đúng vào thời điểm mình quen Tiền bối Shimono qua mạng, và có lẽ vị thần ở ngôi đền đó đã làm điều này vì tôi. Tôi có thể rút kinh nghiệm từ những sai lầm cũ và vạch ra một kế hoạch mới.
Vậy nên, trước hết, tôi cần tiến hành trinh sát tiền trạm. Hai năm rưỡi nữa, tôi sẽ tỏ tình với Tiền bối Shimono tại lễ hội văn hóa của trường Trung học Phổ thông Amakusa Nam. Và lần trước, Tiền bối Shimono đã nói thế này:
“Tớ đã có người trong mộng rồi.”
Hiện tại, tôi phải tìm ra người này là ai. Nếu làm rõ được điều đó, tôi có thể đưa ra các biện pháp đối phó. Đồng thời, nếu tôi theo một chiến lược khác, lịch sử cũ sẽ không lặp lại. Vậy làm thế nào để tôi biết được người cậu ấy thích là ai? Khi tôi tỏ tình với Tiền bối Shimono tại lễ hội văn hóa đó, tôi đã quen một người. Đó chính là em gái của Tiền bối Shimono, Kofuyu. Cô bé là một cô gái rất dễ thương và đáng yêu. Có lẽ cô bé sẽ biết về người mà Tiền bối Shimono thích.
Tất nhiên, tôi hoàn toàn không có bất kỳ mối liên hệ nào với Kofuyu-chan vào thời điểm này, vì vậy tôi phải tìm cách tiếp cận cô bé. Ừm… vì tôi hiện đang học năm nhất cấp hai, cô bé vẫn còn là học sinh tiểu học. Tôi không thể cứ ghé qua trường của cô bé, cũng không biết đó là trường nào, nhưng vì Tiền bối Shimono học ở trường cấp hai Amakusa Nam, một chút tìm hiểu trong khu vực đó sẽ giúp tôi khoanh vùng. Sau đó tôi sẽ có thể tìm ra Kofuyu-chan. Tôi vẫn còn hai năm rưỡi nữa cho đến lễ hội văn hóa, không cần phải vội vàng gì cả.
*
“Hừm, chỗ này mình có thể làm cho nó táo bạo hơn một chút không nhỉ?”
Tôi ngồi trong phòng vào một ngày cuối tuần, đối diện với bàn học, tay miệt mài lướt cây bút trên trang giấy. Đương nhiên, đó không phải là một cây bút thông thường, mà là bút chì để vẽ truyện tranh. Ngay cả sau khi quay ngược thời gian, đây vẫn là điều tốt nhất tôi có thể làm, và tôi đang làm y hệt những gì mình đã làm khi học cấp hai lần đầu tiên. Tuy nhiên, nhờ kinh nghiệm bao năm, chất lượng và tốc độ của tôi đã tăng lên đáng kể, tôi có thể tạo ra những tác phẩm mà một học sinh cấp hai bình thường không thể nào làm được. Những người bạn otaku của tôi cũng là fan cứng của tôi đấy.
Có lẽ tôi nên gửi cái này cho một tạp chí và hy vọng nó sẽ gây tiếng vang lớn. Nhưng những gì tôi đang vẽ là nội dung "trưởng thành", nên tôi không chắc có nên gửi đi không. Nếu muốn bán thì chỉ có thể là ở Comiket. Hừm… một khi vào đại học, đằng nào tôi cũng sẽ tham gia một câu lạc bộ, nên nếu bây giờ tôi làm việc một mình thì sau này mọi chuyện sẽ phiền phức hơn. Chắc tốt nhất là cứ vui vẻ cùng hội bạn mọt sách vậy. Mặc dù tôi thật sự là một người cầu toàn khi dồn nhiều công sức vào sở thích của mình đến thế.
Trong khi những suy nghĩ này đang quay cuồng trong đầu, tôi nhận được một tin nhắn trên điện thoại. Nó đến từ Kofuyu-chan. Sau khi tôi trở về thời điểm này, tôi đã thiết lập liên lạc với Kofuyu-chan, và giờ đã là nửa năm sau. Tốn rất nhiều công sức, nhưng chúng tôi đã đủ thân thiết để trao đổi thư điện tử như thế này. Kế hoạch đang tiến triển rất tốt. Và đọc thư điện tử đã cho tôi một thông tin còn tốt hơn:
‘Hiện giờ không có ai ở nhà, cậu có thể đến chơi.’
Tôi được mời đến nhà Shimono chơi. Đây đúng là cơ hội ngàn vàng! Nếu đến thăm Kofuyu, tôi có cớ đường hoàng để hỏi han về Shimono-senpai. Thậm chí có thể dò hỏi xem liệu anh ấy có người trong lòng chưa. Tuyệt nhất là anh ấy sẽ không có ở nhà. Hiện tại, chúng tôi chỉ tương tác với nhau dưới vai trò Maron và Seven Knight thôi, nên anh ấy biết đến tôi nhưng hoàn toàn không biết gì về con người thật hay ngoại hình của tôi ngoài đời. Với Kofuyu-chan ở nhà một mình, tôi cũng chẳng cần lo lắng gì. Tôi liền đáp lời mời ngay, gói ghém hành lý rồi rời khỏi nhà. Đúng rồi, mọi chuyện đang diễn ra quá suôn sẻ!
“Người mà anh hai thích ấy hả?”
“Đúng rồi, chính nó đấy!”
Nhà Shimono quyến rũ hơn tôi tưởng nhiều. Tôi được mời lên tầng hai, nơi có căn phòng của Kofuyu-chan. Sau khi chúng tôi trò chuyện qua lại một lúc, tôi thấy đây là cơ hội hoàn hảo để hỏi.
“Sao chị lại muốn biết về chuyện đó ạ?” Kofuyu-chan nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác đầy khó hiểu.
“À ừm… Chị đang vẽ một bộ truyện tranh lãng mạn, nên tò mò về cảm xúc và suy nghĩ của con trai ấy mà. Em còn nhớ chị không có bạn hay anh em trai nào mà, phải không?”
“Chị Oguri vẽ truyện tranh á?! Cho Kofuyu xem ngay đi!”
“A-Ahaha, nếu có cơ hội thì chị sẽ cho em xem. Nhưng đó là một bộ truyện lãng mạn dành cho người lớn hơn một chút, nên giờ em xem thì hơi sớm.”
Tôi không thể cho một cô bé ngây thơ xem bộ truyện tranh như vậy được. Nó đúng là truyện lãng mạn, nhưng không phải kiểu trong sáng đâu.
“Thật ạ? Kofuyu vẫn muốn xem!”
“A-Thôi nào, vậy còn câu hỏi của chị thì sao? Anh trai em có người trong lòng không?”
“Ừm… Em không chắc anh ấy có tình cảm gì với chị ấy không, nhưng có chị Nao. Họ luôn thân thiết với nhau từ khi còn nhỏ xíu rồi.”
“Chị Nao sao?”
“Đúng vậy! Họ bằng tuổi nhau, mà bố mẹ hai bên cũng rất thân thiết, nên họ hay chơi cùng lắm. Kofuyu thì không theo chân họ nữa một thời gian rồi, nhưng họ vẫn rất tốt!”
“Thì ra là vậy… Em có biết tên đầy đủ của chị ấy không?”
“Nakatsugawa Nao.”
“Nakatsugawa Nao-san, hở? Cảm ơn Kofuyu-chan nhé.”
“Kofuyu vui lắm miễn là có thể giúp đỡ chị.”
Nụ cười ngây thơ của em ấy làm tôi thấy khó xử quá. Nó khiến tôi có cảm giác như mình vừa làm điều gì đó kinh khủng. Nhưng không hẳn vậy, tất cả là vì kế hoạch của tôi. Chắc chắn nó sẽ làm hoen ố danh tiếng của tôi, nhưng tôi chấp nhận trở thành phù thủy nếu sau tất cả tôi có thể có được Shimono-senpai! Khi tôi đang chìm đắm trong những ảo mộng, không ngừng mê mẩn các bộ phim tình cảm, tôi nghe thấy hệ thống âm thanh toàn thành phố bên ngoài nhà phát ra một giai điệu quen thuộc. Nhìn đồng hồ, lúc đó là 5 giờ chiều. Shimono-senpai chắc hẳn sắp về đến nhà rồi.
“Kofuyu-chan, chị nghĩ chị nên về bây giờ.”
“Ớ ơ! Chị Oguri ở lại thêm chút nữa đi mà!”
“Nếu chị ở ngoài lâu quá, bố mẹ chị sẽ giận đấy.”
“Ưm… Vâng ạ.”
Trời ơi, em ấy thật lòng và đáng yêu quá. Chúng tôi trò chuyện thêm vài phút nữa rồi tôi mới rời khỏi nhà. Ngay khi tôi đã khuất khỏi tầm nhìn của Kofuyu-chan một cách an toàn, tôi không thể kìm được mà vung nắm đấm lên không trung. Nakatsugawa Nao-san… Cô ấy là bạn thanh mai trúc mã của Shimono-senpai. Tôi biết chắc chắn là cô ấy. Cô ấy là bạn thanh mai trúc mã, không có đối thủ nào mạnh hơn thế đối với tôi. Tuy nhiên, nhiệm vụ của cô ấy là phải thua cuộc vào cuối cùng! Đối đầu với nữ chính, mà đương nhiên sẽ là tôi!
Vì tôi đã du hành ngược thời gian, nên chắc chắn phải là tôi. Nói cách khác, nếu tôi có thể xen vào giữa Nakatsugawa-san và Shimono-senpai, tôi sẽ có vô số cơ hội để tỏ tình. Không ngờ mình lại có thể tiến triển thuận lợi đến vậy? Mình có thể làm được… Mình có thể thực sự làm được đó chứ! Mình là gián điệp sao?! CIA sẽ chiêu mộ mình ư?! Đương nhiên, tôi đã hoàn toàn quên mất rằng trước đây mình từng làm việc cho một công ty quản lý tầm thường nào đó, và đó không phải là điều duy nhất tôi bỏ quên.
“À, cái túi của mình.”
Tôi cứ thắc mắc sao lưng mình tự nhiên thấy nhẹ tênh lạ kỳ, hóa ra là do để quên túi đồ ở phòng Kofuyu-chan. Trong đó có ví tiền, gương cầm tay, son dưỡng môi, bản thảo manga mình đã cho bạn xem, cả túi đựng đồ… Khoan đã, bản thảo ư?! Chết tiệt, mình để bản thảo tác phẩm mới trong đó mất rồi…!
“Tiêu rồi!”
Tôi lập tức ba chân bốn cẳng quay về nhà Shimono. Bấm chuông tới tấp mà chẳng thấy ai trả lời. Ruột gan như lửa đốt, tôi bèn thử đẩy tay nắm cửa… và nó mở toang ngay lập tức. Thật lòng thì tôi không muốn tự ý xông vào thế này chút nào, nhưng tình thế cấp bách quá! Tôi vội vàng chạy lên lầu, đẩy mạnh cửa phòng Kofuyu-chan.
“Kofuyu-chan!”
“A, Oguri-chan?”
Kofuyu-chan đang ngồi ở bàn học, quay mặt lại nhìn tôi. Trên tay em ấy cầm bản thảo của tôi.
“E-Em đọc nó rồi à?”
“Vâng! Oguri-chan vẽ đẹp thật đó ạ!”
Ối…
“Em đọc tới đâu rồi?”
“Đọc hết rồi ạ!”
Trời ơi đất hỡi!
“Này Oguri-chan, sao người phụ nữ kia lại lấy roi đánh người đàn ông đó?”
“Ừm…”
“Và sao người đàn ông đó lại sung sướng khi bị đánh, bị đá như vậy?”
“À thì là…”
“Sao người phụ nữ kia lại gọi người đàn ông đó là đồ heo?”
“À haha… chị cũng không biết tại sao nữa.”
“Sao anh ta lại gọi cô ấy là nữ hoàng của mình?”
“Dừng lại đi! Chị van em, chị chết vì xấu hổ mất thôi!”
Đúng rồi! Cuốn manga—cuốn doujin tôi đang vẽ chính là thể loại S&M hạng nặng! Đương nhiên, tôi không phải là một kẻ bạo dâm. Thậm chí, chính mối quan hệ trên-dưới và cái khoảng cách đáng yêu đó mới là thứ thực sự khiến tôi phấn khích, và… A, như vậy vẫn không thay đổi sự thật rằng tôi là một kẻ biến thái sao?! Nhưng, mỗi người đều có sở thích riêng mà, đúng không?! Điều đó không khiến tôi trở thành người xấu!
Và việc tôi tận hưởng những thứ đó trong không gian riêng tư của mình thì hoàn toàn ổn, nhưng cho một bé gái tiểu học xem thì không!
“Kofuyu thấy nữ hoàng này ngầu lắm!”
“…Cái gì?!”
“Đánh người đàn ông đó chắc vui lắm ạ! Mà cái cách anh ta sung sướng cũng dễ thương nữa!”
“K-Kofuyu-chan, em nói gì vậy? Cái này không tốt cho em đâu.”
“Này, có bình thường không khi nữ hoàng lại trần truồng ạ?”
“Aaaaaaaaaaa! Đừng có động vào chuyệnaaaaaaaaa đó!”
Thông thường, nữ hoàng sẽ mặc đồ bó buộc. Tuy nhiên, những nữ hoàng xuất hiện trong tác phẩm của tôi đều khỏa thân hoàn toàn. Tác phẩm của tôi khá nổi tiếng với bạn bè nữa chứ… Khoan đã, đây không phải lúc để khoe khoang.
“Kofuyu sẽ cố gắng hết sức để trở thành một nữ hoàng như vậy!”
“Em thật sự không cần phải cố gắng đâu!”
“Oguri-chan, chị giỏi thật đấy. Chị giống như cô giáo của Kofuyu vậy!”
Ôi Chúa ơi, tôi có cảm giác mình vừa tạo ra một sự thay đổi trong dòng thời gian, thứ mà sau này sẽ quay lại cắn Shimono-senpai. Tôi xin lỗi, Shimono-senpai.
*
Kế hoạch của tôi chuyển sang giai đoạn thứ hai. Tôi đến trường của Shimono-senpai để tìm hiểu về anh ấy. Và ở đó, tôi xác nhận sự tồn tại của một cô gái tên Nakatsugawa Nao-san. Tôi đã theo dõi hai người họ suốt hai tháng qua, khẳng định mối quan hệ của họ. Điều nổi bật nhất là việc Shimono-senpai đối xử với Nakatsugawa Nao-san cứ như một người bạn nam. Anh ấy không hề kiềm chế khi ở bên cô ấy, thậm chí thỉnh thoảng còn buông lời khó nghe. Đương nhiên, cô ấy chắc hẳn biết đó chỉ là những lời đùa giỡn vì mỗi lần như vậy cô ấy đều cười lại với anh. Điều này rõ ràng cho thấy sự tin tưởng mà họ dành cho nhau với tư cách là bạn thuở nhỏ.
Tuy nhiên, nếu anh ấy tiếp tục làm vậy sau lưng cô ấy thì sao? Khi đó, nó sẽ trở thành nói xấu. Vì vậy, tôi bắt đầu suy nghĩ. Nếu tôi bịa đặt điều gì đó và gieo vào đầu Nakatsugawa Nao-san rằng Shimono-senpai đang nói xấu sau lưng cô ấy, mọi chuyện sẽ trở nên khó xử. Tôi sẵn sàng trở thành người xấu miễn là có thể hẹn hò với Shimono-senpai. Xin hãy tha thứ cho con, Chúa ơi…
Giữa cái tình cảnh bi đát ấy, giờ đây tôi đang ngồi trong một tiệm bánh burger gần nhà ga. Ở bàn bên cạnh tôi là Nakatsugawa Nao-san, cô ấy đang nhồm nhoàm nhai khoai tây chiên. Sau hai tháng lẽo đẽo theo dõi, cuối cùng tôi cũng tìm ra nơi cô ấy hay lui tới một mình. Tôi không thể để lỡ cơ hội này được. Bình thường, tôi tệ khoản giao tiếp lắm, nhưng mấy năm làm việc ở công ty đã giúp tôi cải thiện đáng kể. Được rồi, Oguri, mày làm được!
“Ư-Ưm… cô là Nakatsugawa Nao-san… phải không?” Tôi hơi quay đầu sang.
“Vâng, đúng là tôi đây!”
Trời đất quỷ thần ơi! Cô ấy trả lời luôn! Lại còn không chút do dự!
“T-Tôi là Ushiki Oguri.”
Khoan đã, sao mình lại tự giới thiệu thế này? Đâu có cần thiết. Nếu cô ấy còn nhớ đến sự tồn tại của mình thì về sau thể nào cũng gặp rắc rối.
“Vậy cậu là OguOgu à. Rất vui được gặp!”
Tôi không theo kịp cái tốc độ người-bình-thường này! Cô ấy còn đặt biệt danh cho mình nữa! Giờ không phải lúc lo lắng về cái tên, mình mà không cẩn thận là cô ấy dẫn dắt hết cả cuộc nói chuyện cho xem.
“Cậu học trường Trung học Tây đúng không?”
“Ưm, sao cô biết ạ?”
“Đồng phục của cậu.”
“À, phải rồi.”
“À ha ha, cậu ngơ ghê. Cậu học năm mấy rồi?”
“Học sinh năm nhất ạ.”
“Vậy cậu là hậu bối của tôi rồi.”
“Vâng…”
Sao cô ấy lại dẫn dắt câu chuyện trong khi rõ ràng là tôi bắt chuyện trước chứ?!
“Vậy có chuyện gì à? Cần tôi giúp gì hả?”
Được rồi! Hỗ trợ tuyệt vời, Nakatsugawa Nao-san! Mặc dù tôi không muốn chút nào!
“Ưm, Nakatsugawa Nao-san, cô có…”
“Wa ha ha! Dài dòng quá! Gọi Nao là được rồi!”
“À, vậy thì… Nao-tiền bối. Tiền bối là bạn thân với cậu bé này phải không? Người có tóc ngắn và nhìn như con chó đồng ấy?”
“Ý cậu là Nanaya hả?”
“Vâng! Tôi nghĩ là cậu ấy. Đúng rồi!”
Được rồi, cuối cùng tôi cũng đưa được câu chuyện về Shimono-tiền bối.
“Nanaya thì sao?”
“Tôi nghe nói cậu ta hay gọi sau lưng tiền bối là ‘đàn ông đàn bà’ đấy. Tôi biết nếu nói thẳng mặt thì có thể là đùa, nhưng lén lút xúc phạm tiền bối như vậy thì kinh tởm lắm, đúng không ạ?”
Tôi xin lỗi, Shimono-tiền bối. Tôi không hề nghĩ vậy. Và tiền bối cũng chưa từng nói gì như thế cả.
“Cái gìiiii?! Nanaya đúng là cái thằng hỗn láo!”
“Đúng vậy đó ạ! Tốt nhất là tiền bối đừng nên chơi với người như vậy nữa…”
“Thằng khốn đó, tôi nhất định sẽ trả đũa nó. OguOgu thấy tôi thiếu thốn nữ tính ở điểm nào chứ?”
“Hả? Ưm… Tiền bối dễ thương, vui vẻ, nên tôi không nghĩ tiền bối thiếu gì cả.”
“À há há há, OguOgu đáng yêu quá đi! Tôi có khi yêu cậu mất thôi!”
Nhanh quá vậy! Chúng tôi vừa mới gặp nhau mà!
“Khoan đã, không, Nao-tiền bối không có lỗi đâu. Tất cả là do cậu ta, tôi nghĩ tiền bối nên tránh xa cậu ta ra.”
“Hừm… Chắc chắn là do ngực tôi rồi.”
“Xin lỗi…?”
“So với mẹ thì ngực tôi có vẻ hơi nhỏ. Chắc phải lớn thêm hai cỡ nữa mới bắt kịp được.” Nao-tiền bối vừa nói vừa dùng hai tay đẩy ngực mình lên.
Ưm… là học sinh cấp hai mà cần cả hai tay như vậy thì cũng đáng nể lắm rồi đó, nếu mà hỏi ý tôi…
“Được rồi, tôi sẽ nuôi lớn hai bé này rồi cho cái thằng Nanaya kia xem! Rồi tôi sẽ dùng chúng để kiếm thêm tiền tiêu vặt nữa!”
“Cái gìiiii?!”
“Mỗi lần sờ sẽ là 500 yên!”
“Rẻ thế!”
“Vậy sờ soạng sẽ là 5000?”
“Giá tiền không phải là vấn đề ở đây!”
À… Không ổn rồi, mình lại bị cô ấy dắt mũi nữa rồi. Nhưng… cái hướng này là cái quái gì vậy chứ?
“Tôi sẽ tìm cách tăng kích thước vòng một. Nếu cậu làm cùng tôi, chắc chắn vòng một của cậu cũng sẽ căng tràn ngay lập tức.”
“Húuuuuuh?! Tôi cũng thế á?!”
“Tất nhiên rồi! Cùng nhau đi làm người mẫu áo tắm thôi!”
“T-Tôi thà không!”
Tôi đành ba chân bốn cẳng chạy trốn khỏi chỗ đó. Đầu tiên là với Kofuyu-chan, giờ lại đến chuyện này. Chuyện gì đang xảy ra vậy!
Nửa năm trôi qua, tôi cũng lên năm hai trung học cơ sở. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn thường xuyên ghé trường Trung học Nam để ngó chừng Tiền bối Shimono và Tiền bối Nao, nhưng mà… tính đến giờ, mối quan hệ giữa hai người họ chẳng hề xấu đi chút nào. Tuy nhiên, Tiền bối Nao thì đã thay đổi rất nhiều. Thật đó, vòng một của cô ấy phát triển đáng kể luôn. Cứ đà này, đến khi lên trung học phổ thông, cô ấy đúng là có thể làm người mẫu được luôn. Nakatsugawa Nao đúng là một cô gái đáng sợ.
Nhưng quan trọng hơn, tôi phải nhìn vào thực tế. Rằng kế hoạch của tôi chẳng có mấy tiến triển. Tôi phải làm gì đây? Vì kế hoạch hiện tại chẳng có chút hy vọng nào, tôi ôm đầu đi dọc hành lang trường mình. Giữa chừng, một cái bóng lớn xuất hiện, tôi không kịp né tránh nên đã đâm sầm vào người đó.
“Ôi, xin lỗi nhé. Cậu có sao không?”
Người kia dường như chẳng hề hấn gì, chỉ hơi cúi người nhìn xuống mặt tôi.
“Dạ không, tôi không sao. Xin lỗi, tại tôi không nhìn đường ạ.”
“Không sao là được rồi.” Người đó nói rồi bước đi dọc hành lang.
Đó là một cậu con trai cao lớn với mái tóc đen. Màu dép lê của cậu ấy là màu vàng, có nghĩa là cậu ấy là học sinh năm ba.
“Mình hình như đã gặp cậu ta ở đâu đó rồi thì phải.”
Tôi gãi má trong khi nhìn cậu con trai đi xa dần. Tôi không có bất kỳ người bạn nào ở năm ba cả… Người duy nhất lớn tuổi hơn tôi mà tôi biết là Tiền bối Shimono… À, cậu ta cùng năm với Tiền bối Shimono! Tadokoro Onikichi! Chắc chắn là cậu ta rồi. Đó là Tiền bối Tadokoro từ trường Trung học Amakusa Nam. Tôi đã nhiều lần cố gắng mời Tiền bối Shimono đi hẹn hò, nhưng người này luôn bám lấy anh ấy như đom đóm lao vào lửa. Ngay cả buổi hẹn hò của chúng tôi ở Tháp Tokyo, cậu ta vẫn cố chấp đòi đi cùng. May mắn là tôi đã ngăn được cậu ta.
Vì hai người họ cực kỳ thân thiết, tôi đoán họ học cùng trường trung học cơ sở, nhưng rõ ràng không phải vậy. Vậy có nghĩa là họ đã trở nên thân thiết đến vậy chỉ trong một thời gian ngắn ư? Chắc hẳn họ rất hợp nhau… Khoan đã. Vậy là cậu ta cũng một phần là nguyên nhân khiến tôi không thể tấn công Tiền bối Shimono được à? Tôi bị từ chối vì cậu ta ư?
Dù Tiền bối Shimono có tình cảm với ai đó, điều đó không có nghĩa là tôi không còn cơ hội. Chà, tôi không có cách nào để chứng minh giả thuyết đó, cũng không thể mạo hiểm đặt cược vào đó. Tuy nhiên, sau khi quay trở lại thời điểm này, có một điều chắc chắn sẽ dẫn đến thành công của tôi. Đó là liên tục tiếp cận Tiền bối Shimono và cố gắng chinh phục anh ấy. Đó là điều tôi nên ưu tiên trong cơ hội thứ hai này. Và vì thế, tôi phải loại bỏ bất kỳ trở ngại nào cản đường. Điều đó quyết định hướng đi tiếp theo của tôi. Tôi sẽ thay đổi tương lai nơi Tiền bối Tadokoro và Tiền bối Shimono trở thành bạn bè!
*
Kế hoạch hành động của tôi rất đơn giản. Tôi biết rằng Tiền bối Tadokoro sẽ trở thành một gã ăn chơi có phần lố bịch vào năm thứ hai trung học phổ thông. Khu vực này hẹp, những người nổi bật ở trường này cũng nổi tiếng ở các trường khác. Và, tôi biết rằng Tiền bối Shimono không thích những kẻ hào nhoáng và những kẻ tiệc tùng quá đà. Vì tôi cũng giống anh ấy, tôi hiểu điều đó quá rõ. Tôi cũng không thích những gã đó! Lý do duy nhất mà hai người đó vẫn là bạn bè bất chấp điều đó là vì họ đã thân thiết với nhau trước khi Tiền bối Tadokoro trở thành một gã hào nhoáng như vậy.
…Vậy thì sao nếu cậu ta đã như vậy trước khi cậu ta và Tiền bối Shimono gặp nhau? Một gã ăn chơi tóc nâu liên tục đùa giỡn với mọi người ngay từ ngày đầu tiên họ gặp nhau… Cái này làm được đấy! Chắc chắn họ sẽ không hợp nhau! Và điều đó sẽ khiến lịch trình của Tiền bối Shimono rộng mở! Tôi có thể mời anh ấy bao nhiêu tùy thích! Chúng tôi chắc chắn sẽ thành một cặp!
Ha ha ha. Đến cả tôi cũng phải sợ cái sự thiên tài của mình mất thôi.
Tôi lập tức tìm tên tiền bối Tadokoro trên hàng tủ giày. Lướt qua tủ giày của khối năm ba, tôi liền tìm thấy tên anh ấy.
“Tìm thấy rồi!”
Và rồi tôi nhét một cuốn tạp chí vào trong đó. Bìa tạp chí in hình một gã trai tóc vàng, da rám nắng, thân hình vạm vỡ. Thời điểm trước khi tôi quay ngược thời gian, cuốn tạp chí này đã ngừng phát hành, nhưng hiện tại nó đang tập trung quảng bá rất nhiều trai đẹp hot hit. Nếu tiền bối đã có sẵn khuynh hướng đó, việc này chắc chắn sẽ đẩy nhanh tiến độ. Anh ấy sẽ đọc cuốn tạp chí này, nghĩ rằng những tay chơi đó thật ngầu, và lập tức bắt tay vào việc thay đổi bản thân. Hì hì hì, tôi nóng lòng quá đi mất.
Sau đó, tôi đều đặn nhét các tạp chí thời trang nam vào tủ giày của tiền bối Tadokoro. Việc này kéo dài suốt năm tháng trời. Dĩ nhiên, nó ngốn gần hết số tiền tiêu vặt của tôi. Cuối cùng, tôi tin rằng mình đã có thể thấy được thành quả, nên lại nhét thêm một cuốn tạp chí nữa vào tủ giày của anh ấy.
“Phù, hôm nay anh sẽ nhận được một cuốn tạp chí đàn ông tâm huyết đấy, tiền bối Tadokoro. Anh liệu mà mong đợi đi nhé.”
“Đương nhiên rồi, yeah~!” Tiền bối Tadokoro thò tay vào tủ và rút cuốn tạp chí ra.
“À, anh đọc ngay à… Khoan đã, tiền bối Tadokoro?!”
“Vậy ra cậu là người luôn nhét mấy cuốn tạp chí này vào tủ của tôi à? Oni-chan cảm ơn cậu nhiều lắm!”
Một cậu bé tóc nâu, Tadokoro Onikichi, đứng trước mặt tôi.
“Khoan đã, anh thực sự biến thành tay chơi sao?!”
“Đúng thế! Oni-chan đã thức tỉnh trở thành một tay chơi!”
Tuyệt vời! Đúng như kế hoạch của tôi… Khoan đã, giờ không phải lúc để vui mừng! Anh ấy đã phát hiện ra tôi là người nhét tạp chí vào đây!
“Ưm… Ushiki Oguri, đúng không?”
“Sao anh lại biết tên tôi?!”
“Trên cặp sách của cậu có ghi tên mà, nhớ không?”
“À!”
Đúng rồi. Tôi là một cô gái chăm chỉ, luôn ghi tên lên mọi thứ mình sở hữu.
“Vậy thì, sao cậu lại đưa tôi mấy cuốn tạp chí vớ vẩn này thế, Ogucchi?”
“Ogucchi?!”
“Chính xác! Cậu đã dạy tôi cách trở thành một tay chơi nên chúng ta như bạn bè vậy!”
Anh không phải Luffy! Nghĩ mà xem anh ấy lại coi tôi là bạn… người sau này sẽ ngáng đường tôi… Hiện tại, tôi nên đưa ra một bình luận qua loa thì hơn.
“E-Em… em chỉ nghĩ là anh có thể thích mấy thứ này thôi?”
“Trời đất ơi! Cậu như nhà tiên tri vậy! Tôi càng thích cậu hơn rồi, chúng ta đi!”
Nếu anh đã nói “Chúng ta đi” thì làm ơn kết thúc bằng “nào” đi được không?! Với lại, bây giờ tôi lại có thêm một mối liên hệ với những người xung quanh tiền bối Shimono…!
“N-Nhưng mà, em đã hết tiền tiêu vặt rồi nên hôm nay em sẽ dừng lại. Em xin lỗi vì đã làm chuyện này!”
“À, Ogucchi? Ogucchi! Cậu đi đâu vậy?”
Sao tôi cứ liên tục gây chuyện vậy chứ?! Giống như với tiền bối Nao, tôi chỉ đơn giản là bỏ chạy mà không đối mặt với vấn đề của mình.
Trước khi kịp nhận ra, đã hai năm trôi qua kể từ khi tôi quay ngược thời gian. Năm nay, chính xác là tháng Chín này, sẽ có buổi gặp mặt trực tuyến của chúng tôi, cùng với lễ hội văn hóa tại trường cấp ba Amakusa Nam vào tháng Mười. Tôi đã làm mọi thứ có thể cho đến thời điểm này. Tôi đã hỏi Kofuyu-chan về người mà tiền bối Shimono thích. Tôi cũng đã chia rẽ tiền bối Nao và tiền bối Shimono. Chưa kể, tiền bối Tadokoro sẽ biến thành một tay chơi không hợp tính với tiền bối Shimono.
Vậy mà… Khi tôi đến trường cấp ba để kiểm tra tình hình, tôi vẫn thấy tiền bối Nao và tiền bối Shimono vẫn hòa hợp với nhau. Tiền bối Tadokoro và tiền bối Shimono cũng vậy. Điểm khác biệt duy nhất là Kofuyu-chan giờ đây hoàn toàn đắm chìm vào những thứ liên quan đến BDSM, ngực của tiền bối Nao đã lớn thêm hai cỡ, và tiền bối Tadokoro đã biến thành một tay chơi sớm hơn một năm. Tôi cũng vẫn hòa hợp với họ. Tuy nhiên, khi nói đến tiền bối Shimono, tôi lại không đạt được bất kỳ thay đổi đột phá nào.
Chết tiệt! Cứ tưởng mọi chuyện đang tiến triển tốt đẹp theo kế hoạch của mình, vậy mà cái kết quả tệ hại này khiến mình phải tự hỏi rốt cuộc mình đã làm cái quái gì vậy. Trước kia, mình dành thời gian vẽ truyện tranh hay chơi game online, nhưng sau khi xuyên không, mình đã làm được gì chứ? Thời gian thì nào có chờ ai, xuân hạ thu đông cứ thế xoay vần. Rồi học kỳ hai đã đến, và hôm nay chính là ngày hẹn gặp mặt offline. Điểm hẹn là một quán karaoke, mình ngồi đợi mà lòng sốt ruột không thôi, cứ nhìn đồng hồ mãi. Mình không thể cứ mãi dậm chân tại chỗ thế này được.
Mình nắm chặt viên kẹo dâu trong túi, hạ quyết tâm. Đây mới chính là lúc cuộc chiến thực sự bắt đầu. Mình đâu còn là mình của ngày xưa nữa. Tóc tai đã được chải chuốt gọn gàng, cái thói xấu chỉ biết nhìn xuống đất cũng đã được sửa chữa. Đến nước này rồi thì chỉ có tiến thẳng thôi! Còn năm phút nữa là đến giờ hẹn, và chỉ còn mỗi Shimono-senpai là chưa đến.
Ấn tượng đầu tiên là cực kỳ quan trọng. Ngay khi anh ấy tới, mình phải lập tức chào hỏi thật tươi tắn. Mình đã đặt tên cho nó rồi — Chiến dịch Tăng Tốc Siêu Việt Tehe Kyaha.
CẠCH, cánh cửa mở ra.
“Chào buổi tối~”
Đến rồi! Bắt đầu thôi!
“R-Rất hân hạnh được gặp anh, Seven Knight-san! Em là Maron ạ!” Mình mỉm cười chào anh ấy.
Đúng là Shimono-senpai thật! Người mà mình chỉ có thể lặng lẽ theo dõi từ trong bóng tối, vậy mà giờ lại gần mình đến thế… Thật hoài niệm.
“Ơ-Ơ-Ừm, em đã rất mong được gặp anh, Seven Knight-san, nên là…”
Mình nói đến đó thì thấy hai cái bóng xuất hiện phía sau Shimono-senpai. Anh ấy đi cùng ai sao?!
“K-Kia là ai vậy…?”
Khoan đã, chuyện gì đang xảy ra thế này? Mình hoàn toàn không hiểu nổi. Tại sao lại có những người lạ mặt ở đây chứ?
“Chào nhé, mình là Biwa! Rất vui được gặp các bạn.”
Lại là ai nữa đây?!
“Biwako-san, may quá bạn đã tới. Thật ra tôi chưa nói với mọi người, nhưng bạn của Seven Knight-san cũng sẽ tham gia buổi gặp mặt này đấy. Cô ấy rất vui tính và chúng tôi đã kết thân khá tốt rồi.” Leader nói vậy.
“Đúng rồi, đúng rồi, là thế đấy.”
Hảảảảả?! Cái quái gì thế này?! Đây lẽ ra phải là buổi gặp mặt offline chứ?! Sao lại có người ngoài ở đây?! Hắn ngu ngốc à?! Hắn đần độn à?! Hắn muốn chết à?! Trong lúc mình đang hoảng loạn tột độ thì một người phụ nữ khác lại xuất hiện phía sau Shimono-senpai.
“Ư-Ưm… Tên tôi là Kamijou Touka. Không biết tôi tham gia có được không ạ?”
Thời gian như ngừng lại. Đó là… Trưởng phòng Kamijou! Sao Trưởng phòng Kamijou từ Geotam Thương Mại lại ở đây chứ…?! Không, khoan đã. Mình nghĩ cô ấy cũng tốt nghiệp trường Trung học Amakusa Nam mà. Vậy nghĩa là cô ấy biết Shimono-senpai sao? Tuy nhiên, mình không hề nhớ ra điều đó. Cô ấy và cả cô gái lạ mặt kia nữa, mình thậm chí còn không nhớ lần trước đã gặp họ. Mình thật sự sợ hãi rồi.
“E-Em đâu có nghe vụ này, Leader! Em cứ nghĩ đây chỉ là những người trong hội của chúng ta chứ! Chẳng phải đó là cách một buổi gặp mặt offline hoạt động sao?! Đây đã là buổi gặp mặt đầu tiên của chúng ta rồi mà…”
Mình hoàn toàn bối rối và hỗn loạn, lập tức phản đối.
“Không sao đâu mà, đúng không? Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nên có bao nhiêu người cũng không quan trọng, miễn là chúng ta vui vẻ là được.”
À, phải rồi. Hắn là con trai mà. Một tên con trai chẳng có chút tinh tế nào! Không cách nào ngăn cản được nữa rồi. Mình nên bình tĩnh lại và suy nghĩ kỹ hơn. Trở về chỗ ngồi, mình ôm đầu tuyệt vọng. Shimono-senpai dường như đã hiểu ra, anh ấy nhìn mình bằng ánh mắt xin lỗi. Đúng vậy, Shimono-senpai. Mình đã làm những chuyện không công bằng ngay từ khoảnh khắc mình quay ngược thời gian rồi. Nhưng dĩ nhiên, anh ấy làm sao có thể hiểu được điều đó. Hiện tại, mình cần phải đối phó với sự thay đổi kế hoạch đột ngột này. Suy nghĩ là thế mạnh của mình mà.
“Buổi gặp mặt kiểu này cũng vui phết nhỉ!” Cô gái ngồi xuống cạnh mình.
“Đ-Đúng vậy…”
Trật tự nào! Tôi đang cố suy nghĩ đây! Cô đúng là một bí ẩn lớn đối với tôi mà! Đây đâu phải là buổi hẹn hò mai mối, đây là buổi gặp mặt offline cơ mà! Thật sự thì cô ấy là ai chứ? Nhìn phản ứng của Hechikoma-san thì có vẻ cô ấy khá nổi tiếng, nhưng khác với Hội trưởng Kamijou, tôi chưa từng nghe về cô ấy cả. À, có lẽ do tôi vốn không thích mấy cô "gai" nên mới phớt lờ chăng. Nhắc đến "gai", còn có cả Tadokoro-senpai nữa… Liệu việc anh ta trở thành tay chơi có phải là nguyên nhân khiến xung quanh Shimono-senpai xuất hiện nhiều "gai" và tay chơi hơn không? Thế giới "người thường" cứ thế mà mở rộng ra sao…
Không biết đây có phải cái mà người ta gọi là Hiệu ứng Cánh bướm không nhỉ? Mà không, thật sự là như thế sao? Hiệu ứng Cánh bướm thường lấy những sự việc nhỏ nhặt để tạo ra những hệ quả lớn lao và thay đổi. Nó thường được dùng trong các tác phẩm giả tưởng có yếu tố du hành thời gian, nhưng liệu việc tôi cố tình thay đổi dòng thời gian có tạo ra những tác động như vậy trong thời gian ngắn như thế không? Tôi có thể gọi đây là Hiệu ứng Cánh bướm được không, khi tôi đã chủ động tác động mạnh mẽ để thay đổi tương lai? Và nếu những thay đổi này còn gây ra hậu quả lớn hơn trong tương lai thì sao?
“Chúng ta nên gọi đồ uống đi. Tôi sẽ lo việc gọi, mọi người cứ tự nhiên nói muốn uống gì nhé.” Hội trưởng Kamijou nói.
Shimono-senpai đáp lại.
“Không sao đâu Hội trưởng. Cứ để tôi lo.”
“Cậu là người ngồi xa điện thoại nhất mà. Cứ để tôi làm, đừng lo.”
“T-Tôi xin lỗi.”
Mọi người lần lượt nêu ra lựa chọn của mình, và Hội trưởng Kamijou đã hoàn tất việc gọi món. Cuộc trò chuyện của họ nghe cứ như những tiền bối, hậu bối bình thường… nhưng có một điều đã thu hút sự chú ý của tôi trong cuộc nói chuyện đó.
—Hội trưởng? Lúc nãy, Shimono-senpai đã gọi Hội trưởng Kamijou là “Hội trưởng” đúng không? Đó chỉ là sự trùng hợp thôi sao? Hai người này đã quen biết nhau sớm đến vậy trong dòng thời gian mới này, và cậu ta tình cờ gọi cô ấy như vậy ư? Khả năng đó là bao nhiêu chứ? Xác suất gần như là vô lý… Tuy nhiên, tất cả những điều đó có thể được giải thích nếu Shimono-senpai cũng đã du hành ngược thời gian. Và điều tương tự cũng áp dụng cho cô ấy, người đã chấp nhận danh xưng “Hội trưởng” một cách thản nhiên như vậy.
Rất có thể Kamijou Touka đã quay về quá khứ.
*
Giả thuyết mà tôi đưa ra chỉ là một khả năng. Ví dụ, ngay cả khi hai người này đã du hành ngược thời gian, họ có lẽ cũng sẽ không nhận ra những thay đổi mà tôi đã tạo ra. Kofuyu-chan, Nao-senpai và Tadokoro-senpai đều khá khác so với phiên bản trước đây của họ. Hơn nữa, tôi cũng đã cắt tóc rồi. Rất có thể họ sẽ không coi những thay đổi này là điều đáng ngờ. Nếu họ đã nhận ra, họ đã biết về tôi từ trước đó rồi. Tuy nhiên, du hành thời gian nói chung là một lĩnh vực xa lạ và kỳ lạ đối với tôi, nên cố gắng giải thích mọi thứ có thể chỉ là vô ích. Điều quan trọng nhất là tôi không nên đưa ra kết luận ngay lúc này, khi tôi đang thiếu thông tin quan trọng.
Hay ít nhất là tôi muốn nói vậy, nhưng tôi lại cực kỳ tự tin vào khả năng này và tùy thuộc vào sự thật là gì, tôi sẽ buộc phải thay đổi đáng kể cách tiếp cận của mình từ bây giờ. Suy cho cùng, nếu cả hai đã du hành ngược thời gian, rất có thể một trong hai người có tình cảm với người kia. Lý do tôi du hành ngược thời gian là vì tôi có tình cảm đơn phương mà. Tôi đã theo dõi Nao-senpai suốt thời gian qua, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy Shimono-senpai có tình cảm với cô ấy. Nhưng nếu người cậu ta thích lại là Hội trưởng Kamijou… điều đó sẽ giải thích được rất nhiều thứ.
Tất nhiên, cũng có khả năng cao là Hội trưởng Kamijou mới là người nhắm đến Tiền bối Shimono. Và cái khả năng đáng sợ nhất, chính là… cả hai người họ đều có chung tình cảm đó. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải tìm hiểu rõ chuyện này. Ngay lập tức, một cơ hội đã đến khi Hội trưởng Kamijou đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Đối với tôi, việc tìm hiểu từng người riêng rẽ sẽ tốt hơn nhiều, thế nên tôi bám theo cô ấy. Vừa vào nhà vệ sinh, tôi đã thấy Hội trưởng Kamijou đang rửa tay. Ngay cả khi nhìn từ phía sau, dáng vẻ của cô ấy vẫn cuốn hút lạ kỳ.
“Kamijou Touka-san… phải không ạ?” Tôi lên tiếng gọi.
“Cậu biết tôi sao?” Cô ấy đáp lại.
Tất nhiên rồi, giờ cô đã nổi tiếng, và mười một năm nữa còn nổi tiếng hơn nữa. Vừa duy trì cuộc trò chuyện, tôi vừa tiếp cận thẳng vào trọng tâm ý định của mình.
“Chị có phải bạn của Seven Knight-san không?”
“Ừm, tuy khác niên khóa nhưng bọn tôi là bạn.”
Đáng lẽ chuyện này không nên xảy ra, nếu xét theo dòng thời gian trước đó.
“Từ khi nào vậy?”
“À… mấy tháng rồi thì phải?”
Mấy tháng… nếu cô ấy cũng quay ngược thời gian, thì chắc chắn là vào khoảng năm ngoái. Vậy là không lâu bằng tôi. Tôi đã trở về thời điểm này lâu hơn cô ấy rất nhiều, để thực hiện kế hoạch của mình. Thế mà cô ấy lại cản trở kế hoạch của tôi…
“Tôi…”
“Hửm?”
“Tôi đã là… bạn của Seven Knight-san từ rất lâu rồi.”
Đúng vậy, tôi đã theo đuổi Tiền bối Shimono lâu hơn nhiều so với những gì cô ấy nghĩ. Và tôi sẽ không để mất lợi thế của mình. Tuyệt đối không để thua cô ấy, cho dù thế nào đi nữa!
***
“Và, ừm… đó là lúc tôi nhận ra có 90% khả năng cô đã quay ngược thời gian,” tôi nói với Hội trưởng Kamijou, người đang đứng dưới gốc cây bạch quả.
Lần đầu tiên, tôi thưởng thức được hương vị của viên kẹo dâu tây. Mắt cô ấy mở to vì sốc, nét mặt méo mó vì kinh hãi.
“Nhưng nhìn vẻ mặt cô bây giờ, tôi chắc chắn 100% rồi.”
Cô ấy chắc chắn thích Tiền bối Shimono.
“Cậu cũng…?”
“Đúng vậy. Nhưng tôi đã trở về thời điểm này sớm hơn cô nhiều. Nói chính xác thì là hai năm rưỡi trước. Làm sao tôi có thể thua một kẻ giả mạo quay ngược thời gian được!”
“Cái quái gì là giả mạo quay ngược thời gian chứ?!”
“Tức là cô là một kẻ quay ngược thời gian giả tạo, so với tôi! Với lại, tôi vẫn không hiểu cái người tên Tiền bối Sakonji đó là ai! Cô ấy có vấn đề gì vậy?! Cô ấy làm tôi sợ chết khiếp! Vì cô ấy mà chúng ta không thể đi Tháp Tokyo! Này, Hội trưởng Kamijou, cô ấy là ai?!”
“À… Biwako là một… cô gái đầy sức hút?”
“Đúng vậy! Tại sao một người như vậy lại thân thiết với Tiền bối Shimono?! Cô ấy đã phá hỏng kế hoạch của tôi biết bao lần! Khoan đã, có khi nào cô ấy là người mà Tiền bối Shimono thích không? Tôi đã nghĩ về chuyện đó từ rất lâu rồi, và… Á! KHỤ KHỤ KHỤ! Tôi nuốt phải kẹo rồi…! Á á á!”
“…Ừm, cậu có sao không?”
“Dù sao đi nữa!” Tôi trừng mắt nhìn đối thủ của mình. “Tôi sẽ không để mọi chuyện diễn ra theo ý cô đâu, Hội trưởng Kamijou!”
Tôi nhất định sẽ cản trở hai người!
***
“Hừm… lạ thật. Oguri-chan bảo tôi đến đây vì hội trưởng yêu cầu, nhưng… không có ai ở đây cả.”
Ngay sau khi Oguri-chan thổ lộ với tôi, tôi lập tức đi thẳng lên đây. Mặc cho sự hỗn loạn trước đó trên sân thượng, giờ đây nơi này yên tĩnh và thanh bình, không một bóng người, điều này thật sự khiến tôi cảm thấy cô đơn. Tôi nhìn ra phía sau thì thấy chiếc gondola đã biến mất hoàn toàn. Chắc hẳn ai đó trong ban tổ chức đã làm thay việc cho tôi rồi.
…Không biết hội trưởng muốn nói chuyện gì. Tôi lấy móc khóa Yamade-kun mà cô ấy tặng ra và bắt đầu suy nghĩ. Mặc dù đáng lẽ tôi đã trải qua lễ hội văn hóa này rồi, nhưng quá nhiều sự kiện xa lạ đã xảy ra. Có một điều duy nhất tôi chắc chắn—
—Đó là, Ushiki Oguri cũng đã quay ngược thời gian giống như hội trưởng và tôi.


0 Bình luận