Kibishii Onna Joushi ga K...
Tokuyama Ginjirou Yom/Yomu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3

Chương 4: Cuộc hẹn ngọt ngào giữa cấp trên, cấp dưới và tiền bối

0 Bình luận - Độ dài: 13,267 từ - Cập nhật:

Nếu bạn yêu thích những tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên các nền tảng mạng xã hội, tham gia máy chủ Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

Sau cú "dội bom" chấn động của Oguri-chan tại buổi gặp mặt trực tiếp hôm ấy, tôi hoàn toàn bối rối không biết phải phản ứng ra sao. Tôi chỉ biết trố mắt nhìn cô ấy, há hốc miệng như con cá đang chờ mồi. Sao tôi có thể không bất ngờ chứ? Chuyện như thế này chưa từng xảy ra trong buổi gặp mặt trực tiếp mười một năm trước. Thường thì mình sẽ tận dụng những gì đã biết từ quãng thời gian trước khi quay ngược thời gian để chiếm ưu thế, nhưng giờ thì tôi phải làm sao với một chuyện chưa từng xảy ra đây? Cứ như thể tôi đang chơi lại chế độ NG+ vậy, nhưng lần chơi đầu tiên lại do người khác điều khiển.

Tuy nhiên, nhờ có đồng minh mới của tôi là Biwako-tiền bối, với một câu bình luận đầy khéo léo "Ồ, Nananosuke nổi tiếng ghê! Đúng là bậc thầy tán tỉnh có khác!", cô ấy đã thành công hóa giải bầu không khí căng thẳng và tình huống khó xử. Cuối cùng, chúng tôi kết thúc trò chơi Vua ở đó, rồi cùng nhau đi hát karaoke vui vẻ, và sau cùng là giải tán. Buổi gặp mặt trực tiếp kết thúc an toàn, nhưng tim tôi cứ đập thình thịch suốt cả buổi.

Tôi thực sự kinh hãi những gì sắp sửa xảy ra. Liệu lần này tôi có thể tránh được lời tỏ tình của Oguri-chan không đây? Cuối cùng, tuần mới cũng tới, và công tác chuẩn bị cho Lễ hội Văn hóa bắt đầu ở trường Trung học Nam Amakusa của chúng tôi. Cũng như các lớp khác, chúng tôi, học sinh lớp 1-7, ở lại sau giờ học, miệt mài làm việc trong lớp.

"Nanaya~! Lớp của Hội trưởng đang làm nhà ma kìa!"

"Cũng khá là đúng kiểu. Chà, chắc cô ấy sẽ nói gì đó như 'Đúng kiểu thì sao nào?', thôi thì chấp nhận vậy."

Nhưng tất nhiên, tôi đã biết chuyện này từ trước rồi. Lớp của cô ấy cũng làm nhà ma y hệt như thế mười một năm trước. Và tôi còn nghe đồn rằng cô ấy sẽ hóa trang thành phù thủy nữa, nên tôi đã không chút do dự mà ghé qua. Thế nhưng, hóa ra lại có một chị tiền bối khác hóa trang thành phù thủy, còn tôi thì chẳng bao giờ được thấy Hội trưởng cosplay cả. Chắc là tôi đã bỏ lỡ thời điểm thích hợp rồi. Lỗi của tôi là đã không nắm rõ lịch trực chính xác của lớp cô ấy.

"Năm nay tôi sẽ trả thù! Không thể để phí hoài công sức được!"

"Anh lảm nhảm cái gì thế, Nanaya? Mau làm việc đi." Nao cằn nhằn, đưa cho tôi một cây búa.

Nhân tiện, lớp chúng tôi đang làm quán cà phê hầu gái. Chúng tôi cũng chọn khá nhiều sự kiện rập khuôn, nên tôi cũng chẳng có gì để mà nói. Thời gian này, quán cà phê hầu gái rất phổ biến trong anime, nên cũng dễ hiểu thôi. Chỉ riêng khối năm nhất đã có ba lớp làm quán cà phê hầu gái rồi. Chúng tôi sẽ bán hàng kiểu gì đây chứ? Hiện tại, Nao và tôi đang cùng làm bảng hiệu đặt trước lớp.

"Nao, cậu vẫn làm thêm ở quán cà phê đó à?"

"Ừm. Lương cao mà. Nhưng chỗ đó khá thoải mái, nên tớ vẫn luôn muốn trải nghiệm một quán cà phê hầu gái đúng nghĩa như thế này." Cô ấy giơ ngón tay làm dấu hiệu hòa bình với tôi.

Đúng như cô ấy nói, quán cà phê đó dường như được người lớn lui tới khá nhiều, hoàn toàn trái ngược với một quán cà phê hầu gái ở lễ hội văn hóa.

"À phải rồi, trước cổng chính trường mình có cái cây to đùng ấy nhỉ?"

"Ừa?"

"Có lời đồn là, nếu tỏ tình ở đó vào lúc 5 giờ chiều ngày Lễ hội Văn hóa, thì cặp đôi sẽ ở bên nhau mãi mãi, cậu còn nhớ không?"

"À-À thì... tớ cũng nghe nói rồi, hình như vậy."

Tất nhiên là tôi biết chứ. Suy cho cùng, chính tại cái Lễ hội Văn hóa mười một năm trước, tôi đã được Oguri-chan tỏ tình dưới gốc cây đó mà.

"Sao cậu không tỏ tình với Hội trưởng đi, Nanaya?"

"Cậu ngốc à? Chúng ta sẽ bị vô số người vây xem mất."

Tôi nói với tư cách là người đã có kinh nghiệm rồi đây.

"À, xem ra cũng không có nhiều người định tỏ tình vào hôm đó đâu."

"Thì phải rồi."

Tỏ tình cần rất nhiều dũng khí mà.

"Nanaya, tớ hơi mệt rồi, chúng ta đi mua ít nước ép nhé?"

"Hửm? Ừ, được thôi?"

Vừa mới đưa cái búa xong đã vội đòi nghỉ ngơi ư? Đúng là cái đồ vô tư lự!

Hai đứa rời khỏi lớp, rảo bước về phía cổng chính. Vì máy bán nước tự động đặt ở ngoài sân nên bọn tôi phải thay giày đi ngoài trời, khá là phiền phức. Đến nơi, tôi nhét vào một đồng 100 yên.

“Thử khu đồ uống bí ẩn đi.”

“Thôi điên à, tôi không muốn bị tống vào họng mấy thứ nước kinh tởm đâu.”

“Nhưng Hội trưởng đã từng trúng nước ép tổng hợp rồi mà, đúng không?”

“Hội trưởng thì khác. Cô ấy sinh ra đã là ngôi sao đặc biệt rồi.”

“Haha, giờ anh mới nói tôi để ý đấy.”

Cái xác suất trúng nước ép tổng hợp chỉ là một phần ngàn. Ấy vậy mà Hội trưởng lại trúng ngay lần thử đầu tiên. Chắc là cô ấy được Nữ thần nào đó ban cho đặc ân gì rồi. Chắc chắn là cô ấy không hề sinh ra bình đẳng với người thường. Vừa lầm bầm nguyền rủa vận đen của mình, tôi vừa nhấn nút chọn cà phê đen.

“Lại cà phê à? Dạo này anh biến thành ông chú rồi đấy, Nanaya.”

“Ơ... Ờ, im đi. Con trai lên cấp ba là phải ra dáng đàn ông chứ, chuyện thường mà.”

“Con gái cũng lớn lên mà, biết không?” Nao vừa nói vừa đẩy nhô hai quả dưa hấu khổng lồ của mình lên.

Vì cô ấy mở mấy cúc áo sơ mi rộng thùng thình, khe ngực cứ thế lồ lộ ra.

“Dừng lại đi! Cô làm tôi cứ nhìn chằm chằm mãi đấy!”

“Cố ý đấy! Cậu bạn thanh mai trúc mã của cậu bị kích thích vì ngực của bạn thân rồi à?”

“Điên à, làm gì có!”

Tôi nói vậy, nhưng đôi mắt tôi vẫn không thể rời đi. Tỉnh táo lại đi, lương tâm của tôi ơi.

“Trời ơi, cô lớn lên từ bao giờ mà trông to thế?”

“Tôi đã rất cố gắng để nuôi lớn mấy em bé này đấy.”

“Thế mà cũng phải cố gắng nữa à?”

“Tất nhiên rồi~ À, mẹ tôi cũng to ngang ngửa, nên chắc là do DMM di truyền ấy mà.”

“Cô định nói DNA chứ!”

“À đúng rồi, DMM bán mấy trò chơi biến thái ấy mà.”

“Giờ là FANZA tiếp quản rồi!”

“Thật á? Anh biết nhiều ghê ha, Nanaya. Đồ biến thái ẩn dật.”

“Im đi! Tôi không phải biến thái ẩn dật!”

Mà FANZA còn chưa xuất hiện nữa là! Nao nói hoàn toàn đúng rồi, tôi chính là một tên biến thái ẩn dật!

“Hừm? Đợi chút.”

“Gì nữa đây? Tôi mệt lắm rồi.”

“Tôi biết ngay mà!”

Nao bỏ ngoài tai lời tôi nói, đột nhiên chạy vụt về phía cổng trường. Tôi thở dài thườn thượt vì cô bạn thanh mai trúc mã tăng động này, rồi mở lon cà phê ra. Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng Nao vang vọng tới tận chỗ tôi đứng.

“Là OguOgu! Lâu rồi không gặp, cậu đến đây có chuyện gì thế?”

Trời ơi, giọng cô ấy khỏe kinh khủng. Cô ấy cách tôi ít nhất mười mét, vậy mà giọng vẫn rõ như pha lê. Tôi tự hỏi, có ai đang nấp cạnh cổng trường không nhỉ? Khi Nao duỗi tay ra, một cánh tay trắng ngần xuất hiện, rồi theo sau là một cô gái tóc bob. Vừa kéo cô gái này, Nao vừa chạy bộ trở lại chỗ tôi. Cứ thế, tôi có thể nhìn rõ được cô gái kia là ai. Cùng lúc đó, tim tôi bắt đầu đập loạn xạ. Đến khi hai người họ dừng lại trước máy bán nước tự động, tim tôi cứ như muốn nổ tung, mồ hôi túa ra đầy trán. Với nụ cười rạng rỡ, Nao nói chuyện với cô gái.

“OguOgu, để tôi mua nước ép cho cậu nhé! Ở đây nhiều loại lắm.”

“D-Dạ không cần đâu, Nao-senpai.”

“Đừng khách sáo thế chứ. Trời ơi, cậu lúc nào cũng dễ thương hết á.”

“N-Nhưng mà…” Cô gái nói, rồi liếc nhìn tôi. “Ối! S-Shimono-senpai?!”

Đôi mắt cô ấy mở to kinh ngạc, mặt đỏ bừng. Sao… sao cậu lại ở đây—Ushiki Oguri.

*

“Hả? Hai người quen nhau à?”

Chúng tôi ngồi trên bậc thang xi măng nối từ tòa nhà trường ra sân, vừa nhấm nháp nước ép mà cả ba đã mua. Nao ngồi cạnh tôi, còn Oguri-chan ngồi cạnh cô ấy. Tôi chỉ có hai câu hỏi. Thứ nhất, rốt cuộc Ushiki Oguri-chan có mặt ở đây để làm gì? Thứ hai, tôi muốn hỏi ngược lại Nao đúng câu đó—Hai người này biết nhau á?

Mười một năm trước mình nhớ đâu có chuyện này... Lẽ nào đây cũng là hiệu ứng cánh bướm? Không, có lẽ do mình không hề hay biết thôi. Có thể hồi đó mình không ở cạnh lúc hai người họ gặp nhau, mà giờ có tìm hiểu cũng chẳng ra. Dù sao thì, hai người này có điểm chung nào được cơ chứ?

"Shimono-tiền bối và em chơi cùng một game online, thế nên..."

Trong lúc tôi còn đang mải suy nghĩ, Oguri-chan đã lên tiếng trả lời câu hỏi của Nao.

"À phải rồi, hồi cấp hai cậu có nói về cái game này mà."

"Em đang chơi một mình thì Shimono-tiền bối rủ em vào tổ đội. Anh ấy đã nhiệt tình chỉ dạy cho em mọi thứ, khiến em bắt đầu thấy thật sự yêu thích trò chơi này."

"Thật là lịch thiệp đó, Nanaya!" Nao cười tủm tỉm nhìn tôi.

"Phải rồi, phải rồi, xin lỗi vì tôi chỉ có thể lịch thiệp trên mạng."

"K-Không phải đâu! Cả trên mạng lẫn ngoài đời, anh đều rất tốt bụng và ngầu mà!"

"C-Cảm ơn nhé..."

Oguri-chan nhiệt tình khen ngợi khiến tôi đỏ bừng mặt. Dù là cuộc gặp mặt ngoài đời trước đây, hay bây giờ... so với mười một năm trước, cô bé đã tự tin hơn rất nhiều.

"À mà, sao OguOgu lại đến đây vậy?"

"À, chuyện đó ạ. Ưm..." Oguri-chan ôm đầu gối, bồn chồn.

Một cảm giác "déjà vu" mạnh mẽ ập đến, và tôi lập tức hiểu ra. Đây là chuyện về buổi hẹn hò đầu tiên trong đời tôi. Tức là, khi Oguri-chan mời tôi đến Tháp Tokyo, cô bé cũng đã đến trường tôi và hỏi tôi theo cách tương tự. Lần trước, cô bé hẹn tôi sau hai tuần kể từ buổi gặp mặt ngoài đời, nhưng nếu lần này cô bé tự tin hơn thì việc mời tôi ngay bây giờ cũng không có gì lạ. Tuy nhiên, nếu tôi đồng ý buổi hẹn này, chắc chắn Oguri-chan sẽ tỏ tình với tôi vào một thời điểm nào đó, cụ thể là trong lễ hội trường.

Phải làm sao đây? Tôi cứ nghĩ chuyện này còn lâu mới tới, nên chẳng kịp nghĩ ra lý do gì hay ho để từ chối cả.

"Ưm, Shimono-tiền bối, nếu anh không ngại, chúng ta có thể đến Tháp Tokyo..."

Những lời tôi lo sợ nhất vừa thốt ra từ miệng Oguri-chan, đúng lúc tôi nghe thấy tiếng động cơ xe máy gầm lên. Chúng tôi đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh, và bắt gặp một cô nàng cá tính với mái tóc búi hai bên ngồi trên chiếc xe ga. À phải rồi, cô ấy nói đi học bằng xe này mà.

"Ối, Biwako-chan kìa! Heeey!" Nao vẫy tay gọi cô gái.

Này cô bạn thân yêu của tôi ơi, đừng làm thế chứ? Nếu Biwako-tiền bối nhập hội, mọi chuyện sẽ đi chệch hướng nhanh chóng thôi. Nhưng đúng như dự đoán, Biwako-tiền bối đã nhìn thấy chúng tôi, lái xe tới và dừng lại.

"Oiii, Naopon!"

"Yaaay, Biwako-chan!"

Hai người họ đấm tay chào nhau. Các cậu là rapper hả?

"Oiii, Nananosuke!"

Hả?! Cả tôi nữa sao?! Không đời nào!

"Heeey, Nananosuke!"

Cô ấy sẽ không bỏ cuộc cho đến khi tôi tham gia cùng, đúng là kiên trì thật.

"Ô-Oiii~"

Tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đấm tay chào lại cô ấy.

"Oiii... Khoan đã, cô là ai? À phải rồi, cái cô bé lùn tịt! Tên cô là gì ấy nhỉ?"

Biwako-tiền bối cứ thế tự nhiên cố gắng chào hỏi Oguri-chan, nhưng rồi lại ngớ người ra. Oguri-chan cũng ngơ ngác không kém khi thấy sự xuất hiện của Biwako-tiền bối.

"Đó là OguOgu đó, Biwako-chan."

"Ối, OguOgu!"

Không, cô bé đó chắc chắn không phải là OguOgu.

"Cậu cũng biết cô bé ấy sao, Biwako-chan? Wooow!" Nao xoa đầu Oguri-chan.

"N-Nao-tiền bối, ngại quá đi mất."

"Em đáng yêu quá, OguOgu!"

Nao nheo mắt cười trêu chọc, vuốt rối mái tóc bob xinh đẹp của Oguri-chan.

"Dù sao thì, ba người đang làm gì ở đây vậy?"

"À thì, hình như OguOgu muốn nhờ Nanaya chuyện gì đó. Chuyện gì liên quan đến Tháp Tokyo ấy nhỉ?"

"N-Nao-tiền bối, không cần nhắc lại đâu ạ!"

Nghe vậy, Biwako-tiền bối bắt đầu cười toe toét.

"À ha, thì ra là vậy! OguOgu, chắc là em muốn mời Nananosuke đi hẹn hò ở Tháp Tokyo đúng không?"

Cô ấy quả nhiên đã nói trúng tim đen. Đúng là Tiền bối Biwako, đôi khi sắc sảo đến bất ngờ.

“Cái đó… ừm…!”

“À đúng rồi, OguOgu từng bảo Nananosuke là gu của Biwa mà, Biwa nhớ rõ lắm!”

“Khoan đã, thật hả?! OguOgu thích cái tên đó ở điểm nào chứ?!”

Này, hai người đang đi quá giới hạn rồi đó!

“Không phải đâu! Thật ra thì… ưm…”

Lần này, Oguri-chan trông gần như sắp khóc. Học sinh cấp ba không nên bắt nạt hậu bối chứ! Tôi muốn nói vậy lắm, nhưng lại không tài nào chen vào được giữa họ.

“OguOgu nói thế là vì hai người là bạn thanh mai trúc mã, chứ Biwa thì thích cậu ấy đó. Cậu ấy là người tốt mà.”

Khoan đã, Tiền bối Biwako cũng nghĩ vậy sao? Trời ơi, hơi ngại rồi đó.

“Khoan đã, thật hả?”

Đừng có tỏ vẻ sốc vậy chứ. Ít nhất cũng phải đồng tình với cô ấy đi. Cô làm tôi tổn thương lắm đó.

“Tuy nhiên, OguOgu à, hơi sớm để rủ cậu ấy đi hẹn hò ở Tháp Tokyo đấy. Cậu ấy có thể là gu của em, nhưng không có gì đảm bảo cậu ấy sẽ là người bạn trai tốt nhất đâu, cô bé trung học yêu dấu của Biwa. Thời gian trôi nhanh lắm! Những ngày tháng trung học, cấp ba của em kết thúc còn nhanh hơn em tưởng tượng nữa! Thật phí hoài khi dồn hết thời gian cho một người đàn ông kì cục và duy nhất.”

“Không phải Tiền bối Biwako vừa gọi em là người tốt sao? Giờ lại bảo em kì cục. Hay đó chỉ là tưởng tượng của em?”

“Bọn con gái đang nói chuyện, Nananosuke im lặng chút đi.”

“…Xin lỗi.”

Thật vô lý hết sức!

“Tiền bối Shimono không phải là người kì cục!”

Oguri-chan tốt bụng quá đi mất!

“Đúng rồi, đúng rồi. Nhưng mà OguOgu à, em mới gặp trực tiếp cậu ấy hôm nọ thôi đúng không?”

“C-Cái đó! …Có thể là vậy, nhưng bọn em đã trò chuyện lâu hơn thế nhiều rồi.”

“Nếu Nananosuke hóa ra là con gái giả làm con trai trên mạng thì sao?”

“……”

“Đúng không? Mọi người trò chuyện với nhau, dành thời gian bên nhau, rồi oi oi, xong mới ra được một trái tim và tâm hồn đích thực.”

Trái tim và tâm hồn đích thực là cái quái gì chứ? Tôi còn chẳng hiểu nó nghĩa là gì, nhưng cái việc tôi lại hiểu cô ấy muốn nói gì càng làm tôi khó chịu hơn. Quả nhiên, cô ấy nói chuyện giỏi như Hội trưởng vậy. Dẫn dắt câu chuyện đi theo ý mình.

“Cái đó… cái đó không liên quan gì đến Tiền bối Sakonji cả.”

“Này, đừng có tsundere với Biwa chứ, OguOgu. Biwa cứ tưởng bọn mình thân thiết hơn thế chứ, oiii!”

Này, chính cô cũng mới gặp Oguri-chan lần đầu hôm nọ thôi. Mà cô còn quên cả tên em ấy nữa chứ.

“Tiền bối Sakonji đang muốn nói gì vậy ạ? Em không hiểu Tiền bối đang định làm gì cả.”

Đúng vậy! Tôi cũng mơ hồ chẳng kém. Nhưng ít nhất thì tôi cũng tránh được cái cảnh hẹn hò Tháp Tokyo đầy rắc rối, nên dù thấy hơi tội nghiệp Oguri-chan, đây vẫn là kết quả tốt nhất cho tôi. Xin lỗi nhé, Oguri-chan. Và cố lên nhé, Tiền bối Biwako.

“Mà nói gì thì nói, đi đến mấy chỗ trên cao thì có gì vui chứ? Chán phèo. Chẳng giống chỗ mà giới trẻ muốn đến chút nào.”

“Cái gì?! Em vẫn còn trẻ chán đó nhé! Với lại, vậy thì Tiền bối Sakonji sẽ gợi ý chỗ nào ạ?!”

“Công viên giải trí chứ còn đâu nữa!”

“C-Công viên giải trí…?”

“Đúng vậy! Và trước hết, quên chuyện chỉ đi hai người đi! Chúng ta hãy cùng đi với nhau đi! Rồi em sẽ thấy Nananosuke có phải là người đáng giá với em không!”

Ừm, tôi thà đi đông người còn hơn đi riêng hai đứa, đó là điều chắc chắn. Và cũng tự nhiên hơn nữa… Nhưng không phải cô ấy chỉ muốn đi công viên giải trí thôi sao?

“N-Nhưng mà…” Oguri-chan rõ ràng đang do dự.

“Công viên giải trí nghe cũng hay đó, OguOgu! Biwa sẽ lo lắng nếu để em hẹn hò riêng với mỗi Nanaya!”

Nghe cứ như tôi là tội phạm tình dục đã đăng ký vậy… Tôi mới là người được mời đi hẹn hò ở đây mà, nhớ không?

“…Nếu Tiền bối Nao đã nói vậy ạ…”

Tuy nhiên, trước khi tôi kịp nói bất cứ điều gì, Tiền bối Biwako đã cướp hết lời của tôi.

“Được rồi! Vậy thì lập kế hoạch ngay lập tức nào! Biwa không thể chờ được nữa!”

Đúng rồi, mình biết ngay mà, Tiền bối Biwako chỉ muốn tự mình đi thôi.

Thứ Bảy tuần đó, cả bọn tập trung trước nhà ga để cùng nhau đến công viên giải trí. Đúng như mong đợi ở Tiền bối Biwako, khả năng sắp xếp kế hoạch của cô ấy phải nói là đáng kinh ngạc. Dù hẹn nhau trước nhà ga, nhưng thay vì đi tàu hỏa, chúng tôi lại lên ô tô. Chiếc xe đó là một chiếc minivan màu bạc, vừa dừng lại trước mặt chúng tôi. Người lái xe đồng thời là "người giám hộ" của chúng tôi trong ngày hôm nay, anh Yuito-san, còn ngồi ghế phụ là hội trưởng.

“Xin lỗi đã để mọi người đợi nhé.” Hội trưởng hạ cửa kính xuống chào.

Những người đang đợi bao gồm Tiền bối Biwako, Nao, Oguri-chan và tôi. Oguri-chan có vẻ khá khó chịu khi thấy hội trưởng đến, miệng bĩu ra.

“Tại sao tiền bối Kamijou cũng ở đây vậy ạ?”

Ừm, có lẽ hội trưởng vẫn còn hơi xa lạ trong mắt Oguri-chan. Đặc biệt là so với tôi, một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Tuy nhiên, vì Tiền bối Biwako là người đứng ra sắp xếp toàn bộ kế hoạch, nên tôi đã đoán trước được hội trưởng sẽ có mặt ngay từ đầu. Với cá tính của cô nàng này và việc cô ấy mê mẩn Kamijou Touka đến vậy, làm sao mà không mời cô ấy tham dự được chứ.

“Thật xin lỗi, Ushiki-san… Lần trước là buổi gặp mặt offline, giờ lại đến đây nữa.” Hội trưởng nhìn Oguri-chan với ánh mắt áy náy.

Chạm phải ánh mắt của một người đẹp như hội trưởng, Oguri-chan hẳn đã ngượng ngùng và lập tức quay mặt đi, khẽ thì thầm.

“Không, ừm, em xin lỗi ạ. Không phải là em không muốn tiền bối ở đây đâu. Nếu em nói gì thô lỗ thì em xin lỗi ạ.”

Đúng như tôi nghĩ, Oguri-chan và tôi thật sự cùng một đẳng cấp xã hội. Cái kiểu phản xạ xin lỗi ngay lập tức vì bất cứ điều gì có vẻ thô lỗ… Đúng vậy, tôi cá Oguri-chan sẽ là một nhân viên tuyệt vời.

“Đừng có bướng bỉnh thế nữa mà lên xe đi, OguOgu. Hai đứa kia cũng vậy đó, này!”

Tôi thật sự sốc khi Tiền bối Biwako có thể thản nhiên đến vậy trước mọi rắc rối mà cô ấy gây ra. Tuy nhiên, phàn nàn lúc này cũng chẳng ích gì, nên chúng tôi đành lên xe theo lời Tiền bối Biwako. Chúng tôi đang trên đường đến một công viên giải trí nổi tiếng ở tỉnh này. Sau khi lên đường cao tốc, tôi gọi với lên từ phía sau anh Yuito-san.

“Đây là xe của anh à, anh Yuito-san?”

“Đúng vậy, anh mới mua gần đây.”

“Ồ, thảo nào mà xe có mùi mới toanh.”

Nói gì thì nói, một sinh viên đại học mà có thể mua được chiếc xe này thì thật đáng kinh ngạc. Đúng là anh Yuito-san có khác.

“Khi nào em có bằng lái xe, em cũng sẽ dùng chiếc này.” Hội trưởng nói tiếp lời anh Yuito-san.

“À haha. Anh không phiền đâu, nhưng đừng có làm hỏng xe nhé?”

“Hứ? Em lái xe giỏi lắm đó nhé?”

“Nghe em nói cứ như đã từng lái xe rồi ấy. Chưa có bằng thì không được lái xe đâu nhé?”

“À, ý em là, em đang nói trong game đó nhé!”

Cô ấy lại quên mất mình là học sinh cấp ba rồi. Bảo sao anh Yuito-san rồi cũng sẽ phải "theo dõi" cô ấy thôi.

“Mà này, mà này, Touka? Anh trai cậu đẹp trai quá chừng. Nhìn hai người đúng là anh em mà.”

Tiền bối Biwako, người ngồi cạnh tôi, đặt tay lên vai tôi, cùng tham gia vào cuộc trò chuyện với Nao.

“Ồ đúng rồi, chắc anh ấy phải nổi tiếng lắm nhỉ.”

“Cứ gọi là Yuito thôi. Cảm ơn lời khen của các cô gái nhé.”

Anh Yuito-san nháy mắt qua gương chiếu hậu phía trên đầu. Trời ơi, ước gì tôi cũng tài tình được như anh ấy.

“Anh ấy có gì mà hai người thích vậy chứ?” Cô em gái nhỏ buông một câu nhận xét gay gắt.

“Ha ha. Ừ thì, anh ấy đẹp trai thật đấy, nhưng tôi không thích trai lớn tuổi hơn, nên Touka đừng lo nhé.”

“Ồ thật sao? Mà này, tôi hoàn toàn ổn với một người như Yuito-kun đó.”

“Nao-chan, đừng có cho anh ấy những ý tưởng kỳ quặc!”

Trong số tất cả mọi người trên xe, Oguri-chan, người đang ngồi cạnh Nao, là người duy nhất cúi gằm mặt xuống, mặt mày tái mét.

“Oguri-chan, em có sao không? Em thấy không khỏe à?” Tôi cất tiếng hỏi, lập tức cô bé ngẩng đầu lên.

“À, không! Em hoàn toàn ổn… Em chỉ đang thán phục mọi người ở đây ai nấy đều hoạt bát quá… nên có chút tủi thân vì không thể hòa nhập thôi ạ.”

Nghe vậy, Nao cọ má mình vào má Oguri-chan.

“Thôi nào OguOgu, đừng có buồn thế chứ! Cậu cứ như linh vật đáng yêu của bọn mình vậy!”

“Ưm, Nao-senpai, chị làm em nhột.” Oguri-chan vặn vẹo thân mình, tỏ vẻ vô cùng khổ sở trước sự “tấn công” của Nao.

Biwako-senpai thấy thế liền phá lên cười, trong khi Hội trưởng lại lộ vẻ mặt lo lắng. Mặc cho bao nhiêu chuyện đang diễn ra, chuyến đi trên xe vẫn vui vẻ. Sau khoảng hai giờ chạy trên đường cao tốc, chúng tôi đến công viên giải trí vào tầm 10 giờ sáng. Xe dừng ở bãi đậu, và chúng tôi cùng nhau tiến về phía cổng vào. Tới nơi, Biwako-senpai phát cho mỗi người tấm vé vào cửa một ngày đã mua trước đó.

“Để chắc chắn không làm mất, Biwa còn sắm luôn cả mấy cái túi đựng vé nữa đó nha, mọi người dùng đi nhé~” Chị ấy vừa nói vừa đưa cho chúng tôi những chiếc túi đeo cổ.

Lại một lần nữa, đúng là phong cách của Biwako-senpai.

“Hội trưởng, lần cuối cùng chị đi công viên giải trí là khi nào vậy? Em thì chưa đi bao giờ kể từ hồi đại học.”

Trong khi chúng tôi đang qua cổng, tôi khẽ thì thầm với Hội trưởng đang đứng phía sau mình.

“Ừm, chị có đi một lần hồi còn học cấp một.”

“Gì, thật á?!”

“Suỵt! Đừng có la hét lên thế chứ, Nanaya-kun.”

Chắc công viên giải trí vẫn còn quá trẻ con với người như Hội trưởng chăng? Mà nghĩ lại, chị ấy có vẻ rất vui vẻ khi chúng tôi đi công viên nước hè năm ngoái.

“À…”

“Sao thế?” Hội trưởng hỏi.

Giờ tôi mới nhớ ra.

“Hội trưởng, chị không giỏi mấy trò tàu lượn siêu tốc đúng không?”

“Hảaa?”

“Không có gì! Chị cứ quên lời em nói đi!”

Tuy nhiên, hầu hết các trò chơi ở đây đều thuộc dạng đó. Ý tôi là, một vài trò thì kiểu nhẹ nhàng hơn như mua sắm các thứ, nhưng hầu hết mọi người đến đây đều là để chơi tàu lượn siêu tốc. Ngay khi chúng tôi vừa qua cổng, đã nghe thấy tiếng rầm rập của một chiếc tàu lượn gần đó, tiếp theo là những tiếng hét thích thú. Biwako-senpai nhìn thấy cảnh này, ánh mắt tràn đầy phấn khích.

“Biwa muốn chơi trò đó trước!” Chị ấy nói rồi nhảy cẫng lên.

Tất nhiên, mọi người khác đều đồng ý, và chúng tôi cùng xếp hàng ở lối vào tàu lượn siêu tốc. Đúng như tôi dự đoán. Nhìn tấm bảng ở đầu hàng ghi ‘Tàu lượn cao nhất Nhật Bản!’, điều đó chắc chắn không giúp ích gì. Chúng tôi đi lên con đường dốc, tới cuối hàng. Vì vẫn còn khá xa tàu lượn, nên có lẽ sẽ mất một lúc lâu. Hội trưởng sẽ ổn chứ? Tôi lo lắng quay lại nhìn. Mặt chị ấy tái mét.

“Hội trưởng?!”

“G-Gì vậy?”

“Chị có sao không?!”

“T-T-Tôi hoàn toàn ổn. Tôi sẽ không bị giết bởi cái tàu lượn nào đâu!”

Ngay khi chị ấy liên hệ cái chết với tàu lượn siêu tốc, rõ ràng là chị ấy đang sợ chết khiếp! Những người khác thì rõ ràng đang rất mong chờ, còn chị ấy thì khiến tôi liên tưởng đến một cô bé sợ hãi trong chuyến đi chơi của trường. Có lẽ chúng tôi nên dừng lại ở đây? Mà, đã có mấy người khác xếp hàng phía sau chúng tôi rồi, nên quay lại cuối hàng sẽ rất khó khăn. Chà, chị ấy đã có được điều mình muốn, tôi đoán vậy. Đây là cái giá phải trả khi cố tỏ ra mạnh mẽ. Đôi khi ngay cả Hội trưởng cũng tự mâu thuẫn với chính mình… nhưng nếu tôi nói gì, tôi sẽ bị ăn mắng cho xem.

Và trong khi nghĩ vẩn vơ, hàng người cứ thế di chuyển cho đến khi cuối cùng cũng đến lượt chúng tôi.

“Chúng ta cùng đi đi, Yuito-kun!” Nao đẩy lưng Yuito-san, đi thẳng về phía tàu lượn siêu tốc.

Cô nàng đó bỗng dưng bám dính lấy Yuito-san quá thể. Này nhé, để mà biết, Yuito-san là của tôi đấy! Tôi sẽ không nhường anh ấy cho mấy cô ngực bự đâu!

Đang lúc tôi ghen tị mà lườm Nao thì Oguri-chan xuất hiện bên cạnh.

“Dạ… Dạ cho hỏi Shimono-tiền bối, nếu tiền bối muốn, liệu chúng ta có thể…”

“Ôi này, OguOgu! Đi chung nào!”

“À, khoan đã! Sakonji-tiền bối, em muốn đi cùng… Á á á!”

Chưa kịp nói hết lời thì Oguri-chan đã bị Biwako-tiền bối kéo đi mất. Tôi xin lỗi nhé, Oguri-chan, có vẻ chị ấy rất có hứng thú với em. Cầu mong em đừng bị chị ấy tiêm nhiễm mà biến chất. Dù sao thì, giờ chỉ còn Hội trưởng và tôi.

“Được rồi, Hội trưởng, mình lên thôi.”

“Không muốn.”

“Sao cơ?”

“Không muốn, không muốn, không muốn! Em không muốn đi cái này! Em sợ!”

“Hội trưởng bình thường cứng rắn lắm mà giờ lại vỡ vụn thế này!”

“Em đâu có nghĩ nó lại cao đến vậy! Không! Em sợ! Buông em ra!”

“Tôi đã nói với Hội trưởng từ trước là đây là tàu lượn siêu tốc cao nhất Nhật Bản rồi mà!”

“Đâu có biết! Em không nhớ gì hết!”

“Đúng là Hội trưởng…”

Đứng trước con tàu lượn siêu tốc, cô ấy mới nhận ra mình sợ đến mức nào. Hiếm khi thấy Hội trưởng lại mè nheo thế này sau khi luôn tỏ ra lý trí. Tuy nhiên, những du khách khác đã bắt đầu lên tàu rồi. Nếu chúng tôi cứ lề mề ở đây, nhân viên sẽ nhắc nhở mất. Thấy không còn lựa chọn nào khác, tôi đành kéo Hội trưởng về phía tàu lượn, và cả hai chúng tôi ngồi xuống.

“Oa oa! Bạo lực sức mạnh! Quấy rối tình dục! Quấy rối tàu lượn siêu tốc!”

“Quấy rối tàu lượn siêu tốc là cái quái gì thế?! Thôi nào, hạ dây an toàn xuống đi! Không cẩn thận là ngã đấy!”

“Khônggg, em sợ!” Hội trưởng bật khóc nức nở khi ấn dây an toàn xuống.

Ngay lập tức, Biwako-tiền bối quay đầu lại nhìn chúng tôi và bắt đầu cười nhăn nhở.

“Touka, em sợ đến vậy sao? Đúng là con nít mà!”

Đương nhiên rồi, cô ấy lại phải đổ thêm dầu vào lửa cho Hội trưởng. Thật không biết nhìn sắc mặt người khác gì cả!

“Hứuuu?! Em có sợ gì đâu!”

Vẫn còn cố tỏ ra mạnh mẽ à?! Làm vậy thì được lợi gì chứ?!

‘Chuyến tàu sẽ bắt đầu di chuyển ngay bây giờ.’

Khi chúng tôi đang gây ồn ào, tất cả dây an toàn đã được cài vào, và nhân viên thông báo.

RỘT, RỘT, RỘT. Đoàn tàu bắt đầu di chuyển về phía trước, con tàu lượn dần leo lên dốc. Bất chợt, Hội trưởng siết chặt tay tôi. Tim tôi lỡ một nhịp, và tôi nhìn sang Hội trưởng. Cô ấy nở một nụ cười trấn an và nói:

“Nanaya-kun… rất vui được làm quen với cậu.”

“Đây đâu phải là cảnh cuối cùng trước cao trào của một bộ phim tình cảm đâu mà nói như nữ chính bi kịch vậy!”

Và rồi, tàu lượn lao xuống.

*

“Tuyệt vời nhất luôn! Đúng không, Nananosuke?”

“Thật kinh ngạc! Vòng lượn kép cực kỳ vui luôn! Đúng không, Oguri-chan?”

“Đúng vậy! Có khi em sẽ nghiện trò tàu lượn siêu tốc này mất! Nao-tiền bối thấy sao?!”

“Tuyệt vời! Ngực của tớ bay tứ tung luôn!”

“Đúng rồi đó, Biwa nhìn thấy hết từ đằng sau cậu đấy, Naopon!”

“Cậu dâm đãng quá đấy, Biwako-chan!”

“Hahaha!”

Chuyến tàu lượn siêu tốc kết thúc và cuối cùng chúng tôi cũng trở về mặt đất.

“Giờ thì em mong chờ các trò chơi khác ở đây quá, Shimono-tiền bối! Đặc biệt là trò treo chân ấy!”

“À, Biwa cũng thích trò đó.”

“Biwako-tiền bối, theo nghiên cứu của em, trò đó được coi là trò đáng sợ nhất Nhật Bản đấy.”

“Ôi này, Nananosuke! Cậu đang đánh giá thấp Biwa à? Biwa chẳng sợ gì hết!” Cô ấy nói, đấm vào vai tôi một cái.

Phía sau chúng tôi là Yuito-san đang đi đến, trông chừng chúng tôi khi cõng em gái nhỏ trên lưng.

“Này, này, Hội trưởng, Hội trưởng ổn chứ?” Nao có vẻ lo lắng khi nhìn thoáng qua mặt Hội trưởng.

“Touka lúc nào cũng kém mấy trò tàu lượn siêu tốc và những thứ cảm giác mạnh tương tự. Cô ấy lẽ ra có thể đợi bọn mình rồi, nhưng mà cậu biết đấy…” Yuito-san đang giải thích thì…

“Tôi không có kém đâu… Tôi cũng không có cố ép bản thân đâu…” Hội trưởng thều thào đáp.

Dù giờ vẫn còn cố tỏ ra mạnh mẽ, tôi lại không khỏi ngợi khen cô ấy một lần nữa.

“Vậy, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?” Yuito-san chắc hẳn đã quá quen với cái kiểu tính này nên hoàn toàn phớt lờ tiếng nói của cô em gái mình.

Chắc chắn tôi không thể ép cô ấy chơi thêm một trò tàu lượn siêu tốc nào nữa rồi. Một điểm vui chơi mà mọi người đều có thể tận hưởng thì sẽ là…

“Hay là nhà ma đi? Nghe nói chỗ này cũng nổi tiếng lắm đó.” Tôi vừa nói vừa xem tờ rơi.

“À phải rồi, tôi thấy cái đó trên TV rồi. Nghe bảo có nhiều thể loại lắm.”

Yuito-san đồng ý với đề xuất của tôi. Nhìn sang Hội trưởng đang đi phía trước, vẻ mặt cô ấy cũng giãn ra rất nhiều. Chắc là cô ấy giỏi chịu đựng mấy trò hù dọa hơn là tàu lượn siêu tốc.

“Vậy là quyết định vậy nhé.”

“Ô-Ôi, Nananosuke, cậu đúng là trẻ con nếu muốn vào nhà ma đó. B-Biwa đây là người lớn rồi nên thấy hoàn toàn ổn!”

Biwako-senpai đột nhiên buột miệng. Tôi bất ngờ nhìn sang biểu cảm của cô ấy thì thấy… trắng bệch! Tôi có cảm giác như đang bị déjà vu vậy! Đừng nói là…

“Đ-Được thôi, Biwa không sợ hãi gì cả! Nên nếu mọi người cứ khăng khăng muốn đi… Biwa không ngại đi cùng đâu. Chứ Biwa có muốn đi nơi khác đâu chứ?”

Lần này đến lượt cô sao?! Cái quái gì đang diễn ra vậy?! Đầu tiên là tiền bối xinh đẹp của tôi lại sợ tàu lượn siêu tốc, rồi giờ là cô nàng cá tính được mọi người ngưỡng mộ lại kém mấy trò kinh dị? Hai người đúng là như chị em vậy! Cái kiểu “tấn công bất ngờ” này là sao vậy?! Và tôi ghét bản thân mình vì lại thấy điều đó thật đáng yêu!

“Chúng ta nên làm gì đây? Nếu cô sợ vào nhà ma thì chúng ta có thể đi chỗ khác mà.”

“Hảààà? Biwa không sợ mấy cái nhà ma đâu. Biwa vừa nói là đi cùng cũng ổn mà. Cậu muốn chết hả, Nananosuke?”

Cô ấy… cô ấy cũng cứng đầu y hệt Hội trưởng!

“Nếu cô ổn thì tôi không phiền đâu. Nhưng cô chắc chắn chứ? Cô không muốn kết thúc như Hội trưởng đúng không?”

“Đừng có lôi tôi vào đây!”

Dù cô có nhún chân bần bật, Hội trưởng à, lời cô nói chẳng có chút đáng tin nào cả.

“Thấy chưa, Biwako-senpai? Cô không muốn kết thúc như Hội trưởng đâu, đúng không?”

“Im đi. Dai dẳng thật. Khó chịu. Đi thôi. Biwa ổn. Không sợ chút nào hết!” Cô ấy đá vào ống chân tôi bằng đôi bốt dày cộp mỗi khi nói một từ.

Cô ấy đúng là hết thuốc chữa.

“Được rồi, tôi hiểu rồi!”

Trời ạ, hai vị tiền bối này đúng là rắc rối. Và thế là, điểm đến tiếp theo của chúng tôi đã được quyết định là ‘Ngôi Nhà Kinh Hoàng Kỳ Dị.’

*

‘Ngôi Nhà Kinh Hoàng Kỳ Dị’ lấy bối cảnh và không khí chính là một bệnh viện thông thường. Đó là một loại hình kinh dị tương tác, nơi bạn phải hoàn thành các nhiệm vụ khác nhau và cố gắng đạt đến mục tiêu cuối cùng. Về cơ bản, nó là một nhà ma kết hợp với ý tưởng phòng thoát hiểm, và số người vượt qua chỉ khoảng 30%. Họ có nhiều lối thoát hiểm khẩn cấp dọc đường, cho phép cả những người kém kinh dị cũng có thể trải nghiệm.

Điểm vui chơi này phổ biến thứ hai sau tàu lượn siêu tốc, nên sau khi xếp hàng khoảng 40 phút, cuối cùng chúng tôi cũng đến được điểm bắt đầu.

“Biwako, nếu cô quá sợ thì cô có thể ra giữa chừng mà, cô biết đấy?”

“Biwa không sợ chút nào đâu! Không đời nào Biwa lại bỏ cuộc giữa chừng.”

Giọng Oguri-chan run bần bật, cô bé vẫn bám chặt tay hội trưởng nãy giờ không rời. Sau khi nhóm trước lên đường, nhân viên đến chỗ chúng tôi và hướng dẫn sơ qua. Hóa ra, để giải đố hiệu quả nhất, mỗi nhóm phải gồm từ hai đến ba người.

Trước cửa chính, tôi ngước nhìn tòa nhà. Nó tái hiện y hệt một phòng bệnh viện trong tương lai gần. Theo bối cảnh, một Trí tuệ nhân tạo điều trị đã trở nên mất kiểm soát, biến bệnh nhân thành vật thí nghiệm và tạo ra những sinh vật quái dị. Nhiệm vụ của chúng tôi là tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra bên trong bệnh viện – đó là phần cốt truyện mà họ đã kể. Về cơ bản, chúng tôi là những nhà điều tra.

Xét về ý tưởng, đây không phải là một ngôi nhà ma mang phong cách Nhật Bản, mà giống một ngôi nhà quái vật kiểu phương Tây hơn. Chắc chắn sẽ có zombie bên trong đó, tôi dám chắc. Ai mà tỉnh táo lại muốn đi điều tra thứ đó chứ? Ít nhất cũng phải cấp cho chúng tôi một con dao làm trang bị khởi đầu chứ.

“Chúng ta sẽ chia nhóm thế nào đây?” Yuito-san hỏi sau khi nhân viên hướng dẫn xong.

“Oẳn tù tì nhé?”

“Được đấy.”

Và kết quả như sau. Nhóm đầu tiên gồm có hội trưởng, Oguri-chan và tôi. Nhóm thứ hai gồm Yuito-san, Nao và Biwako-senpai. Về tỉ lệ nam nữ thì chia đều ra cũng đẹp đấy chứ.

“N-Naopon, lần này cậu cứ đi trước Biwa nhé.”

“Cứ để đó cho tớ! Tớ sẽ bảo vệ cậu bằng ‘lá chắn ngực’ của tớ!”

“Lá chắn ngực” là cái quái gì vậy? Ngực của cậu ngày càng nghe có vẻ toàn năng hơn rồi đấy. Thôi, có Yuito-san đi cùng nên chắc không sao đâu. Còn về nhóm của tôi… đây đúng là một sự kết hợp phiền phức không ngờ. Một người thì tôi muốn cho thấy mình đáng tin cậy nhường nào…

“Phòng thoát hiểm à… Chúng ta sẽ phá đảo tốc độ thôi.” Hội trưởng nói, chẳng hề có dấu hiệu sợ hãi nào.

Đồng thời, người còn lại lại là cô gái mù quáng dựa dẫm vào tôi…

“S-Shimono-senpai, làm ơn đừng bỏ em lại…” Oguri-chan nói, rõ ràng là rất sợ hãi.

Nếu bây giờ tôi phớt lờ và bỏ mặc cô bé, chắc chắn cô bé sẽ hết yêu tôi và không bao giờ tỏ tình nữa, nhưng tôi không thể nào tàn nhẫn đến mức đó.

“Ừ, đừng lo. Cứ từ từ thôi, Oguri-chan.”

“Vâng…! Cảm ơn anh rất nhiều. Em biết anh luôn là người tốt bụng mà.”

Làm ơn đừng nhìn tôi bằng đôi mắt cún con đó mà…

“Á!”

Tôi cảm nhận được một luồng sát khí sắc lạnh phía sau và quay lại. Sao hội trưởng lại lườm tôi chứ?! Rồi cô ấy đá một viên sỏi nhỏ trên mặt đất.

“Nanaya-kun, Touka cũng sợ đấy…”

“Chẳng phải vừa nãy cậu còn hừng hực khí thế sao?”

RẦM! Giờ thì cô ấy đá vào chân tôi thay vì viên sỏi.

“Đau! Đau đấy!”

“Hừm! Cậu không định nói gì kiểu ‘Có tớ đây rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi’ sao?!”

“Đừng lo lắng, vì tôi hiện đang ở cạnh cậu rồi.” Tôi nói với giọng điệu đều đều.

Tất nhiên, cô ấy lại đá tôi một lần nữa. Có trách tôi được không? Cô ấy có sợ hãi gì đâu, nói mấy lời đó thà làm tôi thấy ngại còn hơn! Trong lúc chúng tôi đang chí chóe, nhân viên ra hiệu rằng chúng tôi có thể vào trong.

“Oa, ở đây tối hơn tôi nghĩ nhiều. Tốt nhất là phải cẩn thận bước đi đấy.”

“Vâng, cảm ơn anh rất nhiều, Kamijou-senpai.”

Thấy chưa, cô bé đáng tin cậy thế nào. Cậu bảo cậu sợ cái gì cơ? Chúng tôi di chuyển trong bóng tối cho đến khi đến phòng phẫu thuật trước mặt. Tôi đoán đây là địa điểm đầu tiên sự kiện sẽ diễn ra. Lối vào được chiếu sáng bằng một màu xanh lá cây ma quái, khiến ngay cả một người như tôi, vốn đã quen với thể loại kinh dị, cũng phải rợn tóc gáy.

“Hình như chúng ta phải giải một câu đố ở đây.” Hội trưởng không ngần ngại gì mà cứ thế sập cửa mở toang.

Cùng lúc đó, Oguri-chan giật nảy mình thót tim trước âm thanh ấy. Chúng tôi theo chân Hội trưởng bước vào phòng. Bên trong là một bàn mổ lớn. Ngay khi Oguri-chan vừa đóng cửa lại, tiếng còi hú vang lên cùng lúc với đèn đỏ nhấp nháy liên hồi.

“Eeep!”

Oguri-chan cố mở cửa ra lần nữa, nhưng nó đã bị khóa chặt. Ngay sau đó, một con zombie từ góc phòng bò về phía chúng tôi.

“Gaaah!” “Kyaaaaaaaaaaaaaa!”

Tôi và Oguri-chan đồng loạt hét lớn. Chuyện này đáng sợ hơn tôi nghĩ rất nhiều!

“Chắc là đã cài đặt tự động khóa. À, trên màn hình có một câu đố. Cái này dễ ợt.” Hội trưởng bắt đầu táy máy với màn hình như thể đang chơi game điện thoại.

Mười giây sau, một tiếng chuông vang lên. GẠCH!

“Oaah!” “Khônggg!”

Tôi và Oguri-chan lại hét lên một lần nữa.

“Mở rồi. Đi thôi.”

Đó là tiếng khóa mở ra sao?! Mà khoan, sao chị ấy có thể bình tĩnh như vậy được chứ? Hội trưởng không hề có dấu hiệu dừng lại đợi chúng tôi, chị ấy mở cửa và bước ra khỏi phòng. Bỏ lại chúng tôi phía sau, hớt hải chạy trốn khỏi con zombie đang áp sát. Rời khỏi căn phòng đó, chúng tôi chạy vào một căn phòng được chiếu sáng bởi ánh đèn xanh.

“Ugh… Sợ quá… Tiền bối Shimono…”

Oguri-chan rúc sát vào tôi, giọng run rẩy.

“X-Xin lỗi, Oguri-chan, anh nghĩ mình cũng đang khá sợ đây…”

Trái ngược với chúng tôi, Hội trưởng vẫn thẳng lưng bước đi phía trước. Chà, dáng đi của chị ấy thật đẹp. Hội trưởng nhận ra mình đang bỏ lại chúng tôi, liền xoay người tại chỗ và quay lại với ánh đèn xanh phía sau lưng. Khoan đã, chị ấy không phải đang dọa chúng tôi đấy chứ?!

“Nanaya-kun.”

“D-Dạ…!”

“Touka cũng sợ lắm, nên… chúng mình cùng đi nhé?”

Chị ấy còn có gan nói vậy sau khi cứ thế xồng xộc đi trước chúng tôi sao?! Nhưng cái cách chị ấy nói "chúng mình cùng đi nhé" thật sự khiến trái tim tôi rung động. Nếu có thể, tôi mới là người muốn đi cùng chị ấy. Có một người đáng tin cậy như Hội trưởng bên cạnh, tôi chẳng sợ gì cả.

341.png?w=597

“À, Hội trưởng ơi, thật đau lòng khi phải nói điều này với tư cách là một người đàn ông trong tình huống này, nhưng làm ơn cứ ở gần tôi nhé?”

“Hả?! V-Vâng, tôi sẽ không rời đi đâu!”

May quá. Đúng như tôi nghĩ, kiểu chị gái trưởng thành là tuyệt nhất. Tôi cảm thấy thật bình yên. Tuy nhiên, liệu trái tim tôi có chịu nổi ba khu vực tiếp theo không đây?

“Cuối cùng cũng xong~!”

Chúng tôi băng qua vạch đích, đặt chân ra thế giới bên ngoài sau vài phút. Trái tim yếu ớt của tôi tràn ngập ánh sáng. Ahh, serotonin đúng là đỉnh nhất.

“Mặt trời đang mỉm cười với mình…” Oguri-chan ngước nhìn bầu trời với ánh mắt vô hồn.

Tóc mái của cô bé dính chặt vào trán vì mồ hôi.

“Vì tất cả các câu đố chỉ là những bài toán đơn giản, nên chúng ta đã thoát ra nhanh hơn dự kiến!”

Chỉ có Hội trưởng dường như hoàn toàn bình thường sau toàn bộ thử thách này. Cứ như thể chị ấy đã đi một chuyến du lịch một mình trong khi dẫn chúng tôi đi tham quan vậy. Sau khi đợi một lúc, chúng tôi nghe thấy tiếng hét từ lối ra.

“Gyaaaah! Không chơi nữa! Đợi Biwa với Naopon!”

“Ahaha, đừng kéo quần áo của tôi, Biwako-chan! Ối, lối ra ở đằng kia! Chúng ta đã làm được!”

“Thật sao?! Tuyệt vời! Mau ra thôi!”

Tiền bối Biwako và Nao bám chặt lấy tay nhau xuất hiện từ lối ra. Yuito-san đi theo sau họ, vẻ mặt nửa mệt mỏi nửa khó tin. Thấy nhóm này, Touka liền chạy về phía họ.

“Mấy đứa vượt qua mà không bỏ cuộc à? Giỏi lắm, Biwako!”

“Biwa sợ lắm đó, Touka~!”

Có vẻ như tiền bối Biwako đã đạt đến giới hạn của việc giả vờ mạnh mẽ. Cô ấy nhảy thẳng vào vòng tay của Hội trưởng, dụi đầu vào ngực chị ấy. Tôi ghen tị với cảnh tượng đó quá. Tôi cũng muốn được Hội trưởng chiều chuộng.

“Hội trưởnnggg! Em cũng sợ lắm!”

“Thôi nào, thôi nào, giờ thì ổn rồi, Nao-chan.”

Nao cũng hùa theo. Lại nói, tôi ghen tị muốn chết! Còn cái "hàng rào núi đôi" kia thì sao? Với lại, vừa ra khỏi nhà ma là tỉnh bơ ngay còn gì? Tôi lén liếc nhìn khuôn mặt Nao, thấy cô nàng đang nhe răng cười. Đúng là nói dối để được "Hội trưởng" nuông chiều mà.

"Đã giữa trưa rồi, chúng ta ăn trưa thôi nhỉ?" Yuito-san vừa nói vừa nhìn đồng hồ đeo tay.

Đã muộn thế rồi sao? Chúng tôi đã chơi hai trò nổi tiếng rồi, chắc cũng đến lúc nghỉ ngơi. Cả bọn tập hợp lại, cùng nhau xem các nhà hàng trong tờ rơi quảng cáo.

"Biwa muốn ăn gì đó ngọt ngọt cơ."

"Đúng thế, tôi cũng muốn bổ sung chút đường..." Oguri-chan phụ họa.

"Ôi, OguOgu cũng đồng ý với Biwa sao?"

"K-Không phải vì cậu đâu nhé!"

"Sao giờ lại luống cuống thế? Lol."

"Tôi không hề luống cuống."

Trong khi hai người kia tay trong tay vui vẻ đi trước, thì những người còn lại như chúng tôi đã nhìn thấy khu ẩm thực và đi thẳng tới đó.

Khu ẩm thực rộng hơn tôi tưởng tượng nhiều. Với vô số bàn ăn, nơi này còn được xây thành hai tầng. Mỗi người chúng tôi gọi món mình muốn ăn, rồi tụ tập ở một chiếc bàn lớn. Tôi chọn suất burger lớn đặc biệt và nổi tiếng của công viên. Kẹp giữa hai chiếc bánh, chiếc hamburger đầy đặn trông thật ngon miệng. "Hội trưởng" cũng gọi món giống tôi. Nao và Yuito-san chọn ramen, còn Tiền bối Biwako và Oguri-chan thì gọi bánh pancake.

"Nanaya-kun, lấy hộ tôi lọ gia vị tổng hợp được không?" "Hội trưởng" ngồi cạnh tôi nói.

"Cả hamburger cũng cho vào ạ?!"

"Có sẵn ở đây, sao lại không chứ?"

Ý tôi là, tôi thấy lọ gia vị tổng hợp bảy vị trong giỏ gia vị đó, nhưng mà đó là cho soba hoặc udon thì đúng hơn chứ.

"Với lại, tôi không rắc lên trên đâu. Tôi cho trực tiếp vào đó." Cô nàng nói, tháo chiếc bánh trên cùng ra và rắc thẳng gia vị lên chiếc hamburger.

"Chuyện đó... không phải vấn đề ở đây đâu."

Sốt teriyaki của chiếc burger từ từ chuyển sang màu đỏ. Nhưng thực ra, có khi lại ngon cũng nên.

"Ưm... Hội trưởng, tôi cũng thử một chút được không?"

"Hửm? Nghe nhầm à? Cậu muốn thử gia vị tổng hợp sao?"

Sao cô nàng lại cười nhăn nhở thế kia... Rõ ràng là cô nàng thấy tôi đang rất mong chờ mà.

"...Vâng, xin mời."

"Đứa trẻ hư." "Hội trưởng" thì thầm vào tai tôi khi rắc gia vị vào phần sốt teriyaki của tôi.

Sao cảm giác lại dâm đãng thế này?! Cô nàng học được chiêu không đứng đắn này từ khi nào vậy? Mà thôi, đây vẫn chỉ là gia vị tổng hợp bảy vị thôi, nên cũng chẳng có gì đáng nói.

"Thế buổi chiều chúng ta làm gì đây? Nếu Touka không thể chịu được những trò mạnh như tàu lượn siêu tốc thì chúng ta bị giới hạn kha khá chỗ có thể đi đó." Tiền bối Biwako ngồi đối diện tôi nói.

"Tôi có tệ đến vậy đâu chứ? Tôi chỉ cảm thấy một trò đó là quá đủ rồi. Mấy người không cần lo cho tôi đâu."

"Vâng vâng, cậu chỉ đang tỏ ra mạnh mẽ thôi."

"K-Không phải! Nhưng mà, chúng ta cũng phải tránh mấy trò kinh dị, nếu không Biwako lại ngất xỉu nữa đó! Cậu đã khóc như cún con vậy mà?"

"Huuuuh? Biwa đâu có sợ gì đâu! Cô ấy đã giết chết con zombie bò tới chỗ cô ấy mà! Đúng không Naopon?"

Đừng giết hại nhân viên tội nghiệp nhé. Với lại, chẳng phải zombie là thứ không thể bị giết sao?

"Đúng vậy! Biwako-chan đã cho nó bay màu bằng súng phóng lựu rồi!"

Đúng là cách phụ họa tồi tệ. Đừng dùng súng phóng lựu ở nơi kín mít như vậy. Dù sao thì, tôi cũng nên đưa ra ý kiến của mình.

"Tôi muốn ghé qua khu bán đồ lưu niệm, lát nữa Hội trưởng đi cùng tôi nhé?"

"Hả?!"

"Chúng ta đang nói về tàu lượn siêu tốc điên rồ nhất Nhật Bản, và cậu chắc chắn không thể chơi cái đó, đúng không?"

"C-Cái đó có ý gì hả? V-Với lại, tôi cũng muốn xem đồ lưu niệm, nên tôi không ngại đi cùng cậu đâu."

"Vâng vâng, thế thì tốt quá ạ."

Nếu mà phải lên chiếc đó thì chắc chắn cô bé sẽ xỉu mất thôi. Yuito-san chắc hẳn đã đoán được tôi định làm gì, anh ta tự mình lên tiếng.

“Vậy thì tôi và mấy đứa còn lại sẽ đi xem trò tàu lượn siêu tốc.”

“Woahhh! Hóng quá đi mất! Đi thôi, OguOgu!” Nao túm lấy Oguri-chan, khiến cô bé lộ rõ vẻ lúng túng.

“À, em còn muốn đi xem cửa hàng lưu niệm…”

“Này OguOgu, mình đấu xem ai la hét ít hơn nhé!”

“Không, em muốn đi cùng họ đến cửa hàng lưu niệm…”

“Ý hay đó, Biwako-chan! Tớ tham gia! Kẻ thua phải mua kem cho người thắng!”

“Thật ra em muốn…”

“Biwa sẽ không thua hai người đâu!”

“Xin lỗi…”

“Nói là làm nhé! Đi ngay thôi, Yuito-san! Cậu nữa, OguOgu!”

“Gaaaaaaah!”

Cô bé bị nhóm "người bình thường" kéo đi. Yuito-san đuổi theo họ, không quên nháy mắt với tôi.

“Shimono-kun, lát nữa gặp lại nhé. Nhớ trông chừng Touka đó nha?”

Và chỉ khi đó tôi mới nhận ra rằng tôi và Hội trưởng giờ chỉ còn lại hai đứa. Tôi cảm thấy trái tim mình sẽ còn phải chịu đựng nhiều hơn vào buổi chiều mất.

*

“Nhìn này, nhìn này, Nanaya-kun. Cái này đáng yêu ghê không?” Hội trưởng túm lấy một chiếc áo phông trong cửa hàng lưu niệm gần lối vào công viên.

Trên đó in hình một con zombie.

“Chắc là đồ lưu niệm của ngôi nhà ma, nhỉ? Xin lỗi nhé, nhưng tôi không thể thấy một con zombie nào dễ thương được.”

“Tại saooo? Dễ thương lắm mà, phải không?”

“Nếu nó được vẽ theo kiểu đáng yêu thì còn được, nhưng đây là một bức vẽ cực kỳ chân thực mà, phải không? Dễ thương chỗ nào chứ?”

“Kiểu dáng á?”

Kiểu dáng ư?! Nói vậy mà nghe được à?! Trông nó như chuẩn bị tấn công vậy!

“Tìm chỗ khác đi.”

Bên trong cửa hàng khá rộng rãi, bày bán vô số đồ lưu niệm. Hội trưởng xem xét các món đồ khác nhau, từ đặc sản địa phương đến đồ ngọt hợp tác sản xuất, vân vân.

“Nanaya-kun định mua quà lưu niệm cho ai vậy?”

Trong lúc tôi đang xem đồ, Hội trưởng gọi tôi.

“Chắc là cho Onikichi và gia đình tôi. Kofuyu sẽ không yên nếu tôi không mua gì cho con bé đâu.”

“Con bé đáng lẽ ra có thể đi cùng mà.”

“Con bé không sắp xếp được thời gian với câu lạc bộ. Hơn nữa, vì con bé rất ngại người lạ, nên không đời nào con bé đồng ý đi cùng chúng ta khi có Tiền bối Biwako và Oguri-chan ở đây.”

“À, đúng vậy. Mà, ban đầu là ý tưởng của Ushiki-san, tôi thấy ngại ghê khi chúng ta cứ đi theo thôi.”

“Không có Hội trưởng ở đó thì chẳng ai cản được Tiền bối Biwako hay Nao đâu. Một mình tôi thì chịu.”

“Haha, đúng là vậy.” Hội trưởng nở một nụ cười ngượng nghịu.

Vì chúng tôi vừa đến quầy bánh kẹo, tôi liền lấy thử một miếng.

“Cậu nghĩ Onikichi có thích cái này không?”

“À phải rồi, sao cậu ta không đi cùng chúng ta nhỉ?”

“Hôm nay cậu ta có lịch hẹn ở tiệm tắm nắng.”

“Tiệm tắm nắng… Vậy là cậu ta có hẹn hò đàng hoàng rồi sao? Chắc tôi cũng nên mua gì đó cho cậu ta.”

“Vậy thì chúng ta cùng góp tiền mua món gì đó lớn lớn đi?”

“Ý hay đó, làm vậy đi.”

Tôi đặt lại món kẹo vào chỗ cũ, thay vào đó là để mắt đến những thanh sô cô la đắt tiền. Hội trưởng cũng tham gia, cùng xem xét các loại đồ ngọt. Tôi đi qua quầy bánh kẹo, nhìn quanh cửa hàng một lần nữa. Sau khi nhìn lướt qua một lượt, Hội trưởng dừng chân, phát hiện ra một chiếc móc khóa.

“À phải rồi, trong một lần đi công tác, Nanaya-kun có mua một cái móc khóa kỳ lạ, phải không?”

“Không hề kỳ lạ chút nào. Đó là một chiếc móc khóa hình lạc đà alpaca. Tôi muốn có gì đó để gắn vào chìa khóa nhà, nên tôi mua nó theo ý thích thôi.”

“À phải rồi, hồi đó chúng ta đã đi đâu nhỉ?”

“Nasu, phải không? Được chạm vào mấy con vật, rồi chúng ta đi xem nghệ thuật đánh lừa thị giác nữa.”

“À, tôi nhớ rồi! Vui thật đó.”

“Tôi cũng muốn đi đến đó lần nữa.”

“Nếu cậu tham gia Geotam Business Affairs, cậu sẽ có thể đi được.”

“Biết đâu đấy chứ! Có khi lại có tác động nào đó làm thay đổi đích đến của chúng ta trong dòng thời gian này thì sao.”

“À ha ha, nếu thế thì đó cũng chỉ là một thay đổi nhỏ nhặt nhất từ trước đến nay thôi.” Hội trưởng vừa cười phá lên, vừa ôm bụng.

“Quan trọng lắm chứ! Tôi thực sự rất thích cái móc khóa đó mà.”

“Thế sao không tìm cái khác đi? Móc khóa đầy ra kia kìa. Cái này thì sao?” Cô ấy vừa nói vừa đưa cho tôi một cái móc khóa có hình nhân vật và ngọn núi.

Chắc là linh vật của công viên này đây.

“Trông hơi… ghê rợn thì phải?”

“Thật á? Tôi thấy dễ thương mà. Họ gọi nó là Yamade-kun đấy.”

Đúng như tôi nghĩ, tôi vẫn không thể hiểu nổi gu thẩm mỹ của Hội trưởng. Thôi thì Yamade-kun còn hơn mấy con zombie.

“Thôi được, thế cũng được.”

“N-Này, Nanaya-kun.”

“Dạ?”

Tôi vừa cầm lấy một cái móc khóa thì Hội trưởng gọi tên tôi.

“Hay là… chúng ta mua móc đôi đi?”

“Móc đôi?!”

“Không muốn cũng không sao đâu!”

“Không! Xin hãy làm thế đi ạ!”

Móc đôi… có nghĩa là có cùng một cặp. Có cùng một vật, và cùng chung một kỷ niệm. Dù Hội trưởng có ý định gì đi chăng nữa, tôi cũng không ngốc đến mức bỏ qua cơ hội này. Có lẽ khoảng cách giữa chúng tôi đã thu hẹp lại rồi.

“Yamade-kun có rất nhiều tư thế, hay là chúng ta chọn cho nhau đi?”

“Nghe hay đấy. Như vậy chúng ta có thể kiểm tra xem gu của mỗi người thế nào nhỉ?”

“Hehe, tôi sẽ chọn một cái thật hợp với Nanaya-kun.”

“Tôi cũng sẽ không làm Hội trưởng thất vọng đâu ạ.”

Ôi chà, chúng tôi cứ như một cặp đôi vậy! Vui thật đấy!

“Nhưng trước đó, tôi cần đi vệ sinh đã. Cậu cứ chọn trước đi.”

“Không, tôi sẽ đợi ở đây. Chúng ta cùng chọn.”

“À ha ha, vậy thì làm thế đi. Xin lỗi nhé.”

“Không sao đâu ạ.”

Nói rồi, Hội trưởng đi về phía nhà vệ sinh. Tôi nghĩ ít nhất thì cô ấy cũng đang vui vẻ. Có lẽ việc được đến công viên giải trí sau bao nhiêu năm đã làm tinh thần cô ấy phấn chấn hẳn lên. Ít nhất thì tôi được thấy cô ấy cười rất nhiều, nên tôi cũng thấy vui. Thôi thì trong lúc chờ đợi, tôi cũng nên xem qua mấy cái móc khóa… Tôi vừa quyết định như vậy thì một giọng nói quen thuộc cất lên.

“Shimono-senpai!”

Quay người lại, tôi thấy Oguri-chan.

“Ồ, Oguri-chan? Chuyện tàu lượn siêu tốc sao rồi?”

“Em quyết định không đi nữa và quay lại đây ạ.”

“À ra thế, ra thế.”

Cô ấy thở hổn hển một chút, chắc là vừa chạy đến đây.

“Em cũng đến đây mua quà lưu niệm à?”

“Không, ừm… Em muốn đi tàu gì đó với anh, nên em đến đây để hỏi.” Oguri-chan nói vậy, nhìn thẳng vào tôi khác hẳn với mười một năm trước.

“Có gì em muốn đi à?”

“Vâng, cái… ừm, vòng quay mặt trời ạ.”

“Vòng quay mặt trời…”

Tôi chần chừ và ngập ngừng. Tôi hiểu ý cô ấy muốn làm gì. Chắc là cô ấy vội vàng chạy đến đây để mời tôi. Tuy nhiên, trái tim tôi không thể bị lay động. Oguri-chan là một cô gái quyến rũ, và cô ấy xứng đáng có một người đàn ông tốt, nhưng trái tim tôi đã thuộc về người khác. Và không gì có thể thay đổi điều đó. Nếu đã vậy, tôi nên là một người đàn ông trong tình huống này và từ chối cô ấy một cách nhanh chóng và nhẹ nhàng. Cho cô ấy hy vọng không cần thiết về lâu dài sẽ chỉ gây thêm tổn thương mà thôi. Tôi biết mình nghe có vẻ kiêu ngạo, nhưng tôi muốn cô ấy từ bỏ tôi và tránh được lời tỏ tình của cô ấy.

Tuy nhiên, từ chối cô ấy ngay bây giờ cũng khiến tôi cảm thấy tồi tệ. Nhưng trước khi tôi kịp đưa ra quyết định, Hội trưởng đã quay lại. Ồ, đúng lúc thật.

“À, Ushiki-san, em đến rồi à. Em cũng đi mua quà lưu niệm sao?”

“Không hẳn ạ, em muốn đi Vòng Quay Mặt Trời với Shimono-senpai, nên em đã mời anh ấy,” Oguri-chan đáp mà không chút ngần ngại.

“Ra vậy. Xong xuôi mua quà lưu niệm rồi thì chúng ta cùng đi được không?”

Hội trưởng cư xử như một người chị gái lịch thiệp, mỉm cười với Oguri-chan.

“Vâng, cứ vậy đi ạ,” tôi đáp lại, tuy nhiên…

“Không ạ, em muốn đi chung với mỗi mình anh Shimono-senpai thôi, nên chúng ta tách ra đi được không ạ?” Giọng em ấy quả quyết, đầy kiên định.

Tôi chưa từng thấy em ấy như vậy bao giờ, ngay cả từ mười một năm trước.

“A-Anh hiểu rồi, được thôi…” Vị hội trưởng đáp lại bằng giọng nói yếu ớt, mỏng manh.

“Nhưng Hội trưởng ơi, mấy cái móc khóa thì sao ạ?”

“Không sao, không sao cả, đây là yêu cầu của một cô hậu bối đáng yêu mà, em cứ đi với em ấy đi.”

“Hội trưởng…”

Em ấy đã nói vậy rồi, tôi cũng chẳng còn cách nào để từ chối. Đối mặt với ý chí mãnh liệt của Oguri-chan và thái độ miễn cưỡng của vị hội trưởng, tôi đành phải chiều theo. Và thảm hại thay, ngay cả biểu cảm của Kamijou Touka lúc đó là như thế nào, tôi cũng chẳng nhìn rõ.

*

Cùng với tiếng lạch cạch đều đặn, cabin của chúng tôi dần lên cao hơn. Vì xung quanh công viên đều là núi và cây cối, nên cảnh vật nhìn từ ô cửa sổ cũng chẳng có gì quá ngoạn mục.

“Xin lỗi vì đã quá đường đột, Shimono-senpai.”

Oguri-chan ngồi đối diện tôi, lộ vẻ mặt có chút thất thần.

“Không sao đâu, em đừng bận tâm.” Tôi điềm tĩnh đáp.

Có lẽ em ấy cảm thấy nhẹ nhõm, nên chậm rãi ngẩng đầu lên. Em ấy ngồi gần quá. Tôi không hề biết bên trong cabin cáp treo lại chật như thế này. À mà, tôi chưa bao giờ đi vòng quay ngựa gỗ, làm sao mà biết được chứ? Nếu tôi chỉ cần khẽ vươn tay một chút thôi, tay chúng tôi sẽ chạm vào nhau. Tôi không biết có phải do cabin rung lắc hay não tôi đang rung lắc, nhưng tôi cảm thấy căng thẳng hơn bình thường rất nhiều. Chúng tôi không nói thêm lời nào, khi cabin dần lên tới đỉnh. Mình là người lớn hơn mà Nanaya, phải mạnh dạn lên chứ.

“Nhân tiện…” “U-Um…!”

“À, tôi xin lỗi.” “Em xin lỗi ạ!”

Chết tiệt, thời điểm tệ hại gì thế này. Tôi không thể nói chúng tôi có đang ở cùng "tần số" không nữa.

“Ừ, em muốn nói gì?”

“Không, anh nói trước đi ạ.”

“À? Vậy thì, em và Nao quen nhau như thế nào?”

Tôi biết mình không nên hỏi điều đó, nhưng tôi không nghĩ ra được điều gì khác để nói. Tôi tò mò về chuyện đó, nên chắc cũng ổn thôi.

“À… chúng em sống cùng khu nên tự nhiên thành quen thôi ạ…”

“À đúng rồi, em học trường cấp hai Nishi đúng không?”

“Vâng… Khoan đã, em đã kể chuyện đó cho anh rồi sao, Tiền bối?”

“À, ừm!”

Đúng rồi, em ấy đã kể cho tôi nghe chuyện đó trước khi chúng tôi quay ngược thời gian mà.

“À… có phải Kamijou-senpai đã kể cho anh không ạ?”

“Hừm? Ừ, đúng vậy! Hội trưởng kể cho anh đó!”

Suýt nữa thì hỏng chuyện! Hai người này nói chuyện đó với nhau khi nào vậy nhỉ? Dù sao thì, nó đã cứu tôi một bàn thua trông thấy!

“À đúng rồi, anh cứ gọi Kamijou-senpai là Hội trưởng nhỉ?”

“Ừ, đó là một biệt danh. Nao cũng gọi như vậy mà.”

“Bây giờ anh nhắc em mới để ý. Đó là một biệt danh thú vị đấy ạ.”

“À haha…”

Chắc là tôi gọi một nữ sinh trung học là Hội trưởng nghe lạ lùng thật.

“Sakonji-senpai, Nao-senpai và Kamijou-senpai… tất cả họ đều rất xinh đẹp.”

“Nao là bạn thời thơ ấu của anh nên khó nhận xét về em ấy, nhưng hai người kia thì nổi tiếng ở trường chúng anh đó. Có thể em đã nghe tin đồn ở trường em rồi phải không?”

“Em chưa biết về Sakonji-senpai, nhưng Kamijou-senpai thì đúng là như vậy. Rất nhiều bạn nam đang hy vọng được vào trường trung học Amakusa để có thể thử vận may của mình.” Oguri-chan nói rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng.

“…Ý anh là, em cũng rất dễ thương đó, Oguri-chan.”

“Thật ạ?! E-Em mừng quá.”

Tôi không chịu nổi sự im lặng nên lại buột miệng. Nhưng đừng trách tôi, tôi không thể chịu được cảnh Oguri-chan trông thất thần khi nhìn ra ngoài cửa sổ. Chưa kể những gì tôi nói là sự thật. Tôi muốn em ấy tự tin hơn.

“À này, vừa rồi em định nói gì vậy, Oguri-chan?”

“À, vâng… là chuyện về Kamijou-senpai ạ.”

“Ừ?”

“Anh… anh cảm thấy thế nào về cô ấy…?”

Cabin cáp treo rung lắc. Hình như chúng tôi đang đi xuống rồi.

“Ý… em là sao?” Tôi hiểu ý định đằng sau câu hỏi của em ấy, nhưng vẫn vờ như không biết.

“Tôi hiểu cậu thân thiết với tiền bối Sakonji và tiền bối Nao, nhưng cái cách cậu nhìn cô ấy thì lại khác hẳn… Hai người đang hẹn hò hả?”

“Đâu có! Bọn tôi không có hẹn hò.”

“Thật hả?! Trời ơi may quá…” Oguri-chan mỉm cười.

Đứng ngoài nhìn vào… lại dễ nhận ra thế ư? Nhưng cho dù thế nào đi nữa, việc tôi thích hội trưởng vẫn không hề thay đổi. Vậy nếu tôi nói điều này với Oguri-chan, chắc chắn cô ấy sẽ từ bỏ tôi, phải không? Có lẽ nếu tôi hỏi cô ấy lời khuyên về chuyện này, tôi có thể khiến cô ấy từ bỏ. Được rồi, cứ thế mà làm.

Tôi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Chẳng mấy chốc chúng tôi sẽ kết thúc vòng quay này. Tôi hạ quyết tâm, nhìn về phía Oguri-chan. Đôi mắt đẹp của cô ấy đang nhìn thẳng vào tôi, trông như sắp bật khóc nhưng cũng đầy kiên quyết. Rồi cô ấy lại lên tiếng.

“Những gì tôi nói ở buổi gặp mặt offline hôm trước chính là cảm xúc thật của tôi.” Vai cô ấy khẽ run lên.

Tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy, khi chiếc gondola dần hạ xuống mặt đất. Ngay lúc nhân viên đưa tay đặt lên cánh cửa, Oguri-chan nói thêm một câu cuối cùng.

“Tôi sẽ rất vui nếu tiền bối Shimono cân nhắc nghiêm túc về chuyện này.”

342.png?w=597

Mặt cô ấy đỏ bừng khi bước ra khỏi gondola. Tôi vội vã đuổi theo và chợt nghĩ. Chết tiệt—câu nói đó vừa rồi thực sự khiến tôi chao đảo.

*

Sau khi rời vòng đu quay, chúng tôi gặp lại mọi người và nghỉ chân tại quán kem. Tất cả chúng tôi ngồi vào một bàn, ngước nhìn bầu trời dần tối sẫm.

“À, bắt đầu rồi.”

Pháo hoa ban đêm bắt đầu bắn lên trời, đó là một điểm thu hút nổi tiếng khác của công viên này. Đồng thời, đoàn diễu hành đêm cũng bắt đầu di chuyển qua công viên.

“Trang phục gì thế kia? Ghê quá đi mất.” Tiền bối Biwako vừa nhấm nháp kem vừa chỉ vào linh vật đang đi ở giữa đoàn diễu hành.

“Đó là Yamade-kun đó. Dễ thương lắm mà phải không?”

“Ew, gu dễ thương của cậu hỏng rồi đó Touka.”

“Sao cơ?! Cậu ấy dễ thương thật mà, tôi biết mà!” Hội trưởng làu bàu với vẻ mặt nghiêm nghị.

Mà nhân tiện, cô ấy đang ăn kem vị mù tạt. Đúng là cuộc sống của cô ấy cần rất nhiều gia vị, nhỉ? Đây chỉ là nói đùa thôi. Trong khi hai người này đang đấu khẩu như thường lệ, Nao ngồi cạnh Yuito-san, vỗ vai anh ấy và cười phá lên.

“Nhìn kìa, Yuito-san, Yamade-kun sắp vấp ngã rồi kìa! Wahaha!”

Nghệ thuật giao tiếp của Nao vượt qua mọi rào cản tuổi tác. Tôi không khỏi kính nể cô bé vì điều đó. Ăn kem xong trước mọi người, tôi tự mình đứng dậy, đi đến thùng rác để vứt vỏ nhựa. Khi tôi làm vậy, tôi nghe thấy một tiếng nổ lớn từ phía trên, khi pháo hoa bung nở. Tôi nhớ lại những gì đã xảy ra vào mùa hè năm ngoái, chỉ đơn giản là ngước nhìn bầu trời.

“Ngắm pháo hoa với mọi người vui thật nhỉ?”

Hội trưởng xuất hiện bên cạnh tôi từ đâu không biết, nở một nụ cười ấm áp.

“Ô, hội trưởng? Kem của cô thì sao?”

“Ăn xong rồi.” Cô ấy giơ chiếc vỏ nhựa trên tay, vứt đi như tôi vừa làm một lúc trước.

Khi tôi đứng dậy, cô ấy vẫn còn ít nhất một nửa cốc mà? Chà, tôi phải thừa nhận là nó ngon thật.

“Lâu rồi mới lại có chuyện náo nhiệt thế này nhỉ?” Tôi nói.

“Cứ nói đi. Một khi đã đi làm rồi thì ít có cơ hội vui chơi ở công viên giải trí lắm mà.”

“Nhưng cô sẽ có nhiều cơ hội hơn để tận hưởng suối nước nóng.”

“Hehe. Cậu nói nghe như một ông già vậy. Cậu vẫn còn ở tuổi đôi mươi, chưa kể còn trẻ hơn mười một tuổi.”

“Ừm… tôi xin lỗi về vừa nãy. Tôi không có ý bỏ lại cô như vậy.”

“Cậu không cần phải lo lắng về chuyện đó đâu. Tôi đã gặp Biwako ngay sau khi mua xong hết quà lưu niệm.”

“Nhưng cô không thích trò la hét đúng không?”

“Không hề! À thì, tôi phải nói là tôi đã chán mấy trò đó rồi, nhưng anh trai thì có vẻ ổn.”

Nghe ghê vậy sao? Chắc là nhờ có Oguri-chan rủ rê nên tôi mới được cứu vãn.

“Vậy thì may quá,” tôi thở phào.

“Còn cậu thì sao? Đi đu quay có vui không?”

“Ừm thì, tôi đã cố gắng cảm nhận nó trọn vẹn, vì chắc là sẽ lâu lắm mới có dịp đi lại.”

“Hừm, hiểu rồi.” Hội trưởng quay lưng lại với tôi.

“Cậu… đang giận sao?”

“Có đâu?”

“Cô bé đang học cấp hai, tôi đâu có làm gì bậy bạ đâu chứ?”

“Đương nhiên rồi?!” Hội trưởng quay lại, lườm tôi.

Cô ấy đang bĩu môi. Khoan đã, chẳng lẽ cô ấy đang ghen? Giá mà tôi có thể hỏi thẳng điều đó. Oguri-chan đã cố gắng rất nhiều, chủ động thể hiện tình cảm của mình, vậy mà tôi… tôi cứ luôn hành động nửa vời. Rốt cuộc thì tôi muốn làm gì đây?

“Trời hơi lạnh rồi. Tôi để áo khoác ở chỗ ngồi, mình về đó đi.” Tôi lấy gió lạnh làm cớ để chuồn và bắt đầu bước đi.

Hội trưởng cũng đi theo. Đi cạnh nhau khiến tôi nhớ lại hồi mới vào làm. Khoảng nửa năm sau khi được nhận, chúng tôi thường xuyên đi dạo bên ngoài thế này. Tôi tự hỏi, liệu mối quan hệ của chúng tôi có thay đổi gì so với thời điểm đó không?

“Tôi cũng muốn được đi đu quay…” Hội trưởng lẩm bẩm.

Tôi ngước nhìn lên bầu trời. Những màn pháo hoa rực rỡ trước đó giờ đã bị mây che khuất. Và một lần nữa, tôi lại không thể nào nhìn thẳng vào mặt Hội trưởng.

*

Tôi không tài nào ngủ được. Chúng tôi trở về từ công viên giải trí, và tôi đi ngủ vào khoảng 1 giờ sáng. Cơ thể tôi lẽ ra phải mệt mỏi rã rời sau một ngày tiêu hao nhiều năng lượng như vậy, thế nhưng… Bộ não tôi cứ mơ hồ, u ám, không cho phép tôi chợp mắt. Khuôn mặt của Oguri-chan, khuôn mặt của Hội trưởng, chúng cứ hòa vào nhau trong đầu tôi thành một mớ hỗn độn khiến tôi bồn chồn không yên.

“Thế này thì quá đáng rồi.”

Tôi bật dậy, vớ lấy chiếc máy nghe nhạc cầm tay. Những lúc thế này, tôi thường nghe các chương trình radio đêm khuya. Tôi đeo tai nghe, lại nằm xuống giường. Sắp đến giờ phát sóng chương trình của bộ đôi hài kịch yêu thích của tôi rồi. Tôi chỉnh kênh và đợi quảng cáo kết thúc. Khi đồng hồ chỉ 1 giờ sáng, chương trình bắt đầu.

*

‘Chào buổi tối, tôi là Inaba đến từ Potato & Rice.’

‘Và tôi là Sakabe đến từ Potato & Rice.’

‘Với phần mở đầu này, chương trình Potato & Rice Saturday Dinner Night tuần này đã bắt đầu. Như mọi tuần, chúng tôi đã nhận các chủ đề để nói chuyện từ khán giả, và tuần này chúng tôi đặc biệt tập trung vào mùa thu. Vì vậy, mọi người, xin hãy gửi cho chúng tôi các chủ đề của bạn về mùa thu. Chà, đúng là một chủ đề nhàm chán mà.’

‘Này, chúng ta mới bắt đầu chương trình mà, đừng có than phiền bây giờ chứ.’

‘Với lại, nói về mùa thu thì quá là bình thường.’

‘Thì cậu nói không sai.’

‘Mấy tay biên kịch của đài chúng ta là bỏ làm ngay đó, cậu biết không?’

‘Thôi được rồi, tôi nghĩ cậu có thể dừng lại rồi đấy! Tôi xin lỗi mọi người. Inaba thân mến của chúng ta đang hơi quá lời.’

‘Tôi đâu có quá lời ai đâu. Đừng có tự ý quyết định mấy chuyện đó cho tôi.’

Thôi thôi, bỏ qua chuyện đó đi! Dù sao thì, thư thính giả gửi về đã tới tấp rồi đây. Bạn thính giả có nickname là Miso Hakata gửi thư về, với nội dung như sau: “Chào anh Inaba, chị Sakabe. Em muốn hỏi ý kiến của hai anh chị về chuyện tình yêu mùa thu này. Hiện em là sinh viên năm hai đại học, và tiền bối trong câu lạc bộ của em đã tỏ tình với em mấy hôm trước. Giờ thì bọn em đang hẹn hò. Tiền bối ấy nhìn hơi giản dị một chút nhưng rất tốt bụng. Thế nhưng, ngay trong ngày đầu tiên hẹn hò, khi em hỏi về tần suất gọi điện, tiền bối ấy lại muốn nói chuyện điện thoại mỗi ngày. Tuy nhiên, việc đó hơi quá sức với em, em chỉ muốn giữ ở mức hai lần một tuần thôi. Thật lòng mà nói, em nghĩ nếu cứ phải chiều theo ý tiền bối như vậy thì bọn em không hợp nhau cho lắm. Hơn nữa, trong câu lạc bộ còn có một cô hậu bối mà em cứ lén nhìn theo mãi, điều đó làm em băn khoăn. Thay vì để người khác theo đuổi, liệu em có nên tự mình theo đuổi tình yêu của mình không? Em rất muốn nghe ý kiến của hai anh chị về chuyện này…” thư viết vậy đó.

“Cái tên này đáng ghét thật!”

“Đừng có nói thế khi đang lên sóng chứ!”

“Thôi đi! Gọi điện thoại mỗi ngày thì khó lắm à? Cô gái đó chỉ đang trả lời câu hỏi của cậu thôi mà. Chưa kể, cô ấy đã tôn trọng mong muốn của cậu rồi, sao cậu còn tỏ ra kiêu ngạo thế? Cậu chẳng làm gì cả. Cậu chỉ biết đòi hỏi người khác thôi!”

“Đấy, lại thế rồi…”

“Hơn nữa, cậu nói gì mà ‘giản dị nhưng tốt bụng’ hả? Nói thế chẳng khác nào bảo giản dị là một điều xấu!”

“À đúng rồi, anh đúng là khoái mấy cô gái giản dị mà, phải không?”

“Chưa kể!”

“Anh chưa giảng bài xong nữa sao?!”

“Tự mình theo đuổi tình yêu của mình ư? Ý tưởng đó chẳng có gì sai cả, nhưng ít nhất cũng phải nghiêm túc với người đang theo đuổi cậu đi chứ. Nếu cậu hiểu được cảm xúc của cô ấy, cậu sẽ hiểu cần bao nhiêu dũng khí để tỏ tình như vậy. Cậu không có quyền coi thường bạn gái mình đâu, tôi nói cho cậu biết. Cho nên, trước hết, hãy nghiêm túc với cô gái của cậu đi! Thế thôi!”

“Được rồi, quay lại lịch trình thông thường nào. Vừa rồi là ý kiến từ anh Inaba. À thì, tôi đồng ý với phần cuối cùng đấy.”

“Hả? Cậu hiểu cái gì hả, này?”

“Đừng có chĩa mũi nhọn vào tôi chứ?! Thôi được rồi, tiếp tục đến thư tiếp theo. Để xem nào…”

*

Vẫn là những lời trêu chọc đầy quen thuộc nhưng khó chịu ấy, chẳng hề thay đổi chút nào. Bình thường thì tôi đã ôm bụng cười nghiêng ngả rồi, nhưng… tối nay, tôi không thể. Tôi tháo tai nghe ra và chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà tối đen. Cảm giác như chính tôi đang bị mắng vậy. Tôi đã nhìn xuống người đang theo đuổi mình. Tôi không cố ý, nhưng có lẽ tôi chính là người đã gửi lá thư này. Từ trước đến giờ, tôi đã cố gắng tránh né lời tỏ tình của Oguri-chan. Với lý do là tôi không muốn làm cô ấy tổn thương.

Cô ấy đã cảm thấy thế nào, đã lấy hết bao nhiêu dũng khí… khi cô ấy đến gần tôi, tôi thậm chí còn chẳng cố gắng để hiểu. Mười một năm trước, khi cô ấy tỏ tình với tôi, dưới sự chứng kiến của biết bao nhiêu người… hay khi cô ấy đến tận trường cấp ba của chúng tôi để mời tôi đi chơi… ngay cả những gì cô ấy nói trước mặt hội trưởng ở công viên giải trí, hay những gì cô ấy nói với tôi trong vòng đu quay. Điều đó đã cần bao nhiêu dũng khí? Tôi chỉ đơn giản là chạy trốn khỏi tình cảm của cô ấy.

Điều đó thực sự là một sự sỉ nhục đối với tình cảm của Oguri-chan. Tôi vẫn thích hội trưởng. Tôi đang theo đuổi cô ấy. Đó là lý do tại sao tôi phải hiểu cảm xúc của Oguri-chan. Tôi phải đối mặt một cách đàng hoàng với Ushiki Oguri, cũng như Kamijou Touka. Không chỉ chạy trốn, mà phải đưa ra một câu trả lời. Và đúng lúc đó, tôi nhận được một email của riêng mình.

“Em sẽ gặp tiền bối Shimono ở lễ hội văn hóa trường Trung học Amakusa Nam.”

Tôi đã trả lời ngay lập tức mà không chút do dự. Dù sao thì, ai mà ngờ được những người tôi chưa từng gặp lại có thể cho tôi những lời khuyên quý giá đến vậy? Cuộc đời còn nhiều điều để học hỏi, ngay cả trong những chương trình radio đêm khuya.

3.png?w=708

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận