Kibishii Onna Joushi ga K...
Tokuyama Ginjirou Yom/Yomu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2

Chương 2: Lý do Sakonji Biwako luôn căng thẳng

0 Bình luận - Độ dài: 9,015 từ - Cập nhật:

Nếu bạn yêu thích những tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia kênh Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

Kỳ nghỉ hè đã trôi qua được hai tuần, giờ đã là đầu tháng Tám. Tính ra, kể từ sau hôm đi công viên nước, cũng đã năm ngày rồi. Sáng sớm, ngủ nướng tới tận mười giờ mới dậy, tôi lững thững bước ra phòng khách thì không thấy bóng dáng người thân đâu. Em gái, mẹ, bố, chẳng có ai ở phòng khách cả. À thì, bố mẹ tôi đi làm rồi, vắng nhà là phải, còn em gái tôi thì bận sinh hoạt câu lạc bộ. Thế nên, tôi cứ thế ngồi phịch xuống ghế sô pha, bật TV lên xem có gì hay ho không.

Tôi ngáp một cái thật dài, tự hỏi không biết nên ăn gì cho bữa sáng thì điện thoại trên bàn bỗng rung lên. Thành thật mà nói, dù cái điện thoại này đã cũ lắm rồi nhưng tôi vẫn chưa quen được với kiểu rung bần bật thế này. Lần nào có tin nhắn đến cũng cảm giác tim mình muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hay là mình nên tìm một công việc làm thêm rồi đổi sang dùng smartphone nhỉ… Nhưng mà, nếu không phải là mẫu mới nhất hiện giờ thì chỉ tổ khiến mình thêm bực mình. Tôi đã quá quen với mọi thứ diễn ra suôn sẻ rồi, có khi lại càng dễ khó chịu hơn ấy chứ. Với những suy nghĩ lan man ấy, tôi cầm điện thoại lên, thấy đó là cuộc gọi đến từ mẹ.

“À, Nanaya. Con muốn mua quà lưu niệm gì không?”

“Quà lưu niệm? Mẹ đi đâu thế ạ?”

“Hả? Bắt đầu từ hôm nay, bọn mẹ sẽ đi Hawaii một tuần.”

“Hả?! Hawaii?! Ai cơ?! Mẹ đang nói tiếng Pháp đấy à?! Con có nghe về vụ này đâu!”

“Gì cơ? Con bảo không muốn đi mà đúng không? Dù sao thì giờ cũng muộn rồi. Bọn mẹ đã dùng hết số tiền và ngày nghỉ phép rồi, còn lên hẳn kế hoạch tỉ mỉ để tận hưởng chuyến đi một cách trọn vẹn nhất nữa chứ.”

Kế hoạch kiểu gì vậy hả mẹ?! Chẳng phải đây lẽ ra phải là một chuyến đi gia đình sao?!

“Thế còn Kofuyu thì sao ạ?”

“Con bé đi cùng bọn mẹ chứ. Con vẫn còn nửa tỉnh nửa mê à?”

Khoan đã, có phải tôi mới là đứa kỳ quặc không? Đây là lần đầu tiên tôi nghe về một kế hoạch như thế này… À, hay chính xác hơn thì, là sau khi quay ngược thời gian. Nhưng, còn trước đó thì sao? Mười một năm trước, thậm chí là trước tháng Năm năm ngoái… Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Kế hoạch này đã được lên từ tháng Ba thì phải. Ngay lúc tôi lên cấp ba. Vì tôi không biết liệu mình có tham gia câu lạc bộ hay ủy ban nào tốn thời gian không, nên tôi đã từ chối tham gia chuyến đi này. Tất nhiên là có điều kiện. Trong trường hợp tôi quyết định không tham gia câu lạc bộ, mà muốn đi cùng gia đình tới Hawaii, tôi phải nói với bố mẹ vào tháng Năm và tự tìm một khách sạn.

Đương nhiên rồi, vì chuyện này xảy ra cách đây mười một năm, nên tôi đã quên sạch bách, mà kể từ khi tôi quay ngược thời gian thì chủ đề Hawaii cũng chẳng bao giờ được nhắc đến nữa. Giờ thì tháng Năm đã qua, kế hoạch đã được chốt hạ vì bố mẹ tôi cứ nghĩ rốt cuộc tôi không muốn đi.

“Thế thì bọn mẹ sẽ mua đại cho con cái gì đó nhé. Đừng có phá nhà trong lúc bọn mẹ đi vắng đấy.”

Trong lúc tôi hồi tưởng về quá khứ, mẹ đã cúp máy mất rồi… Chết tiệt, rõ ràng mình rất muốn đi Hawaii mà! Hồi mới bắt đầu cuộc sống cấp ba, tôi đã thực sự quyết định đi cùng, và chuyến đi đó cực kỳ vui. Kể từ đó đến giờ, tôi chưa bao giờ quay lại Hawaii nữa. Tôi rất muốn được đi thêm một lần nữa.

“Haha… Không sao đâu, thật mà… Ít nhất thì mình vẫn còn ‘Hội trưởng’ ở Nhật Bản này.” Tôi ngước nhìn bóng đèn trần phòng khách, bật ra tiếng cười khô khốc… một mình giữa phòng khách trống vắng.

Đúng rồi, mùa hè này là cơ hội hoàn hảo để tôi gần gũi với Hội trưởng. Như Yuito-san đã nói, tôi cần làm gì đó để Hội trưởng cảm thấy mắc nợ tôi. Tất cả là để chúng tôi có thể đứng ngang hàng với nhau, nên tôi không có thời gian để lo lắng về một chuyến đi Hawaii nào đó đâu. Á hự… Rrrr rrrr!

“Ối giời ơi?! Má ơi, hết hồn! Lại là ai nữa đây! Vẫn chưa chịu buông tha hả?! Đừng có mà trêu ngươi nữa chứ!” Tôi vừa bực vừa nhấc điện thoại lên lần nữa.

“Vâng, a lô?!”

“A lô. Có phải Shimono Nanaya không?”

“…?”

Hóa ra không phải mẹ mình. Tôi nhìn vào màn hình điện thoại, đó là một số lạ hoắc. Ai vậy…? Hình như giọng này nghe quen quen.

“Cậu có thể đến nhà hàng gia đình gần nhất ngay bây giờ được không?”

Cái giọng điệu này… Không thể nhầm lẫn vào đâu được, chính là Sakonji Biwako.

*

Tôi bước dọc theo quốc lộ, đi đến nhà hàng gia đình mà Sakonji-senpai đã nói. Nắng cháy da cháy thịt trên đường. Sao Sakonji-senpai lại biết số điện thoại của mình nhỉ? Khi tôi hỏi, cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: “Với các mối quan hệ của Biwa thì tìm số điện thoại của cậu dễ ợt ấy mà,” rồi không nói gì thêm. Câu trả lời đó thật đáng sợ làm sao. Giờ tôi mới nhận ra rằng mình có thể đã chọc giận một nhân vật đáng sợ. Cô ấy định nói chuyện gì đây? Rằng tôi sẽ không thể vác mặt đến trường nữa sao? Hay là bắt tôi làm chân sai vặt cho họ?

Không, đó vẫn là mặt tốt rồi. Biết đâu bạn bè cô ấy đang đợi ở nhà hàng gia đình đó để cho tôi một trận…! Nghĩ đến đó, tôi bắt đầu băn khoăn liệu mình có nên tuân lệnh cô ta không. Hay là cứ chạy trốn đại… Không, đến số điện thoại cô ấy còn tìm được thì chạy trốn cũng chỉ kéo dài mạng sống thêm chút đỉnh mà thôi. Nếu đã vậy, mình phải đối mặt trực diện thôi.

Không sao đâu, cô ấy cũng chỉ là học sinh trung học thôi mà. Mình có nhiều kinh nghiệm sống hơn cô ấy nhiều. Mình biết cách giải quyết những chuyện thế này một cách văn minh. Nếu mọi chuyện mất kiểm soát, mình sẽ gọi nhân viên. Mình sẽ gọi cảnh sát. Rồi nhà trường sẽ biết chuyện. Đúng vậy, xã hội sẽ bảo vệ mình! Đây chính là trí tuệ của một người trưởng thành sống trong một nhà nước pháp quyền!

Không sao, mình không sợ gì cả. Chân mình không run cầm cập vì sợ hãi đâu. Chẳng qua mình vẫn bị đau cơ nghiêm trọng vì vụ ở bể bơi… Khỉ thật! Giờ này lẽ ra mình phải đang trên máy bay đi Hawaii, vậy mà lại đang tự mình mò vào địa ngục! Và rồi, tôi đã xuất hiện trước cánh cửa của cái gọi là địa ngục đó. Tôi đi xuyên qua bãi đậu xe của nhà hàng gia đình, đến thẳng lối vào. Sau vài hơi thở thật sâu, tôi kéo cánh cửa, ngay lập tức đón lấy một làn sóng mát lạnh. Giờ thì, thẳng tiến đến buổi thẩm vấn của mình thôi. Tôi nói với nhân viên đang chào đón mình rằng tôi đang hẹn gặp một người, rồi nhìn quanh.

—Tìm thấy rồi. Đôi tóc hai bím vàng hoe đó ngay lập tức lọt vào tầm mắt tôi. Dù miễn cưỡng, tôi vẫn bước về phía đó. Đánh giá từ những gì tôi thấy, Sakonji-senpai chỉ có một mình. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa thể hạ thấp cảnh giác. Rất có thể cô ấy chỉ đang đợi để phục kích tôi. Không, có lẽ họ đã ẩn nấp bên trong nhà hàng gia đình rồi chăng? Bỗng nhiên, tất cả những khách hàng và nhân viên khác đều trông như kẻ thù trong mắt tôi.

Mồ hôi vì nóng bức đã tan biến, nhưng giờ thì khắp người tôi lại thấy lạnh toát. Tôi cố gắng hết sức để trấn tĩnh lại, rồi dừng lại trước mặt Sakonji-senpai.

“Sakonji-senpai, xin lỗi vì đã để chị chờ.”

Cô ấy mặc chiếc áo hoodie màu hồng sặc sỡ thường ngày, đặt ly soda dưa lưới lên bàn rồi nhìn tôi. Đôi môi hồng khẽ run lên, cô ấy cất lời.

“Ồ! Nananosuke! Cậu đến rồi hả! Mau mau, ngồi xuống đi. Biwa chờ mệt lắm rồi.”

Cô ấy mỉm cười với tôi, nụ cười rạng rỡ như hàng ngàn mặt trời, chào đón tôi. Tôi hoàn toàn bối rối, cả người cứng đờ vì sốc.

“Cậu làm gì thế? Mau ngồi xuống đi, Nananosuke.”

“À, vâng, em xin lỗi, Sakonji-senpai!”

“Heeey, phải gọi là BiwaBiwako chứ, được không! Nananosuke, lại đây!”

Sakonji-senpai thúc khuỷu tay vào eo tôi một cú đấm đáng yêu.

“X-Xin chị dừng lại đi, Sakonji-senpai!”

"Biwako đi mà! Nananosuke, mau lên!"

"Dạ-dạ em biết rồi mà, Biwako-senpai! Mà sao chị lại gọi em là Nananosuke vậy?!"

"Gì chứ, chưa có cô bé nào gọi cậu bằng biệt danh à? Đúng là tên trai tân mà, hứm~"

Vì cô ấy cứ liên tục chọc ghẹo không ngừng, tôi vội vã ngồi xuống đối diện bàn. Rốt cuộc là tôi đang ở trong tình huống quái quỷ gì thế này? Trông cô ấy chẳng có vẻ gì là đang giận cả. Tôi cứ nghĩ cô ấy là kiểu người lạnh lùng, nhưng giờ thì lại thành một cô nàng "gal" bình thường rồi. Mà một cô nàng "gal" bình thường thì là thế nào chứ?

"Um… Biwako-senpai, chị không giận ạ?"

"Hả? Cậu nói gì thế, buồn cười quá."

"Về chuyện ở cầu trượt nước ấy ạ."

"À à, chuyện đó hả. Biwa hơi kích động quá mức lúc đó. Lẽ ra cô ấy phải biết là cậu không cởi đồ bơi của cô ấy… Xin lỗi nha."

Vì lý do nào đó, cô ấy lại xin lỗi tôi.

"Em chỉ mừng là hiểu lầm đã được giải quyết thôi ạ."

"À há há, cậu sợ Biwa giận cậu đến thế à? Dễ thương ghê. Mà sao lúc đó cậu không nói cho mấy người kia biết đó là hiểu lầm?"

"Thì… dù sao thì lúc đó chị vẫn đang khó chịu… với lại em không muốn gây ồn ào ạ."

"Ôi, cậu tốt bụng ghê, Nananosuke. À đúng rồi, Biwa chưa cảm ơn cậu vì đã tìm đồ bơi và che chắn cho cô ấy mặc lại. Cảm ơn nhiều nha." Biwako-senpai nhe răng cười, đưa nắm đấm về phía tôi.

"V-vâng, không có gì ạ."

Tuy cảm thấy hơi lúng túng, tôi cũng đáp lại bằng một cái cụng tay. Dường như mọi lo lắng của tôi đều là vô ích rồi. Tôi không nghĩ một tiền bối lại dễ tính đến thế. Vì đã nhẹ nhõm, tôi cảm thấy cả người rã rời. Nhưng nếu cô ấy không giận, vậy tại sao lại gọi tôi đến đây? Thậm chí còn gọi điện thoại cho tôi nữa chứ.

"Biwa thật sự rất hứng thú với Nananosuke đó nha~"

"Hả? Hứng thú ạ?"

"Ừm! Cậu là một người tốt, mà lại còn đáng yêu nữa chứ."

"À… Dạ, cảm ơn nhiều ạ?"

Đây là diễn biến kiểu gì vậy?

"He he he."

"Biwako-senpai…?"

Cô ấy chớp mắt cười ranh mãnh, nhìn tôi.

"Này… Nananosuke… Hay là chúng ta đến một nơi nào đó chỉ có hai đứa thôi nhé?"

"Ch-chỉ có hai đứa…?"

"Ừ, một nơi mà… không ai có thể làm phiền chúng ta ấy."

Thật sự đấy, đây là diễn biến kiểu gì vậy trời?!

*

Chúng tôi đang ở trong một căn phòng tối và vắng vẻ. Đèn trần chiếu ra ánh sáng đỏ và xanh, bao trùm chúng tôi trong một thứ ánh sáng kỳ bí. Biwako-senpai ngồi cạnh tôi trên ghế sofa, ép sát cơ thể vào người tôi. Tôi có thể cảm nhận trực tiếp sự mềm mại từ cô ấy.

"Này, Nananosuke." Cô ấy gọi tôi bằng một giọng nói đầy mê hoặc, khiến tôi không thể nhìn thẳng vào cô ấy.

Cố gắng thoát khỏi tình huống này, tôi cụp mắt xuống. Tuy nhiên, điều đó lại khiến tầm nhìn của tôi rơi đúng vào khe ngực cô ấy. Từ sâu bên trong chiếc áo hoodie, tôi có thể thấy chiếc áo ngực màu đen. Dù không lớn, tôi vẫn thấy rõ hai gò bồng đảo đang phát triển, kéo tôi vào sâu hơn. Tôi lại nuốt nước bọt.

"D-dạ…"

Mái tóc vàng của cô ấy đung đưa, đưa một mùi hương ngọt ngào về phía tôi. Cô ấy như một cây bắt ruồi Venus, đang mời gọi tôi.

"Tiếp theo là…"

Ực…

"Hát gì đó đi!"

"Chị còn định hát bao nhiêu bài nữa?! Em tưởng chị muốn nói chuyện gì đó chứ?!"

Đã ba tiếng kể từ khi chúng tôi đến phòng karaoke gần nhà ga. Tôi bị buộc phải song ca với cô ấy suốt khoảng thời gian này. Đây là cái mà cô ấy gọi là "không ai làm phiền" sao?! Ý em là, chúng ta có thể hát thỏa thích, nhưng mà…?!

"Thêm chút máu lửa đi Nananosuke. Cậu làm Biwa cụt hứng quá!"

"Chị nói thế sau khi ép em hát đủ ba tiếng đồng hồ sao?! Chúng ta vào thẳng vấn đề chính được chưa?!"

"Nananosuke, cậu phản bác sắc bén thật! Buồn cười quá. Cậu làm diễn viên hài chắc được đó~"

"Lời đánh giá cao từ một cô nàng "gal" chẳng giúp ích gì cho em cả! Vào thẳng vấn đề đi!"

"A ha ha! Được rồi, được rồi. Đừng làm Biwa cười nữa."

Cô ấy bị làm sao thế không biết? Bảo là có chuyện muốn nói riêng hai đứa, rồi tôi cũng ráng đi theo đến quán karaoke rồi mà... Trời đất quỷ thần ơi.

“Thế rốt cuộc cô muốn bàn chuyện gì với tôi?”

“Tuyệt đối không được nói cho ai biết chuyện này nhé? Biwa đây chỉ kể cho cậu nghe thôi vì Biwa đã có cảm tình với cậu rồi, chứ nếu cậu để lộ ra ngoài căn phòng này thì Biwa sẽ không tha thứ đâu đấy.”

“Vâng, tôi hiểu rồi. Tôi có thể thấy Biwako-tiền bối nghiêm túc về chuyện này đến mức nào.”

“Vậy thì Biwa sẽ nói nhé.”

“Vâng.”

“…Kamijou Touka.”

“…Vâng?”

“Về Kamijou Touka.”

…Cô ấy lại nhắc đến Hội trưởng ở đây à? Thật tình, tôi cũng hơi đoán được rồi. Tôi nhớ lại cái màn cãi vã ở quầy ăn hôm nọ. Tôi vẫn tò mò không biết hai người họ có chuyện gì với nhau. Tuy là ở hai hướng khác nhau, nhưng họ vẫn là những người đứng đầu hệ thống phân cấp của trường, nên có thể họ có một mối liên hệ nào đó. Mà thôi, gọi là mối liên hệ thì hơi quá, nhưng rõ ràng là Biwako-tiền bối đã thể hiện sự thù địch rõ rệt đối với Hội trưởng. Và nếu đó không phải là thù địch, thì cô ấy chỉ là một cô nàng "ngoài lạnh trong nóng" mà thôi. Hội trưởng cũng đã nhận ra sự thù địch rõ ràng này. Nếu không, cô ấy đã không tỏ ra bối rối đến vậy khi đối phó với Biwako-tiền bối. Có lẽ Biwako-tiền bối đã tìm ra điểm yếu của Hội trưởng chăng?

Điều đó có nghĩa là… nếu cô ấy tiết lộ điều này với tôi ngay bây giờ, tôi có thể bị kẹt giữa hai người họ. Tuy nhiên, tôi cũng không thể chạy trốn được sau khi đã đồng ý lắng nghe. Chắc cô ấy đã suy nghĩ rất nhiều và mới quyết định nói cho tôi biết. Nếu vậy, ít nhất tôi cũng nên lắng nghe. Có thể tôi sẽ tìm ra giải pháp khi làm vậy. Với suy nghĩ đó, tôi nhìn thẳng vào Biwako-tiền bối.

“Về Kamijou-tiền bối, phải không?”

“Đúng vậy… Thực ra Biwa…”

“……”

“Biwa muốn được gần gũi với Touka-chan!!”

“……”

“……”

“……”

“……”

“…Hả?”

“Biwa muốn trở thành bạn với Touka-chan!”

“Cô muốn á?”

“Vâng!”

“Với Hội trưởng?”

“Đó là ai?!”

Trời đất ơi, tôi chẳng thể hiểu nổi gì cả. Cô ấy đã tỏ ra thù địch đến vậy, vậy mà lại muốn làm thân với người ta sao?

“Tôi hơi bối rối một chút, nhưng sao cô lại muốn làm bạn với Hội trưởng?”

“Lại Hội trưởng nào nữa đây?! Cậu gọi Touka-chan là Hội trưởng hay gì đó à?! Nghe hơi kinh tởm đấy!”

“Cô đừng nói vậy với tôi! Ai cho phép cô gọi là Touka-chan chứ! Tôi mới là người bối rối ở đây này! Cô không phải là đã gây sự với Hội trưởng ở công viên nước sao?!”

“À… chuyện đó…!”

“Chuyện đó?”

“Mỗi khi Biwa ở trước mặt Touka-chan, Biwa lại thấy lo lắng, và mọi chuyện cứ thế mà xảy ra…”

À, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi…… Ra là cô ấy chỉ là một cô nàng "ngoài lạnh trong nóng" thôi! Đúng là một ví dụ hoàn hảo của kiểu nhân vật "ngoài lạnh trong nóng"!

“Vậy thì… thực ra cô không hề ghét Hội trưởng hay gì cả.”

“Đúng vậy.”

“Mà ngược lại, cô thích cô ấy, và muốn làm bạn với cô ấy?”

“Đúng vậy. Chuyện là từ hồi năm ba tiểu học…”

Cái gì thế này? Đến giờ hồi tưởng à? Nói chuyện với một cô nàng "gal" đúng là khó hiểu thật.

“Biwa và Touka-chan học cùng trường mà. Là nữ hoàng của trường, Biwa được cả bạn bè lẫn tiền bối cưng chiều và yêu mến, Biwa đã nghĩ rằng mình là nàng công chúa xinh đẹp tỏa sáng hơn tất cả mọi người. Nhưng rồi một tin đồn về một cô gái còn dễ thương hơn cả Biwa đã chuyển đến lớp bên cạnh lan ra. Đó chính là Kamijou Touka.”

Ồ thật sao? Vậy ra hai người này học cùng tiểu học. Chắc là họ… bạn thời thơ ấu?

“Biwa lập tức đến lớp đó để kiểm tra. Thật lòng mà nói, cô bé ấy thực sự rất dễ thương, gần như một con búp bê vậy. Nhưng Biwa cuối cùng vẫn nghĩ mình dễ thương hơn nhiều.”

Khoan đã, cô ấy đã là một cô nàng "gal" từ hồi tiểu học rồi sao? Chả trách bây giờ lại lên tới đỉnh cao như vậy.

“Và thế là, mọi người trong trường đều mê mẩn Kamijou Touka. Biwa rất là bực mình. Siêu siêu bực mình luôn.”

Giờ thì chị ấy đang kể đến cao trào rồi. Cứ như mình đang được nghe kể chuyện vậy.

“Chính vì thế mà Biwa đã xông vào định đấm Kamijou Touka.”

“Sao cơ?! Sao một học sinh tiểu học lại nghĩ ra chuyện như vậy được?! Mấy cô gái này đáng sợ thật!”

“Nhưng đúng lúc ấy, Biwa lại va phải một bạn nam học lớp trên và ngã lăn ra. Biwa định than vãn, nhưng cậu ta lại nhìn Biwa rồi lạnh lùng nói: ‘Tránh ra, đồ xấu xí!’. Đó là lần đầu tiên Biwa cảm thấy mình thua Kamijou Touka. Dù trước giờ mọi người đều đối xử với Biwa như một nàng công chúa, nhưng chỉ cần một ‘công chúa’ thật sự xuất hiện, họ liền vứt Biwa đi như món đồ chơi đã chán. Nhận ra điều đó, Biwa bỗng thấy sợ hãi cậu bạn cao lớn trước mặt và không thể nói lời nào. ‘Haizz, chán thật. Biwa chẳng phải công chúa gì cả. Tốt hơn hết là về lớp thôi’… Ngay khi Biwa nghĩ vậy, Kamijou Touka đã đưa tay về phía Biwa. Rồi cô ấy quay sang cậu bạn kia và nói: ‘Xin lỗi đi’. Kamijou Touka nói vậy với một cậu bạn cao hơn mình mà chẳng hề run sợ. Biwa hoàn toàn đổ gục trước cô ấy. Biwa muốn trở thành một người mạnh mẽ như Touka-chan, Biwa đã cảm nhận điều đó từ tận đáy lòng. Đó là lần đầu tiên Biwa gặp Touka-chan… Và, giờ thì cậu hiểu rồi chứ? Lý do tại sao…… Khoan đã, sao cậu lại khóc?!”

“Oaaaaaa…! Đúng là Hội trưởng mà! Quả không hổ danh! Đến cả lúc học tiểu học Hội trưởng cũng đã là Hội trưởng rồi! Đúng là một người vừa tốt bụng vừa tuyệt vời! Ngầu quá đi!”

“Nananosuke… cậu hiểu thật đấy! Đúng vậy! Touka-chan ngầu lắm!”

“Tôi hiểu mà! Đương nhiên rồi! Tôi vui vì chị cũng hiểu cô ấy là một người tuyệt vời đến nhường nào!”

“Nàyyyy! Nananosuke!”

“Biwako-senpai!”

Cứ như thể chúng tôi vừa thiết lập một mối liên kết sâu sắc vậy. Lúc đầu trò chuyện với Biwako-senpai, tôi cứ nghĩ chị ấy cũng là người giống như Hội trưởng, nhưng giờ thì tôi đã hiểu rồi. Tôi hiểu lý do vì sao. Chị ấy ngưỡng mộ Hội trưởng mạnh mẽ, tự tin, luôn kiên định với ý kiến của mình, và Biwako-senpai muốn trở thành một người mạnh mẽ như cô ấy. Hơn nữa, cách chị ấy giải thích lại rất dễ hiểu. Chị ấy dồn hết tâm tư vào câu chuyện và thay đổi cách xưng hô với Hội trưởng một cách hoàn hảo để thể hiện sự biến đổi trong cảm xúc của mình. Nó khiến tôi cũng trở nên xúc động theo.

“Biwako-senpai nói chuyện hay thật đấy ạ. Tôi bất ngờ vì nó dễ hiểu đến vậy.”

“Này, cậu bất ngờ về cái gì thế, hả?”

“À haha, tôi xin lỗi. Tôi chỉ nghĩ chị là một cô gái hơi ngốc nghếch chút thôi.”

“Này, ai ngốc nghếch hả? Mà, cậu nói không sai, haha. So với Touka-chan, Biwa đã kém 80 điểm trong kỳ thi cuối kỳ đấy.”

“Biwako-senpai thậm chí còn tự giễu?! Chuyện gì thế này?!”

“Nàyyy, Nananosuke!”

“Không đời nào! Chênh lệch 80 điểm á?! Môn nào ạ?!”

“Tổng thể đấy.”

“Chị thông minh quá trời!”

Hội trưởng đạt hạng nhất trong kỳ thi cuối kỳ, đúng không?! Cô ấy có điểm trung bình là 98! Vậy tức là Biwako-senpai cũng khoảng chừng đó sao?! Trời ơi, định kiến đúng là đáng sợ mà. Tôi đã hoàn toàn coi thường một cô gái như chị ấy.

“Để quay lại vấn đề chính, đó là lý do vì sao Biwa muốn thân thiết với Touka-chan yêu quý của mình.”

“Nhưng… dù quen nhau từ tiểu học, chị vẫn không thể tiếp cận cô ấy dù chỉ một lần sao? Hai người không trở thành bạn ngay sau đó à?”

“Biwa đã chuyển đến một thị trấn khác ngay sau đó.”

“À ra vậy, và hai người đã gặp lại nhau ở trường cấp ba.”

“Đúng rồi! Nhưng lên cấp ba cô ấy còn xinh đẹp hơn nữa. Kiểu như không thể nào tiếp cận một cách bình thường được ấy? Đặc biệt là năm nhất, cô ấy cứ toát ra một khí chất đáng sợ ấy chứ~”

“Phải ha…”

Tôi nhớ Hội trưởng đúng là như vậy. Tôi đã thầm theo dõi cô ấy bấy lâu, nhưng chưa từng thấy cô ấy thân thiết đặc biệt với ai. Chắc là cô ấy bận rộn với việc học hành và chức vụ Hội trưởng Hội học sinh thôi.

“Biwa đã cố gắng bắt chuyện với cô ấy hết sức mình, nhưng cứ thế là lại lo lắng run rẩy…”

“Bởi vậy nên mới khiến cô ấy phản cảm.”

Ừm, tôi hiểu cảm giác của Biwa, nhưng không phải cô ấy hơi bị "ngoài lạnh trong nóng" quá mức rồi sao?

“Chắc giờ Touka-chan nhìn Biwa với con mắt tiêu cực lắm rồi. Cô ấy tránh mặt Biwa đã lâu. Ái chà, đau tim quá.”

“Thế thì còn hỏi! Cứ gây sự hết lần này đến lần khác thì ai mà chả tránh mặt.”

“Biwa biết mà. Không cần Nananosuke phải nói toạc ra đâu, cậu đó.”

“Ối…”

Tiền bối Biwako không chút khách khí véo má tôi.

“Kệ đi~ Biwa chấp nhận thua cuộc – đó là những gì Biwa đã nghĩ, và rồi bỏ cuộc.”

“Ồ, thật sao?”

“Đúng vậy. Nhưng rồi, có lẽ là từ tháng Năm. Touka-chan bỗng nhiên trở nên dịu dàng hơn. Không phải là cô ấy thay đổi đột ngột, nhưng Biwa cảm nhận được. Khí chất quanh cô ấy trở nên ôn hòa hơn nhiều.”

Tháng Năm… đúng là ngay sau khi tôi quay ngược thời gian. Cô ấy nhạy bén ngoài sức tưởng tượng đấy chứ. Nếu phải đoán, thì vì Hội trưởng đã trưởng thành hơn về mặt tâm lý, nên khí chất của cô ấy cũng trở nên dịu dàng hơn. Kinh nghiệm làm nên tất cả mà. Cơ mà, việc tiền bối Biwako nhận ra thay đổi nhỏ này thật đáng kinh ngạc.

“Có vẻ như cô ấy vẫn chưa muốn đối phó với Biwa, nhưng gần đây cô ấy đã cởi mở hơn nhiều. Thậm chí, cô ấy còn chào Biwa, nói ‘Chào Sakonji-san’! Tuyệt vời không?! Đây là cơ hội đó, phải không?!”

Cô ấy cứ như một thiếu nữ đang yêu vậy!

“Vậy nên tiền bối Biwa quyết định thử thêm một lần nữa, tôi hiểu rồi.”

“Đúng vậy, Nananosuke! Biwa không thể bỏ phí cơ hội này! Nhưng nếu chỉ có một mình Biwa thì không được. Cậu thấy chuyện ở tiệm bánh burger rồi đấy phải không? Biwa vừa nhìn thấy Touka-chan từ xa là đã chạy mất dép rồi. Kiểu này thì làm sao mà thân thiết hơn được! Nhưng, cậu khá thân với Touka-chan mà, phải không? Ở hồ bơi, Biwa hơi khó chịu vì Biwa ghen tị với cậu và Touka-chan! Biwa xin lỗi về chuyện đó, nên làm ơn hãy giúp Biwa đi!”

À, thì ra đó là lý do cô ấy nói chúng tôi không hợp nhau. Mọi thứ đã sáng tỏ. Còn về hai người họ… có vẻ như Hội trưởng vẫn chưa giỏi hơn trong việc đối phó với Biwako, ngay cả sau khi quay ngược thời gian. Nếu là chuyện công việc, có lẽ cô ấy sẽ vui vẻ nói chuyện, nhưng đây liên quan đến đời tư, có một ranh giới tôi không thể vượt qua. Tôi không muốn làm bất cứ điều gì khiến cô ấy ghét mình. Trong dòng thời gian trước, tôi thậm chí còn chưa bao giờ được gần gũi cô ấy đến vậy.

—Không, khoan đã. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Hội trưởng mong muốn điều này… Tôi nhớ lại những lời cô ấy đã nói với tôi với khuôn mặt đỏ bừng.

‘Tôi muốn trải nghiệm tuổi trẻ.’

Cô ấy muốn tận hưởng một tuổi trẻ khác với việc cống hiến mọi thứ cho Hội học sinh. Tôi hiểu rồi, tôi đã hiểu… Tuổi trẻ cô ấy mong muốn… là được sống lại những ngày cô độc, và vui vẻ. Tuổi trẻ mà cô ấy nói đến chắc hẳn là một cuộc sống trung học vui vẻ mà cô ấy có thể dành thời gian bên bạn bè. Nếu vậy, nếu tôi chấp nhận lời đề nghị của tiền bối Biwako, và giúp họ hòa thuận, điều đó có thể kết nối với mong muốn của Hội trưởng – và tôi sẽ giúp đỡ cô ấy, đồng thời tạo ra một “ân tình”… Được rồi.

“Tôi hiểu rồi, tiền bối Biwako. Shimano Nanaya sẽ giúp tiền bối!”

“Thật sao?! Cảm ơn Nananosuke nhiều lắm!” Tiền bối Biwako có vẻ rất vui mừng, cô ấy bám chặt lấy tôi với nụ cười rạng rỡ trên môi.

“T-Tiền bối Biwako, ngại quá!”

“Có mỗi hai đứa thôi mà, có sao đâu~! Đồ trinh nam đáng ghét!”

Này, đây là lần thứ hai cô xúc phạm tôi là trinh nam rồi đấy. Chúng ta vẫn còn đang học cấp ba mà, nhớ không?

“Với cái tính "ngoài lạnh trong nóng" của cậu thì cậu đã có kinh nghiệm yêu đương gì chưa vậy~?”

Thấy sao hả? Tôi cũng làm vậy lại với cậu được đấy. Mà thôi, có vẻ chẳng ăn thua gì.

“Thôi được. Tám chuyện đủ rồi, hát tiếp thôi.”

“……Hả?”

“Đoạn này Biwa hát đây nhé~”

“Hả? Tiền bối Biwako ạ?”

“Nào, cùng hát chung một bài đi, Nananosuke!”

“Khoan đã, đừng nói là…”

“Cậu. Sẽ. Hát. Cùng. Biwa. Đúng không?”

Nụ cười của cô ấy khiến tôi sợ hãi.

“Vâng, vinh hạnh cho em ạ!”

Thôi được rồi, chuyện xảy ra ở đây cứ xem như là bí mật riêng của hai chúng ta nhé.

*

Một tuần sau, tôi bị xô lắc trái phải trên chuyến tàu địa phương, ngắm nhìn con đường nông thôn với dãy núi xa xa. Hương cây cỏ tự nhiên thoảng vào khoang tàu từ ô cửa sổ mở.

“Em không ngờ là gia đình Nanaya-kun lại có cả biệt thự riêng đấy. Em chắc chắn là mời tất cả chúng ta đến đó chứ?”

Ở một ghế đôi, hội trưởng ngồi đối diện tôi, vừa hỏi vừa đẩy mái tóc lên.

“À thì, cả nhà em đi Hawaii hết rồi, nên em được phép dùng thoải mái trong thời gian đó ạ. Gần đấy có một cái hồ nổi tiếng, hằng năm đều có lễ hội, còn có bắn pháo hoa vào đêm lễ hội nữa.”

“Này này, Nanacchi, nghe là thấy hóng rồi đó! Mình làm BBQ nữa đi!”

“Đúng rồi, Onikichi! Nghe hay đấy.”

Onikichi vỗ vai tôi khi ngồi cạnh, tôi cũng đáp lại bằng một nụ cười. Cùng lúc đó, Nao, người ngồi cạnh hội trưởng, nhìn tôi với vẻ mặt đờ đẫn.

“Nao? Sao thế?”

“Cậu có biệt thự riêng á? Lần đầu tớ nghe đấy.”

“À… thì, có những chuyện cậu không biết cũng là thường thôi, dù chúng ta là bạn thanh mai trúc mã mà.”

“Hừm.”

Tôi mặc kệ ánh mắt sắc như dao của Nao, nhìn mọi người rồi nhấp nhổm chân.

“Hay là mình ăn chút đồ ngọt nhỉ… Ủa, hả?”

“Có chuyện gì thế?” Hội trưởng lo lắng hỏi tôi.

“Em không tìm thấy đồ ngọt đã chuẩn bị đâu cả… À, chết tiệt! Em cầm nhầm túi rồi! Thế có nghĩa là… Ôi không, em quên chìa khóa biệt thự ở nhà mất rồi!”

“Ôi trời, ôi trời, Nanacchi! Cậu nói thật đấy à? Thế thì gay rồi, hahaha!”

“Onikichi-kun, chuyện này không phải trò đùa đâu! Nanaya-kun, có khi nào cậu để nó vào vali không?” Hội trưởng nhìn chiếc vali được cất gần chỗ chúng tôi.

“Không, chìa khóa chắc chắn ở trong túi em để ở nhà rồi.”

“Ra vậy… Mà dù có quay lại lấy thì cũng mất một tiếng rưỡi đi tàu… Phiền phức thật.”

“Em… em xin lỗi ạ…” Tôi cúi đầu, liếc nhìn biểu cảm của mọi người.

Nao nheo mắt nhìn tôi, nhưng tôi phớt lờ cô ấy. Tôi nói rằng mình sẽ cố gắng giải quyết mọi chuyện, rồi rút điện thoại ra. Ngay sau đó, cửa toa tàu khác mở ra, một cô gái tương đối nhỏ nhắn xuất hiện.

“Ahh, nóng quá~ Chắc đoạn này mát hơn? Mong là điều hòa không hỏng ở đây! Ahh, nóng quá đi mất.”

Tôi thò đầu ra khỏi chỗ ngồi, nhìn cô gái.

“À! Không phải là tiền bối Biwako sao! Trùng hợp ghê! Dạo này chúng ta hay gặp nhau nhỉ!”

“Ôi chao! Là Shimonono Nananosuke! Không ngờ cậu lại ở đây đấy!”

Hội trưởng đã bắt đầu hoảng loạn, nhìn tôi với vẻ mặt tái mét, tràn đầy tuyệt vọng. Tôi biết là cô ấy không hợp với tiền bối Biwako, nhưng không ngờ lại hoảng đến mức này… Nao thì đã bắt đầu vẫy tay. Phản ứng kiểu gì thế không biết? Dù sao thì, tôi quyết định mặc kệ hội trưởng đang bối rối, tiếp tục cuộc trò chuyện với tiền bối Biwako.

“Tiền bối Biwako cũng đi du lịch ạ?”

“Đúng rồi, đúng rồi! Biwa định đi thăm ông bà ở quê! Cậu đi đâu thế~?”

“Bọn em định đến biệt thự của gia đình em, nhưng em lại quên chìa khóa rồi! Ái chà, phiền phức quá đi mất!”

“Ô-Ôi không! Nghe có vẻ khó khăn đấy! Biệt thự đó ở đâu thế?”

Tôi cho cô ấy xem màn hình điện thoại.

“Ngay quanh đây ạ.”

“Hừm…” Cô ấy nhìn vào đó. “Ô, hóa ra. Ở đó. Gần nhà ông bà của Biwa ghê. Vậy sao mọi người không đến đó ở tạm đi?”

Cô ấy trả lại điện thoại cho tôi, màn hình vẫn tối đen như mực. Tôi liền đáp:

“Hả? Thật hả trời~? Thế thì tuyệt quá rồi!”

“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi, đi với Biwa nè!” Tiền bối Biwako mỉm cười nhìn mọi người.

“Yayy, yayy, nghe hay đó! Hân hạnh được gặp, Tiền bối Biwako! Cùng… cùng nhau lâu dài nhé!”

Tuyệt vời, Onikichi đã chịu tham gia.

“Tôi cũng muốn xem nhà ông của chị nữa!”

“K-Khoan đã, Nao-chan!”

“Sao vậy, Hội trưởng~?”

“Đừng có nói thế! Cô nhớ chúng ta đã nói gì không?!”

“Hửm? À! Có gì đâu mà~ Thôi nào~!”

Không biết cô ấy nói thế là có ý gì nhỉ? Chẳng rõ nữa, nhưng Nao cũng đã bị tóm gọn rồi. Chỉ còn chướng ngại vật cuối cùng thôi.

“Cứ nghe theo lời tử tế của cô ấy đi, Hội trưởng.”

“Không.” Cô ấy dứt khoát tuyên bố, không một chút do dự.

Tôi nháy mắt với Tiền bako. Tôi biết y rằng cô ấy sẽ nói thế mà.

“Chúng ta không thể làm phiền ông bà của cô ấy được.”

“V-Vâng…”

“Và việc này… có vẻ đáng ngờ.”

“Đáng ngờ… ?!”

Ánh mắt sắc bén của Hội trưởng bao trọn lấy tôi và Tiền bối Biwako.

“Dù sao đi nữa! Thật tiếc là chúng ta không thể đến tư gia đó được, nhưng cứ đi tham quan và bắt chuyến tàu về trong ngày là được rồi.”

Điều này cũng nằm trong dự liệu của tôi. Mặc dù tôi không hiểu tại sao cô ấy lại đa nghi đến mức này, nhưng vẫn ở mức chấp nhận được. Cứ để chuyện này cho tôi lo, Tiền bối Biwako. Tôi đã ở cùng Hội trưởng năm năm trời, tôi biết chính xác cách để lay động trái tim cô ấy.

“Ư… Hội trưởng nói đúng… Em xin lỗi… tất cả là vì em vô dụng! Em chỉ muốn mọi người vui vẻ thôi, nhưng em còn chẳng làm được điều đó cho ra hồn… Aaaaa, em xin lỗi mọi ngườiiiiii!”

“Này, Kamijou Touka! Sao cậu lại làm hậu bối của mình khóc như thế hả?!”

“Hả?! Cái gì?! N-Nanaya-kun?!”

“Không sao đâu, Tiền bối Biwako! Em mới là kẻ khốn nạn có lỗi ở đây vì đã quên chìa khóa vào tư gia dù đã mời mọi người đến!”

“Biwa nói là không sao cả, thế mà cậu vẫn định để Nananosuke phải gánh thêm gánh nặng này sao?!”

“Hửuuu?! Không, nhưng… liệu chúng ta có làm phiền gia đình chị không nếu đến đông người như vậy…”

Được rồi, thêm một cú chốt hạ nữa là xong. Thông thường, Hội trưởng luôn nghiêm khắc, nhưng cô ấy lại rất quan tâm đến cấp dưới của mình đến mức sẵn sàng nhận hết mọi lỗi lầm. Chắc chắn cô ấy sẽ ra tay giúp đỡ nếu tôi tỏ ra phiền lòng về điều gì đó. Đồng thời, Hội trưởng luôn kém trong việc đối phó với Tiền bối Biwako. Tôi không biết tại sao cô ấy lại yếu thế trước Biwako đến vậy, nhưng có vẻ cô ấy sẽ không phản kháng mạnh mẽ như bình thường đâu. Tôi không thích cảm giác lừa dối Hội trưởng, nhưng đây là vì lợi ích của cả cô ấy lẫn Tiền bối Biwako.

Tôi nhìn Tiền bối Biwako, ra hiệu cho cô ấy dốc toàn lực. Cô ấy gật đầu đồng ý, rồi lấy ra chiếc điện thoại đầy dây đeo đủ màu của mình.

“Đây thực ra là tin nhắn Biwa nhận được từ Bà ngoại mấy hôm trước ạ.”

‘Píppp… Biwako-chan? Hè này con về khi nào thế? Bà mong được gặp con lắm. À, nhưng bà thấy ngại vì đã chiếm hết thời gian của con để con phải đến gặp bọn bà. Chắc con muốn vui chơi với bạn bè hơn. Bà không ngại nếu con rủ bạn đến đâu, nhưng bà chắc là không ai muốn đi xa đến chỗ bọn bà đâu. Bà xin lỗi, Biwako-chan, bà sẽ rất vui nếu con rủ được nhiều bạn bè đến chơi, nhưng bà nghĩ là không được đâu… Bà xin lỗi.’

“Cháu tin Bà ngoại sẽ rất vui nếu Biwa rủ bạn bè đến chơi ạ. Nếu đây chỉ là sự xen vào không cần thiết, thì Biwa sẽ rời đi…”

“Đi thôi! Tất cả chúng ta cùng đi thôi! Tôi xin lỗi, Sakonji-san, và cả Nanaya-kun nữa! Chúng ta hãy làm bà của cô ấy vui vẻ nào!”

Bắt được rồi!

“Vậy là quyết định rồi nhé! À, vậy có lẽ Biwa nên chuyển đến chỗ này luôn nhỉ. Biwa sẽ đi lấy đồ đạc của mình từ toa tàu khác.”

“À, để tôi giúp Tiền bối Biwako nhé!”

Tôi nói rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi sang toa tàu bên cạnh.

“Yaaay!”

“Hoàn hảo quá, Tiền bối!”

Vừa thấy ba người kia, tôi và Biwako-tiền bối liền đập tay ăn mừng.

“Cảm ơn cậu nhiều nhé, Nananosuke! Biwa không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ thế này!”

“Tớ vẫn còn sốc vì bà cậu lại đồng ý ghi âm đoạn tin nhắn đó.”

“Biwa đã nói với cậu rồi mà, bà Biwa thích tham gia mấy trò đùa kiểu này lắm! Với lại cậu cũng giỏi mời tất cả bọn họ nữa đó, Nananosuke.”

“Thật ra tớ không có nhà riêng, nên Nao cứ bám theo tớ suốt, nhưng có lẽ mọi chuyện đã ổn thỏa rồi. Việc này chắc chắn sẽ giúp tiền bối hòa hợp hơn với Hội trưởng đó.”

“Đúng rồi! Cậu thật ngầu đó chứ, Nananosuke!”

“Thôi đi mà~”

Cô ấy đấm nhẹ vào bụng tôi, rồi tôi nhấc vali của cô ấy lên. Cái ngày Biwako-tiền bối gọi tôi đến nhà hàng gia đình, chúng tôi đã dành sáu tiếng đồng hồ trong phòng karaoke. Mỗi năm, Biwako-tiền bối đều về quê thăm bà. Ở đó có con sông gần nhà, ông cô ấy sẽ mang đồ nướng và đồ cắm trại đến, cùng bà đi lễ hội mùa hè. Biwa-tiền bối kể cho tôi nghe về tất cả những kỷ niệm ấy, trông cô ấy hạnh phúc vô cùng. Cô ấy nảy ra ý định thể hiện tình cảm và niềm tự hào của mình với Hội trưởng, hy vọng sẽ hòa hợp hơn với cô ấy.

Ban đầu, tôi không muốn giúp cô ấy. Bởi vì, với mối quan hệ hiện tại của họ, tôi không nghĩ họ có thể thật sự dành thời gian bên nhau ở một vùng quê hẻo lánh. Nếu Hội trưởng không đồng ý, thì kế hoạch này coi như không thể thực hiện được. Thậm chí, biết Hội trưởng tệ đến mức nào trong việc đối phó với Biwako-tiền bối, cô ấy có thể còn sợ hãi hơn. Tuy nhiên, ý tưởng của kế hoạch đó cũng không tệ chút nào. Dành nhiều thời gian bên nhau chắc chắn sẽ giúp họ thân thiết hơn. Dù là qua những buổi BBQ bên sông, đi lễ hội, hay xem pháo hoa… tất cả chắc chắn sẽ trở thành những kỷ niệm tuyệt vời. Hơn nữa, tôi bắt đầu cảm thấy hứng thú với việc này như một cách để nguôi ngoai việc không được đi Hawaii.

Tôi bảo cô ấy đợi ba ngày. Trong thời gian đó, tôi đã cố gắng hết sức để nghĩ ra một cách lôi kéo Hội trưởng đến đó. Tôi vắt óc suy nghĩ. Và hôm nay là ngày thực hiện kế hoạch. Đó là một kế hoạch sơ sài với rất nhiều lỗ hổng, nhưng mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ, nên coi như ổn cả. Với việc này, Biwako-tiền bối sẽ có thể rút ngắn khoảng cách với Hội trưởng, và Hội trưởng sẽ được tận hưởng một mùa hè thú vị cùng bạn bè của mình. Thêm vào đó, cô ấy sẽ cảm thấy mắc nợ tôi. Một mũi tên trúng ba đích! Thật là một ý tưởng tuyệt vời! Chưa kể, tôi còn được tận hưởng chuyến đi cùng Hội trưởng nữa!

“Tớ rất mong chờ đó.”

“Đúng không~ Tất cả là nhờ cậu đó, Nananosuke, Biwa mãi mãi biết ơn cậu.”

“Không sao đâu. Thôi, chúng ta quay lại với họ thôi.”

“Được thôi~ À mà, Nananosuke.”

“Vâng?”

“Ông của Biwa có thể hơi đặc biệt một chút, nên làm phiền cậu chăm sóc ông ấy nhé~”

“……”

Biwako-tiền bối không nói thêm gì nữa, chỉ bỏ đi. Nghe có vẻ điềm báo không lành, nhưng… Ờ, chắc không sao đâu.

“L-Lớn thật…”

“Hả? Gì cơ? Cậu nói về ngực của tớ à? Cậu thích ngực lớn lắm đúng không, Nanaya~”

“Cậu thích thật hả, Nananosuke? Buồn cười ghê. Mà của Nao-pon thì bùng nổ thật đó. Mềm ơi là mềm.”

“Á, đừng có tự ý sờ nắn như thế chứ, Biwako-chan! Mỗi lần sờ là 50 yên đó nha!”

Rẻ thế á?!

“Với lại, tớ cũng không nói về ngực đâu!”

Tôi lên tiếng với Nao, người đang bị Biwako-tiền bối không ngừng nắn bóp bộ ngực qua lớp áo phông. Mà hai người này thân thiết với nhau nhanh quá đi mất. Đúng là dân thường có khác. Sao Biwako-tiền bối không làm tương tự với Hội trưởng chứ? Cái đồ tiền bối Tsundere đáng ghét. Nói đến Hội trưởng, cô ấy nhìn tôi như thể quỷ sứ tái sinh vậy, nên tôi đành phải chứng minh sự trong sạch của mình.

“Tớ đang nói về cái nhà to đùng này cơ!”

Tôi vội vàng lớn tiếng đính chính lại câu nói dễ gây hiểu lầm của mình, cốt để Hội trưởng nghe rõ. Thật ra, tôi đang nói về ngôi nhà của ông bà tiền bối Biwako. Sau khi kế hoạch của chúng tôi thành công, chúng tôi đã đến được điểm đến ban đầu, lên xe buýt và đi sâu hơn vào nội địa. Vừa xuống xe, chúng tôi đã được bao quanh bởi núi non trùng điệp. Mùi cỏ cây thoang thoảng cùng tiếng nước chảy róc rách nhè nhẹ khiến tôi có cảm giác như mình vừa bước vào một phim trường vậy. Cả bầu trời chỉ có độc một đám mây tích lớn lững lờ trôi.

Sau khoảng hai mươi phút đi bộ trên đường, chúng tôi đã tới được căn nhà gỗ cổ kính khổng lồ này. Ngôi nhà rộng đến mức có thể chơi bóng chày bên trong, còn có chỗ đậu cho tận bốn chiếc ô tô. Tôi thậm chí còn thấy một nhà kho ở đằng xa. Và ở một bên là một khu nhà khác trông như một võ đường. Không kìm được sự tò mò, tôi gọi tiền bối Biwako.

“Này, ông bà tiền bối có giàu không vậy?”

“Không biết nữa, nhưng chắc là có?”

“Tiền bối trả lời nhẹ tênh vậy... Thế cái chỗ võ đường kia là sao?”

“Ông ngoại con cực giỏi karate, buồn cười lắm luôn ấy!”

...Tại sao lại buồn cười nhỉ? Chắc ông là huấn luyện viên chăng? Trời ơi, tự nhiên tôi thấy sợ quá. Mong là ông không phải người đáng sợ. Chúng tôi bước trên con đường rải sỏi phía trước nhà, tiến đến lối vào thì cánh cửa đột nhiên mở ra, một người phụ nữ lớn tuổi lộ mặt. Chắc hẳn đó là bà của tiền bối Biwako. Bà nhỏ nhắn như tiền bối Biwako, nhưng lưng bà thẳng tắp, khiến bà trông trẻ hơn nhiều.

“Chào mừng tất cả các cháu.”

Bà chào đón chúng tôi với nụ cười hiền hậu. Và rồi, Hội trưởng bước lên phía trước.

“Cảm ơn ông bà rất nhiều vì đã cho phép chúng cháu tá túc ở đây dù chúng cháu đến khá đột ngột. Cháu là đại diện của nhóm, Kamijou Touka. Chúng cháu mong ông bà sẽ chiếu cố trong vài ngày tới. Rất hân hạnh được gặp ông bà ạ.”

Trời đất, Hội trưởng đúng là một người đại diện hoàn hảo biết chăm sóc cấp dưới mới! Tôi là người duy nhất hiểu những gì Hội trưởng đang làm thôi đấy!

“Ôi chao, cháu Kamijou, cảm ơn cháu đã chào hỏi lịch sự. Bà có nghe Biwako-chan nói về cháu rồi, mời các cháu vào nhà.” Bà cũng lịch sự không kém gì Hội trưởng.

Chúng tôi dựa vào những lời nhẹ nhàng của bà mà bước vào nhà. Là người cuối cùng, tôi đóng cửa sau lưng, cởi giày ra thì bà đột nhiên nắm lấy tay tôi.

“Cháu có phải Nananosuke-dono không?”

“D-Dạ phải ạ?” Tôi giật mình, lúng túng đáp lời bà.

“Bà nhìn mặt cháu là biết ngay... He he he, cứ để đó cho bà.”

“Ưm... bà là...”

“Không cần nói, không cần nói. Cứ yên tâm. Mời cháu vào, Nananosuke-dono.”

Tôi làm theo lời bà và bước vào trong. Chuyện gì vừa xảy ra vậy nhỉ? Vì là người nhà của tiền bối Biwako nên đúng là khó mà đoán được. Dù sao thì, tự hỏi cũng chẳng ích gì, tôi đành đi theo những người khác. Chúng tôi để hành lý trong một căn phòng khách lớn, đi dọc hành lang kẽo kẹt thì một người đàn ông to lớn tóc bạc xuất hiện.

“Biwako, cháu đến rồi à.”

Ông ấy cao chắc phải hơn 1m80, cơ bắp cuồn cuộn khắp người, và cổ thì dày như vận động viên bóng bầu dục. Đây chắc hẳn là ông ngoại kỳ quặc mà tiền bối Biwako đã nhắc đến.

“À, Ông ngoại! Lâu rồi không gặp!”

“Cháu có mang bạn đến cùng hả, hiếm thấy đấy.”

“Chắc vậy ạ~”

Chúng tôi cũng chào ông, ông nhìn kỹ từng người một trong chúng tôi với ánh mắt dò xét, rồi khoanh tay lại.

“Này, Biwako, cháu dẫn cả con trai về nhà đấy à.”

Cả người tôi run lên vì sợ hãi. Vẻ mặt của ông Biwako đanh lại, không hề che giấu sự khó chịu của mình.

“Có gì to tát đâu ạ? Đâu có liên quan gì đến ông đâu.”

Hừm, mấy cậu nghe đây, tốt nhất là đừng có mà tơ tưởng gì đến Biwako đấy nhé!

"Ông ơi, phiền phức thật đấy. Buồn cười ghê!" Biwako-senpai chọc ghẹo ông cụ, nhưng tôi biết thừa. Ông ấy xem tôi và Onikichi như kẻ thù thực sự. Cái "radar" nhân viên quèn của tôi báo động điên cuồng vì ông ta. Lúc này mà trả lời ấp úng hay pha trò cười cho qua thì đúng là hạng bét. Tôi đã học được bài học này từ vô vàn sai lầm rồi. Với tư cách là một nhân viên bán hàng xuất sắc, Trợ lý Trưởng phòng Nakagawa chắc hẳn đã chuyển sang chế độ nghiêm túc tuyệt đối rồi. Dĩ nhiên, sau năm năm lăn lộn, tôi cũng biết cách xử lý tình huống mà.

Người tôi lo nhất là Onikichi. Cậu ta về cơ bản là đại diện cho tất cả những người bình thường (normies), mà nếu cậu ta phản ứng như mấy nghệ sĩ Osaka với thái độ xấc xược hay thân thiện quá mức thì có khi chúng tôi bị đuổi cổ, phải tự thân vận động ở cái vùng núi này. Tôi không chắc mình có thể trở về thế giới văn minh được nữa.

Tim tôi đập thình thịch, đau nhói, khi tôi quay lại nhìn Onikichi. Cậu ta đang ngồi quỳ gối, tư thế đẹp đẽ, lịch sự đến mức tôi tự thấy mình trông thật bất lịch sự. Tôi liền làm theo, rồi cả hai đồng thanh đáp lại:

““Chúng tôi sẽ không bao giờ ạ!!””

Ông cụ nhìn chằm chằm chúng tôi đúng ba giây.

"Được rồi." Ông ta nói, rồi lặn vào sâu hơn trong hành lang.

"Phù, phen này đúng là vã mồ hôi hột, hú hồn!"

"Đúng đấy, tôi tưởng mình chết đến nơi rồi chứ."

Không ngờ câu "hú hồn" lại dùng được cả trong tình huống này, nhưng thôi cũng được.

"Nananosuke, cậu đổ mồ hôi như tắm kìa! Buồn cười ghê!"

Hành xử cứ như chuyện này chẳng liên quan gì đến cô ấy… Thôi kệ đi, có vẻ như đánh giá của ông cụ về chúng tôi đã tăng lên nhờ chuyện đó. Quả không hổ danh là "host" số một tương lai của Nhật Bản, cậu ta đúng là biết cách đối nhân xử thế. Tôi đặt tay lên chiếu tatami, thở phào nhẹ nhõm. Thắc mắc đã mấy giờ, tôi nhìn lên đồng hồ.

"Đã 11 giờ sáng rồi sao."

Tôi bắt đầu thấy hơi đói.

"Này, này, này! Đi nướng BBQ ở sông thôi! Đi thôi nào!"

"Cả ngày hôm nay cậu chỉ nói có mỗi câu đó thôi à! Cậu khao khát nướng BBQ đến thế ư?!" Tôi bình luận về lời reo hò của Onikichi.

Hội trưởng cũng góp lời.

"Onikichi-kun, tôi hoàn toàn hiểu mong muốn được ăn BBQ của cậu, nhưng sẽ mất kha khá thời gian để đi mua đồ và chuẩn bị mọi thứ. Tiếc thật, nhưng lần này chúng ta phải bỏ qua thôi." Cô ấy tuyên bố bằng một giọng bình tĩnh và lý trí.

"Ơ kìa, tôi cũng muốn nướng BBQ mà~? Không có thịt thì vòng một của tôi sẽ teo mất."

"Tôi rất nghi ngờ chuyện vòng một của cậu sẽ teo chỉ vì vậy đâu, Nao-chan!"

Chết tiệt! Lẽ ra tôi phải ghi âm đoạn đó! Tôi đã bỏ lỡ cơ hội ghi âm Hội trưởng nói từ "vòng một"! Đó sẽ là một đoạn ghi âm SSR cực phẩm! Tôi có thể bật đi bật lại tám tiếng rồi chìm vào giấc ngủ!

"Chúng ta có mà."

Giữa lúc mọi người đang ồn ào, Biwako-senpai chống hai tay vào hông, kêu lên.

"Hả? Sakonji-san nói vậy là sao?"

"B-Biwa bảo là làm được mà, Kamijou Touka! Chúng ta có thịt, rau củ, mì Yakisoba và mì sợi. Biwa tình cờ có sẵn tất cả nguyên liệu, nên chúng ta có thể bắt đầu nướng BBQ ngay lập tức!"

"Trong nhà này chỉ có nguyên liệu dùng để nướng BBQ thôi sao?!"

Hội trưởng có vẻ thực sự sốc trước lời Biwako-senpai. Ừ thì đúng vậy, bình thường ở nhà làm gì có sẵn mấy thứ đó. Chúng tôi đã lên kế hoạch nướng BBQ cho chuyến đi này, nhưng tôi đoán cuối cùng cô ấy đã "làm quá" một chút. Hơn nữa, cách diễn đạt của cô ấy cũng không được hay cho lắm.

"Biwa đã nói với cậu rồi mà! Kamijou Touka, cậu có nghe không vậy?!"

Thôi nào, thôi nào. Bình tĩnh lại đi cha nội. Tôi tưởng cậu muốn làm lành với Hội trưởng chứ?! Sao mà cái thói ngoài lạnh trong nóng của cô ta lại nặng đến mức này được cơ chứ? Tôi chưa từng thấy ai tệ đến mức như cô ta đâu. Mà nói gì thì nói, nếu có cô gái nào ngoài lạnh trong nóng hơn cô ta nữa thì mong cậu mang qua cho tôi gặp mặt nhé.

"Tôi xin lỗi…"

Đấy, thấy chưa, Hội trưởng buồn bã cả rồi kìa! Cô ấy đúng là yếu thế hơn trước Biwako-tiền bối mà. Dù đã chiến thắng được cái tên giám đốc chuyên quấy rối kia, vậy mà giờ lại thua cả một cô gái bằng tuổi mình. Mà thôi, Hội trưởng trông buồn bã lại đáng yêu hết sức! Đúng là thiên thần mà.

“K-Không phải Biwa đã nhờ bà chuẩn bị sẵn tất cả mọi thứ từ trước vì mong được đi tiệc nướng cùng cậu đâu nhé. Chỉ là trùng hợp thôi. Duy nhất lần này thôi, Biwa sẽ cho cậu theo cùng, Kamijou Touka.”

“Cậu nói đúng… đằng nào cũng đến đây rồi, chúng ta cứ chơi hết mình vậy.”

Cái điệu bộ ngoài lạnh trong nóng của Biwako-tiền bối đúng là không đùa được đâu. Giờ tôi cũng hơi sợ rồi đấy. Cứ như thể tôi lạc vào thế giới anime vậy. Với lại, sao Hội trưởng lại không nhận ra Biwako-tiền bối đang giả bộ ngoài lạnh trong nóng cơ chứ? Cô ấy không xem anime sao? Hay cô ấy ngốc thật? Tôi cảm giác mọi chuyện sẽ chẳng ra đâu vào đâu mất thôi…

Dù sao thì, trước tiên cứ là tiệc nướng đã. Giờ thì, đúng là bắt đầu có không khí của một kỳ nghỉ hè đúng nghĩa của học sinh cấp ba rồi đấy.

2.png?w=556

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận