Mayo Chiki!
Asano Hajime Kikuchi Seiji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 12

Chương 2: Chị em nhà Narumi

0 Bình luận - Độ dài: 5,634 từ - Cập nhật:

Nếu bạn yêu thích những gì chúng tôi làm, hãy theo dõi chúng tôi trên các mạng xã hội, tham gia kênh Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

“Kyyyaaa! Trông đẹp quá đi, Subaru-sama!”

Đúng 3 giờ 30 phút chiều ngày 5 tháng 1, Nakuru hét lên một tiếng thất thanh trong một cửa hàng quần áo nữ gần ga tàu. Đứng trước cô nàng cuồng kính đó là Konoe Subaru, mái tóc xõa dài, diện đồ nữ thay vì bộ quản gia quen thuộc của cô.

“N-Nakuru-chan, bộ đồ này dễ thương thật, nhưng mà... hơi ngại quá…”

“Không sao đâu! Đã là Nakuru phối đồ thì chẳng thể sai được! Hoàn hảo luôn!”

“T-Thật à…” Konoe nở một nụ cười ngượng nghịu.

Có lẽ cô ấy đang rất vui khi được mặc những bộ đồ nữ tính như thế này. Vì phải đóng vai quản gia, cô buộc phải che giấu bản thân thật, không được tận hưởng những loại trang phục như vậy. Tiện thể nói thêm, Kureha và Suzutsuki hiện đang ở nhà. Mà đúng hơn, Suzutsuki cũng chẳng có lý do gì để nán lại, nên cô ấy đã về thẳng chỗ mình rồi.

“Hừm, vui nhỉ?”

Quan sát cuộc trò chuyện của hai người là Schrö-tiền bối.

“Hai người này có khi lại hợp nhau lắm đấy. Anh tính sao đây, Onii-chan? Subaru-sama có khi bị cướp mất đấy nhé?”

“Làm ơn nghiêm túc một chút đi. Với lại, tại sao chị lại gợi ý đi hẹn hò đôi làm gì?”

Sau cái câu tuyên bố gây sốc ở cửa, tôi và Konoe bị hai chị em nhà Narumi lôi xềnh xệch ra phố. Ăn trưa nhẹ xong, chúng tôi kéo nhau đến chỗ này. Rồi sau đó, một màn trình diễn thời trang cá nhân của Subaru-sama bắt đầu. Đáng sợ là Nakuru đã biến cô ấy thành búp bê để mặc đồ suốt cả tiếng đồng hồ qua. Nhưng mà, nếu cô ấy vui là được.

“Chẳng có gì to tát cả. Sự thật là Nakuru muốn gặp Subaru-sama. Vì hai người đó mà đi riêng thì sẽ khó xử lắm, nên tôi nghĩ kiểu gì cũng phải có người đi cùng.”

“Không có nghĩa là…”

“Đành chịu thôi, anh là bạn trai của Subaru-sama mà. Với lại, anh đâu có đi một mình, có tôi ở đây với anh rồi.”

“Ừm, chị nói không sai.”

Dù vậy, tôi cũng không thể ngờ được mình lại đang đi chơi cùng Schrö-tiền bối. Mà cái này cũng chẳng thể gọi là hẹn hò được. Chúng tôi giống như người giám hộ của Konoe và Nakuru hơn.

“Thế nhưng, phải nói thật là…” Schrö-tiền bối lẩm bẩm. “Đi hẹn hò… làm tôi thấy hồi hộp quá.”

“……”

Đừng nói với tôi là, người này…

“Schrö-tiền bối, đây là buổi hẹn hò đầu tiên của chị à?”

“Cái… Đ-Đương nhiên là không phải rồi! Tôi có nhiều kinh nghiệm lắm đó nha!?” Cô ấy hét lên như một con mèo con bị cướp mất đồ ăn.

Không, rõ ràng là tôi đã nói đúng tim đen rồi, phải không? Nhìn cô ấy đỏ mặt kìa. Cái phản ứng đó khiến người ta dễ hiểu quá đi mất.

“Chị không cần phải hồi hộp đến thế đâu. Bỏ Konoe và Nakuru sang một bên, chúng ta đơn giản là đến một cửa hàng quần áo thôi mà.”

“Ừm, ừm, nó đúng là chẳng giống một buổi hẹn hò tí nào cả… Này, Onii-chan, theo anh thì hẹn hò điển hình sẽ là như thế nào?”

“Hả? Nắm tay nhau đi dạo phố, ăn trưa cùng nhau, rồi đi chơi đâu đó…”

“Với lại, cõng công chúa nữa.”

“Tại sao lại cõng công chúa!?”

Tôi chưa bao giờ thấy cặp đôi nào làm thế giữa phố cả, chị biết không!? Cái đó giống như sự kiện SSR với tỷ lệ rơi đồ 0.0001% ấy!

“Hừm… Nhưng mà, trong tiểu thuyết của Nakuru nói thế mà. À, nhân vật là Onii-chan với Subaru-sama đấy.”

“Đó chỉ là mấy cái truyện hư cấu Nakuru tự tạo ra thôi mà…”

“Chưa kể Subaru-sama còn cõng Onii-chan nữa chứ.”

“Tại sao người bị cõng lại là tôi!?”

“Hả? Anh nói cái gì vậy? Subaru-sama là seme còn anh là uke—”

“Dừng lại! Tôi không muốn biết bất cứ chi tiết nào về chuyện đó hết!”

Thoáng chốc, tôi lại thấy mình đang được Konoe bế kiểu công chúa. Lập tức, tôi dừng hẳn dòng suy nghĩ, thầm rủa cái con bé cận thị chết tiệt kia. Lợi dụng chuyện đây là hư cấu mà cứ tha hồ vẽ vời mấy cái viễn cảnh vớ vẩn. Kiểu bế công chúa này thật sự không hợp với tôi chút nào.

“Đấy là lý do tôi nghĩ bế công chúa là chuyện thường tình của một buổi hẹn hò.”

“Thế thì người con trai mệt bở hơi tai chứ còn gì nữa?”

“Không đời nào. Hay để tôi bế công chúa cho anh nhé?”

“………”

Schrö-senpai bé tẹo teo mà đòi bế công chúa cho tôi á… Oa, tình cảnh này thật quá sức phi thực tế. Đáng sợ hơn là cô ấy có khi lại làm được thật!

“Nếu đã vậy, cứ bế tôi đi.”

“Em nói thật à!?”

“Tất nhiên rồi. Yên tâm, chuyện này chắc chắn không tính là gian lận đâu.”

“C-Có lẽ vậy, nhưng…”

“Hay… anh không muốn bế công chúa cho tôi?” Schrö-senpai ngẩng đầu nhìn tôi.

…Chết tiệt. Loài động vật gì mà đáng yêu thế này? Nếu cô ấy ở sở thú, chắc tôi sẽ đến thăm mỗi ngày mất.

“V-Vậy thì, chúng ta đi đây.”

“Kya, gì mà đột ngột vậy… Khoan đã, Onii-chan, đây đâu phải bế công chúa! Anh chỉ đang nhấc tôi lên xuống thôi mà!”

“À, xin lỗi. Em nhỏ quá, tôi vô thức…”

“Đ-Đ-Đừng có bảo tôi nhỏ!” Schrödinger-san lớn tiếng phản đối.

Thế nhưng, cảnh tượng cô ấy như vậy lại càng khiến cô ấy trông đáng yêu hơn… Khoan đã, không được. Nhân viên quán đã nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ rồi. Có lẽ mình hơi quá đà? Vả lại, cứ nhấc lên nhấc xuống liên tục như vậy thật sự rất mệt.

“T-Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đặt em xuống, bình tĩnh nào.”

“Hừm, miễn là anh hiểu là được. Không ngờ buổi hẹn hò đầu tiên của tôi lại bị đối xử như trẻ con.”

“À, vậy đây đúng là buổi hẹn hò đầu tiên của em.”

“…!? K-Không, anh nghe nhầm rồi, thật ra tôi có rất nhiều kinh nghiệm…”

“Em không cần phải cố gắng gượng như vậy đâu. Dù hơi bất ngờ, nhưng tôi thấy em hẳn phải rất được mọi người yêu quý.”

“Ư… Tôi không biết tại sao, nhưng những người trong lớp và ở câu lạc bộ cũng thường nói với tôi điều đó…”

“Mà nói thật, việc em chưa từng hẹn hò với ai thì đúng là vô lý. Em chưa bao giờ nhận được lời tỏ tình nào sao?”

Dù sao thì, cô ấy là Schrödinger-san mạnh nhất trường mà. Tính cách có thể hơi mạnh bạo một chút, nhưng cô ấy cứ như một thần tượng đáng yêu vậy. Hay đúng hơn, một linh vật? Dù thế nào đi nữa, tôi có thể hình dung cô ấy nhận được rất nhiều lời tỏ tình.

“…À thì, trước đây cũng có, nhưng có vấn đề cả đấy.”

“Vấn đề gì?”

Schrö-senpai khẽ hít một hơi rồi nói tiếp.

“Những người tỏ tình với tôi toàn là con gái.”

“……”

“Họ cứ nói mấy thứ như ‘Em đã phải lòng con người đáng ngưỡng mộ của Schrö-senpai!’ hay ‘Xin hãy nhận em làm em gái!’ hay ‘Tối nay chị có thể trở thành gối ôm của em không!?’… toàn là những lời tỏ tình bất thường…”

“Chắc là vất vả lắm.” Tôi cố gắng hết sức nở một nụ cười mờ nhạt.

…Schrödinger-san thật sự không đùa được. Không ngờ cô ấy lại được các bạn nữ yêu thích đến mức này. Phải, cô ấy chắc chắn đáng ngưỡng mộ và ngầu hơn một cậu con trai bình thường. Có lẽ vì vậy mà không ai dám lại gần cô ấy.

“Hehe, nhờ vậy mà đời học sinh của tôi cứ xám xịt và tẻ nhạt.”

“Xám xịt ư? Tôi thấy toàn là màu hồng ấy chứ, được các bạn nữ tỏ tình tới tấp thế kia.”

“C-C-C-Câm miệng! Có ích gì đâu!”

“À, tôi xin lỗi. Nhưng, tôi hiểu cảm giác của em. Vì tôi không hay giao du với con gái nhiều nên mọi người cũng hiểu lầm.”

“Ồ! Vậy là chúng ta đồng đội rồi!” Mặt Schrö-senpai sáng bừng lên.

Chà, lý do mọi người hiểu lầm là vì tôi mắc chứng sợ con gái, chắc vậy. Nhưng, vì cô ấy không biết chuyện đó, nên cũng không cần giải thích. Miễn là tôi cho thấy chúng tôi đã trải qua những chuyện tương tự…

“Hả? Nhưng anh có Subaru-sama làm bạn gái rồi mà?”

“……”

Chết tiệt, tôi quên mất chuyện đó.

“Vậy đợi đã, Onii-chan hóa ra là một trong những ‘dân thường’ sao?”

“Không, tôi thật sự không đến mức đó…”

“À, phải rồi, tôi sai rồi.”

“Sao cậu lại đồng ý cái rụp thế!?”

Khỉ thật, không biết cô ấy nghĩ gì về mình nữa… Mà thôi, mình thì cũng chẳng được tích sự gì thật, suy cho cùng cũng phải. Dù bây giờ có bạn gái thì rắc rối cũng vẫn sẽ đeo bám.

“À há há, đừng có ủ rũ thế. Cậu còn cả năm học nữa cơ mà, cứ tận hưởng đi.”

“Schrö-tiền bối…”

“À mà, một khi đã lên năm ba, cậu sẽ phải lo lắng về mấy cái kỳ thi tuyển sinh đấy. Trường mình cũng thuộc dạng cao cấp hơn mấy trường khác nên mấy lớp học sẽ nghiêm khắc hơn đấy.”

“……”

Ai đó nói cho tôi biết với, người này đang cố an ủi tôi à? Hay là cô ấy chỉ đang cố khiến tôi cảm thấy chán nản hơn thôi? Tôi chẳng thể đoán ra được. Thế mà… kỳ thi tuyển sinh ư.

“Nhắc mới nhớ, cậu định đi du học đúng không?”

“Hửm? Ừ, tôi lúc nào cũng muốn ra nước ngoài cả. Mà thôi, dù sao thì tôi cũng sẽ quay về mà.”

“Hả, chuyện này có liên quan đến ước mơ của cậu à?”

“Ừm… một phần? Cậu đoán xem nào?”

“Hả?” Tôi bắt đầu suy nghĩ.

Ước mơ của Schrö-tiền bối à… Nghĩ về những nghề nghiệp phù hợp với cô ấy, chắc sẽ là diễn viên lồng tiếng, hoặc làm nhân viên bán hàng trong một cửa hàng bách hóa trong bộ đồ linh vật khổng lồ… hay có khi là thần tượng ca hát nhảy múa… đó là những hình ảnh tôi thường liên tưởng. Vì chất giọng anime của cô ấy, tôi cứ thế mà hình dung.

“Hê hê, có vẻ cậu không biết rồi, để tôi nói cho nhé. Ước mơ của tôi… là trở thành một giáo viên.”

“Hả… giáo viên trong trường ư?”

“Đúng vậy. Bước đầu tiên của tôi sẽ là trở thành giáo viên tại Học viện Rouran.” Mắt cô ấy lấp lánh đầy phấn khích.

Ồ, chuyện này làm tôi bất ngờ thật. Tính cách của cô ấy, tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ muốn trở thành kẻ mạnh nhất hành tinh, cái kiểu ước mơ mà em gái tôi hay nhắc đến ấy, nhưng… một giáo viên ư? Trước đây tôi từng nghĩ Masamune mặc đồ giáo viên sẽ đẹp, nhưng có khi cô ấy cũng không tệ đâu nhỉ. Chuyện này rất giống phong cách của Schrö-tiền bối. Cô ấy có tố chất lãnh đạo, và tôi cá là học sinh sẽ thích cô ấy.

“Tất nhiên, một khi trở thành giáo viên, tôi sẽ đào tạo ra những học sinh mạnh mẽ.”

“……”

“Vì thế, trước hết tôi sẽ trở thành cố vấn của câu lạc bộ thủ công mỹ nghệ. Sau đó, tôi sẽ huấn luyện họ theo kiểu sinh tồn khắc nghiệt nhất. Nghe vui không?”

“V-Vâng, thì…”

Khẩn cấp. Tôi cần báo cáo kế hoạch của Schrö-tiền bối lên sở giáo dục càng nhanh càng tốt. Nếu không, trường chúng ta sẽ bị biến thành một loại căn cứ quân sự nào đó, và họ sẽ biến câu lạc bộ thủ công mỹ nghệ thành một đơn vị SWAT mất.

“Vì thế, tôi sẽ tích lũy kinh nghiệm ở nước ngoài.”

“V-Vâng, dù mục tiêu của tiền bối là gì thì tôi nghĩ tích lũy càng nhiều kinh nghiệm càng tốt ạ.”

“Ồ, cảm ơn! Và, buổi hẹn hò đôi hôm nay cũng có thể là một kinh nghiệm tốt đấy.”

“Hả?”

Khi tôi đáp lại bằng một câu hỏi, Schrö-tiền bối hơi ửng hồng.

“Ý tôi là, đi hẹn hò với con trai… đ-đây là lần đầu tiên của tôi.”

“……”

Cái quái gì thế này. Cô ấy dễ thương quá mức rồi, trời ơi. Cảnh tượng cô ấy bối rối như thế này đập thẳng vào tim tôi. Nếu cô ấy là giáo viên của tôi, tôi sẽ nghe lời bất cứ điều gì cô ấy nói. Hoặc đúng hơn, tôi sẽ đi học lại một lần nữa, và tham gia câu lạc bộ thủ công mỹ nghệ.

52-pvntkja.png?w=727

“…J-Jirou.”

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy giọng của Konoe. Cô ấy và Nakuru đã hoàn thành buổi trình diễn thời trang chưa nhỉ?

“…!?”

Với những suy nghĩ này, tôi quay người lại, và rồi đóng băng—Đó là Takanashi Punyuru. Người ngay trước mặt tôi không còn là Konoe Subaru nữa, mà là nhân vật giả mạo do quý cô giàu có tàn nhẫn kia tạo ra. Nói một cách đơn giản, cô ấy về cơ bản là Subaru-sama ở chế độ con gái đeo kính.

“T-Trông thế này thế nào ạ? Em đã nhờ Nakuru-chan chọn vài bộ đồ cho em…” Cô ấy bối rối vặn vẹo người, liếc nhìn tôi.

Cô ấy diện chiếc kính gọng xanh sành điệu, kết hợp cùng bộ váy kiểu gothic lolita bồng bềnh với đủ thứ diềm xếp nếp, tạo nên một khí chất hoàn toàn khác lạ so với thường ngày… Cha mẹ ơi, cái quái gì thế này?! Khoảng cách giữa bộ đồ nam thường mặc và bộ này thực sự đã "đánh thẳng" vào tâm hồn tôi.

53-chdse3e.png?w=727

“Fufu, thế nào, Tiền bối?” Cô nàng cuồng kính khoe nụ cười đầy tự tin, thò mặt ra từ phía sau Konoe. Không tệ, đồ cuồng kính. Chỉ riêng ngày hôm nay, ta sẽ khen ngươi một tiếng.

“A, Tiền bối, hình ảnh của Nakuru trong mắt anh có thay đổi chút nào không?”

“Tch, tôi ngạc nhiên khi cô cũng nhận ra đấy.”

“Tất nhiên Nakuru có thể nhận ra chứ. Ánh mắt Tiền bối hôm nay rạng rỡ sự tôn trọng mới mẻ dành cho Nakuru.”

“…Xin lỗi, tôi cảm thấy cô đang nói mấy lời vô nghĩa tự bịa đặt ra.”

Ý đó là sao chứ? Thông thường, phải là đôi mắt của tôi mới đúng chứ? Thôi, tạm gác chuyện đó sang một bên…

“Ừm… Konoe… trông rất hợp với cậu.”

“~~~!”

Khi tôi đưa ra nhận xét thật lòng trong khi mặt đỏ bừng bừng, Punyuru, hay còn gọi là Konoe, chỉ khẽ đáp lại bằng một tiếng “C-Cảm ơn” rụt rè. Oa, bầu không khí gì thế này chứ… Việc Konoe bối rối sau khi được khen ngợi thật đáng yêu, nhưng lại càng khiến tôi thêm ngượng ngùng. Ngay lúc này, tôi chỉ muốn gương mặt tỉnh bơ của Suzutsuki. Tôi đang tuyệt vọng muốn che đi khuôn mặt đỏ lừ của mình.

“Waaah, nhìn xem kìa, Nakuru! Hai người đó đỏ như trái táo chín rồi!”

“Urk… Dù Nakuru đã cố gắng hết sức, nhưng ánh mắt anh ấy chỉ dán chặt vào Subaru-sama thôi.”

Từ một nơi xa xa, tôi nghe thấy những lời bình luận của chị em nhà Narumi. Đ-Chết tiệt… vì những gì họ nói hoàn toàn đúng, nên tôi không thể phản bác được… Ý tôi là, Konoe ngay trước mắt tôi vào khoảnh khắc này đơn giản là một cô gái dễ thương. Đúng vậy, cô ấy không còn là một quản gia giả trai nữa.

“Nhưng… với điều này, Nakuru cuối cùng cũng có thể chấp nhận được rồi.” Vừa nói, Nakuru vừa nhìn sang Konoe. “Subaru-sama thực sự là con gái.”

“……”

Tất cả chúng tôi đều im lặng. Đúng vậy, Konoe Subaru không nghi ngờ gì nữa là một cô gái. Tuy nhiên, cô ấy đã giấu kín sự thật này với mọi người ở trường. Chính vì vậy, Nakuru có lẽ không phải là người duy nhất bối rối trước sự tiết lộ bất ngờ này.

“Được rồi, Nakuru nghĩ chúng ta nên rời đi ngay. Subaru-sama, cô sẽ mua bộ quần áo này chứ?”

“A… Ừ, vì cô đã cất công chọn cho tôi mà.”

“Ehehe, cảm ơn Subaru-sama rất nhiều.” Nakuru mỉm cười, đôi tai mèo của cô ấy ve vẩy trái phải.

Tuy nhiên, giọng nói của cô ấy lại có vẻ hơi cô đơn vì một lý do nào đó.

Sau khi rời khỏi cửa hàng quần áo, chúng tôi lập tức đi thẳng về nhà. Buổi hẹn hò hơi ngắn ngủi, nhưng vì ngày mai đã bắt đầu đi học nên chúng tôi không có thời gian để chơi đùa. Và thế là, bây giờ đã 5 giờ chiều. Hiện tại, chúng tôi đang có mặt tại Biệt thự Narumi khổng lồ.

“Xin lỗi, Anh trai và Subaru-sama, vì đã tiễn chúng tôi như vậy.”

“À thì, đó là một buổi hẹn hò trên danh nghĩa, nên đó là điều tối thiểu chúng tôi có thể làm.”

Khi bầu trời nhuộm màu hoàng hôn, tôi nói những lời này với Schrö-senpai. Tuy nhiên, chúng tôi đến đây không chỉ để tiễn họ.

“Ư-Ưm…” Đứng trước cánh cổng uy nghi, Nakuru có vẻ muốn nói điều gì đó.

Quả thật, chúng tôi đến đây vì cô ấy. Cô ấy có lẽ đã đề nghị buổi hẹn hò này để nói với Konoe điều gì đó. Ít nhất thì đó là điều tôi nghĩ. Và Konoe có lẽ cũng cảm nhận được điều đó. Đó là lý do tại sao chúng tôi đã đi xa đến đây. Để chúng tôi có thể lắng nghe cô ấy.

“…Nakuru-chan.” Konoe gọi Nakuru đang im lặng, cô ấy đã thay lại bộ đồ quản gia của mình.

Trong tay cô ấy là một chiếc túi nhựa đựng bộ quần áo vừa mua.

“……” Cô ấy nhìn Nakuru, và… “……Tôi xin lỗi.” Cô ấy nói, chỉ đơn giản là xin lỗi. “Lý do tôi giả làm con trai ở trường là để có thể tiếp tục làm quản gia cho gia đình Suzutsuki. Tôi muốn trở thành quản gia của cô ấy bằng mọi giá. Đó là lý do tại sao tôi đã nói dối suốt thời gian qua.”

“……”

Nhưng… rốt cuộc thì, tôi chỉ đang lừa dối mọi người thôi. Ai cũng nghĩ tôi là con trai, thậm chí còn lập cả câu lạc bộ người hâm mộ nữa…

…Subaru-sama.

Vậy mà… tôi lại phản bội tất cả mọi người… Dù mọi người đã ủng hộ tôi… Nên, tôi xin lỗi. Konoe cúi đầu.

Thật lòng mà nói, tôi không đành lòng nhìn cảnh tượng này. Konoe đâu có làm gì sai, em ấy chỉ đơn thuần vì ước mơ của mình mà che giấu mọi người thôi. Tuy nhiên… kết quả là em ấy đã trở thành hoàng tử của cả trường.

………

Có lẽ Konoe đã luôn cảm thấy tội lỗi. Tội lỗi vì đã lừa dối mọi người, vì thật ra mình là con gái. Bởi vậy, em ấy mới chân thành xin lỗi Nakuru như vậy…

—Không sao đâu, Subaru-sama.

Bỗng một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Giọng này chắc chắn là của Nakuru. Dù là hội trưởng của câu lạc bộ người hâm mộ Subaru-sama, cô bé vẫn chỉ mỉm cười.

Đúng là… việc biết được bí mật của anh khiến Nakuru sốc thật. Thế nhưng, Nakuru đoán là anh hành động như con trai chắc chắn phải có lý do đặc biệt nào đó.

Eh…

Nakuru là người hâm mộ của anh mà, nhớ không? Anh sẽ không lừa dối các học sinh khác vô cớ đâu, Nakuru có thể khẳng định điều đó.

Nakuru-chan… Konoe từ từ ngẩng đầu lên.

Mắt em ấy hơi ướt. Chắc là điều dễ hiểu thôi. Em ấy hẳn đã rất sợ hãi. Lo lắng rằng mình sẽ bị đổ lỗi vì ăn mặc giả trai như thế. Ấy vậy mà, em ấy vẫn xin lỗi mà không hề chạy trốn. Konoe của quá khứ chắc chắn sẽ không thể làm được điều đó. Em ấy sợ hãi, nhưng vẫn đối mặt với Nakuru. Điều đó hẳn cũng đã xuyên qua…

Tuy nhiên… Nakuru có một yêu cầu dành cho Subaru-sama. Cô bé đột nhiên nói.

Và rồi, với vẻ mặt nghiêm túc—

Anh có để Nakuru và mọi người tiếp tục [Ủy ban giám sát] không?

…Cái gì?

Cùng lúc đó, tiếng tôi và Konoe trùng lên nhau. Cô bé muốn tiếp tục [Ủy ban giám sát]? Cô bé đang nói gì vậy? Konoe là con gái mà?

…Không thành vấn đề chút nào. Nakuru mạnh mẽ tuyên bố. Nakuru và mọi người sẽ cứ giữ Subaru-sama là con trai trong tim thôi.

…Này, Nakuru, cái đó có nghĩa là gì vậy?

Đơn giản thôi, Tiền bối. Nakuru và mọi người sẽ tiếp tục sáng tạo các tài liệu BL giữa Subaru-sama và Tiền bối. Trong thế giới 2D thì mọi chuyện đều có thể mà.

Cái…!? Tôi chết lặng không nói nên lời.

…Vậy cơ bản là… họ sẽ coi Konoe là con trai trong thế giới 2D, bất kể em ấy là con gái trong thế giới 3D.

Nhưng, mọi người có ổn với điều đó không?

Tất nhiên rồi. Hơn nữa, mọi thứ đã sụp đổ kể từ cuộc Cách mạng Suzutsuki rồi. Tất cả là vì lời tuyên bố Tiền bối đang hẹn hò với Suzutsuki-senpai đó.

À đúng rồi, vụ đó đã gây náo động lớn nhỉ.

Và, thêm vụ hôm nay ở lễ khai giảng nữa, rõ ràng là mọi người đã hoàn toàn sụp đổ rồi. Nói cách khác… Nakuru nói, mắt kính cô bé lóe lên một tia sáng đáng ngại. Chúng tôi không còn hứng thú với 3D nữa.

………

Đó là lý do chúng tôi sẽ tiếp tục công việc của mình! Trong 2D thì mọi thứ đều được chấp nhận! Chúng tôi có thể biến Subaru-sama thành nhân vật nam! Ahhh, một thế giới tự do làm sao! Không có gì tuyệt vời hơn thế! Cô nàng nghiện kính tuyên bố khi dang rộng vòng tay về phía bầu trời.

…Trời ạ, cô bé có thể mạnh mẽ đến mức nào chứ? Theo một nghĩa nào đó, cô bé tích cực hơn Kureha nhiều. Nghĩ mà xem, cô bé đã chấp nhận sự thật Subaru-sama là con gái theo cách như vậy.

………

Tuy nhiên, tôi khá chắc rằng cuộc Cách mạng Suzutsuki hồi tháng Mười Một đã giúp cô bé chấp nhận Konoe là con gái. Hồi đó, cả hai câu lạc bộ người hâm mộ đều đứng trước bờ vực tan rã. Theo một cách nào đó, sự cố bây giờ đơn giản là giọt nước tràn ly khiến họ… [Ủy ban giám sát]… chọn 2D thay vì 3D.

Nhưng, cô bé có chắc không? [Ủy ban giám sát] có thể đã chọn 2D rồi, nhưng nhóm [S4] thì khác, phải không?

Không cần lo lắng đâu. Kể từ hôm nay, [S4] đã giải tán rồi.

G-Giải tán…

Và, một [S4] mới đã ra đời.

Hảáá!?

T-tôi hoàn toàn không theo kịp… Chuyện gì đang xảy ra vậy? Một [S4] mới ư? Nhưng Konoe hóa ra lại là con gái mà, đúng không?

“Thế nhưng, hoạt động và tâm lý của [S4] mới có hơi khác một chút.”

“Khác ư?”

“Cơ bản là họ vẫn ủng hộ Subaru-sama với tư cách một thần tượng… ngay cả khi cô ấy là con gái.”

“……”

Ừm… Vậy nói tóm lại là…

“Nói thẳng ra, đây là thời của yuri.”

“Cậu có thể chọn từ ngữ cẩn thận hơn không!?”

“Vậy cậu muốn Nakuru nói là ‘đồng tính nữ’ sao?”

“Thế thì còn thẳng thừng hơn nữa chứ!”

“Thôi được, không cần biết cậu muốn gọi nó là gì, nhưng [S4] đã chuyển sang hướng đó rồi, nên nếu cậu không cẩn thận, Subaru-sama sẽ bị ‘cướp’ mất đấy, cậu biết không?”

“……”

Trường mình có ổn không vậy? Nghe nói rất nhiều thành viên của [S4] là con gái, nhưng liệu điều đó có nghĩa là tất cả họ đều "thức tỉnh" với kiểu hứng thú đó sao? Chưa kể là vì mình đã tỏ tình với Konoe? Phù, mình cứ thấy như mình đã làm gì đó không nên làm vậy.

“Hơn hết, Subaru-sama vốn đã có vẻ ngoài nữ tính rồi, nên việc cô ấy mặc bộ đồng phục nữ đó đã làm xao xuyến không ít cô gái đâu, cậu biết không?”

“À phải rồi, vì cô ấy luôn mặc đồ con trai mà.”

Nghĩ lại thì, khi lần đầu nhìn thấy Konoe trông như một cô gái thực sự, tôi nhớ mình đã sốc đến mức nào. Thành thật mà nói, cái cách cô ấy buông tóc xuống trông đáng yêu vô cùng.

“Với sự việc ngày hôm nay, Nakuru và những người khác một lần nữa nhận ra sức ảnh hưởng của Subaru-sama. Mặc dù là sau Cuộc cách mạng Suzutsuki… Nghĩ mà xem, chỉ vì chuyện hôm nay mà có biết bao cô gái đã ‘thức tỉnh’ thứ hứng thú đặc biệt đó…”

“Chuyện này tệ rồi. Tỷ lệ sinh sẽ giảm đi nhiều hơn nữa…”

“Hả? Chẳng phải thế thì ổn sao? Với những tiến bộ chúng ta đang đạt được, một ngày nào đó ngay cả những người cùng giới cũng sẽ có thể sinh em bé mà!”

“…Xin lỗi Nakuru, tôi nghĩ cậu mới là người bất bình thường nhất trong nhóm đấy.”

“Hừm, không phải đâu. Mà nhân tiện, Nakuru mong muốn nhất là được phẫu thuật LASIK ngược. Vì mắt mọi người ngày càng tệ đi, sẽ có ngày càng nhiều người phải đeo kính.”

“Thay vì lo chuyện đó, có lẽ cậu nên đi kiểm tra đầu óc thì hơn.”

À mà, trước khi phẫu thuật LASIK ngược gì đó, sao không đeo tạm kính giả đi? Chắc cái cô nàng nghiện kính đó sẽ không thích ý này đâu.

“Thôi được… dù sao thì, điều Nakuru muốn nói… là cậu không cần phải lo lắng quá nhiều đâu, Subaru-sama. Mọi thứ sẽ không thể giống như trước nữa, nhưng… Chúng ta sẽ tận hưởng cuộc sống học đường theo cách riêng của mình.”

“……Ừm. Cảm ơn nhé, Nakuru-chan.” Konoe dường như nhẹ nhõm hẳn, cô bé rưng rưng nước mắt cảm ơn Nakuru.

…Ơn trời. Konoe sẽ ổn thôi khi đi học, ngay cả khi mọi người đã biết cô bé là con gái. Đúng như Nakuru nói, mọi chuyện sẽ không thể như trước nữa, nhưng Konoe và các học sinh hẳn sẽ có khả năng chấp nhận tình hình mới này.

“Nói sao nhỉ… con gái cũng thật mạnh mẽ, ha.” “Hửm? Giờ anh mới nhận ra điều đó sao, Onii-chan?” Tiền bối Schrö nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn tôi. “Không có gì đáng sốc lắm đâu, anh biết không? Dù là con trai hay con gái, sẽ có những lúc cuộc đời không như ý muốn. Trong trường hợp này, hoàng tử của trường hóa ra lại là một cô gái. Cuộc sống vốn là như vậy mà.”

“Chà, đúng là thế thật.”

“Thành thật mà nói, thế giới này toàn những chuyện vô lý như vậy thôi. Chẳng bao giờ biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Điều quan trọng là anh không được bỏ cuộc. Ai cũng phải trải qua điều đó cả, nhưng thật khó để hồi phục.”

“……”

Ai cũng phải trải qua điều đó… hừm. Phải, có lẽ đúng như Tiền bối Schrö nói. Suy nghĩ ngây thơ kiểu ‘Chỉ cần mình ổn thì không sao cả’ sẽ chẳng đưa anh đến đâu. Một ngày nào đó, mọi thứ sẽ sụp đổ. Điều quan trọng là anh phải đứng dậy được. Rốt cuộc, cuộc đời đâu có kết thúc ở đó. Nghe thì đơn giản vậy thôi, nhưng không phải ai cũng làm được. Chúng ta cũng không khác gì, bởi vậy…

“Chính vì thế nên.” Trong ánh hoàng hôn cam rực rỡ, Schrö-senpai cất lời. “Điều tốt nhất chúng ta có thể làm là cứ hết sức mình mà sống, đúng không? Dù có chân què tay quặt, phải lê lết trên mặt đất, bằng mọi giá—cũng phải tận hưởng cuộc đời này chứ.” Cô ấy nói, rồi mỉm cười.

Nụ cười ấy rạng rỡ tựa ánh dương chói chang.

“Schrö-senpai, vừa rồi chị nghe cứ như một cô giáo ấy.”

“Ôi, thật ư!?”

“Ừm, hơi vụng về một chút, nhưng mà cũng tạm ổn đó chứ.”

“~~~! C-C-Câm miệng! Vụng về thì sao chứ! Miễn là học sinh hiểu được những gì tôi nói là được rồi!” Schrödinger-san xấu hổ hét lên.

Bên cạnh cô, Nakuru nở một nụ cười rạng rỡ.

“Giờ thì, Tiền bối và Subaru-sama, cảm ơn rất nhiều vì buổi hẹn hò hôm nay!”

“Tôi có làm gì to tát đâu. Với cả, em đúng là không bao giờ hết năng lượng nhỉ.”

“Đương nhiên rồi ạ. Đó chính là Nakuru mà. Với lại… Tiền bối cố gắng nhé. Trở thành quản gia của gia đình Suzutsuki nghe có vẻ khó khăn đấy.”

“Ừ, tôi sẽ xem mọi chuyện đến đâu.”

“Nakuru mong hai người sẽ hạnh phúc. Dù việc trở thành người yêu của Tiền bối có lẽ là bất khả thi… nhưng Nakuru thích cả Tiền bối và Subaru-sama.”

“Nakuru…”

“Ôi Chúa, xin Người hãy ban phước lành kính mắt cho những con chiên lạc lối này.”

“Thôi ngay mấy lời cầu nguyện kì quặc đó đi!”

“Nakuru sẽ chuẩn bị kính cưới cho lễ cưới!”

“Kính cưới là cái thứ quái gì vậy!?”

“Đương nhiên là kính mắt được làm ra để ăn mừng một sự kiện nào đó rồi ạ.”

“Chẳng có gì đáng để ăn mừng bằng kính mắt cả!” Tôi liên tục vặn lại.

Trời ơi, cô ta lúc nào cũng điên rồ như thế kể từ ngày chúng tôi gặp nhau. Đúng là một con nghiện kính mắt có khác. Ước gì tôi cũng có thể sống vô tư như cô ấy. Tôi chỉ mong cô ấy đừng làm gì quá đáng thôi.

“Được rồi, hai đứa. Đến lúc nói lời tạm biệt rồi. Lần tới chị mong sẽ có mấy cái ‘báo cáo’ thật hấp dẫn đấy nhé. À, đừng quên mời chị em tôi đến đám cưới của hai đứa, chúng tôi sẽ quậy tung cả cái nơi đó lên cho mà xem.” Nói lời từ biệt, Schrö-senpai bước qua cổng, đi vào nhà.

Như muốn đuổi theo bóng lưng nhỏ bé ấy, Nakuru hét lên ‘A, chờ một chút, Onee-chan!’, rồi bước theo sau cô.

54-shpyebz.png?w=727

“……”

Thế là buổi hẹn hò đôi với hai chị em nhà Narumi kết thúc. Bầu trời đã chuyển sang màu đỏ thẫm, khi Konoe và tôi nhìn theo bóng họ.

♀×♂

“Chúng ta làm gì đây, Konoe? Em về dinh thự à?”

Trên đường trở về từ nhà Nakuru, tôi hỏi Konoe đang đi cạnh mình.

“Vâng. Em sẽ làm thế. Em nghĩ Kana-chan giờ này chắc cũng đã về nhà rồi. Chưa kể, em còn phải giải thích mọi chuyện với mọi người nữa.”

“…Em ổn chứ? Tôi có thể đi cùng.”

Tôi không thể không cảm thấy áy náy. Rốt cuộc, cô ấy sẽ bỏ công việc quản gia vì tôi. Vì thế, tôi có lẽ nên…

“—Không sao đâu ạ.”

Tuy nhiên, Konoe đã nói vậy.

“Em… em sẽ tự mình giải thích mọi chuyện. Rốt cuộc đó là quyết định của em, nên em phải tự chịu trách nhiệm.”

“……” Sau một thoáng im lặng, tôi lên tiếng. “Được rồi.” Tôi gật đầu.

Ngay bây giờ, cô ấy chắc chắn sẽ ổn thôi. Cô ấy có thể tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Và, nếu việc đó một mình không xuôi, cô ấy chắc chắn sẽ tìm đến tôi để được giúp đỡ. Chính vì thế tôi cũng…

“Hửm?”

Bỗng nhiên, tôi nghe thấy một giai điệu điện tử khẽ vang lên từ điện thoại của mình. Tôi lấy nó ra và kiểm tra màn hình, thấy rằng mình vừa nhận được một tin nhắn. Nội dung tin nhắn nói rằng…

“…Xin lỗi, Konoe. Có chuyện khẩn cấp, nên tôi phải đi trước đây.” Tôi nhét điện thoại vào túi.

Đáp lại, Konoe chắc hẳn đã cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra, và nói ‘Được rồi, anh cẩn thận nhé’.

“Hẹn gặp em ngày mai ở trường.” Tôi nói, rồi bắt đầu chạy.

Lúc đó là sáu giờ tối, và tôi đang trên đường đến Học viện Rouran. Rốt cuộc—cô ấy đang chờ: Usami Masamune, cô gái đã có tình cảm với tôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận