Ta sẽ dùng lửa Phượng Hoàng nung chảy sàn bê tông này! Lotte, tránh ra mau!!"
Sau khi Kazuki rơi xuống hố bẫy, Mio hốt hoảng kêu lên.
Nghe Mio nói vậy, Lotte cẩn trọng lên tiếng can ngăn:
"Nhưng mà, sàn bê tông này khá dày đó ạ. Nếu làm tan chảy nó để tạo thành một cái lỗ, một lượng lớn bê tông nóng chảy sẽ rơi xuống. Bê tông bị phép thuật làm tan chảy sẽ bị bao bọc bởi nhiệt năng của ma lực. Nếu tận cùng của hố bẫy này là một không gian kín thì…"
"...Nếu là Kazuki thì cậu ấy sẽ dùng phép phòng thủ xoay sở được thôi. Mà giờ cậu nói vậy, đúng là sẽ đáng sợ thật nếu một đống bê tông bị ma lực bao bọc rơi xuống."
"Tuy chỉ là một thoáng, nhưng khoảnh khắc chị Koyuki rơi xuống hố bẫy, chị ấy ở trong trạng thái không thể dùng phép thuật được ạ. Em nghĩ sẽ khá nguy hiểm nếu làm tan chảy sàn này rồi lao xuống."
"Mu―. ...Thay vì mạo hiểm một cách thiếu suy nghĩ, chúng ta nên tiến về phía trước để thu thập thông tin về hầm ngục này phải không?"
"Thật là cô đơn khi anh Kazuki không có ở đây ạ, nhưng mà làm vậy đi ạ. Em sẽ đi tiên phong!"
"...Cảm ơn cậu. Tớ cũng sẽ dồn hết sức tăng tốc độ niệm chú, tớ sẽ bảo vệ cậu từ phía sau."
"Vâng, chúng ta cùng cố gắng lên!"
Lotte nắm chặt tay Mio. Cô bé "ehehe" bật cười.
"Chúng ta là bạn thân mà phải không ạ?"
Lotte cảm nhận được sự chán nản của Mio thông qua thần giao cách cảm. Đó là lý do cô bé tỏ ra vui vẻ để động viên Mio.
"Thôi đi, ngại chết. Đi ngay thôi!"
Mặc dù miệng nói vậy, Mio vẫn bước về phía trước mà không buông tay Lotte.
Không hề hay biết điều gì đang ẩn mình trên con đường phía trước, hai người họ đối mặt với bóng tối của mê cung...


0 Bình luận