Hayashizaki Kanae - nữ kiếm sĩ mang danh hiệu "Mèo Bão".
Từ thuở thiếu thời, cô đã đánh bại vô số võ đường mà chưa từng nếm mùi thất bại. Mái tóc đuôi ngựa như chiếc đuôi mèo mun vẫy vùng trong không trung, tư thế chiến đấu xứng danh huyền thoại Mèo Bão.
Thế nhưng... khuôn mặt ngủ say của cô lại tựa thiên thần.
Rèm cửa đã mở toang, ánh nắng ban mai xuyên qua căn phòng tối thẫm. Vậy mà cô gái vẫn say giấc nồng như nàng công chúa ngủ trong rừng, không chút động tĩnh. Làn da trắng muốt phản chiếu ánh sáng hồng hào trên gò má. Mái tóc dài đen nhánh xõa tung trên giường, khuôn mặt vốn lạnh lùng của kiếm sĩ giờ đây thật thơ ngây và thư thái.
...Đã lâu lắm rồi Kazuki mới lại được thấy cảnh tượng này. Cô em gái giờ đã trở nên đáng yêu đến thế sao? Chàng nhìn say đắm.
Không, khoan đã! Đây không phải lúc để ngắm em gái say sưa thế này.
"Này, dậy đi em. Anh đã chuẩn bị bữa sáng rồi."
Hayashizaki Kazuki vừa lắc vai cô gái bằng cử chỉ âu yếm thì...
"——Nii-sama, cơ hội vàng đây rồi!"
Đôi mắt tưởng chừng còn say ngủ của Kanae bỗng mở toang.
"Cái gì thế!?"
Tứ chi cô gái bỗng vươn ra như xúc tu từ chăn bông. Đôi tay mềm mại và đôi chân thon nhỏ quấn chặt lấy cơ thể Kazuki. Chỉ trong chớp mắt, cô đã kéo chàng lên giường và ôm chặt vào lòng, nở nụ cười đắc ý đầy thách thức.
"Nii-sama đã sơ hở vì mê mẩn vẻ đáng yêu lúc ngủ say của em gái rồi. Giường ngủ chính là chiến trường của nam nữ. Đây chính là Tuyệt Kỹ Hấp Dẫn Tử Thần - Mỹ Nhân Kế Trừu Sâu của Lưu Phái Hayashizaki!"
"...Đừng có bịa ra mấy chiêu thức kỳ quặc thế chứ."
Kanae dụi mặt vào ngực anh trai, trong khi Kazuki chỉ biết thở dài ngao ngán.
"Cảm giác Nii-sama, mùi hương Nii-sama... đã lâu lắm rồi em mới được cảm nhận. Dù hôm qua em đã về nhà nhưng Nii-sama nhất quyết không chịu ngủ cùng. Chắc là ngại ngùng nên em mới phải dùng kế này. Đúng là anh đang xấu hổ phải không?"
"Không có xấu hổ!... Thật đấy. Ngày xưa thì được, chứ giờ cả hai đều là học sinh cấp ba rồi, anh em dính chặt nhau thế này thật mất mặt. Anh đã bảo đừng ôm nữa mà!"
"Đừng đánh đồng tình cảm trong sáng ruột thịt của em với thứ gì kinh tởm!"
Hayashizaki Kanae là một kiếm sĩ. —— Nhưng điểm yếu duy nhất của cô chính là căn bệnh "ám ảnh anh trai" quá nặng.
Dù Kazuki cố giãy giụa, đôi tay chân quấn quanh người chàng vẫn không hề suy chuyển. Tứ chi cô gái phát ra ánh sáng xanh mờ - đó là dấu hiệu của phép tăng cường thể chất.
Trong lúc hỗn loạn, tấm chăn tuột xuống. —— Kazuki bỗng phát hiện sự thật chấn động.
"...Em mặc cái gì thế kia? Dù là mùa xuân nhưng cảm lạnh thì sao?"
Bộ đồ ngủ mỏng tang của Kanae gần như trong suốt. Eo thon và vòng ba căng tròn hiện rõ qua lớp vải.
"Nii-sama thấy sao? Đây là phiên bản nữ sinh cấp ba nâng cấp của Kanae đấy. Vì đã lâu không gặp, em muốn kỷ niệm ngày đoàn tụ bằng cách khoe sức hút nữ tính với anh."
Mặt đỏ bừng, Kanae ép chặt cơ thể vào Kazuki rồi bắt đầu cọ cọ. Đôi gò bồng đảo nhỏ nhắn biến dạng dưới lực ma sát.
"Giường ngủ là chiến trường..." Kazuki hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh.
“Đúng là em gái đáng yêu của anh… Nhưng, anh sẽ không nảy sinh bất kỳ ý nghĩ lung tung nào với em gái mình đâu. Nhanh lên, xuống đi.”
“Khụ. Anh chỉ nói dễ thương thôi à, anh vẫn coi Kanae, cô gái đã lớn này, là trẻ con sao?”
“Kanae trưởng thành cái gì mà Kanae trưởng thành, đồ ngốc. Chẳng còn thời gian để nằm lì trên giường nữa đâu, mau dậy đi!”
“Kanae vẫn còn buồn ngủ mà. Phù —— Phù —— ♪”
“…Dù sao thì, đây là lần đầu tiên anh thấy bộ đồ ngủ trơ trẽn như vậy.”
“Kanae, người đã lâu không về nhà, là một công chúa. Thế nên, nếu anh không dùng cách thức phù hợp để đánh thức một công chúa thì Kanae sẽ không chịu rời khỏi giường đâu.”
“Cái gì mà cách thức đánh thức công chúa chứ? Dù thế nào đi nữa, em cũng được sinh ra và giáo dục như một võ sĩ mà.”
“Nói đến đây, cách thức đánh thức công chúa rõ ràng là một nụ hôn mà, Nii-sama. Lại đây.”
“Uwah, đừng lại gần! Đừng đưa mặt em lại gần đây!”
Kazuki lại cố gắng thoát thân… …Tuy nhiên, quả nhiên, nếu chỉ dựa vào thể lực, anh không thể thoát khỏi ma trảo của cô em gái mình được.
—— Bất đắc dĩ, Kazuki chỉ đành thi triển Ma thuật Cường hóa lên chính cơ thể mình.
Rút ra năng lượng từ tinh thần và truyền khắp cơ thể. Đồng thời, hơi nóng bốc lên từ người anh khi Kazuki kích hoạt cơ thể mình tỉnh táo. Trong chốc lát, anh đã thoát khỏi vòng kìm kẹp của tay chân Kanae, và thoát khỏi giường của cô.
Nếu trong cùng điều kiện, thì anh chắc chắn sẽ không thua kém cô em gái mình về sức mạnh.
“Đồ đáng ghét!”
“Đáng ghét gì chứ? Rõ ràng là em đã dùng Ma thuật Cường hóa trước mà?”
Khi những lời lạnh lùng đó thốt ra từ miệng Kazuki, Kanae nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt cún con.
“…Đừng làm cái vẻ mặt như thú nhỏ bị bỏ rơi vậy chứ. Thiệt tình, anh sẽ phải lôi em ra khỏi giường một cách thô bạo đấy.”
Kazuki vòng tay qua eo Kanae và nhẹ nhàng bế cô rời khỏi giường. Nếu đã thế này, anh nên nhanh chóng hoàn thành công việc phục vụ một công chúa. Nét mặt Kanae bỗng chốc rạng rỡ hẳn lên.
“Nii-sama! Đây chính là Tuyệt Kỹ Bí Truyền Cuối Cùng của Hayashizaki-Ryuu, Bế Công Chúa!”
“Đừng có tự tiện bịa đặt Tuyệt Kỹ Bí Truyền! Hayashizaki-Ryuu bọn anh không hề có cái Tuyệt Kỹ Bí Truyền cuối cùng đó đâu!”
Người này không nên coi thường võ đường của chúng tôi.
“Căng thẳng quá, Nii-sama, thật sự căng thẳng quá… Bế công chúa gần như là một giấc mơ… Dù rất khó khăn để thức dậy, Nii-sama cuối cùng lại làm một việc như mơ… Tình huống này có phải là cái mà người ta gọi là thiên cảnh không ta…”
Kazuki, vẫn giữ tư thế bế, xoay tròn Kanae, người đang có vẻ mặt mơ màng.
“Được rồi, xong rồi đấy.”
“Ngắn vậy sao?! Cảm giác lơ lửng trên mây chỉ thoáng qua thôi sao?! Ngắn quá đi mất!!”
“Này, trước khi ăn sáng, đi thay đồ đi. Cái vẻ ngoài đó thật là khó coi.”
Kazuki đặt Kanae xuống. Cô bĩu môi và làm nũng.
“…Bởi vì Kanae là công chúa, nên Kanae không thể tự thay quần áo được. Nii-sama, xin hãy đích thân giúp Kanae thay đồ.”
“Sao tự nhiên em lại nói những lời tùy hứng như vậy? Em vẫn đang đóng vai công chúa à?”
“Bởi vì, tối qua Nii-sama đã nói rồi mà, vì chúng ta đã lâu không gặp, nên anh sẽ làm bất cứ điều gì được yêu cầu, đúng không? Chúng ta là kiếm sĩ phải giữ lời hứa!”
Mình đã không còn là kiếm sĩ nữa rồi… Ngay khi câu nói này sắp thốt ra từ miệng, ánh mắt Kazuki rơi vào mu bàn tay trái của anh. Một hình bầu dục, giống như quả trứng, đã được in hằn ở đó.
Enigma. Đó là một phù hiệu đến từ dị giới, đã thay đổi số phận của Kazuki.
“Dù anh đã bảo chuyện gì cũng được, nhưng anh nào ngờ em lại đòi hỏi chuyện hôn hít, hay nhờ anh thay đồ cơ chứ. Anh em ruột thịt mà làm thế thì chẳng phải thân mật gì, mà là biến thái rồi còn gì.”
“Mà thôi, Nii-sama cũng đâu có dục vọng gì với Kanae đâu, thế thì có sao đâu ạ… Hay là, Nii-sama muốn trốn tránh sức quyến rũ chết người của Kanae?”
Kanae liếc đôi mắt đầy mời gọi, rồi giơ cả hai tay lên. Kazuki nghe vậy thì tức điên người.
Đối mặt với lời khiêu chiến từ cô em gái, trả lời tất cả chính là trách nhiệm của một người anh.
Với tâm lý đã được rèn giũa từ thời còn là kiếm sĩ, Kazuki mạnh dạn kéo tuột bộ đồ ngủ của em gái xuống. Làn da trắng tuyết dần dần lộ ra trước mắt anh, như lớp vỏ mỏng manh đang được bóc tách. Kanae khẽ *ngọ nguậy* người, tỏ vẻ ngượng ngùng.
“Đ-đã bị thấy rồi… Dáng vẻ của Kanae khi chỉ mặc đồ lót. Bây giờ Nii-sama đang nhìn Kanae đó… Xin hãy chăm sóc Kanae thật cẩn thận nha…”
“Sao em lại hưng phấn vậy? Em là đồ biến thái à? Anh có nhìn đâu. Anh chẳng nhìn một chút nào cả. Mà dù có nhìn, anh cũng chẳng nảy sinh ý nghĩ gì với đứa em gái chỉ mặc đồ lót đâu… Đồng phục của em đâu rồi?”
Kanae chỉ tay về phía mặt bàn, nơi có bộ đồng phục đã được gấp gọn gàng.
Đồng phục nữ của Học viện Kỵ sĩ Quốc gia, phân khu Kiếm Sĩ Caryatid, là một chiếc áo cánh tay hẹp kiểu kimono phối cùng chân váy ngắn kiểu hakama dành cho nữ, tạo nên một bộ trang phục pha trộn cả phong cách Nhật Bản và phương Tây.
Sau khi giúp Kanae mặc xong bộ trang phục nghiêm chỉnh, Kazuki cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi. So với bộ đồ ngủ kia, em vẫn hợp với kiểu quần áo này hơn.”
Đây mới chính là kiếm sĩ thực thụ – Mèo Bão.
Nói đi thì cũng phải nói lại, tất cả kiếm sĩ đều rất chú trọng đến hình ảnh của mình; nào là biệt danh, nào là tuyệt chiêu chí mạng, vân vân và mây mây.
Kazuki cũng từng có một biệt danh… Nhưng đó đã là chuyện của quá khứ rồi.
“Nii-sama thế này, mặc bộ đồng phục mới tinh, cũng rất rất hợp đó ạ!”
Kazuki mặc một kiểu đồng phục khác với Kanae. Bởi vì, anh sẽ học ở một phân khu khác với cô bé.
Anh mặc một chiếc áo khoác blazer mang đậm khí chất cao cấp, được dệt từ Lụa Thuật Giả Kim.
Những họa tiết thêu Hệ Thống Đá Quý lấp lánh được đính khắp nơi. Các chi tiết kim loại trên thắt lưng và khuy áo được làm từ sự kết hợp của một kim loại quý hiếm màu cầu vồng tên là Marble Metal.
Đây là bộ đồng phục nam được “thổi hồn” một cách hào phóng tinh túy của thuật Giả Kim.
“Một Nii-sama dịu dàng kết hợp với chiếc blazer trí thức quả thực là một sự kết hợp tuyệt vời. Đây là kiểu khiến Kanae có cảm giác muốn ôm Nii-sama nhất. Nii-sama, Kanae yêu anh —— Haah, haah.”
“Bình tĩnh lại đi Kanae. Là một kiếm sĩ dòng họ Hayashizaki, em không thể mất bình tĩnh được… Đừng thở hổn hển trước mặt anh trai chứ.”
“Nhưng mà, mặc dù được Nii-sama khen ngợi khi mặc đồng phục khiến Kanae rất vui, nhưng Kanae còn hy vọng Nii-sama để ý hơn đến bộ đồ lót gợi cảm lúc nãy cơ. Mặc dù em là em gái của anh, nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa thôi mà…”
“Chính xác là vì em là em gái trên danh nghĩa, nên anh càng phải để tâm hơn.”
Kazuki, vốn là một đứa trẻ mồ côi, đã được gia đình kiếm thuật cổ truyền danh giá —— gia tộc Hayashizaki nhận làm con nuôi.
Nói cách khác, Kanae là con gái của gia đình mà anh mang ơn sâu nặng.
“Dù chỉ là hôn lên má cũng được. Kanae muốn nụ hôn của Nii-sama. Buồn quá đi mất…”
Kanae khẽ thì thầm, trên gương mặt thấp thoáng vẻ thua cuộc. Cô đặt hai thanh kodachi vào bên hông, bởi đã quá quen với sức nặng của chúng. Cô quay ánh mắt về phía Kazuki đang đứng cạnh bên.
“Nii-sama… Dù anh mặc đồng phục trông rất ngầu… nhưng đúng như em nghĩ, anh sẽ không mang kiếm theo chứ?”
“Sao anh mang theo được? Anh đâu phải học sinh của Phân ban Kiếm.”
Nghe câu trả lời không chút do dự, Kanae bực bội lườm vào bàn tay trái của Kazuki.
“Tất cả là tại cái <Enigma> chết tiệt đó đột nhiên xuất hiện trên tay trái của Nii-sama!”
“Giờ nói gì cũng muộn rồi… Anh đã không còn vương vấn gì với kiếm nữa.”
Những người có tư chất phép thuật được Divas công nhận sẽ được ban tặng một Enigma trên mu bàn tay trái vào năm mười bốn tuổi, khi sức mạnh phép thuật của họ bắt đầu trỗi dậy.
Người sở hữu Enigma buộc phải nhập học tại Phân ban Ma thuật và định mệnh đã an bài rằng họ sẽ lập khế ước với một Diva.
Hayashizaki Kanae là một Kiếm sĩ.
Và từ hôm nay, Hayashizaki Kazuki sẽ là một Pháp sư Triệu hồi.


0 Bình luận