Vol 8 WN (đã hoàn thành)

Interlude-Tarla: Trái tim của một chàng trai

Interlude-Tarla: Trái tim của một chàng trai

Edit: từ chap này đổi Tala thành Tarla.

Interlude-Tarla: Trái tim của một chàng trai

Kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc, chỉ còn lại việc công bố kết quả. Các học sinh đang chờ trong lớp học đều có vẻ bay bổng. Dĩ nhiên, tôi――Tarla cũng là một trong số đó.

Chà, khác với những bạn cùng lớp đang rôm rả trò chuyện, trường hợp của tôi là một mình.

Vị trí thủ khoa năm nhất dù là một thường dân đã làm cho môi trường xung quanh tôi trở nên phức tạp. Quý tộc thì ghen tị 『một thường dân mà dám』, còn thường dân thì sợ hãi sự ghen tị đó và không dám đến gần. Kết quả là tôi đành phải tận hưởng cuộc sống một mình. Cho đến gần đây, Eclat-san còn bắt chuyện với tôi, nhưng dạo này cô ấy không đến trường.

Có lẽ, kỳ thi cuối kỳ lần này tôi cũng sẽ giữ được vị trí thủ khoa. Tôi đã có cảm giác như vậy.

Từ tình hình hiện tại, tôi cũng đã thoáng nghĩ rằng có lẽ nên nương tay một chút thì tốt hơn. Nhưng cuối cùng, tôi đã dốc toàn lực. Bởi vì, nếu làm qua loa, tôi sẽ không thể ngẩng mặt nhìn những người đã nuôi dưỡng tôi đến ngày hôm nay.

Nhờ có Caron-chan và Zechs-san đã dạy dỗ nhiều điều, tôi mới có được ngày hôm nay. Tôi không thể nào quên ơn đó.

――Đúng vậy. Tôi cũng đã được Zechs-san dạy ma pháp. Dù giáo viên chính của tôi cũng giống như nhóm anh trai, là Caron-chan, nhưng tôi đã bí mật được Zechs-san dạy thêm.

Thứ tôi được anh ấy dạy là ma pháp tinh thần. Nghe nói anh ấy muốn có một mẫu vật để xem khi dạy cho người khác.

Vì nội dung là nội dung, nên không phải ai cũng được, và anh ấy đã muốn chọn một người có sự tin tưởng và tự chủ.

Việc tôi được chọn vừa vui mừng, vừa là một áp lực rất lớn. Bây giờ, khi đã biết chi tiết về ma pháp tinh thần, tôi càng cảm thấy đau dạ dày hơn.

Tuy nhiên, dù được Zechs-san dạy, nhưng ma pháp tinh thần mà tôi có thể sử dụng lại rất ít do năng khiếu có hạn. Chỉ ở mức độ như ma pháp kìm nén sự bối rối, hay có thể đọc được một chút cảm xúc của người khác. So với sự sâu sắc của ma pháp tinh thần, tôi mới chỉ học được ở mức độ bề mặt.

...Nếu học hết, có lẽ tôi sẽ phải gánh thêm những gánh nặng không cần thiết, nên có lẽ chừng này là tốt rồi.

Mà này, Zechs-san, người luôn sử dụng ma pháp đọc cảm xúc, đúng là một quái vật. Ngay cả tôi, người chỉ có thể sử dụng một chút, cũng cảm thấy khó chịu nếu cứ kích hoạt nó mãi. Bởi vì một khung cảnh như thể đã trộn lẫn vô số màu sơn sẽ hiện ra. Chính anh ấy thì nói rằng 『chỉ là quen thôi』, nhưng tôi nghĩ người đó có nhiều điểm quá ngoại cỡ.

「Tarla-san.」

「Điện hạ, có chuyện gì sao?」

Trong lúc đang lơ đãng suy nghĩ, bất chợt Đệ Tam Hoàng tử Negro đã bắt chuyện. Phía sau ngài ấy là hai học sinh đóng vai trò hộ vệ.

Tôi nghiêng đầu hỏi lại.

Nhân tiện, tôi và Điện hạ khá thân nhau. Vì có mối quan hệ là thủ khoa và á khoa, nên chúng tôi có khá nhiều cơ hội để trò chuyện. Khi đó, ngài ấy đã nhờ tôi hãy thoải mái khi ở trong trường. Nhờ vậy, dù tôi có dùng giọng điệu hơi suồng sã một chút, cũng không bị các vị hộ vệ phàn nàn.

「Không có gì. Ta chỉ muốn hỏi thăm tâm trạng của cô trước khi công bố kết quả thôi. Vì cô là đối thủ của ta mà.」

Điện hạ nhún vai.

Việc là đối thủ, có lẽ là thật. Về mặt dòng chảy cảm xúc, tôi có thể hiểu được rằng ngài ấy thực sự nghĩ như vậy.

Được một vị hoàng tử đánh giá là đối thủ, tôi rất vui. Nhưng đồng thời cũng cảm thấy nặng nề. Thật kỳ lạ, kỳ vọng từ Zechs-san thì tôi có thể tiếp nhận một cách thẳng thắn, nhưng...

Chà, tôi đã có kinh nghiệm rằng dù có phủ nhận phát ngôn về việc là đối thủ ở đây, câu chuyện cũng sẽ không tiến triển. Tôi lướt qua lời nói của Điện hạ và bắt đầu nói.

「Tôi có hơi căng thẳng một chút, nhưng nhìn chung thì vẫn như mọi khi. Vì tôi đã làm tất cả những gì có thể rồi.」

Đối với một số người, có thể nghe có vẻ ngạo mạn, nhưng chuyện này thì đành chịu. Đã được huấn luyện theo kiểu Foranada, không thể nào khiêm tốn được. Dù đó chỉ là phiên bản đơn giản, nhưng vẫn quá đáng sợ.

Đúng như dự đoán, hai vị hộ vệ cau mày một cách khó chịu.

Nhưng Điện hạ, người quan trọng nhất, lại cười một cách vui vẻ.

「Hahaha, quả không hổ danh là thủ khoa. Ta thật ghen tị với sự tự tin đó của cô.」

「Nói là tự tin hay là sự thật... Chỉ là vì những người xung quanh quá giỏi, nên tôi không thể đánh giá thấp hay quá cao thực lực của mình thôi.」

「A, nhà Foranada sao.」

Trước nụ cười gượng của tôi, Điện hạ cũng nở một nụ cười gượng.

Nhà Foranada. Chỉ với từ đó thôi đã trở thành một nhận thức chung, theo một nghĩa nào đó thật đáng kinh ngạc. Việc đó cũng là kết quả từ những việc làm của Zechs-san và những người khác, thật không biết nói gì hơn.

Từ xưa tôi đã cảm thấy họ là những người phi thường, nhưng không ngờ lại ở cấp độ hàng đầu thế giới. Với tư cách là một công dân bình thường, quy mô quá lớn khiến tôi chỉ biết cười.

Lúc đó, Điện hạ tiếp tục với vẻ mặt càng thêm cay đắng.

「Việc những người xung quanh quá giỏi, ta rất đồng cảm đấy. Ta cũng ở trong một môi trường tương tự.」

「Vậy sao ạ?」

「Đúng vậy. Về ma pháp thì anh Wiemlay, về trí tuệ thì chị Arianote, về chiến đấu thì Gray-dono đều xuất sắc. Còn ta thì bị nói là kẻ đa tài nhưng không giỏi thứ gì cả, mọi thứ đều nửa vời.」

「Tôi không nghĩ là nửa vời đâu ạ...」

Tôi nghẹn lời.

Thành thật mà nói, tôi nghĩ năng lực trung bình của Điện hạ là rất cao. Hơn là đa tài nhưng không giỏi thứ gì, ngài ấy gần với kiểu toàn năng hơn. Bởi vì bất kỳ năng lực nào cũng có sức mạnh trên mức trung bình.

Dù vậy, việc bị đánh giá là “nửa vời” có lẽ là do các anh chị của ngài ấy quá xuất sắc. Nếu nghĩ như vậy, tôi có thể hiểu được phát ngôn về việc hoàn cảnh tương tự.

Dù vậy, cũng có những điểm khác biệt rõ rệt.

Đó là, nếu không có Zechs-san và những người khác, tôi đã không có được sức mạnh như hiện tại. Vì vậy, tôi tuyệt đối sẽ không mang những cảm xúc tiêu cực như ngài ấy.

――Từ lúc mới gặp, tôi đã cảm nhận được. Negro Điện hạ luôn mang trong lòng những cảm xúc u uất. Che giấu những suy nghĩ đen tối, bùn lầy.

Với tôi, người chỉ có thể đọc được một chút cảm xúc, không thể nhìn rõ được bản chất của nó. Nhưng tôi có thể hiểu được rằng đó là một khía cạnh tiêu cực. Tôi có thể cảm nhận được rằng nụ cười mà ngài ấy dành cho công chúng chỉ là một lớp vỏ bọc.

Tôi cầu mong rằng, tâm hồn của Negro Điện hạ sẽ có được sự bình yên.

Bởi vì, khi nói chuyện với tôi, ngài ấy trông có vẻ như đang thực sự tận hưởng khoảnh khắc này từ tận đáy lòng. Tôi có cảm giác rằng đó là một cảm xúc chân thật, không hề nịnh bợ bất cứ điều gì.

Dáng vẻ mỉm cười của ngài ấy, trong mắt tôi, trông giống như một chàng trai bình thường.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!