Vol 8-2 Tân học sinh (2)
Tala là em gái ruột của Dan, và là người bạn mà tôi, Caron và Orca thường chơi cùng khi còn nhỏ. Dù nhỏ tuổi hơn nhưng cô ấy lại đóng vai trò là người kìm hãm Dan và những người khác, tôi nghĩ cô ấy là một đứa trẻ thông minh từ khi còn bé.
Kể từ sau khi kế vị tước hiệu, vì bận rộn nên cá nhân tôi có ít cơ hội gặp mặt hơn, nhưng tôi nhận được báo cáo rằng nhóm Caron vẫn gặp gỡ định kỳ.
Tuy nhiên, đó cũng là chuyện của trước khi học viện bắt đầu. Bao gồm cả tôi, tất cả mọi người đều là lần đầu gặp lại Tala kể từ khi nhập học. Đối với Marina và Skia thì đây có lẽ là lần đầu gặp mặt.
Tala mà tôi gặp lại sau một thời gian dài đã trưởng thành một cách xinh đẹp. Dù không có vẻ lộng lẫy như Caron và những người khác, nhưng những nét đẹp vốn có của cô ấy đã phát triển một cách thuận lợi. Không nghi ngờ gì rằng nếu được mài giũa, cô ấy sẽ còn tỏa sáng hơn nữa.
「Em là Tala Bremir Magra, em gái của Dan Billet Magra. Anh trai em luôn được mọi người chiếu cố. Từ năm nay em đã trở thành một thành viên của học viện, mong được mọi người giúp đỡ.」
Tại một phòng riêng dành cho quý tộc trong học viện. Tala nghiêng đầu, mái tóc nâu được cắt kiểu bob ngắn của cô ấy khẽ lay động.
Vốn dĩ, cô ấy có vẻ như đến để thăm anh trai mình và Milia, nhưng không may là họ đã chạy hết tốc lực đến nhà ăn mất rồi. Vì đây là một cơ hội tốt nên tôi đã mời cô ấy dùng bữa trưa cùng chúng tôi. Cô ấy cũng ở một vị thế tương tự như Yurika, nên tuy nói là “tiện thể” thì có hơi kỳ, nhưng thời điểm này lại vô cùng tốt.
Lời tự giới thiệu lúc nãy là dành cho hai người lần đầu gặp mặt đã được đề cập ở trên.
「Chị là Marina Aloella Cruz. Rất vui được làm quen~」
「C-Chị là Skia Thornbull yu Ga Tari Cheyni. M-M-Mong, mong được giúp đỡ.」
Marina đáp lại một cách vui vẻ, còn Skia thì vẫn y như mọi khi.
Dù đã điều tra về tính cách từ trước, nhưng có vẻ như Skia không có ác cảm gì với thường dân. Nhìn vào màu sắc cảm xúc của cô ấy, có lẽ từ vô tâm là thích hợp nhất, cả theo hướng tốt lẫn xấu. Chắc là kiểu không chủ động tiếp xúc, nhưng nếu có dịp thì sẽ nói chuyện bình thường. Thật nhẹ nhõm.
Trong lúc tôi đang thầm thở phào nhẹ nhõm, Marina tiếp tục nói.
「Chị là thường dân chính gốc, nên cứ thoải mái với chị nhé. À, có lẽ chị cũng muốn nghe chuyện hồi nhỏ của Zechs-sama nữa.」
「À, ra là vậy ạ, em hiểu rồi. Nhưng tại sao chị lại hỏi chuyện ngày xưa của Zechs-san? Chị không thể hỏi Caron-san và những người khác sao?」
Tala hỏi lại, bả vai có phần thả lỏng hơn.
Marina nở một nụ cười gượng.
「Nếu là Caron-chan và mọi người thì, em biết đấy... Họ sẽ say sưa lắm phải không?」
「À~...」
Tala cất giọng đầy thấu hiểu với ánh mắt xa xăm.
Hả, cái gì? Caron và những người khác mất kiểm soát khi kể chuyện về tôi sao?
Tôi làm gì có cơ hội nào để hỏi người khác về chuyện ngày xưa của mình. Do đó, đây là lần đầu tôi nghe đến chủ đề này. Cùng lúc cảm thấy tò mò không biết họ sẽ trở nên thế nào, tôi cũng cảm thấy một nỗi sợ hãi đáng kể. ......Thôi, cứ coi như mình chưa nghe thấy gì đi.
Trong lúc tôi đang cắt đứt dòng suy nghĩ và trốn tránh thực tại, có người đã xen vào cuộc trò chuyện của hai người họ. Đương nhiên, đó chính là hai người được cho là ‘say sưa khi nói về chuyện ngày xưa của tôi’.
「Tớ cảm thấy hình như có một sắc thái rất bất lịch sự được bao hàm trong đó thì phải.」
「Chúng tớ chỉ trả lời những gì được hỏi thôi. Chà, tớ cũng tự nhận thức được là mình đã kể hơi nhiệt tình một chút, nhưng nếu là chủ đề về onii-sama thì tớ nghĩ cũng đành chịu thôi.」
「Đúng đó đúng đó!」
Orca và Caron lên tiếng phản đối.
Tuy nhiên, không một ai đồng tình với ý kiến của cả hai. Tất cả mọi người ở đây đều đứng về phía Marina.
Nhận ra điều đó, nhóm Caron càng tỏ ra bất mãn hơn. Cuộc tranh luận ngày càng nảy lửa, và cuối cùng họ bắt đầu kể về những chiến công hiển hách (?) của tôi. Lại còn thêm cả màn trình diễn cường điệu theo phong cách của những người hát rong nữa chứ.
Này hai người. Hăng hái thì tốt thôi, nhưng mấy chuyện đó làm ơn hãy làm ở nơi mà chính chủ không có mặt giùm.
Tôi vừa uống tách trà tự pha, vừa lặng lẽ thở dài.
○●○●
「Ồ, đây chẳng phải là thủ khoa của năm sao.」
Khi chúng tôi kết thúc bữa trưa và rời khỏi phòng riêng. Bất chợt, có tiếng gọi vang lên.
Thủ khoa ở đây có hai người, là tôi và Tala. Chỉ nghe giọng nói thì không thể phân biệt được người đó có việc với ai..., nên tôi dừng lại và quay đầu nhìn.
Có lẽ đối phương cũng vừa mới ra khỏi một phòng riêng khác. Một người đàn ông có hai người hầu đứng sau lưng. Một thanh niên với mái tóc và đôi mắt màu hoa dâm bụt, mang một nụ cười hiền hòa.
Ngoại trừ Nina và Marina, những người còn lại đều nhận ra danh tính của cậu ta ngay lập tức. Chúng tôi nhanh chóng cúi đầu chào theo đúng lễ nghi.
「Ra là là Đệ Tam Hoàng tử Negro Điện hạ. Hôm nay người thật――」
「A, không cần những lời chào hỏi trang trọng đâu. Đây là trong học viện, cứ thoải mái hơn đi.」
「Thần đã rõ.」
Vì đã được Negro cho phép, chúng tôi thả lỏng tư thế. Dù vậy, cũng chỉ là thả lỏng đi một chút mà thôi.
Đệ Tam Hoàng tử Negro. Lần gặp mặt như thế này đã là sáu, bảy năm rồi. Kể từ trận quyết đấu đó thì phải.
Khác với Arianote, thông tin từ hoạt động tình báo không có gì nổi bật. Gặp mặt trực tiếp cũng có thể thấy, cậu ta là một người đàn ông hợp với cụm từ vô hại.
Tuy nhiên, tôi lại cảm thấy có một bầu không khí kỳ lạ nào đó. Nên nói thế nào nhỉ. Cảm giác khó chịu kiểu như... ‘thứ gì đó thoáng qua ở rìa tầm mắt, nhưng khi thực sự nhìn vào thì lại chẳng thấy gì’.
「Xin chúc mừng Điện hạ đã nhập học. Điện hạ cũng đang dùng bữa ạ?」
「Cảm ơn. Đúng vậy, nhưng khác với Bá tước, ta chỉ có một mình thôi.」
Negro vừa nói vừa nhún vai. Trông cậu ta có vẻ thực sự ghen tị với chúng tôi hơn là đang mỉa mai.
Nếu là con cái quý tộc bình thường, chắc họ sẽ đưa ra lời mời kiểu ‘lần tới chúng ta hãy cùng dùng bữa nhé’, nhưng tôi thì không thể.
Nhà Foranada thuộc phe của Đệ Nhất Hoàng tử. Nếu tôi, người đứng đầu gia tộc, cùng dùng bữa với Đệ Tam Hoàng tử, ngay lập tức sẽ bị các phe phái suy diễn lung tung.
Vì vậy, tôi đáp lại lời của cậu ta bằng một nụ cười mơ hồ và quyết định đổi chủ đề.
「‘Thủ khoa của năm’ mà ngài vừa nói, không lẽ là về Tala ạ?」
「Đúng vậy... à, phải rồi. Bá tước cũng là thủ khoa năm hai nhỉ. Xin lỗi, đã khiến anh bối rối không cần thiết.」
「Không ạ, đây không phải là chuyện đáng để ngài phải xin lỗi đâu ạ.」
「Vậy sao? Chà, quay lại câu chuyện nào. Như anh đoán, người mà ta gọi chính là tiểu thư Tala đấy.」
「Người có việc gì ạ?」
「Không phải chuyện gì to tát đâu. Ta chỉ muốn biết tính cách của một thường dân đã vượt qua các quý tộc hoàng gia để giành lấy vị trí thủ khoa thôi. Ở trong lớp học có mắt của đám con cái quý tộc nên khó mà bắt chuyện được. Ta không ngờ cô ấy lại có mối quan hệ thân thiết đến mức dùng bữa chung với Bá tước Foranada đấy.」
Dù biểu cảm có vẻ vui tươi, nhưng đôi mắt cậu ta lại đang quan sát chúng tôi một cách sắc bén.
Hừm. Thông tin được báo cáo lên xem ra phần lớn là chính xác. Mặc dù tôi cũng không nghi ngờ gì.
Đánh giá về Đệ Tam Hoàng tử Negro là không tốt cũng không xấu. Kém hơn Đệ Nhất Hoàng tử Wiemlay nhưng lòng dạ sâu sắc, kém hơn Đệ Nhị Hoàng tử Gray nhưng giỏi về vũ lực, và kém hơn Đệ Nhất Công chúa Arianote nhưng cũng có thể xử lý chính lược. Cậu ta tài giỏi hơn người thường, nhưng lại nửa vời so với các thành viên hoàng tộc khác, đó chính là thực tế về cậu ta.
Việc cậu ta toát ra vẻ sảng khoái giống với Wiemlay có lẽ là một kiểu diễn xuất. Dụ dỗ đối phương mất cảnh giác rồi moi móc thông tin. Đó có thể là cách sống của Negro. [note80059]
Dù vậy, so với Arianote thì vẫn còn non nớt. Thủ đoạn đó không có tác dụng với tôi.
Tôi vẫn giữ nụ cười trên môi và trả lời câu hỏi của anh ta.
「Tala là bạn thuở nhỏ của chúng tôi ạ. Cô ấy xuất thân từ lãnh địa dưới chân thành Foranada, nhờ mối duyên đó mà hồi nhỏ chúng tôi thường chơi cùng nhau. Anh trai của cô ấy cũng vậy.」
Tôi vừa thẳng thắn kể chuyện, vừa truyền một áp lực mang ý cảnh cáo vào giọng nói.
Với tài năng cỡ Negro, chắc hẳn cậu ta sẽ nhận ra lời cảnh cáo của tôi. Việc người bạn thuở nhỏ bị cuốn vào những chuyện bùn lầy của đất nước không phải là một diễn biến đáng hoan nghênh cho lắm.
「...Vậy sao. Thật đáng ghen tị khi được chơi đùa dưới chân thành. Bọn hoàng tộc chúng ta không được phép tự ý làm những chuyện như vậy.」
「Tôi cũng không được phép đâu ạ. Trông vậy thôi chứ hồi nhỏ tôi cũng là một đứa trẻ nghịch ngợm lắm.」
「A, ra là vậy. Bá tước cũng có lúc trẻ con nhỉ.」
Negro chuyển sang một cuộc trò chuyện vô thưởng vô phạt. Có vẻ như cậu ta đã hiểu ý đồ của tôi.
Chuyện đó thì không sao, nhưng việc Caron và những người khác ở phía sau lại đang nghiêng đầu trước cụm từ ‘trông vậy thôi’ của tôi thật khiến tôi bực mình. Cứ như thể tôi nghịch ngợm quanh năm suốt tháng không bằng.
Sau đó, chúng tôi trao đổi thêm vài lời rồi Negro rời đi.
Dù có một vài điểm không hài lòng, nhưng tôi nghĩ mình đã vượt qua mà không gây ra sóng gió gì.


0 Bình luận