Nguyền Kiếm Cơ
Luo Jiang Shen, Carrot Sauce
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 14 - Hôn Lễ

Chương 20 - Dòng Sông Thời Gian

0 Bình luận - Độ dài: 1,642 từ - Cập nhật:

Ầm ầm ầm! Đại điện cổ xưa, sâu thẳm bị đâm thủng, đá vụn bay tứ tung, khí lưu nổ tung.

Con cự long vẫn bị Lily dẫm dưới chân, nửa thân mình đã xông vào, đổ sập xuống trong đại điện.

Lily thấy sợi long gân vàng kim đang lưu động này chính là mạch sống của con kim long, ánh mắt cô lộ vẻ lạnh lùng. Cô siết chặt dải lụa, dẫm lên mình rồng, mạnh mẽ rút long gân ra. Con cự long đó cuối cùng gào lên một tiếng thảm thiết, co giật dữ dội, rồi dần dần mất đi sinh khí.

Lily đối với người mình thích có thể rất dịu dàng, yếu đuối. Nhưng đối mặt với kẻ địch, cô ra tay quả quyết, không chút lưu tình, thậm chí không tiếc tàn nhẫn!

Long gân này dường như rất phi thường, Lily thu lại long gân rồi nhìn quanh bốn phía. Đại điện này quá khổng lồ, nhìn một cái, trong không gian âm u là từng cây cột gỗ khổng lồ sừng sững như rừng núi, không thấy điểm cuối.

Lờ mờ có thể nghe thấy tiếng nước truyền đến.

Tiếng nước này dường như có một sức hấp dẫn nào đó đối với Lily. Cô đi theo tiếng nước, dần dần âm thanh ngày càng lớn. Vốn tưởng chỉ là một dòng suối nhỏ, cuối cùng lại biến thành tiếng gầm rú.

Không biết bao lâu sau, Lily đến một khoảng sân trong vô cùng rộng lớn bên trong đại điện. Nơi đây lại là một con sông lớn đang cuồn cuộn chảy xuyên qua!

“Đây là…”

Bên trong điện đường lại có một con sông lớn cuồn cuộn chảy qua, đây là một cảnh tượng phi thường đến mức nào.

Nước sông rất xiết, ẩn chứa sự mãnh liệt và sâu xa của Thủy Thiên Đạo. Lily cũng không dám dễ dàng vượt qua. Đối với Thủy Thiên Đạo, cô không hề am hiểu. Nếu là một người tu luyện Thủy Thiên Đạo đến đây, có lẽ đây là một nơi tuyệt hảo để tham ngộ.

“Trong Ngự Linh Cung này quả nhiên thần kỳ.” tuy là một nơi nguy hiểm tứ phía, Lily cũng không khỏi cảm thán.

Nhìn con sông lớn đang chảy xiết, ánh mắt của Lily bất giác mơ hồ.

“Chị ơi— chị ơi—”

“Em gái—!”

Thượng nguồn con sông lớn truyền đến tiếng gọi của những cô bé gái.

Lily nhìn về phía thượng nguồn, nơi đó nước sông cuồn cuộn sóng vỗ ngập trời, từ trong bóng tối và sương nước tràn ngập chảy đến. Có những con sóng trực tiếp va vào những cây cột khổng lồ hai bên đại điện, cũng không biết đã xói mòn bao nhiêu năm tháng.

Giữa những con sóng khổng lồ ngập trời, cô đột nhiên lờ mờ thấy hai chấm nhỏ đang trôi nổi, lúc ẩn lúc hiện.

Với thị lực của Lily, tự nhiên có thể nhìn rõ, đó là hai bé gái. Một người mặc hồng y, trông bề ngoài cũng chỉ năm, sáu tuổi, cô bé gái áo trắng kia còn nhỏ hơn.

Cô bé gái áo đỏ đó dường như có chút tương đồng với cô bé đã xuất hiện ban ngày, giúp Lily đuổi Kushinada đi, nhưng tuổi nhỏ hơn.

Hai cô bé liên tục bị dòng nước dữ dội nuốt chửng, rồi lại gắng gượng giãy giụa nổi lên.

“Chị, chị, cứu em! Cứu— hụ hụ—” cô bé gái áo trắng lại sặc một ngụm nước, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt bi thảm khi cố gắng ho sặc sụa. Nhưng mỗi lần như vậy, nước sông lại càng tràn vào nhiều hơn.

Trong lòng Lily dâng lên một nỗi đau xót, bản năng thôi thúc cô muốn lao đi cứu cô bé. Tuy nhiên, chỉ vừa bước một bước, cô đã lập tức ý thức được, những gì mình thấy không phải hiện tại mà là quá khứ, là một mảnh vỡ nào đó trong dòng sông thời gian này.

Một mảnh vỡ thời gian đã bị lãng quên từ lâu…

“Em gái! Em gái!” cô bé gái áo đỏ kiên cường hơn, cô không màng đến việc mình bị sặc nước, một mặt ho khan một mặt lợi dụng sự va đập của sóng biển, cưỡi lên con sóng tăng tốc trôi về phía bên này. Cuối cùng cô đã nắm được cô bé gái áo trắng. Hai cô bé gái ôm chặt lấy nhau.

Lily hiểu rằng hai cô bé này tuyệt không phải người thường, nếu không sớm đã chết đuối rồi. Nhưng dù vậy, con sông lớn này đối với họ cũng có nguy hiểm đến tính mạng, cũng để họ phải giãy giụa trong nguy nan và đau khổ.

“Chị!” cô bé gái áo trắng ôm chặt lấy chị gái của mình, hai người trôi dạt trong sông, không biết sẽ trôi về đâu.

“Tại sao, họ sinh ra chúng ta mà lại vứt bỏ chúng ta chứ! Chẳng lẽ cha mẹ không thích chúng ta sao?” cô bé gái áo trắng khóc lóc trong sông, còn thỉnh thoảng bị nước sặc.

Người chị áo đỏ lại ôm chặt lấy cô, “Em còn có chị mà, Yomi, em còn có chị ở đây mà! Chị vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh em, vĩnh viễn không rời xa em! Dù cho con sông này có cuốn chúng ta đến tận cùng của sinh mệnh!”

(余美/Dư Mĩ, bằng 1 cách thần kỳ nào đó, dù là Yomi này hoàn toàn chả liên quan j với cụm “yomi” trong Tsukuyomi, nhưng trong bản dịch romaji này thì lại có 1 tầng ý nghĩa hợp lý vcl :v)

“Chị… hu hu hu!”

“Yomi… đừng sợ, mọi việc có chị ở đây rồi…”

Lily cứ thế nhìn hai cô bé gái bị con sông lớn cuốn đi, giọng nói dần dần trở nên phiêu diêu, mơ hồ… dường như trở thành một âm linh thê mỹ, vang vọng trong đại điện tĩnh mịch…

Lily bất lực, đây chỉ là chiếc gương của thời gian, là mảnh vỡ của ký ức…

Nhưng Lily cảm nhận được, nếu mình không đoán sai, cuối cùng cặp chị em này đều đã sống sót. Họ nương tựa vào nhau mà sống, hẳn là sẽ ở cuối dòng sông tìm thấy một thế giới mới, bước đi trên con đường của riêng mình.

Mà lúc này, Lily cũng phải tiến về phía trước, cô có con đường mình phải đi.

Qua sông thôi.

Lily nhìn dòng nước sông cuồn cuộn, sóng lớn ngập trời, có những con sóng trực tiếp chìm vào sương đen trên không của đại điện không thấy đỉnh. Dù có bay cũng sẽ có nguy cơ bị sóng lớn cuốn đi. Lily lấy ra long gân, định bụng ném qua quấn lên cây cột khổng lồ đối diện để mình qua sông.

Nhưng, ngay lúc Lily định ném ra long gân, cô đột nhiên có một ý nghĩ kỳ diệu mà lại càng điên rồ hơn.

Cô muốn xem thử, cặp chị em gái đó sau này đã ra sao.

Đối mặt với con sông lớn cuồng bạo, Lily điềm nhiên cười, cô thu lại long gân, tung người một cái, nhảy vào lòng sông, cũng không bơi lội, mặc cho dòng nước ngập trời cuốn mình đi…

Lily vốn hành sự quả quyết, ở thời khắc mấu chốt phán đoán bình tĩnh. Nhưng đôi khi lại sẽ làm ra những chuyện mà người bình thường không thể nào tưởng tượng được.

Cũng chính vì như vậy, Lily mới có được cơ duyên mà người thường không thể chạm tới! Mới có được tu vi ngày hôm nay!

Tính tình của cô để cô bước đi trên con đường của tuyệt thế cường giả cũng tuyệt không phải là ngẫu nhiên.

“Ầm ầm ầm—”

Sóng trắng ngập trời!

Lily cứ thế trôi theo dòng nước, bị cuốn về phía cuối của con sông lớn.

Không biết đã trôi bao lâu, trong bóng tối, lòng sông nơi đây rộng hơn, dòng chảy cũng trở nên hiền hòa. Lily bị cuốn dạt lên một bãi sông hoang vu, u tịch.

Quần áo cô ướt sũng, dán sát vào người, càng làm nổi bật vóc dáng xinh đẹp, hoàn mỹ một cách trọn vẹn. Vẻ đẹp này không chỉ đến từ cơ thể, mà còn là vẻ đẹp của sự mạo hiểm, của dũng khí và chấp niệm!

“Chị, chị ơi!!”

Trong bóng tối truyền đến tiếng khóc của cô bé gái. Lily nhìn về phía đó, chỉ thấy cách đó không xa, cô bé gái áo trắng tay nhỏ không ngừng lay cô bé gái áo đỏ đang nằm trên bãi sông.

“…hu hu hu… chị ơi… chị… chị đừng bỏ lại một mình Yomi mà, hu hu hu…”

“Khụ, khụ…” cô bé gái áo đỏ đột nhiên ho ra nước.

“Chị!”

Cô bé gái áo đỏ tỉnh lại, cô ôm lấy em gái của mình.

“Yomi, sao chị có thể bỏ lại một mình em mà rời đi được chứ? Không có chị, một mình Yomi phải làm sao đây? Chị sẽ không chết đâu.”

“Chị, hu hu hu…”

Cô bé gái áo đỏ không ngừng an ủi em gái mình. Lily không thể tưởng tượng nổi, tại sao đối mặt với con sông lớn khiến cả cô của hiện tại cũng phải tim đập nhanh, cô bé đó lại không chút sợ hãi như vậy?

Rõ ràng vừa trải qua nguy hiểm sinh tử, cô bé lại không hề hoảng hốt, dường như trong thân hình nhỏ bé ấy ẩn chứa một niềm hy vọng không thể xóa nhòa, đủ để soi sáng cho cả hai tiến bước trong bóng tối…

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận