Nguyền Kiếm Cơ
Luo Jiang Shen, Carrot Sauce
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 14 - Hôn Lễ

Chương 16 - Bóng Hình Nhỏ Bé Nơi Sâu Thẳm Ngự Linh Cung

0 Bình luận - Độ dài: 1,577 từ - Cập nhật:

“Hừ! Một người đàn bà lại đi lấy thân hình hạ đẳng của mình làm niềm kiêu hãnh, thật không biết xấu hổ!” Kushinada phu nhân tự thấy xấu hổ vì thua kém, trong lòng lại càng tức giận, thầm nghĩ: “Đến Ngự Linh Cung này rồi, ngươi là Đạo Thần mạnh nhất tam giới thì đã sao? Bây giờ thực lực bị phong ấn, còn dám ngạo mạn khoe khoang như vậy, xem ta xử lý ngươi thế nào!”

“He he he he he. Chuẩn Đại Ngự Thần phu nhân không hổ là người được Đại Thần Amaterasu để mắt tới, quả thực hoàn mỹ không tì vết. Chỉ là, cơ thể cô tuy không chê vào đâu được, nhưng thái độ của cô lại không phải là thái độ cần có khi phụng sự Đại Thần Amaterasu! Xem ra phải dạy dỗ cô cho tốt, nếu không, làm Đại Thần Amaterasu không hài lòng sẽ khiến tam giới gặp tai ương đó!” Kushinada nói.

“Ngươi muốn thế nào?” Lily hiên ngang ngẩng cao đầu hỏi.

“Trước tiên, cứ xem ta là Đại Thần Amaterasu, luyện tập cách quỳ lạy chủ nhân của mình một chút đi.” Kushinada phu nhân nói.

“Ngươi nói gì?” Ánh mắt Lily lạnh đi. Tuy chưa từng gặp mặt Đại Thần Amaterasu, thậm chí không biết người đang ở đâu trong thâm cung này, nhưng người dù sao cũng là chị của ân sư mình! Sao cô có thể dung túng cho ả phu nhân này tùy tiện bất kính như vậy.

“Kushinada phu nhân, lời ngươi nói là đại bất kính với Đại Thần Amaterasu! Chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám giả mạo người sao?” Lily nghiêm giọng nói, tiện tay khoác lại bộ hòa phục, che đi cơ thể.

“Ai cho phép ngươi mặc quần áo? Cởi ra cho ta! Ta làm vậy là để ngươi học cách phụng sự Đại Thần Amaterasu, không phải muốn giả mạo người. Đây là thể hiện lòng trung thành của ta với Đại Thần Amaterasu, ngươi đừng có ngụy biện! Người đâu, đè cô ta xuống, dạy cô ta cách quỳ lạy ta!” Kushinada phu nhân tàn nhẫn nói.

Hai thị nữ bước lên định đè lấy Lily.

Lily nếu muốn đột phá sự trói buộc của Thúc Thiên Trạc, tự nhiên có thể dễ dàng đẩy họ ra. Nhưng như vậy chẳng phải là để lộ con bài tẩy của mình sao? Tuy nhiên, Lily cao ngạo biết bao, sao có thể dung túng quỳ lạy trước người đàn bà bỉ ổi này? Hơn nữa, chỉ e là những kẻ này còn muốn dùng những thủ đoạn quá đáng hơn để hành hạ mình. Mình nếu khuất phục, ai biết chúng sẽ còn đối xử với mình thế nào nữa?

Nhưng, việc nhỏ không nhịn có thể làm hỏng đại cục! Hỏng đại sự của Tiền bối!

Phải làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ thân là Đạo Thần đỉnh cao như Lily lại phải ở đây tiếp tục nhẫn nhục chịu đựng sự sỉ nhục này sao?

Vì Tiền bối… Lily cái gì cũng có thể hy sinh, sao lại không thể nhẫn…

Ngay lúc Lily định đưa ra quyết định, đột nhiên, các thị nữ trước mặt cô, kể cả Kushinada phu nhân, đều lộ ra ánh mắt khác thường, ai nấy đều kinh hãi.

“Phu nhân… người xem…” Mấy thị nữ nhìn về phía sau lưng Lily, đồng loạt run rẩy.

Lily cũng cảm thấy sau lưng truyền đến một hơi ấm bất thường, mang theo oán giận và một cảm giác cô đơn khó tả.

“Là ai?” Lily cũng quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy, trong bóng tối, một bóng dáng cô bé có chút hư ảo, phiêu diêu đang đứng đó. Cô bé mặc một thân hòa phục màu đỏ, dung mạo trắng muốt, toàn thân tỏa ra ánh kim quang leo lét, hệt như một ngọn đèn cô đơn mà ấm áp trong bóng tối, chiếu sáng cả điện đường… trông lại cô đơn đến thế, phảng phất như cả thế giới đang ngủ say, chỉ riêng mình cô tỉnh giấc.

“Là cô ta… oán linh của Ngự Linh Cung! Oán linh!” các thị nữ giấu mặt sau lớp mặt nạ đều để lộ vẻ kinh hãi.

Ngay cả Kushinada phu nhân cũng trán vã mồ hôi, sắc mặt nặng nề, dường như rất e dè cô bé này.

Cô bé đó đi về phía họ, ánh sáng quanh thân ngày càng rực rỡ. Ánh sáng này khiến các thị nữ áo đen cảm thấy kinh hãi. Ánh mắt của cô bé u uất, thẳng thắn, lại mang theo vài phần tức giận.

Một luồng hơi nóng đáng sợ khiến linh hồn cũng phải cháy rụi ập đến.

“Không! Đừng trách ta! Đừng trách ta! Tất cả chuyện này không liên quan đến ta! Không liên quan đến ta!” Kushinada phu nhân ôm lấy ngực, dường như bị thiêu đốt đến mức không thể chịu đựng, các thị nữ khác cũng đều ngã quỵ.

“Đừng giết ta! Oán linh của Ngự Linh Cung lại ra ngoài rồi!”

“Cứu mạng!”

“A!!!”

Từng thị nữ vừa lăn vừa bò bỏ chạy. Ngay cả Kushinada phu nhân, dù không cam lòng trừng mắt nhìn Lily một cái, cũng vì linh hồn bị thiêu đốt mà bất đắc dĩ phải ôm bụng, hoảng hốt trốn khỏi điện đường.

Mà cả điện đường không hề bốc cháy. Lily ý thức được, sức nóng này không đốt cháy vật thể, mà chỉ ảnh hưởng đến linh hồn. Linh hồn của Lily lại không hề có cảm giác bị thiêu đốt, chỉ thấy ấm áp mà thôi.

“Đa tạ tiền bối tương trợ, xin hỏi tiền bối, người là…” tuy đối phương là một cô bé, nhưng có thể ở Ngự Linh Cung bị gọi là oán linh, lại dễ dàng dọa chạy được Kushinada phu nhân, vị tổng quản Đạo Thần của Ngự Linh Cung, Lily cảm thấy cô bé này tuyệt không tầm thường. Chỉ e là tư lịch còn cổ xưa hơn mình rất nhiều, không thể không kính trọng.

Tuy nhiên, cô bé ấy, trong mắt bùng lên kim diễm mơ hồ, chỉ lẳng lặng nhìn Lily.

Lily đột nhiên ý thức được cơ thể không vải che thân của mình, bất giác thấy ngại ngùng. Mình sao vậy, sao lại ngại ngùng trước mặt một bé gái chứ? Nhưng nghĩ lại, cô bé cũng là tiền bối trong Ngự Linh Cung này? Lily quỳ ngồi xuống, mặc lại y phục, một lần nữa ngẩng đầu lên lại phát hiện cô bé đã đi đến nơi sâu thẳm trong bóng tối, quay đầu lại nhìn cô.

Khi Lily chỉnh lại đai lưng đứng dậy, cô bé quay đầu, chạy về phía bóng tối rồi biến mất.

“Tiền bối? Có… Có phải mình gọi cô bé là tiền bối khiến cô bé tức giận không? Hay nên gọi là em gái nhỏ sao?” Lily cảm thấy, cô bé này phi thường, có lẽ biết được bí mật của Ngự Linh Cung. Thế là cô đi theo hướng cô bé biến mất.

Lily đi về phía trước trong bóng tối, chỉ thấy xa xa một vệt vàng kim mơ hồ lóe lên. Cô đi theo, đến một cửa hang nhỏ của điện đường. Cánh cửa này rất thấp, đang mở, chỉ có chiều cao như cô bé đó mới có thể đi qua. Thế là Lily cúi người, bò qua cửa hang.

Đến một hành lang vô cùng âm u. Nơi đây dường như đã bị bỏ hoang nhiều năm, tỏ ra vô cùng đổ nát, còn giăng từng mảng mạng nhện. Chỉ là những con nhện nhỏ trên xà nhà ở đây cũng ít nhất là thực lực Ngọc Tọa.

Lily nhìn thấy cuối hành lang, vạt váy đỏ của cô bé biến mất ở một khúc quanh.

Thế là cô tiếp tục đi theo. Phía trước truyền đến giọng nói phiêu diêu của hai thiếu nữ.

“Chị ơi, tại sao… chẳng lẽ em đã đột phá trùng trùng xiềng xích, đi qua con đường hắc ám đằng đẵng ấy, chỉ để ngày càng xa cách chị hơn sao?”

Là ai đang nói? Giọng nói trong trẻo, phiêu diêu như vậy, lại khiến linh hồn ta bi thương đến thế? Lily mơ hồ dừng bước, tựa lưng vào chân tường lắng nghe.

“Em gái, đây là số mệnh trời sinh của hai chúng ta. Sự mạnh mẽ của em bắt nguồn từ chấp niệm trong lòng em, chứ không phải vì chị. Em phải cai quản thế giới thuộc về em. Em gái của ta cuối cùng cũng có thể độc lập thống ngự một phương rồi, chị rất vui mừng và tự hào về em đó.”

“Vui mừng ư? Nhưng từ nay chúng ta sẽ phải xa cách nhau, có gì đáng để vui mừng chứ? Em chưa từng nghĩ đến việc thống ngự một phương gì cả, em chỉ muốn bảo vệ chị thôi!”

“Em gái ngoan, chẳng lẽ chúng ta không phải đang ở trong thế giới của mỗi người, vĩnh viễn nhìn sâu vào mắt nhau, bảo vệ lẫn nhau sao? Ý thức của chúng ta sẽ dung nhập vào mỗi một góc của thế giới này, ngày đêm luân phiên, chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau.”

“Nhưng cũng… khó mà gặp lại…”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận