Nguyền Kiếm Cơ
Luo Jiang Shen, Carrot Sauce
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 12 - Yomi-no-kuni

Chương 210 - Cảnh Giới Cao Thiên

0 Bình luận - Độ dài: 2,516 từ - Cập nhật:

"Shimizu điện hạ, người sao vậy? Sắc mặt của người... trông lạ quá..." Ryuki vốn cao ráo, vóc dáng lại chín chắn, trưởng thành. Vừa đỡ lấy Shimizu, cô liền cảm nhận được sự khác thường của cô gái này. Vốn là người từng trải, Ryuki dường như đã đoán ra điều gì đó.

“Ta không sao.” Shimizu không muốn nói nhiều.

“Điện hạ,” Ryuki ghé vào tai Shimizu, thì thầm: “Có cần mời hai Thiên Nữ đến hầu hạ, giúp người điều hòa khí tức không? Như vậy mới có lợi cho cơ thể.”

Shimizu hơi run lên, không ngờ mình lại bị thuộc hạ nhìn ra manh mối. Nếu là phụ nữ bình thường, lúc này chắc chắn sẽ tiếp tục phủ nhận, che giấu, nhưng Shimizu cảm thấy như vậy chỉ càng làm người khác thêm nghi ngờ.

Cơ thể cô mềm nhũn, đôi tay tinh tế quấn thẳng lấy cổ Ryuki, thân thể áp vào ngực đối phương, rồi nhón gót nói bên tai cô:

“Chị Ryuki quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh, thế mà cũng bị chị nhìn ra rồi. Gần đây tôi luôn bị người ta bắt nạt, mọi việc không thuận lợi, phải làm sao bây giờ? Cần gì phải gọi đám người hầu không hiểu chuyện đó, chị Ryuki vừa trưởng thành lại giàu kinh nghiệm, hay là chị đến an ủi tôi đi?”

Nói rồi, một tay Shimizu lướt đến bên hông Ryuki. Vòng eo ấy săn chắc, mạnh mẽ, có phần cứng hơn phụ nữ bình thường, rõ ràng là của một nữ võ sĩ chuyên luyện thể. Tay còn lại của cô thì vuốt thẳng lên ngực Ryuki.

“A?” Ryuki kinh ngạc. Vốn chỉ định thử dò xét Shimizu, không ngờ cô ấy lại thừa nhận thẳng thắn như vậy, ngược lại làm cho Ryuki cảm thấy thật thật giả giả, khó mà phân định.

Chỉ là, Ryuki là một trong số ít Thiên Nữ thích nam giới. Nhưng cô không thích những chàng trai đẹp mã hay thần minh anh hùng bình thường, mà lại chuộng kiểu con trai đặc biệt tinh tế, xinh đẹp đến mức có thể mặc đồ nữ. Với gu lạ lùng này, ở Takamagahara cũng chẳng có mấy người phù hợp, vì vậy cô vẫn luôn cô đơn. Nhưng biết làm sao được, cô chỉ thích đúng kiểu này thôi.

Cô tôn sùng, kính sợ Tsukikage-hime hay Đế Nữ, chứ không phải thứ tình cảm nam nữ, càng không thể nào có cảm giác không đứng đắn với Shimizu.

Vốn định dò xét bí mật của Shimizu, không ngờ ngược lại lại rước họa vào thân.

Cô vội vàng uyển chuyển chống lại.

“Shimizu điện hạ, đừng... đừng đùa nữa. Bên cạnh điện hạ có bao nhiêu chị em xinh đẹp vô cùng, mỗi người một vẻ rực rỡ, đâu cần đến tôi an ủi. Hơn nữa, tôi cũng không có tư cách này. Tôi... tôi vẫn nên đỡ điện hạ về thôi. Người cần thuốc men hay bảo vật gì, cứ việc phân phó.”

Ryuki một mặt khéo léo từ chối, một mặt đỡ Shimizu đi về phía trước. Shimizu thầm mỉm cười, cô không ghét Ryuki, nhưng cũng chẳng có hứng thú gì, chẳng qua chỉ muốn trêu chọc một chút để đối phương không đến dò xét bí mật của mình mà thôi.

‘Tiền bối… người phụ nữ này thực sự sâu không lường được.’

Nhưng Shimizu cũng đã ngộ ra một vài điểm yếu của Tiền bối, đó là cô ấy dường như không thể ra khỏi không gian gương.

Shimizu quyết định, sau này sẽ không dễ dàng vào trong gương nữa.

Lily cầm giới chỉ, đến chỗ Tiền bối.

“Lily à, cái này em giữ cho kỹ. Em thân là người thống lĩnh các chị em, dịu dàng lương thiện, đối tốt với mọi người, dĩ nhiên là tốt. Nhưng cũng không thể không có chút uy nghiêm.” Tiền bối nắm lấy tay Lily nói.

“Người thống lĩnh các chị em? Không, Tiền bối, chúng ta đều là chị em tốt, không hề có chuyện ai thống lĩnh ai.”

“Nếu chỉ là bình thường mọi người cùng nhau thưởng hoa ngắm trăng, tự nhiên không cần để ý những điều đó. Nhưng Lily, khi mọi người đối mặt với nguy cơ, đối mặt với những kẻ địch đáng sợ mà chỉ có hợp lực mới mong có một trận chiến, nếu không có sự quản thúc mạnh mẽ, không có ý chí thống nhất, thì chỉ mang lại nguy hiểm lớn hơn cho chị, cho em, và cho các chị em khác. Bất kể là lạnh như băng sương, hay trăm nghe một mực với tất cả, đều không đúng. Một tấm lòng nhân hậu, cũng có thể hại mọi người. Điểm này, bây giờ chưa phải lúc để nói tỉ mỉ với em, em chỉ cần nhớ kỹ là được.”

Tiền bối nói “trăm nghe một mực” chỉ là một ví dụ, Lily cảm thấy mình cũng không đến mức đó. Đặc biệt là vào những lúc trọng đại, phải trái rõ ràng, mình vẫn rất quả quyết. Chỉ là nửa câu trước, "lạnh như băng sương" là có ý gì, mình đã bao giờ đối xử lạnh như băng sương với các chị em đâu? Lẽ nào chỉ là một lời nhắc nhở?

“Tiền bối, Lily hiểu rồi. Tuy em không có ý muốn thống lĩnh bất kỳ ai, nhưng trách nhiệm mà em phải gánh vác, em nhất định sẽ gánh vác!” Lily nói với vẻ đầy quyết tâm.

Vì các chị em, Lily có thể làm bất cứ điều gì.

Tiền bối nói với mình như vậy, chỉ e là đã thấy được trận chiến của mình với Sắc Giới Tôn Chủ. Nếu mình có thể sớm nhận ra sự dao động của chị Shimizu, cũng sẽ không khiến trận chiến trở nên nguy hiểm như vậy, còn suýt nữa đã kéo Tiền bối một lần nữa rơi vào giấc ngủ say.

Có những lúc, chỉ có lòng tốt là không đủ.

Chỉ đủ kiên cường, đủ dũng cảm cũng không đủ!

Phải đủ lợi hại mới được!

Tuy nội tâm Lily không muốn trở thành một người phụ nữ như vậy, nhưng vì Tiền bối, vì các chị em, mình không thể trốn tránh trách nhiệm!

“Lily em có thể hiểu được lời của chị, thế là tốt rồi. Cụ thể thì, Ngự Nữ Chi Đạo, so với tu hành, chiến đấu thông thường đều khó hơn nhiều, chắc đối với em là vậy.”

“Ể??”

“Bởi vì tâm tính của em… có lẽ, đây chính là cái gọi là nhân quả, cái gọi là thái quá bất cập chăng?” Tiền bối đột nhiên nói một cách đầy ý vị.

“Tiền bối? Chị nói gì, em không hiểu lắm?”

“Không có gì, sẽ có một ngày em hiểu. Tóm lại, cái gọi là Ngự Nữ Chi Đạo, làm thế nào để tất cả các chị em đều vừa thích, vừa sợ em, vừa ngoan ngoãn phục tùng em, lại cảm thấy hạnh phúc mãn nguyện, không đến mức nảy sinh oán niệm và bi thương, điều này đối với em bây giờ, thật sự rất khó. Em có bằng lòng học không?” Tiền bối dịu dàng cười nói. [note77900]

Lily không suy nghĩ nhiều, ánh mắt chân thành nói: “Có thể làm cho các chị em đều hạnh phúc, dĩ nhiên em bằng lòng học, đây cũng là điều mà Lily cả đời cầu mong.”

Lily nắm chặt tay Tiền bối, đột nhiên nói: “Lily không chỉ muốn làm cho các chị em hạnh phúc, mà còn muốn làm cho Tiền bối cũng hạnh phúc mãn nguyện nữa.”

Tiền bối vừa mừng vừa ngạc nhiên, trên gương mặt cũng ửng lên một vệt hồng đào hiếm có.

“Được rồi, Lily, em cũng đừng quá lạc quan. Tóm lại, em đi tu hành trước đi, việc cấp bách bây giờ là đột phá Cao Thiên.”

“Vâng ạ.”

“Ừm, còn về Ngự Nữ Chi Đạo, đợi em đột phá xong chị sẽ dạy em.”

Lily gật đầu, dù biết đây là việc mình phải làm và cũng vô cùng chấp niệm, nhưng nói thật, sâu trong lòng vẫn không đủ tự tin.

Mình thật sự làm được sao?

Nhưng có Tiền bối chỉ dẫn, chắc là sẽ được thôi.

Sau khi Lily rời đi, vệt hồng trên mặt Tiền bối không những không tan đi, mà ngược lại còn đậm hơn một chút.

“Chị cũng không biết nữa, tại sao em lại biến thành như vậy… nhưng có lẽ, như vậy vẫn tốt hơn dáng vẻ khi đó.”

Vẻ động tình của Tiền bối rất nhanh đã bình ổn lại, cô bắt đầu suy nghĩ: “Ừm, xem xét đến các bước tu hành của Lily sau này, Ngự Nữ Chi Đạo, đến lúc đó dạy Lily dùng với Ayaka trước nhỉ.”

Những ngày này, các cuộc tấn công của yêu ma ngày càng ít đi.

Nhưng Lily không hề có chút an nhàn nào.

Mỗi lần nhìn ra vực thẳm mênh mông, cô luôn có cảm giác bão tố sắp đến.

“Mình phải mau chóng tu luyện rồi.”

‘Ngự Nữ Chi Đạo gì đó, đều là chuyện thêu hoa trên gấm, thực lực mới là căn bản. Nếu không chiến thắng được cường địch của vực thẳm, cuối cùng mình và các chị em đều trở thành nô lệ của yêu ma, thì còn nói gì đến Ngự Nữ Chi Đạo nữa chứ?’

Về những chuyện đại sự, Lily vẫn rất tỉnh táo.

Tuy đối với thân phận thật sự của Tiền bối, đối với dao động nội tâm của Shimizu, bao gồm cả đối với chính mình, Lily còn có rất nhiều nghi vấn.

Nhưng tố chất tâm lý của Lily về phương diện này lại cực mạnh.

Nói buông là có thể buông.

Cô ngồi xuống, nhắm mắt lại, chỉ sau mấy hơi thở điều chỉnh, đã hoàn toàn chìm đắm trong biển tu hành.

Đột phá Cao Thiên, vạn sự đã sẵn sàng, chỉ thiếu cơ duyên.

“Rốt cuộc cái gì mới là cơ duyên…”

Giữa cõi mông lung, Lily rơi vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, say sưa đắm chìm trong biển cảm ngộ. Sự xuất hiện của trạng thái này là có lợi nhất cho việc cảm ngộ tu hành.

Trong một vùng hư vô, Lily đã thấy, sau làn sương mù lúc ẩn lúc hiện, một vị nữ thần áo trắng đeo mặt mạn che mặt, ánh mắt cô tịch, lạnh lùng như băng giá đang nhìn mình.

Cô ấy là ai?

Tại sao lại lạnh lùng như vậy, bi thương như vậy?

Lạnh như băng sương…

Lúc Tiền bối cảnh báo mình, tại sao lại đề cập đến từ này?

Điều này rõ ràng là một từ không hề liên quan gì với cơ thể thanh xuân ấm áp của mình.

Mình không có khí chất này.

Mình thiếu khí chất của một mỹ nhân băng giá.

“Hửm?”

Trong một khoảnh khắc, Lily bỗng nhiên giác ngộ.

E rằng không có một người phụ nữ nào, lúc hồi tưởng lại khí chất và sức hấp dẫn của mình, lại có thể liên kết với đại đạo tu hành, linh quang!

Đúng rồi!

Chính là cái này!

Lạnh như băng sương!

Mình tu luyện «Nguyệt Hoa».

Cảm ngộ Nguyệt Thiên Đạo.

Thế nào là mặt trăng?

Cao ngạo trên bầu trời đêm, là kẻ thống trị của vương quốc bóng đêm.

Cao cao tại thượng, sao mà cô đơn lạnh lùng.

Tu luyện Nguyệt Thiên Đạo, sao có thể không hiểu được sự lạnh lùng?

Lily dường như thấy mình đang đi dạo trên bầu trời đêm mênh mông, ngón tay ngọc ngà cô đơn nhẹ nhàng vuốt ve cột đá lạnh lẽo nơi cung trăng, với một ánh mắt siêu nhiên, phảng phất nét bi thương lạnh lẽo, nhìn xuống thế gian này.

Nhìn cổ kim, nhìn tam giới.

Nhìn thiên đạo của mặt trăng.

Cô đơn và lạnh lùng, chính là một trong những nền tảng hình thành nên Nguyệt Thiên Đạo vạn cổ.

Ngay lập tức, Lily đã cảm ngộ được!

Tuy nhiên, giây phút này, e rằng… Lily còn hiểu rõ hơn cả chính mặt trăng.

Mặt trăng cô đơn lạnh lùng không phải là vô tình.

“Băng tịch ngân hà không vũ sa,

U hàn nguyệt cung lãnh hương hồn.” [note77899]

Chính vì ở trong đêm dài cô tịch, giữa cung điện lạnh lẽo, bẩm sinh đã hun đúc nên một thân thể da băng thịt tuyết, nên mới càng phải đi tìm kiếm sự ấm áp của thế gian.

Mới càng phải bảo vệ người thân, người yêu, hơi ấm của mình!

Trong căn phòng u ám của Bích Lạc Thành, bỗng tỏa ra ánh sáng không tưởng.

Khiến cho các Hắc Thiên Nữ đang tuần tra gần đó, bị lóa mắt.

“Ánh sáng gì vậy? Ban ngày?” Ayaka đang ở trong phòng mình nghiên cứu sách thần thuật, lại đột nhiên thấy ngoài cửa sổ một màu trắng xóa, còn tưởng tòa thành cổ hắc ám này thật sự đã bay lên tận trời xanh.

“Đây, đây là cái gì?” Uesugi Rei đang ở đạo trường của Bích Lạc Thành luyện kiếm, đầm đìa mồ hôi. Nơi đây nằm dưới nền đá, bốn phía đều kín, ấy vậy mà ánh trăng trắng như ngọc đó lại xuyên qua sàn nhà, qua các kẽ đá từ trên đỉnh chiếu vào, làm cho đạo trường như được rắc xuống những sợi tơ bạc.

“Hửm?” Shimizu vốn đang ở trong phòng vận chuyển thần lực để chống lại Ngự Nữ Chi Đạo của Tiền bối. Lúc này, cô cũng cảm thấy toàn thân được một màu trắng ngọc bao phủ, một cảm giác thoải mái chưa từng có, như thể được thứ mà mình đã khao khát, tìm kiếm suốt vô số năm mà không có được, trong nháy mắt lấp đầy, bao vây.

“A...!” Shimizu lại thất thố rên lên một tiếng yêu kiều, thân hình dịu dàng mềm nhũn, ngã xuống sàn, mặt đỏ bừng, tóc dài bay tán loạn.

“Chủ nhân?” Nanako đang cẩn thận lau chùi Ô Hoa Anh Đào, nhìn ánh sáng tựa như đêm tuyết giáng trần, đôi mắt to tròn cũng trở nên say mê.

Bên ngoài, Vô Gian Thâm Uyên vốn vô cùng sâu thẳm, u tối… Trong giây phút này, bị ánh trăng mờ ảo không biết từ đâu đến bao phủ. Đám quỷ yêu trên vách đá lạnh lẽo của vực thẳm bị chiếu rọi, tạo thành từng cái bóng trăng kỳ dị, kinh ngạc.

“Cái gì!? Đây, đây là ánh sáng gì!?”

Vạn ma trong vực thẳm, tất cả đều kinh ngạc!

Mấy ngàn năm qua, ở nơi đây, có mấy ai đã từng thấy qua ánh trăng?

Có ai biết được, mặt trăng mới là kẻ thống lĩnh thực sự của vương quốc bóng đêm!?

Ghi chú

[Lên trên]
Giữ nguyên văn ai mún hỉu thì hỏi AI ;v
Giữ nguyên văn ai mún hỉu thì hỏi AI ;v
[Lên trên]
mientrengiuongnamduoiladuoc<(")
mientrengiuongnamduoiladuoc<(")
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận