Quyển 1 - Anh và em, chẳng là ai cả.
Chương 7 Người nhà cùng ...
3 Bình luận - Độ dài: 1,857 từ - Cập nhật:
Vì lý do an toàn, Kilou mang theo Hilde liên tục đi qua mấy tòa thành thị, cuối cùng ở một đô thị xa xôi tên là Canster định cư. Ở đây không có quý tộc Tinh Linh nào, đây là một đô thị do Tinh Linh thống trị nhưng phần lớn là con người, nói là như vậy, kỳ thực những người nhân loại ở đây cũng phần lớn là người già yếu tật nguyền, tự sinh tự diệt.
Kilou từng cảm thấy ở đây có lẽ sẽ khiến Hilde cảm thấy khó chịu, nhưng không ngờ cô bé chỉ gật đầu một cái là đồng ý ở lại.
Xem ra cô bé dường như... không hề ghét con người?
Một Tinh Linh và một người nhân loại ở cùng một chỗ nhìn thế nào cũng có Vấn Đề, để giải quyết phiền phức này, Kilou mua một cái bịt mắt dùng để che đi con mắt màu xanh biếc ở mắt phải của Hilde. Nói đến cũng rất vừa vặn, mắt trái của Hilde có màu đen giống con người, như vậy khi bịt con mắt màu xanh biếc tượng trưng cho Tinh Linh lại, và dùng tóc che đi lỗ tai Tinh Linh mọc ra, Hilde nhìn qua liền giống như con người.
Kilou từng tìm hiểu nguyên nhân mắt trái của Hilde có màu đen, nhưng câu trả lời chỉ là do bệnh.
Hilde bị bệnh, đồng tử mắt trái bởi vậy đã biến thành màu đen.
Còn về việc Hilde vì sao không nói cho Kilou nguyên nhân chân chính, không ai biết.
Một phiền phức khác chính là chân của Hilde.
Mặc dù đùi phải đã gần như hoàn toàn hồi phục sau khi được trị liệu bằng ma dược, nhưng mỗi khi Hilde muốn đứng lên, đùi phải luôn truyền đến cảm giác tê dại, điều này khiến cô bé đứng không vững, có lẽ là di chứng, Kilou để giải quyết Vấn Đề đi lại của Hilde, lại mua cho cô bé một cây nạng đơn.
Mặc dù cảnh một thiếu nữ xinh đẹp chống nạng trông thật khó chịu, nhưng mà Hilde cũng không phản đối.
"Chỉ cần là đồ anh trai tặng cho em, em đều thích."
Kilou hơi thẹn thùng khi đồng ý lời thỉnh cầu được gọi là anh trai này của Hilde. Thứ nhất là vì tâm trạng của Hilde vừa mới hồi phục, loại yêu cầu nhỏ này mình tự nhiên không thể từ chối. Thứ hai có lẽ là mình có chút nhớ nhà, còn có Kily, cô em gái Hilde này có lẽ cũng có thể xoa dịu tâm trạng này.
Chỉ có điều Hilde có phải là hơi quá dựa dẫm vào từ "anh trai" này không? Kilou cảm giác mỗi lần lấy thân phận anh trai ra để gọi Hilde làm gì đó hoặc chấp nhận chuyện gì, cô bé luôn cam tâm tình nguyện đồng ý.
Tóm lại, sau khi giải quyết đủ loại chuyện phiền phức, Kilou và Hilde chính thức định cư tại Canster.
Còn về việc người thị vệ kia nói sẽ có một người tên là Grenier tìm tới cửa, Kilou cũng không biết đối phương làm sao tìm được mình, cứ coi như đó là một sự chờ đợi hư vô mờ mịt vậy.
Và lần chờ này, chính là một năm.
Gia đình mới
"Không phải tôi nói ông chủ này tiền công có Vấn Đề sao, xe của ông này làm bằng vàng hay bánh xe làm bằng vàng, chẳng phải rửa chút nước sao lại lấy nhiều tiền thế?" Kilou phàn nàn với ông chủ cửa hàng.
"Bớt nói nhảm, tôi chỉ hỏi cậu tiền công này có muốn hay không?" Ông chủ cửa hàng nói rất cậy mạnh.
Đáng chết, người này chính là nhìn mình là một đứa bé nên tùy ý nghiền ép bóc lột mình, nhưng mà mình thật sự không có cách nào.
"Được rồi, tôi muốn." Kilou chỉ có thể nhận thua.
Mặc dù túi tiền mà người thị vệ kia đưa cho mình có thể dùng rất lâu, nhưng xét về lâu dài, Kilou nhất định phải học được tự lực cánh sinh, tối thiểu số tiền này vẫn phải kiếm.
Cầm tiền công hôm nay, Kilou mua chiếc bánh mì kẹp thịt nướng mình thích ăn nhất. Thật là, gần đây giá cả cũng tăng, sau này sợ rằng phải làm hai công việc.
Vòng qua con đường quanh co, Kilou trở về nhà của mình.
Đây là một tiểu viện vắng vẻ, bởi vì quá vắng vẻ và bất tiện nên không ai muốn mua, vì vậy Kilou đã mua được với giá rất thấp.
Tốt thật, vắng vẻ ít người, đơn giản chính là địa điểm ẩn nấp tối ưu, mấu chốt là mua nhà còn kèm theo một tiểu viện.
Một thiếu nữ lúc này đang đứng trong sân phơi quần áo, chống nạng và đeo bịt mắt, chỉ là phơi quần áo thôi mà nhìn cũng rất bất tiện.
Kilou thấy Hilde trong bộ dạng này cũng chỉ có thể lắc đầu, cô bé không thể đi theo mình đi làm, càng không thể khoe khoang khắp nơi. Rơi vào đường cùng chỉ có thể để cô bé ở lại trong viện này. Mặc dù là bảo vệ cô bé nhưng Hilde rất không vui, dù sao mình muốn làm gì cũng không thể giúp, cuối cùng chỉ có thể làm một chút việc nhà.
Vừa nghĩ tới lần đầu tiên vị đại tiểu thư này làm việc nhà mà ngay cả quét rác cũng không biết, Kilou liền muốn cười, nhưng mà cô bé học cũng rất nhanh, bây giờ đã là một nhân viên gia chính hợp cách.
"Ơ? Anh trai! Anh về rồi?" Thấy Kilou từ xa, Hilde bỏ việc đang làm trong tay, đi tới cửa đón anh ấy.
Đã qua một năm, nhìn tình hình tâm trạng của cô bé này dường như cũng gần như hoàn toàn hồi phục, sao lại cảm thấy vui tươi hơn cả lúc lần đầu gặp mặt vậy nhỉ?
"Ừ. Anh về rồi, nhìn này, anh còn mua bánh mì kẹp thịt em thích ăn nhất." Kilou lay lay cái túi trong tay mình.
Thấy Kilou hành động như vậy, Hilde cười rất vui vẻ.
Tốt quá rồi, hôm nay anh trai cũng về rồi, không bỏ lại em.
Một gia đình
"Cái ông chủ kia đơn giản là quá đáng ghét! Trẻ con cũng không phải là người ư? Bóc lột như vậy lẽ nào lại như thế!"
Trong bữa tối, Kilou vừa ăn bữa tối do Hilde làm, vừa kể những gì mình chứng kiến hôm nay ở bên ngoài. Dù sao Hilde không có cách nào ra ngoài, Kilou liền kể cho cô bé nghe.
Hilde một tay chống cằm, mỉm cười lắng nghe những tin đồn thú vị và lời than vãn của Kilou.
Dưới ánh nến mờ ảo, gương mặt cô bé trông đặc biệt kinh diễm, ngay cả bịt mắt cũng không thể che khuất nét quyến rũ đặc hữu của cô bé.
Vỏn vẹn một năm, Kilou liền cảm giác Hilde đã đặc biệt giống vị công tước phu nhân kia.
Không chỉ là tướng mạo, còn có một khía cạnh nào đó không thể nói rõ.
"Anh trai ghét ông chủ đó sao?" Hilde đột nhiên hỏi.
"Ừm? Cũng được, người đó mặc dù nhân phẩm không ổn lắm, nhưng vẫn rất chăm sóc chúng ta những đứa trẻ không baba không mẹ đi làm, tạm thời... Coi như là một người tốt vậy." Kilou ăn hết miếng cơm cuối cùng trong chén, Hilde liền chuẩn bị thu dọn bát đĩa.
Rõ ràng hành động như vậy bất tiện, Kilou mỗi lần đều muốn can thiệp giúp đỡ, nhưng mà Hilde cũng không cho phép.
"Đây là những việc ít ỏi em có thể làm, hy vọng anh trai có thể giao cho em, em cũng muốn, làm chút chuyện cho anh trai." Hilde nói như thế.
Kilou không lay chuyển được cô bé, chỉ có thể buông tay để cô bé làm.
Kilou đi tới trong viện nhìn lên bầu trời đầy sao, mỗi lần anh ấy đều sẽ đến đây ngẩn người suy xét Vấn Đề.
Lại một năm nữa trôi qua, Hibiscus lại biến mất tiêu rồi, màn trò chơi này rốt cuộc khi nào mới kết thúc đây?
Trong phòng bếp, Hilde đang ngồi trên ghế rửa chén.
"Là một người tốt mà..." Hilde vừa rửa chén vừa nói nhỏ, "Đó chính là đối với anh trai mà nói... Vẫn còn giá trị lợi dụng..."
Đột nhiên cô bé nhíu mày.
Muỗi đêm hè nhiều bất thường, nhất là trong môi trường vắng vẻ như thế này.
Mấy con muỗi di chuyển qua lại trong phòng bếp, phát ra âm thanh đặc biệt khó chịu.
Tai Tinh Linh của Hilde khẽ động, đột nhiên đưa tay phải ra chỉ về một hướng.
"Y tư!"
Trên không đột nhiên bùng lên một đám lửa, thiêu chết toàn bộ mấy con muỗi kia.
Hilde biết ma pháp chuyện này cô bé chưa bao giờ nói với bất kỳ ai, ngay cả mẫu thân cô bé cũng không biết.
Điều này vốn là muốn vào ngày tiệc sinh nhật đó mình sẽ tạo bất ngờ cho mẹ, nhưng mà... Lại xảy ra chuyện như vậy.
Đã qua một năm rồi sao?
Sau sự kiện đó, có lẽ, sẽ không ai chúc mừng sinh nhật mình nữa phải không?
Làm xong tất cả, Hilde đi tới phòng khách, Kilou vẫn như cũ ngồi trong viện nhìn lên bầu trời ngẩn người, anh ấy mỗi đêm đều như vậy.
Hilde không có ý định quấy rầy anh ấy, đột nhiên, cô bé nhớ tới Kilou còn mang theo bánh mì kẹp thịt cho cô bé mà chưa ăn.
Sao có thể quên chuyện này chứ!? Nếu không ăn, anh trai có lẽ sẽ tức giận!
Hilde vội vàng mở cái túi kia ra.
Kỳ lạ, mọi khi cái túi đựng bánh mì kẹp thịt có lớn như vậy sao?
Tiếp đó, thấy đồ vật trong túi, cô bé dừng lại, tiếp đó... Rơi nước mắt.
Đó là một chiếc váy công chúa vô cùng xinh đẹp, kể từ sau lần sinh nhật kia, Hilde liền chưa từng mặc một chiếc váy tử tế nào.
Trên đó còn có một tờ giấy.
"Chúc mừng sinh nhật, Hilde, anh không hiểu rõ lắm em thích quà tặng kiểu gì, nếu để em cảm thấy khó chịu hoặc nhớ tới điều gì, em cứ ném đi nhé."
Sao lại thế này?
Đây chính là quà sinh nhật anh trai tặng cho em mà!
Thật là vui mừng...
Em quả nhiên... được anh yêu thương mà, Kilou...


3 Bình luận