Ta và trò chơi của thần v...
Bạch Phụng Hành Bạch Phụng Hành
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1 - Anh và em, chẳng là ai cả.

Chương 7 NGười nhà cùng ...

1 Bình luận - Độ dài: 1,147 từ - Cập nhật:

Kilou và Hilde liên tục di chuyển giữa các thành phố để đảm bảo an toàn, cuối cùng họ chọn Canster – một đô thị xa xôi – làm nơi định cư. Đây là một thành phố do Tinh linh cai trị, nhưng con người lại chiếm đa số, dù phần lớn họ chỉ là những người già yếu, bệnh tật, tự sinh tự diệt.

Kilou từng lo Hilde sẽ không thoải mái ở đây, nhưng cô bé chỉ gật đầu đồng ý ở lại.

Việc một Tinh linh và một con người sống cùng nhau rõ ràng sẽ gây ra nhiều rắc rối. Để giải quyết, Kilou mua một miếng bịt mắt để che đi con mắt màu xanh biếc của Hilde. Thật trùng hợp, mắt trái của cô bé lại có màu đen giống con người. Cùng với việc dùng tóc che đi đôi tai Tinh linh, Hilde trông hệt như một cô bé loài người.

Hilde bị bệnh, và mắt trái của cô bé đã chuyển sang màu đen vì thế.

Chẳng ai biết tại sao Hilde không nói cho Kilou sự thật.

Một vấn đề khác là đôi chân của Hilde.

Dù đùi phải đã gần như hồi phục hoàn toàn nhờ ma dược, nhưng mỗi khi Hilde cố đứng dậy, cô bé lại thấy tê buốt, khiến cô không thể giữ vững. Có lẽ đây là di chứng, nên Kilou đã mua cho cô bé một chiếc nạng để giúp cô đi lại.

Dù cảnh một cô gái xinh đẹp phải chống nạng trông có vẻ khó chịu, nhưng Hilde không hề phản đối.

“Chỉ cần là đồ anh hai tặng, em đều thích.”

Tóm lại, sau khi giải quyết đủ mọi phiền phức, Kilou và Hilde đã chính thức định cư tại Canster.

Còn về lời của người thị vệ rằng sẽ có một người tên Grenier tìm đến, Kilou chẳng biết đối phương sẽ tìm mình kiểu gì. Cứ coi như đó là một sự chờ đợi mơ hồ, vô định vậy.

“Này, tôi nói ông chủ, tiền công của ông có vấn đề rồi đấy! Cái xe này làm bằng vàng hay bánh xe làm bằng vàng à? Sao mà chở tí nước thôi mà lại tính nhiều thế?” Kilou cằn nhằn với ông chủ cửa hàng.

“Bớt nói nhảm đi, tôi hỏi cậu có lấy tiền công này không hả?” Ông chủ cửa hàng trả lời cộc lằn.

Chết tiệt! Gã này đúng là ỷ mình là trẻ con mà bóc lột đủ kiểu, nhưng mình lại chẳng có cách nào.

“Được rồi, tôi lấy.” Kilou đành chịu thua.

Dù cái túi tiền người thị vệ đưa có thể dùng được rất lâu, nhưng về lâu dài, Kilou vẫn phải học cách tự lập. Ít nhất thì vẫn phải kiếm tiền.

Cầm tiền công hôm nay, Kilou mua chiếc bánh thịt nướng mình thích nhất. Thật tình, dạo này giá cả cứ tăng vù vù, có khi sau này phải làm hai việc mất.

Đi qua con đường quanh co, Kilou trở về nhà.

Thật tuyệt, nơi này vắng vẻ ít người, đúng là địa điểm ẩn náu lý tưởng nhất. Quan trọng là mua nhà còn kèm theo một cái sân nhỏ nữa chứ.

“Ơ? Anh hai! Anh về rồi ư?” Thấy Kilou từ xa, Hilde đặt việc đang làm xuống, đi ra cửa đón anh.

Một năm đã trôi qua, xem ra tâm trạng cô bé đã gần như hồi phục hoàn toàn rồi, sao mà lại có cảm giác vui vẻ hơn cả lần đầu gặp mặt thế nhỉ?

“Ừm. Anh về rồi đây, nhìn này, anh còn mua thạch em thích nhất nữa.” Kilou lắc lắc cái túi trên tay.

Thấy Kilou làm vậy, Hilde cười rất vui vẻ.

Tuyệt quá, hôm nay anh hai cũng về rồi, không bỏ lại mình.

Hilde một tay chống cằm, mỉm cười lắng nghe Kilou kể chuyện phiếm thú vị và cả những lời than vãn.

Dưới ánh nến mờ ảo, gương mặt cô bé trông càng thêm diễm lệ lạ thường, ngay cả miếng bịt mắt cũng không thể che đi vẻ quyến rũ đặc trưng của cô.

Chỉ sau một năm, Kilou đã cảm thấy Hilde đặc biệt giống vị công tước phu nhân kia.

Không chỉ là ngoại hình, mà còn cả một khía cạnh nào đó khó tả nữa.

“Anh hai ghét ông chủ kia à?” Hilde đột nhiên hỏi.

“Ừm? Không hẳn, tạm được. Mặc dù ông ta nhân cách không ổn lắm, nhưng vẫn rất quan tâm đến những đứa trẻ mồ côi như chúng ta. Tạm thời… coi như là người tốt đi.” Kilou ăn nốt miếng cơm cuối cùng trong bát. Hilde liền chuẩn bị dọn dẹp bát đĩa.

Rõ ràng hành động đó không tiện, Kilou lần nào cũng muốn giúp, nhưng Hilde không cho phép.

“Đây là một trong số ít việc em có thể làm. Em mong anh hai có thể giao cho em. Em cũng muốn làm gì đó cho anh.” Hilde nói.

Kilou đi ra sân nhìn lên bầu trời đầy sao. Lần nào anh cũng đứng đây thẫn thờ suy nghĩ.

Lại một năm nữa. Hibiscus lại biến mất tăm. Cái màn game này rốt cuộc khi nào mới kết thúc đây?

Đột nhiên, anh khẽ nhíu mày.

Muỗi đêm hè nhiều bất thường, nhất là trong một môi trường vắng vẻ như thế này.

Đôi tai Tinh linh của Hilde khẽ động, cô bé đột nhiên đưa tay phải chỉ về một hướng.

“Y-sy!”

Trên không trung đột nhiên bùng lên một ngọn lửa, thiêu chết mấy con muỗi đó.

Hilde biết ma pháp, chuyện này cô bé chưa từng nói với bất cứ ai, ngay cả mẹ cô bé cũng không biết.

Đã một năm rồi sao?

Sau sự kiện đó, có lẽ, sẽ không còn ai tổ chức sinh nhật cho mình nữa đâu nhỉ?

Sau khi làm xong mọi việc, Hilde đi vào phòng khách. Kilou vẫn ngồi trong sân nhìn trời thẫn thờ, anh cứ như vậy mỗi tối.

Hilde không định làm phiền anh, đột nhiên, cô bé nhớ ra Kilou còn mang thạch về mà cô chưa ăn.

Sao mình có thể quên chuyện này cơ chứ!? Nếu không ăn, anh hai có lẽ sẽ giận mất!

Hilde vội vàng mở chiếc túi đó ra.

Kỳ lạ, mọi khi cái túi đựng thạch có to thế này đâu?

Tiếp đó, khi nhìn thấy thứ trong túi, cô bé khựng lại, rồi… nước mắt bắt đầu rơi.

Đó là một chiếc váy công chúa vô cùng xinh đẹp. Kể từ lần sinh nhật đó, Hilde chưa từng được mặc một chiếc váy tử tế nào.

Trên váy còn có một mảnh giấy nhỏ.

Thật là hạnh phúc…

Quả nhiên… em được anh yêu thương phải không, Kilou…

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

bắt đầu đáng iu rồi đấy
Xem thêm