Thông thường, khi đang di chuyển giữa các thị trấn như thế này, sẽ có một nhóm tiểu thư quý tộc bị đạo tặc hoặc ma vật tấn công, rồi mình sẽ ra tay cứu giúp và tạo được mối quan hệ tốt đẹp với một nhân vật có máu mặt ở địa phương. Thế mà chẳng có gì xảy ra cả.
Này, tôi nói cậu nghe, nếu chuyện đó mà xảy ra thường xuyên thì đây đã không phải là một quốc gia tử tế rồi, hiểu không? An ninh hoàn toàn sụp đổ thì có...
《Haizz, Abel chẳng hiểu gì về cái gọi là "vẻ đẹp của sự u buồn" cả.》
《Gì cơ, "vẻ đẹp của sự u buồn"...?》
Abel phản bác lại dòng suy nghĩ đầy vẻ tiếc nuối của Ryo. Đây quả thực là một cảnh tượng hết sức quen thuộc.
Bên trong cỗ xe ngựa đi từ Thánh đô Marlo-Mar đến Cộng hòa quốc Mafalda. Tất nhiên, vì đã thuê trọn cỗ xe, Ryo vừa ung dung nhấm nháp cà phê... vừa trao đổi những câu chuyện bất ổn như vậy với Abel thông qua Vang Vọng Linh Hồn. Đúng là bằng chứng cho câu nói, đừng để vẻ bề ngoài đánh lừa. Dù vậy, với nguồn vốn dồi dào, ly cà phê thơm phức và một pháp sư mặc áo choàng, chắc chắn họ phải thuộc dạng khách hàng cao cấp!
《Liệu có thật thế không?》
Vị Vua kiếm sĩ không có mặt ở đây lên tiếng nghi ngờ, nhưng tôi chẳng bận tâm. Chỉ cần tỏ ra có phong thái như vậy, người ngoài nhìn vào sẽ thấy thế thôi. Hãy làm ra vẻ mình có giá trị, rồi thiên hạ sẽ tự khắc định giá cho bạn... Trong một cuốn sách tôi đọc ngày xưa có câu như thế!
Buổi chiều ngày thứ năm kể từ khi rời Thánh đô, Ryo cuối cùng cũng sắp vượt qua biên giới để vào Cộng hòa quốc Mafalda. Cậu đã đi qua hai quốc gia từ Thánh đô Marlo-Mar, nhưng so với chúng, việc kiểm soát biên giới ở đây có vẻ nghiêm ngặt hơn nhiều.
《Abel, an ninh biên giới ở đây được siết chặt một cách đáng kinh ngạc.》
《Hô hô. Hình như cái nước cộng hòa đó là quốc gia duy nhất đi ngược lại ý muốn của Giáo hội Tây Phương đúng không?》
《À thì, nói là đi ngược lại ý muốn thì cũng không hẳn... mà là họ thực hiện phân lập hoàn toàn chính trị và tôn giáo, tức là tách biệt hai thứ đó ra.》
《Hừm... Thật lòng mà nói, một quốc gia có thể vận hành như vậy sao?》
《Ý cậu là sao?》
《Để cai trị dân chúng, cần dùng luật pháp cho lý trí, và tôn giáo cho tình cảm...》
Điều Abel nói, theo một nghĩa nào đó, là nguyên tắc cơ bản trong việc cai trị quốc gia xuyên suốt lịch sử. Ngay cả ở Trái Đất, khái niệm phân lập chính trị và tôn giáo chỉ được đề xướng và thực sự xuất hiện ở các quốc gia thời hiện đại... không, nói đúng hơn thì những quốc gia như vậy không hề tồn tại. Chắc chỉ có ở các nước cộng sản mà thôi. Ngay cả ở cái nôi của chủ nghĩa dân chủ, tổng thống còn đặt tay lên Kinh Thánh để tuyên thệ... nên làm gì có chuyện phân lập chính trị và tôn giáo, dù chỉ một li.
Tôn giáo vốn dĩ không phải là thứ xấu xa. Học thuyết cai trị mà Abel đã học thực ra lại thực tế đến đáng ngạc. Bản thân tôn giáo hoàn toàn không phải là thứ xấu. Điều cần phải cảnh giác là khi các thế lực tôn giáo can thiệp quá sâu vào chính trị, người cầm quyền sẽ gặp rất nhiều phiền toái.
《Cậu hãy cẩn thận điểm đó!》
《Ờ, ừm...》
Việc phân lập chính trị và tôn giáo một cách nghiêm ngặt là điều bất khả thi, và thực tế có lẽ cũng không cần thiết. Tuy nhiên, việc duy trì một sự phân định ở mức độ nhất định giữa chính trị và tôn giáo sẽ giúp việc cai trị quốc gia dễ dàng hơn. Mà thôi, trong lịch sử cũng không hiếm những trường hợp chính hoàng đế tự mình đưa tôn giáo vào việc quốc gia... như thời kỳ mạt của Đế chế La Mã...
Trong lúc Ryo đang mải suy nghĩ, đã đến lượt cậu kiểm tra biên giới. Người đánh xe xuống làm thủ tục gì đó, sau đó cửa xe bị gõ.
"Mời vào."
"Xin thất lễ."
Ryo vừa dứt lời, cánh cửa mở ra và một người lính gác bước vào. Cỗ xe ngựa này khá lớn.
"Theo phận sự, tôi xin được hỏi. Ngài có giấy thông hành qua biên giới do Cộng hòa cấp, hoặc giấy tờ tùy thân không ạ?"
Một câu hỏi cực kỳ lịch sự. Ryo, người đã thoáng mường tượng ra một màn đôi co vất vả với những lính gác hống hách, rồi phải dùng đến đại ma pháp để đột phá biên giới bằng vũ lực... cảm thấy hụt hẫng.
《Nếu chuyện đó xảy ra thì người gặp rắc rối là cậu chứ ai!》
Hình như có vị vua nào đó đang nói thế.
Nhân tiện, Ryo tất nhiên không có giấy thông hành do Cộng hòa cấp. Thứ cậu có trong tay là...
"Vậy thì, cái này."
Cậu trình ra Thánh Ấn Trạng mà mình đã mượn suốt từ lúc đi đến thị trấn hầm ngục phía Tây. Khi đi qua hai quốc gia trước đó, Thánh Ấn Trạng này không gặp vấn đề gì. Tuy nhiên, tại Cộng hòa quốc Mafalda này...
Đôi mắt của người lính gác nheo lại.
"Xin lỗi ngài. Với Thánh Ấn Trạng, chúng tôi sẽ cần thời gian để xét duyệt."
Giọng điệu vẫn lịch sự, nhưng nội dung thì thật khắt khe.
"Ơ... ừm, thời gian là bao lâu vậy?"
"Khoảng một tuần ạ."
"Lâu thế!"
Cậu buột miệng thốt lên.
"Hừm..."
Ryo bối rối. Và rồi phúc âm đã đến!
《Dùng tấm thẻ Công tước Rondo không được sao?》
Chính nó!
Người lính gác đang định gọi đồng đội bên ngoài.
"À, vậy thì, cái này."
Ryo vội vàng đưa tấm thẻ thân phận đang đeo trên cổ như một sợi dây chuyền.
"Hả...? A, ra ngài là một quý tộc. Xin vui lòng chờ một lát."
Người lính gác nói vậy rồi gọi ra ngoài.
"Mang bảng đối chiếu đến đây."
Vài phút sau.
"Vương quốc Knightley... Công tước Rondo... Th-Thủ tịch Công tước...? Thần xin thất lễ, thưa ngài. Đã đối chiếu xong, mời ngài đi qua."
"Vâng, các anh vất vả rồi."
Cứ như vậy, Ryo đã nhập cảnh vào Cộng hòa quốc Mafalda.
◆
"Thủ tịch Công tước của Vương quốc Knightley? Knightley là thuộc Trung Nguyên Quốc... tại sao một quý tộc ở nơi đó lại...? À, có một phái đoàn từ Trung Nguyên Quốc đến Thánh đô, là người của phái đoàn đó sao? Nhưng mà Thủ tịch Công tước ư? Là bản thân ngài ấy? Không, nếu đã trình thẻ thân phận thì chắc là thật... Hơn nữa, kẻ đó ban đầu lại trình Thánh Ấn Trạng. Chẳng hiểu gì cả... Barley, ngài nghĩ sao?"
"Chà... dù ngài hỏi tôi nghĩ sao... Trước mắt, không còn cách nào khác ngoài việc cho người giám sát và theo dõi tình hình thôi."
Đây là phòng làm việc của Nguyên thủ tại Dinh Nguyên thủ, thủ đô Cộng hòa quốc Mafalda. Người đang ngồi là Nguyên thủ Cornubiano della Russo và Cố vấn Tối cao, Lãnh chúa Barley. Đây là cuộc trò chuyện của hai người sau khi xem bản báo cáo do Chánh văn phòng Rash mang đến. Bản thân Rash vẫn im lặng. Khi hai người này nói chuyện, anh ta thường không xen vào.
Nguyên thủ Cornubiano sở hữu một thân hình đường bệ, cao một mét chín mươi và nặng chín mươi kilôgam. Trông ông giống một kiếm sĩ tiên phong hơn là người đứng đầu một nước cộng hòa. Tuổi khoảng cuối bốn mươi, làn da ngăm đen với mái tóc cắt ngắn... mái tóc nâu sẫm đã bắt đầu điểm bạc. Và đặc điểm nổi bật nhất có lẽ là mắt trái của ông... ông đeo một miếng bịt mắt. Đến mức này thì có lẽ trông ông hợp với vai một tên trùm cướp biển hơn cả một kiếm sĩ tiên phong. Nguyên thủ Cornubiano vốn là một người đàn ông của biển cả.
Ngược lại, người đang ngồi trên ghế sofa là Cố vấn Tối cao, Lãnh chúa Barley. Dù được cho là đã gần tám mươi tuổi, ánh mắt của ông vẫn sắc bén. Mái tóc trắng dài được buộc lại phía sau, có thể nói đây là một gương mặt toát lên vẻ trí tuệ. Nếu nhìn kỹ, bên cạnh ông có một cây trượng lớn mà các pháp sư thường dùng...
"Dù sao đi nữa, đây quả là một thời điểm phiền phức đến đáng kinh ngạc."
"Đúng vậy."
Nguyên thủ Cornubiano thở dài một tiếng thật não nề. Rồi ông dùng ngón tay day day vùng thái dương. Đó là thói quen của ông khi đang suy nghĩ về những chuyện phiền phức.
"Vào đúng cái thời điểm chiến tranh sắp nổ ra..."
Cornubiano nói rồi khẽ lắc đầu.
Hai ngày sau, Chánh văn phòng Rash mang thêm một bản báo cáo nữa đến cho hai người.
"Về vị Thủ tịch Công tước của Vương quốc Knightley, nghe nói ngài ấy đã đi đến Khu Rừng Đặc Biệt."
"Hả? Khu Rừng Đặc Biệt chẳng phải là Rừng Elf sao? Tại sao lại đến một nơi như vậy? Vị Công tước đó không phải con người mà là Elf à... không thể nào."
"Báo cáo từ biên giới cho biết ngài ấy là con người ạ."
Rash báo cáo, Nguyên thủ Cornubiano thắc mắc, còn Cố vấn Barley cũng chỉ biết nhún vai.
"Mong là không bị giết."
Cornubiano vừa lẩm bẩm vừa khẽ lắc đầu.
◆
"Ở đây sao?"
"Vâng ạ. Nói đến Rừng Elf thì chính là nơi này."
Người đánh xe luống tuổi trả lời câu hỏi của Ryo. Rồi, ông ta vừa nhìn đống hành lý vừa hỏi.
"Ngài thực sự muốn dỡ hết hành lý xuống chứ ạ?"
"Vâng, xin hãy dỡ hết xuống giúp tôi."
Ryo gật đầu rồi nhìn khu rừng trải rộng trước mắt. Có lẽ dùng từ "um tùm" là hoàn toàn phù hợp. Cây cối có vẻ mọc rất dày đặc, khiến cậu không thể nhìn thấy gì sâu bên trong.
"Tôi đã dỡ hết xuống rồi ạ."
"Cảm ơn ông."
Ryo nói vậy và trả tiền xe, rồi cỗ xe rời đi. Ryo còn lại một mình. Lúc đó, cậu mới để ý đến tấm biển báo. Trên biển báo có ghi "Từ đây là Rừng Elf. Cấm người không phận sự đi vào".
《Vậy sao. Thế tại sao lại nói điều đó với tôi?》
《Tôi đã cố tình đến đây để giao quốc thư của Abel đấy?》
《Ít nhất cũng nên báo cáo là đã đến nơi chứ.》
《Vậy à, đã nhận báo cáo.》
《Tôi đã cố tình đến đây để giao quốc thư của Abel đấy?》
《Nếu tôi mà bỏ mạng ở đây thì cậu sẽ làm gì hả?》
《Tại sao lại phải nhắc lại?》
Abel hỏi lại với một tiếng thở dài nhỏ. Abel, người luôn phải đối phó với Ryo, trông thật vất vả. Đây là cách tôi thể hiện cho Abel thấy là mình đang làm việc. "Cấp trên sẽ hiểu mà không cần nói, sẽ luôn dõi theo mình"... đó chỉ là ảo tưởng thôi. Phải thể hiện ra là mình đang làm việc tử tế.
《Vậy à, Ryo cậu cũng vất vả nhiều rồi.》
Vị Vua đang làm việc ở Vương đô xa xôi vẫn dành thời gian để cho Thủ tịch Công tước của mình lời khuyên... chẳng phải ngài là một cấp trên quá tuyệt vời rồi sao.
《Nếu có biển cấm vào, Abel sẽ làm gì?》
《... Nhờ một người quen dẫn đường?》
Thật là hợp lẽ thường. Nhưng ở đây chẳng có người quen nào để nhờ dẫn đường cả.
《Thì kiểu gì cậu mà chả xông thẳng vào, đúng không?》
Abel khẳng định chắc nịch.
《Xin đừng nói về tôi như thể tôi là một kẻ não toàn cơ bắp chứ!》
《Vậy thì cậu định làm gì?》
《Đầu tiên tôi sẽ lên tiếng gọi.》
《Lên tiếng gọi?》
Lờ đi câu hỏi của Abel, Ryo hít một hơi thật sâu. Và rồi, từ tận đáy lòng...
"Xin cho hỏi có ai ở đây không!"
Một giọng nói sang sảng, hoàn toàn khác với Ryo thường ngày. Đó là giọng nói đã được rèn luyện qua kiếm đạo. Cậu chờ một lúc nhưng... không ai đến. Không có gì xảy ra.
《Gay go rồi đây.》
《Thì đành phải cẩn thận... này, không phải chỉ còn cách bao bọc bản thân bằng bức tường băng quen thuộc của cậu rồi tiến vào thôi sao?》
《Không ngờ chính Đức Vua lại khuyến khích việc xâm nhập bất hợp pháp.》
《Chứ còn cách nào khác à?》
Câu trả lời của Abel không có vẻ gì là nghiêm túc. Vì anh nghĩ rằng dù mình không nói thì Ryo kiểu gì cũng sẽ làm vậy.
《Đành chịu vậy. Tất cả là tại Vua Abel.》
...
"Băng Tường 10 lớp."
Như thường lệ, cậu dựng lên một bức tường băng xung quanh mình.
"À, đúng rồi. Xe đẩy."
Cậu cũng dùng ma pháp Xe đẩy lên đống hành lý đã được dỡ xuống từ xe ngựa để chúng đi theo sau mình. Chỗ đó cũng được bao bọc bởi tường băng nên chắc sẽ không sao dù bị tấn công bất ngờ.
《Chuẩn bị xong. Tôi sẽ xâm nhập bất hợp pháp đây!》
《Ờ...》
Cứ thế, Ryo bước chân vào Rừng Elf. Khu rừng um tùm đúng như nhìn từ bên ngoài, nhưng khi vào trong thì đường đi lại không quá khó khăn.
Tuy nhiên...
《Tôi có cảm giác chẳng lành.》
《Lại cái bài quen thuộc đó à? Cứ nói thế cho có vẻ nguy hiểm...》
《Thất lễ quá! Lần này khác. Là cảm giác chẳng lành thật sự.》
《Vậy tức là những lần khác đều là giả à?》
Lại bị Abel gài bẫy...
Ngay khoảnh khắc tiếp theo. Một luồng sáng xé toạc khu rừng. Cùng lúc đó là tiếng sấm vang rền. Mười cột sáng bao quanh bức tường băng.
《Tôi bị... sấm sét bao vây rồi.》
《Cái gì vậy...》
Lời của Ryo hoàn toàn không phải là nói ẩn dụ. Nó đúng theo nghĩa đen. Mười tia sét hình que không biến mất, cứ tồn tại từ mặt đất vươn lên trời. Chiều cao của chúng chắc phải đến mười mét. Trông hệt như một cái lồng.
"Sonar Chủ Động."
Ryo niệm chú để dò xét tình hình xung quanh.
Tiếp theo...
"Băng Thương."
Ryo tạo ra một ngọn thương băng. Cậu nhẹ nhàng đưa nó lại gần một trong những tia sét đang bao vây mình...
Xèo.
Nó biến mất trong chớp mắt. Không chỉ là vẻ ngoài, có vẻ nó thực sự là sấm sét. Sét là plasma. Nhiệt độ của nó được cho là lên tới ba mươi nghìn độ. Ngay cả băng của Ryo cũng bị tan biến ngay lập tức có lẽ là điều đương nhiên.
《Cậu nói là họ tạo ra sấm sét bằng ma pháp ư?》
《Ta chưa từng nghe nói đến loại ma pháp nào như vậy.》
《Ở Trung Nguyên Quốc không có ma pháp tạo ra sấm sét sao?》
《Không. Điều đó ta có thể khẳng định chắc chắn.》
《Khẳng định chắc chắn?》
《Ilarion đã từng nghiên cứu xem có thể tạo ra sấm sét bằng ma pháp không.》
《Ông ấy đã kết luận là không thể.》
《À, là ngài Ilarion...》
Ryo gật đầu trước lời giải thích của Abel. Ilarion Balaha là một trong những phong thuộc tính pháp sư hàng đầu của vương quốc. Sẽ không quá lời khi nói rằng ông đã cống hiến cả cuộc đời mình cho ma pháp... một người say mê ma pháp đến mức đó. Nếu ông ấy đã nói vậy, thì ở Trung Nguyên Quốc, việc tạo ra sấm sét bằng ma pháp hẳn là không thể.
Nhưng, Ryo biết. Dù ma pháp của con người không thể, ma pháp của ma vật lại có thể làm được.
《Ngày xưa, tôi từng bị một con ma vật tiến hóa từ Hắc Ưng Sát Thủ dùng sấm sét tạo ra từ ma pháp tấn công.》
《Thật sao...》
Dù con người không làm được, không có nghĩa là nó hoàn toàn bất khả thi. Thực ra, bản thân Ryo cũng đã có suy nghĩ về cách tạo ra sấm sét bằng ma pháp. Cậu đã định bụng sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng sau khi chuyến đi của phái đoàn kết thúc và trở về vương quốc. Bởi vì, việc nghiên cứu sấm sét giữa chuyến đi của phái đoàn thì thật là... nếu chẳng may sét đánh trúng người khác thì sẽ thành chuyện lớn. Cậu nghĩ rằng nghiên cứu về sấm sét trong tương lai cũng sẽ dẫn đến plasma nước.
《Abel có biết về mây dông không?》
《Gì vậy, tự dưng hỏi đột ngột thế. Là đám mây cuồn cuộn giáng sét xuống chứ gì.》
《Vâng, chính nó. Cậu có biết bên trong đám mây cuồn cuộn đó, chuyện gì xảy ra để tạo ra sấm sét không?》
《Không, cái đó thì tôi không biết.》
《Thực ra bên trong đó, có vô số hạt băng nhỏ đang va chạm vào nhau.》
《Băng?》
Dù không nhìn thấy, Ryo đoán chắc Abel đang nghiêng đầu. Đó là sự phát sinh tĩnh điện do ma sát của băng.
《Giống như vào mùa đông, khi cậu chạm vào thứ gì đó, nó kêu "tách" một tiếng ấy.》
《À, có.》
《Đó là tĩnh điện. Sét chính là loại tĩnh điện đó.》
《Tôi không biết đấy...》
Có vẻ như Abel lại thông thái thêm một chút.
《Vì có thể làm được bằng băng, nên tôi cũng đang nghĩ đến việc thử tạo ra sấm sét vào một lúc nào đó...》
《Đừng có làm trong lúc còn ở phái đoàn đấy.》
《Sau khi về vương quốc...》
《Cũng đừng có làm ở trong lâu đài.》
《Abel chỉ toàn nói "đừng có làm, đừng có làm"!》
《Cứ như vậy thì chúng ta sẽ bị các nước khác bỏ lại phía sau trong cuộc đua phát triển công nghệ mới đấy!》
《Ừ, hãy phát triển công nghệ mới sau khi đã đảm bảo an toàn.》
Abel nói một cách dứt khoát. Mà Ryo cũng không có ý định làm ở trong lâu đài.
《Tôi sẽ làm ở khu vườn rộng lớn ở Lun.》
《Vậy thì được phép.》
Cậu đã nhận được sự cho phép của Đức Vua.
Nhưng vấn đề hiện tại vẫn chưa được giải quyết. Tuy nhiên, lúc nãy khi dò xét bằng Sonar Chủ Động, cậu đã tìm thấy thứ là nguồn gốc của những tia sét này. Cậu cũng đã nắm được lý do tại sao sét không khuếch tán ra ngoài.
《Tôi đã tìm thấy những dụng cụ giả kim thuật có vẻ như đang tạo ra những tia sét này.》
《Chắc là chỉ cần phá hủy chúng thì sét sẽ biến mất, nhưng mà...》
《Cậu định làm gì?》
《Nếu đến bước đường cùng thì tôi sẽ phá hủy chúng, nhưng trước mắt tôi nghĩ mình sẽ cứ đợi ở đây.》
《Chắc là sẽ có ai đó đến. Nếu cứ đi một mình trong khu rừng này, có khả năng sẽ bị lạc giữa chừng.》
《Cũng phải.》
Abel cũng ủng hộ quyết định của Ryo. Cái bẫy sét này không phải để giết chết kẻ xâm nhập không cần hỏi han, mà là để vô hiệu hóa cử động của họ. Nếu vậy, chắc chắn sẽ có người đến. Đó là một suy luận hợp lý.
À, còn về những tia sét này, có vẻ chúng không chỉ lơ lửng trong không trung một mình đâu.
《Ý cậu là sao?》
《Hình như họ cho sét bao bọc bề mặt của những thanh kim loại, rồi dùng phong thuộc tính ma pháp để làm những thanh đó lơ lửng xung quanh tôi.》
《Thì ra là vậy. Nghe thế thì cũng có phần hiểu được.》
Abel có vẻ đã gật đầu ở phía bên kia của Vang Vọng Linh Hồn. Nhưng Ryo lại tỏ ra nghi ngờ.
《Cậu có thực sự hiểu không đấy?》
《Ý cậu là sao?》
《Plasma... tức là sấm sét ấy, nhiệt độ của nó khoảng ba mươi nghìn độ. Cực kỳ nóng.》
《Nếu bị một thứ như vậy bao bọc, tôi nghĩ kim loại sẽ bị tan chảy.》
《Vậy mà những thanh kim loại đang lơ lửng không bị chảy, nên cậu thấy lạ, đúng không?》
《Vâng, đúng vậy. Lạ thật.》
《Hừm, nghe cậu nói thì cũng có vẻ lạ thật.》
Abel rất thẳng thắn. Nhưng Ryo biết.
《Abel... trông cậu không có vẻ nghiêm túc lắm đúng không?》
《Cậu cũng nhận ra à. Tôi chỉ nghĩ là nếu vận dụng giả kim thuật thì chắc cũng có cách giải quyết chuyện đó thôi.》
《Đúng là đồ kiếm sĩ...》
Ryo lắc đầu. Nhưng vấn đề mà Ryo đang gặp phải không nằm ở đó.
《Dù thế nào đi nữa, nếu đói bụng là tôi sẽ phá vòng vây.》
《Chẳng hiểu cậu nói "dù thế nào" là ý gì. Tạm thời cứ chịu đựng đi.》
《Ý Abel là tôi có chết đói cũng không sao ư!》
《Chẳng phải cậu vừa ăn gì đó trên xe ngựa rồi sao?》
《Sao cậu biết...》
Hành động của Ryo, Abel đều đã nhìn thấu cả rồi.
Một lúc sau, Sonar Bị Động của Ryo có phản ứng. Có khoảng năm người đang đến.
《May là không chết đói nhỉ.》
《Vâng, suýt nữa thì nguy.》
Tất nhiên, bụng Ryo chẳng đói chút nào.
Năm người xuất hiện đều là đàn ông. Về ngoại hình, có lẽ nên gọi là thanh niên. Nhưng đó là nếu họ là con người.
《Đúng như tôi nghĩ, họ là Elf.》
《Thì đây là Rừng Elf mà.》
《Nói một câu lại cãi một câu... tâm tính của Abel có phải đã bị bóp méo rồi không?》
《Tôi chỉ nghĩ là mình không muốn bị Ryo nói như vậy thôi.》
Trong lúc Ryo và Abel đang trò chuyện như vậy qua Vang Vọng Linh Hồn, năm người đã tiến đến ngay trước mặt họ. Cả năm người trông đều trạc tuổi nhau, khoảng hai mươi nếu tính theo tuổi người... người thanh niên quấn khăn đỏ ở giữa lên tiếng.
"Đây không phải là nơi con người nên đến."
"Tôi đến để giao quốc thư."
Ryo trả lời bằng một giọng điệu lịch sự. Dù đang bị nhốt trong lồng sét, cậu đến đây không phải để gây sự. Cậu muốn tiến hành cuộc trò chuyện một cách thân thiện.
Tuy nhiên, những lời nói bất ổn đã vang lên.
"Xuất hiện vào thời điểm này thật đáng ngờ!"
"Chắc chắn là đến để do thám hệ thống phòng thủ của khu rừng!"
"Nếu để hắn về thì thông tin sẽ bị lộ!"
"Nên giết hắn ngay tại đây!"
Bốn người còn lại, trừ Elf quấn khăn đỏ, thay nhau nói. Việc những từ như 'giết' được thốt ra mà không qua thương lượng thực sự nằm ngoài dự đoán của Ryo. Nhưng dựa vào nội dung cuộc trò chuyện, có vẻ vấn đề không nằm ở bản thân Ryo, mà là do mối quan hệ với bên ngoài đang có nhiều trục trặc. Cách tốt nhất là cung cấp thông tin chính xác càng sớm càng tốt để giải quyết vấn đề.
"Tôi không phải người đáng ngờ. Tôi chỉ là người từ Trung Nguyên Quốc, Vương quốc Knightley, đến để giao quốc thư của Vua Abel cho vị Đại trưởng lão của Rừng phía Tây nơi các Elf sinh sống."
"Trung Nguyên Quốc?"
Nghe lời Ryo, ánh mắt của cả năm người đều trở nên sắc lẹm. Có vẻ họ không tin cậu.
"Banda, tên này đáng ngờ thật đấy."
"Jen... ta cũng thấy hắn đáng ngờ, nhưng không thể giết một người tự xưng là sứ giả được."
Người Elf tóc xanh lục đậm tên Jen tỏ ra nghi ngờ, còn người Elf quấn khăn đỏ tên Banda nhíu mày, nhưng vẫn nói ra những lời hợp lẽ thường. Anh Jen tóc xanh lá là một người đáng sợ, còn anh Banda quấn khăn đỏ có vẻ là người biết điều.
《Dù vậy, họ vẫn chưa chịu tin tôi. Giống như ở Trung Nguyên Quốc, chắc chắn mối quan hệ giữa Elf và con người đang rất căng thẳng.》
《Mà phần lớn vấn đề đều từ phía con người. Thật phiền phức.》
《... Tại sao bây giờ cậu lại nói chuyện đó với tôi?》
《Không phải nên tập trung vào việc đàm phán sao?》
《Tôi nói thẳng vì không muốn Vua Abel đi chệch đường.》
《Tôi không muốn vương quốc trở nên giống như đế quốc đã tấn công Rừng phía Tây ngay khi chiến tranh nổ ra.》
《V-Vậy sao. Cảm ơn vì đã nói thẳng.》
Anh Jen thì thế thôi, nhưng anh Banda có vẻ là người lãnh đạo và tính cách cẩn trọng nên chắc tôi sẽ không bị giết đâu. Ryo đã nắm bắt tình hình một cách chính xác. Hơn nữa, nếu những tia sét xung quanh co lại để nghiền nát cậu, cậu cũng đã xác định được những dụng cụ giả kim thuật tạo ra chúng. Có vẻ có nhiều cái, nhưng cậu đã quyết rằng chỉ cần dùng Băng Thương phá hủy hết là không có vấn đề gì. Cậu không hề nói chuyện với Abel mà không suy nghĩ gì.
"Không còn cách nào khác. Chúng ta không thể quyết định được."
Người Elf quấn khăn đỏ nói vậy, rồi khẽ lắc đầu và nói tiếp.
"Jen, gọi thủ lĩnh đến đây."
"Rõ."
Nói rồi, Jen tóc xanh lá lấy một vật giống cây sáo làm bằng gỗ và thổi. Âm thanh của cây sáo thật đặc biệt.
《Anh ta đang thổi sáo.》
《Ừ.》
《Có vẻ đang gọi người được gọi là thủ lĩnh.》
《Ừ.》
《Người thủ lĩnh đó có thể sẽ giết tôi một cách không thương tiếc.》
《Chắc không có chuyện đó đâu.》
《Tôi cứ nghĩ Abel chỉ trả lời "Ừ" cho qua chuyện.》
《Này...》
Abel đã lắng nghe Ryo nói một cách cẩn thận.
Một lúc sau, Ryo cảm nhận được có người đang từ sâu trong rừng đi tới bằng sonar của mình.
《Nếu là Abel, chắc chắn cậu sẽ bắt người thủ lĩnh đó làm con tin.》
《... Tôi có thể hỏi tại sao cậu lại nghĩ vậy không?》
《Còn phải hỏi sao. Vì đó là Abel.》
《Ừ, tôi đúng là ngốc khi hỏi câu đó.》
《Đừng bận tâm, Abel.》
《Chỗ đó chắc chắn có vấn đề mà!》
Có vẻ như giá trị của lời nói thay đổi tùy thuộc vào người nói.
《Tôi nghĩ cái tên Abel đại diện cho ba thứ "vô": vô謀 (liều lĩnh), vô茶 (vô lý), và vô理難題 (đòi hỏi vô vọng).》
《Ta cũng mang cái tên Abel, nhưng đây là lần đầu tiên ta nghe thấy cách giải thích này đấy.》
《Mà cái cụm từ "ba thứ vô" ta cũng mới nghe lần đầu.》
《Thì phải rồi. Vì tôi vừa mới định nghĩa ra nó mà.》
《Ryo lúc nào cũng sáng tạo ra những thứ không tồn tại trên đời như vậy, thật đáng nể.》
《Ấy, cũng không đến mức đó đâu.》
Giọng Abel đầy vẻ chán nản, còn Ryo thì ngượng ngùng. Bất chấp tình huống Ryo đang gặp phải, giữa hai người vẫn tồn tại một sự bình yên.
"Được gọi đến xem thử... quả là một cảnh tượng hiếm thấy."
"Thủ lĩnh..."
Người xuất hiện là một người đàn ông trung niên, theo sau là bốn người trông như thanh niên. Khi người đàn ông trung niên xuất hiện, cả năm người bao gồm Banda quấn khăn đỏ đều cúi đầu thể hiện sự kính trọng.
"Cố tình gọi ta đến đây có nghĩa là các ngươi không nhìn thấy, đúng không?"
"Không nhìn thấy?"
"Cả Banda và Jen vẫn chưa nhìn thấy sao. Chà... phải làm sao để các ngươi tích lũy kinh nghiệm đây, thật tình ta cũng không biết nữa."
"...Hả?"
Banda hỏi lại lời của thủ lĩnh với vẻ nghi hoặc. Jen im lặng nghiêng đầu. Cả bốn người theo sau thủ lĩnh cũng đều tỏ ra nghi hoặc. Trừ thủ lĩnh ra, ai nấy đều mang vẻ mặt khó hiểu.
"Lồng Sét Giải Trừ."
Thủ lĩnh thì thầm, và những tia sét bao quanh Ryo biến mất. Ông ta tiến thẳng đến trước mặt Ryo.
"Xin lỗi sứ giả. Bọn này vẫn còn non nớt quá. Có vẻ chúng không nhìn thấy được 'Nhân tố Tinh linh' tỏa ra từ ngài."
"Àà~"
Ryo bất giác gật đầu trước lời của thủ lĩnh. Đúng vậy, Lão Bà Bà Ryun ở Rừng phía Tây cũng đã nói điều tương tự. Phải là Elf có kinh nghiệm mới nhìn thấy được sao? Nhưng những thanh niên này cũng là Elf. Khác với vẻ ngoài, họ hẳn đã sống hàng trăm năm. Nếu sống hàng trăm năm mà vẫn không nhìn thấy được thì...
《Ủa? Nhưng Sera có vẻ đã nhìn thấy mà? Nghe nói cô ấy thuộc loại trẻ nhất ở Rừng phía Tây.》
《Sera thì đặc biệt trong số các Elf rồi.》
《Kết luận qua loa như vậy có được không?》
《Được mà. Ryo và Sera đều đặc biệt. Nghiêm túc suy nghĩ về chuyện đó chỉ tổ phí công thôi.》
《... Lần tới gặp Sera, tôi sẽ nói lại rằng Abel đã nói như vậy.》
《Không, đừng làm thế.》
Ngay cả Vua Abel lừng danh cũng muốn tránh chọc giận Sera.
"Dù không nhìn thấy cũng có thể cảm nhận được chứ nhỉ... Hửm? À, là do tường băng che khuất à? Sứ giả đây là một pháp sư tài ba nhỉ."
"Xin lỗi. Tôi chỉ muốn tự vệ một chút."
Thủ lĩnh vừa cười vừa nói, Ryo khẽ cúi đầu đáp lại. Để tự vệ, Ryo đã bao bọc mình bằng bức tường băng trong suốt quen thuộc. Có vẻ vì bị nó che khuất nên các Elf đã không thể cảm nhận được Nhân tố Tinh linh tỏa ra từ Ryo.
"Không, ngài làm rất đúng. Hay là thế này, ta, Bourbon, thủ lĩnh của Khu Rừng Đặc Biệt thuộc Cộng hòa này, sẽ đảm bảo an toàn cho ngài, liệu ngài có thể đến khu dân cư sâu trong rừng được không? Ta muốn nhận quốc thư ở đó."
"Tôi hiểu rồi."
Ryo nói rồi giải trừ Băng Tường, và đi theo nhóm người.
Sau một lúc đi bộ, khu rừng trước mặt cả nhóm thưa dần. Một ngôi làng, hay có lẽ là một khu định cư với những ngôi nhà làm bằng gỗ, hiện ra.
Nhưng mà...
《Abel… cậu có thấy không?》
《À, tôi thấy rồi. Chà… thật đáng kinh ngạc.》
Những người Elf đang đi qua đi lại, nhưng về cơ bản, ai cũng tự mình vác những kiện hàng nặng. Thậm chí có người còn đang vác cả một khúc gỗ tròn. Điểm chung của họ là ai cũng đang mặc một thứ trang bị gì đó. Thoạt nhìn, chúng trông giống như áo giáp…
《Bộ đồ trợ lực?》
《Bô… đồ trơ… cái gì?》
《À không, ý tôi là một loại trang bị giúp hỗ trợ cơ bắp… kiểu như vậy.》
《Ra là vậy. Tôi đã tự hỏi sao họ có thể một mình vác khúc gỗ, thì ra là có sự hỗ trợ của ma pháp hay thứ gì đó tương tự. Mà, dù thế nào thì cũng đáng nể thật.》
Ryo suy đoán dựa trên kiến thức từ Trái Đất, còn Abel thì thấu hiểu dựa trên những lẽ thường tình của thế giới “Phi”. Tuy nhiên, những bộ đồ trợ lực ở Trái Đất không đủ sức mạnh để một người có thể vác cả khúc gỗ. Chúng chỉ dùng để hỗ trợ những người bị đau lưng hay đầu gối, hoặc ngược lại, hỗ trợ các điều dưỡng viên trong công việc chăm sóc bệnh nhân… chỉ là những thứ như vậy. Thế nhưng, thứ mà những người Elf đang mặc trên người để vận chuyển vật nặng lúc này đã vượt xa kiến thức của Ryo.
Trong lúc quan sát, Ryo nhận ra một điều. Những bộ đồ trợ lực họ đang mặc phát ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt. Đó là một thứ ánh sáng rất quen thuộc…
“Ánh sáng của giả kim thuật?”
Ryo bất giác buột miệng.
“Hô, ngài sứ giả nhận ra ngay nhỉ. Tộc Elf ở Khu Rừng Đặc Biệt của nước Cộng hòa này đặc biệt giỏi về giả kim thuật đấy.”
“Chiếc Lồng Sét vừa rồi vây lấy tôi cũng là giả kim thuật phải không?”
“Ngài cũng nhận ra cả điều đó à.”
Thủ lĩnh Bourbon có chút kinh ngạc trước lời nhận xét của Ryo. Nhưng sau khi nghe những lời vừa rồi của cậu, ông dường như đã nhận ra một điểm còn đáng lưu tâm hơn.
“Ngài vừa nói là ‘sét’ à?”
“Vâng. Tôi không biết chính xác, nhưng nó là thứ gì đó tương tự như sét, phải không?”
“Chà, thật sự bất ngờ đấy.”
Bourbon mở to mắt để thể hiện sự ngạc nhiên của mình.
“Ngài sứ giả cũng là một giả kim thuật sư sao?”
“Vâng. Tại Vương quốc Knightley, tôi có tên trong danh sách của Xưởng Giả kim Hoàng gia.”
Chính xác thì cậu chỉ là chuẩn nghiên cứu viên, nhưng cũng không phải là nói dối. Hơn hết, cậu đã được trao tặng ‘Chiếc mũ của Xưởng Giả kim Hoàng gia’. Việc có tên trong danh sách là không thể nhầm được. Đây chính là lúc cần phải ra oai một chút. Bản thân người đứng đầu đã khẳng định đây là một tập thể xuất sắc về giả kim thuật. Nếu nói mình là một giả kim thuật sư được quốc gia công nhận, họ sẽ không thể xem thường cậu được. Biết đâu, cậu còn có thể nghe được chuyện về ma cụ giả kim đã tạo ra chiếc Lồng Sét vừa rồi, hay về bộ trang bị trông như đồ trợ lực đang được sử dụng ngay trước mắt. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là tình huống phải đặt cược!
《Cũng không hẳn là nói dối, nhưng chỉ là chuẩn nghiên cứu viên…》
《Im đi!》
Vị Công tước đứng đầu thẳng thừng cắt ngang lời lẩm bẩm của Đức Vua. Phải chăng nhân vật số một và số hai của một quốc gia luôn có định mệnh phải đối đầu nhau?
“Xưởng Giả kim Hoàng gia à, là cái mà Richard đã tạo ra nhỉ. Vậy sao, nó vẫn còn tồn tại à.”
Bourbon lẩm bẩm với vẻ hoài niệm. Và lần này, đến lượt Ryo phải ngạc nhiên.
“Thủ lĩnh… ngài Bourbon, ngài biết Vua Richard sao?”
“À, ta biết chứ. Tộc Elf sống lâu mà… ngày xưa ta từng gặp ông ấy rồi.”
“Ồ…”
Quả nhiên, dù trông có vẻ tráng niên, tuổi tác của ông hoàn toàn khác với con người.
Trong khi trò chuyện như vậy, cả nhóm tiến vào tòa nhà lớn nhất ở trung tâm ngôi làng.
“Có cả những thứ trông như đèn đường, và bên trong tòa nhà này, đèn cũng tự động bật sáng mỗi khi có người bước qua.”
“Mọi ngóc ngách đều là giả kim thuật cả.”
Ryo báo cáo cho Abel. Dĩ nhiên, Abel cũng đang quan sát mọi thứ thông qua Vang Vọng Linh Hồn…
Căn phòng mà Ryo được dẫn vào giống như một phòng họp rộng lớn. Ở giữa có một chiếc bàn tròn khổng lồ, và mười người Elf đang ngồi quanh đó.
“Mời ngài sứ giả ngồi vào chiếc ghế kia.”
Chiếc ghế được chỉ định nằm ở một góc của bàn tròn, và Bourbon ngồi vào chiếc ghế trống ở ngay chính giữa đối diện.
“Mọi người, xin lỗi đã để phải chờ. Ta nghĩ các vị tập trung ở đây vì báo cáo có kẻ xâm nhập đã dính bẫy, nhưng như các vị thấy đấy, đây không phải là một kẻ khả nghi. Ngài ấy đã mang quốc thư của Đức Vua từ Vương quốc Knightley ở Trung Nguyên và thư của tộc Elf ở Rừng phía Tây đến đây.”
Khi Bourbon giải thích, một vài tiếng xì xào nổi lên. Theo như Ryo thấy, tất cả họ đều trẻ. À không, tất nhiên là nếu so với tuổi của con người dựa trên ngoại hình. Ít nhất thì Bourbon là một người đàn ông tráng niên, nhưng những người khác ở bàn tròn trông không ai quá hai mươi lăm tuổi… theo mắt người. Cảm giác chung là họ trông có vẻ lớn tuổi hơn một chút so với nhóm Elf đeo khăn rằn đỏ…
Một người trong số đó, một phụ nữ có mái tóc bạc dài và mượt, lên tiếng hỏi Bourbon.
“Không phải là tôi không tin vào phán đoán của thủ lĩnh, nhưng ngài đã xác nhận quốc thư chưa?”
“Chưa, ta vẫn chưa xác nhận.”
“Vậy mà ngài đã tin lời của người này?”
Người phụ nữ tóc bạc rõ ràng đang nhìn Ryo với ánh mắt đầy nghi ngờ. Câu nói đó dường như khiến Bourbon bừng tỉnh, ông mở to mắt.
“Không lẽ… Esmeralda, cả cô cũng không nhìn thấy Nhân tố Tinh linh đang tỏa ra từ ngài sứ giả sao?”
Người phụ nữ tóc bạc… Esmeralda, nghiêng đầu. Những người Elf khác, tất cả những ai có mặt ở đó, đều lắc đầu với ánh mắt vẫn còn ngờ vực.
《Tộc Elf có thể nhìn thấy ‘Nhân tố Tinh linh’ cũng hiếm thật nhỉ.》
《Xem ra Sera đúng là đặc biệt rồi.》
《Thực ra có khả năng là ‘Nhân tố Tinh linh’ không hề tồn tại, và Lão Bà Bà, Sera cùng ngài thủ lĩnh đây chỉ đang bị ảo giác thôi.》
《Vậy sao. Thế thì việc Thần Hộ Vệ ở một ngôi làng nọ được kéo dài tuổi thọ cũng chỉ là do tưởng tượng mà ra nhỉ.》
《Phải rồi, có chuyện đó nữa! ‘Nhân tố Tinh linh’ đã được chứng minh là có thật!》
Ryo gật đầu trong lòng, như thể vừa trút được một nỗi lo. Trước đây, Thần Hộ Vệ ở làng quê của Nils đã từng cảm tạ Nhân tố Tinh linh tỏa ra từ Ryo. Đúng vậy, nhờ đó mà tuổi thọ của nó đã được kéo dài, nên chắc chắn đây không phải là ảo giác!
“Không ngờ lại không ai nhìn thấy cả… Chuyện này thì ta thật sự không tưởng tượng được. Dù hiếm gặp thật nhưng…”
Bourbon lắc đầu. Ryo bèn lên tiếng gọi ông.
“À, thưa ngài Bourbon.”
“Hửm?”
“Những người sở hữu Nhân tố Tinh linh đó không có nhiều ạ?”
“Đúng vậy… ở các nước phía Tây này, có lẽ là vài trăm năm mới có một người.”
《Cũng khá hiếm nhỉ.》
《Vài trăm năm một người thì phải là cực hiếm chứ?》
《Nếu xét đến tuổi thọ cực kỳ dài của tộc Elf thì cũng chỉ là ‘khá’ thôi.》
《Vậy à.》
Nhưng lời của Bourbon vẫn chưa kết thúc.
“Nhưng ta chưa từng thấy ai mà nó lại tuôn trào ra như ngài sứ giả đây.”
“Ể…”
Ryo chết lặng.
《Tốt cho cậu rồi, Ryo.》
《Không tốt chút nào!》
《Tại sao chứ? Hiếm có mà?》
《Hiếm quá sẽ bị đám thợ săn đồ hiếm nhắm tới đó!》
《Thợ săn đồ hiếm?》
《Là những kẻ đáng sợ chuyên đi săn lùng những thứ hiếm có. Hầu hết bọn chúng đều là siêu giàu hoặc siêu quyền lực. Tôi không muốn bị những kẻ như vậy nhắm tới đâu.》
Abel có vẻ hoàn toàn không hiểu, nhưng Ryo thì biết. Trên đời này có những kẻ như vậy. Ở Trái Đất có. Chắc chắn thế giới “Phi” này cũng phải có!
《Dù cậu nói vậy thì cũng có làm được gì đâu?》
《Chỉ cần không ai biết đến sự tồn tại của tôi là được.》
《Nghĩa là…?》
《Làm sao để không ai biết việc tôi đang tỏa ra ‘Nhân tố Tinh linh’.》
《Cụ thể thì làm thế nào?》
《Lão Bà Bà và Sera sẽ không đi rêu rao khắp nơi đâu. Cho nên, bây giờ chỉ cần bịt miệng ngài thủ lĩnh đang ở ngay trước mặt này là…》
《Này… dù sao đi nữa thì cậu cũng đang mang quốc thư của ta và Rừng phía Tây đến đây đấy. Đừng có quên thân phận của mình.》
《Tất nhiên là tôi đùa thôi! Thiệt tình, Abel à.》
《…》
Và thế là, vụ án mạng ám sát thủ lĩnh tộc Elf của một thủy ma pháp sư đã được ngăn chặn từ trong trứng nước. Thủ phạm thì khăng khăng đó chỉ là một trò đùa, nhưng sự thật thì ai mà biết được…
"Nhân tiện, ta vẫn chưa hỏi tên của ngài sứ giả."
"Vâng, tôi là Ryo, một mạo hiểm giả hạng C. Đây là quốc thư của Vua Abel Đệ Nhất và thư của Đại Trưởng lão Rừng phía Tây mà tôi được giao mang đến."
Ryo vừa nói vừa đưa chúng cho người Elf đeo khăn rằn đỏ đang đứng bên cạnh. Người Elf đó lại chuyển chúng cho Bourbon.
Đầu tiên, lá quốc thư của Vua Abel được mở ra. Bourbon đọc lướt qua một lượt.
“Ngài Ryo, ta nhớ không lầm thì ‘Rừng phía Tây’ nằm trong lãnh thổ Vương quốc Knightley và được trao quyền tự trị… điều đó bây giờ vẫn vậy chứ?”
“Vâng. Hiện tại, Vương quốc và Rừng phía Tây vẫn đang duy trì một mối quan hệ vô cùng tốt đẹp.”
“Vậy sao. Hừm… quả không hổ là hậu duệ của Richard, đúng là cha nào con nấy.”
Bourbon vừa mỉm cười vừa đọc kỹ lưỡng lá quốc thư của Abel.
《Abel, cậu viết quốc thư nghiêm túc đấy chứ? Nếu viết mấy thứ tầm phào thì lập trường của người mang thư như tôi sẽ tệ lắm đó?》
《Tôi viết đàng hoàng! Đây là quốc thư gửi cho tộc Elf ở tận các nước phía Tây cơ mà? Làm gì có chuyện tôi viết qua loa được. Nội dung tôi cũng đã báo cho Đại thủ lĩnh và Trưởng đoàn đàm phán rồi, cậu cứ hỏi họ sau là được.》
Vừa trao quốc thư, vừa có thể nói chuyện trực tiếp với người viết ra nó để xác nhận ngay tức thì, đây quả là một chuyện hiếm thấy.
“Hừm, xin hãy chuyển lời rằng ta đã cảm nhận sâu sắc những lời của Vua Abel.”
“Tôi đã rõ.”
Ryo gật đầu trước lời của Bourbon.
Tiếp theo, lá thư từ Rừng phía Tây được mở ra.
“Đại Trưởng lão còn sống sót chỉ có một mình Lão Bà Bà thôi sao? Thư có viết là họ bị cuốn vào một cuộc chiến lớn…”
“Vâng. Ba năm trước, chúng tôi đã bị Đế quốc Debuhi láng giềng xâm lược…”
“Debuhi à? À, ta có nghe qua một chút. Là một đại quốc ở phía bắc Vương quốc nhỉ. Một đất nước không thân thiện với tộc Elf… Ta nhớ lúc nghe thì nó không phải Đế quốc, mà là Vương quốc hay Công quốc gì đó. Chắc chúng cũng là kẻ tấn công Rừng phía Tây đầu tiên rồi.”
“Đúng như lời ngài nói.”
Ryo gật đầu lia lịa. Tuy nhiên, có một điểm trong lời nói của Bourbon khiến cậu hơi bận tâm. Dù vậy, nó cũng không phải là chuyện gì to tát để phải xen ngang hỏi lúc người ta đang đọc thư. Nếu vậy thì, người để nói chuyện chỉ có một.
《Thủ lĩnh Bourbon cũng gọi bà ấy là Lão Bà Bà.》
《Đại Trưởng lão của Rừng phía Tây à. Không biết bà ấy đã sống từ bao giờ nhỉ. Không chỉ ở Trung Nguyên, mà có lẽ bà ấy là một trong những người Elf lớn tuổi nhất ở cả các nước phía Tây này cũng nên?》
《Nhưng mà hỏi tuổi trực tiếp thì hơi…》
《Ta không nghĩ bà ấy sẽ để tâm đâu.》
《Abel, cậu sẽ bị nói là kẻ chẳng có chút tinh tế nào đấy.》
《Kẻ chẳng có chút tinh tế? Ta không hiểu lắm… mà hình như lần trước, bà ấy nhìn áo choàng của cậu rồi bảo là hai nghìn năm mới gặp lại hay sao ấy nhỉ?》
《Bà ấy có nói vậy. Vậy là ít nhất bà ấy cũng đã hai nghìn tuổi rồi.》
《Hai nghìn tuổi à. Một khoảng thời gian mà con người không thể nào lĩnh hội được.》
《Mà sao có nhiều chủng tộc sống lâu thế nhỉ. Elf, ma cà rồng, rồng… chắc cả ác ma cũng sống rất lâu đúng không? Con người chỉ sống chưa đầy trăm năm, có cảm giác như thể bị quét sạch khỏi thế giới này lúc nào không hay.》
Ryo vừa lắc đầu vừa than thở trong lòng. Những chủng tộc sống lâu mà cậu vừa kể không chỉ sống dai mà còn rất mạnh mẽ.
《Dù vậy, con người vẫn trải rộng khắp thế giới đấy thôi.》
Abel bình tĩnh chỉ ra.
《Đúng… tôi nghĩ đó là một điều tuyệt vời. Dù sinh mệnh ngắn ngủi, họ vẫn viết nên sách vở, truyền lại tri thức cho các thế hệ sau. Đó là một điểm sáng của nhân loại.》
Đối với Ryo, người đã bước nửa chân vào con đường sử học ở Trái Đất, sức mạnh tạo nên lịch sử chính là thứ làm nên con người.
Trong lúc Ryo và Abel đang nói chuyện qua Vang Vọng Linh Hồn, Bourbon đã đọc xong lá thư từ Rừng phía Tây với một nụ cười khổ.
“Lão Bà Bà vẫn là Lão Bà Bà như ngày nào.”
“Xin thất lễ, nhưng ngài Bourbon biết Lão Bà Bà sao?”
“À, ngày xưa ấy mà. Ta đã bị bà ấy đánh cho tơi tả bao nhiêu lần trong các trận đấu tập rồi.”
Nói rồi Bourbon phá lên cười lớn. Xem ra từ xưa, phe nữ của Rừng phía Tây đã rất mạnh. Có lẽ vì Ryo đã gật đầu lia lịa, Bourbon bèn hỏi.
“Không lẽ ngài Ryo cũng đã đấu tập với ai đó trong khu rừng đó rồi à?”
“Vâng, thực ra là với cháu gái của Lão Bà Bà, gần như mỗi ngày…”
Nghe những lời đó, những người Elf khác bắt đầu xôn xao. Đối với tộc Elf ở đây, đó dường như là một chuyện hiếm có.
“Ngài Ryo đây cũng có mối quan hệ sâu sắc với Rừng phía Tây nhỉ. Ta cứ nghĩ ngài là người của hoàng gia vì mang quốc thư đến và còn là một giả kim thuật sư của Xưởng Giả kim Hoàng gia, nhưng xem ra không chỉ có vậy.”
Lời nói đó của Bourbon lại khiến những người Elf xôn xao hơn nữa. Họ có vẻ cũng rất ngạc nhiên về việc cậu là một giả kim thuật sư. Những người Elf trong khu rừng này có nhiều người giỏi giả kim thuật… nghĩa là những người đang ngồi đây có lẽ cũng là giả kim thuật sư.
“Vâng. Thỉnh thoảng tôi có đến chơi, và có mối quan hệ thân thiết với mọi người ở Rừng phía Tây.”
Ryo có chút ngượng ngùng thú nhận. Cậu rất thân với Sera, và việc thỉnh thoảng đến Rừng phía Tây chơi cũng là sự thật. Từ khu rừng Rondo, chỉ cần nhờ Griffin Gry-gry là bay một mạch tới nơi.
“Thật tuyệt vời. Mối quan hệ giữa khu rừng này và chính phủ Cộng hòa cũng không hề tệ… nhưng để nói về mối quan hệ tốt đẹp giữa cá nhân con người và Elf thì hiện tại không được như vậy.”
Bourbon nói với vẻ mặt hơi cau lại. Có lẽ trước đây mọi chuyện đã từng tốt đẹp. Sống một cuộc đời dài lâu cũng đồng nghĩa với việc phải tận mắt chứng kiến những đổi thay. Và những thay đổi đó không phải lúc nào cũng tốt đẹp. Họ cũng buộc phải chứng kiến cả những thay đổi đau buồn, đáng tiếc…
“Ngay cả ở nước Cộng hòa cũng đã như vậy. Đối với con người ở các quốc gia xung quanh thì…”
“Là một lập trường khó xử ạ?”
“Nền giả kim thuật của chúng ta so với con người thì tiên tiến hơn, hay nên nói là khác biệt. Việc nó đang cống hiến cho nước Cộng hòa là sự thật, nhưng đối với các nước xung quanh thì chắc chắn họ không vui vẻ gì, đúng không?”
“Ra là vậy.”
Ryo cũng có thể hiểu được điều đó. Cộng hòa quốc Mafalda, nơi có khu rừng của tộc Elf này, là một sự tồn tại rất khác biệt giữa các nước phía Tây. Chỉ riêng việc là một nước cộng hòa đã hiếm, mà khác với các quốc gia khác, họ có một mối quan hệ không thể nói là tốt đẹp với Giáo hội Tây Phương. Trên hết, họ lại là tộc Elf. Một tộc Elf xuất sắc về giả kim thuật. Trong mắt các quốc gia phía Tây khác, mà trung tâm là Giáo hội, họ sẽ trông như thế nào…
“Thôi được rồi. Dù sao thì, tối nay mở tiệc nào.”
Bourbon nói rồi đứng bật dậy một cách đầy khí thế. Ryo thì hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của từ “dù sao thì”.
“Quốc thư từ tận Trung Nguyên xa xôi đã được mang đến cơ mà? Hơn nữa còn là từ Đức Vua của đại quốc Knightley và người đại diện của Rừng phía Tây. Không mở tiệc ăn mừng chuyện này thì còn gì là danh dự của tộc Elf nữa!”
Nói xong, Bourbon gọi ra ngoài và ra lệnh chuẩn bị cho bữa tiệc. Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng dường như cũng không có điều gì bất hạnh sắp ập xuống đầu mình, nên Ryo chỉ nhún vai.
Những người Elf đang ngồi lúc nãy tiến lại chỗ Ryo. Trong số đó, người phụ nữ tóc bạc tên Esmeralda là người bắt chuyện đầu tiên.
“Thưa ngài sứ giả… à không, thưa ngài Ryo, lúc nãy trong câu chuyện có nhắc đến việc ngài là một giả kim thuật sư…”
“Vâng, đúng vậy?”
“Ồ! Xin hãy kể cho chúng tôi nghe về giả kim thuật của Trung Nguyên, à không, của Vương quốc Knightley…”
Đôi mắt Esmeralda sáng lên lấp lánh khi cô hỏi dồn. Không chỉ cô, mà tất cả những người Elf vây quanh Ryo đều có đôi mắt lấp lánh. Ánh mắt và bầu không khí đầy nghi kỵ cho đến giữa cuộc họp lúc nãy đã hoàn toàn biến mất. Đây chính xác là những gì Ryo đã trải nghiệm cách đây không lâu tại Công quốc Qushy… những người cùng chung sở thích.
Nếu vậy thì câu trả lời đã quá rõ ràng.
“Vâng, rất sẵn lòng! Xin cũng hãy cho tôi nghe về giả kim thuật của mọi người!”
Sở thích chung sẽ tạo ra sự đồng điệu. Cho đến khi bữa tiệc bắt đầu, những người Elf đã nhiệt tình dẫn Ryo đi tham quan khắp làng, đặc biệt tập trung vào các ma cụ giả kim.
Đối với Ryo, đó là một trải nghiệm choáng ngợp. Một nền giả kim thuật khác với của Kenneth và các đồng nghiệp ở Vương quốc, khác cả với nền giả kim thuật của ‘Hassan’ mà Ryo được kế thừa… một nền giả kim thuật có thể gọi là độc đáo của riêng tộc Elf. Nhưng, vẫn có những điểm chung. Đó là tất cả chúng đều sử dụng ma pháp trận hoặc ma pháp thức. Đó chính là nền tảng của giả kim thuật… nhưng nói ngược lại, điều đó cũng có nghĩa là có những sự khác biệt lớn ở các phần còn lại. Mọi thứ đều khiến trái tim Ryo phấn chấn.
Đó là một khoảng thời gian hạnh phúc đối với Ryo, ngoại trừ một điều duy nhất. Điều duy nhất đó là…
《Họ nói là không có golem.》
《Ta cũng nghe thấy điều đó qua ‘Vang Vọng Linh Hồn’ rồi.》
《Cô Esmeralda nói rằng, ngày xưa tộc Elf ở các nước phía Tây đã từng bị golem của Pháp Quốc gây cho không ít khổ sở. Vì vậy mà không ai muốn chế tạo golem nữa.》
《Ừ, chuyện đó ta cũng nghe rồi.》
《Vì là Abel nên có khả năng những chuyện cậu không hứng thú sẽ lọt từ tai này qua tai kia, nên tôi mới nhắc lại cho cậu đấy.》
《Vậy à. Ta có bao giờ nói là không hứng thú với giả kim thuật hay golem đâu chứ?》
Thực tế, Abel rất có hứng thú với cả giả kim thuật và golem. Không chỉ với tư cách là một vị vua, mà còn là sự tò mò của một mạo hiểm giả.
《Abel là Đức Vua cơ mà, cậu phải có hứng thú với mọi chuyện xảy ra không chỉ trong nước mà trên toàn thế giới này, nếu không thì tôi phiền lắm.》
《Thế giới…》
《Cố lên nhé. Tôi sẽ cổ vũ cho cậu.》
《Ryo cũng phải giúp một tay…》
《Tôi chỉ cổ vũ thôi!》
《…》
Phải nói rõ ràng. Nếu Đức Vua dùng quyền lực để ép buộc cậu làm đủ thứ chuyện thì sẽ phiền phức lắm.
Bữa tiệc tối hôm đó, mọi người, bao gồm cả Ryo, đã hòa làm một và cùng nhau ăn uống vui vẻ. Đó là vì những người Elf trong khu rừng này đã công nhận Ryo, một người cũng yêu thích giả kim thuật giống như họ.
Ngày hôm sau, Ryo bước lên chiếc xe ngựa được gọi từ một thị trấn gần đó.
“Ở Công quốc Qushy, tôi đã được trò chuyện với ngài Ruslan, và ở đây thì lại kết thân được với mọi người trong tộc Elf. Tất cả đều là những mối quan hệ được kết nối nhờ giả kim thuật.”
“Đúng vậy, tốt cho cậu rồi.”
“Vậy thì, tôi vẫn còn một công việc nữa phải làm.”
“Là vụ giao lá thư mà Hồng y nhờ vả ấy nhỉ. Nhưng lúc nãy cậu không nghe mấy người Elf nói sao?”
“Là chuyện tình hình xung quanh nước Cộng hòa đang bất ổn, đúng không. Nhưng không thể không đi giao được!”
Ryo gật đầu với vẻ mặt đầy quyết tâm.
《Nếu là Ryo thì có vẻ dù bị ném vào giữa chiến trường cũng không sao cả.》
《Abel, cậu đang nói cái gì vậy. Cứ như thể tôi không phải người bình thường ấy!》
《Không, cậu vốn không bình thường mà. Tôi không có ý chê bai đâu, ngược lại là đang khen đấy.》
《V-vậy sao? Nếu vậy thì được.》
Ryo bỗng đỏ mặt không rõ lý do.
《Thôi thì, dù sao tôi cũng sẽ hướng đến thủ đô của nước Cộng hòa đây!》
Sau khi tuyên bố như vậy qua Vang Vọng Linh Hồn, chiếc xe ngựa chở Ryo bắt đầu lăn bánh.


1 Bình luận