Sau chuyến hải trình thong thả kéo dài bốn ngày, một hành trình mà ngay cả Đức Vua cũng phải bày tỏ lo ngại về sự vất vả của nó, phái đoàn đã cập bến Valpegara, một thành phố nằm ở biên giới phía bắc của Pháp quốc Fandevie – nơi có thể coi là trung tâm của các Quốc gia phía Tây. Từ Valpegara, họ sẽ tiếp tục di chuyển bằng đường bộ để đến Thánh đô Marlo-Mar của Pháp quốc Fandevie.
“Cuối cùng chúng ta cũng đã đến nơi, bất chấp bao nhiêu lần phá đám của Nils!” một pháp sư hệ Thủy cao giọng tuyên bố.
“Tôi chẳng phá đám gì cả,” Nils, kiếm sĩ hạng B, chỉ kháng cự yếu ớt, vẻ mặt chẳng còn bất mãn nổi mà đã đạt đến cảnh giới buông xuôi.
“Trên một con tàu lớn như vậy, việc luyện kiếm cũng dễ dàng hơn nhiều, thật tốt quá,” Amon, một kiếm sĩ hạng B khác, người thường ngày có vẻ là người bình thường nhất trong Phòng số 10, nhưng hễ dính đến kiếm là lại bộc lộ mảnh vỡ của một kẻ cuồng chiến, lên tiếng khẳng định.
“Trong suốt chuyến đi xuôi dòng, chúng ta gần như chẳng có việc hộ tống nào cả nhỉ,” thần quan Eto tốt bụng mừng vì không ai bị thương, kết lại câu chuyện.
Đối với Phòng số 10, bao gồm cả Ryo, đó là một chuyến đi vô cùng yên bình. Dĩ nhiên, bên cạnh họ, nhóm Phòng số 11 gồm Harold, Ziek và Gowan cũng đã trải qua những ngày tháng viên mãn, miệt mài luyện tập trên tàu.
“Này, Ryo.”
“Chuyện gì vậy, Nils?”
“Cái thứ đang đi theo sau cậu là...”
“Là Cỗ xe bằng ma pháp hệ Thủy đấy chứ?”
Theo sau Ryo lúc này là ba cỗ xe trượt làm từ băng, trông như những chiếc xe goòng chở hàng. Đây là phiên bản Cỗ xe đã được nâng cấp một chút so với trước. Điểm nâng cấp chủ yếu chỉ là "nó to hơn".
Bên trong những Cỗ xe lần này là các bộ phận của một con golem mẫu hiện hành do Công quốc Qushy sản xuất, đã được tháo rời.
“Một trong những điều kiện khi nhận chúng từ Công quốc là phải xử lý chúng không còn một dấu vết khi đến Pháp quốc Fandevie. Tôi đã học hỏi được nhiều điều nên cũng thấy hơi tiếc, nhưng đã hứa thì phải giữ lời.”
Ryo là người có tính cách luôn giữ lời hứa một khi đã nói ra. Về phía Công quốc, có lẽ họ không muốn tiết lộ thông tin về golem cho các quốc gia phía Tây khác nhiều nhất có thể. Vốn dĩ, việc họ trao cho Ryo – một người từ Trung Nguyên – những con golem dù đã tháo rời, đã là một trường hợp cực kỳ đặc biệt, cho dù cậu có công lao cứu mạng Công tước và Công tử của Qushy. Tất nhiên, ngoài lòng biết ơn, trong đó còn bao hàm cả ý nghĩa của một khoản phí bịt miệng.
“Nhắc mới nhớ, lớp giáp của golem đó, cả kiếm lẫn ma pháp đều không làm xước được nhỉ.”
“Đúng là tổ đội nào cũng phải chật vật với nó,” Amon và Eto nói trong khi nhớ lại trận chiến với lũ golem.
“Cậu định xử lý nó thế nào?”
Nils dường như cũng đã hiểu được độ khó của việc tiêu hủy con golem. Cậu ta nhìn xen kẽ giữa Ryo và những Cỗ xe đang theo sau.
Ryo cũng quay lại nhìn Cỗ xe và trả lời.
“Lớp giáp đúng là rất cứng. Cách xử lý tốt nhất là đốt ở nhiệt độ cao, lý tưởng nhất là làm tan chảy nó. Kenneth từng nói rằng những con golem nhân tạo của Liên bang mà họ tịch thu được cũng được xử lý bằng cách nấu chảy.”
“Không, Ryo là pháp sư hệ Thủy mà... Nước thì sao mà đốt được?”
Nils nói một điều hết sức hiển nhiên.
Đúng vậy, nước bình thường không thể đốt cháy. Ngược lại, nước còn dùng để dập tắt lửa.
Nhưng…
“Có thứ nước cháy được đấy,” Ryo trả lời dứt khoát.
Câu trả lời đó chính là plasma nước.
“Không phải là đốt hay làm tan chảy, mà là phân hủy... ít nhất thì mình tự nhận thức nó như vậy.”
Nước, thứ nguyên liệu có ở khắp mọi nơi, khi bị phân hủy tức thời thành oxy và hydro bằng phương pháp phóng điện một chiều để tạo ra trạng thái plasma nhiệt, thì thứ đó được gọi là plasma nước.
Vốn dĩ, plasma là gì?
Đó là khi electron tách ra khỏi nguyên tử, phân ly thành ion dương và electron. Chúng được gọi là các hạt mang điện, và chất khí chứa các hạt mang điện như vậy được gọi là plasma. Pháo hạt mang điện thường thấy trong các tác phẩm khoa học viễn tưởng hay anime... thực chất chính là pháo plasma.
Nước là một hợp chất hiền hòa và cực kỳ ổn định ở nhiệt độ thường, nhưng ở trạng thái plasma, nó tạo ra các gốc tự do có hoạt tính mạnh như gốc O, gốc H, và gốc OH... Nói chung là nó trở nên cực kỳ hung hãn. Ví dụ, gốc OH sẽ cướp đi nguyên tử H từ bất cứ thứ gì nó tiếp xúc, sau đó lại thản nhiên trở về thành nước H₂O. Còn phía bị cướp mất H... sẽ bị phân rã.
Thật đáng sợ.
Nhưng theo một nghĩa nào đó, đây có thể coi là đỉnh cao của sự phân hủy.
Dùng điện áp để tạo ra plasma... ngọn đuốc plasma đó có nhiệt độ lên tới mười nghìn, thậm chí hai mươi nghìn độ C. Hầu hết mọi vật chất sẽ bay hơi thay vì tan chảy. Sắt tan chảy ở 1.500 độ C... tức là chuyển từ thể rắn sang thể lỏng, nhưng nếu tiếp xúc với nhiệt độ 10.000 độ C, nó sẽ lập tức chuyển thành thể khí và khuếch tán vào không khí. Đúng theo nghĩa đen, nó sẽ biến mất.
Plasma nước đầy hứa hẹn là vậy... nhưng đáng tiếc, mình vẫn chưa tạo ra được nó. Ngay cả với một pháp sư hệ Thủy tài ba như mình, việc này vẫn rất khó.
(Tôi đã hiểu cơ chế. Tôi cũng đã nghĩ ra cách tạo ra điện. Chỉ một chút nữa thôi! Một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ làm chủ được cả plasma nước!)
Dù trong lòng đã hạ quyết tâm, nhưng cậu không thể dùng nó để xử lý các bộ phận golem trước mắt.
Ryo biết một loại plasma khác liên quan đến nước.
Đó là tôm súng. Chính là thứ mà cậu đã từng hứng chịu sóng xung kích từ một phiên bản khổng lồ của nó dưới biển và bất tỉnh.
Thứ đó được gọi là ‘plasma trong nước’ hoặc ‘plasma trong chất lỏng’. Dù tên gọi có giống với ‘plasma nước’, chúng hoàn toàn khác nhau. Đây là một hiện tượng xảy ra trong nước, gọi là xâm thực hay sự sụp đổ của bong bóng khí.
Tôm súng chỉ cần búng càng là có thể tạo ra nhiệt độ lên tới 4.400 độ C. Tất nhiên, vì ở trong nước nên nhiệt độ cao đó sẽ giảm đi nhanh chóng.
Nhưng, nếu vậy thì!
Chỉ cần đặt các bộ phận của golem vào trong nước, rồi tạo ra nhiệt độ cao trên bề mặt của chúng giống như tôm súng là được! Vì mình hoàn toàn có khả năng tạo ra nhiệt độ cao vượt xa ngưỡng 1.500 độ C của sắt.
Và kỹ thuật xâm thực của tôm súng, Ryo đã sử dụng thành thạo. Cậu đã dùng nó để nhổ cỏ khi quản lý ruộng nước ở lãnh địa Công tước Rondo. Thật sự là mỗi ngày cậu đều bắn hết phát này đến phát khác...
Ryo đổ đầy nước vào khoang chứa hàng của một trong ba Cỗ xe. Các bộ phận của golem, có lẽ vì đều được làm từ kim loại, đã chìm hết xuống đáy. Cậu duỗi thẳng tay phải, xòe ngón cái và ngón trỏ về phía đó.
Nhắm mục tiêu...
“Bang.”
UỲNH!
Một âm thanh nặng nề vang lên từ trong làn nước trên xe.
Cỗ xe được làm trong suốt nên có thể nhìn thấy bên trong từ bên ngoài. Amon tiến lại gần cỗ xe để quan sát xem chuyện gì đã xảy ra.
“Anh Ryo, nó đúng là có tan chảy... nhưng mà chỉ một chút xíu thôi.”
“Ơ, thật sao?”
Ryo cũng vội vàng lại gần kiểm tra.
Một cái lỗ chỉ bằng đầu ngón tay trỏ... đúng là chỉ một chút thôi.
“Chết tiệt...” Ryo buông một tiếng đầy cay cú.
Đến nước này thì là vì lòng tự trọng rồi.
“Bang 256. Bang 256. Bang 256. Bang 256. Bang 256.”
Mỗi lần Ryo niệm chú, những tiếng trầm đục lại vang lên liên tiếp, chồng chéo lên nhau.
Amon đứng gần đó thì bị cảnh tượng này thu hút, còn năm người đứng xa hơn một chút thì lại lo lắng cho sự an toàn của cậu. Tất nhiên, vì mọi chuyện diễn ra bên trong Cỗ xe đã được gia cố bằng ma lực, nên bên ngoài hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.
Sau vài chục lượt bắn hai trăm năm mươi sáu phát liên tiếp.
Cuối cùng...
“Anh Ryo, chúng biến mất hoàn toàn rồi! Thật tuyệt vời!”
“V-Với ma pháp hệ Thủy, chuyện này chỉ là muỗi thôi!” Amon nhìn Ryo với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, còn Ryo thì vừa cố gắng điều hòa lại nhịp thở có phần gấp gáp của mình, vừa tuyên bố.
“Còn hai xe nữa ạ!”
“Ừ-ừm... tôi sẽ cố...” cậu Amon ngây thơ nói ra sự thật, còn Ryo thì vã mồ hôi hột khi nhận ra quãng đường còn lại.
Năm người còn lại chỉ im lặng quan sát hai người họ...
Dường như ở bất kỳ thời đại nào, việc xử lý chất thải cũng đều rất vất vả.
Từ xa hơn nữa, Đoàn trưởng phái đoàn Vương quốc, Hugh McGrath, đang quan sát bảy người họ.
“Bọn chúng... đang làm gì vậy?”
“Lúc nãy tôi nghe họ nói là xử lý các bộ phận golem gì đó,” Delong của tổ đội hạng B Coffee Maker đứng cạnh Hugh đáp lời.
Delong, người hiện là mạo hiểm giả có kinh nghiệm hộ tống dày dạn nhất Vương quốc, đang hỗ trợ Hugh trong phái đoàn lần này. Vì vậy, anh ta thường ở phía trước phái đoàn hoặc bên cạnh Đoàn trưởng Hugh.
“À... đúng rồi, Công quốc Qushy có dặn dò như vậy. Ta cứ nghĩ nó sẽ dùng băng để nghiền nát hay gì đó... nhưng có vẻ một thứ gì đó ta không biết đã được thực hiện với những tiếng trầm đục kia.”
“Vì Ryo đặc biệt mà,” Delong cười khổ đáp lại lời lẩm bẩm của Hugh.
Có vẻ như Ryo được các trưởng nhóm khác coi là một người đặc biệt.
“Tôi cảm thấy chắc chỉ có cỡ Abel mới điều khiển nổi Ryo thôi.”
“Bệ hạ Abel, theo một nghĩa nào đó, cũng đặc biệt còn gì. Một vị vua từng là mạo hiểm giả hạng A...”
“Chuẩn không cần chỉnh,” rồi cả hai cùng phá lên cười.
Xem ra Abel cũng được nhiều người cho là đặc biệt.
Lẽ nào, Ryo và Abel là những người giống nhau...?
Khi phái đoàn Vương quốc đến Valpegara, tất nhiên phái đoàn của Đế quốc và Liên bang cũng đã đến từ trước.
“Đoàn trưởng McGrath, thật là một tai họa.”
“Quả không hổ là các mạo hiểm giả của Vương quốc, những người đã dễ dàng đối phó với cả golem nhân tạo của nước tôi. Xin chúc mừng vì đã đến nơi an toàn.”
Cả cựu Hoàng đế Rupert và cựu Vua Roberto Pirlo, bề ngoài đều chúc mừng sự an toàn của phái đoàn Vương quốc. Ba cường quốc vốn là kẻ thù tiềm tàng của nhau, nên nhiều chuyện cũng đành phải chấp nhận.
Lịch trình tiếp theo là nghỉ một đêm tại Valpegara và khởi hành vào sáng sớm ngày mai. Nơi ở của phái đoàn cũng đã được Pháp quốc Fandevie chuẩn bị. Đương nhiên, đó là loại tốt nhất.
Tuy nhiên, đêm đó, một vị khách không mời đã đến thăm Đoàn trưởng phái đoàn Vương quốc...
Đêm hôm đó.
Một bóng người đáp xuống ban công phòng ngủ của Đoàn trưởng Hugh McGrath tại khu nhà nghỉ của phái đoàn Vương quốc. Kẻ đó mở cửa sổ một cách hoàn toàn im lặng và bước vào phòng.
Rồi, nhìn về phía giường... và chết sững.
Hugh McGrath, người vẫn đang nằm trên giường, chỉ quay đầu lại và mở mắt nhìn chằm chằm vào kẻ đột nhập.
“À, không phải người khả nghi...” bóng đen đó, với giọng của một phụ nữ, cuối cùng cũng thốt ra được mấy lời.
“À, ta nhớ rồi. Hình như là Maurice trong tổ đội Dũng Sĩ phải không,” Hugh nói nhỏ.
Đó là tổ đội của Dũng Sĩ Roman, những người đã cùng nhau tiêu diệt ma cà rồng, Bá tước Kallinikos của xứ Haskill, gần làng Kona của Vương quốc năm xưa. Trinh sát của tổ đội đó chính là Maurice, người vừa vào phòng.
Đúng, là Maurice thì anh nhận ra...
Điều anh không hiểu là tại sao cô lại tìm cách tiếp cận vào thời điểm này. Và tại sao lại bằng cách này.
Khi Hugh ngồi dậy, Maurice tiến lại gần. Cô rút một phong bì từ trong túi ra, vừa đưa cho Hugh vừa nói:
“Đây là thư của Graham.”
“Của Graham?”
Graham là thánh chức trong tổ đội Dũng Sĩ. Chức vị của anh ta trong Giáo hội Tây Phương là Đại Giám mục. Đây có thể coi là một địa vị rất cao. Hơn nữa, theo những lời mà Bá tước Kallinikos của xứ Haskill đã buột miệng nói ra ngay trước khi bị kết liễu, anh ta còn là Chánh thẩm của Tòa án Dị giáo và là một thợ săn ma cà rồng... Hugh không biết chính xác những danh xưng đó có ý nghĩa gì, nhưng chắc chắn đó không phải là một vị trí tầm thường.
Và trinh sát Maurice đã cố tình mang lá thư từ một người như Graham đến đây để tránh ánh mắt của người khác.
Đây không thể nào là một tình huống bình thường được.
Hugh nhận lá thư của Graham, bật chiếc đèn lồng giả kim thuật và vặn độ sáng xuống mức thấp nhất có thể rồi bắt đầu đọc.
“Giáo hội cũng đã nắm được việc có nhiều ma cà rồng đã thức tỉnh... Và có khả năng cao là chúng đang hành động trùng khớp với lịch trình của phái đoàn chúng ta?”
Hugh nhìn trinh sát Maurice trước mặt như thể đang hỏi.
Nhưng Maurice vội vàng lắc đầu.
“Tôi cũng không được nghe chi tiết. Chỉ biết là tình hình ở Thánh đô Marlo-Mar đang ngày càng căng thẳng. Chính xác hơn là, động thái của các thánh chức tại Thánh đô.”
“Hừm... Vậy Graham có ở Thánh đô không?”
“Không, Graham đang ở nhiệm địa của mình tại Vương quốc Rashaa phía Đông. Vì anh ấy đứng đầu trong danh sách các Đại Giám mục, nên chắc chắn sẽ tham dự lễ nhậm chức của Giáo hoàng. Khoảng hai tháng nữa, chắc anh ấy sẽ đến Thánh đô.”
“Ha. Đứng đầu danh sách Đại Giám mục cơ à, ấn tượng thật.”
“Vâng. Ở tuổi ngoài bốn mươi một chút thì thường không có chuyện đó đâu. Nghe nói anh ấy là ứng cử viên hàng đầu để lấp vào vị trí trống trong số mười hai Hồng y.”
Hệ thống cấp bậc của Giáo hội Tây Phương từ trên xuống là: Giáo hoàng, Hồng y, Đại Giám mục, Giám mục và Viện trưởng Tu viện, Linh mục, và cuối cùng là Trợ tế. Cơ cấu được quy định gồm một Giáo hoàng, mười hai Hồng y, hai mươi bốn Đại Giám mục, bốn mươi tám Giám mục, bốn mươi tám Viện trưởng Tu viện, cùng nhiều linh mục và trợ tế. Tuy nhiên, trong những năm gần đây, số lượng từ cấp Giám mục trở xuống đã tăng lên đáng kể.
“...Và điểm mấu chốt là phái đoàn đang bị giám sát chặt chẽ. Vậy nên cô mới phải lẻn vào lúc nửa đêm thế này à.”
“Ừm. Dù đã xóa bỏ khí tức và không gây ra tiếng động nào, nhưng vẫn bị Ngài McGrath phát hiện, thật là sốc đấy.”
“Dù sao thì ta cũng từng là mạo hiểm giả hạng A mà,” nói rồi, Hugh nhún vai.
Dù đã nhận được thông tin từ Graham, nhưng với tư cách là phái đoàn, họ không thể tự ý hành động. Đã được cử đi với tư cách là đại diện quốc gia tham dự lễ nhậm chức của Giáo hoàng, họ vốn không có lựa chọn nào khác ngoài việc tham dự.
Còn khoảng ba tháng nữa là đến buổi lễ đó.
“Việc phái đoàn từ Trung Nguyên đến đây đã được thông báo khắp các Quốc gia phía Tây, nên ta nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra cho đến lễ nhậm chức đâu, nhưng...”
“Ừm, Graham cũng nói vậy. Chuyện các ma cà rồng tấn công vào trung tâm Công quốc Qushy cũng chưa được công bố rộng rãi. Tất nhiên là những người liên quan đến Giáo hội thì biết... nhưng chắc ở Pháp quốc sẽ không có chuyện tấn công của ma cà rồng đâu. Cho nên, cứ thoải mái mà sống qua ba tháng này đi.”
“Cái kết luận gì thế này...”
Có lẽ ý là một khi đã vào Pháp quốc, phái đoàn chỉ cần cẩn thận ở mức độ thông thường là được.
“Thôi được, ta hiểu rồi. Cảm ơn vì lá thư. Gửi lời hỏi thăm của ta đến Graham nhé. À, nhân tiện, những người khác trong tổ đội Dũng Sĩ thì sao?”
Hugh hỏi mà không có ý gì sâu xa...
“Bốn pháp sư vẫn khỏe. Chỉ có Roman là...” Maurice nói tiếp với vẻ mặt buồn bã, “Roman, cậu ấy mất tích rồi...”
Sáng hôm sau khi Hugh tiếp nhận vị khách đêm khuya, phái đoàn tất nhiên vẫn đón một buổi sáng yên bình, không có chuyện gì xảy ra.
Sau bữa sáng tại nhà ăn của khu nhà nghỉ, Hugh gọi Ryo ra.
“Ryo, ta nghĩ nên báo cho cậu biết điều này, phái đoàn chúng ta đang bị giám sát.”
“Vâng.”
“Nhưng ta nghĩ đây là chuyện không thể tránh khỏi. Ta cũng hiểu... không đến mức chấp nhận, nhưng ta hiểu tình hình này, nên đừng động tay động chân với những kẻ đang theo dõi.”
“Tôi hiểu rồi.”
Thái độ gật đầu ngoan ngoãn một cách lạ thường của Ryo khiến Hugh cảm thấy có gì đó không ổn.
“Ch-chắc là chưa có chuyện gì như đã động thủ rồi, phải không?”
“Làm gì có chuyện đó chứ~. Ngài nghĩ tôi là người thế nào vậy. Ahahaha~” Ryo trả lời với một nụ cười rạng rỡ.
“Vậy à. Ừ, nếu vậy thì tốt.”
“Nhân tiện, tối qua hình như có mười người đang theo dõi khu nhà nghỉ này đấy.”
“Cái gì?”
“Nhưng không sao đâu ạ. Tôi không làm gì cả.”
“Ờ, ừm...”
Tất nhiên, Hugh không hề biết rằng đêm qua, giữa Ryo và Abel đã có một cuộc đối thoại qua Vang Vọng Linh Hồn.
“Abel, có những kẻ khả nghi đang bao vây khu nhà nghỉ. Tôi sẽ tấn công phủ đầu!”
“Khoan đã, Ryo.”
“Abel, đừng cản tôi!”
“Không, tôi cản đấy! Bọn họ chỉ là người giám sát của Pháp quốc thôi. Vừa giám sát vừa hộ vệ. Nếu có kẻ nào không biết điều tấn công vào nhà nghỉ của phái đoàn, thể diện của Pháp quốc sẽ mất hết.”
“Hừm...”
“Tạm thời cứ cảnh giác thôi, nếu chúng thực sự tấn công thì hãy nghênh chiến.”
“Với cách đối phó thụ động như vậy, liệu có ổn không?”
“Thụ động cái gì chứ... Không sao đâu, cứ tin lời tôi đi.”
“Vậy sao? Tôi hiểu rồi... Tôi sẽ tin lời cậu.”
Nhờ có cuộc trao đổi đó mà cuộc tấn công phủ đầu của Ryo đã không diễn ra.
Hòa bình của thế giới được bảo vệ bởi những người mà không ai hay biết.
Sau những chuyện như vậy, vào ngày thứ tư kể từ khi phái đoàn rời khỏi thành phố biên giới phía bắc của Pháp quốc Fandevie, Valpegara.
“Trưa nay là chúng ta sẽ đến Thánh đô Marlo-Mar phải không ạ?”
“Trước đó, nghe nói có thể nhìn thấy một hầm ngục ở phía bắc Marlo-Mar từ con đường này đấy,” Amon hỏi để xác nhận, và Eto bổ sung một thông tin không thể bỏ qua.
“Hầm ngục!” Ryo đớp lấy thông tin như một lẽ đương nhiên.
“Đúng vậy. Xung quanh Thánh đô Marlo-Mar có bốn hầm ngục. Mỗi hướng Đông, Tây, Nam, Bắc một cái. Con đường này đi qua gần hầm ngục phía Bắc nên có thể nhìn thấy được,” Eto vừa nhìn vào ‘Cẩm nang du hành’ vừa giải thích.
Thật là một lượng thông tin đáng kinh ngạc, cái ‘Cẩm nang du hành’ này.
Lúc đó, Ryo nhớ lại buổi huấn luyện sơ cấp về hầm ngục mà cậu đã tham gia ở thành phố Lun.
Cậu nhớ rằng nhân viên Hội quán đóng vai giảng viên đã nói:
“Tôi nghe nói ở các hầm ngục của Quốc gia phía Tây, có những hầm ngục có chức năng dịch chuyển đến các tầng đã chinh phục. Hầm ngục quanh Thánh đô có chức năng đó không...?”
Ryo hỏi với giọng hơi run. Nếu có, cậu nhất định muốn thử lặn sâu xuống đó.
Eto lật qua vài trang ‘Cẩm nang du hành’ rồi...
“À, có đây. Hầm ngục ở phía tây Thánh đô Marlo-Mar có chức năng đó.”
“Ồ~!” Ryo reo lên vui sướng.
Ở thành phố Lun, cậu không thường xuyên vào hầm ngục, nhưng không phải là cậu không có hứng thú.
“Ở Lun, Ryo đâu có vào hầm ngục nhiều mấy?”
“Nils, khi một nhà leo núi được hỏi lý do tại sao lại leo núi, ông ấy đã trả lời rằng, vì ngọn núi ở đó. Câu trả lời của tôi cũng vậy. Vì có hầm ngục ở đó, nên tôi sẽ vào!”
“Hoàn toàn không phải là một cuộc đối thoại...” Nils chết lặng trước câu trả lời lạc đề của Ryo.
Lần này, Nils đã đúng.
Dĩ nhiên, không liên quan gì đến hai người họ, tình hình vẫn tiếp diễn. Tức là, Eto tiếp tục cung cấp thông tin.
“Tầng sâu nhất đạt được cho đến nay được ghi là tầng 150.”
“Một trăm năm mươi...”
“Sâu thật đấy...”
“Quái vật ở tầng 150 chắc phải mạnh lắm nhỉ!”
Eto cung cấp thông tin, Ryo chết lặng, Nils kinh ngạc, còn Amon thì phấn khích tưởng tượng về những con quái vật chưa từng thấy ở tầng 150...
Ziek và Gowan của Phòng số 11 chỉ biết sững sờ nhìn họ.
Nhưng có một người, tâm trí đang để ở nơi khác.
“Harold, cậu không sao chứ?” Ryo nhận ra và lên tiếng hỏi.
“Ơ, à, vâng...” Kiếm sĩ Harold cuối cùng cũng hoàn hồn.
Vốn dĩ Harold có mặt trong phái đoàn này là để giải Phá Liệt Linh Chú của Ma Nhân. Cách giải lời nguyền đó là ‘nhỏ một giọt máu của Ma Vương lên trán’. Và nghe nói, Giáo hội Tây Phương đang cất giữ máu của Ma Vương.
“Không sao đâu. Ngài Hugh sẽ đàm phán ổn thỏa và xoay xở được thôi. Nếu không được, tôi sẽ đóng băng toàn bộ Thánh đô rồi lấy nó về cho cậu!”
“Này, đồ ngốc, dừng lại ngay,” Ryo đang cố gắng trấn an đàn em như một mạo hiểm giả đàn anh, thì bị Nils chặn lại.
“Nils, đàn em đang gặp khó khăn mà cậu lại nói những lời tàn nhẫn như vậy sao?”
“Không, tôi đâu có nói vậy. Ý tôi là đừng đóng băng Thánh đô mà hãy dùng cách khác...”
“Cụ thể là làm thế nào?”
“Thì, cái đó... À, phải rồi, đột nhập vào nơi cất giữ chẳng hạn...”
“Đó là phạm tội rồi!”
“Tôi không muốn bị Ryo nói câu đó!”
Nghe cuộc đối đáp của Ryo và Nils, Harold khẽ mỉm cười. Ziek và Gowan từ phía sau đặt tay lên vai Harold. Harold chỉ khẽ gật đầu.
◆
Xung quanh Thánh đô Marlo-Mar có vài thành phố vệ tinh, và xa hơn nữa là các hầm ngục ở bốn phương đông, tây, nam, bắc. Hầm ngục phía Bắc cách Thánh đô Marlo-Mar khoảng ba giờ đi bộ.
Khu vực quanh Hầm ngục phía Bắc đã trở thành một thị trấn nhỏ. Hầm ngục thu hút mạo hiểm giả, nên các cửa hàng phục vụ họ cũng mọc lên. Rồi các quán trọ cho mạo hiểm giả và thương nhân cũng được xây dựng. Dường như còn có cả một chi nhánh của Hội quán dành cho họ nữa.
Dù vậy, lần này đoàn sứ giả sẽ đi thẳng đến Thánh đô Marlo-Mar. Họ không vào thị trấn mà người ta quen gọi là "Thị trấn Hầm ngục phía Bắc" – cái tên dần trở thành tên chính thức – mà đi theo con đường lớn ở cách đó không xa.
“Không biết hầm ngục kia có Đại hồng thủy quái vật không nhỉ?”
Trước lời lẩm bẩm của Amon, hai thần quan Eto và Ziek đồng thanh “Đúng nhỉ” rồi lật xem cuốn Sổ tay hành trình.
Nhưng trong đó không có thông tin đến mức đó.
“Mong là không có.”
Trước nhận định đầy lạc quan của Eto, Nils gật đầu và lẩm bẩm.
“Cái đó phiền phức lắm.”
Ba giờ sau, đoàn sứ giả đã đến cổng Bắc của Thánh đô Marlo-Mar một cách an toàn.
Thánh đô Marlo-Mar của Pháp Quốc Fandevie là một thành phố khổng lồ. Vì vậy nó có rất nhiều cổng, và cổng Bắc là một trong những cổng lớn nhất.
Và, quan trọng hơn hết, ở hai bên cổng thành là…
“Golem!”
Ryo buột miệng thốt lên.
Hai bên cổng có hai con, tổng cộng là bốn con golem đang đứng đó. Chúng cao khoảng ba mét, gần bằng kích thước của những con golem hiện hành của Công quốc.
Chúng cắm kiếm xuống đất ngay trước thân mình, hai tay đặt chồng lên đốc kiếm, đứng bất động đúng theo nghĩa đen.
Không có dấu hiệu nào cho thấy chúng đang di chuyển.
“Ủa? Tôi cứ tưởng golem sẽ kiểm tra thân phận hay tìm kiếm vật khả nghi chứ…”
“Có vẻ là không rồi.”
“Cổng của Thánh đô Marlo-Mar lúc nào cũng mở, ra vào tự do. Trên này ghi là để các tín đồ từ khắp các Quốc gia phía Tây có thể vào Thánh đô bất cứ lúc nào.”
Ryo tỏ vẻ thất vọng, Nils tán thành, còn Eto thì cung cấp thông tin từ
Sổ tay hành trình.
“À, ừm, cũng được. Nếu chúng đứng yên thì mình có thể lại gần và tha hồ ngắm nghía…”
“Không được đâu.”
Nils túm lấy Ryo đang lảo đảo định tiến lại gần mấy con golem và kéo cậu quay lại hàng.
Cảnh tượng từng thấy ở đâu đó lại tái diễn.
“Nils, đừng cản tôi!”
“Không, phải cản chứ. Cả đoàn sứ giả sắp vào thành phố rồi.”
Đoàn sứ giả Đế quốc, đoàn sứ giả Liên bang, và cuối cùng là đoàn sứ giả Vương quốc sẽ lần lượt tiến vào Thánh đô Marlo-Mar và tham dự lễ đón tại Tòa Thánh.
“Việc đó tôi giao cho mọi người. Tôi phải đi quan sát golem…”
“Bỏ cuộc đi.”
Ryo vùng vằng, Nils giữ chặt.
Sau vài lần giằng co, cuối cùng Ryo cũng chịu thua.
Golem không chạy đi đâu được, cậu tự nhủ và có vẻ đã bỏ cuộc.
Nils khẽ lắc đầu, còn năm người kia thì chỉ biết cười khổ như thường lệ.
Lễ đón đoàn sứ giả các nước Trung ương tại Tòa Thánh.
Ryo và mọi người đang xếp hàng, chờ buổi lễ diễn ra.
Đoàn sứ giả Vương quốc đứng sau Đế quốc và Liên bang, trong đó nhóm 『Phòng số 10』 và 『Phòng số 11』 ở vị trí cuối cùng. Dĩ nhiên, xe ngựa đã được để bên ngoài nơi tổ chức buổi lễ, và các văn quan đi xe ngựa cũng đang xếp hàng.
Từ vị trí cuối hàng, khoảng cách đến Giáo hoàng quá xa…
“Chẳng thấy mặt mũi Giáo hoàng đâu cả.”
“Xa thế này mà.”
“Là người đứng đầu Giáo hội Tây Phương, chắc ma pháp của ngài ấy cũng ghê gớm lắm nhỉ.”
Nils càu nhàu, Eto tán thành, còn Amon thì nhận xét với vẻ háo hức.
Ba người của 『Phòng số 11』 cũng gật đầu.
Thế nhưng, chỉ có một mình Ryo là liên tục nghiêng đầu thắc mắc.
Eto thấy vậy bèn hỏi.
“Ryo, sao thế?”
“Ừm… kiểu gì nhỉ, khó giải thích bằng lời lắm… nhưng tôi có cảm giác rất kỳ quặc.”
“Kỳ quặc?”
“Ừm. Phải nói sao đây nhỉ… Tôi có cảm giác… bên trong Bệ hạ Giáo hoàng… trống rỗng.”
“Bên trong?”
“Trống rỗng?”
Cả Nils và Amon đều nghiêng đầu hỏi lại.
Đối với sáu người còn lại ngoài Ryo, dù hầu như không thấy được mặt Giáo hoàng, nhưng cử động của ngài trông vẫn bình thường, và cách ngài nói chuyện với các đoàn trưởng cũng có vẻ bình thường.
Cuối cùng, cảm giác kỳ quặc của Ryo vẫn không hề tan biến, và buổi lễ đón đoàn sứ giả kết thúc trong khi sáu người kia vẫn chưa thể hiểu được gì.
Các đoàn sứ giả của Đế quốc, Liên bang và Vương quốc di chuyển đến các nhà trọ đã được phân cho mỗi đoàn. Đó là một nhà trọ khổng lồ nằm ở phía đối diện Tòa Thánh. Các nhà trọ của ba nước đều nằm cạnh nhau.
Vì Thánh đô Marlo-Mar là trung tâm của Giáo hội Tây Phương nên thường xuyên có các phái đoàn từ nước ngoài đến. Nghe nói cụm nhà trọ quanh Tòa Thánh này thường được sử dụng trong những dịp như vậy.
Người thu thập được thông tin này là thần quan Ziek. Ziek quả là một người có năng lực.
“Cuối cùng… cũng tới nơi rồi nhỉ?”
Vừa vào nhà trọ và đến phòng, Nils đã lên tiếng.
“Ừ. Hơn một tháng cho một chiều đi… quả nhiên là tốn không ít thời gian.”
Eto vừa gật đầu vừa đáp.
“Nhưng so với mấy nhiệm vụ hộ tống thông thường thì chẳng vất vả chút nào nhỉ.”
Amon vui vẻ trả lời.
“Chắc chắn sau đây, thiên thạch sẽ từ trên trời rơi xuống, sông ngòi sẽ vẩn đục như máu, đàn châu chấu sẽ tấn công, và mỗi đêm Thánh đô sẽ tràn ngập tiếng khóc của những bậc cha mẹ bị sát hại đứa con đầu lòng cho mà xem.”
“Cái gì thế… Đừng có bịa ra chuyện xui xẻo như vậy.”
Ryo nói với giọng rùng rợn, còn Nils thì cau mày phản đối.
“Thôi thì, nói chung công việc của mạo hiểm giả hộ tống về cơ bản đã kết thúc cho đến lễ nhậm chức của Giáo hoàng sau ba tháng nữa. Nghe nói mọi vấn đề đảm bảo an ninh trong Thánh đô, bao gồm cả ở nhà trọ hay việc đi lại giữa đây và Tòa Thánh của các văn quan, đều do Pháp Quốc Fandevie chịu trách nhiệm.”
“Nói cách khác là chúng ta bị đặt dưới sự giám sát… Mà thôi, từ lúc vào Pháp Quốc đến giờ lúc nào cũng vậy mà.”
Eto nói, còn Nils thì nhớ lại những kẻ đã canh gác quanh nhà trọ mỗi đêm kể từ khi họ vào Pháp Quốc Fandevie rồi đáp.
“Đành chịu thôi. Dù là hộ tống đoàn sứ giả, nhưng lại để một kẻ đáng ngờ như Nils vào nước họ. Pháp Quốc không cho người canh chừng thì mới thấy bất an chứ.”
“Không phải tôi, mà là Ryo mới đúng.”
“Không không, nhìn từ đâu đi nữa thì tôi chẳng phải là một thủy pháp sư hiền lành, vô hại đó sao?”
Ryo ưỡn ngực, vênh váo nói.
Nhưng không một ai trong sáu người có mặt ở đó đồng tình.
Ryo chỉ còn biết than thở vì không được mọi người thấu hiểu.
Tại nhà trọ của đoàn sứ giả Liên bang. Phòng của đoàn trưởng.
Cựu vương Roberto Pirlo, đoàn trưởng đoàn sứ giả Liên bang, và hộ vệ đội trưởng Gowan đang ở đó.
“Đó là Giáo hoàng sao…”
Cựu vương Roberto Pirlo lẩm bẩm trong khi nhớ lại buổi lễ đón tiếp vừa rồi.
“Bệ hạ?”
Hộ vệ đội trưởng Gowan hỏi.
“Đó… có lẽ là một kẻ thế thân.”
“Thế thân? Ý ngài là đó không phải Giáo hoàng thật sự?”
Gowan kinh ngạc trước lời của Roberto Pirlo.
Cũng phải thôi. Việc một kẻ giả mạo tiếp đón đoàn sứ giả sau một chuyến đi dài là điều không thể xảy ra. Tuy nhiên, những quy tắc thông thường ở các quốc gia Trung ương chưa chắc đã là quy tắc ở các Quốc gia phía Tây.
“Để gọi là Giáo hoàng thì quá đỗi… tầm thường… không, vượt qua cả tầm thường rồi, bảo là một con rối thì tôi cũng tin…”
“Nh-nhưng thưa Bệ hạ, chẳng phải ngài ấy đã nói chuyện với các đoàn trưởng, bao gồm cả ngài sao?”
“Đúng vậy, chính vì thế. Ta không tài nào tin được rằng đó lại là người đứng đầu Giáo hội Tây Phương, thế lực đang cai quản cả các Quốc gia phía Tây…”
Nói đến đó, Roberto Pirlo lắc đầu mấy lần.
Roberto Pirlo là vị vua tiền nhiệm của Vương quốc Capitone, nhưng đồng thời ông cũng là một pháp sư nổi tiếng ở các quốc gia Trung ương. Không, nói là nổi tiếng thì chưa đủ, phải nói ông là một trong những pháp sư hàng đầu của Liên bang cũng không ngoa.
Chính vì là một người như vậy nên Roberto Pirlo mới có thể cảm nhận được sự yếu đuối của vị Giáo hoàng lúc nãy.
“Đã là người đứng đầu Giáo hội Tây Phương, chắc chắn phải sử dụng được quang ma pháp. Hơn nữa, còn ở đẳng cấp không thể so sánh với người thường. Đáng lẽ phải vậy. Và đã là pháp sư thì thế nào cũng có một ít ma lực rò rỉ ra ngoài cơ thể, hay nên nói là ma lực tỏa ra xung quanh nhỉ. Pháp sư càng mạnh thì càng rực rỡ. Nhưng tôi lại không cảm nhận được chút gì từ Giáo hoàng cả.”
Một pháp sư hùng mạnh chắc chắn phải có sự rò rỉ ma lực…
Nhưng đến đây, Roberto Pirlo chợt nhớ ra một ngoại lệ gần như duy nhất mà ông biết.
Rồi ông khẽ mỉm cười và nói.
“À không, nhớ lại thì ngài Công tước đứng đầu của Vương quốc cũng chẳng có ma lực nào rò rỉ ra ngoài cả.”
Thật tình cờ, ông nhớ lại rằng Ryo, người đã ngồi cùng bàn đá trong buổi tiệc cà phê đêm đó, không hề có ma lực rò rỉ. Dĩ nhiên, thông tin từ trước đã cho ông biết cậu là một pháp sư hùng mạnh…
“Cũng có ngoại lệ như cậu ta sao.”
Đó là trải nghiệm đầu tiên trong hơn bảy mươi năm cuộc đời của ông.
Những pháp sư hùng mạnh mà ông từng đối đầu như Ilarion Baraha của Vương quốc, hay Arthur Bellasis, đều khoác trên mình một lớp ma lực.
Tất nhiên, lớp ma lực đó ở một đẳng cấp khác hẳn với đám pháp sư tầm thường, nó giống như được dệt nên một cách tinh xảo. Ông vẫn nhớ cảm giác khi đối mặt với họ, nỗi sợ hãi như làm máu trong người đông cứng lại…
Nhưng Ryo, vị Công tước đứng đầu của Vương quốc, thì lại khác.
“Đúng vậy, cậu ta… thật điềm tĩnh… không cảm nhận được ma lực… lẽ nào đó là khí chất…?”
Nghĩ đến đó, Roberto Pirlo lắc đầu mấy lần.
Rồi ông nói tiếp.
“Thôi được rồi. Vẫn còn ba tháng nữa mới đến lễ nhậm chức của Giáo hoàng. Cho đến lúc đó, ắt hẳn nhiều chuyện sẽ sáng tỏ thôi.”
◆
Ngay ngày hôm sau khi đoàn sứ giả đến Thánh đô Marlo-Mar, hội nghị của các văn quan đã được tổ chức.
Nhưng, hãy thử nghĩ mà xem.
Các quốc gia Trung ương và các Quốc gia phía Tây cách nhau một khoảng đáng kinh ngạc. Chuyến đi một chiều mất hơn một tháng, lại còn có nhiều đoạn đường khó đi. Hai khu vực như vậy thì có thể tổ chức hội nghị về vấn đề gì chứ?
Thực ra, vấn đề này đã được bàn tán ở chính phủ các nước Trung ương từ trước khi đoàn sứ giả khởi hành. Cả ở Vương quốc, Liên bang, và cả Đế quốc, nơi đã khởi xướng đoàn sứ giả này. Tuy nhiên, trong lá thư mà Pháp Quốc gửi đến Đế quốc lúc đầu đã ghi rõ rằng,
“Chúng tôi muốn tiến hành đàm phán thương mại, vì vậy xin hãy cử cả văn quan đi cùng.”
Chuyện này rốt cuộc là sao?
“Nối liền Trung ương và Tây Phương bằng đường biển…?”
Trưởng đoàn đàm phán của Vương quốc, Ignis, rên rỉ thốt lên sau khi nghe đề xuất từ văn quan của Pháp Quốc.
Đây là buổi đàm phán thương mại đầu tiên, với sự tham gia của mười văn quan cấp cao từ Đế quốc, Liên bang và Vương quốc. Có lẽ không chỉ Vương quốc mà cả các văn quan của Đế quốc và Liên bang cũng lần đầu nghe đến việc kết nối bằng đường biển. Cả đoàn sứ giả Trung ương đang xôn xao.
Cũng phải thôi.
Người ta nói rằng khoảng cách giữa các quốc gia Trung ương và các Quốc gia phía Tây là rất lớn, ngay cả khi đi bằng đường biển.
Đúng vậy, chỉ là
“người ta nói”.
Chưa có ai từng đo đạc chính xác khoảng cách đó là bao nhiêu. Ít nhất thì chính phủ các nước đều không có dữ liệu này. Dĩ nhiên, hải trình chính xác cũng không rõ.
Và đương nhiên, trên biển cũng có ma vật của biển…
Càng nghĩ càng thấy nhiều vấn đề nảy sinh.
Ignis thực sự chỉ muốn ôm đầu. Dù nghĩ thế nào, ông cũng không cho rằng chuyện này sẽ thành công.
Ngay cả một nhà đàm phán giàu kinh nghiệm như ông cũng hoàn toàn không thể lường trước được cuộc đàm phán trong ba tháng tới sẽ ra sao.
Đối với các văn quan, bây giờ mới là lúc vào việc chính.
Tuy nhiên, những người hộ tống về cơ bản là được tự do. Mỗi người đều đang nghỉ ngơi theo cách riêng của mình.
Người hành động đầu tiên và năng nổ nhất có lẽ là thủy pháp sư của Vương quốc. Cậu tìm đến
Ban Tiếp đón Đoàn sứ giả Vương quốc, nơi được lập ra để làm đầu mối liên lạc cho đoàn sứ giả Vương quốc.
Ban Tiếp đón Đoàn sứ giả Vương quốc, đúng như tên gọi, là một nhóm do Pháp Quốc Fandevie thành lập để chào mừng đoàn sứ giả Vương quốc và đáp ứng các yêu cầu, tạo điều kiện thuận lợi cho họ. Họ thường trực tại một góc của quầy lễ tân nhà trọ. Có lẽ nó giống như dịch vụ hỗ trợ đặc biệt trong các khách sạn cao cấp.
Ryo lập tức đến đó và trình bày yêu cầu của mình.
“Tham quan golem… ạ?”
Người trong ban tiếp đón đã rất ngạc nhiên trước đơn xin phép của Ryo.
Yêu cầu đầu tiên lại là tham quan golem thì cũng không lạ khi họ ngạc nhiên.
Yêu cầu của Ryo là
“xin phép được xem golem”. Đúng vậy, chỉ xem thôi. Hơn nữa, đó không phải là thứ cất trong kho, mà là những con golem đang đứng gác như lính canh ở cổng.
Ryo cũng đoán được rằng nếu cậu đòi táy máy hay xem ma pháp thức thì chắc chắn sẽ bị từ chối. Ngay cả Ryo cũng hiểu rằng, trừ khi trong một tình huống bất thường như ở Công quốc Qushy, không ai lại cho người nước khác xem những phần liên quan đến bí mật golem của mình.
Vì vậy, cậu chỉ xin phép được xem mà thôi.
Chuyện này có vẻ nằm ngoài dự tính của ban tiếp đón, nên họ đã tiến hành thảo luận.
Sau mười phút thảo luận, yêu cầu đã được chấp thuận.
Mọi người đều đã thấy cảnh Ryo liên tục giơ tay ăn mừng như một tay vợt tennis và đi đi lại lại trước quầy lễ tân.
Và một vài người đã thở phào nhẹ nhõm. Vì Ryo đã không nói năng liều lĩnh kiểu như sẽ đóng băng cả Thánh đô.
Đúng vậy, “một vài người” đó chính là các thành viên của 『Phòng số 10』 và 『Phòng số 11』.
Ba người của 『Phòng số 10』 quyết định ra phố chơi. Khi đó, họ cũng đã rủ ba người của 『Phòng số 11』 đi cùng, nhưng Harold, Ziek và Gowan đã lịch sự từ chối.
Lý do là vì chuyện về Phá Liệt Linh Chú của Harold vẫn chưa được giải quyết, nên họ không có tâm trạng ra phố. Về vấn đề này, đoàn trưởng Hugh McGrath đã sắp xếp để đàm phán với Giáo hội Tây Phương vào ngày mai, nên họ không có tâm trạng đi đâu cả.
Ba người của 『Phòng số 10』 cũng hiểu được điều đó nên không ép họ mà tự mình đi.
“Không cần bận tâm đến tôi đâu, mọi người cứ đi đi.”
“Làm gì có chuyện đó.”
“Đúng vậy.”
Harold nói, Ziek phủ định, và Gowan cũng đồng tình.
Ziek và Gowan tham gia vào đoàn sứ giả đến các Quốc gia phía Tây này là để giải linh chú cho Harold. Ngày mai có thể sẽ quyết định thành bại của việc này, họ không có tâm trạng nào để ra phố cả.
Và thế là, ba người của 『Phòng số 11』 đã trải qua một đêm trong tâm trạng bồn chồn lo lắng và chào đón buổi sáng hôm sau.
Họ được đoàn trưởng Hugh McGrath dẫn đến Tòa Thánh. Tất nhiên, cuộc hẹn đã được sắp xếp từ ngày hôm trước, nên họ được dẫn vào phòng tiếp khách mà không phải chờ đợi.
Một phút sau.
Một người đàn ông đứng tuổi, mặc lễ phục màu đỏ thẫm, bước vào phòng tiếp khách.
“Rất hân hạnh được gặp mặt. Tôi là Hồng y Oscal, người phụ trách vụ việc lần này. Rất mong được mọi người giúp đỡ.”
Hồng y là chức sắc chỉ đứng sau Giáo hoàng trong hệ thống cấp bậc của Giáo hội Tây Phương, và chỉ có mười hai người. Có thể nói không ngoa rằng đây là một trong những người có vị trí cao nhất, điều hành các công việc thực tế của Giáo hội.
Phen này… một nhân vật lớn đã xuất hiện rồi đây.
Sau khi chào hỏi, Hugh ngồi xuống và nghĩ thầm.
“Vậy, tôi nghe nói có một vị bị dính phải Phá Liệt Linh Chú và muốn giải trừ nó, có đúng không ạ?”
Hồng y Oscal hỏi với giọng điềm tĩnh.
“Vâng. Harold của chúng tôi đã bị dính Phá Liệt Linh Chú.”
Hugh chỉ vào Harold đang đứng bên cạnh.
Oscal gật đầu một lần, nhưng rồi hơi cau mày và nói tiếp.
“Như ngài đã biết, để giải trừ Phá Liệt Linh Chú, cần phải nhỏ một giọt máu của Ma Vương lên trán. Ở các Quốc gia phía Tây, mỗi năm có vài người bị dính linh chú này, nên Giáo hội có cất giữ máu của Ma Vương… nếu là bình thường.”
“Nếu là bình thường?”
Hugh lặp lại như một con vẹt, và cũng cau mày.
Có vẻ một diễn biến không mấy hay ho đang chờ đợi…
“Thực ra, hai tuần trước, Kho chứa số một đã bị kẻ nào đó tấn công. Máu của Ma Vương cũng được cất giữ trong kho đó, nhưng chiếc bình đã bị vỡ và máu đã đổ hết ra ngoài.”
“…”
Cả Hugh và ba người của phòng số mười một đều chết lặng.
“Chúng tôi có một lọ dự phòng ở Kho chứa số hai ngoài Thánh đô, chúng tôi sẽ cho người mang nó đến.”
“Ồ…”
Người bất giác thốt lên tiếng đó là Harold, hay là Gowan?
“Chỉ là, chúng tôi dự định sẽ di chuyển nó sau khi việc sửa chữa Kho chứa số một hoàn tất, nên bây giờ mới phải liên lạc. Ừm, phiền các vị đợi khoảng ba ngày được không ạ. Thành thật xin lỗi.”
Nói rồi, Hồng y Oscal cúi đầu.
“Không sao, nếu chỉ là ba ngày… đợi được mà, phải không?”
Hugh nhìn về phía Harold và hỏi.
“Vâng.”
Harold gật đầu. Vẻ mặt cậu rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Tất nhiên, vấn đề không được giải quyết ngay lập tức, nhưng cậu biết rằng chỉ cần đợi ba ngày là có thể được giải chú.
Con người ta cảm thấy bất an nhất khi không thấy được tương lai. Chỉ cần có một chút hy vọng, việc chờ đợi một chút cũng chẳng là gì.
“Vậy hẹn ba ngày sau. Khi nào hàng tới, chúng tôi sẽ liên lạc với bên nhà trọ.”
◆
Ba ngày sau, trong khi Ryo tham quan golem ở cổng Bắc và Hugh cùng ba người của 『Phòng số 11』 đến thăm Tòa Thánh.
“Phù, vậy là mình đã chinh phục hết golem ở cả bốn cổng đông, tây, nam, bắc rồi nhỉ.”
Ryo lẩm bẩm một cách mãn nguyện sau khi đã thỏa thích ngắm nhìn golem ở cổng Tây và trở về nhà trọ của đoàn sứ giả cùng với người của ban tiếp đón.
Đúng vậy, ngày đầu tiên cậu xem golem ở cổng Bắc, ngày hôm sau xem golem ở cổng Đông, ngày tiếp theo xem golem ở cổng Nam… và hôm nay, cậu đã xem golem ở cổng Tây.
Bây giờ Ryo đã trở thành một người cuồng golem thực thụ.
“Golem hiện hành của Công quốc Qushy và golem của Thánh đô này đều thuộc loại ba mét, nhưng chúng vẫn có một sức hút riêng. Loại một mét rưỡi của mình chắc sẽ không thắng nổi trong chiến đấu đâu.”
Ryo tự ý phân loại golem thành “loại ba mét” hay “loại một mét rưỡi”, trở thành một nhà phê bình golem nghiệp dư.
Nhân tiện, golem quản lý ruộng nước mà Ryo tạo ra ở Lãnh địa Công tước Rondo có chiều cao tổng thể là một mét rưỡi. Điều này là do nó phải vào ruộng nước để làm việc, nếu chiều cao lớn, tức là trọng tâm cao, sẽ khó kiểm soát tư thế hơn, nên cậu đã chế tạo nó với chiều cao thấp. Vốn dĩ nó không phải để chiến đấu.
Không chỉ riêng golem, bất cứ thứ gì cũng sẽ thay đổi kích thước tùy theo mục đích sử dụng.
Không hiểu sao Ryo lại nghĩ đến cuộc chiến giữa loại ba mét và loại một mét rưỡi, lẽ nào đầu óc cậu đã biến thành cơ bắp, tức là một kẻ não cơ bắp rồi sao…
“Nhưng mà, Lôi Đế của ngài Ruslan tuy là loại một mét rưỡi nhưng ngài ấy nói rằng nó không thua kém về mã lực so với loại hiện hành ba mét. Nghĩ vậy thì golem quản lý ruộng nước của mình với kích thước đó cũng có thể chiến đấu được chăng?”
Quả nhiên, nói đi nói lại vẫn là về chiến đấu…
Khi Ryo bước vào nhà ăn của nhà trọ, bên trong vắng tanh.
Hầu hết các văn quan đã đến Tòa Thánh, còn các mạo hiểm giả hộ tống thì đã ra phố, nên cũng phải thôi.
Giữa khung cảnh đó…
“A, anh Ryo!”
Người tinh mắt nhận ra Ryo bước vào nhà ăn và cất tiếng gọi là Amon. Xung quanh cậu ta có đầy đủ thành viên của 『Phòng số 10』 và 『Phòng số 11』, và cả đoàn trưởng Hugh McGrath cũng ở đó.
Tuy nhiên, điều này thật lạ.
Hôm nay là ngày dự kiến máu của Ma Vương sẽ được chuyển từ Kho chứa số hai đến Tòa Thánh và tiến hành giải chú cho Harold. Vậy mà tại sao Harold và mọi người cùng với Hugh lại ở đây?
“Tôi đã về. Nhưng tại sao Harold và mọi người lại ở đây? Việc giải chú thì sao?”
Khi Ryo nói vậy, khuôn mặt vốn đã cau có của Hugh lại càng nhăn nhó hơn.
Và rồi, ông nói.
“Máu của Ma Vương đã bị mất rồi.”
“Hả? Chuyện đó là sao…”
Khi Ryo hỏi, thần quan Ziek bắt đầu giải thích.
“Nghe nói Kho chứa số hai đã bị kẻ nào đó tấn công, và trong lúc đó, chiếc bình chứa máu của Ma Vương đã bị vỡ.”
“Chuyện đó… chẳng phải cũng giống như lần ở Kho chứa số một sao?”
“Vâng.”
Ở Kho chứa số hai cũng đã xảy ra chuyện tương tự.
Rốt cuộc là thế nào?
“Hơn nữa, vị Hồng y phụ trách còn nói rằng Kho chứa số ba và số bốn cũng bị tấn công tương tự. Nghe nói ở đó không có máu của Ma Vương. Việc các kho chứa của Giáo hội bị tấn công, chắc chắn có chuyện gì đó rất nghiêm trọng đang xảy ra, nhưng mà…”
Ziek bổ sung thêm thông tin với vẻ mặt cau có.
Là một thần quan, Ziek chắc hẳn không vui vẻ gì khi các cơ sở tôn giáo bị tấn công. Hơn nữa, việc này còn khiến cho Harold không thể giải chú được, lại càng làm cậu khó chịu hơn.
“Còn nơi nào khác cất giữ máu của Ma Vương không?”
“Nghe nói là không ạ. Vốn dĩ máu của Ma Vương cũng không thể cất giữ trong những chiếc bình thông thường, mà cần phải có những chiếc bình được chế tác bằng giả kim thuật đặc biệt… Và chỉ có Giáo hội mới sở hữu chúng.”
“Vậy thì, Harold tất nhiên là gặp rắc rối rồi, nhưng những người khác bị dính Phá Liệt Linh Chú cũng…”
“Vâng…”
Trong phạm vi hiểu biết của các quốc gia Trung ương, Harold là trường hợp bị dính linh chú này sau một thời gian dài, nhưng ở các Quốc gia phía Tây, đây lại là một linh chú phổ biến. Vì thế, Giáo hội Tây Phương đã cất giữ máu của Ma Vương… nhưng giờ nó đã mất, chắc chắn sẽ có nhiều người gặp khó khăn.
Hugh khoanh tay, cau mày suy nghĩ.
“Đành chịu thôi…”
Ông lẩm bẩm như vậy, rồi mở mắt và cất lời.
“Nils, Eto, Amon, và cả Ryo. Ta ra lệnh cho các người, hãy hợp tác với ba người của 『Phòng số 11』 để tìm kiếm máu của Ma Vương.”
“Hả?”
Cả bảy người đều đồng thanh thốt lên.
“Chuyện đó là sao…?”
Nils đại diện hỏi.
“Nói chính xác hơn, ta muốn các người tìm ra Ma Vương và lấy máu của hắn.”
Lời đó được đáp lại bằng sự chết lặng của cả bảy người…


0 Bình luận