Vấn đề: Làm thế nào để tìm ra Ma Vương?
Trả lời: Hỏi những người có vẻ biết.
Đành chịu thôi. Chẳng có thứ gì như “những viên ngọc quý sẽ dẫn đường đến chỗ Ma Vương nếu thu thập đủ bảy viên”. Cũng không có “món giả kim cụ nào luôn chỉ về hướng của Ma Vương”. “Xông vào lâu đài Ma Vương” cũng bất khả thi, vì làm gì có lâu đài nào như thế. Nếu có một đội quân Ma Vương đang hoành hành thì còn có cách, nhưng tình hình hiện tại thì cũng không có nốt.
Vậy nên, chỉ còn cách đi hỏi từng người một cách cần mẫn.
“Chúng ta sẽ đi vòng quanh lãnh địa của các cựu cán bộ trong quân Ma Vương… nhưng những lãnh địa đó không phải do con người cai trị… nghĩ theo lẽ thường thì đúng là chuyện không tưởng nhỉ,” Eto vừa lắc đầu vừa nói.
“Đúng vậy. Dù có hỏi ‘xin hãy chỉ cho chúng tôi’ thì chắc chắn họ cũng không đời nào nói đâu,” Nils đáp.
Nghe vậy, Ryo đề nghị với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Chỉ còn cách hỏi cơ thể họ một cách lịch sự thôi.”
“Hỏi cơ thể ‘một cách lịch sự’ là sao…?”
“Là tra tấn ạ!” Ryo trả lời câu hỏi của Nils.
Nghe thấy thế, Nils tỏ vẻ ghê tởm ra mặt.
“Mấy trò đó thì… hơi khó cho tôi.”
“Cậu Nils đang tỏ vẻ người tốt đấy à? Những thông tin quý giá không dễ gì có được đâu?”
“Cái, cái đó thì tôi hiểu, nhưng mà…”
Nils tuy có vẻ ngoài như vậy và vẫn còn khí chất của một tên đầu lĩnh, nhưng có vẻ cậu ta không giỏi mấy trò tra tấn. Mà, nếu cậu ta giỏi thì cũng hơi đáng sợ thật.
“Nhưng liệu các cán bộ của quân Ma Vương có hiểu được ngôn ngữ của con người không?”
“A…”
Trước lời chỉ ra đầy bình tĩnh của Amon, Nils và Ryo đồng thanh kêu lên.
Sau khi rời khỏi chỗ của Đại Giám mục Graham, cả nhóm hướng đến cực Bắc của các Quốc gia phía Tây, biên giới phía bắc của Vương quốc phương Bắc Arieprogue.
Dù là cực Bắc của các Quốc gia phía Tây, nơi đây không phải là một thế giới luôn bị băng tuyết bao phủ, cũng không phải một vùng có tuyết rơi dày đặc. Chỉ là, nơi đây có một dãy núi hiểm trở đến kinh ngạc, nên sự cai trị của con người chưa bao giờ vươn xa hơn về phía bắc. Với địa hình như vậy, đây cũng là khu vực không thể tiến hành các hoạt động quân sự quy mô lớn.
Dãy núi đó, từ xa xưa đã được gọi bằng cái tên:
Dãy núi Ma Vương.
Nhóm bảy người thám hiểm đã đến Onge, thành phố cực bắc của Vương quốc phương Bắc Arieprogue.
Vì Dãy núi Ma Vương rất hiểm trở, họ không thể đi xe ngựa vào như trước nữa. Họ sẽ để xe ngựa lại Onge và thử thách vượt núi bằng đường bộ.
Nhờ có Thánh Ấn Trạng, họ đã may mắn được phép để xe ngựa và hành lý tại nhà thờ Onge. Ngựa thì được tách ra để quản lý riêng, nhưng xe ngựa thì không thể biết trước liệu có kẻ xấu nào nhòm ngó hay không. Dù được để ở nhà thờ, cũng không phải lúc nào cũng có người của nhà thờ trông coi. Dụng cụ của mình thì phải tự mình bảo vệ!
“Được rồi, thế này là ổn.”
Trước mặt cả nhóm là một cỗ xe ngựa đã bị đóng băng hoàn toàn. Nó phản chiếu ánh mặt trời, lấp lánh đến kinh ngạc, tạo nên một cảnh tượng tuyệt đẹp…
Pháp sư hệ thủy, người đã tạo ra khối băng đó, đang vỗ bép bép vào nó với giọng nói đầy thỏa mãn.
“Này, Ryo, thế này thì bên trong xe ngựa không phải sẽ ướt sũng à?”
“Không sao đâu, cậu Nils. Vì đây là băng ma thuật nên sẽ không bị ướt. Dĩ nhiên sau khi giải đông, nó cũng sẽ hiện ra trong tình trạng hoàn toàn khô ráo,” Ryo tự tin trả lời thắc mắc của Nils.
Cậu đã làm việc này không biết bao nhiêu vạn lần, bao nhiêu chục vạn lần rồi, nên sự tự tin này cũng là điều đương nhiên.
Với cách này, dù nhà thờ Onge có đột nhiên trở mặt và định chiếm đoạt xe ngựa của cả nhóm cũng không thành vấn đề. Graham đã cảnh báo rằng Giáo hội Tây Phương không phải là một khối thống nhất, bên trong luôn diễn ra những cuộc tranh giành quyền lực khốc liệt. Có khả năng một phe phái nào đó sẽ có hành động quá khích, nên phải cẩn thận.
Về cơ bản, đối với một nhóm đến thăm với Thánh Ấn Trạng, nhà thờ sẽ đón tiếp bằng nụ cười. Bởi Thánh Ấn Trạng giống như một loại giấy chứng nhận thân phận do Giáo Hoàng cấp. Nếu đã vậy, tốt nhất là nên tận dụng nhà thờ một cách hiệu quả, giống như lần này, biến nó thành nơi giữ hành lý miễn phí…
Ba ngày sau khi gửi xe ngựa tại nhà thờ Onge, sau khi đi bộ không ngừng nghỉ, cả nhóm đã đến được chân Dãy núi Ma Vương. Quanh đây thậm chí không có một ngôi làng nhỏ nào. Tất nhiên không phải vì có đàn quái vật lớn tấn công từ phía bên kia dãy núi.
Cũng như quân đội của con người không thể vượt qua Dãy núi Ma Vương, nghe nói quái vật cũng chưa từng vượt qua dãy núi để đến phía bên này…
Tại sao ư?
Khi đặt chân vào Dãy núi Ma Vương, cả nhóm đã hiểu ra lý do.
Một vách đá chỉ vừa một người đi qua… một vết nứt sâu và lớn trên mặt đất không tài nào nhảy qua được… một sườn dốc luôn phải đề phòng đá lở…
Và còn có những con quái vật trông như những người phụ nữ kỳ lạ có cánh, sống ở những vùng núi dốc đứng này…
“Lại là Harpy…”
“Băng Tường Mười Lớp Trọn Gói.”
Keng, keng, keng, kenggg.
Bức tường băng bao bọc hoàn toàn cả nhóm giúp họ không bị thương, nhưng cũng không thể nào thư giãn được.
“Harpy, lợn lòi, gấu, thỏ, thậm chí cả rắn nữa…”
“Có thể thấy sự đa dạng sinh học của quái vật ở đây thật đáng kinh ngạc.”
Nils càu nhàu về số lượng quái vật xuất hiện, Ryo thì diễn đạt điều đó bằng một cách nói khác.
“Đa dạng cái nỗi gì!”
Nils lẩm bẩm.
“Nhưng nhờ có ma pháp của Ryo mà việc đi trên vách đá cũng dễ dàng hơn nhiều nhỉ,” Eto nói.
“Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi. Đây là cơ hội tốt để mọi người thưởng thức sự vĩ đại của thủy ma pháp!” Ryo vui vẻ đáp lời khen của Eto.
Ai mà chẳng vui khi được khen ngợi.
Nhờ Băng Lộ và Băng Tường phát huy tác dụng tối đa, cả nhóm đã di chuyển trong Dãy núi Ma Vương mà gần như không gặp phải tình huống nguy hiểm nào. Ngay cả những vết nứt há toang trên mặt đất, chỉ cần bắc một cây cầu băng qua… dù nhìn xuống là một cảnh tượng khiến chân run rẩy, nhưng họ sẽ không bị rơi. Miễn là băng của Ryo không vỡ…
Chuyến thám hiểm thuận lợi của cả nhóm gặp phải khủng hoảng vào ngày thứ ba kể từ khi họ đặt chân vào Dãy núi Ma Vương.
“Băng Tường Mười Lớp.”
Một quả cầu lửa đập vào bức tường băng được dựng lên gần như theo phản xạ.
“Cái gì vậy!?” Nils hét lên.
Họ bị tấn công mà không một ai nhận ra.
Điều đó, vốn dĩ là không thể xảy ra. Dù sao đi nữa, 『Phòng số 10』 cũng là một tổ đội hạng B. Xét đến việc mạo hiểm giả hạng A hiếm khi xuất hiện, không ngoa khi nói rằng họ thực chất đang ở gần đỉnh cao của giới mạo hiểm giả. Một đòn tấn công ma pháp mà những người như vậy không nhận ra cho đến khi nó trúng đích là điều không thể có.
Và cả Ryo nữa. Nếu là trên đường cái hay trong thành phố thì không nói, nhưng từ khi vào dãy núi không biết khi nào quái vật sẽ tấn công này, cậu đã gần như khởi động Sonar Bị Động liên tục.
Vậy mà đòn tấn công vẫn lọt qua được tất cả những thứ đó. Không chỉ Nils, bất cứ ai cũng sẽ hét lên “Cái gì vậy!?”.
Ryo kinh ngạc trước uy lực của quả cầu lửa. Ngay cả Băng Tường Mười Lớp hiện tại của cậu cũng có lẽ sẽ bị phá vỡ chỉ sau hai phát bắn.
Một ma pháp tấn công hệ hỏa vượt qua quả cầu lửa vừa rồi, mình chỉ có thể nghĩ đến đòn tấn công của ác ma Leonor hoặc của gã kia ở Đế quốc… Một đòn tấn công như vậy, lại ở trong dãy núi này?
“Là một đối thủ rất mạnh,” Ryo cảnh báo bằng giọng nghiêm túc.
Hiểu rằng Ryo hoàn toàn không đùa, sáu người còn lại đều tập trung tinh thần.
Lúc đó, có tiếng bước chân tiến lại gần cả nhóm.
“Không phải tiếng bước chân của con người,” kiếm sĩ Nils lẩm bẩm.
“Chỉ có một… nhưng có gì đó kỳ lạ,” kiếm sĩ Amon cảm thấy có điều bất thường từ tiếng bước chân.
“Là đi bằng bốn chân, nhưng âm thanh cho thấy lực không dồn nhiều vào hai chân trước,” thần quan Ziek suy đoán lý do của sự bất thường.
“Mà vốn dĩ, quái vật sử dụng ma pháp hệ hỏa là cực kỳ hiếm có nhỉ,” thần quan Eto chỉ ra sự bất thường của quả cầu lửa lúc nãy.
“Thường thì quái vật trên cạn hoặc trên không sẽ dùng hệ phong hoặc hệ thổ,” kiếm sĩ Harold xác nhận.
“Tôi chưa từng chiến đấu với quái vật nào dùng ma pháp hệ hỏa cả,” song kiếm sĩ Gowan tổng kết.
Không chỉ Harold và Ziek, mà cả Nils, Eto, và Amon cũng gật đầu đồng tình với ý kiến đó. Ngay cả ba người giàu kinh nghiệm của 『Phòng số 10』 cũng chưa từng gặp.
Chỉ có Ryo là mang vẻ mặt đăm chiêu. Không phải cậu đang băn khoăn xem có nên xếp ác ma Leonor vào loại quái vật hay không… mà là vì cậu nhớ lại những con Devil đã chiến đấu ở tầng bốn mươi của hầm ngục.
Nhưng mà, bọn chúng hoàn toàn đi bằng hai chân.
Vậy thì, thứ đang đến gần là cái gì?
Tiếng động ngày một gần… và con quái vật hiện ra trước mắt cả nhóm là…
“Màu đỏ…”
“…Con gấu…”
“Cái quái gì thế…”
Amon, Eto, và Nils chỉ nói được bấy nhiêu rồi câm nín.
Không ai mở lời. Chỉ có tiếng bước chân của con gấu đỏ đang đến gần vang vọng.
Khi khoảng cách giữa hai bên còn khoảng hai mươi lăm mét, con gấu đỏ dừng lại.
Chiều dài cơ thể của nó khoảng từ hai mét rưỡi đến ba mét. Vì đi bằng bốn chân nên rất khó xác định chính xác. Greater Bear, loài thượng cấp của hệ gấu, được cho là dài khoảng ba mét rưỡi. Con này có vẻ nhỏ hơn một chút.
Tuy nhiên, hơn hết thảy mọi thứ, thứ thu hút ánh nhìn nhất vẫn là màu sắc cơ thể nó. Hay là màu lông?
Một màu đỏ rực.
Đỏ như màu đỏ hồng y hay màu ớt. Hơn nữa, lại còn là một con gấu… đương nhiên là ai cũng sẽ chú ý đến nó.
“GÀOOOOOOOOOOO!”
Con gấu đỏ gầm lên một tiếng.
Đó không phải là một tiếng gầm bình thường.
Harold và Gowan khuỵu xuống. Một tiếng gầm chứa đựng ma lực, làm tan nát tinh thần của người nghe.
“Harold! Gowan!” Nils quát lớn.
Nhờ đó, ánh mắt của Harold và Gowan mới lấy lại được tiêu điểm.
Nhưng con gấu đỏ không chờ đợi. Những quả cầu lửa được bắn ra liên tiếp.
“Băng Tường Mười Lớp, Băng Tường Mười Lớp…”
Ryo liên tục tạo ra những bức tường băng.
Quả cầu lửa của con gấu đỏ phá vỡ một Băng Tường Mười Lớp chỉ bằng hai phát bắn.
Nếu đã vậy thì…
Phòng thủ bằng cách tạo liên tục!
Tổng cộng, mười quả cầu lửa đã được bắn ra, nhưng cậu đã chống đỡ được bằng năm bức tường băng.
Ryo đã nhận ra. Tất cả các quả cầu lửa đều nhắm vào mặt của cả nhóm. Có lẽ con gấu đỏ định thổi bay đầu của họ, còn phần thân thì giữ lại làm thức ăn.
Vốn dĩ ma pháp hệ hỏa rất khó sử dụng để đi săn. Nếu quá mạnh sẽ làm cháy cả thịt, hoặc làm nổ tung con mồi, khiến nguyên liệu cũng không thu được. Hơn nữa, việc sử dụng ma pháp tấn công hệ hỏa trong rừng cũng rất khó khăn, vì có khả năng lửa sẽ lan sang cây cối và gây ra hỏa hoạn. Dù là một dãy núi nhiều đá, cũng không phải là hoàn toàn không có cây cối.
Liệu con quái vật này có đang suy nghĩ về những điều đó không?
Một lần nữa, mười quả cầu lửa được bắn ra, và một lần nữa, Ryo chống đỡ bằng năm bức tường băng.
Nhìn thấy con số đó, Nils đưa ra phán đoán.
“Được rồi, khi đợt tấn công cầu lửa tiếp theo đến, tôi và Amon sẽ xông lên.”
“Vâng!” Amon đáp lời.
Ryo đóng vai trò ‘Khiên’ để chặn đòn tấn công của đối phương, còn Nils và Amon sẽ là ‘Kiếm’ để tấn công lại. Đây là một phương pháp chiến đấu rất tiêu chuẩn khi thực hiện một đòn phản công ở cấp độ tổ đội.
Nếu là tổ đội 『Xích Kiếm』 ngày xưa, có lẽ sẽ là cảnh khiên thủ Warren đỡ đòn, rồi kiếm sĩ Abel ngay lập tức lao vào tấn công kẻ địch.
Ryo đã lường trước đòn tấn công của các kiếm sĩ nên không dùng Băng Tường Chồng Lớp mà chống đỡ bằng cách tạo liên tục. Bởi vì khi dự tính một đòn phản công, việc phòng thủ quá chắc chắn ngược lại sẽ làm hẹp đi các phương án có thể thực hiện.
Quả đúng như vậy.
Đợt tấn công liên hoàn bằng cầu lửa lần thứ ba của con gấu đỏ.
“Băng Tường Mười Lớp, Băng Tường Mười Lớp, Băng Tường Mười Lớp…”
Ryo chống đỡ bằng cách tạo Băng Tường liên tục.
Cùng lúc quả cầu lửa thứ mười bay tới, Nils và Amon lao ra từ hai bên của Băng Tường. Rồi họ lao thẳng về phía con gấu đỏ.
Nhưng…
Con gấu đỏ lại tạo ra và bắn đi một quả cầu lửa nữa!
Hóa ra nó không chỉ bắn được mười phát liên tục.
“Nằm trong dự tính,” Nils lẩm bẩm rồi chém tan quả cầu lửa đang bay về phía mình bằng kiếm. Amon cũng chém tan quả cầu lửa đang bay về phía cậu.
Quả không hổ là kiếm sĩ hạng B.
Khi đã đến gần như vậy, con gấu đỏ ở ngay trước mặt.
Nils và Amon đồng thời lao vào tầm tấn công của con gấu đỏ từ hai phía và vung kiếm…
Họ chém hụt. Cả hai người.
Có lẽ đó là đặc tính của việc đi bằng bốn chân… Con gấu đã lùi lại với tốc độ vượt xa dự đoán của Nils và Amon, né được nhát kiếm chí mạng của hai kiếm sĩ hạng B.
Và rồi, hai quả cầu lửa được bắn ra ngay lập tức.
Keng. Keng.
Chúng va vào những bức tường băng mới được tạo ra trước mặt Nils và Amon rồi bật ra. Đó là những bức tường băng do Ryo tạo ra.
Nils và Amon không hề lơ là, vẫn giữ vững thế kiếm.
Khoảng cách giữa con gấu đỏ đã nhảy lùi một khoảng xa và hai người là khoảng mười mét. Cả hai bên đều không thể dễ dàng hành động.
Con gấu đỏ, vẫn ở tư thế bốn chân, đang từ từ, thật sự từ từ, lùi lại phía sau.
Nils và Amon liếc nhìn nhau trong một khoảnh khắc. Chỉ cần vậy là họ đã hiểu ý nhau. Điều quan trọng không phải là săn con gấu đỏ. Mục đích không phải là hạ gục nó.
Nếu đã vậy thì…
Khi khoảng cách đã là khoảng mười lăm mét, con gấu đỏ đang lùi dần bỗng quay người lại và phóng đi.
Con gấu đỏ đã bỏ chạy.
Khi tiếng bước chân của nó đã hoàn toàn biến mất, Nils và Amon mới quay lại hợp với nhóm của Ryo.
“Tạm ổn rồi nhưng… rốt cuộc nó là cái gì vậy?” Nils hỏi bâng quơ.
Tuy nhiên, không một ai ở đây có thể trả lời câu hỏi đó một cách rõ ràng.
“Một con gấu màu đỏ đã là chuyện đáng ngạc nhiên rồi, nó còn dùng ma pháp tấn công hệ hỏa nữa chứ, còn đáng ngạc nhiên hơn. Tôi chưa từng nghe nói đến loại quái vật gấu nào như vậy cả,” ngay cả Eto, người được coi là kho tàng tri thức của Phòng số 10, cũng hoàn toàn không biết gì về con quái vật này.
“Ít nhất thì nó đã bỏ đi sau khi hiểu rằng không thể thắng được chúng ta… Với tư cách là một sinh vật, có lẽ nó là một kẻ có thể đưa ra phán đoán hợp lý,” trước lời của Ziek, Harold và Gowan gật đầu.
Đúng vậy, sinh vật hoang dã, trừ khi có chuyện gì đặc biệt, sẽ bỏ chạy nếu biết mình không thể thắng. Kẻ không bỏ chạy có lẽ chỉ có những con người ngốc nghếch mà thôi…
“Nói cách khác, con gấu đỏ lúc nãy biết đến thất bại. Có lẽ nó đã có kinh nghiệm như vậy trong quá khứ. Một cuộc rút lui tuyệt vời. Điều đó có nghĩa là, trong dãy núi này, tồn tại một thứ gì đó đã khiến con gấu đỏ kia phải nếm mùi thất bại,” trước lời nói đó của Ryo, cả nhóm mở to mắt kinh ngạc.
“Một kẻ như thế… không muốn gặp chút nào…”
Trước lời của Nils, tất cả mọi người, kể cả Ryo, đều gật đầu lia lịa.
“Biết đến thất bại rồi sẽ mạnh mẽ hơn… Cậu Nils cũng nên biết đến thất bại thì hơn… à, mà có lẽ cậu Nils đã biết đến rất nhiều thất bại rồi.”
“Ồn ào quá. Có rất nhiều người mạnh hơn tôi! Chuyện đó tôi biết thừa! Thay vì tôi, không phải Ryo mới là người nên trải nghiệm thất bại sao? Dù gì thì cậu cũng gần như chưa từng trải qua phải không?”
Đáp lại lời đùa của Ryo, Nils cũng đùa lại.
Mà, cả hai đều đang đùa đấy nhé? Vì họ thân thiết nên mới nói vậy thôi? Nếu nói với người không thân thì sẽ gây lộn đấy?
“Để tôi chỉ cho cậu Nils, người không biết gì cả nhé, tôi đây ngày nào cũng trải nghiệm thất bại. Ở thành phố Lun cũng vậy, ở Lãnh địa Công tước Rondo cũng vậy, ngày nào tôi cũng bị đánh bại bằng kiếm. Vốn dĩ, ở trong lãnh địa, tôi là sự tồn tại yếu nhất,” Ryo nói, trong đầu hiện lên những ngày ở thành phố Lun bị Sera đánh bại trong các trận đấu tập.
Những ngày ở đầm lầy của Rừng Rondo, bị sư phụ kiếm thuật của mình là Thủy Yêu Tinh Vương đánh bại. Hơn nữa, còn có Behemoth, Griffon, hay cả những con rồng sống trong Lãnh địa Công tước Rondo… Tuy chưa bị đánh bại, nhưng cậu không hề có một chút ý định nào muốn chiến đấu với chúng.
Chắc chắn, Ryo là người yếu nhất…
Nghe những lời đó của Ryo, sáu người còn lại đều kinh ngạc.
“Này, bảo Ryo là người yếu nhất thì không ai tin đâu đấy?” Nils nói với vẻ mặt như thể ‘lại nói dối như mọi khi chứ gì’.
“Cậu Nils à… Khi nào đó cậu đến lãnh địa của tôi, tôi sẽ giới thiệu cho cậu… à, nhưng có khả năng cậu sẽ bị ăn thịt mất. Cậu Nils trông có vẻ nhiều thịt mà. Mà, nếu những người hàng xóm của tôi định ăn thịt cậu, tôi cũng không thể ngăn cản được. Như tôi đã nói lúc nãy, mọi người đều mạnh hơn tôi.”
“Cậu Ryo… dù gì cũng là một lãnh chúa, phải không…?”
“Vâng, đúng vậy. Nhưng đó chỉ là việc tôi tự xưng ‘Tôi là lãnh chúa đây!’ trong thế giới loài người thôi… chẳng liên quan gì đến những người hàng xóm của tôi cả? Vốn dĩ, Lãnh địa Công tước Rondo chỉ có mình tôi là con người thôi mà.”
“Lãnh địa Công tước Rondo rốt cuộc là nơi thế nào…”
Lời lẩm bẩm của Harold, vị công tước tương lai, đã không lọt vào tai Ryo.
Cả nhóm nhìn thấy điểm kết thúc của Dãy núi Ma Vương vào buổi sáng ngày hôm sau trận chiến với con gấu đỏ.
“Cuối cùng cũng tới…”
Ryo phản ứng với lời lẩm bẩm của Nils.
“Người xưa có câu, đi một trăm dặm, chín mươi dặm mới là nửa đường. Hoặc cũng có câu, chuyến dã ngoại chỉ kết thúc khi bạn về đến nhà. Cậu Nils, không được lơ là đâu đấy.”
“Ờ, tôi không hiểu rõ lắm… nhưng tôi sẽ cố gắng không lơ là…”
Cảm thấy Ryo vừa nói một điều gì đó rất nghiêm túc, Nils ngoan ngoãn trả lời. Dù tất nhiên, cậu ta hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của một trăm dặm hay chuyến dã ngoại…
“Ồ, một vùng đất khá rộng lớn trải ra…”
“Kia, những thứ đang xếp hàng là gì vậy…”
“Trông giống kỵ binh nhỉ…”
“Không, đó có lẽ là…”
“…Nhân Mã.”
Ryo nhìn vào vùng đất, Amon phát hiện ra thứ gì đó, Nils nói lên ấn tượng đầu tiên, Ziek ám chỉ rằng mình có manh mối, và Eto chốt hạ.
“Nhân Mã!? Fantasy muôn năm!” Ryo kêu lên kinh ngạc.
Harold và Gowan thì chết lặng trong sự ngạc nhiên…
Cũng phải thôi. Nhân Mã là một loài quái vật hiếm khi thấy ở các Quốc gia Trung ương. Thậm chí, việc gặp Wyvern còn thường xuyên hơn nhiều… Nghĩ lại thì điều đó cũng thật đáng sợ.
“Thì ra là vậy. Lý do Đại Giám mục Graham bảo chúng ta đến đây đầu tiên chính là đây,” Eto nói.
“Eto?” Ryo hỏi.
“Nhân Mã là loài quái vật có trí tuệ. Vì có ma thạch trong cơ thể nên chắc chắn chúng là quái vật, nhưng người ta nói chúng có thể trò chuyện với con người. Chúng là một chủng tộc có tinh thần thượng võ… hay đúng hơn là một chủng tộc mà sức mạnh là tất cả. Nghe nói chỉ cần vượt qua được ‘Lễ hội Chiến đấu’, dù là con người cũng sẽ được chào đón.”
“Lễ hội Chiến đấu…” Ryo lẩm bẩm, có chút phấn khích trước cái tên nghe rất kêu.
“Nhưng Nhân Mã cũng là một phần của quân Ma Vương mà, phải không? Vốn dĩ chúng ta đến đây là để gặp các cán bộ của quân Ma Vương mà,” Ziek nêu lên thắc mắc.
“Thôi thì, cứ đến đó sẽ biết. Dù gì thì bên kia cũng đã phát hiện ra chúng ta rồi… lựa chọn không đi là không còn nữa,” Nils quyết đoán như một người lãnh đạo.
Sự quyết đoán và khả năng ra quyết định của Nils trong những lúc thế này, ngay cả Ryo cũng phải công nhận.
Khi cả nhóm xuống núi và ra đến đồng bằng, một bầy Nhân Mã đông đến hơn hai trăm con đã xếp hàng chờ sẵn phía trước.
Rồi một Nhân Mã với trang bị đặc biệt lộng lẫy bước ra phía trước.
“Vùng đất này là của chúng ta, tộc Nhân Mã. Không một ai được phép xâm phạm.”
Đáp lại, từ phía nhóm, Nils lên tiếng.
“Mục đích của chúng tôi không phải là xâm lược. Chúng tôi đến đây để hỏi nơi ở của Ma Vương.”
Khi lời của Nils vang lên, các Nhân Mã đều nín thở.
Đúng là một sự im lặng chết người. Rồi họ bắt đầu xì xào…
Cạch.
Nhân Mã với trang bị lộng lẫy lúc nãy dùng đuôi ngọn giáo gõ xuống đất, và tiếng xì xào lập tức im bặt.
“Được thôi. Nếu có điều muốn biết, hãy hỏi bằng kiếm. Đó là lề lối của chúng ta.”
Nói rồi, anh ta quay lại và gọi.
“Cheiron!”
“Đây!”
Nhân Mã được gọi là Cheiron đáp lời và bước ra phía trước. Có vẻ anh ta sẽ là người ‘chiến đấu’.
“Đây là ‘Lễ hội Chiến đấu’… Chúng ta nên làm gì đây?” Ziek hỏi Nils.
“Này, có thể để tôi đi được không?”
“Ể…”
“Cậu Nils?”
Điều này thật bất ngờ, Nils lại tự mình xin đi, khiến Amon chết lặng, còn Ryo thì nghiêng đầu hỏi với vẻ thắc mắc.
Đây là một chuyện cực kỳ hiếm thấy. Nils, dù vẫn còn dáng vẻ của một tên đầu lĩnh và trông như một kẻ chỉ biết dùng cơ bắp, một hình mẫu điển hình của kiếm sĩ tiền tuyến, lại hiếm khi tự mình muốn tham gia vào những trận đấu tập thế này. Tất nhiên, không phải là cậu ta không giỏi đấu tập.
Chỉ là, trong những trường hợp như thế này, người đại diện cho 『Phòng số 10』 thường là Amon. Amon chết lặng có lẽ cũng vì lý do đó. Cậu đã nghĩ rằng mình sẽ là người ra trận, thì đột nhiên đội trưởng lại tuyên bố sẽ đi. Tất nhiên, cậu không có gì bất mãn… nhưng tại sao?
Trước ánh mắt của sáu người, Nils gãi má, ngượng ngùng nói.
“À thì, các cậu biết đấy… nói đến Nhân Mã là nói đến đỉnh cao của các loài quái vật mang tinh thần võ sĩ… cơ hội để chiến đấu hết mình với họ có lẽ cả đời cũng không có được. Vì vậy, tôi muốn thử sức…”
Nils cũng là một chàng trai mà. Cậu muốn chiến đấu với kẻ mạnh.
Mà, không phải chỉ có con trai, ngay cả con gái cũng có những người rất thích chiến đấu với kẻ mạnh… như Sera, hay Leonor… ừm, mà có lẽ cả hai đều không phải là ‘người’.
Cuối cùng, có vẻ chuyện này không liên quan gì đến nam hay nữ.
“Anh Nils, cố lên nhé!” Amon động viên với nụ cười rạng rỡ.
Có lẽ cậu hiểu rõ cảm xúc của Nils. Cả hai đều là kiếm sĩ của 『Phòng số 10』.
“‘Lễ hội Chiến đấu’ không quan trọng thắng thua đâu. Dĩ nhiên nếu thắng thì không còn gì để nói, nhưng dù có thua, chỉ cần trận đấu được các Nhân Mã công nhận là được rồi,” Eto nói rồi vỗ vai Nils.
Harold và Gowan thì chỉ im lặng gật đầu lia lịa. Có lẽ họ vui mừng vì Nils, người mà họ ngưỡng mộ, đang tràn đầy nhiệt huyết.
“Tôi nghe nói trong ‘Lễ hội Chiến đấu’ không được sử dụng ma pháp,” trước lời của Ziek, Eto cũng gật đầu đồng ý.
Đó là một ‘cuộc đấu’ giữa kiếm và kiếm.
“Cậu Nils… những lúc thế này, nếu là Abel thì chắc chắn sẽ làm được. Và bây giờ, Abel đã nói. ‘Nils, cậu làm được mà’. Hãy chiến đấu hết mình đi.”
“!”
Ryo truyền lại lời mà Abel đã nói qua Vang Vọng Linh Hồn.
Nils, được Abel mà cậu ngưỡng mộ động viên, không thể nào không phấn chấn lên được. Cả cơ thể cậu tràn đầy nhiệt huyết.
“Tôi đi đây!”
Và thế là, Nils dấn thân vào ‘cuộc đấu’ lớn nhất đời mình.
“Tôi là Cheiron.”
“Tôi là Nils.”
Hai người bắt tay nhau rồi lùi lại một khoảng.
Nhân Mã có phần thân dưới là ngựa, phần thân trên là người. Do đó, phần thân trên của họ ở một vị trí rất cao. Tuy nhiên, có vẻ họ có thể gập người khá nhiều, nên việc bắt tay với một con người như Nils không có gì khó khăn.
Cheiron cầm một ngọn giáo trong tay, và đeo một thanh đại kiếm ở hông.
Nils thì… hai tay cầm một thanh đại kiếm dài hơn một mét, và tay đeo giáp sắt. Trước đây tay trái cậu có đeo một chiếc khiên nhỏ, nhưng bây giờ thì không, có vẻ như phong cách của cậu là dùng giáp tay để đỡ khi cần thiết.
Nếu là một kiếm sĩ đã hoàn thiện như Abel, có lẽ phong cách chiến đấu cũng đã được định hình… nhưng cả Nils và Amon vẫn còn đang trên đà phát triển.
Trọng tài có vẻ sẽ là Nhân Mã với trang bị lộng lẫy lúc nãy.
“Không được phép ra đòn kết liễu. Khi ta phán đoán một bên không thể tiếp tục, trận đấu sẽ kết thúc. Hoặc, nếu một trong hai bên đầu hàng, trận đấu cũng sẽ kết thúc. Cả hai đã sẵn sàng chưa?”
“Rồi.”
“Bất cứ lúc nào.”
Cả Nils và Cheiron đều trả lời.
“Vậy thì, bắt đầu!”
Nils đứng vững, hai chân dang rộng, và cầm chắc thanh đại kiếm trước mặt.
Vốn dĩ, đầu và tim của Nhân Mã ở vị trí gần như tương đương với một người đang cưỡi ngựa. Trong tình huống bình thường, rất khó để tung ra một đòn chí mạng. Tất nhiên, vì đây là một trận đấu tập nên không được giết đối phương… nhưng nếu xét đến việc cuối cùng sẽ phải kề kiếm vào cổ họng, thì chiều cao này không thể bỏ qua.
Nếu đã vậy, ngay từ đầu, Nils không có lựa chọn lao vào tấn công.
Cánh tay của Cheiron còn ở vị trí cao hơn cả đầu của Nils, người cao một mét chín mươi. Từ đó, một ngọn giáo dài khoảng ba mét được tung ra.
Một trận chiến giữa kỵ binh và bộ binh.
Các đòn tấn công từ trên cao xuống có lợi hơn về nhiều mặt, dù là trong trận chiến cá nhân hay tập thể.
Ngay từ đầu, đây đã là một trận chiến bất lợi cho Nils.
Dù vậy, Nils không hề tỏ ra chán nản. Cậu là người đã tự mình giơ tay muốn chiến đấu. Cậu biết rõ sự bất lợi này.
“Nhanh quá…”
Người lẩm bẩm câu đó là song kiếm sĩ Gowan. Bên cạnh, thần quan Ziek cũng gật đầu.
Ngọn giáo của Cheiron rất nhanh.
Đâm, quất, hay đập, ngọn giáo phát huy tối đa đặc tính của mình, tấn công cơ thể Nils từ mọi hướng.
Tuy nhiên…
Nils đỡ tất cả các đòn tấn công đó một cách cẩn thận.
Vì là đại kiếm, nên việc vung kiếm rộng để đối phó với đối thủ tốc độ cao là không tốt. Cậu di chuyển kiếm một cách tinh tế, làm chệch hướng các cú đâm, né các cú quất, và đỡ các cú đập.
Một màn đỡ đòn mẫu mực của một kiếm sĩ khi đối mặt với các đòn tấn công của một thương sĩ.
Dáng vẻ đó của cậu khiến ngay cả phía Nhân Mã cũng phải thốt lên những tiếng thán phục.
Sự lợi hại của các đòn tấn công thì ngay cả người không chuyên cũng có thể nhận ra. Nhưng sự lợi hại của phòng thủ thì chỉ những người có con mắt tinh tường mới thấy được.
Kỹ năng kiếm thuật của Nils chắc chắn là của một kiếm sĩ hạng B.
Thế nhưng… dù các đòn tấn công của mình bị đỡ một cách hoàn hảo như vậy, Cheiron hoàn toàn không hề tỏ ra nóng vội. Thậm chí anh ta còn có vẻ mặt như thể ‘chuyện đó là đương nhiên’.
Ngay từ khoảnh khắc đối mặt đầu tiên, anh ta đã nắm được phần nào thực lực của Nils.
Cũng như Nils là một kiếm sĩ xuất sắc với tư cách là mạo hiểm giả hạng B, Cheiron cũng là một chiến binh cực kỳ xuất sắc trong tộc Nhân Mã.
Anh ta có kinh nghiệm chiến đấu phong phú và đầu óc nhạy bén.
(Hắn đang tính toán thời điểm ra giáo của ta. Trái với vẻ ngoài, hắn là một người đàn ông thông minh và bình tĩnh.)
Cheiron thầm nghĩ trong lòng và tập trung tinh thần hơn bao giờ hết.
‘Lễ hội Chiến đấu’ của hai người đã đi vào một trạng thái giằng co.
Mười phút sau. Tình hình dường như vẫn đang trong thế giằng co.
Tuy nhiên, đã có một chút khác biệt so với lúc Lễ hội Chiến đấu mới bắt đầu.
Thế trận Cheiron dùng thương tấn công, Nils dùng kiếm phòng ngự vẫn không thay đổi. Điều đang dần thay đổi từng chút một là cách xử lý của Nils. Cú đâm của Cheiron thì cậu gạt đi, cú quét thì né tránh, còn cú đập thì... cậu dùng giáp tay trái để đỡ. Rồi cậu thu hẹp khoảng cách một chút.
Dĩ nhiên Cheiron cũng lùi lại một khoảng tương ứng khi bị áp sát. Khoảng cách giữa hai người vẫn được giữ nguyên. Dù vậy, những người có con mắt tinh tường đã bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi dần dần.
Sự thay đổi rõ rệt xảy ra một cách đột ngột.
Nils dùng tay trái đỡ cú đập thương từ Cheiron... nhưng không chỉ đỡ đơn thuần, cậu đã đánh bật nó ra thật mạnh. Ngay khi đánh bật ngọn thương, cậu lập tức rút ngắn khoảng cách. Cậu bước chân phải lên thật sâu, vung thanh đại kiếm chỉ bằng một tay phải và nhắm vào hông của Cheiron – một vị trí không thể ngửa người ra sau hay dùng chân né tránh, một vị trí bất động – rồi đâm tới!
Keng!
Cheiron xoay tròn ngọn thương bị Nils đánh bật đi bằng tay trái, tận dụng chính đà đó để vung phần đuôi cán, tức là phần bịt đầu thương, từ dưới lên và làm chệch hướng mũi kiếm của Nils. Hơn nữa, vẫn giữ nguyên đà đó, anh ta lại xoay ngọn thương thêm một vòng, vung mũi nhọn từ dưới lên để tấn công Nils.
Nhưng, điều đó hoàn toàn nằm trong dự tính của Nils.
Trước khi mũi thương kịp vung lên từ bên dưới, cậu đã bước chân phải lên thêm nửa bước, rồi dùng lòng bàn chân giẫm lên ngọn thương.
Đè chặt ngọn thương, cậu đã hoàn toàn tiến vào tầm đánh của kiếm.
Một lần nữa, đâm tới!
Coong!
Lại một tiếng kim loại va vào nhau.
Cheiron đã dùng một tay trái rút thanh đại kiếm đeo bên hông, dùng thân kiếm để đỡ lấy cú đâm của Nils.
Ngọn thương đã bị vứt bỏ, trận chiến giờ trở thành cuộc đối đầu giữa kiếm và kiếm.
Nils đâm, chém ngang, chém chéo từ trên xuống, rồi lại chém ngược từ dưới lên...
Công thủ đảo ngược.
Cuộc đấu kiếm bắt đầu với việc Nils tấn công còn Cheiron phòng thủ.
Cả hai đều sử dụng đại kiếm. Ấy vậy mà một trận kịch chiến với tốc độ không tưởng vẫn diễn ra.
Trận đấu kiếm bắt đầu với Nils công và Cheiron thủ... chẳng biết từ lúc nào đã đảo chiều, chuyển thành Nils thủ và Cheiron công. Ngay khi người ta nghĩ vậy, nó lại quay về thế Nils công và Cheiron thủ.
Một trận kịch chiến mà thế công thủ thay đổi chóng mặt.
Cùng là đại kiếm, kỹ năng cũng không có chênh lệch lớn.
Nếu vậy, thứ quyết định thắng bại sẽ đến từ yếu tố cơ bản nhất.
Như đã nói lúc đầu, tấn công từ vị trí cao hơn sẽ có lợi thế về nhiều mặt.
Lưỡi kiếm Cheiron chém xuống có trọng lực làm đồng minh.
Lưỡi kiếm Nils đỡ lấy có trọng lực làm kẻ thù.
Quy luật vật lý cơ bản nhất. Mọi vật đều bị trọng lực kéo rơi từ trên xuống...
Thể lực của Nils, người liên tục phải chống đỡ những cú chém đầy uy lực của Cheiron, đang dần bị bào mòn.
Ba năm trước, Nils đã bắt đầu rèn luyện dưới sự chỉ dẫn của Ryo, và kể từ đó cậu luôn chăm chỉ tăng cường sức bền. Nhưng vì là con người, dĩ nhiên cậu có giới hạn. Có lẽ trong số các mạo hiểm giả hạng B trên đời, sức bền của cậu thuộc vào hàng khá cao. Tuy nhiên, không thể tránh khỏi việc càng sử dụng đại kiếm, sự mệt mỏi càng tích tụ...
Dù vậy, cậu chưa bao giờ lơ là trong việc luyện tập từ trước đến nay. Cậu luôn tập luyện đến giới hạn của mình.
Trong thực chiến, cậu sẽ giữ một khoảng an toàn lớn hơn, nhưng trong huấn luyện thì luôn là đến mức giới hạn.
Để có thể sử dụng đại kiếm lâu hơn bất kỳ ai!
Cheiron vung thanh đại kiếm xuống.
Thanh kiếm mà từ trước đến giờ Nils vẫn luôn đỡ hoặc làm chệch hướng... lần này cậu đã né được!
Cực hạn của sự mệt mỏi.
Cứ ngỡ đối phương sẽ đỡ được nhưng lại không. Thanh đại kiếm của Cheiron bị trọng lực kéo đi. Anh ta vội vàng cố gắng kéo nó lên nhưng...
Nils đã bước một bước lớn lên phía trước, giẫm lên thanh kiếm của Cheiron và cứ thế vươn tay mình ra.
Như thể sắp đâm thanh kiếm của mình vào tim Cheiron!
“Dừng lại!”
Tiếng của trọng tài vang lên.
Nils đã giành chiến thắng trong Lễ hội Chiến đấu.
◆
Đêm đó, tại ngôi làng của tộc Nhân mã, một bữa tiệc chào mừng đã được tổ chức để chiêu đãi cả nhóm.
Tất nhiên, người ở vị trí trung tâm, liên tục bị chuốc rượu hết ly này đến ly khác chính là Nils. Đứng sau lưng cậu, Harold và Gowan nhìn cậu với ánh mắt như đang chiêm ngưỡng một đối tượng để tôn thờ. Tín đồ số một và số hai của đạo Nils...
Eto, Amon và Ziek nhìn ba người họ với nụ cười gượng. Dĩ nhiên là trong lúc đang thưởng thức bữa ăn thịnh soạn.
Ryo thì khoanh tay ra vẻ ta đây, vừa nhìn Nils vừa liên tục gật gù, lẩm bẩm những câu như “Nils cũng ra dáng rồi đấy chứ”.
Đối thủ đã chiến đấu với Nils tìm đến chỗ cậu.
Trên tay anh ta là một chai rượu. Ánh mắt của những người xung quanh nhìn vào chai rượu đó đều mở to kinh ngạc. Có vẻ đó là một loại rượu khá quý hiếm.
“Nils, nào, một ly.”
“Ồ, Cheiron. Tôi nhận nhé.”
Họ cùng nhau cạn chén.
Quả nhiên, những Nhân mã từ nãy đến giờ vẫn vây quanh rót rượu cho Nils cũng đã nhường chỗ cho Cheiron.
Dù Cheiron đã thua, nhưng ánh mắt của tộc Nhân mã dành cho anh dường như không hề thay đổi. Không, từ những người toát ra vẻ dày dạn kinh nghiệm, thậm chí còn có thể cảm nhận được sự kính trọng còn lớn hơn trước.
Có lẽ nội dung của Trận đấu đã được họ đánh giá cao.
“Nils mạnh thật đấy. Có được một trận đấu hay. Cảm ơn cậu.”
Cheiron nói trong khi cạn chén rượu thứ không biết bao nhiêu.
“Thắng bại là do thời vận. Lần này tôi thắng, nhưng lần sau chưa biết được.”
Nils cũng một hơi cạn chén rồi trả lời.
“Đừng khiêm tốn. Tôi đã thua một kẻ mạnh. Tộc Nhân mã luôn dành sự kính trọng cho kẻ mạnh.”
“V-Vậy à? À, chuyện tôi thắng không làm lập trường của Cheiron trở nên khó xử hay gì đó chứ...”
“Không sao đâu.”
Cheiron vừa cười vừa nói, rồi nói tiếp.
“Chiến thắng là vinh dự, nhưng thất bại không phải là nỗi ô nhục.”
Nói rồi, anh ta lại một hơi cạn thêm một ly nữa.
“Mỗi lần trải qua thất bại, ta lại càng mạnh mẽ hơn. Chúng tôi, tộc Nhân mã, biết rõ điều đó. Vì vậy, thất bại không phải là nỗi ô nhục.”
Nói xong, Cheiron bật cười.
Nils nhìn nụ cười đó với ánh mắt có phần chói lóa. Bởi cậu biết rằng, dù đó là sự thật, nhưng để có thể nói thẳng ra một cách dứt khoát như vậy là điều không hề dễ dàng.
“Đúng là, có vẻ anh sẽ lại mạnh hơn nữa đấy.”
“Phải không?”
Cả hai cùng phá lên cười.
Một Nhân mã từng mặc bộ vũ trang lộng lẫy... dĩ nhiên là bây giờ đã cởi áo giáp... đến chỗ Eto, Ziek và Ryo.
“Ta là tộc trưởng Kenroutoro.”
“Tôi là Eto, còn đây là Ziek và Ryo.”
“Ta muốn báo cho các vị biết trước khi say bí tỉ.”
Nói rồi, tộc trưởng Kenroutoro cười toe toét.
“Đầu tiên, rất xin lỗi nhưng ta không biết nơi ở hiện tại của Ma Vương.”
“Vậy sao...”
Trái ngược với vẻ mặt cười toe toét lúc nãy, Kenroutoro nói với giọng đầy áy náy. Eto đáp lời cũng tỏ vẻ thất vọng.
Eto như đã quyết tâm, liền hỏi.
“Nếu... nếu ngài biết, liệu ngài có thành thật cho chúng tôi biết không?”
“Hửm? Ý cô là sao?”
“Bởi vì điều đó sẽ đồng nghĩa với việc giúp chúng tôi đến được chỗ của Ma Vương.”
“À, ra là vậy.”
Kenroutoro vừa cười vừa trả lời.
“Không sao cả, chắc ta sẽ nói thôi. Một khi Ma Vương gây dựng quân đội, chúng ta sẽ phải tuân theo. Điều này không liên quan đến ý chí, mà là do ‘Nhân tố Ma Vương’ mà chúng ta mang trong mình. Không có lựa chọn nào khác. Nhưng hiện tại Ma Vương chưa gây dựng quân đội, có thể nói là chúng ta hoàn toàn không có mối quan hệ nào với Ma Vương cả. Ma Vương hay các cán bộ, cận thần khác có ra sao cũng không liên quan.”
“Nhân tố Ma Vương...”
Ryo lẩm bẩm.
Đúng rồi, cứ như đã nghe thấy ở đâu đó... Nó giống với từ khóa bí ẩn liên quan đến mình, ‘Nhân tố Yêu tinh’...
“Hiện tại, Ma Vương chưa gây dựng quân đội. Tức là, ngài ấy không có ý định xâm lược loài người sao?”
“Chà, đúng vậy. Vốn dĩ, hơn một trăm năm nay, chưa từng xảy ra cuộc xung đột nào giữa Ma Vương quân và con người cả.”
Nghe vậy, Eto và Ziek đều kinh ngạc.
Trong vài trăm năm qua, Ma Vương và Dũng sĩ ra đời trên thế giới hầu hết đều xuất hiện ở các Quốc gia phía Tây. Và gần như định kỳ, Giáo hội Tây Phương lại đưa ra thông báo rằng Dũng sĩ đã thảo phạt Ma Vương thành công. Từ những thông báo đó của Giáo hội Tây Phương, họ đã mơ hồ nghĩ rằng Ma Vương quân và con người đã đụng độ và Dũng sĩ đã đánh bại Ma Vương.
Thực tế, có thể nói rằng con người ở các quốc gia trung tâm hiện nay không biết chính xác mối quan hệ giữa Dũng sĩ và Ma Vương. Hình ảnh của Ma Vương trong mắt con người là vua của ma vật và là kẻ thù truyền kiếp của nhân loại. Tuy nhiên, thực tế có lẽ lại khác...
Ryo im lặng suy nghĩ về điều đó.
“Ma Vương hiện tại là ai, là loại ma vật gì chúng ta còn không biết... nhưng thật lòng mà nói, ta không muốn ngài ấy gây dựng quân đội.”
Tộc trưởng Kenroutoro lẩm bẩm với vẻ mặt có chút cô đơn.
“Ngay cả là loại ma vật gì cũng không biết sao?”
Ryo nghi ngờ lời của Kenroutoro và lẩm bẩm.
Nhân tiện, cậu quyết định hỏi.
“Tôi nghe nói Ma Vương là do một trong các Ma vương tử... Devil... tiến hóa thành.”
“Hừm. Có thể nói là đúng một nửa. Thực tế, cũng có những Ma vương tử trở thành Ma Vương theo con đường đó. Nhưng cũng có những kẻ sinh ra đã là Ma Vương.”
“Không thể nào...”
Ryo kinh ngạc trước câu trả lời của Kenroutoro.
Eto và Ziek cũng tròn mắt ngạc nhiên.
Lihya trước đây từng nói rằng ở Trung ương Thần điện, người ta được dạy rằng một trong bốn Ma vương tử sẽ tiến hóa thành Ma Vương. Điều đó có nghĩa là cả hai người họ cũng đã nghe như vậy.
Quả nhiên, về Ma Vương và Ma Vương quân, con người ở các quốc gia trung tâm có quá nhiều điều không biết.
“Nhưng nếu vậy thì... làm thế nào mới có thể tìm được Ma Vương đây...”
Ziek nhíu mày trầm tư.
Thấy vậy, Kenroutoro bèn lên tiếng.
“Ngài Harold đang bị dính phải Phá Liệt Linh Chú nhỉ.”
Ngay sau khi Lễ hội Chiến đấu kết thúc, họ đã giải thích lý do tại sao cả nhóm lại đi tìm Ma Vương.
“Đúng là để giải Phá Liệt Linh Chú, chỉ có một cách... nhỏ một giọt máu của Ma Vương lên trán. Vì thế, lẽ ra Giáo hội phải đang cất giữ máu của Ma Vương đời trước, nhưng nghe nói nó đã bị mất. Nếu vậy... có lẽ Giáo hội sẽ bắt đầu cuộc săn lùng Ma Vương.”
“Săn lùng Ma Vương...”
Nghe lời của Kenroutoro, Eto nhíu mày nói.
Săn lùng... thứ chờ đợi kẻ bị săn chỉ có thể là một số phận tàn khốc. Nhưng... một tồn tại được gọi là Ma Vương liệu có ngoan ngoãn chấp nhận số phận bị săn lùng không? Biết đâu, nhân cơ hội này, ngài ấy sẽ gây dựng Ma Vương quân và chiến tranh với loài người sẽ lại nổ ra? Biết đâu, những kẻ đã tấn công kho chứa của Giáo hội Tây Phương đang âm mưu gây ra chiến tranh? Dĩ nhiên, đó là nếu mục tiêu của những kẻ tấn công kho chứa là ‘máu của Ma Vương’.
Trong đầu Ryo, những suy nghĩ như vậy cũng nảy ra.
Cuối cùng, vì có quá ít thông tin, mình không thể đi đến kết luận nào thỏa đáng. Đúng vậy, phương pháp cần làm trong những lúc thế này chỉ có một.
Không nghĩ nữa!
Ryo cắn một miếng sườn nướng sơn tặc trông rất ngon mắt ở trước mặt. Đồ ăn ngon giúp người ta ngừng suy nghĩ!
Ryo đã ngừng suy nghĩ, nhưng Eto và Ziek đang hỏi Kenroutoro câu hỏi cuối cùng.
“Chúng tôi hiểu là ngài không biết vị trí của chính Ma Vương. Vậy ngài có thể cho chúng tôi biết về người nào đó có khả năng biết được nơi ở của Ma Vương không ạ?”
Có lẽ ông đã đoán trước được câu hỏi đó của Eto. Kenroutoro gật đầu vài lần, nhưng sau một lúc suy nghĩ xem có nên tiết lộ câu trả lời hay không, ông mới mở lời.
“Có lẽ... có một người biết nơi ở của Ma Vương hiện tại.”
Nghe câu nói đó của Kenroutoro, Ziek ngẩng phắt mặt lên hỏi.
“Đó là ai ạ!”
“Bên cạnh Ma Vương đã gây dựng quân đội luôn có một vị tham mưu. Tên ông ta là Merlin. Ta không biết thuộc loại ma vật nào, nhưng nghe nói Merlin đã tham gia vào các buổi đàm phán với con người. Khi đó, ông ta mang hình dạng giống con người.”
“Luôn luôn...?”
Ziek lẩm bẩm.
“Đúng vậy. Từ mấy nghìn năm trước, luôn luôn là vậy. Và có lẽ là cùng một cá thể. Chắc hẳn là một loài có tuổi thọ cao.”
Đáp lại lời lẩm bẩm của Ziek, Kenroutoro gật đầu và trả lời.
“Việc ông ta tham gia các buổi đàm phán với con người có nghĩa là có thể trò chuyện với con người. Và việc luôn ở bên cạnh có lẽ là do ông ta có một phương pháp nào đó để cảm nhận sự tồn tại của Ma Vương hoặc xác định vị trí của ngài ấy. Vì vậy, nếu là Merlin, có lẽ ông ta cũng biết nơi ở của Ma Vương hiện tại... nhưng...”
Đến đó, Kenroutoro ngập ngừng.
“Merlin đó, đang ở đâu ạ?”
Ziek chồm người về phía trước hỏi.
Cũng phải thôi. Vì tính mạng của Harold đang bị đe dọa.
“Ừm... Chuyện này, hình như là ông nội ta đã nghe từ chính Merlin kể lại...”
Kenroutoro lại ngập ngừng.
Ziek không nói gì, nhưng tư thế vẫn chồm về phía trước.
“Đó là một nơi mà ngay cả các vị cũng không biết có đến được hay không.”
“Đến được?”
Ryo, người đã quay lại từ món sườn nướng sơn tặc, lẩm bẩm.
“Sâu trong Hầm ngục phía Tây của Thánh đô Marlo-Mar.”
◆
Rời khỏi làng của tộc Nhân mã, nhóm thám hiểm mất ba ngày để quay trở lại Onge, thành phố cực bắc của Quốc gia Phương Bắc Arieprogue.
Trên đường đi, họ không gặp phải con gấu đỏ nào. Có lẽ chúng đã tránh họ. Nhưng họ lại bị Harpy tấn công lần nữa. Dĩ nhiên, họ lại dùng Băng Tường để tự vệ.
Họ đã gửi xe ngựa ở nhà thờ Onge.
Khi cả nhóm đến nhà thờ Onge, xung quanh chiếc xe ngựa mà họ gửi đã có một đám đàn ông ăn mặc như kỵ sĩ tụ tập. Vì Ryo đã đóng băng nó để không ai làm bậy được, nên chiếc xe ngựa hẳn vẫn an toàn.
“Họ đến rồi!”
Một trong những người đàn ông hét lên, và từ xung quanh, những người đàn ông trông như kỵ sĩ lục tục kéo đến.
Ở một khoảng cách khá xa, vị tư tế và các trợ tế của nhà thờ Onge đang run rẩy nhìn về phía này. Không hiểu sao, họ nhìn về phía này và liên tục cúi đầu. Có vẻ như họ đang xin lỗi.
Những người đàn ông trông như kỵ sĩ này có vẻ là những người đáng sợ...
Người có vẻ là thủ lĩnh của đám người bước ra phía trước và tự giới thiệu.
“Chúng tôi là Kỵ sĩ Đền Thánh. Tôi là Andre de Bachelet, đội trưởng Phân đội số Ba.”
(Kỵ sĩ Đền Thánh!)
Nghe lời tự giới thiệu, một pháp sư hệ thủy nào đó đang thầm vui mừng trong lòng.
Kỵ sĩ Đền Thánh... một dòng tu có cùng tên tồn tại trong lịch sử Trái Đất. Kỵ sĩ Đền Thánh của Trái Đất được thành lập vào năm 1119 sau Cuộc Thập tự chinh lần thứ nhất, để bảo vệ những người hành hương đến Jerusalem. Sau đó, Kỵ sĩ Đền Thánh được hiến tặng đất đai từ khắp châu Âu, và tài sản của dòng tu lên đến một con số khổng lồ. Từ thế kỷ 12 đến thế kỷ 13, họ đã thực hiện các nghiệp vụ tài chính quốc tế ở châu Âu, và tự hào về quyền thế đến mức không chỉ các hoàng gia mà cả Tòa Thánh cũng mở tài khoản у họ. Nhưng cuối cùng, họ đã bị Vua Philip IV của Pháp, kẻ muốn chiếm đoạt khối tài sản khổng lồ của dòng tu, đưa ra tòa án dị giáo và bị tiêu diệt. Đó là một dòng tu như vậy.
Trong đầu Ryo đang hồi tưởng lại lịch sử đó.
Có lẽ cậu đã cười nhếch mép một chút.
Nils, người đang nhìn cậu từ bên cạnh, lẩm bẩm.
“Lại là Ryo đang tính chuyện không hay ho gì rồi...”
Không cần phải nói, đó là lời cậu ta.
Eto bước ra phía trước trả lời.
“Các vị Kỵ sĩ Đền Thánh đây, không biết có việc gì ạ?”
Cách trả lời tuy lễ phép nhưng trong cả ánh mắt và lời nói đều chứa đầy nội lực.
Bình thường Eto là một thần quan hiền lành và trầm tính, nhưng thực lực đã giúp cô leo lên đến mạo hiểm giả hạng B với tư cách thần quan sau ba năm phiêu lưu không phải là để trưng. Đó cũng chính là thực lực của một người phụng sự Thần, và các thành viên của Kỵ sĩ Đền Thánh, những người vừa là kỵ sĩ vừa có khía cạnh của một tu sĩ thuộc giáo hội, cũng có thể cảm nhận được điều đó một cách đầy đủ.
Tuy nhiên, đội trưởng Andre de Bachelet vẫn tuyên bố.
“Giao nộp thông tin về Ma Vương mà các ngươi đã có được ra đây.”
“Tôi từ chối.”
Eto đáp lại ngay không một chút do dự.
“Cái...”
Có lẽ không ngờ rằng mình sẽ bị từ chối một cách thẳng thừng như vậy, đội trưởng Andre chết lặng.
Các thành viên khác trong đội, những người đang bị áp đảo bởi thứ có thể gọi là khí chất của một tu sĩ từ Eto, cũng bừng tỉnh và trở nên giận dữ.
“Ngươi... ngươi biết chọc giận chúng ta sẽ ra sao rồi chứ.”
Nói rồi, đội trưởng Andre bước lên một bước...
“Ặc!”
Anh ta trượt chân ngã.
Trước sự việc quá đỗi bất ngờ, không ai thốt nên lời.
Nhưng Ziek đã ngay lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra... à không, là ai đã làm gì.
Và cậu liếc nhìn Ryo bên cạnh.
Gần như cùng lúc, Nils, Eto và Amon cũng đã hiểu ra.
Tuy nhiên, họ không nhìn Ryo.
Họ chỉ khẽ thở dài một tiếng.
“Thằng này...”
Andre vừa định đứng dậy vừa nói...
“Oái!”
Anh ta lại trượt chân ngã lần nữa.
“Khốn kiếp...”
Thấy vậy, hai mươi thành viên đồng loạt lao tới... tất cả đều trượt chân ngã.
Cảnh tượng đó quả là ngoạn mục.
Tất cả bọn họ, ngay khoảnh khắc cố gắng đứng dậy, lại trượt chân và ngã lần nữa.
Cơn ác mộng đối với họ đã bắt đầu.
Ziek thỉnh thoảng liếc nhìn Ryo bên cạnh, nhưng Ryo vẫn giữ vẻ mặt như thường lệ. Vẫn dáng vẻ như mọi khi. Chắc chắn không ai có thể biết được rằng cậu đang sử dụng ma pháp.
Tự nhiên đến mức đó. Tạo ra Băng Lộ cho cả hai mươi mốt người, ngay dưới chân mà họ trụ lên, và chỉ vào khoảnh khắc họ đứng dậy. Thời điểm họ cố đứng dậy tất nhiên là khác nhau, và cậu phải nắm bắt tình hình của tất cả mọi người theo thời gian thực để tạo ra ma pháp tức thời. Đó là một khả năng điều khiển ma pháp tinh vi đến mức không tưởng. Nó đang tạo ra một tình huống ngớ ngẩn đến kinh ngạc... nhưng kỹ thuật hỗ trợ cho nó lại là đỉnh cao của sự chính xác.
Harold và Gowan, những người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lúc đầu run rẩy, nhưng khi thấy Nils và những người khác vẫn bình thản như mọi khi, họ cuối cùng cũng hiểu ra.
Rằng Ryo đang làm gì đó.
Và họ nhìn Ziek.
Ziek im lặng gật đầu.
Họ cũng quyết định không nói gì và tiếp tục quan sát.
Trong lúc cảnh tượng các kỵ sĩ liên tục ngã vẫn tiếp diễn, Eto đi đến chỗ vị tư tế và trợ tế của nhà thờ Onge, những người đang túm tụm lại với nhau ở phía bên kia của Kỵ sĩ Đền Thánh, và cất tiếng.
“Thưa Tư tế, vậy chúng tôi xin phép đi trước.”
“Ơ... à, vâng... Nhưng mà, cái này... các vị Kỵ sĩ đây thì...”
Nghe lời Eto, vị tư tế nêu ra một câu hỏi rất thường tình.
“Vâng, tôi cũng không rõ nữa... có thể là bệnh dịch, hoặc là linh chú... Có lẽ vài giờ nữa họ sẽ hồi phục, nhưng một thần quan cấp thấp như tôi thì không thể làm gì được. Nếu gần đây có thành phố lớn nào và ở đó có vị tu sĩ cấp cao, ngài có thể mời họ đến chăng?”
“R-Ra là vậy! Ở thành phố Dune bên cạnh có một Giám mục. Tôi sẽ đi mời ngài ấy ngay... Thưa ngài Andre, xin hãy chờ, tôi sẽ đi mời Giám mục đến!”
Khi vị tư tế hét lớn như vậy, đội trưởng Andre, người vẫn đang tiếp tục trượt ngã, gật đầu và vẫy tay ra hiệu “đi đi”.
Sau khi bảo trợ tế chuẩn bị ngựa cho cả nhóm, vị tư tế ngay lập tức lên xe ngựa của mình và lao ra khỏi thành phố.
Lúc đó, các kỵ sĩ đã trượt ngã liên tục đã từ bỏ việc đứng dậy.
Họ chờ đợi Giám mục đến. Dường như họ đã chấp nhận rằng đây là một hiện tượng siêu nhiên và chỉ có thể nhờ Giám mục giải quyết.
Cứ như vậy, sau khi giải đông chiếc xe ngựa bị đóng băng và buộc ngựa vào, nhóm thám hiểm đã rời khỏi thành phố Onge một cách an toàn.
◆
Trong xe ngựa.
“Vấn đề đã được giải quyết một cách thật sự thông minh.”
Nghe lời nói đó của Ryo, Nils khẽ lắc đầu.
Eto và Amon cười gượng.
Harold và Gowan nhìn nhau.
Còn Ziek thì...
“Anh Ryo, có phải trước đây ở ‘Café de Chocolat’ tại Vương đô, anh đã định làm chúng tôi ngã phải không?”
Cậu ta hỏi một câu trực diện đến đáng ngạc nhiên.
Chính Ryo là người ngạc nhiên nhất trước câu hỏi quá thẳng thắn đó.
“Chà, tôi không biết cậu đang nói về chuyện gì cả.”
“Cái đó...”
Ziek định nói thêm với Ryo đang lảng tránh... nhưng cậu đã chặn lời cậu ta trước.
“Biết đâu chừng, nếu có một mạo hiểm giả nào đó nói những câu như ‘Ta là mạo hiểm giả hạng C đấy! Tương lai còn kế thừa tước vị Công tước nữa! Một cái quán thế này ta muốn làm gì mà chẳng được!’, thì có lẽ tôi sẽ khiến cậu ta ngã chăng.”
“Ơ...”
Ziek chết lặng, còn Harold thì mặt đỏ bừng.
Bị người mình kính trọng biết được quá khứ không muốn ai biết đến thì mặt đỏ bừng cũng là phải.
Nghe vậy, Nils khẽ lắc đầu. Eto và Amon thì nở một nụ cười còn gượng gạo hơn trước.
“Vâng... lúc đó, là tôi đã sai.”
Dù là một giọng nói nhỏ, thật sự rất nhỏ, nhưng Harold đã thừa nhận lỗi lầm của mình.
So với lúc đó, cậu đã trưởng thành hơn về nhiều mặt. Lần đầu gặp, Ryo đã nghĩ cậu ta là một gã rất khó ưa, nhưng cậu cũng công nhận sự trưởng thành sau này của cậu ta.
Dĩ nhiên, việc thừa nhận lỗi lầm và trưởng thành không có nghĩa là lỗi lầm trong quá khứ sẽ biến mất. Nhưng so với kẻ không chịu thừa nhận lỗi lầm, cậu ta là một con người tốt hơn nhiều... Ryo nghĩ vậy.
“Harold. Nếu cậu có thể trở về Vương đô an toàn, hãy xin lỗi các nhân viên của ‘Café de Chocolat’ mà cậu đã gây phiền phức một cách đàng hoàng nhé.”
“Vâng...”
Ryo nói một điều rất phải phép, Harold gật đầu, và cả nhóm đều đồng tình.
Thừa nhận lỗi lầm, và vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Đó có lẽ là cách để mở rộng khí chất của một con người.
◆
“Rời khỏi Thánh đô, chúng ta lại quay trở về Thánh đô.”
Ryo trịnh trọng tuyên bố với vẻ mặt ra điều quan trọng.
Nhưng Nils biết. Cậu ta chỉ muốn nói vậy cho ngầu một chút thôi. Vì vậy, cậu khẽ thở dài và lắc đầu.
Thấy phản ứng của Nils, Ryo quay sang với vẻ mặt buồn bã và nói rõ ràng.
“Tôi sẽ mách Abel là Nils đối xử tệ với tôi!”
“Này, thôi đi, đừng làm thế.”
Bên trong chiếc xe ngựa đang hướng đến Thánh đô Marlo-Mar.
Cả nhóm đã thống nhất ý kiến rằng nên quay lại báo cáo cho Đoàn trưởng Hugh McGrath một lần.
Cũng có ý kiến cho rằng việc quay lại Thánh đô, căn cứ của Giáo hội Tây Phương, là nguy hiểm, nhưng ít nhất thì họ không công khai đối đầu với Giáo hội.
Vụ việc với Kỵ sĩ Đền Thánh cũng đã được xử lý như thể họ không thể đứng dậy được do một hiện tượng siêu nhiên nào đó. Và việc họ sở hữu Thánh Ấn Trạng chính thức do Giáo hội cấp cũng là sự thật.
Ít nhất, họ đã phán đoán rằng việc quay lại báo cáo một lần sẽ không gây phiền phức cho đoàn sứ giả.
Và sau đó, có lẽ họ sẽ hướng đến Hầm ngục phía Tây.
“Thám hiểm hầm ngục sao. Thật hoài niệm.”
Ryo nói bâng quơ.
“Này, Ryo, cậu có mấy khi vào hầm ngục đâu chứ?”
Nils nhìn Ryo với vẻ mặt nghi ngờ và nói.
Theo những gì Nils biết, Ryo chỉ xuống đến tầng năm để khai thác quặng ma đồng dùng cho giả kim thuật thôi.
“Cậu nói gì vậy, Nils. Tôi đang giữ kỷ lục đạt đến tầng sâu nhất của hầm ngục Lun, tầng bốn mươi đấy nhé?”
Ryo ưỡn ngực ra vẻ đắc ý.
Ba người của 『Phòng số 11』 hơi mở to mắt nhìn Ryo. Một ánh mắt ngưỡng mộ... có lẽ còn thiếu hai bước nữa mới tới.
“À... chuyện đó tôi có nghe Bệ hạ Abel kể rồi. Cậu đã đục lỗ trên sàn bằng nước ở tất cả các tầng để xuống đến tầng bốn mươi. Đó không gọi là thám hiểm đâu.”
“Ơ...”
Trước lời chỉ ra tỉnh táo của Nils, Ryo cứng họng.
Trong suy nghĩ của mình, như vậy cũng đã đủ là thám hiểm hầm ngục rồi.
“D-Dù không phải là thám hiểm, nhưng tôi đã đến được đó mà!”
“Ừ thì, đến được thì đúng là có. Chỉ là đến được thôi.”
Trước sự ngoan cố của Ryo, Nils cũng công nhận phần nào.
Phán đoán rằng mình đã thất thế rõ rệt, Ryo cầu cứu Eto.
“Eto, nói gì giúp tôi đi!”
“Ừm... à... à, này Ryo, cái hầm ngục ở phía Tây Thánh đô đó, là loại có chức năng dịch chuyển phải không?”
Eto nói trong khi xem ‘Sổ tay hành trình’.
“Đúng vậy, hình như trong ‘Sổ tay hành trình’ có ghi là đã có người đến được tầng một trăm năm mươi rồi phải không?”
“Ừ.”
“Sâu lắm đấy... nhưng mà, vẫn còn tầng sâu hơn nữa nhỉ...”
Ryo nói vậy, rồi khẽ nhíu mày nói tiếp.
“Rốt cuộc, chúng ta phải lặn sâu đến đâu đây...”
Nhóm thám hiểm lại một lần nữa tiến vào Thánh đô. Dĩ nhiên vì có Thánh Ấn Trạng nên không gặp vấn đề gì.
“Sao thế, mấy đứa?”
Đoàn trưởng Hugh McGrath đang ở sảnh của nhà trọ. Ông luôn chiếm một vị trí ở tầng một để dễ liên lạc.
Nhóm thám hiểm giải thích tình hình.
“Hầm ngục phía Tây...”
Nói đến đó, Hugh im lặng. Ông đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó.
Nhóm thám hiểm cũng im lặng chờ đợi.
Xung quanh không có ai đến gần. Chỉ có hương cà phê thoang thoảng.
“Ngoài ra... không còn cách nào khác để đến chỗ Ma Vương à?”
Cuối cùng Hugh cũng mở lời và hỏi.
Hơi ngạc nhiên một chút, nhưng Nils bình tĩnh trả lời.
“Vâng. Tộc Nhân mã nói rằng đó là cách chắc chắn nhất, và họ không nghĩ ra cách nào khác ạ.”
“Vậy à, đành chịu thôi sao.”
Hugh lẩm bẩm như vậy rồi liếc nhìn Ryo.
Rồi ông nói.
“Hầm ngục phía Tây Thánh đô có chức năng dịch chuyển. Nhưng... Ryo, có lẽ cậu đã từng nghe từ ngài Arthur của đội ma pháp hay Đức Ilarion rồi, nó cũng có ‘Bẫy dịch chuyển’.”
“À...”
Nghe lời Hugh, Ryo bất giác thốt lên.
Hình như mình có nghe qua rồi... thì phải.
“Nếu dính bẫy dịch chuyển, có khả năng cả nhóm sẽ bị chia cắt... đó chính là điểm hiểm ác của nó.”
“Thì ra là vậy...”
Những người hiểu rõ nhất sự lo ngại của Hugh là hai thần quan Eto và Ziek.
Một tổ đội, có thể nói, là một sinh vật sống. Chỉ khi hợp tác với nhau, họ mới có thể vượt qua được nhiều vấn đề khác nhau.
Nhưng nếu bị chia cắt một cách cưỡng bức...
Cánh tay hay chân không thôi thì không thể sống được... Dĩ nhiên, chỉ có cái đầu cũng không thể sống được... Nếu không có người hồi phục, một vết thương nhỏ cũng có thể gây tử vong. Nếu không có người đỡ đòn, ngay cả một con goblin cũng có thể trở thành đại địch. Nếu không có người tấn công... chỉ còn cách chạy trốn... trong một hầm ngục xa lạ.
Tuy nhiên...
“Chúng tôi phải đi.”
Người dứt khoát nói ra điều đó chính là Nils, đội trưởng của 『Phòng số 10』.
Và Eto cùng Amon gật đầu.
Đúng vậy, không còn lựa chọn nào khác. Nếu có khả năng, họ muốn đánh cược vào nó.
Đây có lẽ chính là bản chất của mạo hiểm giả. Họ coi trọng kết quả có thể đạt được hơn là rủi ro. Ngay cả trong những tình huống mà người bình thường sẽ do dự, họ vẫn có thể bước lên một bước.
Lòng dũng cảm đó.
Hoặc là sự liều lĩnh.
Đã có những người bị thu hút bởi điều đó.
“Cảm ơn các vị.”
Người đứng thẳng dậy và cúi đầu thật sâu là Harold. Ngay lập tức, Ziek và Gowan cũng đứng dậy cúi đầu.
Hugh không nói gì mà chỉ nhìn bảy người họ.
Đến nước này, ông hiểu rằng dù là một Đại Thủ lĩnh và là đoàn trưởng của đoàn sứ giả, ông cũng chỉ có thể tiễn họ đi.
Những người đang đứng trước mặt ông tuy là thuộc hạ và đồng đội quan trọng, nhưng đồng thời họ cũng là những mạo hiểm giả.
Nếu họ đã xem xét mọi thứ và vẫn muốn làm, thì không thể nào ngăn cản được.
Hugh gật đầu thật mạnh và nói.
“Được rồi, đi đi.”
“Này, Ryo...”
“Gì vậy Abel, đang đến đoạn hay mà.”
“Không, tôi cũng đang xem qua Vang Vọng Linh Hồn nên biết mà...”
“Biết mà vẫn gọi tôi, cậu có ý gì đây.”
“Tôi... có chút hối hận vì đã cử các cậu đi.”
“Hả?”
Quả nhiên, đó là một lời nói nằm ngoài dự đoán của Ryo.
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Không... tôi hiểu vì họ là mạo hiểm giả nhưng... việc họ phải liều cả mạng sống vì Harold...”
“Harold là đứa cháu trai quan trọng của cậu mà, phải không?”
“Chính vì vậy. Để Nils và những người khác phải gặp nguy hiểm đến thế, thật sự... có nên để họ làm vậy không...”
“Thiệt tình vị vua này... Trở thành vua rồi, cậu đã quên mất những điều quan trọng rồi sao.”
“Gì cơ?”
“Việc Nils và mọi người liều mạng không chỉ vì Harold là cháu của đức vua. Họ, vì những người đồng đội mạo hiểm giả, sẽ luôn không do dự mà liều mạng bất cứ lúc nào.”
“...”
“Tại sao ư? Bởi vì người tiền bối mà họ kính trọng đã luôn cho họ thấy một hình ảnh như vậy, một tấm lưng như vậy.”
“...”
“Đối với họ, làm như vậy là điều đương nhiên.”
“...”
“Abel... họ chính là hậu bối của cậu đấy.”


0 Bình luận