Volume 3 (Light Novel)
Chương Kết: Cùng cô senpai nhỏ nhắn, dễ thương, sau lễ hội mùa hè và những khoảnh khắc nghỉ ngơi
4 Bình luận - Độ dài: 1,352 từ - Cập nhật:
*
Đêm hôm đó, sau khi từ lễ hội mùa hè về nhà.
Ryūnosuke đang nằm trong chăn, nhắn tin trên RINE với senpai.
『Rồi, lúc về tới nhà thì bụng chị căng phồng luôn ấy. Đến mức Karen phải bảo “Chị ơi, cái bụng đó nhìn nguy hiểm quá rồi đó!?”』
『Em hiểu mà. Thật ra em cũng gần quá tải rồi……』
『Ahaha, mà cũng nhờ có Ryūnosuke ăn đỡ giùm từ nửa chừng đó chứ』
Sau khi pháo hoa kết thúc, tiễn senpai về tới nhà và chia tay, cậu nhận được một tin nhắn “cảm ơn hôm nay nhé” từ senpai, rồi từ đó hai người tự nhiên cứ nhắn qua lại.
『Nhưng mà hôm nay vui thật luôn ấy. À mà giờ Ryūnosuke đang làm gì thế? Tập cơ bắp hay gì à?』
『Không, em tập xong rồi, đang chuẩn bị đi ngủ đây ạ』
『À, vậy à. Chị cũng đang nằm trên giường rồi』
Chỉ là những mẩu chuyện không đâu.
Trong căn phòng tối, cả hai cứ dựa vào ánh sáng từ điện thoại mà tiếp tục nhắn tin cho nhau.
Đúng lúc đó.
Brrrr……
Điện thoại bất ngờ rung lên, báo có cuộc gọi đến từ senpai.
“?”
Tự dưng lại gọi sao? Ryūnosuke có hơi thắc mắc, nhưng vẫn bấm nút nhận.
“Vâng, alo…”
“Áu……đau quá……”
“!”
Từ loa vọng ra là giọng senpai, nghe như đang bị đau gì đó.
Một tiếng rên nhỏ, đầy đau đớn.
Ryūnosuke hoảng hốt gọi vào điện thoại:
“Có chuyện gì thế ạ!? Senpai bị sao vậy……!”
“Ơ? Ry, Ryūnosuke? Ủa, ủa này là gọi video!? À, chắc lúc nãy tay lỡ bấm nhầm……”
“……?”
Giọng senpai nghe bình tĩnh hơn cậu tưởng.
Hình như không phải tình huống khẩn cấp gì cả.
Khi Ryūnosuke còn đang ngờ ngợ, senpai liền giải thích với vẻ ngượng nghịu:
“À…… xin lỗi nha. Nãy chị đang nằm ngửa trên giường rồi nhắn RINE ấy. Xong trượt tay làm rơi thẳng cái điện thoại vô mặt, chắc do chạm nhầm nên mới thành gọi video……”
Nhìn lên màn hình, quả thật thấy senpai đang lấy tay ôm trán.
“Thì ra vậy……senpai không sao chứ?”
“À, ừ. Đau thì ít mà giật mình thì nhiều hơn thôi”
Nói rồi senpai khẽ cười.
Khi nhìn kỹ hơn, trên màn hình hiện rõ dáng vẻ senpai đang nằm trên giường.
Có lẽ vì chuẩn bị ngủ rồi nên cô mặc bộ đồ ngủ bông xù, trông rất thoải mái……
“À, m-mà này……nhìn thấy mặt nhau thế này cũng ngại thật đó……chị thì mặc đồ ngủ nữa……chắc mình nên tắt video, quay lại nhắn RINE bình thường…”
“Không ạ. Em muốn giữ thế này”
“!”
“Dĩ nhiên chỉ nhắn tin với senpai thôi em cũng thấy hạnh phúc rồi. Nhưng đã có cơ hội gọi video thế này, em muốn được nhìn mặt senpai và nói chuyện. Em chỉ muốn nhìn mỗi khuôn mặt của senpai thôi.”
“Đ-Đừng có nhấn mạnh thêm nữa! Với lại mới nãy em cũng nhìn rồi còn gì……!”
“Nếu có thể, thì em muốn lúc nào cũng được nhìn mặt senpai. Em muốn để hình senpai cười làm hình nền điện thoại, rồi sống mà chẳng bao giờ rời mắt khỏi đó……”
“Nyah……!? L- Lại nói mấy thứ đó nữa……th-thôi được, cũng không sao……”
Bên kia màn hình, senpai hơi đỏ mặt, nhưng rồi cũng khẽ gật đầu.
Thế là cuộc gọi video tiếp tục.
“Nh- nhưng mà……nhìn mặt nhau trực tiếp thế này lại thấy khó nghĩ ra chuyện để nói quá. Ngại ngùng kiểu gì ấy……”
“Em thì không thấy vậy. Trong lòng em, những tình cảm dành cho senpai cứ tuôn trào mãi, không bao giờ cạn cả.”
“Gì cơ!? Nghe cứ như nguồn suối nóng phun trào ấy!? Thứ đó thì phải chặn lại hết mới đúng chứ!”
“Vậy sao……”
“Đ-Đừng có làm cái mặt cún con bị bỏ đói đó! N-Nói chuyện bình thường thôi được rồi mà!”
Senpai vội vàng vẫy tay loạn xạ bên kia màn hình.
Và vì vậy điện thoại khẽ rung lắc, để lộ một vật ở góc màn hình.
“Senpai, cái đó……”
“Ể?”
“Cái ở đó… phải chăng là món hôm nay em lấy được……”
“À, “Ryūnosuke” ? Ừm, chị đã đặt ngay bên cạnh Nyanzaemon rồi đó. Nè, dễ thương đúng không?”
Senpai đưa điện thoại lại gần, cho cậu thấy con thú nhồi bông “Ryūnosuke”, “chú chó GuiGui”.
Đúng như lời Senpai nói, “Ryūnosuke” đang được đặt cạnh con mèo bông Nyanzaemon.
“Thì ra “Ryūnosuke” đang ở trên giường của senpai……”
“L-Là thú bông thôi nhé! V-với lại Ryūnosuke cũng mang “Karin” về còn gì!”
“Vâng. “Karin” bây giờ vẫn đang ngủ bên cạnh em đây.”
“C-Cách nói đó!? Ý chị là… em để nó trong phòng à……”
“Vâng. Vì nó rất quan trọng với em.”
Ryūnosuke cầm điện thoại, hướng về bể cá của mình.
Trong ánh đèn mờ mờ, con cá vàng “Karin” ánh lên màu đỏ nhạt, đang lặng lẽ nằm yên dưới đáy nước.
“À, đang ngủ à. Dễ thương ghê.”
“Vâng. Với em, “Karin” là dễ thương nhất thế giới… không, cả vũ trụ này.”
“Đ-đợi đã!? Ý em là cá vàng “Karin” chứ! Con cá vàng đó!”
“Đúng ạ, là lúc nãy.”
“‘Lúc nãy’ nghĩa là sao!?”
Senpai đỏ bừng mặt, đến mức nhìn qua màn hình cũng thấy rõ.
Cả hai lại tiếp tục tán gẫu với nhau, như mọi khi.
Một lúc sau, cuộc trò chuyện chợt ngừng lại.
Không ai nói thêm gì, để khoảng lặng nhẹ nhàng buông xuống.
Trên màn hình, senpai trông có vẻ lúng túng, ngồi không yên.
“Senpai… sao vậy ạ?”
“Ơ? À, k-không, không có gì đâu……”
“?”
“Th-thì… tự nhiên thế này chị lại thấy……”
“……?”
“Nh-như kiểu…… như thể mình đang nằm cạnh nhau, ngủ chung một giường vậy……”
“Trùng hợp quá, em cũng đang nghĩ y hệt.”
“Gì!? Em lại cùng cấp độ với Ryūnosuke á!?”
“Không, còn hơn thế nữa. Trước mắt em như đang hiện lên hình ảnh avatar của senpai vậy. Nhắm mắt lại là có thể cảm thấy cả sự mềm mại và hương thơm dễ chịu của senpai như thật……”
“V-vậy là còn hơn hẳn nữa rồi đó!!”
Điện thoại được đặt ngang với gối nơi Ryūnosuke đang nằm.
Phía bên kia, senpai cũng nằm trên giường, mắt nhìn thẳng về phía cậu.
Trong căn phòng mờ tối, cảnh tượng đó cứ như thể cô thật sự đang nằm ngay cạnh bên……
Senpai khẽ chớp mắt liên tục, trông có vẻ hơi buồn ngủ.
“Senpai, nếu mệt thì ngủ cũng được mà.”
“……U-uniya!? K-không sao! Chị lớn hơn, thức khuya với chị thì dễ như ăn kẹo ấy! Chị hoàn toàn không hề buồn ngủ đâu!”
“Nhưng mà……”
“Ổ-ổn mà. Thật sự ổn. Ngược lại, Ryūnosuke mới là người nên ngủ đi chứ? Em là con nít, phải đi ngủ đúng giờ. Còn chị, người lớn điềm tĩnh, sẽ ở lại tận hưởng một đêm thư thái với nến thơm sau khi tiễn em vào giấc ngủ ngon lành.”
“Haizz……”
“Fufu~ Không biết mặt ngủ của Ryūnosuke sẽ thế nào nhỉ. Liệu có giống như lúc thức không, hay lại có chút ngây thơ hơn. Biết đâu trông còn dễ thương nữa. Nghĩ mà thấy háo hức ghê~”
Cô cười khúc khích, vui vẻ tưởng tượng.
Nhưng chỉ năm phút sau.
“……zzz……zzz…… u-nya…… kẹo táo……”
Senpai đã chìm vào giấc ngủ.
Như thể cạn sạch pin, cô ngã xuống gối và ngủ say sưa.
“……n-ngoan nào, Ryūnosuke……chỗ đó……dịu dàng hơn chút mới được……nya……”
Senpai lẩm bẩm mấy câu nói mớ.
Hai tay đặt dưới má, cuộn tròn lại mà ngủ, trông hồn nhiên và đáng yêu đến mức Ryūnosuke chỉ muốn ngắm nhìn suốt cả đêm mà không chớp mắt.
Nhưng nghĩ đến việc chắc chắn sẽ bị mắng nếu senpai biết, cậu đành kiềm chế.
“Chúc chị ngủ ngon, Karin.”
Cậu thì thầm khẽ như vậy.
Ryūnosuke lặng lẽ đưa ngón tay chạm vào nút kết thúc cuộc gọi trên điện thoại.


4 Bình luận
Nhưng mà bộ này cũng đến tầm giữa tháng 9 mới làm xong, có lẽ vậy =)))