Vì tôi cực kỳ yêu cô senp...
Igarashi Yuusaku Hanekoto
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 3 (Light Novel)

Chương 2.5: Lớp trưởng nghiêm túc đeo kính, phòng Mỹ thuật và một bức tranh duy nhất

1 Bình luận - Độ dài: 1,413 từ - Cập nhật:

Vài ngày sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc.

Vào một buổi chiều sau giờ học, Ryunosuke đang trên đường đến phòng phát thanh như mọi khi thì tình cờ gặp lớp trưởng ở hành lang.

“Lớp trưởng.”

“À...Ichimura-kun.”

Nhận ra Ryunosuke, lớp trưởng ngẩng đầu lên.

Cô đang ôm một bức tượng thạch cao lớn.

Đó là bức tượng chân dung một người đàn ông, đủ nặng để có thể dùng làm vũ khí, và lớp trưởng đang chật vật giữ nó bằng cả hai tay, bước đi loạng choạng.

“……”

Ryunosuke im lặng bước tới, nhẹ nhàng đỡ lấy bức tượng từ tay lớp trưởng.

Cô ngạc nhiên nhìn cậu.

“À, k-không sao đâu. Tớ cầm được mà...”

“Không ổn đâu. Cậu đang lảo đảo, nhìn nguy hiểm lắm. Cứ để tớ giúp. Chỉ cần mang đến phòng mỹ thuật là được đúng không?”

“À, cảm ơn cậu...”

Lớp trưởng nói với vẻ áy náy, rồi cả hai cùng sóng bước về phía phòng mỹ thuật.

“Nói vậy chứ, cuối cùng kỳ thi cũng xong rồi ha. Ichimura-kun làm bài thế nào?”

“Cũng ổn. Không ảnh hưởng đến câu lạc bộ.”

“Vậy thì tốt rồi. Nếu mà không được tham gia câu lạc bộ thì chắc Ichimura-kun khủng hoảng luôn cũng nên.”

“Cũng có thể...”

Nếu chẳng may cậu bị điểm liệt và phải đi học bổ túc, trong lúc đó không thể gặp Karin-senpai, thì chắc chắn sẽ thiếu hụt nghiêm trọng “liều lượng Karin” và đi đến suy sụp mất thôi. Nghĩ đến thôi đã rợn người.

“Nói mới nhớ, tớ biết ơn cậu vì đã chỉ giúp phần tiếng Anh đấy. Cậu giảng dễ hiểu lắm, giúp tớ hiểu nhanh hơn nhiều.”

“Không có gì đâu. Tớ chẳng làm gì to tát cả.”

Dù lớp trưởng nói vậy, nhưng Ryunosuke vẫn tiếp tục.

“Không, thật sự là nhờ cậu giúp đỡ. Cậu đã dành cả giờ nghỉ trưa lẫn sau giờ học để dạy tớ. Lớp trưởng là người rất tốt bụng và tận tình. Tớ thật sự cảm thấy may mắn khi có cậu ở đây.”

“……”

“Lớp trưởng?”

“À, ưm, không sao đâu. Chỉ là…lần đầu tiên có người nói với tớ như vậy, nên tớ hơi bất ngờ...”

Lớp trưởng vừa chỉnh lại gọng kính, vừa chớp mắt liên tục.

Không lâu sau, hai người đã đến phòng mỹ thuật.

“Đặt ở đây là ổn chứ?”

“Ừm, cảm ơn cậu, Ichimura-kun.”

“Không có gì. Vậy thì tớ đi đây.”

Ryunosuke vừa định rời đi thì...

“À, đợi chút. Cậu đã giúp tớ mang đến tận đây rồi, ngồi lại uống với tớ tách trà chứ?”

Lớp trưởng lên tiếng mời.

“Được chứ?”

“Ừ, nếu cậu không bận gì gấp. Tớ thực sự muốn cảm ơn cậu.”

“Vậy thì…tớ xin nhận lời.”

Vẫn còn thời gian trước khi buổi sinh hoạt câu lạc bộ phát thanh bắt đầu, nên Ryunosuke quyết định ở lại nghỉ ngơi một chút.

Lớp trưởng pha cho cậu một tách trà Hōjicha.

Mùi thơm nhẹ nhàng, ấm áp của trà rang lan tỏa, tạo nên cảm giác rất khác so với những loại trà hương vị độc lạ mà Karin-senpai hay pha ở phòng phát thanh.

“Còn trà nữa đấy, nên đừng ngại nhé.”

“Cảm ơn cậu.”

Ryunosuke nói lời cảm ơn rồi đưa ly trà lên môi.

“Phù…”

Hương vị ấm áp, dịu nhẹ lan tỏa khắp vòm miệng. Vừa nhâm nhi trà, Ryunosuke vừa lơ đãng nhìn quanh phòng, và chợt nhận ra điều gì đó.

“Nói mới để ý...chỗ này bừa bộn thật đấy.”

“Ư…”

Lớp trưởng khẽ nhăn mặt.

Phòng mỹ thuật, vốn đã chẳng rộng rãi, giờ đây tràn ngập đủ loại đồ vật ngổn ngang: từ bức tượng thạch cao mà Ryunosuke vừa mang vào, cho đến những lon sơn rỗng, khung vải bị rách, giá vẽ bỏ ngổn ngang trên sàn.

“Bây giờ, ở câu lạc bộ mỹ thuật này…thực ra chỉ còn mình tớ hoạt động thôi. Gần như tất cả đều là hội viên ma, giáo viên phụ trách cũng chỉ giữ danh nghĩa, nên tớ chỉ cố gắng duy trì nó như một câu lạc bộ tồn tại trên giấy tờ. Vì thế nên mấy đồ nặng thế này…tớ cũng đành để nguyên như vậy thôi.”

Lớp trưởng nhìn quanh phòng rồi thở dài nhỏ nhẹ.

Quả thật, với những vật cồng kềnh như tượng thạch cao hay giá vẽ, một mình cô xoay xở quả là quá sức.

Vậy thì…

“Chỉ cần dọn hết đống đồ này vào phòng chuẩn bị mỹ thuật là ổn phải không?”

Ryunosuke đứng lên, hỏi.

“Ể, k-không cần đâu! Cậu đâu có nghĩa vụ phải giúp tớ làm mấy việc này…!”

“Coi như cảm ơn trà đi. Chút xíu ấy mà.”

Đúng là đồ đạc có hơi nhiều thật, nhưng so với việc dọn dẹp sân tập sau buổi luyện bóng chày thì chẳng đáng là bao.

“Hơn nữa, tớ nghĩ đây cũng là cái duyên. Lớp trưởng là người bạn quan trọng với tớ. Nếu bạn bè gặp khó khăn, thì dĩ nhiên tớ muốn giúp đỡ.”

“B-bạn quan trọng…?”

“Ừ. Tớ muốn được tiếp tục ở bên cậu trong tương lai, tớ thấy cậu rất đáng mến và cuốn hút. Cậu là người bạn quý giá và đặc biệt với tớ.”

“Đ-đáng mến…!?”

Lớp trưởng vội vàng chỉnh kính, quay mặt đi, cố giấu đi gương mặt đang đỏ bừng.

“...A, a a, thật là. Ichimura-kun vẫn như mọi khi, cậu đúng là kiểu người như vậy…”

“Hửm?”

“Thôi, được rồi. Nhờ cậu giúp tớ nhé. Thú thật là tớ cũng đang bó tay không biết phải làm sao nữa.”

“Hiểu rồi. Để tớ lo.”

Gật đầu đáp lại cô lớp trưởng, người mà Ryunosuke cảm giác như đôi má dưới cặp kính kia đang đỏ lựng lên, cậu cúi xuống nhấc bức tượng thạch cao.

Việc dọn dẹp hoàn thành chỉ trong vòng chưa đầy mười lăm phút.

“Thật không ngờ…phòng này lại rộng đến vậy.”

Lớp trưởng ngạc nhiên thốt lên khi nhìn căn phòng mỹ thuật đã sạch sẽ, sàn nhà trống trải.

“Nếu lần tới có bừa bộn nữa, cứ gọi tớ. Tớ sẽ đến dọn bất cứ lúc nào.”

“Ừm…cảm ơn cậu nhiều lắm.”

“Vậy thì, tớ phải đi đây.”

Ryunosuke vừa nói vừa quay lưng rời đi, nhưng rồi...

“Ơ?”

Cậu chợt phát hiện một vật thể lạ nằm ở góc phòng.

Một vật có hình dạng khá to, được phủ vải kín mít. Vì nó khuất sau tấm bảng trắng nên cậu đã không để ý khi nãy.

“Cái này có cần dọn luôn không?”

“À, cái đó thì…”

Lớp trưởng khẽ kêu lên.

Bên dưới tấm vải ấy, là một bức tranh.

Một bức tranh phong cảnh vẽ sân trường vào buổi chiều tà, với nét cọ mơ hồ nhưng đầy quyến rũ của màu nước. Đó là một bức tranh có sức hút lạ kỳ, khiến người xem như bị hút vào.

“À, bức tranh này là bức từng được trưng bày sau khi đạt giải hôm đó đúng không?”

“Ừ…ừm…”

“Tuyệt thật.”

Ryunosuke vô thức buột miệng.

“Nhìn kỹ lại, tớ cảm nhận rõ ràng sự tâm huyết của cậu trong bức tranh này. Nó như đang thầm thì điều gì đó với người xem, khiến lòng người thấy man mác buồn... Chắc chắn là cậu đã gửi gắm rất nhiều cảm xúc vào đây, đúng chứ?”

“……”

Lớp trưởng im lặng lắng nghe lời Ryunosuke.

Rồi sau đó, cô chậm rãi mở miệng.

“……Đúng vậy. Bởi vì đây là bức tranh tớ vẽ về cảnh câu lạc bộ bóng chày đang luyện tập mà…”

“Hử?”

“……Không, không có gì đâu. Cậu không phải đang vội sao? Senpai của cậu đang đợi đấy.”

“Ờ, đúng rồi. Giờ cũng muộn rồi. Vậy thì, tớ đi đây. Hẹn gặp lại.”

“Ừm, gặp lại sau nhé.”

Lớp trưởng khẽ vẫy tay, Ryunosuke gật đầu chào rồi rời khỏi phòng mỹ thuật.

“……”

Sau khi Ryunosuke rời đi, chỉ còn lại một mình trong phòng mỹ thuật, lớp trưởng nhẹ nhàng đặt tay lên ngực, ngồi sụp xuống.

“Gửi gắm tâm huyết à…Tất nhiên rồi. Bởi vì…”

Cô ngước mắt lên, nhìn vào bức tranh trước mặt.

(Đó là bức tranh tớ đã vẽ…về hình ảnh Ichimura-kun đang nỗ lực luyện tập với tất cả trái tim mình…)

Lớp trưởng thì thầm thật khẽ.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Ozu
PHÓ THỚT
Ai zà khó cho e r :))))) bt thanh niên mê mẩn karin thế kia chắc cx ko dám tỏ tình đâu ha :v
Tksssss
Xem thêm