Vì tôi cực kỳ yêu cô senp...
Igarashi Yuusaku Hanekoto
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 3 (Light Novel)

Chương 6.5: Cô senpai thân thiện, cởi mở “Sweets Inferno” bùng nổ và khoảng cách dần được thu hẹp

1 Bình luận - Độ dài: 1,501 từ - Cập nhật:

Một ngày nọ trong kỳ nghỉ hè.

Ryunosuke nhận được một tin nhắn trên RINE.

Nội dung ghi:

“Này này, hậu bối-kun, hôm nay rảnh không?

Nếu được thì chị muốn em đi cùng chị một chỗ.

À, nhưng đừng cho chị Karin biết nhé?”

Đó là một lời rủ rê từ chị Mai.

Tuy hơi bất ngờ, và chuyện “giấu chị Karin” cũng khiến cậu hơi băn khoăn, nhưng Ryunosuke vốn không có việc gì đặc biệt hôm nay.

Vì vậy, cậu quyết định nhận lời.

“Em rảnh. Chị muốn gặp ở đâu ạ?”

“Ồ, cảm ơn nhé. Vậy thì 15 giờ gặp nhau trước bức tượng Cú Xấu Hổ nhé?”

“Vâng, được ạ.”

Sau màn trao đổi ngắn, họ hẹn gặp nhau.

Ryunosuke chuẩn bị xong liền rời nhà.

Từ ga gần nhất, cậu đi tàu khoảng 15 phút để đến ga mà chị Mai đã nói.

Đứng trước bức tượng “Cú Xấu Hổ” điểm hẹn của họ, Ryunosuke chờ, và đúng 15 giờ, chị Mai xuất hiện.

“Xin lỗi vì để em chờ, hậu bối-kun.”

“Không đâu ạ, em cũng vừa mới đến thôi.”

“Ồ, câu này nghe giống hẹn hò ghê ha. Thanh xuân ghê.”

“Có thể là vậy thật.”

“Ahaha, vậy hôm nay coi như chị với em đi hẹn hò nhé. Đi thôi nào.”

“Vâng.”

Cậu gật đầu đáp lại, rồi cả hai bước đi.

Tiện nói thêm, ngay khi chị Mai xuất hiện, Ryunosuke cảm giác như những người đi đường và cả mấy nhóm đang chờ hẹn gần đó đều bắt đầu xôn xao.

Có lẽ đây chính là hiệu ứng từ “chỉ số nhan sắc quá cao” mà em gái chị Karin đã từng nói hôm đi biển.

“Vậy hôm nay chị định đưa em đi đâu ạ?”

“Hả? À thì…chỗ kia kìa.”

Vừa đi bộ, chị Mai vừa chỉ tay về phía trước.

Ở đó là một tấm biển đầy màu sắc, trên ghi dòng chữ “Sweets Inferno”.

“Đó là…”

“Ừ, một tiệm bánh ngọt. Dạo này họ đang làm lễ hội bánh đào đó.”

“Vâng, em biết. Hình như chị từng đi cùng chị Karin đúng không ạ?”

Nghe cậu nói vậy, chị Mai hơi đổi nét mặt, trông có phần khó xử.

“À…ra là em biết rồi à. Ừ, đúng vậy, bọn chị vừa đi tuần trước thôi.”

“Vậy sao lại…?”

Ryunosuke tự hỏi, sao lại muốn đi tiếp khi mới đến cách đây chưa lâu.

Chị Mai trả lời:

“À thì…thật ra lần trước chị ăn món ‘Bánh đào nguyên trái siêu sang’ ở đó, nó ngon kinh khủng luôn. Chị lại muốn ăn nữa, nhưng đi một mình thì hơi kỳ, mà gọi Karin với mấy người kia đi nữa thì cũng ngại, nên…mới rủ em đó.”

“Ra vậy…”

Nghe vậy, Ryunosuke hiểu tại sao chị lại muốn giữ bí mật với Karin mà chỉ rủ riêng cậu.

“Rồi, vào thôi?”

“Vâng.”

Cậu được chị Mai với gương mặt háo hức dẫn vào bên trong.

Không gian bên trong cũng đầy màu sắc như tấm biển, và hầu như toàn khách nữ, tạo nên bầu không khí đáng yêu lạ thường.

“Em…lần đầu vào một chỗ thế này.”

“Ồ, vậy hả? Thế là ngược lại với lần ở ‘Nô lệ của Heo’ rồi nha. Lần này em là người lần đầu đó.”

Chị Mai cười tươi khi nói vậy.

Cả hai được nhân viên dẫn đến bàn, vừa xem thực đơn vừa gọi món.

Món đầu tiên chị Mai chọn tất nhiên là Bánh đào nguyên trái siêu sang.

“Đây đây! Chính nó đây, món chị muốn ăn!”

Khi món được mang ra, mắt chị Mai sáng rực.

“Trong quả đào nguyên này có kem tươi và dâu tây à? Nhìn ngon quá.”

“Đúng không? Vừa đẹp mắt vừa đảm bảo ngon luôn đó. Nhưng món này giới hạn số lượng, có ngày còn hết sớm nữa. Hôm nay chắc là may mắn rồi. Itadakimasu…ưm, ngon quá!”

Chị Mai reo lên đầy thích thú.

“Ưm…vị ngọt đậm và mọng nước của đào, xen chút chua nhẹ…kết hợp với độ ngọt của kem custard bên trong, như tan chảy trong miệng…”

“……”

“Cảm giác được ăn trọn một quả đào cũng đã quá, mà cái độ sánh mịn quyện trên lưỡi thì đúng tuyệt hảo…haaa, thật sự là mỹ vị nhân gian…À!”

Bỗng chị khựng lại, đưa tay che miệng.

“À, xin lỗi nhé, tự nhiên chị mải mê ăn như ngựa phi vậy…quên mất là có em ở đây.”

Chị nói với vẻ áy náy.

Nhưng Ryunosuke đáp:

“Không sao ạ.”

“Nhưng mà…”

“Nhìn chị ăn ngon lành thế này, em lại thấy vui. Vừa hồn nhiên vừa đáng yêu…thấy chị có khía cạnh đó, em cảm thấy gần gũi hơn.”

“Hồn…hồn nhiên? Chị vẫn là tiền bối của em đó nha, ví dụ như thế hơi không thích hợp đấy.”

Chị Mai giơ ngón trỏ như nhắc nhở.

“Xin lỗi ạ. Nhưng em thấy rất nữ tính, dễ thương.”

“Dễ…dễ…thương…!?”

Chị Mai khẽ kêu lên, chớp mắt liên tục.

“Vâng, em nghĩ vậy.”

“Aa…đúng rồi, hậu bối-kun chính là hiện thân của kiểu ‘tấn công thẳng mặt làm người ta ngượng chín’…Nhưng mà…được khen nữ tính thì cũng… hơi vui đó.”

“Với lại…”

“Ồ? Còn gì nữa sao?”

“Vâng. Với lại…em vẫn nghĩ chị Mai rất tốt bụng.”

“Ồ, câu này bất ngờ nha. Vì sao vậy?”

Chị Mai hỏi với giọng nửa đùa nửa thật.

Ryunosuke đáp:

“Hôm nay chị cố tình giữ bí mật với chị Karin để đi ăn món này…là vì tuần trước, khi đến đây, chị đã nhường phần cho chị Karin và một người bạn khác, còn chị thì không ăn đúng không ạ?”

“À…ra là em biết cả chuyện đó…”

Chị Mai hơi đổi nét mặt, trông như bị bắt quả tang.

“Em nghe chị Karin kể lại…đúng không?”

“Vâng. Em nghe nói chị không thích đào lắm nên nhường cho họ.

Nhưng thật ra là để họ được ăn món giới hạn này mà không phải áy náy, đúng không ạ?”

“À…ừm, thì…có thể nói vậy…”

“Nhưng thật ra chị vẫn thích đào. Chỉ là hôm đó…muốn ăn mà phải nhường, nên hôm nay mới nhất quyết quay lại.”

“Ah…đủ rồi! Đúng, đúng, đúng hết như em nói đấy!”

Chị Mai cắt ngang, lớn tiếng thừa nhận.

“Hôm đó chị nhường cho Karin, nhưng lúc về nhà thì cơn thèm Bánh đào nguyên trái siêu sang dâng lên dữ dội, chịu không nổi luôn. Nhưng vì lý do đó nên không thể rủ Karin đi lại, nên chị mới nhờ em!”

Chị nói một hơi rồi thở dốc, trông hối hả hiếm thấy.

“Haizz…thế này chắc em thất vọng lắm nhỉ? Ngoài mặt thì tỏ ra bình thản, nhường cho Karin, mà thật ra về nhà lại nhớ món đó đến mức ngủ cũng không yên. Chị muốn giữ hình ảnh người lớn chững chạc trước mặt em, ai dè…”

Chị thở dài. Nhưng…

“Không ạ, em không thất vọng chút nào.”

“Eh…?”

“Ngược lại, em còn càng kính trọng chị hơn. Việc chị nhường cho Karin là rất trưởng thành. Còn chuyện chị không kìm được mà quay lại ăn, em thấy đó là một mặt rất đáng yêu. Hai điều này không hề mâu thuẫn. Cũng giống như lúc nãy, em cảm thấy khoảng cách giữa em và chị đã gần hơn.”

“…”

“Chị Mai?”

“Ể? À…trời ơi, em lại nói mấy câu này với vẻ mặt nghiêm túc nữa…mà đã vậy còn không có ý gì khác mới đáng sợ chứ…”

Chị lắc đầu, khoát tay như đầu hàng.

“?”

“Thôi bỏ qua. À mà này, chuyện này em giữ bí mật với Karin được không? Với ‘chủ nghĩa Karin trên hết’ của em thì giấu Karin chắc là không được đâu nhỉ?”

Chị Mai ngước nhìn cậu.

“Không ạ, em sẽ giữ bí mật.”

“Thật sao?”

“Vâng. Em nghĩ không nên để tâm ý của chị bị uổng phí.”

“Ồ, không ngờ hậu bối-kun lại linh hoạt vậy nha. Chị xem lại đánh giá về em rồi đó.”

Chị cười, và trong nụ cười ấy dường như đã có thêm chút thân mật so với lúc mới gặp.

“Thật sự…em là một đứa rất tốt. Nghiêm túc, chân thành, biết quan sát và quan tâm người khác. Chỉ là cái khoản ‘tấn công khiến người ta ngượng chín’ thì hơi…Nhưng giờ chị cũng hiểu vì sao Karin quý em đến thế rồi.”

“?”

“À, không có gì. Rồi, bí mật cũng đã lộ ra, nhẹ cả người rồi. Giờ thì ăn thôi!”

“Ơ, chị còn ăn nữa à?”

“Ừ. Nãy giờ là chế độ ‘giữ hình tượng’. Giờ em với chị đã gần gũi hơn, thì mới bắt đầu thật sự đây!”

Chị Mai cười đầy ẩn ý.

Và rốt cuộc, trước khi rời quán, chị đã gần như xử gọn toàn bộ thực đơn các món liên quan đến đào.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Ozu
PHÓ THỚT
Ngài vx mạnh như thg
Tkssssss
Xem thêm